123123123


  1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tàng Ngọc Nạp Châu - Cuồng Thượng Gia Cuồng [Chương 124]

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hale205

      Hale205 Well-Known Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      573
      lại có thằng đồ đệ đểu của phụ thân Ngọc Châu ngấp nghé muốn chiếu cố NC kìa. vậy bạn hãy xác định là con đường la.f quan của bạn k còn đc thênh thang như bây h nữa đâu

    2. Vy RuRi

      Vy RuRi Well-Known Member

      Bài viết:
      258
      Được thích:
      1,574
      Chân lý của Châu Nhi: "Dạy chồng từ thuở còn tơ, dạy Nghiêu từ thuở Nghiêu chưa chén mình".... Lúc Nghiêu bên Châu, Nghiêu biến hình thành husky với bộ mặt dỗi hờn cả thiên hà. Bữa Nghiêu được húp cháo loãng bước lâng lâng. Nay được ăn khai vị nguội xong như đả thông kinh mạch, đứng họp cấp cao mà cơ mặt giựt giựt làm mấy binh tôm tướng cá suy bụng Nghiêu ra bụng người, tưởng đại quân thắng trận rồi, ô hô. Suốt ngày cứ chê phụ nữ người ta tay chân thô kệch, làm giá, quê mùa dậy mà con người ta tới đâu là ba chân bốn cẳng xách, à xách cái mặt bụi theo miết. Cẩn thận nha Nghiêu nha, tay Châu Nhi nhà tụi tui chẳng những bẻ khoá hay điêu khắc được, hôm nào Nghiêu thử chọc giận Châu Nhi xem, kéo Nghiêu như kéo mỳ sợi cho biết.

    3. heocon93

      heocon93 Member

      Bài viết:
      14
      Được thích:
      43
      Mị là mị cảm thấy con đường thê nô của Nghiêu từng bước hình thành. Con nhà hoàng hoa khuê nữ mà tưởng người ta phong lưu như sao????? Cả ngàn bụi hoa vấy vào người rồi đâu có gột rửa được đâu :yoyo68::yoyo68::yoyo68:

      Đồ đệ đểu họ Phạm kia lại muốn ngấp nghé Châu nhi nhưng mà chắc chẳng biết Châu nhi là thuộc đóng dấu chủ quyền của Nghiêu thê nô quyền hành ngang trời. Cầu mong nghiệp mà họ Phạm kia đánh đổi bằng bán đứng sư phụ mình được thuộm buồm xui gió ko bị tai bay vạ gió của tên Nghiêu ghen tuông :yoyo60::yoyo60::yoyo60:

      Sau lại ko nhìn cái gương của Ôn tướng quân kia chứ? Bị chơi 1 vố mà chẳng làm được gì tên Nghiêu ghen tuông kia cả:yoyo38::yoyo38::yoyo38:

      Còn mị mị chỉ chờ ngày họ Phạm kia bị xử đẹp thôi :yoyo39::yoyo39::yoyo39:

      Thanks ss @Hằng Lê :yoyo45::yoyo45::yoyo45:

    4. Bảo Chi Nguyễn

      Bảo Chi Nguyễn New Member

      Bài viết:
      10
      Được thích:
      10
      Nghiêu thái uý mới khai vị thôi là người rần rần :060::060:mai mốt vô MÓN CHÍNH là ta bay lên thành tiên :yoyo28::yoyo28::yoyo28: hahaha
      Thanks Ad :Cheerleader::Cheerleader:
      Duongmykieu, dehanmingukmansesaoxoay thích bài này.

    5. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 37

      Lại Ngọc Châu sau khi về tới khách điếm nghỉ ngơi chút, lại lệnh cho gã sai vặt chạy an bài ngựa xe, đến đón tiểu ngọc tượng Thường Mãn ở biệt viện vào thành, sau đó với Giác Nhi: “Nếu mấy ngày nữa phải đấu vòng loại, cũng cần quay lại biệt viện ngoại ô chi nữa, chúng ta tạm cư trú ở khách điếm này , em đến với chưởng quầy và thanh toán số tiền mình ở thêm vài ngày tới."

      Giác Nhi gật đầu vâng dạ, lập tức tìm chưởng quầy để bổ sung bạc.

      Ngọc Châu cũng thay quần áo, mà đơn độc ngồi ở phía trước cửa sổ ngơ ngác nghĩ vẩn vơ.

      Tuy rằng từ buổi đầu tiên nàng có quyết định tiếp cận Phạm Thanh Vân, nhưng lại ngờ hôm nay liền đụng phải. Thẳng đến thấy gương mặt của gã, rất nhiều ký ức khi còn lại lần nữa cuồn cuộn dâng lên.

      Chỉ là Phạm Thanh Vân trong trí nhớ trẻ hơn nhiều so với tại , nụ cười của gã và căn nhà cũ của Viên gia trở nên u ám ……

      Mà nàng nhớ mang máng khi đó phụ thân của nàng đối đãi với gã cũng rất tốt, thậm chí tất cả bạc dùng để chi tiêu hằng ngày cũng giao gã xử lý, cho nên lúc còn , mỗi khi nàng muốn ăn kẹo mạch nha, tìm phụ thân, mà luôn kéo tay Phạm Thanh Vân đến quán hàng rong ở góc đường, dùng văn tiền mua mảnh kẹo mạch nha được kéo ra quấn vào cây trúc ....

      nghĩ đến chỗ này, liền nghe được từ cầu thang bên ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân thùng thùng, bao lâu sau nghe từ ngoài phòng có giọng nam sang sảng : “ biết có phải Viên Ngọc Châu tiểu thư thuê phòng ở đây ?”

      Ngọc Châu nhíu mày đứng dậy tới trước cửa, xuyên qua khe hở của cánh cửa nhìn kĩ, chỉ thấy nam tử cao to mặc cẩm y hoa phục đứng ở trước cửa, chỉ là lúc định gõ cửa, lại bị thị vệ ở phòng bên nghe được thanh lập tức bước ra ngăn cản.

      “Nơi đây là chỗ cư trú của nữ quyến, thỉnh tôn giá dừng bước.” Thị vệ đương nhiên nhận được Quảng Tuấn Vương, rồi lại tiện cho thấy thân phận, đành phải đứng ở trước cửa chặn cẩm y nam tử, ôm quyền mở miệng .

      Cẩm y nam tử còn chưa mở miệng, tùy tùng phía sau lập tức : “Quảng Tuấn Vương đích thân tới, ngươi còn dám thi lễ?”

      Ngọc Châu nghe xong tên “Quảng Tuấn Vương” , nghi hoặc trong lòng càng sâu, người chỉ mới gặp mặt lần, nhưng tại sao lại tới nơi này?

      Nghĩ vậy, nàng đẩy cửa phòng ra, nhún người thi lễ với Quảng Tuấn Vương : “ biết Quảng Tuấn Vương đến đây, dân nữ có từ xa tiếp đón.”

      Quảng Tuấn Vương thấy Ngọc Châu xuất ở trước cửa, tuy rằng người vẫn là y phục mộc mạc, nhưng mắt vẫn chứa gợn sóng hồ thu, làm người nhìn đến thất thần, mắt lập tức sáng lên, cười : “Tiểu thư làm bổn vương tìm cực khổ quá!”

      ra vị Quảng Tuấn Vương này từ ngày ấy gặp mặt Ngọc Châu, khi về nhà liền nhớ mãi quên, lại nhận được câu trả lời từ vị Phạm đại nhân kia, hôm nay ngắm nhìn bức hoạ chưa hoàn thành của mình, mình thẫn thờ, dứt khoát tự mình tìm đến tận cửa phủ nha, ngồi ở quán trà đối diện, vừa uống trà vừa để tâm tư dạo, xem có thể tái ngộ giai nhân hay . Quả nhiên thời gian phụ lòng người, chờ được người đến rồi, trong lòng y mừng rỡ thôi, liền phái người theo phía sau, phái thêm người lấy tranh cuộn, màu vẽ, giấy bút đến, sau đó hứng thú bừng bừng lên xe ngựa, chuẩn bị bất ngờ đến thăm giai nhân, thẳng đến trước cửa nhà nàng , tuyệt đối cho phép nàng ra lời từ chối.

      Nhưng sau khi ngửa đầu cười to xong, trong lòng y cũng biết mình lần này đường đột, lập tức : “Thỉnh tiểu thư đừng sợ hãi, ta có cầu hơi quá đáng, trong bức hoạ của ta cần người, và người đó nhất định phải là tiểu thư. Thỉnh tiểu thư có thể thành toàn.”

      xong, y vài bước về phía trước, muốn mời Ngọc Châu cùng thưởng họa.

      “Là họa tác gì đáng giá Vương gia lao sư động chúng đến thế?”

      Trong lúc Ngọc Châu tìm lời để từ chối Quảng Tuấn Vương, từ dưới thang lầu lại có giọng nam vang lên lần nữa.

      Quảng Tuấn Vương quay đầu nhìn lại, miệng của y tức khắc há hốc.

      vị Vương gia như y có thể đích thân tới loại khách điếm thô sơ quê mùa này chuyện nổi bật nhất của kinh thành, vốn tưởng rằng hành động đó có thể sánh ngang với cử chỉ chiêu hiền đãi sĩ, ba lần đến mời giai nhân vào bức họa..

      Nhưng khách điếm tuy lại đúng là Thần Phật gì cũng thiếu!

      Ai có thể cho y biết, vì sao nhất đẳng công hầu của Đại Ngụy, Thái úy đại nhân Nghiêu Mộ Dã cũng xuất tại nơi này hay ?

      Thái Uý sau khi hạ triều thay sang thường phục, người mặc bộ trường bào màu xám nhạt, tay áo rộng phất phơ làm thân thể cao to càng thêm cao ngất, ngọc quan sáng rỡ, toàn thân toát lên dáng vẻ bóng bẩy hào hoa của công tử thế gia, nhưng đôi mắt lại lộ ra vẻ lạnh lẽo, đuôi lông mày treo sương lạnh, đứng ở hành lang đầy người thế này càng thêm khí thế bức người, làm những người có mặt nơi đây gần như hít thở thông.

      Dương Tố cùng Nghiêu Mộ Dã quen biết nhiều năm, giao tình cực kì thâm hậu, nhưng giờ khắc này lần đầu tiên trong suốt thời gian quen nhau, y thoáng hơi hoang mang, chắc lắm có phải người bạn thân thiết nhiều năm của y, dùng đôi mắt phượng kia hậm hực nhìn y hay ?

      “Nghiêu nhị, sao ngươi cũng đến chỗ này? Hay là……” Dương Tố đến nửa, lời tự nuốt mất, bởi vì y nhìn thấy thị nữ Cẩm Thư đứng phía sau Nghiêu Mộ Dã, trong lòng ngực còn ôm chăn gấm, ngoài ra còn hai thị nữ khác, tay xách theo hộp thức ăn, trà cụ, tiểu lư hương...

      Dương Tố ngốc, cũng là người thông hiểu chuyện gió trăng, chỉ thoáng ngẫm sơ qua lập tức hiểu ngay.

      Gã Nghiêu nhị này phủ trạch rộng lớn cao sang của Nghiêu gia ở, tự dưng mà chạy đến căn khách điếm này, còn tự chuẩn bị chăn gấm trà cụ…… Tình trạng như thế này là muốn qua đêm tại khách điếm!

      Quảng Tuấn Vương cảm thấy căn khách điếm rách nát này bốn phía cũng đâu có cảnh trăng tàn gió sớm, nghe gió ngắm mưa rơi làm say lòng người, có thể thu hút Thái úy đại nhân quyến luyến đến mức phải nghỉ trọ tại đây để ngẫm chuyện nước non…

      Như vậy ngoại trừ nữ tử xinh đẹp tuyệt mỹ phía sau y, còn có nguyên nhân gì để có thể mang Nghiêu gia Nhị lang đến chứ?

      Ngay tại lúc y như vừa chợt hiểu ra , Ngọc Châu sau lưng y chậm rãi mở miệng : “Dân nữ được Thái úy gửi gắm, muốn điêu khắc đôi y câu (móc áo trang trí ngoài áo giáp) , cần tốn rất nhiều thời gian mới có thể hoàn thành, thời gian eo hẹp, thể phân thân, thứ lỗi cho dân nữ thể trợ giúp Vương gia hoàn thành đại tác phẩm.”

      xong lời này, nàng về phía trước vài bước, hướng về phía Nghiêu Mộ Dã phúc lễ : “Tạ Thái úy đại nhân ban thưởng chăn nệm cùng trà cụ, là nha hoàn hiểu chuyện, oán trách lung tung với thị vệ chỗ ăn chỗ ở tốt, dân nữ chẳng qua cũng chỉ sống nhờ nơi đây mấy ngày, hà tất làm phiền đại nhân tự mình đưa tới?”

      Nghiêu Mộ Dã nhướng mày, nhất thời thể nhìn ra khuôn mặt tuấn tú đó là vui hay buồn, nhưng Ngọc Châu với tấm lòng thiện lương, tốt bụng, gỡ gạc lại thể diện cho công tử thế gia danh môn như Thái Uý đại nhân phải đến qua đêm ở khách điếm cũ nát này. Vậy mà dường như tên kia lại hề biết cảm kích, chỉ ngậm miệng nhìn chằm chằm.

      Điều đó làm cho loại người luôn ăn ngồi trước, quyền cao chức trọng chưa từng suy nghĩ cho người khác như Quảng Tuấn Vương, cảm thấy xấu hổ thay cho Ngọc Châu nương. Thầm nghĩ: nữ tử thoát tục như thế, sao lại gặp phải cục đá cứng đầu biết thương hương tiếc ngọc thế này? Phí phạm của trời! Bò nhai mẫu đơn!

      Thẳng đến khi cả đoàn người hành lang lặng im đến mức hít thở thông, Nghiêu Mộ Dã mới chậm rãi mở miệng : “Tiện đường thôi.”

      Ngọc Châu thấy các khách trọ khác thò đầu ra nhìn đâm người mặc cẩm y hoa phục đứng đầy hành lang, mặt đầy vẻ tò mò. Vì thế, hơi nhích người sang bên : “Khách điếm ở tạm thô sơ, chỉ có trà nhạt để đãi khách, thỉnh nhị vị quý công tử bước vào trong đàm đạo."

      Nghiêu Thái uý sải đôi chân dài bước vào trước, mặt cảm xúc thẳng vào phòng Ngọc Châu.

      Quảng Tuấn Vương nhìn Ngọc Châu đầy áy náy, nhưng trong lúc này lại thể xoay người rời , ỷ vào giao tình với Nghiêu Mộ Dã, cũng cất bước vào trong phòng.

      Đúng lúc này, Giác Nhi mới vừa cùng chưởng quầy thanh toán bạc xong, uyển chuyển bước lên thang lầu, vừa mới bước vào phòng, giật bắn mình khi thấy cả phòng toàn là nam nhân, cứ tưởng mình nhầm phòng, lắp bắp lời xin lỗi, liền muốn ra ngoài, nhưng lại liếc mắt nhìn thấy Lục tiểu thư đứng ở bên cạnh bàn, kinh ngạc đến đờ người biết nên phản ứng thế nào.

      Nhưng Ngọc Châu lại bình thản phân phó Giác nhi đến nhà bếp của khách điếm nấu nước pha trà đãi khách.

      Trong lòng nàng biết hai vị khách quý hôm nay đều là hạng người ăn uống kén chọn, nên lấy trà đồng có sẵn của khách điếm , mà là lấy hộp trà bằng sứ và bộ trà cụ do Cẩm Thư mang đến ra.

      Cẩm Thư thấy tay của Lục tiểu thư bị thương tiện, vì thế thỉnh Lục tiểu thư cứ ngồi yên, để nàng thay chủ nhân pha ly trà nóng để đãi khách quý.

      Quảng Tuấn Vương nâng chén trà tinh xảo lên uống lượt ba chén Hoàng Sơn mao phong (*), lại thấy trong phòng vắng lặng ai lên tiếng, nên muốn thay đổi khí cho sinh động hơn, làm như có việc gì, bắt đầu tán gẫu với Nghiêu nhị về những tin đồn thú vị trong kinh thành hôm nay, đáng tiếc lại giống như đá ném xuống vực sâu, hề có chút tiếng vang nào hồi đáp. Nếu Nghiêu Thái uý muốn lên tiếng độ môi mỏng giống như con trai, cạy thế nào cũng nhúc nhích, chỉ an toạn vị trí chủ vị, hơi rũ mắt nhìn sóng nước đong đưa trong chén trà, ra dáng, ta ngồi tự ta đối ẩm, tốt nhất đừng ai đến gần.


      (Hoàng sơn mao phong trà vùng Hoàng Sơn, tỉnh An Huy, là danh trà nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc, bởi vì sắc, hương, vị, hình đều tốt, phẩm chất phong vị độc nhất, 1955 năm được bình chọn là trong “thập đại danh trà”, 1982 năm bộ thương nghiệp Trung Quốc trao tặng danh hiệu “danh trà”.

      Đặc biệt Hoàng Sơn mao phong giống như tước thiệt, lông trắng lộ , sắc giống như ngà voi, Ngư Diệp hoàng kim. Nước sau khi pha, mùi thơm ngát lâu dài, màu sắc nước trà trong suốt, mùi vị tươi, đậm đà, ngọt lành, lá màu vàng nhạt, no tròn thành đóa hoa. Hoàng Sơn mao phong thu hái ở tiết thanh minh, chọn búp khỏe nhiều lông nhung mềm để chế thành trà thượng hạng. Trải qua quá trình sao chế qua nhiệt độ cao trong thời gian ngắn ít người biết, quản lý cách sao chế, sấy khô mà chế thành.Hoàng Sơn mao phong pha uống, pha khi nước ấm khoảng 80℃, ấm thủy tinh hoặc sứ trắng, thông thường có thể pha 2—3 lần. )

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :