1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Dã Thú Ngửi Kiều Hoa - Ngọc Tịnh Cam Lộ

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 10

      Vốn dĩ đối với đám mấy tiểu nương sàn sàn tuổi mà , có thêm con chó để chơi là chuyện vui vẻ cỡ nào. Chỉ tiếc là mặt của con chó này hình như bị liệt hay sao ấy, lúc nào cũng kiêu ngạo lạnh lùng, còn vóc dáng của nó lại trong thời kỳ sung sức khỏe mạnh, nhìn vô cùng cường tráng, ngược lại khiến cho khí trong đình lập tức vắng lặng đìu hiu.

      Đối với chuyện này, Mẫn Hoành Duệ lại chẳng hề cảm thấy hổ thẹn gì, ngược lại còn thảnh thơi nằm uống nước ô mai ướp lạnh do Tô Nhược Nhị đặc biệt sai người mua riêng cho . Trong vị ngọt ngọt chua chua lại mang theo cảm giác mát lạnh, khoan khoái đến dường nào.

      Cuối cùng Tô Nhược Nhị hết cách, đành phải tự mình mang theo Khương Dao cùng Từ Huệ đến trước mặt Đại Bạch, như vậy các nàng mới có thể chiêm ngưỡng bộ lông tuyết trắng bồng bềnh mà các nàng hằng mong ngóng ở khoảng cách gần như vậy. Chỉ có điều đáng tiếc duy nhất, là các nàng còn chưa sờ vào được thôi.

      Đối với chuyện này, Tô Nhược Nhị lại hề đồng tình. Nàng mới thực đáng thương đây nè, nàng cất công tìm kế lâu mà còn chưa có cơ hội “nhúng chàm” Đại Bạch đấy, vậy mà hai tiểu nha đầu các nàng lại vọng tưởng muốn sờ lên à? Mơ !

      Còn Khương Dao và Từ Huệ, từ sau khi nhìn thấy Đại Bạch, lập tức trở nên kiêng kị dám rớ tới vị "ân nhân cứu mạng" của Tam tiểu thư nhà Tô gia này. Mặc dù có đôi khi nhớ tới, cũng nhịn được mà ngồi si mê mơ tưởng hồi, nhưng cũng chỉ là trong chốc lát thôi, bởi vì ngay sau đó các nàng nhớ ngay đến ánh mắt bẫng của Đại Bạch. Cảm giác ấy giống như người chỉ cần liếc nhìn ngươi cái, ngươi lập tức như đứng đống lửa như ngồi đống than, tất cả ảo tưởng tốt đẹp trước đó cũng lập tức tan tành theo mây khói.

      Người ta chính là loại thú chỉ có thể đứng từ xa ngưỡng mộ chứ thể lại gần khinh bạc đó!

      Còn về phần Tô Nhược Nhị, từ sau khi Khương Dao cùng Từ Huệ rời , nàng lại bắt đầu sầu não ưu phiền. Biết làm sao đây, Đại Bạch nhà nàng gần đây trở nên thích ngủ, thèm để ý gì tới nàng nữa.

      Chẳng lẽ nó thấy nàng phiền phức? lý nào, lúc nó thấy mình, tinh thần vẫn tốt lắm mà. Cho dù có đôi khi nàng vò đầu nó, nhưng nó cũng giống như mọi khi, vẻ mặt thúi hoắc nhưng vẫn bằng lòng để nàng vò mà.

      Hay là bởi vì thời tiết quá nóng, Đại Bạch ngủ hè? Nhưng trước giờ chưa bao giờ nghe có con chó nào ngủ hè nha...

      Đừng là vì lần trước bị thương dẫn đếnbệnh khó gì đó chứ?

      Vừa nghĩ đến khả năng này, Tô Nhược Nhị lập tức đứng ngồi yên, hai lời lập tức phái người tìm đại phu.

      Mẫn Hoành Duệ: "..." có thể với nàng là chỉ buồn ngủ thôi được ?

      Trước đó còn tốt, vì muốn để hai bên hoài nghi, luôn tận lực trở về vào buổi tối. Nhưng theo thời gian trôi qua, có số việc thể lộ diện,vì vậy ngẫu nhiên cũng cần phải về vào ban ngày. Nhưng mỗi lần như vậy, cơ thể Đại Bạch ở Tô gia liền chìm trong giấc ngủ say, mà xưa nay tiểu nương của Tô gia này luôn khoái dính lấy mình, tại lại thấy cả ngày nàng đều rầu rĩ nhìn mình, trong lòng Mẫn Hoành Duệ cũng bắt đầu dâng lên loại cảm giác chua xót khó tả.

      ra, cũng phải là thể cho nàng biết. Dù sao mấy ngày vừa qua, bên trong bên ngoài gì cũng đều chiếm được ít tiện nghi của tiểu nương nhà người ta. Hơn nữa, cho chính xác hình như cũng ghét nàng. Có vài việc, mặc dù với năng lực giờ của , ai có đủ can đảm xen vào, nhưng về lâu về dài vẫn tốt.

      Nếu là nàng, dường như cũng khó chấp nhận đến thế...

      Tô Nhược Nhị chăm chú nhìn đại phu, sợ lão ra được nguyên nhân căn bệnh, nhưng lại càng sợ lão chẩn ra được bệnh gì hơn. Tâm tình âu lo này của nàng khiến cho toàn bộ cả Thủy Tâm viện đều bao phủ trong bầu khí trang nghiêm. Cũng may sau khi khám xong, đại phu rằng Đại Bạch có gì đáng lo, chỉ là thời tiết quá nóng, hơn nữa Đại Bạch từng bị thương, nay ham ngủ nhiều hơn chút cũng là chuyện bình thường, cần quá mức kinh hoảng.

      Mẫn Hoành Duệ: "..." Lang băm kiểu này coi như vẫn có chỗ dùng, tối thiểu sau khi tiểu nương nghe xong những lời của lão cũng bớt căng thẳng hẳn.

      những nguy cơ được giải trừ, mà bây giờ còn có cái cớ để có thể “ngủ” nhiều, Mẫn Hoành Duệ thực hài lòng, rất hài lòng, vô cùng hài lòng.

      Tuy Tô Nhược Nhị vẫn còn hơi lo lắng, nhưng đại phu người ta cũng có chuyện gì, hơn nữa ngoại trừ chuyện “ham ngủ” hơn chút, Đại Bạch cũng có dị trạng nào khác. Thời gian trôi qua, Tô Nhược Nhị cũng dần dần yên lòng.

      Sáng sớm hôm nay, người gác cổng đến bẩm báo, Đinh chưởng quỹ tới.

      "Tiểu thư, Thiên Cơ đường cho người gửi thư tới.” Vừa , Đinh chưởng quỹ vừa giao bức thư được phong kín cho Tô Nhược Nhị.

      Lúc này, khuôn mặt nhắn của Tô Nhược Nhị còn nụ cười ngọt ngào ngày xưa nữa. Nàng thong thả xé phong thư, lấy bức thư ra ngoài. Đừng xem thường tờ giấy mỏng te này, nàng khó khăn lắm mới lấy được nó, hao mất năm trăm lượng bạc của nàng đấy! Cực kỳ đắt giá! Nhưng lúc này mặt Tô Nhược Nhị cũng có vẻ gì là đau lòng tiếc của, chỉ cần có thể biết được là ai ám toán Tô gia các nàng, cho dù có tiêu tốn thêm năm trăm lượng, bọn họ cũng bằng lòng.

      Mọi người đều biết, Tô gia là phú hộ, nhưng tiền tài trong Tô gia các nàng cũng phải gió lớn biển rộng, dùng mãi hết. Tô Nhược Nhị thân là người Tô gia, xưa nay luôn thích tiền, cũng tiếc tiền, nhưng so với những vật ngoài thân thế này, người nhà của nàng vẫn quan trọng hơn hết. Có người muốn thương tổn người nhà của nàng, cho dù có tán gia bại sản, Tô Nhược Nhị cũng thề bỏ qua cho . Huống chi, với khôn khéo nhanh trí của người nhà họ Tô, Tô Nhược Nhị tin tưởng, chỉ cần Tô gia vẫn còn lại người, nhà các nàng sụp đổ được. Người còn, tiền còn.

      Tô Nhược Nhị đọc kỹ từng chữ bức thư, sau đó khẽ than câu, "Tuyên quốc công phủ..."

      Tô Nhược Nhị biết, mấy chữ này của nàng vừa thoát ra khỏi miệng, lập tức lọt vào tai Mẫn Hoành Duệở bên cạnh, khiến chú ý.

      Khi tiểu nương này làm việc chưa bao giờ kiêng dè , đôi khi mặc dù chỉ vô tình, nhưng vẫn nghe được vài chuyện. tại tiểu nương sai người điều tra chuyện nàng bị bắt cóc vài ngày trước, cũng biết từ đầu đến cuối. Dù bản thân cũng đoán ra đại khái, nhưng vẫn ngờ cuối cùng lại có thể dính dáng đến tận Tuyên quốc công phủ.

      Rốt cuộc, đến chút thể diện cuối cùng còn sót lại, họ cũng muốn à...

      Nghĩ đến đây, đôi mắt Mẫn Hoành Duệ tối sầm lại, có số việc ngược lại vẫn luôn do dự quyết đoán. Chuyện cần dứt điểm lại dứt điểm, sau này ắt hẳn phải chịu phiền phức. Nếu trước kia quyết định dứt khoát, vậy còn gì khiến phải băn khoăn kiêng dè nữa rồi.

      Dù sao xưa nay Thiên gia chỉ đến ích lợi, chứ hề đếm xỉa gì đến những thứ vô vị nào khác. Được làm vua, thua làm giặc. Dã man, trực tiếp, trần trụi.

      Bàn luận xong xuôi nội dung trong thư, Đinh chưởng quỹ theo thường lệ tiếp tục báo cáo tình hình gần đây tại Như Ý phường.

      "Ngươi cái gì?" Nghe nóinhững món hàng trang sứcmà lần trước nàng sai người chế tạo gấp gápnay còn tồn đọng lại chưa bán được, vẻ mặt Tô Nhược Nhị được vui cho lắm.

      Trong lòng Đinh chưởng quỹ cũng kêu khổ thôi. Vốn dĩ vì Bùi lão phu nhân muốn làm mai cho cháu trai lớn của nhà mình, nên đại đa số những nương đến tuổi cưới gả trong những gia đình huân quý thế gia tại kinh thành đều ôm ấp hy vọng. Cứ như vậy, hôm nay mở tiệc ngắm hoa, ngày mai chiêu đãi mừng sinh nhật... Phu nhân các phủ hiển nhiên đều dẫn theo tiểu bối nhà mình dự tiệc, vì thế các món trang sức của các vị tiểu thư cũng theo đó phải bổ sung thêm ít.

      Bọn họ ngàn tính vạn tính, nhưng ai tính được Bùi lão phu nhân sấm to mưa , chỉ bắn ra phát súng hư ảo rồi gạt hết bọn họ sang bên, khiến bọn họ sốt ruột vô cùng.

      Tô Nhược Nhị cũng bị loại tin tức đột nhiên đảo ngược này làm cho kinh ngạc, nhưng lát sau lòng nàng lập tức bình tĩnh lại. Buôn bán là vậy, ai có thể được chính xác rằng thị trường ngày mai lên xuống thế nào, cho dù là nàng, cũng chỉ có thể tận lực nắm bắt thị trường mà thôi.

      “Thôi, dù gì cũng chỉ là vài món đồ trang sức, Như Ý phường của chúng ta vẫn chịu đựng được. Thế này , ngài về với mọi người trong cửa hàng, tiền công tháng này vẫn tăng gấp đôi, Tô Nhược Nhị ta để cho mọi người làm công."

      Chính là như vậy, từ trước đến nay Tam tiểu thư của Tô gia luôn thưởng phạt phân minh, chỉ cần là việc nàng từng hứa hẹn, mặc dù trong khoảng thời gian này trong cửa hàng thiếu tiền, nhưng tiền thưởng cần đưa cho mọi người, nàng tìm đủ loại lý do để cắt xén . Bởi vậy, tất cả mọi người trong Như Ý phường đều cảm thấy vô cùng may mắn vì có người chủ như thế, nhờ đó mà mỗi người đều gắng sức cống hiến làm việc.

      "Lão nô thay mặt mọi người cám ơn tiểu thư." Đinh chưởng quỹ cung kính , sau đó như chợt nhớ tới chuyện gì, Đinh chưởng quỹ thoáng do dự chút rồi vẫn mở miệng : "Khởi bẩm tiểu thư, mấy hôm trước lão nô thu được tin, chỉ là..."

      Tô Nhược Nhị nở nụ cười nhàn nhạt, phối hợp với đôi mắt hạnh to tròn sũng nước cùng với hai lúm đồng tiền nơi khóe miệng, khiến nàng càng thêm nhu thuận động lòng người, "Đinh chưởng quỹ, ngài có chuyện gì cứ việc thẳng, tất nhiên ta tin tưởng ngài."

      Nghe vậy, Đinh chưởng quỹ lại cảm động thôi, lập tức chần chờ nữa, "Lão nô nghe đương kim Thái Hậu có ý muốn tuyển chọn vương phi cho Phụ chính vương gia. Nếu là vậy, chúng ta cũng cần băn khoăn lo lắng về những món đồ trang sức còn tồn đọng trong cửa hàng nữa.”

      Toàn bộ dân chúng Đại Hạ đều biết, nay Đại Hạ kì thực là nằm trong tay Phụ chính vương gia Mẫn Hoành Duệ, hơn nữa vị vương gia này những đến từng tuổi này rồi vẫn chưa thành thân, mà nghe trong phủ, đừng di nương, ngay cả thông phòng cũng có. Tuy bên ngoài ai có lá gan lớn đến mức dám nghị luận chuyện này, nhưng lén lút vẫn có rất nhiều lời đồn thổi xôn xao, vô cùng phấn khích.

      Nhưng dù là vậy, với những phú quý to lớn có thể đạt được, mọi gia đình huân quý trong kinh thành đều nhìn chằm chằm vào vị trí Phụ chính vương phiấy, à còn cả hai vị trí trắc phi nữa chứ, chỉ cần có thể làm thông gia với Phụ chính vương, nhất định lỗ.

      Trong quá khứ, Mẫn Hoành Duệ quen làm việc tàn nhẫn, chuyện muốn nghe đừng hòng có ai dám nhắc tới ngay trước mặt . Giờ hay rồi, Thái Hậu nương nương muốn tìm mối hôn nhân cho , nếu tin tức này là , vậy Như Ý phường những có thể nương theo chuyện này bán hết tất cả những món trang sức tồn kho từ trước, mà chừng bọn họ còn có thể kiếm thêm vố.

      Đinh chưởng quỹ có thể nghĩ tới, Tô Nhược Nhị đương nhiên cũng có thể nghĩ đến. Chẳng qua, sau khi trải qua kiện Bùi lão phu nhân kia, Tô Nhược Nhị làm việc vẫn bất giác cẩn thận hơn chút. Theo tính nết trước giờ của vị kia, vậy cũng phải dễ đối phó. Chẳng may vui tự nguyện, mặc dù là Thái Hậu nương nương ra mặt cũng có tính là gì đâu?Như Ý phường nho của nàng chịu nổi các vị quý nhân giằng co với nhau.

      Tô Nhược Nhị nhanh chậm , "Đinh chưởng quỹ, trong tiệm chúng ta có hàng, trước cần vội, đợi thêm thời gian nữa .”

      Đinh chưởng quỹ cũng có ý đó, nên khi nãy mới do dự như vậy. Trong việc kinh doanh, tiểu thư nhà vừa quyết đoán lại vẫn mất tính cẩn thận nên có, rất là tin phục.

      Bên này Tô Nhược Nhị cùng Đinh chưởng quỹ lại tiếp tục thương lượng, mà kẻ làm nhân vật trung tâm trong kiện lần này - - Phụ chính vương gia Mẫn Hoành Duệlại mờ mịt. Sao lại biết là muốn tuyển phi?

      Trong Phụ chính vương phủ, Lý công công bỗng nhiên hắt xì cái to. Ai nhắc đến ông thế? Lại còn oán hận đến vậy nữa cơ chứ...
      HeimeiKL, Tang Ca, thuyt25 others thích bài này.

    2. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079

    3. Estella

      Estella Well-Known Member

      Bài viết:
      68
      Được thích:
      833
      Chương 12:

      Edit: Estella

      Beta: tồn tồn

      Hôm nay Dư thị vừa trở về, Tô Nhược Nhị bám bà vô cùng, Dư thị đến đâu là Tô Nhược Nhị theo đến đó, giống như cái đuôi vậy, làm mọi người trong Thủy Tâm viện nhìn thấy đều buồn cười thôi.

      Dư thị nhìn tiểu nương bên cạnh, bà cũng cảm thấy rất hài lòng, tiểu nương nhà bà chủ động thân thiết, nàng vui mừng còn kịp nữa.

      Nhưng mà chỉ có người, đúng, là con chó, ràng nó rất khác biệt với bầu khí vui vẻ hòa thuận trong viện. Mẫn Hoành Duệ lạnh lùng nhìn vẻ mặt tươi cười củaTô Nhược Nhị, lần đầu tiên cảm thấy đáng ghét.

      Đợi đến khi Tô Nhược Nhị rốt cục nhớ tới nàng còn chưa giới thiệu Đại Bạch nhà mình với nhũ nương, nàng vừa quay đầu phát cặp mắt sáng chói đầy ghét bỏ kia, Tô Nhược Nhị mất hứng, ra nàng trêu ai ghẹo ai, vì sao lại nhìn nàng bằng ánh mắt ghét bỏ đó?

      ra Dư thị sớm chú ý đến con chó lạnh lùng nằm tháp ở trong phòng kia. Bà ở trong Thủy Tâm viện này nhiều năm, mỗi cảnh vật ở đây bà đều đặc biệt quen thuộc, lúc này lại có con chó, hơn nữa còn là con chó có cảm giác tồn tại mạnh mẽ như vậy, bà phát nãy giờ. Tuy nhiên con chó này có vẻ chào đón bà lắm, Dư thị cũng qua chỗ nó. Nhưng lúc nhìn thấy phản ứng của Tô Nhược Nhị, sao Dư thị lại hiểu, bà nhàng vỗ lưng Tô Nhược Nhị, ra vẻ tò mò hỏi:”Tiểu thư, người có con đại bạch cẩu này khi nào vậy?”

      Tô Nhược Nhị muốn nhắc tới chuyện mình bị hại lần trước, nhũ nương chỉ là nữ nhân yếu đuối, có cũng chỉ làm người thêm lo lắng, vì thế nàng bèn tránh nặng tìm :”Nhũ nương, đây là Đại Bạch, có phải rất đẹp ?”

      Nhũ nương cũng biết Tô Nhược Nhị có tật xấu thích chưng diện, bà lập tức tỉ mỉ quan sát con chó nằm úp sấp tháp, “Chỉ cần lọt vào mắt tiểu thư, vậy xấu được!”

      Mẫn Hoành Duệ mở to mắt, lạnh lùng nhìn lướt qua phụ nhân kia, nhìn đến khi nụ cười mặt bà cứng ngắc mới cảm thấy hài lòng nhắm mắt lại lần nữa, về phần tiểu nương bên cạnh, bây giờ lười quan tâm nàng, mắt thấy tâm phiền.

      Nhũ nương nhà mình bị đối xử như vậy, Tô Nhược Nhị vui, có điều bây giờ phải lúc chấp nhất với nó, Tô Nhược Nhị chạy nhanh đến an ủi nhũ nương bị dọa nhà mình: “Nhũ nương, con chó này tính tình hơi kiêu ngạo chút, chúng ta để ý đến nó, mặc kệ nó ra vẻ .”

      Vừa nàng vừa kéo Dư thị ra ngoài, Mẫn Hoành Duệ nhắm mắt lại mơ hồ nghe được tiếng độngcác nàng phòng khách, lập tức bạo phát, phản rồi, muốn hòa nhã với nàng phải ? Tuy nhiên, hình như nghĩ đến chuyện gì, Mẫn Hoành Duệ bỗng bình tĩnh lại, vội, đến buổi tối có người cầu xin thôi, để xem có cho nàng như ý ….

      Dư thị từ thành An Dương trở về, bà mang theo rất nhiểu đặc sản quê nhà cho Tô Nhược Nhị, đương nhiên cũng thể thiếu phần của Tô đại tiểu thư Tô Nhược U và nhị tiểu thư Tô Nhược Tuyết, đều là chút đồ ăn vặt, Tô Nhược Nhị sai người dùng hộp đựng thức ăn đem tặng, sau đó lại sai Chanh Tâm để ít vào hộp hoa hải đường sơn đen mạ vàng, đặt bàn.

      Dư thị thấy lát là nàng lại bốc miếng, qua lát thấy nàng ăn đủ rồi nên bà bảo nàng ngừng lại: “Tiểu thư ăn nhiều ê răng, đừng ăn nữa, lát nữa còn phải dùng bữa đó.”

      Rất lâu rồi Tô Nhược Nhị chưa được ăn đồ ăn quê nhà, nên nhất thời nàng tham ăn, nghe nhũ nương nhắc nàng cũng dừng lại.

      Dùng bữa tối xong, nắng nóng cũng tản rất nhiều, khắp nơi trong hoa viên Tô phủ đều là hoa cỏ cây cối, đặt mình trong đó, gió lướt qua, vô cùng thoải mái. Theo thói quen thường ngày, lúc này Tô Nhược Nhị ra ngoài dạo tiêu thực, song nhìn thấy Đại Bạch nhúc nhích, nàng bèn bực bội kéo nhũ nương ra ngoài lần nữa..

      Mẫn Hoành Duệ lại tức giận, vì phụ nhân kia, nàng chỉ làm lơ mình, buổi trưa còn thèm tắm rửa chải lông cho mình nữa, bây giờ ngay cả thời gian dạo cũng bị người kia chiếm, nếu ra đòn sát thủ sao có thể nuốt trôi cơn giận này được.

      Mẫn Hoành Duệ còn nhớ người dám can đảm ngỗ nghịch trước mặt mình gần đây nhất là ai nữa, có điều kết cục những người này đều nhớ, phụ nhân kia dám can đảm chiếm vị trí của , nên giết , về phần Tô Nhược Nhị, nể tình tay nghề chải lông của nàng rất thoải mái, để đó rồi tính sổ với nàng sau.

      Mẫn Hoành Duệ lạnh lùng cười tiếng rồi nhàng nhảy xuống lẩn vào bóng đêm. Người trong Thủy Tâm viện căn bản dám ngăn cản nó, bây giờ thấy Đại Bạch chạy nên bèn nhanh chóng báo cho Tô Nhược Nhị biết, dù sao tiểu thư nhà mình rất coi trọng con chó Đại Bạch này, điều này như ban ngày.

      Tô Nhược Nhị nghe hạ nhân báo lại, trong lòng nàng cũng rất sốt ruột, nhưng nghĩ nghĩ hồi nàng vẫn cứng rắn dặn dò:” cần tìm, tự nó trở lại, các ngươi cần lo.”

      Tuy Dư thị hơi hoảng hốt về trình độ quan tâm của Tô Nhược Nhị đối với con chó Đại Bạch kia, nhưng dù sao bà cũng chăm sóc Tô Nhược Nhị nhiều năm nên biết nàng giận con chó Đại Bạch kia là vì mình, bà lập tức cảm thán mình tốt, bị con súc sinh hù , bây giờ còn làm Tô Nhược Nhị vui, “Tiểu thư, là do nhũ nương tốt, mới bị Đại Bạch nhìn cái sợ hãi, người cần giận nó đâu?”

      Trong lòng Tô Nhược Nhị cũng hơi hoảng, nhưng mọi chuyện vậy rồi, nàng quan tâm được nhiều như vậy, ai bảo nó cứ quá đáng! ràng lúc trước người ta chào hỏi nó mà nó còn làm mặt lạnh, Tô Nhược Nhị quyết định thể nuông chiều tật xấu này của Đại Bạch, “Nhũ nương, sao, chúng ta cứ mặc kệ nó, dạo thêm lát nữa .”

      Rốt cuộc do trong lòng có vướng mắc, bao lâu Tô Nhược Nhị trở về phòng. Chanh Tâm xưa nay là người biết nhìn sắc mặt, nàng biết trong lòng tiểu thư nhà mình khẳng định rất lo lắng cho Đại Bạch, thấy tiểu thư ngượng ngùng muốn mở miệng lại thôi, nên nàng đành chủ động hỏi tiểu nhà hoàn trong phòng:”Đại Bạch trở lại chưa?”

      Bạch Điệp nhìn nhìn tiểu thư nhà mình, vội vàng đáp:”Chưa ạ.”

      Bước chân Tô Nhược Nhị vẫn ngừng lại, nàng thẳng vào phòng: “Chanh Tâm, ta muốn tắm rửa.”

      Chanh Tâm thở dài nhanh chóng vào, vì sao nàng luôn có cảm giác mình hầu hạ hai chủ tử nhỉ? Tuy Đại Bạch phải chủ tử, nhưng nó còn khó hầu hạ hơn chủ tử nữa.

      Mãi đến khi Tô Nhược Nhị tắm rửa thay quần áo xong mà Đại Bạch vẫn chưa trở về, lo lắng là giả, Tô Nhược Nhị ngồi trước bàn trang điểm, đôi mắt hạnh tròn tròn tràn đầy uất ức và lo lắng.

      Chanh Tâm nỡ nhìn:”Tiểu thư, nếu chúng ta cho người tìm thử xem?”

      Tô Nhược Nhị phản xạ có điều kiện muốn đồng ý, nhưng nàng nhanh chóng phục hồi tinh thần quyết tâm : “Mặc kệ nó, ta muốn ngủ.”

      biết qua bao lâu, Tô Nhược Nhị nằm ở giường, rốt cục cũng nghe thấy được gian ngoài truyền tới tiếng bước chân, “Đại Bạch, là ngươi sao?”

      Đương nhiên có người nào trả lời nàng, lúc này Tô Nhược Nhị cũng quan tâm nhiều như vậy, nàng hoảng hốt vén màn lụa màu hồng phấn ra rồi đứng dậy, chạy ra ngoài.

      Lúc này y phục người nàng chưa chỉnh tề, nàng chỉ mặc bộ trung y màu hồng nhạt lộn xộn, tóc rối tung sau lưng, nhàng lay động theo bước chân gấp gáp của nàng, bàn chân ngọc trắng như tuyết lộ ra dưới ánh trăng, sắc mặt còn hoảng sợ và lo lắng ràng, Mẫn Hoành Duệ tức giận đầy bụng, nhưng giờ phút này đột biến mất thấy tung tích, đứng ở nơi đó, thông thả đợi tiên nữ hạ phàm kia đến bên cạnh mình.

      Tô Nhược Nhị chạy tới ôm cổ Đại Bạch “Đại Bạch, ngươi chạy đâu thế? Làm ta lo lắng muốn chết....”

      Mẫn Hoành Duệ lẳng lặng đứng ở đó, lần này cũng tránh né, mặc cho nàng ôm lấy mình, kỳ mùi người nàng rất dễ ngửi.

      Tô Nhược Nhị phát tiết lát mới nhận ra mình quỳ mặt đất, tuy nhiên tại nàng ôm được Đại Bạch rồi, đây là ước muốn của nàng từ lâu, nên thừa dịp Đại Bạch còn chưa kịp phản ứng từ chối mình, Tô Nhược Nhị nhanh chóng đưa tay cảm nhận cảm giác mềm mại bồng bềnh này, quả nhiên phụ mong đợi của nàng, Tô Nhược Nhị kìm lòng được đem khuôn mặt nhắn cọ cọ vào cổ của Đại Bạch, là thoải mái!

      Cảm giác được động tác của tiểu nương trước mặt, Mẫn Hoành Duệ cứng người lúc, sau đó kiên quyết bật người tránh khỏi vòng ôm ấm ápcủa người nào đó.

      Tô Nhược Nhị còn chưa hưởng thụ đủ bất ngờ bị từ chối thẳng thừng, nàng cảm thấy rất đáng tiếc, quả nhiên đóa hoa kiêu ngạo chỉ có thể đứng xa nhìn chứ thể bắt nạt được, có điều hôm nay có thể sờ chút, Tô Nhược Nhị rất thỏa mãn, tục ngữ đúng, vạn khởi đầu nan, có có ba, nàng tin tưởng bao lâu nữa nàng nhất định đạt được ước muốn, đến lúc đó, ha ha... Nàng có thể tha hồ chà đạp Đại Bạch rồi!

      để ý tới nụ cười quái dị của tiểu nương trước mặt, Mẫn Hoành Duệ thẳng vào bên trong, sau đó vừa nhấc móng vuốt nhảy lên nằm ở sạp gỗ lim chân khắc hoa sen quen thuộc, quả nhiên nàng rất hoảng loạn, sớm quên quyết định của mình lúc trước còn mảnh.

      Tô Nhược Nhị cười cười, Đại Bạch được tự nhiên, ngày nào đó nàng phải đánh bại nó, đểxem nó còn làm mình làm mẩy với nàng nữa !

      Tô Nhược Nhị lên giường lần nữa, nàng nằm nghiêng, xuyên qua màn che màu hồng nhìn bóng dáng quen thuộc giường bên kia, kỳ rất lâu rồi nàng còn gặp ác mộng nữa. Lần đầu tiên trong đời bị bắt cóc, đương nhiên nàng rất sợ hãi, hơn nữa người sống sờ sờ trước mặt mình lại bị xé nát, trường hợp đó đối với khuê nữ mà là quá mức đáng sợ, trong khoảng thời gian ngắn nàng gặp ác mộng liên tục, mà nó tự nhiên biến thành bùa hộ mạng của nàng, chỉ cần có nó bên cạnh nàng thấy sợ hãi nữa.

      Chuyện trôi qua nhiều ngày như vậy, tinh thần của Tô Nhược Nhị sớm bình tĩnh lại, tối nay nó ở cạnh nàng nàng cũng cảm thấy sợ hãi, chỉ là quen được, quen với việc nó ở đó, quen việc nó ở nơi mà tầm mắt nàng có thể thấy được.

      “Đại Bạch, sau này chúng ta đừng giận dỗi nữa được ? Hôm nay ta tức giận với ngươi, ta rất vui, ta thấy người cũng vui phải ? Chúng ta giảng hòa, về sau bao giờ....tức giận nữa, ta cố tình gây , ngươi hãy thân thiện chút được ?”

      Chưa từng có ai cầu tỏ ra thân thiện chút, từ là hoàng tử, mặc dù có phụ hoàng sủng ái, nhưng luôn được tiên hoàng che chở lớn lên, cần nhìn sắc mặt của bất kì kẻ nào, thích là làm, vui là quan tâm tới chuyện gì, chọc giận lại đơn giản, cứ thẳng tay giết là xong việc.

      Nhưng bây giờ tiểu nương này lại nàng hy vọng tính tình mình có thể tốt hơn chút, Mẫn Hoành Duệ biết cái gì gọi là “Tính tình tốt hơn chút”, nhưng giọng mềm mềm mại mại của nàng rơi vào tai, lại đành lòng từ chối, hơn nữa, quả cũng rất ghét tình trạng ngày hôm nay, nghĩ đến việc nàng giận dỗi để ý đến , liền có loại xúc động muốn giết người.

      “Đại Bạch, về sau ngươi đừng rời khỏi ta nữa được ?”

      Sát ý vừa mới lên trong mắt Mẫn Hoành Duệ chợt tan biến, lời này là do chính miệng tiểu nương nàng ra, sau này nàng đừng mong hối hận....
      --------------------
      Editor :
      - Ta bắt đầu nhận bộ truyện này, edit chỗ nào chưa tốt thỉnh các nàng thông cảm và góp ý.
      - Tuần 1-2 chương, siêng bonus thêm, các nàng đừng hối thúc làm ta hoảng loạng :))
      - Cuối cùng cầu các nàng nhớ ủng hộ ta :yoyo44::yoyo44::yoyo44:
      Last edited: 17/8/17
      HeimeiKL, Tang Ca, thuyt23 others thích bài này.

    4. Tồn Tồn

      Tồn Tồn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,223
      Được thích:
      26,454
      Nàng có thể để là "đóa hoa kiêu ngạo" hay hơn.
      Last edited: 11/8/17

    5. Estella

      Estella Well-Known Member

      Bài viết:
      68
      Được thích:
      833
      Chương 13:

      Edit: Estella

      Beta: tồn tồn

      Qua đêm, Chanh Tâm phát chỉ tiểu thư nhà mình và Đại Bạch hòa thuận trở lại mà nàng còn có cảm giác cả hai… thân mật hơn so với trước kia. Chanh Tâm chịu được quan sát Tô Nhược Nhị và Đại Bạch vài lần, thích hợp chỗ nào nhỉ? Cho đến khi ánh mắt lạnh lùng của Đại Bạch quét qua người nàng Chanh Tâm bỗng nhiên hiểu ra, lúc trước trong mắt của Đại Bạch chỉ tràn đầy khinh thường các nàng, mà còn có loại khí thế làm người ta rét mà run, nhưng lúc này loại khí thế ấy lại biến mất cách kì lạ. Tuy rằng thoạt nhìn đối với người ngoài vẫn lạnh như băng, nhưng có nửa điểm sát ý.

      Trong lòng Chanh Tâm khỏi ca ngợi tiểu thư nhà mình, tại vết thương Chanh Thủy chưa lành, bây giờ ở bên cạnh tiểu thư chỉ có mình nàng bận rộn lo trong lo ngoài, tiểu thư lại thích Đại Bạch, tất nhiên Chanh Tâm tránh được việc phải đối mặt với Đại Bạch bất cứ lúc nào, chỉ có trời mới biết là nàng rất sợ nó, lúc trước đừng là Đại Bạch nhìn về phía nàng, chỉ cần nàng nhìn Đại Bạch vài lần thôi là hai chân nàng run lẩy bẩy rồi.

      Giờ tốt quá rồi, Đại Bạch trở nên thân thiện hơn, Chanh Tâm cảm giác tim mình đập ổn định hơn rất nhiều, tiểu thư nhà mình quả thực quá tuyệt vời!

      Thản nhiên tiếp nhận đôi mắt sùng bái của tiểu nha hoàn nhà mình, Tô Nhược Nhị thong thả đến trước mặt Đại Bạch, hôm nay cữu mẫu muốn dẫn ba tỷ muội nàng và tiểu biểu muội Khương Dao đến Từ Ân Tự ngoại thành dâng hương, nàng thể dẫn nó theo, ngày hôm qua vừa làm loạn trận, bây giờ cả hai chưa gần gũi được bao nhiêu, Tô Nhược Nhị cảm thấy nỡ xa Đại Bạch.

      “Ngươi ở nhà chờ ta, ta nhanh chóng trở về...” Dứt lời, Tô Nhược Nhị kìêm lòng được đưa tay xoa đầu Đại Bạch, khi nàng cảm nhận được xúc cảm mềm mại trơn trượt trong lòng bàn tay Tô Nhược Nhị mới như vừa tỉnh mộng, xem ra đêm qua phải là nàng nằm mơ!

      Bỗng nhiên, đôi mắt hạnh tròn xoe vui vẻ của Tô Nhược Nhị híp lại, giống như vầng trăng non, rất đáng . Điều này chứng tỏ sau này nàng có thể tùy tiện sờ đầu Đại Bạch đúng ?

      Mẫn Hoành Duệ:”.....”

      muốn nhưng vẫn phải , Tô Nhược Nhị lại dặn dò vài câu rồi mới đến tiền viện.

      Lần dâng hương này Mẫn Hoành Duệ nghe Tô Nhược Nhị nhắc tới hai ngày trước, bởi vậy cũng có cảm giác mất mác, tối hôm qua Mẫn Hoành Duệ vốn dĩ chưa muốn trở về, nhưng xét thấy cả ngày hôm nay Tô Nhược Nhị ở Tô gia, nên mới đổi ý.

      Hơn nữa Phụ Chính Vương gia cũng nên lộ mặt chút, bằng đám người an phận kia lại càng cuồng vọng hơn....

      Sau khi Tô Nhược Nhị , giờ Tỵ canh ba Mẫn Hoành Duệ đúng giờ xuất trong Phụ Chính vương phủ.

      “Mạc Ngôn, chuyện ta sai ngươi phái người bảo vệ tam tiểu thư Tô gia chuẩn bị đến đâu rồi?” Lúc này, Mẫn Hoành Duệ rửa mặt chải đầu xong, ngồi nghiêm túc trong thư phòng.

      Đối với chuyện chủ tử nhà mình giao phó,từ trước đến nay Mạc Ngôn dám chậm trễ, “Khởi bẩm Vương gia, thuộc hạ phái hai người Mạc Nhiên và Mạc Phong thầm bảo vệ ngày đêm, căn cứ vào tin tức hôm nay hai người bọn họ truyền về, giờ tam tiểu thư Tô gia đếnTừ Ân Tự.”

      Trướcđó vài ngày, Mạc Ngôn, Mạc Nhiên, Mạc Phong và Mạc Vũ đuổi theo dấu vết của tộc nhân Miêu gia là tứ đại hộ vệ của Mẫn Hoành Duệ. Bởi vậy đối với sắp xếp lần này của Mạc Ngôn, Mẫn Hoành Duệ rất yên tâm, dù gì sau này thời gian ở bên cạnh nàng rất nhiều, để đảm bảo an toàn cho nàng, Mẫn Hoành Duệ vẫn có thể trích ra hai đại hộ vệ của mình.

      Nhìn ra chủ tử nhà mình rất coi trọng Tô tam tiểu thư, Mạc Ngôn do dự chút nhưng vẫn mở miệng : “Có điều theo như lời Mạc Nhiên và Mạc Phong , tại cũng có thế lực bảo vệTô gia, chẳng qua hình như là bảo vệ Tô đại tiểu thư, hơn nữa thực lực của đối phương quả tầm thường, hẳn là phát ra chúng ta.”

      Tô đại tiểu thư......

      Ba vị tiểu thư Tô gia là sinh ba, dung mạo ba người giống nhau như đúc, mấy ngày này Mẫn Hoành Duệ cũng gặp được hai vị tiểu thư kia, so với Tô Nhược Nhị xinh đẹp động lòng người và Tô nhị tiểu thư cao quý trong trẻo nhưng lạnh lùng khí chất của Tô đại tiểu thư lại trầm tĩnh dịu dàng, do khí chất quá khác nhau nên người ta thể nhận nhầm.

      Bây giờ nghe Mạc Ngôn bẩm báo, Mẫn Hoành Duệ cũng khỏi ngạc nhiên, tuy nhiên thấy tiểu nương kia luôn thương tỷ muội nhà mình, Mẫn Hoành Duệ vẫn dặn dò câu:” điều ra xem thế lực kia đến từ đâu?”

      Mạc Ngôn nhận lệnh, đồng thời trong lòng y cũng coi trọng vị Tôtam tiểu thư chưa bao giờ nghe trước đây này thêm vài phần. Trước đó vài ngày chủ tử lệnh cho bọn họ điều tra chuyện ba vị tiểu thư Tô gia bị bắt cóc có quan hệ gì với Tuyên quốc công phủ hay . Ngay sau đó còn sai người toàn lực bảo vệ Tô tam tiểu thư, lúc này tự nhiên lại muốn điều tra thế lực bảo vệ Tô đại tiểu thư nữa.

      Mạc Ngôn hiểu rất chủ tử nhà mình, trắng ra là chủ nhân lạnh lùng tàn nhẫn, song vị Tô tam tiểu thư này lại liên tiếp phá vỡ nhận thức của y đối với Mẫn Hoành Duệ, điều này chứng minh cái gì? Còn phải là trong lòng chủ tử nhà mình có vị Tô tam tiểu thư kia sao, bằng sao lại đưa nàng vào trong phạm vi bảo vệ của mình chứ?

      Xem ra lâu nữa Phụ Chính Vương phủ trang nghiêm này có thể nghênh đón vị nữ chủ nhân rồi! Chỉ là vì sao chủ nhân lại quen biết vị Tô tam tiểu thư này? Thói quen nhiều năm làm cho Mạc Ngôn tự giác được muốn tìm hiểu và kiểm tra phen.

      Từ sau khi trở về, chủ nhân hề đề cập đến việc mình nương nhờ ở đâu, cũng lệnh cho bọn họ đưa thân thể kia vào vương phủ, tại xem ra có lẽ trong khoảng thời gian này chủ tử hẳn là ở cách vị Tô tam tiểu thư này xa?

      Nhận thấy bản thân phát ra bí mật rất lớn, thể bình tĩnh nổi, y nhanh chóng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình để phòng ngừa bị chủ tử phát , bị giết người diệt khẩu mất...

      Mẫn Hoành Duệ liếc về phía thị vệ bên cạnh cái, cũng nhiều lời nữa, sau đó đưa mắt nhìn người khác, chậm rãi mở miệng,“Lý công công, người ta an bài đến chưa?”

      Lý công công nhanh chóng tiến lên: “Khởi bẩm Vương gia, người đợi bên ngoài rồi ạ.”

      “Cho bọn họ vào .”

      Những người tới hôm nay đều là quan viên tứ phẩm trở lên có liên quan trực tiếp đến tam tỉnh lục bộ, nhiều ngày Mẫn Hoành Duệ chưa xuất triều, dù sao cũng phải lộ mặt trước những đại thần này mới được.

      Quả nhiên nửa canh giờ sau, sau khi ra khỏi Phụ Chính Vương phủ, mặt những đại thần này ít nhiều đều có chút thay đổi. Chỉ cần có Phụ Chính Vương gia ở đây, dưới bầu trời Đại Hạ này muốn có biến động cũng phải dễ, có vài quyết định, bọn họ vẫn nên suy nghĩ kỹ lại phen.

      Thấy thời gian còn sớm, Mẫn Hoành Duệ đứng dậy trở về Trà Hương Uyển của mình, ở phía trước, dù bước chân lớn, nhưng lúc vẫn làm cho người ta có loại cảm giác ai có thể sánh kịp.

      Lúc qua đình viện, tầm mắt Mẫn hoành Duệ giống như vô tình liếc về phía tây sương phòng cái, sau đó khóe miệng nhếch thành nụ cười thản nhiên, là trào phúng.

      Mà ở bên này, đoàn người Tô Nhược Nhị cùng với đại tỷ và nhị tỷ nhà mình, còn có cả cữu mẫu Vương thị và Khương Dao nghỉ ngơi ở Từ Ân Tự.

      Từ Ân Tự được xây dựng vào năm Thái Tông thứ hai mươi sáu, là do Thái Tông xây dựng để tưởng nhớ đến mẫu thân của mình là Văn Đức Hoàng Hậu, đây là ngôi chùa đẹp đẽ hùng vĩ nhất kinh thành. Chùa này được xây dựa vào núi, xây ở núi Thiên Thai tại phía Nam kinh thành, xung quanh có chín trăm chín mươi chín bậc thang, khắp nơi đều trồng cây quế, cây nhãn, cây cọ, là nơi để bái phật, ngắm cảnh, đây là chỗ người kinh thành hay đến.

      Vì để bày tỏ lòng thành, phần lớn các thiện nam tín nữ đến đây đều bộ từ dưới chân núi lên . Cũng may tuy núi Thiên Thai có nhiều bậc thang, nhưng con đường đến Từ Ân Tự cũng xa, vậy nên các phu nhân tiểu thư khuê các cũng có thể được, chẳng qua so với vẻ đoan trang tú lệ ngày thường lúc này bọn họ khỏi có chút chật vật. Cũng vì nguyên nhân này nên Từ Ân Tự chuẩn bị tương đối nhiều sương phòng cho khách hành hương nghỉ chân.

      Trước đó vài ngày di nương của Vương thị bị bênh, Vương thị nhân dịp này xin cho bà lá bùa bình an, mọi người nghỉ ngơi chút rồi ra trước điện dâng hương.

      Đại điện Từ Ân Tự trang nghiêm hùng tráng, đấu - củng* đan xen, mái điện cao ngất, xà điện được chạm trỗ hoa văn màu sắc hết sức tinh tế, vô cùng xa xỉ. Trong đại điện, tượng phật được đúc bằng vàng mạnh mẽ uy nghiêm, nhưng nét mặt lại lộ vẻ bình yên, thanh thản có cảm giác như phổ độ chúng sinh, Tô Nhược Nhị và đám nữ quyến quỳ lạy bên dưới, mặt xuất ý cười mà chỉ tràn đầy thành kính.

      *Đấu - củng: là hệ thống các thanh xà ngang dọc để nâng đỡ mái nhà.

      Đoàn người quỳ lạy bồ tát xong bèn rút xăm.

      Những chuyện rút xăm này nọ là chuyện các tiểu nương thích làm nhất. Tô Nhược Nhị và Khương Dao hai tiểu nương mới phút trước còn nghiêm túc, lúc này mới chớp mắt cái vui vẻ rút xăm.

      “Nhị tỷ, sao tỷ rút quẻ?”Mặc dù Tô Nhược Nhị vẫn luôn đấu võ mồm trêu ghẹo nhau với Khương Dao nhưng ánh mắt nàng vẫn thời thời khắc khắc lưu ý đến hai vị tỷ tỷ bên cạnh mình, nhất là nhị tỷ nhà nàng.

      Ngày thường nhị tỷ nhà nàng luôn lạnh lùng khó tiếp cận, nhưng những người quen thuộc với nàng đều biết, nàng là người mềm lòng nhất trong ba tỷ muội Tô gia. Ngày hôm nay đại biểu ca Khương Khánh Trạch cũng theo, Tô Nhược Nhị yên tâm về nhị tỷ nhà nàng.

      Bắt đầu từ năm trước, khi Tô Nhược Tuyết luyện võ cẩn thận ngã từ cây xuống, bệnh nặng hồi, sau khi tỉnh lại tuy rằng nàng vẫn ít như trước, nhưng lại quan tâm người nhà hơn rất nhiều, làm việc cũng chu đáo hơn, luôn biết trước được tương lai. Nhưng kì lạ là, từ sau khi bị thương, Tô Nhược Tuyết hề chú ý đến Khương Khánh Trạch nữa, mặc dù trước đó Tô Nhược Tuyết ra nhưng tất cả mọi người bọn họ đều biết nàng rất thích Khương Khánh Trạch.

      Nghĩ đến đây, Tô Nhược Nhị khỏi nở nụ cười giễu cợt, tâm tư của cữu mẫu Vương thị là gì nàng đều biết, bình thường dù bà có quan tâm ba tỷ muội các nàng cỡ nào, nhưng khi nhắc đến chuyện của đại biểu ca, giống như thế nữa.

      Có điều cữu mẫu thích nhị tỷ nhà nàng, các nàng cũng có thích đại biểu ca đâu. Đúng lúc tại phong thủy luân chuyển, tuy nàng biết vì sao nhị tỷ lại lạnh nhạt với đại biểu ca, nhưng xem tình hình này ngược lại là đại biểu ca theo đuổi nhị tỷ mới đúng.

      Bỉ ổi, Tô Nhược Nhị thầm mắng tiếng, trong lòng nàng hơi khinh thường đại biểu ca, lúc đầu đếm xỉa đến, tại lại xum xoe, nương Tô gia các nàng cũng phải để mặc y bài bố.

      Tô Nhược Tuyết nhìn tiểu muội nhà mình, mỉm cười : “ tại ta rất hài lòng, có gì muốn cầu, muội và Dao nhi chơi .”

      Ánh sáng trong mắt Tô Nhược Nhị chợt lóe lên, nàng lập tức cười sáng lạn: “Vậy muội và Tiểu Dao nhi cầu quẻ!”

      Khương Dao bên cạnh nhìn đại biểu tỷ phía trước rời rồi, tiểu nương chạy nhanh tới kéo Tô Nhược Nhị, “Nhị nhi tỷ tỷ, nhanh lên, đến phiên chúng ta rồi!”
      Last edited: 17/8/17
      Tang Ca, HeimeiKL, thuyt22 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :