1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Mau xuyên công lược: Nữ phụ có độc - Miêu Mao Nho (14/5/18)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhi Huỳnh

      Nhi Huỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      276
      Được thích:
      6,873
      Thế giới thứ năm
      Edit: Nhi Huỳnh

      Chương 155

      Cửa ngay lúc này mở ra, một người từ ngoài vào, cậu vừa ̣nh thuận tay đem túi quăng lên sofa, nhìn thấy hai người đứng đó liền bối rối.

      chỉ cậu, Phong Quang cũng thật sự bối rối.

      Nơi này người phản ứng cực bình thường là Âu Tuân, cậu hỏi: “Cậu sao lại quay về?”

      Trong giọng nói có hương vị mất hứng, giống như nói quay về làm gì.

      “Tôi… tôi nhớ nhầm ngày phỏng vấn nên quay lại.” Quách Minh cảm thấy có chút tủi thân, nhưng khi nhìn đến gái bị Âu Tuân ôm vào trong ngực mới nhớ đến việc phải kinh ngạc trợn mắt, “Đây phải đại tiểu thư tập đoàn Hạ thị sao? Âu Tuân cậu bắt cóc ấy!!?”

      Bởi vì cậu ta bình thường cũng xem một ít tin tức tạp chí, cho nên cậu có nhìn qua ảnh của Phong Quang.

      Phong Quang bật cười, cảm thấy thú vị, “Đúng rồi, tôi bị cậu ấy bắt cóc tới đây.”

      “Âu Tuân cậu sao lại có thể làm loại chuyện này!?” Quách Minh kích động chỉ trích, “Cậu thiếu tiền có thể nói với tôi, người cậu bắt cóc là Hạ Phong Quang đó, đến lúc đó chúng ta giết con tin sẽ rất nguy hiểm cậu biết hả!?”

      Bây giờ Phong Quang cười nổi.

      Âu Tuân tỏ ra hờ hững, “Phong Quang là bạn gái của tôi.”

      “Bạn bạn bạn bạn… bạn gái!?” Quách Minh phóng đại lượng, xin thứ cho cậu hoàn toàn dám tin, loại người có niềm vui gì đời như Âu Tuân, làm sao có thể nhanh chóng tìm được bạn gái như vậy, cậu bất quá mới ra ngoài hai tiếng mấy mà thôi!

      Phong Quang gật đầu, “Đúng vậy, tôi và Âu Tuân trước mắt quen nhau, Âu Tuân, giới thiệu người này một chút sao?”

      Âu Tuân tựa hồ có chút ghét bỏ, “Bạn cùng phòng của tôi, Quách Minh, cậu ta quan trọng gì đâu.”

      Cho nên cần nhìn cậu ta quá nhiều.

      “Này, cái gì mà quan trọng? Tôi nhưng là người ở chung nhà đến bốn năm trong đời cậu đó!” Quách Minh nổi khùng, đoái hoài tới sự kiện Phong Quang trở thành bạn gái Âu Tuân khiến người ta kinh ngạc đến mức nào, cậu vô cùng đau đớn nói: “Lúc trước vừa vào đại học, cậu một người bạn cũng có, là tôi chủ động kết bạn làm ấm áp tâm hồn của cậu, sợ cậu một mình ở bên ngoài sẽ gặp nguy hiểm, cũng là tôi nhịn đau từ ký túc xá chuyển ra ở chung với cậu, còn bởi vì sợ cậu mỗi ngày nhàm chán mà nhịn được sinh luẩn quẩn trong lòng, tôi còn đặc biệt rủ cậu chơi game! Cậu còn nói tôi quan trọng, a, tấm lòng lương thiện của tôi thật là đau!"

      Quách Minh ôm ngực, muốn đời nhà ma!

      Mặc kệ hành động của Quách Minh khoa trương cỡ nào, Âu Tuân đều hờ hững đáp lại.

      Làm một gái nghiện internet như Phong Quang hỏi: “Chơi game? Hai người chơi game gì?”

      “Chính là…”

      “Quách Minh.” thanh lạnh lùng của Âu Tuân khỏi làm thân mình Quách Minh run lên một chút, ánh mắt Âu Tuân tối đen rõ, “Hôm nay giữa trưa cậu muốn ăn gì, tôi mời.”

      Quách Minh vốn rõ chuyện gì, nghe thấy có người mời mình ăn lập tức vui vẻ ra mặt, “Cảm xúc tốt nha, dẫn bạn gái trở về đúng là có khác, hôm nay còn mời tôi ăn cơm.”

      “Tình cảnh của hai người cũng thật tốt.” Phong Quang cảm thán nói một câu.

      Linh cảm trong đầu Âu Tuân trở nên mãnh liệt, cậu sợ Phong Quang hiểu lầm chuyện gì, lại nói với Quách Minh: “Tôi mời cậu ăn cơm, cậu đổ rác một tuần.”

      Cho nên đây là giao dịch, chứ phải bọn họ có tình cảm tốt.

      Quách Minh oán giận, “Tôi nói cậu một làm đàn ông gì mà tính toán chi li.”

      Âu Tuân mặc kệ, nắm tay Phong Quang dẫn đầu ra cửa.

      Quách Minh nhìn bóng dáng hai người bĩu môi, “Có bạn gái thì giỏi lắm à.”

      Thật đúng là rất giỏi, Quách Minh theo sau, cái bóng đèn này cậu ta nhất ̣nh phải làm rồi, hừ, Quách Minh căm giận nghĩ, cậu ta sớm hay muộn cũng phải thuyết phục vợ của mình tiến thẳng ra đời thực!

      Chương 156

      Mấy ngày gần đây, mỗi sáng sớm Phong Quang ra ngoài đều có thể nhìn thấy Âu Tuân ở ngoài cửa đợi , mỗi lần cậu đều đem theo bữa sáng khoái khẩu cho , mỗi ngày đều khác nhau, nhờ Âu Tuân ban tặng, Phong Quang tạo được thói quen tốt mỗi ngày đều ăn sáng, Quách Minh cũng có lời, đôi khi nhìn thấy Phong Quang và Âu Tuân cùng một chỗ, cậu ta sẽ thường xuyên chọc vào mà nói mấy câu, đơn giản là muốn cảm ơn Phong Quang, bởi vì , gần đây cậu ta cũng ăn được ít bữa sáng miễn phí.

      Từ miệng Quách Minh, Phong Quang cũng biết thật ra Âu Tuân đã học năm bốn, cậu vốn còn môn nào, bất quá lại có thời khóa biểu của Phong Quang, mỗi lần Phong Quang muốn học môn gì cậu sẽ theo cùng.

      Sau khi kinh ngạc, Phong Quang chỉ thấy bản thân có phải đã tìm được một bảo mẫu bên người , hỏi Âu Tuân: “Quách Minh đều tìm việc làm, mỗi ngày ở cùng em sao chứ?”

      đã tìm được công việc rồi.”

      “A? Là công việc gì?” tỏ vẻ nghi ngờ, bởi vì căn bản thấy qua bộ dạng làm việc của cậu.

      Âu Tuân trả lời, chỉ đổi qua đề tài khác, công việc của hắn chỉ cần một cái điện thoại là được.

      Ở một ngày đầy ánh nắng tươi sáng, trong giới truyền thông bỗng nhiên bùng nổ, bởi vì Thẩm Vật Ngôn luôn luôn tiếp nhận phỏng vấn lại chủ động mời phóng viên dự họp báo, còn nhắc tới thiên kim tập toàn Hạ thị, cũng là vị hôn thê của sẽ tham gia cùng, bọn họ nhất ̣nh sẽ tuyên bố một đại sự, ngẫm lại có bao nhiêu tòa soạn báo muốn lấy vé vào cửa để phỏng vấn, nhưng mà chỉ có các tòa soạn lớn cùng nhân vật truyền thông có uy tín danh dự mới được tham gia.

      Phong Quang đứng trong hành lang, lén lút ló đầu ra, thấy được ở đại sảnh có nhiều người cầm máy ảnh như vậy lại rụt đầu vào, vỗ vỗ ngực làm cho bản thân bình tĩnh lại.

      Thẩm Vật Ngôn vừa vặn tới, nhìn thấy dáng vẻ căng thẳng của bật cười, “Thế nào? Đại tiểu thư nhà họ Hạ sợ trời sợ đất bây giờ biết sợ rồi?”

      mới sợ!” trả lời mỉa mai, “Tôi chẳng qua chỉ muốn đến lúc chúng ta tuyên bố chuyện giải trừ hôn ước, sẽ có bao nhiêu người nói là chó mắt mù, cư nhiên giải trừ hôn ước với một người xinh đẹp như tôi.”

      “Người có mắt chó là .” Thẩm Vật Ngôn cong môi, “Dù sao đây chính là tự thừa nhận.”

      !”

      nhướng mày, chờ nổi trận lôi ̀nh.

      Phong Quang lại áp chế cơn tức của mình, cười ngọt ngào, “Giám đốc Thẩm thế mà đem lời tôi nói nhớ rõ ràng như vậy, thật đúng là khiến tôi thụ sủng nhược kinh nha.”

      Thẩm Vật Ngôn ngừng một chút, sau khi suy nghĩ có một chút hỗn loạn, châm chọc, “Dù sao đem mắt mình so sánh như mắt cho, từ trước đến nay tôi chỉ nghe thấy một mình nói qua.”

      “Thẩm Vật Ngôn!”

      “Đừng kêu lớn tiếng như vậy, tôi nghe được.” cười như nói: “Nhớ kỹ phải duy trì sự tao nhã, nếu bị bạn trai thấy được, cậu ta sẽ hối hận bản thân đã chọn một người đàn bà chanh chua làm bạn gái, đúng rồi, bạn trai đâu?”

      quản tôi nhiều quá đó!” nghiêng đầu hừ một tiếng, “Âu Tuân chờ tôi ở khách sạn, chúng tôi đã hẹn nhau cùng ăn tiệc quốc khánh.”

      “Thì ra Hạ cũng muốn giải thoát khỏi hôn ước này nhanh một chút, xem ra chũng ta khó mà có được một điểm giống nhau.

      dậm chân, “Đó là vì tôi ghét .”

      Thẩm Vật Ngôn bỗng nhiên nói gì.

      Phong Quang ngẩng đầu nhìn , “ nhìn tôi kì quái thế làm gì?”

      “Chẳng qua… nhớ tới một chút chuyện cũ.” Thẩm Vật Ngôn còn nhớ rõ, một ngày nào đó lúc mười bảy tuổi, theo cha mình lần đầu đến nhà họ Hạ, cũng lần đầu tiên gặp được Phong Quang.

      Lúc đó Hạ Phong Quang bất quá chỉ là một đứa trẻ bốn tuổi, trắng nõn non mịn, đầu đội vòng hoa, mặt non trắng nõn mặt váy đứng cỏ, chơi trò diễn công chúa với bảo mẫu của , khi đó còn rất nhỏ, lại vẫn cứ có khí thế duy ngã độc tôn, Thẩm Vật Ngôn nhịn được mà chọc ghẹo, cầm vòng hoa đầu .

      bé vừa ngẩng đầu, nhìn thấy đầu tiên là sững sờ một lát, tiếp theo liền muốn lấy lại vòng hoa của mình, Thẩm Vật Ngôn ỷ vào ưu thế chiều cao giơ tay lên, sôi nổi vài lần cũng lấy được, lúc đó cũng là dậm chân một cái, phồng má mà nói: “Tôi ghét .”
      thanh_thanh1, Lamdunghg21, doccomuu33 others thích bài này.

    2. Thanh Ngọc 1502

      Thanh Ngọc 1502 Member

      Bài viết:
      27
      Được thích:
      34
      Ngày nào cũng vào hóng chương mới của bạn :yoyo19::yoyo19::yoyo19:
      Nhi Huỳnh thích bài này.

    3. người qua đường

      người qua đường Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      549
      càng lúc c càng sắc. kiểu đc a ý huấn luyện mấy kiếp r ý :xitmau::xitmau::xitmau:
      Nhi Huỳnh thích bài này.

    4. Nhi Huỳnh

      Nhi Huỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      276
      Được thích:
      6,873
      Thế giới thứ năm
      Edit: Nhi Huỳnh
      Chương 157

      Rõ ràng thấ bé con mắc bệnh công chúa này rất thú vị, là khi nào thì bắt đầu ghét ấy đây?

      Là khi nghe được cha mình thông báo, “ con gái của nhà họ Hạ này về sau chính là hôn thê của con.”

      Thời điểm đó, Thẩm Vật Ngôn bỗng nhiên cực kỳ chán ghét , cho dù chỉ là một đứa bé bốn tuổi mà thôi.

      Phong Quang kỳ quái nhìn , Thẩm Vật Ngôn biết sao, bỗng nhiên đối với sự mờ mịt của có một loại bất mãn khôn kể, lúc ấy chỉ có bốn tuổi, cũng nhớ rõ cảnh tượng khi bọn họ mới gặp, nhớ rõ cũng là chuyện đương nhiên, nhưng Thẩm Vật Ngôn càng tức, giống như là thật lâu trước kia cùng người có một hứa hẹn, nhưng mà người kia đã quên, chỉ có còn nhớ rõ.

      Cảm giác bị phản bội.

      Phong Quang cảm thấy hơi thở người biến đổi, nhịn được lui ra sau một bước, “Thẩm, Thẩm Vật Ngôn, làm sao vậy?”

      có gì, đã đến giờ, ra ngoài .” Thẩm Vật Ngôn lạnh giọng trả lời xong, ra ngoài.

      Cái gì thế? Ngoài mặt người này lúc nắng lúc mưa, vừa nãy phải còn làm tổn thương đến vui vẻ sao? Sao lại đột nhiên làm mặt lạnh rồi?

      Đại khái nam chính đều có tâm hay thay đổi thất thường.

      Ừm, Phong Quang gật gật đầu, cũng theo ra ngoài.

      Nam nữ chính của buổi họp báo này xuất hiện, ánh đèn flash lập tức láo liên ngừng, lúc này đây họp báo cũng có khâu vấn đáp, nói cách khác, đây chỉ là thuần túy tuyên bố chuyện của bọn họ.

      Thẩm Vật Ngôn dùng khóe mắt nhìn gái ngồi ở bên cạnh mình, mặt mỉm cười khéo léo, tự nhiên phóng khoáng, dưới ánh đèn flash xinh đẹp gì sánh được, bỗng nhiên nghĩ tới một ý nghĩ thật lâu trước kia, khi vẫn còn rất nhỏ, chỉ có trực giác nhất ̣nh sẽ trưởng thành trở thành một mỹ nhân, trực giác của sai.

      Nhưng mà, cũng thích vị mỹ nhân này.

      “Xin chào mọi người.” thanh bình tĩnh của Thẩm Vật Ngôn vang vọng trong đại sảnh, tất cả mọi người đều yên lặng, đợi đến khi còn thanh nào khác, tiếp tục nói, “Tôi và Hạ có hôn ước là chuyện mà mọi người đều biết, hôm nay, chuyện mà tôi muốn tuyên bố, là hôn ước này trở nên còn giá trị nữa.”

      thanh nghị luận bên dưới sân khấu đột ngột nổi dậy.

      Thẩm Vật Ngôn nói như để ý, “Đây là kết quả mà tôi và Hạ đã thương lượng qua, đối với chuyện giải trừ hôn ước, chúng tôi đều có chung một thái độ.”

      bỗng nhiên nghe thấy tiếng khóc, nhìn qua nơi phát ra thanh, đúng là người bên cạnh , gái xinh đẹp khóc lê hoa đái vũ, đôi mắt đẫm lệ tràn đầy sự dám tin.

      Thẩm Vật Ngôn thể phủ nhận, trái tim của bỗng nhiên nhói lại một chút.

      Phong Quang khóc nói, “ thật sự giải trừ hôn ước với em sao?”

      “… nói gì thế?” Thẩm Vật Ngôn cảm thấy ổn.

      “Em tới tham gia họp báo là vì nói với em, phải tuyên bố ngày kết hôn của chúng ta, thì ra… thì ra muốn giải trừ hôn ước với em…” nghẹn ngào, khóc thành tiếng.

      Nếu nói lời của Thẩm Vật Ngôn là cục đá quăng vào mặt nước yên tĩnh, như vậy lời của Phong Quang chính là một trái bom nguyên tử dội xuống đất phẳng, trong nháy mắt, người ngồi đầy phía dưới ồ lên.

      Biểu tình Thẩm Vật Ngôn lạnh lùng, hạ giọng, “Hạ Phong Quang, đùa cái gì?”

      phải là gạt em đến đây tuyen bố chuyện hối hôn sao? tưởng em sẽ đâm lao phải theo lao mà đồng thuận với lời nói của à, Thẩm Vật Ngôn, thật bỉ ổi!” Phong Quang đột ngột đứng lên, cho dù nước mắt rơi cũng nhìn ra được rất tức giận, “Được, muốn hối hôn mới gạt em đến đây, đã để ý đến chút tình cảm nào, em đây cũng có gì để nói, các vị bằng hữu phóng viên, mọi người nghe cho tốt, hôn ước này trở nên có giá trị, từ nay về sau, tôi Hạ Phong Quang và Thẩm Vật Ngôn có bất kỳ liên quan nào!”

      “Hạ Phong Quang!” Thẩm Vật Ngôn cũng đứng lên cầm lấy tay , thể át giận.

      Bỗng nhiên, Phong Quang giơ tay lên, “Chát” một tiếng, bàn tay cùng lúc nặng nề đánh lên mặt Thẩm Vật Ngôn.

      Chương 158

      Hết thảy đều rất đột nhiên, cả phòng yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng vọng lẳng lặng từ bàn tay đó.

      Thân mình Thẩm Vật Ngôn cứng lại, thật khó tưởng tượng cũng có một ngày phải sững người như thế này, nhưng sự thật chính là cũng nhất thời mất phản ứng, chỉ có cơn đau mặt đó nói cho biết hết thảy đều đã xảy ra.

      Phong Quang cười lạnh, đạt được ý đồ, hết giận, dùng lượng chỉ có hai người bọn họ nghe được nói: “Thẩm Vật Ngôn, đây là nợ tôi.”

      Dứt lời, bỏ tay ra, xuống bục, khí thế của quá mạnh mẽ, các phóng viên tự giác được tránh ra một con đường , để cho thong dong rời .

      Thẩm Vật Ngôn chậm rãi nâng tay lên, đặt ở mặt bị cho một cái tát, ánh mắt giật mình ngớ ra, biết suy ngĩ cái gì.



      Trong một gian phòng được bao, Âu Tuân xem điện thoại, màn hình đúng là nội dung của buổi họp báo phóng viên, khi nhìn thấy Phong Quang khóc, cậu tự giác nắm chặt di động, nhưng lại nhìn thấy Phong Quang tát Thẩm Vật Ngôn một cái, cả người cậu lại thả lỏng.

      Phong Quang phải luyến tiếc Thẩm Vật Ngôn, chỉ tính kế Thẩm Vật Ngôn mà thôi, nhận thức được việc này, Âu Tuân thu hồi dự tính đem hệ thống công ty nhà họ Thẩm biến đen.

      Bỏ di động xuống, cửa theo thời gian đã tính mở ra, Phong Quang vào liền thấy một cái khuôn mặt tươi cười thật to, “Thân ái, em đã trở về!”

      Âu Tuân đứng dậy, chuẩn xác nhào vào lòng cậu, khống chế được xúc động muốn theo bản năng để tay lên ngực , cậu thuận thế đem tay giơ lên đặt lên ̉nh đầu , mấy ngàu qua tới giờ, đối với loại hành vi lần mò tìm kiếm này cậu đã luyện đến quen.

      “Đồ ăn đã đem lên xong rồi.”

      Phong Quang nhìn bàn, kinh ngạc, “Cư nhiên đều là đồ mà em thích ăn!”

      cười hì hì rời khỏi lòng cậu, chạy đến bên bàn ngồi xuống, Âu Tuân cũng ngồi xuống bên cạnh .

      Vừa nhắc đũa lên, liền phản ứng lại hỏi: “Sao biết được em thích ăn cái gì?”

      cũng có bạn bè gì, người duy nhất biết được sở thích của cũng chỉ có dì Lâm mà thôi, nhưng mà dì Lâm chưa bao giờ đem chuyện liên quan đến nói ra ngoài.

      Đối với vấn đề khó trả lời này, đơn giản, cậu chỉ có hai chữ: “Trực giác.”

      Thật đúng là… câu trả lời làm người ta phản bác được.

      Phong Quang cắn đũa, nhìn chòng chọc mặt Âu Tuân một hồi lâu, như muốn nhìn ra được cái gì.

      Ánh mắt Âu Tuân một chút mơ hồ cũng có, cậu thuận miệng nói, “Còn có một món canh chưa mang lên, thúc giục họ.”

      Cậu đẩy cửa ra ngoài, hoảng hốt loạn, lưng cũng rất thẳng.

      Nhưng mà Phong Quang chỉ thấy rằng có chỗ nào đó đúng lắm, suy nghĩ hồi lâu cũng nghĩ ra được là cái gì, điện thoại bàn lại rung lên, điện thoại của Âu Tuân, cầm lên nhìn thấy tên hiện màn hình, là Quách Minh gọi tới, giúp Âu Tuân nghe một chút chắc là cũng có chuyện gì đâu?

      Do dự một chút, nhận cuộc gọi, còn chưa kịp mở miệng nói Âu Tuân ở đây, bên kia Quách Minh liền đánh rắm thể đợi nói: “Âu Tuân, đem tài khoản game của cậu cho tôi mượn một chút, tôi còn đánh nhau, acc của tôi lúc trước lại giết người ở thành chủ, chỉ số sát khí quá cao bỗng nhiên bị quan phủ bắt vào ngục giam rồi.”

      “Acc nào?”

      Trước khi ý thức được thanh đúng, Quách Minh theo bản năng nói tiếp: “Chính là acc Nhậm Ngã Hành của cậu đó, thân trang bị đó của cậu đánh phó bản nhất ̣nh vèo vèo vèo là xong! … Aiz, đợi chút, giọng nói này… là em dâu?”

      Phong Quang nở nụ cười, “Là cha .”

      cắt đứt điện thoại.

      Vài phút sau cửa lại mở ra, Âu Tuân vào, cậu ngồi lại bên người Phong Quang, nắm tay nói: “Canh rất nhanh sẽ đem tới.”

      Mỗi khi đến gần , cậu luôn muốn đụng tới một bộ phận nào đó của mới cảm thấy an tâm.

      vất vả rồi.” ôn nhu cười, “Nhậm Ngã Hành.”

      Chương 159

      Giống như có một chậu nước lạnh từ ̉nh đầu Âu Tuân đổ xuống, cậu như rơi vào hầm băng, cả người rét run, theo bản năng nắm chặt tay , “Phong Quang…”

      “Câm miệng!” Phong Quang thu lại ý cười, rút tay ra đứng lên, xoay người muốn .

      “Phong Quang!” Ât vội vàng ngăn lại trước người , đem ôm chặt, dùng giọng điều cầu xin nói: “ cần cần …”

      Trừ bỏ ba chữ này, cậu tựa như biết nói lời gì khác nữa.

      Phong Quang bỗng nhiên cảm thấy bi ai, biết là với cậu hay với chính mình, an tĩnh bị cậu ôm một hồi lâu, rốt cục vẫn nhẫn tâm đẩy cậy ra, cười như nói: “Tôi nên gọi là Âu Tuân, hay là Nhậm Ngã Hành? Tôi sớm nên nghĩ đến, trong game lần đầu tiên nhìn thấy , đã biết tên của tôi, có thể thấy biết thân phận thật của tôi, trong game ghét tôi như vậy, nhưng ngoài đời còn nói là thích tôi, Âu Tuân, tiếp cận tôi rốt cục là có mục ́ch gì?”

      phải, có ́ ý tiếp cận em.” Cậu muốn chạm tay vào người nhưng bị tránh thoát, trong mắt cậu tiêm nhiễm sắc thái gần như là cầu xin.

      Đây là một loại ánh mắt dễ dàng khiến người khác chịu thua, Phong Quang nghiêng đầu, nhìn tới mắt cậu, nâng tay, hung hăng lau nước mắt muốn rơi ra ở khóe mắt, “ sớm đã biết tôi, cho nên ngày đó… Lúc đưa khăn tay cho tôi, nhìn thấy đó là tôi liền rời , bởi vì ghét tôi.”

      “Thời điểm đó, còn chưa thích em.” Cậu ́ gắng giải thích cho bản thân, cho dù nhìn thấy nước mắt của , cậu đã muốn mất mọi năng lực tự hỏi hay gì khác.

      “Đúng nha, thời điểm đó thích tôi, vậy người thích là ai?” Phong Quang cắn môi, khống chế thanh nghẹn ngào của chính mình, “ cảnh cáo tôi nên chọc vào người thể dây vào, người đó là ai?”

      Phong Quang thể trả lời, cậu dùng giọng điệu hèn mọn nhất, “Phong Quang, đừng khóc được ?”

      nâng tay gạt tay cậu duỗi qua muốn giúp lau nước mắt, mặt dù khóc, nhưng ánh mắt, tư thái cũng cực quật cường, “Tôi đoán, người đó là Triệu Tiểu Lộ, đúng ?” Thấy cậu mở miệng muốn nói gì đó, lạnh giọng nói: “ chỉ cần nói cho tôi, phải hay phải?”

      Cậu cãi lại.

      “Tôi hiểu rồi.”

      Phong Quang mới một bước đã bị cậu bắt được cánh tay.

      sẽ giải thích, em muốn biết cái gì đều có thể nói cho em, Phong Quang, tin tưởng …” Âu Tuân chưa bao giờ hận tính biết nói chuyện của mình đến vậy, cậu chỉ có thể khổ sở van nài , “Em tin tưởng , thật sự… thật sự rất thích em.”

      Phong Quang giương lên một cái cười thoáng qua, cực kỳ châm chcoj, “Tôi hiện tại cái gì cũng đã biết, biết Vãn Dương trong game là tôi, cho nên sẽ trong game cảnh cáo tôi, uy hiếp tôi, bởi vì thấy tôi khi dễ Triệu Tiểu Lục, hiện tại ngẫm lại, những vấn đề trước kia tôi thể giải thích, biết thời khóa biểu của tôi, biết tôi thích ăn cái gì, nhà tôi ở đâu… Mọi chuyện của tôi đều biết, sự thần thông quảng đại của thật sự là… khiến tôi sợ hãi.”

      Hai chữ sợ hãi đó tàn nhẫn đâm xuyên qua trái tim cậu, “ biết những chuyện đó, là vì thích em, muốn hiểu em.”

      “Cho nên tiếp cận tôi là vì cái gì? Vì thay Triệu Tiểu Lục báo thù tôi sao?” Bỗng nhiên, cả người run rẩy một chút, xác ̣nh nhưng như trước liên tưởng đến chuyện có khả năng nhất, “Thời gian đó, sự kiện chuyện xấu của tôi, tất cả đều là làm, phải ?”

      Âu Tuân một chữ cũng nói nên lời, cậu muốn lừa , nhưng lại càng tưởng được hậu quả nếu như cậu thừa nhận chuyện này, cậu cầm lấy tay run run, ánh mắt tối đen tràn đầy cầu xin chấp nhất, có thể làm cho bất kỳ gái nào cũng phải cảm động.

      -----------------------------
      Editor: Đến chương này như mọi người đã xem, Phong Quang k biết Âu Tuân và Nhậm Ngã Hành là một, nhưng biết mục tiêu công lược là Nhậm Ngã Hành. vẫn chọn thích Âu Tuân bởi vì thích thế, thích là làm, nhiệm vụ mặc kệ nó.
      Mình cũng k chắc tác giả xây dựng nữ chính thế giới này ra sau, lúc đầu lời nói của Tiểu Lục kiểu như đã biết Phong Quang k phải là người đẩy mình, nhưng sau đó lại tỏ thái độ k biết, hoặc là em này diễn quá hay, hoặc là em này bạch liên bông k biết gì thật.
      Sau mỗi thế giới Phong Quang sẽ bị tẩy trừ tình cảm, k chỉ có tình cảm biến mất hết mà toàn bộ ký ức quá trình về nam phụ thế giới đó đều quên hết, chuyện này mấy thế giới về sau các bạn sẽ rõ hơn. Thế giới này có lẽ vì hệ thống tự nhiên biến mất nên mới nhớ được An Đồng và Tống Mạch, cũng là lý do Phong Quang làm bừa theo ý mình. Mình nói trước vì sợ mấy bạn cảm thấy Phong Quang giả vờ ngây thơ. Mà nói thật, cười có thể giả, khóc có thể giả, đỏ mặt thì k giả được, mà gái mấy đời chồng bị ôm còn đỏ mặt được thì cũng vô lý phải k? Mỗi thế giới Phong Quang đều có tình cảm thật, quá trình cua trai có thể giả vờ này nọ, nhưng tình cảm sẽ k đùa.
      Last edited: 9/8/17
      thanh_thanh1, Lamdunghg21, doccomuu29 others thích bài này.

    5. nguyệt vi

      nguyệt vi New Member

      Bài viết:
      16
      Được thích:
      8
      Cuối cùng cũng có chương mới. Hix
      Ngược nam chính rồi kkk

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :