1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vợ xấu thành vợ hiền - Thiển Toái Hoa (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 20: Bị hãm hại

      đúng bị ấy đúng, mấy năm này thấy công việc làm ăn của càng làm càng lớn. Trong tay đều là quà tặng, thẻ ngân hàng càng ngày càng nhiều, như vậy càng làm cho Vương Tiếu Vân đỏ mắt.

      Từ được giáo dục đều là theo nề nếp cũ, ngủ lang bên ngoài, cũng thích nơi phồn hoa, điều vui vẻ nhất chính là cầm tờ giấy, ngồi ở nơi yên tĩnh vẽ tranh. Đây cũng chính là hứng thú của , cũng là sở thích của .

      may là chịu đựng được trêu ghẹo của Vương Tiếu Vân, hơn nữa cũng chỉ thích vẽ, bằng mấy năm này bị Vương Tiếu Vân chơi khăm, cũng biết là chết như thế nào.

      Hoàng Hân Nguyệt đợi lâu, giáo sư mới từ từ chậm rãi tới, mà phía sau giáo sư còn có Vương Tiếu Vân, điều này làm cho Hoàng Hân Nguyệt càng thêm nghi ngờ.

      "Giáo sư." Hoàng Hân Nguyệt gọi ông tiếng, nhân cơ hội nhìn qua Vương Tiếu Vân cái, mới phát trong tay ta cầm theo cái máy tính xách tay. nhìn thế nào cũng thấy rất quen, chỉ là kịp nghĩ nhiều, giáo sư mở cửa phòng ra, sắc mặt đen thui vào.

      "Vương Tiếu Vân vào rồi , còn em nữa Hoàng Hân Nguyệt." Hoàng Hân Nguyệt cảm giác được thầy rất tức giận với mình. Chỉ là nhún nhún vai, tại trùng sinh trở lại, Lâm Vĩnh Mặc cũng trở lại, nhất định bọn họ giống với kiếp trước nữa, những chuyện khác kéo theo, đều là quan trọng.

      Vẻ mặt Vương Tiếu Vân đắc ý nhìn Hoàng Hân Nguyệt, buổi sáng biết được Hoàng Hân Nguyệt kí túc xá, lại có thể mua bữa ăn sáng cho , ta cho là cần lắm à, chẳng qua là chỉ là phần bữa ăn sáng, phi! Chờ lát nữa, cho Hoàng Hân Nguyệt thân bại danh liệt ở trước mặt giáo sư, phải cứ có tiền tự cho mình là giỏi.

      ".... ....Hoàng Hân Nguyệt, Tại sao trò lại ăn cắp luận văn tốt nghiệp của Vương Tiếu Vân?"

      Giáo sư vừa tới mở đầu bằng câu như vậy, Hoàng Hân Nguyệt nghi ngờ liếc mắt nhìn Vương Tiếu Vân, phát ta lại có thể làm ra bộ dáng oan ức, cười lạnh hỏi: "Xin hỏi giáo sư, thầy có chứng cứ gì ?"

      "Hoàng Hân Nguyệt, ngày thường em có chí tiến thủ coi như xong , lúc quan trọng lại biết tự mình cố gắng. Lại dám ăn cắp luận văn tốt nghiệp của bạn học, em có cảm thấy xấu hổ ?" Giáo sư tỏ thái độ với Hoàng Hân Nguyệt, tức giận nên lời.

      "Giáo sư, thầy làm gì cũng phải có chứng cứ. Ngày thường thế nào, phải là em nộp bài tập đúng hạn. Đừng tưởng rằng thầy là giáo sư của em, có thể lung tung."

      Hoàng Hân Nguyệt chút nào yếu thế trả lời, trước mặt giáo sư cũng biết hối cải. Ông tức giận thở phì phò, chỉ vào Hoàng Hân Nguyệt nghiêm túc : "Ngày thường, sách vở bài tập đều là học trò Vương Tiếu Vân giúp em làm thôi , nhưng là luận văn tốt nghiệp quan trọng như vậy, liên quan đến tiền đồ của em, em cũng làm qua loa như vậy sao?"

      Hoàng Hân Nguyệt trợn mắt, nhìn ánh mắt đắc ý của Vương Tiếu Vân. Hiểu rồi, ra ngày thường giáo sư đều cho rằng bài tập đều là Vương Tiếu Vân làm giúp . Ha hả, buồn cười, mỗi lần nộp bài tập kia đều là giúp Vương Tiếu Vân hoàn thành.

      Chẳng lẽ đây chính là nuôi con chó, tại con chó này quay lại ngược lại cắn cái. Tốt, rất tốt, còn chưa muốn Vương Tiếu Vân chết sớm như vậy, nếu như ta chạy tới, cũng nên trách . tại đến chuyện người nào làm bài tập, nhưng luận văn tốt nghiệp là của .

      Nhất định phải lấy từng thứ từng thuộc về mình, từng cái từng cái từ người Vương Tiếu Vân về.

      "Giáo sư nhưng là người có chứng cứ gì sao? Vô duyên vô cớ em ăn trộm luận văn của ta, buồn cười, em cần sao? Các người có chứng cứ gì lấy ra hết ." Hoàng Hân Nguyệt xong cũng ngồi xuống, đứng lâu như vậy, chịu được nhưng mà bảo bảo ở trong bụng chịu được đâu.

      "Tốt..." Giáo sư bị thái độ của Hoàng Hân Nguyệt làm cho tức giận , Vương Tiếu Vân vội vàng đè lại kích động của thầy, : "Giáo sư, chỗ này em có chứng cứ."

      Hoàng Hân Nguyệt nhìn ta cái, nhìn đồ trong tay của ta, ra là cái laptop, chờ chút.... .......đây phải máy tính xách tay của sao? ra là như vậy, thỉnh thoảng Vương Tiếu Vân tình cờ liếc mắt qua, để cho Hoàng Hân Nguyệt cảm thấy buồn cười trận.

      Vừa mới nhận điện thoại của mẹ mình, phát nóng nảy trận, sau đó lại bị Hoàng Hân Nguyệt kích thích phen, biết được buổi sáng giáo sư muốn gặp ta. Nhất thời mới quyết định làm chuyện này, vội vội vàng vàng chạy nhà trọ trộm laptop, sau đó cản lại giáo sư, tình huống, bây giờ nhìn Hoàng Hân Nguyệt chết như vậy. Dù sao cũng có ý định che giấu, cái gì Hoàng Hân Nguyệt cũng có, phải là giống như .

      Hoàng Hân Nguyệt tức cười nhìn bọn họ, giáo sư cũng nhìn chằm chằm Hoàng Hân Nguyệt, khuyên nhủ: "Hoàng Hân Nguyệt, nếu như bây giờ em thừa nhận cũng chưa muộn, như vậy thầy cũng coi như chưa có chuyện gì xảy ra, nếu như em còn biết hối cải, vậy em nên biết hậu quả như thế nào."

      "Hừ, mọi người cứ tiếp tục ."

      "Hừ.... biết hối cải. Vương Tiếu Vân, mở ra." Giáo sư tức tới nỗi cả người phát run, ông dạy học nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ gặp trúng phải loại học trò như vậy, bài tập để người khác làm giúp, như vậy cũng chưa , ngay cả luận văn tốt nghiệp cũng trộm cắp từ bạn học khác, ông dạy nổi học sinh như vậy.

      Hoàng Hân Nguyệt cứ như vậy, ngồi xem bọn họ mở laptop ra, khi Vương Tiếu Vân thấy trong máy tính đòi nhập mật mã, sợ hãi sắc mặt trắng bệch. Giáo sư cũng phát , vội vàng lo lắng hỏi: "Thế nào, Vương Tiếu Vân, có vấn đề gì sao?"

      " có...... có vấn đề gì cả!" chỉ có thể nhắm mắt làm bừa, trong mắt thoáng qua tia oán hận, gắt gao nhìn chằm chằm laptop kia, nhìn chằm chằm giống như nhìn vào Hoàng Hân Nguyệt.
      Last edited by a moderator: 21/9/17
      Phong nguyet, AikoNguyen, lêthanh90096 others thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 21: Trộm gà được còn mất nắm gạo

      Ngồi ở chỗ đó, Hoàng Hân Nguyệt thấy buồn cười, may là lúc đó cài đặt mật mã, nếu bây giờ thua thiệt chính là . Vừa nghĩ tới nhà trọ vẫn còn ít đồ vật quan trọng, lấy điện thoại động ra, gọi cuộc điện thoại.

      "A, chị Dao, phiền chị ngay bây giờ lập tức kêu người đổi bộ ổ khóa ở nhà trọ giúp em với. Còn nữa, tiện thêm ổ khóa chống trộm luôn. Đúng vậy, tại gọi người qua làm luôn. À còn nữa, phiền chị lấy cái hộp mà em để ở trong phòng đưa đến trường học giúp em với. Cám ơn chị, tốt!"

      Hoàng Hân Nguyệt xong cúp điện thoại, lúc này trán của Vương Tiếu Vân thấm tầng mồ hôi mỏng. Tay run run, liên tục nhập sai mật mã. Lúc này, trong lòng ta càng thêm oán hận Hoàng Hân Nguyệt.

      "Thế nào, mật mã đúng sao? Có muốn tôi giúp tay thử mấy lần hay , ha ha ha...." Hoàng Hân Nguyệt cười rất vui vẻ, ngay sau đó lại : " cũng cần phải thử nữa, bởi vì cho dù có mở ra được mật mã máy tính, tài liệu bên trong cũng có mật mã chờ .

      xong bộ dáng hả hê. Lúc này, giáo sư cũng nhìn ra có gì đó, nhưng mà ngày thường biểu của Vương Tiếu Vân tốt hơn Hoàng Hân Nguyệt rất nhiều, bây giờ ông tình nguyện tin tưởng Vương Tiếu Vân hơn.

      Hoàng Hân Nguyệt lại lạnh lùng tiếp tục : "Tại sao tôi ăn cắp luận văn của , cũng trộm luôn máy tính của , sau đó chính tôi lại khóa máy tính của ."

      Buổi sáng, bởi vì quá sớm nên có các giáo viên ở trường, tại chắc là lên trường hết rồi. Lúc này, Lâm Vĩnh Mặc cũng theo nhóm giáo viên ở đằng trước, đứng bên cạnh người liên tục, vừa gật đầu cái, chợt thấy Hoàng Hân Nguyệt, dặn dò mấy câu chạy về phía , tới bên cạnh mới : "Sao vậy Hân Nguyệt?"

      "A, ông xã. Sao lại ở chỗ này?" Hoàng Hân Nguyệt vừa nhìn thấy Lâm Vĩnh Mặc mắt sáng lên, kêu tiếng ông xã, mấy lãnh đạo và giáo viên ở phía sau nghe được có chút hốt hoảng.

      "Trường học của em có hạng mục muốn kiếm người đầu tư, tới xem chút. Mà sao em cũng ở đây, phải bây giờ em nên ở nhà ngủ sao?"

      "A, sáng sớm em nhận được cuộc điện thoại tới đây, bọn họ ngày trước em nhờ người làm bài tập giùm, còn em ăn cắp luận văn tốt nghiệp của bạn học Vương Tiếu Vân. Nhưng mà họ cầm vào laptop, nhập mật mã mấy lần cũng chưa mở được. Em hiểu, đồ quan trọng như vậy, mà lại có thể nhớ mật mã."

      Lâm Vĩnh Mặc vừa nghe hiểu, buồn cười xoa đầu của , vẻ mặt cưng chiều hỏi: "Vậy có cần giúp tay ?"

      " cần đâu. A, đúng rồi.... ....." Hoàng Hân Nguyệt dừng chút, thu hết vẻ mặt của tất cả các giáo sư vào mắt, cũng quản bọn họ làm cái khỉ gió gì, cười : " nhà trọ chỗ em ở tìm chị Dao lấy cái hộp, em sợ chị ấy bận rộn quá, để ý tới."

      "Ừ, được." Lâm Vĩnh Mặc gật đầu cái, đứng hô với tiểu Lý ở trong đám người: "Tiểu Lý, chuyện đó giao cho cậu đó."

      "Tổng giám đốc.....ôi......tôi sao?"

      "Cậu biết địa chỉ?"

      Tiểu Lý lắc đầu cái, Lâm Vĩnh Mặc phất tay, tự mình . Kiếp trước, Hoàng Hân Nguyệt cũng dẫn tới lần nhà trọ kia rất nhiều lần, bọn họ cũng qua đêm ở đó nhiều lần, làm sao mà quên được chứ.

      Hoàng Hân Nguyệt nhìn lâu như vậy, bọn họ cũng chưa mở được lần nào. Nhàm chán ngáp mấy cái, lần này giáo sư thể tin.

      Tiểu Lý lái xe chở Lâm Vĩnh Mặc, qua mười phút sau, Lâm Vĩnh Mặc vội vội vàng vàng chạy tới, đưa cái hộp cho Hoàng Hân Nguyệt. Trong lòng Vương Tiếu Vân thoáng qua tia bất an, chợt thoáng qua suy nghĩ, đập cái máy tính này có chuyện rồi, chẳng qua là cái ý nghĩ này chợt lóe lên, laptop bị giáo sư lấy .

      "Giáo sư, đây là bài tập sao chép bốn năm nay của em. Còn có, nếu là bài tập do em làm, bên trái đều vẽ đường cong nho , người ngoài thể biết được." xong đưa bản sao đó tới trước mặt giáo sư.

      Giáo sư đưa máy tính lại cho , : "Em cũng thử lần ." Sau đó nhận lấy bài tập của Hoàng Hân Nguyệt, nhất thời sáng tỏ, đúng như Hoàng Hân Nguyệt , mặt của ông vừa đen lại vừa đỏ, biết sao cho tốt.

      Hoàng Hân Nguyệt nhận lấy laptop, nhập vào dãy số "đinh" tiếng, cửa sổ máy tính ra. Hoàng Hân Nguyệt nhìn sắc mặt xanh mép của Vương Tiếu Vân, cười : "Tôi tố cáo tội phỉ báng, trộm cắp. hãy chờ lệnh triệu tập của tòa án ."

      Đến lúc này rốt cuộc Vương Tiếu Vân cũng biết sợ, vội vàng chạy đến bên người Hoàng Hân Nguyệt, nắm lấy tay của , cầu xin: "Hân Nguyệt, mình sai rồi, mình sai rồi, cậu tha lỗi cho mình ."

      "Học trò Hoàng Hân Nguyệt, em có thể nể mặt thầy mà tha thứ cho em ấy lần này ?" Sắc mặt giáo sư cũng rất khó coi, nhưng là vẫn cầu xin tha thứ giùm Vương Tiếu Vân, điều này làm cho Hoàng Hân Nguyệt cảm thấy chán ghét.

      Tha thứ cho ta chứ phải là bỏ qua cho ta. Kiếp trước, cả đời ai tha thứ cho , ai bỏ qua cho , mới vừa nãy giọng uy hiếp giáo sư vẫn còn vang ở bên tai đây.

      "Hừ." Hoàng Hân Nguyệt hừ lạnh tiếng, hờ hững cười : "Em tha thứ cho ta, như vậy ai tha thứ cho em. Mỗi bài tập đều là em giúp ta làm, ta lại dám ta giúp em làm. Lần này chỉ có chạy tới nhà trọ trộm máy tính của em, còn ăn cắp luận văn tốt nghiệp của em.

      Thầy mới vừa những lời đó, thế nhưng em lại ghi nhớ vào trong đầu. Mặc dù thầy là giáo sư, nhưng là em thể thầy, thầy làm giáo sư mà vậy sao, vừa tới nơi trực tiếp muốn dạy dỗ em.

      Chuyện còn chưa ràng, thầy chỉ nghe từ phía, nghe ta đổi trắng thay đen. Ngược lại em tha thứ cho ta, bỏ qua cho ta, nhưng là ai tha thứ cho em, ai? Em hỏi thầy đó?"
      Last edited by a moderator: 21/9/17
      Phong nguyet, AikoNguyen, huyenlaw683 others thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 22: Ngoài ý muốn gặp cha mẹ chồng

      Hoàng Hân Nguyệt nghĩ tới kiếp trước mình bị oan ức có liên quan đến giáo sư trước mặt này, hốc mắt đỏ, khi đó người nào cho giải thích, người nào cho cơ hội.

      hung hăng lau nước mắt nơi khóe mắt, cười : "Người chỉ dùng ánh mắt để nhận xét mọi việc, hoàn toàn xứng đáng làm thầy giáo, em viết bức thư quá trình phát sinh, giao cho hiệu trưởng." xong cũng quản sắc mặt của giáo sư, dùng sức hất tay Vương Tiếu Vân ra, ôm lấy laptop bỏ .

      Trong mắt Vương Tiếu Vân thoáng qua oán hận ngập trời, hung hăng đẩy Hoàng Hân Nguyệt cái, vừa đúng lúc Lâm Vĩnh Mặc đứng bên người Hoàng Hân Nguyệt. Hoàng Hân Nguyệt bị ta đẩy hoàn toàn hề có phòng bị, cũng may là Lâm Vĩnh Mặc đỡ được , nếu đứa bé.... ......trong mắt thoáng qua tức giận.

      "Chúng ta thôi." Lâm Vĩnh Mặc thu hết tất cả việc vào mắt, cầm lấy cái hộp, ôm Hoàng Hân Nguyệt , chẳng qua là trước khi , ánh mắt nhìn Vương Tiếu Vân y như nhìn người chết.

      "Tổng giám đốc....." Lâm Vĩnh Mặc ôm cả người Hoàng Hân Nguyệt vừa tới bên cạnh xe, phía sau Tiểu Lý và đám người cùng tới.

      "Tổng giám đốc, xem......Cái hạng mục đó có thể giúp đỡ chúng tôi hay ?" Phía sau Tiểu Lý có người đại diện, Hoàng Hân Nguyệt biết, đó là chủ nhiệm tài vụ trường học bọn .

      "Chờ trường học của các người làm ràng cái gì gọi là nghệ thuật, tôi về suy nghĩ lại chuyện đầu tư." xong nhìn Tiểu Lý cái, đứng trước mặt chủ nhiệm tài vụ và tất cả các giáo viên khác trong trường : "Giúp tôi liên lạc với luật sư, giáo sư và học sinh trong trường mà cũng muốn được hưởng lợi ích tốt như vậy, lãng phí." xong tới ôm Hoàng Hân Nguyệt đến bên cạnh xe, hề quay đầu lại

      Chờ Lâm Vĩnh Mặc lái xe được đoạn xa, bọn họ mới phản ứng lại được.

      "Chủ nhiệm, làm sao bây giờ? Cái hạng mục đó rất quan trọng đối với trường học chúng ta à?" giáo sư khác vội vàng hỏi.

      “Làm sao bây giờ, chẳng lẽ chúng ta thể tìm công ty khác đầu tư được sao?” giáo khác giọng hỏi.

      "Bà biết cái gì? Nguồn tài nguyên đó chỉ có Lâm thị mới có năng lực này. Huống chi người nào vô duyên vô cớ quyên góp trường học chúng ta?" xong liếc người kia cái.

      "Đủ rồi, tất cả im miệng cho tôi. Ông Vương tìm hiểu xem tại sao tổng giám đốc Lâm lại muốn đầu tư nữa. Tôi đoán chuyện này khẳng định có liên quan đến kia."

      Mọi người nghị luận ầm ĩ, Tiểu Lý lắc đầu cái, cũng quản bọn họ gì, vội vàng . Xem ra ông chủ tức giận như vậy, khẳng định là có liên quan đến kia. Chẳng lẽ ngày hôm qua ông chủ nghỉ làm, cũng là vì ấy?

      Bất kể bọn họ đoán thế nào, được nửa đường Hoàng Hân Nguyệt ngủ thiếp xe của Lâm Vĩnh Mặc. Lâm Vĩnh Mặc nhân lúc đèn đỏ, khoác áo vest lên người , nhìn vẻ mặt ngủ an tĩnh, hôn lên gương mặt cái, đau lòng sờ đầu của , cứ im lặng nhìn như vậy.

      Đến khi đèn xanh, mới tiếp tục lái xe.

      Lúc này, nhà họ Hoàng vẫn còn dọn nhà, chắc chắn rất ồn ào. lái xe vào bãi đậu xe nhà mình, dù sao sớm hay muộn gì cũng gặp cha mẹ chồng, huống chi chuẩn bị quà gặp mặt giúp . Dừng xe xong, gọi cuộc điện thoại cho Hoàng Tân Duy cho ấy biết chuyện và Hoàng Hân Nguyệt. cũng quan tâm Hoàng Tân Duy la to ở đầu dây điện thoại bên kia, cúp điện thoại. Đến lúc đó nếu như ấy trách mắng , chỉ cần tín hiệu tốt. Ha ha, lý do này rất tốt.

      Lâm Vĩnh Mặc xuống xe, đóng cửa lại, chạy đến mở cửa ra bên kia ra, tháo dây an toàn người Hoàng Hân Nguyệt, lúc này mới nhàng ôm ra ngoài xe. Trong lúc Hoàng Hân Nguyệt vẫn còn mơ mơ màng màng mở mắt, Lâm Vĩnh Mặc hôn cái, : " có gì đâu, em cứ tiếp tục ngủ ."

      Hoàng Hân Nguyệt nắm lấy cổ áo của , vùi đầu trong ngực của an tâm lại tiếp tục ngủ.

      Lúc Lâm Vĩnh Mặc ôm Hoàng Hân Nguyệt vào Lâm gia, Lâm Hựu ngồi ăn điểm tâm ghế sa lon trong phòng khách, mà Mẹ Lâm và Ngô Văn cùng với bảo mẫu Tiểu Vương tán gẫu trong phòng bếp xem hôm nay ăn món gì. Khi Lâm Vĩnh Mặc vào, người phát đầu tiên là Lâm Hựu, cậu bé kinh ngạc há to miệng, ngơ ngẩn nhìn bóng lưng của Lâm Vĩnh Mặc biến mất ở cầu thang, cậu sợ vừa chạy vào phòng bếp vừa hô to: "Bà nội, mẹ, dì Vương, xong, xong rồi......"

      "Sao vậy, thế nào con lại chạy gấp gáp như vậy?" mẹ Lâm nghi hoặc nhìn cậu bé.

      "Chú hai ôm người phụ nữ lên lầu rồi.... ..." Còn chưa hết câu, mẹ Lâm vội vội vàng vàng đặt thực đơn xuống, chạy ra khỏi phòng bếp về phía lầu.

      "Mẹ, có chuyện gì vậy?" Lâm Vĩnh Mặc đóng cửa lại, quay người thấy mẹ mình đứng sau lưng , thấy ánh mắt lóe sáng của bà, nhíu mày, cố ý hỏi.

      "A, có chuyện gì. Mẹ chỉ muốn hỏi tối nay con muốn ăn cái gì?" xong nhìn về phía sau , ngừng nhìn xung quanh. Lâm Vĩnh Mặc bị động tác của mẹ mình làm cho dở khóc dở cười.

      "Mẹ, đừng nhìn nữa. Buổi sáng hôm nay ấy dậy hơi sớm, hôm nay cũng rất mệt mỏi, đoán chừng phải đợi lát nữa. Tới đây, con cho mẹ xem cái này." xong lấy giấy phô tô từ trong túi quần ra.

      Mẹ Lâm vừa mở ra nhìn, hưng phấn ngẩng đầu lên nhìn , hai tay vội vàng nắm lấy cánh tay của hỏi: "Mấy tháng rồi? Cơ thể con bé như thế nào? Bác sĩ sao?"

      Thứ mẹ Lâm nhìn là giấy kiểm tra báo cáo ngày hôm qua của Hoàng Hân Nguyệt. Tờ kiểm tra báo cáo ngày hôm qua bị Hoàng Tân Duy cầm , may là có chuẩn bị, ha ha ha.....Kiếp trước, Hoàng Tân Duy thích so đấu trí và dũng khí với , nhưng mà mỗi lần đều bị thua ở dưới tay . Trùng sinh trở lại, Hoàng Tân Duy hoàn toàn có khả năng thắng rồi.
      Last edited by a moderator: 21/9/17
      Phong nguyet, AikoNguyen, lêthanh90095 others thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 23: Người nhà họ Lâm

      "Cơ thể của ấy rất khỏe, bảo bảo cũng rất khỏe mạnh, hơn 3 tháng rồi. Bác sĩ phải chú ý nên làm việc mệt nhọc." xong sờ sờ cái mũi, mẹ Lâm cầm lấy tờ báo cáo kết quả, vỗ Lâm Vĩnh Mặc cái.

      Nhìn báo cáo kết quả xong, nụ cười mặt thấy thế nào cũng khép lại được: "Tiểu tử chết tiệt, lại giấu kỹ như vậy. Khó trách mẹ kêu con xem mặt, con luôn lảng tráng, ra là có người thương. Mau mau chọn ngày, thể oan ức con nhà người ta được."

      Lâm Vĩnh Mặc nghe lời của mẹ Lâm, trong lòng ấm áp, lập tức tiến lên ôm bà, mặt chôn ở bả vai của bà, cảm động : "Mẹ, cám ơn mẹ, còn có con mẹ!"

      Kiếp trước, điều mà Lâm Vĩnh Mặc hối hận nhất chính là chưa kịp hai câu này với cha mẹ của mình, luôn cảm thấy hai câu này trước hay sau cũng như nhau cả, nhưng mà lại để cho cha mẹ người đầu bạc tiễn người đầu xanh, đây là lỗi của .

      ràng cảm xúc của mẹ Lâm rất sâu, cũng cảm động, hốc mắt đỏ, nhưng là vẫn mạnh miệng quát lớn: "Tiểu tử ngốc, mau buông ra, tay mẹ đau chết."

      Lâm Vĩnh Mặc bắt đầu chơi xấu, mãi cho đến Lâm Hựu chạy ầm ầm tới, Lâm Vĩnh Mặc mới buông bà ra, bà vội quay đầu : "Mẹ cho ông nội con, cha con biết chuyện này, Lâm gia chúng ta lại có tin vui rồi."

      "Chú hai, bà nội sao vậy, hốc mắt hồng hồng." Lâm Hựu nghi ngờ nhìn bóng lưng của bà nội, Lâm Vĩnh Mặc sờ đầu của cậu bé, cảm thấy ở chỗ này nhất định ầm ĩ đến giấc ngủ của Hoàng Hân Nguyệt, tay kéo cậu xuống dưới lầu.

      "Chú hai, con muốn nhìn dì kia chút, con còn muốn đưa dì đó ghế xích đu ở sau vườn ngồi đó." Lâm Vĩnh Mặc dừng tay lại, trong nháy mắt ngừng động tác trong tay, hỏi: "Ghế gì? Còn có sao con lại kêu ấy là dì, chẳng lẽ con biết ấy sao?"

      Lúc này, Lâm Hựu ràng đầu đuôi chuyện tình ngày đó của Hoàng Hân Nguyệt với Lâm Vĩnh Mặc, vừa mới xong dưới lầu truyền tới giọng sư tử rống của cha Lâm, Lâm Vĩnh Mặc vội vàng cõng Lâm Hựu hô lên: "Ông con lên cơn, lát nữa lại đánh thức thím con tốt." xong chạy như điên xuống.

      Cha Lâm giống mẹ Lâm thoải mái dễ chịu như vậy. Nhà bọn họ có nhiều tài sản như vậy, ngay cả có mấy cái công ty lớn cũng biết. Ông mới tin người phụ nữ kia đơn giản như vậy. Trước giờ con trai liều mạng kiếm cớ muốn kết hôn, đột nhiên lại có người con , lại còn có thai, cái này thể làm ông nghi ngờ được.

      Lâm Vĩnh Mặc cõng Lâm Hựu chạy xuống lầu, thấy tiếng hô cực kỳ tức giận của cha Lâm, mẹ Lâm vội vàng ngăn cản : "Ông thôi, con dâu thứ hai của tôi còn ngủ ở lầu đấy."

      Cha Lâm trợn mắt nhìn cái, tức giận : "Tôi còn chưa có thừa nhận đâu." Mặc dù như vậy, nhưng là giọng rất nhiều. Mẹ Lâm thấy giọng của ông quả nhiên hẳn, cũng có so đo cùng với ông nữa.

      "Ông lại có chắt trai để ôm rồi có phải hay ?" Lúc này ông nội Lâm, trai Lâm Mực Văn còn có chị dâu Ngô Văn từ từ tới.

      "Đúng vậy, ông nội. 7 tháng sau người có chắt để ôm rồi." Lâm Vĩnh Mặc trả lời vấn đề của bà nội Lâm xong, lúc này mới xoay đầu lại trả lời của cha Lâm.

      " kia trai cũng biết đó."

      " cũng biết?" Lâm Vĩnh Văn nhận được ánh mắt của vợ mình, run lên cái.

      "Đúng vậy, ấy là em của Hoàng Tân Duy. Cha, trai hai người vào thư phòng chuyện chút." Lâm Vĩnh Mặc xong dẫn đầu vào thư phòng ở lầu .

      Cha Lâm và Lâm Vĩnh Văn liếc mắt nhìn nhau, nghi ngờ cũng theo sau vào thư phòng.

      "Văn à, trước tiên chúng ta xuống phòng bếp xem chút, chờ lát nữa kia tỉnh lại là có thể uống canh, ăn cơm được rồi."

      "Được ạ. Gia gia trước người ngồi ở phòng khách lát." Ngô Văn đỡ Lâm lão thái gia lên ghế sa lon, quay người vội vàng.

      "Tiểu Hựu, chúng ta lên lầu hai xem chút, có muốn hay ?" Lâm lão thái lộ ra vẻ mặt giống như trẻ con bướng bỉnh, chớp chớp mắt.

      "Được ạ. Nhưng là thể để cho cha mẹ bọn họ biết, đặc biệt là chú hai. Gia gia, cháu đỡ ông ." xong hai ông cháu dìu nhau lên lầu hai.

      Lâm lão thái gia năm nay hơn sáu mươi tuổi, cơ thể vẫn còn rất cường tráng, ra lúc bình thường bộ hoàn toàn cần người khác đỡ, chẳng qua là thỉnh thoảng con cháu muốn tận cái hiếu, ông cũng ngăn cản, làm người già, cũng có thể so sánh với người trẻ tuổi nữa rồi!

      Hai mắt Lâm Hựu tràn ngập ngây thơ trong sáng, tò mò nhìn Hoàng Hân Nguyệt nằm ngủ ở giường. Mà Lâm lão thái cũng tò mò liếc qua cái, ngay sau đó nằm lên ghế dựa phía dưới, để lại mình Lâm Hựu đứng nhìn ở bên cạnh.

      Chỉ chốc lát sau, Lâm lão thái ngủ thiếp , Lâm Hựu cũng có đánh thức, chẳng qua là cầm lấy tấm chăn mỏng bên cạnh đắp lên người ông, bởi vì cậu bé từng nghe mẹ qua, ông cố cũng nhiều tuổi, cũng thường xuyên ngủ gà ngủ gật.

      Mọi ngày cậu đều thấy mẹ mình hay làm như vậy, cậu cũng học được. Nhưng mà cậu có phát , khi cậu đắp tấm chăn lên người Lâm lão thái, vừa đúng lúc Hoàng Hân Nguyệt mở mắt, nhìn thấy màn này, nhất thời mặt mày rạng rỡ tươi cười, trong lòng tràn đầy ấm áp.
      Last edited by a moderator: 21/9/17
      Phong nguyet, AikoNguyen, lêthanh90096 others thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 24: tới Lâm gia

      "Ah….dì, dì tỉnh lại rồi? Con dì biết nha, ghế xích đu kia con lau qua sạch rồi. tại chúng ta ngồi chút, được ?" Lâm Hựu còn nhớ ngày đó Hoàng Hân Nguyệt khóc thê lương như vậy. Cậu bé vừa nhìn thấy dì ấy tỉnh lại, lại sợ dì ấy giống như ngày đó, cho nên vội vàng mở miệng .

      "? Vậy chúng ta xuống ." từ từ bước xuống giường, nhìn Lâm lão thái gia cái, lại thấy khó xử : "Chúng ta , gia gia ở chỗ này phải làm sao bây giờ?"

      "Vậy...." Bộ dáng đứa trẻ đơn thuần rơi vào suy tư.

      "Nếu chúng ta ngồi ở chỗ này trò chuyện chút, chờ gia gia tỉnh lại, chúng ta lại xuống?" Trong mắt Hoàng Hân Nguyệt thoáng qua tia giảo hoạt, chỉ là rất nhanh lại bày ra dáng vẻ nghiêm trang đề nghị.

      "Được. Dì, người kết hôn với chú hai của con có phải ?"

      "Tiểu Hựu, tại sao lại hỏi như vậy?" Lâm Hựu cũng có phát ra Hoàng Hân Nguyệt tại sao lại biết tên của cậu. Lúc này, cậu suy nghĩ chuyện khác, cậu lôi kéo cánh tay Hoàng Hân Nguyệt, cười đến híp mắt: "Con mới vừa nghe chú hai ở phòng khách rằng rất nhanh nhà chúng ta có thêm thành viên, có phải hay dì?"

      Hoàng Hân Nguyệt cắn răng, Lâm Vĩnh Mặc đáng chết. ngủ giấc chẳng những người ở nhà họ Lâm, ngay cả chuyện có đứa bé cũng bị ra ngoài.

      Mặc dù sớm hay muộn gì cũng gặp người nhà họ Lâm, nhưng mà cũng hề cho chuẩn bị tâm lý chút. Hừ, trở về phải tìm ấy tính sổ mới được.

      người con nào đó bắt đầu làm kiêu, kiếp trước sống chung với người của Lâm gia mấy năm, quen thuộc đến mức thể quen thuộc hơn nữa.

      Nếu phải là sau này quan hệ tốt với Ngô Văn, mẹ Lâm sốt ruột hỏi chuyện cháu, hôm nào cũng nhắc, cuối cùng mới dọn ra ngoài sống.

      ra , làm người mẹ như vậy rất dễ hiểu. Trước kia trong lòng còn có chút oán giận mẹ Lâm, tại sắp làm mẹ, cái loại cảm giác đó rất khó dùng từ để mà diễn tả được.

      "Bà nội thích xem phim truyền hình, bên trong phải là có đứa bé kết hôn sao?" Lời của Lâm Hựu thiếu chút nữa để cho Hoàng Hân Nguyệt ói máu. Trời mới biết nhịn ói rất cực khổ, phim thần tượng toàn là hại người. Kiếp trước, thế nào lại biết sở thích của mẹ chồng mình như vậy, thích xem phim thần tượng.

      ra Hoàng Hân Nguyệt biết là, kiếp trước hoàn toàn sống trong thế giới của mình, làm sao giống như bây giờ, vừa vừa cười với Lâm Hựu.

      "Còn xem phim thần tượng rồi đó."

      Hoàng Hân Nguyệt cứ thảo luận vấn đề với đứa bé Lâm Hựu như vậy, nhưng ra là lời có ý nghĩa mà thôi. Mà bên khác trong thư phòng, khí cũng hề tốt như vậy.

      "Vĩnh Mặc, ngày mai đề cho thư ký của con liên lạc với luật sư Trương ." Cha Lâm sờ sờ tay áo, nghe lời của Lâm Vĩnh Mặc, vẻ mặt cũng chút thay đổi nào.

      "Cha, đó chỉ là vụ kiện nho , cũng phải dùng tới luật sư Trương sao?" Trong lời của Lâm Vĩnh Văn nhắc đến luật sư Trương, chính là người nổi tiếng trong giới luật sư. Người này công và tư ràng, vụ kiện trải qua tay ông chưa hề có thất bại. Có lúc ngay cả quan tòa cũng phải để cho ông ấy mấy phần mặt mũi. Dĩ nhiên, ông ấy cũng là cố vấn luật sư của Lâm thị.

      "Dám cả gan tính toán người nhà chúng ta, phải tiếp nhận chút "ý tốt" của chúng ta. Nghe con nhà họ Hoàng này rất có thiên phú về thiết kế?" Cha Lâm liếc Lâm Vĩnh Văn cái.

      "Khụ khụ....cái này phải hỏi Vĩnh Mặc." Sắc mặt Lâm Vĩnh Văn có chút lúng túng, bên ngoài mọi người đều hiểu nhầm. Cha Lâm cũng như vậy, đó là có nguyên nhân.

      Lâm gia giàu có nhờ làm nghề thiết kế, sau đó mới từ từ chuyển sang kiến trúc. Vậy mà cũng biết chuyện gì xảy ra, có ngày Hoàng Tân Duy cầm nhìn bản thảo thiết kế của em mình, trong lúc vô tình đụng phải Lâm Vĩnh Văn. Trước mắt ấy sáng lên, mặc dù thiết kế này còn rất non nớt, chỉ là qua thời gian nữa nhất định có tiến bộ. Sau khi nhìn trộm bản thiết kế, ......đó là thể nào, chỉ có thể dùng từ gian xảo để nhìn.....

      Người này biết dùng thủ đoạn gì, biết Hoàng Tân Duy từ đâu lấy được bản thiết kế, hơn nữa cách mỗi đoạn thời gian, cũng nhận được bản. Trong công ty rất nhiều khách hàng đều rất thích tác phẩm thiết kế của Hoàng Hân Nguyệt. Nhưng mà mỗi khách hàng cũng có khả năng có thể lấy được.

      Chí có Lâm Vĩnh Mặc biết, năm đó là Hoàng Tân Duy cố ý lấy thiết kế của Hoàng Hân Nguyệt cho trai mình, hơn nữa còn phải làm trong lúc vô tình, thể để cho Lâm Vĩnh Văn phát . thể thủ đoạn của Hoàng Tân Duy kia cũng rất lợi hại, Lâm Vĩnh Văn nhìn như khôn khéo, cũng biết bại dưới tay cậu ta bao nhiêu lần. Ngay cả cũng vậy, kiếp trước em rể, bạn tốt. Theo như lời ấy , tôi lừa các người, tôi hại ai.

      "Mặc dù Lâm thị đầu tư công ty tiểu tử Hoàng Tân Duy, nhìn như có lợi ích, ra phải vậy. Cũng cũng biết bị tiểu tử kia lừa gạt bao nhiêu chỗ tốt." Cha Lâm cũng chỉ là tùy tiện cảm thán phen, ngay sau đó cũng nhìn sắc mặt khó coi của đứa con lớn. ra nội tâm cười nghiêng ngả, ông lấy cái này làm niềm vui, thỉnh thoảng ly gián cái, cũng là kiểm tra năng lực.

      Lâm Vĩnh Mặc mặc kệ cha Lâm thỉnh thoảng có hành động ngây thơ, tiếp lấy lời của cha Lâm : "Mặc dù là dùng thiết kế của Hoàng Hân Nguyệt, cũng chỉ là cái danh người thiết kế, hơn nữa điều này cũng coi như là việc buôn bán của nhà chúng ta. Phải biết chúng ta có 30% cổ phần trong công ty ‘Tân Hân’."

      có sai, tên công ty của Hoàng Tân Duy gọi là ‘Tân Hân’. Rốt cuộc cũng biết chính là em Hoàng Tân Duy .
      Last edited by a moderator: 21/9/17
      Phong nguyet, AikoNguyen, lêthanh90096 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :