1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tướng quân sủng thê - Ngọc Tịnh Cam Lộ (91/116)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tồn Tồn

      Tồn Tồn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,223
      Được thích:
      26,454
      Chương 58 Động phòng hoa chúc.


      Tô Nhược U nhìn Bùi Hạo là đại nam nhân mà vẫn như đứa trẻ trước mặt, nàng bấc đắc dĩ thở dài tiếng, còn ngượng ngùng như thế làm gì, dù sao giờ nàng là thê tử của .


      Tô Nhược U bước nhanh tới giành lấy khăn vải trong tay Bùi Hạo, kết thúc động tác thô lỗ của , bởi vì chiều cao khác biệt, nàng bèn dẫn Bùi Hạo đến bên giường ngồi xuống, nàng bắt đầu cầm khăn vải lau tóc cho .


      Tóc của Bùi Hạo thô kệch giống như con người , như vậy cũng đúng, ra dung mạo của Bùi Hạo thô kệch chút nào, mà ngược lại còn đẹp hơn các nam nhân bình thường khác rất nhiều, có điều, khí chất của quá cường đại nên che khuất dung mạo vốn rất tuấn. Tô Nhược U vừa giúp lau tóc vừa cảm thán chất tóc tuyệt vời của Bùi Hạo, thế giới này chính là công bằng như thế, rất nhiều nữ nhân bảo dưỡng quanh năm suốt tháng nhưng vẫn có được mái tóc đen mượt mềm mại thế này.


      Động tác của Tô Nhược U rất , dịu dịu dàng dàng thoải mái sao cho hết. Tạm thời Bùi Hạo còn nóng vội như lúc nãy nữa, cảm thấy có người lau tóc cho mình quá tuyệt vời, thực tế người này còn là tiểu nương tử mà mình mong nhớ ngày đêm. Bùi Hạo quyết định muốn hưởng thủ dịu dàng của nương tử nhà mình trước. Tình nồng mật ý, hơn nữa , rất hài lòng với tư thế này.


      Lúc này, hai tay của hình như có ý thức giống , nó rất tự nhiên ôm lấy vòng eo ton của Tô Nhược U, càng ôm càng chặt, cuối cùng dứt khoát ôm vào lòng. Ừ! Là bị nương tử nhà mình ôm vào lòng, Bùi Hạo thuận thế áp đầu mình lên đồi núi phập phồng nào đó, tiếp theo còn cọ cọ, quả nhiên là vùng đất trù phú, mềm mại thơm ngát, tầm thường!


      Mà bây giờ Tô Nhược U sắp phát điên lên rồi.


      Cái gì là ấm áp? Cái gì là cảm động? phải nàng nàng thấy chà đạp mái tóc đen nhánh nên đau lòng, phải là tiết mục tiểu kiều thê dịu dàng lau tóc cho phu quân trong đêm tân hôn hay sao? Làm sao thay đổi là thay đổi ngay được, chỉ chớp mắt mà biến thành hình ảnh cua đồng thế này.


      Đáng tiếc trong lòng Tô Nhược U luống cuống như thế nào Bùi Hạo để ý tới, bây giờ tiến vào thế giới mới, vật bày ra trước mặt dễ dàng khơi gợi lên tính tò mò và lửa nóng trong lòng . Lúc này, Bùi Hạo tự thông suốt cọ tới cọ lui.


      Mà sau khi Tô Nhược U tắm rửa xong, nàng chỉ mặc cái váy lụa mỏng,

      Bùi Hạo làm động tác cọ tới cọ lui hồi, váy lụa vốn mỏng càng thêm trong suốt hơn, Tô Nhược U mắc cỡ mặt đỏ bừng, nàng muốn thoát khỏi tình cảnh này, nhưng Bùi Hạo là ai, làm sao để cho nàng , cánh tay dùng sức chút, Tô Nhược U thể động đậy được nữa.


      Khoảng cách hai người ngày càng gần, theo thời gian tay Bùi Hạo bắt đầu thành chút nào, chạy loạn khắp nơi, biết lúc nào nó tham lam tiến vào y phục Tô Nhược U, còn xiêm y cản trở, tay Bùi Hạo tiếp xúc đến chỗ nào đó, cảm giác dưới tay là da thịt nõn nà mềm mại, vừa đầy bàn tay, hai tay Bùi Hạo mạnh mẽ bò lên đỉnh núi, lúc hái nụ hoa đó, đột nhiên cúi đầu đẩy y phục của Tô Nhược U ra, khom lưng vùi đầu vào.


      Lúc Bùi Hạo ngậm lấy nụ hoa đỉnh núi, Tô Nhược U đứng vững nữa, hiểu tại sao đầu nàng "ong" lên tiếng, cả người trượt xuống, hai chân mềm nhũn.


      Bùi Hạo nhân cơ hội dùng tay bế Tô Nhược U lên, căn phòng này ở mười bảy năm, nhắm mắt cũng có thể tìm ra vị trí giường ngủ, vậy nên căn bản cần thò đầu ra, mà vẫn vùi đầu vào ngực nàng, trong lúc đó còn phát ra tiếng mút giống như tiếng trẻ con bú sữa.


      Chờ khi đến giường ngủ, rốt cuộc Bùi Hạo mới hài lòng ngẩng đầu lên, đặt tiểu nương tử hai mắt lấp lánh mê ly nhà mình lên giường, tiểu nhân nhi mềm mại nằm đệm giường đỏ thẫm, hình ảnh này hấp dẫn biết bao nhiêu. Hai mắt Bùi Hạo đỏ lên, khí huyết sôi trào phủ người xuống ngặm lấy cái miệng đào nhắn của Tô Nhược U, hai tay bắt đầu hoạt động lần nữa, tiếp tục lôi kéo y phục người nàng.

      Xoẹt xoẹt tiếng, y phục Tô Nhược U vừa thay kết thúc sinh mệnh ngắn ngủi của nó, tiếng xoẹt quá mức đột ngột, lúc này, Tô Nhược U hoảng sợ thanh tỉnh lại mấy phần từ mớ hỗn độn kia, nàng nhìn mảnh vải rách trong tay người kia càng vừa thẹn vừa giận, ra lời, nàng chỉ có thể mở to mắt ra trừng , bày tỏ mình rất tức giận.

      Nhưng Tô Nhược U biết là, bây giờ mái tóc đen của nàng rơi tán loạn quyến rũ, mị nhãn nhơ tơ, cái miệng đào nhắn đỏ tươi vì bị cắn mím lại, cái trừng mắt của nàng chẳng những có lực uy hiếp như nàng tưởng mà còn kích thích lửa nóng muốn tùy tiện chà đạp nàng trong cơ thể Bùi Hạo.

      Mặc dù Bùi Hạo biết mình nên sốt ruột, nhưng đáng hận là nhịn được, nếu như có kinh nghiệm như các cao thủ tình trường nóng vội như thế, có điều phải, giống như bảo vật hiếm có, vì thế nhịn được muốn sờ thử, muốn nếm thử.

      Mà dáng vẻ ăn được kẹo của khiến cho viên kẹo Tô Nhược U được bọc bởi tầng xiêm y thương vô cùng, cái dáng vẻ uất ức đó giống như lên án nàng cố ý giấu cho ăn. Mà Bùi Hạo hề tình nguyện tiếp tục đôi co với thứ xiêm y đáng ghét này nữa, cúi đầu nhìn xuống, nhưng nhìn Tô Nhược U, hai tay nắm hai bên xiêm y của Tô Nhược U, tiếng xoẹt xoẹt cực lớn vang lên, rốt cuộc da thịt như ngọc giấu được hoàn toàn nở rộ dưới tầm mắt Bùi Hạo.

      Tô Nhược U cuống quýt kéo chăn màn che chắn cơ thể, Bùi Hạo đè bàn tay an phận của nàng lại, ‘Nàng đừng nhúc nhích, để cho ta nhìn chút...’

      Giọng thiếu niên mang theo chút động tình, lay động run rẩy. Tô Nhược U nghe thấy cả người cứng ngắc, chỉ có thể mặc muốn làm gì làm.

      Ánh mắt Bùi Hạo mang theo vài phần tò mò, vài phần lửa nóng cứ di chuyển tới tới lui lui, đánh giá cơ thể nàng từ xuống dưới, ánh mắt như có lửa, quét đến đâu, chỗ đó run rẩy theo.

      Chỉ lát sau, hai bàn tay xấu xa cũng tham gia vào, vẻ mặt thiếu niên rất chân thành, vừa xoa vừa sờ, cộng thêm dùng lời diễn tả, cuối cùng, hô hấp Bùi Hạo càng ngày càng dồn dập, rốt cuộc tên lên dây, bèn nhanh chóng đứng dậy xé rách y phục của mình.

      Thời điểm đè lên nàng lần nữa, Tô Nhược U cảm nhận được ràng cái trụ nóng như lửa kia đâm vào chân nàng, đầu tiên thiếu niên từ từ chọc chọc, sau đó tiếp tục cọ xát mấy cái nhưng vẫn chậm chạp tìm được lối vào vào, cố gắng hết sức nhưng vẫn vào được làm cho Bùi Hạo nóng nảy, ngồi bật dậy, đẩy hai bắp đùi thon dài của tiểu nương tử nhà mình ra nhìn kỹ.

      Lần này mặt Tô Nhược U đỏ như sung huyết, ràng nhìn chỗ đó, hai tay nàng lập tức tiến đến ngăn cản.

      ‘Ngoan, nàng đừng che, cho ta nhìn chút, ta...ta...’

      Cái này Bùi Hạo phải thế nào đây, nhất thời mặt cũng đỏ bừng, chẳng lẽ phải với nàng, cho tới bây giờ mình vẫn là con chim non. Khỉ , từ trong ra ngoài, từ đầu đến chân, trăm phần trăm là chim non. Khỉ ! Hôm nay là đêm động phòng hoa chúc, vậy mà tìm ra lối vào!

      Có chết cũng !

      tay Bùi Hạo kiềm giữ tay Tô Nhược U cho nàng quấy rối, tay còn lại lần mò vào sâu bên trong đào nguyên, tìm kiếm phen mới phát được cửa động. Bùi Hạo nhịn được dùng ngón tay móc móc mò mò. phát thỉnh thoảng ít nước chảy ra, màn này quá mức run động, Bùi Hạo còn tâm tư nghiên cứu thảo luận thêm nữa, lập tức đỡ lấy tiểu huynh đệ của mình, động thân cái tiến vào.

      Trong tích tắc, cảm giác đau đớn vì bị xé rách nhanh chóng lan ra khắp cơ thể Tô Nhược U, cho dù trước đó Bùi Hạo có đánh bậy đánh bạ, có thể là theo bản năng làm đủ bước dạo đầu. Nhưng đùa à, dù sao cơ thể thiếu nữ vẫn chưa từng bị khai phá, bây giờ bỗng chốc bị xé rách, kết quả cần phải .

      Cũng phải chỉ có mình Tô Nhược U bị đau, ban đầu thiếu niên động tình, chỉ dựa vào bản năng xúc động mà xông tới, có cảm giác bị siết chặt giống như có gông cùm xiềng xích trói buộc chặt chẽ, cũng bị siết đến đau nhức.

      Tạm thời, hai người đều có cảm giác tốt, nhìn tiểu kiều thê khóc thê thảm dưới thân, trong lòng Bùi Hạo cũng nhịn được đau đớn, lúc này hơi lui ra ngoài. Nương nó! Đây là trò gì, chỉ bản thân mình thoải mái, mà tiểu nương tử nhà mình cũng chịu nhiều đau đớn!

      Chỉ cần khẽ động là Tô Nhược U run lên, giọng nàng run run: ‘Chàng đừng cử động, ta đau...’

      Giọng mang theo nức nở khiến lòng Bùi Hạo cũng run lên, dưới thân cũng càng thêm rắn chắc.

      Lần này, Bùi Hạo phát trong đó có cảm giác giống như lúc nãy, vừa định thử lại nhìn thấy người trong lòng nhíu mày, giống như bắt đầu chịu đựng, đây là tiểu nương tử của , muốn nâng tiểu nương tử tay, bảo vệ nàng trong lòng mình.

      Bùi Hạo cúi đầu, nhàng hôn lên giữa đầu lông mày Tô Nhược U, tiếp theo là đến mũi, hai bên má, trán, dưới cằm, cuối cùng chính là đôi môi đỏ tươi kia.

      Nụ hôn của như thế, dịu dàng như thế, thương tiếc như thế, đánh bay hết mọi đau đớn của Tô Nhược U, nàng nhìn thấy Bùi Hạo trước mặt mình nhịn đến gân xanh nổi đầy trán, trong lòng Tô Nhược U rất ngọt ngào, thương tiếc nàng, muốn làm nàng bị đau, cho nên nàng cũng thương tiếc , muốn phải nhịn đến nghẹn như vậy nữa.
      Tô Nhược U bỗng nhúc nhích phần eo của mình.

      ‘Nàng xác định?’

      Hai mắt đỏ ngầu của Bùi Hạo mở to, giọng khàn khàn nặng nề, xác nhận lần cuối, nếu như nàng làm.

      Đôi mắt Tô Nhược U mịt mờ hơi nước, nàng ngượng ngùng nghiêng đầu qua bên, khẽ gật đầu: ‘Ừm.’

      Tuy rằng rất xấu hổ, nhưng làm đến nước này rồi, trong lòng Tô Nhược U vừa cảm động vừa ngọt ngào, thương nàng, nàng cũng thương , bất luận như thế nào nàng cũng phối hợp với , vả lại...vả lại ...đau đớn ban đầu tản , Tô Nhược U cũng cảm giác được khát vọng trong cơ thể mình.

      ‘U Nhi, lần này ta nhịn được nữa, dù cho nàng có khóc cầu xin ta, ta cũng dừng lại!’

      nghe thấy câu trả lời của Tô Nhược U, Bùi Hạo bèn bắt đầu chuyển động, giống như con ngựa vĩnh viễn biết mệt mỏi, cứ như vậy từng cái từng cái, cấm sâu vào cơ thể Tô Nhược U.

      biết qua bao lâu, cũng biết làm mấy lần, Tô Nhược U chỉ biết càng về sau nàng càng mơ mơ màng màng, khóc lóc cầu xin dừng lại, nhưng khi đó Bùi Hạo dừng lại được....
      Last edited: 2/7/18
      KhaiDoanh_347, Pe Mick, nhunguyen29 others thích bài này.

    2. Tồn Tồn

      Tồn Tồn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,223
      Được thích:
      26,454
      Loại lời này Tô Nhược U xấu hổ ra khỏi miệng được, vì vậy Bùi Hạo vẫn tiếp tục ôm tiểu nương tử mới nhậm chức còn nóng hổi của mình nằm giường.

      Nằm hồi, Bùi Hạo đứng núi này trông núi nọ, chỉ lát sau, Tô Nhược U cảm giác được hai bàn tay to ngừng vuốt ve người nàng, mà càng ngày càng có xu hướng xuống, nàng nên tin tưởng mới phải!

      Lúc này Tô Nhược U lười phải mở miệng nữa, nàng trực tiếp đưa tay vỗ phát vào lồng ngực Bùi Hạo, quả là khinh người quá đáng!

      Nhưng chưởng này chỉ làm cho Bùi Hạo dừng lại, mà ngược lại còn nghiêng người đè Tô Nhược U xuống, vùi đầu xuống hôn...độ nóng trong phòng bắt đầu tăng cao, nhưng chớp mắt Bùi Hạo lại xoay người nhảy xuống giường, cấp tốc chạy vào tịnh phòng.

      Tô Nhược U vốn rất lo lắng, tiếp đó còn bị hôn đến mơ màng, lúc Bùi Hạo chạy nàng nhất thời kịp phản ứng, bây giờ hiểu ra, Tô Nhược U cuộn người vào chăn, lát sau, từ trong chăn truyền ra tiếng cười dễ nghe như chuông bạc, thỉnh thoảng có vài tiếng khàn khàn, đúng là rất quyến rũ.

      Sau khi Bùi Hạo từ tịnh phòng ra, Tô Nhược U ngồi dậy, cũng may nửa đêm hôm qua Bùi Hạo còn biết bế nàng tắm rửa sạch , bằng bây giờ nàng biết dáng vẻ của mình ra sao nữa, hơn nữa chỗ đó của nàng hình như được người ta bôi thuốc, về phần người đó là ai, Tô Nhược U tỏ vẻ bản thân mình muốn biết, rất muốn biết....

      Bọn nha hoàn trong Quân Trúc Uyển biết quy tắc của thiếu gia nhà mình, tất nhiên có ai dám tiến lên giúp Bùi Hạo thay y phục, Thanh Nhạn là người biết nhìn sắc mặt người khác, nếu như các nha hoàn khác nhúc nhích, các nha hoàn hồi môn của tiểu thư như các nàng chắc chắn qua mặt tới làm gì.

      Chờ nha hoàn giúp Tô Nhược U ăn mặc chỉnh tề xong, Bùi Hạo vẫn chưa thay y phục, nàng thấy gọi hạ nhân nên nàng cũng nhúc nhích, cứ lẳng lặng ngắm nhìn Tô Nhược U như thế, trong lòng Tô Nhược U thầm than tiếng, nàng liều mạng cầm y phục mà Thanh Nhạn chuẩn bị cho Bùi Hạo trước đó, đến trước mặt Bùi Hạo, tự nàng giúp mặc y phục.

      Mà Bùi Hạo ‘Thực được gian kế’ giờ phút này hết sức phối hợp, giơ tay liền giơ tay, bảo đưa tay là đưa tay, còn quan tâm đến chiều cao của nương tử nhà mình nên chủ động khom xuống mấy lần, nếu như phải Bùi Hạo thừa cơ vòng tay ôm eo Tô Nhược U lúc nàng đeo đai lưng ngọc cho , Tô Nhược U thiếu chút nữa cho rằng Bùi Hạo cực kỳ giống với trung khuyển.

      Lề mà lề mề hồi, đợi lúc hai người chuẩn bị thỏa đáng đến Vinh An đường thỉnh an trưởng bối, hơi muộn rồi.

      Nhìn mặt Bùi lão gia và Bùi Lão phu nhân ngồi nghiêm chỉnh trong chính đường, cộng thêm Bùi phụ, Tiểu Phương thị và hai tỷ muội Bùi Nhàn Bùi Ninh, trong lòng Tô Nhược U nặng nề ũ rũ, ngày đầu tiên tân nương tử kính trà, đây là thời khắc quan trọng cỡ nào, vậy mà ràng mình lại muộn, trong lòng nàng thầm oán giận người nào đó, nhưng hết Tô Nhược U càng tự trách mình hơn.

      Bùi lão phu nhân đến đây chờ từ sớm, người già thường có cảm giác thiếu thốn, chén trà cháu dâu này bà chờ rất lâu, vì thế ngày hôm nay cháu trai lớn và cháu dâu đến muộn chút cũng sao, nhưng khi bà thấy bước chân yếu ớt của Tô Nhược U cộng thêm dáng người khác biệt, Bùi lão phu nhân cần nghĩ cũng biết đầu xỏ nào gây ra, còn nữa, nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của cháu trai lớn, khóe miệng sắp kéo đến lỗ tai luôn rồi, dường như sợ người ta biết hôm qua nó mới thành thân vậy.

      Có điều đối với chuyện này, Bùi lão phu nhân tỏ vẻ mình rất tán thành, bà nghĩ bao lâu nữa đứa bé trắng trẻo mập mạp gọi mình là ‘Tằng tổ mẫu’, Bùi lão phu nhân cảm thấy trái tim mình mềm nhũn, cho nên, bây giờ thấy Tô Nhược U như vậy, hào quang trong mắt Bùi lão phu nhân càng dịu dàng, càng trìu mếm.

      ‘Ca ca, tẩu tẩu, hai người làm chúng ta đợi rất lâu rồi đó...''

      Bùi Ninh nhất, bình thường tất cả mọi người kể cả Bủi Hạo đều rất thương tiểu nương, cho nên từ trước đến nay tiểu nương muốn , sáng hôm nay Bùi Ninh đến đây từ sớm, đợi hoài đến lúc này mới nhìn thấy người, nên tròng lòng tiểu nương khỏi mất hứng.

      Mà lúc này tâm trạng Bùi Hạo rất tốt, đừng tưởng biết, bộ y phục hôm nay mặc là do chính tay tiểu nương tử may cho đấy, phát bên góc áo phía bên phải có thêu đóa hoa lan nho , đối với ký hiệu tiểu nương tử để lại người thế này giống như hành động công khai chủ quyền vậy, cần cũng biết Bùi Hạo thỏa mãn biết bao nhiêu, chỉ còn thiếu ngoắc đuôi kêu hừ hừ nữa thôi.

      Nhưng vừa đến chính đường, hai chân còn chưa kịp đứng vững nghe câu như thế, bây giờ người nào cũng được có ý kiến, ngay cả muội muội mà bình thường vẫn thương cũng được, ‘ ai bắt muội đợi, nếu muội muốn ở đây bây giờ có thể luôn.’

      Lời này đúng là nể tình, Bùi Ninh nghe xong hốc mắt liền đỏ lên, mặc dù xưa nay tiểu nương luôn thích ca ca trêu chọc mình, nhưng cho tới bây giờ ca ca chưa từng nặng lời như thế, Bùi Ninh có cảm giác tủi thân muốn chết, thành thân xong ca ca còn gần gũi chút nào!

      ‘Gia gia...’

      Bùi Ninh ăn ngọt ngào, trước giờ Bùi lão gia rất thương cháu , thế nên lúc này Bùi Ninh cần suy nghĩ mà trực tiếp nhõng nhẽo với gia gia nhà mình, nhất định phải hung hăng dạy dỗ đại ca thối trận.

      Tô Nhược U thầm kéo góc áo Bùi Hạo, dù sao thế nào hôm nay cũng là ngày nàng kính trà trưởng bối, thời khắc như vậy, chỉ cần xảy ra chuyện may, người mất mặt vẫn là nàng, huống chi, ngày hôm nay đúng là nàng đuối lý....

      ‘Sao thế?’

      Nhìn người nào đó lớn tiếng hỏi, hơn nữa vẻ mặt còn bày ra vẻ nghi ngờ, Tô Nhược U cảm thấy bất lực, đây chính là sợ kẻ thù nguy hiểm mà chỉ sợ đồng đội ngu xuẩn, phá hỏng khí cần giải thích ~~

      Bùi phụ nhìn mọi chuyện xảy ra trước mắt, chỉ có con được nuông chiều, mà còn có con trai lỗ mãng và con lớn trầm tĩnh nhà mình, kể cả nàng dâu vừa bước vào cửa hôm qua nữa, phụ mẫu chưa lên tiếng, thê tử động ngón tay, Bùi phụ thầm than tiếng, mọi người làm ông bớt lo chút nào...

      ‘Hạo nhi, Ninh nhi được vô lễ. Hạo nhi, con phải nhớ kỹ, con là nam nhân kế thừa duy nhất của Bùi gia, bảo vệ muội muội là trách nhiệm của con, còn Ninh nhi, sau này làm chuyện gì cũng phải chú ý chút, con cũng sắp trở thành đại nương rồi, được tùy hứng nữa.

      Bùi phụ rất đúng, nghe qua giống như che chở cho ai, nhưng hàm ý trong đó Bùi Hạo có thể nhìn ra, nhưng Tô Nhược U lại hiểu, Bùi Ninh là tiểu nương nhất nhà, bất luận Bùi Hạo là huynh trưởng hay là nam nhân kế thừa duy nhất cũng phải bao dung tiểu nương.
      Hơn nữa, nếu nàng nghĩ sai, lời này của công công, ra là với nàng.
      Last edited: 2/7/18
      KhaiDoanh_347, Yoolirm Park, Pe Mick26 others thích bài này.

    3. Linh Truc

      Linh Truc Well-Known Member

      Bài viết:
      235
      Được thích:
      267
      Chờ mỏi mòn luôn. Cuối cùng chị về chung 1 nhà. Ta biết nàng ôm mấy hố lận nên cố lên @tồn tồn ơi!!!!:Cheerleader::Cheerleader::Cheerleader:
      xukemTồn Tồn thích bài này.

    4. Minhang

      Minhang Well-Known Member

      Bài viết:
      104
      Được thích:
      928
      Chờ gần 2 tháng mới thấy chị động phòng ạ. :-((

    5. Tồn Tồn

      Tồn Tồn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,223
      Được thích:
      26,454
      Chương 60 Hòa hợp êm thấm


      Tô Nhược U tiếp nhận trà hạ nhân đưa tới, nàng và Bùi Hạo cung kính quỳ đệm cói, "Cháu trai, cháu dâu kính trà tổ phụ tổ mẫu ạ."


      "Được được, từ xưa có câu thành gia lập nghiệp, tại Hạo nhi thành thân, có thê tử rồi phải kiềm chế tính tình chút, dù cho là ở trong quân doanh cũng phải dốc hết lòng vì nghiệp mới được."


      Đối với cháu trai lớn nhà mình, Bùi lão gia vẫn luôn đặt kỳ vọng rất cao, còn về phần tiền đồ của cháu trai lớn, Bùi lão phu nhân cũng rất quan tâm, nhưng bây giờ bà lại coi trọng chuyện khác hơn.


      Bùi lão phu nhân nhận trà uống ngụm, bà híp mắt cười hiền lành nhìn Tô Nhược U, "U nhi, con gả cho Bùi gia chúng ta, nãi nãi có gì phàn nàn, chỉ mong con và Hạo nhi hai đứa cầm sắt hài hòa, Loan Phượng cùng kêu, nhanh chóng sinh tôn tử cho ta là được rồi."


      Đối mặt với lời trêu ghẹo ràng của tổ mẫu, Tô Nhược U khỏi nhớ đến tình cảnh đêm qua, khuôn mặt nhắn mắc cỡ đỏ bừng, biết phải đáp lại lời của tổ mẫu thế nào, nhưng nàng đánh giá thấp sức chiến đấu của người bên cạnh, nụ cười mặt càng ngày càng tươi, "Dạ, nãi nãi, con cố gắng!"


      Loại chuyện này có thể lớn tiếng ra miệng sao? Tô Nhược U càng cảm thấy xấu hổ, lúng túng hơn...


      Bùi lão phu nhân biết da mặt tân nương tử mỏng nên chọc ghẹo tiếp nữa, tiếp theo bà tươi cười hớn hở cho lễ ra mắt, dù sao cháu trai lớn đồng ý, chắt trai ở trong tầm tay.


      Bùi Hạo và Tô Nhược U tiếp tục kính trà cho Bùi phụ và Tiểu Phương thị, bây giờ cả Bùi phụ và Tiểu Phương thị đều gì, chỉ dặn dò hai người phải chung sống hòa thuận sau đó cho lễ gặp mặt.


      Đến phiên hai tỷ muội Bùi Nhàn và Bùi Ninh này, đương nhiên các nàng phải thỉnh an Tô Nhược U, vừa rồi Bùi Ninh vui nên có chút được tự nhiên, về sau được Bùi Nhàn dẫn dắt, mọi chuyện cũng tốt đẹp.


      đến đại nương Bùi gia, trong yến hội lần trước nhằm vào nàng, bây giờ ván đóng thuyền, cũng may nàng ta thay đổi thái độ sĩ diện cãi láo, điểm này Tô Nhược U rất thưởng thức, nàng phải là Bạch Liên thánh mẫu, nàng cần tất cả mọi người phải thích mình, chỉ cần vài người có thể duy trì biểu như tại, như vậy là cách làm tốt nhất rồi.


      Lễ gặp mặt đương nhiên ít, Tô gia vốn có tiền, chỉ cần nhìn của hồi môn của hai nương Tô gia là hiểu. Tô Nhược U cũng hẹp hòi, nàng cho Bùi Nhàn bộ trang sức phỉ thúy, cho Bùi Ninh bộ trang sức khảm ngọc Nam Châu.


      Nữ nhân đều thích đẹp, đồ Tô Nhược U đưa đều là trang sức thượng phẩm trong Như Ý phường của tiểu muội nhà mình, Bùi Ninh còn tuổi, lúc này vui vẻ ra mặt, mặt Bùi Nhàn cũng mềm mại hơn mấy phần.


      Lúc dùng bữa sáng Tô Nhược U cũng có ngồi xuống ăn, thế gia vọng tộc đều có quy quy tắc, Tô Nhược U ngoan ngoãn đứng bên cạnh bàn ăn, Bùi lão phu nhân còn chưa kịp gì, Bùi Hạo nổ tung, "Giờ dùng bữa nàng đứng ở đó làm gì? Có ai giành chỗ của nàng hay sao?"


      Tô Nhược U tỏ vẻ mình quen người này, hành động của nàng ràng như vậy, chuyện này cần phải nữa hả? Bà bà nhà mình chưa lên tiếng, tổ mẫu cũng chưa lên tiếng, lại oang oang lớn họng, còn ra thể thống gì? Từng giây từng phút đều gây thù chuốc oán! Người biết còn tưởng nàng giật dây đấy...

      ra chuyện này chỉ có mình Tô Nhược U suy nghĩ nhiều mà thôi, năm đó khi Tiểu Phương thị gả đến Bùi gia, mặc dù Bùi lão phu nhân hài lòng nhưng cũng có làm khó dễ, nhân khẩu trong Bùi gia vốn đơn giản, tuy là thế gia nhưng bình thường cũng có nhiều quy tắc, từ khi Tiểu Phương thị vào Bùi gia, lâu sau mang thai Bùi Hạo, sau khi sinh con cho đến tận những năm sau này, bà đều theo Bùi phụ ra ngoài làm việc, cho nên Bùi Hạo biết những quy tắc của tân nương tử tại phu gia.

      Tuy nhiên, với tính tình của Bùi Hạo, dù cho có biết những chuyện đó, cũng để nương tử nhà mình đảm nhiệm vị trí của nha hoàn, ngay cả dùng bữa cũng yên thân.

      ra nếu cháu trai lớn ra, Bùi lão phu nhân cũng bảo Tô Nhược U ngồi xuống, bây giờ tốt rồi, Bùi lão phu nhân chỉ cần theo là được, ‘U nhi, con ngồi xuống , Bùi gia chúng ta có nhiều quy tắc, ngay cả bà bà con năm đó cũng làm chuyện này, mau ngồi xuống, nếu Hạo nhi sốt ruột.

      là, đến phút cuối cùng Bùi lão phu nhân cũng buông tha cơ hội trêu ghẹo đôi tiểu phu thê.

      Mặc dù bây giờ Bùi lão phu nhân là đương gia chủ mẫu của Bùi gia, nhưng dù sao Tiểu Phương thị cũng là bà bà của Tô Nhược U, bây giờ bà bà lên tiếng, quy tắc này Tô Nhược U dám bỏ xuống.

      ‘Cám ơn nãi nãi, U nhi là nàng dâu mới, theo lý phải đứng hầu hạ, U nhi tạ ơn ý tốt của nãi nãi.’

      Tiểu Phương thị vốn muốn mở miệng, bà chấp nhận mối hôn này phải ngày ngày hai, nhưng phu quân bà cứ khăng khăng ủng hộ, bà thể làm phu quân mất mặt, nên ngoài mặt bà chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý, nhưng oán niệm trong lòng lại càng ngày càng sâu.

      Hoàng ma ma -- Ma ma tâm phúc của bà chỉ cho bà cách, xưa nay bà bà giày vò nàng dâu ở chỗ nào cũng có, có muôn ngàn phương pháp. chữ hiếu thuận thôi cũng đủ trấn áp, bà muốn giày vò thế nào mà được? Tiểu Phương thị nghe xong cảm thấy thỏa đáng lắm, nhưng bà lại rất động lòng, vì vậy dạy phép tắc cho tân nương tử là kế hoạch đầu tiên của bà.
      Tiểu Phương thị ngờ bà bà và con trai của mình lại thiên vị nữ nhân này, nhưng cũng may nữ nhân này cũng biết thức thời, thuận thế ngồi xuống, bằng sau này bà làm sao dạy lễ nghi phép tắc cho nàng ta được, trong lòng Tiểu Phương thị mừng thầm thôi. Có điều bà ngờ chỉ vì Tô Nhược U mà lực chú ý của mọi người bàn đều hướng về bà.

      Bùi phụ thầm than tiếng, nhân lúc mẫu thân nhà mình còn chưa nổi giận, ông nhanh chóng lên tiếng, ‘U nhi ngồi , Bùi gia chúng ta quen có nhiều phép tắc, năm đó nương con có, con cũng có, sau này càng có.’

      Câu này của Bùi phụ đúng là ‘ý vị thâm trường’, Tô Nhược U chỉ cần nghe qua là hiểu được, về phần những người khác có hiểu hay , nàng dám khẳng định, tuy nhiên chuyện này cũng liên quan tới nàng, cùng lắm cuộc sống sau này muôn màu muôn vẻ chút thôi. Dù sao khi quyết định gả cho Bùi Hạo, nàng chuẩn bị tâm lý xong, vả lại cái vị bên cạnh nàng cũng phải loại dễ ức hiếp...

      Nếu Bùi phụ lên tiếng, Tô Nhược U là từ chối nữa bị cho là làm kiêu, nàng lập tức tạ ơn Bùi phụ, ngồi xuống chỗ trống bên phía tay trái Bùi Hạo.
      ‘Lúc dùng bữa phải chuyên tâm dùng bữa, nàng nhiều chuyện như thế làm cái gì? Sau này lúc dùng bữa ngoan ngoãn ngồi xuống, đừng để mọi người phải chờ nàng.’

      Giọng điệu dạy dỗ này sao mà tự nhiên đến thế, quả nhiên người hiểu đạo lý có vẻ rất tốt, nhưng Tô Nhược U cũng nghe ra quan tâm trong đó, nếu phải nàng biết người này căn bản hề suy nghĩ sâu xa, có lẽ nàng tưởng đặc biệt như vậy, đây phải là giúp nàng giảm những phiền phức sau này sao?

      ‘U nhi biết, cám ơn phu quân quan tâm, sau này U nhi nhớ kỹ.’

      Đối mặt với tiểu thê tử dịu dàng ngoan ngoãn nhà mình, nháy mắt lòng Bùi Hạo mềm nhũn, nếu phải bây giờ có nhiều người, sợ da mặt nàng quá mỏng tức giận, nhất định ôm chặt nàng gặm mấy cái.

      Cảm nhận được ánh mắt nóng rực của người bên cạnh, loại ánh mắt này từ hôm qua Tô Nhược U bắt đầu quen thuộc, nàng lập tức vừa vội vừa sợ, còn có chút xấu hổ nên lời, người này...

      Cuối cùng, Tô Nhược U thấy Bùi Hạo vẫn thu hồi ánh mắt, nàng chịu nổi nữa, bàn tay bẻ giấu dưới tay áo rộng thùng thình đưa ra ngoài, sợ bị mọi người chú ý, nàng lần mò xuống đùi Bùi Hạo, Bùi Hạo nhìn thấy bàn tay giấu trong ống tay áo của nương tử mình lộ ra hơi nhộn nhạo, nhưng ngờ mình chỉ lơ là chút là đùi bị nhéo cái mạnh, cái cảm giác đau đớn đó hoàn toàn dập tắt ngọn lửa vừa nhen nhóm trong lòng Bùi Hạo.

      Cứ như vậy, Tô Nhược U trải qua buổi ăn sáng đầu tiên ở Bùi gia, xem như là yên ổn vượt qua, đợi đến lúc mọi người dùng trà, Bùi Hạo thấy vẻ mặt nương tử mình ràng rất mệt nhưng vẫn cố gắng giữ vững tinh thần, rất đau lòng, bây giờ Bùi Hạo mới nhận ra, buổi tối hôm qua hình như mình hơi quá đáng...

      Từ trước đến nay, năng lực làm việc của Bùi Hạo vẫn rất kinh người, đau lòng nương tử nhà mình miệng ra ngay, ‘Nãi nãi, tối qua U nhi có nghỉ ngơi tốt, tại thể theo trò chuyện với mọi người được nữa, con dẫn nàng về phòng trước đây.’

      Mặt Tô Nhược U lập tức đỏ lên, phải vì xấu hổ mà là do tức giận đó!

      Cái gì gọi là tối hôm qua nàng nghỉ ngơi tốt? Tại sao nàng lại nghỉ ngơi tốt? Chuyện này phải ra cho mọi người biết sao?

      Kỳ chỉ có Tô Nhược U sắp hôn mê, Bùi hạo trắng ra như thế, tất cả mọi người ngồi bình tĩnh nổi, cháu trai lớn...con trai...đại ca à, ngươi thể như vậy đâu. Cháu dâu...con dâu...đại tẩu cũng dễ dàng, từng phút từng giây đều bị hãm hại...

      Dù sao Bùi lão phu nhân lớn tuổi, sóng gió gì mà chưa từng thấy, nên lúc này bà ‘bình tĩnh’ mở miệng, ‘Vậy các con nhanh chóng trở về ...’
      xong hình như bà nhớ ra gì đó nên ‘bình tĩnh’ tiếp câu, ‘Hạo nhi, con được làm phiền U nhi nữa...’ Được rồi, đây là cực hạn của bà, Bùi lão phu nhân tỏ vẻ ‘U nhi, ta chỉ giúp được con tới đây thôi’.

      Nhưng nãi nãi à, bà xác định bà giúp con chứ phải hùa theo cháu trai lớn của mình trêu con hả?

      Lúc này, Bùi lão phu nhân mới chú ý đến con trai và con dâu của mình, cộng thêm hai cháu vẫn còn ở đây, Bùi lão phu nhân lập tức lung lay trong gió...
      Last edited: 2/7/18
      KhaiDoanh_347, Pe Mick, tialia8823 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :