1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nhân gian hoan hỉ - Tùy Hầu Châu

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 4
      Editor: Linh

      Nhan Nghệ hoàn toàn tê liệt.

      Sau khi Đoạn Miêu Miêu cùng Ô Giang rời , Nhan Nghệ ầm ỹ muốn ăn đồ nướng ở quán cuối đường, lại uống thêm nửa chai bia, sau đó say mềm nấc cục; gục mặt xuống bàn.

      Giữa lúc đó, Đa Ninh cũng biết nguyên nhân Nhan Nghệ ly hôn.

      ấy cùng chồng là "Vương gia" quen biết nhau, ấy nhìn trúng cử chỉ văn nhã cùng học thức của ta, ta cũng thẳng thắn ấy phù hợp với cầu chọn vợ của ta, sau đó hai người thuận lợi kết hôn."Vương gia" là cách xưng hô vô cùng thân thiết của ấy với chồng, ra "Vương gia" tên là Vương Diệp. Cũng từng tín nhiệm lẫn nhau, cũng từng tương thân tương ái, chỉ là thời gian quá ngắn.

      Vừa kết hôn năm, còn chưa kịp chế tạo đứa , "Vương gia" gặp lại bạn mối tình đầu chia tay du học.

      Nhan Nghệ lần đầu tiên nhìn thấy mối tình đầu kia chiến mà bại. Đối thủ rất cao cấp, học thức cao lại còn bạch phú mỹ, ấy căn bản có năng lực tác chiến. Chỉ có 36D của ấy là tốt hơn đối thủ, đối phương chỉ đủ để có cảm giác nữ thần.

      Đáng tiếc, ông xã của ấy phải người "Ngực khống", đến ưu thế duy nhất của ấy cũng biến thành khuyết điểm. ( Đại loại là người thích những nàng ngực lớn)

      Sau đó, Nhan Nghệ liền nằm sấp xuống. D@Đ#L$Q%Đ^^

      Đa Ninh ngăn được Nhan Nghệ uống rượu, cũng muốn ngăn Nhan Nghệ lúc này, chỉ có thể uống chút nào giữ thanh tỉnh cùng thể lực để mang Nhan Nghệ về khách sạn ấy ở.

      Chỉ là, có phần tính sai tình hình rồi.

      Người tốt thấy đến, lấy điện thoại gọi Tích Tích, Tích Tích còn chưa đến, trước thấy vài vị "Nam sĩ nhiệt tình" lên hỏi đông hỏi tây, các có muốn được đưa về hay . luôn nhát gan, làm bộ cầm lấy di động gọi điện thoại, sau đó ra vẻ khí thế mở miệng: " , tới chưa?"

      Chiêu này coi như dùng tốt, nam sĩ nhiệt tình huýt sáo, phẫn nộ rời .

      Đa Ninh thở ra hơi, đúng lúc này, từ ống nghe của di động truyền ra tiếng của người đàn ông quen thuộc —— " là ai?"

      Đa Ninh sợ tới mức thiếu chút nữa ném di động xuống.

      Người chuyện trong di động là Chu Diệu. vừa mới vuốt lên xác minh đúng là số của Chu Diệu, nhưng ràng ấn thiếu vài chữ, làm sao vẫn chuyển được. . . Đa Ninh nắm di động, biết có phải nghe được giọng của Chu Diệu hay , khỏi an tâm lại, gió lạnh đầu đường nối nhau thổi mùi rượu người Nhan Nghệ tới đầu , lúng túng kêu tiếng với người bên kia điện thoại: "Chu Diệu. . ."

      Sau đó, đợi Chu Diệu tiếp, nhanh chóng thỉnh cầu: "Chu Diệu, có thể đến đây đón em chút ?"

      biết nhà mới của Chu Diệu ngay tại khu A gần đây, gần với khuôn viên xây dựng công ty.

      Ngại quá, nay Chu Diệu có nhà mới ở đây, mà là công ty.

      Hôm nay là chủ nhật, giờ này Chu Diệu còn ở bộ phận kỹ thuật của công ty, vì bảo đảm ngày mai thứ Hai sản phẩm mới có thể phát hành mắc bất cứ lỗi nào. Trước bàn làm việc của mỗi người đều đặt cốc Starbucks, nhưng cà phê sớm lạnh. Làm nghề của hận thể mỗi ngày có 48 giờ để dùng chứ phải 24 giờ, tăng ca như đêm nay có thể là chuyện thường.D@Đ#L$Q%Đ^^

      Chuyện hoang đường giàu trong đêm, cũng phải truyền thông tùy tiện viết như kiểu thời thế tạo hùng.

      Đương nhiên cũng phải hùng gì, lúc này còn cướp đoạt cùng áp bức thời gian cùng tinh lực của nhân viên, dùng quỷ hút máu để hình dung càng giống. Lúc Đa Ninh gọi điện thoại tới, nhìn thấy người kỹ sư khảo nghiệm công trình ngáp, giây tiếp theo chính mình cũng nặng nề ngáp cái.

      Ngửa đầu ra, cổ vang ra tiếng răng rắc, lại thần thanh khí sảng.

      Chính là sau đấy, điện thoại của Hứa Đa Ninh gọi tới, mở đầu chính là câu hấp tấp.

      biết kêu là người, hay là quỷ.

      Chu Diệu kết thúc hội nghị, người nằm tựa vào ghế dựa hội nghị muốn nhúc nhích, đối mặt với thỉnh cầu Hứa Đa Ninh nhờ tới đón , lấy chìa khóa xe từ trong túi ra ngắm nghía, nghĩ đến dễ dàng bán phòng lại thương lượng với , làm bộ làm tịch đứng lên: "Vì sao lại tìm ? phải chúng ta ly hôn sao?"

      phải còn có khác sao.

      Hai tay Đa Ninh ôm Nhan Nghệ, tay phải còn vòng quanh Nhan Nghệ gọi điện thoại cho Chu Diệu. Quan hệ của cùng Chu Diệu rất gần gũi, cứ coi như hai người kết hôn qua, cũng là bạn tốt từ đến lớn. Nhưng mà, giọng điệu vừa mới thỉnh cầu Chu Diệu hỗ trợ quá mức tự nhiên thân quen, như thể quan hệ của hai người bỗng chốc về ban đầu —— thời điểm chưa kết hôn.

      " phải ly hôn vẫn là bạn tốt sao?" Đa Ninh mở miệng, dùng lời chặn Chu Diệu.

      Tính cách của Chu Diệu hiểu , ăn mềm ăn cứng, cộng thêm khẩu thị tâm phi.

      Quả nhiên, câu tiếp theo của Chu Diệu là —— "Lời này, em cũng tin?"

      là, thời điểm Chu Diệu xong lời này người ra công ty, bước chân dài theo thang máy xuống dưới. Sau đó, bên tai vang lên lời đáp khí phách của Đa Ninh —— "Em tin."D@Đ#L$Q%Đ^^

      Khóe miệng bỗng dưng kéo ra chút cười: "Gửi địa chỉ cho ."

      Chu Diệu đến chỗ Đa Ninh xa, lái xe tới đây mất năm phút. Bóng đêm nặng trĩu, bước xuống từ trong xe thấy Đa Ninh, cùng người khác nằm trong lòng Đa Ninh, mặt sa sầm nhăn nhó.

      "Chu Diệu, giúp em ôm Nhan Nghệ vào trong xe." Đa Ninh ngẩng đầu, nhìn thấy Chu Diệu đến đây liền .

      Chu Diệu nhìn lướt qua, trả lời rất kiên quyết: " ôm."

      Đa Ninh lại ngẩng đầu.

      "Em đánh thức ấy, để ấy tự ." Chu Diệu còn .

      Nếu có thể đánh thức Nhan Nghệ tốt rồi. . .

      Đa Ninh lại chịu thua: "Chu Diệu, hỗ trợ chút."

      Chu Diệu nhíu mi
      [​IMG]
      [​IMG]
      Last edited: 9/8/17

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 5
      Editor: Hạ Tiểu Phong

      Khi hai người đến khách sạn là 10 giờ, Đa Ninh nghĩ tới Nhan Nghệ còn có thể đứng dậy để ăn; sau đó mất nửa giờ, dùng tốc độ gió cuốn mây bay quét hết mâm đồ ăn nóng sốt bàn.

      Nhan Nghệ thể chất của thuộc loại dễ béo, sau nay ở cùng Vương Diệp, vì muốn duy trì hình thể cân đối ngay cả khi ăn khoai tây cũng ăn rất dè dặt, vất vả như thế, nhưng vẫn thể sánh với những hồ ly tinh có thể chất gầy yếu đó, tỷ như bạn được gọi là nữ thần mà Vương Diệp quen biết khi Mỹ du học.

      Nhan Nghệ , sau khi và Vương Diệp kết hôn vẫn luôn tự ti, mỗi ngày đều hy vọng mình càng ngày càng xinh đẹp, càng khéo léo. đăng kí Yoga, trà đạo (*), vẽ tranh sơn dầu. . . Làm thế nào để có thể nâng cao bản thân mình. Thế nhưng mặc kệ có cố gắng như thế nào, vẫn bằng phần mười vị bạn kia. Bởi vì mãi đạt được, trở thành người bắt chước bừa cách đáng thương.

      (*) Trà đạo có tác dụng giúp tâm hồn thanh thản, tu tâm sửa tánh, nuôi dưỡng tầm hồn. (mình có để chi tiết cuối chương, bạn nào muốn tìm hiểu kĩ đọc hết chương có nhé).

      Đương nhiên, cũng có sở trường đặc biệt của mình, từ tiểu học đến đại học luôn là người đứng đầu trong môn cử tạ. Cho nên sau khi tìm vị bán kia đánh nhau, mối quan hệ của và Vương Diệp hoàn toàn tan vỡ.

      Vương Diệp ta có thể li hôn, chỉ cần có thể bình tĩnh, nháo làm ầm ĩ.

      nực cười, hai người bọn họ “dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng”(*), ầm ĩ đến cuối cùng lại trở thành người sai; chật vật thảm hại được người thương.

      (*) Bonus kiến thức văn học (đừng chửi tội công ed gõ gg cực khổ): trích trong Truyện Kiều – Nguyễn Du, trong những tháng ngày ở Châu Thai chờ đợi Từ Hải:
      Tiếc thay chút nghĩa cũ càng/ Dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng
      nhiều vậy chứ túm lại là ý tình cảm vương vấn dứt được

      ồn ào ầm ĩ, rơi lệ khổ sở, kia vẫn giữ nguyên tư thái vân đạm phong khinh (*), dùng bộ dáng buồn vui nhìn tất cả hành động nháo loạn của , sau đó câu bất đắc dĩ: sorry, là tôi quấy rầy cuộc sống của hai người.

      (*)Vân đạm phong khinh - (Mây gió điềm nhiên) là câu tục ngữ Hán việt, ý chỉ mặc kệ chuyên gì xảy ra vẫn hề quan tâm. (chém đại đó)

      ta hỏi Vương Diệp, rốt cuộc Vương Diệp có còn ta hay ?

      ta trả lời, từng rất .

      Còn tại.

      ta ta biết, nhưng vẫn thể quên được

      Rốt cuộc, chịu nổi liền ly hôn.

      Đêm trước khi ly hôn, hỏi ta, có từng em ?

      Vương Diệp lại hỏi ngược lại , vì sao lúc và em kết hôn, em hỏi câu này.

      Đúng vậy, lúc kết hôn hỏi có hay , ly hôn rồi lại hỏi vấn đề này còn có ý nghĩa gì chứ.

      Cho nên, từ đầu đến cuối đều chứng minh rằng tất cả đều là lỗi của , kết hôn quá tùy tiện, quá hèn mọn, sống đủ tự tin. May mà, đoạn duyên nợ này hoàn toàn chấm dứt, có thể bù đắp lại cho chính bản thân mình rồi.

      "Tiểu Ninh, mình cảm thấy mình có thể để bản thân mình sống tốt chút. . . Đó là lý do mình lựa chọn ly hôn." Nhan Nghệ cầm khăn giấy lau chùi hai tay, sau đó cong môi nhìn Đa Ninh mà .

      Sau khi nghe xong câu chuyện của Nhan Nghệ, Đa Ninh rưng rưng khóe mắt, quên rằng mình cũng từng ly hôn, luận tư luận bối, cũng được xem là tiền bối có kinh nghiệm.

      Tùy rằng chuyện của và Chu Diệu có chút giống.

      Thời đại học, và Nhan Nghệ, chỉ cần trong hai người có chuyện, liền dùng chuyện tệ hơn của mình để an ủi đối phương. Khi Nhan Nghệ tuổi mình còn trẻ mà là người phụ nữ từng ly hôn lần, rất muốn cho Nhan Nghệ biết, ly hôn có gì là tốt, năm năm trước chính là người phụ nữ ly hôn.

      Nhưng mà lúc và Chu Diệu ly hôn có giao ước, vì để ảnh hưởng đến chuyện tìm đối tượng đương sau này, ra chuyện kết hôn, cả hai cùng giữ bí mật, nếu như cần thiết cần ra.

      Để tránh tạo nên những ảnh hưởng cần thiết.

      Ai~~, Đa Ninh có phần tự trách chính mình —— sao Chu Diệu cũng phải nghe theo chứ.

      Hôm nay Chu Diệu bắt xe taxi làm, lúc xuống xe đối mặt với những ánh nhìn chăm chú của nhân viên công ty, liền có cảm giác mình thân thiện. Thứ hai là ngày phát hành sản phẩm mới,
      [​IMG]
      Parvarty, Thanh Hằng, Tôm Thỏ2 others thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 5.2
      Editor: Hạ Tiểu Phong

      Sau hai ngày, Đa Ninh từ khách sạn chuyển đến hoa viên Lan Thiên, bà ngoại Lưu chừa cho hai phòng ở. và Chu Diệu lại gặp mặt, đó là chuyện của ngày hôm sau khi chuyển đến Lan Thiên. Mẹ Chu biết về nước, liền gọi điện thoại cho .

      Để qua ăn bữa cơm.

      Mẹ Chu trừ việc là mẹ của Chu Diệu, còn là dì hàng xóm từ nhìn lớn lên, ngoài ra còn là chủ nhiệm lớp ba năm trung học của . Cho nên, ngay cả khi và Chu Diệu ly hôn, Đa Ninh đối với mẹ Chu vẫn tương đối. . . Sợ hãi và nghe lời.

      Tỷ như ngày hôm nay đến nhà họ Chu ăn cơm chiều, mẹ Chu bảo năm giờ qua, tuyệt đối dám trễ phút; bàn ăn mẹ Chu gầy, nên ăn nhiều chút, liền dám chừa lại hạt cơm.

      Chu Diệu gọi cái tính tình này của là di chứng ba năm trung học. chung con dâu sợ mẹ chồng cũng là đều bình thường.

      Gia đình của Chu Diệu rất đơn giản, nhà có bốn người, mẹ là giáo viên trung học, ba là bác sĩ nha khoa. là con út, ở còn có người
      [​IMG]
      Thanh Hằng, Bờm xinhngocanh thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 6.1
      Editor: Hạ Tiểu Phong

      7 giờ 30 phút, Sau khi gia đình họ Chu đúng giờ xem xong bản tin tối, Đa Ninh đứng lên lời từ biệt: " Đỗ, chú Chu, con về trước đây."

      "Còn sớm như vậy muốn về rồi." Ba Chu ngẩng đầu lên, tươi cười ân cần dặn dò, "Nhớ về nhà ăn cơm nhiều chút, nhưng lần sau được mua nhiều quà cáp như vậy."

      bàn trà để hai túi sản phẩm chăm sóc sức khỏe, đó là món quà hôm nay đem tới.

      "Đúng vậy, và chú Chu của con cũng cần dùng những thứ này, sức khỏe vẫn còn tốt lắm." giáo Đỗ cũng tươi cười với Chu Diệu, "Tiểu Diệu, con đưa Đa Ninh về —— "

      Chu Diệu đứng lên từ trước, trong tay còn cầm kiện áo khoác.

      "Hẹn gặp lại, Tiểu Ninh." Chu cũng lên tiếng, thái độ trước sau như ôn hòa lễ độ, "Có thời gian đến bệnh viện tìm , kiểm tra răng cho em."

      "Vâng ạ." Đa Ninh gật đầu như gà mổ thóc, vui vẻ .

      Nhà họ Chu là gia đình vui vẻ nhất từng gặp, rất thích ở chung với bọn họ, hồi còn thích ở nhà họ Chu còn hơn cả gia đình mình. Nếu nhà họ Chu có chỗ duy nhất thích hợp với , đó chính là ——

      " thôi." Chu Diệu vòng qua bàn trà bước đến phía sau , tay đẩy vào lưng .

      Chính là Chu Diệu.

      Cho tới tận bây giờ, ba Chu vẫn hi vọng Chu Diệu giống như Chu theo nghiệp cha truyền con nối của ông, chính là nha sĩ. Kết quả khi điền nguyện vọng đại học, Chu Diệu hề bàn bạc với gia đình mình đăng kí chuyên ngành tài chính.

      Đối với việc Chu Diệu học tài chính, ba Chu ngược lại có ý kiến gì lớn; nhưng đối với chuyện kinh doanh của Chu Diệu có ý kiến rất lớn, hơn nữa mỗi lần lên mạng thấy những ông chủ doanh nghiệp tư nhân xảy ra chuyện rồi bỏ trốn, liền lo lắng đề phòng thôi, sợ ngày người bỏ trốn tiếp theo chính là Chu Diệu.

      Chu Diệu cũng từng giải thích với ông, và những người người vô dụng bên ngoài hoàn toàn giống nhau.

      Nhưng mà, trong mắt ba Chu, Chu Diệu chính là “gỗ mục đòi dát vàng son”.(*)

      (*) Theo QT mình dịch ở đó có nghĩa là “đồ bỉ ổi, diêm dúa lòe loẹt”. Theo mình hiểu là chỉ người vô dụng lại thích làm màu, nên mình tự ý chuyển sang câu “gỗ mục đòi dát vàng son” cho thuận miệng đọc, cảm ơn ạ!.

      Nhưng đó là chuyện năm năm trước, bây giờ Chu Diệu làm được tốt như vậy, tin rằng Đỗ và ba Chu chắc chắn vì mà vui vẻ tự hào. Mặc dù ngoài miệng ba Chu rất thích giảng đạo cho Chu Diệu nghe.

      Đêm nay, Đa Ninh rất vui vẻ, từ cửa nhà họ Chu ra luôn cong môi cười. ở phía trước, Chu Diệu theo sau. Lúc Chu Diệu dừng lại nghe điện thoại, cùng cách nhau đoạn.

      Đa Ninh chủ động đứng lại đợi Chu Diệu chút.

      Cách nhau năm thước, Chu Diệu nhìn thấy ở phía trước có người vì mình mà đứng đợi, liền cất điện thoại bước lên phía .

      đậu xe ở bên ngoài tiểu khu, bởi vì ở trong nhà còn dư chỗ đậu xe, lái vào cũng có chỗ đậu, lại lười tìm chỗ đậu xe công cộng, vì vậy mỗi lần về nhà đều trực tiếp đậu xe trước cửa tiểu khu. Đúng lúc ba cũng quá nguyện ý nhìn thấy chiếc Tesla của .

      "Hai ngày nay có bận gì ?" Chu Diệu mở miệng hỏi, hỏi chuyện mình
      [​IMG]
      Parvarty, Thanh Hằng, Tôm Thỏ2 others thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 6.2
      Editor: Hạ Tiểu Phong

      Liên tục ba cái mệt, làm cho Chu Diệu ra lời. Hứa Đa Ninh chính là như vậy, hoặc là lời nào, nếu như liền làm người khác nghẹn họng.

      Kỳ , Đa Ninh cảm thấy Chu Diệu nghĩ nhiều rồi. nghĩ chuyện lập nghiệp là chuyện chính muốn làm; nếu thành công, chút cảm giác thành tựu, để cho cuộc đời này của tạo nên chút khác biệt.

      Như vậy là tốt rồi, như thế có thể thể chút giá trị nhân sinh của mình, cũng cần phải được như Chu Diệu trở thành nhân vật hô mưa gọi gió.

      Nghĩ nghĩ lại, cũng phải nhảy sông, cần chi ngăn cản.

      "Em có thời gian viết phần kế hoạch về món đồ chơi gấu bông mang thương hiệu cá nhân của em ." Chu Diệu thay đổi giọng điệu, vừa lái xe vừa , "Sau đó mang tới cho xem."

      Thái độ của Chu Diệu thay đổi quá nhanh, Đa Ninh có phần vui mừng lộ nét mặt. Vừa vặn Đa Ninh cũng thay đổi giọng điệu nghiêm túc, lập tức hạ bậc thang mà câu đùa giỡn: " là nghĩ muốn đầu tư cho em sao?"

      Đầu tư? Cùng mở rộng món đồ chơi gấu bông? Chu Diệu cười cười : " giúp em xem thử phương hướng đầu tiên của hạng mục này có thể thực hay , tìm chút lợi nhuận, và cùng em trù tính phương án nguy hiểm."

      "Được!" Đa Ninh lập tức đáp ứng, tươi cười rạng
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :