1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[CĐ-Sắc] Cẩm Tú Đỉnh - Thần Vụ Quang (Hoàn ~~~~)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Haruka.Me0

      Haruka.Me0 (╯=▃=)╯︵┻━┻• ̄ω ̄• N0♡Thịt - (╯=▃=)╯︵┻━┻ Staff Member Senior Editor Moderator

      Bài viết:
      1,233
      Được thích:
      32,492
      Chương 10:
      Bình Khánh vương Thái phi bị phỏng tại Vinh cung của Văn phi, các cung nhân ở đây toàn bộ bị đánh chết, lại do các chưởng cung nữ thái giám các cung khác giám sát hành hình.




      Chuyện này làm chấn động toàn bộ hậu cung, các phi tần khác cũng yên phận hơn rất nhiều, Hoàng thượng bực mình, ai dám chọc vào tổ ong này.




      số người vốn định tụ tập chỗ uống rượu ca hát tìm thú vui cũng đều lặng lẽ hủy bỏ, dám gây ra bất cứ động tĩnh gì.




      Nhưng vẫn có chỗ ngoại lệ, chính là Hòa Ninh điện nơi Bình Khánh vương Thái phi ở tạm. Mục Thư Du đến ở ba ngày, Hòa Ninh điện ba ngày đều người đến người cực kỳ náo nhiệt.




      Mọi người mặc dù đến thăm bệnh nhưng chỉ dám tặng túi thơm đồ trang sức đeo tay, ai dám tặng đồ ăn, chỉ sợ nếu như thực ăn xảy ra chuyện gì nô tài bên người của mình bị Hoàng thượng tra khảo khắt khe, cho nên hằng ngày chỉ có Hoàng hậu sai người làm thức ăn bổ dưỡng thượng phẩm cho Mục Thư Du tẩm bổ.




      “Tỷ tỷ cảm thấy thế nào rồi?” Mục Thư Yến chờ mọi người rời khỏi mới quan tâm hỏi.




      “Tốt hơn rồi, nhưng đùi vẫn còn đau rát, chắc qua mấy ngày nữa ổn, muội muội cần lo lắng, chắc làm muội sợ rồi.”




      Mục Thư Yến mắt nén lệ: “Muội chưa từng nghĩ Văn phi còn ác độc hơn cả Thục phi, làm tỷ tỷ bị thương như vậy, mỗi đêm nghĩ tới chuyện này muội liền mất ngủ, nhớ lại ngày đó Hoàng thượng xử trí đám cung nhân Vinh điện càng sợ hãi.”




      Mục Thư Yến bị gương mặt nghiêm nghị ngày đó của Tần Thừa Thích dọa, nhưng cũng sinh lòng sùng bái với nam nhân này, le lói hy vọng bản thân mình sau này cũng được che chở như vậy, có nam nhân đỉnh thiên lập địa hậu thuẫn cho mình, nàng cảm thấy cuộc đời này cần lo lắng gì nữa.




      “Đừng muội, ngay cả tỷ cũng hết hồn, thánh ý khó dò, về sau càng phải cẩn thận hơn nữa.” Mục Thư Du hiểu được cái gọi là gần vua như gần cọp.




      Hai tỷ muội hàn huyên hồi, Mục Thư Yến cũng biết tuy là Mục Thư Du dưỡng thương, nhưng mấy ngày nay người đến người quá nhiều, được nghỉ ngơi tốt. Lúc này lại đúng giữa trưa, thấy Mục Thư Du có vẻ buồn ngủ bèn đứng dậy cáo từ.




      Mục Thư Du chờ Mục Thư Yến mới hoàn toàn thả lỏng, ra vết thương trong miệng sao cả, vết thương ở chân nàng mới khó chịu.




      Hơn nữa mấy ngày nay trời nóng mà phải thoa lớp thuốc dày như thế, ra mồ hôi vừa đau vừa ngứa thực khó chịu, vì vậy nàng kêu Như Lan Như Ý vén quần lụa lên, đem băng vải bên trong cuốn lại cho miệng vết thương thoáng mát, tại có người ngoài nên cũng ngại.




      Xong xuôi nàng bảo Như Lan Như Ý ra ngoài, còn mình nằm giường nghĩ tới chuyện Văn phi, lâu sau liền chìm vào giấc ngủ.




      Như Lan Như Ý giữ ngoài cửa, vừa thêu thùa vừa tán gẫu.




      “Hoàng thượng đối với công chúa thực tốt, tuy công chúa ở góa nhưng nửa đời sau có Hoàng thượng chiếu cố cũng coi như là trong họa có phúc.” Như Lan vẫn quen gọi Mục Thư Du là công chúa.




      Như Ý cười : “Cũng đúng, nhưng mà nếu mấy năm trước Hoàng thượng chịu nạp công chúa vào cung tốt hơn. Công chúa cùng Hoàng thượng thành đôi phu thê ân ái, so với thân phận như nay càng gần gũi hơn.”




      Hai người chuyện, đột nhiên nghe thấy có người ho tiếng, họ sợ hết hồn nhìn sang hướng cửa, vừa nhìn liền lập tức toát mồ hôi lạnh.




      Người đứng ở cửa phải ai khác chính là Tần Thừa Thích, còn kẻ ho lại là Vu Trung theo phía sau, đằng sau còn có đống người theo, sao nhiều người như vậy mà chút thanh cũng có…




      Nghĩ tới những gì vừa rồi hai người , lại nhớ đến kết cục của Vinh điện hôm qua, chân Như Lan và Như Ý mềm nhũn quỳ ngồi xuống, miệng ngừng : “Hoàng… Hoàng thượng thứ tội, thứ… thứ tội.”




      Lúc đến Tần Thừa Thích cho thái giám thông báo, vừa đến chính điện liền nghe hai người hầu bên cạnh Mục Thư Du như thế, trong lòng thầm vui vẻ, vì thế nên trách tội:




      “Là trẫm cho người thông báo, các ngươi có tội gì đâu, đứng lên , Thái phi đỡ hơn chưa?”




      “Hồi bẩm Hoàng thượng, Thái phi ở bên trong nghỉ ngơi, miệng vết thương so với hai ngày trước đỡ hơn chút ít, nhưng vẫn rất đau, để nô tỳ thông báo Thái phi nghênh giá.” Như Lan Như Ý thở phào, có thể đứng lên.




      cần, để trẫm tự vào, đừng quấy nhiễu Thái phi, hai ngươi là người bên cạnh Thái phi. Trẫm sớm nhìn ra các ngươi trung thành biết suy nghĩ cho chủ tử, như vậy rất tốt, nên thưởng, Vu Trung ngươi nhớ kỹ chưa?”




      “Hồi bẩm Hoàng thượng, nô tài nhớ kỹ, lát nữa liền sai người thưởng cho hai vị nương ba mươi lượng bạc.”




      “Ngươi hẹp hòi quá rồi, trẫm tăng bổng lộc của các ngươi thêm mười hai lượng, số tiền này do trẫm chi.” Tần Thừa Thích vừa vừa bước vào trong phòng.




      Như Lan Như Ý ngây người ra, bản thân bậy chẳng những bị trách phạt còn được thưởng ba mươi lượng, chỉ thế bổng lộc còn tăng thêm mười hai lượng, lần này xem như thành người giàu có rồi.




      Hơn nữa còn do Hoàng thượng đích thân chi trả, đây chính là điều ngờ nhất ! Chờ đến khi hai người họ kịp phản ứng, nhớ rằng xiêm y của Thái phi chỉnh tề trễ.




      Vu Trung cười : “Hai vị nương cùng lão nô ra ngoài dạo , nên quấy rầy Hoàng thượng và Thái phi trò chuyện.”




      Như Lan Như Ý liếc mắt nhìn nhau, dám thêm nữa đành phải theo Vu Trung ra ngoài.




      Tần Thừa Thích rón rén vào, vài bước liền thấy Mục Thư Du nằm ở giường nệm. đập vào mắt là hình ảnh hai ống quần mỏng của Thái phi đều được vén lên, đôi chân ngọc trắng như tuyết, làm cho người thấy mà thèm.




      Tầm mắt lại hướng lên , phát vạt áo Mục Thư Du mở rộng, tay để nghiêng giường, tay áo trượt ra để lộ nửa đoạn cánh tay với làn da trắng nõn nà.




      Nét mặt nàng xinh đẹp, hai hàng lông mày cau lại, có thể là vì vết thương trong lưỡi nên đôi môi hơi hé mở, thở ra tiếng. Dáng vẻ và tư thái kia quả vô cùng quyến rũ.




      Tần Thừa Thích tự chủ được nuốt nước bọt, đến cạnh giường, cúi đầu nhìn chằm chằm Mục Thư Du chớp mắt.




      Hai nha đầu ngoài kia rất hợp tâm ý , vưu vật hiếm thấy như Mục Thư Du nên sớm là người của mình.




      Mục Thư Du ngủ say, nhưng trong vô thức vẫn cảm giác được có chút gì đó khác thường, chung quanh tối rất nhiều, giống như có người đứng trước giường.




      Vì vậy nàng chậm rãi mở mắt ra, thoáng cái liền thấy được đôi mắt rực sáng của Tần Thừa Thích nhìn nàng chăm chăm.




      Trong lòng nàng cả kinh, vội vàng chống thân thể muốn ngồi dậy, Tần Thừa Thích thấy thế liền duỗi tay giữ chặt Mục Thư Du cho nàng đứng lên, bản thân cũng thuận thế ngồi cạnh giường, nhàng :




      “ Thân thể Thái phi khỏe, nghi thức lễ nghĩa gì đó cứ miễn , trẫm chỉ đến xem thương tích của nàng thế nào rồi thôi.” xong còn dùng ngón cái vuốt vuốt cổ tay Mục Thư Du.




      “Thần thiếp xiêm y chỉnh tề, thể diện thánh, kính xin Hoàng thượng cho thị nữ của thần thiếp vào đây giúp sửa sang lại rồi diện kiến Hoàng thượng sau.”




      Mục Thư Du cảm thấy động tác mình bị bất tiện, tay lại bị Tần Thừa Thích nắm, hơn nữa trong lòng còn kinh sợ nên dám phản kháng như bình thường.




      “Trẫm cũng phải đến quấy nhiễu Thái phi an giấc, Thái phi cứ nằm chuyện. Tiết trời mấy ngày nay dù ấm lên, nhưng lúc Thái phi nghỉ trưa vẫn nên đắp chăn mới phải, để trẫm nhìn xem vết thương lưỡi tổn thương khỏi chưa?”




      Tay của Tần Thừa Thích véo cằm Mục Thư Du đợi nàng mở miệng, Mục Thư Du còn cách nào đành phải khẽ hé môi ra.




      “Vẫn còn đỏ, Thái phi lúc ăn uống vẫn phải chú ý, trẫm căn dặn Hoàng hậu chú ý nhiều hơn, Thái phi có dùng hương gì ?”




      “Hồi bẩm Hoàng thượng, thần thiếp chưa từng dùng hương.”




      Tần Thừa Thích thấp giọng cười : “Chưa từng mà người Thái phi thơm ngát như vậy, ngay cả môi cũng có mùi thơm, trẫm rất thích, chân có còn đau ?”




      Hai đứa nha đầu Như Lan Như Ý này chạy đâu rồi ?! Biết nàng ăn mặc như vậy nằm nghỉ trưa, sao chúng nó canh giữ bên ngoài kia chứ ?! Chuyện như thế này làm sao nàng có thể ứng phó đây.




      “Hoàng thượng, vết thương của thần thiếp sao, ngược lại Ngọc chiêu nghi bị kinh hãi mấy đêm mất ngủ, Hoàng thượng nên thăm muội ấy mới phải.”




      “Trẫm chỉ đau lòng cho Thái phi, da thịt mềm mại thế này, khi bị thương trẫm cũng cảm thấy xót xa theo, bất quá Thái phi cần lo lắng, trẫm để cho thân thể ngọc ngà này bị sẹo, để trẫm xoa bóp chân cho Thái phi nghỉ ngơi.”




      Tần Thừa Thích còn , tay sờ lên chân của Mục Thư Du, tránh miệng vết thương mà xoa nắn chân nàng.




      Toàn thân Mục Thư Du khẩn trương, tức giận cũng dám , kìm nén lúc cũng đành phải lên tiếng:




      “Hoàng thượng, chân thần thiếp đau, chịu được như vậy.”




      Khóe miệng Tần Thừa Thích cười gian: “Trẫm nghe lời Thái phi, đổi nơi khác là được.”




      Mục Thư Du đỏ bừng, vừa xấu hổ vừa tức, chỉ vì tay Tần Thừa Thích vươn lên chạm vào đồ lót của nàng.




      “Thường ngày Trẫm thấy Thái phi giống như mỹ nữ trong tranh, dù thích thế nào cũng được sờ được chạm. Hôm nay Thái phi thương cảm cho trẫm, sau này cứ ở lại trong cung bầu bạn cùng trẫm có được ? Trong lòng Trẫm lúc nào cũng chỉ nghĩ tới Thái phi, cho dù có đến cung khác, cũng nhìn người ở cạnh trẫm thành Thái phi.”




      Tần Thừa Thích dùng tay xoa xoa bộ ngực sữa ấm áp của Mục Thư Du, thỉnh thoảng lại se se đỉnh nhọn vài cái, khẽ hôn lên môi nàng.




      Bởi vì lưỡi Mục Thư Du bị thương, nên chỉ khẽ cắn mút đôi môi trơn mịn của nàng, trong lúc nhất thời tâm viên ý mã(*), mới chỉ ôm mà thấy toàn thân thoải mái thể tả, nếu là phu thê chẳng phải khoái hoạt như thần tiên sao.




      (*) Tâm viên ý mã nghĩa đen là : ‘Tâm con vượn mà ý con ngựa’, tả trạng thái mâu thuẫn, phân vân, lòng muốn đằng, lý trí nghĩ nẻo.




      Mục Thư Du nhắm hai mắt cố nén cảm giác khó chịu do tay Tần Thừa Thích di chuyển người nàng tạo nên, thân thể có chút phản ứng, nàng biết đây là tượng sinh lý bình thường, nhưng vẫn cảm giác khó xử.




      Dù sao tâm lý nàng vẫn tiếp thu được việc thân phận chênh lệch, càng muốn cùng muội muội mình và phần đông nữ nhân chung hầu hạ chung chồng.




      Trước đây nàng luôn mong bản thân được tiêu dao tự tại, việc gả cho người phong lưu thê thiếp thành đàn đến phiên nàng, nghĩ tới giờ nàng cũng là người trong số đó, chấp nhận được.




      “Môi Thái phi ngọt ngào , trẫm được thưởng thức qua, biết người nàng càng ngọt thế nào.” Hơi thở Tần Thừa Thích ổn, động tác nhanh nhẹn cởi áo lót Mục Thư Du ra. Hai vòng đầy đặn lập tức được phơi bày, khiến ánh mắt Tần Thừa Thích tối lại, nín thở cúi người xuống.




      Đầu tiên, nhàng liếm nhũ hoa phấn hồng, sau đo thể nhịn được nữa liền đưa cả bầu ngực vào miệng mút, tay kia đặt lên bên còn lại nhàng xoa bóp, càng ngày càng gia tăng sức lực.




      Mục Thư Du thở hổn hển ngừng, oán hận nam nhân này cầm thú, nàng bị trọng thương mà cũng buông tha. Đến khi cảm giác được bàn tay trước ngực mình trượt thẳng xuống vùng bụng vừa xoa nắn vừa hướng dần về giữa hai chân nàng dò xét, dưới tình thế cấp bách vừa giận vừa sợ, Mục Thư Du bật khóc.




      Tần Thừa Thích nghe tiếng nấc liền ngẩng đầu lên, tay vẫn rời , hôn lên mặt Mục Thư Du hỏi: “Là vết thương của Thái phi đau sao ? Trẫm lỗ mãng quá phải ? Trẫm đợi, thể thương hương tiếc ngọc.”




      “Thần thiếp trong lòng bất an, chuyện như vậy nếu bị người khác biết được, thần thiếp sống nổi. Còn có Thư Yến lòng ái mộ Hoàng thượng, thần thiếp sao có thể tranh sủng với muội muội mình được chứ.” Mục Thư Du bắt đầu kiếm cớ.




      “Thái phi đừng quá lo lắng, chuyện hôm qua chính là điển hình. Trong cung kẻ nào được phép nghị luận chuyện của chủ tử, mà hậu cung của trẫm lại chỉ có mình Ngọc chiêu nghi, nàng ghen trách Thái phi đâu.” Tần Thừa Thích liếm lấy nước mắt mặt Mục Thư Du, bàn tay vẫn đặt đôi gò bồng đào của nàng bóp lấy hai cái.




      “Sao có thể so sánh như thế được?! Thư Yến nhất định rất đau lòng, thần thiếp cũng tha thứ cho việc mình tranh sủng với muội muội, kính xin Hoàng thượng để thần thiếp trở về vương phủ.”




      Tần Thừa Thích nhíu mày nhìn gương mặt đẫm lệ của Mục Thư Du, thoáng chút đăm chiêu: “Thái phi là vì chuyện hôm qua nên sợ trẫm?”




      Mục Thư Du sững sờ, biết sao Tần Thừa Thích nhìn ra nàng sợ hãi. Đột nhiên nhắc tới chuyện này làm cho nàng chỉ có thể nhắm mắt im lặng.




      Tần Thừa Thích rút tay mình về, nâng mặt Mục Thư Du lên giọng :




      “Với tính tình của Thái phi trước kia. Nếu chán ghét trẫm, e là sớm trợn mắt động thủ. Hôm nay lại nhịn được lâu như vậy, cuối cùng còn muốn dùng nhu chế cương. Vừa rồi còn Ngọc chiêu nghi bị hoảng sợ, xem ra Thái phi cũng bị trẫm làm kinh hãi rồi. Thái phi cần phải như vậy, trẫm nặng với Thái phi nửa lời, trẫm chỉ biết thương tiếc Thái phi, Thái phi phải sợ trẫm.”




      “Hoàng thượng , Hoàng thượng trách tội thần thiếp ư?” Mục Thư Du mở to hai mắt, chờ Tần Thừa Thích trả lời, nếu thực là như vậy nàng kim bài miễn tử vô hình.




      “Trẫm sao có thể dối, ngoại trừ chuyện thiên hạ xã tắc, trẫm luôn đối với Thái phi vô cùng tốt.” Tần Thừa Thích lại hôn lên mặt Mục Thư Du.




      Lần này Mục Thư Du cũng có chút yên tâm, liền thẳng: “Vậy thần thiếp muốn cùng muội muội chung hầu hạ chung chồng, lại càng muốn làm trái với luân thường, Hoàng thượng có chịu ?”




      Tần Thừa Thích nheo mắt nở nụ cười: “Được thôi, Thái phi gì trẫm đều đồng ý cả, trẫm chỉ cần có thể ở gần Thái phi là đủ.”




      Mục Thư Du ngờ Tần Thừa Thích có thể vô lại như vậy. Mặc dù bảo vệ được danh tiết, nhưng nguyên cả buổi trưa này nàng vẫn bị tên hoàng đế háo sắc kia sờ mó khắp người, mãi đến khi thỏa mãn, mới tay chân vụng về giúp nàng sửa sang lại xiêm y rồi rời .




      Tần Thừa Thích vừa rời khỏi, Như Lan Như Ý liền tiến vào hầu hạ, thấy Mục Thư Du đôi môi sưng đỏ liền cúi đầu im lặng, sau khi giúp nàng sửa sang lại dung mạo, lại thấy trước ngực Mục Thư Du đỏ ửng từng mảng, phía còn giống như còn có dấu răng càng khó xử hơn.




      Lúc hai nàng ở bên ngoài được Vu Trung bóng gió ám chỉ, hai người họ sợ hãi nhớ tới cử chỉ ngày thường của Hoàng thượng bất ngờ phát ra ý bên trong, nếu Hoàng thượng muốn sợ là công chúa cũng dám trái lệnh.




      Bản thân họ chỉ là nô tỳ, lại càng dám nhiều lời, chỉ biết cố gắng hết sức giúp đỡ chủ tử, dành điều tốt nhất cho chủ tử. Huống chi Hoàng thượng còn tăng bổng lộc hàng tháng cho hai người họ, ý trong đó cần cũng biết.




      “Hai người các ngươi ở bên ngoài làm gì?” Mục Thư Du bình tĩnh hỏi.




      Như Lan Như Ý đồng quỳ xuống: “Bẩm Thái phi, nô tỳ biết tội, chỉ là lúc Hoàng thượng đến cho nô tỳ thông báo, còn cho nô tỳ mỗi người ba mươi lượng bạc. Còn nữa, bổng lộc hàng tháng tăng thêm mười hai lượng, nô tỳ dám giấu giếm mọi chuyện đều nghe lệnh Thái phi.”




      Mục Thư Du cảm thấy phiền não, tạm thời có thể an toàn thoát khỏi miệng cọp, có nghĩa lần sau cũng thế.




      Bản thân nàng là người trưởng thành, mặc dù thân thể chỉ mới 19 tuổi, nhưng cảm giác nam nữ hoan ái ở kiếp trước hề biến mất. Lần sau chắc gì nàng có thể tỉnh táo tránh được tên háo sắc kia trêu chọc. Ở thời đại này, bảo vệ danh tiết chính là bảo vệ tính mạng, rốt cuộc nàng phải làm thế nào mới có thể thoát khỏi Tần Thừa Thích đây.




      “Thái phi, Trần mẫu được người của Ngọc chiêu nghi đưa vào cung, có việc muốn cùng Thái phi bàn bạc, nô tỳ bà ấy chờ ngoài điện.” Như Ý nhớ tới chuyện Trần mẫu.




      Trần mẫu đến đây? Hẳn là trong vương phủ có việc giải quyết được, nếu Trần mẫu chỉ là dân phụ sao dám vào cung tìm Mục Thư Yến nhờ giúp đỡ. Chuyện đến đúng lúc, trong vương phủ mà có việc gấp, nàng có trở về giải quyết, Tần Thừa Thích cũng thể ngăn cản.




      “Mau mời người tiến vào.” Mục Thư Du lập tức cảm thấy có hi vọng.




      “Trong cung phái người đến vương phủ, báo Thái phi bị phỏng nặng, dân phụ trong lòng lo lắng, nhưng cũng chỉ có thể chờ tin tức của Ngọc chiêu nghi, hôm nay còn cách nào phải vào thăm Thái phi, xin Thái phi đừng trách cứ.”




      Trần mẫu hành lễ, Như Ý liền đỡ bà ngồi xuống.




      “Để cho di mẫu lo lắng rồi, mọi việc trong vương phủ đều tốt chứ?”




      “Aiz, sở dĩ dân phụ vội vã tiến cung gặp Thái phi như vậy, là lo lắng Thái phi bị thương, hai cũng là vì chuyện trong phủ, nếu phải là chuyện khó giải quyết, dân phụ cũng quấy nhiễu Thái phi tĩnh dưỡng.” Trần mẫu than thở .




      “Di mẫu có gì khó xử cứ , chuyện này thuộc bổn phận của Thư Du, như vậy , giờ chúng ta thu dọn đồ đạc hồi phủ. Chuyện gì ta cũng để cho di mẫu làm chủ.” Mục Thư Du mừng đến sắp phát điên.




      Trần mẫu do dự lúc mới lên tiếng: “Thái phi cũng phải cần phải vội vã trở về vương phủ, chuyện như vậy chừng người ở trong cung mới càng dễ giải quyết.”




      Hả? Mục Thư Du vừa nghe lời này liền nghệch ra, chuyện trong vương phủ vì sao phải vào trong cung giải quyết, chẳng lẽ muốn nhờ Hoàng hậu ra mặt ư?




      Trần mẫu thấy vẻ mặt Mục Thư Du liền biết nàng căn bản nghĩ ra chuyện gì, vì vậy chậm rãi ra:




      “Thái phi có điều biết, sau khi Vương gia mất, Hoàng thượng ban tặng phong hào cho Thái phi, lại chưa ban phong hào Vương gia ngự thưởng. Cho nên vương phủ chúng ta bị mất đất phong, chỉ có thể nán lại ở Ngu Dương Thành lo nghĩ, bởi vì có đất phong nên khoản thu cũng mất theo. Khi còn sống trong phủ Vương gia chi tiêu cũng khá nhiều, nên giờ ngân sách thừa lại bao nhiêu. Tuy còn chút tổ điền cho thuê nhưng nguồn thu vẫn quá ít, qua thời gian dài chỉ như trứng chọi đá, hơn nữa Thái phi còn phải giao thiệp trong cung, dân phụ thực chống đỡ nổi, may mà Hoàng thượng còn chưa thu hồi vương phủ, nếu cả đống người biết phải làm thế nào đây!”




      Mục Thư Du nghe xong đồng óc choáng váng, ý của Trần mẫu chính là trong vương phủ trừ mình ra những người khác tất cả đều là thường dân, có tước vị phong hào có đất phong, chỉ có thể dựa vào tiền thuế đất tại mà sống.




      Mà điểm mấu chốt là thu vào căn bản đủ cả vương phủ tiêu xài, vậy phải làm sao bây giờ?




      Mặc dù nàng có của hồi môn, nhưng nếu mang cầm cũng chỉ có thể giải quyết vấn đề tạm thời, mà làm vậy về sau mặt mũi của Ngọc Phù quốc coi như vứt sạch, Mục Thư Yến trong cung cũng thành trò cười.




      Từ lúc nàng xuyên tới nơi này mang thân phận công chúa, đâu biết khái niệm buôn bán, càng biết làm bất cứ nghề gì để sinh nhai.




      “Là Thư Du hồ đồ, chưa bao giờ nghĩ tới di mẫu vì Thư Du gánh chịu nhiều gánh nặng như vậy, di mẫu có cách gì để gia tăng khoản thu của vương phủ ?” Mục Thư Du tâm thỉnh giáo.




      “Hồi Thái phi, theo dân phụ suy nghĩ, cách gì cũng bằng được Hoàng thượng ban thưởng tước vị phong hào, trưởng tử của Vương gia hơn hai mươi tuổi, cũng thành gia lập nghiệp, có thể đảm đương tước vị.




      Dân phụ biết Hoàng thượng Hoàng hậu coi trọng Thái phi, Ngọc chiêu nghi lại được thánh sủng, chỉ cần Thái phi có thể kể khổ với Hoàng hậu chút, lại thỉnh cầu Ngọc chiêu nghi ở trước mặt Hoàng thượng đề cập sơ qua, nhất định có kết quả. Nếu như tước vị phong hào bị tước mất, Vương gia dưới cửu tuyền làm sao có thể an tâm, Triệu gia về sau biết sống thế nào đây!” Trần mẫu vừa vừa khổ sở trong lòng, liền bật khóc.




      Trong lòng Mục Thư Du tràn đầy vui mừng cho là mình có thể thoát khỏi hố lửa, nghĩ rằng mình lại phải vì toàn bộ vương phủ mà ở lại cầu cạnh Tần Thừa Thích.




      Trần mẫu đơn giản, lại biết chân tướng tình, làm gì có chuyện kể khổ là xong việc. Đây ràng là muốn đưa dê vào miệng cọp mà!

      Last edited by a moderator: 27/12/19

    2. Bờm xinh

      Bờm xinh Well-Known Member

      Bài viết:
      525
      Được thích:
      389
      Chương dài
      Đọc luôn
      Thank nàng
      Viclu520Haruka.Me0 thích bài này.

    3. nhokkonjunhok

      nhokkonjunhok Active Member

      Bài viết:
      104
      Được thích:
      222
      uổng công chờ đợi của toàn dân trong cung nha @Haruka.Me0 mấy nay biệt tích giang hồ xuất lên cho ăn đậu hũ từa lưa lun ❤❤❤❤:yoyo45:

      Ông Thích Thả Dê thiệt là vô lại miệng ừ ừ đồng ý ko dê mà tay chân lại ko yên. Tội chị Du nhà có tiếng mà ko có miếng buộc phải hiến thân r.

      Giờ chị sợ nhưng đời mừ sao này ai biết đc kèo kèo dưới ra sao??:yoyo60::yoyo60::yoyo60:
      gió đông bắcHaruka.Me0 thích bài này.

    4. Vy RuRi

      Vy RuRi Well-Known Member

      Bài viết:
      258
      Được thích:
      1,574
      Thừa mỗ ai cả nô tỳ, ban thưởng hậu hĩnh, chậc chậc, mình mà may mắn đóng vai nô tỳ mình quyết tâm ôm đùi rồng, kiếm chút đỉnh về sắm hạt xàng, sau đó mua đất mua nhà dắt Du Du hưởng tuần trăng dập mật rồi haizz. Ở chốn thâm cung này, ngày Du cả xí quách cũng bị chén sạch chẳng còn xa xôi.
      Thừa mỗ hôm nay tâm trạng phơi phới, xin dành tặng quý mỹ nhơn độc giả vài câu dọng cổ: hờ hớ hơ hờ, Du ơi Du hỡi Du hời, cớ sao Du bắt hồn Tần tang thương..... na na ná na nà Du ơi Du, thơm lắm, lắm, mà sao Du xa lánh, trẫm thèm lắm...
      Last edited: 15/8/17

    5. thuvan1210

      thuvan1210 New Member

      Bài viết:
      1
      Được thích:
      1
      Thích quá nàng ơi, sau bao ngóng trông có chương mới rồi, cám ơn Haruka Me0 nihều nhé, đợi chương mới típ, hjhj
      Haruka.Me0 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :