1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

ĐẺ MƯỚN - Lục Niệm Hòa (51c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      ĐẺ MƯỚN
      [​IMG]

      Tác giả: Lục Niệm Hòa
      Chuyển ngữ: nhoclubu

      Nguồn : http://greenhousenovels.com/
      Số chương :51

      Giới thiệu
      Tân Đồng nghĩ muốn nát óc cũng nghĩ đến, khi tính chuyện kết hôn với mối tình đầu, lúc ra mắt người thân của bạn trai, lại đột nhiên xuất thêm đứa con trai, mà ba của đứa - người đàn ông với vẻ mặt vô tội kia, là người vừa mới lễ phép gọi tiếng: “Chú út!” thêm : Đây là câu chuyện về người cha phúc hắc dắt con trai theo đuổi vợ mình!!! - Ba ơi, chúng ta đâu vậy ạ? - Tìm mẹ con ~~~

      Nhân vật chính: Lệ Đông Nhất, Tân Đồng, Lệ Thịnh Nhân vật phụ: Đồng Dao, Hứa Úy Nhiên​
      Last edited by a moderator: 14/8/14
      h2h2h2h2, hangcao, tart_trung3 others thích bài này.

    2. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 1







      số quá khứ, muốn quên là bởi vì nó đẹp đến nỗi ăn sâu vào tâm trí.







      số quá khứ, rất muốn quên, lại như hình với bóng, trì trệ chịu .







      ***







      Hình như mùa thu năm nay đặc biệt đến sớm, cũng đặc biệt dài.







      Tân Đồng từ thư viện bước ra, hít sâu hơi.







      Bầu khí hơi se lạnh, cũng rất trong lành, làm , người bị mùi sách và nhiệt độ nóng nực bên trong ngấm vào đầu óc có chút hỗn loạn, thoáng thanh tỉnh ít.







      “Đồng Đồng!”







      Tân Đồng quay qua nhìn, vẫy vẫy tay, Lệ Thịnh bước qua chỗ .







      “Đợi lâu chưa ?” nghiêng đâu, nhón chân, giúp kéo áo lại.







      Lệ Thịnh ngoan ngoãn cúi người xuống, sau đó đứng thẳng dậy, cầm lấy tay .







      “Lạnh đó!” Tân Đồng làm như sợ lạnh rút tay mình ra, đặt ở ngoài miệng hà hơi, chà xát.







      Lệ Thịnh cười, lần nữa chụp lấy tay .







      Tân Đồng cũng tự giác để nắm tay lần nữa, “Sao chờ em ở trong xe?”







      Trời lạnh như vậy, người này sao lại quý chính mình chút nào? nghĩ đến đây, vẻ mặt có hơi buồn bực.







      “Xe ở ằng kia kìa, muốn nhìn thấy em sớm chút.” Lệ Thịnh chỉ chỉ, “Chúng ta qua đó .”







      Sau khi tốt nghiệp, Tân Đồng làm việc trong thư viện của thành phố.







      Thư viện là tòa nhà cũ lâu năm, chính phủ thành phố vừa mới xây cái mới ở ngay trung tâm, hoàn cảnh tốt hơn, nhưng lại thích chỗ này.







      Đồng Dao cười thích những cái cũ, ràng tuổi tác lớn lại giống hệt bà cụ non.







      Hai hàng ngô đồng Pháp ở trước cửa, thân cây rất to, phải hai ba người nắm tay nhau mới có thể ôm hết. Cành lá rất sum suê, như là cố tạo ra tán cây lớn. giờ lá úa vàng, có lẽ lúc sáng quét đường rồi, nên đường có nhiều lá cây lắm, giờ qua buổi sáng mà lá dày lớp, bước lớp lá mềm đó rất là thoải mái.







      Hai người đều gì.







      Cho đến khi tới bên cạnh xe, Tân Đồng ngồi vào xe.







      “Đồng Đồng, đừng căng thẳng.” tay Lệ Thịnh vẫn nắm lấy tay của Tân Đồng, như là sợ đột nhiên chạy mất.







      Tân Đồng nắm lại tay , “Yên tâm .”







      Tân Đồng nhớ đến lời Đồng Dao từng với mình, ấy Tân Đồng ra rất nhát gan, giống con ốc sên, có tình huống gì liền rụt vào vỏ ốc của chính mình.







      Hai người là bạn cùng học Đại học, cùng nhau ăn cơm lên lớp, cùng nhau trải qua rất nhiều ngày đêm, chỉ vậy thôi là đủ hiểu rồi.







      Nhưng đó phải là toàn bộ.







      muốn nghĩ đó là do bản thân mình nhút nhát, chỉ là hơi cam chịu số phận, tập quen để thích ứng với mọi hoàn cảnh mà thôi.







      Giống như tại.







      Tân Đồng dựa đầu vào ghế, gương mặt lại nghiêng về phía của Lệ Thịnh.







      Vẻ mặt chuyên chú, đường cong sườn mặt hài hòa, cằm nhãn bóng, môi mím chặt, hình như còn hồi hộp hơn cả ?







      Tân Đồng khẽ thở ra hơi, gì.







      Chiếc xe nhanh chóng chạy đến nhà hàng đặt trước.







      “Đồng Đồng, chúng ta thôi.” Lệ Thịnh nắm lấy tay , mỉm cười như động viên .







      Lệ Đông Nhất ngờ gặp phải Lệ Thịnh.







      “Thịnh à.” và Lệ Thịnh gặp nhau nhiều lắm, nhưng vẫn thản nhiên chào hỏi.







      “Chú út.” Vẻ mặt Lệ Thịnh kính nể, lễ phép chào câu, kéo Tân Đồng ở phía sau đến, giới thiệu, “Đồng Đồng, đây là chú út của .”







      Tân Đồng chỉ thoáng nhìn cái rồi thu tầm mắt lại, thấp giọng khép nép chào tiếng theo Lệ Thịnh.







      Lệ Thịnh từng nhắc tới người chú út này của , chẳng qua chỉ dăm ba câu mà thôi, ngược lại nghe được từ miệng của người khác khá nhiều.







      biết tại sao vẻ mặt của Lệ Đông Nhất đột nhiên khựng lại chút, rồi mau chóng khôi phục, đôi mắt lãnh đạm mang theo chút nghiền ngẫm, “ này chính là?”







      “Là bạn của con, cũng là bạn thời đại học, tên là Tân Đồng.” Lệ Thịnh dừng chút, rồi bổ sung, “Con với ông nội rồi, hôm nay gặp mặt dùng cơm, nhân tiện bàn bạc chút chuyện kết hôn luôn.”







      Tân Đồng vốn để ý nghe, bỗng bị hai chữ kết hôn dọa sợ, ánh mắt có chút nghi ngờ nhìn Lệ Thịnh, Lệ Thịnh nắm chặt tay , an ủi, “Chú út, chú cũng đến sao?”







      Lúc này, Lệ Đông Nhất mới nhớ đến hôm qua trong điện thoại hình như mẹ có nhắc đến chuyện này, chữ “” theo thói quen tự nhiên lên tới miệng đột ngột nuốt trở vào, “Ừ.” chau mày, đáp.







      Dường như Lệ Thịnh ngờ trả lời như vậy, vẻ mặt chút có vui mừng xen lẫn ngạc nhiên.







      “Vậy để con báo họ làm thêm thức ăn.” Lệ Thịnh đột nhiên nhớ đến thói quen khẩu vị của người chú út này, vỗ đầu.







      “Vậy làm phiền con.” Lệ Đông Nhất lên tiếng.







      “Vậy chú út vào trước , chắc ông nội và mọi người đến rồi.” Lệ Thịnh nhìn về phía Tân Đồng.







      “Em ở đây đợi .” Tân Đồng đợi Lệ Thịnh mở miệng, lên tiếng trước.







      “Cũng được.”







      Tân Đồng nhìn về hướng bóng lưng vừa biến mất của Lệ Thịnh, nhìn dời mắt.







      là Tân Đồng.” Tay Lệ Đông Nhất đút vào túi quần, đến trước mặt Tân Đồng.







      Lệ Đông Nhất rất cao, có lẽ còn cao hơn Lệ Thịnh chút, đến trước mặt Tân Đồng, phát ra tiếng thâm trầm.







      mặc bộ vét màu xám nhạt, thắt cà-vạt, áo sơ mi trong màu trắng mở hai nút ngay cổ, còn có trái cổ lên xuống theo tiếng vừa phát ra, ánh mắt Tân Đồng chỉ có thể nhìn thấy những thứ này. lập tức dời mắt, “Dạ.”







      “Tân Đồng.” Lệ Đông Nhất cúi đầu, tầm mắt tiếp xúc với mắt của Tân Đồng, hoàn toàn có thể nhìn thấy toàn bộ khuôn mặt .







      và Lệ Thịnh hình như có chỗ nào giống nhau, ngũ quan góc cạnh hơn Lệ Thịnh nhiều, lông mi rậm, màu da cũng trắng như Lệ Thịnh, còn sậm hơn cảlúa mì chút, khiến cả người toát ra cảm giác thâm trầm.







      là người Dung Trấn, có em hơn 5 tuổi.” Lệ Đông Nhất hoàn toàn chắn tầm mắt của .







      Khí thế của quá mức áp bức, thế nên Tân Đồng chú ý tới chuyện nãy giờ vẫn luôn dùng câu trần thuật.







      “Cháu ngờ Thịnh lại từng nhắc tới cháu với chú.” lễ phép mỉm cười, theo như lời của Lệ Thịnh, người chú út này của thích quan tâm đến chuyện của người khác.







      nên vì điều này mà lấy làm vinh hạnh hay ?







      “Tôi còn biết rất nhiều, về .” Lệ Đông Nhất lại đến gần .







      “Chú Lệ, xin chú để ý đến hình tượng chút.” cách rất gần, gần đến mức khiến cảm thấy nguy hiểm, giọng của Tân Đồng ngừng phát run.







      Tân này,” Lệ Đông Nhất thấy từng bước lui về sau, cho đến khi lưng dán sát vào vách tường mới dừng lại, tiếp, “ cần trốn tránh, bởi vì, có vài thứ muốn trốn cũng được, ví dụ như là,” kề sát vào , hơi thở nóng hổi phả vào mặt , “Quá khứ.”







      “Chú muốn gì?”







      Lệ Đông Nhất nhìn vào đôi mắt tròn xoe tràn đầy kinh ngạc và nghi ngờ của , như là nai con rơi vào bẫy của người thợ săn mới vừa tỉnh lại, ẩm ướt, mang theo chút đáng thương, miệng nhếch lên thành hình vòng cung, “Cao Lệ.”







      giọng ra cái tên, cũng như ném vào vực sâu thăm thẳm.







      “Tôi nghĩ là Tân đây còn có tư cách bước vào cửa nhà họ Lệ.”







      câu nhàng, mỗi chữ như cái búa sắt nện mạnh xuống, mấy ngày nay khó khăn lắm mới có thể khiến trái tim mình kiên cố, giờ lại vất vả chắp vá cho hoàn chỉnh.







      Tân Đồng tự cười bản thân khờ khạo, “Cháu biết rồi.”







      cúi đầu, rồi lại ngước lên, “Cám ơn chú Lệ nhắc nhở.”







      số quá khứ, muốn quên là bởi vì nó đẹp đến nỗi ăn sâu vào tâm trí.







      số quá khứ, mình muốn quên, lại như hình với bóng, trì trệ chịu .







      Hộp quà cầm trong tay rơi xuống đất, ngước lên, cơ thể căng cứng, “Phiền chú lại tiếng với Lệ Thịnh, cháu về ạ.”







      “Vậy thôi sao?” Lệ Đông Nhất gọi lại.







      Tân Đồng xoay người, nhìn về phía người đàn ông này, chú ấy quan tâm đến thể diện của nhà họ Lệ ư? Cho nên, phải điều tra như vậy, “Chú Lệ còn muốn thế nào nữa?”







      Lập lời thề cả đời qua lại với Lệ Thịnh nữa? Hay là thành tự nhận chính mình là loại người gì, làm chuyện gì?







      “Đứa bé đó, quan tâm chút nào ư?”







      Lệ Đông Nhất lại cười lớn, có lẽ là loại người nhẫn tâm, dẫn sinh mạng này đến đời để chịu khổ, bản thân lại làm như chưa từng xảy ra chuyện gì, chuyện đương, thậm chí là bàn chuyện cưới xin.







      ạ,” Tần Đồng lắc đầu, “Cháu quan tâm, đứa bé đó liên quan gì đến cháu. Huống hồ, cho dù có, nó cũng còn.”







      Tân Đồng bị buộc phải nhớ lại đoạn ký ức đó, tất cả đều trắng toát, còn có nỗi đau đớn ngập trời.







      tên Cao Lệ kia với , đứa bé chết rồi.







      Nhưng mà, khoản còn lại vẫn cho .







      Sau đó, như là giấc mơ, tất cả mọi thứ đều tiêu tan.







      nghĩ đến đứa bé chết non kia, ngay cả tiếng khóc cũng chưa kịp thốt ra, trái tim vẫn co rút đau đớn ỷ.







      Đúng vậy, đó là nỗi đau.







      Nó sống trong bụng mấy trăm ngày đêm, từ phôi thai bé xíu, đến khi có thể cảm nhận được nó qua mỗi lần thai máy, chuyện với nó, hát cho nó nghe, tưởng tượng hình dáng của nó trong tương lai, thậm chí nghĩ đến tình cảnh chia lìa nguôi, lại hề nghĩ tới có kết cục thế này.







      Chân mày Lệ Đông Nhất nhíu lại chặt, “Hóa ra là vậy.”







      “Nếu chú Lệ còn chuyện gì khác, cháu về ạ.” Tân Đồng nắm chặt túi xách, hít thở bắt đầu có chút gắng sức.







      Chân mày Lệ Đông Nhất giãn ra, “Nếu tôi , đứa bé kia còn sống, ?”







      làm thế nào?







      “Còn sống ư?”







      “Đúng, còn sống, bốn tuổi, cuối tuần trước vừa mới mừng sinh nhật.”







      Đúng rồi, Tân Đồng còn nhớ, hai tuần lễ nằm trong bệnh viện, rèm cửa sổ luôn luôn mở, ánh mắt y tá nhìn có chút thương hại, khuyên nên phơi nắng nhiều chút.







      Ngày qua ngày đều lặng lẽ, ánh mặt trời xuyên qua cửa thủy tinh trong suốt, nắng ấm. Cái cây ngoài cửa sổ, chỉ còn lại thân cây trụi lủi, nhưng vẫn cố gắng sinh tồn.







      Nhưng thời điểm đó, trong lòng tràn ngập mùi chết chóc, chỉ còn sót lại chút sức sống.







      Những mùa thu sau đó đều trở nên rất dài rất dài, như là vĩnh viễn cũng trôi hết.







      “Vậy tốt quá.” Tiếng của có hơi gượng gạo.







      “Chỉ tốt thôi sao?”







      Tân Đồng cười khổ, bản thân đứa bé đó chỉ là giao dịch, phải sao?







      hề có chút phẫn nộ khi bị gạt, ngược lại cảm thấy buông bỏ.







      Lệ Đông Nhất khoát tay lên vai , “ đối với người cống hiến nửa gien của đứa bé cho , ngay cả trách nhiệm đối với cũng có sao?”







      “Chú gì vậy?” Tân Đồng cảm giác được máu của mình gần như đông lại, trái tim nhất thời ngừng đập, “Rốt cuộc chú là ai?” Chân mềm nhũn, sức lực toàn thân dường như bị rút hết.







      Vì sao chú ấy lại làm như vậy? Chỉ cần dùng cái tên, chú ấy hủy diệt con đường phía trước của , hủy diệt hy vọng vốn như mây khói khó nắm bắt, tại sao còn muốn đuổi cùng giết tận đến mức này?







      Trước mắt tối sầm lại, như cơn ác mộng gặp vô số lần, tất cả đều là ảo giác vỡ vụn, theo rơi vào tăm tối nặng nề, sâu thấy đáy.







      Cười khổ tiếng, Lệ Đông Nhất nhìn xuống người vừa ngất trong tay của mình, tiếng khẽ tựa như than vãn, “Tôi tìm em rất lâu rồi.”

    3. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 2
      Tân Đồng hít vào hơi, trong khí hình như có mùi táo, pha lẫn mùi thuốc sát trùng, bên tai còn có thể nghe được tiếng chóp chép nhai nuốt.

      mở mắt ra, đập vào mắt là gương mặt quen thuộc.

      Tóc xoăn lọn to, cằm nhọn, còn có đôi môi đỏ mọng như dấu hiệu.

      “Dao Dao?”

      “Tỉnh rồi à?” Đồng Dao buông trái táo bị gặm nửa xuống, quơ quơ tay trước mặt Tân Đồng, “Muốn làm gì, uống nước, ăn gì đó hay là muốn vệ sinh?”

      Khóe miệng Tân Đồng nhếch lên, tiếng ồm ồm như còn là tiếng của mình, “Sao cậu lại tới đây?”

      Ý thức dần dần rệt, đây là bệnh viện? Hình như hơi khoa trương.

      “Cậu nhập viện, mình có thể đến sao?” Đồng Dao rút tờ khăn giấy lau tay, ném vào sọt rác, “Đúng là có tiền đồ, chẳng qua chỉ là gặp ba mẹ, lại có thể làm mình ngất .”

      Vì để thu thập tin tức, hơn nửa tháng nay ngủ đủ giấc, vừa về đến nhà chuẩn bị ngủ, con này lại để người ta bớt lo. Lệ Thịnh nhờ giúp đỡ ở lại đây chăm sóc Tân Đồng, cũng chưa kịp thu dọn đồ đạc liền vội vàng chạy đến đây.

      Tân Đồng nhắm hai mắt lại, muốn vờ như thấy biểu chỉ tiếc rèn sắt thành thép mặt của Đồng Dao.

      “Đúng rồi, Thịnh của cậu lát nữa đến đón cậu về.” Đồng Dao tưởng tượng đến bộ dạng sến súa, lưu luyến rời của Lệ Thịnh trước kia rời , trong dạ dày liền bị trận ợ chua.

      Tân Đồng hả tiếng, mở mắt ra, ngồi dậy.

      cần, Dao Dao, cậu đưa mình về , mình muốn ở nhà cậu hai ngày.”

      “Được thôi.”

      Dọc đường, Tân Đồng gọi điện thoại cho Lệ Thịnh.

      chỉ bị tụt huyết áp, hơi căng thẳng thần kinh, những cái khác có vấn đề gì lớn. Có Đồng Dao ở bên cạnh, Lệ Thịnh cũng yên tâm.

      “Đồng Đồng, đừng suy nghĩ nhiều nữa, chờ thêm thời gian nữa, chúng ta chuẩn bị lại.” Lệ Thịnh an ủi, rồi cười cười, “May là có chú út ở đó đỡ giúp.”

      nhớ đến tình hình lúc trưa, chỉ nghĩ thôi thấy sợ.

      Thịnh,” Tân Đồng cắn môi, suy nghĩ, hay là tìm dịp nào chính thức rồi hãy , vậy tốt hơn chăng?: “ có gì, hai ngày nữa gặp lại.”

      “Ừm.” Lệ Thịnh cúp máy.

      “Được rồi hả,” Đồng Dao rót nước cho Tân Đồng, “Chỉ là dăm ba bữa gặp, lại giống như biến thành sinh ly tử biệt.”

      Tân Đồng gì, nhớ đến khuôn mặt của người đàn ông kia.

      Nguy hiểm, phức tạp, khiến sợ hãi.

      việc dường như dễ dàng kết thúc như vậy, sớm biết có hôm nay, chi bằng lần đó xem mắt thành công cho rồi.

      Đèn đường bật sáng, ánh sáng màu cam theo kính xe chiếu vào, lúc mờ lúc tỏ, hai người ở trong xe, vẻ mặt đều khó hiểu, thể diễn tả được.

      ***

      Nhà lớn họ Lệ, mấy đứa trẻ đùa giỡn ồn ào trong phòng khách rộng rãi sáng choang, chỉ có cậu bé lặng lẽ ngồi sô pha ở cách đó khá xa.

      Nó mặc chiếc áo sơ mi ca rô màu xanh nhạt, phối với quần jean yếm, chiếc bàn trước mặt là đống xếp gỗ màu sắc sặc sỡ, nhưng nó động đến.

      “Cậu chủ , buồn ngủ à?” Thím Cao chú ý đến ánh mắt hết mở rồi lại nhắm của nó hồi lâu, cái đầu cứ gục gặt, ràng là cố gắng chống đỡ, trong lòng thở dài.

      Lệ Nam Hợp híp mắt, nhìn thấy thím Cao, nhanh chóng ra sức lắc đầu, “ buồn ngủ, buồn ngủ.”

      Nó phải đợi ba xuống, đợi ba nó “ngủ ngon” với nó rồi nó mới chịu ngủ.

      Sao thím Cao lại biết tâm tư của nó chứ, đưa bình sữa vừa pha vào tay nó, quyết định lên lầu hối thúc cậu chủ.

      “Mẹ ơi, có chuyện gì con trước nhé.” Lệ Đông Nhất nhìn ra cửa sổ tầng hai, sắc trời hoàn toàn tối mịt.

      “Con gấp cái gì, Lệ Thịnh cũng dắt bạn về rồi, giờ con cũng còn nữa, có nhìn trúng ai với mẹ.” Ôn Hinh đứng dậy, đẩy mắt kính mũi lên, “ đến buồn cười, ngay cả quà gặp mặt ba mẹ cũng chuẩn bị xong xuôi, kia lại đột nhiên ngất xỉu.”

      Nhà họ Lệ vẫn chưa phân ra ở riêng, tuy bà quan tâm những thứ này nhưng ông Lệ còn nắm quyền ngày nào ngày đó bà vẫn được coi là bà chủ.

      Bà biết ông Lệ vẫn luôn nhớ thương người con trai cả là Thệ, đối với đứa con trai duy nhất mà Thệ để lại này cũng lòng thương, cho nên ngoài mặt bà vẫn muốn làm cho tốt.

      Đối với người vợ tương lai của Lệ Thịnh, ra bà cũng có vài phần hứng thú, ngờ lại gặp mặt thành.

      Lệ Đông Nhất vừa thu lại bàn tay vịn cửa sổ, “Con với nó đâu giống nhau, phải con có con trai rồi sao.”

      “Con Nam Hợp à? May mà con còn nhớ đấy, suốt ngày ở bên ngoài, tháng có thể gặp nó được mấy lần?” Mặc dù Ôn Hinh như vậy, mặt vẫn là vẻ thương, “ phải mẹ hối thúc con, tóm lại nếu con muốn lập gia đình, mẹ giúp con chăm sóc Nam Hợp, thành gánh nặng của con đâu.”

      cần, sau này nó sống chung với con.” Giọng điệu của Lệ Đông Nhất rất nghiêm túc.

      Ôn Hinh bật cười, “Con mà biết chăm sóc nó sao?”

      Bà còn hiểu đứa con trai này sao, ngoại trừ giỏi làm ăn, làm sao biết mấy chuyện khác.

      phải có bảo mẫu đó sao,” Lệ Đông Nhất sờ sờ mũi, biết bản thân làm tròn trách nhiệm, “Dù sao cũng phải thử lần.” hạ thấp giọng rất nhiều, như là tự với chính mình.

      Ôn Hinh thấy khăng khăng như vậy, cũng ngăn cản, cho nếm mùi vất vả cũng tốt.

      “Chuyện tương lai để sau, để mẹ thím Cao thu dọn chút đồ đạc cho Nam Hợp.” Ôn Hinh biết khi quyết định làm gì, bà chắc chắn lay chuyển được , đành để tùy thôi.

      Lệ Đông Nhất xuống lầu, phòng khách to như vậy chỉ còn lại người.

      Lệ Nam Hợp nghe thấy tiếng động, ôm bình sữa uống hơn phân nửa nhìn về phía .

      Lệ Đông Nhất thở dài, khom người bế nó lên.

      Cậu bé rốt cuộc cũng run run mở miệng, tràn đầy tủi thân gọi tiếng, “Ba ơi.”

      “Nam Hợp, với ba nhé?”

      đâu vậy ba?” Cánh tay xíu do dự ôm lấy cổ ba nó.

      Nó còn như vậy, lại biết thể ỷ lại vào người lớn nhiều, cho nên nó luôn trông mong ba nó có thể đến ôm nó, vài câu là tốt lắm rồi.

      “Tìm mẹ nha, được ?” hiếm khi có nụ cười sáng lạn, phát ra từ nội tâm thế này.

      Mẹ ư? Khuôn mặt nhắn của Lệ Nam Hợp ngẩn ra, rốt cuộc cũng nở nụ cười tươi.

      “Vâng ạ.”

      ***

      Tân Đồng cũng cảm thấy mình ngốc, ít nhất ngốc đến độ ai gì cũng tin.

      có bí mật.

      Thế nhưng khi đứng dưới khu nhà của chính mình, nhìn thấy Lệ Đông Nhất cùng bản sao giống y hệt , vẫn bị chấn động mạnh.

      Lúc Đồng Dao đưa đến dưới lầu, xe vừa quay đầu liền chạy mất, đến nỗi giờ ngay cả người để Tân Đồng có thể dựa vào cũng có.

      “Mẹ ơi!”

      Lệ Nam Hợp ngước lên nhìn vào mắt ba nó, thu được ánh mắt xác định, đôi chân xíu chạy đến như cơn gió, ôm lấy đùi của Tân Đồng.

      Tân Đồng cúi xuống, nhìn khuôn mặt nhắn của cậu bé ngước lên sung sướng nhìn mình, mấy thứ trong tay rơi hết xuống đất.

      Cậu bé được bế lên, rốt cuộc tầm mắt cũng song song với Tân Đồng.

      Trong mắt nó tràn ngập ngạc nhiên vui mừng, phấn khích, còn có chờ mong, Tân Đồng cảm thấy trong lòng có chút chua xót.

      Cậu bé rất giống . Ngoại trừ đôi mắt đen nhánh, con ngươi to, đen, cực kỳ giống .

      nhớ hồi bé có hỏi mẹ tại sao lại gọi là Tân Đồng, mẹ liền vứt câu hỏi cho ba. Ba ôm lấy , để cho cưỡi lên cổ mình, cười lớn, “Bởi vì cục cưng của ba có đôi mắt rất đẹp.”

      “Đó là…” Tân Đồng lắp bắp, biết nên gì.

      Lệ Đông Nhất nhìn ra khó khăn của , “Lần trước hỏi tôi là ai, tôi là cái người cung cấp nửa gien còn lại.”

      theo mức độ nào đó, bọn họ ra là bị bắt ép, bị lừa gạt giống nhau.

      Tân Đồng há miệng, vẫn nên lời.

      Tân,” Lệ Đông Nhất nhấc cổ tay xem đồng hồ, “Tuần này tôi rất bận, cho nên giao Nam Hợp cho nhé.” ngừng chút, giọng điệu khá nghiêm túc và chuyên chú, “Hy vọng có thể làm tròn trách nhiệm.”

      thiếu mất 4 năm, làm tròn, cũng đâu làm tốt.

      Nhưng mà từ bây giờ, xem như là bắt đầu, được ?

      Tân Đồng còn chưa kịp phản ứng, cậu bé được đưa đến trong lòng , từng bước lui về sau cách khó khăn, ôm lấy chặt theo bản năng, để nó rớt xuống.

      Lệ Đông Nhất hình như khá hài lòng với biểu của , thư ký đứng phía sau chủ động tiến lên, nhặt lại mấy thứ làm rơi, xách chiếc ba lô màu xanh da trời của bạn này lên, tư thế đó giống như chờ Tân Đồng lên trước, ta theo sau.

      Cổ Tân Đồng được bạn ôm lấy chặt, có kinh nghiệm bế trẻ con, toàn bộ đều dựa vào bản năng, toàn thân cứng nhắc dám động, chuyện quay đầu lại liếc nhìn người đàn ông bước như bay, quay lại trong xe càng khỏi phải bàn đến.

      cảm thấy cậu bé trong lòng hình như ngọ nguậy, sau đó chôn đầu vào cổ , hơi thở yếu ớt nóng hổi phả vào lỗ tai , giữa hơi thở ấy, trái tim dần dần an tĩnh lại.

    4. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      chương 3
      Căn nhà này là Tân Đồng mua vào hai năm trước. Nó nằm đường Đông Giao, giao thông thuận tiện, gần đó còn có nhà trẻ, trường tiểu học, rất tiện lợi.

      Mấy năm nay, giá nhà tăng vọt, số người vội vàng bán ra, trái bán phải thâu, chỉ cần có nhà trong tay là cần lo mọi chuyện. Có số người lại lẳng lặng quan sát, chỉ chờ giá nhà rớt xuống liền mua vào, kết quả lại phát là hy vọng xa vời.

      Tân Đồng rất may mắn vì lúc trước mua căn nhà này, bằng với năng lực giờ của , e là rất khó để có căn nhà sống yên ổn nay.

      Căn nhà này trước kia ba bỏ hơn phân nửa số tiền, Tần Đồng bỏ ra khoản , trang trí rất đơn giản, vật dụng trong nhà cũng là sau khi lãnh lương mua từng món từng món đem về.

      Niên Niên trái lại rất thích sống ở đây, nũng nịu rằng sau này nó có lấy chồng cũng muốn ra từ chỗ này, muốn về Dung Trấn.

      Ba cười Niên Niên ngốc, Dung Trấn có gì tốt, ở nhà có hai cánh đồng hoa bạt ngàn, lúc đó toàn bộ đều nở hoa, mới hoành tráng chứ.

      Mặc dù chỉ là đùa, nhưng Tân Đồng cũng giống ba , từ chối được cầu của đứa em này.

      Vì thế căn nhà hai phòng ngủ, đặc biệt để dành phòng cho Niên Niên, nhưng sau năm ngoái nó đến nơi khác học đại học, ngoại trừ nghỉ đông và nghỉ hè, cũng rất ít dịp ở lại đây, vì thế căn phòng để trống, nhưng nếu Đồng Dao có chuyện gì làm cũng thích đến chỗ ở mấy ngày.

      Tân Đồng cũng có chút kinh nghiệm chăm sóc trẻ con, ví dụ như Niên Niên, nhưng có kinh nghiệm chăm sóc trẻ lớn chừng này bao giờ, nhất là đứa con trai xuất giữa chừng này, ngoại trừ khẩn trương biết phải làm sao.

      Thư ký đưa đồ đạc tới trước cửa, tác phong chuẩn mực cáo từ, để lại Tân Đồng và Lệ Nam Hợp ngồi sô pha, mắt to trừng mắt .

      Ọc ọc~~

      Rốt cục im lặng cũng bị phá vỡ.

      Tân Đồng đứng dậy, chân nhấc lên còn chưa kịp hạ xuống, tay áo bị túm lấy.

      “Mẹ ơi, mẹ đâu vậy?” Giọng của Lệ Nam Hợp nũng nịu, mang theo chút ngây thơ của trẻ con, hai tay nắm chặt lấy ống tay áo của Tân Đồng, vẻ mặt kia như là sợ đột ngột tan biến, đặc biệt khiến người khác mềm lòng.

      Tân Đồng ngồi xổm xuống, “Bụng Nam Hợp kêu, mẹ chuẩn bị chút thức ăn, được ?”

      Nam Hợp ngượng ngùng che mặt, bỗng chốc túm lấy tay Tân Đồng lần nữa, “Nam Hợp muốn cùng mẹ.”

      Tân Đồng ngẩn người, nắm lại tay nó, “Ừ, cùng .”

      Tân Đồng thích nấu ăn, trước kia là mẹ bắt học, sau này dần dần cũng thích.

      đống rau cải và thịt đủ loại, gia vị chua ngọt đắng cay, dưới đôi bàn tay biến thành món ăn tinh xảo hoặc mộc mạc, chỉ làm ấm bụng, mà còn làm ấm cuộc sống.

      Làm xong bữa cơm, lại cảm thấy hơi mệt.

      Trước kia, chỉ khi nào Đồng Dao đến ăn chực hoặc Niên Niên ở nhà, mới chuẩn bị tỉ mỉ thế này, bình thường nếu có mình chỉ nấu qua loa ít. Đồng Dao cười làm lãng phí tài nghệ, giờ lại phát huy công dụng.

      bạn dùng đũa còn chưa rành, có hơi lóng ngóng, nhưng lại ăn rất ngon lành. Tân Đồng dứt khoát mang hai cái ghế đến gần nhau, cầm lấy muỗng đút từng miếng cho cậu bé.

      miếng thức ăn, hai miếng cơm, cơm khô có hơi nát, hơi nóng, Tân Đồng dùng muỗng múc, đặt ở bên miệng thổi thổi, xác định còn nóng, mới đưa tới bên miệng của Nam Hợp.

      Lệ Nam Hợp rất phối hợp, thi thoảng cũng dùng đôi đũa của mình gắp thức ăn đưa tới bên miệng Tân Đồng.

      Ăn cơm xong, Tân Đồng và Nam Hợp lại cùng nhau thu dọn đồ đạc của cậu.

      Vệ chuyện tắm rửa, bạn vẫn chưa ý thức được việc nam nữ khác biệt, có lẽ do trước kia ở nhà họ Lệ có thói quen được chăm sóc, cũng có lẽ bởi vì đối tượng là mẹ, nên cậu chỉ chuyên tâm hưởng thụ vuốt ve dịu dàng của mẹ.

      “Mẹ ơi?”

      “Ừm?” Tân Đồng dừng động tác lau tóc cho cậu lại.

      “Cái này cho mẹ nè.” Lệ Nam Hợp xoay người đưa con chó đồ chơi lông xù màu nâu cho .

      Tân Đồng đặt khăn mặt sang bên, “Cho mẹ à?”

      “Dạ.” Nam Hợp gật mạnh đầu, dường như sợ Tân Đồng tin, “Nó tên là Tiểu Lợi Hại, con thích nó nhất.”

      “Thích nó nhất ư?” Tân Đồng nhận lấy, mặt con chó tròn vo đối diện với Tân Đồng, rất là đáng .

      Nam Hợp ngửa mặt, “Dạ! Tối nào nó cũng ngủ với con.” Đương nhiên lúc ban ngày chỉ có mình cậu nhóc ở trong phòng, đều có nó bên cạnh.

      “Nam Hợp cần nó tiếp tục theo con nữa à?” Tân Đồng biết đồ chơi với trẻ em ở lứa tuổi này có ý nghĩa thế nào, còn nhớ con của đồng nghiệp đánh mất con gấu bông khóc rất nhiều ngày, cho đến khi tìm được trở về.

      “Con, con cần nó nữa,” Nam Hợp vốn khoanh chân ngồi giường, từ từ đứng dậy, hai bước lại ngồi xuống, cuối cùng bổ nhào vào trong lòng của Tân Đồng, “Bởi vì, bởi vì con có mẹ rồi.”

      Bởi vì con có mẹ rồi.

      Cậu bé chỉ biết đây là thứ mà cậu thích nhất, giống như chỉ có làm vậy, cậu mới có thể biểu đạt vui sướng của mình, rốt cuộc cậu cũng tìm được mẹ rồi.

      Tân Đồng có cảm giác trái tim mình đập thình thịch, vươn tay ôm lấy thân mình mềm mại ấm áp của cậu, “Ừ.”

      thừa nhận có khoảnh khắc rất muốn rúc vào trong vỏ ốc của chính mình, nhưng mà, thể.

      Dù rằng, vẫn còn nghi ngờ, nhưng ít ra xác định được điều, chính là thể muốn cậu bé.

      Trong đầu của Tân Đồng lại lên vô số hình ảnh vụn vặt, có màu đen, màu đỏ, cả màu trắng nữa, điểm duy nhất giống nhau chính là chưa bao giờ ra hình ảnh đầy đủ.

      Nam Hợp ngủ rồi, cơ thể bé ôm chặt lấy , đèn bàn ở đầu giường còn sáng, Tân Đồng ngắm nhìn gương mặt ngủ say sưa của cậu, xoay người với tay tắt đèn.

      Bên này, Lệ Thịnh vừa xuống máy bay, muốn gọi điện cho Tân Đồng mới phát bây giờ hơn 10 giờ tối.

      lái xe, chạy đến dưới khu nhà của Tân Đồng.

      muốn gặp , nhớ .

      Nhưng cũng biết khó ngủ, toàn bộ đèn ở lầu hai tắt, có lẽ ngủ rồi.

      Lệ Thịnh lấy chiếc hộp từ trong túi ra, mở ra, chiếc nhẫn kim cương phát ra ánh sáng rực rỡ, cong khóe miệng cười nhạt, cẩn thận đóng lại, thôi vậy, ngày mai đưa cũng được, vẫn là nên đánh thức .

      suy nghĩ chút, vẫn nên lái xe về nhà.

      Xe của Lệ Thịnh chạy ra khỏi cổng khu nhà lâu, lại có chiếc xe màu đen lặng lẽ chạy vào, dừng lại ở chỗ Lệ Thịnh vừa mới đỗ xe.

      ***

      “Mẹ hả?” Lệ Thịnh đổi giày, đặt chìa khóa trong cái dĩa bàn trà, “Khuya rồi sao mẹ còn chưa ngủ?”

      Đặng Lị cười cười, “Đương nhiên là đợi con rồi.”

      Lệ Thịnh qua đó, “Giờ con về rồi, bà Đặng có thể mau mau ngủ chưa?” Hai tay đặt vai bà, nhàng giúp bà xoa bóp vài cái.

      Đặng Lị mắng , “Mẹ có chuyện muốn với con.”

      “Chuyện gì?” Lệ Thịnh bước qua rót ly nước, uống ngụm.

      “Mẹ quyết định rồi, con thể ở bên Tân Đồng.” Đặng Lị nhìn thẳng vào con trai mình, giọng điệu kiên quyết, cứng rắn.

      “Mẹ à, mẹ đùa cái gì vậy?” Lệ Thịnh tin là , “Tinh thần của Đồng Đồng gần đây tốt, bất quá con cam đoan với mẹ, sức khỏe của ấy tốt lắm, đợi khi chúng con kết hôn rồi, chưa tới hai năm, để mẹ ẵm cháu nội trắng trẻo mập mạp!” Giọng điệu của nhuốm ý tứ thành khẩn cầu.

      Đặng Lị hề dao động, thái độ cũng giống như lúc nãy, “ phải mẹ muốn thứ này, Thịnh à, con là con mẹ, đương nhiên mẹ chỉ muốn tốt cho con, ba con giờ cũng còn nữa, con chính là chỗ dựa của mẹ.”

      “Mẹ à, nhưng chúng ta xong rồi mà, mẹ cũng từng gặp Đồng Đồng, ấy có điểm gì tốt khiến mẹ hài lòng chứ?” Lệ Thịnh có hơi đau đầu, giọng điệu cũng gay gắt hơn.

      “Con ở nước ngoài mấy năm nay, đúng là học được gì cả!” Đặng Lị đứng lên, đến trước mặt Lệ Thịnh, “Lúc trước đáng lẽ mẹ nên cho con nước ngoài!”

      “Con cũng đâu muốn !”

      Đặng Lị thất vọng, “ Tân Đồng đó, gia đình chỉ còn người cha, đứa em , ba nó trồng hoa, em nó vẫn còn học đại học, mẹ hỏi con, gia thế như vậy có thể giúp được gì cho con?”

      “Tại sao con phải cần ấy giúp? Cái con muốn là người vợ, chứ phải cái đó.” Lệ Thịnh chú ý đến tấm ảnh bàn, động tác chộp lấy có chút thô lỗ, bàn tay siết chặt thành nắm đấm, ném xuống đất.

      Tấm ảnh kia chậm rãi mở ra, gương mặt ảnh vặn vẹo, khó nhận ra.

      “Mẹ giúp con sắp xếp rồi, ngày mai con ăn bữa cơm với con bé, chuyện cho đàng hoàng, hai đứa đều ra nước ngoài du học, chuyện có thể chắc hẳn rất nhiều.” Đặng Lị khom lưng, nhặt tấm ảnh lên vuốt phẳng, đặt lại mặt bàn nhẵn bóng.

      “Con .” Lệ Thịnh lên lầu, chỉ ném lại câu như vậy.

      “Con phải .” Đặng Lị ôm ngực, vịn bàn, ngồi lại xuống ghế.

    5. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      chương 4
      Làm thế nào để giải thích tất cả những chuyện khi mà đến cũng cần người ta giải thích.



      Lúc Tân Đồng thức dậy trời sáng.

      vừa định ngồi dậy, còn có cơ thể luôn cảnh giác, mềm mại nho bên cạnh cũng thức dậy theo cử động của .

      “Mẹ ơi.” Nam Hợp chậm rãi ngồi dậy, cặp mắt ngái ngủ vẫn còn tèm nhèm, đôi mắt to nửa nhắm nửa mở, mái tóc nó nửa dán vào mặt, nửa rối bù xù, khóe miệng còn vương lại dấu vết nước miếng đáng ngờ.

      Bộ dạng này của cậu khiến lòng Tân Đồng lập tức mềm nhũn thành hồ nước áng mây, đưa tay ôm lấy cậu.

      Nam Hợp ngoan ngoãn hưởng thụ chiếc ôm vừa ấm áp vừa thoải mái của mẹ vào buổi sáng, từ trong lòng mẹ, cậu rụt rè ngẩng đầu, in lên mặt Tân Đồng chiếc hôn ngọt ngào, Tân Đồng tự nhiên cũng hôn đáp trả lại cậu.

      Vì thế, lớn cứ cười hì hì như vậy, hưởng thụ buổi sáng tốt đẹp.

      đúng lắm, Tân Đồng thả tay ra, vươn tay cách chuẩn xác đủ đến chiếc đồng hồ báo thức bàn bên cạnh giường, nghiêng đầu liếc nhìn cái, rồi liếc thêm cái nữa, vẻ mặt nghiêm trọng, “Nam Hợp, hình như chúng ta bị muộn rồi.” chậm rãi .

      Hôm nay là thứ sáu.

      Kim đồng hồ ở đối diện chỉ tám giờ kém, Nam Hợp học trường mẫu giáo Thị Nhất Ấu, chín giờ lên lớp, còn vào làm lúc tám giờ rưỡi.

      “Mẹ làm bữa sáng, còn con có thể tự mặc đồ ?”

      Nam Hợp ra sức gật đầu, “Dạ!”

      Tân Đồng bế nó chút để khen ngợi, tối qua chuẩn bị xong quần áo đặt ở đầu giường, xoay người lao nhanh vào bếp.

      Thời gian còn nhiều, bữa sáng phong phú theo kế hoạch của Tân Đồng cũng trở nên thể thực . Từ trong tủ bếp, lấy ra hai lon cháo bát bửu, mở ra, đổ vào trong nồi hâm nóng lại, rồi luộc thêm hai quả trứng.

      Đợi dầu nóng, đánh thêm hai quả trứng nữa, trong tiếng xì xèo, bạn Lệ Nam Hợp mặc xong quần áo.

      Cậu kéo lại quần áo, lần nữa bò lên giường, chỉnh lại chiếc gối đầu cho ngay ngắn, rồi kéo trái chỉnh phải chiếc chăn, cuối cùng phẩy phẩy trải chăn giường như cũ.

      Tiểu Lợi Hại, đúng rồi, Tiểu Lợi Hại, Nam Hợp nhét con chó suýt nữa bị vứt bỏ vào chính giữa chăn, hài lòng nhìn lát, rồi theo mùi thức ăn tìm mẹ.

      Tân Đồng vừa mới dọn xong bữa sáng, liền thấy Nam Hợp tới, nhất thời mỉm cười.

      Cậu mặc ngược quần áo.

      Nam Hợp cúi đầu nhìn, cũng có hơi xấu hổ, mỉm cười khì khì với mẹ.

      Tân Đồng khom người giúp cậu cởi ra, sau đó mặc lại cho cậu.

      Bồn rửa mặt khá to, vóc dáng Tân Đồng có hơi thấp, công tắc bật nước nóng trong nhà vệ sinh lại cao, phải đứng ghế mới có thể với tới.

      giờ chiếc ghế đó lại có công dụng mới, bạn Nam Hợp đứng đó, “Mẹ ơi, để con nặn kem đánh răng cho mẹ.”

      “Ừm.” đưa bàn chải đánh răng của mình qua.

      lớn đồng loạt đánh răng rửa mặt, chải tóc xong, sau đó ăn bữa sáng nóng hổi.

      Tân Đồng có xe, đến Thị Nhất Ấu phải ngồi xe buýt từ trước cổng nhà qua chín trạm xe.

      Lúc chờ xe, Tân Đồng khom người mang chặt giày lại cho Nam Hợp, đề phòng cậu nghịch ngợm chạy giỡn giày bị lỏng vấp té.

      xe có hơi đông người.

      Trong góc xe có chỗ trống, bà thím chợ mua thức ăn dịch vào trong, chừa chỗ cho Tân Đồng ngồi.

      “Nam Hợp lại đây con.” Tân Đồng nắm tay Lệ Nam Hợp qua, ngồi xuống, sau đó bế nó lên đặt ở đùi.

      “Mẹ ơi, con có nặng ?” Nam Hợp hơi ngại muốn xuống dưới, muốn làm mệt.

      Ba cậu là con trai, còn mẹ là con , phải chăm sóc mẹ, thể để mẹ mệt, bằng mẹ mất.

      Cậu muốn mẹ cậu mất đâu.

      Tân Đồng chỉnh lại cái nón của cậu ngay ngắn, dỗ dành cậu, “Nam Hợp vẫn chưa lớn, nên nặng chút nào.”

      Bà thím bên cạnh để thức ăn xuống bên chân, thân người hơi mập mạp dịch sát vào cửa xe, “Cậu bé sợ mẹ mệt đây mà, ngoan ghê, ngồi xuống đây .”

      “Nam Hợp, cám ơn với bà .” Tân Đồng cẩn thận để cậu xuống chỗ ngồi chính giữa.

      “Cám ơn bà ạ.” Lệ Nam Hợp nhanh chóng cám ơn, tay vẫn nắm chặt tay của Tân Đồng.

      có chi,” bà thím càng nhìn càng , Nam Hợp trắng trẻo bụ bẫm, mặt cũng phúng phính thịt, rất đẹp trai, dù sao cũng còn có mấy trạm xe nữa thôi, bà dứt khoát tán gẫu mấy câu với Tân Đồng, “Cậu bé mấy tuổi rồi?”

      “Dạ 4 tuổi,” Tân Đồng mỉm cười, xoa đầu Nam Hợp rồi đáp.

      Bà thím cười càng tươi hơn, khóe miệng giơ lên cao, “Nhìn cũng còn tuổi, lấy chồng sớm à?”

      Tân Đồng biết trả lời thế nào, chỉ hơi cúi đầu.

      ra cũng còn , sắp 26 tuổi, nhưng vẻ ngoài lại có hơi .

      Bà thím chỉ nghĩ là mắc cỡ, “Chuyện này có gì mà mắc cỡ chứ, con trai tôi nè, 34 tuổi rồi, mà năm ngoái mới lấy vợ, cũng do tôi hối thúc hoài đó chứ. Con dâu tôi vừa mới có thai, tôi phải mua mấy thứ này để tẩm bổ cho nó.” Bà chỉ chỉ mấy nguyên liệu nấu ăn chất đầy trong giỏ, .

      Tân Đồng vẫn cảm thấy lạ là bà mua thức ăn tại sao phải xa như thế để làm gì, dường như bà thím nhìn ra suy nghĩ của , “Chợ nông sản bên này buổi sáng đồ ăn tươi ngon lắm, giá cả cũng phải chăng, tuyệt đối có lợi.”

      Bà thím xuống trước hai trạm, còn có hơi lưu luyến, “Con dâu tôi nếu như cũng sinh được thằng cháu trai giống cậu bé này, tôi có nằm mơ cũng cười đến tỉnh ngủ luôn.”

      được mà, chắc chắn được.” Tân Đồng đáp lại.

      Bà thím nghe vậy vô cùng vui vẻ, xách theo giỏ đồ ăn, đứng thẳng lưng, nhanh nhẹn xuống xe, “Chúc buổi sáng tốt lành nhé .”

      Chỗ ngồi bên cạnh trống trải, nhưng Lệ Nam Hợp vẫn thích ngồi sát vào người mẹ.

      “Mẹ ơi, tại sao bà là muốn có đứa cháu trai giống con vậy?” Nam Hợp vòng vòng ngón tay, có hơi tò mò.

      “Vì bà khen con đẹp trai đó.” Tân Đồng nựng nựng khuôn mặt nhắn của nó.

      Nam Hợp cười cười, “Mẹ cũng đẹp mà.”

      “Cám ơn con.”

      Tân Đồng nghĩ rất nhiều lần, nếu dáng vẻ của mình phải thế này, lúc trước có thể cũng “may mắn” được chọn như vậy hay ? Vậy tất cả mọi thứ giờ vẫn cứ mơ hồ, , và chỉ có thể là giấc mơ hay ?

      “Mẹ, vậy nếu bạn đó giống con, chẳng phải sau này có hai Nam Hợp hay sao?” Nam Hợp hơi chau mày, giống như hoang mang.

      Nỗi sầu của Tân Đồng vừa mới lặng lẽ dâng lên lại bị lời cực kỳ đáng và ngây thơ này đánh tan còn mảnh, “ đâu, chỉ là bộ dạng đáng như Nam Hợp thôi, chứ Nam Hợp của chúng ta vĩnh viễn là độc nhất vô nhị.”

      nên lấy làm may mắn, cậu hoàn hảo như vậy, chứ thế giới này biết bao thứ còn nhiều thiếu khuyết.

      Khi Tần Đồng và Nam Hợp đến nơi, cũng vừa kịp lúc.

      giáo nhìn thấy, liền chạy ra đón họ.

      “Chị là?” giáo dạy Nam Hợp cũng hơn hai tháng, đây là lần đầu tiên nhìn thấy Tân Đồng.

      Nam Hợp cướp lời, giọng điệu hãnh diện, “Là mẹ của con.”

      giáo giống như hiểu, “Hóa ra là vậy.” Trước đây còn có chút tò mò, Thị Nhất Ấu là trường mần non quý tộc danh xứng với thực, phụ huynh học sinh đều là nhân vật giàu sang cũng có địa vị cao, như Lệ Nam Hợp, thường ngày đều có xe riêng đưa đón, tài xế chở đến cũng mặc vest mang giày da. Đột nhiên có phụ nữ quần áo giản dị, diện mạo trẻ trung xinh đẹp là mẹ cậu, bất cứ ai cũng dám tin.

      giáo biết Lệ Đông Nhất, ba của Lệ Nam Hợp, khó nghe nhưng tuyệt đối chính xác, đó là nhân vật lớn chỉ dùng tay cũng đủ che trời, mặc dù ly hôn, nhưng quyền thế lại rất mạnh.

      giáo này nghĩ Tân Đồng chính là bé lọ lem muốn mượn đứa con để vào nhà giàu sang, trong lòng khinh bỉ, sắc mặt lại tỉnh bơ, “ bạn Lệ Nam Hợp, chúng ta vào thôi?”

      “Nam Hợp, vào lớp với giáo con.” Tân Đồng khom người ngồi xổm xuống, tầm mắt song song với cậu.

      “Mẹ, chiều nay mẹ đến đón con chứ?” Tay Nam Hợp nắm quai đeo cặp, hỏi.

      Tân Đồng mỉm cười, “Tất nhiên rồi, tan học chúng ta cùng nhau siêu thị.”

      Đồ ăn vặt trong nhà rất ít, số còn lại cũng là trước kia Đồng Dao để ở nhà , cũng thích hợp với Nam Hợp, còn có thức ăn thức uống, cũng nên mua thêm nhiều nhiều chút.

      Lấy được câu trả lời chắc chắn của , ánh mắt Nam Hợp nhất thời sáng lên, lại hôn cái, lần này là miệng đối miệng!

      giáo liền nhìn đến ngẩn người, mấy tháng nay tính tình của Lệ Nam Hợp rất trầm lặng, biểu lộ cảm xúc ra ngoài, đây là lần đầu tiên giáo thấy cậu như vậy, chính xác là cậu bé làm nũng với mẹ.

      chỉ là giáo, mà Tân Đồng cũng thoáng sửng sốt hồi.

      Mãi đến lúc tới thư viện, đặt túi xách xuống, vẫn chưa lấy lại tinh thần.

      Chị Vương tới, giơ tay quơ quơ trước mặt Tân Đồng.

      Tân Đồng hoàn hồn, áy náy , “Chị Vương, xin lỗi chị, em đến muộn.”

      Có lẽ đúng là do có Nam Hợp làm bạn sao? Đêm qua ngủ rất ngon, giấc đến tận sáng, ngủ say đến nỗi ngay cả tiếng đồng hồ báo thức cũng nghe thấy.

      “Hôm nay cũng bận lắm, sao.” Chị Vương cười xấu xa, “ nè, Tiểu Tân, ra là có bạn trai, chậc chậc, dòm giống nha.”

      Mới vừa rồi, Tân Đồng còn áy náy bởi vì làm muộn, bỗng chốc tan thành mây khói.

      Con trai chị Vương vừa mới vào đại học, lại được chồng thương, mọi lo. Tân Đồng nhìn vào mắt chị, trong lòng thầm than, đúng là người phụ nữ bước vào thời kỳ nhiều chuyện!

      nhận lấy cây chổi lông gà từ tay của chị Vương, đến bên, bắt đầu dọn dẹp quét bụi bàn.

      Chị Vương theo đến, “Chị Vương của em là người từng trải, vẻ mặt hồng hào mịn màng này của em, phải là hay sao?”

      Tân Đồng lười giải thích, thường xuyên ngủ ít hoặc mất ngủ, cuối cùng cũng được ngủ giấc ngon lành nên mặt hồng hào mà.

      “Đúng rồi,” Chị Vương vỗ đầu nhớ lại, “Lúc sáng bạn trai em có đến tìm em.”

      “Lệ Thịnh à?” Tân Đồng đột nhiên ý thức được chuyện rất quan trọng, phải giải thích như thế nào với Lệ Thịnh đây?

      Chị Vương đẩy chiếc xe đẩy còn chưa kịp dừng lại ra xa, rút ra quyển sách, kiểm tra số sách, rồi đặt lại vào giá.

      “Đúng đúng, chính là cậu ta.” Chị Vương rất có ấn tượng với Lệ Thịnh, chàng trai sôi nổi tuấn tú, “Chị thấy hình như cậu ta có chuyện gì đó muốn với em.”

      “Em biết rồi.” Tân Đồng tiếp tục làm việc, đột nhiên cảm thấy may mắn, may mắn vì đến muộn, gặp phải .

      vẫn chưa chuẩn bị xong, vẫn chưa biết câu đầu tiên khi mở miệng là nên cái gì? Làm thế nào để giải thích tất cả những chuyện khi mà đến cũng cần người ta giải thích.

      Ánh nắng theo kính rộng ở bốn phía tràn vào, trong ánh sáng, bụi bặm nổi lên, có thể nhìn thấy ràng, lại dần dần tản ra.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :