1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Chân Mệnh Hoàng Hậu - Đậu Đậu Ma Ma (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 36:
      Editor: huyetssacthiensu

      Động tác đóng cửa dừng lại, người cũng sững sờ, Hứa Tĩnh Ngữ định liệu trước đẩy cửa muốn vào, ai biết dùng sức đẩy ra. Hai tay Hứa Tâm Dao vẫn túm chặt lấy cửa, trong chốc lát hồi thần, bộ ngực phập phồng, khí tức có chút bất ổn, cố gắng trấn định trả lời “Ta hiểu ngươi cái gì, trời tối rồi, ta muốn nghỉ ngơi, người ngươi bị thương, mau trở về dưỡng thương cho tốt .”

      Hơi rũ mặt cho Hứa Tĩnh Ngữ nhìn thấy nét mặt của mình, tay dùng sức muốn đóng cửa.

      Bộ dáng rùa rụt cổ này lại làm cho Hứa Tĩnh Ngữ miễn cưỡng nín nhịn phải bạo phát, vô cùng tức giận cười lạnh “Cũng được, ngươi cho ta vào, ta ở trong sân , để xem là ngươi chột dạ hay ta đây.”

      Vừa dứt lời người bị Hứa Tâm Dao kéo vào phòng, đồng thời đuổi bọn nha hoàn ra khỏi phòng.

      Lúc này mặt trời lặn, bên ngoài chỉ còn chút ánh sáng le lói, trong phòng đốt nến. Hứa Tâm Dao đóng kỹ cửa lại, đến bên ghế ngồi xuống, thèm liếc mắt nhìn Hứa Tĩnh Ngữ. Hứa Tĩnh Ngữ tất nhiên là rất đắc ý, cho rằng nàng như vậy là thỏa hiệp, cũng ngồi xuống ghế.

      Chỉ là vừa ngồi xuống nét mặt ngừng lại, cau mày đứng lên lên tiếng.

      “Ha ha.”

      Hứa Tâm Dao liếc mắt nhìn nàng cười, vừa rồi bị An Dương công chúa đánh nên bây giờ thể ngồi.

      “Có gì đáng cười!”

      “Còn mà tâm tư ác độc như vậy, lớn lên còn như thế nào nữa!”

      chỉ mặt gọi tên nhưng Hứa Tâm Dao biết nàng ta tới ai, chỉ nghe lên tiếng, nhìn chén trà trong tay đến xuất thần. Hứa Tĩnh Ngữ thầm mắng hồi lâu nhưng thấy có tiếng phụ họa, đẩy tay Hứa Tâm Dao, cực kỳ bất mãn “Chẳng lẽ ngươi cho rằng nàng ta rất quá đáng sao!” Coi Hứa Tâm Dao đương nhiên là người của mình.

      Hứa Tâm Dao ngẩng đầu nhìn Hứa Tĩnh Ngữ, nhìn nàng dung mạo đẹp đẽ bởi vì oán hận mà thay đổi vặn vẹo, thể nhìn ra được là tiểu thư của Quốc công phủ. Quả như là người đàn bà chanh chua ngoài phố, khí chất cùng độ lượng nên có đều có. Khóe miệng nhếch lên bình tĩnh “Ngươi muốn lấy lòng công chúa, lại muốn châm ngòi ly gián nàng ta với tam muội, công chúa thông minh mắc mưu, hơn nữa lại là chính ngươi xin chịu phạt, trách ai bây giờ?”

      “Chỉ trách chính ngươi thôi.”

      “Ta chỉ nghe nàng cùng tam muội hiểu chuyện lại chưa được dạy quy củ, cho nên có chút coi thường!”

      Hứa Tâm Dao trả lời Hứa Tâm Dao, xong mới thấy đúng, dừng chút lại thấy tức giận, lần nữa đẩy bả vai Hứa Tâm Dao “Ngươi có ý gì! Ta đến tìm ngươi là để ngươi nghĩ biện pháp cho ta, phải để ngươi cười nhạo ta, ngữ khí bỏ đá xuống giếng của ngươi như này là sao đây?”

      “Nếu phải thấy hai ta ở chung mái nhà, ta tìm ngươi đâu!”

      Trừ ta ra ngươi còn có thể tìm ai? Những lời này Hứa Tâm Dao cũng lười ra. Buông cái chén ngọc tay xuống đứng lên, thong thả trong phòng vài bước, cuối cùng đứng dựa vào cửa, cách vài bước nhìn Hứa Tĩnh Ngữ lửa giận giảm, nghiêng đầu cười nhạo “Tam muội lớn lên cùng công chúa trong cung.”

      “Cho dù các nàng cái gì cũng chưa hiểu, nhưng các nàng có nhiều hơn loại bản năng so với chúng ta.”

      “Cái đó chúng ta học được.”

      Đó là bản năng sinh tồn trong cung. Có thể ở trong cung hỗn loạn làm cho người ở cao sủng ái các nàng, lại làm cho các nô tài oán hận chủ tử tốt là loại bản lĩnh tốt nhất. thương xót trong cung cũng có thể thành thạo, làm sao chỉ câu của ngươi có thể châm ngòi ly gián được?

      Những lời này lại làm cho Hứa Tĩnh Ngữ khinh thường.

      “Ngươi nghĩ hơi quá về các nàng rồi, chẳng qua là ỷ vào chiều của Hoàng Hậu cùng Thái Tử mà thôi!” Tràn đầy khinh thường.

      “Hôm nay là do ta khinh địch, về sau hai chúng ta liên thủ, ta có thể đạt được điều ta mong muốn, ngươi cũng có thể đạt được điều ngươi mong muốn, ngươi thấy sao?”

      Hứa Tâm Dao trả lời câu hỏi của Hứa Tĩnh Ngữ, sắc mặt bình tĩnh.

      “Ngươi muốn cái gì?”

      “Thân là thứ nữ, phần của ngươi kém đích nữ là đương nhiên; Đại bá phụ tuy thương ngươi như thương tam muội, nhưng vẫn là câu kia, thân là thứ nữ, ngươi được như vậy cũng nhiều; tuy rằng Đại bá mẫu thân thiết với ngươi, nhưng gì mẹ cả nên làm người cũng làm, là do ngươi lòng tham đáy.”

      cắt xén của ngươi, cấm ngươi lại với di nương là hết lòng quan tâm giúp đỡ ngươi.”

      “Ngươi còn muốn cái gì!”

      câu lại câu, từng bước tới gần, lui đến khi trong con người chỉ còn đọng lại bất mãn cùng chất vấn.

      Tại sao ngươi phải bám lấy ta!

      “Hạ nhân vô lễ với ngươi, thậm chí nha hoàn trong phòng cũng nghe theo sai khiến của ngươi, đó cũng là do ngươi phải là chủ! Luôn luôn nghĩ mình là do di nương sinh ra, luôn oán hận người khác vì sao tốt hơn ngươi! Ai sinh ra có thể lựa chọn? Muốn trách chỉ trách ngươi phải do phu nhân sinh ra!”

      “Ngươi chỉ có thể nhìn thấy bây giờ tam muội rất vui vẻ, có Thái Tử che chở nàng. Vậy ngươi có nghĩ tới lúc nàng còn chưa cai sữa phải rời khỏi mẫu thân hay ? Lúc còn nàng phải rời khỏi nhà, hơn nữa lúc đó còn thể xác định được tương lai. Tất cả những gì nàng có bây giờ là bản thân nàng nên được, liên gì đến ta và ngươi!”

      “Ngươi muốn oán, muốn hận, đó đều là việc của ngươi, đừng lôi vào người ta!”

      Hứa Tĩnh Ngữ nắm chặt cạnh bàn, Hứa Tâm Dao câu tay nắm chặt thêm chụt, cuối cùng thậm chí móng tay còn cào lên bàn, ngừng thở hổn hển, mặt lại vặn vẹo nghiến răng nghiến lợi “Ngươi đừng với ta có hay cũng được, chẳng qua là ngươi muốn lấy lòng mẫu thân!”

      “Ngươi đương nhiên phải nghe lời, đươnh nhiên phải làm cho tam muội, nếu cuộc sống an nhàn của ngươi cũng còn.”

      Hứa Tâm Dao cũng nổi giận, hôm nay phải hết cho ràng, nếu người này bức điên mình!

      “Nghe lời Đại bá mẫu là đương nhiên, nàng là trưởng bối của ta, là bá mẫu của ta. Làm cho tam muội cũng là đương nhiên, nàng là muội muội, ta là tỷ tỷ! Hơn nữa tam muội cần ta làm cái gì? Nàng thiếu cái gì, cũng cần ta làm cái gì. Ngươi đừng ly gián, ta nghe!”

      Nghe được những lời này, Hứa Tĩnh Ngữ bình tĩnh trở lại, quỷ dị nhìn Hứa Tâm Dao cười.

      cách khác, ngươi giúp ta đúng ?”

      “Đúng, ta còn mong ngươi cách xa ta ra chút, tốt nhất là gặp mặt.”

      Hứa Tâm Dao chịu đủ rồi, lúc nào cũng bất bất dương lại bỏ được, chú ý chút là lại dính tới. Làm gì có đạo lý ngàn ngày phòng trộm! Tốt nhất là giải quyết lần cho xong.

      Đăm chiêu gật đầu, khôi phục bình tĩnh, thậm chí còn có tâm trạng châm trà cho mình, chậm rãi thưởng thức.

      Cười khen “Trà của nhi muội quả nhiên còn thơm hơn so với của ta.”

      Hứa Tâm Dao lời nào, chỉ phòng bị nhìn chằm chằm Hứa Tĩnh Ngữ, biết nàng ta lại muốn làm cái gì.

      Quả nhiên, Hứa Tĩnh Ngữ cũng cần Hứa Tâm Dao trả lời, nhướn mày “Ngươi xem, nếu ta đem việc hôm nay cho mẫu thân, nàng cũng cho ta trà ngon như vậy chứ? Để ta nghĩ lại, nên như thế nào đây? ngươi hôm nay phòng ra là vì muốn gặp Thái Tử lần được ?”

      để ý Hứa Tâm Dao lại trắng bệnh mặt mà tiếp.

      “Hay trực tiếp là ngươi vẫn luôn tâm niệm muốn Thái Tử ca ca của tam muội đây?”

      Hứa Tĩnh Ngữ có lòng riêng, Hứa Tâm Dao cũng có, khúc mắc của nàng chính là Thái Tử điện hạ. Hứa Tâm Dao cũng biết vì sao, chỉ là ngày bé gặp lần, người nọ còn cho mình sắc mặt tốt, vậy mà mình lại quan tâm! mấy năm qua, nhưng chưa từng biến mất.

      Bản thân mình cũng như quỷ thần xui khiến chủ động xin tam muội khối ngọc bội kia.

      Cố gắng đọc sách, cố gắng khiến cho mình tài giỏi hơn. Mặc dù nam nữ học cùng trong cái cổng nhưng mà lại cách bức tường cao, cho dù mình muốn nghe, cũng luôn có thể nghe từ những người bên đó Thái Tử tài giỏi bao nhiêu, hôm nay lại thi cái gì, ngày mai lại có giải thích gì độc đáo, thậm chí phu tử cũng á khẩu gì.

      Cố gắng đọc sách là vì câu kia của “Ngươi xứng”, nhưng mà lại dẫm lên tâm ý của mình.

      Hứa Tâm Dao rơi vào hồi ức lên tiếng, Hứa Tĩnh Ngữ đắc ý nhướn mày, vỗ vỗ bả vai nàng “Ngươi hãy suy nghĩ kỹ, ngày mai ta đợi câu trả lời thuyết phục của ngươi, ta về trước.” Rất tự mãn, bắt được thóp của ngươi, ngươi tất nhiên phải nghe lời ta! Vừa quay người cánh tay bị bắt lấy.

      cần.”

      “Cái gì?” Hứa Tĩnh Ngữ hiểu quay đầu.

      Hứa Tâm Dao ngẩng đầu, thản nhiên “Ngươi có thể cho Đại bá mẫu, dù sao ta cũng chỉ nghĩ trong đầu, ngươi cũng có chứng cứ. Đại bá mẫu tức giận cũng được, trách mắng ta cũng được, ta đều nhận. Nhưng mà ta tuyệt đối cùng ngươi thông đồng làm bậy, ta muốn biến thành người như ngươi.”

      Nhìn Hứa Tĩnh Ngữ chán ghét .

      “Ích kỷ, xấu xa, phân biệt tốt xấu, luôn luôn chỉ nghĩ cho mình, ta muốn biến thành người như ngươi, tuyệt đối muốn. Ta nhìn thấy ngươi có nửa điểm tốt đẹp, chút cũng nhìn thấy.”

      Nếu như mình biến thành người như vậy biến thành người “ xứng” như .

      Đây là lời khó nghe nhất Hứa Tâm Dao có thể nghĩ tới, cũng là lần đầu tiên Hứa Tĩnh Ngữ nghe được từ miệng Hứa Tâm Dao ra. Hứa Tâm Dao muốn cùng mình có liên quan.

      “Tùy ngươi như thế nào, ta quan tâm! Vài ngày nữa ta chuyển về nhị phòng, hai chúng ta có gặp nhau ở thư viện cũng chỉ coi như quen biết!’

      “Người đâu!” Cất giọng gọi người.

      Bọn nha hoàn vẫn canh giữ ở cửa, nghe được lời Hứa Tâm Dao đẩy cửa tiến vào.

      nương?”

      hiểu nhìn hai người, từ trước đến giờ toàn là đại nương làm cho tam nương nên lời, hôm nay làm sao đại nương lại phải sững người đây? Hứa Tĩnh Ngữ còn chưa từ thái độ thờ ơ của Hứa Tâm Dao phản ứng lại, lại bị câu nàng muốn chuyển về nhị phòng làm hoàn toàn chết sững, nàng ấy muốn trở về nhị phòng?

      Hứa Tĩnh Ngữ buông tay, phân phó nha hoàn “Đại nương khỏe, các ngươi đỡ nàng trở về phòng .”

      Chữ đỡ nàng nhấn mạnh thêm mấy phần. Mấy nha hoàn hiểu gật đầu, đưa tay kéo Hứa Tĩnh Ngữ còn sững sờ, vài người cùng nhau dùng sức, gần như là khiêng Hứa Tĩnh Ngữ ra khỏi phòng.

      Đêm khuya vắng người mình Hứa Tâm Dao nằm giường, kinh ngạc nhìn nóc giường, thấp giọng tự quyết định.

      “Ngươi chỉ có thể nhìn thấy bây giờ tam muội rất vui vẻ, có Thái Tử che chở nàng. Vậy ngươi có nghĩ tới lúc nàng còn chưa cai sữa phải rời khỏi mẫu thân hay ? Lúc còn nàng phải rời khỏi nhà, hơn nữa lúc đó còn thể xác định được tiền đồ. Tất cả những gì nàng có bây giờ là bản thân nàng nên được, có quan hệ với ta và ngươi!”

      Vẫn ngừng lặp lại đoạn đối thoại với Hứa Tĩnh Ngữ.

      Lặp lại biết bao nhiê lần, mãi đến lúc miệng lưỡi khô khốc. Qua lúc lâu sau xoay người, cuộn người trong chăn mềm mại, mặt cũng vùi sâu vào chăn, cánh tay gấp khúc, nắm chặt miếng ngọc bội.

      Nước mặt từ mặt rơi xuống, làm ướt chăn mỏng, sau đó, biến mất thấy.
      Last edited: 6/8/17

    2. Q An Nhiên

      Q An Nhiên Well-Known Member

      Bài viết:
      19
      Được thích:
      1,026
      Chương 37:
      Editor : An Nhiên

      A Đoàn ôm con rối có chút kỳ quái ngủ say sưa, con rối màu hồng nhạt, chỉ bằng nửa người A Đoàn, vừa vặn ôm trong lòng, thoạt nhìn vừa giống con trâu vừa giống con cừu, đường may cũng tốt, cách xa cũng có thể nhìn ra. Nếu so sánh với các loại đồ vật tinh xảo giường, nhìn có chút mộc mạc.



      A Đoàn ôm chặt trong ngực, khi ngủ thỉnh thoảng lại lấy mũi cọ cọ.


      Ngô Đồng mở cửa có tiếng động vào, đưa tay đem hai bên màn vén qua, nhìn thấy khuôn mặt nhắn hồng hào của A Đoàn, cúi người đem chăn có chút loạn của nàng sắp xếp ổn thỏa, đến gần lại phát miệng của nha đầu kia khẽ nhếch, có tia nước miếng chảy ra. Buồn cười lắc đầu, xoay người đem cửa sổ mở ra.


      Gió mát từ cửa sổ thổi vào, làm cho đầu óc có chút chậm chạp của Ngô Đồng lập tức tỉnh táo.


      , mặc dù mình tên Ngô Đồng, A Đoàn lại sinh vào Trung thu, nhưng mình thích mùa thu, cho dù cả hai người đều có chút liên quan đến mùa thu. Trước cửa sổ chính là cây ngô đồng to lớn, tại gió thu còn chưa có mà có chút vắng lặng, lá cây rơi đầy mặt đất.


      Thế mà mẫu hậu, A Đoàn đều thích cây ngô đồng, có hoa cỏ cây cối gì, hận thể trồng cây ngô đồng ở khắp mọi nơi. Làm mình vừa chán ghét vừa vui mừng, vui vì chính mình cũng là Ngô Đồng, chán ghét là ….

      Đẹp đến bao nhiêu, cũng rụng xuống.


      suy nghĩ miên man đột nhiên giật mình, cúi đầu nhìn hóa ra là A Đoàn. Tiểu nha đầu từ dưới đất lôi kéo giày chạy tới ôm đùi Ngô Đồng, mắt còn chưa mở, đầu vô lực tựa vào đùi Ngô Đồng, than thở vui “ Thái tử ca ca tới mà cũng thèm gọi ta…’’


      Mặt vô ý thức cọ loạn, đem bên nước miếng toàn bộ cọ vào quần Ngô Đồng.


      Ngô Đồng “ …..”


      biết làm sao nghĩ bản thân còn vừa mới thay quần, đem nha đầu mơ hồ bế lên. Tiểu nha đầu chỉ mặc áo lót trong, tuy rằng tại chưa lạnh, nhưng cũng nên vừa dậy liền ra đứng bên cửa sổ vào sáng sớm có gió lạnh. Ôm nàng trở về, vừa vừa trả lời nàng “ Vừa rồi vào cửa nhìn thấy con dê cùng con heo ngủ cùng vui vẻ, đành lòng gọi nàng dậy”


      Dê là chỉ con rối, còn heo, đương nhiên là A Đoàn.


      Mắt A Đoàn vẫn mở, trực tiếp phản bác “Đó phải là dê, đó là Phấn Đô Đô, là An Dương tự tay làm quà sinh nhật cho muội, nhất định phải giữ cẩn thận!” xong liền dùng sức, trực tiếp giãy dụa “ Phấn Đô Đô của muội, Phấn Đô Đô của muội.’’


      Đúng lúc tới bên giường, Ngô Đồng duỗi tay đem Phấn Đô Đô đặt vào tay A Đoàn.


      Cầm Phấn Đô Đô trong tay A Đoàn liền ầm ĩ, ngôi bên cạnh giường ôm Phấn Đô Đô, hai mắt vô thần bắt đầu ngẩn người.

      Đây là thói quen của A Đoàn, chuyện đầu tiên sau khi rời giường chính là ngẩn người, lúc này gọi nàng làm cái gì cũng được. Hơn nữa thói quen này lại thần kỳ chỉ đối với Ngô Đồng, lúc những người khác gọi nàng rời giường nàng đều đặc biệt ngoan ngoãn, càu nhàu tiếng liền đứng lên rửa mặt, cố tình khi Ngô Đồng đến lại biến thành bộ dạng của tiểu ngốc.


      Ngô Đồng sớm thành thói quen, nhận mệnh bắt đầu hầu hạ nàng mặc đồ, sửa sang lại chăn.


      Đem người chuẩn bị tốt, A Đoàn cũng hoàn toàn tỉnh tảo. Đầu tiên phải là đứng bên cạnh Ngô Đồng chuyện, mà là chạy đến bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài cười “ Ta dậy rổi, các ngươi dậy chưa!’’ Ngoài cửa sổ đến người cũng có, A Đoàn là cùng cây ngô đồng chào hỏi. Trùng hợp trận gió thổi qua, lá cây ào ào rung động, giống như đáp lại lời A Đoàn .


      Mặt A Đoàn còn có chút hơi sưng, mắt cười nhìn thấy, quay đầu cười với Ngô Đồng “ Thái tử ca ca, cây ngô đồng cùng muội chào hỏi kìa, chúng nó cũng dậy rội.’’


      A Đoàn thích nhất là cây ngô đồng, lúc Thái tử ca ca cùng An Dương chơi cùng, thích nhất là ngồi chuyện với cây ngô đồng, chúng nó là cùng tên với Thái tử ca ca nha!


      Ở cùng chúng nó, chính Thái tử ca ca cũng bị quăng qua bên.


      Bị A Đoàn lây nhiễm tâm tình, Ngô Đồng cũng gật đầu cười .


      Tiểu nha đầu hôm nay mặc bộ váy tiểu nho xanh nhạt. Nha đầu có làn da trắng, mặc màu gì cũng ưa nhìn. Lúc này đứng bên cạnh cửa sổ ngẩng mặt cười vui vẻ, đối lập với mặt sau vườn đầy lá rụng, cho người ta cảm giác sức sống dâng trào. ràng là hiu quạnh, vì cái gì lại có cảm giác ngược lại?


      Lần đầu tiên, cảm thấy cây ngô đồng này cũng có chút đáng .


      Như thường lệ chuẩn bị xong liền hướng đến bên người Ngô Đồng chạy, sau đó lập tức chạy qua dừng lại. Vừa chạy vừa “ Ta rửa mặt, Thái tử ca ca tự mình chơi nha!’’


      Hôm nay A Đoàn chút cũng lo lắng Thái tử ca ca , bởi vì mọi năm vào ngày sinh nhật Thái tử ca ca chơi với mình cả ngày!


      Đem bản thân vệ sinh sạch A Đoàn cũng lập tức trở về phòng, trực tiếp qua hành lang hướng tới nhà ăn.Dọc đường gặp phải thái giám cùng cung nữ đều cùng A Đoàn chuyện.


      nương sinh thần vui vẻ, nô tài tại đây cho ngài cái hà bao!”


      nương hôm nay lại lớn hơn tuổi, đại nương!’’


      Rất nhiều người chúc mừng A Đoàn, A Đoàn bận rộn ngừng, dừng lại chuyện với bọn họ, từ đầu đến cuối vẫn cười, bộ dạng vui vẻ. Giang Vạn Lí từ xa nhìn thấy nhóm người vây quanh người nào đó, cần nghĩ cũng biết là ai, cũng tiến lên cười mắng “ Đều tản ra tản ra! Có các ngươi như vậy chúc mừng, người được chúc đỉnh đầu các người còn chưa nhìn tới kìa!”


      phải a, A Đoàn nho như vậy bị vây bởi dống đại cung nữ cùng đại thái giám, ngay cả tóc của họ còn nhìn tới!


      Bị mắng nhưng các nô tài cũng sợ, hôm nay là ngay tốt nha! Tất cả dưới Đông cung mọi người đều biết, hôm nay chỉ cần phạm tội gì lớn, Thái Tử nhất định bỏ qua! Căn bản để ý đến Giang Vạn Lí cười mắng, chỉ bận vây quanh A Đoàn, lời chúc cùng hồng bao ngừng đưa ra.


      A Đoàn thích thú đến, che cằm cách tinh quái nghe thấy tất cả thanh của mọi người độc thoai.


      “ A, ai lời dễ nghe liền cho người đó hà bao lớn.’’


      Hà bao chính là tiền thưởng, ở Đông cung hà bao luôn luôn hào phóng, đến Hứa nương càng hào phóng hơn, Thái tử trực tiếp tăng gấp đôi. Vừa xong, các nô tài càng thêm thân thiện, tất ca vây quanh A Đoàn ngừng lời hay, Giang Vạn Lí thực vất vả chen vào, lúc này lại bị đẩy ra, chỉ có thể ở bên ngoài đứng nhìn!


      Giang Vạn Lí liền ở bên ngoài ôm ngực chờ, chờ hồi mới đưa hai tay lên gần miệng, dùng sức hô to.


      “ Mì trường thọ trương hết rồi!”


      Sau đó liền chờ A Đoàn tự chui ra ngoài.


      Quả nhiên, bên trong đột nhiên yên tĩnh, sau đó nghe thấy tiếng A Đoàn vội vàng phân phân phó “ Tất cả mọi người đều thưởng ba tháng quan tiền!’’ Thưởng liền ba tháng chính là bằng nửa năm tiền công nha. A Đoàn ngay cả Giang Vạn Lí cũng bỏ qua, thẳng tắp hướng về phía trước, quẹo cái liền thấy đâu. Giang Vạn Lí bật cười, cũng chạy chậm đuổi theo.


      Lúc tới nhà ăn Ngô Đồng ngồi chờ, bàn cái gì cũng có, chỉ có cái bát .


      A Đoàn bò lên ghế, nhìn chằm chằm bát trước mặt. Bình thường vô cùng, toàn là mì, tiếp đó là mặt điểm chút hành thái. So với trước kia, ngay cả bát tương còn có. A Đoàn nhíu chân mày, gắt gao nhìn chằm chằm, giống như nhìn cừu nhân giết cha mình bằng.


      Ngô Đồng bị nàng làm cho buồn cười.


      “ Lần này có thể lần ăn hết ?”


      Mì trường thọ chính là sợi mì dài thấy đuôi, A Đoàn còn , căn bản ăn hết, chẳng sợ quan tâm ăn là sở trường của nàng chỉ làm bát .


      Lời này ràng là coi thường mình, lớn hơn tuổi, đương nhiên có thể ăn! A Đoàn hung hăng trợn mắt Ngô Đồng ngồi xem kịch vui, tiếng nào cầm lấy chiếc đũa liền mở miệng ăn. Từ đầu tới cuối mắt đều tập trung nhìn bát trước mắt, miệng ngừng hút sợi mì, càng này càng ít, càng ngày càng ngắn.


      Ngô Đồng bật cười, buổi sáng nàng là heo, dùng sức hút sợi mì hì hục như vậy…..


      Còn phải là heo sao!.


      Nghẹn cười ra tiếng, thể quấy rầy nàng.


      Chỉ còn chút ít! Mắt A Đoàn tỏa sáng, hai gò má phồng lớn, dùng sức hút cái, ăn xong rồi! Ánh mắt tỏa sáng nhìn về phía Ngô Đồng, phấn khích đến nỗi thiếu chút nữa đem mì phun ra ngoài. Ngô Đồng vội vàng gật đầu. “A Đoàn lợi hại! Trước tiên ăn xong rồi mới chuyện.”


      Nhai qua loa vài cái rồi nuốt xuống, lại đem nước lèo uống ừng ực, sạch thừa giọt.


      Sau đó bổ nhào lên người Ngô Đồng, vừa nhào đến vừa nhảy nhót “Thái tử ca ca, muội cuối cùng cũng đem sợi mì ăn hết!”


      Trách được A Đoàn vui vẻ như thế, cái này mỗi lần ăn đều hết, năm nay rốt cuộc cũng chiến thắng nó! Đây là mì Thái tử ca ca tự mình làm, ngay cả An Dương cũng phải ghen tỵ, ai cũng có đãi ngộ này! Năm trước chưa ăn hết nên có chút buồn, Thái tử ca ca làm cho mình như thế, vậy mà cũng ăn hết!


      Năm nay rốt cuộc ăn hết rồi!


      Bị A Đoàn làm cho vui vẻ lây, hôm nay Ngô Đồng vẫn giương khóe miệng nay càng thêm rệt, đương nhiên ca ngợi “ A, rốt cuộc ăn hết rồi, về sau hàng năm cũng đều ăn hết, A Đoàn của chúng ta lợi hại.”


      A Đoàn kiêu ngạo ngửa đầu.


      “ Đó là, chỉ cần Thái tử ca ca làm, muội nhất định ăn hết!’’


      Cái bộ dạng kiêu ngạo này, Ngô Đồng có ý xấu trêu chọc “ Năm trước cái kia là ai ăn hết? Năm kia là ai ĩ bảo thích ăn mì?” A Đoàn ngẩn ngơ, sau dậm chân, tiếp tục nhảy, vươn tay muốn che miệng Ngô Đồng “ đúng đúng! Chuyện lúc trước nên đến, đây chính là lời Thái tử ca ca !”


      cần ra!”


      Vừa mới ăn xong thể ầm ĩ như vậy, Ngô Đồng vội vàng đem người đứng yên. Ôm ngồi lên đùi, trán kề trán “Hôm nay là sinh thần trưởng thành của muội, muội muốn làm gì ta cũng chơi với muội được ?” A Đoàn cũng cúi đầu, trực tiếp lấy trán dùng sức cọ vào trán Ngô Đồng, cọ cọ, khuôn mặt nhắn cười tươi như hoa, căn bản nghe Ngô Đồng cái gì, tự mình chơi đùa vui vẻ!


      Nha đầu ngốc này!


      Ngô Đồng trực tiếp vòng tay đưa người trong lòng ôm trọn.


      Náo loạn trận, khuôn mặt nhắn của A Đoàn đỏ bừng, như trước ngồi đùi Ngô Đồng, ôm cái cốc uống nước. Chờ nàng uống xong, cầm lấy khăn tay chùi miệng cho nàng, sau khi làm xong mới “ Hôm nay mang nàng ra ngoài cung chơi”


      A Đoàn chớp chớp mắt nghĩ tới việc.


      phải muốn bãi tập ngựa sao?”


      Thấy nàng bộ dạng ngây ngốc, Ngô Đồng lần nữa cúi đầu hôn lên mặt nàng rồi phải muốn có cả ngày để cưỡi ngựa sao? Dẫn nàng , ngựa cũng mệt chết.” Hơn nữa lần đầu cưỡi ngựa thể quá mức, A Đoàn lại như vậy, Ngô Đồng chỉ cho nàng bộ hai vòng rồi xuống, nhiều ngày mai dậy nổi.

      “ Chúng ta buổi ra bên ngoài cung chơi, giữa trưa về cung ăn cơm, buổi chiều lại đến bãi tập ngựa, buổi tối…”


      “ Buổi tối liền hồi cung tham gia lễ hội Trung thu!’’ Ngô Đồng còn chưa hết A Đoàn trực tiếp tiếp lời.


      Hàng năm đều như vậy, trước ngày sinh nhật cùng An Dương chơi, hôm sinh nhật cùng Thái tử ca ca và mọi người trong nhà tụ họp, buổi tối sinh nhật hồi cung, tham gia hội Trung thu là bắt buộc. A Đoàn đều trải qua nhiều lần, duuù việc phía trước nhớ, đối với việc này cũng có chút ký ức.


      “A Đoàn thông minh” Ngô Đồng lần nữa lại thơm lên mặt A Đoàn cái.


      A Đoàn cười tươi híp cả mắt, trực tiếp từ người Ngô Đồng trượt xuống, lôi kéo Ngô Đồng ra bên ngoài.


      ra ngoài chơi a!”

    3. windlove_9693

      windlove_9693 Active Member

      Bài viết:
      292
      Được thích:
      181
      Tên nhân vật nó bị lộn rồi, nên đọc mà k hiểu nhân vật nào vs nhân vật nào cả. :039:
      Hân Pi Sàhuyetsacthiensu thích bài này.

    4. nữ sinh 9x

      nữ sinh 9x Well-Known Member

      Bài viết:
      590
      Được thích:
      678
      Cuối chương 36 đoạn "đêm khuya vắng người mình Hứa Tĩnh Ngư nằm giường" ta nghĩ ở đây phải là Hứa Tâm Dao.
      Tâm Dao hiểu sâu sắc và chí lí quá, mong TD mãi sáng suốt và sống đúng đắn như vậy.

    5. oanhoanh

      oanhoanh Active Member

      Bài viết:
      83
      Được thích:
      113
      Ko ưa nổi Hứa tĩnh Ngữ, đáng ghét
      huyetsacthiensu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :