1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không] Cuộc sống sâu gạo của nữ phụ - Trang Bana

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 5: Sinh thần của tam vương gia

      Cuối cùng, sinh thần của tam vương gia cũng đến, các quan đại thần đưa nhi nữ của họ cùng tham gia yến tiệc với mong muốn có thể lọt vào mắt xanh của tam vương gia tài hoa xuất chúng và hoàng đế đương triều.

      Khi Khuynh Nhan cùng thái hậu bước vào có biết bao cặp mắt nhìn nàng, họ thấy với khuôn mặt trái xoan, làn da trắng như tuyết, đôi mắt to tròn trong veo, con ngươi đen linh động, sống mũi cao, cái miệng hếch lên, khiến cho trông nàng như lúc nào cũng tươi cười, mái tóc đen diễm ảo, lại búi tóc cầu kỳ mà chỉ thắt tóc đuôi sam rồi điểm tóc vài bông hoa Tử Đằng màu tím, gương mặt trang điểm nhàng tinh tế. thân y phục màu tím nhạt, thắt eo tím than, cổ áo, vạt áo và tay áo cũng thêu những bông hoa xíu màu trắng. Cả người thoáng hương hoa Tử Đằng khoan khoái, dìu dịu, phải rất xinh đẹp nhưng khiến người ta nhìn vào rất dễ chịu.

      ra người nào đó vì muốn bị hai nha hoàn nhà mình cắm trâm lên đầu như xiên đầu heo nên mới nghĩ ra biện pháp này, ban đầu Tiểu Mãn phản đối lắm, nhưng sau khi hoàn thành lại thấy, tiểu thư nhà mình xinh đẹp, đẹp đến xuất trần thoát tục, cứ như thần tiên tỷ tỷ vậy.

      Ánh mắt sùng bái của Tiểu Mãn và Tiểu Thanh, khiến người nào đó vô cùng đắc ý, cười khanh khách hồi lâu.

      Mọi người trong yến tiệc tại rất ư là tròn mắt. Đây là đại tiểu thư diêm dúa, lòe loẹt, bước ra đường cứ như mang cả núi vàng núi bạc khảm vào người, quần áo đủ bảy sắc cầu vồng mặc của phủ Liễu tướng quân: Liễu Khuynh Nhan sao?

      Còn có khí chất thanh tao, trong trẻo này, nét dịu dàng này, nụ cười duyên dáng này, là ai đây?

      Tam vương gia Vũ Văn Trác cũng nhìn đến thất thần, đôi mắt sâu thêm chút, nhưng chợt nghĩ nữ nhân này muốn thay đổi vẻ ngoài để mua lại danh tiếng sao? Sau đó lại thấy khinh thường, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, cho dù thay đổi vẻ bên ngoài nhưng bên trong vẫn là độc ác, hung hăng, ngu xuẩn.

      Liễu Tiên Nhan cũng ngạc nhiên ít, hai mắt chợt lóe sáng sắc bén, sau đó trở về với dáng vẻ điềm đạm đáng như thường, nhưng biểu này lại xui xẻo lọt vào mắt thái hậu đại nhân. khổ.

      Tất cả sững sờ giọng the thé vang lên:

      “Hoàng thượng giá lâm”

      “Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế”

      “Tất cả bình thân, hôm nay sinh thần hoàng đệ của trẫm, nên câu nệ, nào nhập tiệc thôi”- Nụ cười ấm như gió xuân, giọng mát lạnh, sảng khoái và thân thiết.

      xong lại đến vị trí chủ tọa ngồi xuống cùng thái hậu, lại liếc nhìn sang bên cạnh, thấy nữ tử áo tím, liền cẩn thận đánh giá, trong lòng thầm hỏi: Liễu Khuynh Nhan đây sao? So với quá khứ lạ quá.

      Lại liếc về phía tam đệ, thấy bên cạnh tam đệ là vị nương thân áo vàng nhạt , khuôn mặt xinh xắn, mắt phượng, mày liễu, người này hẳn là nhị tiểu thư phủ Liễu tướng quân, người trong lòng tam đệ .

      Lại thầm than: A, nghiệt duyên mà!

      Lúc này mọi người an tọa cả, vạn tuế gia cũng thu hồi suy nghĩ, mắt hồ ly lại cong lên, khóe miệng lại nhếch lên cười cười:

      “Nào, hôm nay sinh thần của hoàng đệ, trẫm kính đệ chén, chúc đệ tương lai tươi sáng”- Sau đó ngửa đầu uống cạn.

      Tam vương gia cũng kính rượu, sau đó ngửa đầu uống cạn, tiếp đó là các vị đại thần lần lượt kính rượu chúc mừng khí xem ra cũng hài hòa lắm.

      Bỗng tiếng nhạc vang lên, nữ tử xinh đẹp áo hồng, đôi tay xinh đẹp gảy đàn, theo đó là bóng dáng màu vàng nhạt mềm dẻo xoay người, uốn lượn theo điệu nhạc, rượu ngon, đàn hay, múa đẹp và mỹ nữ, tất cả tạo nên khí đặc trưng của yến tiệc.

      Khuynh Nhan chợt nghĩ, nhảy múa? Đàn hát? Có phải hay theo truyền thống của xuyên , có người kích thích muốn nàng cũng hiến nghệ. Nàng mù tịt nha, nàng trước đây cũng chỉ biết có yoga thôi, cũng tính là múa. Đàn biết chút chút về piano với ghi-ta. suy nghĩ xem nên làm cách nào để thoát thân nếu nhận được lời đề nghị này. tiếng nhac dừng lại. Xong, xong rồi, nàng còn chưa nghĩ ra cách nha.

      Sau khi mỹ nữ nhảy xong, liền nhàng mỉm cười, khẽ cúi người thi lễ.

      Chính Đức đế rất có trách nhiệm của vị khán giả tốt, liền cười cười, vỗ tay, khen ngớt:

      “Hay, người múa, múa đẹp, người đàn, đàn hay, ban thưởng, mà thôi hôm nay là sinh thần của tam đệ, muốn thưởng cũng là do đệ thưởng .”

      “Vậy, thần đệ tuân mệnh.”- Tam vương gia chắp tay hành lễ, sau đó lại tiếp:

      “Vân Nguyệt tiểu thư, tiếng đàn trong trẻo như tiếng nhạc trời, sinh thần của bổn vương được nghe khúc, quả là may mắn. Bổn vương tặng tiểu thư cây cổ cầm làm từ bạch ngọc, mong tiểu thư chê.”

      “Tạ vương gia ban thưởng”- Nữ tử tên Vân Nguyệt, cúi người cảm tạ. Nàng là con của thừa tướng đương triều, có mối quan hệ khá thân thiết với Liễu Tiên Nhan.

      Mà Khuynh Nhan sau khi nghe cái tên Vân Nguyệt chợt lạnh người, đây chẳng phải vị ái phi của hoàng đế sao? Sau này nàng ta còn giúp đỡ nữ chính chỉnh nữ phụ đến thê thảm. Đây là nhân tố chủ yếu dẫn đến kết cục bi thảm của nữ phụ.

      hoảng loạn vì gặp thiên địch. Khuynh Nhan lại càng trợn tròn mắt hơn khi mọi người lại đồng loạt nhìn nàng với đủ loại ánh mắt, có đồng tình, có thương hại, có hả hê khi người gặp nạn, có loại ánh mắt chờ mong nữa chứ? Gì vậy? Nàng hiểu, khi nãy nhập tâm suy nghĩ quá, bỏ hết ngoài tai rồi.

      Tiểu Mãn thấy tiểu thư nhà mình ngơ ngác, mờ mịt, biết là khi nãy tiểu thư lại thả hồn đến đâu rồi, nên giọng :

      “Tiểu thư, tam vương gia xin hoàng thượng được thú nhị tiểu thư làm vương phi, nếu phải nàng liền thú ai cả.”

      Hóa ra, nàng sắm vai bị bỏ đây mà, đồng cảm , thương cảm, hả hê, còn có chờ mong? Là chờ mong nàng phát tác nháo, hai khoc, ba thắt cổ sao?

      Người nào đó nghe xong lại thầm cảm thán ‘Nam chính quả nhiên là nam chính, thâm tình thế là cùng, ngưỡng mộ muốn chết’.

      Lại nghe hoàng đế cười :

      “Hôn quả là chuyện vui, tam đệ muốn thành gia lập thất quả là chuyện tốt, nhưng hôn nhân cũng phải hỏi qua ý phụ mẫu, trẫm tuy là vua nhưng cũng coi trọng thánh hiền và đạo nghĩa, tại Liễu tướng quân có ở đây, trẫm cùng tướng quân bàn chuyện này sau, hôm nay thái hậu cũng mệt rồi, trẫm và thái hậu hồi cung trước, các ái khanh cần hành lễ cứ thoải mái.”- rồi lại đứng lên, đỡ thái hậu ra ngoài.

      Người nào đó đến cùng thái hậu nên cũng là về cùng thái hậu. đường , thái hậu chợt hỏi:

      “Khuynh Nhan, đối với chuyện này con nghĩ gì?”- Giọng hiền lành, ấm áp, với khuôn mặt có chút giống với mẹ nàng ở đại, từ lúc mới gặp đến giờ nàng kiềm chế xúc động muốn nhào vào lòng bà mà thể ‘con rất nhớ mẹ’. Bây giờ chả biết sao hốc mắt lại đỏ lên, cắn môi lời nào.

      Hình ảnh này trong mắt thái hậu hoàn toàn là bộ dáng đau lòng, uất ức, nên ánh mắt bà tràn ngập đau xót, nắm tay Khuynh Nhan vỗ như an ủi.

      Chính Đức đế thấy cảnh này lại xoa bóp huyệt thái dương. Lòng thầm than ‘Tam đệ, cái tên hỗn đản này, muốn hung hăng nện cho nó trận’.
      tieunai691993, Mai TrinhPhong nguyet thích bài này.

    2. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 6: Thánh chỉ

      Hoàng cung,

      Tướng quân đại nhân Liễu Xương, thân quan phục, quỳ ở ngự thư phòng,

      Chính Đức đế đến vươn tay đỡ ông dậy, cười thân thiết:

      “Ở đây cũng có người ngoài, bá phụ cần đa lễ, ý của bá phụ trẫm đương nhiên hiểu, nhưng bá phụ biết tính mẫu hậu đó, người là tâm muốn Khuynh Nhan muội muội làm con dâu.”

      Liễu Xương nghe vậy liền :

      “Mu bàn tay, lòng bàn tay đều là thịt, nay Khuynh Nhan vì tình tỷ muội có ý muốn buông tay, thành toàn cho Tiên Nhan. Lão thần nay tuổi già sức yếu, xin hoàng thượng cho thần giao trả binh quyền, cáo lão, an hưởng tuổi già, xin hoàng thượng thành toàn.”

      “Bá phụ sao lại mình tuổi già sức yếu chứ, vả lại phải còn Liễu Dương đệ đệ hay sao, đến Liễu Dương, là tuổi trẻ tài cao, hổ là hậu duệ của bá phụ.”- Đồng chí hoàng đế cười rạng rỡ cảm khái.

      Liễu Xương: “….”

      Miệng rồng lại phun châu nhả ngọc:

      “Nếu trẫm lại ban hôn cả hai vị tiểu thư đều là bình thê của tam đệ, có được hay ?”

      Liễu Xương nghe đến đây ‘bùm’ cái quỳ xuống, khuôn mặt già nua nhăn nhún lại:

      “Lão thần cảm tạ bệ hạ nhọc lòng vì chuyện chung thân của tiểu nữ, nhưng hoàng thượng…..”

      “Thái hậu giá đáo”- Chưa hết câu, nghe giọng tiểu Xuân tử vang lên.

      “Mẫu hậu”- Đồng chí hoàng đế tiến đến đỡ thái hậu

      “Lão thần tham kiến thái hậu, thái hậu vạn phúc kim an”- Tướng quân đại nhân cũng vội hành lễ.

      “Liễu Xương ơi Liễu Xương, bạn già chúng ta còn cần chi thi lễ, nào đứng lên rồi ”- Thái hậu giọng khoát tay. Xong lại tiếp:

      “Nhan nhi có lòng vì tình tỷ muội mà buông, ý tiểu Triệt muốn ban chỉ cho hai tỷ muội làm bình thê, ta cũng đồng ý, nhưng đứa con dâu này ta quyết tâm nhận, nên thế này nhé, ban đầu ta cũng có ý định muốn tiểu Triệt và Nhan nhi thành đôi, bây giờ cứ vậy . Ông bạn già thấy như thế nào?”- Giọng điệu này tuy là hỏi ý kiến nhưng lại cho phép từ chối.

      “Lão thần tạ ơn hoàng thượng, tạ ơn thái hậu”- Khuôn mặt của tướng quân đại nhân nháy mắt trở lên già nua, khiến thái hậu muốn thành toàn cho ý muốn của lão, nhưng nghĩ lại thấy thể mang giang sơn xã tắc ra so sánh được, lòng người khó dò.

      Chính Đức đế tại rất khổ sở, rất bi ai, có cảm giác mình như cái kho chứa hàng tồn đọng, càng nghĩ lại càng thấy mình đáng thương, càng nghĩ lại càng muốn nện cho tên gia hỏa kia trận.

      “Hoàng nhi, con trách mẫu hậu chứ?”- Sau khi tướng quân đại nhân cáo lui, thái hậu nhàng hỏi.

      Đồng chí hoàng đế liền trưng ra bộ mặt cười khanh khách, hiền lành, nhu thuận :

      trách, trách, trẫm rất hào hứng”

      Thái hậu thấy vậy cũng chỉ gật đầu rồi thở dài, cất bước hồi cung.

      Đồng chí hoàng đế nhận mệnh hung hăng, nghiến răng, nghiến lợi viết thánh chỉ. là ban hôn cho tam đệ, hai là rước Bồ Tát về cung tự mình cung phụng.

      --- ----------Ta là đường phân cách Phủ Tướng Quân---- --------

      Người nào đó cúi đầu viết chữ, gần đây chữ viết nàng tiến bộ ít nha, có cảm giác thành tựu, nghe thấy giọng gấp gáp truyền đến:

      “Tiểu…tiểu thư, đại …. ổn…rồi”- Nha hoàn Tiểu Mãn hai tay nhấc váy, vừa chạy vào vừa , thở hồng hộc.

      Lúc Vũ Văn Trác bước đến liền nghe thấy nha hoàn của Liễu Khuynh Nhan căm cổ chạy vào thông báo, lại nhìn ba chữ ‘Phong Lữ Uyển’ khẽ cười lạnh, đến đây là muốn lời xin lỗi, dù sao cũng phụ nàng trước, nhưng nghe vậy đột nhiên bước chân chậm lại, muốn nghe xem phản ứng của nàng thế nào, cũng lại muốn xem bộ dạng thường ngày của nàng có đơn giản như hôm ở tiệc sinh thần hay , hay có chăng chỉ là nhất thời giả bộ.

      thừa nhận từ hôm gặp nàng ở tiệc sinh thần cũng có chút tò mò. Ừ muốn giúp hoàng huynh quan sát thôi, đúng vậy, là giúp hoàng huynh, hơn.

      bỗng thấy bên trong là nữ tử thân bạch y đơn giản, tóc đen dãi xõa ra, mặt sạch chút son phấn, nàng cúi đầu chăm chú viết chữ, gió thổi tay áo bồng bềnh, vài sợi tóc bay bay. Trong đầu bỗng lên bốn chữ: nhiễm bụi trần.

      miên man suy nghĩ bỗng nghe giọng nàng cất lên:

      “Quản gia phát tiền tiêu tháng này?”-Người nào đó miệng mặn nhạt hỏi, tay lại rót chén nước đưa cho Tiểu Mãn.

      Tiểu Mãn khách khí bưng chén nước tu hơi, sau đó kéo tay quẹt miệng, liền :

      phải, tiểu thư hoàng thượng ban hôn cho nhị tiểu thư và tam vương gia”

      “Là chuyện tốt, nên chuẩn bị chút quà mừng nha”- Người nào đó chút để ý lại cúi người viết tiếp.

      Nghe nàng vậy, trong lòng Vũ Văn Trác bỗng sinh ra cỗ hờn dỗi, người từ ai mộ , luôn theo sau , cố gắng lấy lòng , tại nghe sắp thành hôn với người khác lại chút để ý như vậy.

      “Thánh chỉ thứ hai là tuyên tiểu thư nhập cung, nghe dự định phong tiểu thư làm phi”- Tiểu Mãn gấp như kiến bò chảo nóng, thâm cung hiểm ác, tiểu thư sao có thể sống chứ.

      “Ừ”- Người nào đó vẫn chăm chú viết, miệt mài viết, sau đó lại buông bút, cầm tờ giấy tuyên thành lên thổi thổi cho khô mực.

      Tiểu Mãn nghĩ tiểu thư quan tâm hỏi lại, ai ngờ câu tiếp theo khiến nàng nội thương nghiêm trọng:

      “Tiểu Mãn, ta đói rồi”- Giọng yếu ớt, tay xoa xoa bụng, bụng cũng sôi sùng sục rồi.

      “Nhưng mà tiểu thư, người phải gả vào cung đó, chuyện này tuyệt đối được”- Sợ tiểu thư khi nãy nhập tâm luyện chữ nên chưa nghe kịp.

      “Hoàng thượng có thâm thù đại hận với muội sao?”- Người nào đó nhướng mày hỏi.

      “Nô tỳ dám”- Tiểu Mãn như mếu

      “Vậy được rồi, chuẩn bị cơm , ta rất đói”- Người nào đó kết thúc chủ đề này.

      Đến cả chuyện chung thân đại của chính mình cũng chút để ý như vậy, thầm nghĩ, có lẽ tổn thương trong nàng quá lớn rồi, có lẽ thay đổi này phần là do . ra nếu tại nàng cầu xin , có thể chấp nhận cho nàng làm trắc vương phi hoặc hơn nữa là bình thê với Tiên Nhi cũng được.

      “Khuynh Nhan”- cất bước vào.

      “Tam vương gia vạn phúc kim an, Tiểu Thanh dâng trà”- Nàng quy củ hành lễ.

      ‘Tam vương gia'? Chả phải đều gọi Trác ca ca hay sao?

      lâu gặp, muội thay đổi rất nhiều”- bộ mặt lạnh nhạt .

      “Dạ, ai rồi cũng khác”- Nàng cười cười, thản nhiên . Thấy im lặng lại tiếp: “Dân nữ chúc mừng vương gia và nhị muội”

      thấy nàng có ý định cầu xin, nhất thời cũng chẳng biết gì, liền trầm mặc, sau đó liếc thấy tờ giấy tuyên thành vừa rồi nàng viết là bức tranh, là khu vườn, nét vẽ mềm mại cứ như đó là khu vườn , bên cạnh đề bài thơ.

      “Nhan muội, bức tranh tuyệt quá, có thể để huynh xem qua chút ?”

      “Dân nữ tài thô học thiển, khiến vương gia chê cười rồi”- Miệng khiêm tốn nhưng trong lòng thầm đắc ý, thằng nhãi này có mắt, hắc hắc, bà đây gì giỏi chỉ có vẽ là giỏi ha ha.

      [Hoa từ đâu?
      Hoa từ đâu?
      Từ hoa nở,
      Từ sầu hoa phai
      Hoa của trời?
      Hoa của ai?
      Hoa là thánh nữ ngai đời
      hoa
      thể ngắm chơi
      Cùng thơ, thở giữa đất trời với hoa
      Trải lòng
      Tôi vẽ hoa ra
      Xin bình tâm giữa chánh tà thế gian]*

      đọc bài thơ, xem bức tranh, tự nhiên cảm thấy mấy chục năm nay mình hiểu gì về nữ tử trước mắt này.

      cũng bày tỏ tâm ý xin lỗi với nàng như định, lòng nặng trĩu ra về, tự nhiên có cảm giác như mình đánh mất thứ gì đó rất quan trọng.
      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----
      *Trích bài thơ: Trong Vườn Hoa Tôi của tác giả Lê Hân
      tieunai691993, Mai TrinhPhong nguyet thích bài này.

    3. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 7: Tiến cung

      Ngày tiến cung là ngày tháng sáu oi bức, trong viện thoang thoảng mùi hương thơm mát của hoắc hương, sáng sớm giờ Dần ( 3-5h sáng) Khuynh Nhan liền tỉnh dậy tắm rửa thay y phục, trang điểm, chuẩn bị, ăn điểm tâm xong đến giờ Mão (5-7h sáng).

      Hôm nay nàng thân váy lụa dài màu đỏ tươi , cổ áo, tay áo và vạt áo thêu hoa lưu ly màu trắng ánh bạc, thắt lưng là xâu ngọc trai, tóc búi cao cố định bằng cây trâm ngọc trai đơn giản, hai bên thái dương có vài sợi tóc uốn lượn, trang điểm nhàng, môi tô chút son đỏ thắm.

      Tiểu Mãn và Tiểu Thanh cùng nhau trầm trồ: Tiểu thư xinh đẹp. Phải biết rằng tại tất cả kiểu dáng quần áo đều do tiểu thư vẽ ra rồi lại cho người may y như bản vẽ.

      Ngồi kiệu chưa đến canh giờ là đến hoàng cung, vén mành kiệu lên liền thấy thành cung trang trọng, sừng sững, toát lên vẻ lạnh lùng cùng uy nghiêm làm lòng người lạnh lẽo.

      Tiểu Xuân Tử đứng chờ ở của cung lúc lâu, nhìn thấy Khuynh Nhan liền lặp tức hành lễ. Sau đó lời thừa đưa KHuynh Nhan cùng hai nha hoàn Tiểu Mãn và Tiểu Thanh đến chỗ ở mới: Phong Lữ Cung.

      Vừa bước vào trong, nghe thoang thoảng mùi hương quen thuộc, nhìn lượt, đây phải những loại cây nàng từng căn dặn Lưu thúc trồng ở viện mình sao?

      Tiểu Mãn và Tiểu Thanh cũng ngây người mà “Oa” tiếng.

      Tiểu Xuân Tử cười tủm tỉm giải thích :

      “Thưa chủ tử, đây là thái hậu cố ý thiết kế theo như viện của chủ tử khi còn ở phủ tướng quân, biết có vừa ý chủ tử hay ?”

      “Thái hậu có lòng, công công cho ta gửi lời cảm ơn đến người”- Người nào đó chân thành .

      “Chủ tử vạn phúc kim an”- Những hạ nhân trong cung Phong Lữ thấy bóng chủ tử, liền cùng nhau quỳ xuống hành lễ.

      “Mọi người đứng lên cả ”- Người nào đó học theo dáng bộ nữ chủ nhân trong phim cổ đại tivi, phất phất tay giọng .

      “Nếu còn việc gì, nô tài xin cáo lui, chủ tử nghỉ ngơi ạ”- Tiểu Xuân Tử cúi người hành lễ, Khuynh Nhan lại sai Tiểu Mãn thưởng cho hầu bao, sau đó cũng cất bước vào.

      tại cần làm là nhận thức mọi người trong cung Phong Lữ, sau đó còn thỉnh an thái hậu và hoàng hậu. Nàng liền ngồi xuống ghế chủ tọa, nha hoàn nhanh chóng dâng trà, mọi người liền đứng ngay ngắn, chờ nàng uống xong ngụm trà lần lượt giới thiệu.

      “Chủ tử, Nô tỳ là Bích Dao, là đại cung nữ của Phong Lữ cung”- Nữ tử mở miệng đầu tiên là nương tuổi khoảng mười bốn mười lăm, thoạt nhìn có điểm sáng sủa, thông minh.

      “Đây là cung nữ Bích Xuân, Bích Giang, Bích Mai chúng nô tỳ đều là do thái hậu nương nương lựa chọn hầu hạ chủ tử. Ngoài ra còn có bốn nha hoàn nhị đẳng là Tử Y, Điệp Y, Thanh Y và Tố Y do phủ nội vụ đưa đến ạ”

      Tiếp theo là công công chưởng giới thiệu:

      “Thưa chủ tử, nô tài là công công chưởng của Phong Lữ Cung tên là Tiểu Lý Tử, ba người này là Tiểu Tử, Tiểu Khách Tử và Tiểu Lộ Tử , chúng nô tài trước đây túc trực cung thái hậu nương nương. Ngoài ra cũng có bốn công công nhị đẳng là: Tiểu Thạch Tử, Tiểu Bàn Tử, Tiểu Xa Tử và Tiểu Hi Tử do phủ nội vụ đưa đến ạ.”

      “Về sau tại chúng ta sống cùng nhau, cứ xem như người nhà. Chỉ cần tuân thủ ba điều sau là được:

      Thứ nhất:Trong nhà ta quan trọng nhất là Trung, nếu các ngươi làm được, ta khẳng định, ta có ăn cũng để các ngươi đói.

      Thứ hai: Ta thích nhất là quỳ hành lễ, nên nếu có người khác cần đa lễ, đều là người nhà cả.

      Cuối cùng: Ra ngoài chỉ nghe, .

      Đây là Tiểu Mãn và Tiểu Thanh, mọi người làm quen với nhau nhé! tại mọi người nhận ít quà gặp mặt ta chuẩn bị, sau đó giải tán, ai nên làm gì làm nấy”- Người nào đó xong lại uống ngụm nước, chỉnh sửa y phục, chuẩn bị thỉnh an thái hậu.

      --- ------ ------ ------Ta là đường phân cách Từ Ninh Cung---- ------ ----

      ngoài dự đoán của Khuynh Nhan, Từ Ninh Cung lúc này đầy ắp người, hơn nữa khi nàng bước vào, mọi người đều nhìn đăm đăm vào nàng, nếu ánh mắt có thể đâm thủng người nàng chắc chắn mình bị thương nghiêm trọng.

      Người nào đó khoan thai vào, lặng lẽ quan sát mọi người, nhận được ánh mắt trìu mến, nụ cười hiền từ của thái hậu, nàng cũng cười thân thiết, cúi người thi lễ ba quỳ chín lạy với thái hậu:

      “Thái hậu nương nương vạn phúc kim an”

      “Ngoan, đứng lên, cứ gọi ai gia là mẫu hậu thôi”- Thái hậu ánh mắt tràn ngập sủng nịch và cưng chiều nhìn nàng, nàng liền tạ ơn rồi đứng thẳng tủm tỉm cười, sau đó lại hành lễ với với hoàng hậu.

      Hoàng hậu Lý Na, vận thân y phục vàng ánh kim thêu phượng hoàng đỏ, thần thái đúng với tiêu chuẩn phụ nữ cổ đại, đối với vợ lẻ của chồng vẫn có thể mỉm cười dịu dàng như vậy, quả dễ dàng chút nào. Lại nghe nàng giọng :

      “Muội muội miễn lễ, tại chúng ta là người nhà, nếu cần gì cứ thông báo với tỷ nhé”

      “Tạ hoàng hậu nương nương quan tâm”- Người nào đó lại quy củ thi cái lễ trong lòng thầm nghĩ, trở về nhất định phải bắt Tiểu Mãn và Tiểu Thanh làm vật lý trị liệu, xoa bốp, ấn huyệt toàn thân mới được.

      “Muội muội cứ gọi tỷ tỷ như các tỷ muội là được”- Hoàng hậu lại cười dịu dàng, khoát tay bộ ‘người trong nhà , cần đa lễ’ nhưng người nào đó xem biết bao nhiêu phim truyện cung đấu, nào dám thả lỏng thần kinh, nên giờ thắt lưng cứng nhắc.

      Sau màn thi lễ, dâng trà cho thái hậu và hoàng hậu, là màn chào hỏi, quăng dao, chí cha chí chóe, vô cùng nhàm chán. Mà người nào đó chỉ chú ý đến thân áo hoa hồng phấn, Vân quý phi, Vân Nguyệt, con thừa tướng đương triều, quả nhiên là tiến cung rồi, hoàng đế này đúng là ngựa đực, con nhà người ta chỉ đàn khúc bắt cóc mang về.

      --- ------ --------Ta là đường phân cách Ngự Thư Phòng---- ------ -----

      Cùng lúc đó,

      Đồng chí hoàng đế nào đó, chăm chỉ xem tấu chương, bỗng hắt xì cái, Tiểu Thuận Tử, thấy vậy vội đưa khăn tay cho vạn tuế gia, lo lắng hỏi có cần truyền thái y hay , nhưng vạn tuế gia vẫn lắc đầu tiếp tục vùi đầu xem tấu chương.

      Bỗng nhớ ra điều gì đó, đưa tay day day huyệt thái dương, lại mặn nhạt hỏi:

      “Bồ Tát, chậc, phải, chỗ Liễu Khuynh Nhan sắp xếp ổn thỏa rồi chứ?”

      “Dạ thái hậu nương nương sắp xếp ổn thỏa rồi thưa vạn tuế gia, tại Liễu chủ tử ở tại Phong Lữ Cung”

      “Ừ”

      “Vậy…. tối nay vạn tuế gia..”

      “Ừ tối nay đến Phong Lữ Cung

      “Dạ, nô tài phân phó”
      tieunai691993, Phong nguyetMai Trinh thích bài này.

    4. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 8: Chuẩn Bị Thị Tẩm


      Phượng Hoàng Cung,

      “Nương nương, tối nay hoàng thượng nghỉ ở Phong Lữ Cung của Liễu chủ tử”- Nha hoàn Xảo Nhi giọng .

      Lý Na thở dài cái, sau đó lại giọng phân phó:

      “Truyền xuống dưới, hôm nay phi tần các cung ai được phép đến Phong Lữ Cung quấy rối”

      Xảo Nhi nhìn chủ tử nhà mình cũng khẽ thở dài tiếng, liền lui ra.

      Mà lúc này trong Nguyệt Thanh Cung, Vân quý phi khẽ nhấp ngụm trà, sau đó nhíu mày, lại ném ly trà xuống đất ‘xoảng’ mảnh sứ văng tung tóe.

      “Tiểu thư”- Nha hoàn Hạ Nhi sợ hãi kêu lên, nàng biết tiểu thư vì sao tức giận, lúc tiểu thư vào cung, đến tận mười ngày sau mới thấy hoàng thượng đến, rồi từ lần đó đến nay cũng thấy hoàng thượng lật bài tử của tiểu thư.

      Vân Nguyệt biết mình nhất thời xúc động nên lại cố đè nén tâm tình, hắng giọng :

      sao, ngươi đổi ly trà khác đến đây.”

      Hạ Nhi lui ra, Vân Nguyệt híp híp mắt, sắc mặt trầm, nghiến răng ‘Liễu Khuynh Nhan, tiện nhân ngu xuẩn, hung hăng, hống hách, chỉ là bao cỏ được tướng phủ chống lưng lại muốn đấu với bổn cung, tốt nhất là ngươi yên phận còn chờ chết .’

      --- ------ -------Ta là đường phân cách Vương Phủ---- ------ ------

      “Gia, đây là hỉ phục, người xem có cần…..”- Tỳ nữ nhìn sắc mặt đầy hắc tuyến của gia nhà mình nên dè dặt hỏi.

      cần, mang xuống ”- Vũ Văn Trác khoát tay, lạnh giọng cắt ngang lời.

      ‘Hoa từ đâu?
      Hoa ở đâu?
      Từ hoa nở,
      Từ sầu hoa phai
      Hoa của trời?
      Hoa của ai?
      Hoa là thánh nữ ngai đời
      hoa
      thể ngắm chơi
      Cùng thơ, thở giữa đất trời với hoa
      Trải lòng
      Tôi vẽ hoa ra
      Xin bình tâm giữa chánh tà thế gian’

      thề là muốn nhớ bài thơ này, nhưng hiểu sao chỉ đọc qua lần mà lại in sâu vào tâm trí. ‘Từ hoa nở; Từ sầu hoa phai’. Khi làm bài thơ này, nàng hẳn là tuyệt vọng nhiều lắm. Nếu dã như vậy sao khi đó lại cầu xin chứ?

      Nghĩ đến đây bỗng thấy ngập tràn giận dữ, tại sao cứ nghĩ nếu lấy được Tiên Nhan rất hạnh phúc nhưng tại hôn lễ sắp cử hành, lại cảm thấy trống rỗng thế này.

      lao ra ngoài, vung kiếm đánh loạn xạ, cả rừng trúc bị chém đến xơ xác.

      Người nào đó mà biết, đoạn thơ trước đây đọc diễn đàn thơ ca, hôm đó nhất thời nổi hứng nên tiện tay điền vào bức tranh, lại mang đến hiểu lầm lớn như vậy, biết phản ứng như thế nào đây?

      --- ------ ---------Ta là đường phân cách Phong Lữ Cung---- ------ --------

      “Tiểu thư, vị công công thân cận bên hoàng thượng vừa thông báo tối nay hoàng thượng nghỉ ở Phong Lữ Cung chúng ta”- Bích Dao giọng vui vẻ và tự hào vô cùng.

      “Ừ. Tiểu Mãn sang phải chút, Tiểu Thanh mạnh chút .” Người nào đó uể oải đáp tiếng.

      Nàng vừa thoát khỏi ‘bữa trưa thân mật ở hậu cung’, thức ăn trong cung đúng là ngon nhưng dù có ngon như thế nào chăng nữa, làm tiêu điểm của bữa ăn, lúc nào cũng phải cười, cười đến sái cả quai hàm, làm gì còn có khẩu vị chứ.

      Nhắc đến bụng lại sôi lên, liền :

      “Bích Dao, ta hơi đói, mang chút điểm tâm lên

      Bích Dạo khẽ nhún người lui ra chuẩn bị, nàng vừa vừa nghĩ, theo lý mà , chủ tử chẳng phải nên vui mừng hớn hở, lựa chọn xiêm y trang sức hay sao? Sao lại có loại phản ứng này? Khó hiểu a.

      Điểm tâm vừa dọn lên, tỏa mùi thơm phức, hai mắt người nào đó tỏa sáng, còn vẻ uể oải khi nãy nữa.

      “Tiểu thư, có cần….có cần…ôn…ôn bài chút ?” Tiểu Mãn đỏ mặt hỏi, nàng dù sao cũng là thiếu nữ nha, hỏi loại tình này, mắc cỡ muốn chết. Mà Tiểu Thanh ở bên nghe vậy mặt cũng đỏ như quả gấc.

      “Ôn bài gì?”- Người nào đó nhấp ngụm trà, khó hiểu hỏi.

      Tiểu Mãn lại lấy ra quyển sách, đỏ mặt đưa cho người nào đó.

      Người nào đó nhìn thấy tên sách ‘Xuân Cung Họa’, hai mắt liền sáng rực lên, giọng kích động vô cùng:

      “Oa, Tiểu Mãn, có đồ tốt như vậy mà đến nay mới mang ra nha, ngoan”

      Nàng đích thị là sắc nữ nha, mấy tháng nay buồn muốn khóc rồi. há há.

      Tiểu Mãn trợn mắt, Tiểu Thanh há hốc mồm, người nào đó hứng trí bừng bừng bắt đầu nghiên cứu. Lâu lâu lại nghe tiếng người nào đó cười khúc khích, lẩm bẩm: Chậc, cũng thua gì hentai nha, , có khi còn phải hơn bậc, phong phú quá phong phú!

      Tiểu Mãn cùng Tiểu Thanh bất đắc dĩ lui xuống chuẩn bị xông hương bạc hà cho xiêm y cần thiết của buổi tối.

      --- ------ ---------Ta là đường phân cách Ngự thư phong---- ------ -----

      Trời nhá nhem tối, Chính Đức đế buông tấu chương hỏi Tiểu Thuận Tử:

      “Bây giờ là giờ nào rồi?”

      “Giờ Tuất rồi, thưa vạn tuế gia”

      “Đến Phong Lữ Cung

      Ngày đó gặp nàng ở vương phủ, thay đổi khác xa với trí nhớ của , thưở , thường đến phủ tướng quân, tranh thủ lúc Liễu tướng quân ở nhà để học thêm võ và mưu lược quân , nha đầu này thường gọi ‘thái tử ca ca’, sau khi lên ngôi lại gọi ‘hoàng đế ca ca’, nàng năng liếng thoắt, cũng quan tâm lắm.

      Nhưng hôm ở yến tiệc, nàng lúc tĩnh lặng quan sát xung quanh, rồi có khi lại thả hồn đâu đó quan tâm đến mọi thứ, hoàn toàn nhìn đến tam đệ, cả lúc tam đệ muốn thú Liễu nhị tiểu thư, còn tưởng nha đầu này giữ nổi vẻ tĩnh lặng nữa, thế mà nàng vẫn im lặng. Lúc ra ngoài, thái hậu hỏi đến, cứ nghĩ là nàng khóc lóc, kể lể, nhưng nàng chỉ đau lòng đỏ mắt, cắn môi, bộ dạng khiến người ta thấy xót.

      Đối với nha đầu này bỗng sinh chút hứng thú.

      --- ------ ------ ------Ta là đường phân cách phòng the---- ------ ------ ----

      “Có ai ngủ lại cắm mấy ngàn cây trâm đầu, đắp mấy trăm lớp phấn mặt, đổ mấy chục lớp dầu bóng lên tóc hay hay ?”

      “Chủ tử, hôm nay người thị tẩm”

      “Ta hỏi Bích Dao này, trong cung có quy định ‘thị tẩm là phải bôi bôi trét trét như vậy sao?”

      có thưa chủ tử, nhưng mà …”

      “Vậy được rồi, lui xuống hết ”- Người nào đó kiên nhẫn khoát tay. Thời tiết oi bức làm vậy khác nào tự làm khổ mình.

      Chính Đức đế đến nhưng cho nô tài thông báo, đường vào đến phòng trong, lại nghe thấy đoạn đối thoại này. Khi nha hoàn trông thấy , lại ra hiệu tất cả im lặng lui xuống. Nhàn nhã ngồi ở bàn tròn trong phòng quan sát.

      Mà người nào đó nghe thấy xung quanh im lặng như tờ, liền nâng tay che miệng ngáp dài, hôm nay nàng còn chưa có ngủ trưa đâu. Tiếp tục cầm lấy lược chải tóc, búi cao lên cố định bằng cái trâm bạc, rồi cầm khăn ướt, lau mặt xua cơn buồn ngủ. Xong hết lại đứng lên, phủi phủi y phục người, hôm nay nàng mặc cái áo lụa màu thiên thanh đơn giản.

      Xoay người định ra ngoài cầm đèn đứng chờ hoàng thượng đến, như mấy tiểu thuyết ngôn tình miêu tả, phải biết muốn làm sâu gạo phải biết lấy lòng người phát gạo nha.

    5. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 9: Thị Tẩm


      <Tâm hồn dưới 16, xin đừng miễn cưỡng xem>


      Chính Đức đế hứng thú nhìn vẻ mặt tràn ngập kinh ngạc của người nào đó. Mắt hồ ly lại cong lên như trăng non, môi mỏng nhếch cười như cười.

      Mà người nào đó khi xoay qua, nhìn thấy hoàng đế đại nhân nhàn nhã ngồi đó, mắt nhìn nàng như thú săn nhìn thấy con mồi, sống lưng chợt lạnh, trực giác cho nàng biết, người đàn ông này nguy hiểm hơn vẻ bên ngoài, liền nhanh chóng lấy lại tinh thần, nhún người quy củ hành lễ:

      “Hoàng thượng vạn phúc kim an, nô tỳ kịp nghênh đón, mong hoàng thượng tha tội”

      “Nhan nhi, hai chúng ta cần đa lễ như vậy”- Vừa vừa đưa tay nâng nàng lên.

      “Vạn tuế gia, bữa tối chuẩn bị xong, mời người và chủ tử dùng bữa”- Giọng the thé của Tiểu Thuận Tử vang lên.

      Người nào đó thở phào nhõm, ôi cái khí gượng gạo này khó sống, liền ném cho Tiểu Thuận Tử ánh mắt cảm kích vô cùng.

      bàn thức ăn phong phú, đồng chí hoàng đế cười cười dùng bữa, vô cùng săn sóc gắp món cho người bên cạnh, khí tương đối hài hòa.

      Người nào đó vô cùng tuân thủ theo đạo dưỡng thân nên dùng bữa trước đó rồi, nàng đâu có biết hoàng thượng lại đến đây dùng bữa chứ, nàng ăn nổi nữa rồi, đừng gắp nữa mà 

      Chính Đức đế nhìn bộ dạng muốn lại thôi của người nào đó, buồn cười, buông đũa, lại thấy người nào đó như được ân xá, sau khi cả hai được nha hoàn phục vụ súc miệng, liền mặn nhạt hỏi:

      “Thức ăn hợp khẩu vị của nàng sao?”

      “Dạ ạ, thức ăn rất ngon ạ.”

      “Vậy tại sao nàng lại dùng ít như vậy? Hay quen dùng bữa cùng trẫm?”- Khóe miệng cười cười nhưng giọng lạnh lẽo uy nghiêm khiến người ta lo sợ.

      Người nào đó nghe vậy liền ‘bùm’ cái quỳ xuống:

      “Nô tỳ dám, nô tỳ…nô tỳ có thói quen dùng bữa sớm, giờ dậu dùng bữa rồi”

      “Trẫm chỉ quan tâm nàng, lo lắng nàng quen nên hỏi thế thôi, nàng quỳ làm gì chứ, nào đứng lên, chúng ta vận động lát cho tiêu thực”- Lại cúi người nâng nàng lên lại, như thổi khí vào tai, giọng điệu vô cùng ám muội.

      Người nào đó bị thổi khí , hai tai liền đỏ lên, con ngựa đực này, vừa ăn no liền động dục sao? suy nghĩ lại nghe giọng rồng cất lên:

      “Chúng ta ”- xong lại nắm tay người nào đó kéo .

      Vận động? Là dạo sao? A men, tha thứ cho đầu óc đen tối của nàng.

      Toàn bộ buổi dạo, cả hai đều im lặng. Sau đó người nào đó máy móc bị mang về đến phòng, máy móc bị đưa lên giường, đến lúc máy móc bị đặt dưới thân mới có dấu hiệu hoàn hồn.

      Chính Đức đế dùng ngón tay nâng cằm Khuynh Nhan, sau đó nhìn thẳng vào mắt nàng, cúi đầu, hôn lên cái miệng nhắn nhếch lên, sau đó lại hôn sâu hơn. Nàng cũng từng trải qua chuyện tình cảm nhưng chưa đến mức môi chạm môi thế này.

      Lúc này, người nào đó có cảm giác nào, cũng chút thú vị, đầu lưỡi của người phía ở bên trong miệng nàng quấy rối khắp nơi, có chút nhàm chán. Liếc thấy người dưới thân hai mắt quá mức bình tĩnh, tự ái của nam nhân bị xúc phạm nghiêm trọng, tay bắt lấy tay nàng kéo lên giam phía , dùng đầu lưỡi day dưa với lưỡi nàng, quyến rũ nàng, đòi hỏi nàng đáp lại, tay khác cách y phục dùng sức vuốt ve hai bên bánh bao trắng trẻo, mềm mịn của nàng. đáng tiếc, lý trí người nào đó vẫn thanh tĩnh có dấu hiệu bị loạn, lại bắt đầu có chút buồn ngủ.

      Nếu ‘hoàng thượng, người nhanh chút còn ngủ’ liệu có đả kích lòng tự ái của nam nhân hay ? Thôi thể mạo hiểm tính mạng, dù sao bản thân nàng cũng rất rảnh rỗi, vẫn còn nhiều thời gian để ngủ bù mà.

      Hiển nhiên là Chính Đức đế cũng cảm thấy, nhịp tim người nào đó vẫn rất bình thường, hơn nữa thần thức lại đến nơi nào rồi. Bỗng nhiên có chút thất bại, lại cảm thấy vị chua chậm rãi dâng lên. Nàng là nghĩ đến ai đây?

      Nàng nghĩ về ai sao? Dù sao cả đời này nàng cũng là phụ nữ của Vũ Văn Triệt .

      lãng phí thêm chút thời gian nào nữa, quyết định đứng dậy cởi hết lớp quần áo vướng víu bên ngoài.

      lại thấy Khuynh Nhan nhanh chóng tự mình cởi bỏ quần áo, kéo chăn qua che lại sau đó nhìn tủm tỉm cười. Đây là chủ động sao? chưa từng gặp qua nữ nhân nào trước mặt tự động cởi quần áo như vậy, lại lần nữa sâu sắc thừa nhận, mình theo kịp suy nghĩ của nữ nhân này. Khóe môi khẽ nhếch lên, cười như cười nhìn nàng.

      Oa, tính ra nàng cũng thiệt thòi gì, dáng người tên ngựa đực này quả tồi, nhiều người trưng dụng như vậy mà vẫn vô cùng săn chắc, da thịt toàn thân lúc nào cũng căng lên, chắc khỏe vô cùng.

      Thấy hai mắt người nào đó sáng quắc, nóng rực như ngọn lửa, soi khắp người mình, biểu cảm thưởng thức hưng phấn vô cùng, đồng chí Chính Đức cười cười gian xảo hỏi với giọng điệu tự hào vô cùng:

      “Xem ra nàng rất vừa ý với cơ thể của trẫm? Hửm?”

      “Ừ, rất đẹp nha”- Người nào đó trong trạng thái bị sắc dụ nên theo phản xạ liền nhanh miệng đáp.

      Nghe thấy vậy, mắt hồ ly híp lại, môi mỏng nhếch lên, túm chăn vứt sang bên lại lần nữa áp lên, bắt lấy hai cổ tay nàng, giơ cao lên quá đỉnh đầu, tay lần xuống phía dưới thăm dò vào nơi giữa hai chân của nàng. Ngón tay thon dài đâm vào nơi nóng ướt, lần lại lần ra vào cùng xoa nắn , người bên dưới bắt đầu thở dốc, sau đó lại rên lên khe khẽ. Lại thêm ngón tay nữa, phía bên dưới bắt đầu co rút, khước từ dị vật xâm nhập vào.

      “Ngoan, thả lỏng, nếu nàng đau đấy”

      Nghe vậy, Khuynh Nhan liền tận lực thả lỏng toàn thân, nhưng nàng thề là cách nào thả lỏng hết được, cả người cứ căng như dây đàn. Theo ngón tay ngừng tăng tốc ra vào trong cơ thể mình, hai mắt nàng bắt đầu mông lung, vô thức đáp lại, tìm kiếm môi của người phía hôn sâu, toàn thân bắt đầu nóng lên. Cảm nhận được bàn tay thấm ướt, Chính Đức đế liền rút ngón tay ra, tay bắt lấy chân nàng khiến hai chân nàng vòng qua eo .

      “Nhìn trẫm!”

      tay cố định mặt nàng để bốn mắt giao nhau, tay lại nắm lấy eo của nàng, chậm rãi đem phân thân của mình dứt khoát đẩy vào nơi giữa hai chân nàng.

      Hai tiếng kêu cùng lúc vang lên, của nàng là vì cảm giác đau đớn, của là vì cảm giác thỏa mãn. cũng động mà nhẫn nãi, nhẫn chờ nàng từ từ thích ứng, sau đó mới chậm rãi di chuyển phân thân, nhàng ra vào, nghe người dưới thân bắt đầu hưởng ứng rên lên khe khẽ liền kích động nhanh chóng chạy nước rút, lúc đưa ra, lúc lại đâm sâu vào, mà ở bên cũng rảnh rỗi môi tìm môi, lưỡi tìm lưỡi day dưa quấn quýt.

      biết qua bao lâu, cũng biết luyện đến chương thứ mấy trong ‘Xuân cung họa’ , chỉ cảm giác thấy nhiệt độ nóng lên , tim đập nhanh hơn, người nào đó bắt đầu mặc kệ người bên vẫn miệt mài ra vào trong cơ thể mình, bắt đầu mất dần ý thức. Suy nghĩ cuối cùng là: Quả nhiên, thực hành mệt hơn xem lý thuyết, xem dễ, làm rất khó nha!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :