1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Kiều thê nhà ta - Mạt Trà Khúc Kỳ (Trọng sinh, gia đấu, sạch, cực sủng)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuyvy2711

      thuyvy2711 Active Member

      Bài viết:
      401
      Được thích:
      206
      hay qá thôi!!!
      Tiểu Huân thích bài này.

    2. Nguyên Nguyễn

      Nguyên Nguyễn Active Member

      Bài viết:
      112
      Được thích:
      98
      Chuyện hay quá Thank edit nhiều :yoyo55::yoyo55::yoyo55:
      Tiểu Huân thích bài này.

    3. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      để quý tế chạy thoát, Xán Xán bá đạo.
      Tiểu Huân thích bài này.

    4. milktruyenky

      milktruyenky Member

      Bài viết:
      42
      Được thích:
      44
      hay quá, đúng thể loại mình thích, like cho ban n cái nhé.

    5. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 24:


      Edit: Tiểu Huân


      Beta: Kye, Mira


      Chu Lâm Lang bình tĩnh theo mẫu thân trở về phòng, mím môi lúc lâu sau mới ‘Oa’ tiếng khóc lên.


      Chu Lâm Lang lớn lên tinh xảo thanh tú, đôi mắt đen láy to tròn như quả hạnh, khuôn mặt phấn hồng mềm mịn, cái miệng thủy nộn, ngày thường ai nhìn thấy cũng khen tiếng có phong độ của đại gia khuê tú, nhưng tóm lại cũng chỉ là tiểu nữ oa sáu tuổi, tam tình chung quy cũng khó có thể khống chế, lúc này vừa khóc, nước mắt cứ như vậy mà tuôn ra. Chu Lâm Lang là hòn ngọc quý tay An Vương phi, nhưng mỗi lần gặp Lục Tông nàng đều chịu uất ức, tiểu nữ oa đương nhiên là chịu nổi.


      Vừa vào phòng, An Vương phi liền ôm Chu Lâm lang vào trong lồng ngực.


      An Vương phi nhìn gương mặt khóc đến đỏ hoe cả mắt, tâm bị nhéo thành nắm. Nàng tuyệt thích nữ nhân khóc lóc yếu đuối mảnh mai, nhưng nếu là nữ nhi bảo bối, vậy nữ nhi của nàng luôn là quan trọng nhất. An Vương phi lấy tấm khăn tay thêu hoa hải đường bằng chỉ vàng trong ngực ra xoa xoa nước mắt cho nữ nhi, thấy nữ nhi cũng nhìn nàng, mắt to đỏ bừng, trong lòng liền bất đắc dĩ : “Con nha, lúc trước phải nương với con rồi hay sao? Khóc cũng vô dụng thôi.”


      Vai Chu Lâm Lang giật giật, dựa vào lồng ngực của mẫu thân, : “Nhưng mà… nhưng mà tại sao biểu ca chỉ thích Xán Xán thôi…” Thanh nàng mềm mại , “Nương , sau này biểu ca chỉ có thể chơi với Lâm Lang, chơi với Xán Xán.”


      An Vương phi vuốt mái tóc dài mượt của nữ nhi, : “Nương có bao giờ lừa dối Lâm Lang hay chưa? Nghe lời của nương, chỉ cần sau này Lâm Lang có thể trở thành vị thục nữ, ngày mai nương mời tiên sinh tốt nhất về dạy cho Lâm Lang biết cầm kì thi họa, Lâm Lang của chúng ta lại xinh đẹp như vậy, ngày sau trổ mã càng duyên dáng kiều, ai nhìn cũng đều thích.”


      Được khuyên nhủ lát, tâm tình của Chu Lâm Lang mới thoáng bình phục chút.


      Nhưng vừa nghĩ tới…


      Chu Lâm Lang khịt khịt mũi, bất mãn : “Nhưng mà biểu ca cũng chưa từng nắm tay Lâm Lang, cũng chưa từng ôm Lâm Lang…”


      An Vương phi “Hì hì” cười ra tiếng, nhất thời gương mặt của nàng liền trở nên diễm lệ gì tả nổi. Nàng đưa tay vuốt vuốt cái mũi của nữ nhi, : “Tuổi còn , biết xấu hổ. Lâm Lang của chúng ta ngoan ngoãn hiểu chuyện, sao có thể ngày ngày kề cận người ta như đứa bé mập mạp của Vệ Quốc công phủ kia được chứ, phỏng chừng tỏng lòng Tông biểu ca của con cũng cảm thấy rất phiền —— "


      Chu Quý Hành ngồi ở bên lại thích nghe lời này.


      Mày chau lại, giữa hai lông mày nhíu lại có thể kẹp chết con ruồi. Bênh vực : “Nương, người đừng Xán Xán như vậy.” Tiểu biểu muội của rất đáng , khi nàng cười lên là đáng nhất, vẫn chưa từng thấy nữ oa nào có thể đáng hơn tiểu biểu muội.


      Nụ cười của An Vương phi chợt thu liễm, nhìn đứa con trai này của nàng, chỉ cảm thấy khiến nàng đau đầu hơn cả nữ nhi.


      Con trai này của nàng thế nào cũng là trưởng tôn của An Vương phủ, thân phận vô cùng cao quý, nhưng mỗi lần thấy đứa bé mập kia lại như con ruồi thấy mỡ. An Vương phi cảm thấy lấy ví dụ như vậy quá thỏa đáng, nhưng trong lòng tức giận vô cùng, nhi tử bảy tuổi, ai khen thông tuệ, nhưng lại vẫn luôn tranh sủng với tiểu công tử Tiết Vanh năm tuổi của Trung Dũng hầu phủ, luôn luôn vây quanh đứa mập mạp kia, mà khiến người ta nổi giận nhất là —— còn tranh nổi với đứa bé năm tuổi.


      An Vương phi lạnh mặt : “”Sau này con cách xa đứa bé mập kia ra chút. Nhìn xem thành ra cái gì rồi, khiến cho nương mất mặt.””


      Trong lòng Chu Quý Hành vốn thoải mái, nghe An Vương phi như vậy, lập tức liền phản bác: “Nương, con thích Xán Xán biểu muội. Con cảm thấy tiểu biểu muội vừa đáng lại rất cơ trí, sau này nhi tử lớn, con muốn cưới Xán Xán làm nương tử. Nương, đến lúc đó Hành Nhi với cha, cho phép ngài phản đối.”


      An Vương phi trong lòng tức giận vô cùng.


      Con trai ngày thường vô cùng ngoan ngoãn hôm nay lại dám ngỗ nghịch với nàng? Hai con mắt An Vương phi trừng lớn, nàng cắn răng : “Chỉ cần có ta ở đây, tuyệt đối để cho con cưới xú nha đầu kia vào cửa, chuyện này đừng hòng mơ tưởng. Còn nữa, cha con cũng phải nghe theo ta.” An Vương phi tức giận đến thở hổn hển, giận nhìn nổi. Thấy nhi tử thích, nàng lại hít sâu hơi, nén lửa giận vào lồng ngực , “Hành Nhi, tại con còn tuổi, chưa từng gặp những tiểu nương xinh xắn khác, chờ sau này lớn rồi, nhất định nương chọn cho còn vị nương tử xinh đẹp nhất, ngoan ngoãn nhất để hầu hạ cho con.”


      Còn nữ nhi của Chu Tố Cẩm, có tư cách gì trở thành con dâu của nàng?


      An Vương phi vừa nhớ tới gương mặt nhắn của đứa bé mập kia, cơn tức này liền có chỗ phát. Dung mạo của Khương Lệnh Uyển giống như mẫu thân của nàng, nhưng vầng trán, lại cực kì giống cha nàng Khương Bách Nghiêu.


      An Vương phi vừa , Chu thị lập tức cảm thấy cả người đều trở nên thoải mái.


      Nàng cầm lấy chén trà thơm, hớp ngụm, khóe miệng tươi cười nhìn nữ nhi của mình và Lục Tông cùng ăn bánh đậu xanh, ở chung vô cùng hòa hợp. Chu thị thoáng nhíu mày, trong lòng cũng cảm thấy có chút kì quái. Vinh Thế tử này tính tình quái gở, nhưng lại chỉ thương săn sóc với Xán Xán của nàng, thậm chí ngay cả tính tình yếu ớt của Xán Xán cũng có thể chịu được, đúng là rất kì lạ.


      Lục Tông ngồi với Khương Lệnh Uyển lúc, cho đến khi gã sai vặt của Phùng Hoài Viễn đến tìm người, lúc này Lục Tông mới lời cáo từ với lão thái thái và Chu thị.


      Khương Lệnh Uyển lại muốn, tâm tình Lục Tông lúc này quả là tốt đến hiếm thấy, giơ tay xoa xoa đầu của nàng, sắc mặt vẫn lạnh nhạt : “Chờ biểu ca hồi phủ sai người đưa lễ vật đến Quốc Công phủ cho muội.”


      Hai mắt Khương Lệnh Uyển lập tức sáng lên, gật gật đầu : “Vâng, Xán Xán chờ.”


      Lục Tông rồi, Chu thị mới ôm nữ nhi vào trong lòng, nỏi : “Lễ vật gì vậy? Xán Xán thể tùy tiện lấy đồ của người khác, có biết ?” Nữ nhi của nàng còn tuổi, đương nhiên làm việc biết đúng mực.


      Nhưng trong lòng Khương Lệnh Uyển sớm coi Lục Tông là người của mình, phải là “người khác” trong miệng mẫu thân. Đôi mắt to của nàng chớp chớp, thưởng thức ngón tay ngọc ngà mềm mại của mẫu thân, thanh mềm mại : “Tông biểu ca Nghi Châu, có mang quà về cho Xán Xán. Nương, Xán Xán có thể nhận ?”


      Chu thị nghe vậy thấy cũng phải là vật gì quý trọng, lúc này mới thở phào nhõm.


      Sau đó than thở : “Tông biểu ca của con có tâm.”


      Khương Lệnh Uyển nghe xong, ngẩng đầu lên cười hì hì.


      Trong lòng thầm : Lục Tông để bụng nàng để bụng ai a? Sau này nàng là vợ cơ mà.


      Từ thị ngồi bên, hề lên tiếng.


      Xưa nay nàng thích Khương Lệnh Uyển, chỉ cảm thấy đứa bé này tuổi mới còn được nuông chiều đến như vậy, lúc nào cũng bắt nạt hai nữ nhi của nàng.


      Về phần hai vị nữ nhi này của Từ thị ——


      Khương Lệnh Dung yên phận ngồi bên người Từ thị, vẫn ngoan ngoãn hiểu chuyện như trước, Khương Lệnh Huệ cong miệng lên, bộ dáng giống như hề thích.


      Khương Lệnh Huệ là người khi thiện sợ ác, từ xưa đến nay lá gan của nàng rất , lần trước Lục Tông đánh đuổi đại hắc cẩu trước mặt nàng, điều này vẫn còn tồn tại trong lòng nàng bóng ma, có lúc nằm mơ cũng mơ thấy, điều này khiến cho Từ thị vô cùng đau lòng, càng cực kì oán hận Khương Lệnh Uyển và vị Vinh thế tử kia.


      Thân thể Khương Lệnh Huệ hơi dựa vào trong lòng mẫu thân của mình, giống như con mèo vậy, khuôn mặt trắng mềm giọng gọi tiếng: "Nương..."


      Từ thị vỗ vỗ sống lưng của nữ nhi mình, ôn nhu hỏi: “Mệt mỏi sao?”


      Khương Lệnh Huệ lắc lắc đầu, khuôn mặt nhắn có vẻ nhát gan.


      Lão thái thái thấy sắc trời cũng còn sớm, muốn mang theo toàn gia nữ quyến trở về phủ, nhưng khi bắt tay chuẩn bị, lại đổi thành ngày mai, bởi vì mấy đen lúc này bịt kín, trời đổ mưa lớn.


      Nhìn trời mưa lớn như vậy, xem ra thể dừng lại trong chốc lát.


      Hương hỏa của Tương Nguyên tự rất cường thịnh, đương nhiên cũng có phòng riêng dành cho những vị khách đến hành hương lễ phật. Hôm nay nữ quyến trong nhà đều đến cả, lại có mấy người hạ nhân khuyên rằng nếu như bất chấp trời mưa để trở về chỉ sợ là xảy ra chuyện. Lão thái thái thoáng cân nhắc phen, lúc này mới quyết định ở lại Tương Nguyên tự đêm, chờ sáng mai lại trở về phủ.


      Khương Lệnh Uyển cũng quá lưu ý. Nàng nghe Lục Tông cũng ngủ lại, trong lòng vui mừng vô cùng. Chu thị cũng nhìn ra được nữ nhi vui vẻ, chỉ có điều bên ngoài trời có mưa lớn, nàng tuyệt để nữ nhi ra ngoài, Xán Xán bây giờ mới chỉ có bốn tuổi, thân thể bé được nuông chiều vô cùng, nếu như bị cảm chắc chắn xảy ra chuyện.


      Khương Lệnh Uyển cũng rất ngoan ngoãn, nhiều với nương.


      Buổi tối hai mẹ con cùng ngủ gian phòng.


      Khương Lệnh Uyển được Đào ma ma rửa tay rửa chân, tiểu oa nhi mới bốn tuổi trắng nõn mềm mại, tròn tròn nộn nộn xinh xắn đáng . Chờ đến khi Đào ma ma rửa ráy xong mới ôm Khương Lệnh Uyển lên giường.


      Khương Lệnh Uyển lăn qua lăn lại vài vòng, sau đó hai tay chống cằm nhìn mẫu thân của mình: “Nương.”


      Chu thị thoa mặt bằng ngọc lộ, nhìn gương mặt trắng nõn trơn mịn của mình trong gương, mới thỏa mãn tươi cười. Nghe thấy nữ nhi gọi mình, liền xoay người lên giương ôm lấy thân thẻ tròn tròn mềm mại của nữ nhi, cúi đầu hôn cái, lại cười : “Lâu rồi nương chưa ngủ cùng với Xán Xán.”


      Khương Lệnh Uyển cười cười.


      Cha nàng bám dính lấy mẫu thân, sao có thể chịu được khi bản thân "Độc thủ khuê" ? Có điều hôm nay thời tiết tốt, nàng và mẫu thân thể quay về, phải ngủ lại Tương Nguyên tự, phỏng chừng đêm nay cha mình đơn gối rất khó ngủ. Đều là lão phu thê, lại vẫn như keo như sơn, là khiến người ta hâm mộ. Khương Lệnh Uyển cười tủm tỉm nhào vào trong ngực mẫu thân, mũi ngửi cái, than thở: "Nương là thơm a."


      Bên trong ngọc lộ có thành phần từ hoa Sắc Vi, mùi nhè cực thoải mái.


      Lúc này Chu thị buông xõa tóc, ba ngàn tóc đen dày mượt mềm mại, khiến cho khuôn mặt nàng càng thêm tinh xảo vô song, da trắng môi đỏ càng thêm phần kiều mị. Mặc người bộ tẩm y vàng nhạt thêu hồ điệp, dưới tẩm y là thân thể linh lung xinh đẹp, uyển chuyển thướt tha.


      Mẫu thân có được mỹ mạo như vậy, lại biết chăm sóc bản thân, khó trách cha lại sủng ái vô cùng. Khương Lệnh Uyển dúi vào lòng mẫu thân, chợt nhớ đến số chuyện cũ với Lục Tông. Tính tình Lục Tông vô cùng nghiêm túc, nhưng cũng có lúc nằm giương chờ nàng, chờ khi nàng đến rồi ôm chặt lấy, chôn đầu vào cần cổ nàng, giống như con chó lớn vậy gặm gặm mấy cái, sau đó thở dài : "Xán Xán, thơm quá... ."


      Bên ngoài trời vẫn mưa to dứt, tí tách từng giọt, hạt mưa rơi mái hiên, lách tách, gió lạnh từ bên ngoài lùa vào cửa sổ khiến người ngủ có cảm giác yên ổn. Nghiêng đầu qua, Khương Lệnh Uyển ngủ được, biết phía sau xảy ra chuyện gì, lại ngủ thấy mùi thơm thơm. Mơ mơ màng màng ngủ thiếp .


      Ngày kế mưa tạnh.


      Thảm cỏ xanh um tươi mát, cực kỳ thoải mái, hoa quế bay lả tả, từng cánh rơi xuống mang theo mùi thơm mờ mịt. Khí trời kỳ ảo thơ mộng, khiến cho người ta cảm thấy thoải mái tinh thần, tâm tình cũng khoan khoái.


      Chu thị tỉnh lại, vừa muốn đánh thức nữ nhi. Vừa quay đầu thấy bóng dáng nữ nhi đâu cả, lúc này nàng mới sợ đến hoa dung thất sắc, vội vàng gọi người.


      Đào ma ma và mấy nha hoàn áo xanh vội vàng chạy vào.


      Thấy Chu thị tóc tai rối bời, đen tuyền như mực, da trắng như tuyết, mặt có mấy phần đỏ ửng, vốn là bộ dáng lười biếng của nữ nhân khi vừa mới tỉnh lại, nhưng lúc này, mày của mỹ nhân nhíu chặt lại, sắc mặt lo lắng, Đào ma ma tiến lên hỏi: “Phu nhân, có chuyện gì lại hốt hoảng như vậy?”


      Chu thị nắm chặt lấy tay Đào ma ma, khẩn cấp hỏi: “Xán Xán đâu rồi? Có phải Xán Xán ra ngoài chơi hay ?”


      Lúc này Đào ma ma mới dường như ý thức được chuyện gì, mím môi : “Phu nhân, nô tỳ… nô tỳ thấy Lục tiểu thư…” Đào ma ma nhìn về phía giường, nơi đó sớm còn bóng dáng của Lục tiểu thư. Nhìn bộ dáng của phu nhân, vừa định chừng là sáng sớm Lục tiểu thư lén tìm Vinh Thế tử, dù sao Lục tiểu thư cũng thân cận với Vinh Thế tử, nhưng nàng nhìn lên giá treo quần áo, thấy bộ trang phục màu hồng nhạt thêu hoa mai vẫn còn treo giá.


      Lục tiểu thư tuy tuổi nhưng rất chú ý trang phục, sao có thể mặc tẩm y ra noài?


      Đào ma ma sợ đến mềm nhũn cả chân.


      Lục tiểu thư nếu tìm được, vậy bọn họ cũng đừng mong sống.
      fear, Thích ăn thịt, Miley57 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :