1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Chào anh, thổ hào! - Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức - HOÀN

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Chương 33: Cự tuyệt và tấn công


      Cửa sổ xe quay xuống, Trương Kỳ Kỳ nhìn thấy Tô Khả ngồi ghế lái, liền hít sâu hơi, kéo mở cửa xe, cố gắng làm cho bản thân biểu bình thản chút.


      cố nặn ra nụ cười, cầm theo hộp giữ nhiệt bảo Tô Khả nhìn: "Tô Khả, mì hoành thánh và bánh nướng để ở đâu?" trải qua đêm qua, biết mình nên xác định quan hệ giữa mình và Tô Khả là thế nào, bây giờ trong lòng chỉ có bối rối và lúng túng.



      Mặc dù cố gắng biểu bình thản, thế nhưng nụ cười mặt nhạt nhẽo đến mức gần như trôi qua tức , tay cầm hộp giữ nhiệt cũng khẽ run thể nhận ra.


      Tô Khả lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn .


      Đôi mắt của nhìn rất đẹp, mà còn đen vô cùng, cứ như vậy lẳng lặng chăm chú nhìn , làm cho toàn bộ lời cự tuyệt sớm nghĩ ra của Trương Kỳ Kỳ lập tức quên hết, chỉ ngơ ngác nhìn Tô Khả.


      Tô Khả hạ tầm mắt, lông mi dày rũ xuống, che sóng mắt, tiếp tục trầm mặc. Tô Di từng dáng vẻ này của là xinh đẹp nhất, nhìn thôi cũng có thể khơi dậy ý muốn bảo hộ của phụ nữ, vẫn chưa có thử nghiệm qua, tại vừa vặn Trương Kỳ Kỳ ở đây thử lần.


      chuẩn bị dựa theo đề nghị của Trương Băng Băng, tiến hành đồng bộ, dùng tiền nện Trương Kỳ Kỳ, dùng nam sắc hấp dẫn Trương Kỳ Kỳ.

      Trương Kỳ Kỳ có chút buồn rầu nhìn Tô Khả.


      Sau khi Tô Khả rũ mắt xuống, đuôi mắt liền ra hình dạng hơi hếch lên, nhìn qua tinh xảo mà yếu ớt, khiến người thương tiếc.


      Trong lòng thở dài, oán hận trợn mắt nhìn Tô Khả, định đóng cửa xe mở cửa xe phía sau.


      Tô Khả duỗi tay nắm chặt tay của : "Ngồi bên cạnh ."


      Tay của ấm áp khô ráo ngón tay thon dài, vững vàng dùng sức nắm tay Trương Kỳ Kỳ, đôi mắt đen sâu thẳm lẳng lặng nhìn .


      Trương Kỳ Kỳ từ chối được sức hấp dẫn của nam sắc Tô Khả, đành phải ngồi xuống vị trí kế bên tài xế.


      Sau khi ngồi xuống, đưa hộp giữ nhiệt cho Tô Khả: "Ăn ở đây luôn !"


      Tô Khả hiểu phải dừng lại đúng lúc, nhận lấy hộp giữ nhiệt, sau khi mở ra lại nhận thìa Trương Kỳ Kỳ lấy từ trong túi giấy, bắt đầu ăn.



      biết Trương Kỳ Kỳ chế biến nhân bánh hoành thánh như thế nào, có bỏ bột ngọt hay gà tinh, thế nhưng rất ngon, nước dùng cũng đặc biệt thơm ngon, Tô Khả cũng đói quá rồi, kiềm chế được ăn có hơi nhanh.


      khí trong xe có loại thơm nhàn nhạt, giống như trúc xanh, giống như lá sen, giống như bạc hà, rất dễ chịu, làm cho Trương Kỳ Kỳ dần dần buông lỏng chút.


      Thấy Tô Khả ăn được vài miếng, lúc này mới : "Em nghĩ tới thích ăn rau thơm, liền cắt ít rau hẹ thả vào. Rau hẹ là mẹ em trồng ở sân thượng, cũng coi như tương đối an toàn. yên tâm."


      Tô Khả ăn cái gì cũng phát ra tiếng, bởi vậy tiếng thìa canh đụng thành hộp giữ nhiệt liền hết sức ràng.


      Trong gian xe bịt kín như vậy, tự chủ được có hơi khẩn trương, chuyện cũng có chút năng lộn xộn.


      Tô Khả liếc , : " phải còn có bánh nướng sao?"


      Trương Kỳ Kỳ lúc này mới nhớ tới, liền đưa túi giấy đựng bánh nướng cho Tô Khả.


      Tô Khả nhận lấy, mà lại cắn cái tay Trương Kỳ Kỳ, cảm thấy vừa xốp giòn vừa thơm, xen lẫn ít vị ngọt, đúng là hương vị trong trí nhớ.


      Trương Kỳ Kỳ: ". . ."


      Tô Khả ăn rất chậm, chậm rãi nhai nuốt, suy nghĩ sớm bay trở về nhiều năm trước kia.


      Tô Khả vẫn nhớ khi đó và Trương Kỳ Kỳ vào đầu cấp hai, học kỳ đầu tiên đầu cấp hai gần kết thúc. Sắp bước sang năm mới, ba của mang theo tiểu tam ra ngoài mướn phòng, bị mẹ dẫn người theo bắt gian. Dưới giận dữ mẹ trở về nhà mẹ đẻ ở Sơn Tây, chị lên cấp ba ở nội trú, ba dẫn theo tiểu tam Hải Nam chơi, trong nhà chỉ còn lại có và bảo mẫu.


      Bảo mẫu thấy trong nhà có người lớn, cũng lười nấu ăn.


      Trương Kỳ Kỳ vốn là đến nhà làm bài tập, sau khi biết chưa ăn cơm, xuống bếp nấu cơm cho .


      Tô Khả nhớ lần đầu tiên Trương Kỳ Kỳ làm chính là hoành thánh gà và bánh đường nướng. Nhưng khi đó dùng gia vị nước cốt gà nấu nước dùng, mì hoành thánh nấu nát vụn ít, vậy bánh nướng cũng chín, chính giữa là sống.


      Nhưng ăn ngon.


      Trương Kỳ Kỳ thấy Tô Khả chuyên tâm ăn, liền tựa lưng vào ghế ngồi, trong lòng sắp xếp lời cần với Tô Khả.


      Tô Khả ăn mì hoành thánh và bánh nướng xong rất nhanh.


      Sau khi súc miệng xong, rút tờ khăn giấy lau lau, lại rút tờ khăn ướt lau lau tay.


      Trương Kỳ Kỳ thấy vẫn phiền toái như trước đây, liền dằn lại tính tình yên lặng chờ hết bận rộn.


      Thấy Tô Khả rốt cuộc thu dọn xong hết, lúc này Trương Kỳ Kỳ mới : "Tô Khả, em có lời muốn với ."


      Tô Khả nghe vậy, chuyên chú nhìn , đợi chuyện.


      Từ trong túi Trương Kỳ Kỳ lấy ra hộp trang sức màu đen nhạt, đặt ở phía sau kính chắn gió, sau đó : "Với em mà , cái này quá quý giá, em thể nhận."


      Thấy Tô Khả muốn , duỗi ra ngón tay ngăn ở khoảng phía môi Tô Khả, ra hiệu Tô Khả cần . Ai biết Tô Khả đột nhiên nhích lên phía trước, ngón tay của lập tức áp lên môi Tô Khả, xúc cảm ấm áp mềm mại làm cho Trương Kỳ Kỳ ngẩn người.


      vội thu ngón tay lại, chà lên quần jean, ánh mắt dám nhìn Tô Khả nữa, chỉ nhìn về phía kính chắn gió phía trước, thấp giọng : "Em biết nghĩ như thế nào, nhưng em có ý định kết hôn. Hơn nữa, cho dù em có ý định kết hôn, cũng phải đối tượng phù hợp . . . là gia cảnh hai bên chênh lệch quá lớn, môn đăng hộ đối; hai là chúng ta mặc dù có quan hệ máu mủ, thế nhưng là từ bối phận bên , dù sao cũng là chú của em; ba của . . ." Ba của phong lưu như vậy, ai biết có gien giống vậy hay .


      Tô Khả lại gì, chỉ nhìn , đợi hết lời.


      "Chúng ta. . . Chúng ta sau này nên gặp mặt riêng nữa!" hết lời muốn , cầm hộp giữ nhiệt để ở bên, đẩy cửa xe ra lập tức xuống xe.


      Sau khi vào cổng của tiểu khu, Trương Kỳ Kỳ quay đầu lại nhìn thoáng qua lan can cách hàng rào sắt.


      Chiếc xe của Tô Khả vẫn còn đậu ở chỗ đó, đáng tiếc bởi vì có màng xe, thấy tình huống trong xe.


      Gió đêm từ phía bắc thổi qua khuôn mặt Trương Kỳ Kỳ, làm cho khuôn mặt khô nóng vì thiết bị sưởi ấm ở bên trong xe của lập tức lạnh xuống.


      Trương Kỳ Kỳ thầm nghĩ: mình có thể phân tích tỉ mỉ từng cái cho Tô Khả nghe như vậy, có phải bởi vì mình sao?


      Mẹ Kỳ Kỳ thấy Trương Kỳ Kỳ trở lại nhanh như vậy, khỏi kinh ngạc : "Sao nhanh vậy?"


      Trương Kỳ Kỳ miễn cưỡng cười cười: "Bạn học con lái xe tới, bởi vì sợ mì hoành thánh ngâm nước bị nát, nên cậu ấy trực tiếp ăn luôn ở trong xe."


      Mẹ Kỳ Kỳ nghe vậy liền hỏi ngay câu: "Bạn học này của con là nam hay nữ? Lái xe gì? Mẹ cho con biết nha, xe hai mươi vạn trở xuống con đừng thèm để ý tới, con nhìn điều kiện của con chút , con có đứa nào có thể xinh đẹp hiền lành như con chứ. . ."


      Trong tiếng lải nhải của mẹ mình, Trương Kỳ Kỳ vào toilet rửa tay, vừa thay quần áo ở nhà.


      Đợi mẹ xong, Trương Kỳ Kỳ cũng rửa mặt xong, thoa kem dưỡng da mặt.

      Thấy mẹ đứng ở đó trông mong đợi đáp án của mình, Trương Kỳ Kỳ cảm thấy có chút buồn cười. lại chuyển sang dưỡng da tay, : "Mẹ ơi, được đâu..., xe bạn học này lái là BMW x6, nhưng ấy là nữ!"


      Trương Kỳ Kỳ nhìn trong gương cười với mẹ, : "Mẹ để cho con con đường Bách Hợp chứ?"


      "Bách Hợp?" Mẹ Kỳ Kỳ kinh ngạc cực kỳ, "Bách Hợp là cái gì?"


      Trương Kỳ Kỳ: "chính là nữ và nữ đó!"


      Mẹ Kỳ Kỳ: ". . ."


      Đợi bà kịp phản ứng, liền tức giận đưa tay muốn gõ đầu Trương Kỳ Kỳ, đáng tiếc đứa con này của bà vóc dáng rất cao, cuối cùng đành phải xìu xuống, vỗ lưng Trương Kỳ Kỳ cái: "Cái con này, con cũng đừng làm mẹ sợ!"



      Vừa vuốt ve trước ngực, : "Con nếu như dám như vậy, mẹ sống nổi đâu!"


      Trương Kỳ Kỳ cười vỗ vài cái lên mặt: "Vậy mẹ cũng đừng ép con thân cận với những cái loại đứng đắn đó nữa, nếu khiếu thẩm mỹ của con mà lệch lạc, có thể nhào vào ôm ấp thương với bạn học nữ BMW của con đó!"


      Mẹ Kỳ Kỳ: ". . ." Bà sợ bức bách, Kỳ Kỳ thành bách hợp, nên dám dài dòng nữa.


      Sau khi mẹ rời khỏi, nụ cười mặt Trương Kỳ Kỳ lập tức biến mất. ràng lựa chọn đúng, thế nhưng vì sao vẫn muốn khóc?


      Trương Kỳ Kỳ ra, thế nhưng mùi thơm thanh nhã người dường như vẫn còn sót lại trong xe, vương vấn khắp người Tô Khả.


      lẳng lặng ngồi ở trong xe, nhìn Trương Kỳ Kỳ xa rồi dần dần mất hẳn, khóe miệng lên nụ cười nhàn nhạt.


      Nếu mới như vậy mà buông tha, cũng phải là Tô Khả.


      Lúc này điện thoại vang lên.


      Mở ra là Lâm Lỗi: "Tô tổng, tìm được người phụ nữ này rồi, tôi hẹn ta ra đàm phán."


      Tô Khả suy nghĩ chút, : "Dựa theo sắp xếp của tôi làm, nên tự chủ trương."


      Lâm Lỗi "Vâng", lại : " yên tâm, tôi nhất định xử lý tốt chuyện này!"


      Trương Kỳ Kỳ có ý định dây dưa quá nhiều với Lương Thục Hoa, giờ nghỉ trưa kia liền trở về nhà.


      vừa vào cửa, liền nhìn thấy nhiều hộp giữ nhiệt màu trắng quen thuộc trong phòng khách, khỏi nhìn mẹ sửa sang lại những hộp giữ nhiệt này: "Mẹ, đây là - - "


      Mẹ Kỳ Kỳ cao hứng bừng bừng : "Vừa rồi chú họ của con mang theo công nhân đến chuyến, bảo công nhân mang lên!"


      Trương Kỳ Kỳ: ". . . chú họ ?"


      "Là Tô Khả đó!" Mẹ Kỳ Kỳ cười đến đôi mắt cũng thấy được, "Con xem đứa này, thiệt là, thân thích nhà mình còn khách khí cái gì chứ! Kỳ Kỳ con tới xem chút, chẳng những có rau quả gì gì đó sản xuất trong trang viên nhà cậu ấy, còn có hai hộp trà lớn cho ba con nữa đó!"


      Trương Kỳ Kỳ: ". . ."
      Last edited by a moderator: 24/1/19

    2. Hale205

      Hale205 Well-Known Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      573
      sắc dụ k thành :yoyo59::yoyo59: đến khi nào mới có quả ngọt để mọi ng ăn đây:yoyo44::yoyo44:

    3. Bờm xinh

      Bờm xinh Well-Known Member

      Bài viết:
      525
      Được thích:
      389
      Ôi
      Mần sắc dụ

    4. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Chương 34: Điện thoại từ thủ đô


      Mấy ngày kế tiếp, Trương Kỳ Kỳ phát Tô Khả trở thành cục cưng của mẹ già nhà mình, mỗi lần khi nấu ăn đều nhắc lại, ngay cả khi Trương Kỳ Kỳ mở tủ lạnh cầm hộp sữa chua bị bà phát , bà cũng phải lải nhải câu: "Đây chính là chú họ của con cho người đưa tới đó!"


      Mỗi lần nghe được mẹ dùng khẩu khí tôn kính ngưỡng mộ mang ơn nhắc tới "chú họ ", Trương Kỳ Kỳ lấp tức muốn cười - - . đây sợ phải là kết quả Tô Khả muốn nha?


      Tối hôm đó Trương Kỳ Kỳ ở Tô gia làm cơm tối xong, thay xong quần áo muốn về, lúc ngang qua phòng khách lại phát Mẹ Tô Khả ngồi ghế sofa yên lặng rơi lệ ." Tiểu Huệ có lẽ là tránh né, bên cạnh người cũng có.


      Trong lòng đành lòng, nên làm bình trà cẩu kỷ táo đỏ đưa qua.


      Mẹ Tô Khả nghiêng người về phía trước nhận lấy, đặt trong lòng bàn tay ấm áp, thế nhưng nước mắt vẫn càng ngừng giọt, rơi vào mặt thảm trắng như tuyết phủ trước sô pha.


      Hôm nay bà trang điểm, khuôn mặt vàng vọt, nhìn hết sức tiều tụy, loáng thoáng có thể nhìn thấy được vẻ đẹp năm ấy, Tô Khả lớn lên rất giống bà, mà Tô Di lại đen sẫm gầy teo giống ba.


      Hệ thống sưởi ở Tô gia mở quá lớn, Trương Kỳ Kỳ mới vừa ngồi lát liền cảm thấy lưng xuất ra tầng mồ hôi mỏng, cởi áo khoác ngoài ra treo lên, ngồi xuống kế Mẹ Tô Khả.


      Mẹ Tô Khả nhìn cái, nước mắt ào ào rơi xuống: "Kỳ Kỳ. . ."


      Trương Kỳ Kỳ rút hai tờ khăn giấy đưa cho bà: "Bà mợ, uống chút trà nóng !"


      Mẹ Tô Khả lau lau nước mắt khóe mắt, bưng tách trà lên uống hớp, trà ấm áp ngọt ngào làm bà ấm áp hơn chút. Tô gia đến tình trạng này, ngay cả người chuyện cũng có, bởi vì sợ việc xấu trong nhà truyền ra bên ngoài. Cũng may Kỳ Kỳ là thân thích nhà mình, cũng tính là người ngoài.



      Bà buông ly, khóc thút thít : "Người phụ nữ ở bên ngoài của cha Tô Khả vừa sinh con trai, bây giờ còn trong bệnh viện, muốn buộc dì ly hôn, để cấp hộ khẩu cho đứa đó, mỗi ngày đều gọi điện thoại cho dì, cha của Tô Khả cũng dứt khoát về nhà, điện thoại cũng nhận. . ."


      Trong lòng Trương Kỳ Kỳ sững sờ. Lần trước Tô Khả nhận được điện thoại của Tô Di từ Hồng Kông gọi tới, nhắc tới con riêng của cha Tô Khả còn , chẳng lẽ cha Tô Khả chỉ có đứa con riêng?


      Tuy rằng trong lòng ngạc nhiên, nhưng mặt lại tỏ ra bình tĩnh, thấp giọng khuyên: "Bà mợ, Tô Khả trưởng thành rồi, bây giờ người dì dựa vào là Tô Khả, gặp phải chuyện như vậy, thay vì tức giận, còn bằng giao cho Tô Khả giải quyết, dì chỉ để ý vui vẻ là được rồi."


      Mẹ Tô Khả gật đầu, dùng khăn giấy lau lau mũi: "Dì cũng biết , nhưng trong lòng được thoải mái."


      Trương Kỳ Kỳ dịu dàng : "Con cái đều lớn hết rồi, dì cùng với ông cậu tốt nhất là đường ai nấy , có tiền làm cái gì mà được? Có thể mua quần áo mua trang sức, có thể cùng với bạn bè mời minh tinh chơi, còn có thể tìm mấy người bạn du lịch vòng quanh thế giới, sao cho vui sướng là được rồi, cần gì phải phiền não như vậy?"


      Mẹ Tô Khả duỗi tay vỗ tay Trương Kỳ Kỳ, gật đầu, cảm thấy có Trương Kỳ Kỳ khuyên, trong lòng của bà thoải mái hơn rất nhiều.



      Tô Khả làm ăn quá nhiều, suốt ngày ở bên ngoài bận rộn, buổi tối về đến nhà rất mệt mỏi, bà nỡ để những chuyện này làm phiền con trai; Tô Di từ lúc kết hôn coi chồng như trời cao, làm gì có tâm tình về nhà nghe bà kể lể chuyện xấu? Hôm nay ngược lại là Trương Kỳ Kỳ cùng bà chuyện phiếm an ủi bà.


      Thấy cảm xúc của mẹ Tô Khả bình tĩnh lại, Trương Kỳ Kỳ lập tức cáo từ rời - - Tô Khả sắp trở về rồi, cố gắng hết sức để tránh gặp mặt Tô Khả.


      Trương Kỳ Kỳ tắm rửa xong trở về phòng, nghe được bên ngoài giọt giọt tí tách, hình như trời mưa, liền kéo cửa ra sân thượng.


      Bên ngoài trời mưa.


      Đèn nê ông ngoài tường tiểu khu lập loè nhấp nháy trong mưa, đặc biệt có loại cảm giác yên tĩnh xinh đẹp.


      Thời điểm Trịnh thành cung cấp sưởi ấm tương đối sớm, đầu tháng mười bắt đầu cung cấp sưởi ấm rồi. kéo cửa ra, hơi ấm trong phòng ngủ theo mở cửa thoát ra ngoài, cùng với khí lạnh của mưa đông hòa cùng chỗ, có loại cảm thụ khác.

      Trương Kỳ Kỳ cảm thấy cuộc sống yên bình ấm áp như vậy rất tốt, có ba ba và mẹ ở với mình, có những chuyện ngổn ngang kia của trai. . . hi vọng vĩnh viễn có thể trải qua cuộc sống yên bình như vậy.


      Vừa trở lại phòng ngủ, di động Trương Kỳ Kỳ liền vang lên.


      Là Tô Khả gọi tới.


      Trương Kỳ Kỳ cầm di động, nhìn hai chữ "Thổ hào" lóe lên phía , khỏi có chút do dự.


      Chuông điện thoại di động vẫn là 'bầu trời tối đen' cài mấy tháng trước.


      Bây giờ nghe bài hát này, Trương Kỳ Kỳ có loại cảm giác phảng phất giống như cách cả đời.


      còn bởi vì nghe bài hát này mà rơi lệ nữa, còn đắm chìm trong cảm xúc hối hận nữa.


      ra thời gian có thể thay đổi tất cả.


      Sau khi điện thoại vang trong chốc lát liền ngừng lại.


      Trương Kỳ Kỳ hé miệng cười cười, đứng dậy phòng bếp lấy hộp sữa chua - - bởi vì sợ béo, cho nên ban đêm mỗi khi muốn ăn cái gì, đều là tận lực dùng sữa chua hoặc là hoa quả thay thế.

      Quay về ban công, Trương Kỳ Kỳ cầm lấy sữa chua mới vừa uống ngụm, di động trong tay lại vang lên.


      Trương Kỳ Kỳ nhìn thoáng qua, thấy vẫn là Tô Khả gọi tới, trong lòng khỏi run lên, loại cảm xúc giống như chua xót giống như ngọt ngào lan tràn dưới đáy lòng.



      Ngừng lát, nhấn nút trả lời.


      Giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng của Tô Khả từ đầu kia điện thoại truyền đến: "A lô, Kỳ Kỳ?"


      Trương Kỳ Kỳ "dạ" tiếng.


      Tô Khả trầm mặc vài giây đồng hồ mới : "Cảm ơn em."


      Trương Kỳ Kỳ: " có gì."


      Tô Khả lại : "Em có rảnh an ủi mẹ nhiều chút."


      Trương Kỳ Kỳ lại "dạ" tiếng.


      Tô Khả rất nhanh cúp điện thoại.


      Trương Kỳ Kỳ tay cầm điện thoại, tay cầm sữa chua đứng ở sân thượng phát ngốc: vì sao mình phải nghe Tô Khả như vậy hả?


      Sửng sốt hồi lâu, Trương Kỳ Kỳ dứt khoát quay về ngủ.


      Sau khi nằm lên giường, Trương Kỳ Kỳ vẫn còn suy nghĩ: nếu như kết hôn với Tô Khả, trước khi ngủ uống sữa chua súc miệng, Tô Khả sợ là tuyệt đối cho phép đâu?


      Nghĩ đến dáng vẻ Tô Khả lạnh lùng liếc xéo , trong lòng Trương Kỳ Kỳ lại có chút ngọt ngào.


      khỏi lên án bản thân: Trương Kỳ Kỳ, mày là người cuồng ngược hả?


      Thế nhưng, nghĩ đến Tô Khả, trong lòng liền ngọt ngào ê ẩm, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra vậy?


      Trương Kỳ Kỳ rất nhanh ngủ mất.


      Trận mưa thu này giọt giọt tí tách rả rích ba bốn ngày, mang mùa đông hoàn toàn đến với nhân gian. Trương Kỳ Kỳ bất giác đổi lại quần áo dày hơn chút, nhiều khi ra ngoài làm đều phải đội mũ hoặc quấn khăn quàng cổ bên ngoài áo khoác, hơn nữa còn suy nghĩ có nên để ý hình tượng mặc áo lông luôn hay .


      Buổi trưa hôm nay Trương Kỳ Kỳ về nhà ăn cơm, lúc ra cửa bị ba ba gọi lại: "Kỳ Kỳ, thứ bảy đúng ngày mười sáu tháng mười , là đại thọ 80 của bà nội con, sinh nhật của con cũng là hôm đó, con thương lượng với ông chủ chút, xem có thể xin nghỉ ngày hay ."


      Trương Kỳ Kỳ đồng ý xong đóng cửa chống trộm lại.


      Đại thọ 80 của bà nội, bác cả nhất định tổ chức hoành tráng, vẫn nên xin nghỉ ngày tham gia tụ họp gia tộc.


      Đến tiệm bánh mì Hương Mật, Trương Kỳ Kỳ tìm ông chủ, mà tìm Chu Tĩnh Khải thợ làm bánh mì khác thương lượng chuyện thay ca.


      Thương lượng với Chu Tĩnh Khải xong xuôi, mới tiếng với ông chủ, quyết định chuyện thứ bảy tuần sau xin nghỉ.


      Buổi tối thứ sáu ở nhà Tô Khả chuẩn bị cơm tối xong, Trương Kỳ Kỳ thay quần áo muốn rời khỏi, lại bị Mẹ Tô Khả gọi lại: "Kỳ Kỳ, chờ chút!"


      Hai người ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách.


      Trương Kỳ Kỳ đảo khách thành chủ, rót cho mẹ Tô Khả ly trà Phổ Nhỉ.


      Khí sắc mặt mẹ Tô Khả ràng tốt hơn hôm qua rất nhiều, mặt trang điểm cũng rất tinh xảo, người mặc áo khoác Chanel màu hồng nhạt vừa vặn, nhìn rất là khoan thai.


      Bà nắm tay Trương Kỳ Kỳ, đưa cái hộp màu bạc quấn tầng giấy nhựa plastic trong suốt cho Trương Kỳ Kỳ: "Đây là nước hoa Chanel số 5 dì mang từ Hồng Kông về cho con."


      Trương Kỳ Kỳ vội từ chối : "Con ngại lắm. . ."


      "Mình là thân thích, đừng khách khí!" Mẹ Tô Khả kín đáo đưa cái hộp cho Trương Kỳ Kỳ, "Dì thương lượng với Tô Khả rồi, dì tuyệt đối nhường chỗ cho Tiểu Tam kia đâu. Tô Khả sắp xếp xong xuôi, bảo hai vợ chồng trợ lý Lâm Lỗi của nó theo giúp dì Canada, đợi Tô Khả hoàn toàn giải quyết xong chuyện này dì mới trở lại."


      Nghe được tin tức này, Trương Kỳ Kỳ cũng cảm thấy vui vẻ, khỏi cười : "Như vậy là tốt nhất rồi!"


      Mẹ Tô Khả sờ lên bàn tay bởi vì nhiều thịt mà vừa thơm vừa mềm của Trương Kỳ Kỳ, cười : "Dì sợ dì vừa Tô Khả lại có cơm ăn, con vẫn nên tiếp tục giúp nó nấu ăn nhé, nhưng phải ở chỗ này, là căn nhà ở Đế Hồ của Tô Khả."


      Trương Kỳ Kỳ nghe vậy, lập tức liền muốn từ chối: "Đế Hồ có hơi xa - - "


      Mẹ Tô Khả lập tức cắt đứt : "Đế Hồ bên kia là nhà chuẩn bị cho Tô Khả kết hôn, cách nơi này ra cũng tính là xa, mỗi ngày cho con thêm thêm 200 đồng lại."


      Trương Kỳ Kỳ: ". . . Được ạ!"


      Lúc đến dưới lầu nhà mình, điện thoại Trương Kỳ Kỳ vang lên.


      số xa lạ, hiển thị nơi gọi là thủ đô.


      Trương Kỳ Kỳ nghĩ nhiều, trực tiếp nhấn nút trả lời.


      giọng quen thuộc từ đầu kia truyền đến: "Kỳ Kỳ?"


      Trương Kỳ Kỳ lập tức mở nắp sau điện thoại, tháo pin di động ra.


      Sau khi cất di động và pin vào trong túi xách, Trương Kỳ Kỳ hít sâu hơi bắt đầu lên lầu.


      còn oán hận, nhưng có nghĩa là muốn giữ liên lạc với người phản bội .


      Trương Kỳ Kỳ vừa vào cửa, cha Kỳ Kỳ liền cười tủm tỉm dùng hai tay cầm hai cái cái hộp nhung nho màu đỏ: "Kỳ Kỳ, sinh nhật vui vẻ!"


      "Đều là quà tặng cho con?" Trương Kỳ Kỳ nhận ra đây là hộp trang sức của Thiên Thành.


      Mẹ Kỳ Kỳ vốn ngồi ghế sofa xem tivi, lúc này cũng đứng dậy tới: "Ba con 12:30 tối hôm nay là sinh nhật của hòn ngọc quý tay ông ấy, cho nên hai mẹ con chúng ta đều có!"


      Trương Kỳ Kỳ cố ý cười giành hai cái hộp, : "Con chọn trước!"


      Mẹ Kỳ Kỳ cười "ha" tiếng: "Tùy con!"


      Trương Kỳ Kỳ mở hai cái hộp ra, phát cái là nhẫn vàng, phía khảm viên hồng bảo thạch, ràng là nhân tạo; cái là trâm cài áo hoa hồng đơn giản, nhìn rất tinh xảo.


      Cha Kỳ Kỳ ở bên cạnh : "Kỳ Kỳ, trâm cài áo là đưa cho con!"


      Trương Kỳ Kỳ cười đeo nhẫn vàng lên đầu ngón tay trái, : "Con thích nhẫn." Mẹ lại thiếu nhẫn, nhất định rất muốn trâm cài áo; hơn nữa, trâm cài áo ràng nếu so với nhẫn đắt hơn nhiều.


      Mẹ Kỳ Kỳ hả hê lấy trâm cài áo cài lên vạt áo ngủ, chạy đến toilet soi gương.


      Trương Kỳ Kỳ kề mặt lên tấm lưng dày rộng của ba ba, thấp giọng : "Cảm ơn ba!"


      Mắt Cha Kỳ Kỳ có chút ẩm ướt, nhưng có lên tiếng.


      Sau lát, lúc này cha Kỳ Kỳ mới nhớ tới việc: "Kỳ Kỳ, Tôn Kỳ Vũ tìm con, gọi tới điện thoại di động của ba, ba liền đưa số của con cho ấy." Tôn Kỳ Vũ là bạn cùng phòng đại học kiêm bạn tốt của Trương Kỳ Kỳ, bây giờ còn ở thủ đô.


      Trương Kỳ Kỳ im lặng. Sau khi trở lại Trịnh thành đổi điện thoại di động, cắt đứt hết liên hệ với bạn bè lúc trước ở thủ đô, kể cả bạn tốt nhất của là Tôn Kỳ Vũ.

      Sau khi trở lại phòng ngủ, Trương Kỳ Kỳ tìm được số điện thoại của Tôn Kỳ Vũ, kéo ra ngoài.
      Last edited by a moderator: 24/1/19

    5. Bờm xinh

      Bờm xinh Well-Known Member

      Bài viết:
      525
      Được thích:
      389
      Hay lắm nàng ơi
      Mong chương tiếp theo

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :