1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Chân Mệnh Hoàng Hậu - Đậu Đậu Ma Ma (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. AChu

      AChu Well-Known Member

      Bài viết:
      713
      Được thích:
      2,483
      ta vẫn hy vọng Tâm Dao có tương lai tốt đẹp a
      dù sao TD cũng là người bị hại thôi mà
      :yoyo42:

    2. oanhoanh

      oanhoanh Active Member

      Bài viết:
      83
      Được thích:
      113
      Ta củng giống @AChu hi vọng DD tốt, chứ đừng ác a
      Hân Pi Sà thích bài này.

    3. Hân Pi Sà

      Hân Pi Sà Well-Known Member

      Bài viết:
      12
      Được thích:
      569
      Chương 34
      Editor: Hân Pi Sà

      An Dương ngồi dưới đất khóc lóc om sòm, A Đoàn lên tiếng nàng ngừng lại. Trần thị vốn đứng bên xem kịch vui, chỉ được lúc liền chịu được, rốt cuộc là công chúa gì chứ. Bước đên muốn đỡ An Dương đứng lên. Còn chưa kịp ngồi xuống tay bị kéo lại, khuôn mặt nhắn của A Đoàn hết sức bình tĩnh.

      Trực tiếp lên tiếng gọi nô tì đỡ lấy Trận thị.

      "Mẫu thân à, người cần phải để ý."

      A Đoàn nhanh, giọng nghe có chút tức giận ? Trần thị kinh ngạc ngồi thẳng dậy mơ hồ nhìn A Đoàn. Công chúa như vậy có chút hình tượng nào, cái này cũng do nàng ấy, phải vừa rồi còn cười đùa rất vui vẻ sao, như thế nào giận liền giận? Chẳng qua chỉ đùa nghịch chút cũng phải là .

      A Đoàn cũng giải thích nghi vấn của Trần thị, nhíu mày nhìn An Dương lúc rồi cũng đặt mông ngồi luôn đất.

      Cái này là sao đây ?

      Chẳng lẽ tam nương A Đoàn cũng muốn khóc lóc om sòm? Mọi người bao gồm cả An Dương đềunghĩ như vậy.

      An Dương cũng thôi khóc nữa, trong mắt giọt lệ cũng có, nghiêng đầu nhìn chằm chằm A Đoàn ngồi kế bên, ngươi muốn làm gì? A Đoàn ngồi xếp bằng đất, đưa tay sửa sang lại quần áo bị An Dương làm loạn,sau đó ngồi ngay ngắn, lưng thẳng tắp , vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

      "Ta sai rồi ."

      "Gì chứ?" An Dương biết A Đoàn định làm gì, cũng quên mất chuyện vừa rồi, đường ngồi thẳng dậy học theo tư thế A Đoàn ngồi xếp bằng mặt đất.

      Khuôn mặt nhắn của A Đoàn vẫn sa sầm như cũ, nghiêm túc nhìn An Dương.

      "Chuyện ngày hôm nay ta biết tình như thế nào , nhưng mà ta cùng Thái Tử ca ca mìnhra ngoài chơi với ngươi là thể chối cãi, cho nên ta nhận sai, ngươi đừng tức giận nữa."

      An Dương còn chưa kịp vênh váo, bị câu tiếp theo của A Đoàn làm cho bí lời.

      "Tuy rằng ta cũng cho là nếu ngươi mang chuyện này tìm Thái tử ca ca cũng chẳng được bồi thường gì cả."

      Được rồi, như vậy cũng đúng thôi, ca ca nhà mình chỉ ôn nhu với mỗi A Đoàn, đối với mình lại vô cùng lãnh đạm, có chuyện gì mà đem tìm cũng vô dụng. An Dương nếm thử rất nhiều lần, càng đánh càng thua. Nhưng mà là công chúa phải bao dung độ lượng, so đo với người khác, hừ hừ. An Dương gật đầu cái, miễng cưỡng .

      "Được rồi, có lần sau ."

      Đảo mắt nhìn vòng, giảo hoạt "Nếu như ngươi đem chuyện này cho mẫu hậu ta biết, ta tha thứ cho ngươi. Chuyện ngươi lén ra ngoài chơi ta cũng để trong lòng, tất cả đều quên hết!"

      An Dương như đó là chuyện dĩ nhiên, A Đoàn nhận sai trước , chắc chắn lại với mẫu hậu! Chỉ cần cho mẫu hậu biết, cái gì đều dễ thương lượng! An Dương sớm còn khóc lóc om sòm như vừa rồi nữa, thậm chí còn dịch mông ngồi gần A Đoàn chút, kéo cánh tayA Đoàn, thái độ thân thiết như trước.

      Trần thị cũng nhìn thấy, cười tiếng, vừa muốn nhắc nhở dưới đất rất lạnh, đừng ngồi nữa, mau đứng dậy. Kết quả vừa cúi người liền nhìn thấy ắc mặt con nhà mình, trong lòng lộp bộp, việc này khẳng định chưa xong. A Đoàn vẫn đanh mặt, ngay cả An Dương cố gắng lấy lòng nàng cũng cười tiếng nào.

      Trần thị im lặng , quyết định .

      A Đoàn lẳng lặng quay đầu nhìn hàng mi cong của An Dương , do dự .

      " được, việc này nhất định phải cho Hoàng Hậu nương nương."

      "Vì sao chứ!" An Dương vỗ tay xuống đất, thiếu chút nữa nhảy lên.

      "Chuyện ngày hôm nay cũng chẳng phải ta sai, là nàng ta trêu chọc ta trước, chẳng lẽ takhông thể trách phạt nàng sao! Là bản thân nàng ta gấp gáp muốn chạy lên, tiếng người cũng nghe hiểu, Tiểu Hồng còn ngoan ngoãn hơn nàng ta!" xong thở hổn hển, cứng đầu phục, nhất định muốn A Đoàn cho mình lí do.

      Hứa Tĩnh Ngữ đáng ghét này bằng con ngựa mà.

      Đối với cách so sánh của An Dương, A Đoàn cũng gì. Đưa tay ấn lên bả vai nàng làm cho nàng im lặng chút "Bộ dạng tại của ngươi còn giống công chúa nữa sao?"

      "Ta hề ngươi thể trách phạt nàng ta, ta tin tưởng ngươi nên mới hỏi chuyện gì xảy ra."

      Những lời này khiến cho An Dương an tĩnh lại chút, nhưng vẫn bướng bỉnh cứng đầu như cũ.

      "Ta muốn nghe lý do."

      Mặt An Dương đỏ ửng, nàng rất tức giận, A Đoàn cũng sốt ruột, đưa tay lấy cái roi ngựa bị An Dương tiện tay vứt bỏ lúc nãy. Chiếc roi ngựa màu lam nhạt dính vệt máu mờ mờ, nhìn cũng quá ràng nhưng khiến A Đoàn cảm thấy vô cùng chói mắt. Nàng chỉ vào roi ngựa "Cái này là roi ngựa mà Hoàng Hậu nương nương nhượng bộ nghĩ ngươi bây giờ thể thoải mái cưỡi ngựa, nên mới ban quần áo và roi này cho ngươi"

      "Là để cho ngươi đem ra đánh người sao?"

      An Dương lập tức từ mặt đất đứng lên, mắt ngấn lệ trừng lớn.

      " cho cùng ngươi vẫn là trách ta đánh tỷ tỷ của ngươi đúng !?"

      "Ta có." Khuôn mặt nhắn của An Dương cứng nhắc, từ mặt đất đứng lên trừng lại An Dương, ai nhường ai.

      "Ngươi ngày đêm ở bên cạnh Hoàng hậu nương nương, có lúc nào nhìn thấy nương nương tự mình động thủ trách phạt phi tần và nô tài ?"

      Đương kim Hoàng Hậu là chủ tử nhân từ ai cũng biết, nhưng mà nhân từ có nghĩa là bao giờ nổi giận, huống chi Hoàng hậu là người đứng đầu hậu cung. Nhưng cho dù là Hoàng Hậu tức giận cũng tự mình động thủ đánh nô tài, nhiều nhất chính là phân phó người khác ra tay, đa số đều là cấm túc, lần tràng hạt, chép kinh thư. Tất nhiên số kinh thư bọn họ chép thể nào ít như An Dương thường chép.

      An Dương ngây người, A Đoàn lại buông tha nàng, đưa tay chỉ vào tên nô tài đứng cung kính bên cạnh, tất cả bọn họ đều do An Dương mang tới .

      "Cho dù ngươi có tức giận như thế nào cũng nên tự mình động thủ, bọn họ đều là người của ngươi chẳng lẽ dám nghe lệnh ngươi sao. Còn nơi này là nhà ta, chung quanh tất cả đều là người của chúng ta, đương nhiên có kẻ nào dám lộn xộn. Nhưng nếu hôm nay ngươi làm như vậy, sau này khi ngươi đến đây cũng giống thế còn cố kỵ điều gì."

      "Ngươi muốn Hoàng Hậu nương nương nghe được người khác An Dương công chúa là kẻ độc ác khát máu người sao!"

      An Dương ngơ ngác nhìn A Đoàn, đôi mắt A Đoàn rất xinh đẹp, đồng tử đen nhánh sâu thẳm trong đó ánh lên sắc xanh, thường ngày đều mang dáng vẻ cười hì hì, giống như bồ đào thượng hạng lúc nào cũng khiến người ta thích. Nhưng hôm nay lại giống vậy, cũng biết thế nào, chỉ cảm thấy nàng rất tức giận. Thậm chí còn mơ hồ cảm thấy giống như ca ca giáo huấn mìnhvậy.

      Khí thế bất giác yếu , nhưng vẫn chịu thừa nhận.

      "Ta như vậy, là mẫu hậu có hứng thú thôi..."

      Thanh càng ngày càng , cuối cùng gần như nghe

      Thấy An Dương có chết cũng thừa nhận, A Đoàn dậm dậm chân, đưa tay kéo An Dương đến gần mình, ghé vào bên tai nàng , vừa nghĩ vừa thấy sợ "Ngươi quên Liễu phi nương nương rồi sao?" Lúc An Dương nghe đến cái tên này còn chưa kịp phản ứng, nhìn A Đoàn hồi mới nhớ ra, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch.

      Lần đầu tiên A Đoàn và An Dương nhìn thấy thi thể người chết chính là Liễu phi.

      An Dương và A Đoàn thích nơi nào liền chạy đến chỗ đó chơi, cung của các phi tử nơi nào các nàng cũng biết. Lần đầu tiên gặp Liễu phi, khi đó nàng thịnh sủng, đến đâu cũng vênh váo tự đắc. Đôi khi gặp nàng đường, tuy rằng làm gì thất lễ đối với An Dương và A Đoàn, nhưng mà thái độ cũng tốt chút nào..

      An Dương nhớ ràng nàng ta hất càm đưa tay che miệng cười. Ở phía sau tên nô tài bị đánh thê thảm.

      Lúc ấy bản thân cùng với A Đoàn còn oán thầm trong bụng, cáo mượn oai hùm.

      Sau này gặp lại nàng cũng là hai tháng sau, nhưng lần này là tại lãnh cung .

      biết nàng phạm tội gì, cũng chưa bao giờ nghĩ hỏi, vốn là có chút chán ghét nàng, nhìn thấy nàng như vậy, chỉ hận thể dốc sức đánh chó rơi xuống nước . Khi đó nàng mới vào lãnh cung lâu, khuôn mặt tuy rằng có chút tiều tụy nhưng mà vẫn còn có thể nhìn thấy chút sức sống và hi vọng, vẫn còn tâm tình để trang điểm, vẫn si ngốc ngồi ở cửa chờ đợi.

      Lúc ấy bản thân chỉ cảm thấy hả giận, cũng chính tại vì nàng mà thời gian qua mẫu hậu cơm cũng ăn ngon.

      Cho nên thường xuyên lôi kéo A Đoàn đến lãnh cung bắt nạt nàng.

      Sau đó chứng kiến nàng từng ngày từng ngày càng trở nên uể oải, cuối cùng tiều tụy hẳn . Từ đại mĩ nhân biến thành kẻ điên, thời gian đến nửa tháng.

      Lần cuối cùng An Dương và A Đoàn ngang qua đó nhìn thấy thái giám tùy ý kéo thi thể của nàng đặt chiếc xe đẩy, lúc ném lên xe vừa vặn mặt nàng đối diện với mình và A Đoàn. Hai mắt gắt gao mở to, khuôn mặt trắng bệch tản ra hơi thở chết chóc…

      A Đoàn nhìn thần sắc của An Dương liền biết nàng nhớ ra, dùng sức nắm chặt lấy tay nàng, giọng nghiêm túc "Ngươi hãy hứa với ta, như vậy, ta muốn ngươi trở nên như thế!"

      A Đoàn rất sợ, tuy rằng thân phận của An Dương giống với Liễu phi, nàng là công chúa, Hoàng Thượng là cha nàng, Hoàng Thượng đối xử với nàng như vậy. Nhưng mà A Đoàn khống chế được, tuy rằng tận mắt nhìn thấy, nhưng mà nghĩ cũng biết, lúc An Dương đánh đại tỷ, mặt thích thú đến mức nào?

      Đó phải giống như Liễu phi ngày trước sao!

      Kết cục của Liễu phi thê thảm biết mấy, đến chết cũng được khoan thứ, giống như con búp bê rách mặc cho thái giám kéo ra khỏi cung, tùy tiện tìm bãi tha ma nào đó ném , ngay cả tấm vải trắng để quấn thân thể cũng có.

      An Dương chìm đắm trong hồi ức đáng sợ ấy, tay đột nhiên truyền đến trận đau đớn làm nàng thức tỉnh lại, ngơ ngác nhìn A Đoàn túm lấy tay mình. A Đoàn dùng sức rất lớn, đầu ngón tay đều đỏ lên . Qua hồi lâu mới giọng đáp lại "Ta biết , ta biến thành như vậy , tuyệt đối , ta biết sai rồi, về sau như thế nữa."

      Thanh có chút suy yếu, trong đầu vẫn còn tồn tại gương mặt Liễu phi, từ dung mạo xinh đẹp đến trắng bệch đầy hởi thở chết chóc.

      Nhìn thần sắc hoảng hốt của An Dương , A Đoàn liền biết nàng còn chưa lấy lại tinh thần, mím môi khôi phục giọng thường ngày "Nhận sai cũng vô dụng, chuyện này ta nhất định cho Hoàng Hậu nương nương ."

      Gì chứ? Còn muốn cho mẫu hậu! Tâm tư An Dương liền bị lời của A Đoàn thu hút, trong nháy mắt Liễu phi bị vứt ra sau đầu. Lôi kéo cánh tay A Đoàn cầu xin tha thứ "A Đoàn tốt, ta biết sai rồi, cần với mẫu hậu được ?~ "

      "Lần trước mẫu hậu phạt ta chép sách tay ta đến nay vẫn còn đau! Mẫu hậu , lần tới ta còn gây chuyện, phạt gấp bội ."

      A Đoàn nhúc nhích " được, ta tin ngươi." Dừng chút lại bổ sung "Ta phải vẫn giúp ngươi sao, yên tâm."

      A Đoàn giúp mình chép nửa, chẳng phải vẫn còn nhiều như trước kia sao ? An Dương cẩn thận tính toán hồi lâu, cuối cùng buông lỏng bả vai, bĩu môi đáng thương .

      "Được rồi, ngươi với mẫu hậu ."

      Lần này A Đoàn mới cảm thấy hài lòng, muốn kéo An Dương về phòng của mình thay đổi xiêm y, phía sau đột nhiên truyền đến giọng cười thanh lãnh của nam nhân "Hòa thuận lại rồi à, ta còn tưởng rằng muốn ta đến giúp các muội giảng hòa." A Đoàn ngạc nhiên xoay người "Đại ca, ca trở về rồi!" Thanh còn chưa truyền đến, người nhào tới.

      Đây chính là đại ca của A Đoàn? An Dương nghiêng đầu nhìn, vẫn là lần đầu tiên thấy.

      Dáng người xấp xỉ Thái tử ca ca, toàn thân bạch y, phía thêu hàng trúc xanh bóng bẩy, cả người mang đến cho người khác cảm giác thư thái nhàn nhạt.Dáng dấp cũng tốt, chỉ là được ưa nhìn như ca ca nhà mình. Nhưng mà rất ôn nhu với A Đoàn, cúi đầu nhìn A Đoàn, ánh mắt dịu dàng sắp chả ra nước.

      Nhưng ánh mắt ấy rất khác so với Thái tử ca ca, là tuyệt đối bao dung, hề lẫn chút tạp chất nào.

      Mím môi, có chút hâm mộ cùng ghen tị, bản thân cũng muốn có ca ca như vậy. Thậm chí mơ hồ trong lòng xuất ý niệm: vì sao phải ca ca ta chứ ?
      Last edited: 5/8/17

    4. Tống Thiên Ân

      Tống Thiên Ân Well-Known Member

      Bài viết:
      25
      Được thích:
      1,185
      CHƯƠNG 35
      Editor: Tống Thiên Ân
      Beta: Hằng Lê

      A Đoàn cùng Hứa Tiêu Nhiên vài câu, trọng tâm câu chuyện đương nhiên là xoay quay việc nàng tự tay hái đài sen về. Tranh công xong quay người lại thấy An Dương ngây người nhìn về phía này, hai mắt mở lớn, lúc này mới nhớ ra đây là lần đầu tiên An Dương nhìn thấy đại ca nhà mình? Đôi mắt cong cong kéo Hứa Tiêu Nhiên về phía An Dương.

      "Đây là đại ca của ta, Hứa Tiêu Nhiên."

      Hứa Tiêu Nhiên quan sát kĩ vị An Dương công chúa nghe đồn là kì lạ này.

      Mình đến rất sớm, từ lúc An Dương công chúa khóc lóc om sòm đất đến. lên tiếng là bởi vì biết tính tình vị công chúa, cũng muốn biết A Đoàn xử lí ra sao, càng muốn biết các nàng bình thường sống chung với nhau như thế nào. Có phải thân thiết như lão Nhị và lão Tam hay .

      Kết quả là rất hài lòng. A Đoàn tuy còn nhưng sắp xếp cũng tệ lắm, quan hệ của hai người rất tốt.

      Có lẽ bởi vì nàng cùng A Đoàn lớn lên cùng nhau nên dung mạo hai người có chút giống nhau, chỉ là tại cái gì cũng nhìn ra, có thể được chăm sóc rất tốt. Khuôn mặt nhắn chỉ lớn cỡ bàn tay, hai mắt to tròn, da trắng như bạch ngọc, hai má phúng phính giống A Đoàn. Điểm duy nhất khác nhau có thể nhìn thấy được chính là người hoạt bát, người lại trầm tĩnh.

      Hơi nâng khóe mắt lên, cúi người thỉnh an.

      "Thỉnh an An Dương công chúa."

      Hành lễ chút sai sót, nhưng An Dương lại cảm thấy có chút buồn bực. ràng vừa rồi còn cười ôn nhu với A Đoàn, vì sao gặp mình liền thành khách khí? vui mím môi.

      "Đứng lên ."

      Hứa Tiêu Nhiên đứng thẳng người, lặng lẽ nhìn thoáng qua An Dương, mình đắc tội nàng khi nào vậy? Vì Thái tử cách xa An Dương công chúa chút, mấy năm gần đây cũng chưa có tiến cung gặp A Đoàn, nàng về nhà An Dương cũng theo về, mình cũng cố ý tránh . Hôm nay là may đụng phải, bản thân mình cũng làm sai cái gì, có gì phải chột dạ.

      Gặp cũng gặp rồi, có thể làm gì được nữa?

      Hứa Tiêu Nhiên chắp tay đứng ở bên lời nào, mặt vẫn cười như trước. An Dương thấy vậy càng bực hơn, cúi đầu chán nản cầm lấy váy mình. A Đoàn ngay lập tức liền nhìn ra điểm bất thường, hết nhìn An Dương rồi lại quay qua nhìn đại ca nhà mình, chuyện gì diễn ra vậy?

      "An Dương ngươi sao vậy?"

      Trực tiếp lên tiếng hỏi.

      An Dương đột nhiên ngẩng đầu, phát mọi người nhìn mình, Hứa Tiêu Nhiên cũng nhìn. Lại lần nữa cúi đầu, dám nhìn thẳng vào mắt . Mông lung trả lời " có gì, chỉ là xiêm y bẩn nên thoải mái." Để chứng minh mình còn lấy tay kéo chỗ váy bị bẩn do lúc nãy lăn lộn mặt đất.

      Lớn lên với nhau từ nên trực giác cho A Đoàn biết An Dương dối. Nàng nghi ngờ nhìn An Dương hồi lâu, càng nhìn càng thấy khó hiểu, An Dương đỏ mặt?!! An Dương bị A Đoàn nhìn nên có chút được tự nhiên, nàng quay người hướng Trần thị làm nũng "Phu nhân, ta muốn tắm rửa ~"

      Trần thị tất nhiên là đáp ứng cần của nàng, tay trái dắt A Đoàn, tay phải dắt An Dương tiến vào trong.

      "Nước ấm và quần áo đều chuẩn bị xong."

      "Hai người các ngươi tắm rửa sạch rồi ra dùng cơm tối."

      Trần thị đem hai người vào bên trong, sau đó phân phó nha hoàn hầu hạ cho tốt mới ra ngoài. A Đoàn cùng An Dương từ cùng nhau ở chung chỗ, sớm cùng nhau tắm nhiều lần. Lúc này hai người ngâm mình trong thùng gỗ cũng cần gì, A Đoàn phất tay để cho nha hoàn lui xuống, khi nào cần mới gọi.

      Hành động này của A Đoàn làm An Dương càng thêm chột dạ, nàng thậm chí còn dám nhìn A Đoàn, xoay người vào bên trong thùng gỗ.

      Nha hoàn vừa lui xuống, A Đoàn hề khách khí trực tiếp túm lấy bả vai An Dương xoay lại hỏi "Vừa rồi ngươi làm sao vậy? Ngươi cùng đại ca ta hôm nay là lần đầu gặp mặt, trước kia có đắc tội với ngươi sao? Vì sao lúc nãy lại bực bội?"

      Ngoại trừ hôm nay là lần đầu gặp đại ca, An Dương gặp qua nhị ca và tam ca rất nhiều lần, mặc dù lúc gặp mặt có hơi lạnh nhạt nhưng An Dương lúc đó còn cười, tại mặt nhăn thành nắm rồi. Vì sao gặp đại ca lại có bộ dạng giống như trước? phải A Đoàn thiên vị, mà thực đại ca còn tốt hơn nhiều so với nhị ca và tam ca.

      Đắc tội? Tại sao tự nhiên lại nghĩ đến cái này?

      An Dương hiểu gì, vội vàng phủ nhận "Lần đầu gặp mặt sao có thể đắc tội ta được."

      "Vậy ngươi trả lời câu hỏi vừa rồi cho ta." A Đoàn túm tay An Dương buông.

      Nhìn nét mặt A Đoàn An Dương liền biết nếu hôm nay A Đoàn tuyệt đối buông tha cho mình.

      "Được rồi, được rồi, ta , ta , người đừng túm nữa."

      Thò tay lôi móng vuốt của A Đoàn xuống, tùy ý cầm lấy cánh hoa mặt nước, rất lâu sau mới nhăn nhăn nhó nhó mở miệng "Ta, ta chỉ cảm thấy đại ca ngươi ôn nhu, hoàn toàn khác nhị ca và tam ca của ngươi."

      Nhị ca thích chuyện, tam ca nghịch ngợm, so với mình có khi còn nghịch hơn. Lúc đầu còn chưa gặp đại ca của A Đoàn nhưng lại gặp qua hai người kia nên nàng còn tưởng rằng đại ca A Đoàn ít nhiều gì cũng giống thế, ai ngời lại khác nhau như vậy, giống như cùng mẹ sinh ra vậy, trong đầu đột nhiên lên khuôn mặt tuấn tú của Hứa Tiêu Nhiên.

      Được rồi, kỳ rất giống ca ca nhà mình.

      Nghe An Dương khen ngợi đại ca mình, A Đoàn khách khí vênh mặt "Tất nhiên rồi, đại ca ta là tốt nhất!"

      Đột nhiên dừng lại "Ngươi vẫn chưa cho ta vì sao lúc nãy ngươi tức giận!"

      Mới vừa rồi còn nghiêm túc giáo huấn mình, giờ lại ngốc đột xuất sao? An Dương hất nước lên mặt A Đoàn để trút giận.

      " phải tức giận, mà là xấu hổ!"

      A Đoàn "..."

      Lúc này , An Dương cảm thấy câu tiếp theo cũng khó như trước "Ngươi cũng biết nha, ca ca ta tính tình lạnh lùng, đối với ta hay mẫu hậu tuy chu đáo nhưng ngoại trừ hay cười với ngươi ra gặp ai cũng làm mặt lạnh cả, ta lại gặp nhị ca và tam ca của ngươi nữa nên nghĩ rằng ca ca nào cũng như vậy."

      " nghĩ tới đại ca của ngươi lại tốt như vậy, ôn nhu như vậy."

      A Đoàn nghĩ tới điều đó, An Dương cũng đúng, đúng thực Thái tử ca ca lạnh lùng, đối với An Dương rất tốt, chuyện gì cũng để ý, nhưng thực có hay cười. hồi lâu sau mới ấp úng mở miệng "Tính ca ca ngươi lại ôn nhu như vậy nên ta cũng muốn ca ca ta ôn nhu chút."

      A Đoàn nhạy cảm phát ra An Dương hẳn còn có tâm tư khác nhưng lại nghĩ ra được là cái gì, suy nghĩ mờ mịt . A Đoàn dù nhưng An Dương cũng đoán được, lại gần cười nịnh nọt, kéo kéo tay nàng "Chúng ta thương lượng chút?"

      "Thương lượng cái gì?" Lông mày nhướng cao, trực giác cho rằng lời tiếp theo phải điều tốt.

      "Cái kia, ca ca ta tặng ngươi rồi, giờ ngươi tặng ca ca lại cho ta nhé?"

      A Đoàn "..."

      Lúc này Trần thị cũng cùng Hứa Tiêu Nhiên ở trong phòng chuyện. Như thường lệ hỏi việc học ở thư viện, Hứa Tiêu Nhiên trả lời như mọi ngày, có gì quan trọng, cần lo lắng. Cùng Trần thị chuyện lúc lâu, ánh mắt Hứa Tiêu Nhiên mới chuyển sang chỗ Hứa Tâm Dao nãy giờ im lặng ngồi. Dừng lại chút rồi cười hỏi "Lâu rồi gặp qua nhị muội, gần đây vẫn khỏe chứ?"

      phải nhị nương chưa bao giờ ở đại sảnh quá lâu sao?

      Hứa Tâm Dao ngồi im lặng đột nhiên bị hỏi liền nhanh chóng ngẩng đầu, thấy ánh mắt Hứa Tiêu Nhiên nhìn mình nên có chút chột dạ. Miễn cưỡng cười "Mỗi ngày đều đọc sách, tuy ở chung với nhau nhưng ngoại trừ thỉnh an ra đúng là hay cùng Đại bá mẫu trò chuyện nên hôm nay muội đến bồi Đại bá mẫu chuyện."

      Có cảm giác rằng Hứa Tiêu Nhiên biết chuyện gì đó.

      Hứa Tiêu Nhiên cười cười, vẫn nhìn Hứa Tâm Dao khiến nàng ta càng thêm chột dạ.

      Mình cũng có chút sơ suất rồi, sống cùng nhau lâu như vậy mà chưa bao giờ chủ động nán lại đại sảnh lâu đến thế. Cũng tại mình có thói quen nhìn Đại bá mẫu cùng người khác thân mật, cảm giác như mình là người ngoài vậy, ngay cả dùng bữa cũng là mình mình ngồi trong phòng.

      Cắn cắn môi, mà thôi, dù sao người kia cũng phát chuyện gì xảy ra...

      Đứng lên nhìn Trần thị áy náy "Con đột nhiên nhớ ra có mấy bông hoa chưa thêu xong. Hôm nay quấy rầy Đại bá mẫu đến trưa rồi, con xin phép về trước." Vẫn nhìn Trần thị, có nhìn Hứa Tiêu Nhiên ngồi bên cạnh.

      Trần thị cũng có để ý, lúc đầu cũng giữ lại mấy lần, lại phát ra Hứa Tâm Dao thích dùng bữa cùng mình, nghĩ lại rồi cũng mặc kệ. Bữa tối chuẩn bị được dọn lên, nàng trở về cũng là điều bình thường. Cười đáp ứng, lại như thường lệ dặn dò mấy câu rồi cho nàng lui xuống.

      Hứa Tiêu Nhiên nhìn bóng lưng Hứa Tâm Dao ngày càng xa có chút đăm chiêu.

      Sao lại có cảm giác như nàng cố gắng trốn vậy?

      Cho đến khi rời khỏi đại sảnh Hứa Tâm Dao mới nhõm thở ra hơi, có lẽ đó chỉ là do tâm lý bị ảnh hưởng nên mới cảm thấy sau lưng có người nhìn mình chằm chằm. Thở dài, lần nữa nắm chặt ngọc bội cổ, cất bước nhanh vào sân nơi mình ở. Vừa vào phòng thấy có cái khay được đặt bàn, là hạt sen mới hái.

      Cười lên phía trước "Là tam muội đưa tới sao?"

      Nha hoàn gật đầu, còn chưa kịp đáp lại lời Hứa Tâm Dao đột nhiên kinh ngạc nhìn về phía cửa sau lưng nàng, sau đó nhanh chóng khom người thỉnh an "Thỉnh an Đại tiểu thư."

      Nụ cười mặt Hứa Tâm Dao nhanh chóng biến mất, nét mặt biểu lộ chán ghét. Nàng nháo loạn đại sảnh còn chưa đủ sao, mình mới về đến đây lại tới nữa! ràng đừng quấn lấy mình rồi! Lạnh lùng quay người lại "Đại bá mẫu phải ngươi ở trong phòng dưỡng thương cho tốt sao?" Chạy tới đây làm cái gì!

      Hứa Tĩnh Ngữ dựa người vào cửa, lưng phải hơi cong nên thấy nét mặt của nàng ta. Nàng ta cũng trả lời Hứa Tâm Dao, chỉ đưa mắt nhìn ngọc bội đeo cổ nàng.

      "Ngọc bội kia đẹp, thảo nào muội muội muốn lấy bằng được."

      Mày Hứa Tâm Dao nhíu càng chặt, còn chưa kịp suy nghĩ xem ý của Hứa Tĩnh Ngữ là gì tay nhanh đưa lên che ngọc bội cổ. Bộ dạng vội vàng này làm Hứa Tĩnh Ngữ hài lòng, lúc lâu sau mới cười "Nhị muội cần khẩn trương như vậy, ta có ý lấy ngọc bội của ngươi."

      "Mặc dù đây là ngọc bội làm cho tam muội mà ngươi đoạt được nhưng ta đoạt lại từ ngươi, yên tâm."

      Chuyện này là chuyện duy nhất Hứa Tâm Dao cảm thấy có lỗi với A Đoàn, nay lại bị Hứa Tĩnh Ngữ ra nên sắc mặt càng lạnh. Bước bước đến trước mặt Hứa Tĩnh Ngữ, hai tay đặt cửa "Đại bá mẫu ra lệnh cho ngươi ở trong phòng tĩnh dưỡng cho tốt nên ngươi tốt nhất vẫn ở trong phòng ."

      xong muốn đóng cửa tiễn khách.

      Hứa Tĩnh Ngữ cũng vội, chậm rãi "Đợi đến trưa cũng thấy được mặt người ta, cảm thấy như thế nào?"

      Động tác đóng cửa đột nhiên dừng lại, hai mắt Hứa Tâm Dao trừng lớn nhìn Hứa Tĩnh Ngữ, sắc mặt trắng bệch.
      Last edited: 5/8/17

    5. nữ sinh 9x

      nữ sinh 9x Well-Known Member

      Bài viết:
      590
      Được thích:
      678
      Hứa Tâm Dao muốn đợi Thái tử, hix
      Hân Pi Sàhuyetsacthiensu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :