1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Như Xa Mà Lại Như Gần - Thanh Âm Mạc Ảnh (C35/71)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Sấu Dầm

      Sấu Dầm Well-Known Member

      Bài viết:
      725
      Được thích:
      3,723
      Chương 23
      Ánh trăng mông lung, ngọn đèn mờ ảo. Ban đêm của ngày xuân thỉnh thoảng chỉ nghe thấy tiếng ô tô chạy qua đường cái, chung quanh tựa hồ có hơi thở ấm áp lưu chuyển.
      Vị Như thấy ngẩng đầu, lại biết có nhìn thấy mình định bước lên mấy bước ra ngoài .
      Vị Như thấy ngẩng đầu, biết nhìn thấy , bởi vì mặt hề có mờ mịt bất đắc dĩ, mà là ngạc nhiên, sau đó là vui sướng.
      Chưa bao giờ phát mình chạy nhanh như vậy, vào lúc chưa kịp suy nghĩ về phía trước, xuyên qua đường cái đến bên người .
      cúi đầu phát , hai tay thế nhưng hơi hơi run run.
      Nhất định là thời tiết về đêm cuối xuân rất lanh, nếu bình tĩnh trầm ổn như Lâm Tễ Viễn, làm sao có thể phát run.
      biết đáy lòng của có phải cũng trở nên rét lạnh như này. Vì cùng nam nhân khác từng có chung quá khứ.
      Bỗng nhiên Vị Như còn cảm thấy hoang mang, chút do dự ôm lấy , ôm chặt thắt lưng , cho cũng cho chính mình chút ấm áp.
      cứng ngắc vươn tay ôm chút sứt mẻ vào vòng tay mình, đem mặt dụi dụi vào trong ngực .

      "Tễ Viễn....đừng tức giận..."

      chưa bao giờ là người hèn mọn như vậy, cho tới bây giờ vốn kiêu ngạo tự tin, nhưng lúc này trừ bỏ hạ thấp giọng làm nũng cái gì cũng muốn làm.
      yên lặng nâng bàn tay xoa đầu thuận tiện luồn vào suối tóc mềm mại, mỏng manh như tơ lụa, lại làm cho người ta vô cùng quyến luyến.
      trầm mặc lâu, cuối cùng vỗ vỗ lưng thấp giọng

      " Đừng ngốc."

      đứng thẳng người, ngẩng đầu nhìn , trong lòng có chút sợ hãi nho , tức giận sao? Hay là giấu ?
      Lâm Tễ Viễn nhìn ánh mắt của , hé miệng mấp máy môi, lại được lời, chẳng qua chỉ siết chặt bả vai , lúc này đây mệt mỏi vô cùng, vô lựa dựa vào cơ thể , mới phát hóa ra cảm giác có người làm chỗ dựa cho mình lại ấm áp như vậy. Tuy rằng người làm chỗ dựa cho vóc dáng kiều bé. cúi đầu ghé sát tai chậm rãi

      "Tôi vốn tức giận. Tôi....ghen tị."

      Hai chữ kia ràng vang bên tai . quả thực thể tin tưởng chính tai mình nghe được. Lâm Tễ Viễn lại ghen tị với người khác

      "Tễ Viễn, em..."


      "Tôi biết, em gặp ta trước."

      Giọng vẫn trầm thấp như cũ, nhưng lại mang theo chút ủy khuất. Trái tim nhất thời mềm nhũn ngọt ngào như kẹo đường, chưa bao giờ nghĩ đến, Lâm Tễ Viễn lại có chút trẻ con, ôm thào .

      "Tễ Viễn, là vận khí của em tốt, gặp sớm chút."

      ôm chặt thắt lưng , cực lực an ủi

      "Nếu em quen biết trước, ngay cả ánh mắt cũng thèm nhìn ta..."

      " sao?"

      Bỗng nhiên vội vàng lên tiếng hỏi. Vị Như có chút giật mình hiểu , vì sao lại muốn đáp án.

      "Vâng, đương nhiên là , tốt như vậy, ốm mà nửa đêm vẫn vội vàng mang thuốc đến cho em, tốt với em như vậy làm sao còn liếc nhìn người khác?"

      Cứ như vậy những lời tận đáy lòng, thế nhưng lúc xong lại cảm thấy ngại ngùng, đánh ghé sát tai .

      "Vốn dĩ chúng ta bắt đầu chậm hơn người khác, cho nên càng phải quý trọng thời gian đúng ? Chẳng phải luôn ghét người khác lãng phí thời gian sao? xem tối hôm nay chúng ta lãng phí tiếng đồng hồ, bây giờ còn hại đứng ở ngoài gió lạnh. biết có bị cảm nặng thêm , thời tiết vẫn còn lạnh, lại mặc ít như này..."

      Vị Như vốn giỏi an ủi người khác, càng biết nên an ủi Lâm Tễ Viễn như nào, luôn cường đại, giống như nắm giữ mọi chuyện trong tay, có chuyện gì làm dao động, khó có được lần yếu đuối, nhưng lại làm cho như lâm vào đại địch, đành phải ôm chuyện, ý đồ dời lực chú ý của .

      "Em..."

      Bỗng nhiên đứng thẳng người, giữ chặt cánh tay

      "Làm sao vậy?"

      Nhìn sắc mặt vẫn tối tăm càng hoảng sợ.

      "Làm sao em lại dông dài như vậy?"

      khôi phục lại bình tĩnh, thản nhiên , chút thoải mái vừa rồi giống như bị ném ra sau đầu.
      Kỳ lạ, rất lạ, nghe thấy giọng điệu cười nhạo mình quen thuộc của , Vị Như lại cảm thấy vui vẻ thoải mái. Nghĩ sâu thêm thêm chút thầm cảm thán, trước mặt luôn năng lộn xộn, biểu thất thường, có phải là gặp phải khắc tinh?
      cũng cảm thấy kỳ lạ, chỉ cần ôm như này, nghe lải nhải chút chuyện vụn vặt, thế nhưng có thể làm cho tâm tình dần dần sáng sủa. Đối với người trước mặt này thể nào bỏ qua, giọng , ngón tay mềm mại, luôn làm cho trong nháy mắt cảm thấy vô lực, trừ bỏ ôm , cái gì cũng muốn làm.

      "Em vốn dông dài như vậy đấy..."

      cúi đầu kéo tay , chậm rãi mỉm cười. Tay thon dài, đầu ngón tay có chút tím tái, lại lạnh lẽo, nhịn được lại đau lòng trận, ngẩng đầu nhìn

      "Bên ngoài lạnh lắm, mau về nhà ."

      xong bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, thất thanh kêu lên

      "Thôi chết, thảm rồi."

      "Làm sao vậy?"

      nhìn vào mắt , ủ rũ cúi đầu lí nhí

      "Em quên cầm...chìa khóa rồi."

      Cuối cùng cũng nở nụ cười. Nụ cười của , nhàng lại đẹp mắt, phối hợp với nụ cười, toàn bộ đường cong gương mặt đều nhu hòa ít, con ngươi sâu thẳm đen nháy, cuối cùng có chút lấp lánh.

      " Ngốc ngếch."

      nhìn đánh giá

      "Thời điểm làm che giấu tệ nhỉ."

      "...mỗi lần gặp chuyện như này đều phải vì sao. Nếu phải vội vã đuổi theo ..."

      Vị Như được nửa bỗng nhiên đỏ mặ được nữa

      "Tóm lại đều tại ."

      phát đối phó với Lâm Tễ Viễn chỉ có thể càn quấy, chỉ có thể giả bộ hồ đồ, nếu nhất định kết cục thua thiệt về mình.

      "Bây giờ phải làm sao?"

      "Là em mang chìa khóa, vì sao lại hỏi tôi?"

      nhìn thẳng mắt , bình tĩnh

      "..."

      Vị Như ngẩn người, người này hiển nhiên khôi phục như bình thường...áp lực cường đại trở lại....

      "Về nhà của tôi ."

      Lâm Tễ Viễn vừa giơ tay vẫy chiếc taxi qua vừa . Vị Như ngồi vào trong xe mới phát , bản thân mình cứ như vậy xu dính túi, chìa khóa cũng mang, chỉ mặc áo sơ mi, quần dài, bị lừa lên xe về nhà.

      "Em... phải đến nhà à..."

      tựa đầu vào vai , có chút lo sợ bất an hỏi. Khuôn mặt có chút căng cứng hỏi

      "Bằng em muốn nhà ai?"

      " nhà , nhà tốt nhất. Phòng ở to, trang hoàng đẹp, tầng trệt thích hợp, hoàn cảnh tiểu khu cũng tốt lắm..."

      Vị Như lập tức liều mạng gật đầu . Bởi vì qua mười giờ, xe taxi thể vào tiểu khu, cho nên bọn họ chỉ có thể ở ngoài cửa tiểu khu xuống xe.

      "Tễ Viễn, mỗi lần đưa em về nhà, đều phải xuống xe từ đây sao?"

      Vị Như xuống xe, đứng ở cửa hỏi

      "Có chuyện gì?"

      vừa cầm tay dẫn thẳng về phía trước, quay đầu lại hỏi. Từ nơi này tiểu khu đến chỗ sâu nhất nhà của , cũng phải lúc, đối với khẳng định có chút vất vả.

      " có gì."

      lắc đầu đuổi theo bước chân , bàn tay vẫn ở cánh tay . hối hận, ảo não, vì sao gặp sớm hơn chút.

      "Đầu gối em đau lắm, chậm chút nhé."

      Bước chân của thoáng ngừng lại chút, xoay mặt nhìn nhìn , gật đầu

      "Được."

      Trở về nhà, Vị Như liền bị Lâm Tễ Viễn kéo vào phòng tắm, đặt ghế bên cạnh bồn tắm

      "Ngồi yên đừng nhúc nhích."

      "Vâng."

      ngoan ngoãn ngẩng đầu nhìn tìm khăn mới, đặt ở vòi nước làm ấm

      " cần phiền toái vậy đâu, cũng nghiêm trọng lắm..."

      vừa chuyện bị trừng mắt trở lại, sau đó liền chậm rãi ngồi xổm xuống, liền cảm giác ấm áp ở đầu gối .

      " phải vừa muốn dùng đá chườm lạnh sao? Sao bây giờ lại đổi thành chườm nóng?"

      Vị Như tò mò hỏi

      "Lúc nãy là còn mới, bây giờ bầm tím lớn như vậy, chườm lạnh cũng vô dụng."

      cúi đầu hơi giọng mũi . Vị Như chưa bao giờ ở góc độ này nhìn , thấy được cổ áo sơ mi trắng, tóc gáy cắt ngắn gọn gàng, bờ lưng gầy gò, cảm giác ngón tay ấm áp, chạm nhàng làn da mình.

      "Tễ Viễn..."

      theo bản năng gọi tên . chỉ ừ tiếng, nhưng ngẩng đầu, lấy chút thuốc ra tay, đem bàn tay đặt đầu gối , chậm rãi bắt đầu ấn nhàng. Bộ dáng chuyên tâm, Vị Như trải qua biết bao nhiêu chuyện, cảm giác lúc này đây trước đó chưa từng có, cảm thấy cực kì cực kì, tình....cảm.
      nhìn ngón tay dài, đầu gối còn cảm giác đau. cứ có ma lực có thể khiến quên tất cả mọi thứ chung quanh, trong mắt trong lòng đều chỉ còn bóng dáng .
      cao nhìn xuống , giống như được tăng thêm ít dũng khí

      "Tễ Viễn, hóa ra cảm giác có người quan tâm tốt như vậy..."

      từ chối cho ý kiến, từ góc độ của chỉ có thể nhìn thấy nụ cười thoáng qua của .

      "Nhưng vì sao luôn cho em quan tâm vậy?"

      Tay chỉ khựng lại chút, nhưng rất nhanh liền tiếp tục động tác vừa rồi, giống như biết trả lời thế nào, chỉ đành cúi đầu lảng tránh.

      "Em biết từng , cần em đồng tình, em đối với cũng phải đồng tình, em chỉ muốn quan tâm , giống như quan tâm đến em."

      nhìn vào mắt ,mấy lời nghẹn suốt thời gian qua cuối cùng có thể ra.

      "Hơn nữa, ra...cái gì em cũng đều nhìn thấy rồi....mắng cũng bị mắng rồi, còn muốn trốn trốn, tránh tránh cái gì nữa, sớm muộn gì cũng..."

      được nửa, Lâm Tễ Viễn bỗng nhiên ngẩng đầu lên, thẳng tắp nhìn , ánh mắt có chút nghiêm khắc, nhất thời đem nửa lời còn lại của dọa về.

      "Thuốc bôi xong rồi."

      vẫn ngồi như cũ, cầm khăn lau tay .

      "Ừm."

      Vị Như đứng lên, lắc lắc đầu gối

      " đau nha."

      chuyện, vươn tay ném khăn tay vào thùng rác. Vị Như cúi người, đỡ lấy cánh tay , ra vẻ thoải mái

      "Mau đứng lên nào, bằng chắn ngang ở đó em ra ngoài được, em khát muốn chết, cần uống nước."

      như vậy, muốn cự tuyệt cũng có cách nào mở miệng, đành phải vươn tay giữ chặt cánh tay , hơi hơi nhíu mày, liền nghe thấy giọng có chút khẩn trương của

      "Tễ Viễn..."

      chuyện chỉ nắm chặt tay lấy đà yên lặng đứng dậy, xoay người ra phòng khách, vẻ mặt có chút suy nghĩ.
      Vị Như uống nước xong liền rót giúp cốc nước mật ong, vừa quay đầu lại thấy ngồi ở sô pha ngẩn người.

      "Nào, bị cảm cần uống nhiều nước."

      qua, đưa cốc nước cho . nhận cốc nước,cầm ở trong tay, vẫn lời nào, đầu ngón tay thon dài chiếu vào trong thủy tinh trong suốt, phản ra ánh sáng thản nhiên nhu hòa.

      "Em có cho thêm nhiều mật ong, ngọt lắm, phải vẫn thích uống ngọt sao, uống nhanh chút."

      gật gật đầu, cuối cùng thành thành, uống hơi cạn sạch, lẳng lặng ngẩng đầu nhìn .

      "Sao vậy? ngọt quá à?"

      "Vị Như, có số việc, cho chút thời gian..."

      Bỗng nhiên thở dài, trong đôi mắt sâu thẳm đen nhánh đó, tất cả đều là khẩn thiết. Đương nhiên Vị Như hiểu được suy nghĩ gì, đành gật gật đầu

      "Được."

      Nhưng sau đó vẫn nhịn được sửng sốt . Được an ủi dần dần cũng bình tĩnh lại. vốn muốn tới chỗ khác, nhưng thân thể trọn vẹn bó buộc bản thân, chỉ biết đứng tại chỗ.

      " ngủ sớm chút ."

      buông cái chén xuống, ngẩng đầu nhìn . gật gật đầu.

      "Được."

      " cũng mau ngủ , nhớ đắp chăn kín chút, đừng để ban đêm lại bị cảm lạnh."

      "Được."

      nhắm mắt, ngửa đầu dựa vào sopha, mặt có chút thần sắc mệt mỏi. Trong lòng Vị Như từng trận chua xót, mấy ngày nay bởi vì giận dỗi, cũng quan tâm tốt, đến gần, cúi người hôn trán .

      "Tốt lắm, phát sốt nữa rồi."

      "Có sốt hay cần phải kiểm tra như này à?"

      im hơi lặng tiếng ôm lấy , khóe miệng lên chút ý cười thản nhiên.
      thuận thế ngồi xuống cạnh , nắm lấy bàn tay giọng

      "Kiểm tra như vậy, là người đầu tiên..."

      Tim nhất thời nóng lên, kéo tay đặt ở môi, nhắm mắt cảm giác ngón tay áp.
      Người đầu tiên...Ba chữ này với hình như vẫn giải được ma chú vẫn luôn nặng nề trong lòng , ngay cả chính cũng thể , vì sao lại để ý như vậy, bướng bỉnh như thế, giải tỏa ra ngoài được.
      Như là cảm nhận được đáy lòng vẫn u buồn, Vị Như tựa vào bên cạnh, nắm bàn tay

      "Tễ Viễn, để em kể nghe câu chuyện được ?"

      "được."

      nhắm mắt lại, tựa như còn sức lực mở ra.
      Vị Như vươn tay lấy cái chăn ở đầu sopha, mở ra đắp lên người , cho đến khi quấn thành cái bánh chưng mới yên tâm tựa đầu vào vai , tiếp tục .

      "Chuyện xưa này là em nghe được từ người bạn. Trước đây có , với vị hôn phu chọn được ngày lành tháng tốt tính đến chuyện kết hôn, nhưng vị hôn phu của lại cưới người khác. bị đả kích, mắc bệnh dậy nổi. Sau đó có vị tiên xuất , vị tiên này hỏi , ngươi có muốn biết, vì sao người cùng lại có duyên phận đến cuối đường ? " có" .Vì thế vị tiên mang theo bay đến bãi biển, nơi đó có cỗ thi thể, quần áo, đến gần vừa nhìn liền hoảng sợ, hóa ra cỗ thi thể kia bộ dáng giống như đúc."

      "Nửa đêm, được kể chuyện ma quỷ."

      Bỗng nhiên Lâm Tễ Viễn chuyện, làm giật mình hoảng sợ.

      " phải truyện ma, nghe là được. là, nhát gan..."

      nghĩ nghĩ, liền tiếp tục kể, ban đêm yên tĩnh, thanh kể chuyện của lãng đãng trong phòng, ôn nhu mà thong thả.

      "Vị tiên với , cỗ thi thể này chính là kiếp trước của , bởi vì gặp chuyện may, tuổi còn trẻ chết ở bờ cát."

      Sau đó có môt người trẻ tuổi tới, nhìn thấy đó là vị hôn phu của , nhìn thấy thi thể , vì thế bước lại gần nhìn nhìn, sau đó cởi quần áo của mình, che lên người , thở dài phen cảm thán" đáng tiếc, đáng tiếc.", sau đó bước . Vị tiên " ngươi xem tiếp ."
      Sau đó lại có người đàn ông trẻ tuổi đến, cũng nhìn thấy thi thể , vì thế liền tìm chỗ thích hợp, đào cái hố, cẩn thận đem chôn, vì làm phần mộ nho , thỉnh thoảng thắp hương.
      tạm dừng chút, giống như bỗng nhiên biết nên kể câu chuyện sau đó như nào.

      "Hết rồi sao?"

      Lâm Tễ Viễn mở to mắt hỏi. Vị Như lắc đầu lại mở miệng lần nữa, chạm rãi nhìn ánh mắt , chậm kể tiếp.

      "Vị tiên đó cho nghe, vị hôn phu của , kiếp trước chỉ có duyên phận vì bộ quần áo, cho nên cuộc đời của chỉ có thể dây dưa đoạn tình. Người sau đó lập mộ cho , mới là người chân chính cả đời này phải đợi."

      biết, có phải câu chuyện có chút quỷ dị, làm cho nhất thời thế nhưng chỉ yên lặng nhìn , lời, chính cũng có chút ngẩn người, thậm chí còn biết có phải mình xác định được chưa, có phải người chân chính đời này đợi hay , nhưng giờ khắc này, ngay tại giây phút này, vô cùng kiên định, thầm nghĩ nhất định phải nắm chặt đôi tay này, cảm giác mãnh liệt như thế, mãnh liệt đến mức có thời gian tự hỏi, chỉ theo bản năng, gắt gao nắm chặt bàn tay .
      hoảng hốt khi thấy đưa mặt đến gần từng chút , hơi thở nóng rực, ấm áp dừng ở gương mặt.

      "Vị Như..."

      hắng cổ họng nhàng gọi tiếng, sau đó liền đến gần thêm chút. theo bản năng nhắm mắt lại, thầm nghĩ có phải muốn hôn môi , nhưng lại chậm rãi vươn tay, cực mềm vén cổ áo sơ mi, lộ ra cần cổ trắng nõn, xướng quai xanh cùng nửa bờ vai.

      "Tễ Viễn, ..."

      Hô hấp của có chút nóng, có chút dồn dập, rất gần, trong nháy mắt làm cho cả người mềm nhũn, đó là cảm giác cho tới bây giờ chưa từng trải qua, lần đầu tiên thể nghiệm.
      chỉ dùng bàn tay, liền đem hai cổ tay tóm lại chỗ, lưng dựa vào lòng , thể động đậy, tay kia liền ôm chặt thắt lưng , làm cho tự chủ ngả về phía trước.
      Bỗng nhiên, sau gáy có cảm giác ấm áp, ẩm ướt, đôi môi cả nhàng hôn lên, cảm giác mềm mại, giống như hòa tan khối socola, tan chảy, mềm ngấy, ngọt ngào.
      Nhưng trong nháy mắt, ôn nhu bỗng nhiên biết mất tung tích, thế nhưng lại đột nhiên mút mạnh lên làn da , đau đớn bất thình lình xảy ra, làm cho lập tức nhịn được than thành tiếng

      "Tễ Viễn...đau..."

      Lời của vừa phát khỏi miệng, theo bản năng liền buông lỏng cổ tay , nhưng môi lại chịu buông tha, chẳng qua lực đạo nhự chút, biến thành dùng sức hôn.
      Khuôn mặt dán sát sau gáy , mỗi lần hô hấp, mỗi lần tim đập, thậm chí mỗi lần lông mi chớp chớp, đều cảm nhận được, chỉ cảm thấy toàn thân vô lực, cúi đầu dựa vào lòng , đôi tay dùng sức ôm chặt , nhốt vào lồng ngực giống như muốn vắt kiệt hô hấp của , mãi đến khi hô hấp dồn dập, mới chậm rãi thả lỏng, chỉ là đôi môi nóng bỏng vẫn dán sát sau gáy , lưu luyến ở dấu hôn đó, bồi hồi lâu.
      vẫn đen mặt chôn ở vai , tìm hai bàn tay , đan mười ngón tay mình với bàn tay , nắm chặt, hề buông ra. Giong như do dự lâu, rốt cuộc bên tai

      "Vị Như, là tôi tốt, là tôi,,,...gặp được em trước."

      chưa bao giờ biết, hóa ra mình lại nhiều nước mắt đến thế, chỉ là nghe thấy nhưng lời này, hốc mắt có chút cay cay, cúi đầu cắn chặt môi, trong lòng từng đợt từng đợt chua xót. Chỉ vì những lời này, có chút oán hận ông trời, cảm nhận được cái gì gọi là hận vì gặp nhau quá trễ.
      Đứt quãng xong câu kia, liền ngẩng đầu, sau đó duỗi tay nâng hai má , nhìn thẳng mắt , ánh mắt kiên định mà nhu hòa, giống như hiểu được điều gì, chắc như đinh đóng cột.

      "Đời này, em cần đợi ai nữa, cũng cho phép đợi người khác nữa."

      Lúc Vị Như sắp tắm mới phát , lưu lại dấu vết, là dấu hôn màu tím, thậm chí có chút sang màu đen, làn da vốn mẫn cảm, vết hôn này ước chừng phải nhiều ngày sau mới hết. Mà mãi đến rất lâu về sau này mới chính thức hiểu được, đối với Lâm Tễ Viễn dấu hôn này cuối cùng có bao nhiêu ý nghĩa trọng đại.

    2. Sấu Dầm

      Sấu Dầm Well-Known Member

      Bài viết:
      725
      Được thích:
      3,723
      Chương 24
      Năm nay hình như là năm mùa hè đến sớm nhất của thành phố A. Mùa mưa dầm cũng mưa được mấy ngày, độ nóng trong khí rất nhanh tăng lên, nhanh chóng đạt mức 30 độ. Thành phố lớn, lại vào mùa nóng tình hình càng thêm nghiêm trọng, cho nên vừa đến cuối tuần, vô số người liền bắt đầu nghĩ xem nên chỗ nào ngoại thành du ngoạn, khiến cho khu vực sông nước ngoại thành lập tức náo nhiệt hơn so với trung tâm thành phố.

      "Vị Như, cuối tuần bọn chị bãi biển chơi, em cũng cùng ."

      Thời điểm tan tầm buổi chiều, Vị Như nhận được cuộc gọi của Đinh Lỵ Tĩnh.

      "Cuối tuần này? hai ngày?"

      Trong lòng Vị Như có chút kích động, nhưng lại luyến tiếc hy sinh thời gian ở bên cạnh Lâm Tễ Viễn cuối tuần, bình thường quá mức bận rộn, chỉ có chút thời gian cuối tuần, mới là thời gian chân chính thuộc về .

      "Ừ, buổi sáng thứ bảy xuất phát, bờ biển ăn hải sản, ở làng chài đêm, ngày hôm sau xem mặt trời mọc. Nhà chị ba người, thêm em nữa vừa xe."

      "Em.."

      Vị Như vừa định "em lo lắng", liền thấy cửa phòng họp đối diện phanh tiếng mở ra, tổng giám Chu Kỳ sải bước ra nhanh như tia chớp, vẻ mặt bất mãn nôn nóng, sau đó liền tiếng phanh, cửa phòng nặng nề bị đóng sầm lại mạnh, khiến cho vôi vữa có xu thế rơi vỡ.

      "Chị, Lâm tổng lại tức giận rồi, tối nay em gọi cho chị."

      Vị Như thở dài tiếng, lặng lẽ cúp điện thoại.
      Chu Kỳ là trong số nguyên lão vào Hoành Viễn sớm nhất, cũng là người duy nhất dám hô to gọi nhoe với Lâm Tễ Viễn. Lần đầu tiên nhìn thấy ông và Lâm Tễ Viễn cãi nhau, khiến cho Vị Như hoảng sợ, cho tới tận bây giờ chưa thấy ai dám chỉ thẳng mặt Lâm Tễ Viễn mắng

      "Thằng nhóc kia."

      Cũng chưa bao giờ thấy Lâm Tễ Viễn bẻ gẫy cái bút, nổi gân xanh rống to đuổi người ra ngoài.
      Nhìn bộ dáng Chu Kỳ tức giận đứng ở trước thang máy. biết vì sao, Vị Như nhìn bộ dáng của ông, bỗng nhiên cảm thấy ông rất giống người...Trương Phi...Giống nhau trung thành và tận tâm, tính tình cũng nóng nảy giống nhau...
      Rất nhanh, tất cả mọi người trong phòng họp lần lượt ra, người nào người đấy ủ rủ, cuối cùng là tên Trần Oánh, bình thường hay cùng Vị Như chuyện, tới chỗ nâng tay làm động tác bó tay

      "Lâm tổng lại ..."

      xong liền tựa vào cạnh bàn Vị Như, làm bộ dáng choáng váng đầu óc.
      Vị Như nhìn nhìn cửa phong họp, hình như lâm tễ viễn có dấu hiệu ra

      "là vì hạng mục alpha kia sao?"

      "đúng vậy."

      trần oánh than thở

      "chọn lâu như vậy mới chọn được nhà cung ứng. để ý thấy công ty kia báo giá khá cao, giá đó vẫn có thể nhận , lại cảm thấy người ta tốt, vất vả mới tìm được nhà cung cấp đầy đủ vật liệu, lại sống chết đồng ý. Cũng biết người ta chọc gì khiến vui, soi mói từng ly từng tí."

      Vị Như cười cười, vẫn luôn soi mói như vậy, tất cả mọi người trong công ty đều biết, vốn muốn dỗ Trần Oánh hai câu, nhưng theo bản năng liền thay biện hộ

      " Tốt xấu gì cũng là sản phẩm điện tử đầu tiên của công ty chúng ta, trong thời điểm then chốt như này cần phải tìm được nhà cung ứng tốt nhất, chẳng qua chỉ muốn có được sản phẩm hoàn thiện nhất thôi."

      trần oánh buông tay

      "Bây giờ xong rồi, lệnh bọn ta cùng chu tổng tiếp tục đàm phán với người ta, muốn đem giá giảm xuống 30% nữa, làm sao mà đàm phán đây...chắc là mấy ngày tiếp thưo ta đều phải tăng ca...vị như, ta đồng tình với ngươi đó....ông chủ trực tiếp là người ..."

      thiếu chút nữa vị như phun ra ngụm nước

      "...cám ơn ngươi, vì ta mà suy nghĩ..."

      trần oánh vỗ vỗ bả vai , thở ngắn than dài hổi, mới xoay người rời . mà lâm tễ viễn vẫn ngồi mình trong phòng họp, biết làm gì, mãi thấy ra ngoài.

      vị như biết tại thể quấy rầy , liền ngồi lại vị trí, lẳng lặng nhìn máy tính ngẩn người.
      nhà cung ứng...alpha

      " vất vả mới chọn được nhà cung ứng đầy đủ vật liệu, lại sống chết đồng ý..."

      mơ hồ nghĩ đến điều gì đó, vài lần muốn mở hộp thư của Lâm Tễ Viễn xem, nghĩ nghĩ lại vài lần liền bỏ qua.
      sắc trời chậm rãi tối dần, xuyên qua cửa sổ sát đất cuối hành lang, thấy được ánh trời chiều,
      qua thời gian tan tầm, cuối cùng vị như cũng chờ nổi, nhàng đẩy cửa phòng họp.
      lâm tễ viễn đứng ở bên cạnh cửa sổ thủy tinh, trong phòng họp bật đèn, cửa chớp được kéo xuống, chỉ có từng tia nắng xuyên qua khe hở cửa chớp, dừng lại người . mặc áo sơm mi màu lam, nhưng dưới ánh mặt trời lại phá lệ trong trẻo nhưng lạnh lùng, có chút tịch, bóng dáng hắt dài, giống như bóng người đàn ông độc đứng bên bờ vực.
      Vị Như đứng ở cửa, nhìn dáng , chỉ cảm thấy đáy lòng độc tịch mịch, giống như từ người , từ từ lan sang .
      Lúc mở cửa hành động rất , phát ra thanh, nhưng Lâm Tễ Viễn rất nhanh quay người lại. Ánh mặt trời sau lưng chiếu vào trong phòng, đứng ngược chiều sáng, nhìn biểu cảm khuôn mặt. xoay người nhìn thấy Vị Như câu nào, chỉ yên lặng vươn bàn tay. Tay áo được cuốn lên tới khửu tay, lộ ra đường cong cánh tay gầy yếu, dưới ánh mặt trời lòng bàn tay đặc biệt trắng nõn.
      Vị Như yên lặng qua, đem bàn tay mình giao cho . cúi đầu, nhìn lòng bàn tay , đầu ngón tay vô thức, chậm rãi vẽ từng vòng tròn trong lòng bàn tay , từng vòng từng vọng, lâu chịu dừng lại.
      Vị Như cúi đầu, nhìn xung quanh.

      " Em muốn tìm gì?"

      chú ý thấy động tác của , xiết tay hỏi.

      "Nhìn xem lần này là vật gì bị làm hỏng... quăng máy tính hay xé giấy tờ vậy hả?"

      Vị Như ngẩng đầu nhìn

      "Em..."

      nhướng nhướng lông mày

      " Bây giờ còn biết lên giọng dạy dỗ tôi rồi? Ai cho em cái lá gan đó vậy hử"

      " xin lỗi Lâm tổng, bây giờ tôi ra ngoài kiểm điểm lại bản thân."

      Vị Như vẫn cười,làm bộ rút tay xoay người ra ngoài.
      Lâm Tễ Viễn vươn tay, ôm lấy từ phía sau, sau đó tì cằm lên đỉnh đầu

      " Đứng ở đây kiểm điểm ."

      vừa vừa vươn tay kéo dây chưa chớp, tầm mắt dần dần di chuyển .Hai người đứng trước cửa sổ, nhìn ánh tà dương màu cam chói mắt, xa xa thấp thoáng những tòa nhà cao thấp. Ngoài cửa sổ mảnh xe cộ ồn ào, cảnh tượng cực kì náo nhiệt, mà ở góc này của thế giới, trong căn phòng họp nho , lại yên tĩnh, bình an đến vậy.

      " Cuối tuần em rảnh ?"

      thanh của , từ đỉnh đầu tuyền xuống, trầm thấp mà ôn như, như có loại mị lực mê hoặc lòng người.

      " Nếu bắt em tăng ca, rảnh, còn có rảnh ?"

      Tính cảnh giác cao . Cánh tay siết chặt, chần chừ

      " Tôi là ông chủ bóc lột người khác như vậy sao. Đương nhiên là chơi."

      " Làm sao bỗng nhiên muốn chơi?"

      hỏi có chút tò mò, cái người luôn đem công việc coi như chuyện giải trí cũng có ngày đổi tính?
      trầm mặc lát, sau đó nhàng bâng quơ

      " ra ngoài giải sầu."

      Lòng hơi hơi trùng xuống

      " Chúng ta đâu vậy?"

      " Cứ theo tôi, đến nơi chẳng phải biết sao."

      " là....trong hồ lô có cái gì đây, ngày mai thứ sáu rồi, cũng chỉ có thể thần bí ngày.

      cười xoay người cho cái ôm ấm áp. Lúc này từng tia nắng mỏng manh cuối ngày nhất loạt chiếu khuôn mặt , cực kì vừa lòng phát , hề giống trước kia, mỗi lần tức giận đều cau mặt thành nếp nhăn, mà lại cúi đầu hôn hôn trán , động tác mềm mà triền miên.

      " Tễ Viễn."

      ngẩng đầu lên, vươn tay nhéo nhéo hai má .

      " Lúc cười rộ lên rất đẹp mắt. Cho nên sau này đừng cùng người khác tức giận được ?"
      nhìn chăm chú, vươn tay cầm lấy bàn tay .

      " Cũng phải tôi muốn tức giận, có đôi khi..."

      " Em biết, có đôi khi, có người ăn gan hùm mật gấu, dám chọc cho Lâm tổng của chúng ta tức giận đúng ?"

      hơi ngửa mặt cười, ở trong ánh sáng mặt trời cuối ngày, ánh mắt trong suốt, đơn thuần giống như đứa , làm lòng rất nhanh trầm tĩnh lại, đáy lòng cũng nhanh chóng phẳng lặng.

      " Nếu em chọc tức giận, có phải cũng tức giận như vậy, phải ?"

      Bỗng nhiên Vị Như thu lại nụ cười, nghiêm túc hỏi. Đáy mắt Lâm Tễ Viễn bất ngờ lên chút kinh ngạc,lập tức lắc đầu, bình tĩnh

      " đâu."

      " sao?"

      cúi đầu, nâng ngón tay, miết cái trán trơn bóng của , đôi mắt hạ xuống

      " Tôi biết, em chọc tôi tức giận."

      Ngữ khí của , chắc chắn tin tưởng như thế, trịnh trọng tuyên bố, giống như đời này, đây là chuyện đại quan trọng nhất.

    3. Sấu Dầm

      Sấu Dầm Well-Known Member

      Bài viết:
      725
      Được thích:
      3,723
      Chương 25

      Buổi trưa ngày thứ bảy rất nhanh đến, lúc này bọn họ mới đến nơi bí mật của Lâm Tễ Viễn. Vị Như đứng ở trước cánh cổng sắt máu đen khắc hoa, khỏi bật ra tiếng cảm thán

      " Tễ Viễn... ....có rất nhiều tiền đó..."

      Sau cửa sắt là ngôi biệt thự ba tầng màu trắng, đỉnh nóc nhà ánh bạc phong cách châu âu, phối hợp hoàn mỹ với cột trụ la mã, hành lang gấp khúc. Trước mặt có người làm dọn dẹp hồ nước, bên cạnh hồ là hàng cây cao to xanh mướt, trong hồ từng búp hoa sen mũm mĩm, lá sen cao vút, màu xanh lan khắp hồ.
      So với chỗ ở tại, biệt thự này có giá trị hơn nhiều, trước mặt là hồ nước, sau lưng dựa vào núi, rời xa ồn ào huyên náo, lại cách trung tâm thành phố A chỉ giờ . Vị Như sớm nghe đến, nơi này là khu biệt thự cao cấp nhất của thành phố A. Mấy năm gần đây có triển khai dự án ở những vùng xung quanh, nhưng còn những mảnh đất có phong thủy tốt. Những mảnh đất tốt nhất, từ mấy năm trước có những người tầm nhìn xa ngắm trúng. Ví như ngôi biệt thự đứng này.
      Lâm Tễ Viễn chỉ cười cười

      " Vốn là cha mẹ tôi định làm chỗ dưỡng lão."

      Sau đó liền đẩy cánh cổng cao ngất, dẫn vào. vốn biết cha mẹ đều qua đời, chỉ là bình thường nhắc đến, cũng tiện hỏi thăm, liền cúi đầu theo vào sân, dọc đường ngắm nhìn bốn phía chung quanh, quả nhiên là ngôi biệt thự khéo léo tinh xảo, nhất là bể nước nhân tạo nho , bởi vì là nước từ hồ nước lớn bên ngoài dẫn vào, có vẻ cực kì linh động trong suốt.
      Lâm Tễ Viễn cầm chìa khóa mở rộng cửa, dẫn vào mới phát bên trong biệt thự còn có người khác, ở trong phòng bếp tầng bận rộn, nghe thấy có tiếng người mở cửa, người đó xoay người, lộ vẻ mặt ngoài ý muốn.

      " ? Sao lại tới đây?"

      Lâm Tễ Viễn đứng trước cửa, trong tay cầm chùm chìa khóa, hơi nhíu lông mày nhìn xung quanh nghi vấn.
      Trước tiên Lâm Tễ Thích cười tủm tỉm đến gần Vị Như bắt chuyện, sau đó khiêu khích nhìn Lâm Tễ Viễn

      " Này tiểu tử, hình như đây cũng là nhà của đây, nếu tiểu tử mi dẫn Vị Như đến, vì sao đây lại được dẫn Uyển Đình đến?"

      Có lẽ cảm thấy đuối lý, Lâm Tễ Viễn đánh lạc hướng câu chuyện

      " Uyển Đình đâu?"

      " ngủ lầu. Chờ làm xong đồ ăn lên gọi ấy dậy."

      Bỗng nhiên Vị Như nhịn được bật cười haha. Hai người cùng quay đầu nhìn , cái nhìn nghi hoặc cực kì giống nhau.

      " Nhìn ra nha, hóa ra nghệ sĩ dương cầm cũng biết làm cơm..."

      Vị Như nhìn tạp dề hình bông hoa người Lâm Tễ Thích, chỉ cảm thấy đặc biệt hài hòa.

      " Em nhớ kỹ, phàm là những việc Lâm Tễ Viễn biết làm, đều biết làm."

      Lâm Tễ Thích xong, đắc ý dạt dào xoay người lần nữa vào phòng bếp, dây tạp dề hình hoa lúc lắc sau lưng rất phiêu dật.
      Tay nghề nấu ăn của Lâm Tễ Thích quả thực làm cho người ta mở rộng tầm mắt, Vị Như nằm mơ cũng nghĩ đến, ta lại có thể nấu dễ dàng như vậy. Bốn món mặn, bốn món nhạt cộng thêm điểm tâm, cua hấp, giơ chiếc đũa, chỉ cảm thấy người nhà họ Lâm tuyệt đối thể coi thường.

      " Đừng nhìn nữa, ăn ."

      Lâm Tễ Viễn gắp cho miếng gà lạnh cắt lát đặt vào bát , tựa hồ coi thường ánh nhìn sùng bái của .
      Vị Như vừa cúi đầu hưởng thụ mỹ vị, vừa vểnh tai nghe giọng của Tạ Uyển Đình, giọng ôn như nhưng cương quyết.

      " Tôm hôm nay hình như được tươi cho lắm, sườn xào chua ngọt hình như cho hơi nhiều đường, bách hợp có chút đắng..."

      ngẩng đầu nhìn Tạ Uyển Đình, ấy tính là cực kì xinh đẹp, chỉ là đôi mắt đặc biệt sáng sủa, vừa nhìn là biết thuộc dạng người khôn ngoan sắc sảo. Tóc ngắn vén sau tai có vẻ thông minh giỏi giang.
      Đối với lời bình của ấy Lâm Tễ Thích cực kì kiên trì lắng nghe, nhìn thấy chút gì của nhà nghệ thuật gia kiêu ngạo.
      Bởi vì tòa biệt thự gần hồ, nơi này giống như trong trung tâm thành phố nóng bức, từng cơn gió thổi tan nắng nóng ngày hè, bỗng cơn gió thổi tung rèm cửa, tiến vào trong phòng, trong khí lan tỏa từng đợt hương hoa. Ánh mặt trời chiếu qua cửa thủy tinh, trong khí thậm chí nhìn thấy từng hạt bụi. Vị Như cùng Lâm Tễ Viễn đứng cạnh bồn rửa bát, hai người đều sắn áo lên tận khửu tay, từng giọt nước mát lạnh chảy qua ngón tay, cẩn thận hất cánh tay, những giọt nước trong suốt bắn đầy người .

      " Ôi, quần áo ướt hết rồi..."

      Sắc mặt lúng túng, chạy nhanh cầm cái khăn tay giúp lau. chỉ cúi đầu, mở hai cánh tay, nhìn lau từ ngực xuống dưới, bỗng nhiên nhịn được, ôm lấy vào lòng.
      chỉ hơi giật mình chút, liền thuận theo ôm lấy thắt lưng . Đem mặt cọ cọ vào lớp áo sơ mi vẫn còn ẩm ướt, chợt nghe thấy thanh ho khan của ai đó ngoài cửa.

      " Rửa có mấy cái bát thôi mà cũng muốn dính lấy nhau vậy sao?"

      Bọn họ đều xấu hổ buông tay ra, xoay lại nhìn đôi tình nhân khác đứng ngoài cửa.

      " Chúng ta leo núi, hai đứa ở lại trông nhà đấy."

      Lâm Tễ Thích liếc nhìn hai người, nuốt xuống vô số cười nhạo, bình tĩnh

      " cần cùng phá hư thế giới của bọn ."

      Bọn họ tất nhiên phá hư thế giới hai người kia, vì thế Lâm Tễ Viễn lên kế hoạch du hồ, mãi cho đến tối mới tận hứng mà về. Ở trong khung cảnh như vậy cả người thả lỏng rất nhiều, cả buổi chiều đều cùng cười, ánh mặt trời chiếu vào sườn khuôn mặt , giống như mang hết những đơn thường ngày, trong mắt chỉ có thản nhiên, nhu hòa mà sáng ngời.
      khoang thuyền, tựa đầu vào vai ngủ giấc, lúc tỉnh dậy, bên tay trái là ánh tà dương, bên phải là khuôn mặt tuấn mỹ trầm tĩnh của , trong nháy mắt đó, bỗng nhiên cảm thấy, đời người chỉ cần như thế là trọn vẹn.
      Sau khi trời tối, Vị Như mới phát , rời xa ánh đèn thành phố, có thể nhìn thấy những vì sao sáng như thế. nằm ở ghế đặt cạnh hồ nhân tạo, câu được câu chuyện với Tạ Uyển Đình, lại phát , hai người bọn họ thế mà lại sinh cùng năm cùng tháng, Tạ Uyển Đình chỉ lớn hơn ba ngày tuổi, liền sinh ra cảm giác thân thiết khó hiểu.

      " Vị Như, lợi hại."

      Tạ Uyển Đình ngồi xếp bằng ghế, cầm nửa quả dưa hấu, vừa ăn vừa

      " Tôi lợi hại chuyện gì cơ?"

      ấy đầu đuôi câu như vậy, khiến cho Vị Như có chút ngạc nhiên, thiếu chút nữa đánh rơi thìa dưa hấu

      " phát vừa rồi lúc Tễ Viễn bị người ngốc nghếch kia kéo xem bóng đá, biểu tình bất đắc dĩ sao? Người khác trọng sắc khinh bạn, ngay cả ruột của mình cũng để ý. Cho tới bây giờ tôi chưa thấy qua Tễ Viễn như vậy bao giờ..."

      Vị Như biết nên gì, đành cúi đầu ăn dưa hấu, chỉ cảm thấy dưa hấu cực kì ngọt, giống như được tẩm thêm đường.

      " Chẳng qua...ở cũng với người như Tễ Viễn, hẳn là mệt mỏi nhỉ?

      Tạ Uyển Đình ngểnh cổ tò mò nhìn Vị Như

      " Cũng được."

      " Mạnh miệng."

      Tạ Uyển Đình cười rộ lên

      " Tính tình lớn như vậy, khẳng định bình thường đều là nhân nhượng ."

      Vị Như cười gật gật đầu

      " Hình như vậy. Chẳng qua khi hai người ở cùng chỗ, phải ấy nhường tôi, là tôi nhường ấy. Nếu cả hai người cũng ai chịu nhượng bộ trong lời , làm sao sống qua ngày."

      Tạ Uyển Đình sửng sốt

      " nghĩ thoáng đấy."

      Vị Như cúi đầu chuyên tâm ăn dưa hấu

      " Tôi biết ấy thích mềm thích cứng, nếu cùng ấy đối nghịch, người chịu thiệt chỉ có tôi. Hơn nữa cho dù tôi nhường ấy, cũng đều là vài chuyện , nếu đụng đến điểm mấu chốt, tôi nhường ấy đâu."

      Tạ Uyển Đình cắn thìa, vẻ mặt sâu xa

      " Cuối cùng tôi cũng hiểu được, vì sao lúc Tễ Viễn tìm , lại vui vẻ như vậy..."

      " tìm tôi?"

      " Chuyện đó..."

      Tạ Uyển Đình ấp úng mở miệng, sau đó liền nghe thấy tiếng bước chân. quay đầu thấy, Lâm Tễ Viễn cầm cái gì đó trong tay tới, cúi đầu nhìn Vị Như

      " Gió to, có thấy lạnh ?"

      xong liền cầm món đồ tay đưa cho ấy, hóa ra là áo khoác mỏng. Vị Như vừa nhận áo cầm ở tay, còn chưa kịp chuyện, liền thấy Tạ Uyển Đình đứng lên, vẻ mặt khinh thường

      " Vốn rất ấm áp, ngươi vừa đến liền làm cho ta cảm thấy rùng mình. Ta về, để nơi này cho các ngươi khanh khanh ta ta."

      xong liền xoay người vào
      Vị Như vừa mặc áo vừa cười hỏi

      " xem bóng đá xong rồi sao, đội Milan với AC Milan đội nào thắng?"

      Hình như nghe thấy câu hỏi của , nhìn quanh bốn phía hỏi

      " Có muỗi ?"

      " Hả."

      nhất thời phản ứng kịp

      " Ngồi cạnh hồ nước, muỗi có cắn em ?"

      xong liền lấy ra chai dầu gió

      " có, nơi này chỉ có đom đóm, có muỗi."

      Bỗng nhiên cảm thấy trái tim nở rộ, ngay cả giọng cũng càng thêm nhàng

      " Chỉ là quả có chút lạnh."

      " Mau về ngủ , đừng ngồi ngốc ở đây nữa, cẩn thận lại bị cảm lạnh."

      thanh minh rồi vươn bàn tay, lôi kéo đứng lên

      " Vâng."

      đứng lên, túm lấy cánh tay áo , giống như đứa ngoan ngoãn, vừa vừa yên lặng nghĩ, nhân nhương , nghe lời , cũng phải là chuyện xấu.

    4. Sấu Dầm

      Sấu Dầm Well-Known Member

      Bài viết:
      725
      Được thích:
      3,723
      Chương 26

      Đêm xuống, Vị Như có chút khó ngủ, nằm ở giường thầm hối hận, buổi chiều lúc ở thuyền, nên bị cảm giác thoải mái ấm áp khi phơi nắng, chòng chành của nhịp thuyền lênh đênh, đánh giấc no say. vốn có thói quen lạ giường, tại lại buồn ngủ, nằm ở giường chỉ cảm thấy nóng nực, rất là khó chịu, vì thế liền rời giường, tính hồ nhân tạo hóng gió. đẩy cửa, hít vào lồng ngực bầu khí mát mẻ, cả người đều thoải mái dễ chịu, cảm giác bứt rứt khó ngủ nhất thời hóa thành hư .

      Mặt hồ yên tĩnh tối tăm, chỉ có ánh trắng chiếu mặt nước, theo từng cơn gió mặt hồ lăn tăn, tầng tầng ánh sáng lan tỏa. Bóng cây bên bờ hồ , có rất nhiều đom đóm , từng đốm từng đốm ánh sáng xanh nhạt nhu hòa, ở trong bóng tối lúc lúc , giống như ảo ảnh đẹp hư ảo như mơ.

      Vị Như từ từ tới bên hồ, gió đêm mát mẻ nhàng thổi bay tà váy, tất cả đều yên tĩnh mà thích ý. vòng sang bên khác, đột nhiên thấy ghế nằm bên hồ, có dáng người.

      Hình như nhìn thấy Vị Như, vẫn nửa nằm nửa ngồi, vươn cánh tay, con đom đóm liền bất ngờ đậu ngón tay. nhìn chằm chằm, bộ dáng hình như rất cao hứng, Vị Như dám quấy rầy , chỉ nhàng đến cách khoảng hai bước chân.

      Con đom đóm kia chỉ dừng tay lát, sau đó lén lút giương cánh bay , mặt lướt qua tia mất mát, ánh mắt vốn chăm chú, cũng trầm tĩnh lại, rất nhanh xoay mặt liền nhìn thấy Vị Như.

      Trong chớp mắt bốn mắt chạm nhau, Vị Như phát trong mắt thế nhưng tất cả đều là chấn kinh. lập tức chống tay vịn, ngồi ngay ngắn, bối rối muốn che giấu cái gì, nhưng lập tức phát ,tất cả đều phí công vô ích, ghế kia bên ống quần trống rỗng, sớm bán đứng .

      Nhìn bộ dáng chân tay luống cuống, đáy mắt Vị Như ẩm ướt, qua yên lặng ngồi bên cạnh , ghế nằm rộng rãi chắc chắn, ngồi gần sát sườn , vươn tay choàng qua cổ, gác cằm sát bên tai , giọng hỏi

      " Tễ Viễn, muộn như vậy rồi sao còn chưa ngủ, làm gì vậy?"

      vẫn bối rối, trừ lần trước ở bể bơi, cho đến bây giờ cũng dám cho nhìn thấy cơ thể mình cách chân thực nhất, cũng biết ngày như thế, nhưng trong tiềm thức, cách nào khống chế bản thân luôn trốn tránh

      Vị Như cảm giác được thân thể lén lút giãy giụa, vì thế thèm lặp lại lời , chẳng qua chỉ lại gần hơn, nhàng hôn lên môi .

      Ban đêm trong bụi cỏ, có tiếng dế mèn đâu đây, hoa sen mặt hồ nở rộ, thoang thoảng mùi hương theo từng cơn gió đêm bay tới chóp mũi, nhắm mắt, chuyên tâm hôn . Thân thể mềm nhũn dần theo nụ hôn, cảm giác được, thân thể dần dần thả lỏng ko còn cứng ngắc, biết từ lúc nào cánh tay lén lút đặt thắt lưng .

      vụng trộm hé mắt, thấy vẻ mặt rất chuyên chú, có đom đóm bay xung quanh , trong đêm đen lập lòe chút ánh sáng, tựa như tâm tình tại.

      vừa cùng hôn môi, cánh tay chậm rãi hướng dần xuống đùi sờ soạng. Lập tức ngừng lại, theo phản xạ cả người lùi lại phía sau chút, chống lên tay vịn của ghế nằm.

      " Tễ Viễn, sao lại đáng ghét như vậy chứ?"

      liền đoán được vì sao như vậy, cau mày chất vấn , nhìn thấy cúi thấp đầu, dám nhìn , trong mắt chợt lóe lên chút đau xót, tim liền mềm nhũn, kìm lòng được lại gần chút, ghé vào đầu vai , thấp giọng

      " cần bao nhiêu thời gian nữa? Cho em thời hạn nhất định, để em còn chuẩn bị tâm lý, bằng lại luôn bị cự tuyệt."

      trả lời, chẳng qua chậm rãi vỗ về lưng , từng chút từng chút .

      " Chúng ta đánh cược ."

      Vị Như cảm thấy khí trầm trọng, liền nhúc nhích thân mình, nằm song song cùng ghế nằm, nhìn cười

      " Chúng ta cùng vươn tay ra, nơi này nhiều đom đóm như vậy, đom đóm đậu lên tay ai trước người đó thắng."

      xong liền vươn cánh tay phải ở giữa trung. Chưa bao giờ nhìn thấy hành động trẻ con như vậy của , mặt mày hơn hớ, giống như nhất định phải chơi trò này.

      "Bắt đầu , sợ thua sao?"

      Vị Như vừa vừa kéo cánh tay , nâng cạnh tay

      " Tôi làm sao có thể sợ thua."

      Nhất thời bị kích thích, sảng khoái

      " Thắng được gì?"

      " Ai thắng có thể bắt người thua làm chuyện, người thua nhất định phải nghe lời."

      Vị Như quay đầu nhìn , vẫn cười nhàng

      " Ví dụ như nếu thắng, có thể bắt em ngày mai dậy sớm làm điểm tâm sáng cho ."

      Tim dần trở nên nặng nề, nhưng cuối cùng vẫn đành lòng bác bỏ chủ ý của , bởi vì ngay từ đầu vốn chỉ muốn vui vẻ, cũng bởi vì biết sớm muộn gì cũng có ngày như vậy.
      Tuy rằng gần hồ nước đom đóm tuy nhiều, kết thành từng đốm bay tới bay lui, nhưng muốn dừng tay dễ dàng như vậy, lâu sau Vị Như liền ngả đầu lên vai Lâm Tễ Viễn.

      " Tễ Viễn, cánh tay em.... mỏi mà."

      " Em có thể chọn cách nhận thua."

      có lòng tốt đề nghị

      " được, em muốn nhận thua."

      quật cường lắc đầy, nhưng kiên trì nổi phút lại có chút nhụt chí

      " mỏi lắm....em chịu nổi.."

      Lâm Tễ Viễn nhìn sườn mặt , thấy bộ dáng bĩu môi, cuối cùng kiên trì nổi, hạ tay xuống, giọng

      " Tôi nhận thua."

      cúi đầu, đem bàn tay xoa bóp nhàng

      " Em muốn tôi làm gì, ."

      " cần làm gì cả, chỉ cần nằm xuống, nhắm mắt lại là được."

      giọng xong, liền giúp nằm xuống, sau đó cúi người, lại lần nữa hôn , ngón tay lướt qua tấm lưng có chút sẹo lồi lõm nào, sau đó từ từ xuống dưới.
      quả nhiên nghe lời nằm bất động, chỉ là bàn tay đặt ở eo siết chặt.
      Vị Như có thể cảm giác được, tay càng dần xuống, thân thể càng cứng ngắc, trong nháy mắt đó tựa như có ý nghĩ tiếp tục nữa. Nếu với là khó khăn như vậy, có thể dừng lại, nhưng tay tựa như có ý chí của riêng mình, vẫn chút do dự tiếp tục, cho đến khi chạm phải đùi phải của .
      nhàng chạm vào đùi , liền cảm giác được tự giác có chút run run. nhất thời cả kinh trong lòng, liền thu hồi bàn tay, ngồi thẳng dậy.
      cũng ngồi dậy, nhìn ánh mắt của hỏi

      " Sợ hãi sao?"

      " phải, em chỉ... muốn miễn cưỡng ..."

      lập tức giải thích. vươn tay sờ sờ hai má , thấp giọng

      " Là em, miễn cưỡng."

      xong, liền nằm lấy cổ tay , đặt ở đùi, dần dần xuống. cúi đầu, trơ mắt nhìn bàn tay mình, theo đến cuối đùi phải, nơi đó, là bí che giấu, cũng là đau đớn cùng bất lực của .
      mặc bộ ngủ, chất liệu mỏng manh, có thể xuyên qua lớp vải cảm nhận được độ ấm của làn da, rất thoải mái, chẳng qua ấm áp này đột nhiên trống , là khoảng trống rỗng, cách lớp vải, Vị Như có thể cảm giác được, nơi đó gập ghềnh những vết sẹo.

      " Tễ Viễn, ....rất đau nhỉ?"

      dám ngẩng đầu, dám để nhìn thấy nước mắt của mình.

      " Vị Như."

      trả lời câu hỏi của , vừa gọi , tay vừa nâng cằm lên

      " Em xem."

      thuận theo tay quay đầu, thấy có con đom đóm , đậu mu bàn tay khác của . Tay để tay vịn ghế nằm, mu bàn tay thanh mảnh, đường cong ràng, mu bàn tay đó có ánh sáng mỏng mảnh của đom đóm, có cảm giác tốt đẹp kì lạ.

      " Em xem, tôi thắng cược rồi."

      nhìn hốc mắt hồng hồng của

      " Tôi muốn em làm việc, chính là được khóc nữa."

      nhếch nhếch miệng muốn cười, nhưng nước mắt vốn đảo quanh hốc mắt, bỗng nhiên chảy xuống. Bất đắc dĩ Lâm Tễ Viễn đành nâng tay lên, dùng đầu ngón tay nhàng lau hai hàng nước mắt gương mặt , thấp giọng

      " Trước kia em rất nghe lời tôi, bây giờ hay rồi, học được cách đối nghịch với tôi luôn, hơn nữa cá cược vừa rồi tôi còn thắng, em như vậy, phải là chơi xấu sao?"

      Tại nơi này, dưới ánh trắng mông lung, thanh của trầm thấp mềm mại, so với hồ nước trong suốt trước mặt, càng làm cho người ta an tâm.
      Vị Như chẳng qua đau lòng nên lời, ghé vào đầu vai , nước mắt rất nhanh liền dừng. Ạnh nhắc lại, cũng muốn nhớ đến, chỉ ôm , ôm chặt chịu buông ra, hôn hai má . Bờ môi có chút lạnh, chạm lên mặt có chút ngọt ngào.
      lúc lâu sau, Vị Như mới bình phục tâm tình, ngẩng đầu nhìn vào mắt , bối rối vừa rồi sớm biến mất tung tích, mặt là bộ dáng bình tĩnh ấm áp.

      " Ổn rồi chứ?"

      sờ sờ hai má hỏi

      " Dạ."

      ngượng ngùng gật gật đầu, ánh mắt mềm mại

      " Tễ Viễn..."

      gọi tên , lại nên lời.

      " Sau này...đừng khóc vì chân tôi nữa, nghe thấy ?"

      đè thấp thanh, miệng lời nghiêm khắc, nhưng giọng lại ôn nhu.

      " Em biết rồi."

      cúi đầu, nhìn lòng bàn tay

      " Về sau nhìn nhiều là được, em cũng có nhiều nước mắt như thế."

      cúi đầu, khóe mắt còn vương chút nước, có chút trẻ con, làm kìm lòng được dí dí trán hỏi

      " Làm sao em nửa đêm ngủ lại đến đây?"

      " Buổi chiều ngủ nhiều quá, lại lạ giương, ngủ được, mới ra ngoài dạo."

      quay quay đầu, thấy bàn bên cạnh ghế nằm có laptop của , màn hình, hé ra bảng excel phức tạp

      " Nửa đêm sao còn xem mấy thứ này? được xem nữa."

      duỗi tay, "Ba" tiếng gập laptop lại

      " Aiz...Em...Tôi mới nhìn được chút..."

      " Chuyện gì quan trọng đến nỗi nửa đêm làm được vậy? Có muốn cuồng việc cũng thể như vậy chứ."

      bất đắc dĩ lắc đầu

      " xem cái này, em muốn tôi làm việc gì."

      " Xem tivi, xem phim, đọc sách, tìm em chuyện phiếm, làm cái gì chẳng được? Còn muốn ra ngoài giải sầu, kết quả lại muốn làm việc, ngày ngủ mấy tiếng? Cuối tuần cũng nghỉ ngơi..."

      giận dữ nhìn ánh mắt có chút tơ máu, vừa đau lòng lại sốt ruột.


      " Được, được, tôi xem nữa còn được sao? tại tôi trở về ngủ, được rồi chứ?"

      Lâm Tễ Viễn vừa nghe lải nhải, lập tức cảm thấy nhức đầu, bởi vì bình thường rất nghe lời , cho nên đến lúc phân phải trái, chút biện pháp cũng có.
      lập tức đứng lên

      " Được, bây giờ liền trở về."

      động đậy, ngẩng đầu nhìn nhìn .

      " Sao vậy?"

      thấy chịu , lại lôi kéo mình, đành ngồi trở lại bên cạnh người .

      ngả đầu vào bả vai , giọng bên tai

      " Ngồi cùng tôi lúc nữa ..."

      " Được."

      cúi đầu, đem mặt chôn vào ngực . ôm lâu, nhiệt độ ban đêm hơi hơi lạnh, bọn họ gần nhau như vậy, truyền nhiệt độ cơ thể, tựa như tất cả ấm áp ở đời này, đều ở nơi đây.

      " Như Như..."

      Giữa màn trời đêm bỗng nhiên giọng của vang lên. Nhất thời có chút giật mình, trừ bỏ ôm chặt hơn chút, căn bản biết gì.

      Chưa bao giờ có người nào kêu tên như vậy " Như Như.", ngữ khí sủng nịch lại cố chấp, như là động sâu đáy, làm cho trái tim dễ dàng bị cuốn vào nơi sâu nhất trái tim , ở nơi đó, là người thân cận nhất của , mà cũng là người thân thiết nhất của . đời này có người thứ hai, vô cùng thân thiết gọi là " Như Như." Đem đặt ở vị trí thứ nhất trong lòng, tựa như đời này có người thứ hai hòa tan được băng giá trong lòng , làm cho dễ dàng buông thả bản thân, nhưng cũng lại là gánh nặng ngọt ngào của .
      lâu, lâu về sau, mỗi khi Vị Như nhớ lại thời điểm ban đêm ngày đó, hồ nước yên tĩnh, mùi hoa sen thoang thoảng, ở giữa gian tràn đầy đom đóm, trong trí nhớ hỗn loạn, mơ hồ , lại có thể nhớ rất tiếng tim đập thình thịch của , cùng với hương vị đặc trưng của nam nhân, và tiếng " Như Như." lưỡng lự. ràng như thế, ôn nhu như thế, tựa như tình say đắm, triền miên mà tốt đẹp, ngọt ngào quanh quẩn trong trí óc cả đời, lâu, lâu chưa từng tan biến.
      Chôm chôm, duyenktn1Chris thích bài này.

    5. Sấu Dầm

      Sấu Dầm Well-Known Member

      Bài viết:
      725
      Được thích:
      3,723
      Chương 27

      " Tế Viễn là người cực kì soi mói, ràng thích ăn ngọt, nhưng thịt nướng lại chịu để người khác cho thêm đường, làm hại tôi phải làm riêng cho nó thêm phần khác."

      Lâm Tế Thích ước lượng gia vị cho vào nồi, nhịn được phiền não oán giận với Vị Như. Vị Như vừa nín cười vừa rửa rau, lại giúp ta nghĩ biện pháp

      " Vậy đừng cho đường là được rồi, ăn ít đường cũng khỏe mạnh mà."


      " Như vậy sao được?"

      Lâm Tế Thích hét ầm lên

      " Uyển Đình của chúng ta muốn cho thêm đường đó."

      Vị Như nhìn bộ dạng ta nhíu nhíu mày, cười thở ra hơi, cố nhịn cười .

      " Vậy là đàn ông thời đại mới, nghĩ biện pháp ."

      " Em , tôi nam tính hơn Lâm Tế Viễn phải ?"

      Lâm Tế Thích hướng về phía Vị Như chớp chớp mắt vài cái .

      " Chuyện này...Hai người mỗi người mỗi vẻ...Úi, tràn nước mất rồi!"

      Vị Như nhanh chóng ngắt lời, nhưng Lâm Tế Thích mắc mưu chút nào

      " Cái gì mỗi người mỗi vẻ, ràng tôi nam tính hơn nhiều. Tôi cho em biết, cho tới bây giờ Tế Viễn chưa bao giờ chuyện đương, em là người đầu tiên. Cho nên nó căn bản là có kinh nghiệm."

      " , làm sao có chuyện đó được."

      Vị Như tiếp tục lơ đễnh rửa rau.

      " đó."

      Lâm Tế Thích buông nồi thịt bước đến trước mặt

      " Ta giống người thích lừa gạt người khác sao?"

      " Làm sao có thể?"

      Chuyện này, ra Vị Như có chút tin. Lâm Tế Viễn làm sao có thể chưa từng chuyện đương? vẫn nghĩ đem bạn che giấu quá hoàn hảo thôi, cho tới bây giờ nghĩ tới, thế nhưng lại chưa từng chuyện đương bao giờ.

      " Nó..."

      Lâm Tế Thích bước lại gần từng bước, đè thấp tiếng, giọng buôn chuyện

      " Năm cấp ba nó bị tai nạn xe cộ, chưa kịp thi vào đại học, liền ở tại bệnh viện, sau đó lại bị ba tôi đưa ra nước ngoài học, hai năm học xong chương trình học của bốn năm, quay trở lại tiếp nhận công ty, công việc xoay vòng vòng, làm sao có thời gian chuyện đương."

      ta thấy Vị Như đứng ngẩn người tại chỗ, liền tiếp tục bổ sung

      " Hơn nữa với tính cách cự tuyệt người ngoài dặm của nó, ai chịu cùng nó ở chung chỗ?"

      Vị Như đứng ở bồn rửa rau, vô thức nhìn dòng nước bao phủ đám ray xanh mướt, cảm giác đau lòng từ từ lan tỏa, giống như tấm lưới, dần dần vây quanh .
      Lâm Tế Thích thấy tâm trạng hơi khác, lại gần vỗ vỗ bả vai tiếp

      " Chẳng qua nó trước kia thầm mến người. Thời điểm tôi ở nước ngoài, cả ngày nó gọi điện thoại chuyện với tôi, cái gì cũng , chỉ toàn chuyện về người kia, là người si tình."

      Vị Như biết chuyển đề tài để an ủi , đành cười cười

      " ? ấy cũng có lúc ngây thơ như vậy sao?"

      " Đúng vậy, lúc ở đại hội thể dục thể thao mặc bộ thể thao màu hồng phấn, đáng chết được, lúc ở quầy bán hàng ăn vặt ở cổng trường nhìn thấy ấy mua coca, hồi sau lại thấy ấy cùng nam sinh khác cùng chèo thuyền, hận nghiến răng, haizz, ai biết được còn chưa cùng người ta thổ lộ, liền..."

      cười cười, chen ngang lời Lâm Tế Thích

      " May mắn ấy thổ lộ, bằng bây giờ cũng thuộc về em."

      " Chuyện đó cũng nhất định nha."

      Lâm Tế Thích nheo nheo mắt cười cười, xoay người nhìn nồi thịt nướng của ta
      Vị Như giúp Lâm Tế Thích làm xong cơm trưa liền thư phòng tìm Lâm Tế Viễn. nhàng đẩy cửa, thấy cau mày với cái màn hình máy tính.

      " Tế Viễn, ăn cơm thôi, đừng xem nữa."

      qua, đứng bên cạnh người

      " Được."

      yên lòng gật gật đầu, đầu cũng nâng. Vị Như nhìn vẻ mặt nghiêm túc, nhịn được hỏi

      " Có chuyện gì vậy? Nhìn gì mà mất ăn mất ngủ vậy ?"

      vẫn cau mày, trong giọng có chút mờ mịt

      Vị Như cúi đầu nhìn thấy, hóa ra nhìn tài liệu báo cáo. Đây là báo cáo buổi chiều thứ sáu mới sửa sang lại, mang co , nghe liền biết có gì đúng, nhất thời nghĩ ra, suy nghĩ chút liền kéo kéo tay

      " xuống lầu ăn cơm trước , chút nữa em xem cùng ."

      Rốt cuộc cũng gật gật đầu, vịn tay đứng dậy. Lúc xuống cầu thang, biết vì sao thầm nghĩ đến bộ dáng mình xuống cầu thang, trong lòng nhịn được chua xót.

      " Làm sao vậy?"

      Hình như nhận thấy cảm xúc của có chút khác lạ, giống như bình thường bộ dáng vui vẻ cười. bĩu môi, cười

      " Vừa rồi chuyện cùng trai , đến chuyện trước đây thầm mến người khác, em ghen tị."

      Ai biết lại biến sắc, đứng ở cầu thang hỏi .

      " ấy với em cái gì?"

      Vị Như nhìn thấy bộ dạng như vậy, nhịn được cười rộ lên

      " cái gì, chỉ hai câu, xem lo lắng kìa. Em ghen đâu..."

      Thấy sắc mặt vẫn trầm trọng như cũ, Vị Như nở nụ cười, vỗ vỗ bờ vai

      " Em tha thứ cho , được chưa? Chẳng qua nếu gặp lại người ấy, được mất hồn vía nha, bằng em tức giận."

      phục hồi tinh thần, lần nữa nắm tay chặt

      " Làm sao có thể? Cho dù gặp lại ấy, trong mắt tôi cũng chỉ có em."

      Vị Như biết, Lâm Tế Viễn rất ít khi lời ngon tiếng ngọt, thổ lộ bâng quơ như vậy, tựa hồ là cực hạn của . Vừa định bày tỏ cảm động
      chút, lại thấy Lâm Tế Thích đứng ở dưới chân cầu thang, ngửa đầu

      " Nhị thiếu gia, ngài cuối cùng cũng chịu xuống ăn cơm, là càng ngày càng có giá nhỉ, còn phải có người lên lầu mời xuống."

      Vị Như đỏ mặt, có chút ngượng ngùng, Lâm Tế Viễn vươn tay đặt lên thắt lưng , kéo lại gần mình hơn chút

      " Làm sao, ghen tị?"

      " ..."

      Lâm Tế Thích nhăn mặt nhíu mày, giống như suy nghĩ chút, sau đó ngẩng đầu

      " ra chút..."

      Vị Như bị cuộc đối thoại của hai người kia dở khóc dở cười, đành phải cúi đầu nhìn bậc thang

      " Đơn giản thôi, cũng lên, gọi Uyển Đình xuống cùng là được."

      Lâm Tế Viễn tiếp tục trêu ghẹo

      " Uyển Đình? ấy đem đá xuống dưới là cám ơn lắm rồi..."

      Lâm Tế Thích vẻ mặt đau khổ, xoay người vừa vào phòng bếp vừa

      " Tôi còn chưa cho gia vị vào canh đâu, chuyện cùng mấy người nữa."

      Lâm Tế Viễn lắc lắc đầu với Vị Như

      " Người này làm sao lại giống như vĩnh viễn trưởng thành đây?"

      " Cái gì chứ, là do quá già dặn được ?"

      Vị Như cười , sau đó liền cảm giác cánh tay lưng chợt siết chặt, tiến lại gần bên tai giọng

      " Vậy em có muốn đổi người thử ?"

      " Nhị thiếu gia, em nào dám chứ?"

      hơi le lưỡi, rất biết thân phận. Ăn cơm xong lâu Lâm Tế Viễn muốn tiếp tục lên lầu xem báo cáo, nhìn thần sắc có chút mệt mỏi, Vị Như nhịn được liền muốn nổi giận với .

      " thể nghỉ ngơi chút được sao? nhìn mình trong gương , nhìn đôi mắt thâm quầng của xem, đêm qua mãi muộn mới ngủ, sáng sớm vào thư phòng, cho rằng em biết sao, báo cáo kia ràng cần xem ngay, lo lắng cái gì? Ngày mai làm xem cũng muộn..."

      tức giận kéo ra cửa thư phòng.

      " Trong này có hàng số liệu đúng, làm ràng tôi làm sao có thể yên tâm nghỉ ngơi?"

      tay chống ở khung cửa cùng lý luận, lại có chút lo lắng

      " Lại , sớm muộn gì đều phải kiểm tra, cũng có ai kiểm tra thay tôi..."

      Vị Như dậm chân cái, tiếp tục đuổi ra ngoài

      " Em xem giúp , giúp kiểm tra, ngủ trước lát, làm xong em gọi còn được sao? Cái người cuồng công việc này, ràng dẫn em ra ngoài giải sầu, trong đầu mình lại toàn nghĩ chuyện công việc, sớm biết vậy em cùng ..."

      càng càng thấy buồn phiền trong lòng, nhìn thần sắc ủy khuất, cuối cùng đành phải nhượng bộ

      " Được, được...vậy em cũng đừng xem, chúng ta ra ngoài thôi."

      hơi ngẩn người nghĩ nghĩ

      " Bảng báo cáo này là do em đưa cho , nếu có vấn đề gì chưa làm , em có tâm trạng ra ngoài."

      Lâm Tế Viễn nhất thời nghẹn họng, người này, cuồng công việc, chính nàng cũng có kém phần đâu.
      Vị Như bị nhìn có chút ngại, đành phải thúc giục

      " nghỉ ngơi trước chút , sau khi kiểm tra xong em gọi . Sau đó chúng ta ra ngoài chơi, được chứ?"

      Thành công đuổi Lâm Tế Viễn ra ngoài, Vị Như ngồi vào trước bàn làm việc của , nhìn chằm chằm vào máy tính nghiên cứu lúc, phát hóa ra bên trong excel có hóa đơn xảy ra nhầm lẫn, trách được số liệu đúng. Rất nhanh giải quyết xong vấn đề, nghĩ đến có lẽ mới chỉ nằm nghỉ, liền quấy rầy , đến trước giá sách xem, lơ đãng nhìn thấy ở cuối giá sách có góc sáng sủa, có rất nhiều cúp, bằng thủy tinh,đồng, đủ loại kiểu dáng, tầng tầng lớp lớp.
      tò mò ngồi xổm xuống cầm lấy cái, phát hình như có chút lâu đời, chữ khắc đó có chút mờ nhìn , nhưng lại nhiễm hạt bụi, tập trung nhìn kĩ, mặt có khắc loạt chữ " Hứa Tuệ , diễn viên ưu tú năm XX, đoàn kịch Côn, tỉnh B.
      mơ hồ nhớ tên của mẹ là , Hứa Tuệ , mà cúp này là khoảng ba mươi năm trước.
      Vị Như nghĩ tới, Lâm Tế Viễn lại có xuất thân như vậy. Thời điểm mà đoàn kịch Côn còn nổi tiếng . Vị Như cũng từng được xem họ biểu diễn, rất xuất sắc, rất đẹp, làm cho người ra đình chỉ hô hấp. thầm cảm thấy mình may mắn, Mình là người thành phố B, lại sinh sống ở thành phố B, mới có thể may mắn được xem chương trình nghệ thuật tuyệt vời như vậy. biết mẹ năm đó mỗi lần giơ tay nhấc chân là phong thái đẹp như nào.
      tò mò lại cầm tiếp vài cái cúp lên xem, cơ bản nội dung đều khác biệt lắm. Chỉ có cái cuối cùng làm cho cảm thấy có chút khác lạ.
      Đó là cúp của khoảng tầm mười năm trước, đại khái cũng là giải thưởng giải nhất, cũng là đoàn kịch Côn của thành phố B. Chẳng qua từng qua, từ lúc mình còn rất liền theo ba mẹ rời khỏi thành phố B, đến thành phố A, làm sao mẹ mười năm trước còn lấy được cúp của đoàn kịch Côn.
      có chút mờ mịt, lại cảm thấy tò mò, nhưng biết nên mở miệng hỏi như nào, suy nghĩ chút bỗng nhiên có chủ ý, lấy điện thoại gọi cho Đinh Lị Tĩnh.

      " Chị, có phải chị có người bạn quan hệ tốt lắm, làm việc ở đoàn kịch Côn ?"

      " Đúng vậy, là trợ lý diễn viên, có chuyện gì vậy?"

      " Nếu chị gặp ấy, có thể hỏi thăm hộ em người được ..."
      Chôm chômChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :