1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

A Hoàn - Dư Phương (Full - Chờ beta)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 110: Gặp lại ở Hộ Quốc tự
      Edit: Thảo Linh
      Beta: Tiểu Đông Tà

      Hộ Quốc tồn tại cũng với lịch sử của Đại Chu quốc, Hộ quốc tự là Thái tông hoàng đế hạ chỉ xây, vốn để tưởng niệm những vị tướng từng vì Đại Chu mà vào sinh ra tử, thời gian sau dân chúng sống quanh Hộ Quốc tự tới đây cầu phúc, gần như là cầu gì được nấy, dần dần dân chúng những thành trì xung quanh Hộ quốc tự cũng thành tâm tới đây khấn bái.

      Hôm nay cử hành điển lễ trong chùa là Tứ hoàng tử, đáng lẽ thái tử phải là gánh vác, thế nhưng lại ở Hoài Giang, thể lo chu toàn cả hai việc, hoàng thượng đành phải hạ chỉ cho Tứ hoàng tử thay thế.

      Tế bái là chuyện của nam nhân, tất cả nữ quyến đều tập trung sương phòng phía sau chùa, đợi điển lễ kết thúc, Tương vương phi mang mọi người đến Đại Hùng bảo điện tham viếng, sau đó đại diện cho Hoàng hậu nương nương phát cháo miễn phí cho dân chúng xung quanh. Cháo này cũng phải là thứ bình thường, tất cả đều được sư chủ trì của Hộ Quốc tự niệm kinh Khai Quang, dân chúng ăn vào có thể phù hộ thân thể an khang.

      Tất nhiên, dù có thể phù hộ thân thể hay cháo này vẫn là thiện tâm của hoàng hậu nương nương, cho nên dân chúng tới nhận rất đông.

      Mấy ngày trước, Tề Hoàn cùng Linh Nguyệt quận chúa hẹn gặp mặt tại Hộ Quốc tự, nàng mang Lục thị tới, vừa đến ngoài cửa hậu viện gặp Diệp Tử Nhược.

      Lục thị cùng Diệp phu nhân muốn tới chỗ Tương vương phi, liền dặn dò hai nữ nhi được chạy loạn, tránh gặp phải quý nhân nào biết.

      Hai tiểu thư luôn miệng vâng dạ, cùng nhau tìm Linh Nguyệt quận chúa.

      “Linh Nguyệt quận chúa rất tốt như lời muội sao? ” Diệp Tử Nhược có nhiều khuê mật ở kinh đô, trừ Tề Hoàn, những người khác nàng đều thích, toàn là những kẻ trong ngoài khác nhau.

      Tề Hoàn cười cười, nắm tay Diệp Tử Nhược , “ tin muội sao? Nếu nàng tốt sao muội có thể khen ngợi nàng trước mặt tỷ? Yên tâm , nàng giống những nữ nhân kia.”

      Linh Nguyệt quận chúa giống như những thiên kim tiểu thư khác, nàng là nương rất chân thành tốt bụng.

      “Chỉ là đối với muội thôi, còn đối với ta khác.” Diệp Tử Nhược , nàng từ đến lớn đều bị xem thường, đối với chuyện này vẫn còn có chút tự ti.

      “Cái gì mà đối với nàng tốt, đối với ngươi khác? ” Tề Hoàn còn chưa kịp trả lời, thân ảnh đỏ tươi như lửa xuất trước mắt, cười tự nhiên.

      “Linh Nguyệt quận chúa.” Tề Hoàn và Diệp Tử Nhược đồng thời thi lễ.

      “Được rồi được rồi, đừng có câu nệ thế chứ.” Linh Nguyệt quận chúa kéo tay hai người, “Ta chờ các ngươi lâu lắm rồi a, còn định sai người tìm các ngươi đó.”

      Tề Hoàn cười hỏi, “Sao lại đến Hộ Quốc tự sớm như vậy?”

      Linh Nguyệt , “ Ta cùng Tương Vương phi, , ta đưa các ngươi gặp người.”

      Diệp Tử Nhược nhìn Linh Nguyệt cầm tay nàng, nụ cười sáng rỡ chân thành, có nửa điểm khinh bỉ hay coi thường nàng, trong lòng chợt thấy ấm áp, lại thấy Tề Hoàn gật đầu cười cười, lúc này mới yên tâm trở lại.

      “Này...chúng ta phải đến Đại Hùng bảo điện thăm viếng nữa” Diệp Tử Nhược nhắc nhở Linh Nguyệt, bọn họ có thể đến Đại Hùng bảo điện điện chứ?

      “Nhiều người như vậy, ít mấy người chúng ta có sao đâu chứ !” Linh Nguyệt lo lắng .

      Tề Hoàn lắc đầu bất đắc dĩ cười yếu ớt, theo Linh Nguyệt qua hành lang và vườn hoa, tới tận bên trong sương phòng, thỉnh thoảng còn thấy các nữ quyến khác ra ngoài, phỏng chừng là tới Đại Hùng Bảo Điện thăm viếng.

      Quẹo tại khúc quanh, ba người các nàng suýt nữa là đụng vào người khác, may mà Linh Nguyệt nhanh dừng bước kịp thời.

      Người kia là...Dương phu nhân ?

      Là Dương phu nhân mang theo nha hoàn tới, lúc bà nhìn thấy Tề Hoàn, mặt thoáng ngạc nhiên, lại nhìn thấy Linh Nguyệt quận chúa, liền ung dung thi lễ, “Linh Nguyệt quận chúa.”

      Linh Nguyệt căn bản biết người trước mặt là ai, nghiêng đầu nhìn Tề Hoàn.

      Tề Hoàn cười hành bán lễ với Dương phu nhân, “Dương phu nhân, lâu gặp, gần đây biết người có khỏe ?”

      Dương phu nhân mỉm cười, “Tất cả đều tốt.”

      “Nghe hỉ của Dương tỷ tỷ định, sớm muốn tự tới cửa chúc mừng, cao hứng thay cho Dương tỷ tỷ.” Tề Hoàn khóe miệng mỉm cười chân thành tha thiết, thanh êm dịu vui sướng, hình như là lòng cao hứng cho Dương Quân Nhu.

      Linh Nguyệt quận chúa lúc này biết người trước mặt là ai, liền cười , “ Nghe Dương phu nhân thu Dương tiểu thư làm nữ nhi, việc này phải chúc mừng Dương phu nhân rồi. ”

      Ánh mắt Dương phu nhân chợt u ám, nàng cùng trượng phu ngàn tính vạn tính, ban đầu nghe thái tử cố ý muốn kết hôn cùng cháu , bọn họ liền tìm hôn bình thường cho Nhu Nhi, ai ngờ còn chưa kịp quyết định thánh chỉ đưa tới cửa.

      Mặc dù gả cho thái tử, nhưng...cho Tứ hoàng tử có gì khác nhau ?

      “Dương tiểu thư là trắc phi tương lai của Tứ hoàng tử rồi.” Diệp Tử Nhược mỉm cười , nhớ tới ngày đó ở Tương vương phủ nhìn thấy Dương Quân Nhu, trong lòng thầm cao hứng thay Tề Hoàn.

      Loại nữ nhân mặt ngoài nhu nhược, bên trong tâm tư thâm trầm, tránh càng xa càng tốt.

      Dương phu nhân cười, đa tạ Linh Nguyệt cùng Diệp Tử Nhược, sau đó nhìn Tề Hoàn , “Tề tiểu thư, chúng ta có thể kiếm chỗ để chuyện được ?”

      Tề Hoàn nhàng gật đầu, “ Dương phu nhân, mời. ”

      Hai người tới cây đại thụ bên cạnh, nơi này có ai qua lại, hết sức an tĩnh, Tề Hoàn mỉm cười nhìn Dương phu nhân, , nàng đối với Dương phu nhân rất có hảo cảm, vị trưởng bối này hoàn toàn đối lập với Dương Quân Nhu.

      “Tề tiểu thư, xin thứ cho ta mạo muội, ngày trước ngươi cùng lệnh đường tới tệ xá làm khách, ngươi cùng Nhu nhi...có xảy ra chuyện gì sao ? ” Dương phu nhân cũng quanh co lòng vòng, thẳng thắn hỏi.

      Sau hôm ấy, Nhu nhi dường như rất sa sút, lúc biết Tứ hoàng tử muốn xin cưới nàng, nàng còn muốn cầu Tề phu nhân giúp tay, nhưng sau khi từ Tề gia trở về, nàng tựa hồ thay đổi thành người khác, khiến cho người làm thẩm thẩm như bà hết sức lo lắng, thể hỏi ngọn nguồn, tra xem cuối cùng xảy ra chuyện gì.

      Kết quả...nàng rất thất vọng, rất đau khổ, cũng rất sợ hãi.

      “Ta cùng Dương tỷ tỷ có thể phát sinh chuyện gì chứ ? Dương phu nhân, Dương tỷ tỷ gì sao ạ?” Tề Hoàn nghiêng đầu, tò mò hỏi.

      Dương phu nhân cau mày nhìn Tề Hoàn, tựa hồ muốn từ những biểu cảm mặt nàng để tìm ra đầu mối, lại thăm dò hỏi, “Lệnh đường tựa hồ cũng ưa thích Nhu nhi?”

      “Làm sao lại như thế, gia mẫu vẫn thường hỏi thăm Dương tỷ tỷ, chỉ là gần đây trong nhà có việc bận rộn nên mới rảnh rỗi tìm Dương tỷ tỷ tới chuyện.” Tề Hoàn cười .

      Nếu là vậy, bà còn phải lo lắng sao? Dương phu nhân nhăn mày nhìn Tề Hoàn, thầm nghĩ, biết tiểu thư này là thực hay là giả ngốc, hôm đó ở phòng khách của Dương gia ràng tranh cãi với Nhu nhi, nàng biết nguyên nhân Tề phu nhân tìm Nhu Nhi, tại sao lại có thể biểu tự nhiên chân thành đến vậy?

      Còn hơn cả Nhu Nhi, vị tiểu thư trước mắt xem chừng còn...Ý nghĩ này khiến người ta tránh khỏi sợ hãi.

      Dương phu nhân hít sâu hơi, giọng , “Tề tiểu thư, có số việc qua, ngày sau cũng nên nhắc lại nữa... ”

      Con ngươi Tề Hoàn hơi co lại, khóe miệng nhếch lên tia cười lạnh, cuối cùng cũng hiểu mục đích của Dương phu nhân khi tìm nàng chuyện.

      Là vì Dương Quân Nhu! Dương phu nhân biết hôm đó ở phòng khách Dương gia phát sinh cái gì, sợ nàng nhắc lại, sợ là về sau truyền ra ngoài, Tứ hoàng tử sinh lòng ghét bỏ.

      “Dương phu nhân gì, ta nghe hiểu.” Tề Hoàn vờ như biết gì, nếu như Dương Quân Nhu biết an phận thủ thường, nàng đương nhiên cũng chấp nhặt làm gì, dù sao chuyện này ra Tề Chính Khuông với Tề gia cũng có lợi.

      Dương phu nhân nhìn Tề Hoàn, muốn lại thôi, chỉ có thể than tiếng, “Vậy ta cũng làm phiền Tề tiểu thư nữa.”

      Tề Hoàn cúi đầu, “Dương phu nhân thong thả. ”

      . . . . . .

      . . . . . .

      “Dương phu nhân gì với muội vậy?” Diệp Tử Nhược cùng Linh Nguyệt thấy Dương phu nhân rời , liền chạy tới bên Tề Hoàn, tò mò hỏi.

      Tề Hoàn cười , “Dương tỷ tỷ sắp xuất giá, tâm tình khẩn trương lo lắng, Dương phu nhân muốn nhờ ta mấy ngày nữa tới bồi nàng chuyện.”

      Linh Nguyệt đối với tâm tình đợi xuất giá của Dương Quân Nhu có khẩn trương hay cũng có hứng thú, thúc giục, “Tiểu thư nào xuất giá lại khẩn trương, Dương phu nhân khéo lo hão, A Hoàn, nào, ta dẫn ngươi gặp mặt người.”

      Diệp Tử Nhược cùng Tề Hoàn liếc mắt nhìn nhau, biết Dương phu nhân tìm nàng tất nhiên phải chuyện đơn giản như vậy, nhưng lúc này cũng tiện hỏi nhiều, chỉ cười cười theo Linh Nguyệt tới sương phòng bên kia.

      “Ai nha, mọi người đều đến Đại Hùng bảo điện rồi, ta lại đến chậm bước a... ” Linh Nguyệt tới sương phòng, thấy người nàng cần tìm, hỏi mama canh cửa mới biết mọi người đều tới Đại Hùng bảo điện.

      “Lúc này nếu chúng ta đến Đại Hùng bảo điện cũng kịp thăm viếng, bằng chờ ở đây? ” Tề Hoàn .

      Linh Nguyệt suy nghĩ chút, “Cũng được”

      Ba tiểu thư liền ở lại trong sương phòng, Linh Nguyệt sai nha hoàn lấy chút điểm tâm cùng trà ngọt tới.

      Diệp Tử Nhược lúc này mới rảnh rỗi hỏi Tề Hoàn, “Nghe tân khoa trạng nguyên là sư huynh của muội, chuyện này đến tột cùng là sao, mau kể nhanh lên.”

      Linh Nguyệt quận chúa uống ngụm trà, gật gật đầu, “Phải đó, chuyện đó ta cũng có nghe , còn tưởng đó chỉ là lời đồn nhảm.”

      Tề Hoàn biết mọi người sớm biết quan hệ sư huynh muội giữa nàng và Triệu Ngôn Ngọc, chậm rãi , “Sư phụ ta là mẫu thân của , thế thôi. ”

      Triệu Ngôn Ngọc về sau lấy Linh Nguyệt thôi...

      Tề Hoàn lại nhìn thoáng qua Linh Nguyệt, có chút tò mò, hiểu sao Triệu Ngôn Ngọc lại ở cùng chỗ với Linh Nguyệt, nếu phải do hoàng thượng tứ hôn, vậy là...Triệu Ngôn Ngọc thích Linh Nguyệt?

      “Sư huynh sư muội thanh mai trúc mã, đoạn giai thoại hay ho nha... ” Linh Nguyệt cười tủm tỉm nhìn Tề Hoàn, trêu chọc .

      “Thanh mai trúc mã cái gì, chớ có nhảm!” Tề Hoàn giận dữ liếc nanggf, cái này thể đem ra đùa giỡn tùy tiện.

      Diệp Tử Nhược che miệng cười, “Ở kinh đô biết có bao nhiêu tiểu thư ngưỡng mộ Triệu Ngôn Ngọc đều hỏi thăm ngươi, aizzz, chốc lát nữa ngươi phải cẩn thận nha, khiêu khích cũng thiếu đâu, hoặc lại nhờ ngươi làm mai ấy chứ ! ”

      Tề Hoàn tức giận hừ tiếng, căn bản đem lời của Diệp Tử Nhược để vào tai.

      Lúc này, bên ngoài truyền vào tiếng bước chân và giọng của cả nam lẫn nữ.

      Linh Nguyệt mắt sáng lên, kéo Tề Hoàn ra khỏi sương phòng, cười khanh khách nhìn nhóm người tới.

      Trừ Ninh Triều Vân và Lục hoàng tử còn có vài người mà nàng quen biết.

      Tề Hoàn chú ý tới những người khác, chỉ để ý thấy có nữ tử vận y phục có thêu đóa mẫu đơn lớn linh động bước tới, mà người bên cạnh nhìn nàng với nụ cười dịu dàng môi lại chính là Triệu phu nhân.

      “Sư phụ, Nhiễm tiên sinh ” Tề Hoàn kích động kêu lên.
      tart_trung, susu, Aliren9 others thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 111: Nàng dựa vào cái gì mà cự hôn
      Edit: Thảo Linh
      Beta: Tiểu Đông Tà

      Lúc Linh Nguyệt quận chúa muốn dẫn nàng tới gặp người, nàng liền đoán được đó là Nhiễm tiên sinh, nhưng nghĩ rằng nàng còn có thể gặp lại sư phụ.

      Chẳng phải còn hơn nửa tháng nữa sư phụ mới tới kinh đô sao? Sao giờ lại...?

      chỉ có mình nàng kinh hãi mà còn có cả những người cùng Nhiễm tiên sinh..., phải là những người theo sau Mẫu Đơn quận chúa cũng ngây ngẩn cả người, biết Tề Hoàn gọi ai.

      “Thế nào, bị dọa sợ rồi sao?” Triệu phu nhân mỉm cười nhìn Tề Hoàn, lên tiếng hỏi, “Vẫn là , lâu nay gặp, phải là con nhận ra ta đấy chứ ? ”

      Tề Hoàn bước nhanh tới trước mặt Triệu phu nhân và Mẫu Đơn quận chúa, lúc này rốt cuộc mới nhớ tới xung quanh còn nhiều người liên quan, liền giọng, “Sư phụ, Nhiễm tiên sinh, sao hai người lại cùng nhau? Sư phụ, có phải người đến sớm quá rồi ? ”

      Triệu phu nhân vỗ lên mu bàn tay nàng, ý lúc này phải là thời điểm thích hợp để ôn chuyện.

      Tề Hoàn ngầm hiểu, hề nhiều lời.

      Lục hoàng tử ở bên cạnh nhìn Tề Hoàn, trong mắt lóe lên tia dị quang, quả nhiên, tiểu linh y kia chính là nữ tử trước mặt, nhìn lầm.

      Linh Nguyệt nhìn đoàn người sau lưng Mẫu Đơn quận chúa, nghi ngờ hỏi, “Biểu , đây là...”

      “Những người khác phải cùng mẫu thân ta tới trai đường ăn chay, các con cũng cùng chứ?” Mẫu Đơn quận chúa liếc Tề Hoàn rồi cười với Linh Nguyệt.

      Khó trách nhiều người theo như vậy! Tề Hoàn nhận ra những người theo sau Mẫu Đơn quận chúa đều là các tiểu thư trẻ tuổi, lại liếc qua Lục hoàng tử và Ninh Triều Vân, trong lòng sáng như gương.

      Lần này là lần thứ hai Ninh Triều Vân gặp Tề Hoàn, lúc trước ở Tương vương phủ, cũng thấy nàng lần. Lúc đầu tiên gặp mặt, nhìn thấy nàng sẵng giọng giáo huấn tiểu thư cùng tuổi, giống hình tượng ác nữ y như đúc, nghĩ về sau, nếu lấy phải nữ tử như vậy ở nhà còn có ngày lành sao?

      muốn thê tử của phải là người ôn nhu hiền thục, cùng kiêm điệp tình thâm, tôn kính lẫn nhau, chứ phải là ác nữ.

      Nhưng Quan Lãng lại , tiểu sư muội của mình muốn gả cho !

      Tề Hoàn lại dám xem sao? rất muốn biết, nàng dựa vào cái gì lại như vậy!

      Có điều, nghĩ tới nàng lại chính là tiểu sư muội của Quan Lãng và Triệu Ngôn Ngọc, cũng ngờ có thể đính hôn cùng nàng. thường nghe Quan Lãng nhắc tới tiểu sư muội của mình, ba hoa chích chòe, giống như đời chỉ có tiểu sư muội của là tốt nhất.

      Nhưng, lúc tìm biện pháp để phụ thân tới Tề gia định hôn mẫu thân bị truyền vào cung, sau đó dù có muốn từ chối cũng được nữa rồi.

      Đính hôn với Tề gia, là ý của phụ thân, mục đích cần cũng biết, vốn nguyện ý, nhưng bị cự hôn...ý nghĩa lại khác.

      Đúng vậy, sau khi cho người điều tra ràng mới biết rằng mình bị người ta cự hôn, bởi vì nàng muốn, vậy Lục Hiền phi mới thỉnh mẫu thân vào cung.

      Về phần cái gì, chắc chắn thể biết.

      Nhưng nếu muốn tới khiếp sợ, chính là khi Tề Hoàn mở miệng gọi sư phụ và tiên sinh.

      Nàng là sư muội của Quan Lãng và Triệu Ngôn Ngọc, vậy...sư phụ nàng là Triệu phu nhân, chẳng lẽ chính là mẫu thân của Triệu Ngôn Ngọc? Bọn họ ai biết vị phu nhân cùng Mẫu Đơn quận chúa lại chính là mẫu thân của Triệu Ngôn Ngọc, chỉ cho rằng đó là bạn bè của Mẫu Đơn quận chúa tại thành Cẩm Châu mà thôi.

      ra là...

      Ninh Triều Vân nhìn Tề Hoàn sâu, nếu có thể trở thành đồ đệ của Mẫu Đơn quận chúa, nghĩ đến hẳn nếu phải phẩm hạnh đứng đắn cũng phải là nhân tài.

      Lục hoàng tử lúc này bỗng nhiên mở miệng, "Nếu cùng Tề tiểu thư gặp nhau chúng ta cũng quấy rầy nữa, trước tới trai đường."

      Mẫu Đơn quận chúa gật gật đầu với Lục hoàng tử, “Còn phải làm phiền Lục hoàng tử báo với mẫu thân ta tiếng, ta tới trễ chút.

      Tề Hoàn chợt nhớ tới lúc mình dịch dung thành linh y, có với lục hoàng tử là người Cẩm Châu, ... hoài nghi chứ? Chắc chắn hoài nghi mình.

      Nàng kìm được liếc nhìn Lục hoàng tử, nghĩ rằng cũng nhìn nàng, ánh mắt trầm chớp động, giống như chứa ý cười sâu thể phát .

      Vội cúi đầu, trong lòng có chút căng thẳng.

      Lục hoàng tử nhếch môi, vỗ vỗ vai Ninh Triều Vân, về phía trai đường.

      Ninh Triều Vân nghi ngờ liếc Tề Hoàn, thấy hai má nàng có chút ửng đỏ của nàng, lại cúi xuống, để lộ chiếc cổ trắng nõn mảnh khảnh, biết tại sao, tim đột nhiên đập nhanh.

      Bất quá kịp suy nghĩ xem tại sao Lục hoàng tử ở phía trước thúc giục .

      Linh Nguyệt cùng Diệp Tử Nhược liếc mắt nhìn nhau, rất thức thời ở lại. Sư đồ người ta gặp mặt, ắt có nhiều chuyện phải , hơn nữa dường như Mẫu Đơn quận chúa sở dĩ có thể trở về, may là nhờ có Tề Hoàn, người ngoài cuộc như các nàng cũng nên ở lại chỗ này.

      Đợi mọi người hết, Mẫu Đơn quận chúa mới với Tề Hoàn và Triệu phu nhân, “Đừng phơi nắng ở ngoài nữa, chúng ta vào trong chuyện. ”

      Vào trong phòng, Tề Hoàn vội hỏi, “Sư phụ, người sao lại cùng Nhiễm tiên sinh? Chẳng nhẽ mọi người cùng tới kinh đô sao?”

      Triệu phu nhân cười , “Lúc đầu tính gấp như vậy, bất quá đúng lúc đại sư huynh của con muốn , nghĩ có nó làm bạn, liền cùng nhau, ai ngờ nửa đường lại gặp Nhiễm tiên sinh, aizzz, lại sửa được, là Mẫu Đơn quận chúa...Mẫu Đơn quận chúa biết ta tới kinh đô, lại muốn bị mọi người chú ý liền mời ta cùng . ”

      Quả thực, cùng với Mẫu Đơn quận chúa, lực chú ý của mọi người đều ở người vị quận chúa truyền kì này, còn ai còn xem Triệu phu nhân là người phương nào.

      Mẫu Đơn quận chúa , “Đừng là ngươi, đến ta cũng quen với thân phận quận chúa.”

      Tề Hoàn thầm, “Khó trách hôm qua đại sư huynh hỏi con hôm nay có muốn đến Hộ Quốc tự , ra sớm biết, lại cho con biết.”

      Triệu phu nhân cười bảo, “Là ta cho nó với con, phải kinh hỉ lắm sao? ”

      Quả là kinh hỉ! Tề Hoàn nở nụ cười “Vậy sư phụ giờ ở đâu?” Hẳn phải là đại trạch nàng an bài, nếu sớm có người với nàng.

      “ Là chỗ Mẫu Đơn quận chúa an bài, hai ngày nữa con tìm cho ta tòa nhà . ” Triệu phu nhân .

      Tề Hoàn kì còn rất nhiều lời muốn với Triệu phu nhân, nhưng bởi vì Mẫu Đơn quận chúa ở trong này, đành phải kìm nén, ngày sau hảo hảo chuyện.

      Mẫu Đơn quận chúa cũng có nhiều chuyện muốn hỏi Tề Hoàn, chính là giờ phải thời điểm thích hợp, ba người đơn giản như cũ, cùng tới trai đường bên kia.

      Hôm nay đến Hộ Quốc tự, trừ thái tử cùng Tam hoàng tử ốm yếu, các vị hoàng tử khác đều tới đây.

      Trong cung cũng có mấy vị nương nương tới, nhưng Tề Hoàn chỉ nhận ra Lục Hiền phi.

      Lục Hiền phi cùng Tương vương phi ngồi ở ghế chủ vị tán gẫu, chú ý tới các nàng đến, mà sau khi Triệu phu nhân vào trai đường, liền nháy mắt với Tề Hoàn, lặng lẽ mình vào trong đám đông, để bất cứ ai chú ý.

      Nha hoàn bên người Tương vương phi thấy Tề Hoàn các nàng, cúi đầu thầm vào tai Tương Vương phi mấy câu. Tương vương phi vẻ mặt lộ ra nụ cười từ ái, giơ tay lên ý bảo Mẫu Đơn quận chúa và Tề Hoàn cùng tới đây.
      tart_trung, susu, duyenktn19 others thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 112: Hiểu lầm
      Edit: Thảo Linh
      Beta: Tiểu Đông Tà

      Chuyện xưa của Mẫu Đơn quận chúa, kinh đô ai biết, chỉ là đề cập đến thể diện của hoàng gia, chuyện này cũng chỉ thầm truyền lưu, huống chi qua nhiều năm như vậy, nhiều người cũng dần dần quên lãng, nghĩ tới sau ngần ấy năm, Mẫu Đơn quận chúa lại thu Tề đại tiểu thư là đồ đệ, mà trùng hợp, Tề Hoàn lại giúp Tương Vương phi tìm được tung tích của Mẫu Đơn quận chúa.

      Nghĩ đến cho dù Mẫu Đơn quận chúa có trở về, cũng chỉ có thể lén lút, dù sao cũng từng làm ra chuyện đồi phong bại tục như vậy, chính là, Mẫu Đơn quận chúa chính là Mẫu Đơn quận chúa, chưa bao giờ để ý người khác đối đãi với nàng như thế nào, cứ lấy tư thái tiêu sái trở lại kinh đô, ngày đầu tiên nàng quay về, được Hoàng Thượng triệu tiến cung, tự mình thiết yến tấy trần cho vị muội muội này, làm cho tất cả những người định chế giễu dám ở trước mặt Mẫu Đơn quận chúa nửa câu phải.

      Ngay cả Hoàng thượng làm vậy, ai còn dám gièm pha chuyện Mẫu Đơn quận chúa bỏ trốn?

      Tề Hoàn theo sau Mẫu Đơn quận chúa, tới bên người Tương vương phi, trai đường lúc này có rất nhiều người, nam nữ đều có, tuy cùng bàn, nhưng đều cùng lặng lẽ quan sát Mẫu Đơn quận chúa.

      Mẫu Đơn quận chúa lại như thấy, giống như Tề Hoàn lần đầu tiên nhìn thấy ở học đường, tư thế tao nhã, giống như thảo nguyên khắp nơi hoa, tùy ý tung bay.

      “Mẫu thân, Hiền phi nương nương.” Mẫu Đơn quận chúa khom gối hành lễ, khuôn mặt xinh đẹp còn trẻ lộ ra mỉm cười cười.

      Tương vương phi lộ ra nụ cười từ ái, kêu Mẫu Đơn quận chúa tới ngồi bên cạnh.

      Lục Hiền phi cùng Mẫu Đơn quận chúa từng gặp mặt ở trong cung nên chỉ hơi gật đầu, sau đó liền chuyển ánh mắt sang Tề Hoàn, ánh mắt hơi đánh giá nhìn Tề Hoàn từ đầu đến chân, khóe miệng hơi lộ ra ý cười hài lòng.

      Bàn về bối phận, Lục Hiền phi là biểu di mẫu (dì họ) của Tề Hoàn, nhưng kiếp trước, sau khi Lục thị tạ thế, Tề Hoàn ít khi gặp vị biểu di mẫu này, lúc ấy chính sức khỏe của Lục hiền phi cũng tốt, thất hoàng tử cũng lớn, có người nhân cơ hội có chủ ý với Thất hoàng tử. Tề Hoàn nhớ mang máng, thất hoàng tử cũng sống quá mười tuổi, Lục hiền phi sau khi Thất hoàng tử bất hạnh bị hại cũng sa vào trầm luân, mất hết thánh sủng.

      Tề Hoàn trong lòng thầm than tiếng, có nhiều thời gian để cảm khái, Lục Hiền phi cũng mở miệng, “A Hoàn, lại đây cho ta xem.” Sau đó cười với Tương vương phi, “Ta là di mẫu, lại lâu rồi chưa gặp A Hoàn, hôm nay phát mới thấy hài tử này giống mẫu thân.”

      “Lục gia toàn là mỹ nhân, A Hoàn ở đấy, đương nhiên cũng là tiểu mỹ nhân.” Tương vương phi mỉm cười gật đầu, Mẫu Đơn quận chúa có thể trở lại kinh đô, phân nửa công lao đều là nhờ Tề Hoàn, Tương vương phi đối với tiểu nương này thập phần thích và cảm kích.

      Lục Hiền phi che miệng cười , quay đầu lại nhìn Tề Hoàn, “Mẫu thân con khi chuyện có nhắc tới con, ta bảo tỷ ấy cho dẫn con vào cung chơi, tỷ ấy lại luyến tiếc.”

      Tề Hoàn liếc mắt, thấy Lục thị đứng cách đó xa, cúi đầu giọng , “Mẫu thân sợ con hiểu quy củ, lại khiến nương nương người mất hứng.”

      “Mẫu thân con quá cẩn thận rồi.” Lục Hiền phi , “ Thái hậu nương nương nhiều ngày nay nhắc tới con, lần sau mẫu thân con tiến cung con nhớ cùng, thế nào cũng phải thỉnh an thái hậu nương nương.”

      Thái hậu nương nương nhắc đến nàng làm gì? Tề Hoàn kinh hãi trong lòng, đột nhiên ngẩng đầu, Lục Hiền phi vẫn bĩnh tĩnh ôn hòa như cũ, trái lại Mẫu Đơn quận chúa mỉm cười nhìn nàng, tựa như bảo nàng an tâm.

      “Vâng”, trừ trả lời như vậy, nàng cũng biết nên cái gì cho phải.

      “Linh Nguyệt đâu? Sao đến giờ vẫn chưa thấy người?” Tương vương phi hỏi Mẫu Đơn quận chúa.

      Mẫu Đơn quận chúa trả lời, “Ban nãy nó là tới trước, biết lại chạy đâu rồi.”

      Tề Hoàn lúc này mới phát Linh Nguyệt và Diệp Tử Nhược thấy bóng dáng, vừa nãy tới trai đường trước, sao giờ còn chưa tới ?

      “Nương nương, vương phi, con cho người tìm Linh Nguyệt quận chúa.” Tề Hoàn thấp giọng , có chút lo lắng biết hai nha đầu kia lạc đường hay gặp phải người nào.

      Lục Hiền phi gật đầu, giao phó cung nữ đứng bên cạnh, “Thất hoàng tử cũng thấy đâu, ngươi tìm xem.”

      Có thể rời bàn này, Tề Hoàn đáy lòng cảm thấy nhõm hơn hẳn. Lục Hiền phi tuy là biểu di mẫu của nàng, nhưng chuyện với Tề Hoàn, áp lực vẫn rất lớn.

      Ra khỏi trai đường, Tề Hoàn sai Bạch Hủy và Trầm Hương chia nhau tìm Linh Nguyệt, mình chung quanh tìm.

      Kết quả, còn chưa chia ra tìm người nghe từ phía sau hòn non bộ thanh của tiểu hài tử kêu to,

      “Đánh , đánh , Linh Nguyệt tỷ tỷ là lợi hại, a, người nọ còn có thể bay, Linh Nguyệt tỷ tỷ, nhanh lên, nhanh lên. ”

      Cung nữ tìm Thất hoàng tử cùng Tề Hoàn nghe vậy …. Sắc mặt khẽ biến, vội vàng chạy về phía sau hòn non bộ.

      “Tiểu thư...kia phải... ? ” Bạch Hủy trợn mắt há mồm nhìn bóng dáng của người vừa nhảy lên hòn non bộ, kinh ngạc nhìn Tề Hoàn.

      Kia... phải là Quan Lãng sao? Tề Hoàn nhức đầu, lại nghe thấy Linh Nguyệt nhàng quát mắng, “Đăng đồ tử nhà người, xuống ngay cho bản quận chúa!”

      Quan Lãng hừ tiếng, “Tiểu nương ngươi chuyện thị phi, lão tử thèm chấp nhặt.”

      “Ngươi... !” Linh Nguyệt tức giận kêu lên, “Đường đường là nam tử hán lại khi dễ tiểu nương, ngươi định làm gì?”

      “Lão tử khi dễ nàng, lão tử làm việc quang minh lỗi lạc, cần phải phải giải thích với ngươi.” Quan Lãng tức giận kêu lên, vốn muốn tới tìm tiểu sư muội, đường thấy tên vương bát đản khi dễ tiểu nha đầu, hảo tâm cứu giúp, ai dè tiểu nha đầu kia lại ngại xen vào chuyện người khác, tại cố ở bên khóc to, căn bản giúp làm sáng tỏ, làm cho hồng y nữ tử này bám lấy , quả thực là vô cùng xui xẻo.

      Linh Nguyệt mắt lạnh nhìn , “Ngươi cút xuống cho ta!”

      “Ngươi bảo ta lăn xuống ngươi mà lăn? Lão tử làm sai, mất mặt.” Quan Lãng .

      “Có bản lĩnh đừng đứng ở đó!” Linh Nguyệt cả giận .

      Quan Lãng nhếch miệng cười, vô sỉ , “Lão tử thích chỗ nào đứng chỗ đó, tiểu nương ngươi có bản lĩnh lên đây , đừng lão tử nhượng bộ.”

      “Vương bát đản nhà ngươi!” Linh Nguyệt tức đến mức mặt đều đỏ, chính là nàng thể lên hòn non bộ kia, chỉ có thể trừng mắt nhìn Quan Lãng.

      Tề Hoàn tới, nghe được cuộc đối thoại của Quan Lãng và Linh Nguyệt, suýt chút nữa bật cười, lại nhìn thấy tiểu nha đầu bên gạt lệ, quên dùng ánh mắt oán hận nhìn Quan Lãng, lông mày nàng hơi hơi nhíu lại.

      “Nhược nhi, đây là có chuyện gì?” Nàng tới bên cạnh Diệp Tử Nhược vốn cố gắng tìm cách khuyên giải Linh Nguyệt, thấp giọng hỏi.

      Diệp Tử Nhược bất đắc dĩ , “Muội trước tiên vẫn nên khuyên Linh Nguyệt , tỷ nhìn nam tử này có chỗ quen mắt, hình như là đại sư huynh của muội. ”

      phải là sao?

      Tề Hoàn ngẩng đầu nhìn bộ dáng vô lại vô sỉ của Quan Lãng, nén cười, “Đại sư huynh, huynh ở đây khoe khoang uy phong cái gì, còn xuống . ”

      Quan Lãng nghe thấy thanh của Tề Hoàn, lập tức thu lại vẻ mặt cao ngạo, ra nụ cười sáng rực vô hại, phi thân nhảy tới bên cạnh Tề Hoàn, “Tiểu sư muội, sao lại ở chỗ này ? ”

      Linh Nguyệt trợn tròn mắt, tên vô sỉ này gọi A Hoàn là gì?

      “Muội tới tìm Linh Nguyệt quận chúa, huynh sao lại ở chỗ này, còn làm Linh Nguyệt tức giận?” Tề Hoàn cười hỏi, giơ tay phủi chút bụi bám vai Quan Lãng.

      “A Hoàn, làm sao ngươi lại là tiểu sư muội của tên vô liêm sỉ này?” Linh Nguyệt trừng mắt với Quan Lãng, thở hồng hộc hỏi.

      Tề Hoàn ho tiếng, “Linh Nguyệt, này...có phải hiểu nhầm cái gì hay ?”

      “Ngươi hỏi chút xem, làm gì với tiểu nha đầu kia?” Linh Nguyệt chỉ vào tiểu nha đầu thôi gạt lệ, đòi Quan Lãng phải cho mình lời giải thích.

      “Lão tử có thể làm gì nàng chứ ? Lão tử nhìn thấy tên tục tử chiếm tiện nghi của nàng, trượng nghĩa ra tay cứu nàng phen, tiểu nha đầu này cảm kích cũng sao, lại còn oán ta phá hư chuyện tốt của nàng.  tin ngươi mà hỏi nàng.” Quan Lãng kêu lên.

      Tề Hoàn đôi mắt trong trẻo mà lạnh lùng nhìn về phía tiểu nha đầu kia, “Huynh ấy chính là đúng ? Nếu như ngươi có nửa câu dối, đừng quận chúa tha cho ngươi, tùy tiện vu tội cho đại sư huynh ta, ta cũng để ngươi sống dễ chịu đâu.”

      Tiểu nha đầu này sắc mặt tái nhợt, hung hăng trừng mắt liếc Quan Lãng, “Ai cần ngươi ra tay tương trợ, xen vào việc của người khác?”

      Quan Lãng trợn mắt, “Lão tử mắt mù mới cứu ngươi.”

      Diệp Tử Nhược đoán tiểu nha đầu này hẳn là thứ nữ của mệnh quan triều đình nào đó, vọng tưởng muốn phất lên ở đây, kết quả lại bị Quan Lãng phá hư chuyện tốt, thẹn quá hóa giận, mới kêu oan uổng Quan Lãng khi dễ nàng.

      “Nếu có chuyện gì, ngươi còn mau trở về, ngại chưa dọa người đủ sao?” Diệp Tử Nhược khiển trách.

      Tiểu nha đầu dậm chân, xoay người chạy nhanh.

      Thất hoàng tử vốn cao hứng xem Linh Nguyệt và Quan Lãng đánh nhau, “Mọi người sao lại đánh nhau nữa? Sao ngươi lại bay nữa?”

      Quan Lãng tức giận bên tai Tề Hoàn “Tiểu oa nhi yếu đuối này chắc bị quyền là nằm úp sấp rồi, là ai?”

      “Hừ, biết tự lượng sức mình, ngươi dám đánh quyền, mạng của ngươi cũng còn.” Linh Nguyệt ở bên cạnh mỉa mai.

      Tề Hoàn nhức đầu, lo ngăn cản trước khi Quan Lãng cãi lại, “Đại sư huynh, đó là thất hoàng tử.”

      Thất hoàng tử chạy tới, vẻ mặt hưng phấn nhìn Quan Lãng, “Ngươi, bay lần nữa cho bổn hoàng tử xem.”

      Quan Lãng quay người xem thường, cái gì mà quận chúa với chả hoàng tử, nhàm chán.

      “Tiểu Thất, đừng quấy rối nữa, mau trở về.” Linh Nguyệt liếc thất hoàng tử, sai cung nữ đưa trở về bên cạnh lục hiền phi.

      “Bổn hoàng tử muốn xem bay.” Thất hoàng tử kêu lên.

      “Đói bụng, bay nổi.” Quan Lãng tức giận .

      Thất hoàng tử nghe vậy, gật gật đầu , “Bổn hoàng tử đưa ngươi ăn cơm, ăn no trở lại bay cho ta xem.”

      “Ăn no làm sao mà bay được.” Quan Lãng lại .

      “A Hoàn, đại sư huynh của ngươi sao lại cứ chọc cho người ta ghét vậy? ” Linh Nguyệt nghe lừa dối Thất hoàng tử, mắt cũng nhìn Quan Lãng, bĩu môi với Tề Hoàn.

      “Lão tử chính là thích chọc cho người ta ghét đấy, vậy làm sao?” Quan Lãng cười hì hì hỏi.

      Linh Nguyệt tức đến đỏ cả mặt, nàng chưa bao giờ thấy kẻ...vô sỉ như vậy.

      “Tương vương phi tìm ngươi kìa, bằng chúng ta vào trước dùng bữa thôi!” Tề Hoàn cười ha hả giữ chặt Linh Nguyệt, nàng sợ hai người kia lời hợp lại xông vào đánh nhau.

      “Bản quận chúa là người đại lượng, so đo cùng kẻ tiểu nhân như vậy.” Linh Nguyệt trợn mắt nhìn Quan Lãng, thở phì phì kéo Thất hoàng tử tới trai đường.

      Tề Hoàn liếc Quan Lãng, “Đại sư huynh, huynh cũng là, cùng quận chúa ầm ĩ làm cái gì? sợ nàng mất hứng trị tội huynh sao?”

      “Ta làm gì sai, sợ nàng cái gì?” Quan Lãng .

      Tề Hoàn lắc lắc đầu, may là gặp được Linh Nguyệt quận chúa, nếu ai thèm quản chuyện huynh có làm sai hay làm sai.

      Cặp đôi này chính thức gặp nhau rồi, cặp này cute lắm cơ
      tart_trung, susu, Aliren11 others thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 113: Tiểu sư muội, muội lại tới. . . . . .
       Edit: Lovely Cat
      Beta: Tiểu Đông Tà

      Quan Lãng đứng sau lưng Tề Hoàn, nhìn bóng dáng Linh Nguyệt quận chúa biến mất sau cửa trai đường, cười hì hì với Tề Hoàn, “Vị quận chúa này cũng thực vô lý, còn chưa hỏi ràng mượn mộc côn đánh ta.”

      Tề Hoàn liếc mắt nhìn mộc côn bị Linh Nguyệt để ở góc, liếc Quan Lãng, “Nàng hỏi ràng, chẳng nhẽ huynh giải thích ràng được hay sao? Lại còn muốn động thủ với quận chúa...may là nàng ấy phải là người điêu ngoa vô lý, nếu hôm nay huynh cũng chịu nổi.”

       “Nàng ta như vậy còn tính là điêu ngoa vô lý sao?” Quan Lãng chỉ chỉ lên vết bầm cánh tay, “Ta bị đánh đâu.”

      Nghĩ đến Quan Lãng vừa rồi như vậy, Tề Hoàn chút cũng đồng tình, “Huynh bộ dạng vô sỉ vô lại như vậy, đừng là Linh Nguyệt, ai thấy cũng muốn đánh huynh.”

       “Tiểu sư muội, ta bình thường cũng phải như thế, ta bị ép buộc.” Quan Lãng ủy khuất kêu lên.

      Tề Hoàn buồn cười nhìn cái, “Sư phụ tới kinh đô, sao huynh với muội?”

      Quan Lãng đáp, “Vốn ta muốn nhưng lại muốn cho muội ngạc nhiên.”

       “Triệu đại nhân có đến đây ?” Tề Hoàn hỏi, sư phụ vốn là bồi Triệu đại nhân nên mới tới kinh đô.

       “Dượng nhận được thánh chỉ, Hoài Giang rồi.” Quan Lãng , ôm bụng, “Tiểu sư muội, ta chết đó rồi, nhanh ăn cái gì .”

       “Triệu đại nhân cũng Hoài Giang sao?” Tề Hoàn hơi hơi híp mắt nhìn chằm chằm Quan Lãng, tựa tiếu phi tiếu , “Đại sư huynh, huynh còn có chuyện gì gạt muội?”

      Quan Lãng vội vàng xua tay, “Ta có thể có chuyện gì gạt muội? có, tuyệt đối có.”

      Tề Hoàn nở nụ cười, “Triệu Ngôn Ngọc ở đâu vậy?”

       “ phải ở Hoài Giang sao?” Quan Lãng hỏi ngược lại.

       “Phải ?” Tề Hoàn cười nhạt, nàng vốn nghi ngờ Triệu Ngôn Ngọc mới vào Hàn lâm viện, sao lại bị phái đến Hoài Giang, lại còn cùng thái tử? Nay Triệu đại nhân lại bị phái , nghĩ thế nào vẫn thấy phi thường kì quái, trừ khi Triệu Ngôn Ngọc căn bản ở Hoài Giang, nếu sao lại cần Triệu đại nhân cùng?

      Triệu đại nhân đến Hoài Giang là ý tứ của hoàng thượng.

      Hoàng thượng hẳn là biết Triệu Ngôn Ngọc ở Hoài Giang phải là Triệu Ngôn Ngọc .

      Tề Hoàn ép hỏi Quan Lãng nữa, dù sao hỏi tiếp cũng phí công.

      Bọn họ trở về trai đường, Quan Lãng vì muốn chạm mặt với Linh Nguyệt nên cùng xuất với Tề Hoàn, mà lén lút theo người khác vào cửa, chính xác lại tìm được Ninh Triều Vân, liền cùng ngồi chỗ.

      Linh Nguyệt tinh mắt phát ra Quan Lãng, khóe miệng hơi cong lên, khinh thường quay đầu lại.

      Tề Hoàn đến ngồi xuống bên cạnh Linh Nguyệt, giọng , “Đại sư huynh của ta bình thường như vậy đâu, ngươi đừng để trong lòng.”

       “Ta mới thèm chấp nhặt cùng .” Linh Nguyệt hừ tiếng, .

      . . . . . .

      . . . . . .

      Sau khi gặp gỡ ngắn ngủi với Triệu phu nhân tại Hộ Quốc tự, Tề Hoàn cũng cố theo bà chuyện, ngay cả Lục thị khi phát ra Triệu phu nhân ở kinh đô, cũng kìm nén kích động vui mừng, cũng lập tức ôn chuyện.

      Các nàng trong lòng đều ràng ….  đôi khi giữ khoảng cách nhất định mới là tốt cho tất cả mọi người.

      Huống chi, chuyện Tề Hoàn là đồ đệ của Triệu phu nhân thể giấu diếm được, Tề Chính Khuông phụ trợ thái tử điện hạ, Triệu Ngôn Ngọc lập trường chưa ràng, ai biết được sau này thế nào.

      Sau khi trở về, Lục thị cho gọi Tề Hoàn, hỏi chuyện của Triệu phu nhân.

      Trước khi tới Hộ Quốc tự, Tề Hoàn cũng biết Triệu phu nhân tới kinh đô, vì vậy Lục thị cũng hỏi nhiều, chỉ nhè vỗ đầu Tề Hoàn, , đôi khi thái độ làm người làm việc cũng cần cố kỵ nhiều như vậy, nghĩ nhiều lại càng mất nhiều.

      Đó là lo lắng Tề Hoàn vì chuyện của Tề Chính Khuông … mà bất hòa với sư phụ …  hoặc thân bất do kỷ làm số chuyện hay.

      Khi đêm xuống, Tề Hoàn nằm giường … hồi tưởng lại lời của Lục thị, mới phát mình đời cố kỵ, cho nên mỗi bước trải qua đều tính toán cẩn thận, Tề Chính Khuông tại phò tá thái tử sao? Triệu Ngôn Ngọc tại giúp Tứ hoàng tử, hay kì là nguyện trung thành với hoàng thượng, cùng tiểu nương như nàng có quan hệ gì?

      Cho dù thế nào nàng cũng phòng bị cẩn thận như vậy, kết quả có năng lực thay đổi cái gì sao?

      Kiếp trước, … nàng đủ mệt mỏi rồi…lúc này cần vất vả như vậy nữa.

      Nghĩ thông suốt vấn đề này, Tề Hoàn tâm tình sáng sủa hơn nhiều, an tâm ngủ thiếp .

      Ngày hôm sau, Tề Hoàn cho người sắm sửa lấy ngọc trong nước ra tặng cho Dương Quân Nhu, nàng điều chế hương liệu kia, lại bỏ thêm loại dược liệu cho mùi hương dễ ngấm vào trong ngọc, chính là nàng đột nhiên nhớ tới vấn đề.

      Dùng cách gì, Dương Quân Nhu mới có thể nhận phần lễ vật này, mà ngày nào cũng nhìn nó?

      “Ân , người hỏi Tề quản gia, lão gia có tặng lễ vật chúc mừng Tứ hoàng tử hay , nếu có, hỏi ràng đó là thứ gì.” Tề Hoàn phân phó.

      Ân hai lời liền hỏi thăm.

      Tề Hoàn sai Bạch Hủy đặt ngọc lên lò sưởi, đợi cho tới khi nước ngọc khô hẳn, lại tiếp tục bỏ vào trong chậu, tiếp tục ngâm.

      Lúc Ân trở lại, Tề Hoàn sai Bạch Hủy chuẩn bị nước nóng, nàng muốn tẩy sạch mùi bám người.

      Xạ hương rất lợi hại, tuyệt đối dính chút người, đối với thân thể của mẫu thân tốt, Tề Hoàn vô cùng chú ý tới điểm ấy.

      Tề Chính Khuông mặc dù toàn tâm toàn ý phò tá thái tử, nhưng cũng đại biểu là hết sức với Tứ hoàng tử, cho dù thái tử và Tứ hoàng tử từng tranh đoạt nữ nhân, nhưng chung quy vẫn là huynh đệ, nếu biểu quá mọn, người khác lại cho là có phong độ.

      Nay Tứ hoàng tử cưới trắc phi, Tề Chính Khuông đương nhiên sai Tề quản gia chuẩn bị lễ vật chúc mừng.

      “Tặng cái gì vậy?” Tề Hoàn hỏi.

      cái bình ngọc men xanh lục hình Khổng Tước ân ái.” Ân , đem hộp gấm sơn đỏ hình chữ nhật đặt bàn.

      Tề Hoàn đột nhiên nở nụ cười, đáy mắt tràn ngập vẻ giễu cợt, rốt cuộc đây là duyên phận hay là nghiệt duyên? Bình ngọc Khổng tước này vốn là thứ Tề Chính Khuông quý nhất, sau khi Dương Quân Nhu trở thành kế mẫu của nàng, liền đưa cho nàng ta, mà Dương Quân Nhu vô cùng thích…

      nghĩ tới kiếp này, bình ngọc Khổng tước lại rơi vào tay nàng ta…

      “Người sao với Tề quản gia, ông ấy lại để người cầm về vậy?” Tề Hoàn cười hỏi Ân .

      Ân , “Chỉ tiểu thư muốn tự mình kiểm tra kĩ càng mới an tâm, Tề quản gia lại biết người và Dương Quân Nhu tình như tỷ muội, đương nhiên cũng có ý kiến khác.”

      Tề Hoàn cười nhạt, lấy ra “Ngày mai mang trả về thôi.”

      Nàng đem bình ngọc trong hộp bỏ vào chậu, “Bạch Hủy, hôm nay ngươi ở lại đây cứ liên tục hong khô rồi lại ngâm cái bình này”

      Bạch Hủy giọng đáp, “Dạ.”

      “Ân , ngày mai mang khối ngọc này tới chỗ Tề quản gia … chuyện tốt thành đôi, để ngọc bài cùng bình ngọc này cùng đưa tới chỗ Tứ hoàng tử, nhất định phải đề tên lão gia.” Tề Hoàn giọng .

       “Dạ, tiểu thư.” Ân mỉm cười gật đầu.

      Nếu khối ngọc đưa cho Tứ hoàng tử làm lễ vật chúc mừng, nàng đương nhiên chọn thứ khác làm quà cưới cho Dương Quân Nhu.

       “Tiểu thư … Người vất vả ngâm hương liệu khối ngọc này, vạn nhất đến lúc đưa đến phủ của Tứ hoàng tử, mấy thứ này lại đến được tay Dương Quân Nhu sao?” Bạch Hủy hỏi.

      Đối với chuyện này, Tề Hoàn vô cùng tin tưởng chính phi của Tứ hoàng tử phải là đối thủ của Dương Quân Nhu, sớm muộn cũng bị Dương Quân Nhu ép đến tận cùng, mấy thứ này…Chỉ cần Tề Chính Khuông tặng, nhất định ở trong tay Dương Quân Nhu.

       “Ta cá là nàng nhất định lấy được những thứ này.” Tề Hoàn cười với Bạch Hủy.

      . . . . . .

      . . . . . .

      Qua ngọ thiện (bữa trưa), Triệu phu nhân cho người tới chỗ Tề Hoàn thưa, ra Triệu phu nhân buổi sáng dời tới tòa nhà kia, muốn nàng tới chuyến.

      Tề Hoàn báo với Lục thị tiếng, liền cùng với Ân .

      Bởi vì buổi sáng mới chuyển đến, nhưng cũng may Triệu phu nhân từ trước đến nay vốn sống đơn giản nên cũng làm cho hạ nhân vội vàng … Chính là chỉ sắp xếp hành lý chút, chăn đệm sớm chuẩn bị tốt, tất cả đều vô cùng hoàn hảo.

      “Vốn định ngày mai mới tìm con đến đây, nhưng lại có chuyện ta thực lo lắng, cho nên mới vội tìm con tới đây hỏi chút.” Triệu phu nhân kéo Tề Hoàn vào trong phòng, cho nha hoàn ra ngoài hết.

      Tề Hoàn thấy mặt Triệu phu nhân nén nổi vẻ buồn bã, trong lòng cũng khỏi động tâm, “Sư phụ, xảy ra chuyện gì vậy?”

      “Hai sư huynh của con đến tột cùng là làm cái gì? Sáng nay Ngôn Ngọc trở lại, ta coi sắc mặt nó tốt, người lại có mùi máu tươi, hỏi có phải bị thương , nửa câu cũng chịu , thẳng cũng … đại sư huynh của con còn giúp nó…Nó chính là Trạng nguyên, ở kinh đô cũng đắc tội với người khác ?” Triệu phu nhân cau mày hỏi, nàng nhúng tay vào việc của trượng phu và nhi tử, có nghĩa là thấy nhi tử bị thương mà hỏi câu.

      Triệu Ngôn Ngọc quả nhiên Hoài Giang…Tề Hoàn trong lòng hừ hừ mấy tiếng, sau đó lại nghĩ đến thương thế của , lo lắng lại cho là vết thương để ý tới.

      “Tam sư huynh làm việc có chừng mực, sư phụ, người đừng lo lắng.” Tề Hoàn biết Triệu Ngôn Ngọc muốn Triệu phu nhân lo lắng nên mới giấu việc mình bị thương, nàng đương nhiên cũng muốn sư phụ vừa mới tới kinh đô, phải lo lắng hãi hùng vì nhi tử.

      “Ngay cả con cũng hù ta sao? Đó là hài tử ta sinh, ta còn hiểu ?” Triệu phu nhân giận nhìn Tề Hoàn cái, , “Nó muốn ta lo lắng, ta có thể lý giải được, bất quá, nó bị thương, chẳng lẽ lại chữa thương?”

      Tề Hoàn xấu hổ cười vài tiếng, “Vậy…sư phụ, ý người là…?”

       “Nó cho ta biết, vậy ta coi như biết.” Triệu phu nhân , “Con chữa thương cho , thuận tiện xem thương thế có nặng hay .”

       “Con?” Tề Hoàn khụ tiếng, khó xử , “Sư phụ, tam sư huynh chưa chắc để con chữa trị a.”

      Triệu phu nhân bảo, “Ta biết con lo lắng cái gì mà nam nữ thụ thụ bất thân, nhưng đừng quên, đại phu cũng thể cố kỵ như vậy, nếu làm sao có thể hành y?”

      Tề Hoàn cười khổ, “Con biết rồi, sư phụ, vậy tam sư huynh ở đâu? Con qua nhìn cái”

      “Con đừng là ta bảo con , tùy tiện lấy cái cớ gì đó, sau đó thử chút.” Triệu phu nhân đáy mặt lên tia giảo hoạt, cười .

      Tề Hoàn đáp ứng, sau đó cầm lấy hòm thuốc Triệu phu nhân đưa, sai nha hoàn mang nàng tìm Triệu Ngôn Ngọc.

      Theo như cách Quan Lãng , hẳn Triệu Ngôn Ngọc muốn tránh phiền toái, cho nên cũng định ở cùng chỗ với Triệu phu nhân, giờ…Đại khái vì muốn tránh tai mắt của những người khác, cho nên mới thể lặng lẽ vào.

      Nếu lầm, là đến chữa thương thôi.

      Quan Lãng ở nơi này, trong nhà chỉ có mình Triệu Ngôn Ngọc.

      Nhìn thấy Tề Hoàn mang theo hòm thuốc, đôi đôi mắt đen nhánh của Triệu Ngôn Ngọc ánh lên ý cười, thanh dịu dàng mập mờ, “Tiểu sư muội, muội lại muốn mạnh mẽ cởi y phục của ta sao?”
      tart_trung, susu, duyenktn19 others thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 114: Nàng ở trước mặt

      Edit: Yên Chi

      Beta: Tiểu Đông Tà

      Tề Hoàn vốn chính là muốn đến chữa thương cho Triệu Ngôn Ngọc, hôm nay lại nghe ra ý đùa giỡn trong lời của , khuôn mặt nhắn nháy mắt tối sầm, nhìn chằm chằm vào giận đến nỗi nên lời.

      "Thiếu gia, Tề tiểu thư, nô tỳ...... ra bên ngoài coi chừng." Nha hoàn đưa Tề Hoàn tới thấy ánh mắt mập mờ của hai người họ, khom gối thi lễ cái, cúi đầu lui ra ngoài

      Thuận tay còn đóng cửa lại

      Sắc mặt Tề Hoàn trở nên càng khó nhìn hơn.

      "Tiểu sư muội, mời ngồi" Triệu Ngôn Ngọc đôi mắt như hai viên ngọc đen lại hàm chứa nụ cười nhợt nhạt, chỉ vào cái ghế bên cạnh, ý bảo Tề Hoàn ngồi xuống.

      "Huynh cố ý." Tề Hoàn lạnh lùng nhìn , kìm nén kích động nện hòm thuốc vào mặt .

      "Ta cố ý." Triệu Ngôn Ngọc , thanh rất .

      Tề Hoàn lúc này mới phát ra sắc mặt của tốt lắm, đôi môi mỏng trắng bệch, gương mặt cũng tái nhợt chút huyết sắc, nàng tức giận hừ tiếng, tới, "Huynh phải ở Hoài Giang sao?

      "Ta ở Hoài Giang, chờ thánh chỉ đến triệu hồi ta." Triệu Ngôn Ngọc cười .

      "Đưa tay ra đây" Tề Hoàn để tay lên gối, lạnh giọng ra lệnh.

      Triệu Ngôn Ngọc theo lời vươn tay, kể từ hôm phát nàng dịch dung ra ngoài linh y, lại phát nàng so với tưởng tượng còn thú vị hơn nhiều, nhìn thấy nàng liền nhịn được muốn trêu chọc nàng.

      Nhìn nàng tức giận, khuôn mặt nhắn đỏ bừng lại cố làm ra vẻ mặt trầm ổn lạnh nhạt khiến thấy thú vị.

      "Huynh rốt cuộc có tìm Tô Đại phu chữa thương cho huynh hay ?" Phát mạch đập có chút thực, Tề Hoàn cau mày hỏi.

      "Ừm" Triệu Ngôn Ngọc mơ hồ gật đầu cái.

      Tề Hoàn nhìn chằm chằm , ngữ khí có chút tốt mở miệng , "Cho ta xem vết thương của huynh."

      "Muội muốn xem?" Triệu Ngôn Ngọc nhíu mày, như cười như nhìn nàng, đôi tay từ từ đặt đai lưng.

      "Muội là đại phu, huynh đừng có mà nghĩ sai." Tề Hoàn cố giọng lạnh nhạt

      "Ta hiểu , nếu còn có thể là cái gì?" Triệu Ngôn Ngọc cười , cởi đai lưng ra, ngón tay thon dài từ từ cởi nút áo.

      Tề Hoàn cúi đầu nhìn tới động tác của , nhưng cảm giác chung quanh giống như nóng bức lên ít, hai má cũng có chút khô nóng.

      cởi trường sam thanh mặc dù rất , lại truyền tới tai nàng rất ràng, nàng có thể tưởng tượng khi cởi áo mặt vẻ mỉm cười cố ý như thế nào.

      "Tiểu sư muội, muội dám ngẩng đầu nhìn ta, trị thương cho ta thế nào đây?" Triệu Ngôn Ngọc thanh hơi trầm xuống chui vào trong tai Tề Hoàn, tựa như rượu xưa lâu năm, mềm mại mà đậm đà.

      Tề Hoàn trong lòng tự nhủ mình là đại phu, cho đến tâm bình khí hòa, lúc này mới ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn lồng ngực gầy gò cường tráng của .

      Chính là liếc mắt cái, nàng liền thở dốc vì kinh ngạc

      "Huynh. . . . . . rốt cuộc là hai ngày này huynh lại làm cái gì, mà làm cho vết thương bị vỡ ra?" Vết thương của vốn sâu, lúc đó là do nàng băng bó cho , nếu như cẩn thận dưỡng thương, đến nỗi bây giờ còn rướm máu, hôm nay xem ra chẳng những có chuyển biến tốt, ngược lại còn nghiêm trọng hơn.

      Triệu Ngôn Ngọc cười cười, giống như người bị thương phải là , "Ta quên thay thuốc."

      Tề Hoàn hung hăng trừng mắt liếc cái, "Nếu sư phụ biết, khẳng định mắng huynh xối xả."

      "Cho nên muội thể cho mẫu thân biết, nếu mẫu thân hung hăng đạp ta cước." Triệu Ngôn Ngọc giọng cười .

      Tốt nhất là đạp chết .

      Tề Hoàn cắt bỏ băng người , từ từ tháo ra, cho đến khi nhìn thấy vết thương của , nàng mới phát vết thương này so với nàng tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn nhiều.

      "Huynh. . . . . . cảm thấy đau?" Nàng ngẩng đầu, chần chừ hỏi .

      Giữa bọn họ khoảng cách có chút gần, mặt của nàng ở trước ngực của , lúc chuyện, hơi thở ấm áp nhàng phất qua da thịt của .

      ra dáng dấp nàng rất đẹp, Triệu Ngôn Ngọc cúi đầu nhìn hình ảnh tái nhợt của mình phản chiếu trong ánh mắt sáng ngời trong suốt của nàng.

      " tồi." , thanh khàn khàn.

      Tề Hoàn còn muốn mấy câu, nhưng nhìn đến gương mặt tái nhợt của , lại nghĩ tới người này chưa bao giờ để cho người khác có thể dễ dàng giáo huấn mình, liền hơi nhếch môi, cúi đầu lần nữa giúp xử lý vết thương.

      Cũng bị thương thành như vậy, làm sao có thể đau.

      Lúc nàng làm sạch vết thương cho , nhìn bắp thịt trước ngực khẽ nhô lên của , hô hấp nặng nề thêm mấy phần.

      "Rất đau?" Tề Hoàn ngẩng đầu lên, khóe miệng chu lên, đôi mắt như sóng nước mênh mông.

      Triệu Ngôn Ngọc khóe miệng nâng lên độ cong tuấn mỹ, nàng xem ra bắt đầu cao hứng? "Đau"

      Tề Hoàn giương môi cười tiếng, "Đáng đời"

      Quả nhiên, biểu càng thống khổ, nàng lại càng cao hứng.

      Triệu Ngôn Ngọc khóe mắt khẽ nhếch, cố ý cúi đầu, rút ngắn khoảng cách giữa bọn họ, "Tiểu sư muội, muội giống như ước gì ta bị thương nặng hơn."

      Nhờ khoảng cách quá gần, nàng có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực của , Tề Hoàn lui về phía sau , "Triệu Ngôn Ngọc, ngươi gần đây bị trúng tà sao?"

      Kiếp trước cũng phải là như vậy. Hẳn là phải giống như ở thành Cẩm Châu, lãnh đạm lãnh khốc, đối với người nào cũng đều giả dối , dáng vẻ này giờ. . . . . .

      Này căn bản nhận thức được phải Triệu Ngôn Ngọc mà nàng biết

      "Thế nào?" Triệu Ngôn Ngọc mỉm cười nhìn nàng, biết vì sao nàng hỏi như vậy.

      "Lúc đầu phải huynh cảm thấy ta có ý tốt sao? Thiếu chút nữa đuổi ta ra khỏi cửa." Tề Hoàn chưa từng quên bộ dáng rất lạnh lùng lúc đó của .

      Triệu Ngôn Ngọc cười khẽ, tiếng cười chấn động lồng ngực, khẽ động tới vết thương, đau đớn khiến khàn khàn tiếng.

      Tề Hoàn cau mày liếc cái, lúc này mới bôi thuốc tiếp cho .

      "Ta khi đó cũng muốn đối muội như vậy." Trầm mặc chốc lát, mới giọng mở miệng, "Là ta hiểu lầm, xin lỗi."

      như thế mà lại xin lỗi? Tề Hoàn động tác trong tay ngừng chút, ngược lại bởi vì xin lỗi mà cảm thấy gương mặt hơi nóng lên.

      "Huynh được để vết thương rách ra nữa, cẩn thận được chạm vào nước, ngày nào cũng phải thay thuốc lần. . . . . ." Nàng giọng giao phó, giọng còn tức giận như trước.

      Triệu Ngôn Ngọc cúi đầu nhìn nương tỉ mỉ bôi thuốc cho , ngón tay mảnh khảnh trắng noãn có chút hơi lạnh, dừng trước lồng ngực nóng bỏng của , cảm giác rất thoải mái.

      "Coi như huynh có chuyện quan trọng cần phải làm, cũng phải nghĩ tới vết thương của huynh."

      Nàng tiếp, hơi thở thơm như hoa lan, đôi môi đỏ thắm mềm mại khẽ mở khẽ khép, giống như cánh hoa tươi rói.

      Đôi mắt của trầm xuống, cổ họng có chút căng lên khô khốc.

      ". . . . . . Coi như nghĩ cho mình, cũng phải nghĩ cho sư phụ cũng lo lắng cho huynh." Tề Hoàn ngẩng đầu nhìn cái, giọng .

      liếm liếm đôi môi có chút khô, phát mình thậm chí có loại kích động muốn kéo nàng vào trong ngực.

      Tề Hoàn lần nữa băng bó lại vết thương cho , lại lần nữa nhắc nhở đừng để cho vết thương lại nứt ra.

      "Được rồi" đáp tiếng, mới phát ra mình có chút ảm đạm.

      "Tốt lắm." Tề Hoàn đóng hòm thuốc, ngẩng đầu nhìn , tầm mắt chống lại đôi mắt thâm u nóng rực, ngực khẽ nảy cái.

      "Cám ơn." mặc lại áo, mặt nụ cười đùa giỡn có ở đây.

      Tề Hoàn đứng lên, "Vậy. . . . . . Ta về trước đây, thuốc huynh giữ lại, ngày mai đổi lại lần nữa."

      Triệu Ngôn Ngọc gật đầu cái, nhận lấy bình thuốc nàng đưa.

      Tề Hoàn khẽ mỉm cười, xách theo hòm thuốc tới bên cửa, đột nhiên lại quay đầu lại, nhìn còn nhìn mình chăm chú, có chút hơi ngạc nhiên.

      "Thế nào?" ho tiếng, hỏi.

      "Người ở Hoài Giang là ai vậy ?" Nàng vẫn tò mò, đến tột cùng là người nào thay thế ở Hoài Giang.

      Triệu Ngôn Ngọc nhìn nàng cái sâu, giương môi nở nụ cười, dịu dàng , "Phúc Sinh.

      Khó trách! Chỉ có người quen thuộc với Triệu Ngôn Ngọc mới có thể giả trang giống như vậy.
      tart_trung, susu, duyenktn112 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :