1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cưng Chiều Thê Tử Bảo Bối_ Mạt Trà Khúc Kỳ (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. biu~biu~biu

      biu~biu~biu Well-Known Member

      Bài viết:
      99
      Được thích:
      5,093
      Chương 70

      Xuân về tuyết tan, chiếc xe ngựa mui đỏ thẫm chạy nhanh đường.

      Tuyến tan làm đường trơn trượt, vừa qua khúc cua, xa phu bỗng nhìn thấy giữa đường có người nhưng do tốc độ xe ngựa quá nhanh, tiểu nương kia hoảng sợ mặt mày biến sắc té mặt đất. Xa phu vội vàng nhảy xuống xe ngựa, con ngựa hí vang giơ hai chân trước lên rồi nặng nề rơi xuống, lúc đạp lên mặt đất làm bông tuyết rơi tung tóe, văng hết lên áo choàng màu xanh thẫm của tiểu nương.

      Xa phu nhìn tiểu nương ngã sấp xuống trước mặt, sắc mặt nha hoàn bên cạnh trắng bệch, xa phu gấp gáp với người bên trong xe: “Đại công tử, đại tiểu thư, chúng ta đụng trúng người.”

      mui xe màu đỏ thẫm treo thẻ bài của Tuyên Vương phủ. Khi xe ngựa này chạy đường phố Vọng Thành ai dám cản đường.

      Mà người ngồi bên trong chính là Lục Linh Lung của Tuyên Vương phủ. Hôm nay, Lục Linh Lung vội sang nhà di phu di mẫu, giờ nghe thấy xe ngựa của mình đụng trúng người, lông mày nàng nhíu lại quát: “Người nào có mắt vậy?”

      Cùng với Lục Linh Lung là ca ca của nàng Lục Hành Chu. Tuy Lục Hành Chu chỉ do thứ trưởng Tuyên Vương phủ sinh ra nhưng cũng học rộng biết nhiều, là người khiêm tốn rất nổi tiếng ở Vọng Thành này. Lục Hành Chu biết tính tình muội muội kiêu căng, nếu phải vừa rồi muội muội bảo xa phu đánh xe nhanh chút xảy ra chuyện thế này.

      Lục Hành Chu là người có tính tình tốt, y trấn an Lục Linh Lung: “Ta xuống xe xem sao.”

      Lục Linh Lung bĩu môi “Vâng” tiếng dặn dò: “Coi chừng gặp bọn lừa bạc, di phu và di mẫu dang chờ chúng ta đấy, ca ca huynh cho họ chút bạc rồi đuổi .”

      Lục Hành Chu muốn phải ai cũng xem tiền tài như mạng, nhưng xưa nay muội muội lý lẽ nên y chỉ gật đầu trả lời rồi bước xuống xe xem xét.

      Y nhìn thấy nền tuyết có nha hoàn ăn mặc hơi cũ an ủi tiểu nương bị thương, tiểu nương bị thương này rất trẻ tuổi, dáng người cao gầy mảnh mai, cách ăn mặc xinh đẹp, chắc xuất thân cũng kém. Lục Hành Chu thấy chân tiểu nương bị thương, y nhanh chóng bước qua chắp tay cúi chào rồi khiêm tốn : “Đụng trúng nương là tại hạ phải. Tại hạ thấy chân nương hình như bị thương rồi, bằng tại hạ đưa nương đến y quán gần đây chữa trị nhé?”

      Tiểu nương này phải ai xa lạ, chính là Tạ Nhân hiếm khi ra ngoài. Vừa rồi Tạ Nhân bị xe ngựa xông tới làm hoảng sợ đến mức mặt mày tái nhợt, bây giờ nghe thấy giọng trầm ấm dễ nghe như thế, nàng nhịn được ngẩng đầu lên nhìn.

      Trước mắt nàng là nam tử tuấn tú nho nhã, mang đến hơi thở của người trí thức, dung mạo tuấn hiếm có.

      Tạ Nhân kiềm chế được nhìn thêm mấy lần. phải nàng chưa từng gặp nam tử tuấn tú, phong lưu đa tình hơn vị trước mắt này nàng cũng gặp mấy người, nhưng y lại ôn nhu như ngọc, là loại người biết nổi giận, chỉ cần nhìn thôi là có cảm tình chứ cần biết tính tình y thế nào.

      Trí nhớ Tạ Nhân rất tốt, mặc dù qua sáu năm dáng vẻ Lục Hành Chu thay đổi rất nhiều nhưng nàng chỉ cần nhìn cái là nhận ra ngay. Hơn nữa xe ngựa này có treo thẻ bài của Tuyên Vương phủ nên nàng càng chắc chắn hơn.

      Tạ Nhân lắc đầu tỏ vẻ sao, giọng uyển chuyển dễ nghe, “Chỉ là vết thương mà thôi, công tử cần lo lắng.” Khi thấy Lục Hành Chu muốn gì đó, nàng ta nhanh chóng với nha hoàn bên cạnh: “Tử Phiến, chúng ta .”

      Nha hoàn tên Tử Phiến đáp lời dìu Tạ Nhân rời .

      Lục Hành Chu nhìn theo lát sau đó mới lên xe ngựa, Lục Linh Lung ngẩng đầu lên: “Muội rồi, loại chuyện này cho ít bạc là dễ dàng ngay.”

      Lục Hành Chu suy nghĩ lát, đến khi xa phu chuẩn bi giơ roi giá ngựa tiếp y mới vội : “Đợi chút.” Lục Hành Chu liền lấy chiếc ô cây trẩu (1) bàn xuống xe ngựa, chạy đoạn tìm chủ tớ hai người kia.

      (1) Ô cây trẩu:
      [​IMG]

      Lúc Tạ Nhân nhìn thấy Lục Hành Chu, nàng nhíu mày: "Công tử?"

      Lục Hành Chu đưa ô cho nàng, “Nếu nương muốn lên xe ngựa để tại hạ đưa , tại hạ cũng miễn cưỡng, có điều tuyết rơi hơi lớn, nương cầm chiếc ô này .” Rốt cuộc do bọn họ có lỗi trước, Lục Hành Chu là người lương thiện nhân hậu nên thể làm chuyện xấu rồi để hai người rời như thế được.

      Tạ Nhân do dự lúc lâu, thấy Lục Hành Chu chân thành, nàng bèn đưa tay nhận lấy, “Đa tạ công tử.” Nhận ô xong, nhìn Lục Hành Chu bước lên xe ngựa, Tạ Nhân liền cảm thấy thiếu niên này vẫn lương thiện giống như ngày xưa. Nhớ tới Lục Hành Chu, Tạ Nhân thể nhớ tới Lục Linh Lung, nàng cúi đầu nhìn chiếc ô trong tay, khóe miệng cong lên.

      Nha hoàn Tử Phiến bên cạnh nhắc nhở: “Tiểu thư, chúng ta hồi phủ nhanh , nếu Tam gia và di nương lo lắng.”

      Bước sang năm mới, mùng hai nào Tam gia cũng bồi nương gia với chính thê Thích Thị, thời gian còn lại ông đều ở chỗ Tạ di nương. Năm trước Tạ Nhân vẫn ở Bình Châu, Tạ di nương rất nhớ mong muội muội của mình, nhưng ngoài nhận được thư của muội muội làm được gì cả. Giang tam gia thương Tạ di nương vì thế khi Tạ Nhân chuyển đến Vọng Thành, Giang tam gia liền dẫn Tạ di nương và thứ tử Giang Thừa Hàn đến chỗ Tạ Nhân mừng năm mới. Trong nhà vô cùng náo nhiệt, giống như bốn người bọn họ mới là người nhà.

      Tạ Nhân gật đầu đưa chiếc ô cho nha hoàn, “Ừ, chúng ta về thôi.”

      Mùng ba đầu năm, Giang tam gia hề ở trong phủ mà lại mừng năm mới với di nương ở bên ngoài, làm cho lão phu nhân tức giận . Lúc Tạ di nương mới vào Trấn Quốc Công phủ, thấy nàng cũng thà giữ bổn phận, nhưng hiểu sao lúc may đẻ non sáu năm trước, nàng bắt đầu được sủng mà kiêu ngạo. phải lão phu nhân ra tay, nhưng chỉ cần bà Tạ di nương gì đó là Giang tam gia gấp gáp cầu xin bà, dù gì cũng được làm tổn thương tâm can bảo bối của y.

      Lão phu nhân là người từng trãi, đương nhiên bà hiểu nam nhân nào chẳng hái hoa ngắt cỏ, tuy làm chính thê rất nở mày nở mặt, song cũng uất ức, chỉ có bản thân chính thê mới hiểu . Bởi vậy, lão phu nhân phải vừa kiềm chế cho nhi tử được tấc lại muốn tiến thước vừa an ủi Thích Thị.

      Có điều hôm nay, Giang tam gia dám làm ra chuyện quá phận như thế.

      Ngược lại, Thích Thị có để trong lòng, khi ở trước mặt lão phu nhân, bà vô cùng ngoan ngoãn nghe lời, “Lão phu nhân cẩn thận, đừng làm tổn hại đến sức khỏe, khi nào Tam gia trở về, tiểu tức nhất định khuyên nhủ chàng ấy.” Tuy tính tình Thích Thị hơi nóng nảy, nhưng bà hiểu Tam gia phải món đồ, mà mấy năm nay lão phu nhân đối xử với bà tốt cần phải . Vị bà bà này chê tính tình bà kiêu căng mà còn đối xử như nhi nữ, sao bà có thể tri ân hồi báo? Dù sao bà có nhi tử, còn phu quân đến chỗ người khác cũng được, mỗi lần phải ở chung phòng với ông, bà đều cảm thấy buồn nôn.

      Kiều Thị cũng đứng về phía Thích Thị.

      Giang tam gia bị Tạ di nương mê hoặc nên cũng xa cách với người đại ca là Giang Chính Mậu, tình huynh đệ nhiều năm mà sánh bằng nữ nhân. Kiều Thị là người rất hiểu lý lẽ, Giang tam gia là Giang tam gia, Thích thị là Thích Thị, thể lấy lý do là Giang tam gia mà xa lánh Tam phòng được.

      Mà Giang Diệu cũng thường xuyên chạy tới chỗ Thích Thị, so với chuyện xa cách với Nhị thẩm thẩm Phùng Thị, Giang Diệu thích Tam thẩm thẩm Thích Thị hơn.

      Lúc này, Giang Diệu vừa ra khỏi Hạm Đạm Các đụng phải Phùng Thị.

      Bởi vì mới đầu năm nên Phùng Thị ăn mặc rất tươi sáng vui mừng, có điều năm tháng buông tha ai, dù cho có ăn mặc như thế cũng thể xinh đẹp như hồi trẻ được. Phùng Thị nhìn thấy Giang Diệu vui vẻ nhiệt tình hỏi: “Mới từ chỗ Tam thẩm thẩm con ra hả?”

      Diệu Diệu ngoan ngoãn gật đầu, Phùng Thị lại : “Diệu Diệu, lâu ta và con có trò chuyện rồi, hay là sang Ngô Đồng uyển của ta ngồi lát, trò chuyện với Nhị thẩm thẩm được ?”

      Bình thường Giang Diệu cũng có đến Ngô Đồng Uyển của Phùng Thị, nàng mới từ chỗ Thích Thị ra, nếu như chỉ trò chuyện với Tam thẩm thẩm mà trò chuyện với Nhị thẩm thẩm, khó tránh khỏi chuyện nặng bên này bên kia.

      Giang Diệu đồng ý theo Phùng Thị.

      đường , Phùng Thị ân ần hỏi han, Giang Diệu trả lời từng chuyện , thái độ lạnh nhạt cũng nhiệt tình.

      Khi đến Ngô Đồng Uyển, Giang Diệu nhìn thấy trong sân có hai nam tử mặc cẩm bào chuyện với nhau.

      Người mặc cẩm bào màu xanh ngọc, dáng người cao lớn cường tráng, đúng là đích tử của Phùng Thị -- Tứ công tử của Trấn Quốc Công phủ Giang Thừa Khâm. Còn nam tử cao gầy mặc áo choàng xanh biếc bên cạnh Giang Diệu biết. Tuy nhiên nhìn diện mạo bên ngoài, nàng đại khái cũng đoán được có thể là chất nhi bên nương gia của Phùng Thị.

      Rốt cuộc cũng là nam nhân xa lạ. Giang Diệu lập tức nhíu mày nhìn hai người tới hành lễ với Phùng Thị.

      Giang Thừa Khâm nhìn thoáng qua Giang Diệu bên cạnh Phùng thị, y tươi cười chào hỏi: “Diệu Diệu.”

      Giang Diệu cũng mở miệng gọi “Tứ ca” tiếng, nam tử bên cạnh Giang Thừa Khâm như có như nhìn nàng, đúng lúc bị nàng bắt gặp.

      Phùng Thị làm bộ giật mình, “Xem đầu óc ta này, tự nhiên quên mất hai con ở đây.” Dứt lời, bà ta nhìn Giang Diệu : “Diệu Diệu, vị này là Ngọc Tuyền biểu ca, khi còn bé hai người gặp nhau đấy, con còn nhớ ?”

      Phùng Thị như vậy Giang Diệu cũng nhớ ra. Người này là Phùng Ngọc Tuyền, khi còn bé suýt nữa lấy mạng nàng, nếu có Lục Lưu... Nếu có Lục Lưu cứu giúp có thể nàng chết dưới vó ngựa rồi. Sau đó ba ca ca của nàng tự cao tự đại dẫn năm mươi thiếu niên tới đánh cho y trận đến nỗi mẫu thân y cũng nhận ra. Ngày hôm sau, Phùng Hạc liền dẫn nhi tử Phùng Ngọc Tuyền đến nhận lỗi. Lúc ấy nếu có phụ mẫu nàng ba ca ca của nàng đánh cho y thêm trận nữa rồi.

      Mấy năm nay Phùng Ngọc Tuyền rất thân thiết với người Phùng Thị này, song mỗi khi y đến Trấn Quốc Công phủ đều chọn lúc ba huynh đệ có ở đây, y sợ gặp mặt lại bị đánh tiếp.

      Phùng Ngọc Tuyền điển hình là nam nhân quần áo là lượt, Giang Diệu có nửa điểm thiện cảm với y, khi trưởng thành dung mạo khác người bình thường là mấy, nàng liếc nhìn thử thấy vẫn là dáng vẻ công tử bột như vậy. Giang Diệu thích ở chung nơi với loại người này, mà nàng cũng biết Phùng Thị phải dạng người hay quên, hôm nay bà cố ý để nàng gặp mặt Phùng Ngọc Tuyền, y còn nhìn nàng ngắm tới ngắm lui, đương nhiên Giang Diệu biết Phùng Thị có ý gì.

      Nhất thời, ngay cả lời khách sáo Giang Diệu cũng thèm , khuôn mặt nhắn chợt thu lại nụ cười với Phùng Thị: "Nhị thẩm thẩm, vừa rồi con nhớ ra tổ mẫu gọi con tới chỗ người chơi cờ, con phải rồi, hôm khác con tới trò chuyện với Nhị thẩm thẩm.” Ném lại những lời này nàng liền xoay người thẳng liếc Phùng Ngọc Tuyền cái.

      Vất vả lắm mới nhìn thấy được tiểu nương mình nhớ nhung ngày đêm, thấy nàng bày ra khuôn mặt tức giận vui nhưng vẫn xinh đẹp, hồn của Phùng Ngọc Tuyền lại bị câu mất, y gấp gáp với Phùng thị: “ , người xem đêm đẹp sao nàng lại .” Dứt lời y muốn đuổi theo chặn nàng lại.

      Phùng Thị vội vàng ngăn y lại, “Con gấp cái gì, hôm nay ta chỉ muốn con để lại ấn tượng trước mặt con bé chút, con cho rằng tính tình tiểu tổ tông này rất tốt sao? Cả nhà đều thương nàng, nếu con muốn lấy nàng nghe lời , từ từ được, tóm lại là có cách hết.”

      Trong lòng Phùng Ngọc Tuyền gấp vô cùng. Nếu chuyện này chỉ có thể dựa vào người Phùng Thị này, bây giờ y chỉ có thể nghe lời bà ngoan ngoãn đứng yên chỗ, nhưng đôi mắt lại lưu luyến rời bóng lưng xa của tiểu nương, càng ngắm càng thích, y thầm nghĩ: Tiểu nương xinh đẹp như thế nếu làm thê tử của y, làm sao y còn ta ngoài hái hoa bắt bướm chứ? Những nữ nhân bên cạnh y còn bằng đầu ngón tay của nàng.

      Giang Diệu nén bực mình trở về Cẩm Tú phường, Bảo Cân và Bảo Lục cũng rất có mắt nhìn người, vừa vào phòng Bảo Cân giọng hỏi: “Tiểu thư, chuyện này có cần với phu nhân ?”

      Giang Diệu lắc đầu: “ cần.” cho cùng, hôm nay Nhị thẩm thẩm cũng chưa làm chuyện gì khác người, chỉ để nàng “vô tình” gặp Phùng Ngọc Tuyền mà thôi, nếu nàng mách lại mẫu thân nhất định tin nàng, song chỉ có chút chuyện này, mẫu thân cũng thể nào ra mặt vì nàng được. Tuy nhiên, vừa nghĩ tới dáng vẻ chó đội lốt người của Phùng Ngọc Tuyền, Giang Diệu càng hiểu , sau này nàng phải đề phòng Nhị thẩm thẩm mới được.

      thể đề phòng, trải qua chuyện Kiều Tuần nàng càng hiểu đạo lý này.

      Cho đến lúc dùng bữa tối, Kiều thị mới tự mình sang mỉm cười với Giang Diệu: “Vừa rồi trưởng công chúa phái người qua truyền lời, nàng ấy đêm Nguyên Tiêu muốn hẹn con ra ngoài dạo. Diệu Diệu, trưởng công chúa đối xử với con tệ, lần sau gặp mặt con nhất định phải cảm ơn người ta, trò chuyện với người ta nhiều chút.”

      Giang Diệu uống trà cho ấm bụng, nghe thấy lời mẫu thân nàng chịu được ngước đầu lên nhìn bà, thấy khuôn mặt bà mang đầy ý cười, hình như rất vui vẻ.

      Nhưng mà......

      Giang Diệu xoay xoay chung trà gốm Thanh Hoa trong tay thầm nghĩ: Người hẹn nàng ra ngoài chắc chắn phải là trưởng công chúa. Tuy nhiên, nếu mẫu thân biết đối phương là ai, bà còn có thể cười vui vẻ kêu nàng cảm ơn và chuyện với đối phương nhiều chút nữa ?
      kem_1010, TieuLinh8359, Happyanh58 others thích bài này.

    2. biu~biu~biu

      biu~biu~biu Well-Known Member

      Bài viết:
      99
      Được thích:
      5,093
      Chương 71

      Rất nhanh đến tết Nguyên Tiêu.

      Hôm nay trước khi Giang Diệu ra ngoài, Kiều Thị cố ý đến Cẩm Tú phường quan sát, đôi mắt xinh đẹp sáng rực của Kiều Thị đánh giá khuê nữ từ xuống dưới phen, sau đó bà nhíu mày với khuê nữ: “Sao con lại mặc thế này?”

      Giang Diệu cúi đầu nhìn nhìn, người nàng mặc bộ váy màu hồng nhạt rất thuần khiết kết hợp với áo lụa , bên ngoài khoát áo choàng màu xanh biếc đính ngọc lục bảo, xưa nay cách ăn mặc của nàng rất tốt, đúng chuẩn cách ăn mặc của các quý nữ thế gia, vả lại bộ váy nàng mặc đoan trang nhã nhặn, có chỗ nào ổn cả. Có điều, bộ váy này nàng mặc cách đây mấy ngày và màu sắc rực rỡ mà thôi. Giang Diệu biết mẫu thân mình thích mặc đẹp, từ đến lớn bà thường cho nàng ăn mặc xinh đẹp. Nhưng mà hôm nay nàng phải gặp trưởng công chúa nên muốn ăn mặc trang trọng quá, giống như nàng cố ý mặc cho ngắm vậy.

      Giang Diệu dang tay: “Nương, phải rất ổn sao?”

      Kiều thị được, bà vội vàng đến chiếc tủ sơn son khắc hoa cỏ mạ vàng trong phòng mở ra tìm tòi, sau đó bà lấy ra cái áo choàng lụa màu đỏ hồng rực rỡ đính châu ngọc, tự mình đổi cho khuê nữ, “ bước sang năm mới, các tiểu nương nên mặc mấy bộ váy màu sắc tươi sáng chút. Dung mạo con giống ta mà sao học theo mẫu thân cách trang điểm ăn mặc…” Buộc lại dây lưng áo choàng xong, Kiều thị nhéo nhéo khuôn mặt nhắn non nớt của khuê nữ, bà nhịn được : “ phí khuôn mặt trắng nõn như trứng này." Trong suy nghĩ của Kiều Thị, các nương phải ăn mặc trang điểm xinh đẹp mới được, dù cho vì ai cả nhưng tuyệt đối thể bạc đãi bản thân.

      Chí ít trang điểm thôi làm sao uổng phí gương mặt này rồi hả? Giang Diệu dở khóc dở cười, song nàng lại dám lý với mẫu thân mà chỉ : “Nương, con phải rồi, đến trễ lại hay.”

      Kiều Thị : “Được rồi, nương nữa, con mau .”

      Giang Diệu như được đại xá, nàng duỗi bàn tay như ngọc ra nhận lấy lò sưởi từ tay Bảo Cân xong liền bước ra ngoài.

      Trưởng công chúa hẹn nàng ở gian phòng thượng hạng lầu ba Thái Hòa Lâu, người đưa Giang Diệu tới đây là lão nhị Giang Thừa Hứa. Sang năm nay Giang Thừa Hứa mười tám tuổi, đương nhiên vô cùng tuấn tú, tối nay y ăn mặc có vẻ trau chuốt hơn thường ngày rất nhiều, thân cẩm bào màu xanh ngọc họa tiết mây, tóc đen gọn gàng ngăn nắp được cố định trong ngọc quan, ngũ quan tinh xảo, sắc nét ràng, vẻ mặt cảm xúc xưa nay cũng đầy ý cười...

      Đến trước cửa Thái Hòa Lâu, Giang Diệu bèn với Giang Thừa Hứa: “Nhi ca cần đưa muội lên đâu.”

      Tiết Nguyên Tiêu vốn là ngày hội để các nam thanh nữ tú hẹn nhau, Nhị ca nhà nàng thích Kim Nguyệt như vậy, hai người cũng đính hôn, hôm nay Nhị ca ăn mặc tỉ mỉ như thế nhất định là hẹn Kim Nguyệt ra gặp mặt rồi. Hơn nữa, nếu để Nhị ca nhìn thấy người hẹn nàng phải trưởng công chúa mà là Lục Lưu coi như xong.

      Hôm nay đúng là Giang Thừa Hứa có hẹn với người trong lòng, nhưng mà bây giờ cách thời gian ước hẹn còn lâu. Song y muốn mua ít thức ăn vặt cho tiểu nương kia, cộng thêm y biết hôm nay trưởng công chúa hẹn toàn các nương, y lên cũng thích hợp lắm. Vẻ mặt Giang Thừa Hứa ấm áp, y đưa tay chỉnh lại mũ lông đầu lại cho muội muội, “Vậy lát nữa ta đến đón muội.”

      Giang Diệu gật gật đầu bước vào Thái Hòa Lâu.

      Lúc đến lầu hai, Giang Diệu ngẩng đầu lên tình cờ gặp người quen.

      Giang tam gia ung dung mỉm cười xuống, còn người dìu Tạ di nương liễu yếu đào tơ xuống là Tạ Nhân xinh đẹp mỹ miều.

      Mặt Giang Diệu đổi sắc chào hỏi: “Tam thúc.”

      Trước giờ Giang tam thúc rất thương tiểu chất nữ này, tuy mấy năm nay quan hệ giữa ông và Giang Chính Mậu tốt, nhưng ảnh hưởng đến tình thương mà ông dành cho tiểu bối. Có điều gặp tiểu chất nữ lúc này ông thấy hơi chột dạ, vẻ mặt tươi cười cứng đờ, “Diệu Diệu…”

      Giang Diệu cười cười, “Tam thúc, mấy ngày nay tổ mẫu luôn hỏi thăm người đó, nếu Tam thúc xong việc trở về thăm tổ mẫu lát, tổ mẫu nhất định rất vui.” Mặc dù Giang Diệu cảm thấy Tam thúc làm việc hết sức hồ đồ, nàng cũng rất tức giận, song cuối cùng nàng chỉ là tiểu bối, có mấy lời thể ra được.

      Giang tam gia cũng biết mấy lời này coi như là khách sáo rồi. Mấy ngày nay ông trở về chắc lão phu nhân mắng chửi luôn rồi chứ ở đó mà hỏi thăm. Giang tam gia sợ tâm can bảo bối bên cạnh tâm tư nhạy cảm khổ sở tự trách, nên ông đáp qua loa: “Được rồi, ta biết, ta còn có việc nên nhiều với con được. Hôm nay bên ngoài đông đúc, Diệu Diệu con cũng nên hồi phủ sớm chút.”

      Giang Diệu đứng bên quan sát thái độ của Tam thúc nhà mình, nàng bất mãn nhíu mày, Tam thẩm thẩm chịu được tài tình, Tam thúc của nàng đúng là dọn ra ngoài sống luôn rồi.

      Bảo Cân và Bảo Lục cũng bất bình thay Thích Thị, nhưng các nàng chỉ là hạ nhân, lung tung sau lưng chủ tử tốt. Bảo Cân giọng nhắc nhở: “Tiểu thư, chúng ta lên thôi.”

      Giang Diệu gật đầu dẫn nha hoàn đến bên ngoài phòng thượng hạng thấy thị vệ dáng dấp cao lớn chờ.

      Người thị vệ này đúng là rất cao lớn tuấn, sau khi hành lễ xong thị vệ mở cửa cho nàng, dẫn nàng vào trong.

      Giang Diệu chậm rãi vào, nàng ngẩng đầu nhìn tấm bình phong được làm bằng gỗ trầm hương khắc bốn mùa như ý, xuyên qua bình phong có thể thấy được thân ảnh của người nọ, tóc búi cao được cố định trong phát quan. Mặc dù Giang Diệu biết mượn danh nghĩa trưởng công chúa hẹn nàng ra đây, nhưng khi tận mắt thấy lại là chuyện khác.

      Nàng hít sâu hơi vừa bước tới vừa nghĩ xem mình phải cái gì, lúc ngẩng đầu thấy người ngồi ghế đôn bằng cẩm thạch uống trà, nàng sửng sờ vội vàng hành lễ: “Bái kiến trưởng công chúa.”

      Trưởng công chúa cầm chén , nàng mặc cẩm bào xanh biếc, chính xác là mặc thân nam trang, từ nàng thích mặc nam trang nên bây giờ nàng cảm thấy có gì ổn cả. Nàng cười dịu dàng nhìn tiểu nương trước mặt: “Diệu Diệu đến rồi sao. cần khách sáo, ngồi .”

      Giang Diệu ngơ ngác ngồi xuống, vẻ mặt hơi mất tự nhiên.

      Trưởng công chúa rất thông minh, thấy thái độ của tiểu nương nàng bèn trêu ghẹo: “Thấy ta ngạc nhiên lắm hả?”

      Giang Diệu rất lúng túng vì tự mình đa tình, nghe trưởng công chúa xong, nàng gấp gáp trả lời: “Có thể cùng trưởng công chúa đón Nguyên Tiêu là vinh hạnh của thần nữ.” Rốt cuộc cũng là tiểu nương da mặt mỏng, vừa dứt lời hai lỗ tai nàng đỏ lên.

      Trưởng công chú cười rộ lên, “Cái miệng là ngọt, nàng tự rót trà cho Giang Diệu chén trà nóng, bĩu môi : “Hôm này là ngày náo nhiệt, nhưng ta phát mình tìm thấy người nào trải qua ngày này. Tuy nhiên, ta rất thích ngươi nên muốn đón Nguyên Tiêu với ngươi. Diệu Diệu, trước mặt ta cần câu nệ, ngươi cứ xem ta là bằng hữu bình thường, được ?”

      Lời này làm Giang Diệu hơi đau lòng. Nàng gật gật đầu ngước mắt lặng lẽ quan sát nàng ấy. Nếu là ngày bình thường bên cạnh nàng ấy còn có đệ đệ ruột, còn hôm nay… Sợ rằng Cảnh Huệ Đế dạo chơi với tiểu biểu muội thanh mai trúc mã của ngài ấy rồi. Giang Diệu rất thích tính cách của trưởng công chúa, người hẹn nàng hôm nay là nàng ấy, ngược lại làm cho nàng nhàng thở ra hơi.

      “Chỉ cần trưởng công chúa thích sau này có thể thường xuyên tìm ta, trong nhà muội chỉ có ba ca ca có tỷ muội nào khác, có thể kết giao bằng hữu với trưởng công chúa, ta rất vui.”

      Thấy nàng chân thành trưởng công chúa vui vẻ : “Được, vậy ta khách sáo.” Nàng ấy đưa tay chống cằm rồi hỏi nàng: “Hươu con có ngoan ngoãn ? Trước giờ tiểu gia hỏa đó rất nghịch ngợm, nó chỉ nghe lời biểu ca thôi.”

      “Nó rất ngoan, còn rất sành ăn nữa, bây giờ nó mập thêm vòng rồi.”

      Trưởng công chúa nhìn tiểu nương chuyện trước mặt, nàng lẳng lặng đánh giá tiểu nương, Diệu Diệu có đôi mắt biết cười sáng long lanh, lại còn rất biết cách chuyện khiến người ta rất thích. Về phần Giang Diệu, khi đối mặc với vị trưởng công chúa thân thiện thẳng thắn trước mặt, tuy nàng quá mức gò bó nhưng cũng dám quá tùy tiện. Hai người trò chuyện lát dần dần quen thuộc, “... Dáng người ngươi nhắn như vậy có biết cưỡi ngựa ?”

      Giang Diệu ưỡn thẳng lưng tự hào : “Trưởng công chúa đừng xem thường ta, phụ thân ta thường khen ta có thiên phú đấy.”

      Lúc còn trẻ Trấn Quốc Công văn võ song toàn, ban đầu là võ tướng, sau khi thành thân mới trở thành quan văn, tiểu nương là đích nữ Trấn Quốc Công phủ, ba ca ca phía cũng là quý công tử số số hai của Vọng Thành, mỗi ngưởi đều luyện võ từ , như vậy xem ra chuyện tiểu nương biết biết cưỡi ngựa cũng có gì lạ. Trưởng công chúa tán thưởng tiểu nương thêm mấy phần. Chợt nàng nhớ tới tiểu biểu muội nũng nịu kia của mình, nụ cười môi cũng nhạt ...Có số việc nàng thấy rất ràng, nhưng đệ đệ của nàng lại u mê làm người trong cuộc giả vờ biết.

      Giọng Giang Diệu ràng thoải mái hơn rất nhiều. Nàng nhìn nhìn trưởng công chúa, trong đầu nhớ tới tiểu biểu đệ béo của mình phải tiến cung làm thư đồng cho Thụy Vương. Nếu nàng chuyện này cho trưởng công chúa, với tính tình của nàng ấy, nàng ấy nhất định giúp nàng. Có điều nàng cũng thân thiết với trưởng công chúa lắm, cộng thêm Thụy Vương là người bên cạnh Thái Gậu, người cao hơn trưởng công chúa bậc nên nàng căn bản thể mở miệng được.

      Giang Diệu cân nhắc lát, nàng quyết định tự mình tìm cách.

      Trưởng công chúa thấy nàng im lặng nên : “Sao thế? Ngươi muốn với ta gì chăng?”

      Giang Diệu lắc đầu .

      Đúng lúc này, vị thị vệ trẻ tuổi tuấn của trưởng công chúa bước vào, y đến bên cạnh trưởng công chúa vào tai nàng mấy câu. Trưởng công chúa nghe xong, nàng thu lại nụ cười với Giang Diệu: “Diệu Diệu, ta có việc phải làm, ta ra ngoài lát, ngươi ở đây chờ ta, ta trở lại ngay.”

      Giang Diệu cũng đứng dậy, nàng gật đầu tiễn trưởng công chúa ra ngoài.

      Trưởng công chúa rồi, Giang Diệu đứng dậy đến bên cạnh cửa sổ ngắm hoa đăng hai bên bờ sông Nghi Thủy. Từng tốp người hối hả bên dưới Thái Hòa Lâu, tay nam thanh nữ tú đều cầm hoa đăng đủ màu, mặt đeo mặt nạ, cộng thêm các gian hàng bán đủ loại nào là hạt dẻ ngào đường, khoai lang nướng, hoành thánh,...

      Bên tai là tiếng pháo hoa “Đùng đùng đùng”, pháo hoa nở rộ bầu trời đêm làm cho hai bên bờ sông Nghi Thủy sáng như ban ngày.

      Giang Diệu hơi ngửa đầu mê mẩn ngắm pháo hoa nên nghe thấy tiếng mở cửa và tiếng bước chân vào phòng, khi người đó tiến lại gần Giang Diệu mới hồi hồn, nàng liền xoay người lại đối diện với đôi mắt đen nhánh của nam nhân. Nàng ngạc nhiên mở miệng: “Vương gia?”

      Lục Lưu khoác áo choàng đen dày dặn, gương mặt trắng trẻo chìm trong cổ áo lông mềm mại như nhung, làm nổi bậc lên làn môi tái nhợt. Do gấp gáp đến đây nên có chút phong trần mệt mỏi, nghe Giang Diệu hỏi chỉ lên tiếng “Ừ” trả lời mà lại gần như thường lệ, nắm tay đặt khóe môi cúi đầu ho khan vài tiếng.

      Lúc này Giang Diệu mới hiểu ra, giọng nàng cũng nhàng hơn mấy phần: “Vương gia bị bệnh?”

      Lục Lưu ngước mắt nhìn nàng, “Phong hàn mà thôi, nghiêm trọng lắm, nghỉ vài hôm là khỏi.”

      Giang Diệu ngốc, Lục Lưu bỗng tới nơi này khẳng định là có liên quan đến trưởng công chúa. Từ đầu nàng cho rằng bản thân mình xuất sắc đến nỗi làm cho trưởng công chúa ưu ái như thế, nguyên nhân chắc chắn là do Lục Lưu. Nghĩ đến trưởng công chúa biết mình lén lút qua lại với Lục Lưu, cộng thêm mấy câu hỏi lúc nãy trưởng công chúa hỏi nàng, Giang Diệu cảm thấy với quan hệ giữa nàng ấy và Lục Lưu, những chuyện này chắc là do Lục Lưu với nàng ấy. Cũng biết trưởng công chúa nghĩ gì về nàng. Dù sao quan hệ của nàng và Lục Lưu lúc này, khó nghe chút chính là lén lút vụng trộm.

      Giang Diệu cắn cắn môi, biết Bảo Cân và Bảo Lục ra ngoài từ lúc nào, trong phòng ngoài nàng và Lục Lưu còn ai khác. Có thể dễ dàng sai khiến nha hoàn bên cạnh nàng như vậy, với căn bản là chuyện gì cả.


      Nàng chuyện mà đến chiếc bàn gỗ lim bóng loáng trong phòng, rót cho chén trà nóng.

      Lúc Giang Diệu xoay người trót trà cho Lục Lưu, hiểu tại sao cũng theo phía sau nàng. đưa tay vòng qua eo nàng, hai người thân mật dựa sát vào nhau, giọng vì phong hàn mà hơi khàn khàn: "Chuyện lần trước bản vương với nàng, nàng nghĩ đến đâu rồi?"
      kem_1010, TieuLinh8359, Happyanh68 others thích bài này.

    3. Hiyoko

      Hiyoko Active Member

      Bài viết:
      88
      Được thích:
      102
      Mới vài hôm theo dõi tr mà có gần chục chương ms :039:nhưng mà đọc rất sướng mắt:034::034:
      Vỗ tay động viên nỗ lực của editor
      Thanks ad :yoyo45:
      biu~biu~biuly sắc thích bài này.

    4. Iluvkiwi

      Iluvkiwi Well-Known Member

      Bài viết:
      240
      Được thích:
      266
      Biến biến ngay mấy đứa thích đánh chủ ý lên bé Diệu nhà ta. Vớ vẩn Tuyên Vương nhấc chân 1 cái là biến mấy khỏi trái đất về vs sao hoả bh
      biu~biu~biu thích bài này.

    5. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Diệu ak đồng ý nha, để Lưu ca đợi lâu thấy tội. Mà còn phải nhanh chóng cắt đứt những tư tưởng xấu xa nhằm mục đích vấy bẩn tiểu Diệu Diệu
      biu~biu~biu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :