1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sủng hậu tìm chết hàng ngày - Nữ vương không ở nhà

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Yoororo

      Yoororo Active Member

      Bài viết:
      172
      Được thích:
      198
      Ngóng xem thân phận của 2 người quá
      heavydizzy thích bài này.

    2. Tứ công tử

      Tứ công tử Active Member

      Bài viết:
      173
      Được thích:
      203
      Ngươi cầu cũng ko đc a đạc lòng dạ hẹp hòi chỉ đc a nghiêu sao chứa đc thiên hạ. Phải biết dân ư? Phải biết dân ở đây 1 nửa là giống cái :yoyo60::yoyo60::yoyo60:

    3. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 129. Hiền danh lan xa

      Khuôn mặt già, chòm râu tuyết trắng, biết thiên mệnh, đây là lời lĩnh ngộ phật tính cuối cùng cao tăng cho Tiêu Đạc.

      Nếu người bình thường, có chút hiểu biết, cũng theo tình hình mấy câu.

      Đáng tiếc Tiêu Đạc chính là Tiêu Đạc.

      Tiêu Đạc mặt biểu cảm, tiếng “hừ” từ cổ họng cũng có.

      Trong thiền thất u tĩnh, cửa sổ cũng có, chỉ có ngọn nến cháy, ngọn nến kia sắp cháy hết, dầu sáp chảy xuống, tràn đến bàn trúc.

      Tiêu Đạc lúc lâu , đôi con ngươi đen u tĩnh cứ như vậy nhìn chằm chằm lão phật sống.

      Sau lúc, lão phật sống chung quy thở dài: "Hoàng đế bệ hạ, có chuyện gì, ngươi trực tiếp hỏi , thời gian của ta còn nhiều lắm."

      Tiêu Đạc hơi xả môi, cười lạnh cái, hỏi: "Ngươi có biết Ninh Phi?"

      Lão phật sống lắc đầu: " biết người này ra sao."

      "Ngươi có biết Sài Hỏa?" Tiêu Đạc lại hỏi.

      "Càng biết người này ra sao." Lão phật sống nhắm mắt, bàn tay khô héo giống như vỏ cây già vuốt viên phật châu.

      "Vậy ngươi biết cái gì!" Tiêu Đạc nhíu mày, giẫm chận cái tiến lên, vươn tay trực tiếp bóp cổ lão phật sống.

      Cái này cũng biết, cái kia cũng biết, sao có lá gan ở trước mặt ra vẻ cao thâm?

      Lão phật sống vốn an tường vuốt phật châu, bị Tiêu Đạc bóp cổ như vậy, nhất thời nét mặt già nua tái nhợt, hai mắt đăm đăm, cơ hồ thở được.

      ". Linh vật Phật môn đến cùng có ý tứ gì! Vì sao thấy ta liền hôn mê, ngươi đến cùng biết cái gì?"

      Kỳ nghi vấn đó, Tiêu Đạc luôn có cách nào cởi bỏ bí .

      vì sao cùng A Nghiên có khúc mắc bảy đời, vì sao cả bảy đời A Nghiên cũng chết già? Vì sao và A Nghiên giống như đêm đen và ban ngày thể gần nhau? Ninh Phi đến cùng là ai, Sài Hỏa đến cùng là ai, tòa Thượng Cổ Sơn thần bí, tộc trưởng Vọng tộc làm cho người ta đoán ra, còn có tòa thần miếu trải qua mấy ngàn năm phong sương, tại sao mà có?

      Ở sau lưng mình và A Nghiên, ràng cất dấu bí mật, Ninh Phi, Sài Hỏa thậm chí cả người Vọng tộc đều luôn giữ bí mật. Tất cả mọi người biết, lại giữ kín với mình và A Nghiên.

      Tiêu Đạc nghĩ đến đây, trong mắt phiếm lãnh, môi mỏng phun ra từng chữ thanh lãnh lăng lệ: " năm mười cho ta, ràng tất cả."

      Con ngươi hẹp dài xẹt qua đạo sát ý: "Ta biết ngươi tất nhiên cũng có chút lai lịch, ngươi muốn viên tịch có phải ? xong rồi có phải ?"

      Thanh thanh lãnh mà nguy hiểm: "Ngươi đương nhiên là sợ chết, nhưng ngươi phải biết rằng, Hoàng Giác tự này còn có đồ tử đồ tôn của ngươi, chẳng lẽ ngươi sợ chết, bọn họ cũng sợ chết? Ta là đế vương tôn sư, nếu ta giận dữ, có lẽ bằn san bằn toàn bộ Hoàng Giác tự."

      "Buông... Buông ra..." Lão phật sống thống khổ giãy dụa, ý bảo buông ra chút, ông thực sắp tắt thở.

      Tiêu Đạc nheo con ngươi lại, ngón tay thon dài như ngọc hơi hơi buông lỏng, nhất thời lão phật sống giống như đống bùn nhão tê liệt ngã xuống.

      Đáng thương lão phật sống vừa ho, vừa gian nan : "Sát nghiệt a, sát nghiệt! Ngươi từng tạo sát nghiệt lớn như vậy, nay thế nhưng dù chết còn muốn san bằng Hoàng Giác tự! Ngươi..."

      Tiêu Đạc câu môi, bên môi nổi lên chút cười trào phúng, khinh miệt "Hừ" tiếng, biết sợ : "Ngươi biết ta là dạng người gì, làm ra chuyện gì, cũng biết ta muốn biết cái gì. Nay ngươi muốn chết, lại cố ý với ta. Như vậy hại chết bọn họ phải ta, mà là ngươi."

      Lời là quá mức già mồm át lẽ phải, nhưng nghe qua lại có đạo lý.

      Lão phật sống ho sặc vài tiếng, cuối cùng nước mũi nước mắt đều chảy ra, run run nửa nằm sấp tại chỗ, nửa ngày sau mới lắc lắc đầu thở gấp : "Ta , ta đều ..."

      *********************************

      Lúc Tiêu Đạc ra khỏi thiền thất, ngọn nến bàn trúc tắt.

      Dầu hết đèn tắt, ngọn nến cháy đến cuối, lão phật sống tê liệt kia, chung quy có tư thái khí định thần nhàn tọa hóa, mà lựa chọn phương thức quy thiên tục khí nhất.

      Lúc Tiêu Đạc rời khỏi thiền thất, lấy ưu thế tuyệt đối bức bách lão phật sống ra cái gọi là bí mật, bắt lão phật sống ra hết thảy, nhưng trong lòng nỗi băn khoăn lại lớn hơn nữa.

      A Nghiên chẳng phải tàn hoa bại liễu, nàng là cành sen trong ao rửa nghiên mực nơi thánh địa phật môn, từng nghe vạn cuốn phật thư, chính là linh vật phật môn.

      Còn chính mình, vẫn là thanh kiếm, thanh kiếm từng làm bừa cố kị, trời xuống đất làm được, tam giới độc tôn ai sợ, biết thương tổn bao nhiêu tính mạng, tạo bao nhiêu sát nghiệt.

      Sở dĩ lão phật sống này vừa thấy mình hồn bất phụ thể, đơn giản là ông ta có thể hiểu được người Tiêu Đạc lây dính bao nhiêu máu người trong phật môn.

      Nhưng vì sao có thanh kiếm bị phong ấn trong thần miếu tại Thượng Cổ Sơn, đến cùng là thế nào. lưu lạc nhân gian, còn có A Nghiên linh vật phật môn này, vì sao rơi vào nhân gian rồi, bắt đầu nhiều đời dây dưa với mình, đây là chuyện lão phật sống cũng .

      kỳ vẫn muốn hỏi tiếp, ép hỏi, dọa nạt, để hiểu thêm chút gì, đáng tiếc sau này người chết như vậy.

      Tiêu Đạc nhíu mày, lại lần nữa nhớ tới Thượng Cổ Sơn xa xôi mà thần bí.

      Có lẽ địa phương đó, vẫn cần thêm lần.

      , kiếm thế gian này theo tâm ý mà động, còn kiếm ở Thượng Cổ Sơn, đó đến cùng là vì sao.

      Lúc Tiêu Đạc tâm nặng nề trở lại viện mình, thấy A Nghiên chờ .

      "Thế nào, vị lão phật sống kia thế nào ?”A Nghiên quan tâm hỏi.

      " chết." Tiêu Đạc thản nhiên .

      " chết?”A Nghiên khiếp sợ, nhớ tới lão phật sống kia là trấn điếm chi bảo của Hoàng Giác tự, nay ràng bị Tiêu Đạc dọa chết, về sau sợ là thanh danh Tiêu Đạc lại càng tốt? Phỏng chừng trốn thoát thế hệ bạo quân đâu.

      " phải ta dọa chết, là tự chết." Tiêu Đạc thản nhiên giải thích.

      A Nghiên bán tín bán nghi nhìn , lập tức gì nữa.

      Vì bọn họ còn muốn trở lại Yến kinh, tiến hành đại điển hiến tế và chủ trì hoàng yến buổi tối, nhìn thời gian lúc này, cũng cần phải trở về.

      Theo lý giờ phút này Tiêu Đạc hẳn là nhắc ngự bút, chi bạc trắng tu sửa Hoàng Giác tự, coi như là tâm hoàng đế nhân từ. Nhưng Tiêu Đạc lúc này tâm tình tốt, nhớ tới A Nghiên là cái gì linh vật phật môn, còn mình lại giết hại biết bao nhiêu đệ tử phật môn, liền cảm thấy có chút vui. Vì thế lúc đại thái giám đem bạc công đức đặt tay , tùy ý nhìn xuống, rồi ném sang bên.

      Sửa cái gì mà sửa, sớm cúi đầu chút là vừa.

      Trách được đời trước còn phóng hỏa thiêu am ni , người phật môn này, nếu có thể vĩnh viễn tồn tại thế gian mới tốt.

      Lập tức phu thê hai người lần nữa ngồi lên xe vàng, hai người vẫn ngồi song song như cũ.

      A Nghiên bởi vì lúc trước bị thái giám bên ngoài vô tình nhìn thấy hành vi của bản thân, lúc này phá lệ chú ý, cẩn thận thu liễm. đường xuống núi, nàng cẩn thận nhìn nhìn Tiêu Đạc, mới cảm thấy thích hợp.

      Tiêu Đạc người này, có cao hứng hay , người khác nhìn ra, nàng lại có thể cảm giác được.

      tại Tiêu Đạc mặc dù nhìn mặt vẫn túc mục biểu cảm như cũ, nhưng môi mỏng hơi hơi mím, cánh môi cơ hồ cứng thành thanh kiếm.

      Lúc này thập phần vui.

      "Như thế nào? Còn suy nghĩ chuyện Hoàng Giác tự?”A Nghiên theo bên cạnh mềm giọng hỏi.

      "." Tiêu Đạc kỳ quá muốn . Việc này, nay ràng, ra bất quá tăng thêm phiền não vô duyên cớ cho nàng thôi.

      Nhưng càng như thế này, A Nghiên càng cảm thấy thích hợp, nàng nhíu mày nghĩ lại, bỗng nhiên ý thức được cái gì.

      "Vị lão phật sống kia trước khi chết, chàng gặp, ông ấy gì đó khiến cho chàng vui sao?"

      Tiêu Đạc hai mắt bình tĩnh, chưa phải, cũng chưa phải.

      A Nghiên thấy vậy, càng khẳng định, trong lòng vừa động, lại hỏi: "Chuyện này có can hệ với chúng ta, phải ?"

      Tiêu Đạc hơi hơi khép con ngươi, chuyện như trước.

      A Nghiên có chút chịu được, nàng nằm sấp xuống, vươn cánh tay đến nắm thắt lưng , ôn nhu hỏi: "Đến cùng gì? Nhất định có can hệ với ta, nếu vì sao chàng muốn giấu ta?"

      Tiêu Đạc mở mắt, cúi đầu nhìn A Nghiên trong lòng.

      Nàng vẻ mặt ôn nhu ghé vào trong ngực mình, tóc mềm đen bóng lưng, địch quan quý giá rườm rà ở trước mắt mình run rẩy chớp lên.

      nâng tay lên, nhàng cởi địch quan đầu nàng, lại duỗi tay nắm eo nàng, lạnh nhạt : "Kỳ cũng gì, chỉ nhắc tới lai lịch của chúng ta."

      "A? lai lịch của chúng ta?”A Nghiên nhất thời trước mắt sáng ngời.

      " nàng là cao tăng phật môn đắc đạo, ta là ác kiếm thế tục dung, bởi vì nàng đối với ta tâm sinh ái mộ mới theo ta. Sau này phật môn chấp nhận được nàng, liền khu trục nàng xuống hạ giới, ta đối với nàng dứt bỏ được, cũng theo nàng tới nhân gian." Tiêu Đạc thuận miệng như vậy.

      " ?”A Nghiên nghe như lọt vào trong sương mù, cúi đầu ngẫm phen, lại cảm thấy này chuyện xưa là rất đẹp đẽ lãng mạn.

      Bất quá nàng rất nhanh nghĩ tới chỗ đúng: "Vì sao chàng hạ phàm rồi, hại chết ta bảy lần? Còn Sài Hỏa làm gì, Ninh Phi vì sao như vậy?"
      Last edited: 28/8/20

    4. Tứ công tử

      Tứ công tử Active Member

      Bài viết:
      173
      Được thích:
      203
      A đạc gian quá. Có mà a đạc là kiếm ác bị đưa đến phật môn để gột rửa bớt ác niệm. Nhìn chúng linh vật a Nghiêu nên cố tình đào trộm đem về. Kết quả bị toàn phật môn truy đuổi. A Đặc bản tính hung ác ai đuổi tơi liền giết kẻ đó. Tội trạng càng thêm cao
      Linh_lung_co_nuong, anh8877, Suuuly6 others thích bài này.

    5. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Mẻ tác giả cứ lằng nhà lằng nhằng, sốt hết cả ruột ý.

      Chương 130

      "Vì sao chàng hạ phàm rồi, hại chết ta bảy lần? Còn Sài Hỏa làm gì, Ninh Phi vì sao như vậy?"

      A Nghiên vừa hỏi, Tiêu Đạc lạnh nhạt mím môi, trấn định đương nhiên, tiếp tục : "Bọn họ muốn chúng ta ở cùng nhau, nên ngăn cản chúng ta."

      A Nghiên nằm sấp nằm ở trong ngực Tiêu Đạc, nghe thấy nhíu mày: "Thần miếu kia sao, thần miếu xảy chuyện gì?"

      Tiêu Đạc thế này còn lời gì để chống đỡ.

      A Nghiên thở dài, ngửa mặt lên, nghiêng đầu đánh giá nửa ngày, rốt cục vươn tay khi dễ mũi , làm đủ rồi, nàng nhàng xoa : "Đây là chuyện xưa muốn cho ta?"

      Thực cho rằng nàng tin? Nàng ngốc như vậy sao? !

      Về khúc mắc của nàng và trong đó, kỳ nàng sớm cảm thấy, chỉ là rất nhiều chuyện dám nghĩ thôi. Nay từ chuyện xưa bịa ra, chỉ tốt ở bề ngoài, nàng mơ hồ hiểu, nàng là người trong phật môn.

      Có lẽ cũng thể xưng là người, là linh vật phật môn mà thôi.

      Nhớ tới đây, A Nghiên kinh ngạc úp mặt vào ngực .

      Hơi hơi nhắm mắt, xuyên qua kia long bào màu vàng sáng thêu tinh xảo, A Nghiên có thể cảm thấy ngực , rắn chắc mà kiên cường.

      Trước đây lồng ngực dường như lộ ra từng trận sát khí dày đặc, nhưng nay lại dần dần tốt hơn. Dựa vào như vậy, nàng có thể cảm nhận chút hơi thở ấm áp.

      Nàng có lẽ chính là linh vật phật môn thôi.

      bước vào nhân gian chín kiếp, tính tình vẫn cuồng tứ vô kị như cũ, từng trời đến dưới đất gì có thể động vào , vậy tính tình thế nào đây?

      Trong đầu A Nghiên lúc này bỗng nhiên nghĩ đến kiện, lúc nàng và ban đêm ôn tồn phát sinh chuyện, vạn kiếm tề động, điện thiểm lôi minh.

      Kỳ trái tim chợt như có giác ngộ, nàng ước chừng hiểu ra cái gì.

      dám nghĩ đến, vừa mới nghĩ, trong lòng kinh hoàng.

      chuyện này là quá mức thể tưởng tượng.

      Kỳ riêng gì chuyện của nàng và , còn thanh kiếm dưới Thượng Cổ Sơn kia, kiếm bị phong ấn kiếm ở trong vỏ kiếm...

      Nếu nàng đoán sai, thanh kiếm ở Thượng Cổ Sơn kia kỳ chính là Tiêu Đạc và mình.

      Mấy ngàn năm trước, bên người Tiêu Đạc hẳn có trung bộc gọi là Sài Hỏa, có thần ưng là Phi Thiên. Tiêu Đạc mang theo cái ưng, lão nô, từng làm ra những việc thị huyết khiến người trong phật môn nghe thấy kinh hoàng.

      Nhưng sau này nguyên thân Tiêu Đạc bị phong cấm, phong cấm ở trong thần miếu dưới Thượng Cổ Sơn.

      Sài Hỏa lão bộc trung thành này chờ đợi mấy ngàn năm, cũng ở đó gây dựng thôn trang, gọi là thôn trang Vọng tộc. Sài Hỏa vì bảo hộ lưu lạc đến từng kiếp của chủ nhân, theo đến nhân gian.

      A Nghiên nằm sấp nằm ở trong ngực Tiêu Đạc, trong đầu bỗng nhiên có gì tràn ra.

      Sài Hỏa từng mắng nàng, nàng là tiện nhân, nàng hủy hoại chủ nhân .

      Còn mình cũng từng có giấc mộng.

      Nàng chân trần đỉnh núi hoang vu, núi kia ràng sinh nguy nga trùng điếp, nhưng bên ngọn cỏ, chung quanh đến chim cũng có, ngẫu nhiên trong khe đá đen trồi lên cọng cỏ, nhưng cũng dập nát, khô héo.

      Chính ở ngọn núi này, Sài đại quản gia dùng ánh mắt phẫn hận nhìn chằm chằm A Nghiên, nâng tay lên chỉ trích nàng: "Ngươi tiện nhân này, vì sao lại ở đây?"

      Mà lúc đó A Nghiên còn nghe thấy tiếng ưng kêu sắc nhọn, đó là Phi Thiên thương khung mờ mịt, tịch mà bi thương xòe cánh ra.

      Đột nhiên lúc đó, cả người A Nghiên dường như bị người bóp cổ, căn bản có cách nào hô hấp, loại đau đớn quen thuộc mà tàn nhẫn, hung hăng quấn lấy nàng.

      Nàng từng cho rằng dãy núi trong mộng kia bị lửa thiêu rụi, là ngọn núi nàng làm ni mười mấy năm. Nhưng tại, nàng bỗng nhiên ý thức được.

      Núi trong mộng là Thượng Cổ Sơn.

      Mấy ngàn năm trước, lúc Tiêu Đạc bị phong cấm trong thần miếu, tòa Thượng Cổ Sơn lâm vào hoang vắng tuyệt vọng, Sài Hỏa từng dùng ánh mắt phẫn hận tuyệt vọng nhìn mình, mắng mình.

      “A Nghiên, làm sao?"

      Tiêu Đạc nhíu mày nhìn A Nghiên, thấy nàng cả người cuộn thành đoàn, như con sẻ vừa sinh ra, run run dựa vào lòng mình. Lo lắng nâng mặt nàng lên, lại nhìn thấy khuôn mặt nhắn hoàn toàn có chút máu, đôi con ngươi thủy linh cũng như bịt kín tầng sương mù.

      "Đây là thế nào? thoải mái?" Mày dài của Tiêu Đạc nhíu càng chặt, cùng lúc đó, còn đưa ngón tay đặt lên mạch nàng.

      A Nghiên run run vươn tay, leo lên cổ , nhàng lắc lắc đầu, để mình chậm rãi bình tĩnh trở lại.

      Lúc này, kim lộ đến trước thái miếu, theo lý hoàng thượng cùng với hoàng hậu hẳn phải xuống xe, sau đó lại đổi sang liễn mới có thể vào thái miếu.

      Tiếng tấu nhạc ngừng lại, đám thị vệ hộ tống trước sau cũng đều ngừng lại, văn võ bá quan tùy tùng ở phía sau đều dừng lại theo, quỳ xuống.

      Bên ngoài có lễ quan quỳ xuống, cung kính mà trịnh trọng hô: "Thỉnh hoàng thượng và hoàng hậu xuống xe."

      Lời này hô lên rồi, lẽ ra hoàng thượng và hoàng hậu nên dắt tay nhau xuống, sau đó được hai đại thái giám nâng đỡ, đổi sang liễn xa.

      Nhưng lời này hô lên rồi, trong xe vàng căn bản có động tĩnh gì.

      Nhất thời thị vệ hoàng gia và văn võ bá quan chung quanh đều khỏi có chút kinh ngạc.

      Vị lễ quan kia, thần sắc càng trịnh trọng, thầm thanh cổ họng, đề cao thanh , lại là cung kính mà trịnh trọng cất tiếng: "Thỉnh hoàng thượng và hoàng hậu xuống xe."

      Nhưng lời này hô lên, trong xe vàng vẫn động tĩnh như cũ.

      Xem thế này đám thị vệ hoàng gia giữ vẻ mặt cẩn thận nghiêm trang, văn võ bá quan quỳ lạy đầy đất, cả thái giám phụ trách lễ nghi, tất cả đều có chút há hốc mồm.

      Hôm nay là mồng đầu năm, tục ngữ năm chỉ ở ngày xuân, cho nên dù là hoàng thượng hay văn võ bá quan, hôm nay an bày cũng có chút trang trạng, cho nên muốn gióng trống khua chiêng tiến hành mọi việc.

      Nhưng tại, hoàng thượng và hoàng hậu như thế nào?

      Mọi người hai mặt nhìn nhau, trao đổi ánh mắt mờ mịt, cũng có người im lặng gì, nhìn trời.

      Vào giữa trưa, tuy rằng còn lạnh, nhưng hôm nay tinh vạn lí.

      Vì sao trong lòng bọn họ thầm cảm giác được tia ổn.

      Vị thiên tử này tới bây giờ vẫn theo lẽ thường, muốn làm cái gì? !

      Còn Tiêu Đạc, kỳ thực muốn làm cái gì, chỉ ôm A Nghiên run run trong lòng, nâng tay lên nhè vỗ về lưng nàng, giống như trấn an con chim mới sinh vừa bị rơi xuống đất.

      cũng mơ hồ cảm giác được cái gì, nhưng hỏi.

      Qua hồi lâu, A Nghiên cuối cùng bình tĩnh lại, nàng mệt mỏi đặt trán trong ngực , rốt cục nhịn được mở miệng.

      "Nếu ta từng làm chuyện có lỗi với chàng, nếu ta từng hại chàng, chàng hận ta sao?” thanh A Nghiên khô ráp mà khàn khàn.

      "Phải xem là chuyện gì." thanh Tiêu Đạc có chút bình tĩnh, dường như thèm để ý.

      "Nếu ta hại chàng cửa nát nhà tan trôi giạt khắp nơi?”A Nghiên chua xót .

      "Ta hận nàng."

      "Nhưng nếu ta còn hại tính mạng chàng?”A Nghiên nghĩ đến khả năng này, đầu ngón tay cũng chết lặng run run.

      "Ta cũng hận nàng."

      "Nếu ta hại chàng bị nhốt mấy ngàn năm sao?”A Nghiên tiếp tục truy vấn.

      "Lại càng ."

      A Nghiên nghe chắc chắn, trong lòng nổi lên tia ngọt ngào cùng trấn an, bất quá trấn an rồi, lại cảm thấy hết sức chua xót.

      "Chàng vẫn hận ta, nhất định hận ta." Sài Hỏa mắng nàng là tiện nhân, Sài Hỏa còn dùng ánh mắt phẫn hận nhìn nàng.

      Ban đầu, Sài Hỏa còn muốn hại nàng, muốn dấu vết kết liễu nàng.

      Sài Hỏa hận nàng như vậy, là vì nàng nhất định làm chuyện có lỗi với , hại .

      Tiêu Đạc nâng bàn tay to lên, đem địch quan đầu nàng gỡ xuống, tùy tay ném sang bên.

      Địch quan hoàng hậu hoa lệ tôn quý giá trị nghìn vàng giống như món đồ rách nát bị ném vào xó trong xe.

      Tay Tiêu Đạc thon dài sạch xoa tóc A Nghiên, khuông mặt tuấn mỹ khắc sâu ra ý tứ nghiêm cẩn.

      đặt nàng nắm xuống, dùng trán mình để lên trán nàng, khàn khàn mà ôn nhu, chậm rãi .

      "Chỉ có việc làm ta hận nầng." ngón cái hơi thô ráp nhàng vuốt ve nàng, như vậy.

      "Cái gì?” con ngươi A Nghiên trong suốt lộ ra nghi hoặc, giương mắt nhìn lên, vừa vặn nhìn vào cặp mắt sâu như biển, khó có thể nhìn thấu.

      "Rời khỏi ta." Tiêu Đạc cúi đầu .

      "A?" Nàng nhất thời có chút hiểu.

      "Nếu có ngày nàng thực phải rời khỏi ta, ta nhất định hận nàng." chợt chế trụ gáy nàng, đem nàng đặt vào ngực mình.

      Hơi cúi đầu, môi cướp lấy môi nàng.

      Bốn cánh môi tiếp xúc, thanh khàn khàn hàm hồ truyền vào trong tai nàng.

      "Chỉ cần nàng còn cùng với ta, ta hận nàng."

      Kỳ nàng lo lắng, cũng cảm giác được, hiểu nàng nghĩ cái gì.

      biết nàng có khả năng nhớ được khúc mắc bảy đời trước, bọn họ nhất định có đời, đời đó, là kiếm, thanh kiếm có vỏ.

      Còn nàng, người khác nàng là bảo vật phật môn, là gốc cây mặc liên trong ao rửa nghiên mực.

      Nhưng Tiêu Đạc cũng mơ hồ cảm giác được, chân tướng cuối cùng, lão phật sống kia chưa chắc biết ràng, chính cũng vì sao mình và A Nghiên đều đến nhân gian, dây dưa nhiều đời như vậy.

      gắt gao đem thân hình nàng run run ôm vào trong ngực, ôn thanh : "Ta hận nàng."

      Dù nàng từng giết trăm ngàn lần, ít nhất ở nhân gian này đời đời kiếp kiếp, nàng luôn luôn bồi bên người mình.
      Last edited: 28/8/20

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :