1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không] Cuộc sống sâu gạo của nữ phụ - Trang Bana

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 20: Mang thai



      "Chủ thượng, Đông Phương Tề nổi giận đùng đùng đòi gặp người." Sở Nhất cung kính bẩm báo.

      "Tại sao?" Nam nhân tuấn dật, gương mặt giận mà uy, toàn thân tản ra cỗ sát khí khiến người ta run sợ.

      "Thuộc hạ nghe , Lưu các chủ nhân danh Thiên Môn chúng ta nhận lời Đông Phương Tề hành thích vị nào đó nhưng thất bại, người của chúng ta cũng bị bắt giữ."

      "Gọi Lưu Đinh đến gặp ta."

      "Dạ"

      Nhìn theo hướng Sở Nhất rời , híp đôi mắt phượng, khẽ nhíu mày, nhẫn giận dữ. Lưu Đinh ơi Lưu Đinh, Hàn Khanh ta là người để cho ngươi qua mặt như vậy sao?

      Có thể nam nhân này chính là Hàn Khanh mà hoàng hậu Lý Na ngày đêm mong nhớ, mà cũng có thể là phải.

      Sáu năm trước, là CEO của tập đoàn Hàn thị, hắc bạch lưỡng đạo đều có phần, là người thông minh, sắc bén, máu lạnh vô tình trong mắt giới kinh doanh và cả giới hắc đạo. Trong lần công tác, máy bay luôn được bảo dưỡng thường xuyên theo định kỳ của , hiểu vì sao rơi dần theo lực hút của trái đất.

      Tỉnh dậy thấy mình ở trong cơ thể người khác, lại còn là người thời cổ đại nữa chứ. Sau khi tiêu hóa hết mọi chuyện xảy ra, bắt đầu dựa vào trí thông minh và năng lực của mình, xây dựng nên Thiên Môn, tổ chức tương tự như tập đoàn Hàn Thị lúc trước: Nhà hàng, khách sạn, thời tranǵ, phụ kiện, mỹ phẩm, kỹ viện, thông tin, sát thủ,... tất cả đều có. Trong vòng sáu năm tổ chức trải rộng khắp tam quốc, đây là tổ chức khiến các quốc gia vừa muốn lôi kéo lại vừa kiêng kỵ.

      …………………………………………………………………………….

      “Hoàng huynh, theo thần đệ điều tra hôm xảy ra chuyện, có hai nhóm thích khách, nhắm vào huynh, có lẽ nhắm vào Nhan…Tĩnh phi, tại thần đệ chỉ bắt giữ thích khách, là người của Thiên Môn, có người ra giá bảo giết huynh.”

      “Nếu là người của Thiên Môn khi điều tra đệ nên cẩn thận chút”

      “Thần đệ hiểu”

      “Ừ đệ lui

      ……………………………………………………………………………

      Trong Phong Lữ Cung, người nào đó cùng Niệm Niệm vẽ tranh, bỗng dưng thấy vô cùng buồn ngủ, quái lạ hình như gần đây ngủ hơi nhiều nha.

      “Nương nương, hôm nay hoàng thượng nghỉ ở cung chúng ta” Bích Dao hớn hở chạy vào thông báo.

      “Ừ” Về cung gần tháng rồi mới thấy đến hậu cung nha, nàng có chút chờ mong.

      “Nhan tỷ tỷ xinh đẹp, muội về với nghĩa mẫu đây, nếu lát nữa nghĩa phụ đến phải mất công tìm cớ đuổi muội”

      “Đến giờ cơm rồi nha, muội chắc chắn là ăn sao?”

      “Dạ, muội đây, tạm biệt tỷ” rồi chạy nhanh như cơn gió, vừa ra cửa đâm sầm vào Chính Đức đế.

      “Nghĩa phụ”

      “Nha đầu, con lại chạy loạn đâu mà nhìn đường vậy?”

      “Dạ con về tìm nghĩa mẫu ạ”

      Mặt rồng nghe vậy liền cười dịu dàng, xoa đầu bé : “Ngoan” Sau đó thong thả vào trong, vừa hồi cung liền phải giải quyết hàng đống tấu chương, lại vừa điều tra vụ thích khách, lâu gặp nàng, có chút nhớ nhung.

      “Tần thiếp tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn phúc kim an” Người nào đó chậm rãi dùng bữa, nhìn thấy hoàng thượng liền buông đũa cúi người thi lễ.

      “Đứng lên” đưa tay nâng nàng lên lại cười vui vẻ :

      “Xem ra trẫm đến vừa đúng bữa”

      Tiểu Mãn thấu hiểu lòng người, liền mang thêm chén đũa lại cẩn thận lui ra ngoài.

      Sau khi dùng bữa, như thói quen, hai người sóng vai dạo, tiếp đó lại quay về phòng, bắt đầu thực hành ‘Xuân Cung Họa’.

      Chính Đức đế chạm môi Khuynh Nhan, hôn như gà mổ thóc, sau đó dùng lưỡi liếm khắp môi nàng, dùng đầu lưỡi kích thích và trêu chọc nàng. Khuynh Nhan theo bản năng cũng đáp lại như những gì làm với nàng. Tay cách lớp áo vuốt ve đôi gò bông đảo, môi rời khỏi miệng nàng, khẽ hôn lên mặt, lên trán, lên mắt, tay bắt đầu lần mò trút hết quần áo người cả hai xuống. nâng hai chân nàng gác lên vai , sau đó nhắm ngay nụ hoa ẩm ướt giữa hai chân, đâm mạnh, vẫn chưa vào hết bên trong nghe nàng hô lên đau đớn:

      “Hoàng thượng, bụng tần thiếp đau quá”

      Nàng thống khổ nhăn nhó, rơi đầy mồ hôi nhẫn, nhìn xuống chỗ hai người giao nhau, thấy có chút máu tươi, liền hốt hoảng lấy bảo bối của mình ra, vận công đè nén dục vọng, nhanh chóng mặc quần áo gọi Tiểu Thuận Tử truyền y nữ. Sau đó quay lại mặc quần áo vào cho nàng, đặt tay lên bụng nàng vận nội công truyền hơi ấm để xoa dịu cơn đau, thấy trán nàng rịn tầng mồ hôi, gương mặt tái nhợt, ân hận muốn chết.

      Mà Khuynh Nhan lúc này mồ hôi đầy đầu, đau hơn cả khi lúc dì cả mẹ đến , dì cả mẹ? Bao lâu rồi thấy ghé thăm? Có thai sao? Đây là vận động quá độ mà động thai khí sao?

      Nàng vừa miên man suy nghĩ, vừa cắn môi chịu đau, may nhờ có Chính Đức đế giúp nàng giảm đau nếu e là nàng chịu nổi mà ngất xỉu.

      “Hoàng thượng y nữ đến rồi” Giọng the thé của Tiểu Thuận Tử vang lên

      “Mau truyền, cần đa lễ, xem nương nương kiên nhẫn lập tức bỏ qua mọi lễ nghi quân thần.

      Sau khi y nữ xem mạch liền nhanh chóng rút kim châm ra, cắm vào huyệt đạo của Khuynh Nhan, lúc lâu sau mới lau mồ hôi trán, hạ giọng bẩm báo:

      “Chúc mừng hoàng thượng, nương nương mang long thai, theo như hỉ mạch hơn hai tháng, vừa rồi là động thai khí, tại thần nữ châm huyệt cầm máu cho nương nương rồi ạ, lát nữa thần nữ kê đơn thuốc an thai cho nương nương là ổn ạ”

      Vị hoàng đế nào đó nghe xong, liền phất tay bảo y nữ lui ra chuẩn bị, sau đó tiến đến bên giường, tầm mắt nóng rực đặt bụng của Khuynh Nhan, cầm lấy tay nàng, kích động :

      “Nhan nhi, chúng ta có hài tử rồi”

      “Hoàng thượng, chúng ta có hài tử rồi” Nàng nhìn vị hoàng đế kích động nào đó, giọng .

      “Nhan nhi, nàng con chúng ta là trai hay ?”

      “…..”

      “Nhan nhi hay là chúng ta chọn tên cho hài tử

      “…”

      “Nhan nhi, trẫm có hài tử rồi”

      “Hoàng thượng, chúng ta ngủ thôi”

      “Đúng rồi, nàng mau uống xong chén thuốc rồi ngủ thôi, nàng ngủ hài tử của chúng ta mới có thể ngủ nha”

      “….”

    2. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 21: .....




      Khuynh Nhan cầm mẩu than chì vừa cắm cúi vừa ngưng thần nhớ lại hình ảnh Chính Đức đế để vẽ chân dung sao cho giống nhất. Đây là món quà thứ nhất nàng cất công chuẩn bị, món thứ hai là bánh kem sinh nhật, đợi đến hôm sinh thần của nàng bắt tay vào làm.

      “Nương nương” Bích Dao hối hả chạy vào gọi tiếng.

      “Phòng bếp bị cháy, thể nấu cơm?” Người nào đó ngẩn đầu hỏi

      “Ách, phải, là hoàng thượng vừa hạ chỉ ban cho Vân quý phi ly rượu độc, còn cả nhà thừa tướng cùng số thân tín vì bị liên lụy cũng bị tịch thu tài sản, biếm làm thứ dân, mãi mãi được vào thành.”

      “À” Người nào đó giọng đáp tiếng. Sau đó lại méo mặt tiếp:

      “Đến giờ cơm chưa nhỉ, ta đói bụng rồi”

      Bích Dao xem như sớm quen với biểu của nương nương nhà mình, nhưng cũng có chút thất vọng thôi, nương nương, trừ ăn và ngủ ra người thể biểu quan tâm cái khác chút sao? Nếu người nào đó mà biết suy nghĩ này của Bích Dao, chắn chắn chút xấu hổ ‘ta ràng cũng có quan tâm đọc sách, vẽ tranh, viết chữ nha’.

      …………………………………………………………………………..

      Chính Đức đế thường xuyên vắng vẻ hậu cung, đây là chuyện ai ai cũng biết, nhưng từ khi nghe tin Tĩnh phi mang thai, luôn đúng giờ đến Phong Lữ Cung dùng cơm cùng nàng.

      Mấy ngày nay, người ở phòng bếp của Phong Lữ Cung cũng thấy thương cảm cho hoàng thượng, nương nương của bọn họ có loại nghén kén ăn, nôn chua, của nữ nhân mang thai bình thường, nhưng khẩu vị lại cực kỳ đáng sợ. Mỗi bữa thường là những món như canh chua bông súng, măng xào cay mà canh chua như nước dấm, măng cay đến nổi mùi vị tiêu và ớt nồng nặc gay mũi. Vị hoàng thượng nổi tiếng là thường dùng những bữa thanh đạm, khẩu vị cực kỳ nhạt lại phải cố vui vẻ dùng những bữa như vậy với nương nương.

      Trong mắt bọn họ, hoàng thượng đáng thương, nhưng Chính Đức đế cho là vậy, đột nhiên thấy mình cũng thích mấy món này, những món trước đây, ăn trôi nữa.

      Người nào đó tại sai người dọn dẹp dụng cụ vẽ, mắt nhìn chăm chăm vào chén đũa trống bàn, vẻ mặt cực kỳ đau khổ, thầm mắng chửi tên chết bầm kia, đến dùng bữa cũng nên cho người sang tiếng chứ.

      “Nàng còn chưa dùng bữa sao?” Giọng rồng bất chợt vang lên, khiến tâm tình Khuynh Nhan bỗng chốc vui mừng thôi, nàng cuối cùng cũng sắp được ăn rồi.

      “Ngươi dọn thức ăn lên cho nương nương , sau này trẫm đến trễ cũng cần phải đợi” Thấy Tiểu Mãn nhún người hành lễ, cao giọng phân phó, rồi từ từ ngồi xuống, ôn nhu hỏi:

      “Trẫm đến nàng cũng định dùng bữa luôn sao?”

      “Tần thiếp muốn chờ hoàng thượng cùng dùng bữa, cục cưng cũng muốn chờ phụ hoàng” Người nào đó cười tươi rói, điềm đạm đạm đáng giọng .

      Chính Đức đế nghe vậy hiển nhiên rất vui vẻ, liền ôm nàng vào lòng. Dùng giọng điệu dạy dỗ, trong ánh mắt tràn đầy sủng nịch :

      “Sau này được như vậy nữa, phải dùng bữa đúng giờ, biết chưa?”

      Người nào đó chỉ đợi câu này của , liền ra vẻ rất ngoan ngoãn nghe lời khẽ gật đầu đồng ý, nghĩ nghĩ biết vì sao lại ngước mắt nhìn thêm:

      “Nhưng hoàng thượng, người tuy rằng chính bận rộn, nhưng sức khỏe cũng rất quan trọng, có sức khỏe mới có sức lo cho nước cho dân nha. Người cũng lên ăn uống nghỉ ngơi đúng giờ đó”

      “Được, được, trẫm nghe theo Nhan nhi”

      Sau đó Tiểu Mãn cũng cho người nhanh chóng dọn thức ăn lên, hai người cũng vui vẻ dùng bữa như thường lệ. kể cho nàng nghe chuyện xử lý Vân quý phi, nàng cũng ngu ngốc mà hỏi đến.

      “Hoàng thượng, người đoán xem tần thiếp tặng quà gì cho người?” Dùng cơm xong nàng lười biếng tựa vào người , khẽ hỏi.

      “Nàng” cười híp mắt đáp tiếng.

      Người nào đó giả bộ đỏ mặt, dáng vẻ vô cùng xấu hổ đấm vào ngực đế vương, giọng lầm bầm như tự với chính mình:

      phải sớm là của người rồi sao?”

      Chính Đức đế nghe được, cực kỳ vui vẻ, cười đến mắt hồ ly cong cong lại, khóe miệng cũng cong vòng cung tuyệt mỹ. Bản tính háo sắc của người nào đó trỗi dậy, vươn cổ cao, nhắm ngay môi của chủ động hôn xuống, sau vài giây bị động, ý cười trong mắt càng sâu hơn, đưa tay vịn vào cái ót trắng mịn, cố định cần cổ như bạch ngọc của nàng, khẽ tách hàm răng trăng noãn, đưa đầu lưỡi vào thăm dò. lát sau, cả hai cùng thở hỗn hễn tách nhau ra.

      Tiểu tinh, lại dám chủ động đốt lửa, đáng thương mà, ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, chỉ hận thể đặt nàng dưới thân mà tốt thương phen, nhưng vẫn nhớ như in cái đêm hôm đó, nàng đau đớn đến như thế nào. được, phải nhịn!

      Người nào đó phát thay đổi của của , liền lưu manh ngó xuống phân thân , thấy nơi đó rất có định lực, sớm ngẩn cao đầu, liền đánh ‘ực’ tiếng, nuốt xuống ngụm nước bọt. Ngẩn đầu nghịch ngợm, vui sướng khi người gặp họa, giảo hoạt hỏi:

      “Hoàng thượng người….”

      “Nàng cái tiểu tinh này, còn mau gọi người chuẩn bị nước lạnh cho trẫm hạ quả.” ngắt lời nàng, hung hăng giáo huấn.

      “Hoàng thượng, người sợ ngâm nước lạnh hư luôn sao? Nào tới đây, tần thiếp giúp người” Người nào đó, vui vẻ đến quên trời, to gan lớn mật, cư nhiên nhìn đến khuôn mặt lấy tốc độ ánh sáng nhanh chóng đen lại của vạn tuế gia.

      “Nàng là nghịch ngợm, chờ trẫm tắm xong cho nàng trận đau vào mông”

      Người nào đó nghe vậy ngưng cười, cầm lấy tay Chính Đức đế, bộ dạng háo sắc, liếm liếm môi:

      “Hoàng thượng, tần thiếp nguyện lấy công chuộc tội”

      “Nàng đừng làm rộ, buông tay nhanh” nghe vậy, cho là đúng, dứt khoát , cũng dám vùng tay ra khỏi tay nàng vì sợ khí lực quá mạnh làm nàng thương tổn.

      “Hoàng thượng, tần thiếp khiến mình bị thương, , vào trong”

      Chính Đức nghe vậy, bất đắc dĩ, cũng tò mò theo nàng tiến vào phòng trong.

      Nàng lúc đầu là có ý muốn trừng phạt chút vì làm nàng chờ cơm đến bụng đói meo, sau mới nhớ lại là hoàng thượng, hậu cung chỉ có mình nàng, đàn bà ai lại muốn chia sẻ đàn ông của mình cho người khác, hối hận muốn chết, lại nghe muốn tắm nước lạnh, ràng có thể lựa chọn tìm người hạ hỏa thế mà lại quyết định tắm nước lạnh. xúc động là dối. Vậy nên quyết định tự mình giúp , nhưng chọn cách khiến bản thân mình quá mệt mỏi thôi.

      Cuối cùng biết nàng dùng cách này, chỉ thấy buổi sáng nay lâm triều, mặt rồng có vẻ sáng lạn, tinh thần có vẻ vô cùng thoải mái, đôi môi lúc nào cũng khẽ nhếch lên, đôi mắt tràn ngập ý cười thỏa mãn.

      ………... .........Ta là đường phân cách Ngự Thư Phòng……………….

      “Hoàng thượng, chủ nhân của Thiên Môn cũng đến tham dự tiệc sinh thần vào ngày mai của người, biết có ý gì đây” Liễu Dương mày kiếm nhíu lại, lo lắng bẩm báo. Sau vụ hành thích, phụng mệnh trở về làm thân tính bên hoàng thượng, cùng với Vũ Văn Trác làm cánh tay đắc lực của vạn tuế gia.

      “Trẫm cũng suy nghĩ về việc này, tam đệ, đệ nghĩ sao?” Giọng rồng bình thản hỏi ý người còn lại trong Ngự Thư Phòng.

      Vũ Văn Trác từ khi nghe tin Khuynh Nhan mang thai, trong lòng liền cảm thấy vô cùng khó chịu, vốn định chờ thời gian nữa cầu xin hoàng huynh thành toàn cho và nàng cùng nhau quy nơi thâm sơn cùng cốc nhưng bây giờ xem ra, hy vọng ngày càng xa vời rồi. tại cứ nhìn thấy hoàng huynh, nội tâm lại dâng lên cỗ chua loét.

      “Tam đệ” Chính Đức đế thấy hoàng đệ nhà mình có chút thất thần, lại gọi tiếng nữa.

      “Thần đệ cũng cảm thấy việc này có chút kỳ quái, Thiên Môn mấy năm nay đối với hoàng gia cả tam quốc luôn lạnh nhạt thân cận”

      “Ừ, tối mai, mọi chuyện hai ngươi nên sắp xếp cẩn thận an toàn chút”

      “Dạ, thần/thần đệ tuân chỉ”
      tieunai691993, Mai TrinhPhong nguyet thích bài này.

    3. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 22: Bánh sinh nhật





      “Tiểu thư, đây là món gì vậy, đẹp quá” Tiểu Mãn hai mắt tỏa sáng, thích thú hỏi.

      dưới Phong Lữ Cung ai nấy cũng đều tò mò, hiếu kỳ như Tiểu Mãn, cũng nhìn chăm chăm vào chiếc bánh sinh nhật bàn tròn. Chiếc bánh màu trắng như bạch ngọc, viền lớp kem màu xanh cốm, mặt vẽ chữ THỌ màu đỏ gấc. Đơn giản mà rất đẹp mắt.

      “Đây gọi là bánh sinh nhật đó” Khuynh Nhan nhìn thấy ánh mắt sùng bái của bọn họ, đắc ý cười, giải thích

      là đẹp” Bích Dao nhịn được thích thú kêu lên.

      “Thôi được rồi, chuẩn bị nước tắm, chuẩn bị đến yến hội thôi” Khuynh Nhan giọng phân phó.

      ……………….....Vương Phủ………………………….

      “Chuẩn bị dự yến tiệc cùng ta” Vũ Văn Trác lạnh giọng .

      “Da, vương gia” Liễu Tiên Nhan dịu dàng đáp tiếng, xem vẻ lạnh nhạt của trượng phu như .

      “Lần này vào dự yến tiệc, nàng ngàn vạn lần đừng gây rối như hôm ở bãi săn, nếu đừng trách ta nể tình” Nữ nhân này được thụ giáo, bề ngoài dịu dàng nhưng lòng dạ như rắn rết, điều tra chuyện bãi săn vừa rồi, cũng phát chuyện, thị thiếp của đều bị nữ nhân này hại đến vô sinh. Khuynh Nhan tại mang thai, thể để ả hại đến nàng.

      Liễu Tiên Nhan nghe vậy tái mặt, cắn cắn môi, rơi nước mắt, nghẹn ngào :

      “Vương gia, thiếp biết sai rồi, lần trước là thiếp bị Vân Nguyệt xúi giục, sau này thiếp dám như vậy nữa đâu”

      Nhưng Vũ Văn Trác vẫn mặt lanh, chân dài tiêu sái bước ra đến thư phòng.

      ……………Ta là đường phân cách Tiệc Sinh Thần…………

      Dưới ánh sáng lung linh đại điện, Hoàng thượng, hoàng hậu cùng Tĩnh phi ba người sánh bước vào đại điện. Nhóm phi tần còn lại cùng các đại thần và gia quyến ngồi chờ sẵn. Nhìn thấy bóng dáng quân vương, liền đồng loạt đứng dậy, cung kính hành lễ.

      “Hôm nay cần giữ lễ tiết, đều ngồi xuống ” Sau khi mọi người ngồi xuống, lại nghe thông báo tam vương gia cùng tam vương phi và chủ nhân Thiên Môn đến. Tất cả lại đồng loạt hướng mắt về lối vào điện, ai cũng tò mò về hình dáng của vị chủ nhân Thiên Môn danh chấn thiên hạ này.

      Chỉ thấy nam tử đeo bảo kiếm, tướng mạo cực kỳ đẹp thong thả tiến vào đại điện. Dáng người thon dài cao ngất, cao lớn mà phiêu dật. Khuôn mặt đẹp trai tràn đầy khí, môi mỏng màu bạc khẽ nhếch lên, cười như cười, toàn thân phát ra cỗ áp lực, hàn khí phát ra thua kém tam vương gia bên cạnh là bao nhiêu. Bất giác cả đại điện như rơi vào hầm băng vậy.

      Khi nam tử tiến hẳn vào đại điện, tất cả mọi người bỗng ngạc nhiên thôi, có người khẽ khẽ :

      “Hàn tướng quân”

      Chính Đức đế cũng ngạc nhiên kém nhưng vẫn trấn định như cũ, tất nhiên người ngạc nhiên cùng vui mừng nhất là hoàng hậu Lý Na, người mà nàng ngày đêm thương nhớ, tại xuất .

      Nam tử cúi người hành lễ:

      “Hàn Khanh gặp qua hoàng thượng”
      Chính Đức đế hào sảng cười cười khoát tay:

      “Thiên Môn chủ cần đa lễ, ngươi có lòng đến, trẫm rất vui mừng, mời ngồi”

      Nam tử lại thi cái lễ, sau đó ngẩng lên, khi ánh mắt chạm với mắt hoàng hậu xuất tia bất ngờ, nữ nhân này đêm nào cũng xuất trong những giấc mơ kỳ lạ của , ánh mắt nàng ta nhìn mình cũng quá tình cảm rồi, chỉ chút thất thần suy nghĩ liền bình tĩnh tiến đến vị trí được sắp xếp, ung dung ngồi xuống, dứt khoát nhìn nàng ta nữa, vì có thế nào cũng là chuyện của chủ nhân cơ thể này chứ phải . quan tâm.

      “Thần đệ/Thiếp thân tham kiến hoàng huynh/hoàng thượng”

      “Tam đệ và tam vương phi cũng ngồi xuống

      “Tạ hoàng huynh/hoàng thượng” Phu phụ hai người cũng thi cái lễ rồi đến chỗ của mình ngồi xuống.

      Vũ Vân Trác liếc mắt nhìn Khuynh Nhan, hôm nay nàng mặt áo lụa màu lam tím đơn giản, thắt lưng ngọc trai, tóc tết lại, sau đó búi cao cố định bằng cái trâm cũng làm từ ngọc trai, lộ ra cần cổ thon dài trắng mịn, nàng trang điểm nàng, ánh mắt trong trẻo, môi tô son hồng nhạt, khẽ nhếch lên cười cười, toàn thân tản ra hương vị thành thục hấp dẫn của phụ nữ. nhìn có chút xuất thần.

      Liễu Tiên Nhan thấy nhìn Khuynh Nhan mê mẫn tức giận đến nỗi nắm chặt bàn tay, móng tay cắm vào lòng bàn tay đau đớn, nhưng cũng đau bằng nỗi đau trong lòng nàng, ánh mắt đó tại sao dành cho người làm nương tử là nàng mà lại đặt người nữ nhân kia chứ. Nàng cam tâm.

      “Bắt đầu ” Giọng rồng vui vẻ vang lên, yến hội chính thức bắt đầu, thái hậu vì sức khỏe tốt nên cũng miễn cưỡng đến dự.

      Yến hội là nơi nào, là nơi các phi tần trong cung trổ tài lấy lòng hoàng thượng, là nơi các tiểu thư khuê các trổ tài tìm ý trung nhân, tiếng nhạc, tiếng hát, và thân hình uốn lượn của mỹ nhân khiến khí yến tiệc vô cùng náo nhiệt. Tất cả đều vin vào cớ là tặng quà cho hoàng thượng để tranh thủ thể chính mình.

      Sau hết thảy tất cả những màn trình diễn đầy tính ‘nghệ thuật’ ấy, ánh sáng đại điện như dịu lại, Khuynh Nhan vừa nãy vào trong đến giờ thấy, bỗng nhiên từ ngoài điện vào, hai tay nàng cầm bánh kem sinh nhật, mặt bánh gắn những cây nến đỏ xíu, lung linh đẹp mắt trong ánh sáng dịu của đại đường, nàng cẩn tận từng bước, vào đại điện, đến nơi liền mỉm cười dịu dàng :

      “Hoàng thượng, tần thiếp chúc người sinh nhật vui vẻ”

      Mọi người trong điện lúc này cũng cùng tâm trạng với đám người Phong Lữ Cung khi mới vừa nhìn thấy cái bánh cổ quái này, riêng Hàn Khanh, nhìn chăm chăm vào nữ nhân đại điện, hai mắt tràn đầy ngạc nhiên và hứng thú, pha lẫn chút vui mừng, tuy lạnh lùng, nhưng tự nhiên bị đến nơi xa lạ, bỗng dưng gặp được người quen, kích động là dối.

      Chính Đức đế vô cùng thích thú nhìn thứ cổ quái tay nàng, đưa mắt cho Tiểu Thuận Tử giúp nàng cầm bánh kem mang lên bàn của , trong mắt tràn đầy cưng chiều và sủng nịch, dịu dàng :

      “Ái phi có lòng, trẫm rất thích, lại đây” Sau đó gọi nàng về chỗ ngồi, vừa rồi nàng hai tay cầm bánh, mắt nhìn chăm chăm vào , nhìn đường , lo sợ tim muốn thót ra ngoài. Lát về phải dạy dỗ nàng phen mới được.

      Tất cả mọi người sau khi trầm trồ thôi về món bánh kỳ lạ kia, thầm hy vọng, trong chờ, mong ngóng hoàng đế bệ hạ ra lệnh chia đều bánh cho mọi người, nhưng , vị hoàng đế kia tâm định như núi, kiên quyết chia quà của mình với mọi người. Đùa gì vậy, đây là ái phi của tự tay làm cho đó nha.

    4. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 23: mưu của Trịnh phi



      Tiệc tàn, người tan...

      "Hàn công tử xin dừng bước" Trịnh phi giọng nũng nịu gọi khẽ.

      Hàn Khanh nhíu mày quay người lại, thấy nữ nhân trâm cài lược vắt, quần áo mỹ lệ. Xuất trong cung cấm, cách ăn vận thế này có lẽ là nữ nhân hậu cung .

      Trịnh Tố Liên thấy Hàn Khanh dừng bước, quay người, nhíu mày nhưng có ý định lên tiếng. Nàng ta thầm than 'Nam nhân này tuấn dật' .

      "Hàn công tử khi nãy hình như rất chú ý đến Tĩnh phi?" Nàng ta đợi được Hàn Khanh trả lời đành tiếp.

      Hàn Khanh nhìn vào mắt nữ nhân trước mặt, cười lạnh, trong đàm phán nếu để đối phương nắm được mục đích của bản thân, thất bại rồi . Định lợi dụng để kiếm lợi sao? nhếch mép cười, hỏi ngược lại:

      "Vậy sao?"

      "Bổn cung có thể giúp Hàn công tử" Nàng ta lập tức đáp.

      hứng thú hỏi tiếp:

      "Giúp như thế nào?"

      Nàng ta mừng rỡ, tiến đến như thổi khí vào tai :

      "Phụ thân của bổn cung là thái y, tại mỗi ngày đều Tĩnh phi xem mạch lần, ngươi có thể giả trang thái y để tiếp cận"

      "Tại sao nàng ta cần xem mạch mỗi ngày?"

      ta biết Tĩnh phi có mang? Vậy càng tốt. Nghĩ vậy liền :

      "Nàng ấy là phi tử hoàng thượng thương nhất, để đảm bảo sức khỏe nên ngày nào cũng xem mạch"

      "À" đáp tiếng, liền huýt sáo, con chim bồ câu đáp xuống, lại :

      "Khi nào thực kế hoạch cho bồ câu đưa tin báo, ta đến"

      "Vậy bổn cung cáo từ, nhớ, lần này công tử thiếu bổn cung ân huệ" Nàng ta cười quyến rũ rồi nhún từng bước rời .

      "Hoàng hậu nương nương cũng có kế hoạch muốn thực cùng ta sao?" đứng yên, bất chợt .

      Lý Na từ núi giả bước ra, nàng thẳng tính liền trực tiếp hỏi:

      "Chàng chết, sao quay lại tìm ta?"

      "Nương nương nhận nhầm người" mặn nhạt .

      "Chàng dối, có phải chàng trách ta vì sao trở thành hoàng hậu? Ta chàng biết, ngày chàng , ta mang phát mình mang thai Niệm nhi, cuối cùng vì sỉ diện gia đình, vì Niệm nhi, cũng vì ta nghĩ chàng chết nên ta và hoàng thượng đành giả vờ thành thân, ta có phản bội chàng." Nàng tủi thân kể lại, những oán ức tích tụ trong lòng mấy năm nay khiến giọng nàng trở nên nghèn nghẹn.

      im lặng nghe nàng kể, đại khái cũng hiểu được chút chuyện xưa của chủ nhân thân thể này. nhếch mép:

      "Ồ, cảm động , nhưng tiếc là ta phải người hoàng hậu "

      "Ta tin, chàng là Hàn Khanh" Nàng lắc đầu ngoày ngoạy, sao lại phải chàng chứ. Nàng cuống quýt cầm lấy bàn tay trái của , mượn ánh trăng nhìn thấy vết sẹo chạy dài từ cổ tay đến cả lòng bàn tay cười lớn, cười ra nước mắt.

      "Chàng xem, đây là vết sẹo do chính ta gây ra cho chàng, nếu chàng phải Hàn Khanh của ta, vết sẹo này ở đâu mà ra? Hả? Chàng ?"

      nhìn nàng lâu, đối diện với nữ nhân này, loại cảm giác kỳ lạ, mà chính cũng giải thích được đó là loại cảm giác gì. Bất đắc dĩ rút tay ra khỏi tay nàng, :

      "Nương nương, thỉnh tự trọng" Sau đó xoay người định bỏ , nàng bất giác :

      "Dù cho chàng có mất trí, ta cũng có cách khiến chàng nhớ lại ta, nếu thể khiến chàng nhớ ta, ta khiến chàng ta thêm lần nữa"

      nghe tim mình đập loạn xạ, thầm nghĩ, có lẽ chủ nhân khối cơ thể này rất nàng ? Lại nghe nàng :

      "Chàng được đánh chủ ý lên Tĩnh muội, nàng mang thai, chàng...chàng ngàn vạn lần đừng hại nàng"

      "Ta hại nàng ta, chỉ là muốn xác nhận nàng ta có phải người quen hay thôi" Lúc này đây, biết tại sao mình phải giải thích, chỉ biết, muốn nàng hiểu lầm, vậy thôi.


      ... ......Ta là đường phân cách Phong Lữ Cung.... ....

      "Trẫm ngờ Nhan nhi lại có tài hội họa như vậy nha" Vị hoàng đế nào đó cười híp mắt, cầm món quà sinh nhật thứ hai của mình trầm trồ lần thứ n. Trong bức chân dung là khuôn mặt nam tử xinh đẹp như nghiệt, ngũ quan như tinh xảo như điêu khắc, nhưng làm mất vẻ nam tính của .

      " chút tài mọn thôi ạ, may mắn là nười thích" Người nào đó khiêm nhường đáp, nhưng lòng sớm nở hoa vì những lời khen tặng của .

      "Sao có thể nghĩ ra cách vẽ này chứ, Nhan nhi, càng ngày trẫm càng cảm thấy mình nhặt được bảo bối nha"

      Khuynh Nhan: "...."

      "Món bánh cũng là thơm, là mềm, là đẹp, trẫm là thích"

      Khuynh Nhan: "...."

      "Thôi, khen xong rồi, giờ đến hỏi tội, nàng tại sao lại tự mình , cho người dìu, hai tay còn cầm bánh, mắt lại háo sắc nhìn trẫm, để ý đường chứ?"

      Khuynh Nhan: "...."

      Nàng cúi đầu, bộ nhu thuận, nhưng trong lòng thầm cười nhạo cứ như bảo mẫu vậy, từ lúc nàng mang thai trở nên nhiều vô cùng, suốt ngày càm ràm mãi, lúc tà váy quá dài, lúc lại nàng ngủ quá nhiều, lười vận động nên người luôn mệt mỏi, có lúc lại trách nàng ăn uống những thức tốt cho cục cưng.

      Trong lúc nàng cúi đầu, di chuyển đến bên cạnh, tay nâng cằm của nàng lên, kề sát tai nàng, vừa vừa thổi khí.

      “Nàng tặng cho trẫm hững hai món quà, trẫm phải báo đáp nàng thế nào đây cho đúng lễ đây?”

      Hương rượu đào uống trong yến tiệc thoảng thoảng mùi thơm làm say lòng người. hỏi thái y rồi nha, tình trạng của nàng giờ rất ổn, nhàng chút cũng được. Vì thế cúi đầu hôn lên đôi môi nàng, lại vươn tay quẹt chút bánh kem còn lại bàn bôi lên môi Khuynh Nhan, nàng tự chủ liếm liếm môi, cản lại, le lưỡi liếm bánh kem dính môi nàng.

      Lưỡi chậm rãi liếm, chút lại chút, người nào đó bị bánh ngọt dinh dính, rin rít, lại như cún liếm tới liếm lui, nàng định mở miệng kháng nghị, lưỡi nắm bắt cơ hội trượt vào bên trong. Vì có dính ít bánh kem nên lưỡi ngọt ngào, mùi bánh kem hòa với mùi rượu đào, thơm, nàng bất giác cũng ngậm lấy lưỡi , cùng day dưa.

      Thấy nàng đáp lại, hai mắt Chính Đức đế tỏa sáng, càng thích trò này, rút lưỡi khỏi miệng nàng, lại quẹt ít kem, đưa tới miệng nàng, giọng trầm đục vì động tình:

      “Cho nàng”

      Người nào đó giờ phút này cũng mờ mịt, hùa theo , liếm liếm ngón tay , liếm đến sạch thôi. cảm thấy đầu ngón tay có chút tê dại. rút ngón tay ra, dán bên tai nàng giọng quyến rũ:

      “Nhan nhi, về phòng, có rất nhiều món cho nàng ăn nha”

      …………………………………………………………………………..

      đêm này, có người buồn, có người vui, có người đắc ý, có người ăn no thỏa mãn, cũng có người mệt mỏi nức nở cầu xin tha thứ…

    5. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 24: Nàng 'ăn' đủ no




      Người nào đó lười biếng, nằm dài nhuyễn tháp, hai mát bắt đầu có dấu hiệu lim dim.

      “Tiểu thư, người vừa dậy chưa được canh giờ đâu, hoàng thượng căn dặn nô tỳ được cho tiểu thư ngủ nhiều” Tiểu Mãn dậm dậm chân, tiểu thư từ ngày mang thai, trước lười nay còn lười hơn, từ khi hoàng hậu nương nương miễn thỉnh an mỗi sáng, tiểu thư ngủ giấc liền đến giờ Thìn.

      “……”

      “Tiểu thư người ngủ rồi à?”

      “…..”

      “Tiểu thư người dậy xem quần áo người dặn Thượng Y Cục may hôm trước , là đẹp”

      “Tiểu Thanh, muội mang Tiểu Mãn ” Người nào đó lười biếng lên tiếng, mắt vẫn lim dim.

      Tiểu Thanh gãi gãi đầu sau đó tiến đến chỗ Tiểu Mãn mạnh mẽ lôi nàng ấy .

      “Nương nương, hoàng hậu nương nương đến rồi ạ” Bích Dao vào giọng bẩm báo.

      Khuynh Nhan mở mắt, nhíu mày suy nghĩ, hiểu sao từ hôm sinh thần hoàng thượng đến nay, nàng ấy luôn đến đây ngồi ngây ngô đến khi thái y đến thăm bệnh mới trở về. Có khi nào thời gian này hoàng thượng cứ đến chỗ nàng nên nàng đắc tội hoàng hậu rồi ? Đúng, ai lại muốn trượng phu đến chỗ vợ lẻ mãi chứ.

      Nghĩ đến đây nàng lại thấy phiền muộn, nàng cũng muốn hoàng thượng đến chỗ người khác đâu. Làm sao bây giờ? Chị chị em em phải vì tranh nhau cây kem mà đổ máu chứ?

      “Tĩnh muội” Hoàng hậu cười cười tiến vào, gương mặt xinh đẹp trông có chút tiều tụy.

      “Tỷ đến rồi, nào ngồi xuống, muội kêu Bích Dao mang vài món mới lên chúng ta cùng ăn nha” Khuynh Nhan vui vẻ hào hứng.

      “Thái y đến xem mạch cho muội chưa?” Hoàng hậu ngồi xuống, cười hỏi.

      “Dạ có lẽ sắp đến rồi ạ”

      “Ừ”

      “Bích Dao, mang chút điểm tâm mới lên

      “Dạ, nương nương”

      …………………………………………………………………………

      Tối hôm đó, Chính Đức đế như thường lệ đến Phong Lữ Cung dùng cơm, Khuynh Nhan rầu rầu biết phải làm sao mở lời, chẳng lẽ ‘hoàng thượng, người nên đến chỗ hoàng hậu , lên chỉ ở cùng tần thiếp’ nàng đâu phải người tốt đến vậy chứ.

      “Nàng làm sao vậy?”

      “Dạ?”

      “Nhìn nàng có chút tinh thần nào cả” Chính Đức đế nhíu mày, hỏi tiếp:

      “Có chỗ nào khỏe sao? Trẫm gọi thái y nhé?”

      , , tần thiếp chỉ sũy nghi chút về hoàng hậu thôi” Người nào đó đành , nàng muốn tính kế hay lừa bịp .

      “Hoàng hậu thế nào?” cũng lo lắng, biểu tỷ nhìn thấy Hàn Khanh chắc chắn rất kích động, nhưng Hàn Khanh lại có vẻ như rất lạnh nhạt tỷ ấy.

      Khuynh Nhan nhìn thấy biểu cảm lo lắng lên trong mắt , lại thấy buồn trận, dù sao người ta cũng có tình nghĩa phu thê mấy năm trời nha, mình là người thứ ba, nên tham lam hơn nữa.

      “Tỷ tỷ hình như có chút mệt mỏi, hoàng thượng người xem người tối nay có nên đến chỗ tỷ tỷ hay ?”

      “Nàng là muốn dâng trẫm cho nữ nhân khác?” nhướng mày hỏi, vẻ vô cùng vui.

      “Làm gì có, tần thiếp còn ăn chưa đủ no đâu..” Chưa hết câu lại thấy vị hoàng đế nào đó híp híp hai mắt, cười như cười nhìn mình, liền ngậm miệng, mẹ nó chứ, cái mồm lại nhanh hơn cái não rồi, có khi nào nghĩ nàng dâm đãng hay ?

      “Xem ra trẫm chưa cho nàng ăn no rồi, sau này trẫm cố gắng giúp nàng no nê hơn nữa” nhếch môi cười tà mị nhìn nàng , giọng quyến rũ . Thấy nàng vẫn im lặng, tai đỏ bừng, vui vẻ tiếp:

      “Trẫm sang xem hoàng hậu chút, nàng dùng cơm xong tự mình dạo cho tiêu cơm, trẫm rất nhanh về.”

      Nàng ngẩng đầu, nhìn Chính Đức đế, nhu thuận ‘dạ’ tiếng, nhưng trong lòng lại nghĩ ‘lời đàn ông mà có thể tin heo mẹ cũng có thể leo cây”.

      Sau khi Chính Đức đế khỏi, người nào đó liền với Tiểu Mãn:

      “Tiểu Mãn, sáng mai ta muốn uống sữa đậu nành lá dứa”

      “Dạ, tiểu thư dùng thêm ít thức ăn , nô tỳ dặn người chuẩn bị”

      ………Ta là đường phân cách Phượng Hoàng Cung…………

      “Niệm nhi ngoan, Nhan tỷ tỷ có em bé, con nên làm phiền tỷ ấy, có như vậy em bé mới khỏe mạnh, sau này mới có thể chơi đùa cùng con”

      “Niệm nhi biết rồi, nhưng là nhan tỷ tỷ con có thể cùng tỷ ấy cơm, em bé cũng rất vui”

      “….” Con bé này, hoàng thượng mỗi ngày đều đến Phong Lữ Cung dùng cơm, nó định làm kỳ đà cản mũi sao?

      “Niệm nhi, hôm nay Nhan tỷ tỷ của con làm rất nhiều món ngon, trẫm phá lệ cho con sang dùng bữa cùng nàng đó” Giọng rồng mang ý cười vang lên.

      “Cảm ơn nghĩa phụ” Niệm nhi vui mừng nhảy lên ôm chân Chính Đức đế.

      “Chỉ hôm nay thôi” Vị vua nào đó liền cắt ngang vui vẻ của bé.

      “Ngày mai được sao?” Bé con đáng thương, yếu ớt hỏi.

      được” Chính Đức đế uy nghiêm phán quyết.

      “Con biết rồi” Giọng ỉu xìu, sau đó hành lễ chạy vèo như cơn gió.

      Hoàng hậu bây giờ mới có cơ hội hành lễ.

      “Biểu tỷ, sao trông có vẻ khỏe vậy? Có cần truyền thái y ?” Chính Đức đế ra dáng em trai tốt lo lắng hỏi.

      “Đa tạ hoàng thượng quan tâm, thiếp thân có việc gì.” Ngừng chút nàng tiếp:

      “Hoàng thượng, Hàn Khanh chàng ấy giống như mất trí nhớ vậy, ta…”

      “Biểu tỷ, trẫm biết chuyện này, bảy năm trước Hàn huynh bị trọng thương rất nặng, có thể vì vậy nên huynh ấy mất trí nhớ, trẫm hôm nay đến đây cũng muốn hỏi ý tỷ, tỷ định như thế nào?” Chính Đức đế ngắt ngang lời Lý Na, phải biết hứa với người nào đó là về rất nhanh nha.

      “Thiếp thân muốn xuất cung” Ánh mắt giọng đầy kiên định

      “Biểu tỷ muốn đến Thiên Môn?” Chính Đức đế chút ngạc nhiên, với tính cách của biểu tỷ hẳn nên làm vậy, muốn cản cũng chẳng được. Thấy Lý Na gật đầu, liền tiếp:

      “Được, trẫm sắp xếp”

      “Đa tạ hoàng thượng”

      “Nhưng Thiên Môn là nơi nguy hiểm, Hàn huynh tại nhớ được tỷ, vô cùng nguy hiểm, nhỡ huynh ấy..”

      “Chàng ” Lý Na to gan, ngắt ngang lời Chính Đức đế , nàng muốn bất kỳ ai nghi ngờ tình cảm của mình và chàng ấy, nàng biết chàng hại nàng đâu.

      “Được, tùy tỷ, trẫm mang cho biểu tỷ viên thuốc, tỷ uống vào cả người mệt mỏi, thái y bắt mạch cũng nghĩ tỷ bị bạo bênh, sau đó tỷ dùng nội lực của mình, đè ép ngưng mạch để giả chết, trẫm cho người hộ tống tỷ ra khỏi cung, truyền tin hoàng hậu chết, từ nay tỷ bắt đầu sống cuộc sống mới, có điều, Niệm nhi vẫn phải ở lại cung, khi nào tỷ ổn đinh và Hàn huynh nhớ ra quay về đón nó”

      “Được, nghe theo hoàng thượng”

      “Cũng còn sớm, trẫm phải về Phong Lữ Cung đây” xong định đứng lên ra về.

      “Hoàng thượng” Lý Na gọi tiếng

      “Có chuyện gì?” Chính Đức đế nhướng mày.

      , có chuyện gì” thể chàng ấy muốn đến Phong Lữ Cung, tuy chàng hại Tĩnh muội nhưng nhỡ đâu hoàng thượng tin, gây bất lợi cho chàng, được.

      “Ha ha, biểu tỷ yên tâm, nếu thực huynh ấy hại đến Nhan nhi trẫm cũng hại huynh ấy” cũng muốn dựa vào Hàn Khanh làm số chuyện, có vẻ như Hàn Khanh biết gì đó, mơ hồ đoán được nhưng lại mơ hồ hiểu gì. khẳng định mình giờ thích Khuynh Nhan, muốn nàng có điều gì giấu diếm .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :