1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nhật kí theo đuổi vợ của chàng đầu bếp - Yên Bán Căn [Full + Đã có ebook]

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      Gió k ngừng đèn k tắt mà bị ngắt chương:yoyo30::yoyo25:

    2. Yuurei Bana

      Yuurei Bana Well-Known Member

      Bài viết:
      80
      Được thích:
      3,001
      Chương 37: Trật chân.
      Edit: Yuurei Bana.

      Ngày hôm sau, Giang Hạ tỉnh lại trong tiếng mưa rơi lộp độp. Bên cạnh giường đối diện cái cửa sổ, gió chui qua rèm cửa sổ màu trắng, ngoài cửa sổ thực vật trải qua lễ rửa tội, xanh chói mắt.

      Hơi nhích người, phát toàn thân đau giống như bị nghiền nát. Nhớ tới đêm qua điên cuồng và vội vàng, tự chủ lại đỏ mặt.

      Quay đầu nhìn người nằm gối. còn ngủ say, lông mi dài, khóe miệng khẽ nhếch, dường như mơ giấc mơ đẹp.

      Nhấc cánh tay đè lên, muốn đứng dậy tắm rửa, còn chưa ngồi dậy bị kéo trở về giường. Quay đầu lại nhìn, người vừa rồi còn ngủ say giờ phút này trong mắt chứa ý cười nhìn , “Chào buổi sáng, Hạ Hạ.”

      Giang Hạ đỏ mặt rúc vào trong lòng , “Chào buổi sáng.”

      hôn lên trán nụ hôn chào buổi sáng. “Buổi sáng vừa mở mắt có thể nhìn thấy em, cảm giác này tuyệt.”

      Trong đầu Giang Hạ cũng nghĩ như vậy, nhưng mà có ý định ra. Hai người lẳng lặng ôm nhau, nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ.

      Sáng sớm, yên tĩnh, ngọt ngào, lại ấm áp. Cho đến khi… phát nơi nào đó của lại an phận cọ xát, hù dọa dịch sang bên cạnh.

      “Em muốn rời giường…” khẩn trương . Tối hôm qua từng chuyện vẫn còn in trong đầu , có hơi sợ nhiệt tình của .

      “Hạ Hạ… Hạ Hạ tốt…” kéo cuối làm nũng, trong mắt tràn đầy khao khát.

      được.” kiên quyết từ chối, bây giờ toàn thân đều đau giống như có xe tải qua, thể cùng lăn qua lăn lại lần nữa.

      Trình Dật Tu cũng biết tối hôm qua mình quá điên cuồng, phải để cho nghỉ ngơi tốt, nhưng mà đối mặt với thể nhịn được. Cuối cùng đành phải lui bước cầu xin , dùng tay giúp .

      Hai người triền miên cả buổi sáng, cho đến khi đói bụng, Trình Dật Tu mới thả rời giường.

      Vẻ mặt Trình Dật Tu hâm mộ : “Về sau trước khi ngủ cho em ăn no bụng, rồi ngủ thẳng đến giữa trưa luôn.”

      Giang Hạ tức giận trừng mắt liếc cái. “Nếu vậy bằng chúng ta mở nhà hàng ở dưới chân núi.”

      Trình Dật Tu cười đáp ứng.

      Trời mưa phong cảnh rừng núi có khác, mưa giọt tí tách rơi đường đá, lọt vào tầm mắt đều là màu xanh. Hai người cùng che chung ô cùng nhau dưới chân núi.

      Cả đường đều có gặp người nào, lúc sắp đến nhà hàng, ở ngay ngã ba có người chạy ra từ bên trong.

      Người đến có bung dù, tay giơ lên đầu cản mưa, lao đến chỗ Giang Hạ. Giang Hạ né tránh kịp, bị đụng cái, dưới chân bị trẹo ngã xuống, may mà Trình Dật Tu kéo lấy .

      “Em sao chứ?” Trình Dật Tu đỡ vội vàng hỏi.

      Giang Hạ lắc đầu, “Em sao.”

      Người đàn ông đụng phải cũng dừng bước lại, liên tục xin lỗi. Giang Hạ khoát tay bảo mình có việc gì, người đàn ông kia chậm rãi rời .

      Trình Dật Tu nắm tay Giang Hạ tiếp tục về phía nhà hàng, chưa được hai bước, Giang Hạ phát mắt cá chân dường như hơi đau, giống như bị kim châm.

      Thấy dừng lại, Trình Dật Tu ân cần hỏi: “Sao thế?”

      “Mắt cá chân có hơi đau…”

      Trình Dật Tu đưa dù che mưa cho Giang Hạ, mình ngồi xổm xuống kiểm tra mắt cá chân của , quả nhiên chỗ đó có dấu hiệu sưng đỏ.

      “Chắc là vừa rồi bị trật.” , “ đưa em bệnh viện.”

      Giang Hạ cảm thấy trật chân cũng phải là chuyện lớn gì, từ chối: “ cần, lúc trước em cũng từng bị trật rồi, lát tốt. ăn cơm trước , em đói bụng rồi.”

      Trình Dật Tu lay chuyển được , đành phải dẫn đến nhà hàng ăn cơm trước. Nhưng mà quyết định chịu cho tự mình , cõng đến nhà hàng.

      Lúc đến nhà ăn hấp dẫn rất nhiều ánh mắt, Giang Hạ thẹn thùng bảo thả mình xuống, nhảy lò cò đến vị trí. Mới vừa ngồi vững, lại nghe được có người gọi tên .

      “Giang Hạ?”

      Giang Hạ nhìn lại, chỉ thấy phía sau bàn ăn khác cách xa, người đàn ông hào hoa phong nhã ngồi. Sau khi nhìn mặt người kia, trong nháy mắt hoảng hốt.

      “Cố Vân Thành?” Là người lấy nụ hôn đầu của lúc học trung học…

      Keng tiếng, chuyện này đều giống như trong phim, trôi qua trong đầu .

      Lúc trước tình đầu tiên, tình cảm mông lung làm cho nghĩ rằng đó chính là tình . Ai ngờ phần tình cảm yếu ớt đó chỉ cần cái liền phá thành mảnh . Sau khi bị mẹ phát , Giang Hạ bị quản thúc được phép mình ra cửa, mà khi Cố Vân Thành tốt nghiệp trung học lại đến thành phố khác, hai người còn liên lạc nữa. nghĩ tới sau nhiều năm, vậy mà gặp nhau ở chỗ này lần nữa.

      Xa cách nhiều năm, Giang Hạ sớm mất loại rung động với ta năm đó, chẳng qua là cảm thấy… Có hơi lúng túng chút.

      Cố Vân Thành tiến đến gần có ý nắm tay cùng , “ lâu gặp.”

      Giang Hạ đưa tay, cố gắng trả lời tự nhiên: “ lâu gặp.”

      Trình Dật Tu đứng bên cạnh phát giác được tín hiệu nguy hiểm, đến ôm eo Giang Hạ, hỏi: “Hạ Hạ, vị này là?”

      thay Giang Hạ hóa giải lúng túng, chỉ Cố Vân Thành giới thiệu: “Đây là bạn học trung học của em, Cố Vân Thành.” Lại chỉ Trình Dật Tu, “ ấy là…”

      Còn chưa xong, Trình Dật Tu vươn tay về phía Cố Vân Thành, tự giới thiệu mình: “Tôi là chồng sắp cưới của ấy, Trình Dật Tu.”

      Cố Vân Thành nắm tay , chỉ gật đầu, với Giang Hạ: “ nghĩ tới em đính hôn, thời gian trôi qua thực nhanh.”

      Trình Dật Tu thu tay lại, có chút lúng túng nào. Sủng ái hôn trán Giang Hạ cái. “Nếu là bạn học, lúc chúng ta kết hôn, đừng quên đưa tấm thiệp mời cho bạn học cũ này.”

      Trong nhà ăn khách sạn có ít người, Giang Hạ bị ôm eo hôn môi, mặt ửng hồng, xấu hổ đẩy .

      Động tác này làm trái tim Trình Dật Tu nhanh chóng rớt xuống. phát ánh mắt người đối diện nhìn Giang Hạ giống bạn học bình thường, cho nên đề phòng mười phần.

      Vậy mà Hạ Hạ đẩy đau lòng.

      Cố Vân Thành đưa danh thiếp cho Giang Hạ, “ tấm danh thiếp này có số điện thoại của , có tiện lưu lại số liên lạc ?”

      Giang Hạ nhận danh thiếp, nhìn chữ danh thiếp. Văn phòng luật Hạ Thành. Hóa ra ta làm luật sư.

      do dự có nên cho ta số , lại nghe ta : “ mới về thành phố T lâu, chính là muốn tìm vài bạn học gặp mặt, nếu em có số những bạn học khác, cho .”

      ta như thế, Giang Hạ cho số dường như có hơi khác lạ, vì vậy lấy điện thoại ra gọi số danh thiếp.

      Trong lúc này, mặt Trình Dật Tu cũng treo nụ cười hào phóng, ôm Giang Hạ chịu buông ra, cho nên cũng thấy được nội dung danh thiếp.

      A, Vụ Sở Hạ Thành, ta vậy mà dùng tên Giang Hạ, người này quả nhiên rắp tâm bất lương!

      Bạn học có thể trao đổi số điện thoại, là chuyện bình thường, có lý do cho Giang Hạ cho số. Chỉ có thể tươi cười, trong lòng ấm ức, nhìn Cố Vân Thành lưu số điện thoại vào trong máy.

      Cũng may Cố Vân Thành ở lâu, sau khi lấy được số điện thoại rời .

      Giang Hạ thở ra, ta , lúng túng chết mất. Sau khi ngồi xuống, lại phát người bên cạnh cúi đầu rầu rĩ vui. Đụng tay cái, “ sao thế?”

      ngẩng đầu lên: “Hạ Hạ, hôm nay chúng ta gặp ba mẹ nhé. định ngày kết hôn, sợ vì sầu lo quá độ mà ngày càng già hơn.”

      Giang Hạ bật cười, “ bậy bạ gì đấy.” Nhưng mà trong lòng lại hơi chột dạ, sợ nhìn ra được gì đó. Chuyện qua lâu như vậy, cũng muốn làm hiểu lầm.

      Da mặt Trình Dật Tu dày đến gần tai , “Nếu như già quá nhanh, còn thể lực hầu hạ em.”

      mặt Giang Hạ đỏ bừng, “Ở nơi công cộng có thể đứng đắn chút được …”

      Trình Dật Tu thích nhìn mặt đỏ, cầm lấy tay hôn cái, mới kêu nhân viên phục vụ đến để chọn món.

      Ăn bữa cơm mất nửa tiếng, Giang Hạ vừa lòng thỏa mãn sờ bụng đứng dậy, dưới chân lại lảo đảo thiếu chút nữa ngã xuống.

      Vừa rồi mắt cá chân bị trật có chuyển biến tốt đẹp, trái lại càng đau hơn, dùng sức chút cũng được.

      Trình Dật Tu vội vàng kiểm tra cho , chỉ thấy cổ chân vừa rồi hơi sưng đỏ, bây giờ sưng lên rất to.

      “Như vậy được rồi, nhanh bệnh viện.” Lần này để Giang Hạ từ chối, cõng đến bãi đậu xe. Cũng may chìa khóa để trong người, lại phải trở về phòng lấy.

      Giang Hạ tình nguyện : “Từ nơi này đến bệnh viện, mất hai tiếng, quá xa.”

      Trình Dật Tu cúi người buộc dây an toàn thay , khởi động xe. “Vậy quay lại nữa, gọi điện thoại cho Hứa Lôi, bảo ấy mang hành lý đến.”

      Giang Hạ bĩu môi, vất vả lắm mới được ra ngoài chơi chuyến, bởi vì trật chân mà phải về sớm, là rất mất hứng.

      Trình Dật Tu nhìn thấy, đưa tay véo mặt , “Nếu em thấy chưa chơi đủ, đợi vết thương ở chân em tốt hơn, lại dẫn em đến.”

      ********

      Cứ nghĩ có vấn đề gì lớn, nghĩ tới sau khi bác sĩ kiểm tra, là bị thương ở bên trong dây chằng số ba, sau này bởi vì dây chằng bị lỏng làm mắt cá chân ổn định, thường xuyên bị trật.

      Trình Dật Tu căng thẳng hỏi có cần phải bó thạch cao , bác sĩ cười , “Cái đó cần, trở về dùng thuốc, cố gắng sử dụng chân bị thương, ba ngày sau tới kiểm tra lại.”

      Bác sĩ câu ‘ sử dụng chân bị thương’ thành thánh chỉ của Trình Dật Tu. chịu để Giang Hạ nhiều bước, từ xuống dưới ở trong bệnh viện đều muốn cõng . Làm Giang Hạ xấu hổ dám ngẩng đầu nhìn người khác.

      Sau khi về nhà, Trình Dật Tu nghe theo lời dặn của bác sĩ, sau khi chườm nước nóng cho Giang Hạ, lại bôi thuốc. Bảo ngoan ngoãn ngồi ghế sô pha xem ti vi, cho đâu.

      Giang Hạ còn gì để , chỉ trật chân mà thôi, còn coi trọng như vậy…

      Giang Hạ gọi điện thoại cho Hứa Lôi, nhờ ấy chuyện hành lý. Sau khi Hứa Lôi nghe xong, buổi chiều trở lại. Giang Hạ vội vàng ngăn cản, “Đừng đừng đừng, chỉ bị trật chân mà thôi, phải là chuyện lớn gì. Chị và Lục Ly cứ chơi vui, đừng lo lắng cho em.”

      Có Trình Dật Tu ở đây, có tự do, cũng muốn có thêm Hứa Lôi tới nhắc .

      Từ bệnh viện trở về, Trình Dật Tu thuận tiện siêu thị chuyến, mua chút đồ ăn mang về. Ở trong phòng bếp làm cơm trưa. Giang Hạ ngửi được mùi xương, có hơi thèm ăn. Vì vậy nhảy lò cò vào phòng bếp, Trình Dật Tu thấy thế, giống như khuyên bảo đứa bé búng trán , “Sao em lại nghe lời thế, phải là bảo em ngồi yên đừng động sao!” xong khẽ cúi xuống, ôm người trở về ghế sô pha.

      Giang Hạ bĩu môi, “Em ngửi thấy mùi thơm cho nên hơi đói, hơn nữa em cũng dùng chân bị thương, em nhảy đến đó mà.”

      Trình Dật Tu tức giận xoa đỉnh đầu . “Em còn nữa, nhảy lò cò ổn định, nhỡ ngã làm sao?”

      Giang Hạ phản bác, “Vậy cũng thể bắt em ngồi im, nhà vệ sinh phải làm sao? Tắm rửa làm sao nữa?”

      Trình Dật Tu nghe vậy, cúi người đến trước mặt , đôi mắt đào hoa mỉm cười nhìn , “Yên tâm, có ở đây. hầu hạ em ăn ngủ, nhà cầu tắm rửa.”

      chuyện quá đứng đắn, làm cho Giang Hạ mãi mới phản ứng tới ý trong lời của , lấy gối ôm trong tay ném về phía . “ biết xấu hổ!”

      Trình Dật Tu cười né tránh, quay về phòng bếp tiếp tục nấu cơm.

      Giang Hạ thấy nhàm chán cầm lấy điều khiển đổi kênh, lúc này di động lại vang lên. Cầm lấy nhìn, người gọi điện thoại đến dĩ nhiên là Cố Vân Thành.

    3. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      Cố rất tốt em Hạ đành rất tiếc thôi. K cần hẹn cf hay ăn đâu,:yoyo67: a Tu ghen đó. :yoyo64::yoyo28:
      Yuurei Bana thích bài này.

    4. Yuurei Bana

      Yuurei Bana Well-Known Member

      Bài viết:
      80
      Được thích:
      3,001
      Chương 38: Bắt quả tang.
      Edit: Yuurei Bana.

      Giang Hạ do dự có nên nhận điện thoại , Trình Dật Tu ở trong phòng bếp nghe được tiếng chuông, bưng chén canh ngô hầm xương ra, hỏi : “Điện thoại của ai thế, sao nghe máy?” Sau đó nghiêng người nhìn di động ghế sofa, ba chữ Cố Vân Thành đập vào mắt .

      ngồi xuống bên cạnh Giang Hạ, dùng muỗng khuấy chén canh, để cho nó nguội bớt.

      Cuối cùng Giang Hạ vẫn cầm di động lên, dù sao bây giờ và Cố Vân Thành chỉ là quan hệ bạn học cũ, cần tránh ta.

      Điện thoại vừa kết nối, bên kia truyền đến giọng của Cố Vân Thành, “Hạ Hạ, đêm mai có rảnh ?”

      tiếng Hạ Hạ làm Giang Hạ rất lúng túng, : “Có chuyện gì ?”

      “Ồ, là như vầy, liên lạc với vài bạn học, đêm mai hẹn gặp mặt, em có thể tới ?”

      Bình thường Giang Hạ vì công việc bận rộn, ít có cơ hội tụ họp với bạn học. Lần này vừa đúng lúc nghỉ ngơi, nhưng mà…

      nhìn Trình Dật Tu ngồi bên cạnh, vẫn quấy chén canh, bộ dáng để ý tới gì.

      suy nghĩ lát, : “ đúng lúc, hôm nay tôi bị trật chân, tiện ra cửa.”

      Trình Dật Tu ngồi bên cạnh quấy canh nghe như thế, khóe miệng khẽ nhếch lên.

      Cố Vân Thành quan tâm hỏi: “Bị trật nghiêm trọng ? Hay là gặp em xem chút nhé?”

      Giang Hạ vội : “ cần cần, chỉ bị trật chân mà thôi, bác sĩ nghỉ ngơi vài ngày là được rồi.”

      Cố Vân Thành trầm mặc, “Vậy em nghỉ ngơi cho tốt, lần sau có cơ hội lại tụ họp.”

      Giang Hạ tạm biệt, mới vừa tắt điện thoai. thìa canh đưa tới gần miệng.

      nóng, uống .”

      Giang Hạ mở miệng uống xong, thấy lại múc muỗng đưa tới. đưa tay giành lại bát, “Em tự mình ăn được.”

      bị trật chân chứ phải trật tay, còn cần đút sao?

      Trình Dật Tu ngồi bên cạnh nhìn ăn, “Ăn ngon ?”

      “Ăn ngon!”

      “Vậy ăn nhiều chút, em gầy quá.”

      Giang Hạ phản bác, “Em gầy chỗ nào, thời gian này kiên trì chạy bộ, eo thô vòng rồi đấy!”

      Vẻ mặt Trình Dật Tu tin, nhéo nhéo eo , “Béo chỗ nào, ràng là gầy như vậy, muốn nhiều thịt hơn.” xong kề sát vào tai , giọng : “ thích nhiều thịt.”

      Giang Hạ uống canh suýt chút nữa phun ra ngoài, đỏ mặt : “ có để cho em ăn canh !”

      Trình Dật Tu nghe lời rời , vui vẻ vào phòng bếp mang đồ ăn nấu xong bưng ra. Sau đó ôm Giang Hạ đến bàn ăn ngồi xuống.

      Giang Hạ cảm thấy chân mình bị trật biến thành tàn tật, đâu cũng phải ôm, cõng. May mà ngày mai phải làm, nếu ngày ngày bị nhìn như thế, sợ mình hỏng mất.

      Trình Dật Tu lại ra vào lúc đó: “Vừa rồi vừa gọi cho Mã tổng xin nghỉ tuần, đợi em bệnh viện kiểm tra lại xong, chúng ta thăm ba mẹ.”

      “Hả? ! xin nghỉ? Vì sao?” hoàn toàn sụp đổ…

      Trình Dật Tu : “Có thể xin nghỉ vì cái gì, đương nhiên là vì chăm sóc em rồi.”

      Giang Hạ vội vàng từ chối, “ cần cần, em chỉ bị trật chân mà thôi, đâu cần người khác chăm sóc, cứ làm .”

      Trình Dật Tu để đũa xuống, “ nguyện ý chăm sóc em, được sao?”

      Giang Hạ: …

      Bây giờ có hơi hối hận vì thích , làm sao bây giờ?

      Cơm nước xong, Trình Dật Tu chăm chỉ rửa chén quét nhà, nghiễm nhiên là người đàn ông đạt tiêu chuẩn gia đình. Đột nhiên Giang Hạ nhớ tới lần đầu tiên đụng phải ở công viên, ràng là khí chất tràn đầy lạnh lùng. Nhưng mà bây giờ…

      Nhưng mà trong lòng ấm áp, nghĩ lại như vậy cũng rất tốt, ít nhất việc cũng cần làm, còn có người hầu hạ vui chơi giải trí.

      Vừa nghĩ đến ăn uống, đột nhiên Giang Hạ muốn nhà vệ sinh, nhất định là vì uống quá nhiều canh. nhìn xung quanh, muốn tìm gì đó thay thế cái gậy, nhưng mà có.

      Trình Dật Tu thấy thế, hỏi : “Em tìm gì thế?”

      Giang Hạ : “Em muốn nhà vệ sinh…”

      Trình Dật Tu nhịn được bật cười, ném khăn lau trong tay, cúi người, ôm đến nhà vệ sinh.

      Buồi chiều Trình Dật Tu ra ngoài mua đồ dùng hàng ngày, dặn dò Giang Hạ nên chạy loạn, lại mang đồ ăn đặt gần chỗ tay có thể với tới, mới yên tâm rời .

      Giang Hạ cảm thấy, từ người tàn tật biến thành người trí tuệ chậm phát triển.

      Trình Dật Tu siêu thị trước, sau đó đến khách sạn hoàng kim đối diện. Sắp đến sinh nhật Giang Hạ, hôm đó chính thức cầu hôn .

      Lúc về nhà, mang chiếc nhẫn giấu vào trong túi trước ngực, cảm nhận tim đập ổn định hơn bình thường.

      ******

      Trình Dật Tu lấy cớ chăm sóc người bệnh, liên tục ở tầng sáu, có trở về nhà. Nhưng mà Giang Hạ lấy cớ chân đau làm bia đỡ đạn, cho nên ba ngày rồi mà được ăn mặn. Mỗi đêm chỉ có thể ôm người, vừa thống khổ lại hạnh phúc dày vò.

      Đến ngày thứ ba, Giang Hạ bệnh viện kiểm tra lại. đỡ sưng hơn, chỉ là vẫn thể dùng lực. Bác sĩ xem xong cần được nghỉ ngơi vài ngày.

      Giang Hạ ngồi yên méo miệng, mấy ngày như vầy nữa, biến thành heo mất!

      để mình tiếp tục làm trư, sau khi từ bệnh viện ra, Giang Hạ kiên quyết cầu Trình Dật Tu đến hiệu thuốc mua hộ cái gậy. Có gậy có thể tự do hoạt động, cần bị cõng lưng, cũng lại bị nhân cơ hội chấm mút.

      Vài ngày nay hiểu được nguyên nhân tích cực chủ động cầu chăm sóc , a, chăm sóc chỗ nào, ràng vài phút là muốn ăn !

      Trình Dật Tu chỉ có thể thỏa hiệp, bảo đợi ở xe, mình đến hiệu thuốc cách đó xa. Giang Hạ đợi ở trong xe khoảng mười phút, thấy tay trở về.

      “Sao còn chưa mua hả?” hỏi.

      lau mồ hôi trán, “Tiệm thuốc có bán gậy.”

      Hôm nay nhiệt độ là ba mươi độ, bây giờ đúng lúc mặt trời độc nhất. Nhìn nóng toàn thân đầy mồ hôi, Giang Hạ cũng nỡ bảo chỗ khác mua. “ thôi, nhanh lên xe .”

      Bên trong xe mở điều hòa, lúc Trình Dật Tu vào, thư thái thở dài. “Hôm nay nóng .”

      Giang Hạ cầm tờ khăn giấy thay lau mồ hôi, “Vất vả cho .”

      Trình Dật Tu hơi chột dạ : “ khổ cực.”

      ********

      đường trở về, Hứa Lôi gọi điện thoại cho Giang Hạ. ấy từ sơn trang về luôn nhà Lục Ly, cho nên hôm nay mới mang hành lý đến cho bọn họ.

      Lúc bọn họ đến tiểu khu, Hứa Lôi chờ ở dưới lầu. Trình Dật Tu cõng Giang Hạ lên lầu trước, sau đó mới xuống lấy hành lý.

      Hứa Lôi , “Người biết còn tưởng rằng em ngã gãy chân đấy.”

      Giang Hạ đưa cho ấy quả táo, “Cầm lấy chặn cái mỏ quạ của chị lại.”

      Hứa Lôi ngoan ngoãn dùng trái táo chặn miệng.

      Bởi vì Lục Ly có ở nhà, Hứa Lôi muốn trở về quá sớm, cho nên chưa ăn cơm tối còn chưa rời .

      Vì cảm ơn ấy tổ chức đến sơn trang, lần này Trình Dật Tu có hẹp hòi, cố ý làm bữa tiệc lớn để bày tỏ lòng biết ơn.

      Hứa Lôi ở đây cả buổi chiều chính là vì bữa cơm này, sau khi ăn uống no say, đợi người đuổi, tự giác vẫy tay tạm biệt.

      Dọn dẹp xong, tắm rửa xong. Hai người lại ngồi ghế sô pha xem phim điện ảnh. Vài ngày nay Giang Hạ thể ra cửa, nghẹn khó chịu, chỉ có thể dựa vào phim truyền hình để giết thời gian.

      người xem quá nhàm chán, cho nên Trình Dật Tu thành gối ôm hình người của . Ngồi trong lòng , tựa vào bả vai , ngồi mệt lại nằm lên bắp đùi .

      Trình Dật Tu vốn nghiêm túc gọt táo cho , sau đó dần dần toàn thân cảm thấy bình thường.

      gối lên đùi , còn an phận nhích tới nhích lui. Sau khi tắm rửa, chỉ mặc quần ngủ bằng bông mỏng…

      Nơi nào đó rất nhanh liền có phản ứng, chỉ là người khởi xướng lại biết chút nào, bị nội dung phim chọc cho cười ha ha.

      có tâm tư gọt trái cây, sau khi để qua bên, tay rơi xuống eo , khẽ vuốt.

      Từ đầu Giang Hạ có để ý, cho đến khi tiếng hít thở của càng ngày càng gấp, càng ngày càng nặng, mới phát mình rơi vào khốn cảnh, nhưng có đường để chạy.

      cái hôn, dường như khiến Giang Hạ hít thở thông. Vất vả lắm thừa dịp rời lát, miệng mở to hít lấy khí. Đèn trong phòng khách sớm tắt, chỉ còn lại ánh sáng màn hình TV lúc sáng lúc tối, chiếu vào mắt .

      Hơi thở Giang Hạ còn chưa vững vàng, lại bị hôn. Người cũng bị bế lên, giạng chân ngồi lên chân . Dưới mông cảm nhận được khác thường, khẽ di chuyển muốn tránh , lại chọc hừ bên tai.

      Cảm giác như có như này, giống như thống khổ lại khó nhịn, đầu Giang Hạ trống rỗng, tất cả đều là hừ phiêu đám mây. Hai tay ôm lấy cổ , buông tha chống cự.

      Trình Dật Tu được khích lệ, ôm gần sát mình hơn, để lại kẽ hở. tay ôm sau lưng , tay chui vào trong áo ngủ, trêu chọc xung quanh.

      Lửa nóng này làm Giang Hạ khó nhịn, bản năng muốn được nhiều hơn, thân thể hết sức thành thực nhàng cọ chỗ mồi lửa.

      Hành động của thể nghi ngờ đè chết cọng rơm cuối cùng của Trình Dật Tu, cũng kìm nén được, kêu lên tiếng đau đớn, ôm người thuận thế ngã lên ghế sô pha. Thấy mắt toàn sương mù, môi đỏ mọng hé mở, phảng phất như ánh sáng duy nhất trong đêm tối, gọi về phía trước.

      Nhanh chóng đứng dậy, cởi xuống áo ba lỗ người vội vàng đè lên.

      “A! !” Dường như cùng lúc, Giang Hạ kêu đau. “Chân! Chân!”

      Hóa ra quá mức vội vàng, chân dài cẩn thận đụng phải chân bị thương của .

      Trình Dật Tu thấy đau sắc mặt đều thay đổi, tất cả lửa trong mắt đều bị dập tắt, căng thẳng nâng chân lên xoa . “Có phải rất đau , xin lỗi Hạ Hạ, đều tại tốt.”

      rất đau, nhưng mà sao nỡ trách , “ có việc gì, chỉ là vừa rồi đè vào nên có hơi đau.”

      Trình Dật Tu thấy khóe mắt đều chảy ra nước mắt, vừa tự trách, vừa duỗi tay thay lau nước mắt.

      Giang Hạ nắm lấy tay hôn cái buông ra, dựa vào lòng , “ đau.”

      vẫn yên lòng, “Ngày mai lại tới bệnh viện chuyến, sao thuốc này lại dùng hiệu quả, bảo bác sĩ kê thuốc khác…”

      Giang Hạ muốn bệnh viện, ngửa đầu dùng môi chặn miệng .

      Vừa mới dập tắt lửa, dần dần lại cháy lên. Nhưng sợ làm đau, nhịn xuống. “Đợi vết thương ở chân em khỏi .” Nếu giống như vừa rồi lần dừng ngay, sợ mình mắc bệnh…

      Lần đầu tiên Giang Hạ chủ động bị từ chối, mất mặt vùi vào lòng chịu ngẩng đầu.

      cũng dám lộn xộn nữa, rất sợ lửa cháy mạnh quá giập được. Hai người cứ như vậy lẳng lặng ôm nhau trong bóng đêm, cảm nhận tiếng tim đập của đối phương.

      Đột nhiên, cửa chính truyền đến tiếng chìa khóa di chuyển. Giang Hạ còn chưa kịp phản ứng, đột nhiên trong phòng sáng lên. Sau đó có vật gì đó rơi xuống.

      Ở cửa chính, Dư Quỳnh Hoa thể tin nhìn người ôm con , người đàn ông để trần, lát sau mới phản ứng, tức giận : “Con làm gì thế?”
      Happyanh, Phong nguyet, Nhược Vân35 others thích bài này.

    5. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      Mẹ Hạ đến rồi ư? Bị điểm trừ rồi a Tu ơi! Lại tiếp tục làm mấy món ăn hạ gục bá mẫu luôn :yoyo31:
      Yuurei Bana thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :