1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nhật kí theo đuổi vợ của chàng đầu bếp - Yên Bán Căn [Full + Đã có ebook]

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      Cháu lên trước, hạ hạ quên đồ nên lên sau :yoyo68::yoyo68:. Nhịn quá cũng khổ a Tu nhỉ? :yoyo60::yoyo60:
      Yuurei Bana thích bài này.

    2. Yuurei Bana

      Yuurei Bana Well-Known Member

      Bài viết:
      80
      Được thích:
      3,001
      Chương 45: Hoảng sợ.
      Edit: Yuurei Bana.

      Ba Giang mẹ Giang vừa ra khỏi thang máy liền thấy Hứa Lôi, Hứa Lôi thấy trốn được, chỉ có thể cười tiến lên chào hỏi.

      “Chào chú dì, hai người đâu về thế ạ?”

      Dư Quỳnh Hoa : “Còn phải là ở lâu trong phòng bệnh ngột ngạt, nên dì phải xuống dưới lầu hít thở. Cháu và Hạ Hạ dạo phố về rồi sao? Nghe cháu sắp kết hôn, dì chúc mừng cháu.”

      Hứa Lôi cảm ơn, theo bọn họ vào phòng bệnh. Ba Giang trở về phòng bệnh thấy Giang Hạ, hỏi Hứa Lôi: “Hạ Hạ cùng cháu trở về sao?”

      Hứa Lôi đem trái cây trong tay để lên bàn, mượn trống rỗng để suy nghĩ lý do. Lớn tiếng : “Em ấy có trở về với cháu, vừa rồi lúc ở dưới lầu muốn siêu thị mua ít đồ, bảo cháu lên trước.”

      Ba Giang ồ tiếng, bảo Hứa Lôi ngồi xuống. Hứa Lôi nhìn di động vẫn còn duy trì cuộc trò chuyện, thầm khen chính mình.

      Bên kia Giang Hạ nghe Hứa Lôi lấy cớ, vội vàng mặc quần áo muốn chạy về bệnh viện. Tất nhiên Trình Dật Tu cũng dùng tốc độ nhanh nhất mặc xong quần áo. Hai người nhanh chóng lên xe.

      đường Giang Hạ phát tóc mình còn rối, vội vàng soi gương sửa sang lại. Nghĩ thầm đều do ý chí của mình kiên định, vài câu liền bị dụ dỗ ra. Oán giận nhìn cái, “Lần sau được phép bảo em ra ngoài nữa.”

      Trình Dật Tu mím môi khổ mà được, nếu như có thể quang minh chính đại, làm sao nghĩ lén lén lút lút.

      Cũng may cách bệnh viện xa, lái xe hai mươi mấy phút là đến. Sau khi Giang Hạ xuống xe liền trực tiếp vào bên trong. Trình Dật Tu kéo lấy tay , lấy mấy hộp sữa từ phía sau, còn có túi khăn giấy, nước rửa tay và các loại đồ dùng hàng ngày.

      phải là Hứa Lôi em siêu thị sao, em tay trở về chẳng phải làm dì hoài nghi.”

      Giang Hạ vội vàng nhận, nhìn túi trong tay đề tên siêu thị, mà siêu thị này lại gần với bệnh viện. “Tại sao lại có những thứ này?”

      Trình Dật Tu giúp mang đồ, đưa đến cửa thang máy. “Buổi sáng lúc rời bệnh viện còn sớm, đúng lúc trong nhà có đồ dùng hết, siêu thị gần bệnh viện chuyến mua chút đồ buổi tối mang về nhà. Ai biết lại có tác dụng.” xong lại nhìn Giang Hạ, “Em xem có thần thông hay .”

      Giang Hạ bĩu môi, “ còn biết xấu hổ, phải là đều tại à.”

      chu môi, mặt đỏ hồng. Trình Dật Tu nhìn thấy trái tim ngứa ngáy, cúi đầu hôn lên.

      Giang Hạ bị dọa sợ lùi ra sau bước, đúng lúc thang máy mở, chút suy nghĩ chạy vào. Trình Dật Tu vội vàng đưa túi đồ cầm tay cho .

      Giang Hạ trừng mắt liếc cái, nhận túi đồ đứng tận cùng bên trong thang máy. Trong bệnh viện thang máy lúc nào cũng chen lấn chật kín cả người. Giang Hạ bị chen lấn đến góc xó, mới thở hơi, mặt đỏ hồng.

      Người này là càng lúc càng lớn mật, nhiều người như vậy, cũng dám hôn !

      Đến phòng bệnh, mẹ Giang nhắc tới : “Chạy mua cái gì mà lâu như vậy.”

      Giang Hạ chột dạ liếc Hứa Lôi cái, đem đồ trong tay bỏ xuống. ra lý do sớm nghĩ kỹ: “Mua chút đồ dùng ạ. Siêu thị rất nhiều người, xếp hàng ở quầy thu ngân đều phải mất mười phút.”

      Mẹ Giang nhìn đỏ mặt, cho rằng nóng, “Nhanh rửa mặt, nhìn mặt con hồng kìa.”

      Giang Hạ dạ tiếng, tiến vào phòng vệ sinh giặt sạch khăn rửa mặt. Soi gương làm mặt quỷ. Nguy hiểm , may mắn có bị vạch trần!

      Hứa Lôi ngồi được lát, tạm biệt ba Giang mẹ Giang, tất nhiên Giang Hạ muốn đưa ra ngoài.

      Vừa ra khỏi phòng bệnh, Hứa Lôi như tên trộm hỏi Giang Hạ, “Thành khai ra, hai người làm cái gì? Dùng tên chị mà trước. May mà chị gọi điện thoại cho em, bằng có thể bị lộ.”

      Thấy Giang Hạ ấp úng trả lời, Hứa Lôi hiểu : “ cho đầu bếp Trình nhà em, ta lại thiếu chị bữa cơm!”

      Đúng lúc thang máy đến, Giang Hạ vừa biết rồi vừa đẩy người tiến vào thang máy, vẫy tay tạm biệt.

      Cửa thang máy mới vừa đóng kín, di động lại vang lên. Là Trình Dật Tu gọi tới.

      vừa mới rời lại gọi điện thoại làm gì? Giang Hạ vừa nhận, lại nghe giọng gấp gáp của : “Hạ Hạ, trong túi có thứ mà ba mẹ em thể trông thấy, em mau giấu .”

      Vừa rồi Giang Hạ cũng nhìn đồ trong túi, thấy gì đặc biệt, kỳ lạ hỏi : “Thứ gì mà thể để cho ba mẹ em nhìn thấy ạ?”

      Trình Dật Tu trầm mặc hai giây, mới giọng : “… BCS.”

      “A!” Giang Hạ hô tiếng, bây giờ nếu ở bên cạnh , nhất định véo eo sưng lên!

      Tắt điện thoại vào phòng bệnh, khéo như vậy, ba Giang nhàn rỗi có chuyện gì làm lật đồ trong túi, xem con mua những thứ gì.

      Giang Hạ chạy tới lấy túi, “Ba, ba muốn lấy cái gì con lấy cho ba.”

      chạy đường tới đây, ba Giang cầm bình nước rửa tay ra, “Con gấp cái gì, chạy nhanh như thế?” Lại nhìn nước rửa tay, “Nước rửa tay này mua rất đúng lúc, vi khuẩn trong bệnh viện rất nhiều.”

      Giang Hạ chột dạ : “Con có chạy.” Sau đó giả bộ tìm khăn giấy trong túi, sau khi thấy cái hộp màu sắc rực rỡ, thừa dịp ba mẹ chú ý vụng trộm nhét vào trong túi. Lúc này mới an tâm hơn.

      Buổi tối ba Giang chủ động bảo Giang Hạ về nhà, mình ở lại bệnh viện chăm sóc. Dư Quỳnh Hoa biết Giang Hạ quen giường, tối hôm qua đêm đều ngủ ngon, cũng nỡ để ở lại phòng bệnh. Dặn dò sau khi về nhà đừng chạy lung tung, ở nhà ngủ giấc ngon.

      Giang Hạ đương nhiên biết đừng chạy loạn, là chỉ được chạy xuống tầng dưới, gật đầu đồng ý.

      Lúc rời bệnh viện mới hơn bảy giờ, Trình Dật Tu còn chưa tàn làm. Bởi vì tức giận trong túi còn hộp bcs, cho nên cũng gọi điện thoại cho . Về đến nhà tắm cái liền lên giường ngủ, nhưng mà sớm quá nên ngủ được, lại nghịch di động ở giường.

      Lúc hơn chín giờ Trình Dật Tu đến gõ cửa. Giang Hạ cách cửa hỏi có chuyện gì. Nhưng mà câu nào, chỉ gõ cửa.

      Giang Hạ cho rằng người đến phải là Trình Dật Tu, tiến đến mắt mèo nhìn ra ngoài, chỉ thấy mảng đỏ rực, nhưng nhìn thấy người. Tim đập loạn, phải là người xấu đấy chứ?

      Tin tức thường xuyên có người xấu gõ cửa, hành hung cướp bóc gì đó. Giang Hạ thông minh, có đáp lại. Lấy di động ra nhìn đồng hồ, xem chừng lúc này Trình Dật Tu trở về, tìm số điện thoại của gọi . lát sau, nghe được tiếng chuông quen thuộc cách cánh cửa.

      mở cửa, “Trình Dật Tu, lên tiếng làm em sợ…” Mở cửa ra, trong nháy mắt nhìn thấy bó hoa hồng cực lớn. Lời trách cứ ra lại mất khí thế.

      Trình Dật Tu mang hoa để xuống thấp, lộ mặt ra. Cười : “ lên tiếng, em cũng mở cửa cho .”

      Giang Hạ bĩu môi cho vào phòng, “ còn biết xấu hổ mà , hôm này em sợ sắp bị bệnh tim rồi.”

      Trình Dật Tu nhét hoa vào trong ngực , cúi đầu hôn lên môi . “Cho nên bây giờ tới xin lỗi, em có thể tha thứ cho ?”

      Kỳ giây kia Giang Hạ nhìn thấy bớt giận, làm cảm thấy mình có cốt khí, sao tùy tiện vài câu với , lại cười với cái, đều thỏa hiệp chứ?

      Hoa hồng trong tay kiều diễm, to như vậy, tính trước tính sau, đây là lần thứ hai nhận được hoa. Khi đó học đại học có người tặng hoa cho , nhưng mà chưa từng nhận. là mẹ Giang quản rất nghiêm, thứ hai là thích người kia, cho nên muốn tùy tiện nhận. Với , hoa hồng tượng trưng cho tình , phải là quà tặng dùng trong ngày lễ. Chỉ người thích lẫn nhau mới có thể tặng, mới có thể giải thích ý nghĩa của tình .

      Mà lần đầu tiên nhận được, chính là bó hoa tiền có xuất xứ. Cho rằng người gửi sớm muộn gì cũng xuất , nghĩ tới lâu như thế, vậy mà chút động tĩnh cũng có. Nếu phải thấy bó hoa hồng này, quên mất bó hoa tiền mặt giấu trong tủ.

      bó hoa lớn như thế, trong nhà có bình hoa thích hợp, Giang Hạ tìm vài cái lọ, nghĩ phải mua bình hoa đẹp mới được.

      Trình Dật Tu ngồi ghế sofa nhìn bận rộn xong, vẫy tay gọi qua.

      “Hôm nay nhà thiết kế gửi đồ cho , em tới xem chút thích loại nào.”

      Giang Hạ tới gần ngồi xuống, Trình Dật Tu ôm vào trong ngực. Mở di động ra, đưa ảnh cho xem.

      Giang Hạ có kinh nghiệm trang trí, nhìn lượt, cảm thấy phong cách nào cũng tệ. Chọn tới chọn lui, chọn bộ thiết kế rất ấm áp.

      Xem hết bản thiết kế, Giang Hạ còn nhớ chuyện mua bình hoa, lấy di động của Trình Dật Tu dạo Mỗ Bảo, nhìn xem có bình hoa nào đẹp .

      Sau khi Trình Dật Tu mang di động cho , hai tay chịu để yên, thừa dịp chú ý của đều đặt toàn bộ vào di động, lén lén lút lút chui vào trong quần áo .

      Bình hoa Mỗ Bảo rất nhiều loại, nhiều hơn ở ngoài cửa hàng. Giang Hạ rất thích hai cái, biết nên chọn lựa cái nào. Hỏi : “ xem có phải hai cái này rất được đúng ?”

      Tâm tư Trình Dật Tu đặt lên bình hoa, liếc nhìn di động cái, “Nếu em thích, mua cả hai cái . Đợi sau này kết hôn em có thể bày ra.”

      Giang Hạ nghĩ lại cũng đúng, “Vậy lấy hai cái!” xong lại muốn dùng tài khoản mình để mua. Lại phát mình đủ tiền.

      Trình Dật Tu thấy thế, lấy di động qua, “Dùng của .”

      Giang Hạ nhìn ngón tay nhảy múa màn hình, hệ thống nhắc nhở đăng ký thành công. Sau đó, đột nhiên phát tên của nhìn quen quen.

      Ngũ vị? Hình như thấy cái tên này ở đâu rồi? Giang Hạ nhíu mày suy nghĩ lâu, cuối cùng nhớ tới bó hoa tiền kia.

      “Là sao?”

      Trình Dật Tu vừa nhìn bình hoa, sững sờ : “Cái gì?”

      Giang Hạ đứng lên, tay chống nạnh, tay chỉ vào . “Bó hoa tiền kia là đưa?”

      Trình Dật Tu nghĩ tới đột nhiên nhắc tới cái này, vẻ mặt chột dạ bán đứng mình.

      “Sao lại nhàm chán như vậy, vậy mà đưa hoa tiền cho em. Hơn nữa, khi đó em còn chưa thích đâu đấy! Tại sao lại tặng hoa cho em?”

      Trình Dật Tu thấy tình hình đúng, đưa tay kéo vào trong ngực, cúi đầu che miệng .

      số việc, có thể giải quyết trong hòa bình, cùng với giải quyết trong hòa bình…

    3. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      K phải che miệng là xong đâu nhá! Cái hộp bcs kia cất kỹ vào, k lại rơi vào tay mẹ Hạ giờ :yoyo58::yoyo53:
      saoxoayYuurei Bana thích bài này.

    4. Yuurei Bana

      Yuurei Bana Well-Known Member

      Bài viết:
      80
      Được thích:
      3,001
      Chương 46: Chuyện cũ.
      Edit: Yuurei Bana.

      Ngày hôm sau, Giang Hạ nằm giường dậy nổi, hai chân dường như phải là của mình, làm được gì.

      Lúc Trình Dật Tu làm xong bữa sáng đến gọi , nhìn thấy mặt chôn trong gối, ôm chăn nhúc nhích. Cái lưng trơn bóng lộ ra ngoài chăn, xương bướm xinh đẹp hơi lộ ra, lưng vết sẹo, đường cong trườn bò xuống dưới, vào trong chăn chỗ đột nhiên nhô cao.

      Ánh mắt tối lại, đưa tay chạm lên đường cong. Giang Hạ phát sau lưng khác thường, theo phản xạ chui vào trong chăn. “ lại muốn làm gì?”

      Trình Dật Tu bị dáng vẻ khẩn trương của chọc cười, tiến đến hôn mặt cái. “Bảo em rời giường mà thôi, căng thẳng như thế làm gì?”

      Giang Hạ đỏ mặt trừng mắt liếc cái. còn biết xấu hổ mà hỏi, ngày hôm qua đem lăn qua lăn lại…

      “Em muốn rời giường, ra ngoài .”

      Trình Dật Tu cũng biết tối hôm qua làm mệt muốn chết rồi, dập tắt tâm tư ngoan ngoãn xoay người ra ngoài. Giang Hạ mặc quần áo tử tế ra khỏi phòng, mới phát vậy mà đứng ở bên cửa.

      ở đây làm gì?”

      Trình Dật Tu nhếch môi cười, trả lời nghi vấn của : “Hôm nay nghỉ.”

      Giang Hạ ồ tiếng, vào phòng vệ sinh. Lại nghe : “ lát bệnh viện về, chúng ta làm thủ tục .”

      Giang Hạ chủ định, nghe vậy tay run lên, “Xử lý thủ tục gì?”

      “Sang tên nhà.”

      phải mẹ em cần sao, làm sao còn tìm phiền toái. Hơn nữa phí sang tên rất đắt.”

      Trình Dật Tu theo đến phòng vệ sinh, dựa vào cửa. “Mẹ em cần là chuyện của mẹ em, nguyện ý là chuyện của .” Xử lý chuyện này sớm chút sớm kết hôn.

      Giang Hạ muốn , cảm thấy sau khi sang tên, lưng giống như có thêm ngọn núi. Nhưng mà thái độ Trình Dật Tu kiên quyết, trước khi ra cửa còn buộc mang giấy chứng nhận.

      Đến bệnh viện, Trình Dật Tu chuyện sang tên trước mặt ba mẹ Giang, viện cớ mang Giang Hạ đến cục quản lý bất động sản. Dọc đường Giang Hạ đều có ý đồ bảo buông tha cho dự định này, nhưng mà căn bản có tác dụng.

      ở đại sảnh cục quản lý bất động sản có rất nhiều người, hai người đến muộn, phía trước có mười mấy người, chỉ có thể ngồi ở chỗ nghỉ để đợi gọi tên. Sau nửa tiếng, người phía trước giảm bớt ba bốn người.

      bởi vì trời nóng, Giang Hạ uống ít nước, sau khi với Trình Dật Tu, đứng dậy tìm phòng vệ sinh. nghĩ tới lại gặp được người quen - - Hạ Bạch Tuyết.

      Hạ Bạch Tuyết cùng người phụ nữ trung niên, phu nhân kia quay lưng về phía Giang Hạ, cho nên nhìn thấy mặt.

      Giang Hạ cũng muốn đối mặt với Hạ Bạch Tuyết, rẽ vào phòng vệ sinh. Lúc từ phòng vệ sinh ra, đụng phải bả vai người tiến vào.

      xin lỗi.” Giang Hạ theo thói quen mở miệng xin lỗi, lại phát người này có hơi quen mắt. Nhìn quần áo đúng là phu nhân vừa rồi ở cùng Hạ Bạch Tuyết.

      Liễu Thời Phân bị đụng vào, vui nhíu mày. Nghe được đối phương xin lỗi, bà ta ngẩng đầu nhìn cái, cũng cảm thấy người này có hơi quen mắt, lại nhất thời nghĩ ra được gặp ở đâu.

      Hai người thêm lời nào, người vào người ra. Nhưng mà được bao xa, đột nhiên Giang Hạ nhớ ra gặp nhau ở nơi nào. Đột nhiên trong lòng có hơi buồn bực, vì sao Hạ Bạch Tuyết ở cùng vị phu nhân tìm Trình Dật Tu chứ? Hơn nữa đến nay còn cho biết, rốt cuộc phu nhân kia là ai.

      Lúc đến khu nghỉ ngơi, lại trông thấy Hạ Bạch Tuyết ngồi chỗ vừa ngồi, chuyện với Trình Dật Tu. Bọn họ quay lưng về phía , cho nên có phát đứng đằng sau.

      Dật Tu, tranh thủ về nhà chuyến . Vài ngay nay trong lòng mẹ dễ chịu, gầy hơn nhiều.” Giọng Hạ Bạch Tuyết dịu dàng, chữ lại chữ bay vào trong lỗ tai Giang Hạ.

      Trình Dật Tu hừ lạnh tiếng, “Chuyện này có quan hệ gì tới tôi?”

      Hạ Bạch Tuyết đưa tay chạm vào tay , “ Dật Tu, em biết thích em, những chuyện trước kia em làm đều rất ngây thơ. Nhưng mà em cũng muốn làm mẹ vui vẻ, đúng lúc hôm nay mẹ cũng tới, lát nữa chuyện với mẹ nhé.”

      Trình Dật Tu nhíu mày, “Bà ta cũng tới?”

      Hạ Bạch Tuyết cho rằng thay đổi, vui vẻ gật đầu, “Vừa mới vào nhà vệ sinh, lập tức trở lại.”

      Nhà vệ sinh, Giang Hạ cũng nhà vệ sinh! Trình Dật Tu nhanh chóng đứng dậy, chuẩn bị tìm Giang Hạ, nghĩ tới quay người lại thấy đứng ở phía sau.

      Trong nháy mắt Trình Dật Tu thay đổi sắc mặt, nhanh chóng vòng qua ghế dài, nắm tay ra ngoài. “Hôm nay quá nhiều người, chúng ta về nhà trước , lần sau lại đến xử lý.”

      Giang Hạ lên tiếng, tùy ý để dắt . Dường như rất khẩn trương, nắm tay tự giác được dùng chút lực, nắm cổ tay làm cổ đau.

      Lúc ra cửa chính, Giang Hạ quay đầu nhìn Hạ Bạch Tuyết vẫn còn đứng chỗ đó. Vẻ mặt ta kỳ lạ, cười mà như cười.

      đường trở về, Giang Hạ nhìn ngoài cửa sổ, nghĩ tới Hạ Bạch Tuyết những lời kia. hiểu đại khái, Hạ Bạch Tuyết và Trình Dật Tu, tuyệt phải là quan hệ đồng nghiệp bình thường. Còn có phu nhân kia, Hạ Bạch Tuyết gọi là mẹ. Mà Trình Dật Tu cũng bởi vì phu nhân kia đến thăm, đau lòng đến rơi lệ.

      Tâm trạng Trình Dật Tu ổn định lái xe, thỉnh thoảng quay đầu nhìn Giang Hạ cái. biết trong lòng có hoài nghi. Có số việc, vốn định lừa gạt cả đời. Nhưng đến lúc lừa được, chọn lựa thẳng thắn. muốn trong lòng chút hiểu lầm nào.

      “Hạ Hạ, buổi tối trở về, có lời muốn với em.”

      Giang Hạ quay đầu nhìn , mặc dù còn khẩn trương giống vừa rồi, nhưng có thể nhìn ra, nhíu mày bên trong chôn dấu nhiều sầu lo.

      gật đầu, “Được.” Mặc dù có hỏi, nhưng kỳ trong lòng muốn biết. Dù sao chuẩn bị chung sống với cả đời, muốn hai người thân mật nhất mà còn tồn tại bí mật.

      *********

      Trình Dật Tu đưa Giang Hạ quay lại bệnh viện, trước lúc chào hỏi qua ba mẹ Giang, bảo làm xong việc đưa quay về bệnh viện.

      lên, đưa đến rồi , thay đổi hướng đến chỗ quản lý bất động sản. Lúc đuổi tới, tìm được Hạ Bạch Tuyết và Liễu Thời Phân ở phòng nghiệp vụ.

      đến khu nghỉ ngơi, đợi hai người làm xong, lúc hai người qua, với Liễu Thời Phân: “Tôi có lời muốn với bà.”

      Liễu Thời Phân cười, “Đúng lúc mẹ cũng có chuyện muốn với con, tìm chỗ ngồi .” Vừa rồi Hạ Bạch Tuyết chuyện gặp Trình Dật Tu và Giang Hạ cho bà biết, bà vốn chuẩn bị gọi điện cho Trình Dật Tu ra, nghĩ tới chủ động xuất .

      Trình Dật Tu có chút kiên nhẫn, chỉ vườn hoa ngoài cao ốc, “ cần tìm chỗ, cứ nơi đó .” xong rời .

      Trong vườn hoa có cái đình, sau khi Trình Dật Tu vào đình, xoay người đối mặt với Liễu Thời Phân và Hạ Bạch Tuyết, thẳng: “Tôi muốn kết hôn với Giang Hạ. Cho nên các người hãy từ bỏ ý niệm nhàm chán trong đầu , sau này đừng xuất trước mặt tôi nữa.”

      Liễu Thời Phân cười, ở cục quản lý gặp và Giang Hạ, bà cũng đoán được chuyện kết hôn. “Con biết hôm nay mẹ đến đây làm gì ?”

      Ánh mắt Trình Dật Tu lướt qua bà, nhìn về phía xe chạy đường. “Tôi biết, cũng muốn biết. Chỉ là đến cho các người biết tiếng, đừng xuất trong cuộc sống của tôi, nếu tôi dám cam đoan làm chuyện gì.”

      “Dật Tu!” Vẻ mặt quá lạnh lùng, làm Liễu Thời Phân có hơi thiếu kiên nhẫn, “Con tiện nhân kia sinh con trai cho ba con, còn vọng tưởng muốn danh phận. Hôm nay mẹ tới đây chính là muốn chuyển nhà danh nghĩa của mẹ cho tiểu Tuyết, tương lai con và tiểu Tuyết kết hôn, chút ít tiền này đều là của hai đứa. Dật Tu, mẹ làm tất cả mọi chuyện đều là vì con, nếu con đau lòng mẹ, liền nghe lời mẹ, kết hôn với tiểu Tuyết. Đến lúc đó sinh đứa bé nhà họ Hạ, cũng chính là huyết mạch danh chính ngôn thuận nhà họ Hạ, ba con để tâm đến dã chủng bên ngoài kia!”

      Trình Dật Tu nở nụ cười, “Hóa ra ông ta lại có thêm con ngoài giá thú, biết ông ta loại những người khác như thế nào để bò lên vị trí tại. Nhưng mà đến cũng buồn cười, con ruột thể thừa nhận, nuôi lớn con lại phải là con ruột mình. A, chắc là báo ứng của ông ta.”

      Hạ Bạch Tuyết đứng bên cạnh nghe được lời , sắc mặt thay đổi, nhưng mở miệng, ngoan ngoãn đứng sau lưng Liễu Thời Phân.

      Liễu Thời Phân tiếp tục : “Chuyện này cũng thể toàn bộ trách ba con. Năm đó lúc tìm con trở về, đường làm quan của ông ấy thăng tiến, thân phận của con nếu để cho người kia biết, tiền đồ của ông ấy hỏng mất, cho nên mới để con lại. Nhưng mà ông ấy cũng bảo mẹ sắp xếp trường học và chỗ ở, là con muốn . Hơn nữa nếu phải con gây chuyện sinh , còn tiến… Tiến vào chỗ đó, những năm trước vị kia về hưu, chúng ta đón con trở về, cũng trễ nãi đến ngày hôm nay.”

      Trình Dật Tu lạnh lùng nhìn bà, “Vậy tại sao bây giờ tôi nhất định phải trở về, là vì ông ta có con, bà sợ tranh được sao? Dừng, năm đó vợ cả còn bị khí thế của bà đè bẹp, tiểu tam có gì mà bà phải sợ? Nhưng mà tôi khuyên bà, bà muốn thế nào, đó là chuyện của bà, đừng dính dáng gì đến tôi. Tôi với bà, với tất cả các người, có vấn đề gì!”

      Từ lúc bị bọn họ từ chối ở ngoài cửa, có nghĩ tới lại tiến vào cửa nhà đó bước. Bên trong cánh cửa đó, quá dơ bẩn!

      Liễu Thời Phân còn muốn tiếp cái gì đó, Trình Dật Tu bỏ lại câu, “Đừng tới tìm tôi nữa, nếu tôi làm cho nhà các người đều an tĩnh!” Sải bước rời .

      Giữa trưa mặt trời chiếu sáng làm người ta chói mắt, Trình Dật Tu trở về trong xe, ngực có hơi khó chịu. Khởi động xe, mở điều hòa, gió mát thổi từ từ đến mặt, mới tốt hơn chút.

      lấy điện thoại di động ra gọi cho Lưu Cương. Bên kia bắt máy rất nhanh, : “Lưu Cương, người kia có con ngoài giá thú ở bên ngoài, giúp em tra chút, xem có thể chụp mấy tấm hình được .”

      Bên kia Lưu Cương trầm mặc lát, mới : “Bọn họ lại tìm chú?”

      Trình Dật Tu ừ tiếng, “Xem ra nếu em làm gì đó chắc chắn, phiền toái này giải quyết được.”

      “Chú nghĩ đúng lắm, con ngoài giá thú cũng phải là chuyện , bây giờ tra ra truyện này, lộ ra ngoài có thể thu được ít.”

      khẽ cười tiếng, : “ cảm thấy em đối với bọn họ, còn có thể có tình cảm gì đó ?”

      “Vậy được, tìm người theo dõi, có tin tức gì điện cho chú.”
      Last edited: 12/8/17

    5. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      Chuyện này sao a phải dấu nhỉ? Do chắc sợ mẹ Hạ biết lại bảo bố nó thế nó k đáng tin. :yoyo42:. Tội nghiệp a phải bươn chải từ
      Yuurei Bana thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :