1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sủng hậu tìm chết hàng ngày - Nữ vương không ở nhà

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hiyoko

      Hiyoko Active Member

      Bài viết:
      88
      Được thích:
      102
      1 chiêu thực độc. Đánh phát chết luôn tiểu tam:yoyo60:
      Mi Han Mo Yuheavydizzy thích bài này.

    2. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 127

      Hạ Hầu Kiểu Nguyệt nghe thế, cẩn thận tỉ mỉ nhìn phen, dáng người lồi lõm vừa đủ, mạn diệu giảo hảo, cũng giống trước đó vài ngày, gầy yếu suy nhược, ngược lại hơn vài phần ung dung phú quý khí, khỏi : " phải béo, chính là so với trước đây vài ngày phúc hậu hơn ít, ta coi như vậy là khen."

      Tuy rằng Hạ Hầu Kiểu Nguyệt như vậy, A Nghiên trong lòng lại cảm thấy hơi phải tư vị, cảm thấy mình đúng là béo a?

      Nghi hoặc mãi đến khi nàng gặp Tiêu Đạc.

      Hôm nay là mồng tháng giêng, theo lệ thường nàng phải theo Tiêu Đạc cùng đến Hoàng Giác tự thắp hương bái Phật. Hoàng Giác tự ngay ở ngoại ô Yến kinh. Mùng đầu năm thắp hương là việc của đế hậu, chỉ có hoàng đế và hoàng hậu thắp nén hương, cầu nguyện quốc thái dân an rồi, những người khác mới được Hoàng Giác tự thắp hương bái Phật.

      Thiên tử xuất hành dùng năm xe vàng (kim lộ), vì hôm nay bái phật, Tiêu Đạc giúp A Nghiên cùng lên kim lộ, xe này nạm vàng, màu vàng sáng, chung quanh cũng quấn đoạn vàng. A Nghiên dáng vẻ muôn phương được Tiêu Đạc đỡ lên xe vàng này, đợi cho màn che hạ xuống rồi, lập tức thay đổi bộ dạng, nàng cố sức đỡ địch quan (mũ) nặng trịch đầu, mềm yếu dựa vào vai Tiêu Đạc.

      "Làm hoàng hậu cũng dễ dàng a!”A Nghiên thở dài, có chút phát sầu.

      Qua năm, ngày lành lễ lớn, nàng là hoàng hậu cũng bị ép buộc, quả thực là chịu tội.

      khuông mặt Tiêu Đạc kiên cường ra uy nghiêm, hai mắt túc mục bình tĩnh, có biểu cảm gì, nhưng lại dấu vết nâng tay lên, đỡ A Nghiên bên cạnh.

      "Qua hai ngày này tốt rồi." Tiêu Đạc thấp giọng an ủi.

      "Ta bây giờ có chút chịu được, làm sao bây giờ đây, ta có thể hối hận, làm hoàng hậu sao?”A Nghiên cau mày thở dài.

      " thể." Thanh ôn nhu, thái độ kiên quyết.

      "Còn việc, chàng có cảm thấy ta béo ?”A Nghiên nhớ tới lúc trước Hồ Nhụy Nương kia từng , trong lòng vẫn vui.

      Kỳ nàng chẳng phải nữ nhân đặc biêt để ý dung mạo mình, lớn lên thế nào có gì quan trọng, mấu chốt là phải trường mệnh trăm tuổi, cho nên nàng trước kia tuyệt đối để ý.

      Nhưng tại, Hồ Nhụy nương kia , cảm thấy có chỗ đúng, thầm châm chọc nàng tham ăn nên béo ?

      Tiêu Đạc hơi hơi nhíu mày, khuôn mặt vốn túc mục đoan chính rốt cục hơi hơi chuyển động, cúi đầu nhìn hoàng hậu giống như bùn nhuyễn tê liệt ngã người mình.

      Cúi đầu, vừa đúng nhìn thấy cổ nàng trắng mịn, da thịt trơn mềm, hình dạng tuyệt đẹp, xuống chút nữa là xương quai xanh tinh xảo, chỗ dưới xương quai xanh, dường như có hình dạng phập phồng, so với trước kia tuyệt đẹp và no đủ hơn?

      Tiêu Đạc yết hầu khẽ nhúc nhích, thanh hơi khàn khàn: "Hình như là có béo hơn chút?"

      Cẩn thận nhớ lại xúc cảm vuốt ve ban đêm, quả so với trước tràn đầy hơn, lớn tựa hồ vừa đúng tay có thể ôm trọn?

      A Nghiên biết suy nghĩ trong lòng Tiêu Đạc, cho nên những lời này truyền vào tai nàng, là giống như sấm chớp giữa trời quang.

      Nàng sửng sốt, ngước mắt theo dõi : "Hôm nay người ái mộ chàng ám chỉ trào phúng ta béo, tại thế nhưng chàng minh mục trương đảm ta béo ?"

      Tiêu Đạc càng nhíu mày: "Cái gì người ái mộ ta? Ai?"

      A Nghiên hừ , xoay mặt : " cho chàng!"

      Tiêu Đạc gì, nhấp môi dưới, thản nhiên : "Béo chính là béo, chẳng lẽ ta còn có thể dối?"

      Những lời này hay, A Nghiên nhất thời dòng khí xông lên.

      Cái người này a, lời ngon tiếng ngọt chẳng lẽ chết sao? Trước kia cũng phải chưa từng qua năm mới, chẳng lẽ phải là lúc lời làm cho người ta thoải mái sao?

      "Chàng —— "

      "Đúng là béo." Tiêu Đạc tiếp tục dùng ngữ khí bình tĩnh lạnh nhạt lặp lại câu.

      A Nghiên thế này triệt để phát giận, bỗng chốc nhận ra, vươn tay sang cấu cánh tay , cách long bào, nàng dùng sức cào cấu.

      " Chàng mới béo, chàng thành đại mập mạp !" Miệng nàng thấp giọng , tay lại dùng đủ khí lực.

      Nhưng đúng lúc này, tiếng thái giám bên ngoài vang lên: "Khởi bẩm hoàng thượng —— "

      Giọng vang tới, thái giám kia quỳ ở bên ngoài càng xe, vừa đúng lúc này, gió thổi lên, màn che màu vàng bay lên cái.

      Thái giám kia giật mình, tự giác nhìn vào.

      A Nghiên bỗng nhiên ý thức được cái gì, vội ngừng cấu tay Tiêu Đạc.

      Đáng thương thái giám kia, là vô ý nhìn thấy cái mà thôi, nhưng liếc mắt cái, nhìn thấy gì?

      Lúc đó liền hôn mê, trước mắt biến thành màu đen, cả người từ xe ngã xuống.

      nhìn thấy gì? Thấy ràng hoàng hậu nương nương, mẫu nghi thiên hạ, đoan trang ung dung, thế nhưng tự mình cấu cánh tay hoàng thượng, hoàng thượng đáng thương, cánh tay bị cào cấu hung hăng, thế nhưng còn có thể rên tiếng!

      Này... Này...

      Thái giám ngơ ngác trừng mắt nhìn nửa ngày, cuối cùng ngã xuống —— giống như con châu chấu mùa đông, cứng ngắc ngã nhào xuống.

      Nhìn thấy cái nên nhìn, đáng chịu hay ho...

      ******************************

      Từ lúc phát sinh kiện thái giám đáng thương sợ tới mức từ kim lộ ngã xuống, A Nghiên so với lúc trước thu liễm rất nhiều. Nàng mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, cứ như vậy ngồi đoan chính, đúng là ngồi yên đường, tới Hoàng Giác tự.

      Hoàng Giác tự là bảo tự hơn ngàn năm, vì cao tổ hoàng đế đại triều từng xuất gia tại đây, con cháu đời sau coi Hoàng Giác tự là chùa của hoàng gia, mỗi mồng tháng giêng đều tới nơi này tế bái, cầu năm sau mưa thuận gió hoà và quốc thái dân an.

      Lạy Hoàng Giác tự xong mới có thể bắt đầu tiến hành tế lễ khác.

      Kim lộ tới trước Hoàng Giác tự, Tiêu Đạc nắm tay A Nghiên bước xuống xe, vào trong chùa, sớm có đại phương trượng Hoàng Giác tự chờ ở đây.

      Vị đại phương trượng này chính là cao tăng đắc đạo, nay qua trăm tuổi, chòm râu trắng xóa ở trước ngực, thân kim lóng lánh tỏa ra, cả người tiên phong đạo cốt, dường như ngay sau đó theo gió mà bay lên Tây Thiên. Cũng nghe đồn, vị lão phương trượng này sớm giác ngộ chân lý phật môn, vốn nên thăng về thế giới tây phương cực lạc, nhưng vì chuyện chưa hoàn thành, mới chậm chạp dừng lại nhân gian.

      Mặc kệ thế nào, tại vị lão Phương trượng này cũng là phật sống của Hoàng Giác tự, trong phạm vi trăm dặm chung quanh. Dù có phật môn tín đồ đến bái kiến, vị lão Phương trượng này bình thường cũng đóng cửa gặp.

      Cũng chính vì đây là lần đầu tiên Tiêu Đạc đăng cơ đến bái tế, Hoàng Giác tự lấy làm trịnh trọng mới xuất ra vị phật sống này.

      Lão phật sống lúc này vừa thấy đôi đế hậu mới đăng cơ tiến đến, vội niệm tiếng phật hiệu "A di đà phật" vang vọng rồi tiến lên bái kiến.

      Trước hết đập vào mắt phương trượng đại nhân là A Nghiên, ông liếc mắt cái nhìn thấy rồi, khỏi kinh hãi, đúng là ngơ ngác nhìn, tiến lên nữa.

      Vài vị đại hòa thượng chung quanh cùng đám sư sãi nghiêm chỉnh tiếp đãi, bỗng nhiên thấy lão phương trượng nhà mình ngốc tại chỗ, khỏi sốt ruột, đều thầm nháy mắt.

      Nhưng vị này lão phương trượng này chỉ chăm chú nhìn A Nghiên lâu, cau chặt mày, dường như nhập định, gì.

      A Nghiên cũng có chút kỳ quái, ông ấy vì sao nhìn mình như vậy?

      Mà Tiêu Đạc bên cạnh A Nghiên cũng hết sức thích ánh mắt phươg trượng nhìn A Nghiên, mặt mày nhăn lại, mím môi mỏng, đúng là hết sức vui.

      Vị phương trượng nhìn A Nghiên, là khiếp sợ vạn phần, môi già nua thế nhưng khỏi lẩm bẩm : "Ngươi vốn là linh vật phật môn ta, sao lại rơi vào trần thế, vào nhà đế vương?"

      Giọng ông rất , cơ hồ là từ trong lòng phát ra, thế cho nên mọi người chung quanh căn bản ai nghe thấy, nhưng Tiêu Đạc phải người thường, nhĩ lực sâu sắc, đương nhiên nghe hết vào tai lời lão phương trượng lầm bầm.

      Linh vật phật môn, rơi vào trần thế, vào nhà đế vương...

      Thưởng thức ý tứ những lời này, tâm Tiêu Đạc hơi khẩn trương, khỏi trong mắt phiếm lãnh, cả người tản mát ra khí thế dày đặc dọa người, cứ như vậy nhìn chằm chằm lão Phương trượng.

      Lão già kia tính là gì, già chết, thế nhưng ở trong chùa chiền đảm đương chức phương trượng, còn ít lời mê hoặc nhân tâm?

      Tiêu Đạc nhíu mày, mặt mày hẹp dài phát ra ánh sáng lãnh, sát ý ra.

      Thần sắc biến đổi, lão Phương trượng có thể cảm ứng, ánh mắt tự giác từ người A Nghiên dời tới Tiêu Đạc.

      Ai ngờ lão Phương trượng vừa thấy Tiêu Đạc, nhất thời khuôn mặt già nua càng chấn kinh, hai mắt trừng lớn, đôi môi run run, ngay cả râu cũng run rẩy.

      "Ngươi, ngươi, ngươi —— "

      Liên tục ra ba chữ "Ngươi", vị lão Phương trượng đức cao vọng trọng, hơn trăm tuổi này, cứ như vậy trực tiếp hôn mê.

      PS
      @A fang cũng sắp rồi ah. Phản ứng của mọi người khi biết A Nghiên có mang:
      - A Nghiên: sung sướng bàng hoàng :yoyo69::yoyo69::yoyo69:
      - A Đạc: sung sướng quá mức sau đó, WTF cái gì, ta phải nhịn sao :yoyo62::yoyo62::yoyo62:
      - Kiểu Nguyệt: yên lặng, tiếp tục chăm sóc, chăm sóc :yoyo40::yoyo40::yoyo40:
      - Sài Hỏa dưới mồ: đồ tiện nhân kiaaaaaaa! :yoyo64::yoyo64::yoyo64:
      - Ninh Phi: A Nghiên phải rời , nàng phải rời khỏi Tiêu Đạc :yoyo13::yoyo13::yoyo13:
      - Mạnh Hán: đố các nàng Mạnh Hán nghĩ gì :yoyo30::yoyo30::yoyo30:
      Last edited: 28/8/20

    3. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Ta biết chắc là Mạnh Hán nghĩ Hoàng Thượng được. Vậy A Nghiên mang thai con của ai đây:yoyo20::yoyo20::yoyo20:, Thanks Nàng
      heavydizzy, Hiyoko, Tứ công tử2 others thích bài này.

    4. Yoororo

      Yoororo Active Member

      Bài viết:
      172
      Được thích:
      198
      Mạnh hán lại bàn với vợ, tiếp tục thăm dò và "hiể cho nỗi khổ" khó của hoàng thượng :))
      Kemmutheavydizzy thích bài này.

    5. Tứ công tử

      Tứ công tử Active Member

      Bài viết:
      173
      Được thích:
      203
      A đạc thế là ko đc rồi. Vợ ngươi là linh vật phật môn. Cái này lão hòa thượng chỉ sao ngươi lại lão là già mà ko chết
      heavydizzy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :