1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Mau xuyên công lược: Nữ phụ có độc - Miêu Mao Nho (14/5/18)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. HuyenVu

      HuyenVu Member

      Bài viết:
      24
      Được thích:
      49
      @Nhi Huỳnh thực ra mình khá hóng pic của bạn, nhưng bạn có thể bảo bạn Jiongdirong đổi nền đc ko? nền có thể hơi sặc sỡ quá.:yoyo51:
      Phải công nhận bạn editor rất năng suất nha :yoyo45::yoyo45:
      Thấy thế giới này nhà nguy hiểm thế này rồi, lại càng hóng thế giới sau, thả nào ngta có câu trai ko hư ko . nhà ko phải hư cơ mà quá ... khụ khụ, biến thái quá nha

    2. trnh_misa

      trnh_misa New Member

      Bài viết:
      4
      Được thích:
      4
      1 chương bạn cố gắng viết dài chút nhé?ủng hộ nàng^_^^_^:yoyo52:
      Nhi Huỳnh thích bài này.

    3. Nhi Huỳnh

      Nhi Huỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      276
      Được thích:
      6,873
      @HuyenVu lần sau mình sẽ nhờ bạn làm pic đổi nền đơn giản ơn, cám ơn đã góp ý. Mình dở mấy vụ pic lắm nên toàn phải nhờ người khác làm giúp thôi.
      @trnh_misa tác giả tự chia chương chứ k phải mình, mình k phải tác giả, mình chỉ edit thôi nên tác giả chia sao mình làm vậy. Nếu gộp chương thì phiền phức lắm vì sau này còn phải dựa vào số chương để kiếm đoạn edit sai mà beta lại. Sau này nếu có làm ebook thì mình sẽ xóa tên chương mà gộp lại luôn, chia theo thế giới, mà tới lúc đó còn lâu lắm vì đến thế giới thứ 22 thì mọi chuyện như chỉ mới bắt đầu ấy, hình như tác giả k có ý ̣nh end truyện luôn, còn hăng máu lắm :)))))))
      linhdiep17, Hale205, Huyen8235 others thích bài này.

    4. Nhi Huỳnh

      Nhi Huỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      276
      Được thích:
      6,873
      Thế giới thứ năm
      edit: Nhi Huỳnh

      Chương 171

      “Phong Quang, sinh mệnh của , tùy em quyết ̣nh.” Ngữ khí Âu Tuân hờ hững, nếu phải thấy con dao ở ̉ tay cậu, mọi người còn có thể tưởng đây chỉ là một câu nói bình thường mà thôi.

      Nhưng mà, câu này cũng bình thường.

      Cuối cùng, tay cậu vẫn động, lưỡi dao sắc bén rạch lên ̉ tay cậu, lúc vừa cắt qua liền có vết máu, rất nhanh, chất lỏng đỏ tươi chậm rãi chảy ra từ miệng vết thương, tựa như có thể nghe thấy tiếng “tí tách” xuyên thấu qua màn hình.

      Phong Quang che miệng mở to mắt, cả người run rẩy.

      Màn hình tối đen một giây, màn hình Led lại thông báo tin tức chuyến bay.

      thanh nghị luận nổi lên, “Thật đáng sợ, vừa nãy là quảng cáo dao găm sao?”

      “Quảng cáo chỗ sẽ cùng lúc xuất hiện điện thoại mọi người à?”

      “Trời ạ! Thì ra chỉ là sân bay, toàn bộ màn hình LED thành phố A đều xuất hiện hình ảnh này đó!”

      “Đúng vậy, đã có mục tìm kiếm nóng rồi nè!”

      ….

      Thẩm Vật Ngôn nhíu mày, “Hạ Phong Quang, sao chứ?”

      Sau khi Phong Quang bị dọa, nhanh chóng hồi phục tinh thần, bỏ vali hành lý xuống, vừa chạy ra một bước đã bị Thẩm Vật Ngôn kéo tay lại, la lên: “Buông! Tôi muốn tìm ấy!”

      tin hình ảnh vừa rồi là thật sao?”

      “Mặc kệ có phải thật hay , tôi đều phải tìm ấy!” dùng sức muốn thoát khỏi tay .

      bình tĩnh lại .” Thẩm Vật Ngôn hít sâu một hơi, “Cậu ta ở đâu, tôi lái xe đưa qua.”

      Quách Minh chưa từng gặp chuyện khó xử như vậy, Âu Tuân đem bản thân nhốt lại trong phòng, thực tế, từ ngày Phong Quang và Thẩm Vật Ngôn mời phóng viên dự họp báo đó, cậu ta đã đem mình nhốt ở trong phòng hơn một tháng, tính cách Âu Tuân đã quái gở còn tối tăm, thường xuyên ở trong phòng ra ngoài Quách Minh cũng biết, nhưng mà Quách Minh cũng nhạy cảm phát hiện, chuyện lúc này đơn giản, nhưng mặc kệ cậu hỏi như thế nào, Âu Tuân cũng trả lời.

      Sau đó Quách Minh cũng đoán được, nhất ̣nh là Phong Quang và Âu Tuân sinh ra mâu thuẫn, nếu Âu Tuân có khả năng đem chính mình khóa lại trong phòng nhiều ngày như vậy, đây là chuyện trước kia chưa từng có, Quách Minh rất hiểu Âu Tuân có tính cách gì, cậu biết người này cho dù gặp được người mình muốn gặp, cũng sẽ có cách nhìn thấy người đó, ví dụ thông qua camera thành phố A, ví dụ như thông qua điện thoại, máy tính… Thiên tài đều độc, thật lâu trước kia Quách Minh liền biết Âu Tuân vốn có năng lực mạnh mẽ đến mức nào.

      Quách Minh vốn tưởng khả năng lớn nhất là Âu Tuân mỗi ngày trộm nhìn lén nhất cử nhất động của Phong Quang, một ngày nào nó cậu ta sẽ thông suốt, thẳng cho đến khi máy tính của cậu đột nhiên phát ra đoạn hình ảnh đó, phản ứng đầu tiên của Quách Minh chính là phá cửa và báo cảnh sát, Âu Tuân phát ra bất kỳ thanh nào, nhưng Quách Minh thu được một cái tin nhắn.

      cần ngăn tôi, nếu cậu càng khiến tôi chết nhanh hơn.”

      Quách Minh thiếu chút nữa khóc thành tiếng, vì tức, cũng vì sốt ruột, vì thế cậu mở cửa lớn ra, vẫn luôn đợi rồi đợi, đến khi nhìn thấy Phong Quang xuất hiện, cậu tựa như nhìn thấy được cứu tinh.

      “Âu Tuân ở bên trong!”

      Phong Quang nghe xong lời nói của Quách Minh, lập tức chạy tới cửa phòng đóng chặt kia, khác với Phong Quang lo lắng, Thẩm Vật Ngôn đứng ở cửa ngoài, ̣nh vào nhà trọ này.

      “Âu Tuân, em đến đây!” Phong Quang vỗ cửa, “Em đến tìm !”

      Cách một cửa, nghe được động tĩnh ở trong phòng, giống như có thanh của vật nặng ngã sấp xuống, thanh rất lớn, điều này làm cho lòng của bị níu lại nặng nề, chỉ chốc lát sao, cửa chậm rãi mở ra.

      Âu Tuân cũng xuất hiện trước mặt .

      Chương 172

      Âu Tuân gầy rất nhiều, trước kia Phong Quang đã thấy cậu cực kỳ gầy yếu, bây giờ lại thấy cậu suy nhược đến mức lúc nào cũng có thể ngã xuống, ̉ tay trái của cậu, máu tươi xuôi theo tay tí tách rơi mặt đất, áo sơ mi trắng người cũng thấm đẫm vết máu, dưới ánh sáng càng làm nổi bật thêm màu đỏ nhìn mà ghê người.

      “Phong Quang, em đến gặp .” Cậu nhìn Phong Quang, gương mặt tái nhợt tươi cười dịu dàng, thân mình ngay sau đó ngã xuống phía trước.

      Phong Quang lập tức ôm lấy cậu, cậu cũng phải mất ý thức, chỉ vì mất máu quá nhiều đứng nổi mà thôi, cậu ́ sức nâng tay lên ôm lấy thân người nhỏ nhắn của , phát ra tiếng cười thỏa mãn, “Cuối cùng em cũng đến gặp .”

      Giống như đứa bé chiếm được món đồ chơi thích nhất của mình.

      ngẩng đầu, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, nghẹn ngào nói: “Em đưa đến bệnh viện.”

      Cậu lắc đầu, “ muốn ôm em một cái thật chặt.” Giơ tay lên vuốt mặt , cậu đột nhiên phát hiện tay mình còn chảy máu, máu tươi cũng dính vào mặt , cậu cuống lên, dùng một bàn tay sạch sẽ khác chùi mặt , “Phong Quang, xin lỗi, làm dơ em.”

      “Đừng nói nữa!” Phong Quang rốt cục khóc ra tiếng, cầm lấy tay cậu, giọng điệu van xin nói: “Chúng ta đến bệnh viện được ? Nếu , em sẽ luôn khóc cho xem.”

      Cậu hôn lên nước mắt của , “Em đừng khóc, bệnh viện.”

      Một câu này giống như là một sắc lệnh, làm Quách Minh đứng bên ngoài một hồi lâu rốt cục kiềm chế được, xông lên lấy ra khăn mặt chuẩn bị sẵn từ sớm buộc lên miệng vết thương của Âu Tuân, cùng Phong Quang đỡ Âu Tuân ra ngoài.

      Trong nháy mắt thoáng gặp nhau, Thẩm Vật Ngôn ở ngoài cửa thấy được ánh mắt Âu Tuân chăm chú nhìn Phong Quang.

      Đó là loại ánh mắt như thế nào?

      Mềm mại lưu luyến, làm cho người ta vừa thấy liền cảm nhận được cậu ta gái kia đến nhường nào, nhưng dưới cái mặt nạ dịu dàng đó, là cho dù thân ở ̣a ngục, cũng khăng khăng muốn lôi kéo ấy cùng nhau chịu dày vò nơi ̣a ngục.

      Thẩm Vật Ngôn đột nhiên nổi da gà sởn tóc gáy.

      vốn tưởng bản thân đã là một người rất ngoan ́, nhưng nghĩ qua chấp niệm của Âu Tuân còn đáng sợ hơn, nhịn được mà nghĩ, nếu hôm nay Phong Quang tới, Âu Tuân thật sự sẽ chết sao?

      thế nào cũng có được câu trả lời.

      Bác sĩ nói, thấy quá người cắt ̉ tay tự sát, nhưng chưa thấy qua người dùng sức cắt ̉ tay tự sát như vật, đây phải tự sát, giống như là tự mình hại mình.

      Cho dù là khâu, Âu Tuân cũng muốn nắm tay Phong Quang, cho rời , lúc khâu Âu Tuân cũng kêu đau, nhưng Phong Quang ngừng được nước mắt chảy ra, Âu Tuân an ủi : “Đừng khóc, đau.”

      Phong Quang nghe được cậu nói chuyện thì khóc càng xấu.

      Bác sĩ cảm thấy, trong kiếp sống làm nghề y này của hắn đây chắc là lần nhìn thấy người bệnh và người nhà hiếm thấy nhất.

      Quách Minh lúc này quyết ̣nh làm bóng đèn, cậu lựa chọn ra ngoài giúp Âu Tuân mua đồ ăn, trong phòng bệnh chỉ còn Âu Tuân ngồi giường bệnh, còn có Phong Quang vẫn như trước khóc ngừng.

      được lắm, dùng tính mạng bản thân bức em về, có phải cảm thấy sinh mệnh của có giá trị hả?”

      “Bởi vì còn gì khác để làm vốn, để có thể khiến em quay về.” Âu Tuân thể làm gì khác hơn là dùng tay phải đưa khăn tay cho .

      Phong Quang tiện tay nhận lấy lau nước mắt, “Nếu em trở lại thì sao?”

      “Em sẽ quay về.”

      sao lại tự tin vậy?” Vứt bỏ khăn tay ướt đẫm, lại thuận tay tiếp nhận một tờ khăn giấy trong tay cậu.

      Khóe mắt cậu cong cong, “Bởi vì Phong Quang rất tốt.”

      Cho dù là người quen biết, chỉ cần xuất hiện trước mặt , cũng sẽ lựa chọn có thể cứu liền cứu.

      Chương 173

      Phong Quang dùng cặp mắt còn tràn đầy hơi nước trừng mắt, “Em tốt, em là gái hư! Em ghét nhất bị uy hiếp, dùng mạng của mình uy hiếp em, rõ ràng em nên ghét … nhưng mà, nhưng mà em lại nhịn được mà quay về…”

      “Em đã quay về, rất vui.” Nhìn , cậu vẫn luôn có một vị trí ở trong lòng .

      Âu Tuân cầm lấy khăn tay lau nước mắt cho , nhưng Phong Quang đột nhiên cầm lấy tay cậu, dùng sức rất mạnh nhưng đối với một chàng trai như Âu Tuân mà nói, cho dù dồn sức mạnh nhất, cũng cảm thấy đau.

      “Âu Tuân, nói cho em biết , mấy vết sẹo tay là làm sao mà có?” cánh tay cậu, ngoại trừ miệng vết thương được băng gạc băng lại còn có những vết thương to nhỏ khắp nơi, ít nhất cũng có hơn mười vết, hai cánh tay đều có, có vết thương mới vừa kết vảy, cũng có vết thương cũ chỉ còn lại dấu vết nhợt nhạt, Phong Quang có thể đoán được mọi thứ, nhưng mà muốn tin.

      Cậu trái lại nắm lấy tay dán lên mặt mình, phát ra một tiếng thở dài, “Mỗi ngày trôi qua, đều muốn chạm vào em như thế này, nhưng mà em muốn gặp , sợ em sẽ càng thêm ghét , cho nên, nghĩ đến một biện pháp, cảm giác đau có thể khiến tạm thời giảm bớt khát vọng với em.”

      … đồ điên này…”

      “Trước khi gặp được em, rất bình thường.” Khóe môi cậu cong lên, mang theo một loại cảm giác hạnh phúc kỳ lạ, “ thích sau khi gặp được em.”

      Phong Quang hẳn nên cảm thấy cậu rất đáng sợ, nhưng… cảm thấy một chút sợ hãi nào, ngược lại, muốn ôm cậu một cái thật chặt, vì thế thật sự làm như vậy, cẩn thận tránh tay cậu bị thương, nhào vào lòng cậu, bả đầu chôn vào ngực cậu, nghẹn ngào một tiếng, “Âu Tuân, là đồ điên.”

      Cằm Âu Tuân đặt lên ̉nh đầu , nhẹ nhàng vỗ về lưng .

      Những ngày đó đã trôi qua như thế nào?

      Đến nay ký ức của Âu Tuân hãy còn nhớ rất rõ, cậu biết đến trăm ngàn phương pháp có thể nhìn lén , nhưng mà cậu lại thể chạm vào được, cái bánh ngọt hương vị ngon lành bày trước mặt cậu mà một ngụm cũng thể cắn được, điều đó khiến cậu thể phát điên, cảm giác đau đớn có thể phân tán được lực chú ý, cho nên cậu thử phương pháp này, tuy hiệu quả rất nhỏ nhưng mà cho dù có thể giảm bớt một chút… dù chỉ có thể giảm bớt một chút dục vọng bắt trở về để nhốt lại, cậu cũng sẽ thấy phương pháp tự mình hại mình này là tốt nhất. Cậu nghĩ, hiệu quả giảm ham muốn cầm tù lớn là vì bản thân xuống tay quá nhẹ, cho nên từ từ, vết thương mà cậu tự gây ra chính bản thân mình ngày càng nghiêm trọng.

      Bất quá, vết thương ̉ tay lúc này là nghiêm trọng nhất.

      Giọng nói Phong Quang khó chịu, “ được làm hại bản thân nữa.”

      “Em còn muốn xuất ngoại sao?” Âu Tuân vội mà đồng ý, mà là hỏi vấn đề mà cậu sợ nhất, sợ hãi rời phạm vi khống chế của mình.

      “Xuất ngoại?” Phong Quang ngẩng đầu, “Em phải chỉ Hà Lan chơi hai ngày sao? Giải sầu xong sẽ trở lại, phải nghĩ em xuất ngoại xong sẽ trở về chứ?”

      Âu Tuân im lặng.

      Lúc này trong lòng Phong Quang vừa tức giận vừa buồn cười, “ nghĩ em xuất ngoại sẽ về nữa, cho nên vì thế mới làm chuyện như vậy?”

      Cậu vẫn im lặng như trước.

      “Âu Tuân, sao lại ngốc như vậy hả?” dùng ngón trỏ chọc chọc trán cậu, “ vì nguyên nhân này mà làm hại bản thân chảy nhiều máu như thế, còn làm hại em chảy nhiều nước mắt thế này, em cũng biết phải nói như thế nào nữa đây.”

      Âu Tuân nguyền rủa tên Quách Minh trong lòng vài lần, quyết ̣nh chuyện tìm cậu ta tính sổ từ từ sẽ đến, hiện tại người trước mặt này quan trọng hơn, một đôi mắt đen chăm chú nhìn chằm chằm , “Em còn có thể rời mà sao?” Khi Phong Quang còn chưa trả lời, cậu lại căng thẳng nói: “Chuyện trước đây… Em nếu còn hận , lấy dao đâm cũng được, nhưng em đừng rời nữa, được ?”

      Cậu khiến bản thân mình trở nên thấp kém nhất, Phong Quang cho dù lòng dạ sắt đá cũng thể cự tuyệt, thật ra trong lòng đã thông suốt, cho dù là chuyện xuất hiện bài post đó, hay là chuyện khiêu khích trong game, thời điểm đó cậu còn chưa nhận thức , cũng thích , chỉ làm sau khi mọi chuyện bùng nổ, trong lòng nghẹn một cơn tức thôi, thấy bản thân có nói gì nữa cũng đã đủ rồi.

      “Em sẽ lấy dao đâm , cũng cho cầm dao làm hại chính mình, chuyện lúc trước… hôm nay cứ để nó theo máu của mà trôi .” Phong Quang nhẹ giọng nói xong, hôn môi cậu một chút, “Âu Tuân, chúng ta bắt đầu lại lần nữa.”

      “Được, chúng ta bắt đầu lại một lần nữa…” Thần sắc mong manh dễ vỡ của Âu Tuân rốt cục cũng trở nên chân thật, giống như một u hồn sắp biến mất bắt được một lý do để sống sót, tay cậu nâng cằm lên, cúi đầu chiếm lấy môi .

    5. Nhi Huỳnh

      Nhi Huỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      276
      Được thích:
      6,873
      Thế giới thứ năm
      Edit: Nhi Huỳnh

      Chương 174

      Một tuần sau, Âu Tuân xuất viện, bởi vì ngày đó cậu chơi đùa một lát tất cả màn hình LED và điện thoại của mọi người ở thành phố A, nên bị chú cảnh sát kêu uống chén trà, cuối cùng cậu lấy công chuộc tội, tìm ra được vài tội phạm lâu năm chạy trốn ở bên ngoài.

      Mọi chuyện đều được giải quyết, Phong Quang cùng cậu rời khỏi sở cảnh sát, “ cân nhắc chuyện làm cảnh sát sao? Em thấy chú cảnh sát kia rất muốn giữ lại mà đào tạo dài hạn nha.”

      Âu Tuân nắm tay lắc đầu.

      “Vì nền hào bình thế giới mà ́ng hiến tốt sao?” Nói ra những lời này Phong Quang cũng bị chính mình làm mắc ói một phen, bất quá cũng hỏi chơi mà thôi.

      hy vọng, lúc nào cũng có thể ở bên cạnh em.” Làm cảnh sát, cậu có ý thức trách nhiệm, cũng muốn tách khỏi thời gian dài, hôn lên trán , dán lên hai gò má mà nói: “Phong Quang, nếu như em ở đây, sẽ khiến cả thế giới này càng trở nên rối loạn hơn.”

      Cho nên, người lương thiện như em, vì những người vô tội cũng sẽ muốn ở lại bên cạnh .

      Phong Quang nghiêm túc nhìn cậu, “Âu Tuân, có thể dùng giọng điệu bình thản như vậy mà nói mấy câu khủng bố ?”

      Âu Tuân vô tội chớp mắt.

      tóm lấy cậu, ôm cánh tay cậu cười, “Nghe Hạ Thiên nói, hôm qua Quách Minh nhắn nhầm một tin nhắn, chuyện lúc tiểu học cậu ta viết thư tình cho bạn ngồi cùng bàn, biết lúc đầu là muốn gửi cho ai, tóm lại là cậu ta gửi sai người, gửi cho Hạ Thiên, Hạ Thiên bây giờ còn tức giận đó, nói thật với em, chuyện này có phải là làm ?”

      Khóe miệng Âu Tuân cong lên, cậu trả lời chỉ là nâng tay sửa lại tóc mái cho .

      Động lác lơ đãng này làm cho lòng Phong Quang mềm thành một bãi nước, thân mật trong lúc chú ý đến rất chọc người, cầm lấy tay cậu, ̉ tay đó còn ̣t băng gạc, tâm của tê rần, dùng tay ôm chặt cậu, “Âu Tuân, em muốn nữa… cho dù ngày đó nói muốn chia tay với , cũng vì em bị khó thở mà thôi, muốn nước ngoài củng chỉ để giải sầu, hơn nữa em đều đã mua luôn vé máy bay trở về ở ba ngày sau, em có nghĩ đến chuyện rời .”

      Thật ra bây giờ ngẫm lại cũng hối hận, hối hận bản thân tin tưởng cậu một chút, có lẽ là sợ hãi sức lực của bản thân thủy chung đánh lại hào quang của nữ chính, có lẽ là sợ hãi tình tiết vừa bẻ cong lại quay về đường cũ, tại mỗi thế giới khác nhau, tự xưng là người chơi lý trí chỉ vì bản thân mình, nhưng chỉ cần là người, đã tiếp xúc qua sao còn có thể nghĩ đến việc giữ lý trí? Cho nên mỗi khi hoàn thành nhiệm vụ ở mỗi thế giới, hệ thống sẽ đem tình cảm của quét sạch. (!)

      (!) Nói là thanh trừ tình cảm, cũng đồng nghĩa quên sạch mọi ký ức với nam phụ, tình cảm = nhớ gì nữa.

      Thanh trừ mang tính bắt buộc, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy bi ai.

      “Âu Tuân, đáp ứng em, về sau được làm thương hại bản thân nữa.”

      nghe lời em.” Tay Âu Tuân vuốt ve má , “Chỉ cần em luôn luôn ở bên người .”

      “Được, em sẽ ở bên cạnh .” Phong Quang nói xong nhìn xem bốn phía, thấy có ai, kiễng chân hôn lên khóe môi cậu, “Âu Tuân, chúng ta kết hôn …”

      vừa nói xong lời này, cậu liền nắm tay về một phía, phải chạy chậm mới đuổi kịp bước chân cậu, “Đợi chút, Âu Tuân, dẫn em đâu thế?”

      “Cục dân chính.”

      Phong Quang ngây người một lát, giữ chặt tay cậu, “Em còn chưa hai mươi hai đâu! đến tuổi kết hôn theo pháp luật, cục dân chính sẽ cho chúng ta làm giấy kết hôn.”

      Đột nhiên nghĩ đến chuyện này, Âu Tuân dừng chân lại, chẳng qua, đôi mắt cậu nhìn có chút… tủi thân?

      Phong Quang thấy cái dạng này của cậu quả thật chọc người đau lòng, phụt một tiếng cười lên, “Ngoài đời thể kết hôn, chúng ta có thể trước tiên kết hôn ở trong game.”

      Chương 175

      Gần đây trong Giang hồ xảy ra một chuyện lớn, đầu tiên là đệ nhất nam thần toàn server Trầm Vô Ngôn phóng ra tin tức ta sẽ thành hôn cùng đồ đệ Triệu Tiểu Lộ, ngay sau đó, đại nhân vật đệ nhị của toàn server nữ thần Vãn Dương cũng tuyên bố ấy cũng muốn thành hôn. Người biết còn tưởng Trầm Vô Ngôn và Vãn Dương đến chuyện kết hôn cũng muốn phân cao thấp với nhau, dù sao giang hồ đồn đại, hai nữ thần và nam thần này quan hệ tốt lắm.

      Dưới tàng cây Tam Sinh hôm nay vây quanh ít người, thành viên Hắc Y Bang thì khỏi phải nói, người Mê Các tất cả đều đến đông đủ, mà quần chúng vây xem còn lại, nữ là nghe được nam thần muốn kết hôn mới chạy tới góp vui, nam tất nhiên là vì nữ thần mới lại đây nhìn trộm một chút, so với Triệu Tiểu Lộ vôna vì trở thành đệ tử của Trầm Vô Ngôn thanh danh sớm đã lan truyền khắp nơi, Nhậm Ngã Hành người này bọn họ thế nhưng cho tới bây giờ chưa từng nghe qua.

      Ngay khi khí hai bên phân ra vô cùng quỷ dị thì Thẩm Vật Ngôn nở nụ cười lên tiếng, “Thật là khéo, nghĩ tới các người cư nhiên cũng chọn ngày hôm nay mà kết duyên.”

      “Đúng là khéo thật.” Phong Quang đứng ở bên người Âu Tuân, hôm nay cũng có thể lộ ra một nụ cười ngọt ngào đối với Thẩm Vật Ngôn, “Bất quá, chúng tôi đến trước, cho nên chúng tôi cũng có thể kết duyên trước.”

      Thành thân trong game gọi là kết duyên, người chơi cũng có thói quen đem cây Tam Sinh gọi là cây Nguyệt Lão, cây đại thụ này cao chọc trời, phía treo rất nhiều dây màu đỏ, mỗi sợi dây đỏ đều treo thẻ kết duyên gọi là Nhân Duyên Ký, mỗi Nhân Duyên Ký đều viết những cái tên khác nhau, muốn hỏi vì sao game này nhiều người như vậy mà thẻ kết duyên lại treo đầy, tất nhiên là vì kết hôn nhiều, ly hôn cũng nhiều.

      Thẩm Vật Ngôn nói: “Mọi người đều cùng lúc ra khỏi Động Gian, dựa vào cái gì mà nói các người đến nhanh hơn một bước so với chúng tôi?”

      NPC mỹ nữ dưới tàng cây nhìn xem đám người Phong Quang, lại nhìn qua đám người của Thẩm Vật Ngôn, thẻ kết duyên trong tay biết là nên đưa cho ai.

      Phong Trần Nhất Thương sớm đã kiên nhẫn rút thương ra, “ biết ai đến trước à, đánh một trận là biết!”

      “Tao đánh với mày.” Phó bang chủ Mê Các Bất Ngữ cầm đao đứng lên.

      Hạ Thiên hừ một tiếng nặng nề, bây giờ nhìn thấy tên Bất Ngữ này liền ưa, bởi vì rể nói cho biết cái tên này thật ra là nhân , thật ra người điểu khiển là một gái.

      Phong Trần Nhất Thương nghe được thanh vui của Hạ Thiên, ngay cả ước hẹn gì cũng thèm đoái hoài tới, hắn bận rút về lấy lòng Hạ Thiên, chuyện thư tình hồi tiểu học hắn nhưng mất một ngày một đêm mới làm cho tức giận nữa.

      Triệu Tiểu Lục đã lâu nói gì do dự hồi lâu, nhìn Âu Tuân, “Em có thể nói mấy câu với ?”

      Âu Tuân lập tức trả lời, phản ứng đầu tiên là nhìn về phía Phong Quang.

      Phong Quang suy nghĩ một lát, gật gật đầu, “ .”

      Âu Tuân thế này mới qua, cùng Triệu Tiểu Lục xa vài bước, bọn họ muốn nói gì cũng ai nghe được.

      Phong Quang thấy bộ dạng thần thông mọi chuyện của Thẩm Vật Ngôn, khỏi hỏi: “ lo lắng Triệu Tiểu Lục thích sao?”

      cũng lo lắng cậu ta, tôi còn lo lắng cái gì?” Người trong miệng Thẩm Vật Ngôn tất nhiên là Âu Tuân.

      Phong Quang bày ra thần sắc kiêu ngạo, “Người ấy thích là tôi, tôi thèm lo lắng làm gì.”

      “Hy vọng có thể vĩnh viễn duy trì sự tự tin này.” Thẩm Vật Ngôn vừa ôn hòa nói xong, quanh thân bỗng nhiên hiện ra một tầng hào quang, tiếp theo ta liền biến mất dưới tàng cây Tam Sinh.

      chỉ Thẩm Vật Ngôn, những người khác cũng liên tiếp biến mất giống như vậy, thời gian chỉ vài giây sau, dưới bóng cây Tam Sinh cuối cùng chỉ còn lại Phong Quang và Âu Tuân.

      Phong Quang ngơ ngác nhìn Âu Tuân đến bên người , hiểu được chuyện gì xảy ra, “Game… có bug?”

      Vậy cũng thuyết phục, bởi vì hai người bọn họ vẫn còn đứng ở đây.

      khiến những người dư thừa đó rời , bọn họ thật chướng mắt.”

      Phong Quang mở bảng điều khiển, nhìn qua kênh thế giới, chỉ thấy tất cả đều lên tiếng chuyện vì sao bản đồ cây Tam Sinh vào được, vừa muốn Thần hành đến cây Tam Sinh nhưng người trong bản đồ đó đã đầy rồi.

      tiến lên ôm Âu Tuân, sùng bái đầy mặt, “Chuyện này là do làm!?”

      “Phải.” Trong lòng có mỹ nữ thương nhung nhớ, tâm tình Âu Tuân cực kỳ sung sướng.

      “Ha ha, tên khốn Thẩm Vật Ngôn này bây giờ thể đoạt với em, đúng rồi, Triệu Tiểu Lục nói gì với vậy?” Tuy rằng hiện tại rất có lòng tin, nhưng vẫn sẽ tò mò.

      Âu Tuân nói: “ ấy biết em chính là Phong Quang.”

      “Cho nên… ấy tưởng chân giẫm hai thuyền?”

      Nhắc tới cái này, sắc mặt Âu Tuân cũng tốt lắm, “Ừ.”

      Âu Tuân vì Phong Quang chuyện cực đoan nào cũng có thể làm, làm sao có thể chân đứng hai thuyền đây?

      Thì ra có người cũng biết bản thân mình rất cực đoan.

      Phong Quang cười tựa vào lòng Âu Tuân, “Trước kia em thế nào lại phát hiện ra Triệu Tiểu Lục người này thú vị như vật chứ.”

      Âu Tuân thích chú ý những người khác, ngay cả con gái cũng vậy, nắm tay đến trước mặt NPC, rõ ràng lưu loát nói: “Nhân Duyên Ký.”

      NPC nữ có tên Nhân Duyên cười, một tay cầm thẻ kết duyên, một tay cầm bút lông đưa ra, “Mời các hạ cùng tình nhân của mình viết tên lên Kết Duyên Ký, ném lên cây Tam Sinh là có thể kết thành phu thê.”

      Âu Tuân tiếp nhận bút, tại mặt viết hai chữ “Âu Tuân”, phải ID game của mình, mà là tên thật.

      Âu Tuân viết xong liền đem bút đưa cho Phong Quang, đương nhiên cũng viết tên thật của , chỉ là chữ viết bằng bút lông của đẹp, đợi viết xong, nhìn qua chữ “Âu Tuân” xinh đẹp như vậy ở bên cạnh ba chữ “Hạ Phong Quang” xấu xấu, có chút ngượng.

      “Em viết… hình như hơi xấu.”

      “Em viết rất đẹp.” Âu Tuân cười khẽ, một tay cầm thẻ nhân duyên, tay kia thì nắm tay nâng lên, hôn nhẹ mu bàn tay , cùng lúc đó Âu Tuân cũng buông tay ra ném Nhân Duyên Ký, Nhân Duyên Ký bay lên cây, tự động treo lên một dây tơ hồng.

      Lúc này, thanh hệ thống game vang lên trong đầu mỗi một người chơi onl: Giang hồ vui mừng cấp báo, hiệp sĩ Nhậm Ngã Hành cùng nữ hiệp Vãn Dương dưới tàng cây Tam Sinh hỉ kết lương duyên, trời chưa tàn tất tình chưa tận, đất chưa nứt tất tình còn đó, biển chưa cạn tất tâm tương liên, đá chưa nát tất nguyện trường tồn, kiếp này đời này, rời bỏ, suốt đời suốt kiếp, mãi mãi bên nhau(!), người chơi nhanh chóng khẩn cấp đến dưới tàng cây Tam Sinh cùng nhau chứng kiến đoạn nhân duyên mỹ mãn này.

      (!)Nguyên văn: thiên bất lão tắc ái bất tuyệt, địa bất liệt tắc tình bất tẫn, hải bất khô tắc tâm tương liên, thạch bất lạn tắc ý vĩnh tồn, kim sinh kim thế, bất ly bất khí, vĩnh sinh vĩnh thế, tương hứa tương tòng.

      Trong game chỉ có thể thông báo ID người chơi viết lên Nhân Duyên Ký, cho nên thanh hệ thống như trước là Nhậm Ngã Hành và Vãn Dương, hề ngoài ý muốn, kênh thế giới bỗng nhiên nổ tung trời.

      “Fuck, ai nói người trong bản đồ đã đầy đấy!”

      “Tôi phục! Dựa vào cái gì bọn họ kết hôn có tiếng hệ thống thông báo toàn server! Mà tôi chỉ có thể được thông báo kênh tán gẫu thế giới! Còn lập tức bị người khác nói chuyện mà cuốn trôi !”

      “Lầu phục +1.”

      phục +2!”

      “+10086!”

      “+số chứng minh nhân dân!”

      ….

      Vẻ mặt Phong Quang đờ đẫn, “Cái thông báo toàn server này cũng là làm?”

      Âu Tuân trả lời , cúi đầu, đột nhiên hôn môi , mang theo khát cầu khó mà thỏa mãn, sau khi sững sờ, Phong Quang đoái hoài việc nói cái này quá khoa trương , rất nhanh cũng nhắm mắt lại hòa nhập vào nụ hôn này.

      Âu Tuân thích dùng phương thức này biểu thị công khai chủ quyền, bất luận là còn có bao nhiêu người có hứng thù với đều phải hết hy vọng, bởi vì, Phong Quang chỉ có thể thuộc về Âu Tuân.

      Dưới bóng cây Tam Sinh, NPC ngại ngùng che kín mắt.
      thanh_thanh1, Lamdunghg21, doccomuu35 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :