1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[cổ đại, NP, H+] MỘT NỮ HAI BA NAM - 124 chương - HOÀN

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. HangVO9

      HangVO9 Well-Known Member

      Bài viết:
      410
      Được thích:
      8,212
      Đọc sơ sơ thấy chuyện này rất dễ thương, chỉ vài chương là bắt đầu có H rồi. Những chương có H cũng hay nhắc những câu hết sức "mờ ám" về cuộc sống n phu khá là kích động... Truyện cũng rất có nội dung chứ nhạt nhẽo vô vị. Rất đáng để đọc... Mong mọi người vô ủng hộ nha...

    2. Ngọc Ngốc Nghếch

      Ngọc Ngốc Nghếch Member

      Bài viết:
      50
      Được thích:
      53
      Lại lọt thêm hố ms của . Mà s hố nào cũng np, cũng 5 nam v hả kia =D] chúc hố đông khách nhá.
      Ốc sên tìm chỗ trú mưaHangVO9 thích bài này.

    3. HangVO9

      HangVO9 Well-Known Member

      Bài viết:
      410
      Được thích:
      8,212
      CHƯƠNG 2: TÂN LANG CŨNG TỆ LẮM
      Editor: HangVO9

      Bóng tối ngày càng buông dần, ánh trăng thanh lạnh xuyên qua màn chiếu rọi vào nhà, cùng với ánh sánh của nến, trộn thành ánh sáng màu bạc.

      Diệp Tuệ nhìn trang trí cổ kính quanh mình, vẫn thể tin được xuyên vào cổ đại, nếu màng tử vong kia, nàng cho rằng mình bị đám bạn cùng phòng trêu chọc.

      Xuyên qua là việc vi diệu cỡ nào, trước đây xem phim kịch có đề tài tương tự, đều cho rằng đó là để hấp dẫn người xem.

      Phát ngốc hồi lâu, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân trầm ổn, càng lúc càng gần.

      Diệp Tuệ từ đệm giường nhặt khăn lên đội đầu, lặng lẽ nhấc góc khăn lén nhìn ra bên ngoài. Lại thấy từ ngoài cửa trước nam tử trẻ tuổi thân hình cao lớn vào.

      Tân lang tới! Trong lòng nàng hơi hồi hộp, từ thân hôn phục đỏ thẩm quý giá đẹp đẽ mà nam tử mặc người có thể thấy được đây chính là tân lang Tần Vũ Hàng, lão công cổ đại của nàng.

      Nàng nhìn chút, đại khái cao mét tám mươi mấy, đĩnh đạt cường tráng, khuôn mặt thâm thúy mà ràng, có thể là tuấn lãng phi thường. Ít nhất nàng cũng cho là như vậy. Nàng thích kiểu người như vậy, cơ hồ cả người lộ ra cá tính kiên nghị quả cảm, giống như là dã thú hành tẩu trong rừng rậm.

      Tần Vũ Hàng vén màn lụa lên, bước về phía giường bát bộ.

      Nàng quên nữ tử cổ đại nên rụt rè, đợi đến gần liền buông khăn voan ra, lấy lại tư thế nhàn nhã chờ đợi. Đối mặt với nam nhân sắp trở thành trượng phu, nàng hơi hoảng loạn chút. Kiếp trước phải chưa từng trải qua luyến ái, nhưng giới hạn chỉ là hôn môi, trước nay chưa từng cùng nam nhân lên giường. cây gậy khèo ra khăn đội đầu đỏ, trước mắt xuất khuôn mặt nam tử sáng ngời đĩnh đạt gần trong gang tấc, hơi thở hồn hậu ập vào trước mặt, nàng có chút mê hoặc. Tần Vũ Hàng trong mặt lộ ra tia mỉa mai: “Chờ kịp à Diệp đại tiểu thư?”

      Diệp Tuệ ngơ ngẩn, nam tử biểu ràng xa cách đạm mạc, đây là thái độ tân lang nên có sao?

      “Dung mạo đúng là nhất đẳng, đáng tiếc đủ mỹ lệ.” Tần Vũ Hàng khóe môi nhếch cái, đôi mắt đen ra tia lạnh nhạt: “Vì vị trí Tần phủ đại thiếu phu nhân, Diệp gia các ngươi có thể là dụng tâm lương khổ. Nhưng ta muốn vị trí này phải dễ làm, ngươi phải có chuẩn bị tâm lý.”

      thích nàng! Diệp Tuệ biết làm sao, duỗi tay sờ sờ cái cổ còn đau, nhớ tới hành vi vừa rồi của Tiền Chính Mai, trong đó có phải là có chút liên hệ nào đó? thích Tiền Chính Mai phải ?

      Đêm tân hôn, tân lang đem tân nương bỏ đó, tiền viện đãi khách, cũng hề an bài người làm bạn. Muốn tân lang trong lòng tân nương, nàng như thế nào cũng tin.

      Cửa phòng lúc này bị đẩy ra, mấy người hầu bưng bàn ăn cùng bình rượu vào hỉ phòng, rót rượu giao bôi, thỉnh tân nhân uống.

      Thân thể này của Diệp Tuệ ràng uống được rượu, tiếp nhận chén rượu nhấp ngụm, lấp tức bị sặc tới, cổ họng bị thương càng thêm đau đớn. Nàng khó chịu ho khan lên, bụng gập lại, cả người là tư thế thống khổ.

      Tần Vũ Hàng đem khăn đưa qua, trong mắt có chút trách cứ: “ biết uống rượu, dùng môi nhấp chút làm dáng là được.”

      Nàng nhận lấy khăn lau lau rượu vươn môi, sau đó đem khăn áp vào chỗ yết hầu, hi vọng có thể giảm bớt đau đớn.

      “Cổ ngươi làm sao vậy?” Tần Vũ Hàng phát thích hợp, đẩy bàn tay trắng nõn cầm khăn ra, dấu tay lưu lại đập vào trong mắt, lắp bắp kinh hãi. Kiến thức rộng, lập tức đoán được có người gây bất lợi cho tân nương, phất tay cho bọn hạ nhân trong hỉ phòng đều lui ra ngoài, giữa mày lộ ra phẫn nộ: “Vừa rồi có ai tiến vào?”

      đối với nàng có hảo cảm, nhưng tỏ vẻ nữ nhân của mình có thể mặc người xâu xé.

      Diệp Tuệ trong lòng lướt qua chút ấm áp, lại lắc lắc đầu, phát ra thanh vẫn còn nghẹt nghẹt: “Là ta cẩn thận cào trúng, có ai tiến vào đâu.” Nàng mới tới nên có nhiều chuyện còn hiểu hết, chỉ bằng vào chút ký ức trong đầu đủ để lấy lại công đạo.

      Tần Vũ Hàng biết nàng tin tưởng mình, cũng giải thích thêm, xoay người đến tủ đầu giường tìm ra cái bình dược, mở nút bình, lấy chút thuốc mỡ. Quay người lại, bàn tay nâng cằm nàng, bôi thuốc mỡ đầu ngón tay lên cái cổ tinh tế của nàng nhàng ma sát.

      “Đây là thuốc trị thương tốt của người bạn tinh thông y thuật của ta tặng, rất có hiệu quả tan ứ huyết, sáng sớm ngày mai ứ huyết liền giảm bớt.”

      “Đa tạ, khá hơn nhiều.” Cổ nóng như lửa đốt tiếp xúc với thuốc mỡ từ từ lạnh hơn.

      “Ta bỏ qua chuyện này, nhất định cho ngươi cái công đạo.” Tần Vũ Hàng giống như cam đoan, mặt mày nhíu chặt, đem bình dược để lại tại chỗ: “Sáng mai ta có chuyện phải rời , phân phó cho hạ nhân bôi dược cho ngươi. Mạc quản gia rất trung thành, có việc gì phân phó làm là được. làm được việc, ngươi có thể tìm cha mẹ xin hỗ trợ, bọn họ lo liệu trong nhà.”

      Ý tứ là ta lo liệu đúng ? Diệp Tuệ chửi thầm, nghĩ đến sáng sớm mai còn phải kính trà cho cha mẹ chồng, nghĩ phải đối mặt mình, tránh khỏi khẩn trương.

      “Chàng phải rời khỏi bao lâu?” Diệp Tuệ hoang mang nghĩ, ngày thứ hai sau tân hôn tân lang liền rời , thể nào nỗi.

      “Chờ đến ba ngày sau ngươi về nhà mẹ đẻ, ta có thể về kịp.” Tần Vũ Hàng lấy tay cởi bỏ đôi giày thêu chân nàng, sau đó gỡ xuống mũ phượng cùng áo choàng thêu hoa văn phượng hoàng đỏ rực của nàng, ôm nàng đặt lên giường, kéo cái chăn gấm đắp lên: “Ngươi bị thương nhất định thoải mái, ta liền quấy rầy ngươi, đêm nay ta ngủ trong thư phòng.”

      Tần Vũ Hàng cảm thấy kinh ngạc, tân hôn thê tử như thế nào giống với lời đồn? sở dĩ phản cảm với cuộc hôn nhân này, là vì nghe nhà tính tình khiếp nhược, việc gì cũng khóc sướt mướt. bên ngoài vất vả bôn ba rất mệt mỏi, về nhà nào có tâm tình đối mặt với nữ nhân chuyện gì cũng khóc chết.

      Diệp Tuệ ghé mắt xem Tần Vũ Hàng tắt đèn rời , tuy rằng lần đầu gặp mặt, lão công cổ đại cho nàng ấn tượng vẫn là tồi, chỉ là có chút chỗ chưa hoàn toàn như ý.

      Đối mặt với căn phòng u tối, nàng lâm vào suy tư, tin tức trong đầu rất hữu dụng, nàng ngu ngốc giống như vậy đâu. Nàng suy nghĩ hồi lâu, vẫn hiểu đầy đủ, cảm thấy có số việc còn cần hiểu biết nhiều hơn, ví dụ như lịch sử của quốc gia này, gia đình Tần Vũ Hàng này, giống như rất phản cảm với cuộc hôn nhân này.

      Ngày thứ hai tỉnh lại, gần đến buổi trưa, tân nương rời giường trễ như vậy cổ đại cho phép, sao có ai đánh thức nàng? Diệp Tuệ nóng vội lên, người Tần phủ nghĩ như thế nào, cha mẹ chồng danh nghĩa có thể mắng nàng gia giáo hay ?

      Xuyên đến gia đình tốt như vậy, là kiếp trước tích đức, nàng muốn bị đuổi .

      Mặc Kỳ sớm chờ ở cửa, nghe thấy tiếng động chủ nhân rời giường, tiếp bộ đồ dùng rửa mặt do nhóm hạ nhân mang tới, tự mình hầu hạ tiểu thư trang điểm.

      Diệp Tuệ nhìn khuôn mặt mình trong hoa kính, nàng nghĩ tuổi lại trẻ như vậy, mới mười bốn mười lăm tuổi, nếu là kiếp trước chỉ sợ Tần Vũ Hàng bị mang tội danh ấu dâm.

      Nhưng khuôn mặt này là đẹp, mắt ngọc mày ngài, làn da như sứ. Như tối hôm qua Tần Vũ Hàng dung mạo nàng nhất đẳng, xứng với khí chất của nàng, dáng vẻ thoát tục.

      Mặc Kỳ nhìn thấy hạ nhân đều ra khỏi phòng, mới thấp giọng : “Tiểu thư yên tâm, tối hôm qua Tần lão phu nhân tiễn đám khách nhân cuối cùng là quá nửa đêm, bà lại là người lười biếng. Người thức dậy trễ, bà ta so với người còn trễ hơn, lúc này sợ còn oa trong ổ chăn của sườn phu hưởng thụ!”

      “Vì cái gì oa ở trong ổ chăn sườn phu, chính phu đâu?” Diệp Tuệ nhìn trong gương đôi tay chải đầu cho mình, cảm thán Mặc Kỳ này chỉ là thông phòng mà phải bạch đương, chỉ bằng tay nghề của đại mở tiệm uốn tóc thành vấn đề.

      “Tần lão gia là người thành , nhưng trời sinh bản lĩnh lại yếu đuối, Tần lão phu nhân cũng có bản lĩnh gì, nhưng tâm lại cao ngất, tự nhận mình là đại mỹ nhân, ham ăn biếng làm cả ngày khinh bỉ Tần lão gia. Cho nên tiểu thư phải cẩn thận, sau này lưu ý đối xử lão phu nhân, đối với Tần lão gia chỉ cần tôn trọng là được, dưới đáy lòng có thể hoàn toàn làm lơ.”

      “Tình hình Tần phủ ngươi đều hỏi thăm được ít nhiều sao?”

      “Hỏi thăm rất nhiều, nô tài tâm tư lanh lợi lắm!” Mặc Kỳ dào dạt đắc ý, bàn tay chải đầu động tác dừng: “Nếu sao tiểu thư xuất giá, thái thái nhà ta phái nô tài theo tiểu thư, giữ A Đức lại chứ.”

      A Đức là người thông phòng khác của nàng, trước khi xuất giá lưu lại nhà mẹ đẻ.

      “Xem ra trí nhớ ngươi tồi, bằng đem mọi chuyện ở Tần phủ và ở nhà mẹ đẻ hết thảy lần cho ta nghe, mặc kệ ta có biết hay đều , dù sao nhàn rỗi cũng khó chịu, coi như là tán gẫu vậy.”

      Mặc Kỳ nghi ngờ gì, đem toàn bộ những gì mình biết kể ra. lại là người thích , liền vòng tới các đề tài khác mà tiếp tục, Diệp Tuệ lại hỏi vài câu, qua lại hiểu biết thêm nhiều chuyện.

      Ví dụ như xã hội này từ thời viễn cổ tới nay luôn nam nhiều nữ thiếu, nữ nhân có thể có N lão công, nhưng chỉ cấp cho lão công có danh phận sinh hài tử, danh phận được sinh.

      Ví như vì muốn tăng trưởng dân số, chỉ cho khác phái quan hệ, quan hệ đồng giới là phạm pháp. Trước đó lâu hoàng đế liền hạ lệnh xử trí đám đồng giới nữ và đồng giới nam.

      Ví như quốc gia này gọi là Dĩnh Đường quốc, hoàng tộc họ Hoàng Phủ, hoàng đế lớn tuổi. Thái tử họ tên gì, danh hiệu gì nàng từ từ đều biết đại khái.

      Nhưng chút kiện lịch sử quan trọng, tiểu thông phòng như Mặc Kỳ là có khả năng biết đến, cần phải tìm thư tịch có liên quan tìm hiểu.

      Mặc Kỳ động tác lưu loát, đem mái tóc dài đẹp của chủ nhân búi thành búi tóc tùy vân xinh đẹp, tìm bộ trâm cài cắm búi tóc, tự thấy mười phần hoàn mỹ, nhìn trong gương dung nhan như hoa, ngắm nghía hồi lâu.

      Bởi vì chủ nhân là tân nương, thể ăn mặc quá mức đơn giản, từ trong rương tìm được bộ áo váy gấm bạc pha màu đỏ mặc vào cho nàng.

    4. HangVO9

      HangVO9 Well-Known Member

      Bài viết:
      410
      Được thích:
      8,212
      CHƯƠNG 3: CẦN CHU MINH LÀM SƯỜN PHU
      Editor: HangVO9

      Tần phủ tính là lớn, chỉ có ba dãy nhà, nhưng ở đế đô tấc đất tấc vàng như vậy là xa xỉ. Tòa nhà Lục Khởi hiên của Diệp Tuệ ở đông khóa viện, theo hướng tây tới vài chục bộ, qua cánh cửa, là chính phòng của Tần gia, có cái tên thực lẳng lơ, gọi là Chẩm Xuân đường.

      Tần phu nhân gì cũng là đương gia chủ mẫu, nhưng hành phóng đãng như vậy, chắc thể làm tấm gương cho nhi tử? Tần Vũ Hàng là nam nhân ưu tú, có như mẫu thân như vậy đáng buồn.

      Tiểu tử thông phòng tên là Phúc Nhi ở đây thông báo Tần lão gia ra cửa hàng từ sáng sớm, Tần lão phu nhân cùng Tam lão cha ngủ, thỉnh nàng chờ.

      Dựa vào cái gì, giờ quá ngọ, bà bà đại nhân còn chưa rời giường, muốn nàng chờ bao lâu?

      Diệp Tuệ ngoan ngoãn đứng ở trong phòng khách chờ, chịu đựng bụng đói sôi sục, nhìn xung quanh đánh giá, phòng lấy mầu đỏ thẫm làm chủ đạo, rèm cửa sổ, đồ gỗ, chén trà, đồ trang trí, đồ sứ đều mang màu sắc hoa lệ.

      Tất cả Chẩm Xuân đường chỉ cần dùng từ là có thể hình dung, ‘tục khí’, nếu dùng hai từ là ‘vạn phần tục khí’.

      Diệp Tuệ đợi nửa canh giờ, đói đến nỗi ngực dán vào lưng, mới nhìn thấy phụ nhân bốn năm mươi tuổi ăn mặc lòe loẹt, được bốn người hầu nam trẻ tuổi xinh đẹp tiền hô hậu ủng đưa vào phòng khách.

      Lão quái! Nàng thầm đánh giá, thấy bà bà ăn mặc so với tân nương tử nàng đây còn diễm lệ hơn, đầu đeo đầy châu ngọc, ngọc bội lúc lắc. cẩn thận rớt cây, được Tam lão cha nhặt lên đến cắm vào trở lại.

      Khi lại gần, Diệp Tuệ ngửi phải mùi son phấn nồng đậm người Tần phu nhân mà ngứa lỗ mũi, phải nhịn xuống cảm giác muốn hắt xì. Quỳ gối gọn tấm bồ đoàn (**tấm lót đầu gối để quỳ**), tiếp nhận ly trà của hạ nhân, làm giống như trong phim ảnh xem, cúi đầu xuống, hai tay nâng quá đầu.

      Tần phu nhân tiếp nhận xong, làm bộ uống ngụm: “ đến cửa nhà chúng ta, phải giữ quy củ Tần gia, ta nghe con hôm nay rời giường muộn, cái này là được. Làm con dâu lại bên người hầu hạ tướng công rời giường, là thất đức, Diệp gia các ngươi gia giáo nghiêm! Về sau cần phải thưa hầu sớm hơn, tới Chẩm Xuân đường chờ dạy dỗ, nương dạy con làm thế nào trở thành nương tử tốt.”

      “Con hiểu, nguyện ý nghe bà bà dạy bảo.” Diệp Tuệ làm bộ quy quy củ củ, trong lòng ngừng khinh bỉ. Cũng thấy bà bà đại nhân quan tâm đến chính phu của mình thế nào, Tần lão gia rất sớm ra cửa hàng làm việc, còn đương lão bà lại ôm sườn phu ngủ say.

      “Hôm nay là phạm lỗi lần đầu, nương tha cho con, nhưng vẫn phải phạt, Vũ Hàng hôm qua thu ít lễ vật từ bằng hữu, con xuất ra ít mà hiếu kính cho nương .” Tần phu nhân trong mắt lộ ra thần sắc tham lam, con trai rất biết làm người, bên ngoài giao lưu bằng hữu toàn là thượng lưu, lễ vật thu được làm cho bà đỏ con mặt phen.

      “Đồ của phu quân, con có biết, chờ vài ngày làm việc bên ngoài xong về phủ, con nhất định nhắc nhở .” Đợi cho Tần Vũ Hàng hồi phủ, bà bà hỏi lại việc này, nàng đưa ra lý do thoái thác, khiến trái phải đều thể xâm phạm đến lợi ích của nàng.

      “Vũ Hàng ra ngoài?” Tần phu nhân trong mắt lộ ra thất vọng.

      Thông phòng Phúc Nhi trưng ra khuôn mặt tươi cười : “Kim Thủy trấn có số thổ đặc sản muốn vận chuyển đến cửa hàng ở kinh thành, nhưng trùng hợp quản phụ trách áp tải hàng hóa bị bệnh được, nhị thiếu gia xem, rồi thuận tiện đem hàng hóa vận chuyển về.”

      “Đứa này cho dù muốn xuất môn kiếm tiền, cũng nên để lại ít lễ vật thu được hiếu kính nương mới đúng, vì cưới vợ mà làm tiệc rượu, lao tâm lao lực mấy ngày chứ dễ dàng gì?”

      Tần phu nhân oán trách hồi, kêu Phúc Nhi lấy cái vòng tay bạc chuẩn bị trước đó thưởng cho nhị nương tử.

      Diệp Tuệ đưa tay tiếp nhận, nhìn thấy thủ công thô lậu, hàng bình dân bá tánh mang mang chơi, thuận tay đưa cho Mặc Kỳ cầm. Đem lễ vật mình chuẩn bị lấy ra kính lên , cũng chuẩn bị từ trước, là chiếc khăn nàng từ trong tay áo rút ra.

      Diệp Tuệ phải người keo kiệt, nhưng kiếp trước từng có hiểu biết qua, đối với những người thông tình đạt lý mà lấy thành ý kính trọng, người ta cũng nhường mình, ngược lại còn dẫm đạp lên mình, chèn ép mình. Nhưng nếu mình nâng tư thế lên, ngăn chặn đối phương, người ta dù coi trọng mình, dù muốn đàn áp mình, cũng phải cân nhắc.

      “Bà bà, khăn tay này là con đặt mua ở phường thêu nỗi danh nhất đường Lý Ký hết hai lượng bạc, nghe do sư phó nổi danh nhất trong nhà bọn họ thêu ra, ra ngoài lấy xài cũng rất có mặt mũi. Người nhìn mẫu đơn thêu mặt sống động, xem rất giống .”

      Khăn là do công Mặc Kỳ thêu, đáng giá hai lượng bạc, nhưng đáng giá hai mươi đồng tiền lớn.

      Cái gọi là thân thủ đánh mặt người cười! Tần phu nhân trong lòng tức giận, nhưng bên ngoài cười gượng hai tiếng: “Xem ra cũng tệ, đứng lên . Quỳ lâu như vậy, đầu gối mềm hết rồi, đáng thương.”

      Diệp Tuệ lại đến kính trà cho Tam lão cha, gặp trở ngại gì. Đây cũng là do ông có chỗ tinh khôn, kéo cả nhi tử họ Chu đến ăn cơm Tần gia, dỗ quanh thê tử, đều tự lập bộ phép tắc mà làm việc.

      Ngay việc kính trà, người Tần phủ nghe được tin tức đều vào Chẩm Xuân đường, thứ nhất là muốn trông thấy mặt tân nương tử, thứ hai là lo lắng đến tranh, Tần phu nhân mượn cớ bắt lỗi, cắt xén tiền tiêu vặt hằng tháng đến nỗi mất còn nhiều hơn được. Vốn lấy cớ mấy tháng nay cửa hàng kinh tế đình trệ, đem tiền tiêu vặt hàng tháng của người làm ép tới thấp nên rất buồn bực. Lại cắt xén lượng hai, ra ngoài dạo phố chỉ sợ li trà lạnh cũng dám uống.

      Trong nhà có người mẫu thân bủn xỉn như vậy, để tồn tại dễ dàng gì.

      Tần phu nhân tổng cộng sinh ba con trai, lão đại là Tần Tử Hàng, trung hậu thà.

      Lão nhị là lão công Tần Vũ Hàng của Diệp Tuệ, tính tình thế nào đêm qua nàng hiểu. Nếu y học cổ đại phát triển, sản phụ đều đến bệnh viện mà sinh con, nàng cho rằng người ta giao con nhầm rồi.

      Lão tam là Chu Minh con của Tam lão cha, người này giống như phụ thân, lộ ra cổ tinh ranh.

      Thời đại này tỷ lệ sinh song thai rất cao, dường như mỗi nhà đều có song sinh, nhưng Tần gia lại có.

      Diệp Tuệ bước qua kính trà cho đại ca đại tẩu, đưa lễ vật, đại tẩu giống như đại ca có vẻ thà, những người như vậy rất dễ ứng phó. Nàng ngoài mặt bỏ công làm đủ lễ, tỏ vẻ mình có giáo dưỡng, cùng bà bà đại nhân cùng dạng người.

      Tần phu nhân cho người hầu bưng đồ ăn lên, mọi người cùng ăn với nhau, theo lý giờ ăn sáng qua, tại liền ăn cơm trưa. Tần phu nhân rất keo kiệt nhưng lại bạc đãi chính mình, bàn cơm có cá có thịt. Mọi người nếu là ăn ở tiểu viện của mình chỉ có rau xanh đậu hủ, mắt thấy đồ ăn tệ, đều vui vẻ ngồi xuống.

      Mới vừa cầm đũa, Tần lão gia từ cửa hàng trở về.

      Nhóm vãn bối đều đứng lên theo nghi lễ chờ đợi, Diệp Tuệ làm tân nương qua kính trà.

      Tần lão gia qua năm mươi, tinh thần rất sáng suốt, yếu đuối cũng có chút, đối với hai nhi tử nhà mình vô cùng coi trọng, mọi việc đều nhường bước, nhưng nếu liên quan đến ích lợi của hai nhi tử liều mạng tranh đấu, từ xa xỉ trong hỉ phòng của Tần Vũ Hàng là ví dụ.

      “Con dâu Diệp thị kính cha trà.”

      “Mau tới ăn cơm, nhịn đói từ sáng tới giờ, nương con cũng là…” Tần lão gia mang theo lễ vật, thuận tay đem khối ngọc bội eo đưa cho nhị con dâu.

      Tần phu nhân mắt thấy khối ngọc bội kia sáng bóng trong suốt, là do Vũ Hàng năm trước hiếu kính mừng thọ cho Tần lão gia. Tự mình nhìn thấy còn thích, nhiều lần muốn lấy mà chưa thành công. Giờ lại cho nhị con dâu, tức giận đến sắc mặt xanh lè, trong lòng thầm : lão đầu ngốc, này chắc là thừa bạc.

      Chính xong xuôi, mọi người ngồi xuống ăn cơm, Tần phu nhân muốn cho Tam lão cha sườn phu của mình, mỗi lần ăn cơm nhất định phải gắp đầy chén đồ ăn. Ai ngờ vừa muốn gắp khối thịt gà, Tần lão gia với tay đem toàn bộ dĩa gà đến để trước mặt Diệp Tuệ, cười ha hả : “Mau ăn, xem con gầy thành như vậy, chờ Vũ Hàng về ta ngược đãi nương tử của à.”

      Tần phu nhân lại lấy đũa đến dĩa khác định gắp thịt cá, nhưng Tần lão gia thừa dịp nàng chưa gắp tới cũng đem cả dĩa để trước mặt đại nhi tử cùng con dâu trưởng. Mặt vui vẻ : “Hôm nay thịt cá tươi ngon, là mấy người đánh cá ở ngoại thành sáng sớm nay mới đưa tới quý phủ chúng ta, mau mau ăn cho bổ rồi sinh cho cha đại tiểu tử béo .”

      Hai vợ chồng lão đại nhìn sắc mặt khó coi của mẫu thân, sau cũng dám động đũa.

      Tần phu nhân là người làm thôi, làm là phải làm đến cùng, bưng mâm thịt kho tàu, đem toàn bộ thịt bỏ vào trong chén Tam lão cha.

      Loại tình này dường như mỗi ngày đều diễn ra, mọi người đều quen rồi, cắm cúi ăn, ai cũng hé răng.

      Diệp Tuệ được mở rộng tầm mắt, nghĩ tới người cổ đại ăn cơm náo nhiệt như vậy.

      Ăn xong cơm, người hầu thu dọn bàn ăn, bưng trà nước lên. Tần phu nhân ngồi giữa nhà chướng mắt, nhìn Diệp Tuệ : “Nhị con dâu, nương với con, tại con gả tới Tần gia rồi, cũng coi như là người nhà của chúng ta. Nạp sườn phu đều do nhà chúng ta làm chủ. Để tiện nghi cho người ngoài, bằng đem tam tiểu tử nhà chúng ta cho con. Như vậy tốt, nước phù sa chảy ruộng ngoài, còn có thể tiết kiệm được chút tiền cưới con dâu.”

      Tần phu nhân tự cho là mình nghĩ tới chủ ý hoàn hảo, mừng rỡ đến nỗi đôi mắt mị thành cái khe hẹp,

      Diệp Tuệ sửng sốt, nhi tử tân hôn mới ngày, bà bà liền gấp chờ nỗi mà đội nó xanh cho nhi tử, cũng là quá thần kỳ. Tiểu tam tử, nàng nhìn hướng Chu Minh, nhìn như tiểu bạch kiểm, cả người da thịt trắng nộn, thế nào cũng thấy giống loại tiểu thụ. khơi dậy cho nàng chút nào hứng thú. giọng : “Tam lão cha đồng ý đâu?”

      Sườn phu địa vị cao, nếu phải còn cách nào cha mẹ cũng muốn nhi tử khom lưng cúi đầu.

      , ta vô cùng nguyện ý, chủ ý của phu nhân chính là chủ ý của ta, ta tin phu nhân nhất định có thể an bài tốt nhất cho sinh hoạt của tam tử sau này.” Tam lão cha đúng là tính toán chi li, cưới vợ cho nhi tử cũng muốn tốn chút bạc, nhưng Chu gia nghèo , trông cậy vào Tần gia là thành, liền nguyện ý theo phu nhân, Tần lão gia cùng hai nhi tử Tần gia cũng đều muốn. Chu Minh là nhi tử của phu nhân sai, nhưng thuộc cốt nhục của Tần gia, thân phận địa vị kém xa.

      Diệp Tuệ thầm bĩu môi, mình thích nam nhân thiệt, nhưng cũng phải là nam nhân ưu tú. Khó được xuyên tới thời đại tốt như vậy, tiếc là nữ n nam, nhưng phải nam nhân nào cũng để vào mắt, tiểu bạch kiểm Chu Minh miễn .

      Vẫn là Tam lão cha tri kỷ! Tần phu nhân mừng rỡ vỗ vỗ vai , giống như vị sườn phu này giữ thể diện cho bà.

      Tần lão gia đối với tình cảnh này sớm thấy nhưng thể chen vô, nên giả lơ như biết.

      Tần phu nhân nhìn Tam lão cha cười : “Tam tử đứa này ta nhìn ngoan, làm sườn phu ở nhà chúng ta, ta bạc đãi , ngươi yên tâm .”

      Tam lão cha ôn nhu : “Ta biết phu nhân tâm địa thiện lương nhất.”

      Thầm nghĩ Tam tử làm chính phu nhà nghèo, đủ ăn, đủ uống, còn bằng làm sườn phu nhà giàu, ít nhất cơm áo lo.

      Tần phu nhân nhìn Chu Minh : “Tam tử, nhị tẩu ngươi nhân phẩm xuất sắc, bộ dáng xinh đẹp, con nguyện ý làm sườn phu của nàng sao?”

      Chu Minh là người chơi bời lêu lổng, đương nhiên muốn bỏ qua mỗi ngày tiêu giao có cá có thịt, mà ăn cỏ ăn trấu nghèo khổ nhà người, mặc quần áo vải bố vá chùm vá đụm. Mắt thấy tân nương tử bộ dáng xinh đẹp, nếu nhận được sủng ái, có thể có nương tử tốt như vậy hưởng thụ ngày đêm, so với nữ nhân nhà nghèo tay chân thô to tốt hơn biết bao nhiêu.

      “Nhi tử mọi việc nghe mẫu thân đại nhân phân phó, mẫu thân làm gì cũng là muốn tốt cho nhi tử.” khiến cho người khác khoái ý, Tần phu nhân vui mừng đến nỗi liên tục nhắc hoài mấy lần nhi tử ngoan.

      Nhưng Tần lão gia lên tiếng, ông nghĩ đến, dù sao con dâu cũng cần nạp sườn phu.

      Theo pháp luật do triều đình ban ra, đến hoàng đế đối với việc nạp sường quân của Hoàng Hậu cũng bất lực. Tần gia chỉ là tiểu dân chúng có lý nào phản đối, nạp ai mà nạp, Chu Minh tật xấu ít, nhưng cuối cùng cũng là biết nghe lời.

    5. HangVO9

      HangVO9 Well-Known Member

      Bài viết:
      410
      Được thích:
      8,212
      CHƯƠNG 4: HỒI MÔN
      Editor: HangVO9


      Ăn cơm xong, Diệp Tuệ trở lại Lục Khởi hiên, việc nạp sườn phu nàng phiền não lâu, dù sao cũng phải chờ Tần Vũ Hàng về gật đầu mới có thể chứng thực. Cho dù phu quân đồng ý nạp Chu Minh, nàng cứ coi như cái gia cụ, có thể làm lơ.

      Nàng đem hủ thuốc mỡ tan máu bầm ra, soi vào hoa kính bôi chút, sau khi được Tần Vũ Hàng dùng dược bôi, vết bầm phai mờ rất nhiều, chỉ cần buổi trưa thoa lần nữa đến tối liền gần như tốt hoàn toàn.

      Thấy Mặc Kỳ tiến vào, muốn nhìn thấy hỏi này nọ, nàng đem áo choàng vây quanh vòng che vết bầm lại. tại vẫn là tiết đầu xuân, chưa ấm còn lạnh, Mặc Kỳ cho rằng tiểu thư sợ lạnh, xoay người ra ngoài mang chậu than đặt bên chân nàng.

      Cơm chiều là tự mình ăn ở tiểu viện, đồ ăn cũng tạm được, hai mặn chay, cộng chén canh đậu hủ cùng chén cơm.

      “Tiểu thư vừa mới tân hôn, đồ ăn ở Tần gia cũng bạc đãi chúng ta, 2 dĩa rau trộn thịt bò cùng chén thịt xào là Tần lão gia cố ý phân phòng bếp làm. Đại thiếu gia cùng tam thiếu gia bên kia cũng chưa có mệnh tốt như vậy, bọn họ bình thường ở tiểu viện mình ăn rau khô đậu hủ, muốn ăn thịt trừ khi Tần gia có quy định ngày mới có thể.”

      “Tần gia cũng coi như là nhà giàu, làm gì đến nỗi keo kiệt như vậy.” Diệp Tuệ ở phương diện ăn uống có thiên hướng ăn chay, rất ít khi ăn thịt, từ dưỡng thành thói quen, ba bửa cơm đều có rau xanh hoa quả. Nhưng cổ đại rau dưa hoa quả đều theo mùa, muốn ăn cũng dễ dàng.

      “Tần gia trước kia ở nông thôn, sau Tần lão gia theo thương đội tới Tây Vực buôn bán kiếm lời, mới đến trong thành mở cửa hàng. nay tuy có tài sản, nhưng trong xương cốt vẫn còn bản sắc của người nghèo, chi phí cho ăn uống rất tiết kiệm.”

      “Điều này ta biết, hồi trưa nay phải ngươi rồi sao? Nhưng ta thấy kỳ quái là Tần phu nhân sao lại ăn xài phung phí, ngươi nhìn nàng đầy đầu cài trâm vàng óng ánh, người biết còn tưởng rằng nàng là người chào hàng để bán đồ trang sức.”

      Mặc Kỳ nhớ tới dáng điệu Tần phu nhân đúng là thú vị: “Tần phu nhân là nữ nhi của trưởng thôn chính gia, từ chịu khổ qua, muốn lãng phí, sửa cũng khó.”

      Thiên kim của nhà trưởng thôn, ở đại chính là cấp bật bá chủ phương, quyền lợi rất lớn, nhưng ở cổ đại nàng biết

      Lúc lên giường ngủ, Diệp Tuệ phân phó: “Bà bà quy định mỗi ngày đều phải sớm tối thưa hầu, ta nghĩ lại ngốc giống hôm nay sớm chờ. Tổng cộng khoảng cách đến Chẩm Xuân đường có mấy chục bộ, ngươi sáng mai thám thính tình huống, biết bà rời giường đến kêu ta.”

      “Tiểu thư yên tâm, nô tài nhất định gọi người dậy sớm như hôm nay, như vậy tốt.” Mặc Kỳ cảm thấy đây là việc , đem người hầu Tần gia dưới đều chuẩn bị ổn thỏa, này mai chỉ cần giao cho bọn họ, tự có người tới báo cho. tắt đèn, nhàng chân tay lui ra ngoài.

      Diệp Tuệ được cam đoan, an tâm ngủ. Cổ đại có TV, có internet, duy nhất có điều tốt là có thể ngủ ngon.

      Nàng từ khi nhà trẻ bị tước đoạt mất quyền lợi ngủ nướng, đến ngày nghỉ cũng được nghỉ học, học thêm, hoặc các môn năng khiếu, mệt bán sống bán chết. Về sau làm càng sớm về trễ, cày muốn chết, trở về nhà còn phải chuẩn bị kế hoạch, trong đầu tất cả đều là công việc và công việc. Cho đến ngày, kham nỗi gánh nặng công việc, nằm chỗ trong bệnh viện, bao lâu liền lên đường.

      Có thể sống lại lần, là trời cao thương tình, nàng nhất định phải quý trọng.

      Đảo mắt hết ba ngày tới ngày lại mặt nhà mẹ đẻ, Tần lão gia sáng sớm sai người chuyển đến mấy bao đồ lớn để nàng mang về, đại ca đại tẩu cũng cho người mang tới mấy thứ.

      Diệp Tuệ đều mở ra xem thử, phải là đồ quá đáng giá, mấy cây tơ lụa bình thường, đồ khô linh tinh. Lấy gia cảnh Tần gia đưa lễ vật như vậy cũng hơi keo kiệt, cũng may tơ lụa cũng tính là hàng cao cấp, đến mức quá mất mặt.

      Diệp Tuệ cùng Mặc Kỳ qua cổng lớn, vừa muốn lên xe, từ xa thấy lão công hữu danh vô thực cưỡi con ngựa cao lớn trông rất uy phong lẫm liệt chạy lại. dáng người rất cao lớn soái khí, tư thế cưỡi ngựa có vẻ đẹp lạ thường, Diệp Tuệ trong nháy mắt hơi hoảng thần.

      Tần Vũ Hàng bận việc liên tục mấy ngày, cuối cùng đem hàng hóa từ kim thủy trấn vận chuyển đến đế đô, nếu phải nhớ tới lời hứa đêm tân hôn, sớm quên mất mình là nam nhân kết hôn, có nữ hài hơn mình đến bảy tám tuổi làm thê tử của .

      “Chàng về?” Diệp Tuệ cười chào hỏi, với còn quá mới lạ, biết nên xưng hô thế nào, đơn giản xưng hô.

      Tần Vũ Hàng trông thấy thân ảnh váy áo màu đỏ nhạt duyên dáng, trong lòng nổi lên vài phần thương tiếc, xoay người xuống ngựa, đem nàng ôm vào trong xe. Xoay người đem từ lưng ngựa mấy cái bao cũng lần lần lượt ném vào xe, lại phân phó mấy gã sai vặt đem ngựa dắt vào trong phủ, rồi lên xe.

      Mặc Kỳ thân phận là thuộc hạ, gia có đây có thể cũng tiểu thư chung xe ngựa, lúc này thể chen vào, lấy mấy đồng tiền trinh thuê chiếc xe lừa, theo đuôi xe chủ nhân, trước sau theo hướng nhà Diệp gia mà .

      Diệp Tuệ nhìn mấy cái bao tải trong góc thùng xe, tò mò duỗi tay sờ sờ: “Bên trong đựng cái gì vậy?”

      “Là thổ đặc sản từ Kim Thủy trấn mang về, chuẩn bị tặng cho mấy người Diệp gia nàng làm lễ vật.” Tần Vũ Hàng ngồi bên cạnh nàng, nghe từng đợt mùi thơm thoang thoảng, có vài phần mê hoặc. Gặp qua nàng vài lần, lần đầu tiên là trước khi thành hôn, nàng xấu hổ vô cùng, câu đều đỏ mặt. Lần thứ hai là ở hỉ phòng, nàng thân váy áo hoa lệ tân nương, cử chỉ bình tĩnh. Lần này nàng thân thanh nhã ràng, giống như đóa thủy tiên đẹp động lòng người.

      “Cha cùng đại ca sớm nay kêu người tặng mấy bao đồ vật đến Lục Khởi hiên, chàng lại mang theo nhiều như vậy, ta chuyển hết.” Diệp Tuệ thanh lệ cười, mặt má lúm đồng tiền liên tục chớp động theo lời , Tần Vũ Hàng nhìn đến hơi giật mình, phát giác tân hôn thê tử là dễ thương.

      duỗi tay nâng cằm nàng lên xăm soi, vết bầm buổi tối hôm đó còn nhìn thấy, làn da tinh tế chạm vào đầu ngón tay làm nổi lên hồi tê dại. Ánh mắt có chút mê ly: “Tốt hơn chút nào ?”

      Diệp Tuệ cảm nhận được độ ấm của đầu ngón tay mang lại, sắc mặt nổi lên đỏ ửng: “Thuốc tan máu bầm của chàng thực tốt, bôi qua vài lần liền việc gì nữa.”

      Đôi mắt Tần Vũ Hàng thần sắc sáng tối định: “Ta hỏi việc này, buổi tối hôm đó có phải là Mai biểu muội tiến vào hỉ phòng , ra tay tàn độc với nàng?”

      Tiền Chính Mai là nhi nữ của em Tần phu nhân, Diệp Tuệ mấy ngày nay có hiểu biết đại khái với thân thích nhà Tần gia.

      Biểu huynh muội, thanh mai trúc mã, hai đứa vô tư, từ xưa có bao nhiêu biểu huynh muội kết thành phu thê. Đơn giản “Hồng Lâu Mộng” mối duyên Bảo Đại, mối duyên Kim Ngọc đều là quan hệ biểu huynh muội. Nàng là thân thích của ta, ta nhìn nàng tâm nảy sinh muốn che chở, chỉ mong đừng để cho ta thất vọng.

      “Nàng chắc nhận ra biểu muội, tuy rằng thân, nhưng lâu sau hôm chúng ta đính hôn, nàng qua Tần phủ có gặp qua nàng ta.”

      Ta là gặp qua nàng ta, nhưng là mấy ngày trước khi nàng ta ra tay độc ác bóp cổ chết tân nương tử vô tội, tâm cũng quá ác độc! Thế này trong đầu sao lưu lại ấn tượng, Tiền Chính Mai quá hung tàn.

      Tần Vũ Hàng thấy nàng , cho rằng giận, ánh mắt sáng lên: “Ta cho nàng công đạo, nàng yên tâm.”

      Là cho thân thể nguyên chủ này chút công đạo, làm nàng ở dưới chín suối cũng vui lòng nhắm mắt.

      Tần Vũ Hàng trước khi Kim Thủy trấn giao phó cho thủ hạ Tiểu Lộ Tử điều tra , kết quả tra ra là Tiền gia biểu muội lại là hung thủ, việc khó tin, nhưng có người chính mắt thấy đêm đó nàng thần sắc hoảng loạn lao ra từ trong hỉ phòng.

      nghĩ tới Tiền biểu muội xinh đẹp như vậy mà trong lòng ngoan độc, nghĩ đến nàng trước đây cũng có tùy hứng nhưng luôn có chút đáng . Tần Tiền hai nhà còn từng nghị thân, nhưng sau cùng lại cưới Diệp gia tiểu thư.

      Đế đô từ trước tới nay trong thành là đông phú tây quý, Diệp gia quý khí, nhưng tổ tiên có người từng làm quan, ở thành tây để lại số đất đai. Xe ngựa từ thành Đông qua phải bảy tám khúc quanh, chừng nửa canh giờ.

      đường , Diệp Tuệ thỉnh thoảng nhấc lên màng cửa sổ nhìn xem bên ngoài. Đế đô Dĩnh Đường quốc mười phần phồn hoa, đường chính dài hàng trăm bộ, hai bên cửa hàng tọa lạc san sát nối tiếp nhau, đường tất cả bá tánh đều mặc Hán phục. Qua khe hở, thấy nhóm thương đội ngoại quốc dắt lạc đà từ ngoài thành tiến vào, phong trần mệt mỏi, cái lưng còng chở đầy hàng hóa.

      Tâm tình Diệp Tuệ hưng phấn, tâm cảnh giống khi ở Tần quý phủ, lúc này mới đặt mình ở trong hoàn cảnh của xã hội cổ đại mà cảm nhận.

      Tần Vũ Hàng buồn cười nhìn nàng: “Mới có ra cửa mà cũng vui vẻ thành như vậy, nếu thích dạo phố, chờ ta có giờ rãnh mang nàng lanh quanh chút.”

      Diệp Tuệ cảm thấy có chút mới lạ, cười : “Cảm giác tốt.”

      Tới trước cửa Diệp gia, theo lý phải có người ra cửa đón tiếp, ít nhất cũng có hạ nhân sớm đứng ở cửa chờ, nhưng chỉ có mỗi a Đức là thông phòng trước kia của Diệp Tuệ ra.

      “Tiểu thư, nhi tử của Trương nhị lão cha nổi lên tâm tư muốn chiếm đoạt tài sản của Diệp gia, từ tối hôm qua tới giờ liền tới quý phủ quấy rối, tiểu thư vào phải để ý.” A Đức hành lễ với hai người, vừa hướng thùng xe khiên đồ vật, vừa giọng thầm bên cạnh chủ nhân.

      Tình huống trước mắt của Diệp gia khiến người ta đau đầu, Diệp lão gia chết vài năm, bỏ lại cho lão thê hia đứa con, nữ nhi là Diệp Tuệ, nhi tử là Diệp Tường năm đó mới bảy tuổi. Trương nhị lão cha là sườn phu của Diệp phu nhân, mười năm trước tòng binh lên phía bắc chiến đấu với khuyển nhung, đến nay chưa về. Nhi tử Trương Quý được Diệp lão gia nuôi nấng nên người, năm trước vô gia phả của Trương gia, xem như cùng Diệp gia liên quan, nhưng lại là tay ham ăn biếng làm. Thấy Diệp gia nhi quả phụ, tay lại giữ nhiều tiền tài, liền nổi lên tâm tư muốn chiếm đoạt.

      bao lâu sau Mặc Kỳ xe lừa cũng đuổi tới, xuống xe, cùng a Đức khiên hàng hóa, theo chủ tử phía sau, vào cửa lớn của Diệp phủ. Qua phòng khách, liền nghe từ chính phòng thanh la hét ầm ĩ truyền tới.

      “Trương Quý người này vĩnh viễn bao giờ thấy đủ, ham ăn biếng làm thành nghiện, da mặt trở nên ngày càng dày, lúc này chính là mặt dày tới cầu phu nhân giao ra cửa hàng Cây Trẩu phố An Minh của chúng ta, còn cấu kết với hai tên lưu manh kéo nhau tới để tạo thêm thanh thế.”

      A Đức lo lắng chủ tử quá mức nhu nhược phải chịu khi dễ, lăng quăng phía sau chịu rời .

      “Ta biết rồi, a Đức, ngươi lui ra !” Diệp Tuệ với a Đức xong, liền túm váy rảo bước tiến vào cửa.

      Tần Vũ Hàng thấy biểu của nàng tự nhiên, lộ ra vẻ mặt thưởng thức: “Ta cùng Trần bộ đầu của nha môn có quan hệ tồi, nếu Trương Quý thành , có thể tùy tiện tìm cái lý do giam vài ngày.” Nhà nào cũng có cái khó riêng, quý phủ nhà mình có Tam lão cha cùng tam đệ Chu Minh cũng phải cạn tàu ráo máng, thông cảm với tình cảnh Diệp gia.

      “Có người ở Nha môn dễ rồi, nếu cần dùng đến Trần bộ đầu, ta nhất định đắn đo.” Diệp Tuệ mừng rỡ, lão công danh nghĩa chống lưng cho nàng.

      Diệp phu nhân ngồi ở giữa, theo Trương Quý là hai nam nhân vẻ mặt xấu xí ngồi bên cạnh.

      “Nương người đừng bất công, ta cũng là nhi tử của người, tài sản trong nhà ta cũng có phần, lại ta cũng muốn nhiều lắm, đem cửa hàng Cây Trẩu phố An Minh cho ta là được.”

      Diệp phu nhân vẻ mặt sớm tức giận, chỉ vào nhi tử mắng: “Nuôi nỗi đồ hỗn trướng này, ngày xưa ngươi phải ăn Diệp gia, uống Diệp gia, trưởng thành càng thêm có lương tâm, hôm nay liền tơ tưởng đến cửa hàng của Diệp gia. Lão nương cho ngươi biết có cửa đâu, cửa hàng Cây Trẩu là cho Tường nhi giữ, nhân lúc còn sớm ngươi thu hồi quỷ tâm tư .”

      Trương Quý bị mắng đến đôi mắt bốc hỏa, nén tức giận : “Nhi tử phải là vì muốn hiếu thuận mẫu thân sao? Chờ làm ra tiền, tương lai nuôi dưỡng lão cho tới chết tốt sao?”

      Diệp phu nhân càng sôi máu, tức giận đến sắc mặt xanh mét: “Lão nương còn chưa có chết, còn cần đến ngươi dưỡng lão đến chết sao, nếu thực ngày như vậy, ta có Tường Nhi cùng Tuệ nhi ở trước mặt hiếu thuận. Ngươi là đồ hỗn trướng từ lười nhác thành tánh, đến lúc đó có thể tự lấp đầy bụng mình, lão nương liền cảm ơn trời đất.”

      Diệp Tuệ nhìn Trương Quý đánh giá vài lần, được kế thừa dung mạo Diệp phu nhân, tiểu tử này lớn lên giống như khuôn đúc, nhưng cử chỉ lại lấm la lấm lét, nhìn thế nào cũng thấy tự nhiên. Mắt thường nhìn vào dung mạo dù có đẹp cũng vô dụng, quan trọng là khí chất.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :