1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Mau xuyên] [Cuộc hành trình ăn thịt] [Hồng Thiêu Nhục] HOÀN

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Thiên Di

      Vũ Thiên Di New Member

      Bài viết:
      11
      Được thích:
      18
      hello, ta đọc quyển này mấy tháng trước tưởng drop may mà nàng làm tiếp nên lập nick cmt ủng hộ. cảm ơn nhóm dịch nhé, chúc hố ngày càng đông khách... ngày nào cũng vào hóng....^^

    2. Thanh Thanh Mạn

      Thanh Thanh Mạn Well-Known Member

      Bài viết:
      184
      Được thích:
      7,674
      [Tu tiên] Đẩy ngã bệnh kiều – chương 7:



      Tạ Duật Chi điên rồi.


      Đây phải là lời mỉa mai, chửi bới mà Diệp Huyên cảm thấy như vậy, Tậ Duật Chi có lẽ điên rồi. Sau lần thổ lộ điên khùng đó, cho dù nàng có là kẻ ngốc, cũng ý thức được Tạ Duật Chi chiếm lấy cơ thể nàng, phải vì vũ nhục nàng cũng phải vì muốn giảm sĩ khí của Đạo Môn. cuồng nhiệt, chấp nhất của , đều chứng tỏ rằng Diệp Huyên là chấp niệm trong lòng , thậm chí còn muốn cùng Diệp Huyên sinh con!


      Tạ Duật Chi đùa, Diệp Huyên cảm thấy từng đợt khí lạnh chạy dọc toàn thân, nghĩ cứ tiếp tục chiếm giữ mình cho đến khi mình mang thai? Nhưng điều khiến Diệp Huyên càng thêm hoảng sợ là vì sao lại cố chấp với nàng như vậy? Nàng chưa bao giờ gặp Đãng Thiên ma tôn, lại càng có bất kì lời , hành động nào khiến Tạ Duật Chi hiểu lầm. Nhìn cách mà Tạ Duật Chi bố trí kế hoạch để trà trộn vào Thương Lan phái, có thể thấy được sớm có mưu, Diệp Huyên lúc này là rối như tơ vò, rốt cuộc mình làm gì mà có thể lọt vào mắt xanh của đại ma đầu này.


      "Ta bị điên?" Nghe được câu hỏi của DIệp Huyên, cũng khiến dừng lại động tác, "Ta bị điên?" nặng nề đâm vào cái rồi đột nhiên bật cười ha hả. Tiếng cười điên cuồng, nhưng nàng lại cảm nhận được tức giận, DIệp Huyên nhìn thấy, cũng biết khuôn mặt của Tạ Duật Chi có vẻ mặt gì, nhưng nàng lại cảm thấy hối hận vì ra những lời đó, nàng dường như... khiến Tạ Duật Chi bị tổn thương.


      "Nếu nàng hi vọng ta bị điên" bàn tay to khẽ vuốt lên gò má Diệp Huyên, Tạ Duật Chi khẽ cúi người xuống rồi , "Ta đây cho dù bị điên rồi sao?"


      xong câu đó, rút dương vật ra khỏi thân thể Diệp Huyên, nàng nghe thấy thanh vải vóc ma sát sột soạt, lát sau, cả căn phòng lại chìm vào yên tĩnh.


      Mơ mơ màng màng, Diệp Huyên ngủ thiếp lúc nào hay. Nàng quá mệt mỏi, trong lúc mơ màng, nàng cảm giác được Tja Duật Chi quay trở lại, ngón tay thon dài lướt da thịt trần trụi của nàng, đầu ngón tay có vết chai mỏng, khiến nàng cảm thấy vừa ngứa ngáy lại vừa thoải mái. Bàn tay to lớn nhàng lau khắp cơ thể nàng, tỉ mỉ lau sạch dấu vết hoan ái, cảm thấy dinh dính, nhức mỏi dần biến mất, Diệp Huyên thoải mái hừ tiếng.


      Hai chân của nàng bị tách ra, vật cứng hình trụ được nhét vào hoa huyệt nàng. Vật này có lẽ được làm từ ngọc thạch, nhưng biết tại sao lại thấy lạnh, ngược lại mang theo chút ấm áp. Nó cũng dài, chỉ vừa đủ để chặn lại huyệt khẩu, khiến tinh dịch chậm rãi chảy xuôi ra ngoài bị tắc lại. Sau đó, nàng lại bị mặc thêm cái tiết khố rộng thùng thình, cùng chiếc trường sam rộng. Khi mọi chuyện đều xong xuôi, Tạ Duật Chi cẩm thận khép hai chân nàng lại rồi mới xoay người rời .


      Tạ Duật Chi ôn nhu, săn sóc hoàn toàn khác hẳn lúc điên cuồng làm tình. Cuối cùng Tạ Duật Chi làm người như thế nào? Mà những hành động này của là vì mê hoặc mình hay quan tâm đến nàng? Diệp Huyên cảm thấy đúng là châm chọc, mình bị gì mà lại có những ý nghĩ vớ vẩn như vậy. Tạ Duật Chi giam cầm nàng, còn mạnh mẽ chiếm đoạt nàng, chỉ với hai tội trạng này đủ để Diệp Huyên băm vằm ra thành từng khúc.


      Nàng chậm rãi cử động tay chân, thử vận đạo pháp, linh khí vào tâm mạch, lại như đá chìm đáy biển, cơ thể trống rỗng, có chút tu vi nào. Diệp huyên bây giờ giống như phàm nhân tay trói gà cũng chặt, muốn chạy trốn ra khỏi Thiên Diễn giáo, khác gì người si mộng.


      sao cả, Diệp Huyên nhếch khóe môi cười lạnh, tuy tính tình nàng trời sinh chịu trói buộc, nhưng ra lại là người có kiên nhẫn. Trong phái Thương Lan có đạo pháp bí mật, giúp tu sĩ cởi bỏ cấm chế, nhưng phương pháp này cực kì tốn thời gian, mà Huyền Dương đạo quân cũng chỉ truyền thụ đạo pháp này cho hai đồ đệ của mình. Chỉ cần Tạ Duật Chi giết nàng sớm muộn gì nàng cũng phá tan cấm chế này, khiến cho đại ma đầu kia phải trả giá đắt.


      Khi Diệp Huyên sẵn sàng để chậm rãi đối phó với Tạ Duật Chi ma đầu kia lại trở về. Nàng yên lặng lắng nghe tiếng tí tách phát ra từ chiếc đồng hồ nước, mãi đến bốn canh giờ sau, mới nghe thấy tiếng cánh cửa mở ra. Trong lòng Diệp Huyên nhảy dựng, đến tận khi nghe thấy tiếng bước chân phù phiếm vô lực, nàng mới nhàng thở hắt ra - phải Tạ Duật Chi.


      "Ngươi là ai?" Cảm giác được người đó tới trước giường rồi dừng lại, Diệp Huyên lên tiếng hỏi.


      Dường như người nọ quỳ xuống, tiếng vải vóc ma sát nhau sột soạt, rồi giọng trong trẻo vang lên: "Tiểu nhân phụng mệnh đạo quân đến đây hầu hạ tiên tử, nếu tiên tử có gì muốn phân phó, tiểu nhân lập tức làm ngay."


      Xem ra là đạo đồng, trong lòng Diệp Huyên khẽ động: "Bây giờ là giờ nào?"


      "Hồi bẩm tiên tử, bây giờ là giờ Thìn canh ba."


      Hoán ra bây giờ là ban ngày. Diệp Huyên đoán Tạ Duật Chi có lẽ là bận cử lý giáo vụ, dù sao cuộc chiến giữa Đạo Môn với Ma Môn hồi căng thẳng, cũng biết sư huynh với Uyển Uyển lúc này sao rồi. Nàng lại hỏi thêm mấy chuyện nhặt, đồng tử kia cũng thả lỏng cảnh giác, lời cũng mất tự nhiên như lúc đầu.


      "Ngươi cứ đứng lên ", Diệp Huyên thản nhiên , "Ta thích nhìn người khác quỳ mặt đất."


      Đồng tử cung kính thưa vâng, rồi lập tức quy củ đứng dậy, biết nàng nhìn thấy gì cả, nhận ra điều này, Diệp Huyên lại giả bộ vô ý dò hỏi: "Sao ngươi lại cúi đầu?"


      "Ngọc dung của tiên tử, tiểu nhân dám nhìn lén." Đồng tử vội .


      "Trái tiếng tiên tử, phải tiếng tiên tử, ngươi biết ta là ai sao?"


      "Tiểu nhân mặc dù biết, nhưng đạo quân tiên tử là khách quý, đạo quân phân phó tiểu nhân phải tận tâm hầu hạ tiên tử." Đồng tử này tâm tư quả rất đơn thuần, Diệp Huyên hỏi bóng hỏi gió hồi, hỏi được hết những gì biết.


      Nàng đường đường là Minh Quyết đạo quân của Thương Lan phái bị Tạ Duật Chi nhốt ở đây, nhưng ràng người trong Thiên Diễn giáo lại hề biết chuyện này. Chỉ sợ tồn tại của Diệp Huyên cũng có mấy người biết được. Bây giờ, nàng có thể khẳng định rằng, Tạ Duật Chi hề muốn lợi dụng nàng để đối phó với Đạo Môn, nếu sớm công bố chuyện này để người người đều biết, nhưng điều này cũng có nghĩa là nàng có thể thả lỏng.


      Đồng tử này tên là Đạo Hoa, Diệp Huyên tán gẫu với vài câu, cảm thấy còn moi thêm được thông tin hữu ích nào nữa, nàng lười nhác : "Đạo Hoa, ta cảm thấy hơi khát, dâng trà đến."


      Đạo Hoa vội vàng châm ly trà, nhưng hiểu sao lại bưng đến cho nàng mà lại đem chén trà đặt chiếc bàn cạnh giường: "Tiên tử, trà của ngài đây."


      "Xa như vậy sao ta với tới được." Cả người Diệp Huyên mềm nhũn, tay chân đến giờ vẫn có chút sức lực, "Ngươi bưng trà lại đây."


      "Tiểu nhân dám!" câu sai bảo có gì đặc biệt mà biểu của Đạo Hoa lại giống như nghe được chuyện cực kì khủng khiếp, bùm tiếng quỳ sụp xuống đất, "Thỉnh tiên tử tha thứ cho tiểu nhân, tiểu nhân dám quá giới hạn!"


      "Cái, cái gì?" Diệp Huyên hiểu, "Những lời này của ngươi là có ý gì?"


      "Thỉnh tiên tử tha cho tiểu nhân mạng." Đạo Hoa dập đầu, giọng hoảng sợ, run rẩy "Nếu, nếu để Đạo quân biết tiểu nhân đến gần tiên tử, tiểu nhân, tiểu nhân..."


      Lời của còn chưa hết, nhưng Diệp huyên hiểu được. Chẳng trách, nàng bừng tỉnh hiểu ra, vì sao từ khi Đạo Hoa bước chân vào cửa lại đứng cách xa nàng như vậy, vì sao lại luôn cúi đầu dám nhìn nàng. Diệp Huyên cảm thấy trong lòng đột nhiên bừng lên cỗ tức giận, cái đại ma đầu kia nhốt nàng, cho người khác biết đến tồn tại của nàng, người duy nhất được sai đến hầu hạ nàng cũng phải đứng cách nàng khoảng xa, Tạ Duật Chi, ngươi coi ta là cái gì? Cả thân thể lẫn tâm của nàng đều muốn mình độc chết!


      "Bưng lại đây." nàng lạnh lùng , "Ngươi phải là được Tạ Duật Chi phái đến đây hầu hạ ta sao? Ta ra lệnh cho ngươi, ngay bây giờ, bưng trà đến trước mặt ta."


      "Tiên tử thứ tội, tiểu nhân là... Đạo quân, ngài ấy" Đạo hoa gấp đến độ gần như bật khóc, nghe giọng của , có lẽ cũng chỉ là đứa trẻ choai choai, nhưng lại là nanh vuốt của Tạ Duật Chi, chút thương hại vừa mới xuất trong lòng Diệp Huyên ngay lập tức liền biến mất sót chút nào.


      " làm như thế nào? Giết ngươi à?" Nàng cười lạnh tiếng, "Nếu ngươi qua đây ta giết ngươi ngay bây giờ!"


      Đạo Hoa đành phải đứng lên, bưng trà tiến đến bên giường. thanh "lạch cạch, lạch cạch" liên tục vang lên, Đạo Hoa sợ đến nỗi hai tay run rẩy, ngay cả bưng ly trà cũng được. Trong phòng u ám ánh sáng, trong góc tường đốt ngọn đèn linh đăng, ánh sáng chiếu ra mỏng manh, đến khi Đạo Hoa đến bên giường, mới thấy khuôn mặt của nữ tử nằm người.


      Mái tóc đen nhánh của nàng xõa tung hai bên, càng khiến khuôn mặt chỉ lớn bằng bàn tay của nàng càng thêm nổi bật, môi đào, mũi ngọc, mắt hạnh má đào, là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành. Nhưng đó phải là điều quan trọng nhất - người nữ tử này mặc kiện áo bào rộng thùng thình, màu đen, mặt thêu hoa văn cuộn sóng, đây ràng là đạo bào của nam nhân, cổ áo buông lỏng, lộ ra bả vai trắng noãn còn có dấu hôn vẫn còn rất ràng.


      Đây là... Đạo Hoa khiếp sợ lui về sau, ly trà trong tay rơi xuống đất vỡ choang, đây là đạo bào của Đạo quân.


      "Ta nhớ mình với ngươi, Đạo Hoa" Đột nhiên giọng nam trầm thấp vang lên từ ngoài cửa, Tạ Duật Chi biết từ khi nào xuất ở đó, bước tới, thản nhiên , "Thứ nên nhìn đừng nhìn."


      "Đạo, Đạo quân." Đạo Hoa định quỳ xuống, nhưng thân thể lại cứng ngắc động đậy được, "Đạo quân thứ tội... Đạo quân thứ tội!"


      "Thời quan qua ngươi hầu hạ ta cũng trung tâm, ngươi chỉ cần móc đôi mắt của ngươi xuống là được" Tạ Duật Chi đến bên người, Đạo Hoa khuỵu xuống, cả người run rẩy bổ nhào bên chân , gào khóc cầu xin. Nhưng Tạ Duật Chi coi như nhìn thấy, chùi vết nước bắn lên tay Diệp Huyên rồi nhàng kéo lại cổ áo cho nàng, hời hợt : "Ngươi Tư Hình điện chịu hình ."


      "Chậm ." Diệp Huyên gạt bàn tay của Tạ Duật Chi đặt vai nàng xuống, "Là ta lệnh cho tới gần ta, sai chỗ nào?"


      "Nàng muốn cầu tình giúp ?" Tạ Duật Chi cười, Đạo Hoa run sợ cực độ cũng giật mình nhìn , từ trước đến nay Đạo Hoa chưa bao giờ thấy Đạo quân ôn nhu như vậy, "Nếu là ý của nàng", Tạ Duật Chi dịu dàng chuyện với Diệp Huyên, "Vậy ta truy cứu nữa."


      "Tạ, tạ ơn Đạo quân!" Đạo Hoa vui mừng đạp đầu, "Tạ ơn tiên tử! Tạ ơn tiên tử xin tha cho tiểu nhân!" Đạo Hoa ngờ tới mình được tha, thủ đoạn của Đạo quân có bao nhiêu tàn nhẫn, trong Ma Môn ai biết, lời ra chưa bao giờ thay đổi. Nữ tử có thể khiến Đạo quân phá lệ, rốt cuộc là ai?


      "Ngươi cần cảm tạ ta." Diệp Huyên thở dài trong lòng, chính mình quả là bị mỡ heo che mắt, sao có thể trút giận lên đưa trẻ, nàng muốn Đạo Hoa tiếp tục đứng trong phòng này, ai biết Tạ Duật Chi còn có thể làm ra chuyện gì nữa. "Ngươi xuống ." Đạo Hoa dám động, cũng dám ngẩng đầu chỉ im lặng quỳ mặt đất, Diệp Huyên hiểu ra, trong lòng càng thêm căm hận Tạ Duật Chi, "Ngươi mau phân phó , cho lui xuống ." đành phải lạnh lùng với Tạ Duật Chi.


      Tạ Duật Chi dường như cảm thấy bị tổn thương vì thái độ của nàng, cánh tay vươn ra ôm lấy thân hình xinh của nàng, đầu ngón tay vuốt lên mái tóc dài mượt của Diệp Huyên: "A Huyên, nàng quan tâm , còn hơn cả quân tâm đến ta." Nam nhân có vẻ là đùa, trong giọng còn mang theo ý cười.


      Diệp Huyên gần như muốn bật thốt ra - "Ta quan tâm ngươi để làm gì, ta mong ngươi chết mới đúng, nhưng nàng muốn chọc giận Tạ Duật Chi, cũng phải là do sợ hãi, mà nàng muốn để Đạo Hoa phải liên lụy. nàng đẩy tay ra, ngiêng người, muốn dây dưa với : "Ta mệt nỏi."


      Tay khựng lại, cuối cùng chiều theo nàng, buông nàng ra: " khi như vậy, nàng cứ nghỉ ngơi cho tốt ." cúi đầu, thừa cơ Diệp Huyên chú ý hôn lên trán nàng cái, lại dịch góc chăn cho nàng mới mang theo Đạo Hoa rời khỏi phòng.


      Ngoài phòng, ánh nắng mặt trời rực rỡ, đồng tử giữ cửa nhìn thấy Tạ Duật Chi ra liền đem cấm chế lần nữa bao phủ khắp căn phòng. Đạo Hoa theo sau lưng Tạ Duật Chi dám nỏi lời nào, người trước đột nhiên dừng lại, "Đạo Thanh" Tạ Duật Chi phân phó thị vệ bên cạnh, "Mang Đạo Hoa đến Hình điện."


      Hai chân Đạo Hoa mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất: "Đạo quân, ngài... Ngài là tha cho tiểu nhân." hiểu nổi mọi chuyện sao lại thành ra thế này, vui mừng khi tai qua nạn khỏi, liền bị những lời nhàng của người đứng trước mặt đập nát: "Van cầu ngài, van cầu ngài, xin đừng móc mắt của tiêu nhân!"


      "Ta tất nhiên là móc mắt ngươi." Tạ Duật Chi cười cười, "Lúc đầu, vì ngươi dám nhìn nàng nên đôi mắt này của ngươi mới thể giữ lại. Sau đó, nàng thế mà lại cầu tình giúp ngươi." Khuôn mặt tuấn mỹ của có bất kì biến hóa nào, nhưng khóe miệng lại nhếch lên lãnh khốc như ác quỷ: "Cho nên ngươi nhất định phải chết."


      ", cần! Đạo quân thứ tội! Cầu ngài! Cầu ngài..."


      thanh cầu xin khiến người ta phiền lòng dần dần lại, Tạ Duật Chi quay đầu, khuôn mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng kín. Nàng có thể vì người xa lạ mà cầu tình, nhưng lại muốn liếc nhìn ta lấy cái.


      "A..." Tạ Duật Chi cúi đầu nở nụ cười, sao cả. Chỉ cần nàng ở trong căn phòng này, chỉ cần nàng thuộc về , cho dù là căm hận , nhưng có thể ở bên cạnh nàng, ngay cả khi bị nàng lạnh lùng đẩy ra, vẫn thấy vui vẻ. "Ta tuyệt đối thả nàng..." thấp giọng nỉ non, giữa cảnh xuân tươi đẹp, bóng dáng lại giống như u linh độc, liên tục lẩm bẩm mình, "Tuyệt đối ... Tuyệt đối thả nàng"
      Last edited: 15/8/17

    3. Learthy Phantomhive

      Learthy Phantomhive Active Member

      Bài viết:
      63
      Được thích:
      136
      Bạn ơi, xưng hô hình như hơi loạn: Đạo Quân - quân, Đạo Hoa - hoa - đường hoa ?
      Thanh Thanh MạnThanh Ngọc 1502 thích bài này.

    4. Thanh Ngọc 1502

      Thanh Ngọc 1502 Member

      Bài viết:
      27
      Được thích:
      34
      Bạn ơi, đọc thấy giống cv quá. Nhiều chỗ mình hiểu.

    5. Huỳnh Thượng Hỷ

      Huỳnh Thượng Hỷ Active Member

      Bài viết:
      148
      Được thích:
      204
      Hình như khúc cuối biến thành cv lun rồi nàng
      Thanh Thanh Mạnxukem thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :