1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nhật kí theo đuổi vợ của chàng đầu bếp - Yên Bán Căn [Full + Đã có ebook]

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,234
      Được thích:
      4,726
      Đúng rồi. Để ba mẹ hạ hạ bị chinh phục từ dạ dày là nhanh nhất:yoyo52::yoyo52:
      Yuurei Bana thích bài này.

    2. Yuurei Bana

      Yuurei Bana Well-Known Member

      Bài viết:
      80
      Được thích:
      3,001
      Chương 40: Gặp riêng.
      Edit: Yuurei Bana.

      Lúc ăn sáng, Dư Quỳnh Hoa liên tục khen cửa hàng bán đồ ăn sáng dưới tiểu khu có tiến bộ.

      Bà gắp bánh trẻo rán cho Giang Hạ, với ba Giang: “Giang Văn Nhạc, ông ăn rồi có cảm thấy bánh trẻo rán này giống bánh trẻo bán trước cửa công viên mười mấy năm trước , cùng hương vị.”

      Giang Văn Nhạc gắp miếng bánh trẻo rán, cắn miếng chậm rãi thưởng thức, “Ý, bà tôi nhớ ra được, hương vị này khác biệt lắm đâu. Bánh trẻo nhà khác đều là bánh nhân thịt thuần khiết, bánh nhà kia có thêm chân giò đông lạnh, cắn miếng đều là nước canh.” xong lại với Giang Hạ: “Hạ Hạ, trước đây con thích ăn bánh trẻo nhà kia nhất, mỗi lần ăn có thể ăn cả bàn lớn. Mẹ con sợ con ăn nhiều quá đau bụng, còn khuyên bảo con, con nhớ ?”

      Giang Hạ lắc đầu, chỉ nhớ bữa sáng nhà kia ăn rất ngon, còn chi tiết khác nhớ , dù sao thời gian cũng quá lâu rồi.

      Ba Giang lại : “Tôi còn nhớ ông chủ nhà kia là lão gia tử, còn mang theo đứa cháu, lớn hơn Hạ Hạ vài tuổi. Mỗi lần Hạ Hạ đến, tiểu tử kia dường như thích con bé, khuôn mặt nhắn còn trừng con bé nữa đấy. Khi đó tôi còn tưởng tiểu tử này ghét Hạ Hạ ăn quá nhiều. Ha ha ha…”

      Giang Hạ: …

      Nhưng mà, vì sao Trình Dật Tu làm bảnh trẻo rán, giống hương vị ăn nhiều năm trước chứ? quyết định có cơ hội nhất định phải hỏi chút.

      Dư Quỳnh Hoa gật đầu, “Đây là mua nhà ai, ngày mai lại mua nhiều hơn chút.”

      Ở thôn Long Tuyền kia, mua được bữa sáng, mỗi ngày chỉ có thể ăn bữa sáng do ba Giang làm - - cháo với trứng luộc. Bà ăn chán rồi.

      Ba Giang nghe vậy nhìn thoáng qua Giang Hạ, ra: “Nhà kia làm ăn rất ngon, biết ngày mai còn có thể mua được nữa .”

      Giang Hạ nhận được tín hiệu của cha, vội hỏi: “Có thể, sáng mai con xếp hàng, nhất định mua về cho mẹ!”

      Con hiếu thuận tất nhiên Dư Quỳnh Hoa cao hứng, mặt mày đều mang theo cười, : “Con có tâm là đủ rồi, chân còn chưa khỏi đâu đấy, đừng ra ngoài chạy loạn. Đúng rồi, con xin nghỉ chưa, hôm nay có cần làm ?”

      Giang Hạ ồ tiếng, chuyện mình tìm được công việc mới.

      Ba Giang nghe xong: “Nếu mất hứng, từ chức cũng tốt. Vừa đúng lúc con có thể ở nhà nghỉ vài ngày, cha siêu thị mua giò heo, làm canh bồi bổ cho con.”

      Giang Hạ ăn bánh trẻo trong miệng còn chưa nuốt xuống, nghe ba Giang thiếu chút nữa nghẹn. “ cần đâu ba, chân của con sắp khỏi rồi, cần bồi bổ nữa.” Mấy ngày nay ăn quen đồ Trình Dật Tu nấu, sợ đến lúc cha nấu canh uống nổi ngụm.

      Ba Giang hiển nhiên có hiểu ý nghĩ của con , chỉ nghĩ con sợ ông mệt mỏi, vui tươi hớn hở : “Dù sao cha cũng có việc gì làm, hầm canh cũng chỉ là tiện tay.”

      Giang Hạ: …

      ******

      Cơm nước xong có việc gì, Dư Quỳnh Hoa đuổi ba Giang về thôn lấy hành lý. Giang Hạ trốn vào phòng gửi tin cho Trình Dật Tu: Mẹ em bánh trẻo rán ăn rất ngon, ngày mai còn muốn mua.

      Trình Dật Tu gửi lại rất nhanh: có đầy đủ!

      Giang Hạ: Có chuyện này rất lạ, vì sao ba mẹ em đều hương vị bánh trẻo rán giống hương vị quán ăn trước cửa công viên nhiều năm trước, lần đầu tiên em ăn cũng cảm thấy như thế.

      Bên kia di động, Trình Dật Tu ở trong phòng bếp sắp xếp thực đơn mới ra hôm nay, sau khi nhìn thấy tin nhắn của Giang Hạ, giao mọi chuyện lại cho bếp trưởng, xoay người quay về phòng làm việc.

      Có nên cho biết ? Sau khi cho biết, tất nhiên hỏi nhiều chuyện hơn. với , trong lòng lại có hơi mất mát.

      Giang Hạ đợi lâu mà chưa có tin nhắn hồi , cho rằng bận. Ném di động lên giường đến phòng bếp rót nước, lúc qua phòng khách bị mẹ gọi lại.

      “Hạ Hạ, con lại đây, mẹ có chuyện muốn với con.”

      Giang Hạ bưng cái ly ngồi xuống ghế sô pha, “Có chuyện gì ạ?”

      Dư Quỳnh Hoa cầm lấy điều khiển tắt ti vi, hỏi: “Tiểu tử kia bao nhiêu tuổi, làm nghề gì? Cha mẹ cậu ta làm gì? Con cho mẹ chút.”

      Giang Hạ kịp phản ứng, bà ‘tiểu tử kia’ có phải là chỉ Trình Dật Tu, bỏ cái ly xuống, trong đầu sắp xếp từ ngữ, nghĩ xem nên thế nào để thay chiếm được hảo cảm.

      ấy lớn hơn con ba tuổi, là đầu bếp. ấy rất lợi hại, là đồ đệ chính của Đường Nhất, hơn nữa bây giờ là quản lý phòng bếp của khách sạn, thu nhập tồi. Có xe, có nhà, chính là tiểu khu bên kia Bình Hồ, là biệt thự , ấy dùng để làm nhà cưới. Hơn nữa ấy có cha mẹ, sau này mẹ cần lo lắng quan hệ mẹ chồng nàng dâu tốt. Mẹ, kỳ ấy đối với con rất tốt, phải là tất cả đàn ông có bộ dáng đẹp trai đều đáng tin cậy.”

      Nghe làm mẹ đều để ý đến kinh tế của đối phương, có nhà có xe ắt là điều kiện thể thiếu. Cho nên Giang Hạ đem hết ‘Ưu điểm’ của Trình Dật Tu ra.

      Chỉ tiếc Dư Quỳnh Hoa phải là người dễ lừa gạt như vậy, rất nhanh bắt lấy mấu chốt trong lời của : “Cậu ta có cha mẹ sao? Qua đời rồi à?”

      Giang Hạ lắc đầu, “ phải, ấy là nhi, được ông nội nuôi dưỡng. Mấy năm trước ông nội cũng qua đời, cho nên bây giờ ấy chỉ có mình.”

      Dư Quỳnh Hoa nhíu mày, “ như thế, người thân cậu ta cũng có. Nhỡ đâu sau này gặp chuyện gì, chẳng phải có người thương lượng sao? được được, chỉ với điều này cậu ta đủ tư cách. Hơn nữa, cậu ta có ba có mẹ, ông nội lại qua đời sớm, có người quản thúc, tính tình chắc chắn lỗ mãng, Hạ Hạ con lại quá ngoan ngoãn, đến lúc đó có tranh chấp, con bị thiệt thòi!”

      Giang Hạ vội la lên: “ , ấy rất tốt với người khác, có quan hệ rất tốt với đồng nghiệp, hơn nữa quen biết lâu như thế, tới bây giờ ấy chưa lời nặng với con. Mẹ, mẹ đồng ý , ở chung vài ngày mẹ biết, ấy thực rất tốt.”

      Dư Quỳnh Hoa thở dài, “Hạ Hạ à, con còn trẻ tuổi. Bây giờ hai người chuyện đương, cậu ta dĩ nhiên tốt với con, nhưng mà cậu ta có mục đích. Ví dụ như tối hôm qua, nếu mẹ và ba con trở về, chừng con bị cậu ta…” đến đây bà dừng lại lát, tiếp tục : “Tóm lại, trước hôn nhân người đàn ông muốn nhúng chàm, tuyệt đối phải là người tốt. Cho nên lần này con nghe mẹ, mấy ngày nữa mẹ tụ họp với vài người bạn cũ, thay con giới thiệu người tốt.”

      Giang Hạ cúi đầu, dám bọn họ sớm làm chuyện đó, nhưng mà lại thể để mẹ giới thiệu người khác. “Mẹ, dù sao con thích ấy, nếu mẹ đồng ý coi như xong, cũng cần giới thiệu cho con người khác. Sau này con lấy chồng, ở nhà cùng ba và mẹ.”

      Giang Hạ xong đứng dậy trở về phòng, Dư Quỳnh Hoa thấy vẻ mặt đơn, cũng được lời gì nặng.

      Giang Hạ quay về phòng, thấy di động lóe sáng, mở ra nhìn, là tin nhắn của Trình Dật Tu.

      Hạ Hạ, kỳ thích em lâu rồi, lâu đến nỗi em quên năm đó.

      mở tin nhắn ra coi, ràng là hỏi về chuyện bánh trẻo, lại gửi như vậy, có ý gì. nhìn lại tin nhắn lần.

      Lâu đến nỗi em quên năm đó… Đột nhiên Giang Hạ nhớ ra, lúc ăn sáng cha có nhắc tới, đứa bé nam lúc nào cũng nghiêm mặt trừng , cháu nội ông lão quán ăn kia, lớn hơn vài tuổi…

      Trình Dật Tu theo ông nội lớn lên, bảy tuổi chuyển đến thành phố T, ông nội cũng là đầu bếp…

      Trái tim Giang Hạ thoáng dừng lại, chẳng lẽ?

      nhắn rất nhanh, gửi nghi vấn mình qua: Quán ăn năm đó, là ông nội mở sao? chính là đứa bé trai kia?

      Trình Dật Tu trả lời rất nhanh: Cuối cùng em cũng nhớ tới .

      “A!” Giang Hạ che miệng, để tiếng kêu của mình truyền ra khỏi phòng. Đây, đây là chuyện rất khó tin, sao lại khéo như vậy, hóa ra rất lâu trước kia, bọn họ quen biết.

      lại gửi tin nhắn: Có phải sớm nhận ra em rồi ?

      Trình Dật Tu: chưa từng quên em.

      Giang Hạ: Vậy vì sao lại cho em?

      Trình Dật Tu: cần cho em biết, tự mình biết thích em là đủ rồi.

      Giang Hạ: Vậy nếu như em thích sao? cũng à?

      Trình Dật Tu: Ừm, .

      Giang Hạ: là đồ bại hoại, vậy mà cho em! , còn có chuyện gì gạt em, em muốn biết toàn bộ!

      Đầu bên kia di động, Trình Dật Tu suy nghĩ lát, trả lời: có.

      Giang Hạ: Sao có thể, muốn với em là tuổi như vậy thích em, khi đó mới khoảng mười tuổi nhỉ!

      Trình Dật Tu: trưởng thành sớm được sao?

      Giang Hạ: …

      Trình Dật Tu: Nhớ em, buổi tối có thể ra gặp mặt được ? Hoặc là đến nhà em, tăng thiện cảm?”

      Giang Hạ nhớ tới lời mẹ vừa , trả lời: Tạm thời đừng tới đây, bây giờ mẹ em có định kiến rất lớn với . Buổi tối có cơ hội, em xuống lầu tìm .

      Trình Dật Tu: Đợi em hôn môi hôn môi.

      Giang Hạ nhìn hai cái icon hôn môi, mặt lại đỏ. Người này đúng là đứng đắn!

      Ngã xuống giường, Giang Hạ nhìn tin nhắn lại lần nữa. Hóa ra trước đây bọn họ sớm quen nhau. Quanh quẩn lại nhiều năm như thế, vậy mà gặp lại nhau, thích nhau. khỏi cảm thán, vận mệnh, là rất kỳ diệu.

      ********

      Buổi trưa ba Giang từ trong thôn trở về, vừa mới làm xong cơm. Dư Quỳnh Hoa nhận được điện thoại của em , hẹn cả nhà bọn họ tham gia buổi tiệc chiêu đãi buổi tối.

      Tối hôm qua Giang Hạ biết, lần này ba mẹ trở về chính là vì tham gia hôn lễ của em họ Tần Chân. Tần Chân còn hơn hai tuổi, lại kết hôn trước , nghe là phụng tử thành hôn. nghĩ, nếu như mẹ mình cũng sáng suốt như dì tốt rồi, cũng lấy cớ phụng tử thành hôn.

      Nhưng mà nghĩ đến kết quả khi mình làm thế, đành phải buông tha cho chuyện này. sợ mẹ tức giận tái phát bệnh tim.

      Hôn lễ định vào ngày mai, hôm nay mời người thân trong nhà ăn, đây là tập tục của thành phố T, trước hôn lễ ngày, mời bà mối hai bên ăn cơm, để cảm ơn bà mối làm mối.

      Chỉ là bây giờ đều tự do đương, nào có bà mối nữa. Nhưng mà tập tục của thế hệ trước thể thay đổi. Cho nên hai bên mời người nhà đến, đảm nhận nhân vật bà mối. Tần Chân mời bà mối chính là ba Giang.

      Ăn xong cơm chưa, Dư Quỳnh Hoa thu dọn quần áo lấy từ trong thôn, ba Giang kích động lựa chọn quần áo mặc buổi tối. Đêm nay ông là nhân vật chính, nên phải ăn mặc chỉnh tề, thể làm nhà mất mặt. Ông vui vẻ vì ông mai mối thành công, còn nhận được hồng bao lớn.

      Hơn năm giờ chiều, ba Giang và mẹ Giang ra cửa, Giang Hạ lấy cớ chân tiện, cùng mọi người.

      Dù sao hôm nay cũng phải là hôn lễ chính thức, đến cũng sao. Cho nên Dư Quỳnh Hoa đồng ý, bảo ngoan ngoãn ở nhà đợi. Ba Giang sợ đói bụng, trước khi ra cửa vội vàng hầm xong canh, để làm cơm tối.

      Sau khi Giang Hạ đưa ba mẹ ra cửa, ngửi móng heo ba hầm cách thủy. Dường như cho gừng, mùi tanh nồng đậm, ngửi mùi thiếu chút nữa nôn ra.

      May mà cha có ở nhà, bằng nhìn chằm chằm uống canh.

      Tìm chút trái cây và đồ ăn vặt làm cơm tối, sắp đến tám giờ, xem chừng Trình Dật Tu sắp tan làm. Giang Hạ gửi tin nhắn cho : Ba mẹ em ra ngoài rồi.

      Nhưng mà đợi rất lâu thấy tin nhắn trả lời, cho rằng đêm nay có việc bận. Mới vừa thả xuống chuẩn bị tìm thêm chút đồ ăn vặt, lại nghe cửa bị gõ vang.

      Giang Hạ bị thương ở chân thể quá dùng sức, nhảy lò cò đến cạnh cửa, nhìn qua mắt mèo, dĩ nhiên là Trình Dật Tu.

      mở cửa cho vào, “Sao đến nhanh như vậy…”

      thanh dần , người bị ôm vào trong lòng, môi cũng bị chiếm lĩnh.

      Chỉ mới gặp ngày mà thôi, mà nhớ đến phát điên. Hận thể giấu vào trong túi áo mang theo bên người mới tốt.

      Giang Hạ bị hôn hít thở sắp thông, kéo tay chui vào trong quần áo . nhất quyết tha cho tay vào, hơn nữa còn lớn mật hơn vừa rồi đánh tới ngực .

      rất nhớ em…” khẽ nỉ non.

      Giang Hạ ừm tiếng, tránh cái hôn của , thở gấp : “Mẹ của em sắp trở về rồi, nhỡ đâu bị bắt gặp nữa, chết chắc đấy…”
      Last edited: 6/8/17

    3. M è o Q u ê n T h ở

      M è o Q u ê n T h ở New Member

      Bài viết:
      19
      Được thích:
      18
      đương vụng trộm :yoyo60::yoyo60::yoyo60:
      Nguyên DặngYuurei Bana thích bài này.

    4. chjchj1001

      chjchj1001 Active Member

      Bài viết:
      143
      Được thích:
      117
      A Tu si tình quá
      Yuurei Bana thích bài này.

    5. Yuurei Bana

      Yuurei Bana Well-Known Member

      Bài viết:
      80
      Được thích:
      3,001
      Chương 41: Hôn lễ.
      Edit: Yuurei Bana.

      Nhớ lại mẹ Giang bất mãn với , Trình Dật Tu ngoan ngoãn thu tay lại. Chuyện quan trọng trước mắt là thu phục mẹ vợ tương lai.

      “Mẹ em thích cái gì? cho nghe chút, để lấy thuốc đúng bệnh.”

      Giang Hạ suy nghĩ lát, “Mẹ em cũng có thích cái gì, bà chính là người nghiêm túc. Nhưng mà làm giáo viên lâu, đặc biệt thích người chăm chỉ phấn đấu.”

      Trình Dật Tu ấm ức : “ cũng rất chăm chỉ phấn đấu mà. Em nhìn những ghi chép kia mà xem, đều là …” đến đây, đột nhiên nhớ tới, “Em mang ghi chép của cho mẹ em xem, để cho mẹ em biết chăm chỉ nhiều năm!”

      Giang Hạ cảm thấy cách này tệ, “Được, ngày mai em lấy ra.”

      Ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, tám giờ mười phút, “ nhanh về nhà , lát nữa mẹ em về mà bắt gặp, nhiều ghi chép cũng có tác dụng đâu. Đúng rồi, đừng quên ngày mai làm bánh trẻo rán cho mẹ em nhé.”

      đến bánh trẻo rán Giang Hạ lại hỏi : “ thực là đứa bé nam ở cửa hàng bán đồ ăn sáng kia sao, sao em cảm thấy chuyện này chân thực nhỉ?”

      Trình Dật Tu véo mũi , “Vì sao lại chân thực, nhớ thương em nhiều năm như thế, em như thế là làm thương tâm.”

      Giang Hạ chu miệng, bất mãn với động tác của . “Vậy sao em lại có ấn tượng với ?” còn nhớ cửa hàng bán đồ ăn sáng ngừng kinh doanh lúc mười ba tuổi, chuyện trước đấy nhớ là bình thường, mười ba mười bốn tuổi hẳn là có ấn tượng.

      “Bởi vì đa số đều ở trong phòng bếp rửa chén. Phòng bếp có cái cửa sổ , có thể nhìn thấy em từ cửa sổ, nhưng em nhìn thấy .” Nhớ tới khi còn từng ghen tị với , lại buồn cười.

      Giang Hạ bừng tỉnh, “Ồ, khó trách trước đây rửa chén nhiều nên sợ, hóa ra là từ khi đó. Về sau thế nào, cửa hàng bán đồ ăn sáng ngừng kinh doanh, đâu?” Giang Hạ muốn hỏi tiếp, muốn biết chuyện của , tất cả mọi chuyện.

      Trình Dật Tu chỉ đồng hồ treo tường, dời chú ý của Giang Hạ. “Chú và dì sắp trở về rồi, muốn lại thành kẻ xấu. Đợi lần sau có thời gian cho em.”

      Giang Hạ vốn muốn dụ dỗ rời , nghĩ tới trò chuyện lát lại quên mất, vội : “Đúng rồi, nhanh về .”

      Tay vừa chạm vào tay nắm cửa, lại nghe bên ngoài có tiếng bước chân, Giang Hạ nhìn qua mắt mèo, ba mẹ trở về!

      Người khẩn trương nhanh trí, khóa chốt an toàn, đẩy Trình Dật Tu : “Nhanh, vào phòng em trốn!” Lại bị mẹ bắt gặp, được.

      Trình Dật Tu nhanh chóng vào phòng Giang Hạ, nhàng đóng cửa lại.

      Ba Giang ở bên ngoài mở tới mở lui được, gỡ cửa gọi Giang Hạ.

      Giang Hạ giả bộ có việc gì mở chốt an toàn, “Ba mẹ, hai người về sớm thế?”

      Dư Quỳnh Hoa kỳ lạ hỏi: “Con khóa chốt an toàn làm gì?”

      Giang Hạ xoa tóc, “A, bình thường ba mẹ ở nhà, mình con toàn khóa chốt an toàn, quen rồi ạ.”

      giải thích hợp tình hợp lý, Dư Quỳnh Hoa hoài nghi chút nào. “Đúng rồi đấy, con ở nhà mình, cửa sổ phải đóng chặt. Bây giờ trộm với kẻ xấu quá nhiều.”

      Ba Giang nhét kẹo cưới vào trong tay Giang Hạ, “Hạ Hạ, con uống canh móng heo chưa?”

      Giang Hạ sững sốt: “A, vừa rồi con ăn trái cây và đồ ăn vặt, quên mất canh móng heo…”

      Ba Giang cười : “Lớn như vậy rồi còn ăn đồ ăn vặt, mấy thứ đó có thể no bụng sao, làm gì có dinh dưỡng hơn móng heo được? Đợi lát, ba hâm nóng cho con!”

      Ba Giang xong xoay người vào phòng bếp, vẻ mặt Giang Hạ đau khổ ngồi ghế sô pha.

      Dư Quỳnh Hoa hơi mệt, chuẩn bị tắm rồi nghỉ ngơi. Lật lúc lâu, mới phát ba Giang dọn hành lý có đồ ngủ của bà. Oán giận thầm vài câu, hỏi Giang Hạ: “Hạ Hạ, con có thừa đồ ngủ , cho mẹ mượn bộ.”

      Giang Hạ cầm bánh chocolate ăn, nghe thấy vậy liền : “Có, để con lấy cho mẹ.”

      Dư Quỳnh Hoa xua tay, “ cần cần, con ăn kẹo , mẹ tự lấy.”

      Chocolate trong tay Giang Hạ rơi xuống đất, chạy đến cạnh cửa phòng mình. Vội vàng : “Mẹ! Phòng của con rất lộn xộn, để con lấy cho mẹ.”

      Dáng vẻ khẩn trương của quá ràng, Dư Quỳnh Hoa cười : “Nhìn con căng thẳng như vậy, trong phòng có giấu bảo bối gì sợ mẹ trông thấy sao?”

      Giang Hạ cười khan : “ phải, phòng quá lộn xộn con sợ mẹ thấy lại muốn mắng con.”

      Dư Quỳnh Hoa đưa tay điểm lên trán , “Con đấy, lớn như vậy rồi còn dọn phòng mình! Mẹ mở nước, con tìm xong mang cho mẹ.”

      Giang Hạ gật đầu, nhìn mẹ vào phòng vệ sinh mới thở phào nhõm, sau khi vào phòng lập tức khóa cửa lại. Quay đầu lại nhìn, Trình Dật Tu đâu rồi?

      Phòng còn chưa tới mười mét vuông, nơi lớn lắm như thế, trốn đâu. Giang Hạ mở tủ ra, có. Vén rèm cửa sổ ra, có. Lại nằm sấp xuống sàn nhà nhìn gầm giường, vẫn có.

      Vẻ mặt Giang Hạ dại ra, người biến mất rồi sao?

      Trình Dật Tu đứng ở sau cái gương to nhìn tìm xung quanh, tìm được vẻ mặt giống như gặp quỷ, là nhịn được bật cười.

      Giang Hạ nghe được thanh quay đầu lại, mới phát đứng phía sau cái gương to cạnh cửa. Vừa rồi vào phòng liền tìm trong phòng, trái lại có chú ý tới cạnh cửa.

      Thấy còn cười, vội vàng che miệng . “ còn cười, để mẹ em nghe thấy làm sao bây giờ!”

      Trình Dật Tu gật đầu, cố gắng nhịn cười. giọng : “ ra ngoài như thế nào đây?”

      Giang Hạ lấy đồ ngủ treo trong tủ quần áo. “Đợi ba mẹ em ngủ rồi . Nếu bây giờ ra ngoài, nhất định bị bắt.”

      Giang Hạ cầm đồ ngủ ra ngoài, Trình Dật Tu ở trong phòng đánh giá xung quanh, thấy khung ảnh đặt bàn. Ảnh chụp ba người trong gia đình, Giang Hạ mới mười bốn mười lăm tuổi, buộc tóc đuôi ngựa, mặt còn dáng vẻ của đứa bé mập, mày cong cong cười rộ lên.

      cầm lấy tấm ảnh vuốt ve mặt Giang Hạ, nhớ tới nhiều năm trước, lúc mình sợ hãi mê mang trong bóng tối. lại gặp được , nha đầu béo thích ăn bánh trẻo rán. Nhưng mà đối với , chỉ là người quen biết.

      Nếu như phải gặp nhau lần đó, biết bây giờ mình ở phương nào, làm những thứ gì. Có lẽ tự mình cam chịu, trở thành người cặn bã, rác rưởi…

      Giang Hạ bưng chén canh móng heo cha nấu, là ăn vô. Nhớ tới trong phòng mình còn có người trốn, vì vậy bưng bát canh vào phòng.

      Trình Dật Tu nghe được tiếng mở cửa, bỏ khung ảnh xuống. Xoay người thấy bưng bát trong tay, hỏi: “Bây giờ em còn chưa ăn cơm sao?”

      Giang Hạ để cái bát lên bàn, “ giọng chút, ba em còn ở phòng khách đấy.”

      Trình Dật Tu tiếng động ồ tiếng, sau đó tay có thêm đôi đũa.

      mau ăn hết những thứ này .” Giang Hạ giọng phân phó .

      Vẻ mặt Trình Dật Tu nghi ngờ, lại nghe Giang Hạ : “Ba em bảo em ăn, nhưng mà em thực ăn vô, lại muốn lãng phí tâm ý của ông.” xong chỉ chén canh, ngước mặt lên nhìn , “Cho nên, chút ít này kính nhờ .”

      Trình Dật Tu lắc đầu cười bất đắc dĩ, gắp miếng thịt heo cho vào trong miệng, giây sau vẻ mặt liền cứng ngắc.

      Móng heo hầm cách thủy cực kỳ nát, nhưng mà bên trong canh ngoại trừ muối, có cho gia vị khác. Gia vị tối thiểu để loại bỏ vị tanh cũng có, hơn nữa, móng heo hầm cách thủy luôn, có chần qua, cho nên rất tanh.

      Khó trách nha đầu này ăn, cười khổ nuốt xuống, dưới giám sát của Giang Hạ, ăn xong hết bát canh.

      Vì khen ngợi , Giang Hạ hôn lên mặt cái coi như ban thưởng, sau đó ôm bát vui vẻ chạy ra ngoài.

      Lúc Giang Hạ ra, Dư Quỳnh Hoa trở về phòng nghỉ ngơi, ba Giang ở phòng bếp thu dọn, thấy Giang Hạ bưng bát tới, vui vẻ : “Xem ra tay nghề ba có tiến bộ, con lại uống sạch bát canh. Ngày mai cha lại làm cho con.”

      cần cần đâu ạ.” Giang Hạ xua tay, “Chân con cũng sắp khỏi rồi, cần bổ đâu ạ, ba đừng tốn sức làm nữa.”

      Ba Giang nhận bát rửa, “Nấu đồ ăn bồi bổ cho con sao gọi là tốn sức chứ.” xong, lại nghĩ tới chuyện kia, hỏi Giang Hạ: “Đúng rồi, tiểu tử lầu dưới làm nghề gì, tài nấu nướng tệ.”

      Giang Hạ biết ba có ấn tượng tốt với Trình Dật Tu, mặc dù ở nhà ông làm chủ, nhưng mà thi thoảng thổi gió bên gối, khuyên nhủ mẹ cũng tồi.

      Nghĩ tới đây, tới gần ôm cánh tay cha làm nũng. “Ba, ấy là đầu bếp, tay nghề tốt lắm. Con muốn kết hôn với ấy, sau này ba cần cực khổ nấu cơm còn bị mẹ ghét bỏ, bảo đảm mỗi ngày đều đổi món ăn.”

      Những lời này làm ba Giang động tâm, “Nhà chúng ta chính là thiếu đầu bếp giỏi!”

      Giang Hạ nhân cơ hội nịnh nọt, “Ba à, ba giúp con tốt với mẹ chút. Mẹ luôn bộ dáng đẹp trai đáng tin cậy, nhưng mà lúc trẻ ba cũng là ngọc thụ lâm phong, phải là mẹ dựa vào rất vững chắc sao. Ba thay con khuyên nhủ mẹ , có được ạ?”

      Ba Giang được con tâng bốc lên tận trời cao, có hơi đắc ý. “Được, dù sao ba cũng cùng chiến tuyến với con. Con bảo tiểu tử kia, đúng rồi, tiểu tử kia tên là gì?”

      “Trình Dật Tu ạ.”

      Ba Giang gật đầu, “Ừm, con bảo Tu Tu thay đổi món ăn sớm chút, đợi mẹ con ăn nghiện, bố cho bà ấy biết mấy món đấy từ đâu đến. phải người ta thường sao, muốn thu phục người phải thu phục được dạ dày của người đó trước. Đối phó với mẹ vợ, cũng phải dùng cách này!”

      Lúc Giang Hạ nghe được từ ‘Tu Tu’, thiếu chút nữa bật cười. “Được, con cho ấy biết.”

      Sau khi về phòng, Giang Hạ chuyện này với Trình Dật Tu. Cục diện bây giờ là ba với , hai người đều tin chắc, bắt được mẹ Giang chỉ là vấn đề thời gian.

      Lúc sắp đến mười giờ, Giang Hạ đến cửa phòng ngủ chính nghe, bên trong có động tĩnh, chắc là ngủ rồi. Vì vậy quay về phòng mình, bảo Trình Dật Tu nhanh chóng về.

      Trình Dật Tu nhếch môi, dựa vào giường Giang Hạ chịu . “Để ở lại lát, tiếng đồng hồ thôi, có được ?”

      Giang Hạ đứng bên cạnh giường chống nạnh, “ được.”

      Trình Dật Tu nằm thành hình chữ đại dang tay dang chân giường, thở dài. “Vậy em kéo , dậy nổi.”

      Giang Hạ ngây ngốc kéo tay , lại bị tóm đến trong ngực.

      làm gì đấy!” sợ hãi .

      Tay chân Trình Dật Tu đều cùng sử dụng vây chặt trong lòng, “Xuỵt! Cẩn thận đánh thức ba mẹ.”

      Giang Hạ dám lên tiếng nữa, tránh thoát được cái ôm của . Chỉ có thể mặc ôm. Cũng may làm động tác gì quá đáng, chỉ yên lặng ôm , hôn lên trán cái.

      Trình Dật Tu đưa tay lấy chăn đắp lên cho , “Ngủ , đợi em ngủ rời .”

      Lúc trước khi ba mẹ chưa trở lại, mỗi đêm Giang Hạ đều được ôm ngủ, mặc dù mới có vài ngày, cũng biến thành thói quen. Lúc ở trong lòng , khi ngủ cảm thấy rất an tâm.

      “Vậy đừng ngủ thiếp , nhất định phải đó.” dặn dò.

      vỗ sau lưng , “Ừm, ngủ .”

      *************

      Hôm sau khi Giang Hạ tỉnh lại, bên cạnh còn người, cũng biết rời lúc nào. có bị mẹ phát là tốt.

      Hôm nay là ngày Tần Chân kết hôn, sáng sớm Giang Hạ nhận được điện thoại của Tần Chân, bảo phải sang sớm.

      Bữa sáng theo thường lệ là ba Giang ‘Mua được’ từ tầng dưới, hôm nay ngoại trừ bánh trẻo rán, còn có cả đậu mà Dư Quỳnh Hoa thích ăn, ăn ngon làm bà khen dứt miệng.

      Ăn cơm xong, ba người đến nhà họ Tần. Giang Hạ bởi vì chân chưa khỏi, cho nên chỉ mặc trang phục bình thường với giày thể thao.

      Lúc đến nhà họ Tần, trong phòng sớm đầy ắp người, rất náo nhiệt. Tần Chân mặc váy lụa trắng chụp ảnh tự sướng với đám chị em ở trong phòng. Nhìn thấy Giang Hạ đến, nhiệt tình bảo cùng tham dự.

      Trước đây Giang Hạ và Tần Chân rất thích chơi với nhau, sau khi tốt nghiệp đại học Tần Chân nơi khác làm việc, hai người dần dần mất liên lạc, nhưng mà tình cảm vẫn còn. Hơn nữa lại là chị em họ, quan hệ máu mủ, dù lâu gặp, cũng có cảm giác thân quen.

      Tần Chân chụp rất nhiều ảnh chụp rồi gửi cho bạn, lát sau nhận được ba lời khen và chúc phúc. Trong đó có tin của chú rể, dĩ nhiên là hỏi vị mỹ nữ bên cạnh Tần Chân có phải tên là Giang Hạ .

      Giang Hạ mơ màng, căn bản quen em rể tương lai này. Tần Chân cũng mơ màng, gửi lại tin: Có phải thấy mỹ nữ lại hối hận !

      Chú rể rất nhanh gọi điện thoại qua để giải thích, hóa ra tin nhắn kia là ta hỏi thay người bạn, là bạn ta quen Giang Hạ. Còn vị bạn kia là ai, ta lại .

      Mặc dù Giang Hạ có hơi hiếu kỳ, nhưng mà có để ý lắm. Thành phố T là nơi , từ sống ở nơi này, ngẫu nhiên có vài người quen biết cũng rất bình thường.

      Sắp đến mười giờ là lúc đoàn xe chú rể đến, giờ lành định là 11 giờ 18 phút. Lúc gõ cửa, chị em Tần Chân đều chặn cửa muốn hồng bao. Chân Giang Hạ tiện nên đến gần tham gia náo nhiệt, nhưng mà cũng có cách đặc biệt để lấy lì xì.

      giấu giày Tần Chân, theo tập tục, dâu mang giày là thể xuống đất. Cho nên sau khi đoàn chú rể vào, nhiệm vụ quan trọng là tìm giày. Giang Hạ vui vẻ đứng bên cạnh nhìn, cùng em họ phụ họa muốn hồng bao.

      Hồng bao đều lấy từ phù rể. Chú rể vung tay lên, gọi phù rể tới, bảo ta lấy hồng bao lớn cho Giang Hạ. Phù rể chen lấn từ trong đám người ra, Giang Hạ vừa nhìn người đến, ngốc rồi, dĩ nhiên là Cố Vân Thành!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :