1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cưng chiều vợ yêu phúc hắc dễ thương - Tiên Nhược An Nhiên

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438

    2. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chào bạn, khu edit sưu tầm chỉ đăng truyện đăng độc quyền forum cungquanghang. Bạn đăng hai nơi (lqd) nên mình chuyển sang box sưu tầm, đồng thời trừ số ruby bạn nhận được ở box edit (Box edit 10ruby/1c, box sưu tầm 1ruby/1c)

    3. Tử Liên Hoa 1612

      Tử Liên Hoa 1612 Active Member

      Bài viết:
      131
      Được thích:
      130
      Chương 11: Phương pháp nắm giữ đàn ông

      Edit: Âu Dương Lạc Cửu + Nạc Tử Di

      Buổi đêm.

      "Ai ui, mệt chết được." Mặc Giác vừa về tới nhà, lập tức nhào lên ghế sofa.

      "Tiểu tử thối, lễ nghi dạy cho con vứt cho chó ăn rồi hả?" Tờ báo trong tay Mặc Tuyển Thần run lên, nhìn dáng vẻ con thứ hai của mình có quy củ, giận ghê gớm.

      "Tiểu mỹ nữ, chồng mẹ lại khi dễ con!" Mặc Giác rống về phía phòng bếp.

      "Mặc Tuyển Thần, tại sao lại khi dễ con của em!" Lan Tuyết Mai cầm thìa ra, vẻ mặt vui nhìn Mặc Tuyển Thần.

      Trong lòng Mặc Tuyển Thần cảm thấy khó chịu, vợ của mình lại bênh vực người đàn ông khác, là đàn ông đều khó chịu.

      "Vợ, tại sao em có thể bênh vực người đàn ông khác chứ, mới là chồng của em!"

      Sao Lan Tuyết Mai lại biết ý nghĩ của Mặc Tuyển Thần: "Mặc Tuyển Thần, còn ba hoa!"

      " nào có, vốn là như vậy mà, em nhìn bộ dáng lười nhác của con trai em , nếu bố của nhìn thấy, khẳng định đánh cho gậy."

      Mặc Tuyển Thần lời này khoa trương chút nào, đều nhi tử cùng dưỡng, nữ nhi phú dưỡng (nuôi con trai phải nuôi kiểu nhà nghèo, nuôi con phải nuôi kiểu quý tộc), năm đó lúc bản thân Mặc Ngật còn rất bị ném vào quân doanh, mọi thứ ở nhà đều dựa theo quy củ, càng miễn bàn về tiền sinh hoạt sau khi trưởng thành đều là tự bản thân làm công kiếm được.

      "Con em ở nhà mình lười nhác chút có cái gì tốt, bao giờ nó ra ngoài làm gia đình mất mặt chưa? đây là nhìn con em vừa mắt!"

      Mặc Tuyển Thần hết đường chối cãi, là như thế, ông chính là vừa mắt.

      "Tiểu mỹ nữ, mẹ tốt nhất, cho mẹ nụ hôn!" Mặc Giác đến bên cạnh Lan Tuyết Mai, dùng sức chụt cái, sau đó còn khiêu khích liếc mắt nhìn Mặc Tuyển Thần.

      Mặc Tuyển Thần tức giận đến mức trực tiếp quăng tờ báo trong tay, tiến lên lột Mặc Giác xuống, ôm chặt Lan Tuyết Mai: "Mặc Giác, nghỉ đông lần này cút đến quân doanh cho ông!"

      Da Mặc Giác căng ra, đau khổ mong đợi nhìn Lan Tuyết Mai: "Tiểu mỹ nữ, con muốn quân doanh."

      Lan Tuyết Mai bất đắc dĩ nhìn Mặc Giác đấu võ mồm thua, bất đắc dĩ : "Bảo bối, việc này mẹ giúp con được, hãy nén bi thương."

      Vẻ mặt Mặc Giác nghẹn khuất, điều này làm cho Mặc Dận và Mặc Khuynh Thành vừa mới tiến vào cửa cảm thấy cực kỳ buồn cười.

      " cả, em ." Mặc Giác lập tức thu hồi nghẹn khuất mặt, nghiêm chỉnh đứng ở đó.

      "Mặc Giác, lại làm thiêu thân lao đầu vào lửa." Mặc Khuynh Thành bổ đao lưu tình chút nào.

      cả." Mặc Giác che ngực, hi vọng tìm kiếm an ủi ở Mặc Dận.

      "Xứng đáng."

      Mặc Giác nghe được lời này, trực tiếp ngã xuống đất, lớn tiếng khóc kêu: "Các người đều khi dễ tôi, tôi đáng thương, da thịt tinh tế non mịn, còn bị ném tới quân doanh cái nơi toàn đàn ông thô ráp, còn ăn sống nuốt tươi ..."

      Mặc Giác càng khóc tiếng càng , loại tình huống ai đáp lại này sớm thành thói quen, sửa sang lại quần áo, đứng lên lại phát thấy người chung quanh, giận tới mức thở hổn hển: "Các người còn có lòng từ bi !"

      **

      Nhà họ Văn.

      "Mẹ, Mặc Khuynh Thành thay đổi." Văn Tư Tư thừa dịp ba còn chưa về nhà, với Lưu Tinh.

      "Cái gì? Sao lại như thế?" Sắc mặt Lưu Tinh trở nên nhợt nhạt.

      "Con cũng biết nữa, từ lúc ta ngã từ cầu thang xuống liền thay đổi."

      " lẽ ta biết con là người đẩy ta xuống lầu sao?”

      " thể nào, nếu là như vậy nhất định ta bỏ qua cho con." ta cũng từng nghĩ đến khả năng này, nhưng lại lập tức phủ định.

      "Cũng đúng." Lúc này, Lưu Tinh nghe được tiếng mở cửa, vội vàng : "Việc này sau, ba con về rồi."

      Văn Xương vừa mới bước vào nhà, Lưu Tinh chạy ra đón, dịu dàng nhận túi công văn. "Chồng à, chào mừng về nhà."

      "Ba, chào mừng về nhà." Văn Tư Tư cũng theo.

      "Ừ, ngoan." Văn Xương sờ đầu Văn Tư Tư, ông thích đứa con riêng này, rất hiểu chuyện, ngoan ngoãn, bản thân cần phải lo lắng.

      "Tư Tư, con ở với ba con lúc, còn vài món ăn nữa là có thể ăn cơm."

      "Mẹ cứ , có con ở đây với ba rồi."

      Văn Xương nhìn Lưu Tinh vào phòng bếp, thuận miệng hỏi: "Tư Tư, gần đây ở trường học có xảy ra chuyện gì ?”

      Trong lòng Văn Tư Tư cảm thấy căng thẳng nhưng mặt vẫn tươi cười: "Ba à, con vẫn tốt, chỉ là hôm nay ở trường có bạn phải nhập viện ."

      Văn Xương vừa nghe, khóe miệng cong lên, từ ái : "Tư Tư, ở trường con phải hòa đồng với các bạn, có thể kết bạn kết bạn, thể kết bạn ngoài mặt cứ hòa thuận với bọn họ là được, hiểu ?"

      Sao Văn Tư Tư lại hiểu ý của Văn Xương, vội vàng : "Ba ơi, con biết rồi, ba cần lo lắng, con làm ba phải mất mặt."

      Sau khi ăn xong, Văn Xương với Lưu Tinh thân thiết lúc, vốn dĩ ông ta muốn ở lại nhưng bị Lưu Tinh từ chối.

      "Mẹ, vì sao mẹ giữ ba ở lại?" Văn Tư Tư hiểu vì sao mẹ lại để ba , ràng là mẹ muốn ba ở lại.

      "Tư Tư, con hiểu đâu, ra trong mắt ba con chỉ có quyền lực, ông ta thay đàn bà như thay quần áo, chơi đùa đàn bà bên ngoài nhiều đếm được, vậy con có nghĩ vì sao mẹ vừa có thể sinh con ra lại vừa có thể ở bên ông ta thời gian dài như vậy ?”

      "Là vì mẹ hiểu lòng người sao?" Văn Tư Tư chắc chắn .

      " đâu, cái người trong nhà ba con tuy là thiên kim tiểu thư, nhưng bà ta rất kiêu ngạo, trong mắt chấp nhận được bất kì hạt cát nào, còn biết tình thú, biết bên ngoài ông ta có nhiều đàn bà như vậy nhưng lại sĩ diện nên . Mà mẹ biết ba con thể qua đêm ở ngoài, nếu mẹ để ông ta ở lại, vậy mẹ với người đàn bà kia có khác gì nhau."

      Nét mặt Văn Tư Tư tỏa sáng, sùng bái nhìn mẹ mình.

      Lưu Tinh mỉm cười ấn cái trán của : "Tư Tư, con phải hiểu được căng chùng vừa phải* mới có thể nắm giữ được nam nhân." (*Gần giống câu “co được giãn được”.)

    4. Tử Liên Hoa 1612

      Tử Liên Hoa 1612 Active Member

      Bài viết:
      131
      Được thích:
      130
      Chương 12: Càng trắng hơn bạch liên hoa

      Edit: Tử Liên Hoa 1612

      "Khuynh Thành, chúng ta cùng ăn cơm ."

      Mặc Khuynh Thành cau mày nhìn Văn Tư Tư trước mặt, biết ta muốn làm gì.

      "Văn Tư Tư, Khuynh Thành muốn ăn cơm với tôi." Lê An An càng nhìn càng khó chịu, hôm qua mới làm ầm lên, giờ lại làm như chẳng có gì xảy ra.

      "Chúng ta cùng nhau , nhiều người càng vui, có phải Khuynh Thành?" Văn Tư Tư tiến lên ôm lấy cánh tay Mặc Khuynh Thành, ao ước nhìn .

      "Được."

      "Khuynh Thành!"

      Mặc Khuynh Thành dùng ánh mắt ra hiệu, chặn ngang lời Lê An An, cười : " thôi."

      Trong căng tin chật kín người, nhao nhao ồn ào.

      Mặc Khuynh Thành để Lê An An tìm chỗ, xếp hàng lấy cơm cùng Văn Tư Tư.

      "Khuynh Thành, hôm nay có thịt kho tàu cậu thích nhất đấy!" Văn Tư Tư nhìn trong mâm chỉ còn vài miếng thịt kho tàu, vẻ mặt buồn rầu. "Nhưng chỉ còn ít, tới lượt chúng ta biết có còn ."

      Người xếp hàng phía trước nghe được, vội vàng : "Nếu hai mỹ nữ muốn ăn, các cậu lên trước mình ."

      "Như vậy tốt đâu." Văn Tư Tư do dự.

      " có việc gì có việc gì, dù sao cũng chỉ chờ thêm mấy phút."

      "Vậy cám ơn cậu." Văn Tư Tư thẹn thùng cảm ơn. "Khuynh Thành, chúng ta có thể ăn thịt kho tàu."

      "Tất cả đều là công lao của Tư Tư." Mặc Khuynh Thành cũng cười ôn nhu, giống như trở về trước kia.

      Sau khi lấy cơm rồi về chỗ ngồi, Văn Tư Tư cố ý ngồi đối diện Mặc Khuynh Thành.

      "Khuynh Thành, cậu ăn thịt kho tàu này."

      "Khuynh Thành, cậu phải ăn nhiều rau chút."

      "Khuynh Thành..."

      ...

      Lê An An phát cho dù mình là kẻ tham ăn, bữa cơm này cũng ăn vô nữa, đây là sao, bạch liên hoa biến thành áo bông à?

      "An An, cậu ăn no chưa? Chẳng lẽ mình chọn món hợp khẩu vị cậu ư? Nếu mình lấy phần khác cho cậu." Văn Tư Tư nhìn đồ ăn vơi nhiều, thân thiết đề nghị.

      " cần, tôi muốn ăn."

      Lê An An chọc chọc đồ ăn, đồ ăn rất hợp khẩu vị, tiếc rằng người hợp khẩu vị.

      Văn Tư Tư có chút bi thương, nhìn thấy Mặc Khuynh Thành cũng buông đũa, lập tức đẩy chén canh về phía trước. "Khuynh Thành, mau uống chút canh."

      "Tư Tư, cậu làm sao vậy?"

      So sức chịu đựng, có rất nhiều, vốn là muốn nhìn xem Văn Tư Tư có chiêu trò gì, kết quả là ân cần chỉ kém nước quỳ xuống hầu hạ.

      Văn Tư Tư thu lại nụ cười, trong ủy khuất mang theo chút chua sót. "Khuynh Thành, mình biết gần đây chúng ta làm sao, từ khi cậu tỉnh lại, thích Tô Thụy thôi, còn muốn gặp mình, mình nghĩ ra mình làm sai chuyện gì."

      " phải mình cần cậu, cậu cũng biết, lần đó ngã rất nghiêm trọng, người nhà đều lo lắng cho mình, muốn mình tĩnh dưỡng tuần, ngày thường đến trường học đều bị quy định thời gian về nhà, sau khi tan học mình phải về nhà ngay lập tức. Đều do mình đúng, cách nhau mấy chỗ ngồi, để ý cảm nhận của cậu, để cậu có ý nghĩ này. Tư Tư, cậu có thể tha thứ cho mình ?" Mặc Khuynh Thành vừa xong, nước mắt lập tức tràn mi.

      Văn Tư Tư trở tay kịp, ta nghĩ tới Mặc Khuynh Thành xin mình tha thứ, ngược hết rồi.

      "Khuynh Thành, sao cậu lại khóc, nhất định Tư Tư trách cậu, cậu đối xử tốt với cậu ta thế nào cả lớp đều biết, đúng Tư Tư?"

      Lê An An thấy Mặc Khuynh Thành khóc cũng phát hoảng, biết Văn tử Tư có mưu gì, sau đó lại suy nghĩ, lập tức đoán được ý của , nhanh nhẹn phối hợp.

      "Khuynh Thành, mình, mình..."

      Lúc này, chiến khăn tay được đưa tới trước mặt mặc Khuynh Thành, Lê An An ngẩng đầu, đây chẳng phải Tô Thụy sao!

      " Thụy..." Văn Tư Tư biết làm sao đứng như trời trồng.

      " có việc gì, Tư Tư." Trong mắt Tô Thụy mang theo chút phức tạp, lại vẫn an ủi ta.

      Mặc Khuynh Thành nhận khăn tay nhưng dùng. "Tô... Bạn học Tô, tới rồi."

      "Ừ." Tạm dừng lại, lại : "Đừng khóc, và Tư Tư là bạn thân, chút hiểu lầm nho này là được."

      "Ừm, Tư Tư, mình, mình mua nước khoáng, cậu về lớp học trước ." xong, kéo Lê An An về phía quầy bán đồ ăn vặt.

      Vừa ra căng tin, Lê An An thấy Mặc Khuynh Thành còn khóc nữa.

      "Khuynh Thành, nước mắt của cậu muốn chảy là chảy, muốn là ngừng, quả thực ngang bằng diễn viên rồi !"

      "Tất nhiên, đối phó với bạch liên hoa, càng trắng hơn bạch liên hoa càng bạch chơi mới vui." Ném khăn tay xuống, nở nụ cười xấu xa.

      "Mình cũng phát mà, cậu thấy vẻ mặt Văn Tư tư đâu, bực tức nóng nảy!"

      " chỉ có như vậy, ta muốn phá hỏng của thanh danh của mình, để cho toàn bộ biết mình là người lòng dạ hẹp hòi, ai ngờ lại bị mình phản kích, biến ta thành kẻ lòng dạ hẹp hòi."

      "Nhưng mình thấy vẫn chưa được đâu, nam sinh trong trường thích loại nhu nhược như ta, cực kỳ muốn bảo vệ." Lê An An đến đây, trong giọng tràn ngập chán ghét. "Sao lúc ấy cậu kết bạn với con bé đó được hả?"

      "Mắt mù." Mặc Khuynh Thành bất đắc dĩ nhún nhún vai.

      "Khụ, may mà hai con mắt của cậu tốt, nếu làm sao có kết bạn với mình." Lê An An ngạo kiều nâng ngực, ra vẻ ta chính là người bạn tốt nhất thiên hạ.

      "Đúng đúng đúng, đời này may mắn lớn nhất của mình chính là gặp cậu." Mặc Khuynh Thành nửa đùa .

      "Nể tình những lời này, đồ uống đồ ăn vặt hôm nay mình mời!"

      Nhìn Lê An An vội vàng chạy đến quầy bán quà vặt, Mặc Khuynh Thành dịu dàng cụp mắt.

      rất may mắn, sống lại lần nữa, có thể gặp ấy.

    5. Tử Liên Hoa 1612

      Tử Liên Hoa 1612 Active Member

      Bài viết:
      131
      Được thích:
      130
      Chương 13: Báo danh

      Edit: Tử Liên Hoa 1612

      "Mặc Khuynh Thành, thầy giáo ai cũng phải tham gia đại hội thể dục thể thao, cậu chọn môn ." Lớp phó thể dục Hạng Giai đặt phiếu báo danh lên bàn Mặc Khuynh Thành.

      "Hạng Giai, lớp lý nhiều người như vậy, tại sao cứ phải tìm Khuynh Thành!" Lê An An vỗ bàn nhảy dựng lên, kiểu gì cũng thấy mấy người này muốn gây chuyện.

      "Lê An An, lớp lý vốn nhiều con , nhiều mục như vậy, làm sao mà đủ."

      Hạng Giai tùy ý giải thích, lại nhìn Mặc Khuynh Thành. "Sao vậy, Mặc đại tiểu thư của chúng ta dám sao?"

      "Để phiếu báo danh ở đấy, bạn học Hạng có thể về chỗ rồi." Mặc Khuynh Thành lạnh nhạt .

      "Hừ."

      "Khuynh Thành, cậu xem, ràng Hạng Giai muốn gây chuyện với cậu." Lê An An cầm phiếu báo danh, đó chỉ còn chạy nghìn mét và môn đẩy tạ.

      "Mình biết." Mặc Khuynh Thành vẫn bình tĩnh.

      "Cậu biết mà còn đồng ý hả?!"

      "Quan trọng là phải tham dự."

      " ràng con bé kia muốn cậu xấu mặt!" Lê An An đề cao giọng, làm cho bạn học ngồi xung quanh đều nhìn sang.

      Mặc Khuynh Thành lấy lại phiếu báo danh, ghi tên mình ở mục chạy nghìn mét, lại viết tên Lê An An ở mục đẩy tạ.

      "Được rồi, đưa cho Hạng Giai này."

      Vẻ mặt Lê An An lúc ấy chỉ có thể dùng chữ đen sì để hình dung, ấy nghĩ mình là nữ hán tử hả? Môn đẩy tạ? Đó là cái quỷ gì vậy!

      Nhưng vẫn trả phiếu báo danh cho Hạng Giai, im lặng trở lại chỗ ngồi, ra vẻ " giải thích, mình để ý cậu".

      Mặc Khuynh Thành rất bất đắc dĩ, chỉ đành buông sách, : "An An, quan hệ giữa Hạng Giai và Văn Tư Tư tệ."

      Lê An An ngồi yên được nữa. "Ý của cậu là Văn Tư Tư cố ý làm thế sao?"

      "Mình chắc, nhưng mình nghĩ nhất định chuyện này có liên quan tới ta."

      "Cậu đoán được, vậy tại sao còn muốn báo danh hả?"

      Lê An An , mấy ngày trước Văn Tư Tư còn tỏ vẻ thân thiết, sao mới qua vài ngày để lộ đuôi hồ li rồi?

      "Cậu báo danh, chẳng lẽ Hạng Giai lén lút tự viết tên chúng ta sao? Đến lúc đó nếu hỏi đến, ta chết cũng thừa nhận, chúng ta cũng đâu thể làm gì."

      Đúng vậy, thay vì bị động, còn bằng bản thân tự giác, ít nhất trở tay kịp.

      Lê An An suy nghĩ cẩn thận, biết nên cảm thấy tức giận hay là may mắn, tò mò hỏi: "Khuynh Thành, sao cậu nghĩ được như vậy?"

      Mặc Khuynh Thành hơi giật mình, suy nghĩ bay xa.

      Sao lại nghĩ được như vậy?

      rằng kiếp trước mình nhìn thấu bọn họ à?

      Hay là , bản thân có khuôn mặt trẻ con nhưng tâm trí già?

      Mặc Khuynh Thành muốn trả lời vấn đề này.

      Chuyện của kiếp trước, giống như Trang Chu mộng điệp*, trôi qua theo thời gian. (*Trang Chu mơ thấy mình hóa thành bướm, đến khi tỉnh lại là Trang Chu hóa bướm hay bướm hóa Trang Chu)

      "Khuynh Thành, cậu lại ngẩn người!"

      Lê An An xua tay trước mặt Mặc Khuynh Thành.

      "An An, chắc cậu quá tệ môn đẩy tạ chứ?" Mặc Khuynh Thành tùy ý dời đề tài.

      "A! Mặc Khuynh Thành, mình muốn tham gia môn đẩy tạ, đồ thối tha!"

      **

      Hành lang ở sân thể dục bám đầy dây mây, che khuất tầm mắt của mọi người.

      " Thụy, tìm em có chuyện gì ?" Văn Tư Tư nhìn thiếu niên mặc áo sơmi trắng, khuôn mặt đỏ ửng, mang theo vẻ thẹn thùng.

      "Tư Tư, vì sao lần trước em lại hãm hại Lê An An?" Tròng mắt đen thâm thúy của Tô Thụy tràn ngập thất vọng.

      Văn Tư Tư ngớ ra, ta ngờ Tô Thụy lại biết chuyện này, chẳng lẽ đoạn băng trong camera là do xóa?

      " Thụy, nghe em giải thích." Văn Tư Tư cười khổ, vẻ mặt đau thương. " Thụy, chị, phải, Khuynh Thành và em vẫn luôn thân thiết, lúc ở trường bọn em đều như hình với bóng, nhưng từ khi ấy trở lại trường học, ấy để ý tới em nữa, chỉ toàn ở cùng Lê An An, em, em....."

      "Cho nên em cố ý đụng vào ta sao?"

      Tô Thụy nhìn Văn Tư Tư hai mắt đỏ hoe, lý trí rằng nên tin tưởng, nhưng ấy thuần khiết như vậy, thuần khiết tới mức mình nỡ để thế tục vấy bẩn ấy.....

      " Thụy, em biết là em sai, em nên ghen tị với ấy, nhưng em ngờ chuyện biến thành như vậy, Dịch Hưng muốn thay em giáo huấn Lê An An, em muốn ngăn cản, nhưng em lại là tay trói gà chặt, ngăn được, còn để Khuynh Thành nhìn thấy, lại làm phiền tới tận chỗ thầy chủ nhiệm, cuối cùng còn để thu dọn tàn cục."

      " Thụy, đều do em, đều do em tốt, em nên ghen tị, Khuynh Thành chơi với em, nhất định là do em tốt, nhất định là do em làm chuyện gì khiến ấy chán ghét, Thụy, em như vậy, đáng ghét, đáng ghét, em chán ghét mình như vậy, hu hu hu, sao em lại biến thành dạng này ..."

      Tô Thụy đau lòng kéo Văn Tư Tư vào lòng, ôm chặt.

      "Tư Tư, em sai, đều là lỗi của Mặc Khuynh Thành, em phải như vậy, biết mà, đừng khóc, đau lòng."

      " Thụy, hức hức..."

      Văn Tư Tư nghe Tô Thụy vậy, càng khóc dữ hơn.

      Tô Thụy vỗ lưng ta, khóe mắt hơi nhíu, cực kỳ thương tiếc.

      "Tư Tư, đừng khóc, lúc trước Mặc Khuynh Thành giải thích, huống hồ chuyện này chủ nhiệm cũng quyết định rồi, cũng coi như qua."

      Thoáng tạm dừng, lại : "Lần sau có chuyện gì với , giúp em giải quyết, được chưa?"

      Văn Tư Tư nhàng gật gật đầu. " Thụy, đối với em tốt."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :