1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cưng Chiều Thê Tử Bảo Bối_ Mạt Trà Khúc Kỳ (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      "Mập tròn thơm phưng phức" nghe như tả bánh chứ ko phải tả con Diệu ak
      biu~biu~biuMup12022010_ thích bài này.

    2. Mup12022010_

      Mup12022010_ Active Member

      Bài viết:
      109
      Được thích:
      138
      @biu~biu~biu công nhận công nhận.. .. nhất là lúc xe ngựa bị rơi xuống vực, ôm con mụ Vệ Bảo Linh mà mặc kệ hai người GD thấy gét.. gét tả nổi.. . nếu bị ngược tàn tạ ít nhất cũng phải đối tốt với hoàng hâu, cơ mà nếu Vệ Bảo Linh sống tốt lại đau lòng các kiểu ta hận ta hận !!!!
      biu~biu~biuthedark thích bài này.

    3. Yoororo

      Yoororo Active Member

      Bài viết:
      172
      Được thích:
      198
      @biu~biu~biu mình đồng ý là đứng ở vai trò ng đàn ông cảnh duệ ko man, ko có sức mạnh và quyết đoán Cần có của vua, đứng ở góc nhìn ng chồng cha nội này càng thất bại khi bỏ mặc vợ mình bị thương mà chỉ lo ôm ấp tình nhân. Là mình mình cũng chẳng ưa nổi. Mình thấy này bị ngược đấy, bản thân cảnh duệ luôn mong muốn ng khác chân thành thương mình nhưng ta hết bị biểu muội che giấu, lại bị hoàng hậu tính kế mà :) chỗ cao độc này đúng là Ngc chết người như này rồi

    4. Serin

      Serin New Member

      Bài viết:
      13
      Được thích:
      10
      hiểu sao mình lại nghĩ Cảnh Huệ Đế lại giống "cẩu hoàng đế" trong "Cung đấu bằng nuôi cún" nhỉ
      biu~biu~biu thích bài này.

    5. biu~biu~biu

      biu~biu~biu Well-Known Member

      Bài viết:
      99
      Được thích:
      5,093
      Chương 104

      Rất nhanh đến mùng sáu tháng chạp.

      Chuyện Nhị công tử của Trấn Quốc Công phủ Giang Thừa Hứa đón dâu là nữ tử Tiết phủ Tiết Kim Nguyệt, tự nhiên lại trở thành giai thoại trong Vọng thành. Mà vị này Giang Nhị công tử này kết hôn cũng rất phô trương, đúng là chút cũng chịu thua Đại công tử trước kia. Mùng sáu ngày hôm đó, đội ngũ đón dâu rồng rắn nối đuôi nhau dọc theo những con phố lớn vòng quanh Vọng thành vòng. Qua hồi lâu, mới rồng rắn kéo nhau đến Trấn Quốc Công phủ.

      Nhìn Nhị ca mình mặc hỉ bào đỏ thẫm, tuấn mỹ nho nhã, giữa hai lông mày tất cả đều là vui sướng, Giang Diệu cảm thấy vui vẻ cho Nhị ca từ tận đáy lòng.

      Đời trước Nhị ca cùng Kim Nguyệt loay hoay dứt, bỏ lỡ quá nhiều, bây giờ có thể thuận lợi đến với nhau, thực là quá tốt rồi.

      Đón tân nương tử vào, Giang Diệu mới đỡ đại tẩu Tống Loan bên cạnh, : “Đại tẩu, chúng ta vào thôi.”

      Tống Loan quan sát, thấy em chồng ăn mặc sáng rỡ, mặt mày linh động, hôm nay luôn cười tủm tỉm, đặc biệt làm người ta thích. Vào cửa mấy tháng, Tống Loan cũng dần dần dung nhập với đại gia đình này, người Trấn Quốc Công phủ nương khác, cũng có em dâu hay chị dâu nào khác. Trong ngày thường nàng muốn trò chuyện chút, cũng chỉ có thể tìm tới em chồng này.

      Tống Loan nhìn em chồng bày ra bộ dáng cẩn thận từng li từng tí, chợt cảm thấy buồn cười, : “Cái bụng này của ta chỉ mới hơn tháng, Diệu Diệu muội cần phải cẩn thận như vậy.” Giống như xem nàng là người được làm bằng sứ, chịu nổi va chạm dù là nhất.

      Lời này Giang Diệu rất đồng ý, nàng nâng khuôn mặt lên : “Hôm nay đại ca giao đại tẩu cho muội, tất nhiên muội phải tận tâm tận lực chăm sóc.” Nàng cúi đầu liếc mắt nhìn cái bụng của Tống Loan, lại , “... Muội còn chờ nhìn thấy tận mắt tiểu chất nhi sinh ra đây.”

      Tống Loan cười cười. Oa nhi trong bụng này muốn sinh ra, nhưng phải chờ tới nửa tháng tám sang năm. Khi đó, có lẽ vị này em chồng này trở thành Tuyên Vương phi mất rồi.

      Tuy mẹ chồng và em chồng dễ dàng ở chung, phu quân cũng ôn nhu săn sóc, nhưng mới vừa vào cửa lâu, lập tức có thể thuận lợi mang thai hài tử, làm cho Tống Loan có chút lo lắng. Hy vọng lần mang thai này là con trai, sau này trải qua những tháng ngày ở Trấn Quốc Công phủ cũng tốt hơn chút. Nàng và em chồng cùng nhau vào, nhìn hai vị tân nhân bái đường.

      Trong quá trình này, đúng là có xảy ra vài cố nho . Thí dụ như tân nương tử cẩn thận bị vướng suýt ngã, thiếu chút nữa té chổng vó, nhưng nhờ tân lang tay mắt lanh lẹ lập tức ôm tân nương tử vào trong lòng, nhất thời làm cho mọi người có trận cười vang. Dù nhìn thấy mặt tân nương tử, vào lúc này cũng biết tất nhiên mặt nàng ấy là đỏ lựng.

      Giang Thừa Hứa ôm người vào trong ngực, nghe tân nương tử trầm thấp lên án, ấm ức : “Váy quá dài, Nhị biểu ca, ta... Ta phải cố ý...” Nàng quá ngốc.

      Tâm Giang Thừa Hứa nhất thời mềm nhũn thành khối, hiểu được là do nàng căng thẳng, nắm bàn tay có chút lạnh lẽo của nàng, ôn nhu động viên : “ sao, có ta ở đây. Trước tiên chúng ta bái đường .”

      Tân nương tử gật đầu. Lúc này hai vị tân nhân lần lượt dừng lại, nghe giọng người chủ trì, lạy trời đất lạy cao đường.

      Giang Diệu mới đứng bên cười, hướng về phía Tống Loan thấp giọng : “Kim Nguyệt nhát gan từ , làm việc gì cũng dễ dàng hoang mang.”

      Tống Loan là người từng trải, kinh nghiệm giống như trưởng bối : “Thời điểm thành thân bị khăn voan đỏ thẫm che lại nên cái gì cũng nhìn thấy, quả có chút luống cuống tay chân, khi đó ta cũng khá hơn nhị đệ muội chút nào.” Nàng thấy em chồng cười, lại giọng thêm câu, “... Chờ muội cùng Tuyên Vương thành thân biết.”

      Mặt Giang Diệu lại nóng lên. yên lành, thế nào lại chuyển đến người nàng rồi?

      Hôm nay làm hỉ , tất nhiên Tuyên Vương Lục Lưu cũng đến. Nhưng mà lần này đúng là cái gì kinh ngạc, dù sao sau này Tuyên Vương cũng là con rể của Trấn Quốc Công phủ nha. Bởi vậy, mọi người tự nhiên cũng ràng —— ngày ấy Giang Đại công tử thành thân, vì sao thái độ của Tuyên Vương lại ân cần như vậy. Nghĩ lại có thể khi đó có ý niệm thành thân rồi, Trấn Quốc Công cũng cáo già, hỉ lớn như vậy lại có thể giấu kín lỗ hổng.

      Giang Chính Mậu đối với lời chúc mừng và ánh mắt tìm tòi của các đồng liêu, cũng chỉ có thể cười tủm tỉm hưởng ứng, đến khi có vài người bạn ngày thường qua lại cũng khá thân thiết đến hỏi việc hôn nhân của Tuyên Vương cùng khuê nữ, Giang Chính Mậu vẫn giữ nụ cười, liếc mắt người cùng chuyện với nhi tử ông cách đó xa, còn ai khác ngoài Tuyên Vương thân thể như ngọc, : “Nhanh thôi, sắp rồi.”

      Rượu mừng vô cùng náo nhiệt đến cả buổi tối còn chưa dứt, còn chờ nháo động phòng nhóm công tử trẻ tuổi thấy Giang Thừa Hứa ôm tân nương yểu điệu bao bọc đến mức kín mít, lúc này mới mất hứng ra về.

      người trong đó sắc mặt hồng, nam tử đầy người mùi rượu ục ịch oán giận : “Trông Giang nhị giống như là ôm món bảo bối vậy. Vị Tiết nương này từng xem thi đấu đá cầu ở Tung Sơn thư viện, đúng lúc đó ta từng nhìn thấy qua, đúng là đẹp có đẹp , có điều ở Vọng thành này mỹ nhân như vậy ta tìm được rất nhiều nữa là đằng khác.”

      Lời này cũng phải đúng, các nương thuộc giới quý tộc trong Vọng thành này, chỉ cần có điều kiện ăn mặc, xiêm y đồ trang sức tôn lên, cho dù chỉ có dung mạo thanh lệ, nhưng cũng bởi vì ăn diện trang điểm mà gia tăng ít. Nhìn chung, ai ai cũng đều là mỹ nhân xinh đẹp. Nhưng có thể nổi trội ở giữa đám mỹ nhân như mây thế này, người đó mới thực là mỹ nhân bậc nhất.

      Lại nghe bước chân y chậm rì rì, cùng chuyện với người ở đằng cuối, “... Thiệu huynh, huynh cũng biết đó thôi, vị tiểu biểu muội kia của chúng ta, mới là đại mỹ nhân đó. Ban ngày huynh có nhìn thấy , đứng bên cạnh biểu di di của ta, ặc, cũng tươi ngon mọng nước. Giống như chỉ cần nàng ấy chớp mắt cái, cũng có thể trực tiếp câu hồn của người khác mất.”

      Vị thiếu niên trẻ ục ịch này là Nhị công tử của Hạ phủ, người được Hạ nhị xưng là “Thiệu huynh”, chính là nhi tử thứ sáu của Đại Lý Tự Thiếu Khanh -- Thiệu Minh Huy. Hạ nhị cùng Thiệu Lục là bạn nhậu vô cùng thân, tất nhiên hai người thường thường lén lút bàn tán về mấy nữ nhân.

      Vào lúc này Thiệu Lục thấy Hạ nhị uống say nên ăn linh tinh, ngờ lại lén lút tới cả vị tiểu biểu muội kim tôn ngọc quý này, vội vàng nghiêm túc : “Vị biểu muội này của ta sau này gả cho Tuyên Vương, cho phép ngươi bậy nữa.”

      Tuyên Vương là người đến từ phương nào? Trông khác gì Diêm Vương sống.

      Thiệu Lục nhìn xung quanh, sợ bị người khác nghe thấy toi đời.

      Nhưng Hạ nhị chỉ cười xua tay, vỗ vỗ bả vai Thiệu Lục, : “Lá gan Thiệu huynh . Huynh , Giang Diệu này có đẹp hay ?”

      Thấy chung quanh người nào, Thiệu Lục tất nhiên cũng thả lỏng chút, lại nghe ta mình nhát gan, mặt càng tức giận hơn nữa, càng lúc càng muốn chứng minh lá gan mình lớn tới cỡ nào: “Biểu di di của ta đẹp như vậy, sao biểu muội ta có thể xinh đẹp cho được. Ngươi nhìn thử xem, mông ra mông, eo ra eo, chỉ cần chờ thêm hai năm nữa, bánh bao nhất định trở thành bánh màn thầu, lúc đó đẹp đến chết người mất…“

      Hai người giọng thầm, tiếng cười bỉ ổi, dựa vào vai nhau ra Trấn Quốc Công phủ.

      Cách đó xa hành lang dài, Lục Hà mặc bộ áo choàng mới cùng chủ nhân đến dự tiệc, nghe hai người ở đằng kia dường như muốn sống nữa ăn lung tung, cũng bị doạ ra thân mồ hôi lạnh.

      Y chậm rãi ngước con mắt nhìn Vương gia trước mặt, giọng hỏi: “Vương gia, có cần tiểu nhân quyết hai người kia?” Mặc dù cách có chút xa, nhưng bọn họ người tập võ, nhĩ lực xưa nay mạnh hơn người bình thường, Vương gia khẳng định là nghe được ràng ràng.

      Nếu phải hôm này là hỉ yến của Giang nhị công tử, vào lúc này hai người đó còn có thể bình an vô ra cửa chính của Trấn Quốc Công phủ sao?



      Ngày hôm sau đôi phu thê tân hôn Giang Thừa Hứa Tiết Kim Nguyệt phải kính trà, Giang Diệu cũng dậy sớm đến ân đường của lão thái thái. Bảo Cân hầu hạ Giang Diệu rửa mặt, Bảo Lục đứng ở bên dâng lược, đồ trang sức nhìn Giang Diệu : “Tiểu thư, tối hôm qua Hạ nhị công tử và Thiệu Lục công tử xảy ra chuyện.”

      Hạ nhị và Thiệu Lục danh nghĩa cũng coi như là biểu ca của Giang Diệu, chỉ là thoáng quan hệ họ hàng, nhưng nếu sâu hơn, cũng quan hệ nhiều lắm. Giang Diệu chưa gặp bọn họ bao giờ, chỉ là hôm qua từ xa nhìn thấy quá bọn họ liên tiếp rót rượu ép Nhị ca nàng uống, ăn thô tục, chút cũng có giáo dưỡng.

      Nàng thuận miệng hỏi: “Chuyện gì?”

      Bảo Lục nghiêm túc trả lời: “Có người là tiệc mừng tan lâu, Hạ nhị công tử và Thiệu Lục công tử cùng nhau ... Đến kĩ viện để uống rượu hoa, nửa đường bị người ta hung hăng đánh trận. Lúc hai người được phát , cả người đều là máu, sợ là nếu chết cũng tàn phế...”

      Ra tay nặng như vậy? Giang Diệu cũng rất kinh ngạc, biết hai người đó đắc tội với ai. Nhưng nàng nhớ tới đời trước, hai người này lén lút nghị luận dáng người Tạ Nhân đẹp như thế nào, còn mặt nàng quyến rũ xinh đẹp, nhưng thân thể ốm yếu như cây trúc ... Cho nên kiếp này, nàng cũng tận lực muốn tiếp xúc với hai người này, nhìn liền cảm thấy buồn nôn.

      Bảo Cân đem trâm cài nạm bảo thạch cài lên đầu tiểu thư nhà mình, giúp tiểu thư chỉnh lại búi tóc mới chải xong, hướng về phía Bảo Lục trách móc: “Mới sáng sớm, ngươi chuyện này với tiểu thư làm gì?”

      Bảo Lục vội vã : “Là nô tỳ lắm miệng.”

      Giang Diệu hiểu được Bảo Lục là người thích lảm nhảm, quản được miệng mình, cũng trách cứ nhiều, chỉ : “Lần tới nếu có chuyện như vậy, cần với ta đâu.”

      Bảo Lục cúi đầu nhận sai, : “Nô tỳ biết rồi.”

      Rửa mặt, dùng đồ ăn sáng xong, Giang Diệu liền tới Thượng n đường của lão thái thái.

      Đôi vợ chồng trẻ vừa kính trà Giang Chính Mậu và Kiều thị, mặc áo gấm màu đỏ rực thêu hoa lựu, chải búi tóc phụ nhân ai khác ngoài Tiết Kim Nguyệt hơi quỳ gối, bỗng nhiên "Bịch bịch" tiếng lại quỳ xuống, náo loạn lớn như vậy làm gương mặt nhắn đỏ ửng. Kiều thị là người từng trải, nhìn con dâu run chân, cũng hiểu tối qua xảy ra chuyện gì, sợ là ban đêm nháo đến nỗi biết tiết chế, bà cũng chỉ cười tủm tỉm gì, bưng tách trà lên uống, lại tặng cho bọn họ hai cái bao lì xì to.

      Tiết Kim Nguyệt ngoan ngoãn : “Cảm tạ mẫu thân.”

      Giang Thừa Hứa cũng cầm lấy, thường ngày nam tử luôn bày ra vẻ mặt hờ hững, bây giờ cười lên có chút ngây ngô, : “Cảm tạ mẫu thân.”

      Kiều Thị trách móc nhi tử mình biết thương hương tiếc ngọc, : “Kim Nguyệt vừa mới vào cửa, sau này con cần phải quan tâm con bé nhiều hơn.”

      Giang Thừa Hứa liếc mắt nhìn thê tử gò má đỏ ửng bên cạnh, gương mặt chứa ý cười, nhìn Kiều Thị : “Mẫu thân, nhi tử hiểu rồi. Nhi tử cố gắng đối xử tốt với nàng ấy.”

      Sau đó Giang Diệu cùng nhóm đại tẩu nhị tẩu chuyện ở trong sân. Tống Loan hàn huyên với hai người lúc, phải trở về uống thuốc dưỡng thai, nên mất. Chỉ còn mình Tiết Kim Nguyệt, khuôn mặt nhắn của nàng ấy ửng hồng, bây giờ hai cái chân còn hơi run run đứng vững, nhưng chuyện này lại thể với Giang Diệu. Nàng chợt nhớ tới nha hoàn chuyên hầu hạ ở Chuế Cảnh viện, mấp máy môi, nhất thời biết nên thế nào.

      Tiết Kim Nguyệt là người giấu được tâm , trong đầu muốn cái gì, đều viết hết lên mặt, tuy tại chải kiểu tóc dành cho phụ nhân, nhưng mặt vẫn còn có chút non nớt. Giang Diệu : “Nhị tẩu, tỷ muốn hỏi cái gì? Nếu như muội biết, chắc chắn với tỷ.”

      Lúc này Tiết Kim Nguyệt mới hỏi: “Diệu Diệu, bên người Nhị ca muội, có nha hoàn gọi là Quyển Bích, ta nghe ma ma và bọn nha hoàn ở Chuế Cảnh viện , Quyển Bích rất giỏi giang khéo léo, có khi nào Nhị ca muội…” Chuyện như vậy, đáng ra nàng phải hỏi Nhị biểu ca mới phải, nhưng nàng sợ y tức giận, nên mới dám . Nhưng nếu hỏi, trong lòng nàng có hơi khó chịu. Lúc trước nàng biết, sau đó mới hiểu rằng, mẫu thân cho Cốc Liễu theo làm nha hoàn hồi môn cho nàng, là sợ Cốc Liễu quá xinh đẹp, bị Nhị biểu ca thu vào phòng. Dù sao các công tử trong gia đình giàu có, chung quy phải có nha hoàn thông phòng bên cạnh. Nàng gả làm vợ người rồi, những chuyện phải hiểu cũng nhiều hơn trước. Nhưng vị Quyển Bích này, còn đẹp hơn so với cả Cốc Liễu.

      Nhất thời Giang Diệu liền hiểu xảy ra chuyện gì. Tuy nàng biết, ba ca ca nàng đều giữ mình trong sạch, nhưng những loại chuyện thông phòng này, nàng chỉ là muội muội, cũng ràng lắm. Nàng có phần tin tưởng Nhị ca chưa từng đụng vào Quyển Bích, chí ít đời trước, Quyển Bích vì Nhị ca nàng và Kim Nguyệt có khoảng cách mà xen vào, nhưng Quyển Bích đối với Nhị ca nàng xác thực là tồn tại tâm tư riêng.

      Giang Diệu thấy lông mày Kim Nguyệt cau lại, hiểu được nàng ấy gả cho người, biết thêm chút chuyện, những lo lắng trong lòng cũng nhiều thêm chút.

      Giang Diệu nắm tay Tiết Kim Nguyệt, : “Tỷ biết tính tình Nhị ca ta, tuy rằng Quyển Bích ở trong phòng Nhị ca ta hầu hạ, nhưng huynh ấy xem nàng chỉ là nha hoàn bình thường. Chuyện như vậy, nếu tỷ có nghi ngờ, liền tự mình hỏi Nhị ca , phu thê phải tâm những lời từ trong đáy lòng mới tốt. Nhị ca ta đối với tỷ mềm lòng nhất, nếu như y tức giận, tỷ chị cần giọng năn nỉ, nhất định y dám bắt nạt tỷ.” Nàng yên lòng, lại bổ sung thêm câu, “... Tỷ phải nhớ kỹ, Nhị ca ta tỷ như thế, bắt nạt tỷ, nhưng nếu tỷ thấy sắc mặt y tốt, tuyệt đối đừng nhát gan sợ sệt, tỷ kmà hông chịu tiếng nào, Nhị ca ta cảm thấy tỷ thèm quan tâm y đó.”

      Kiếp trước, hai người này chính là như vậy. người cho rằng đối phương ghét bỏ mình, người cho rằng trong tâm đối phương có mình, nên tình cảm mới càng ngày càng xa cách.

      Tiết Kim Nguyệt nghe vậy vội gật đầu, cười cười : “Hừm, Diệu Diệu, ta biết rồi. Ta sợ Nhị biểu ca nữa.”, Nàng nhớ tới tối hôm qua nam nhân vừa thô bạo lại vừa ôn nhu, ngốc nghếch cười , “... Sau này ta có chuyện gì, trực tiếp hỏi Nhị biểu ca.”

      Quả là trẻ dễ dạy. Giang Diệu trêu ghẹo : “Sao còn gọi Nhị biểu ca?”

      Lỗ tai Tiết Kim Nguyệt nóng lên, nhớ tới đêm qua nam nhân quấn quít lấy nàng bắt nàng phải gọi y bằng phu quân, còn buộc nàng phải những lời rất ngượng ngùng, Tiết Kim Nguyệt vội vàng che mặt giận dỗi : “Muội mà còn nữa ta để ý tới muội.”

      Hai tỷ muội trò chuyện, Giang Thừa Hứa tới, nhìn thoáng qua thê tử và muội muội, hỏi: “ gì đấy?”

      Nhìn , người này thành thân, nhưng lại có chút nào giống vừa mới thành thân. Giang Diệu nở nụ cười ôn hòa, rạng rỡ với Nhị ca mình, : “ có gì. Chỉ là... Nhị tẩu có chuyện muốn với Nhị ca.”

      Giang Thừa Hứa nhìn về phía thê tử. Tiết Kim Nguyệt có chút lúng túng, theo bản năng muốn có chuyện gì, nhưng nghĩ tới nha hoàn Quyển Bích và lời em chồng vừa , nhất thời cố lấy dũng khí, ngẩng đầu lên : “Vâng.”

      Giang Thừa Hứa : “ theo ta .”

      Giang Thừa Hứa nhanh chân phía trước, Tiết Kim Nguyệt vội nháy mắt cái với Giang Diệu, cũng cất bước theo sau. Ban đầu nam nhân bước nhanh như sao băng, sau đó nhận ra được cái gì, bước chân cố tình chậm lại chút, hai phu thê song song với nhau, nhìn xứng đôi.

      Tuy Giang Diệu rất vui mừng, nhưng trong lòng khó tránh khỏi có chút trống rỗng.

      Từ đến lớn, nhóm ca ca quý giá nhất của nàng, bây giờ mỗi người đều thành thân, có thê tử cần mình bảo vệ. Có lẽ các ca ca vẫn xem nàng giống như bảo bối, nhưng muội muội chung quy cũng là muội muội, cũng thể trở về được như khi còn bé. Giang Diệu có chút mất mát nho , sau đó trở về viện của mình, tới phòng ngủ, cầm lấy đai lưng màu đen được thêu nửa bên trong giỏ trúc lên, cẩn thận thêu tiếp.



      Chưa hết bầu khí thành thân vui mừng của Giang Thừa Hứa, đến cuối năm. Ngày giao thừa hôm đó, cả gia đình Trấn Quốc Công phủ hoà thuận vui vẻ cùng nhau ăn cơm tất niên. mặt lão thái thái nhuộm ý cười, cho đến khi ánh mắt rơi vào mặt Giang tam gia, mới : “Năm nay tết đến ngươi cố gắng ở yên trong phủ cho ta, bồi thê tử của ngươi xã giao, đừng hở tí lại chạy ra bên ngoài như vậy.”

      Năm ngoái Giang tam gia chỉ về nhà mẫu thân cùng với Thích thị, còn tới thăm những họ hàng thân thích khác, đều là Thích thị cùng chung với ba nhi tử. Tuy rằng Thích thị gì, nhưng lão thái thái vẫn tức giận hồi lâu. Giang tam gia nghe vậy, gật đầu : “Nhi tử biết rồi.”

      Thích thị và Giang tam gia bằng mặt bằng lòng cùng nhau ngồi xuống, cũng hướng về lão thái thái ngoan ngoãn đối đáp vài lời.

      Chỗ ngồi vị trí đều sắp xếp theo bối phận, những người ở đây đều là huynh đệ có dung mạo xuất chúng ngang ngửa nhau. Trấn Quốc Công phủ tổng cộng có mười vị công tử, ngoại trừ con vợ lẽ Giang Thừa Hàn được ngồi chung bàn, còn lại chín vị đều ở đây. Năm rồi chỉ có tiểu nương Giang Diệu, năm nay có thêm hai vị tẩu tẩu, đúng là náo nhiệt hơn hẳn so với năm vừa rồi. Đặc biệt là Tiết Kim Nguyệt, tính tình còn muốn hoạt bát hơn cả Giang Diệu, lại có quan hệ rất thân với nhau, hai tiểu nương cười cười , bữa cơm tất niên này cực kỳ vui vẻ.

      Ăn xong cơm tất niên là đến lúc đón giao thừa, có điều thân thể Giang Diệu có chút khỏe, nên Kiều thị bắt nàng phải trở về phòng nghỉ ngơi sớm hơn chút.

      Đến phòng ngủ, Giang Diệu kéo kéo ống tay áo Kiều Thị, giọng : “Mẫu thân, nữ nhi có chuyện gì, người để con cùng đón giao thừa với các ca ca .”

      Kiều thị sờ sờ gương mặt hơi có chút tái nhợt của khuê nữ, : “Hàng năm đều đón giao thừa, thiếu chi lần này…” Kiều thị dừng lại chút, nghĩ lại có lẽ đây là lần cuối cùng khuê nữ được đón tết ở bên cạnh người thân, khỏi cảm thấy hốc mắt có chút ướt. Bà , “Được rồi, con mau nghỉ ngơi .” xong, đem cái bao lì xì lớn để dưới gối khuê nữ.

      Trước mặt mẫu thân hung hăng như vậy, Giang Diệu cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nằm ở giường nhỏ. Chờ Kiều thị rồi, Giang Diệu ở giường nhỏ lăn qua lăn lại ngủ được, lúc này mới mặc tẩm y, khoác áo khoác đứng trước cửa sổ. Giao thừa náo nhiệt, pháo hoa ngừng, đủ loại khói hoa “Ầm ầm ầm” bay lên bầu trời đêm, sau đó nổ tung, muôn màu muôn vẻ, óng ánh loá mắt.

      Giang Diệu lẳng lặng nằm nhoài bệ cửa sổ, nâng cằm nhìn pháo hoa.

      Trong đầu, đúng là lại bắt đầu nhớ tới rồi.

      Nhớ tới , trong lòng Giang Diệu ngọt ngào, nở nụ cười xinh đẹp.

      Giang Diệu có chút buồn ngủ, giơ tay xoa xoa đôi mắt lim dim, dự định trở lại ngủ. Nàng vừa ngước đôi mắt, nhìn thấy nam nhân đột nhiên xuất ở bên ngoài cửa sổ, nhất thời sợ hết hồn. Cho đến khi thấy vóc dáng cao to, và khuôn mặt tuấn mỹ của nam nhân khoác áo choàng màu đen, lẳng lặng đứng ở trước mặt nàng, mới bỗng nhiên phản ứng lại, thấp giọng hỏi: “Chàng... chàng sao lại…”

      Đáng ra đêm giao thừa phải quây quần bên cạnh người thân mới phải, sao lại đến nơi này của nàng? Chỉ là — -- -- nghĩ đến khi còn bé chỉ có người thân là lão Vương phi để quan tâm, nhưng hôm nay lão Vương phi tạ thế nhiều năm. Nàng đột nhiên có chút đau lòng, nhìn chỉ cứ ngây ngốc như vậy, nàng vội vàng đứng dậy tránh ra, nghe gian ngoài có động tĩnh gì, mới quay lại nhìn Lục Lưu : “Chàng vào .”

      Lục Lưu đúng là kinh hỉ.

      Hôm nay là ngày đặc thù, nghĩ nàng vào lúc này có lẽ cùng đón giaothừa với người nhà, chứ phải ở trong phòng ngủ, chỉ là muốn ôm may mắn lại đây nhìn thử xem, ngờ thấy tiểu nương mình nằm nhoài bên cửa sổ xem pháo hoa, nhếch miệng lên, vươn mình vào, cúi người thân mật tựa lên trán của nàng, hỏi: “Sao đón giao thừa?”

      biết nàng có khả năng ở trong phòng ngủ, còn tới đây. Giang Diệu thấp giọng lẩm bẩm câu.

      Có lẽ là đứng bên ngoài hồi lâu, nam nhân vừa mới vào, cơ thể mang theo khí lạnh. Nàng run rẩy, dựa vào trong ngực của , : “Do thân thể vừa rồi có chút thoải mái, mẫu thân ta bắt ta ngủ sớm chút.” Nàng ngẩng đầu nhìn , “...Còn chàng?”

      trực tiếp trả lời, chỉ vuốt ve mặt nàng, : “Khá hơn chút nào ?”

      Giang Diệu rất thích được người khác quan tâm, bèn gật đầu : “ sao rồi.” Chỉ là tay quá lạnh, Giang Diệu nắm lấy tay , oán giận , “Tại sao mặc nhiều chút?”

      Lục Lưu cười cười, : “ lạnh.”

      Nam nhân sĩ diện, nếu là sợ lạnh, bị người cười chê, cho nên dù có bị đông lạnh thành nước đá nữa, cũng cậy mạnh lạnh. Giang Diệu cho mặt mũi, nên cũng hỏi nhiều.

      Lục Lưu thấy nàng ăn mặc cũng mỏng manh, liền bế nàng đặt giường nhỏ, dùng chăn gấm bọc nàng kín mít. Giang Diệu bị quấn thành cục ngồi ở giường nhỏ, nhìn nghiêm túc ngồi ở bên cạnh giường, cử chỉ đúng là quân tử thủ lễ. Nàng vốn nên hài lòng mới phải, chỉ là —— Đêm nay nàng bỗng nhiên muốn thủ lễ. :v

      Nàng đỏ mặt, xê dịch cả người vào trong chừa ra khoảng lớn. Lục Lưu hiểu ý nàng, nhất thời mặt lộ vẻ mặt vui mừng, cởi áo choàng và đôi ủng bằng gấm, liền leo lên giường tiểu nương, ôm người vào trong lồng ngực. dùng môi hôn khắp mặt nàng, : “ sợ bản vương bắt nạt nàng?”

      Nàng lên tiếng, chỉ lắc lắc đầu.

      Giang Diệu cũng cảm thấy hành động của mình có chút kinh hãi thế tục, mặc dù quy củ rất trọng yếu, nhưng nàng càng nỡ người mình thích bị đông lạnh. Nàng nằm nhoài lồng ngực , nghe từng tiếng tim đập mạnh mẽ, bỗng nhiên có chút ngạc nhiên, đưa tay vào trong sờ soạng.

      Thình thịch, thình thịch...

      Nàng cười cười, ngẩng đầu nhìn , “... Lục Lưu, chàng cũng căng thẳng sao?”

      Lục Lưu cúi đầu hôn cái lên miệng nàng, nuốt luôn thanh mềm mại trong trẻo của nàng vào trong bụng. nắm tay nàng, kéo xuống nơi dưới thắt lưng, làm cho nàng hiểu rằng, đó phải căng thẳng.

      Giang Diệu bị dọa có hơi sợ, gò má nóng đến lợi hại. Nhưng nàng cũng là người sĩ diện, biết Lục Lưu là có ý muốn hù dọa mình, mới cam lòng yếu thế, nguỵ trang thành gương mặt bình tĩnh, còn nghịch ngợm cắn cắn miệng .

      Dù Lục Lưu lại tự kiềm chế thế nào, nhưng trước mắt nửa đêm canh ba, cùng nương mình thích nằm ở cái giường nhỏ. Tiểu nương mặc tẩm y nằm ở trong ngực của , thân thể mềm mại xinh đẹp, toả ra vị ngọt nhàn nhạt, tránh được muốn nhiều hơn nữa. xoay người đè nàng ở dưới thân, ngậm lấy nàng miệng dùng sức hôn.

      Tiểu bánh bao cố gắng trưởng thành bị ép có chút đau. Nước mắt Giang Diệu muốn tràn ra, nên mới đưa tay đẩy . Nhưng chỉ tay có thể dùng sức, tay còn lại ... Nàng xấu hổ cực kì, vốn chỉ nghĩ lúc này Lục Lưu giống như bình thường, chỉ hôn miệng nàng là xong, cho nên nghĩ tới ...

      Miệng được giải thoát, nam nhân phát hành động của Giang Diệu, lúc này mới sốt ruột lầm bầm: “ cho trốn.” Tuy rằng tối nay náo nhiệt, nhưng nếu có động tĩnh lớn hơn, khó đảm bảo Bảo Lục bên ngoài nghe thấy. Lúc này, Giang Diệu đúng là có chút vui mừng, hôm nay trực đêm phải là người tỉ mỉ Bảo Cân.

      Giang Diệu giống như cầm khoai lang nóng bỏng tay, vội vàng : “... Đỡ hơn chưa?”

      Giọng tiểu nương run nhè , giống như miếng đậu hũ non chiếc thìa sắp đưa đến bên miệng, run run rẩy rẩy. Gần như sắp khóc.

      Lục Lưu động viên hôn gò má của nàng, hiểu được chuyện này đối với nàng mà có hơi quá sức tưởng tượng chút, nhưng đến cùng nỡ thả ra, ôm cơ thể mềm mại của nàng, khép hờ mắt, khàn khàn động viên : "Sắp rồi... Chờ chút.” :yoyo23:
      kem_1010, Happyanh, nhung_rose62 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :