1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cưng Chiều Thê Tử Bảo Bối_ Mạt Trà Khúc Kỳ (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Suuuly

      Suuuly Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      1,049
      Lục thúc đến nhà đúng là muốn uống rượu cưới, nhưng là vì rươu cưới của chính mình :058:
      hề hề ... đọc xong chương này, mem có cảm giác như xem drama Hàn xẻng, cắt chương y như cắt tập phim ...:th_54:

    2. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Rồi.. Tuyên Vương sợ mất vợ này, Thanks các Nàng
      biu~biu~biu thích bài này.

    3. Yoororo

      Yoororo Active Member

      Bài viết:
      172
      Được thích:
      198
      Đến để cầu hôn sao? :)) cưới vợ phải cưới liền tay
      biu~biu~biu thích bài này.

    4. NganPhuong214

      NganPhuong214 Well-Known Member

      Bài viết:
      110
      Được thích:
      4,141
      Edit : NgânPhương


      Chương 91


      Kiều Thị : " Tuyên Vương đến, phải có Quốc công gia sao? Bọn họ đàm luận chính , ta tới đó làm gì."


      Hứa ma ma lại : "Hôm nay cũng phải mình Tuyên Vương đến đây, mà cùng đến với Mục lão thái thái."


      Mục lão thái thái tới?


      Kiều Thị ngẩn ngơ lúc, hỏi: "Chính là Mục lão thái thái của Phụng Quốc Công phủ tới?" Thấy Hứa ma ma gật đầu, Kiều Thị lúc này mới vội vàng đứng dậy, kinh ngạc , "Sao lại mời lão nhân gia đến nới này?"


      Kiều Thị trong lúc nhất thời nghĩ mãi cũng ra, nên quay sang với Giang Diệu: "Mẫu thân ra ngoài tiếp khách, con chờ lúc nữa." Kiều Thị vội vàng, nên tất nhiên nhìn thấy khuôn mặt của con bà cũng sững sờ.


      Giang Diệu hồi lâu mới kịp hồi hồn, theo bản năng nắm chặt hai tay, mi mắt lẳng lặng nhìn xuống, cúi đầu nhìn ngón tay của mình. Nhớ lại lời hôm qua Lục Lưu cùng nàng, hôm nay tặng nàng lễ vật, có lẽ là chuyện này. Giang Diệu cong cong vành môi, thầm nghĩ: Đúng là biết xấu hổ mà, định đem bản thân tặng cho nàng sao?


      Nếu lúc trước Giang Diệu còn có chút do dự, nhưng khi nhìn thấy thái độ hôm qua của Chu thị, nàng lập tức còn gì để do dự nữa. Mục lão thái thái cùng lão vương phi của Tuyên Vương phủ là tỷ muội, hôm nay Lục Lưu lại cùng Mục lão thái thái tới phủ Trấn Quốc Công này, mục đích cực ràng .


      Giang Diệu rất lo lắng . Cha mẹ nàng cũng phải loại người sợ hãi quyền lực, dù Lục Lưu đến cầu thân, nếu hài lòng, vẫn từ chối như thường. Theo ý lúc trước của cha mẹ nàng, gả nàng cho người như Lục Lưu.


      Càng nghĩ, hàng mày của Giang Diệu càng cau lại mấy phần. Người này cũng nhắc trước với nàng,nnếu sớm ,nàng cũng có chuẩn bị tốt,bcùng Lục Lưu trong ứng ngoài hợp.


      Trong phong khách phủ Trấn Quốc Công, ngồi ở vị trí chủ vị là Mục lão thái thái, tóc hoa râm, mặt mày từ ái, mặc bộ y phục bằng lụa đỏ thêu ngũ vân vờn hoa, trán của bà mang sợi dây hoa mẫu đơn bằng vàng, toàn thân đều toát lên vẻ quý phái khí thế.


      Ngay cả lão thái thái của phủ Trấn Quốc Công ở trước mặt Mục lão thái thái cũng có vẻ phóng khoáng bằng .


      Mười mấy năm qua, Mục lão thái thái chỉ lòng lễ Phật, cực kỳ hiếm tiếp khách, chi lại chủ động tới cửa như hôm nay.


      Hai vị lão thái thái ngồi ở vị trí đầu, Giang Chính Mậu ngồi dưới tay lão thái thái. Giang Chính Mậu nhìn Mục lão thái thái cùng mẫu thân mình chuyện, nhịn được lại liếc nhìn Tuyên Vương đứng bên người Mục lão thái. Thấy vị Tuyên Vương này tuổi còn trẻ, hôm nay mặc thân cẩm màu xanh sẫm, thêu hoa văn, đai lưng khảm ngọc, chân mang giày bằng gấm vân cẩm màu đen thêu chỉ vàng. Kim quan rực rỡ, khuôn mặt tuấn mỹ nho nhã giống như được khắc ra từ ngọc.


      Nhưng cách ăn vận này cũng quá mức long trọng, hôm nay phủ Trấn Quốc Công bọn họ cũng đâu có làm hỉ . Lại nhìn sang Mục lão thái thái, lông mày Giang Chính Mậu càng cau lại mấy phần. Khi nghe Mục lão thái ràng mục đích đến của mình, Giang Chính Mậu mới kinh ngạc ngớt, ngơ ngác : "Ý của lão phu nhân là..."


      Mục lão thái thái cười tươi, liếc mắt nhìn Lục Lưu bên cạnh, : "Đứa này là ta nhìn nó lớn lên, muội muội ta trước khi , cố ý dặn dò ta rằng, sau này chuyện đại cả đời của đứa bé này, nhờ ta quan tâm giúp đỡ nó chút. Quốc công gia nhìn xem, cái khác , đứa bé này dáng dấp dung mạo rất tuấn tú, nhân phẩm cũng tốt... Cùng làm quan trong triều, chắc trong lòng Quốc công gia cũng biết, nó cũng là người có thể đảm đương trách nhiệm lớn." xong , Mục lão thái thái liếc mắt ra hiệu cho Lục Lưu, Lục Lưu hiểu ý, xoải bước tới trước mặt Giang Chính Mậu.


      Giang Chính Mậu theo bản năng muốn hành lễ, lại thấy nam tử trước mắt hai tay cung kính trình lên tờ giấy vàng, nghe ôn hòa : "Quốc công gia cần đa lễ."


      Giang Chính Mậu hai tay tiếp nhận tờ giấy vàng viết ngày sinh tháng đẻ, nhất thời cảm thấy đầu có chút choáng váng, hiển nhiên còn chưa kịp phản ứng.


      Chuyện này...


      Ông nhìn lướt qua, ngước mắt, thấy lão thái thái liếc mắt nhìn về phía mình, trong ánh mắt có ý dò hỏi. Rốt cuộc là chuyện đại cả đời của khuê nữ, Giang Chính Mậu làm cha, đương nhiên có quyền lên tiếng, ông : "Tiểu nữ tuổi còn quá , cứ xem như định thân, nhưng nếu muốn thành thân, sợ là phải đợi thêm mấy năm."


      Mà Tuyên Vương hai mươi, việc hôn nhân này cũng thể kéo dài nữa, theo lý thuyết nương mười lăm, mười sáu tuổi mới thích hợp nhất.


      Mục lão thái thái lại : "Giang tiểu nương năm nay mười ba tuổi, năm nay định thân, chờ sang năm cập kê , là có thể thành thân . Chuyện này hoàn toàn thành vấn đề."


      Nhưng Giang Chính Mậu dự định giữ khuê nữ đến mười sáu tuổi mới gả, chưa từng nghĩ tới vừa cập kê liền để khuê nữ kết hôn. Lời Mục lão thái thái cũng sai, ông cũng có cách nào phản bác. Giang Chính Mậu cười : "Lão phu nhân cũng , nương của quý phủ chúng tôi từ quen được nuông chiều rồi, sợ là... Sợ là đảm đương nổi vị trí chủ mẫu."


      Mục lão thái tháu lại : "Quốc công gia cũng biết Tuyên Vương phủ là do ai làm chủ, Giang tiểu nương nếu gả qua đó, đương nhiên mọi người đều theo ý nàng, chút cũng làm bé con chịu thiệt. Còn vị trí Vương phi, ta lại nghe Giang tiểu nương thông tuệ cơ linh, có số việc vừa học biết, nếu ngại vất vả, đứa này ta cũng đau lòng, thành thân xong, Giang tiểu nương nếu muốn quản gia quản gia, còn nếu muốn quản để hạ nhân làm, mọi việc đều thuận theo ý nàng ấy."


      Nhất thời Giang Chính Mậu cũng biết phải nên thế nào.


      Mục lão thái thái là người thông minh, lập : "Đương nhiên, ta cũng hiểu tâm tình của cha mẹ khi sắp gả nữ nhi, việc hôn nhân đại thể qua loa. Hôm nay ta mang theo đứa này đến đây, cũng mong có thể cầu được con dâu ngay lập tức , Quốc công gia cần thời gian suy nghĩ, thương lượng qua với phu nhân, cũng là chuyện đương nhiên."


      Giang Chính Mậu : "Đúng thế, phải suy nghĩ thêm."


      Sau đó Mục lão thái thái lại quay sang chuyện với lão thái thái. Kể đứa Lục Lưu này hiểu chuyện thế nào, tính cách tốt ra sao.


      Mục lão thái cười cười : "... Việc kia cứ như vậy . Quốc công gia cứ cân nhắc kỹ, lần sau ta đến nghe ý kiến của Quốc công gia." xong liền đứng dậy, Lục Lưu bên cạnh vội hướng về lão thái thái cùng Giang Chính Mậu gật đầu, sau đó đỡ Mục lão thái thái ra ngoài.


      tới bên ngoài, Mục lão thái thái nhìn sắc mặt Lục Lưu, nhịn được cười : "Con đó, bình thường phải rất bình tĩnh sao? Sao hôm nay lại nôn nóng đến thế?"


      Lục Lưu nhàn nhạt : "Lần tới lại phải nhờ di bà bà tiếp tục đến đây chuyến ."


      Nhìn đứa này, Mục lão thái liền nhớ đến muội muội của bà, nếu muội muội bà vẫn còn, biết Tôn nhi rốt cục có ý muốn cưới vợ, có lẽ vui đến nhường nào. Mục lão thái được đỡ lên xe ngựa, : "Việc hôn nhân của con, ta tất nhiên giúp. Chờ nửa tháng sau, ta cùng con đến đây thêm lần nữa."


      Lục Lưu rũ mắt xuống, đắn đo lúc rồi mới : "Mười ngày sau ."


      Mục lão thái thái bật cười thành tiếng, : "Con là... Được, cứ theo ý con , mười ngày sau"


      Lông mày Lục Lưu lập tức giãn ra.





      Lúc Kiều Thị đến phòng khách, biết được Mục lão thái thái cùng Tuyên Vương rời , thấy sắc mặt phu quân mình và lão thái thái đều nghiêm nghị, nhịn được lo lắng : "Quốc công gia, hôm nay Tuyên Vương cùng Mục lão thái thái đến là vì chuyện gì?" Sau khi nghe Giang Chính Mậu kể lại đầu đuôi việc, nhận lấy tờ giấy có ghi ngày sinh tháng đẻ từ tay ông, bà giật mình, lúc sau mới như kịp hiểu, "Hèn chi ..."


      Hèn chi vào hôm Đế hậu đại hôn, Tuyên Vương lấy lòng Kiều Thị như vậy.


      Hèn chi hôm qua trưởng tử kết hôn, Tuyên Vương chỉ đến dự tiệc, thái độ thân mật, lại còn ngồi ở bên cạnh con thứ ba, còn đưa phần đại lễ cực kì quý trọng.


      ra là sớm có dự mưu!

      Gân xanh trán Giang Chính Mậu giật giật ngừng, nhìn vào ánh mắt của lão thái thái, liền động viên : "Mẫu thân yên tâm, chuyện này nhi tử xử lý thích đáng." Sau khi trấn an được lão thái thái liền sai người đưa bà về Thượng Ân đường.


      Kiều Thị suy nghĩ chút, : "Việc kia quốc công gia trả lời ra sao?"


      Giang Chính Mậu : "Mục lão thái thái đúng là người hiền lành, đồng ý cho chúng ta thêm chút thời gian suy nghĩ. Nhưng về phía Tuyên Vương ——" Giang Chính Mậu làm sao cũng nghĩ thông, vì sao Tuyên Vương lại đột nhiên coi trọng khuê nữ của ông. Ông nhìn thê tử, hỏi, "Tuyên Vương từng gặp Diệu Diệu của chúng ta khi nào thế?"


      Kiều Thị nhất thời hiểu ý của phu quân mình, : "Chuyện này, để thiếp thân đến hỏi thử xem."


      Giang Chính Mậu cũng biết, chuyện này nhất định phải báo với khuê nữ, liền : "Vậy cũng được, nàng đến hỏi con bé thử xem."


      Kiều Thị vội vàng quay lại Cẩm Tú viên, vào, liền thấy bên trong khuê nữ yên tĩnh ngồi giường nhỏ bên cửa sổ, cúi đầu thêu thùa. Lúc trước người tới cửa cầu thân phải là có, nhưng Kiều Thị lại có cảm giác mãnh liệt như ngày hôm nay. Cứ luôn cảm thấy, bé nho nhò gầy teo trong tã lót chớp mắt cái đến tuổi phải lập gia đình. Bà qua ngồi xuống, hỏi: "Hôm nay Mục lão thái thái cùng Tuyên Vương đến để làm gì, con biết ?"


      Trong lòng Giang Diệu tuy nhưng cũng dám thẳng, chỉ ngước mắt nhìn mẫu thân mình, hé môi : "Mẫu thân..."


      Kiều Thị thẳng đáp án: "Là đến cầu thân. Vì con."


      Dù sao cũng là nương gia, đến chuyện cầu hôn, gò má Giang Diệu nhất thời đỏ ửng, nhưng nàng cũng thẹn thùng đến mức ra lời, chỉ hỏi : "Vậy cha thế nào?"


      Nếu lúc trước chỉ là có chút hoài nghi, đến tại Kiều Thị ràng , bà đưa tay véo khuôn mặt mềm mềm của khuê nữ, : "Con lén lút gặp qua Tuyên Vương lúc nào thế?"


      Mặc dù đúng là nàng có lén lút gặp Lục Lưu, nhưng trắng ra như thế, vẫn thẹn thùng thopi. Giang Diệu nũng nịu gọi tiếng "Mẫu thân", sau đó mới : "Chỉ là... Chỉ là tình cờ gặp qua vài lần thôi."


      Kiều Thị : "Vậy con hãy thành cho mẹ biết, con vừa ý Tuyên Vương?"


      Mẫu thân nàng xưa nay thẳng, Giang Diệu cũng cảm thấy kinh ngạc , nàng nghĩ nhiều, liền : "Lục Lưu ... rất tốt."


      Nhìn , trực tiếp gọi tên luôn rồi . Lúc này Kiều Thị cũng có thời gian để sửa lại cách gọi đúng mực cho nàng, nghĩ lại , lúc trước là bà hiểu nhầm, con bà đối với Hoắc Nghiễn phải là thương. Vì thế, tâm trạng của Kiều Thị cũng thở phào nhõm. Lại trước kia bà thực rất thưởng thức Tuyên Vương. Người ta hay đại công tử của Bình Tân Hầu phủ nhân phẩm hình dạng là xuất sắc nhất ở Vọng Thành, nhưng đứng bên cạnh Tuyên Vương, khó tránh khỏi thua kém khá xa.


      Thấy mày liễu của mẫu thân cau lại, Giang Diệu sợ bà đồng ý, trong nhà này, chỉ cần mẫu thân nàng gật đầu, cha nàng cùng các ca ca gật đầu cũng là chuyện sớm hay muộn, việc gì cũng thế. Đôi mắt to của nàng chuyển động, : "Mẫu thân, hôn của Tam ca lần trước, chính là Lục Lưu giúp đỡ."


      Kiều Thị mặc dù có chút bất ngờ, nhưng nghe được cái này, cũng kinh ngạc giống như lúc nghe Tuyên Vương tới cầu thân. Bà : "Con tìm ?"


      Giang Diệu vội vàng lắc đầu, : "Nữ nhi có. Là thấy chúng ta bị khó dễ,nên mới chủ động tìm hoàng thượng. Mẫu thân, nữ nhi biết đúng mực."


      Kiều Thị cũng tin nhân phẩm của Tuyên Vương, khuê nữ của bà tuổi tuy , nhưng cũng là đứa bé thông tuệ, làm ra việc hồ đồ. Chỉ là bây giờ, thấy khuê nữ chủ động lên tiếng giúp Tuyên Vương, ý của Diệu Diệu, bà cũng cần hỏi nhiều nữa . Kiều Thị suy nghĩ phen, : "Chuyện này, để mẫu thân suy nghĩ chút."


      Giang Diệu ngoan ngoãn : "Nữ nhi nghe mẫu thân."


      ai hiểu con bằng mẹ, Kiều Thị sao lại biết, tại khuê nữ biểu càng ngoan ngoãn, là biết nàng đồng ý hôn này. Chỉ là thân phận của đối phương quá đặc thù, việc hôn nhân này thể qua loa. Kiều Thị lại cùng khuê nữ chuyện lúc, đến lúc dùng cơm trưa, cả nhà mới ngồi cùng ở bàn cơm.


      Hôm nay Tuyên Vương tới cửa cầu thân, ai biết chuyện, trong buổi sáng, truyền khắp Vọng Thành. Lúc Giang Thừa Ngạn ở sân cưỡi ngựa, nghe bằng hữu thân thiết đến vỗ vai chúc mừng y 'Có em rể là Vương gia' cũng có chút hồ đồ.


      Lúc dùng cơm trưa, Giang Thừa Ngạn mới căm giận : "Diệu Diệu của chúng ta thể gả cho tên đó, ta đồng ý!" Giang Thừa Ngạn vốn đối với Lục Lưu có cảm tình gì, hôm qua thấy hề có chút cao ngạo nào của Vương gia, hào phóng sảng khoái chuyện với y, làm y sinh ra ý nghĩ muốn kết giao bằng hữu.


      Nhưng nhìn , hôm qua vừa mới lấy lòng , hôm nay lập tức lại để lộ ra đuôi cáo.


      Giang Thừa Ngạn , "Con mà, tự dưng lại đến lấy lòng, phải gian trá cũng muốn trộm cướp cái gì đó. Thấy chưa, con đúng quá mà."


      Lão nhị Giang Thừa Hứa tuy gì, nhưng ánh mắt lạnh lùng đạm mạc, vẫn cho thấy lập trường của mình.


      Lão đại Giang Thừa Nhượng, thành thân xong cũng thận trọng hơn, thêm gì, thấy thê tử mới cưới bên cạnh có chút câu nệ, liền tự gắp miếng chân giò hun khói đặt vào đĩa trước mặt thê tử. Tống Loan yên tĩnh dùng cơm, thấy phu quân săn sóc, lỗ tai nóng lên, nhìn về phía y khẽ mỉm cười.


      Giang Thừa Nhượng tâm tình sung sướng, lại nhìn muội muội, thấy khuôn mặt nhắn của muội muội gần như đều vùi vào trong bát cơm.


      Giang Thừa Ngạn lải nhải. Giang Chính Mậu lạnh lùng : "Ăn , ngủ , mau mau ăn cơm."


      Giang Thừa Ngạn bất mãn "Ồ" vài tiếng, lúc này mới cúi đầu ăn cơm.


      Dùng xong cơm trưa, Giang Diệu cũng lập tức trở về Cẩm Tú Viện, mà ở trong chòi nghỉ mát bên cạnh ao hoa sen đứng lúc. Thấy hoa sen mịn màng xinh đẹp, lá sen xanh như chiếc mâm bằng ngọc, làm nàng nhớ đến cảnh tượng cùng Lục Lưu chơi thuyền hồ buổi tối hôm ấy.


      "Diệu Diệu."


      Nghe phía sau có người gọi tên của nàng, Giang Diệu quay đầu, nhìn người đến chính là Tống Loan, bèn : "Đại tẩu."


      Tống Loan gật gù, đứng bên cạnh em chồng, : "Diệu Diệu đừng vì việc hôn nhân mà lo lắng, cha mẹ tất nhiên muốn thứ tốt nhất cho muội. Còn Nhị đệ, Tam đệ, từ vô cùng bảo vệ muội, sợ là bất kỳ người nào tới cầu thân, đều có thể chỉ ra đống lớn sai phạm."


      Đúng vậy. Lúc trước cũng có mấy gia đình đến cầu thân, trực tiếp bị ba ca ca nàng quở trách đáng giá đồng, ra hồi toàn là đám dưa vẹo táo nứt.


      Tống Loan lại : "Muội yên tâm, cho cùng, tâm ý của muội mới là quan trọng nhất."


      Giang Diệu nhìn đại tẩu ôn nhu hiền lành trước mắt, cũng cảm thấy mình lo xa rồi. Cha mẹ nàng cùng các ca ca, đương nhiên muốn gả nàng cho vị phu quân mà nàng vừa ý. Nàng vừa ý Lục Lưu, nếu sau này nàng cùng Lục Lưu định thân, sợ là nhóm ca ca của nàng nhìn Lục Lưu cũng hợp mắt. Giang Diệu khẽ mỉm cười, : "Đa tạ đại tẩu."





      Mặt trời sắp lặn, ánh chiều tà từ cửa sổ chênh chếch chiếu vào thư phòng. Lục Lưu ngồi trước án thư, nhìn đống tấu chương chồng chất. Hôm nay đến giữa trưa mà chưa xem được nửa so với ngày thường.


      Lục Hà đứng bên ngoài, cũng hiểu được việc hôm nay Vương gia đến phủ Trấn Quốc Công phủ cầu thân gặp phải trắc trở. Y định bưng trà vào, nhìn thấy gã sai vặt của Ngọc Bàn Viện vội vàng chạy tới, lại gần ghé vào lỗ tai lúc. Lục Hà vừa nghe, nhất thời vui mừng, : "Là chứ?"


      Gã sai vặt gật đầu : "Ở ngay cửa sau."


      Lục Hà muốn vào bẩm báo Vương gia, nhưng nghĩ tới điều gì, bước chân dừng lại, trực tiếp tới phía cửa sau.


      Lục Lưu ngừng động tác tay, cúi đầu uống hớp trà, cảm thấy nước trà có chút nguội, muốn gọi Lục Hà ở cửa, lại nghe được tiếng bước chân nhàng tới. Lục Lưu là người tập võ, vừa nghe tiếng bước chân này liền biết là nữ tử. ngẩng đầu, nhìn người chậm rãi vào, là tiểu nương được bao bọc chặt chẽ trong chiếc áo choàng bằng gấm màu xanh đen thêu hoa hải đường.


      Lúc này mới đứng dậy bước nhanh đến, tới trước mặt nàng, cất giọng ôn hòa : "Sao nàng lại đến đây?"
      kem_1010, TieuLinh8359, Happyanh63 others thích bài này.

    5. Yoororo

      Yoororo Active Member

      Bài viết:
      172
      Được thích:
      198
      Ôi!!! Ko biết bao giờ 2 ng này mới cưới nhau đc đây :) cảm ơn nàng edit :)
      biu~biu~biu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :