1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Tình sinh ý động - Tùy Hầu Châu

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 15

      Giang Hành Chi lại chiếu lên những bức ảnh được chụp tại trường, cũng tạo ra số hình ảnh, đồ họa 3D mô phỏng trường xảy ra vụ án, khi mô phỏng có giả sử kẻ thứ ba X vào.

      "Thân chủ của tôi là phụ nữ có giáo dưỡng, nên sau khi chuyện với nạn nhân, để thoát khỏi tình huống khó xử ấy bèn lên tầng, sau đó ấy nghe thấy tiếng đóng cửa, xuống nhà kiểm tra thấy nạn nhân còn ở trong phòng, đương nhiên ấy cho rằng nạn nhân rồi, nhưng nạn nhân hay chưa, điều này chúng ta đều hay biết."

      " quấy rối của nạn nhân khiến thân chủ tôi vô cùng khó chịu, lại thêm tổn thương khi ly hôn làm ấy đau khổ khôn nguôi, bởi vậy trước khi ngủ thân chủ tôi uống ba viên thuốc ngủ, rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ."

      "Còn lý do kiến nạn nhân muốn nấp trong nhà thực ra rất dễ hiểu, thân chủ tôi nắm giữ nhược điểm của ta, mà những thứ quan trọng thường được đặt ở đâu? Thế nên ta mới vào thư phòng nhằm lấy lại thứ đó."

      "Lại về kẻ thứ ba, buổi tối đúng là có người nào khả nghi vào khu biệt thự, nhưng chín giờ tối ngày 21 ấy, có chiếc xe vận tải cỡ lái vào khu biệt thự, báo cáo điều tra của cảnh sát viết rằng tài xế lái chiếc xe này là người ngoại tỉnh ở nhờ biệt thự của chị , kết quả thẩm vấn người tài xế là ta đón ai lên xe, tuy nhiên nếu có người thừa lúc tối trời mà trốn vào trong xe cũng khó mà phát được."

      "Mọi người hãy chú ý tới cửa sổ thư phòng, khi ấy cửa sổ thư phòng khóa trái, còn cửa sổ vệ sinh tầng lại mở, kẻ thứ ba có thể đột nhập từ nơi này, với người bình thường độ cao này hơi khó với, còn với những ai linh hoạt nhanh nhẹn lại khó, hơn nữa nhà vệ sinh là nơi dễ xóa dấu vết nhất, ngoài ra kẻ đó chắc chắn quen biết Dương Lâm Lâm…"

      Giang Hành Chi trình bày giả thuyết khác về nguyên nhân tử vong của Dương Lâm Lâm cách logic, hợp lý và đầy tính thuyết phục, có giả thuyết này, càng chứng thực rằng Liêu Sơ Thu thể bị tố cáo vì là người duy nhất có mặt tại trường.

      "Suy đoán vô tội." Trần Hữu Sinh khẽ .

      Ninh Nhiễm Thanh nhìn về phía Tần Hữu Sinh, chợt nghĩ đến vụ án mà từng kể với , khi ấy phải chăng cũng dùng nguyên tắc "Suy đoán vô tội"(1) để bào chữa cho nghi phạm nọ.

      (1) Nguyên tắc "Suy đoán vô tội" trong Pháp luật: Bản cáo trạng của Viện kiểm sát và bản án kết tội của tòa phải dựa các chứng cứ khẳng định chắc chắn về lỗi của người bị buộc tội trong việc thực tội phạm. Buộc tội phải dựa chứng cứ. Bản cáo trạng của Viện kiểm sát và bản án kết tội của tòa phải dựa các chứng cứ khẳng định chắc chắn về lỗi của người bị buộc tội trong việc thực tội phạm. Nếu cơ quan điều tra còn "mơ hồ" về chứng cứ ra kết luận điều tra, nếu Viện kiểm sát còn băn khoăn việc này nọ ra cáo trạng, nếu thấy chưa đủ chứng cứ tòa kết tội. Mọi nghi ngờ về lỗi của bị can, bị cáo nếu thể loại trừ được theo trình tự, thủ tục do luật định và khi chưa có thống nhất trong việc giải thích, áp dụng các quy phạm pháp luật đều phải được giải quyết theo hướng có lợi cho họ. Nguyên tắc suy đoán vô tội đòi hỏi buộc tội phải dựa những chứng cứ xác thực còn nghi ngờ. Mọi nghi ngờ đối với người bị bắt giữ, bị can, bị cáo đều phải được kiểm tra, chứng minh làm . Nếu chứng minh làm được nghi ngờ nghi ngờ đối với người bị bắt giữ, bị can, bị cáo phải được giải thích theo hướng có lợi cho họ.

      Tần Hữu Sinh cúi đầu nhìn , dùng ánh mắt ra hiệu bảo nghe tiếp.

      "Vụ án này tồn tại quá nhiều tình tiết đáng ngờ. Thứ nhất, thân chủ của tôi chỉ có hiềm nghi, chứ thể khẳng định chắc chắn ấy là nghi phạm. Thứ hai, tuy trường có hung khí gây án nhưng hung khí có dấu vân tay của thân chủ tôi, càng thể khẳng định rằng con dao gọt hoa quả là hung khí gây án của ấy. Thứ ba, bằng chứng khá mâu thuẫn, có bằng chứng trực tiếp vào chứng minh thân chủ tôi gây án. Theo quy định của Khoản 3 điều 162 Luật tố tụng hình : '' đủ bằng chứng, thể nhận định bị cáo có tội, nên xét xử theo hướng vô tội do đủ chứng cứ, tội danh thể thành lập.''

      Ninh Nhiễm Thanh chỉ cảm thấy tai mình ù , kích động, lo âu, còn có chút buồn bã, hiểu sao mình lại tin tưởng Liêu Sơ Thu như thế, chắc là vì Liêu Sơ Thu tạo cho cảm giác rất giống Ninh Tuân Tuân, đều có vẻ ngoài dịu dàng hiền hậu mà nội tâm rất mạnh mẽ kiên cường, là người phụ nữ có thể hi sinh tất cả vì tình .

      Có lẽ kiểu phụ nữ này bị gắn cho cái mác "Phụ nữ khờ khạo", chỉ là " phải cá, sao biết niềm vui của cá"(2)

      (2) Câu xuất phát từ điển tích Trang Tử và Huệ Tử, ý mỗi người tư tưởng suy nghĩ riêng. Điển tích: "Trang Tử cùng Huệ Tử đứng chơi cầu hào thành. Trang Tử : Cá điều thong thả bơi. Cá vui đó. Huệ Tử : - Ông phải cá, sao biết cá vui? Trang Tử : - Ông phải tôi, sao biết tôi biết niềm vui của cá! Huệ Tử :- Tôi phải ông, nên thể biết được ông, còn ông phải cá, ông cũng sao biết được niềm vui của cá."

      Cũng giống như hồi Ninh Tuân Tuân ly hôn với Trương Nghị, chị từng : "Tuy chị cảm thấy kết cục này đáng buồn, nhưng chị chưa bao giờ hối hận vì ngày trước mình từng hi sinh, vì các em thể hiểu được rằng, khi hi sinh vì người mình , chị thấy rất hạnh phúc."

      Trước khi phiên thẩm vấn tại tòa kết thúc, Chánh án đứng lên tuyên bố: "Phiên tòa thẩm vấn kết thúc, tòa án tiến hành xem xét bản án, ngừng phiên tòa. Dẫn bị cáo Liêu Sơ Thu ra khỏi phòng xét xử."

      Ninh Nhiễm Thanh quay sang nhìn Tần Hữu Sinh, mỉm cười trấn an , vụ án Liêu Sơ Thu có tám chín phần là ngừng khởi tố, sau đó công an lại tiếp tục điều tra.

      Ninh Nhiễm Thanh quay đầu nhìn sang bên cạnh, Hà Lập Đông vốn ngồi bên trái rồi.

      Ở vị trí của luật sư bào chữa, Lại Thư Khiết và trợ lý của Giang Hành Chi còn thu xếp laptop và văn bản tài liệu.

      Ninh Nhiễm Thanh theo Tần Hữu Sinh tới chỗ đó, hớn hở cười với Giang Hành Chi: "Luật sư Giang, lúc nãy trông siêu ngầu."

      Giang Hành CHi khẽ nâng mắt, thoáng mỉm cười: "Cảm ơn…"

      Ninh Nhiễm Thanh kéo tay Tần Hữu Sinh, hơi ngạc nhiên vì vẻ hòa nhã của Giang Hành Chi, bèn ngẩng đầu nhìn , Tần Hữu Sinh cũng cúi đầu nhìn thoáng.

      "À phải rồi, hay là chúng ta cùng ăn bữa , coi như liên hoan chúc mừng?" Ninh Nhiễm Thanh cười hỏi.

      "Vụ án còn chưa có phán quyết, chúc mừng gì chứ?" Giang Hành Chi hỏi ngược lại.

      Ninh Nhiễm Thanh liền ngượng ngùng.

      "Đúng rồi, mà dù muốn liên hoan cũng phải đợi luật sư Tần có thời gian , chiều nay luật sư Tần còn phải ra toà tranh tụng đấy." Lại Thư Khiết cũng .

      Ninh Nhiễm Thanh ngây ra, vì biết chiều nay Tần Hữu Sinh cũng phải tranh tụng trước toà.

      " vụ kiện tranh chấp vạy mượn bình thường thôi mà." Tần Hữu Sinh cười với , đôi mắt đào hoa cong cong, đồng tử lấp lánh tự hồ nước mùa xuân, nụ cười ấy làm Ninh Nhiễm Thanh lóa mắt, áy náy : "Em tưởng hôm nay bận."

      Lại Thư Khiết mím chặt môi, ta biết công việc của Tần Hữu Sinh bận rộn tới mức nào, vậy mà hôm nay vẫn đưa bạn tới đây dự thính… Lòng thầm đau khổ đến tan nát, Lại Thư Khiết cúi đầu tiếp tục thu xếp đồ đạc.

      Phiên tòa vụ kiện mà Tần Hữu Sinh đảm nhiệm diễn ra vào hai giờ chiều, buối sáng Ninh Nhiễm Thanh xin nghỉ nửa ngày để dự thính phiên tòa sơ thẩm của Liêu Sơ Thu, buổi chiều phải tới huyện ngoại ô thành phố A để viết di chúc phân chia tài sản cho ông cụ.

      " cứ làm việc thôi, bận thế này mà còn phí nhiều thời gian cho em như vậy."

      "Công việc có nhiều, thế nhưng bạn chỉ có thôi." Tần Hữu Sinh thở dài phiền não, lẩm bẩm: "Làm đàn ông khó mà, có thời gian cùng bạn là sai, dành thời gian cùng bạn cũng là sai…"

      Ninh Nhiễm Thanh bĩu môi: "Làm bạn của cũng khó lắm chứ, bạn trai xuất chúng như thế, em thấy rất áp lực…"

      "Ngốc quá!" Tần Hữu Sinh cốc vào trán .

      Khi Ninh Nhiễm Thanh ngồi xe Tần Hữu Sinh về văn phòng luật sư, chợt hỏi : "Trước khi phiên tòa bắt đầu, Hành Chi em nhờ cậu ấy chuyển lời tới Liêu Sơ Thu, em gì thế?"

      " cho biết." Ninh Nhiễm Thanh chịu , song lát sau lại chủ động , "Cho dù người khác nghĩ sao về chị, quan trọng nhất vẫn là bản thân chị thấy mình thế nào, nếu chị phạm tội dù ngồi ghế bị cáo, chị vẫn có thể ung dung như đứng sân khấu trao thưởng… thấy thế nào? Lúc em ra còn thấy rất xúc động."

      "Ha ha…" Tần Hữu Sinh cười.

      "Cười cái gì chứ?"

      "Cho dù ấy có thực phạm tội hay việc em bảo nghi phạm coi ghế bị cáo như sân khấu trao thưởng - đúng là làm khó người ta…"

      Ninh Nhiễm Thanh gãi đầu: "Em chỉ mong chị Liêu có thể bình tĩnh tự tin chút."

      "Sao em lại quan tâm tới ta như vậy?"

      "Chị Liêu rất giống chị em."

      "À phải rồi, em rất ít khi kể về chị em với ."

      "Chị ấy cũng là phụ nữ ly hôn, là phụ nữ rất hiền lành giỏi giang, cơ mà người đàn ông nọ có mắt nên phụ lòng chị ấy."

      "Lý do là?"

      "Còn lý do gì nữa, mê đắm em Tây, bán công ty để ra nước ngoài hú hí với nhau."

      "Sở thích kỳ dị quá vậy." Tần Hữu Sinh ngạc nhiên tới á khẩu, lúc sau mới , "Nhưng sở thích của cũng rất khác thường đấy…"

      "Á á á á á á…"

      Ông cụ ở huyện Vân này nhận được ba triệu tệ tiền đền bù giải tỏa nhà, ông có hai người con trai và người con , tuy nhiên suốt bao nhiêu năm chỉ có người con chăm sóc ông, nên ông cụ muốn mời luật sư lập di chúc phân chia tài sản cho mình, muốn để lại phần lớn tài sản cho con sau khi ông qua đời.

      Ông cụ gọi điện tới văn phòng luật từ tuần trước, vì còn bận nhiều việc nên hẹn hôm nay tiến hành trao đổi cụ thể, với lại đây là di chúc phân chia tài sản rất đơn giản nên Châu Yến bảo mình.

      Kế hoạch của Ninh Nhiễm Thanh là thế này: Buổi chiều tới đó lập xong di chúc phân chia tài sản, sau đó buổi tối có thể lên chuyến xe cuối cùng để quay về.

      từ thành phố A đến huyện Vân mất hai tiếng rưỡi, thế mà khi Ninh Nhiễm Thanh vội vàng tới gặp ông cụ ông cụ qua đời, đám tang được tiến hành.

      Ninh Nhiễm Thanh thể miêu tả nổi tâm trạng của lúc đó, vì khi bước qua cửa, chỉ có thể thắp hai nén hương cho ông cụ, sau đó tự lấy tiền túi làm tiền phúng điếu đưa cho người thân của ông.

      "À… tôi là luật sư, mấy hôm trước cụ Chương ủy thác tôi viết di chúc phân chia tài sản, tuy cụ mất song di chúc miệng vẫn có hiệu lực, chỗ các vị có bút ?"

      Ninh Nhiễm Thanh bị đuổi ra ngoài, ông cụ ở trong căn nhà cũ ở cuối hẻm Ninh Huyền, khi ra còn bị con chó sủa tới mức chân tay run cầm cập.

      Ninh Nhiễm Thanh gọi điện cho Châu Yến, kể lại mọi chuyện xong Châu Yến bảo trở về rồi tính tiếp.

      Xui xẻo thay, lại lỡ mất chuyến xe cuối cùng về thành phố A.

      Hôm nay ra khỏi nhà mà quên mang thẻ ATM, chẳng những thế "Bác Mao" trong ví cũng thành tiền phúng viếng cả rồi, số tiền còn lại chỉ đủ để mua vé xe trở về, mà cũng chẳng còn vé xe để mua.

      Đúng là nửa ngày đen đủi.

      Di động chỉ còn năm mươi phần trăm điện, Ninh Nhiễm Thanh gọi cho chị và cậu nhóc Tiểu Trì mỗi người cuộc, báo cho hai người biết công tác bên ngoài, có lẽ về muộn chút.

      Trương Tiểu Trì rất hài lòng với thái độ của Ninh Nhiễm Thanh kể từ khi làm: "Dì chỉ là thực tập sinh thôi mà sao bận hơn cả luật sư thế hả."

      Ninh Nhiễm Thanh: "Lắm chuyện. Hết điện rồi, thôi nhé."

      Ninh Nhiễm Thanh vốn định gọi cho cả Tần Hữu Sinh nữa, có điều nghĩ ngợi lúc rồi lại thôi, muốn trở thành kiểu bạn phiền phức, hồi trước học đại học là tại hiểu chuyện, nên mới cho rằng bạn trai phải có trách nhiệm chăm sóc mình.

      Tuy nhiên đến cha mẹ cũng chưa thể làm được như vậy, ngày trước lại đòi hỏi Tần Hữu Sinh làm thế, đúng là quá vô lý.

      Ninh Nhiễm Thanh định ăn bữa rồi bắt taxi về thành phố A, có tiền để trả cũng chẳng sao, có thể về đến cổng khu chung cư rồi gọi Trương Tiểu Trì mang tiền xuống trả.

      Huyện Vân nổi tiếng với đồ ăn vặt, mà Ninh Nhiễm Thanh là người luôn đối xử tốt với bản thân mình, bèn bắt taxi tới phố đồ ăn.

      Giờ trong túi còn có sáu mươi hai đồng sáu xu, Ninh Nhiễm Thanh bèn gọi cho mình đống đồ ăn vặt mà chưa bao giờ ăn với tư tưởng ăn ăn cho trót.

      Bánh nướng dầu hành, bánh gừng, bánh quẩy, bánh bao cuốn, bánh bao canh, xíu mại gạch cua… Có thể nếm thử tất cả những thứ này chỉ với sáu mươi hai đống sáu xu - thực khiến người ta thỏa mãn.

      Song khi ra khỏi phố đồ ăn, chuyện bắt taxi đơn giản như nghĩ, chín giờ tối, taxi ở vùng ngoại thành ít sẵn, mãi mới bắt được chiếc người ta lại chịu thành phố A.

      Đúng lúc ấy Tần Hữu Sinh gọi tới, tưởng về nhà từ lâu rồi.

      " có thắng vụ kiện kia ?" ngồi ở bên đường hỏi .

      "Thắng chứ…"

      "Giỏi quá ."

      "Em sao, ở nhà đúng làm gì thế?"

      "Em á…" Ninh Nhiễm Thanh nhìn qua bên đường, "Em hóng gió."

      thấy mình đúng là đồ vẽ chuyện, cuối cùng vẫn phải bảo lái xe tới đón.

      Tần Hữu Sinh dặn tìm nơi nào đó an toàn để đợi , thế là bèn chọn quán sữa đậu nành Vinh Hòa.

      Trời đêm đầy sao, giữa chốn xa lạ, và người bạn trai chắc chắn tới.

      Khi Ninh Nhiễm Thanh ngắt máy, khóe miệng khỏi cong lên, cảm thấy bản thân còn hạnh phúc hơn cả lúc lấy hết tiền trong ví ra để mua đồ ăn vặt.

      Hạnh phúc tới mức muốn trao thân gửi phận.

      Quả nhiên khi phụ nữ thấy hạnh phúc đầu óc có vấn đề.

    2. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 16

      Buổi tối ở huyện Vân rực rỡ đèn đuốc như ở thành phố A, nếu ở thành phố A giờ này là lúc đèn hoa lộng lẫy, màn đêm ngủ, nơi nơi phồn hoa nhộn nhịp.

      Số tiền trong ví của Ninh Nhiễm Thanh chẳng đủ để mua cốc sữa đậu nành, giờ quán lại vắng khách, cứ ngồi thế này đúng là xấu hổ.

      Di động sắp hết điện, Ninh Nhiễm Thanh mặt dày hỏi bé phục vụ có thể sạc hộ chút điện , bé vui vẻ đồng ý. Sau khi sạc điện tiếp tục ngồi bên bàn, thi thoảng đưa mắt nhìn hết người này đến người khác tình cờ bước qua quán.

      Ninh Nhiễm Thanh nhớ lại lần bỏ nhà ra hồi , khi ấy Ninh Bối Bối vừa chuyển đến nhà, chạy hỏi cha có phải ông chỉ cần Ninh Bối Bối cần nữa , ông bèn ôm : “Cha Thanh Thanh nhất.”

      lại hỏi chị , chị liền với : “Chị chỉ có em là em thôi.”

      Tuy nhiên họ vẫn đối xử tốt với Ninh Bối Bối, dù là cha hay chị , ích kỉ ngang ngược chỉ muốn họ mình mà thôi.

      bảo chị đừng chuyện với Ninh Bối Bối, nhưng chị vẫn chuyện với Ninh Bối Bối.

      Vì thế mà bỏ nhà ra , đó đúng là hành động ngây thơ ngu ngốc, ôm con rùa đen nuôi trong nhà mà mang tiền theo, cuối cùng khi chị tìm thấy , đói lả cả người…

      Ninh Nhiễm Thanh lau nước mắt chảy ra khỏi khóe mắt tự bao giờ, khóe môi khỏi cong lên.

      Lần đầu tiên gặp là ở Lệ Giang, dịp nghỉ hè năm ấy có rất nhiều bạn cùng lớp của thực tập rồi du lịch với nhau, là người duy nhất lạc loài, lạc loài đáng sợ, đáng sợ là lại cảm thấy hụt hẫng và buồn bã, thế nên cũng sắp xếp hành lý rồi du lịch mình.

      Sau đó gặp – Tần Hữu Sinh.

      Khi hết lần này đến lần khác cứ mãi tình cờ gặp nhau, phát ra dùng máy ảnh chụp trộm , cầu xóa ảnh, còn ngụy biện chắn mất phong cảnh mà muốn chụp.

      “À phải rồi, em cũng mình à?”

      “Liên quan gì đến ?”

      “Tôi thấy em rất đáng , muốn kết bạn với em.”

      “Xin lỗi, tôi thấy rất đáng ghét.”

      “Hay là em thử nhìn tôi thêm mấy lần xem sao?”

      “…”

      Ôi cái người miệng ngọt như mía này, ngày trước có nghĩ nát óc cũng ngờ được rằng, còn có thân phận khác là giảng viên thỉnh giảng môn Luật.

      Ninh Nhiễm Thanh chờ tới mức mệt mỏi, tay phải gõ lên bàn, cộc cộc cộc.

      cũng biết mình gõ bao nhiêu lần, cho tới khi bé phục vụ gọi : “Chị ơi, di động của chị đổ chuông…” Ninh Nhiễm Thanh vội đứng lên, nhận lấy di động bé đưa cho rồi ấn nút nhận điện, giọng trầm ấm của Tần Hữu Sinh liền truyền tới từ đầu bên kia, lãng đãng rơi vào đâu đó trong , rất mềm mại ấm áp.

      đứng ở quán sữa đậu nành Vinh Hòa, Nhiễm Thanh, em ở đâu?”

      “Em cũng ở quán sữa đậu nành Vinh Hòa…” Ninh Nhiễm Thanh vừa vừa nhìn khắp xung quanh, bé phục vụ chợt chen vào: “Chỗ chúng tôi có mấy quán sữa đậu nành Vinh Hòa cơ, nào, để tôi chỉ cho ấy.”

      Ninh Nhiễm Thanh đưa di động cho bé phục vụ, bé liền hồi với Tần Hữu Sinh, cuối cùng cũng chỉ dẫn xong địa điểm cụ thể cho , khi bé đưa trả di động cho Ninh Nhiễm Thanh thêm mấy câu: “Wow, bạn trai chị đấy à, giọng hay quá .”

      Ninh Nhiễm Thanh cắn môi lại đưa di động kề bên tai, Tần Hữu Sinh vẫn chưa ngắt máy, khẽ “alo” tiếng, giọng của lại vang lên: “Ở yên đó đừng đâu cả, đến ngay đây.”

      “Vâng, vậy em ngắt máy nhé…”

      Tần Hữu Sinh: “Ngắt .”

      Sau khi Ninh Nhiễm Thanh ngắt máy, bé phục vụ bèn bắt chuyện với , buổi tối cửa hàng vắng khách, hai người trò chuyện với nhau câu được câu chăng, chưa tới mười phút bé bỗng đưa tay chỉ ra ngoài với : “Ngoài kia có siêu đẹp trai, liệu có phải bạn trai chị ?”

      Ninh Nhiễm Thanh quay đầu thấy Tần Hữu Sinh đẩy cửa bước vào, hẳn là vừa xong việc ở tòa vội tới đây ngay vì người vẫn mặc nguyên âu phục. Trong khoảnh khắc bước vào, vóc dáng mạnh mẽ cao lớn, phong thái nổi bật xuất chúng và khuôn mặt vương ý cười xua tan băng giá khiến cây cỏ nảy mầm, như thể mang tới cho ấm áp đong đầy cả thế kỷ.

      Ninh Nhiễm Thanh nở nụ cười, vẫy tay với : “Hi, thầy Tần.”

      “Wow, hai người còn là tình thầy trò nữa chứ!” bé kia lại kinh ngạc.

      Tần Hữu Sinh thở phào bước tới bên Ninh Nhiễm Thanh, tay thoải mái ôm lấy eo , mỉm cười với bé phục vụ, tâm trạng vốn căng thẳng cũng được thả lỏng, bèn đùa câu: “Nữ sinh thời nay đều rất ghê gớm, thầy giáo cũng đỡ nổi…”

      Câu này đúng là…

      Ninh Nhiễm Thanh nhéo vào lưng cái, lại thản nhiên ôm vào lòng, sau đó hỏi: “Còn quên thứ gì ?”

      Ninh Nhiễm Thanh lắc đầu: “ ạ…”

      “Ừ, thế thôi.”

      “Khoan , mua chút gì đó rồi hẵng chứ?” Ninh Nhiễm Thanh giọng .

      Tần Hữu Sinh bật cười, gọi hai suất đồ ăn mang về rồi ra ngoài.

      Ninh Nhiễm Thanh lên xe, thấy quay đầu xe hỏi: “ đâu thế?”

      “Về thành phố A.” Tần Hữu Sinh bật nhạc trong xe, chọn bài hát mà thích nhất, định hỏi gặp chuyện gì Ninh Nhiễm Thanh vừa nhìn ra ngoài cửa xe, vừa : “Mệt lắm, em muốn về…”

      Tần Hữu Sinh: “…”

      Ninh Nhiễm Thanh lại buông câu: “Bây giờ chị và Tiểu Trì cũng ngủ rồi, em về đánh thức họ mất.”

      lý do rất tốt rất chính đáng, Ninh Nhiễm Thanh nắm chặt bàn tay đổ mồ hôi.

      Tần Hữu Sinh quay sang nhìn ngồi bên mình, là người đàn ông, có bản năng suy tưởng mơ màng, là luật sư, có trực giác nhạy bén mẫn tiệp; là người của , khao khát chuyện đó xảy ra hơn bất kỳ ai.

      “Thế này , chúng ta tìm khách sạn ở tạm, sau đó sáng mai quay về.” Tần Hữu Sinh đề nghị, nghe vừa ngay thẳng lại đứng đắn.

      Ninh Nhiễm Thanh đỏ mặt nhìn về phía trước: “Em muốn ở khách sạn năm sao.”

      “Được.” Tần Hữu Sinh mỉm cười, mở công cụ chỉ đường, “ chưa đến đây bao giờ, nhưng nghe nơi này là địa điểm du lịch, nên hẳn là có khách sạn năm sao.”

      Ninh Nhiễm Thanh gật đầu: “Tiền của em để làm tiền phúng viếng hết rồi…”

      “Hết bao nhiêu?”

      “Sáu trăm…”

      Tần Hữu Sinh rất muốn cười: “Em quen cũng chẳng thân… Trước khi em phải gọi điện xác nhận chứ.”

      Em gọi rồi mà, song ai nghe máy.” Ninh Nhiễm Thanh thấy mình là xui xẻo, “Em cũng biết viếng bao nhiêu vừa, nên mới viếng hết toàn bộ tiền em mang , nghĩ văn phòng có thanh toán cho em ?”

      “Kiểu chi phí phát sinh vì nhân viên quá ngốc nghếch này vốn đáng để thanh toán.” Tần Hữu Sinh tra xong địa chỉ khách sạn, vừa lái xe vừa : “Nhưng nếu văn phòng thanh toán, bạn trai thanh toán cho em.”

      cần.” Ninh Nhiễm Thanh nhắm mắt nghỉ ngơi với nụ cười ngọt ngào môi.

      Khách sạn tốt nhất huyện Vân nằm ở trung tâm của huyện Vân, phong cách thiết kế theo lối phục hưng cổ điển trở thành kiến trúc đặc trưng của vùng đất này, bước qua cửa chính nguy nga lộng lẫy tới quầy lễ tân, nhân viên lễ tân hỏi Tần Hữu Sinh muốn thuê loại phòng gì bằng tiếng phổ thông chuẩn nhất.

      Tần Hữu Sinh quay sang nhìn im lặng đứng cạnh , điềm tĩnh ung dung : “Phòng giường lớn nhé.”

      “Được ạ.” Nhân viên lễ tân nhận chứng minh thư của Tần Hữu Sinh để làm thủ tục đăng ký thuê phòng.

      Sau khi đăng ký rồi nhận thẻ phòng, Ninh Nhiễm Thanh níu tay Tần Hữu Sinh theo nhân viên phục vụ mặc đồng phục chỉnh tề lên tầng sáu của khách sạn, vừa mở cửa phòng vào liền buông tay ra, bước tới sofa ngồi xuống.

      Tần Hữu Sinh treo áo vest lên giá áo, vừa tháo cà vạt vừa hỏi: “Tắm rửa trước nhé?”

      Ninh Nhiễm Thanh hơi hoảng, tròn mắt nhìn : “ tắm đâu!”

      Tần Hữu Sinh chợt thấy biết nên làm sao, chẳng lẽ khi nãy im lặng phải là ngầm thừa nhận, mà vì vẫn chưa phản ứng kịp? nâng khóe môi mỉm cười: “Ừ, vậy tắm trước.”

      Sau khi Tần Hữu Sinh vào phòng tắm, bên trong nhanh chóng vang lên tiếng nước chảy, Ninh Nhiễm Thanh bật ti vi xem phim hoạt hình trong sáng lúc, cơ mà chịu được lại phải tắt ti vi .

      Thôi toi rồi, chương trình thiếu nhi trong sáng cũng xua tan được những hình ảnh phù hợp với thiếu nhi nhảy nhót trong đầu .

      bực bội đứng lên vào phòng trong, “Phòng giường lớn” đúng là có chiếc giường lớn, thiết kế theo phong cách phục cổ châu Âu, tường còn treo vài bức tranh sơn dầu theo trường phái ấn tượng.

      Vào lúc thế này có người bạn thân tư vấn cho chút tốt biết mấy… Ninh Nhiễm Thanh nhanh chóng nhớ đến Vương Trân.

      Giờ là 11 giờ đêm, khi gọi điện tới giọng Vương Trân khá lơ mơ, song khi nghe xong nửa nàng tỉnh táo ngay tức .

      “Giờ cậu vẫn ở huyện Vân, luật sư Tần cũng ở đó với cậu, sau đó hai người ở khách sạn?” Vương Trân cân nhắc từng chữ, lặp lại những điểm quan trọng nhất.

      Ninh Nhiễm Thanh nhìn ngọn núi bao quanh nơi này ngoài cửa sổ, gật gật đầu.

      “Nhiễm Thanh, thực ra tớ rất bất ngờ là cậu và luật sư Tần còn chưa tiến tới bước đó…” Vương Trân hắng giọng, “Đừng hoảng, tới lúc đó cậu nhắm mắt lại là được.”

      “Sao phải nhắm mắt?”

      “Nhắm mắt lại chính là giao quyền chủ động cho luật sư Tần chứ còn gì nữa.” Vương Trân chia sẻ kinh nghiệm của bản thân, “Thế này nhé, Nhiễm Thanh, cứ bình tĩnh, ra giao lưu thân thể cũng giống như tình , phải từ từ tuần tự.”

      “Từ từ tuần tự thế nào cơ?” Đúng lúc ấy tiếng mở cửa phòng tắm truyền ra, chột dạ ngắt máy luôn, sau đó quăng di động ở đầu giường.

      Tần Hữu Sinh vừa bước tới vừa lau tóc, đôi mắt sáng như ánh sao trời, ánh sao rơi xuống mặt hồ, còn đôi mắt ấy in dấu vào trái tim Ninh Nhiễm Thanh.

      đứng dậy ra khỏi giường: “Em cũng tắm .”

      Ninh Nhiễm Thanh lề mề trong phòng tắm nửa tiếng rồi mới ra, khi ấy Tần Hữu Sinh tựa vào đầu giường, cả căn phòng chỉ có chiếc đèn ngủ là sáng, dưới ánh đèn, nhàn nhã lướt mạng di động.

      Tần Hữu Sinh đọc báo mạng nửa tiếng đồng hồ, tâm lý ổn định đúng là hạ thấp hiệu suất làm việc, cố ép bản thân đọc từng chữ từng chữ, cơ mà những chữ ấy vẫn chẳng thể vào đầu .

      Ninh Nhiễm Thanh bước ra, mỉm cười gọi mặc áo choàng tắm màu trắng tới bên mình, dưới ánh đèn êm dịu, hai má trắng nõn tỏa ra ánh nước trong suốt, lại thêm chút ửng hồng khiến càng thêm đáng và quyến rũ.

      Tần Hữu Sinh thực rung động, nâng mặt , đặt lên đó nụ hôn rồi kéo lên giường.

      Ninh Nhiễm Thanh than : “Ui…”

      Tần Hữu Sinh chống người dậy nhìn : “Sao thế?”

      đè lên tóc em rồi…”

      buông tay ra, vuốt vuốt mái tóc của nằm dưới mình, lại tiếp tục hôn , hai người đều mặc đồ ngủ, thân thể liên tục cọ sát qua lớp đồ ngủ, nhiệt độ nóng bỏng dần tăng cao, khi định làm tới chuông điện thoại reo vang.

      Điện thoại của hai người đều đặt chuông mặc định, Ninh Nhiễm Thanh chớp chớp mắt: “Của à?”

      phải, của em.”

      “À.” Ninh Nhiễm Thanh đưa tay lấy di động, màn hình nhấp nháy hiển thị số điện thoại bàn nhà chị .”

      Ninh Nhiễm Thanh đẩy Tần Hữu Sinh vẫn nằm người mình ra: “Để em nghe điện thoại .”

      nghiêng người để ấn nút nhận điện.

      “Alo… Chị à… dạ, em công tác bên ngoài… Ở khách sạn ạ…” Ninh Nhiễm Thanh cầm di động, thoáng nhìn Tần Hữu Sinh gần như mặc gì cả nằm cạnh , “Vâng, mình…”

      số chuyện thực thể bị gián đoạn, chỉ vì cuộc điện thoại mà buổi tối tốt đẹp đột ngột biến thành buổi thảo luận nằm, song được ôm người thương trong lòng, cho dù chỉ thảo luận nằm Tần Hữu Sinh cũng vẫn vui vẻ.

      “Thầy Tần, ngày trước thầy có chưa?”

      “Có gì?”

      “Bạn ấy.”

      “Có chứ.”

      “Ai?”

      “Right hand.”

      “Ghê quá .”

      “Đàn ông đều như thế cả.”

      Nam nữ nhân viên văn phòng cực kỳ tinh ý, nếu ai hôm sau làm mà vẫn mặc quần áo của chiều hôm qua, luôn bị người khác nhận ra cách dễ dàng. Khi Tần Hữu Sinh trở lại phòng làm việc, trợ lý A Thẩm sắp xếp công việc hôm nay của xong, liền hỏi: “Luật sư Tần, tối qua có vui ?”

      Tần Hữu Sinh ôm trán, vui vẻ đáp: “Cũng tàm tạm.”

      Ban đầu Tần Hữu Sinh còn có thể cười vui mà trả lời câu hỏi của người khác, cho dù nhóm trợ lý săm soi hơn bình thường, cũng mặc kệ bọn họ, tuy nhiên nếu ai cũng thắc mắc tại sao còn mặc quần áo chiều qua, Tần Hữu Sinh thực thấy hơi khó chịu.

      tới văn phòng đối diện, hỏi Giang Hành Chi làm việc: “Cậu có thấy bây giờ mọi người đều hóng chuyện thái quá ?”

      Giang Hành Chi ngẩng đầu, thoáng nhìn Tần Hữu Sinh: “Hôm qua chắc vui lắm ha.”

      Tần Hữu Sinh: “...Tôi đúng là người đàn ông khiến người người đố kị.”

    3. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 17

      Ở phòng uống nước, Ninh Nhiễm Thanh bị Vương Trân giữ lại, sau đó mắt hấp háy hỏi : “Luật sư Tần có lợi hại ?”

      Hai má Ninh Nhiễm Thanh nóng lên, thầm vào tai Vương Trân, đúng lúc ấy thực tập sinh tới, nhếch miệng : “Hai người chuyện gì mà hăng say thế?

      Ninh Nhiễm Thanh mím môi, vỗ vai Vương Trân ý bảo thôi.

      Vương Trân nhún vai, với thực tập sinh nọ: “Đương nhiên là chuyện khiến người ta hâm mộ.”

      Ninh Nhiễm Thanh báo cáo lại chuyện cụ Chương ở huyện Vân với Châu Yến, Châu Yến cảm thán câu rằng thế vô thường, sau đó bảo liên lạc với con của cụ Chương, hỏi thử xem thái độ của ấy ra sao.

      Khi liên lạc được, con ông cụ tỏ ý nguyện từ bỏ quyền thừa kế tài sản mà ông cụ để lại cho ấy, “Tôi chăm sóc cha phải vì tiền của ông ấy, những người kia đều là ruột của tôi, kiện tụng trai mình ra tòa, thắng được sao?”

      Nếu là hồi trước, chắc chắn Ninh Nhiễm Thanh “hết lòng khuyên bảo” Chương này, tuy nhiên sau chuyện của Liêu Sơ Thu, Ninh Nhiễm Thanh cũng phần nào hiểu được rằng ai cũng có thái độ và phương thức xử của riêng mình.

      Buông bỏ và nhượng bộ phải là cách thỏa hiệp, mà chỉ là muốn tranh giành thôi,

      Khi ngắt máy, lại nghĩ về bản thân, từ tới lớn, tranh giành đồ chơi, tranh giành tình của cha, đến tiều tiêu vặt cũng muốn tranh…

      Vụ án Liêu Sơ Thu ngừng khởi tố, sau đó cảnh sát tiếp tục điều tra, khi Ninh Nhiễm Thanh gặp lại Liêu Sơ Thu, trông ta tươi tắn hơn dạo trước rất nhiều.

      Liêu Sơ Thu ngồi đợi góc của tiệm cà phê, thoạt nhìn vẫn dịu dàng ấm áp, đúng là phụ nữ yên tĩnh như họa.

      Ninh Nhiễm Thanh đặt túi xách trong tay xuống, thoải mái ngồi xuống ghế đối diện với Liêu Sơ Thu: “Chị Liêu”.

      “Tiểu Ninh, em còn có thể ra ngoài gặp chị thế này đúng là chẳng dễ dàng gì.” Liêu Sơ Thu , giọng bình thản ung dung.

      Ninh Nhiễm Thanh nhíu mày: “Sao chứ, gặp chị phạm pháp à?”

      “Vụ án Dương Lâm Lâm còn trong quá trình điều tra, chừng nào chưa tìm được hung thủ thực chị vẫn là kẻ tình nghi.” tới đây, Liêu Sơ Thu mỉm cười tự giễu.

      Ninh Nhiễm Thanh nở nụ cười, nắm chặt tay Liêu Sơ Thu “ phải áp lực đâu, em tin là cảnh sát nhanh chóng tìm ra hung thủ .”

      Liêu Sơ Thu gật đầu: “Cảm ơn em, Tiểu Ninh.”

      Ninh Nhiễm Thanh ngại ngùng: “Lát nữa em giới thiệu cho chị làm quen với người.”

      Ninh Nhiễm Thanh muốn giới thiệu chị mình với Liêu Sơ Thu, hai người có phong thái rất giống nhau, chắc chắn hợp nhau, Ninh Tuân Tuân cũng là người có nhiều bạn.

      Khi Ninh Nhiễm Thanh chuyện, Liêu Sơ Thu ngắt hai cuộc điện thoại gọi tới, thấy nét mặt của Liêu Sơ Thu ổn, cũng mang máng đoán được người gọi là ai, dù vậy vẫn hỏi: “Hà Lập Đông gọi tới sao?”

      Liêu Sơ Thu khẽ “Ừm” tiếng, “ ta hỏi chị sau khi ly hôn có thể làm bạn bè , kiểu như người bạn cũ vậy đó.” Liêu Sơ Thu xong lại bật cười đầy mỉa mai.

      Ninh Nhiễm Thanh cười lạnh: “Được chứ, bảo ta thiến “em trai” của ta , sau đó chị với ta có thể trở thành chị em thân thiết.”

      “Khụ…khụ…khụ…” Liêu Sơ Thu bỗng ho khan, đưa mắt nhìn Ninh Nhiễm Thanh, lại bật cười thành tiếng, lúc lâu sau mới hắng giọng rồi : “Chị muốn thay di động và sim điện thoại mới, Tiểu Ninh, em có rảnh ?”

      Ninh Nhiễm Thanh: “Đúng lúc em rảnh.”

      Người ta thường cuộc hôn nhân tốt đẹp là ngọn đèn sáng của đời người, nó có thể soi tỏ con đường phía trước để hai người nắm tay nhau bước qua. Vậy cuộc hôn nhân thất bại sao? Phải chăng nó khiến người ra sa vào đầm lầy tăm tối?

      Ninh Nhiễm Thanh rất mừng vì Liêu Sơ Thu thoát khỏi cuộc hôn nhân thất bại, thế nên những mua điện thoại và sim mới với Liêu Sơ Thu, mà còn cùng Liêu Sơ Thu mua mỹ phẩm dưỡng da và đồ trang điểm.

      Trước 20 tuổi Ninh Nhiễm Thanh tiêu xài bạt mạng, sau khi chị kiểm soát tài chính của , mấy chuyện kiểu như dạo phố mua sắm chỉ diễn ra khi nhận được ân chuẩn đặc biệt của chị, thế nên lần này mua sắm với Liêu Sơ Thu, bản thân cũng chỉ làm con nghiện thầm. Ngó ngó chút, sờ sờ chút, thử thử chút, sau đó nhẩm lại số phụ cấp cho thực tập sinh đáng thương của mình mà thở dài buồn bã.

      Mua mỹ phẩm xong Ninh Nhiễm Thanh tiện tay trang điểm cho Liêu Sơ Thu, tay nghề của cũng khá ổn, trang điểm đậm hay nhạt đều rất đẹp, các nét của Liêu Sơ Thu vốn đẹp, trang điểm tí là trông khác nhiều.

      Sau khi trang điểm Ninh Nhiễm Thanh ngắm trái ngắm phải, cực kỳ hài lòng với tay nghề của mình: “Chị Liêu, có muốn mua thêm mấy bộ quần áo đẹp ?”

      Ninh Nhiễm Thanh dẫn Liêu Sơ Thu tới cửa hàng thời trang hàng hiệu quốc tế nơi chị làm việc, chị được thăng chức thành cửa hàng trưởng, khi dẫn Liêu Sơ Thu vào chị kiểm kê hóa đơn.

      Ninh Nhiễm Thanh đẩy Liêu Sơ Thu tới trước mặt Ninh Tuân Tuân, giới thiệu: “Chị Liêu, đây là chị em – Ninh Tuân Tuân, cũng là phụ nữ ly hôn như chị, giờ phiền muộn vì có quá nhiều người theo đuổi.”

      Liêu Sơ Thu đưa tay ra: “Chào chị.”

      Ninh Tuân Tuân được em kể cho nghe chuyện của Liêu Sơ Thu, cũng tươi cười đưa tay ra: “Chào chị.”

      Ninh Nhiễm Thanh chọn cho Liêu Sơ Thu chiếc váy thu vàng màu vàng nghệ, Liêu Sơ Thu rất thích kiểu dáng này nhưng lại dám mặc kiểu màu sặc sỡ, “ được, màu này trẻ quá.”

      Ninh Nhiễm Thanh đặt tay lên vai ta, “Phụ nữ muốn mình trẻ, trời tru đất diệt.”

      Liêu Sơ Thu do dự lức, nhìn Ninh Tuân Tuân bằng ánh mắt xin ý kiến, Ninh Tuân Tuân bèn gật đầu: “Chị tin em tôi , con bé chẳng có tài năng gì, chỉ có mắt chọn quần áo là khá thôi.”

      Khi Liêu Sơ Thu vào trong thử đồ, Ninh Nhiễm Thanh uể oải bám lên người chị , “Chị, sao chị có thể em như thế được, chị biết em thực tập tốt thế nào đâu, cả văn phòng nhiều thực tập sinh như vậy, khi bọn họ còn phải sắp xếp hồ sơ em được ra ngoài tham dự vụ án rồi.”

      “Giỏi thế cơ à?” Ninh Tuân Tuân cười híp mắt, bán tín bán nghi.

      Ninh Nhiễm Thanh gật đầu mạnh, nhõng nhẽo tựa lên người chị mình chịu đứng lên, bỗng nhiên bị chị đẩy mạnh cái vào sau lưng, liền chớp mắt quay đầu lại, hóa ra người kiểm tra định kỳ trung tâm thương mại tới đây.

      Ninh Nhiễm Thanh mau chóng bình tĩnh lại, cao giọng với chị mình: “Cửa hàng trưởng, quần áo chị chọn được lắm, quần áo chị chọn cho tôi lần trước, chồng tôi cũng khen đẹp đấy.”

      Ninh Tuân Tuân gật đầu, sau đó về phía người đàn ông mặc âu phục đứng đằng trước, nở nụ cười đầy chuyên nghiệp: “Chào Tổng giám đốc Cố.”

      Người đàn ông được gọi là “Tổng giám đốc Cố” gật đầu : “ được tái phạm nữa.”

      Người đàn ông nọ cũng khá đẹp trai, có điều nét mặt quá nghiêm nghị, phong thái tổng thể quá lạnh lùng, đằng sau có vài thư ký và trợ lý theo, càng tôn lên khí thế mạnh mẽ của ta.

      Ninh Nhiễm Thanh vờ làm khách hàng dạo vòng quanh, cho tới khi vị “Tổng giám đốc Cố” này rời mới ra hỏi: “ ta là ai vậy?”

      Ninh Tuân Tuân thầm với , “Là cổ đông lớn mới đầu tư vào trung tâm thương mại này.”

      Ninh Nhiễm Thanh nhếch môi: “Cũng là người giàu đây.”

      Liêu Sơ Thu thay quần áo xong bước ra khỏi phòng thử đồ, màu vàng nghệ thực hợp với ta, thanh thoát mà kém phần ưu nhã.

      Ninh Nhiễm Thanh đến chỉnh lại cổ áo cho Liêu Sơ Thu, nhìn vào gương mà cảm khái: “Gương kia ngự ở tường, thế gian ai đẹp được dường như… Oa, đương nhiên là Liêu Sơ Thu rồi!”

      Mấy câu lăng nhăng độc thoại của khiến Liêu Sơ Thu bật cười, với Ninh Nhiễm Thanh; “Đẹp à?”

      Ninh Nhiễm Thanh chân thành gật đầu, “Đẹp lắm, nhưng giá hơi đắt, có điều em biết chị cũng là người có tiền, sao cả…”

      Liêu Sơ Thu bật cười, “Hóa ra tiền thực có thể mua được niềm vui của phụ nữ, cám ơn em, Tiểu Ninh.”

      Liêu Sơ Thu xin từ chức công việc ở bệnh viện, khi trở lại, ta với Ninh Nhiễm Thanh: “Khi mọi chuyện kết thúc chị muốn tới sống ở nơi khác, cha mẹ chị đều còn, sau này sống mình cũng chẳng có gì phải vướng bận.”

      Thành phố A là vùng đất khiến Liêu Sơ Thu đau khổ, chuyển tới nơi khác sinh sống cũng là lựa chọn tồi, Ninh Nhiễm Thanh tán thành: “Chọn được điểm đến rồi nhớ báo cho em nhé.”

      Ngày hôm sau Ninh Nhiễm Thanh nhận được chiếc túi do Liêu Sơ Thu gửi tới, khi mở ra cực kì kinh ngạc, trong túi có quần áo và mỹ phẩm, đều là những thức mà ngắm nhiều lần trong buổi mua sắm trước.

      Ninh Nhiễm Thanh rất cảm động, buổi trưa khi ăn cơm với Tần Hữu Sinh, : “Nếu Liêu Sơ Thu là đàn ông, em sợ là em thay lòng đổi dạ mất thôi.”

      ta mua cho em những thứ gì?”

      biết để làm chi?”

      Tần Hữu Sinh thở dài: “Cũng mua cho em chứ sao.”

      Khi vụ án của Dương Lâm Lâm được giải quyết, truy bắt hung thủ về quy án xong sang tháng sau, hung thủ tên là Dương Thiên Hùng, là đồng hương của Dương Lâm Lâm, cũng là bạn trai hồi cấp hai của ta, gặp lại Dương Lâm Lâm khi ta vừa được giới thiệu đẻ thuê cho Hà Lập Đông.

      Lúc báo chí đăng tin, Ninh Nhiễm Thanh nhìn khuôn mặt người đàn ông nọ, quả nhiên là người đàn ông mà từng thấy ở bản tin thời ti vi.

      Tình tiết cụ thể ra sao Ninh Nhiễm Thanh quan tâm, tuy nhiên có chuyện khá đáng : Người bắt được Dương Thiên Hùng về quy án chính là Trung đội trưởng của Sở Công an thành phố C, từ lúc biết Dương Thiên Hùng trốn chạy tới thành phố C, ta đích thân triệu tập mọi người truy bắt Dương Thiên Hùng.

      Vị Trung đội trường này tên Trần Sênh, 40 tuổi, vợ qua đời, con trai vừa vào cấp ba. giờ ta theo đuổi Liêu Sơ Thu.

      Thành phố nào cũng đều xảy ra những câu chuyện lớn có có và những lời đồn đại khác nhau, có xấu xa cũng có đẹp đẽ, có những chuyện khiến người ta thổn thức hay phẫn nộ, cũng có những chuyện khiến người ta ấm áp trong lòng.

      Ninh Nhiễm Thanh biết câu chuyện về Liêu Sơ Thu và Trần Sênh đâu về đâu, tuy nhiên rất thích phần mở đầu của câu chuyện này. Thực ra cũng rất thích phần mở đầu đẹp đẽ trong câu chuyện của Liêu Sơ Thu và Hà Lập Đông, tiếc rằng nó lại có cái kết chẳng hề tương xứng.

      Ninh Nhiễm Thanh hạ cửa kính xe xuống, khi gió mát dần lùa vào bên trong, mới nhận ra rằng thành phố A vào thu, đóng lại cửa sổ xe, với Tần Hữu Sinh lái xe: “ biết vụ án của Dương Thiên Hùng phán quyết thế nào?”

      “Với hành vi giết người đó của kiểu gì cũng phải ngồi tù chung thân.” Tần Hữu Sinh , “Nếu sau này có biểu tốt may ra được giảm tội.”

      đáng sợ, vì muốn hãm hại chị Liêu mà còn để lại dao gọt hoa quả, may là giấu khăn tay cầm chuôi dao, nếu tìm thấy khăn tay đem xét nghiệm AND có lẽ vụ án này thể tìm được bằng chứng trực tiếp.” Ninh Nhiễm Thanh cảm thán: “Đàn ông đúng là sinh vật đáng sợ.”

      Sinh vật đáng sợ? Tần Hữu Sinh còn chưa cho biết những suy đoán đáng sợ hơn nhiều, ví dụ như tại sao Dương Thiên Hùng lại muốn giết Dương Lâm Lâm, bề ngoài đúng là giết người vì tình, có điều trong chuyện này Hà Lập Đông đóng vai trò gì, e rằng càng đào sâu, này lại càng thất vọng về đàn ông.

      “Nhiễm Thanh, đừng vơ đũa cả nắm toàn bộ đàn ông như thế.” Tần Hữu Sinh biện hộ cho bản thân.

      “Vâng, em xin lỗi.” Ninh Nhiễm Thanh quay sang cười với , “Tới tại em vẫn hài lòng với thái độ của , nếu tính theo thang điểm trăm em cho chín mươi điểm.”

      “Tại sao phải trăm điểm?” Tần Hữu Sinh bảo đúng cũng chẳng bảo sai mà chỉ cười khẽ, khóe môi cong lên.

      “Vì em thấy còn có thể tốt hơn thế.” Ninh Nhiễm Thanh vui vẻ đáp, im lặng lúc rồi hỏi: “Còn , cho em mấy điểm.”

      “Xem nào.” Tần Hữu Sinh nghiêm túc ngẫm nghĩ thoáng. “Bằng điểm thi cuối kỳ môn Luật kinh thế quốc tế năm thứ ba đại học của em.”

      Giống điểm thi trượt? Ninh Nhiễm Thanh hít vào hơi: “Lại chỉ có năm mươi chín điểm…”

      Tần Hữu Sinh khẽ cười, thong thả : “ cảm thấy nên quá kỳ vọng vào bạn , bởi vì bạn của là em, thấy bạn được 59 điểm cũng đủ rồi.”

      Ninh Nhiễm Thanh chớp mắt, tuy vẫn phục cơ mà cũng chỉ hừ lạnh tiếng.

      Xe dừng lại trước cổng khu nhà của chị , Ninh Nhiễm Thanh tháo dây an toàn, định xuống xe bị Tần Hữu Sinh kéo tay lại: “Trò chuyện thêm lúc được ?”

      Tần Hữu Sinh ra từ “trò chuyện” đầy hàm ý, Ninh Nhiễm Thanh do dự chốc rồi gật đầu, đợi đẩy ghế điều khiển ra sau, bèn leo sang ngồi lên đùi , chủ động ghé môi lại gần : “ được hôn lâu quá, khả năng quan sát của Trương Tiểu Trì tốt lắm, chắc chắn thắc mắc.”

      “Ừ.” Tần Hữu Sinh đưa tay tới nơi mềm mại nhất người , “Còn chỗ này sao, có được ?”

      “A…” Ninh Nhiễm Thanh đáp, ôm cổ , tựa đầu vào vai , khi luồn tay vào trong áo , mới : “ sống thoáng đấy?”

      “Nhiễm Thanh, em tưởng lúc nãy chơi à?”

      Ninh Nhiễm Thanh lầm bầm: “Đồ lưu manh…”

      “Ngồi yên nào.”

      Ninh Nhiễm Thanh càng cố ý ngó ngoáy động đậy, lát sau, cả và Tần Hữu Sinh đều sững người.

      “Cộc, cộc cộc…” Có người gõ vào cửa kính xe.

      quay mặt sang, tuy trời tối mờ, ấy thế nhưng vẫn có thể nhận mặt người, huống chi còn là khuôn mặt non choẹt của Trương Tiểu Trì.

      Ninh Nhiễm Thanh phát hoảng, luống cuống cài lại áo lót, chợt nhớ ra cửa kính xe của Tần Hữu Sinh là kiểu người ngoài thể thấy được bên trong, mới thấy an tâm hơn chút.

      Hoảng hoảng hốt hốt, đến áo lót cũng cài được.

      Tần Hữu Sinh thực có ảo giác như mình làm việc xấu, thở dài, đưa tay giúp .

      Dưới ánh đèn xe xanh sẫm u tối, đôi mắt sáng đến khác thường, giọng vừa bất đắc dĩ vừa vỗ về vang lên bên tai : “Đừng lo, có phải sớm đâu, em sợ gì chứ.”

      biết Trương Tiểu Trì phiền phức thế nào đâu, nó mách với chị em mất thôi.” Ninh Nhiễm Thanh thầm với , tới khi Tần Hữu Sinh cài xong áo lót cho , vội vàng trở lại ghế phụ của mình, chỉnh lại tóc tai rồi chầm chậm mở cửa xe, chân vừa chạm đất cả người lại thụt vào trong xe.

      Sao Ninh Bối Bối lại ở đây?!

      Ninh Nhiễm Thanh cố bình tĩnh lại lúc, với Tần Hữu Sinh, “ nhìn ra ngoài , có đứa con đứng cạnh Trương Tiểu Trì đúng . Hữu Sinh, phải nhớ kỹ cho em, em cho phép với nó dù chỉ câu, biết chưa?”

      Tần Hữu Sinh: “…”
      Hale205, CHIMQUYENA fang thích bài này.

    4. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 18

      Ninh Nhiễm Thanh vừa xuống xe cảm nhận được gió lớn tới mức nào, vào thu, từng đợt hơi lạnh vương theo làn gió thổi tới khiến chiếc váy hè của dính sát vào đùi, lỗ chân lông tay chân lộ ra ngoài của đều se cả lại, nổi cả da gà.

      Thời tiết mùa thu là như vậy đấy, nóng lạnh thất thường, buổi sáng còn hơn ba mươi độ, đến buổi tối nhiệt độ giảm sâu ngay.

      Ninh Nhiễm Thanh bước ra khỏi xe, liền thấy lưng mình ấm áp, hóa ra Tần Hữu Sinh cũng vừa xuống xe, lấy áo khoác của để khoác lên vai .

      thôi.” Giữa từng đợt gió lạnh, giọng của Tần Hữu Sinh dịu dàng mà êm ái, còn mang theo chút ấm áp, sau đó kéo về phía Ninh Bối Bối đứng cách xa.

      Trương Tiểu Trì gõ vào cửa kính xong vội chạy về bên cạnh Ninh Bối Bối, sau đó nhìn Ninh Nhiễm Thanh và người đàn ông đứng cạnh với vẻ khó chịu: “Dì Bối Bối tới đây, cháu biết bao giờ dì mới về, thế nên cháu với dì Bối Bối bèn xuống dưới đón dì.”

      Trương Tiểu Trì giải thích tại sao mình lại xuất dưới nhà, rồi nhân đó mà ngẩng đầu liếc nhìn Tần Hữu Sinh.

      Tần Hữu Sinh nở nụ cười hiền hòa với cu cậu.

      Trương Tiểu Trì vội dời mắt nơi khác, vờ như nhìn thấy.

      “Ồ, xin chân thành cảm ơn.” Ninh Nhiễm Thanh thoáng liếc Ninh Bối Bối, lần cuối gặp đứng trước mặt mình này là nửa năm trước đây, khuôn mặt nhắn, tóc dài, đường nét tinh xảo xinh đẹp, thoạt nhìn thấy có gì thay đổi, nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy là lạ.

      Ninh Bối Bối khẽ cười, với Tần Hữu Sinh: “Chào , em là em của chị Nhiễm Thanh.”

      “Em cùng cha khác mẹ.” Ninh Nhiễm Thanh bổ sung thêm.

      Ninh Bối Bối vẫn cười với vẻ chẳng hề bận tâm, nhắc lại lần nữa: “Đúng thế, em là em cùng cha khác mẹ của chị ấy.”

      Tần Hữu Sinh vẫn nhớ lời cảnh cáo khi nãy của Ninh Nhiễm Thanh, khẽ thở dài: “Nhiễm Thanh, em giới thiệu à?”

      “Tần Hữu Sinh, bạn trai của chị.” Ninh Nhiễm Thanh kéo tay Tần Hữu Sinh, ánh mắt chuyển từ người Ninh Bối Bối xuống đỉnh đầu Trương Tiểu Trì: “Ê…”

      Trương Tiểu Trì đành phải quay ra : “Chào chú ạ.”

      Tần Hữu Sinh hơi cúi người: “Tiểu Trì đúng , chào cháu.”

      “Tần tiên sinh làm nghề gì vậy?” Ninh Bối Bối

      Tần Hữu Sinh lại đưa mắt nhìn Ninh Nhiễm Thanh, tỏ vẻ bất đắc dĩ: “ giới thiệu thêm chút nữa sao?”

      ấy là luật sư của văn phòng luật sư Dịch Hòa, trước kia là thầy giáo của chị, ban đầu bọn chị là tình thầy trò.” tới đây, nhìn Ninh Bối Bối, “Còn muốn biết gì nữa ?”

      Khuôn mặt Ninh Bối Bối chợt lộ vẻ bối rối: “Tò mò thôi mà.”

      Ninh Nhiễm Thanh quay sang với Tần Hữu Sinh, “ về trước , ngày mai gặp lại.”

      “Ngày mai gặp lại.” Tần Hữu Sinh thoáng gật đầu, trước khi còn quên dặn dò, “Ngày mai nhiệt độ giảm, nhớ mặc nhiều thêm chút.”

      Ninh Nhiễm Thanh gật đầu, tới khi rời , sầm mặt, lê đôi xăng đan đế bằng vào trong khu nhà, Trương Tiểu Trì lò dò chạy theo sau.

      “Chú ấy là bạn trai của dì sao?”

      “Chú ấy là luật sư nổi tiếng à?”

      “Tại sao chú ấy vừa là luật sư lại vừa là thầy giáo, mà sao dì lại thầy giáo?” Về đến nhà, Trương Tiểu Trì liền liến thoắng hỏi mười vạn câu hỏi vì sao với Ninh Nhiễm Thanh, ngừng nghỉ.

      Ninh Nhiễm Thanh tựa sofa bật ti vi, mãi mới trả lời câu: “Chú ấy là giảng viên thỉnh giảng của đại học thôi được chứ, giống như thầy tiểu học của cháu, ok?” Nếu bại lộ rồi Ninh Nhiễm Thanh cũng chẳng buồn giấu giếm quan hệ giữa và Tần Hữu Sinh nữa, chỉ là Trương Tiểu Trì còn phiền phức hơn tưởng nhiều.

      “Khiếp quá mất, thế hiệu trưởng phê bình dì ạ?”

      “Tại sao phải phê bình dì, hiệu trưởng trường dì còn chúc phúc ấy chứ.” Ninh Nhiễm Thanh vừa ăn táo vừa , đưa mắt liếc nhìn Ninh Bối Bối đứng gần đó: “Còn em nữa, đến đây làm gì?”

      “Đến chơi mấy hôm thôi mà!” Ninh Bối Bối buông thõng tay, nhìn quanh nhà, cười với Ninh Nhiễm Thanh: “Sao nào, định đuổi em ra ngoài à?”

      Ninh Nhiễm Thanh đặt quả táo xuống: “Ừ đấy, chị muốn đuổi em đấy, thế em có hả?”

      “Đây cũng chẳng phải nhà chị, dựa vào đâu mà em phải , lúc nãy chị cả còn gọi điện bảo em ở lại thêm mấy ngày nữa đó.” Ninh Bối Bối mỉa mai lại, sau đó với Trương Tiểu Trì, “Tiểu Trì, dì ngủ phòng nào?”

      “Xin lỗi nhé, mẹ dặn cháu rồi.” Cậu nhóc rụt cổ, đến trước mặt Ninh Bối Bối, “Dì Bối Bối, dì theo cháu.”

      “Haha…” Ninh Nhiễm Thanh tiếp tục cắn miếng táo nữa, chân trái đá về phía trước theo thói quen, chẳng may đụng trúng vào bàn uống nước, cơn đau nhức lập tức men theo dây thần kinh truyền từ mũi chân, chỉ thấy móng chân cũng lỏng cả ra, đau tới ứa nước mắt bèn ôm chân ngồi sofa, cúi đầu thổi thổi ngón chân cái cho đỡ đau, rồi lại chợt nhớ tới chuyện gì đó, tức tối giậm chân phát, thế là lại chạm phải chỗ đau.

      Tới lúc đỡ đau, Ninh Nhiễm Thanh đứng dậy tới phòng ngủ cho khách, Ninh Bối Bối ngồi xổm nền phòng sắp xếp hành lý, nhìn chiếc vali hành lý cỡ lớn nền nhà, bật cười thành tiếng, khoanh tay tựa vào cánh cửa: “Ở có vài ngày thôi mà phải mang theo lắm quần áo thế cơ à, định bán hàng rong chắc?”

      Ninh Bối Bối treo quần áo vào tủ, như thể nghe thấy Ninh Nhiễm Thanh gì, cúi đầu hỏi Trương Tiểu Trì: “Tiểu Trì, mấy giờ chị cả về nhà?”

      Trương Tiểu Trì ngó đồng hồ điện tử cổ tay: “Chắc khoảng nửa tiếng nữa.”

      Ninh Nhiễm Thanh lườm cậu nhóc, xụ mặt về phòng, lát sau cu cậu mở cửa phòng, thò đầu vào với : “Thanh Thanh…”

      “Phản đồ!” Ninh Nhiễm Thanh đóng cửa lại, để mặc cu cậu đứng ngoài cửa.

      Ninh Tuân Tuân còn chưa về đến nhà, Ninh Nhiễm Thanh tắm rửa xong lên giường nằm ngủ, chẳng buồn xem bộ phim truyền hình tâm lý xã hội mà hay coi chung với Trương Tiểu Trì.

      Ninh Nhiễm Thanh tắt đèn kéo rèm cửa sổ, cả căn phòng lập tức tối đen như mực, cũng trở nên cực kì yên lặng, yên lặng tới mức có thể nghe mồn mọi tiếng động ở bên ngoài.

      Ví dụ như tiếng trò chuyện của Ninh Bối Bối và Trương Tiểu Trì, léo nha léo nhéo phiền chết được.

      Lại ví dụ như Ninh Tuân Tuân vừa về nhà, còn nấu bữa khuya cho Ninh Bối Bối, trải chăn đệm ga gối…

      Ninh Nhiễm Thanh lăn lộn trở mình trong chăn, sắp sửa cuộn mình thành cái kén, vừa rơi nước mắt vừa nghe tiếng chuyện bên ngoài, cho tới khi giọng của Trương Tiểu Trì lại truyền từ ngoài cửa vào trong phòng.

      “Thanh Thanh, dì có muốn ăn bữa khuya ?”

      ăn!” Ninh Nhiễm Thanh nghẹn ngào đáp, sau đó cắn môi gì nữa, lát sau Trương Tiểu Trì ngoài cửa cũng bỏ .

      biết qua bao lâu, lâu tới mức Ninh Bối Bối và Trương Tiểu Trì đều ăn xong bữa khuya rồi về phòng, sau đó Ninh Tuân Tuân rửa sạch bát đũa, tắt đèn trở lại phòng ngủ, mới giật tờ khăn giấy đầu giường, lau lau sống mũi cay xè, hít vào mấy hơi lạnh lẽo.

      Đúng lúc ấy, cửa phòng truyền lại tiếng vặn tay cầm, Ninh Nhiễm Thanh vội co người lại trong chăn, nhắm mắt vờ như ngủ say, song lỗ tai giấu trong chăn vểnh lên cao.

      “Nhiễm Thanh…” Ninh Tuân Tuân ngồi xuống mép giường , dịu dàng hỏi: “Ngủ chưa?”

      “…Ngủ rồi.” Ninh Nhiễm Thanh rầu rĩ đáp.

      “Vẫn giận sao?” Ninh Tuân Tuân kéo chăn xuống thấp chút, xoa trán , “Ngủ như thế sợ ngạt thở à?”

      Ninh Nhiễm Thanh đáp, quay mặt .

      “Nhiễm Thanh, dù sao nữa Bối Bối cũng là người thân của chúng ta, con bé lặn lội đường xa tới thành phố A, là chị cả sao chị có thể tiếp đón được?” Ninh Tuân Tuân bắt đầu phân tích lý lẽ cho Ninh Nhiễm Thanh, “Thanh Thanh, quãng thời gian này em hãy nể mặt chị mà chung sống hòa bình với Bối Bối, được ?”

      Ninh Nhiễm Thanh mở mắt ra, sau đó ngồi bật dậy: “Chị, chúng ta mới là chị em cùng mẹ cùng cha, khi cha và Hồng Tú Mỹ sinh ra Ninh Bối Bối mẹ vẫn còn sống, chị có hiểu , khi ấy mẹ chưa mất, cho nên Ninh Bối Bối vốn là con riêng của cha, cha phản bội mẹ, chẳng lẽ chị cũng muốn phản bội mẹ ư?”

      “Nhiễm Thanh, chúng ta mang phận làm con, có số chuyện chúng ta thể quyết định được, nếu xảy ra chúng ta buộc phải chấp nhận, Bối Bối cũng là con của cha, con bé cũng giống em, đều là em của chị…”

      Ninh Nhiễm Thanh đáp, lại nằm xuống giường, tựa đầu lên gối mà rơi nước mắt.

      “Nhiễm Thanh…”

      “Thôi, em biết rồi, chỉ cần nó động đến em em cãi nhau với nó.” lát sau, Ninh Nhiễm Thanh lên tiếng.

      “Gia đình hòa thuận mọi yên vui, nếu người nhà có thể chung sống hòa thuận với nhau sao cứ phải cãi nhau cho bằng được?” Trước khi , Ninh Tuân Tuân lau nước mắt khóe mắt , “Được rồi, đừng khóc nữa, ngày mai còn phải làm đấy.”

      Sau khi Ninh Tuân Tuân về phòng, Ninh Nhiễm Thanh ôm gối khóc thêm lúc nữa rồi mới thôi, lúc đó đứng dậy vào phòng vệ sinh rửa mặt, nhìn với đôi mắt sưng đỏ trong gương, khẽ nhếch môi tự giễu mình.

      và Ninh Bối Bối mâu thuẫn với nhau hơn mười năm nay, nếu có thể cư xử hòa thuận với nhau cư xử hòa thuận từ lâu rồi, “ với bụt mặc áo cà sa, với ma mặc áo giấy”, biến thành đứa con xấu tính cũng thể thiếu công của Ninh Bối Bối.

      Ngày hôm sau, khi Ninh Nhiễm Thanh rửa mặt xong rồi bước ra khỏi phòng vệ sinh, dán ba chữ “Ninh Nhiễm Thanh” lớn lên tất cả đồ trang điểm và đồ dưỡng da của mình, sau đó mở cửa phòng ngủ cho khách.

      Ninh Bối Bối ngồi chat trước laptop, mặc bộ đồ ngủ thiếu nữ khá dễ thương.

      Ninh Nhiễm Thanh gõ gõ lên mặt cửa: “Chị phải trước cho em biết, nếu chị phát ra em dám dùng đồ của chị, chị đích thân giúp em thu dọn hành lý rồi tống em về nhà.”

      Ninh Bối Bối quay đầu lại: “Yên tâm , đồ của chị em cũng chẳng thèm.”

      Ninh Nhiễm Thanh khẽ hừ tiếng: “Ai biết đâu đấy, có vài kẻ sinh ra mọc thêm tay thứ ba rồi.”

      Ninh Bối Bối nghiến răng nghiến lợi: “Ninh Nhiễm Thanh, chị đừng có quá đáng như thế, em ở nhà của chị, đây là nhà của chị cả.”

      “Em cần nhấn mạnh nhấn mạnh lại điều này với chị” Ninh Nhiễm Thanh đứng thẳng người, “Dù đây phải nhà chị, nhưng nếu chị thực muốn đuổi em ra ngoài cũng đơn giản thôi.”

      xong, Ninh Nhiễm Thanh liền chuẩn bị ra khỏi nhà, tên phản đồ Trương Tiểu Trì ngồi trong phòng ăn ăn bữa sáng quay ra nhìn , tỏ vẻ lưỡng lự nửa muốn nửa , ngập ngừng lúc cậu nhóc mới lên tiếng: “…Dì hai ơi, dì chưa ăn sáng mà rồi à?”

      Khi nào cu cậu này thấy sợ gọi là dì hai, còn gọi là “Thanh Thanh”. Ninh Nhiễm Thanh hơi nâng mí mắt: “ ăn.”

      Trương Tiểu Trì lặng lẽ quay đầu , quả nhiên gì thêm nữa.

      Lúc ngồi bus, Ninh Nhiễm Thanh lại thấy hơi hối hận, thầm mắng bản thân, giận dỗi Tiểu Trì làm gì cơ chứ, cậu nhóc này cùng lắm chỉ là kẻ “Gió chiều nào xoay chiều ấy” thôi mà.

      Vì chưa ăn sáng nên khi làm việc Ninh Nhiễm Thanh ỉu xìu như bánh đa nhúng nước, gõ văn bản máy vi tính lúc tay chân nhũn cả ra, vào nhà vệ sinh xem thử thấy mình “đến tháng”.

      Công lực của Ninh Bối Bối là thâm hậu, đến “bạn thân” của cũng đến vì bị chọc tức.

      Ninh Nhiễm Thanh ngồi trong toilet nhắn tin cho Vương Trân, lát sau Vương Trân hồi lại cho : “ chuyển tin nhắn tới luật sư Tần, khỏi cần cảm ơn.”

      Ninh Nhiễm Thanh cắn răng, phải nhịn!

    5. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 19

      Tuy chuyển tin nhắn cho Tần Hữu Sinh, song nàng Vương Trân vẫn vội vàng đưa miếng băng vệ sinh vào cho Ninh Nhiễm Thanh ở trong toilet, khi hai người cùng nhau bước ra khỏi nhà vệ sinh, Vương Trân cười hỏi Ninh Nhiễm Thanh: “Cậu nghĩ luật sư Tần có đưa đồ tới ?”

      “Ai biết được.” Ninh Nhiễm Thanh mỉm cười, lấy tờ khăn giấy lau tay, lau xong đưa mắt nhìn bản thân trong gương, tối qua khóc lâu như thế, giờ khóe mắt còn hơi sưng đỏ, trông y như người thiếu ngủ.

      Tần Hữu Sinh sửng sốt nhìn tin nhắn kia, sau đó hiểu ra ngay tức , nhưng tính lại ngày thấy hình như chuẩn lắm, bèn nhắn ngay cho Ninh Nhiễm Thanh tin: “Bạn thân tới à?”

      Sau khi được xác nhận, Tần Hữu Sinh đặt di động lên bàn làm việc, gọi trợ lý A Thẩm vào phòng, thẳng vào vấn đề: “Có rảnh , mua giúp tôi gói đồ dùng phụ nữ về đây.”

      “Luật sư Tần, mua về để dùng hay là…” Giọng A Thẩm mềm mại dịu dàng như phụ nữ, cơ mà thực tế ta lại là người đàn ông cao to, ta kinh ngạc nhìn Tần Hữu Sinh, vẻ mặt khó tin.

      Tần Hữu Sinh ngẩng đầu : “Cậu thấy sao?”

      “Em còn nhiều nhiều việc phải làm lắm, rảnh được lúc nào cả.” A Thẩm nhìn , “ à, em thực chưa mua thứ ấy bao giờ, hay là em nghĩ cho cách khác?”

      “Được rồi, mau nghĩ cách , nhanh lên.” Tần Hữu Sinh phất tay, trước khi A Thẩm lại dặn thêm câu: “Đừng để người khác biết.”

      Văn phòng luật sư Dịch Hòa nổi tiếng là nơi có cường độ làm việc cực cao, từng có thực tập sinh nam tăng ca đến ba giờ đêm còn phải chạy vào toilet khóc lóc hồi để giải tỏa căng thẳng, sau đó trở lại tiếp tục viết văn bản tố tụng. Dưới cường độ làm việc ấy, rất ít luật sư nữ trụ lại được, thực tập sinh nữ năm nay cũng chỉ có mình Lại Thư Khiết là có thể ở lại.

      Vì Lại Thư Khiết từng là học trò của Tần Hữu Sinh, A Thẩm cũng thầm giao thiệp thân thiết với Lại Thư Khiết, ta bước tới trước bàn ta, đẩy cánh tay ta cái: “Có thứ đó ?”

      Lại Thư Khiết đưa chiếc bút cho ta.

      A Thẩm khoa tay ra dấu lúc: “Là thứ mà phụ nữ cần dùng ấy…”

      “Thứ gì cơ?”

      … chính là thứ mà phụ nữ các cần dùng…”

      Lại Thư Khiết đỏ mặt: “ có bệnh à.”

      “Tôi có bệnh đâu.” A Thẩm khẽ, “Cứ dùng được là tốt rồi.”

      A Thẩm vừa ra khỏi phòng làm việc của Tần Hữu Sinh, có số chuyện chẳng cần đoán cũng hiểu được nguyên do. Trong chuyện nam nữ đương người nguyện đánh nguyện chịu đánh là quá bình thường, có điều nếu người chịu đánh lại là người trong lòng của kẻ khác, dù sao cũng vẫn khiến người ta chướng mắt. Tuy Lại Thư Khiết rất ghét nàng Ninh Nhiễm Thanh nọ, song vẫn lấy ra gói từ trong ngăn kéo dúi vào tay A Thẩm: “Cầm .”

      Sau khi lấy được đồ, Tần Hữu Sinh kẹp nó vào trong cặp tài liệu bằng da rồi mới ra khỏi phòng làm việc, đúng lúc đụng phải Giang Hành Chi cũng định ra ngoài đàm phán hợp đồng. Khi cùng thang máy xuống dưới, khóe mắt Giang Hành Chi liếc thấy chiếc cặp tài liệu hơi phình ra của Tần Hữu Sinh, “Cậu kẹp bánh mì vào cặp tài liệu làm gì?”

      Tần Hữu Sinh ung dung nhìn con số lập lòe trong thang máy: “ phải bánh mì, đưa chút tài liệu cho Nhiễm Thanh thôi.”

      Giang Hành Chi thoáng nhìn: “Đúng là bạn trai tốt nhị thập tứ hiếu.”(1)

      (1) Nhị thập tứ hiếu là tác phẩm trong văn học Trung Hoa kể lại tích của 24 tấm gương hiếu thảo do Quách Cư Nghiệp vào thời nhà Nguyên biên soạn. Sau đó từ này được sử dụng để chỉ những người con hiếu thảo. Trong chuyện này ý của tác giả là Giang Hành Chi mỉa mai Tần Hữu Sinh hết lòng chăm sóc, cung phụng bạn .

      Tần Hữu Sinh mỉm cười, thản nhiên đáp: “Cảm ơn lời khen của cậu.”

      Thang máy dừng lại ở tầng của văn phòng luật sư Vạn Chính, Tần Hữu Sinh tới phòng làm việc của Châu Yến tán gẫu vài câu rồi mới tới bàn làm việc của Ninh Nhiễm Thanh, lúc ấy cúi đầu dùng bút xóa tô tô lên tài liệu, chắc chắn là lại làm nhầm rồi.

      Tần Hữu Sinh đặt “Cặp tài liệu” lên bàn của , ho khẽ tiếng.

      Ninh Nhiễm Thanh đưa mắt nhìn lên, đứng trước bàn , sau đó lại liếc nhìn cái cặp tài liệu hơi phồng bàn, má thoắt đỏ ửng.

      Đôi mắt sưng đỏ, mặt mũi tái nhợt, vành mắt đen thui… Tần Hữu Sinh lo lắng nhìn người mình: “Nếu thấy khỏe xin nghỉ buổi em.”

      Sau khi Tần Hữu Sinh rồi, Vương Trân mang cho Ninh Nhiễm Thanh cốc trà gừng: “Uống , trông mặt cậu trắng như tờ giấy ấy.”

      Ninh Nhiễm Thanh bèn lấy gương ra soi: “Đúng là càng trắng càng đẹp.”

      “Cậu cứ lảm nhảm tiếp !” Vương Trân lườm cái rồi rời .

      Ba món bảo bối trong thời gian hành kinh của phụ nữ chính là: Miếng dán ấm bụng, trà gừng đường đỏ và quan tâm chăm sóc của bạn trai, bạn thân. Ninh Nhiễm Thanh xoa xoa cái bụng đau đớn, chợt cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

      Ở văn phòng này, chuyện Ninh Nhiễm Thanh là bạn của Tần Hữu Sinh cũng phải là bí mật gì to tát, dạo trước có khá nhiều người thầm xì xào bàn tán, đoán già đoán non. Hôm nay là lần đầu tiên Tần Hữu Sinh sang thăm bạn cách quang minh chính đại như vậy, tới khi rời , tiếng thầm to liền loáng thoáng vang lên trong phòng.

      Ninh Nhiễm Thanh vờ như biết, tiếp tục làm việc của mình.

      Sau đó biết ai khơi ra đề tài bàn tán, đối tượng bàn tán là ngôi sao nữ Cốc Vũ mới bám vào được đại gia. Cốc Vũ vốn là ngôi sao hạng xoàng, xong vì có tin hẹn hò với Cố Đông Minh của tập đoàn Sâm Giang mà bỗng chốc nổi tiếng, giá trị con người tăng vọt, trở thành ngôi sao hot của làng giải trí.

      Sao nữ và đại gia, luôn là kiểu chuyện lằng nhằng vướng vít nhất.

      Ninh Nhiễm Thanh tò mò lên mạng tìm kiếm thông tin về “Cốc Vũ” và “Cố Đông Minh”, thoạt nhìn nam chính trong scandal báo mạng, thấy khá quen, nghĩ ngợi lúc mới nhớ ra, chẳng phải ta chính là vị cổ đông mới của trung tâm thương mại chỗ chị làm việc đó sao?

      “Nên với phụ nữ mà , làm việc tốt bằng lấy chồng tốt.” Vị trợ lý hài hước nhất văn phòng buông câu.

      “Quy tắc ngầm thôi mà, Cố Đông Minh là cổ đông lớn thứ hai của Công ty Giải trí Tân Tinh, Cốc Vũ leo lên giường của Cố Đông Minh có khác chi leo lên giường của ông chủ ta, nên mới , chuyện phụ nữ leo lên đúng giường hay leo lên sai giường thực rất quan trọng đó.”

      Ninh Nhiễm Thanh đọc tin tức bỗng giật mình, vị trợ lý này về Cốc Vũ, mà nhằm vào ! bỗng tức giận tới mức bụng dưới lại đau ỉ.

      “Đây chính là ưu thế của người đẹp đấy, dù là bình hoa vẫn có giá trị thưởng thức, có vài người cố lắm cũng chỉ được coi như bát sứ mẻ mà thôi!” Vương Trân vừa cười hi hi vừa đáp trả câu.

      Ninh Nhiễm Thanh hít sâu, cố để bản thân nổi điên lên.

      Khi ăn bữa trưa, Vương Trân an ủi : “Miệng là của người ta, tai lại là của cậu, nếu cậu tức giận trúng ý bọn họ rồi.”

      vậy cũng đúng, chỉ là… Ninh Nhiễm Thanh chợt thấy thương thay cho mình, có điều với kiểu người siêu tự tin như , kiểu tâm trạng tiêu cực này chẳng mấy chốc tan thành mây khói.

      Phòng buffet ăn trưa cực kì đông người, hóa ra nhân viên của văn phòng luật sư Dịch Hòa cũng tới đây dùng bữa, vì Dịch Hòa có đông người tới đây, nên nhân viên phục vụ xếp riêng bàn cho bọn họ, năm sáu chiếc bàn hình chữ nhật xếp lại với nhau thành chiếc bàn vuông lớn.

      Ninh Nhiễm Thanh và Vương Trân cùng vào phòng ăn, Vương Trân những giúp tìm thấy Tần Hữu Sinh, mà còn vội vàng gọi : “Luật sư Tần.”

      Tần Hữu Sinh cầm di động định gọi cho Ninh Nhiễm Thanh, cho nên trùng hợp này đúng là khiến người ta vui mừng, vừa cười vừa bước tới trước mặt : “ định gọi điện cho em, tới đây ăn với bọn nhé.”

      Ninh Nhiễm Thanh thoáng nhìn các đồng nghiệp của Dịch Hòa ngồi gần đây: “Nhưng em là người của Vạn Chính.”

      “Em cũng là người nhà của luật sư ở Dịch Hòa mà.” Tần Hữu Sinh vẫn cười dịu dàng, sau đó với Vương Trân: “ Vương cũng cùng ăn nhé, lát nữa tôi giới thiệu mấy vị tiền bối trong ngành cho hai người.”

      Có người từng , hầu hết đàn ông đều có ý xấu với bạn thân của bạn . Tần Hữu Sinh bản thân có ý tốt hay ý xấu với Vương Trân, tuy nhiên giúp Vương Trân xây dựng các mối quan hệ, cũng hi vọng ta có thể đối xử lòng với Ninh Nhiễm Thanh. Tần Hữu Sinh dẫn Ninh Nhiễm Thanh và Vương Trân tới bàn ăn của văn phòng luật sư Dịch Hòa, sau đó vị luật sư nam có thâm niên bèn cười : “Luật sư Tần đúng là quá quyến rũ, vừa chốc thôi mà dẫn về hai người đẹp rồi.”

      Tần Hữu Sinh đáp lại bằng nụ cười vui vẻ, giới thiệu qua: “Đây là bạn của tôi, Ninh Nhiễm Thanh, bên cạnh là đồng nghiệp của cấy, giờ hai người đều làm việc ở văn phòng luật sư Vạn Chính.”

      Ninh Nhiễm Thanh đưa mắt nhìn Tần Hữu Sinh, khẽ mỉm cười với mọi người ngồi đây: “Chào mọi người.”

      Mọi người đều quay nhìn , bọn họ cũng lạ chào hỏi này, chẳng phải chính là người từng vào nhầm phòng đó sao, thậm chí có quãng thời gian, câu “Thực thi chính nghĩa cho nhân gian, xóa bỏ mâu thuẫn cho cuộc đời.” còn trở thành danh ngôn của văn phòng luật sư Dịch Hòa.

      “Chào em chào em…”

      “Luật sư Tần đúng là ‘Tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi’…”

      “…”

      Tần Hữu Sinh chỉ cười rồi bảo nhân viên phục vụ chuyển hai chiếc ghế tới đây, đương nhiên xếp Ninh Nhiễm Thanh ngồi cạnh mình, sau đó lại lấy thức ăn và đồ uống nóng giúp

      Tất cả mọi người ngồi đây đều chưa bao giờ thấy qua luật sư Tần quan tâm săn sóc như vậy bao giờ, quan sát quan sát, đánh giá đánh giá, người vừa có thâm niên vừa độc miệng như lão Ngu luôn chẳng kiêng dè: “Luật sư Tần là tàn nhẫn, làm vậy có khác chi cướp người từ tay Vạn Chính.”

      Tần Hữu Sinh chỉ cười đáp, im lặng thoáng mới : “Khi Nhiễm Thanh mới tốt nghiệp tôi vốn định đích thân hướng dẫn ấy, song vì có chút mâu thuẫn mà ấy vào Vạn Chính lúc trước là Trung Chính…” Thành viên sáng lập muốn đưa hai người vào văn phòng là chuyện quá đơn giản, có điều vẫn nên báo trước với mọi người.

      Tần Hữu Sinh vừa dứt lời, mấy vị thành viên sáng lập ngồi đây đều hiểu ý , vội vàng : “Chuyện này phải giải quyết nhanh nhanh lên, sao có thể để bạn ở văn phòng luật sư khác được.”

      “Đúng thế đúng thế.”

      “Văn phòng của chúng ta vốn nên tuyển thêm mấy bé nữa cho vui cửa vui nhà, còn nhớ trong buổi tiệc thường niên năm ngoái, vì đủ bạn nhảy nên mọi người đành ngồi tán gẫu đó sao.”

      nghĩ hay quá nhỉ, định cướp người của luật sư Tần à.”

      “Vẫn còn người nữa mà, tôi cứ đặt cọc trước .”

      Bầu khí bất ngờ trở nên sôi nổi, đúng lúc ấy Lại Thư Khiết ngồi ở đối diện đứng lên, nâng cốc với Ninh Nhiễm Thanh và Vương Trân: “Tôi xin đại diện cho tập thể chị em phụ nữ ở Dịch Hòa hoan nghênh hai người.”

      Vương Trân thực hơi kích động, ta có ý định rời Vạn Chính từ lâu rồi, hôm nay gặp được cơ hội tốt thế này, ta thể giữ chặt.

      Đầu tiên Vương Trân đưa mắt dò hỏi Tần Hữu Sinh, sau khi nhận được đồng ý của , bèn đứng lên cụng ly với Lại Thư Khiết, rồi với tất cả mọi người ngồi đó: “Dịch Hòa luôn là nơi tôi hằng ao ước, hôm nay tôi rất vinh hạnh vì được ăn cơm với các tiền bối, ly rượu này tôi xin uống trước.”

      Hôm nay Ninh Nhiễm Thanh thực thể uống rượu, nên Tần Hữu Sinh chủ động uống thay ly rượu mời của : “Hôm nay Nhiễm Thanh thể uống rượu, thế nên tôi xin thay ấy mời mọi người ly, cảm tạ mọi người.”

      “Luật sư Tần khách sáo quá.”

      Lại Thư Khiết lại thoáng nhìn Ninh Nhiễm Thanh, thầm nghĩ đúng là đàn ông đều bằng mắt, đến Tần Hữu Sinh cũng phải ngoại lệ, chỉ cần mặt đẹp dáng đẹp là được rồi, những điểm khác đều chẳng quan trọng, đúng ?

      Chỉ là phụ nữ như vậy đương được, còn nếu kết hôn sao? Lại Thư Khiết uống ngụm rượu hoa quả, dù sao ta cũng vẫn khinh thường.

      Lúc nghỉ trưa, vì mệt mỏi nên Ninh Nhiễm Thanh vào phòng làm việc của Tần Hữu Sinh nghỉ ngơi lúc, còn Vương Trân phải trở về làm việc, trước khi về Vương Trân còn chân thành cảm tạ Tần Hữu Sinh: “Cảm ơn , luật sư Tần.”

      cần cảm ơn, văn phòng luôn hoan nghênh những người chăm chỉ cầu tiến.” Ý câu này của Tần Hữu Sinh là, cho dù vào bằng cách nào chăng nữa, song khi làm việc ở Dịch Hòa nỗ lực là được.

      Vương Trân gật đầu lĩnh hội: “Tôi cố gắng.”

      Ninh Nhiễm Thanh khác với Vương Trân, có cảm giác gì về chuyện chuyển sang Dịch Hòa, thậm chí làm vậy còn khiến thấy có lỗi với Châu Yến.

      Trong phòng làm việc của Tần Hữu Sinh còn có gian phòng riêng dùng để nghỉ ngơi, dù diện tích khá nhưng vẫn đặt chiếc giường đệm êm ái, ngoài ra còn có số vật dụng hàng ngày.

      Mỗi lần “bạn thân” ghé thăm Ninh Nhiễm Thanh luôn rệu rã cả người, khi nằm nghỉ chiếc giường đệm , Tần Hữu Sinh cũng nằm bên chợp mắt lát, tay phải dịu dàng xoa bụng dưới của .

      “Thầy Tần, nghĩ nếu em chuyển tới Dịch Hòa giáo em có buồn hay ?” Ninh Nhiễm Thanh rất lo âu về việc này.

      “Yên tâm .” Tần Hữu Sinh xoa đầu , “Nếu là Châu Yến chắc chắn rất vui, vì cuối cùng cũng trút bỏ được gánh nặng.”

      Ninh Nhiễm Thanh nhíu mày trừng mắt lườm , “ giáo em rất quý em.”

      biết chứ, tuy nhiên thời gian nữa Châu Yến rời khỏi Vạn Chính.”

      Ninh Nhiễm Thanh tròn mắt, “Sao có thể thế được?”

      “Châu Yến và chồng của ta vẫn ly thân, ta làm vậy coi như để cứu vãn hôn nhân. Châu Yến muốn ra nước ngoài định cư với chồng.” Tần Hữu Sinh thong thả ra nguyên nhân.

      Ninh Nhiễm Thanh lâm vào trầm tư, Châu Yến nổi tiếng với việc giải quyết các vụ ly hôn, lại ngờ bản thân Châu Yến cũng gặp phải vấn đề trong hôn nhân như thế.

      Tần Hữu Sinh vuốt tóc mái Ninh Nhiễm Thanh, cũng vì chuyện của Châu Yến nên mới muốn mau chóng chuyển sang Dịch Hòa, chứ thực tình theo Châu Yến cũng chưa chắc kém hơn theo .

      Bạn trai, thầy giáo, thầy hướng dẫn… Những vai trò này dồn tới cùng lúc, tất nhiên chênh lệch thiên vị, làm tốt vai trò này, có lẽ ảnh hưởng tới vai trò khác.

      người bạn trai tốt chắc chắn thể là người thầy giáo tốt, ấy thế nhưng, nếu phải sắm vai thầy giáo, liệu có còn là người bạn trai tốt nữa ?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :