1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Mau xuyên công lược: Nữ phụ có độc - Miêu Mao Nho (14/5/18)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhi Huỳnh

      Nhi Huỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      276
      Được thích:
      6,873
      Thế giới thứ năm
      Edit: Nhi Huỳnh
      Chương 160

      Phong Quang hiểu được mọi chuyện, nước mắt của cũng ngừng lại, nhưng nghe được thanh bình tĩnh của chính mình, bình tĩnh đến chính cũng cảm thấy sợ hãi, “Âu Tuân, chúng ta chia tay .”

      Âu Tuân quên mất hô hấp, lời của , giống như là phán quyết tử hình, mà người chết lại thể chống án.

      “Buông.” nói: “Đừng để cho tôi càng thêm hận .”

      Tay cậu cầm lấy tay nới lỏng, cuối cùng chậm rãi buông ra.

      Phong Quang mở cửa ra, bước ra nửa bước, nhịn được quay đầu nhìn một cái, cậu an tĩnh đứng một chỗ, quanh người có một chút hơi thở của người sống nào, nhưng thấy quay đầu, con ngươi vốn ảm đạm chút ánh sáng như tro tàn lại bùng cháy có tia hy vọng, bỗng nhiên thấy đau lòng, có một giọng nói nói với , tin tưởng cậu một lần, người này thật sự thích , nhưng mà… muốn đánh cược.

      Thu hồi tầm mắt, lưu lại nữa mà rời .

      Thân ảnh của mang mất mọi ánh sáng của thế gian.

      Âu Tuân như rơi xuống một cái động tối đen đáy, khí lạnh đông lại hô hấp của cậu.

      Tay đặt lên ngực, nơi này giống như cảm nhận được nhịp đập nào nữa, cậu thấy rằng mình giang tay chào đón cái chết.

      Phong Quang lại khôi phục cuộc sống yên lặng trước kia, Hạ Thiên rất lo lắng cho , em ấy ở học kỳ cuối cùng của cấp ba, cuộc sống vốn đã rất khẩn trương, cho dù có kỳ nghỉ cũng sẽ lâu, em ấy vốn cũng là một gái thích chơi game, nhưng hiện tại có ngày nghỉ em ấy sẽ chạy tới bồi , bởi vì em ấy chưa từng gặp qua Phong Quang tim phổi lại có thời điểm khó qua như vậy.

      Cho dù mặt ngoài Phong Quang vẫn như trước kia có gì thay đổi, nhưng dì Lâm và Hạ Thiên đều biết, trong lòng ẩn dấu một chuyện rất quan trọng, bởi vì thời gian Phong Quang ngẩn người càng ngày càng nhiều, hơn nữa mà phát ngốc thì giống như là muốn đột nhiên biến mất luôn.

      Hạ Thiên luôn muốn nói cái gì đó khiến cho Phong Quang có hứng thú, đa số thời điểm Phong Quang đều có hứng thú, trừ khi Hạ Thiên nhắc tới chuyện tình cảm cuộc sống của chính mình, Phong Quang mới đặc biệt chú ý.

      “Chị, Phong Trần Nhất Thương… cũng chính là chồng trong game của em, hôm nay nói muốn cùng với em gặp mặt ngoài đời, chị nói xem em có nên đồng ý hay ?”

      Phong Quang cầm cái kìm tách vỏ hạt óc chó thiếu chút nữa đập luôn cái bàn, “Hắn biết em bao nhiêu tuổi sao?”

      “Biết.” Hạ Thiên nhức đầu, “Bất quá ấy nói có thể đợi đến khi em trưởng thành thì chính thức quen nhau.”

      “Hắn nói dóc!” Phong Quang khó mà bạo được một câu thô miệng bất lịch sự, “Em còn kém bao lâu thì trưởng thành hả? Hắn đã tính toán tốt hết rồi.”

      ấy nói có thể dạy em làm bài tập.”

      “…” Phong Quang lấy ngón tay chọc cái trán Hạ Thiên một chút, “Vậy còn bằng em tìm gia sư!”

      ấy nói ấy miễn phí.”

      “Nhà chúng ta còn thiếu chút tiền ấy sao?”

      Hạ Thiên ngượng ngùng nói: “Thật ra… em thấy người ta cũng tệ lắm, em từ chối gặp mặt ngoài đời với ấy vài lần rồi, ấy cũng lạnh nhạt với em, hoặc là tìm gái khác, hơn nữa… Hơn nữa lần này em nhẫn tâm từ chối cầu gặp mặt của ấy.”

      “Em đồng ý cùng hắn gặp mặt!?”

      “Dạ, nhưng mà một mình em lại có chút sờ sợ, dám , cho nên chị à, chị có thể hay …” Hạ Thiên giả bộ đáng thương, hai ngón tay chọc vào nhau.

      Phong Quang thở dài, “Em thật sự thích hắn như vậy?”

      “Dạ…” Nhìn thấy Phong Quang đột nhiên đứng dậy đến thư phòng, Hạ Thiên vội hỏi: “Chị sao lại rồi?”

      “Vào game, gặp hắn.”

      Hạ Thiên đầu tiên sửng sốt một lát, tiếp theo lập tức vui vẻ theo, Phong Quang đã thật lâu chạm qua bất kỳ sản phẩm điện tử nào, điện thoại cũng vậy, tuy rằng hiểu vì sao, nhưng hôm nay có thể vào game rồi, có phải nói lên tâm tình của đã tốt hơn một chút?

      Đã lâu thấy Lạc đô, đã lâu đứng dưới tháp Chu Tước, Phong Quang hoài niệm cảnh sắc trong game, trực tiếp gửi tin tán gẫu mật cho Hạ Thiên: “Để cho Phong Trần Nhất Thương đến Lạc đô, tháp Chu Tước.”

      “Chị, chị đợi một chút, ấy onl, em gọi ấy!”

      Chương 161

      Thừa dịp thời gian chờ người, Phong Quang mở túi ra, nhìn trong túi xếp nhiều Bích lạc hoa và Sóc bạc như vậy, nhẫn tâm, từng cái từng cái ném ra ngoài hết, trong game đồ ném ra sẽ bị tiêu hủy, cho dù mấy thứ này đều rất trân quý, nhưng mà để chúng lại càng thêm chướng mắt, hiện tại đã rõ ràng, lần đầu tiên bị mất Sóc bạc, còn có lần này đột nhiên có nhiều đồ nhảy ra như vậy, tất cả đều là Âu Tuân làm.

      Trong lòng ngừng cười lạnh, có thể tùy ý bóp méo số liệu của game, đúng là rất giỏi, đáng tiếc vẫn như cũ chiếm được sự thích của vầng trăng sáng trong lòng mình, bởi vì ta cũng chỉ là một tên nam phụ mà thôi.

      Nghĩ đến đây, Phong Quang bỗng nhiên có điểm vui sướng khi thấy người gặp họa, ai bảo trước đây ngược thảm như vậy, thật sự đúng là một thù trả một thù.

      còn kiên trì ngừng ném đồ, bỗng nhiên thu được một tin tán gẫu mật: “Nữ thần Vãn Dương, login nha!!!”

      Ba cái dấu chấm than liền, có thể thấy được tâm tình kích động cực kỳ của đối phương.

      Phong Quang nghe thanh quen lại lạ này, nghi ngờ, “ là?”

      “Tôi là Triệu Tiểu Lộ nha! Ngày trước có giúp tôi!”

      trầm mặc chốc lát, “À, là à.”

      “Hì hì, nữ thần ở đâu, hôm đó giúp tôi, tôi còn chưa nói cảm ơn, sau khi logout, tôi lén lút thêm hảo hữu với , sẽ để ý chứ?”

      (Đọc chương mới nhất tại cungquanghang.com)

      Trong game này mọi người có thể đơn phương thêm hảo hữu, nhưng nếu người kia đồng ý, vậy cũng chỉ có thể là hảo hữu một nửa, nhìn thấy chỗ đứng của đối phương và tin tức gì khác.

      ấy thêm đều đã thêm, Phong Quang có để ý cũng còn làm được gì? Nói thật, cảm tình vủa với Triệu Tiểu Lục hiện tại rất phức tạp, nhưng mà người ta cũng muốn hại gì , nếu Triệu Tiểu Lục là loại kỹ nữ trà xanh (!) gì gì đó, Phong Quang còn có thể đương nhiên mà chán ghét ấy, đáng tiếc Triệu Tiểu Lục cũng phải người như thế, cho nên càng thêm buồn bực.

      (!) Green tea bitch: kỹ nữ có dã tâm lại thích giả dạng làm tiểu bạch thỏ.

      Nói thật cũng gặp qua vài cái nữ chính thánh mẫu Mary Sue, nhưng mà cho dù là ai đều có làm cho khó sử như hiện tại, bởi vì Triệu Tiểu Lục tạo nhân vật, chính là một em gái bình bình thường thường!

      Triệu Tiểu Lục vẫn còn ở nơi đó chờ đáp lại, Phong Quang rối rắm hơn nửa ngày mói nói: “Tôi ở dưới tháp Chu Tước, Lạc đô.”

      Triệu Tiểu Lục vui mừng đáp lời, nói lập tức lại đây.

      Phong Quang bỗng nhiên muốn nhìn một chút, Triệu Tiểu Lục rốt cục có chỗ nào tốt.

      Rất nhanh Triệu Tiểu Lục liền xuất hiện, tên thật của ấy là Triệu Tiểu Lục nhưng trong game, đầu ấy là ba chữ “Triệu Tiểu Lộ”, bên cạnh ấy còn có một người chơi nam, cái người nơi nào chỗ nào cũng như là phát sáng.

      Phong Quang xoay người muốn rời khỏi, Triệu Tiểu Lục tay chân lanh lẹ cản lại, “Vãn Dương, tôi vừa mới đến, sao lại muốn rồi?”

      Vô nghĩa, bởi vì người đứng bên cạnh là Thẩm Vật Ngôn chứ sao!

      Thẩm Vật Ngôn cười lạnh một tiếng, “ sợ nhìn thấy tôi đến vậy sao?”

      phải sợ, là muốn!” Phong Quang theo bản năng tiếp lời, giọng điệu thân thiện.

      “Đúng vậy, sợ trời sợ đất, làm sao có thể sợ tôi chứ?”

      biết là tốt, nói như thế nào cũng là bang chủ đệ nhất bang hội, tôi đơn thương độc mã, tôi sợ , chỉ là muốn chọc phải phiền phức.”

      “Hạ… nữ thần Vãn Dương, cao ngạo đúng là danh bất hư truyền.”

      cũng cười dối trá, “Đâu có đâu có, so ra còn kém .”

      Triệu Tiểu Lục nhìn bọn họ một câu tôi một câu, hiểu, biết Thẩm Vật Ngôn thích dùng giọng điệu châm chọc khi nói chuyện, nhưng chưa từng gặp qua Thẩm Vật Ngôn dùng cái kiểu… tạm thời có thể dùng cam lòng để hình dung , tóm lại cảm giác cứ là lạ, thật giống như bọn họ có quen biết nhau.
      Last edited: 9/8/17
      doccomuu, ly sắc, Ly Vũ31 others thích bài này.

    2. Nhi Huỳnh

      Nhi Huỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      276
      Được thích:
      6,873
      Thế giới thứ năm
      Edit: Nhi Huỳnh

      Chương 162

      Bọn họ đương nhiên biết nhau.

      Game Giang hồ này, nhà điều hành đứng phía sau đưa vào hoạt động lệ thuộc vào công ty của Thẩm Vật Ngôn, nói cách khác, game này là do Thẩm Vật Ngôn phát triển ra, từ ngày đầu tiên game openbeta, Thẩm Vật Ngôn liền tạo acc “Trầm Vô Ngôn”, mà lúc ấy bởi vì thích ta, Phong Quang cũng theo mà chơi game này, vì chính mình lấy tên gọi “Vãn Dương”. Nhưng mà, tuy rằng Phong Quang vì Thẩm Vật Ngôn mới chơi game, nhưng chưa từng chủ động quyến rũ Thẩm Vật Ngôn trong game, mà Thẩm Vật Ngôn cũng biết đại danh ̉nh ̉nh người chơi đại gia Vãn Dương chính là Phong Quang, nhưng cũng từng chủ động tìm đến .

      Hai người này tuy đều biết sự tồn tại của đối phương, nhưng trong game, tại một ngày sự kiện Bích lạc hoa ở Độc Vụ Lâm kia, trước hôm đó bọn họ chưa từng nói với nhau một câu nào.

      Thái độ đối xử với nhau của họ thật sự rất kỳ lạ.

      Phong Quang vốn thầm nghĩ cùng một mình Triệu Tiểu Lục ở chung trong chốc lát, tìm xem bản thân có chỗ nào so ra thua kém ấy, bất quá bây giờ lại lòi ra thêm một Trầm Vô Ngôn, một giây cũng muốn chờ nữa, “Triệu Tiểu Lục, có gì muốn nói thì mau nói, tôi phải .”

      “Vãn Dương!” Triệu Tiểu Lục vội hỏi, “ đừng vội … chờ một chút.”

      Phong Quang nhận thức có điểm thích hợp, “Tại sao muốn tôi chờ?”

      Ngay cả Thẩm Vật Ngôn cũng nhìn Triệu Tiểu Lục khó hiểu.

      Triệu Tiểu Lục ấp úng nửa ngày, “Ngày trước bạn của tôi phải vì hiểu lầm nên giết sao? Cho nên… cho nên tôi gọi ấy đến đây cùng tôi để xin lỗi, nhưng mà… Nhưng mà ấy đã nửa ngày cũng đến, Vãn Dương cần tức giận, ấy nhất ̣nh có chuyện gì đó nên trì hoãn trong chốc lát, Nhậm Ngã Hành phải là người xấu, ấy sẽ xin lỗi với !”

      “Hắn có nói xin lỗi hay , có quan hệ gì với tôi.” Phong Quang cắn môi nói xong một câu này liển cảm thấy có một đạo ánh mắt như có như chặt chẽ xích lại, quay đầu nhìn xung quanh, có bất kỳ người nào, trong lòng bỗng nhiên dấy lên cơn tức, “Ẩn thân trốn một bên nhìn lén chơi rất vui sao? Tôi nói chúng tôi hiện tại có vấn đề gì, cần lén lút theo dõi tôi! Nhậm Ngã Hành, có biết như thế khiến tôi rất kinh tởm hay !”

      Trong gian ai trả lời .

      Thẩm Vật Ngôn nghĩ tới chuyện gì đó, nhưng Triệu Tiểu Lục lại ngây thơ tưởng lầm Phong Quang còn tức giận, “Vãn Dương…”

      Triệu Tiểu Lục muốn vì Nhậm Ngã Hành nói gì đó, nhưng đột nhiên một giọng nói truyền tới ngắt ngang lời của .

      “Ai kêu Nhậm Ngã Hành đó!” Phong Trần Nhất Thương cùng Hạ Thiên từ Động gian ra, tùy tiện nói: “Tìm em của tôi có việc gì thế?”

      “Chị!” Hạ Thiên tránh thoát Phong Trần Nhất Thương nắm tay , chạy tới bên người Phong Quang.

      Phong Trần Nhất Thương có chút tủi thân, vợ nhà hắn mỗi lần đều có chị gái liền quên chồng mình, bất quá hắn vừa xoay đầu nhìn đến Trầm Vô Ngôn liền xách thương chỉ vào ta, “Trầm Vô Ngôn!”

      “Thì ra là bang chủ Hắc Y Bang.” giống với Phong Trần Nhất Thương kích động, mặt Trầm Vô Ngôn như mây gió điềm nhiên.

      “Bình thường bang chiến mày cũng ra mặt, hôm nay khó mà đụng phải mày, đánh một trận là nói nổi.”

      “Lão đại, chúng tôi đến giúp !” biết từ góc nào bỗng nhiên nhảy ra một đám người, nói chuyện là Khoai tây và Mít.

      Một thùng Khương sơn và Thiên sơn tịch tự nhiên cũng có mặt, còn có một đám người mặc áo đen phía sau đó, nhiều ít, ngoại trừ Nhậm Ngã Hành ẩn thân ở ngoài, tất cả mọi người vừa vặn đều ở đây.

      Phong Trần Nhất Thương sửng sốt, “Mọi người sao đều ở đây?”

      Khương sơn nói: “Chúng tôi nghe Thiên sơn nói hôm nay tới nhận khảo nghiệm của chị vợ, cho nên muốn tới giúp .”

      “Khương sơn đừng có nói dóc! Rõ ràng là cậu nói muốn cùng tới đây xem chuyện tiếu lâm.” Thiên sơn thiếu chút nữa đem nỏ bắn tên của mình đập hắn.

      Khương sơn nhìn Thiên sơn như nhìn một thằng ngốc.

      Phong Trần Nhất Thương thật muốn đem trường thương trong tay đổi phương hướng chỉa qua, “Đám các ngươi đã nhiều chuyện còn chê lớn chuyện!”

      Có thành viên trong bang hội như thế này, đúng là quá mất mặt.

      Chương 163

      Thẩm Vật Ngôn cười, “Bang chiến, so nhiều người sao?”

      giương tay quăng ra một tờ giấy phù, giấy hóa thành mũi tên bay lên trung, cuối cùng hóa thành một đóa pháo hoa nở rộ, ban ngày pháo hoa thể nhìn thấy được nhưng đây là lệnh triệu tập bang phái, gọi là Xuyên Vân Tiễn, thiên quân vạn mã gặp nhau tại đây.

      Triệu Tiểu Lục cũng là người của Mê Các, cho nên trong đầu vang lên thanh của hệ thống game: Bang chủ của bạn ở Lạc đô phát động lệnh triệu tập bang hội, mời các thành viên trong bang hội nhanh chóng đến Lạc đô.

      Trong khoảng thời gian ngắn, từ Động Gian lả tả xuất hiện mấy chục hiệp khách hiệp nữ tới tháp Chu Tước. Bọn họ đều mặc quần áo cực kỳ có hơi thở tiên nhân, nếu so sánh với họ, bên này Hắc Y Bang một đám người đen tuyền giống như là du côn lưu manh.

      Hạ Thiên kéo Phong Quang yên lặng rời xa Phong Trần Nhất Thương, nhỏ giọng thì thầm bên tai Phong Quang: “Thật mất mặt.”

      “Có chút.” Phong Quang đồng ý, lại hỏi: “Hắc Y Bang và Mê Các có thù oán sao?”

      “Nghe Phong Trần nói là vì ấy nhận một nhiệm vụ giết người, người kia chính là phó bang chủ Mê Các, sau đó phó bang chủ kia bị giết nên tức giận, thế nên mỗi ngày đều muốn trả thù, nhưng mà hắn phải đối thủ của Phong Trần, Phong Trần cũng ngại hắn phiền, nhiều lần khiêu khích phó bang chủ kia rồi giết ở thành chủ, Phong Trần cũng vì giết người ở thành chủ mà còn bị nhốt trong ngục giam một ngày.”

      “Cho nên cuối cùng liền diễn biến thành bang chiến?”

      “Đúng vậy.” Hạ Thiên gật đầu, “Mê Các và Hắc Y Bang, một cái bang hội lớn ai cũng đều muốn vào, một cái bang hội sát thủ bị người người khinh bỉ, vốn cũng sống yên ổn với nhau có chuyện gì, chỉ vì chuyện này mà bọn họ đã đánh nhau gần một tháng.”

      Nói đúng ra, tuy rằng Mê Các là đệ nhất bang được cả server công nhận, nhưng mà đánh phải Hắc Y Bang, bọn họ một chút ưu thế cũng có, bởi vì người của Hắc Y Bang suýt đánh lại liền ẩn thân, đợi kỹ năng hồi trở lại, thừa dịp kẻ ̣ch thả lòng lại đột nhiên xuất hiện cho họ một đao, phương thức tác chiến biết xấu hổ kiểu này, miễn bàn làm cho nhiều người kinh tởm.

      Hai phe đầu tiên nhìn nhau trong chốc lát, có bất kỳ dự báo nào, từng người đều rất ăn ý lấy vũ khí ra đánh lên, Phong Quang và Hạ Thiên đều thuộc bang phái nào, cho nên chiến hỏa lan đến chỗ các .

      Phong Quang hỏi Hạ Thiên: “Em hỗ trợ sao?”

      “Em giúp làm gì, đó là chuyện của bang hội bọn họ.” Hạ Thiên vừa nói xong, lại nhìn thấy Phong Trần Nhất Thương vốn một mình đấu với Trầm Vô Ngôn, bỗng nhiên Triệu Tiểu Lục chen vào đập kỹ năng trị liệu cho Trầm Vô Ngôn, “Aiz, ta sao lại làm thế hả? Người ta một chọi một còn xen vào làm gì!”

      Hạ Thiên rút roi bên hông ra, một chiêu Huyễn Quang Bộ vọt qua chọn Triệu Tiểu Lục dồn sức mà đánh, Triệu Tiểu Lục căn bản phải loại nhân vật chiến đấu, dưới roi của Hạ Thiên, ấy bảo toàn sinh mệnh đều khó, càng cần phải nói chuyện có cơ hội mà buff máu cho Thẩm Vật Ngôn.

      (Ủng hộ editor tại cungquanghang.com)

      Hiện tại chỉ có thể lo cho thân mình thật sự chỉ còn lại một mình Phong Quang, khoanh tay, nhìn các loại kỹ năng lóa mắt một cái lại một cái đập qua lại trước mặt, quần chúng vô tội nhìn thấy bang chiến sống mái với nhau sớm đã chạy xa, thuận miệng nói: “ ấy cũng sắp bị Hạ Thiên đánh chết, còn cứu sao?”

      Trong khí chỉ có thanh đao kiếm chạm nhau, ai trả lời .

      “Người trong lòng của bị đánh giúp à, bạn tốt của đánh nhau với người khác cũng hỗ trợ, đúng là lãnh khốc vô tình đó.”

      Phong Quang vừa nói xong, liền nhìn thấy Thẩm Vật Ngôn giữa chiến trường lấy xuống cây cầm ở sau lưng, một tiếng đàn vang lên liền giống như sóng biển xô người, kỹ năng quần công này đẩy lui một bộ phận người chơi, cũng có rất nhiều người bị sóng lan đến người mà đánh bay vũ khí trong tay.

      biết là kiếm của ai bay tới, Phong Quang phản ứng nhanh chóng lật người ra sau tránh thoát, nhưng đoán được là vừa đứng vững lại có một thanh đao đánh úp tới, xem thế này, né kịp.

      Ngay lúc thanh đao bay tới, bỗng nhiên có người từ sau lưng ôm lấy Phong Quang, người nọ dùng một bàn tay nắm cả thắt lưng , tay kia thì chấp kiếm đánh bay thanh đao có mắt bay tới, Phong Quang chỉ cảm thấy một tia lửa đao kiếm đụng nhau ngay trước mắt.
      thanh_thanh1, doccomuu, Ly Vũ26 others thích bài này.

    3. Nhi Huỳnh

      Nhi Huỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      276
      Được thích:
      6,873
      Thế giới thứ năm
      Edit: Nhi Huỳnh

      Chương 164

      Người sau lưng ôm lấy Phong Quang rất nhanh, nhanh đến mức làm người ta nghi ngờ hắn có phải đã dự ̣nh cứ thế giam cầm cả đời.

      Cho dù quay đầu lại, Phong Quang cũng biết hắn là ai, lặng im hồi lâu, bình tĩnh nói: “Buông.”

      Qua vài giây, hắn chậm rãi buông ra, trầm mặc như cũ.

      Phong Quang xoay người, thấy được mặt hắn, vẻ mặt rất an tĩnh, nói một câu ́ gắng làm giảm bớt cảm giác tồn tại của chính mình, hắn biết muốn nhìn thấy hắn, cho nên hắn cũng ́ gắng ngụy trang thành một người tồn tại, nếu nói trước kia người hắn tản ra hơi thở tĩnh lặng, thì hiện tại hắn đã hoàn toàn đem chính mình biến thành một người chết, một người… thanh hơi thở, một người chết có cảm giác là tồn tại.

      Phong Quang vốn có đầy mình mấy lời châm chọc khiêu khích, bỗng nhiên nói được câu nào.

      Lại qua một lúc lâu, hắn nhẹ giọng hỏi: “Hôm đó, em đã ăn sáng chưa….”

      Chỉ một câu như vậy, làm cho xúc động muốn khóc.

      Một tháng này, cho dù là máy tính hay điện thoại đều lựa chọn đụng tới, biết hắn chỉ cần thông qua Internet là có thể khống chế biết được mọi chuyện Hà Đông Hà Tây, cho nên lựa chọn mỗi ngày vẽ tranh đọc sách, chứ phải chơi game hay điện thoại, có nghĩ lần gặp mặt tiếp theo với hắn, hắn sẽ nói cái gì đó, lại duy nhất ngờ tới hắn sẽ nói một câu như thế.

      “Âu Tuân…” Phong Quang chỉ kịp mở miệng nói hai chữ này, một tiếng đàn ngay lúc đó quét qua đánh úp với khí thế hủy thiên diệt ̣a.

      Âu Tuân kéo tay lui một bước né qua bên cạnh, sau khi hoảng thần, nhìn Thẩm Vật Ngôn, ánh mắt ta đặt ở người Âu Tuân, hiểu được tiếng đàn này phải hướng về , mà là vì Âu Tuân mà đến.

      Âu Tuân vuốt ve má , nhẹ giọng nói: “ rất nhanh sẽ trở về.”

      Một chữ cuối cùng hạ xuống, thân ảnh của hắn liền như tia chớp, dùng tốc độ mắt thường thể thấy xuất hiện bên cạnh Thẩm Vật Ngôn, cùng lúc ấy, Thẩm Vật Ngôn phản ứng nhanh chóng gảy vang một tiếng đàn dựng lên một lá chắn che chở cho chính mình, nhưng kiếm của Âu Tuân mang theo một sức mạnh vô cùng lớn đánh nát lá chắn vô hình đó, khi kiếm sắp sửa chạm vào người Thẩm Vật Ngôn thì ta ôm cầm toàn thân lui người tránh thoát.

      Phong Trần Nhất Thương vừa thấy khẳng ̣nh là muốn giúp em của mình, nhưng hắn vừa qua một bước sang bên kia, một đao khí cùng lúc đó lại làm cho hắn phải lui về sau một bước.

      Người chơi nam mang đao kia lạnh nhạt nói: “Phong Trần Nhất Thương, đối thủ của mày là tao.”

      “Ôi, tao nói này ông à, mày đánh lại tao!” Phong Trần Nhất Thương thật sự hiểu, hắn phải chỉ giết cái tên Bất Ngữ này một lần thôi sao? Thế nào thằng nhóc này liền phải muốn đánh lại hắn chứ? Đánh thì đánh lại, mở bang chiến cũng chỉ đến thế thôi, tên này còn ́ tình chịu giảm nhiệt tình.

      Bất Ngữ Chấp Trứ nói: “Gần đây tao có tìm người bàn luận, khổ luyện kỹ năng, lần này tao nhất ̣nh có thể đánh thắng mày!”

      Dứt lời, hắn cầm đao đánh nhau với Phong Trần Nhất Thương.

      Đao quang kiếm ảnh, tới tôi , thì thể nằm xuống một cái lại một cái, lại từng người từng người lựa chọn hồi sinh từ doanh ̣a gần đó rồi bay qua tiếp tục tham chiến, nhìn một màn phía trước, trong lòng Phong Quang đột nhiên phiền chán, rõ ràng vốn ̣nh là sẽ logout biến mất, nhưng vừa nghĩ đến lời nói vừa rồi của Âu Tuân, lại từ bỏ ý nghĩ này.

      Âu Tuân và Thẩm Vật Ngôn, một kiếm khách một nhạc công, đánh túi bụi, nhìn lại Triệu Tiểu Lục ở bên kia, ấy đã sắp bị Hạ Thiên đánh chết, nhưng hai người này hoàn toàn chú ý tới tình huống của Triệu Tiểu Lục.

      Phong Quang bỗng dưng có một cái ý tưởng báo thù tình thú vị mà hung ác, phi thân lên, đáp xuống bên cạnh Triệu Tiểu Lục, tiếp được roi của Hạ Thiên.

      Hạ Thiên kêu lên: “Chị!?”

      “Vãn Dương!” Khác với Hạ Thiên hiểu ra sao, Triệu Tiểu Lục đối với sự xuất hiện của Phong Quang cảm thấy cực kỳ vui mừng.

      Phong Quang nhìn khuôn mặt ngây thơ tươi cười của Triệu Tiểu Lục, trong lòng khó mà sinh ra được một chút cảm giác tội ác, mặt lộ vẻ mê hoặc người mà tươi cười, “Triệu Tiểu Lục, có muốn ngăn cản trận chiến này ?”

      “Muốn!” Triệu Tiểu Lục liều mạng gật đầu.

      Chương 165

      “Vậy thì tốt.” Phong Quang sờ sờ đầu Triệu Tiểu Lục, “ phối hợp với tôi cho tốt, tôi có thể làm cho bọn họ ngừng lại trận chiến này.”

      “Chị! Sao chị có thể vỗ đầu ta!?” Hạ Thiên giận đến phát cuồng, rõ rành rành mới là em của chị ấy! Cái đứa tên Triệu Tiểu Lục này là cái thá gì!

      Triệu Tiểu Lục thuận tiện liếc nhìn Hạ Thiên, chờ mong cầm tay Phong Quang hỏi: “Vãn Dương, tôi phải phối hợp với như thế nào?”

      Trong lòng Phong Quang phát ra một tiếng than thở, ấy thật sự là ngây thơ đáng , than thở xong, nâng tay lấy dao găm để lên ̉ Triệu Tiểu Lục. Triệu Tiểu Lục đầu tiên là bị dọa sợ, nhưng mà nghĩ đến Phong Quang vừa nãy nói muốn phối hợp, bình tĩnh lại.

      Mà Hạ Triều nhìn từ đầu tới cuối đều rõ chuyện ra sao.

      Lúc người hai bên đánh nhau khí thế ngất trời bỗng nhiên nghe thấy một câu: “Con tin ở trong tay tôi, tất cả dừng tay cho tôi!”

      Con tin?

      Hai chữ này nghe qua hình như rất lợi hại, vì thế tất cả mọi người tự giác dừng lại, cùng nhau nhìn qua Phong Quang đứng ở trung tâm đám người.

      Thẩm Vật Ngôn và Âu Tuân nhìn thoáng qua lẫn nhau, cũng hẹn mà cùng nhìn về phía Phong Quang.

      “Hắc hắc hắc…” Phong Quang nắm lấy Triệu Tiểu Lục, cười hiểm vài tiếng, “Bất luận là Mê Các hay là Hắc Y Bang, các người đều nghe đây, hiện tại con tin ở trong tay tôi, nếu các người còn tiếp tục đánh, tôi liền giết con tin.”

      cần giết con tin!” Khoai tây đứng ra, gương mặt khẩn trương.

      Mít cũng khẩn trương nói: “Nữ thần, bình tĩnh! có cầu gì cứ nói thằng!”

      Phong Trần Nhất Thương rất mờ mịt nói: “Hai người làm gì thế?”

      “Làm gì là làm gì! Bang chủ, trong tay nữ thần có người kìa!” Khoai tây gào lên.

      Mít dùng giọng điệu sao có thể vô tình như vậy nói: “Trong tay nữ thần có một mạng người đó, bang chủ thấy sao!?”

      Quần chúng Hắc Y Bang nháy mắt đem ánh mắt lạnh lùng nhìn Phong Trần Nhất Thương.

      Trong lòng Phong Trần Nhất Thương chột dạ, chắc lắm hỏi: “Mọi người và Triệu Tiểu Lộ… thân lắm sao?”

      Khoai tây: “ quen.”

      Mít: “ biết.”

      Khương sơn: “ ấn tượng.”

      Thiên sơn: “Chưa từng nghe qua.”



      “Vậy các người kích động cái rắm gì!” Phong Trần Nhất Thương chửi ầm lên, “Hơn nữa đây là game, là game, mấy đồng chí à, chết rồi có thể sống lại!”

      Khoai tây và Mít kề tai nói nhỏ, “Bang chủ thực có khiếu hài hước.”

      “Đầu óc ấy có vẻ khờ.” Mít ghét bỏ.

      Phong Trần Nhất Thương thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu sẫm.

      (Muốn đọc chương mới nhất? Hãy đọc ở cungquanghang.com)

      Người của Hắc Y Bang luôn luôn điên điên khùng khùng, mà Nhậm Ngã Hành thật giống một dòng suối trong, cho dù hắn đứng ở bên trong Hắc Y Bang, người hắn cũng giống như có một loại hơi thở đem chính mình cách ly với bầu khí đó.

      Nói trắng ra là, thể hòa nhập ̣ng đồng, cho nên hắn mới gọi là Nhậm Ngã Hành.

      Kỳ thật đến bây giờ, Thẩm Vật Ngôn cũng có thể đoán ra thân phận thật của Nhậm Ngã Hành là gì, bất quá hiện tại ta chú ý nhiều đến Nhậm Ngã Hành, mà đem lực chú ý đặt người Phong Quang, hỏi: “ muốn làm cái gì?”

      đoán tôi bắt ấy, lại đem dao găm đặt ở ̉ ấy là muốn làm gì?” Phong Quang cười tươi như hoa, dùng khóe mắt nhìn Âu Tuân, muốn nhìn thấy một chút biểu cảm mặt hắn, nhưng thật đáng tiếc, Âu Tuân từ đầu tới cuối đều có biến hóa chút biểu cảm nào, hắn chỉ lẳng lặng dùng cặp mắt lặng yên một gợn sóng nhìn .

      Thẩm Vật Ngôn thu lại cầm, đeo lưng, trong giọng tựa hồ có một tia bất lực, “ lại muốn chơi cái gì?”

      “Chơi em gái !” Phong Quang chịu nổi loại câu hỏi dành cho con nít này của ta, điều này làm cho trong lòng cảm thấy rất khó chịu.

      Ngay khi người của Mê Các thấy bang chủ của bọn họ sắp nổi bão, ai ngờ bang chủ bọn họ chỉ nói một câu bâng quơ: “Tôi có em gái!”

      Có người sợ tới mức rớt vũ khí, loại vấn đề này bang chủ ngài trả lời làm chi, trực tiếp cầm vũ khí đánh chết ta là được!

      Chương 166

      Phong Quang lén lút lấy tay chọc chọc lưng Triệu Tiểu Lục, ý bảo ấy nói cái gì đó .

      Triệu Tiểu Lục rất nhanh hiểu được, giả bộ đáng thương nói: “Sư phụ, đệ tử rất sợ hãi, cứu con.”

      Thẩm Vật Ngôn: “…”

      phải chỉ làm game thôi sao? Thực sự diễn luôn! Thẩm Vật Ngôn đột nhiên thấy bản thân có phải trở thành hiệu trưởng trông coi nhà trẻ hay đây.

      “Muốn tôi thả con tin cũng được, các người ngừng đánh nhau, tôi thả ấy ra.” Trong nháy mắt đó, Phong Quang cảm nhận được ̉nh đầu mình lập lòe phát ra hào quang, có bốn chữ to thổi qua: Đại sứ hòa bình.

      Phong Trần Nhất Thương liếc nhìn Nhậm Ngã Hành, thấy hắn có phản ứng gì, vì thế tàn khốc nói: “ bắt cóc là đồ đệ Trầm Vô Ngôn, cũng thể kêu tôi ngưng chiến.”

      “Hửm?” Hạ Thiên trừng mắt.

      “Đồng ý!” Phong Trần Nhất Thương đứng thẳng tắp, “Chị vợ nói cái gì tôi đều đồng ý!”

      Phong Quang cười cười nói: “Tốt lắm, các người hai bang chủ, đại diện hai bên thề .”

      Bất Ngữ đứng ra nói với Thẩm Vật Ngôn: “Bang chủ, thể ngưng chiến!”

      Hắn còn chưa giết chết Phong Trần Nhất Thương để báo thù!

      Thẩm Vật Ngôn chỉ hình hắn một cái, Bất Ngữ sợ hãi run run, dám nói cái gì nữa.

      “Ta thề.” Thẩm Vật Ngôn thản nhiên nói: “Cùng Hắc Y Bang ngưng chiến.”

      Được, đại danh ̉nh ̉nh Trầm Vô Ngôn đều đã mở miệng, Phong Trần Nhất Thương còn có lý do gì mà đáp ứng, hắn bĩu môi, cũng nói: “Tôi cũng thề…”

      Nhưng Phong Trần Nhất Thương còn chưa nói xong, trước mắt Phong Quang tối đen, đợi đến khi mở mắt ra, xung quanh đã còn là cảnh tượng trong game nữa, mà là trong khoang thiền chơi game, lấy lại tinh thần ra khỏi khoang thuyền chơi game.

      Bên kia Hạ Thiên cũng bước ra, suy nghĩ một lát, “Chị, hình như là mất điện.”

      Phong Quang im lặng.

      Nghe nói, sau khi “Đại sứ hòa bình” Vãn Dương ngoài ý muốn logout, ngày đó hai bang hội lại đánh nhau, kết quả cuối cũng vẫn như cũ phân thắng bại.

      Mà sau khi vào game một trận đó, Phong Quang đã nửa tháng gặp qua Âu Tuân, thậm chí xin nghỉ bệnh vì trốn Âu Tuân, thẳng đến một ngày cuối tuần, thể cùng Hạ Thiên ra ngoài, bởi vì Hạ Thiên muốn gặp Phong Trần Nhất Thương.

      Phong Trần Nhất Thương để cho Hạ Thiên nói ̣a điểm, Hạ Thiên hẹn ở một cuộc triển lãm tranh bởi vì giáo viên mỹ thuật tạo hình cấp ba của có một triển lãm tranh sắp tổ chức, mà vẫn luôn sùng bái giáo viên này.

      Phong Quang vốn tưởng lần này gặp mặt muốn tránh cũng thể tránh việc gặp phải Âu Tuân, có thể đoán được Phong Trần Nhất Thương chính là Quách Minh, nhưng đoán được Âu Tuân lại đến đây.

      Quách Minh khi biết Phong Quang chính là chị họ của Hạ Thiên thực sự kinh ngạc, nói thật, cậu vốn cũng tưởng Phong Quang giống như tin đồn là một đại tiểu thư khó hầu hạ, nhưng sau khi quen biết rồi, cậu lại thấy gái này trừ bỏ có chút kiêu ngạo, cũng có chỗ nào tốt, hơn nữa, đầu năm nay kiêu ngạo cũng có điểm manh đó.

      (!) Manh: moe, dễ thương đáng .

      Âu Tuân chưa từng nói cậu chia tay với Phong Quang, nhưng Quách Minh tuy rằng rất sơ ý, nhưng cũng ngốc đến mức cái chuyện gì cũng nhìn ra, theo biểu hiện mấy ngày nay của Âu Tuân, cậu biết bọn họ nhất ̣nh đã xảy ra chuyện.

      Thấy ánh mắt Phong Quang nhìn loạn xung quang, Quách Minh biết kiếm cái gì, cậu nói: “Thân thể Âu Tuân thoải mái, cậu ấy có đến.”

      “Âu Tuân là ai?” Hạ Thiên đỡ trà sữa Quách Minh mua cho , tò mò hỏi.

      Aiz… vợ của cậu sao lại có thể đáng thế chứ, nhưng mà Phong Quang còn ở đây, Quách Minh có can đảm động tay động chân, chỉ có thể quy quy củ củ đáp: “Âu Tuân là bạn học kiêm bạn cùng phòng của .”

      “Ai, ai hỏi cậu Âu Tuân?” Phong Quang vịt chết còn mạnh miệng, nhưng có thể thấy được thần sắc như có nỗi niềm khó nói của Quách Minh, lại chắc lắm hỏi: “Âu Tuân thật sự bị bệnh?”
      doccomuu, Ly Vũ, hacphong29 others thích bài này.

    4. Nhi Huỳnh

      Nhi Huỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      276
      Được thích:
      6,873
      Thế giới thứ năm
      Edit: Nhi Huỳnh

      Chương 167

      “Khụ, đúng là bị bệnh.” Quách Minh dám nhìn Phong Quang, “Chỉ là… cảm lạnh bình thường mà thôi.”

      Trực giác Phong Quang nói cho có chỗ đúng, nhưng giống như sợ sẽ hỏi tiếp, Quách Minh lập tức lôi kéo Hạ Thiên xem tranh ở tường, cho dù cậu một chút cũng hiểu tranh vẽ cái gì, một mình Phong Quang yên lặng theo phía sau bọn họ, trong lòng thế nào cũng bỏ xuống được.

      Phía trước bỗng nhiên truyền đến một tiếng kêu to của Hạ Thiên, “Bức tranh này phải của chị em sao!?”

      “Cái gì?” Quách Minh kinh ngạc, “Phía có kí tên là Chân Tiếu Nhân.”

      “Chân Tiếu Nhân là giáo viên của em! Bức tranh này là chị họ cho em, thời gian trước là ông ấy mượn từ trong tay em để xem.”

      Phong Quang thoát khỏi suy nghĩ của chính mình, đợi nhìn thấy tường ghi tên tranh là “Sinh trưởng”, sững sờ một lát, bức ánh trăng trong đại thụ này đúng là đưa cho Hạ Thiên cách đây lâu, nhưng mà tên dưới góc phải lại là tên Chân Tiếu Nhân.

      Bởi vì thanh của Hạ Thiên nên ít người đến xem tranh tụ tập lại đây, thanh nghị luận của họ ngừng vang lên, Phong Quang nghe vào một lời nào, tiếp theo một người đàn ông trung niên mặc âu phục vội vã tới.

      Hạ Thiên vừa thấy người đến là ông ta liền chất vấn, “Thầy Chân, bức họa này rõ ràng là của chị em, thầy vì sao lại viết tên của mình lên đó?”

      “Thì ra là Hạ Thiên, em nói gì thế? Chân Tiếu Nhân cười hòa ái nói: “Hôm nay là ngày triễn lãm tranh của thầy, với thầy mà nói rất quan trọng, em thể bởi vì thầy từng phạt em chép bài tập, em liền nói thầy như thế?”

      “Em có nói bậy!”

      Chân Tiếu Nhân tiếp tục nói: “Em nói là chị của em… Xem ra là vị này .” Ông ta nhìn Phong Quang, “Bức họa này đối với cách vận dụng sắc thái hay cách xử lý nét vẽ, nếu như người vẽ có tư chất và sự từng trải thì sẽ vẽ được, Hạ Thiên, em mang một gái tuổi còn trẻ như vậy đến đây vu oan thầy, có phải cũng hơi đơn giản quá ?”

      “Ông!” Hạ Thiên nói lại, gấp đến độ muốn khóc.

      Quách Minh tiến lên nắm ao Chân Tiếu Nhân, “Ông nói cái gì? Hả? Hạ Thiên nhà tôi mới vu oan cho ông!”

      Cậu vừa rống xong đã bị bảo an kéo ra.

      Chân Tiếu Nhân nói với người vây xem nói: “Thật ngại quá, để mọi người thấy mà chê cười, Hạ Thiên là học trò của tôi, bởi vì tôi phạt em ấy ở học viện, gái trẻ là cam lòng, bất quá chỉ là trò đùa trẻ con thôi, mọi người đừng lấy làm phiền lòng.”

      Chân Tiếu Nhân là trưởng bối ấm áp hiền lành, Hạ Thiên càng được tôn lên là một con nhóc ́ tình gây sự, thanh nghị luận di chuyển sóng sau đè sóng trước, hiện tại đều chỉ trích Hạ Thiên.

      Hạ Thiên rốt cục nhịn được mà khóc, vẫn luôn được cha mẹ, được Phong Quang bảo hộ rất tốt, chưa từng chịu qua loại oan ức này, “Tôi có nói dối, bức họa này vốn chính là do chị của tôi vẽ! Là ông ta nhìn thấy bức tranh trong ảnh chụp của tôi, nói muốn thưởng thức thật tốt tranh của chị tôi, tôi mới có thể cho ông ta mượn!”

      khóc làm cho tâm Quách Minh tan nát, Quách Minh tránh thoát bảo an, tình cảm an ủi , “Ngoan Hạ Thiên, đừng khóc, đừng khóc.”

      Chân Tiếu Nhân mặt mũi hiền lành cười, “Bảo an, mời ba người này ra ngoài .”

      “Khoan đã.” Lúc này, Phong Quang vẫn chưa hề lên tiếng đột nhiên mở miệng, cười đến sáng lạng tươi đẹp, “Muốn biết ai mới là nguyên tác bức họa này, rất đơn giản, vẽ lại một lần là biết.”

      gái trẻ, tôi còn có rất nhiều việc, có thời gian chơi đùa ở đây với .” Chân Tiếu Nhân chút hoang mang nói.

      “Cho nên, ông là dám vẽ.”

      muốn nói tôi so đo với thành dám, cũng được thôi.”

      ngoài cười nhưng trong cười, “Ha ha, thầy Chân quả nhiên là một giáo viên tốt, một khi đã như vậy, tôi đây liền cam chịu vì ông mà nhận thua vậy.”

      Chương 168

      Thừa dịp thời gian mọi người chú ý, Phong Quang một phen đem bức tranh treo tường lấy xuống, động tác của rất nhanh cho nên khi đem bức tranh xé nát còn có rất nhiều người vây quanh còn ở trạng thái trợn mắt há mồm.

      ! làm cái gì vậy!” Chân Tiếu Nhân đem biểu hiện của một người hiền lành diễn tới mức vô cùng nhuần nhuyễn, cho dù là một thầy giáo tốt cũng sẽ phát giận, vì thế, ông ta chỉ vào Phong Quang, “ phải xin lỗi với tôi!”

      “Xin lỗi? Ông nằm mơ còn thực tế hơn.”

      “Cho dù là tiểu bối, nhưng cũng phải vì hành vi của mình mà trả giá lớn, tôi sẽ tố cáo .”

      “Tôi chờ.” Trong đôi mắt đẹp lộ ra sự cao quý mà lười biếng, “Nhớ kỹ, tôi tên là Hạ Phong Quang, là đại tiểu thư tập đoàn Hạ thị, ông có bản lĩnh táng gia bại sản, thì cứ tố cáo tôi, tôi lúc nào cũng có thể theo hầu.”

      Tập đoàn Hạ thị… Trong lòng Chân Tiếu Chân kinh hãi, ông chỉ là một giáo viên mỹ thuật tạo hình, phải chủ nhiệm lớp, cho nên ông ta cũng hiểu biết bối cảnh gia ̀nh của mỗi học sinh, bởi vậy ông ta cũng biết Hạ Thiên là người nhà họ Hạ, cũng sẽ biết người bị ông ta trộm tranh lại chính là thiên kim đại tiểu thư tập đoàn Hạ thị.

      Xem , thanh của mọi người lặng lẽ chấm dứt, tuy rằng trong lòng nghĩ đại tiểu thư nhà họ Hạ này đúng là vô pháp vô thiên, nhưng mà ai cũng dám đắc tội nhà họ Hạ.

      “Hạ Thiên, thôi.” Phong Quang giống như đại ca xã hội đen mà rêu rao.

      Hạ Thiên ngây người trong lòng Quách Minh một lúc lâu, nửa ngày mới phản ứng lại mà đáp lời.

      ai dám ngăn bọn họ lại, phía trước, như là nhớ tới cái gì, Quách Minh tiện tay đem bức tranh quăng , cười nói với Chân Tiếu Nhân: “Đúng rồi, chủ đề của bức họa này phải là sinh trường gì sất, tôi cho nó cái đề mục là con mẹ nó Bạch Nguyệt Quang.”

      xoay người, bóng lưng phóng khoáng.

      “Chị họ của em thật là quá đẹp trai!” Hạ Thiên ôm mặt nói xong, vội vã bỏ Quách Minh lại cùng Phong Quang.

      Quách Minh ở sau cùng, lại than thở một phen bản thân ở trong lòng Hạ Thiên có ̣a vị gì, cậu bấm một số điện thoại, “Chuyện vừa xảy ra cậu cũng thấy đấy.”

      Bên kia chỉ đáp lại một chữ, “Ừ.”

      “Tôi biết cậu có bản lĩnh, bất quá lần này tôi thầm nghĩ phải nói, nhất ̣nh thể buông tha tên Chân Tiếu Nhân kia.”

      “Được.”

      Ngày hôm sau, tin tức xã hội ùn ùn kéo đến đưa tin một sự kiện, giáo viên mỹ thuật tạo hình ở một trường cấp ba lợi dụng chức vị, bỉ ổi dâm ô nữ học sinh, còn nhiều lần dùng tranh của học sinh vẽ mà ghi lên tên của mình tham dự bình chọn khen thưởng, học viện xử phạt sa thải với hắn, cũng bởi vì chuyện dâm ô với học sinh mà nhận điều tra của cảnh sát.

      /Đọc k đã? Muốn editor edit nhanh hơn? Đừng ngại, vào cungquanghang.com mà hối!/

      Thời điểm Phong Quang nghe tin tức này từ miệng của Phong Quang, thế mà cảm thấy ngoài ý muốn, có thể tùy ý khống chế dư luận như vậy, người mà nhận thức trừ bỏ Âu Tuân thì còn ai khác, bản thân tự làm tổ ở trong phòng, đầu óc trống rỗng, biết nên làm cái gì.

      Hạ Thiên thấy vé máy bay để bàn học, khỏi kêu to, “Chị! Chị muốn xuất ngoại!?”

      “Ừ.” Phong Quang ngồi giường lật một quyển sách, có tinh thần gì đáp lời, kỳ thực quyển sách này đã thật lâu được lật qua trang mới.

      Hạ Thiên hô to gọi nhỏ một trận, thấy Phong Quang vẫn luôn trả lời cho có lệ, thở phì phì ra khỏi phòng, gọi điện cho Quách Minh, muốn phát giận.

      Quách Minh bên kia vừa thấy là vợ nhỏ của mình gọi tới, lập tức vô cùng vui mừng nhận cuộc gọi, “Uy, Hạ Thiên, nhớ sao?”

      “Nhớ cái con khỉ! Tiểu Quách tử, chị của em muốn xuất ngoại! Chị ấy cần em nữa!”

      “Cái gì!!!?” Quách Minh la đến nam cao, chẳng quan tâm còn nhận điện thoại, chạy tới gõ cửa phòng Âu Tuân, “Âu Tuân! Bạn gái cậu sắp bỏ chạy! ấy muốn xuất ngoại kìa! Sẽ trở lại đâu!”

      Trong phòng tối mịt mờ, hắc ám ngột ngạc.

      Ngồi ở trong góc, vết máu cũ mới lẫn lộn cánh tay cậu, sau khi nghe được thanh của người bên ngoài, con dao tay kia nắm chắc, rơi xuống đất.

    5. Thảo17

      Thảo17 Member

      Bài viết:
      37
      Được thích:
      54
      TT TT kiếp này hắc ám quá rồi . tự hành hạ bản thân luôn. Mau mau chạy theo kéo chị về
      thanh_thanh1Nhi Huỳnh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :