1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hoàng gia sủng tức - Thải Điền

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. NganPhuong214

      NganPhuong214 Well-Known Member

      Bài viết:
      110
      Được thích:
      4,141
      Edit : Ngân Phương
      Chương 26. Mất mặt


      Tiền lâm cảm thấy hết sức xấu hổ.

      Nàng từ trong hầu bao lấy ra chiếc khăn, miễn cưỡng cười với Tam công chúa: "Xem muội kìa, chạy đến mức mặt đổ đầy mồ hôi, qua đây để biểu tỷ lau mặt cho muội nào." Bày ra bộ dáng muốn chăm sóc muội muội.

      Nào ngờ Tam công chúa hề nể mặt nàng, lớn tiếng : "Ta cần ngươi lau giúp!" xong liền trực tiếp trốn phía sau Tương Tín Hồng.

      Tiền Lâm lại nhìn Lục Thanh Lam, Lục Thanh Lam do dự chút, trong lòng thầm tưởng tượng ra cảnh Tiền Lâm giả vờ giả vịt lau mồ hôi cho mình, cả người lập tức nổi lên lớp da gà. So với Tiền Lâm, nàng tình nguyện giao tiếp với Tiêu Thiểu Giác hỉ nộ vô thường kia hơn. Vừa nghĩ như vậy nàng liền nhích chân chạy tới phía sau Tiêu Thiểu Giác.

      Thấy nàng như vậy, trán Tiêu Thiểu Giác giãn ra vài phần. Tiền Lâm đứng ở nơi đó nhất thời tiến lên được, lùi lại cũng xong, sắc mặt cũng lúc đỏ lúc trắng.

      Ba thiếu niên mỗi người đều là nhân trung long phượng, chút tính toán bé này của Tiền Lâm, có ai lại . Tiêu Thiểu Giác "rầm" tiếng đặt mạnh quân cờ lên bàn đá, thản nhiên : “Đình đẹp đấy, có điều quá ồn.”

      Tiêu Thiểu Hủ mỉm cười: "Bình thường cũng thanh tịnh lắm, chỉ có hôm nay thôi..." Sau đó gì tiếp nữa. Tính tình ôn hòa có nghĩa là sợ phiền phức, cho dù thế lực của Tiền gia ở kinh sư này có lớn hơn nữa, Quảng Ninh vương phủ cũng là con rồng cháu phượng chân chính, nữ hài nho cũng làm nên trò trống gì đâu? Tiêu Thiểu Hủ cũng đặt Tiền Lâm vào trong mắt.

      Ngay cả Tương Tín Hồng cũng thản nhiên gật đầu: "Hôm nay quả là hơi mất hứng..."

      Ba vị quý công tử lúc mắng chửi người cũng cần lời gì thô tục, nhưng những câu ám chỉ lại quá ràng, mặt Tiền Lâm nhất thời đỏ ửng, nàng ở trong nhà luôn được nuông chiều, chưa từng bị chèn ép uất ức đến vậy, vành mắt bỗng chốc đỏ hoe.

      Tiêu Thiểu Giác thấy nàng còn chưa , bực bội ngẩng đầu nhìn nàng cái, tay chỉ về hướng cửa lớn ngoài đình, lạnh lùng : "Thế nào, còn muốn ta sai người mời ngươi rời chăng?" Tiền Lâm mất hết cả mặt mũi, giậm giậm chân rồi che mặt chạy .

      Tam công chúa vui vẻ vỗ tay liên tục, ồn ào : "Người xấu rồi, người xấu rồi!"

      Tiêu Thiểu Hủ mỉm cười kéo đường muội lại, móc ra chiếc khăn lau khô đầu tóc cùng mồ hôi như hạt châu mặt nàng, tháng chạp gió lớn, vừa đổ mồ hôi mà lại bị gió thổi vào, nếu như bị phong hàn tốt.

      Bên kia Vệ Bân cũng có ánh mắt, sớm phát chủ tử nhà mình thích người khác đụng vào Lục Thanh Lam, liền tự chủ trương mà cầm khăn đưa cho nàng lau khô mồ hôi mặt, sau đó lấy áo choàng đỏ thắm của Tiêu Thiểu Giác khoác lên người nàng, thấy chủ tử nhà mình có chút biểu cảm khó chịu nào, liền biết mình vỗ được đúng mông ngựa rồi.(vỗ mông ngựa = nịnh nọt)

      Áo choàng của Tiêu Thiểu Giác hơi dài so với Lục Thanh Lam, vạt áo đều rơi ở mặt đất. Lục Thanh Lam bị bọc kín lại thành khối tròn tròn, cực kỳ buồn cười đáng .
      Lục Thanh Lam cùng Tam công chúa dạo chơi hồi, lúc ăn hết khối bánh hạnh nhân kia ván cờ của Tiêu Thiểu Giác và Tương Tín Hồng cũng sắp đến hồi kết.

      Kiếp trước bởi vì Tiêu Thiểu Huyền thích cờ vây, Lục Thanh Lam vì lấy lòng mà đặc biệt mời riêng kỳ sĩ cờ vây nổi danh dạy nàng chơi cờ, phen khổ công học tập, bởi vậy tài đánh cờ cũng khá là cao siêu. Lúc này nàng liền tự chủ được bị màn chém giết kịch liệt của hai người hấp dẫn.

      Tam công chúa thấy Lục Thanh Lam lại gần xem, cũng ráng chen cái đầu vào.

      Lúc này Tương Tín Hồng cầm cờ đen tay do dự nửa ngày biết nên hạ cờ thế nào. Hai người đều có tài đánh cờ cao siêu, Tương Tín Hồng lớn hơn Tiêu Thiểu Giác tuổi, nhưng Tiêu Thiểu Giác lại là người của Hạ tộc, tư duy sắc bén minh mẫn hơn , vì vậy đến cuối cùng, tài nghệ đánh cờ của Tiêu Thiểu Giác vẫn cao hơn bậc, mắt thấy đại long bị nhốt, cho dù mình có hạ cờ thế nào cũng khó mà phá vòng vây được, ván này mình chắc chắn thua.

      chóp mũi Tương Tín Hồng đổ lớp mồ hôi mỏng, tuy rằng luyến tiếc ngọc bội Hoàng Long, nhưng chịu cá cược cũng nên thoải mái nhận thua, tuyệt đối thể nào chơi khăm. định cúi đầu chịu thua, chợt liếc thấy ánh mắt của tiểu nương mặc áo choàng màu đỏ tươi nhìn thẳng vào điểm ở góc phía bàn cờ.

      Dù sao kiếp trước Lục Thanh Lam có hai mươi năm chơi cờ vây, tài đánh cờ so với hai người thiếu niên này còn cao hơn bậc, nơi nàng nhìn chính là nơi có thể phá giải tình thế nguy hiểm này.

      Tương Tín Hồng phát nếu mình hạ cờ ở đó, tất nhiên đại long của bị Tiêu Thiểu Giác ăn tươi, nhưng sau vài nước cờ nữa cũng vây được đại long của Tiêu Thiểu Giác, chẳng những có thể vãn hồi tổn thất, lại còn chiếm được thế thượng phong. Vừa rồi đặt hết chú ý vào đại long của mình, cho nên mới thấy được nước cờ huyền diệu ấy.

      Vì thế có chút cảm kích liếc mắt nhìn Lục Thanh Lam, thấy tiểu nương nháy nháy đôi mắt to ngập nước, gương mặt ngây thơ, nghĩ bụng tiểu nương này chắc chỉ là mèo mù vớ cá rán.

      đặt quân đen ngay góc bàn cờ, Tiêu Thiểu Giác nhíu mày suy tư, chỉ lát sau cúi đầu nhận thua. Tác phong chơi cờ cùa giống hệt với tác phong làm việc, luôn xuất ra những chiêu hiểm hiếm thấy, tấn công bất ngờ.

      Vừa rồi khi ngồi chơi cờ với Tương Tín Hồng, Tiêu Thiểu Giác phát tuy tài đánh cờ của Tín Hồng rất tốt, nhưng mỗi chiêu cờ luôn chỉ lo cân nhắc thiệt hơn, biết nhìn xa trông rộng, nên mới tính toán bố trí thế cục ấy, vây ở trong đó, chỉ còn thiếu nước cờ nữa là có thể tiêu diệt đại long của .

      Nào ngờ Lục Thanh Lam ăn cây táo rào cây sung, dám thầm nhắc nhở Tương Tín Hồng, giúp ta chuyển bại thành thắng.

      Đương nhiên, cũng cho rằng Lục Thanh Lam chỉ gặp vận may, chứ tin năm tuổi như nàng có đủ khả năng để nhìn ra huyền diệu trong đó.

      Tiêu Thiểu Giác suy tư lát rồi trực tiếp cúi đầu chịu thua, thản nhiên : "Ta thua." xong liền đẩy khối ngọc bội Hòa Điền trước mặt qua.

      Tương Tín Hồng lau mồ hôi : "Lần này có thể thắng, thực là may mắn." cầm lấy khối ngọc bội kia : "Cửu điện hạ, tuy rằng may mắn nhưng nếu ta từ chối bất kính."

      Tiêu Thiểu Giác mỉm cười: "Chịu cá chịu nhận, ngươi cứ cầm lấy ." khối ngọc bội mà thôi, cũng chẳng quan trọng gì.

      Tương Tín Hồng liền cầm ngọc bội, vẫy vẫy tay với Lục Thanh Lam, Lục Thanh Lam bịch bịch bịch chạy tới. cười : "Lần này có thể chiếm được ít đồ tốt từ tay Cửu điện hạ, đều là nhờ Lục tiểu nương cả, nên ta mạn phép mượn hoa hiến phật, tặng ngọc bội này cho muội." Rồi quay sang Tiêu Thiểu Giác : "Cửu điện hạ phiền chứ?"

      Tiêu Thiểu Giác nhìn Tương Tín Hồng chút, lại liếc nhìn Lục Thanh Lam, : " là đồ của ngươi, ngươi cứ tùy ý xử trí."

      Tương Tín Hồng tự mình động thủ đeo ngọc bội lên sợi dây lưng thắt ngang hông Lục Thanh Lam. Hôm nay nàng mặc bộ quần áo màu ngọc bích, kết hợp với màu xanh lục của khối ngọc bội Hòa Điền này, nhìn càng thêm đẹp mắt.

      Tương Tín Hồng lại nhấc tay lên, xoa xoa búi tóc của nàng, hỏi: "Thích ?"

      Lục Thanh Lam cúi đầu nhìn chút cũng cảm thấy đẹp vô cùng. Nhưng , nàng muốn nhận lấy món đồ gì của Tiêu Thiểu Giác cả, nhưng mà... Nếu bây giờ nàng cự tuyệt, e là cả hai vị thiếu niên trước mặt đều mất hứng.

      Lục Thanh Lam tính toán phen, quyết định về đến nhà rồi lập tức tháo ngọc bội xuống cũng muộn. Dù sao mình chỉ là đứa bé năm tuổi, ngọc bội kia lại do Tương Tín Hồng chuyển tặng cho mình, người bên ngoài cũng bàn tán.

      Nàng liền khéo léo gật đầu: "Đẹp lắm, cảm ơn Tương ca ca."

      Trong khoảnh khắc, chỉ mặt Tương Tín Hồng lên nụ cười dịu dàng, mà ngay cả gương mặt của Tiêu Thiểu Giác cũng giãn ra.

      ***

      đường trở về, Kỷ thị thấy bên hông Lục Thanh Lam có thêm khối ngọc bội, liền hỏi tới, Lục Thanh Lam cũng giấu diếm, kể hết với mẫu thân. Kỷ thị xoa đầu Lục Thanh Lam, dặn dò: "Nếu là đồ do Đại vương tử cùng Cửu hoàng tử cho, cứ nhận lấy, lúc bình thường cũng cần mang ra ngoài."
      Trở lại Trường Hưng hầu phủ, Kỷ thị mang theo Lục Thanh Nhàn, Lục Văn Đình tới nơi ở của lão phu nhân bẩm báo về hành trình hôm nay, Lục Thanh Lam theo Tam công chúa chơi cả ngày có chút mệt mỏi, nên trước tiên để Cảnh ma ma tiên đưa nàng về Thúy Phong uyển nghỉ ngơi.

      Vậy mà mới vừa vào sân, chợt nghe thấy bên trong ầm ĩ hết cả lên, quả thực rất hỗn loạn. Lục Thần cùng Kỷ thị cưng chiều con út, đến giờ vẫn còn để cho Lục Thanh Lam ở trong căn phòng ngay kế bên chính phòng, chứ vẫn chưa phân viện riêng cho nàng.

      Tuy Kỷ thị tính tình hiền hòa, nhưng trước nay quản lý mọi việc trong nhà cũng rất đâu ra đấy, ban thưởng nghiêm phạt đều rất ràng, vì thế bọn hạ nhân đều vừa kính vừa sợ nàng, tuyệt đối dám thừa dịp chủ mẫu có ở đây mà dám cả gan làm loạn.
      Vừa đến chính phòng, nhìn thấy trong phòng có bảy tám ma ma thô kệch oai phong đứng chống nạnh ra vẻ ta đây, vây quanh người , chính là tứ tiểu thư Lục Thanh Nhân.

      Lục Thanh Nhân lớn hơn Lục Thanh Lam hai tuổi, năm nay bảy tuổi, mặc bộ quần áo màu hồng đào thêu hoa mẫu đơn, giậm chân ngửa đầu với lên xà nhà: "Ngươi mau xuống đây cho bản nương, mau xuống đây!"

      Nguyễn An nơm nớp lo sợ : "Nô tài xuống."

      Chỉ thấy Nguyễn An ôm chặt lấy lồng chim, ngồi xổm xà nhà run cầm cập, con vẹt đầu phượng ở trong lồng nhảy tới nhảy lui, toang toác kêu lên: "Người xấu! Người xấu!"

      Hôm nay Lục Thanh Lam Quảng Ninh vương phủ dự tiệc, mang theo hai đại nha hoàn của mình là Thạch Lưu và Bồ Đào, mà mang hai nha hoàn thiếp thân của Kỷ thị là Lục Loan với Lục Ngạc. Lục Thanh Lam nhìn xung quanh lượt, thấy Thạch Lưu và Bồ Đào bị hai ma ma ép vào góc, mặt đầy dấu xanh dấu đỏ, hiển nhi6en chịu ít uất ức.

      Lục Thanh Lam vừa thấy tình huống này liền đoán được đến chín mười phần.

      Hóa ra lần trước Lục Thanh Nhân coi trọng Tiểu Cửu của nàng, thừa dịp nàng và Kỷ thị ở nhà, liền dứt khoát dẫn người đến đoạt. Mấy người bên cạnh Lục Thanh Lam đương nhiên biết Lục Thanh Lam rất thích con vẹt này, tất nhiên là chịu đưa cho nàng ta, cho nên Lục Thanh Nhân liền trực tiếp động thủ cướp giật, đả thương Thạch Lưu cùng Bồ Đào. Cũng may Nguyễn An linh động cơ trí, theo cột trụ leo lên xà nhà, đám người do Lục Thanh Nhân mang tới thể trèo lên, nên mới có cảnh hai bên đứng giằng co thế này.

      Lục Thanh Lam nhìn gian phòng bừa bộn lung tung, tức giận đến mức cả người đều run lên.

      Thực quá vô lý mà! Lục Thanh Lam sải bước vào, hô to tiếng: "Còn ngừng tay!"

      Lục Thanh Nhân thấy nàng tới, chớp chớp lông mi, đầy kiêu căng : "Ta thưa với tổ mẫu rồi, con chim này của ngươi bây giờ thuộc về ta, ngươi mau bảo tên tiểu thái giám kia ngoan ngoãn đưa vẹt cho ta , bằng ... hừ hừ!"

      Lục Thanh Lam thấy nàng ta càn quấy như vậy, nhất thời giận dữ: "Lục Thanh Nhân, ở đây là Nhị phòng, phải Tam phòng của tỷ! Thế mà tỷ còn dám dẫn người tới đây giương oai, thực quá mức kiêu ngạo rồi! Tỷ mau cút , đừng trách ta sai người trực tiếp quẳng tỷ ra ngoài cửa!"
      Thanhbliss, Lazzy Le, Lim-040324 others thích bài này.

    2. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      mới 4 tuổi mà nữ chính có phong phạm của mẫu nghi tương lai, thanks Nàng
      Diệp Nhược Giai thích bài này.

    3. NganPhuong214

      NganPhuong214 Well-Known Member

      Bài viết:
      110
      Được thích:
      4,141
      Edit : Ngân Phương
      27. Mất mặt (hai)


      Lục Thanh Nhân nhìn nàng cái, thấy tiểu nương mặc bộ quần áo màu xanh biếc, chải tóc kiểu song nha kế, mập hơn mình chút, nhưng khuôn mặt bầu bĩnh xinh xắn, ngũ quan tinh xảo, tỏa ra nét ngây thơ khả ái khó diễn tả hết thành lời. Nàng ta chợt nhớ tới những lời nghị luận lén lút của bọn hạ nhân mấy ngày gần đây, con bé mập mạp này còn đẹp hơn cả nàng ta, tính tình cũng tốt hơn nàng ta nhiều, vì thế Lục Thanh Nhân càng cảm thấy tức giận.

      " tới phiên ngươi đứng đây ra lệnh, ta sai người lấy thang rồi, ngươi cút ngay cho ta!" Nàng ta cũng ngốc, nếu Lục Thanh Lam trở về, Kỷ thị có lẽ cũng ở gần đâu đây.

      Nàng ta xong liền đẩy Lục Thanh Lam cái, Lục Thanh Lam vốn đề phòng, lập tức bị nàng đẩy ngã ra đất.

      Lục Thanh Lam theo bản năng dùng hai tay chống xuống đất, hai bàn tay thoáng chốc đãbị cà cho trầy da, đau rát.

      Khi ấy, Cửu hoàng tử Tiêu Thiểu Giác cũng vừa từ trong Quảng Ninh vương phủ ra,cưỡi ngựa thong thả tản bộ đường cái. Tuy mới tám tuổi, nhưng vì tuổi thọ của người Hạ tộc khá ngắn, nên đều trưởng thành sớm, vì vậythân hình cao lớn hơn nhiều so với những đứa trẻ cùng tuổi khác, cộng thêm áo choàng đỏ thắm người, nên thoạt nhìn càng thêm rắn chắc vững chãi.

      cùng với , bên trái có Thập hoàng tử, bên phải là Tương Tín Hồng,ba thiếu niên đềulà công tửthế gia thanh nhã xuất trần, ở đường thu hút vô số ánh mắt.

      gì đó, Tiêu Thiểu Giác bỗng nhiênkhựng người, giơ hai tay lên nhìn thoáng qua. Hai bàn tay của thon dài trắng nõn, có chút tỳ vết nào,giống như được tạo nên từbạch ngọc. Hăn quan sát đôi tay, hoàn toàn khôngcó vết thương nào, nhưng lại chợt đaurát.

      Ngay sau đó, cánh tay, đầu, bắp chân đều đau.

      Tiêu Thiểu Giác là người thông minh, trong lúc mơ hồ đoán được chắc hẳn là nàng đánh nhau với người ta.

      Tiêu Thiểu Giác nhíu mày, ôm quyền vớiTương Tín Hồng: "Đại vương tử, ta chợt nhớ tới còn có việc phải xử lý, xin lỗi thể tiếp được." Rốt cuộc vẫn là hoàng tử kim tôn ngọc quý, cho dù tính tình có lạnh lùng đến thế nào, tác phong cùng lễ nghi tối thiểucũng vẫn chu toàn.

      Tương Tín Hồng thoáng ngẩn ra rồi nhã nhặn cười ; "Cửu điện hạ có việc cứ trước, hôm nào rảnh rỗi, ta lại mời hai vị điện hạ đến Túy Tiên lâu uống rượu."

      Tiêu Thiểu Giác gật đầu, quay lại chào Thập đệ rồi lập tức thúc ngựa chạy về phía Trường Hưng hầu phủ. giờ rất tức giận, tiểu nương kia ngay cả cũng nỡđộng đến đầu ngón tay, thế mà tên khốn kiếp nào ăn gan hùm mật gấu, dám hạ thủ với nàng, xem ra cần phải “nhắc nhở” Trường Hưng hầu phủ chút ...

      Lục Thanh Lam ngờ tiểu thư khuê các như Lục Thanh Nhân mà lại ngang tàng bạo ngượcđến thế. cần aikhác đỡ, nàng tự mình đứng dậy. Nếu là năm tuổi khác, sớm oa oa khóc lớn, nhưng nàng đương nhiên vì chút chuyện như vậy mà rơi lệ.

      Nàng cũng là người thích chịu thiệt, lập tức mạnh mẽ xông lên, dùng đầu đẩy Lục Thanh Nhân ngã xuống đất.

      Mặc dù Lục Thanh Nhân còn lớn hơn nàng hai tuổi, nhưng Lục Thanh Lam húc đầu tới như vậy, Lục Thanh Nhân sao chịu nổi.

      Nàng ta bị đẩy , cái mông trực tiếp nện mạnh lên nền đất. Lục Thanh Nhân được nuông chiều từ bé, chưa từng chịukhổ như vậy, nước mắt thoắt cái rớt xuống. Lục Thanh Lam sờ sờ đầu mình, địch mất nghìn, ta thiệt hại tám trăm, đầu nàng cũng bị đụng đau.

      Lục Thanh Nhân cay cú, từ dưới đất bò dậy, lao vào đánh nhau với đường muội. đám ma ma nha hoàn đều choáng váng, ngặt nỗi hai vị này đều là tiểu thư tôn quý, ai dám tiến lên căn ngăn?

      Dù sao Lục Thanh Lam cũng kém đường tỷ hai tuổi, dù lúc xuống tay có mãnh liệt cỡ nào, cũng thể bù đắp được số tuổi chênh lệch, chẳng mấy chốc rơi vào thế hạ phong, lại bị Lục Thanh Nhân đẩy lăn ra đất.

      Lục Thanh Lam quay đầu nhìn, thấy đám nha hoàn ma ma trong Thúy Phong uyển muốn hỗ trợ lại khiếp sợ dám, lập tức hét lớn tiếng: "Các ngươi đều chết hết rồi à, còn xông lên hỗ trợ?" Nếu ởngay sân nhà mình mà vẫn bị người ta thành công chèn ép, nàng nên tìm khối đậu hũ đâm đầu tự tử luôn cho rồi.

      Mọi người sớm nghẹn hơi, chờ được những lời này, ầm ầm tiếng liền lao tới. Lục Thanh Nhân nghĩ nàng dẫn theo bảy tám ma ma tráng kiện cũng coi như là chiếm thế thượng phong rồi, có thể muốn làm gì làm, lại biết ma ma ở Thúy Phong uyển đâu chỉ có bảy tám mười người?

      Mọi người hô nhau mà lên, trong khoảnh khắc liền đánh ngã toàn bộ bảy tám ma ma của Lục Thanh Nhân ra đất. Thạch Lưu cùng Bồ Đào cũng tiến lên giúp đỡ Lục Thanh Lam, các nàng dám động thủ với Lục Thanh Nhân, Lục Thanh Lam liền sai các nàng giữ chặt tay chân của Lục Thanh Nhân, nàng ở người vị đường tỷ của mình ngắt, nhéo,nện, đánh...rất vui sướng, rất hả giận.

      Lúc Kỷ thị cùng Lục Thanh Nhàn trở lại,đập vào mắt chính là cảnh tượng như vậy. Lúc đó trong phòng cực kỳ hỗn loạn, Kỷ thị tức giận đến mức cả người cũng run lên, rống lớn tiếng: "Tất cả dừng tay cho ta!"

      Bình thường Kỷ thị ở Thúy Phong uyển này rất có uy tín, nàng vừa hô lên, mọi người lập tức ngừng lại. Kỷ thị sải bước đến, khuôn mặt tươi cười lạnh lùng hỏi: "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"

      Lục Thanh Lam thấy mẫu thân tới, lập tức thả Lục Thanh Nhân ra, nhào vào lòng Kỷ thị “oa” tiếng khóc lên, thút thít : "Tứ tỷ tỷ muốn cướp vẹt của Bảo nhi, còn động thủ đánh Bảo nhi."

      Kỷ thị thấy mặt Lục Thanh Lam chỗ xanh chỗđỏ, búi tóc sớm bị bung ra, người đầy bụi đất, quần áo xốc xếch, tay có vài nơi bị rách da, mà nghiêm trọng nhất là lòng bàn tay. Thấy nữ nhi chật vật như vậy, nước mắt Kỷ thị nhanh chóng rớt xuống.

      Lục Thanh Lam khóc liên tục, Lục Thanh Nhân càng khóc lợi hại hơn. Thoạt nhìn nàng ta ít bị thương hơn Lục Thanh Lam, nhưng thực ra lại ăn đau nhiều hơn, cả người từ xuống dướikhông có chỗ nào đau. Từ đến lớn, được lão phu nhân cùng Triệu thị che chở, cho tới bây giờ ai dám động đến đầu ngón tay của nàng ta, ngày hôm nay bị đánh thảm như vậy, quả thực vừa tức vừa tủi, tiếng khóc rung trời vang lên.

      Kỷ thị chẳng mấy chốc nắm ngọn nguồn, lập tức nổi giận.
      Nàng phân phó Cảnh ma ma: "Ma ma phái người đưa Tứ nương về Tam phòng ."

      Cảnh ma ma : "Còn mấy ma ma dám làm loạn mạo phạm bề này?" Cảnh ma ma chỉ vào mấy ma ma do Lục Thanh Nhân mang tới.

      Kỷ thị : "Giam hết lại cho ta, dám cả gan làm loạn, nên tha ra ngoài dùng loạn côn đánh chết." Mấy ma ma nhất thời sợ đến lạnh run.

      Xử lý mọi chuyện thế nào, lúc Kỷ thị giúp Lục Thanh Lam bôi thuốc thay y phục cũng đến.

      Còn Cảnh ma ma,sau khi đưa Tứ nương về Hằng Phong uyển, Triệu thị cũng vừa từ chỗlão phu nhân quay lại, thấy nữ nhi đầu tóc tán loạn, quần áo xốc xếch trở về, đứng im liên tục khóc thút thít, kinh ngạc : "Đây là thế nào?"

      Hai nha hoàn Bảo Trinh,Bảo Linh hầu cận bên người Lục Thanh Nhân lúc nãy cũng củng với nàng ta đến nơi ở của Nhị phòng, vừa rồi cũng bị nha hoàn ma ma bên Nhị phòng thu thậptrừng trị cho trận, nên giờ mặt cũng đầy dấu vết xanh tím. Hai nha hoàn khóc thút thít kể lại những chuyện xảy ra, cuối cùng : "Lục nương bảo Bồ Đào cùng Thạch Lưu giữ Tứ nương lại để đánh hơn nửa ngày, Tam phu nhân nhất định phải đứng ra đòi lại công đạo cho Tứ nương!"

      Triệu thị nghe xong hít hơi khí lạnh, cởi quần áo của Lục Thanh Nhân ra nhìn, quả nhiên người cũng bầm tím hết cả, trong thoáng chốc cảm thấy như bị mắc nghẹn ngay cổ họng,cắn răng nghiến lợi : "Tiểu tiện nhân ra tay ác độc!" Nhưng lại hoàn toànkhông ngẫm lại xem, con của mình còn lớn hơn người ta hẳn hai tuổi, đây ngược lại là ỷ lớn hiếp .

      Triệu thị đứng dậy, "Bộp bộp" hai tiếng tát Bảo Trinh, Bảo Linh mỗi người bạt tai, giọng căm hận : "Ta bảo các ngươi theo chăm sóc cho Tứ nương, các ngươi chăm sóc là như thế này đấy à? Đồ vô dụng, ra ngoài quỳ cho ta!"

      Xử lý hai nha hoàn xong, Lục Thanh Nhân ngồi bệt dưới đất khóc thút thít; "Mẹ, mẹ nhất định phải làm chủ cho con! Nhất định phải trừng phạt tiểu tiện nhân kia nặng!"

      Mặt Triệu thị lộ vẻ thâm độc, "Con yên tâm , mẹ nhất định bỏ qua hai mẹ con ả."

      ***

      Trong Thúy Phong uyển, Lục Văn Đình nghe tin cũng tìm đến. Thấy muội muội bị đánh đến thê thảm, có chút giận kềm chế được, muội muội là bảo bối của cả nhà , ai dám động đến nàng dù chỉ đầu ngón tay?Giờ lại bị Tam phòng kéo đến ức hiếp.

      Kỷ thị giúp Lục Thanh Lam bôi thuốc lên mặt, định băng bó lại bị Lục Văn Đình cản lại.

      Kỷ thị khó hiểu nhìn nhi tử, Lục Văn Đình : "Mẹ, mẹ mau mau gọi Bạch ma ma đến, giúp muội muội hoá trang tốt!"

      Bạch ma ma là ma ma chải đầu cho Kỷ thị, có bàn tay khéo léo,dù dở cũng hóa thành hay. Kỷ thị còn có chút , Lục Thanh Lam tán thành gật đầu ngớt. Mới vừa rồi nàng còn nghĩ làm thế nào để nhắc nhở mẫu thân, may mà nàng có ca ca thông minh giúp nàng ít chuyện.

      Lục Văn Đình giải thích; "Mẹ nghĩ xem, Lục Thanh Nhân bị thua thiệt nhiều như vậy, nhất định tới chỗ lão phu nhân cáo trạng, theo tính tình của lão phu nhân, tất nhiên thiên vị Tam phòng, ở chỗ lão phu nhân chúng ta nhất định bị thiệt thòi. Giờ chúng ta phải kêuBạch tẩu tử đến hóa trang cho thương thế của muội muội nghiêm trọng thêm chút, như vậy chúng ta cũng có vẻ có lý hơn đúng !"

      Kỷ thị vừa nghe cũng bừng tỉnh đại ngộ, vội vàng kêu Bạch ma ma tiến đến hầu hạ. Bạch ma ma dựa theo lời dặn của Kỷ thị,hóa trang cho Lục Thanh Lam. Mọi chuyện vừa hoàn tấtxong Mục Nguyên đường bên kia phái người đến gọi.

      Kỷ thị trực tiếp dẫn Lục Thanh Lam đến Mục Nguyên đường, Lục Thanh Nhàn cùng Lục Văn Đình cũng theo.

      Đến Mục Nguyên đường, chỉ thấy lão phu nhân Trương thị ngồi giường la hán cao cao, vẻ mặt trầm giống như ai đó đào phần mộ tổ tiên của bà lên. Triệu thị cùng Lục Thanh Nhân tới từ lâu, ngồi ghế bằng gỗ hương ở phía dưới lão phu nhân, mà Lục Thanh Nhân còn ngừng lau nước mắt.

      Kỷ thị định dắt theo mấy đứa con thi lễ chào Trương thị, Trương thị hung hăng vỗ bàn cái, lạnh lùng : "Ngươi nuôi con tốt đấy, còn quỳ xuống cho ta!"

      Kỷ thị chấn động toàn thân, biết lão phu nhântất nhiên thiên vị, nhưng ngờ bà lại thiên vị đến mức bất công đến thế, biết xấu hổ đến thế. Nhưng lão phu nhân dù gì cũng là là mẹ chồng của nàng, cho dù mệnh lệnh của bà ấy có quá đáng đến cỡ nào, có sai lầm đến cỡ nào, nàng cũng phải vâng theo, bằng chính là ngỗ nghịch, đó là tộ cần phải nghiêm trị.

      Tuy Kỷ thị cam lòng, nhưng vẫn dắt theo ba đứa con quỳ xuống đất.

      Lúc nãy lão phu nhân đãthấy vết bầm tím người Lục Thanh Nhân, tức đến nổ phổi, chỉ vào Lục Thanh Lam : "Lục nha đầu, Lục Thanh Nhân dù gì cũng là tỷ tỷ của ngươi, sao ngươi dám xuống tay ác độc như vậy? Ngươi còn mà cũng ít có nhẫn tâm quá nhỉ?"

      Kỷ thị tức giận đến mức não cũng đau, muốn biện hộ giùm nữ nhi vài câu, Lục Thanh Lam "oa" tiếng khóc lớn lên, tiếng khóc kia vừa đau lòng vừa nín nhịn, quả rung động đến tận tâm can, người nào mềm lòng chắc chắn hận thể cùng khóc với nàng.

      Kiếp trước ở trong hậu cung của Tiêu Thiểu Huyền, công phu khóc lóc của nàng luyện đến đỉnh cao, nữ tử trong cung vì tranh thủ tình cảm mà ai nấy đều luyện riêng cho mình được bản lĩnh độc nhất vô nhị. Lúc khóc, vừa phải điềm đạm đáng như hoa lê đẫm mưa, lại phải giữ nguyên được hình tượng, được làm nhòe lớp trang điểm mặt, như vậy mới được gọi là thành công.
      Lazzy Le, Lim-0403, pé nhỏ kute25 others thích bài này.

    4. Learthy Phantomhive

      Learthy Phantomhive Active Member

      Bài viết:
      63
      Được thích:
      136
      Bạn Tiêu Thiểu Giác mà đến đúng lúc này thấy tiểu tức phụ khóc biết đau lòng đến cỡ nào. Còn lão phu nhân, ác nhân có ác nhân đến trị a, người nào đó chinh người cũng rất thuận tay.:yoyo53:
      Diệp Nhược Giai thích bài này.

    5. Linh Truc

      Linh Truc Well-Known Member

      Bài viết:
      235
      Được thích:
      267
      So công phu diễn khóc sao qua mặt được phi tần hậu cung. Triệu thị nhìn thấy mà ghét. Cầu cho TTG chỉnh mấy người này ak.
      Diệp Nhược Giai thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :