1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tàng Ngọc Nạp Châu - Cuồng Thượng Gia Cuồng [Chương 124]

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. A fang

      A fang Well-Known Member

      Bài viết:
      566
      Được thích:
      560
      thêm em nữa lọt vào vườn hoa đào của châu châu

    2. Bờm xinh

      Bờm xinh Well-Known Member

      Bài viết:
      525
      Được thích:
      389
      Thái úy buôn dơ bở quá
      phải chăng dưa ế ntn

    3. Oriole5185

      Oriole5185 Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      417
      Được thích:
      6,227
      Các công tử thế gia ở Đại Nguỵ chắc là từ bé đến lớn được bổ sung dinh dưỡng, omega các loại đầy đủ lắm, thậm chí còn thừa. Thằng nào thằng nấy trí tưởng tượng bay xa và bay cao, từ suy tận mười. Thằng nghe giai nhân ngủ mơ mớ luận ngay được: nàng mình mà dám . Thằng nhìn thấy thằng bên cạnh làm muộn suy được ngay: đêm qua nó quất hăng say lắm đây. Thằng nhìn thấy đẹp, mắt sáng lên, phán ngay như nhà hiền triết: ngọc đẹp tức là phải có hồn, như em ngọc ngà sinh động trước mắt mỗ đây này.
      Thậm chí tình trạng thừa chất ở kinh thành còn biểu qua mấy em fan girl, thấy zai đẹp hét to thế! Tưởng quý nữ ngày xưa , khẽ, cười duyên mà?
      Last edited: 6/8/17

    4. Vy RuRi

      Vy RuRi Well-Known Member

      Bài viết:
      258
      Được thích:
      1,574
      Mấy ông nọi trong truyện này mê ngọc là chủ yếu, mê là chủ đích, thấy là tơm tớp, miệng cứ bảo phụ nhân thôn quê mà đầu cứ nghĩ hốt ẻm về chắc... chậc chậc, đại chiến 500 hiệp chả bỏ dính kẻ nướu. Tội Giác Nhi, số khổ, ngày đêm tay kề má ấp mà chẳng sơ múi được bao nhiêu, toàn phải kề cận 24/7 hằm hè mấy ông nọi sài lang hổ báo... :052::051:. À mà, thời ấy fan gơn mạnh vì gạo bạo vì giai quá thể, cũng may chưa thấy bà chị tác giả tả mấy fan gơn cởi yếm giục quăng đập vô mặt Nghiêu chảnh làm vật định tình đó nhan :4:

    5. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 35: Mời nhấm nháp

      Trong lòng Quảng Tuấn vương vô cùng kích động, cảm thấy tiên tử trong bức họa mà mình khổ cực tìm kiếm bao ngày qua rốt cuộc cũng có manh mối.

      ra thời gian gần đây Quảng Tuấn vương vẫn luôn khổ tâm suy nghĩ, lập ý muốn vẽ tiếp tập tranh lớn với chủ đề du xuân ngắm hoa, tập tranh này xuất phát từ chính điện trong cung, kết thúc tại con đường xa giao giữa kinh thành với dãy núi kia, qua phố xá, con sông, cửa thành... từ hoàng tộc cho tới đủ loại dân chúng, thiếu ai. Tập tranh to lớn hùng vĩ ấy thậm chí có thể so với bức “Thanh Minh Thượng Hà đồ”.

      Nhưng từ lúc bắt đầu đến giờ, vẫn luôn thuận buồm xuôi gió vẽ mạch, chỉ duy nhất có miếu Hoa Tiên kia, vắt óc mãi vẫn biết nên miêu tả khí chất kỳ ảo của hoa tiên thế nào. Vì việc này mà Quảng Tuấn vương muốn ra ngoài đổi gió lát, nên mới ra thành tiễn binh.

      Nào ngờ ở ngay đại môn của Phủ Nội giám nha vừa vặn gặp được vị tiên tử lén trốn xuống phàm trần này, bảo sao trong lòng Dương Tố vui mừng? Vì thế, y vội vàng mở miệng hỏi: “Ta là Quảng Tuấn vương Dương Tố, xin hỏi tiểu thư ngụ ở phủ nào? Chẳng hay lát nữa ta có thể đến gặp cha mẹ tiểu thư, mời tiểu thư làm mẫu cho ta vẽ được ?”

      Y nhìn thấy Ngọc Châu có vài thị vệ theo sau bảo vệ, tuy màu sắc của y phục người rất thanh lịch trang nhã, nhưng đều được may từ tơ lụa quý báu, trong lòng lập tức nhận định nàng là nữ tử nhà giàu sang quyền quý trong kinh. Nếu nàng chưa xuất giá rất dễ, chỉ cần báo với phụ mẫu nàng tiếng, thỉnh tiểu thư yên tĩnh ngồi lát để vẽ là xong thôi.

      Phải biết rằng, có thể được Quảng Tuấn vương đưa vào trong tranh là chuyện mà rất nhiều cao môn quý nữ trong kinh ao ước, là ngàn vàng khó cầu cũng quá đáng. Thứ nhất, Quảng Tuấn vương xưa nay có ánh mắt rất cao, tương đương với Nhị công tử của Nghiêu gia, đều là người cực kỳ soi mói khi nhận xét về cái đẹp. Tiểu thư nào có thể lọt vào mắt y, để y vẽ lên tranh, nàng ấy nhất định là còn đẹp hơn cả rặng mây ngũ sắc phía chân trời.

      Hơn nữa, tại kinh thành này, hậu duệ quý tộc tập trung đông đúc, nhân duyên môn phiệt đăng cơ sâm nghiêm, tuy chưa từng được tổ tông định , nhưng trước nay cao môn đại tộc nhất định cưới nữ tử nhà tầm thường làm vợ. Tuy vậy, thỉnh thoảng vẫn có vài nữ tử mỹ mạo nhờ tài năng xuất chúng mà được người ta ca ngợi là tài nữ được con cháu đại tộc để mắt đến, nạp làm thiếp thất. Nếu có thể được bước vào trong bức họa của Quảng Tuấn vương, chắc chắn nổi danh, tương lai cho dù thể gả vào gia tộc thịnh vượng trăm năm, nhất định vẫn nhặt được lợi ích lớn cho việc hôn nhân sau này.

      Tại kinh thành này, nhân vật nổi danh như Quảng Tuấn vương đây, có thể ai biết. Vì vậy, nay Quảng Tuấn vương mới vội vàng báo tên báo họ mình ra như thế, trong mắt y, mời Ngọc Châu làm mẫu ắt hẳn có trở ngại gì.

      Đáng tiếc, Ngọc Châu ngược lại hoàn toàn biết gì về đại danh của Quảng Tuấn vương, nhưng khi nghe y giới thiệu còn bồi thêm chữ "Vương" vào, trong lòng liền biết thân phận của người này nhất định hiển quý, bèn nhàng thi lễ, : “Dân nữ phải là nhân sĩ trong kinh, khi nãy vô ý đụng phải, dân nữ xin nhận lỗi cáo từ.” xong liền chuẩn bị rời .

      Quảng Tuấn vương vang danh lâu, nay bị người ta lạnh nhạt xem như đám ăn xin ven đường, quả thực là rất lâu chưa được nếm tới, lập tức định ngăn Ngọc Châu lại.

      Nhưng đúng vào lúc này, chiếc xe ngựa dừng ngay ngoài cửa, Phạm Thanh Vân Phạm đại nhân bước xuống, thấy Quảng Tuấn vương đứng đó, liền cười : " biết Quảng Tuấn vương đích thân tới, hạ quan có từ xa tiếp đón."

      Quảng Tuấn vương quay lại hàn huyên vài câu với Phạm Thanh Vân đại nhân, Ngọc Châu liền nhân cơ hội ấy từ hướng khác về. Đợi đến khi Quảng Tuấn vương xoay người lại lần nữa, vị mỹ nhân kia rẽ sang góc đường, còn tung tích.

      Quảng Tuấn vương khỏi thẫn thờ, nếu đuổi qua lại đánh mất thân phận của mình, bỗng nhiên nhớ tới điệp bài vừa thấy lúc nãy, trong đầu chợt lóe, quay đầu hỏi Phạm Thanh Vân: “Đại hội chạm ngọc lần này có nữ tử nào tên Viên Ngọc Châu tham gia ?"

      Phạm Thanh Vân đầu tiên là sửng sốt, lẩm bẩm: "Nữ tử... Viên Ngọc Châu? Hạ quan chưa từng nghe tới, đợi lát nữa hạ quan hỏi vị quan phụ trách nhân rồi đến bẩm báo với ngài.” đoạn, gã liền cười cười bước vào cửa phủ, muốn ngắm nghía ngọc phẩm được điêu khắc kia.

      Phạm Thanh Vân giữ nụ cười đường theo Quảng Tuấn vương vào cửa phủ, chỉ là khi gã theo phía sau Quảng Tuấn vương, mặt thoáng qua tia u ám...

      Lại đến vị Thái úy đại nhân kia, sau khi đứng ở cửa thành tiễn đưa quân mã, đầu tiên là cung kính đưa tiễn thánh thượng hồi cung, sau đó rốt cuộc cũng kiếm được chút thời gian rảnh, liền gọi thị vệ Triệu Kim tới hỏi: “Hôm nay đệ đệ Triệu Ngân của ngươi vào thành cùng với Lục tiểu thư, có biết thời các nàng ở đâu ?”

      Triệu Kim vội vàng : "Mới vừa có gã hầu tiến đến thông bẩm, là vừa rời khỏi Phủ Nội giám, chuẩn bị ra khỏi thành về."

      Nghiêu Mộ Dã nghe xong, mắt cụp xuống, đuôi lông mày hơi hơi nhếch lên, chỉ cần là người biết tính lập tức nhận ra, vui.

      Vốn dĩ khi nghe được hạ nhân bẩm báo hôm nay người phụ nữ này vào kinh, chỉ nghĩ rằng nàng cũng muốn ra ngoài thành thưởng thức cảnh rầm rộ lúc xuất binh, nên mới vui vẻ đồng ý, thậm chí còn phân phó Triệu Hổ bao hẳn nhã gian trong tửu lâu Quan Vân ven đường cách cổng thành xa, tiện cho người phụ nữ kia ngắm cảnh, đỡ phải chen chúc trong đám đông đầy đường.

      Tri kỷ như vậy, đối với Nghiêu thiếu mà quả là hiếm có. Lúc theo hầu hoàng thượng tới thành lâu, còn từng cố ý thoáng nhìn qua thành lâu kia, nhưng tửu lâu nơi ấy lại đóng chặt cửa sổ, như chưa từng có ai vào.

      Thẳng đến khi phái người xem mới biết, người phụ nữ ấy ngay từ đầu đến tửu lâu, mà tức khắc đến Phủ Nội giám chờ ghi danh.

      Nghiêu Thái úy nghe bẩm báo xong, gương mặt trầm lúc lâu rồi gọi Phạm Thanh Vân cũng chung trong hàng ngũ đến, căn dặn gã vài câu, bảo gã cho tất cả quan lại trong Nội giám được nghỉ ngày.

      Phạm Thanh Vân nhất thời hiểu, nhưng cũng dám hỏi thẳng Thái úy, bèn trực tiếp thông báo cho mọi người bên dưới. Đám quan lại vốn dạo phố ngắm cảnh diễu binh nghe được lời này, ai nấy đều như mở cờ trong bụng vì trộm được ngày thanh nhàn, vì thế sau khi xem lễ xuất binh xong cũng đều quay về nhà mình.

      giờ đại hoàn tất, nỗi buồn bực trong lòng Nghiêu Mộ Dã cũng tiêu tán bớt phần nào. Nghe Triệu Hổ xong, vẫy vẫy tay, dặn: “Ngày mai ta còn phải lâm triều, dù gì cũng nên đến muộn nữa, nên hôm nay về biệt viện. Ngươi đuổi theo Triệu Ngân , đừng đưa Lục tiểu thư ra khỏi thành, để tối nay nàng theo ta về phủ .”

      Triệu Hổ lĩnh mệnh, vội vàng phái gã hầu tìm nhóm Lục tiểu thư và Triệu Ngân.

      bao lâu sau, tên hầu kia quay về hồi bẩm: “Lục tiểu thư , tiện đến Nghiêu phủ quấy rầy, nàng tự mình rời thành cũng được, nếu Thái úy đại nhân quyết ý muốn lưu lại, vậy nàng tìm nhà trọ nghỉ tạm đêm."

      Nửa ngày nay Nghiêu Thái úy ôm bụng vui, trong khoảnh khắc nghe được những lời ấy, ngọn lửa bị đè nén trong lòng như được tưới thêm lớp dầu. Xưa nay quen với việc nữ tử nhân nhượng , lần này được như ý thực vét sạch chút nhẫn nại cuối cùng của . đứng phắt dậy, lạnh lùng : "Báo với nàng ấy rằng, muốn ở đâu cứ ở.” xong liền phẩy tay áo bỏ .

      Ngọc Châu vốn nghĩ việc ghi danh hôm nay e là đạt được, khi như vậy, chi bằng quay về trước, ngày mai lại vào thành tính tiếp. Nhưng sau khi nghe được lời nhắn của Thái úy, nàng do dự.

      Nếu được, nàng muốn lại bước vào cửa phủ Nghiêu gia lần nữa. Tuy vị Nghiêu phu nhân kia thoạt nhìn rất ôn hòa, nhưng nàng vẫn có thể nhạy cảm phát ra chút gì đó. Vì thế mới lập tức từ chối.

      Nhưng nghĩ lại, nàng nghe lời hiển nhiên khiến Thái úy đại nhân cực kỳ vui.

      Mặt khác, Ngọc Châu muốn làm theo ý , Nghiêu gia giống với ngoại trạch ở ngoại ô, mà nàng lại chẳng phải là thiếp thất của , nếu tùy tiện vào Nghiêu phủ ở qua đêm như thế, vốn là chuyện hợp với lý thường. Nhưng nếu bây giờ ra khỏi thành, khiến Thái úy đại nhân nghi ngờ rằng mình có ý đối nghịch với . Suy tính lại, nàng bèn nhờ thị vệ tìm nhà trọ trong kinh thành, tạm thởi nghỉ lại ở đó đêm, cũng đỡ cho ngày mai lại phải đoạn đường dài để vào thành.

      Quay về với vị Nghiêu Thái úy kia, khi nghe được tin Ngọc Châu ở lại nhà trọ, ngược lại tiêu tán tức giận, chỉ cười lạnh tiếng rồi đồng ý lời mời của Bạch Thủy Lưu, ngày hôm sau hạ triều liền đến tham dự yến hội tại Tĩnh Thủy viên trong thành.

      Yến hội lần này là để các danh sĩ trong kinh tụ tập lại truyền rượu đối thơ, do trong Tĩnh Thủy viên có dòng suối được dẫn vào, uốn lượn vắt ngang qua cả khu vườn, nên yến hội này mới được gọi như thế. Dòng suối này chỉ rộng khoảng hai bước chân, ở hai bên ven suối có hơn mười vị danh sĩ kinh thành theo trình tự ngồi xuống, sau đó người hầu rót đầy rượu vào trong chén rồi thả vào dòng suối.

      Chén rượu chảy xuôi theo dòng, danh sĩ có thể tự tay nhấc lấy chén rượu, làm bài thơ rồi mọi người cùng nhau bình luận. Nếu bài thơ ấy hay, người nọ có thể uống cạn rượu trong chén; còn nếu bài ấy hay phải trả chén rượu về lại trong suối, được uống giọt nào. Yến hội truyền rượu đối thơ kiểu này cũng chỉ có những vị danh sĩ tao nhã mới có thể cảm nhận được thú vui trong đó, nếu đổi lại là người thô tục ngồi đây, có vắt hết óc cũng rặn ra được bài thơ nào nghe lọt tai được, vậy chỉ có thể trông mong dõi theo từng chén rượu trôi trong dòng suối, lướt qua trước mặt mà ca thán thôi, chứ được nhấm nháp tí nào.

      Nhưng bình thường, Thái úy chưa từng tham gia những yến hội tao nhã kiểu này. Xưa nay Nghiêu Mộ Dã vẫn hay làm theo lòng mình, sống vô cùng thoải mái tiêu sái, muốn uống rượu cứ việc đơn giản nhàng vui vẻ mà uống, cần gì phải thông qua những thủ tục rườm rà trắc trở này. Vậy mà hôm nay lại đột nhiên đến đây, ngược lại khiến Bạch Thủy Lưu giật mình ít, cười : ‘Vốn chỉ định khách khí đưa thiệp mời cho huynh thôi, chứ nghĩ rằng người bận tối mặt tối mũi như huynh lại có thể trích ra chút thời gian rảnh mà đến đây. Đợi ta sai người mang vò ‘Kim trản trần nhưỡng’ đến, rượu này khá mạnh, hợp với khẩu vị huynh nhất.’

      Lúc này Quảng Tuấn vương cũng từ chỗ ngồi của mình đứng dậy, vừa rồi làm nhiều thơ nhất, giờ có chút men say, thấy Thái úy đến liền lớn tiếng : ‘Nghiêu nhị, đối thơ mà uống rượu, đây là đạo lý gì chứ?’

      Nếu là ngày thường, Nghiêu Mộ Dã ngược lại cũng có thể đóng góp chút nhã hứng, nhưng hôm nay là lười đáp lại, chỉ đứng lên vào nhã phòng yên tĩnh bên suối. Bạch Thủy Lưu, Quảng Tuấn vương cùng chư vị danh sĩ cùng gọi , cũng theo vào trong nhã phòng, nhìn thấy Nghiêu Mộ Dã ngồi bên bàn, cầm bức họa đó, ngưng thần nhìn.

      Bức tranh này là do vừa rồi Quảng Tuấn vương tùy ý vẽ ra, trong tranh chính là vị nữ tử. Chỉ vài nét bút ít ỏi thôi nhưng phác họa ra vị nữ tử xinh đẹp, dung mạo xuất chúng, dáng vẻ tầm thường. Nhất là khóe miệng hơi hơi nhếch lên, như cười như kia, vẽ ra vài phần phong thái của nguyên chủ.

      Quảng Tuấn vương thấy Nghiêu Thái úy cầm bức họa ấy xem rời mắt, lập tức cười : ‘Nghiêu gia quả nhiên là tri của ta. Tranh này vẫn chưa vẽ xong, mà ngươi xem chuyên chú như thế, phải cũng bị nữ tử trong tranh mê hoặc rồi đấy chứ?’

      Lúc này Nghiêu Mộ Dã mới chậm rãi dời mắt khỏi bức tranh, nhìn Quảng Tuấn vương, : ‘ biết vương gia gặp được nữ tử này ở đâu?’

      Quảng Tuấn vương bỏ chén rượu xuống, dùng sức vỗ bộp bộp lên vai Nghiêu nhị, : ‘Quả là tri của ta! Thế mà khi nãy Bạch thiếu còn nữ tử trong bức tranh này chỉ là do ta tưởng tượng ra. Ý của y tức là, nếu tại kinh thành có tồn tại nữ tử đẹp cỡ ấy, sớm danh chấn khắp kinh đô này rồi.’

      Nghiêu Mộ Dã đặt bức tranh kia qua bên, nhếch môi : ‘Những lời này của ngươi nghĩa là nữ tử này chỉ do Quảng Tuấn vương tình cờ gặp được, chứ biết nàng là ai phải ?’

      Quảng Tuấn vương hơi tiếc nuối thở dài hơi : ‘Ta quả chỉ tình cờ gặp nàng ấy ngay tại cửa Phủ Nội giám, chỉ biết tên của nàng là Viên Ngọc Châu, xem dáng điệu của nàng có lẽ nàng muốn tham gia cuộc thi đấu khắc ngọc. hiểu nữ tử suy nhược như thế làm sao nhấc nổi đao khắc búa đập cơ chứ? Nhưng ta nhờ Phạm đại nhân giúp ta điều tra nơi ăn chốn ở của nàng rồi, đợi đến khi thám thính được tin tức của nàng, ta nhất định dẫn nàng đến gặp nhị vị huynh đài.’

      Quảng Tuấn vương tự cảm thấy những lời của mình rất chi là hào phóng, gặp sắc mà quên nghĩa, quả thực có thể quân tử có đạo đức tốt.

      Ngặt nỗi Thái úy đại nhân lại hoàn toàn cảm nhận được tình nghĩa bằng hữu của y, khóe miệng kia tuy rằng vẫn cong lên, nhưng lại hề có chút ý cười nào, giọng đầy lạnh lùng: ‘Theo ý của vương gia là, nàng ấy là vật trong tay ngươi?’

      Quảng Tuấn vương cảm thấy lời này rất là bất kính với tiên tử trong tranh, liền lắc đầu : ‘Lời này đúng, phải rằng, nàng ấy chính là nàng thơ mới của ta.’

      Nghiêu Thái úy muốn dong dài với chủ đề nàng này thuộc về ai nữa, chỉ ôm quyền với hai vị rằng, đột nhiên cảm thấy đau đầu chịu nổi, xin cáo từ về phủ nghỉ ngơi trước.

      Vì thế Thái úy đại nhân tới như gió như bão, ở trong Tĩnh Thủy viên này còn chưa ngồi nóng chỗ phất tay áo rời .

      Quảng Tuấn vương thoáng tiếc nuối cầm lấy bản vẽ phác họa kia, nhìn góc giấy nhăn nhúm lại vì bị nắm quá chặt, mang theo ít khâm phục với Bạch thiếu: ‘Trong số ba người chúng ta, vốn tưởng rằng ta mới là người thoát tục nhất, bây giờ nhìn lại, định lực của Nghiêu nhị vẫn cao thâm hơn bậc. Đối với hình bóng xinh đẹp của mỹ nhân đến bực này, mà cũng có chút lòng thương tiếc thiên vị gì, năm xưa Liễu Hạ Huệ được mỹ nhân sà vào trong lòng mà vẫn loạn chắc cũng đến mức ấy thôi. Từ đó có thể thấy được, ta vẫn còn phải tu hành thêm đức hạnh định lực trước cái đẹp nhiều thêm nữa!’

      Ngay khi Dương Tố còn tràn đầy cảm thán, Nghiêu Thái úy -- Liễu Hạ Huệ đời thứ hai – chạy đua với gió lạnh, thẳng tiến đến địa điểm - nhà trọ lớn nhất trong kinh.

      Ánh mắt Triệu Kim khá tốt, đợi Thái úy phân phó vào nhà trọ hỏi thăm, sau khi biết được Lục nương ở phòng nào, liền lập tức dẫn Thái úy lên lầu, đến gian phòng nằm ở cuối dãy.

      Khi Thái úy vào phòng, Ngọc Châu tựa người trước cửa sổ, dùng tay trái chấp bút phác hoạ.

      Tuy tay phải của nàng bị thương, nhưng chịu nhàn rỗi, cộng thêm ngày bé cũng quen dùng tay trái, sau đó là do bị người lớn ép buộc dùng tay phải. Mấy ngày nay nàng lại dùng tay trái vẽ tranh, tuy ban đầu cũng có chút trúc trắc, nhưng về sau càng vẽ càng lưu loát.

      Thái úy cảm thấy hôm nay mình được ngắm quá nhiều tranh đẹp rồi, giờ đây lười nhìn người phụ nữ này chấp bút tô đỏ tô xanh tiếp nữa, chỉ cất giọng lạnh lùng : ‘Lục tiểu thư có nhã hứng đấy, sắc trời đen mà vẫn chưa ngủ, biết bị người nào lây nhiễm, mà hứng vẽ tranh lại dào dạt đến thế.’

      Ngọc Châu sớm biết mình muốn vào Nghiêu phủ chọc cho Thái úy vui, nay thấy sắc mặt căng thẳng, ngược lại cũng hoảng sợ, chỉ cười : ‘Hôm qua từ chối ý tốt của Thái úy, là bởi vì tửu lâu kia quá cao, nhìn xa chút thể thấy cảnh vật, nên mới chen chúc trong đám người, ngược lại có thể đứng gần chiêm ngưỡng phong thái của các tướng sĩ Đại Ngụy. Trước kia chưa từng thấy nam nhi Đại Ngụy mặc quân phục, hôm nay mới phát quả thực vô cùng hiên ngang uy vũ, nhất là móc áo trang trí bên ngoài áo giáp hết sức đặc biệt, nên ta mới dựa theo hình dáng ấy, hơi thay đổi chút, mấy ngày nữa khắc đôi cho Thái úy đại nhân, đợi đến lúc cưỡi ngựa khóa lên, được ?’

      Nghe xong lời này, Nghiêu Mộ Dã mới thoáng lướt qua bức phác họa trong tay nàng, quả nhiên là đôi móc áo hình đầu báo, cực kỳ đặc biệt.

      Xưa nay Ngọc Châu chuyện vẫn hết sức mềm , kết hợp với nụ cười mỉm dịu dàng, luôn làm cho người ta tự giác cũng dịu giọng theo nàng.

      thực tế, khi vừa đến đây, ngửi thấy mùi hương thơm ngát sau khi vừa tắm xong của người phụ nữ kia, bụng buồn bực của Thái úy đại nhân tan biến hơn phân nửa .

      Bây giờ nhìn thấy nàng chủ đồng bày tỏ, cơn giận kia lại tiếp tục giảm hơn phân nửa.
      Last edited by a moderator: 14/6/18
      Chôm chôm, noair, Seen.17363 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :