1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Chân Mệnh Hoàng Hậu - Đậu Đậu Ma Ma (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thedark

      thedark Well-Known Member

      Bài viết:
      297
      Được thích:
      552
      Ta thích mấy tên ca ca nhà Hứa gia quá . Thấy các nhóc trong này ai cũng suy nghĩ già trc tuổi hết á
      Hân Pi Sàhuyetsacthiensu thích bài này.

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 31:
      Editor: huyetsacthiensu

      , muội phải tin huynh. A Đoàn há mồm muốn những lời này, nhưng mà lời đến bên miệng lại nuốt trở vào, bởi vì Thái Tử ca ca đến nhìn cũng nhìn mình. Ngô Đồng quay lưng về phía A Đoàn, ưỡn thẳng lưng. A Đoàn tiến lên hai bước, đưa tay kéo tay áo Ngô Đồng.

      phản ứng, chút phản ứng cũng có.

      Dùng sức cắn môi dưới để mình khóc, lại lôi kéo, lại chột dạ hy vọng chút may mắn “Muội là nhớ mẫu thân…” Càng thanh càng , đến mức chính mình cũng tin đây là lời .

      Ngô Đồng vẫn duy trì tư thế quay lưng lại với A Đoàn, thở dài hơi, thanh cũng thất vọng “A Đoàn, hóa ra nàng chỉ tin ta còn học được dối ta.” Mạnh mẽ quay đầu lại , trong mắt dường như có lửa giận “Hay nàng người vong ân phụ nghĩa?!

      Nếu như vừa rồi chỉ là giả vờ, tại nổi giận.

      Lúc vừa nghe được chuyện này, bản thân cũng nghiêm túc nghĩ lại, nhưng nghĩ ra mình làm sai chỗ nào, tự nhận mình bảo vệ nàng tốt. Mặc dù sống ở trong cung nhưng những việc đen tối luôn để cho nàng nhìn thấy. Cho nên , có thể A Đoàn hiểu nhầm chuyện gì rồi.

      Mặc dù mình sống lại kiếp, rất nhiều chuyện đều vô cùng quen thuộc, phụ hoàng cũng rất hài lòng, nhưng mình thể dừng ở những điều này. Đây là điều mình nên làm, bản thân mình cũng có nghĩa vụ làm cho đất nước trở nên phồn thịnh, có tốt nhất chỉ có tốt hơn. tại Hoàng đế là phụ hoàng phải mình.

      Vì A Đoàn làm quá nhiều việc, kể cả mình có là Thái Tử cũng thể gạt được phụ hoàng. Bản thân chỉ có thể trở nên ưu tú, ngày càng ưu tú, ưu tú đến mức làm cho phụ hoàng để ý đến việc mình đặt quá nhiều tâm tư lên A Đoàn.

      Đối với mẫu hậu cũng phải như vậy.

      cách khác, A Đoàn cũng được trưởng thành.

      Biết là nóng vội mệt, có đôi khi mệt đến nhấc nổi tay, lúc trở về Đông cung A Đoàn sớm ngủ say. Nhưng dù bận rộn mệt mỏi hơn nữa, lúc trở về nhìn thấy nàng an ổn ngủ, nàng còn sống ở bên cạnh mình, lại cảm thấy những điều này đáng. Cũng thấy may mắn, cảm ơn, cảm ơn trời cao cho mình cơ hội được sống lại lần nữa.

      Cũng biết lên để nàng còn tuổi phải rời nhà, kiếp trước biết nàng có nhiều tâm , kiếp này nên để cho nàng tự do tự tại. Nhưng mà làm được! Nếu A Đoàn ở bên cạnh mình, cuộc sống như vậy làm thế nào chịu đựng được? là sống ngày bằng năm cũng quá. Chỉ có thể ích kỉ giam nàng bên mình.

      Mấy năm tốt, để ta nhìn nàng lâu chút.

      Tính tình vẫn là trẻ con, cái gì cũng hiểu ta có thể đợi chỉ mong nàng ở bên ta nhiều hơn chút. Để cho ta làm quen, cũng để ta tin tưởng nàng lại lần nữa đến bên ta chứ phải là ảo cảnh. Nếu như tất cả những điều này chỉ là mơ, như vậy ta tình nguyện cả đời này tỉnh lại.

      Ta dùng hết những gì kiếp này ta có bù đắp cho nàng, xin tha thứ, ít nhất cho ta bước vào! Để ta biết ta phí công, cho ta bước vào bước, bước , nàng muốn bước, có thể nhưng ít nhất cho ta bước vào!

      Vì sao, vì sao nàng vẫn chịu tin tưởng ta…

      Tất cả suy nghĩ bỗng nhiên bị cắt đứt, toàn thân bị lực lớn nhào vào, thuyền chịu nổi nghiêng trái, phải. Vội vàng đưa tay ổn định thân thuyền, nâng mắt nhìn thấy A Đoàn nước mắt ràn rụa, thậm chí thân người cũng phát run “Muội , cái gì muội cũng , Thái Tử ca ca đừng tức giận.”

      Kinh ngạc nhìn A Đoàn, còn chưa hiểu vì sao nàng đột nhiên nghe lời như vậy, tay ôm lấy nàng, nhàng vỗ về sau lưng nàng, lẩm bẩm an ủi “A Đoàn khóc, có sức sống, khóc, khóc…”

      Vừa rồi A Đoàn bị dọa, lắc đầu ngừng, nước mắt rơi mặt Ngô Đồng.

      “Ngày đó muội nhớ ca ca, cho rằng ca ca ở thư phòng, vụng trộm chạy đến muốn cho ca ca ngạc nhiên, nhưng mà lúc đó ca ca ở trong thư phòng. Muội nhàm chán, nhìn trong thư phòng chút, kết quả lại nhìn thấy bức tranh tỷ tỷ mặc váy đỏ, muội phải cố ý lục lọi, là bức họa đó đặt bàn…”

      “Bức tranh tỷ tỷ mặc váy đỏ?”

      Ngô Đồng phản ứng là thể nào.

      “Đúng vậy, tỷ tỷ mặc váy đỏ giống như tân nương.”

      Ngô Đồng qua lúc lâu mới nhớ tới A Đoàn đến cái gì, ngây người ngồi dậy, đem A Đoàn ngồi cẩn thân đùi mình, lấy khăn tay ra cho nàng lau mặt. Làm xong mọi thứ dừng lại lúc lâu mới khàn khàn hỏi “Tỷ tỷ mặc váy đỏ sao, sao tự nhiên nàng lại muốn về nhà?”

      ngờ là tại bức tranh kia.

      Nhưng mà A Đoàn cũng biết đó là nàng là m sao nàng lại có phản ứng lớn như vậy?

      Chẳng lẽ, nàng cũng nhớ tới những việc của kiếp trước?!

      Thân người lập tức thẳng dậy, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch, thậm chí con ngươi cũng có chút tan rã. A Đoàn lại hiểu lầm, cho rằng vẻ mặt khó chịu như vậy của Ngô Đồng là bởi vì vừa nãy mình lừa , ngừng tiếp “Là vì Thái Tử ca ca chưa bao giờ cho phép muội mặc quần áo màu đỏ.”

      “Ngay cả trâm cài đầu, túi tiền, khăn tay cũng được có màu đỏ.”

      “Lúc trước muội cũng nghĩ giống những người khác, cho rằng Thái Tử ca ca chỉ đơn giản à thích màu đỏ mà thôi.”

      Khóc vô cùng đáng thương, nghẹn miệng, lại có chút ủy khuất “Nhưng mà tỷ tỷ mặc váy đỏ kia vì sao tại có thể mặc đồ màu đỏ? Hơn nữa lại là Thái Tử ca ca tự tay vẽ, còn vẽ nhiều như vậy…”

      Cho nên, tại là A Đoàn ghen với A Đoàn trước kia? Hóa ra là nguyên nhân biết nen khóc hay nên cười này, Ngô Đồng cuối cùng cũng cảm nhận được cái gì gọi là buồn quá độ vui quá độ.

      Thân mình lập tức mềm nhũn, nhìn A Đoàn ánh mắt còn hồng hồng “Vậy vì sao hỏi ta, muốn chạy về nhà tự mình khó chịu sao?”

      Nghe được những lời này A Đoàn càng ủy khuất, nước mắt lại chảy ra.

      “Muội dám.”

      “Là muội tự tiện xông vào thư phòng, lần trước An Dương công chúa xông vào thư phòng của Hoàng thượng bị Hoàng hậu nương nương dạy dỗ rất lâu.”

      Ngô Đồng chỉ có thể bóp trán “Ta với nàng, việc gì cũng có thể hỏi ta, đều có thể với ta, lời mẫu hậu với An Dương, nàng cần nghe.”

      “Nhưng mà đấy là ca ca vừa mới , phải là trước kia!” A Đoàn đúng lý hợp tình phản bác.

      Vừa rồi còn khóc như vậy, bây giờ tính tình là từ đâu tới? Ngô Đồng đưa tay dịu dàng xoa loạn lên đỉnh đầu A Đoàn.

      “Chỉ có nguyên nhân, còn nguyên nhân khác ?”

      Ngô Đồng chỉ tùy tiện hỏi, kết quả lại phát ánh mắt của A Đoàn nhìn sang bốn phía, mày nhướng lên “ mau.”

      A Đoàn nhắm hai mắt lại, khai báo toàn bộ “Muội cảm thấy quần áo màu đỏ rất đẹp, muội cũng muốn mặc, nhưng mà muội biết Thái Tử ca ca thích, nên muội dám .”

      “Hơn nữa, vì sao nàng có thể mặc, muội lại thể mặc!”

      Chân mày vặn xoắn chặt, hai má phồng lên cực kỳ giống chú sóc ăn vụng.

      Đúng là A Đoàn kiếp này ghen với A Đoàn kiếp trước, nhà đầu ngốc, mặc kệ như thế nào, đều là nàng, cũng chỉ có nàng, nhưng mà, mi mắt cụp xuống suy nghĩ lúc, khóe miệng cong lên bất đắc dĩ, lại nâng mắt thỏa hiệp “ rất thích màu đỏ sao? Muốn mặc quần áo màu đỏ?”

      A Đoàn còn cúi đầu hờn dỗi, nghe vậy rầu rĩ lên tiếng.

      Lại đưa tay xoa đầu A Đoàn “Nếu nàng thích mặc, về sau hạn chế nàng nữa.”

      sao?” A Đoàn ngạc nhiên ngẩng đầu, ánh mắt sáng kinh người. lần nữa nhận được câu trả lời khẳng định của Ngô Đồng, ánh mắt còn sưng vì cười mà cong lên. Vừa khóc vừa cười, là làm người khác vừa bất đắc dĩ vừa đau lòng. Ngô Đồng đột nhiên đưa ngón út gấp khúc, làm tư thế móc ngoéo.

      A Đoàn nghiêng đầu hiểu, cũng đưa ngón út của mình ra.

      “Ta , bất kể có chuyện gì nàng cũng có thể hỏi ta. Nhìn vào việc tỷ tỷ mặc váy đỏ này ta biết nên như thế nào với nàng. Ta hứa với nàng, chờ nàng trưởng thành, ta nhất định đem đầu đuôi chuyện này cho nàng biết, bây giờ nên vì chuyện này mà tự mình hờn dỗi được ?”

      Từ trước giờ những gì Thái Tử ca ca được đều làm được, điều này A Đoàn tin tưởng chút nghi ngờ. Nếu Thái Tử ca ca như vậy, việc tỷ tỷ váy đỏ bây giờ tạm quên .

      Dù sao An Dương cũng , nàng trước sau gì cũng được mặc quần áo của tân nương tử. Hơn nữa trong bức tranh vị tỷ tỷ kia hướng vào điện bốc cháy mà , có lẽ tỷ ấy còn sống nữa đúng ?

      Gật đầu “Được!”

      Xét thấy A Đoàn có tiền lệ, Ngô Đồng lần nữa lên tiếng “ được gạt ta, để ta phát nàng lại gạt ta, ta cho muội mặc quần áo đỏ nữa.” A Đoàn giơ tay thề “Muội hứa, từ nay về sau gạt ca ca nữa!” Lúc này Ngô Đồng mới miễn cưỡng gật đầu, miễn cưỡng tin nàng lần nữa.

      việc được giải quyết, trong đầu A Đoàn lên thân ảnh của Hứa Tiêu Nhiên.

      Dừng chút, lại đem chú ý đặt lá sen mà A Đoàn kéo lại gần, nhìn ánh mắt của nàng nghiêm túc “Tuy rằng nàng ở trong cung, nhưng mà phụ thân nàng, mẫu thân nàng, các ca ca của nàng đều là những người thân thiết nhất của nàng, là người nhà của nàng. Người nhà với nhau, có thể cãi nhau, có thể tùy hứng nhưng mà được giấu giếm, làm họ lo lắng.”

      “Lần này ta đến đây, là do các ca ca của nàng cho ta biết.”

      “Nàng cho rằng nàng giấu rất giỏi, ra bọn họ đều biết.”

      Ánh mắt A Đoàn mở to, qua lúc lâu mới lắp bắp “Vậy…vì sạo họ hỏi muội?”

      Ngô Đồng đưa tay vuốt mặt nàng, tràn đầy chiều “Nha đầu ngốc, nếu bọn họ nhìn ra đương nhiên hỏi nàng. Biết nàng muốn họ lo lắng, làm sao bọn họ có thể hỏi muội chứ? Đành phải tìm ta làm cứu binh. Cho nên, về sau nên làm vậy, người ngốc giả vờ cũng giống.”

      “Về sau có việc gì hoặc gặp khó khăn, nếu có ta bên cạnh, nàng có thể cho các ca ca của nàng biết, phải sợ phiền đến họ. Bọn họ là ca ca của nàng, vì nàng giải ưu là việc bọn họ nên làm. Nàng cho bọn họ làm việc, bọn họ càng vui vẻ.

      nên giấu trong lòng mình, được ?”

      A Đoàn cúi đầu mím môi, lâu sau mới nhàng lên tiếng trả lời “Muội biết rồi, về sau thế nữa.”

      “A Đoàn nhà ta nghe lời.” Ngô Đồng ôm A Đoàn vào ngực, mặt kề mặt.

      Hai người ở trong hồ chơi chút buổi trưa, trời chiều ngả về tây mới trở về, đuôi thuyền chở đầy lá sen và đài sen. Đó đều là do tự tay A Đoàn hái xuống, là mang về cho các ca ca để “Đền bù.” Giang Vạn Lí vẫn chờ bờ, mãi mới nhìn thấy hai người trở lại, bận rộn nghênh đón.

      Xuống thuyền kịp lời nào với A Đoàn, cùng Ngô Đồng thầm vài câu.

      Ngô Đồng nhướn mày, gật đầu tỏ vẻ biết.

      Đưa tay bế A Đoàn việc hướng ngoài cửa ra, vừa vừa “Ta còn có việc phải lập tức hồi cung, thể cũng nàng dùng bữa tối. Ta để Tiểu Giang công công đưa nàng về nhà, nàng ở nhà ngoan ngoãn, qua hai ngày nữa ta lại đến thăm nàng được ?”

      Tình huống như này A Đoàn gặp rất nhiều, thường xuyên chơi Thái Tử lại có việc phải . Hôm nay chơi với mình buổi chiều, A Đoàn thỏa mãn rồi, dứt khoát trả lời “Được, Thái Tử ca ca trở về cẩn thận.”

      ngoan!” Ngô Đồng cúi đầu hôn trán A Đoàn cái.

      Ôm người ngồi vào xe ngựa, dặn dò vài câu mới rời . Đột nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu hỏi “Đúng rồi, lúc xế chiều nàng vì sao khóc lợi hại như vậy, có phải tại lúc đấy ta hung dữ với nàng ?”

      Vong ân phụ nghĩa? Tuy rằng lúc ấy hung dữ, nhưng mà nha đầu này cũng cần khóc thành như vậy.

      A Đoàn trừng mắt “Ca ca muốn nghe hay dối?

      “Đương nhiên là .”

      A Đoàn nhướng mày, suy nghĩ cẩn thận lúc, nét mặt rất rối rắm “Muội cũng biết thế nào, chỉ là cảm thấy nét mặt của Thái Tử ca ca lúc đó đáng sợ, giống như có hồn? Toàn thân có cảm giác như muốn điên rồi, hơn nữa ánh mắt cũng đều đỏ lên…”

      Hóa ra thời điểm mình mất khống chế chính là như vậy? Ngô Đồng cười , nhận lỗi với A Đoàn “Xin lỗi, về sau dọa nàng như vậy nữa.”

      có, có!” A Đoàn vội phẩy tay “Là muội đúng, lần sau dám nữa.” A Đoàn đem tất cả những gì phát sinh quy về mình.

      Cứ để nàng cho là như vậy , việc này chờ khi nàng trưởng thành có cơ hội. Ngô Đồng cười cười, xoay người xuống khỏi xe ngựa. Đưa mắt nhìn Giang Vạn Lý hộ tống A Đoàn trở về, cho đến khi nhìn thấy xe ngựa nữa mới xoay người lên ngựa. Kéo dây cương nhưng lại lập tức xuất phát, chỉ là nhìn trời xuất thần.

      tại ánh nắng chiều đầy trời, màu ánh nắng chiều che kín bầu trời, cả mảng màu đỏ. Ánh mắt chói lúc Ngô Đồng mới cúi đầu, làm quen vài năm, vẫn làm quen được với màu đỏ, luôn có vết sẹo.

      “Đúng vậy, ta điên rồi, ta sớm điên rồi, lúc nàng chết ta điên rồi…”
      Last edited: 3/8/17

    3. Tống Thiên Ân

      Tống Thiên Ân Well-Known Member

      Bài viết:
      25
      Được thích:
      1,185
      CHƯƠNG 32
      Editor: Tống Thiên Ân
      Beta: Hằng Lê

      " trước với ta chạy về nhà chơi, hừ hừ, ngươi mang ta theo, ta tự mình đến là được!" An Dương xuống kiệu, hoạt bát vào trong. Vừa vừa hô "A Đoàn, A Đoàn, ta đến rồi, ta đến tìm ngươi chơi!"

      Trần thị nghe được tin liền vội vàng ra đón.

      "Thỉnh an An Dương công chúa."

      Vừa dứt lời An Dương chạy tới trước mặt tự tay nâng Trần thị lên, miệng cũng bắt đầu hoạt động ngừng " cần đa lễ, cần đa lễ, A Đoàn đâu, ta đến tìm nàng chơi!" Đôi mắt to đảo khắp bốn phía, chỉ thấy Trần thị cùng Hứa Tĩnh Ngữ, Hứa Tâm Dao, thấy bóng dáng A Đoàn đâu.

      "Chẳng lẽ A Đoàn còn ngủ?"

      đợi Trần thị trả lời thẳng vào bên trong.

      "Ta gọi nàng dậy!"

      "Công chúa xin dừng bước." Trần thị liền bước lên trước đem người giữ lại. An Dương công chúa tính tình hoạt bát, thực là tiểu nương sôi nổi. "Công chúa đến đúng lúc rồi, Thái tử điện hạ mang A Đoàn ra ngoài rồi, cũng mang chỗ nào."

      "Chắc bữa tối trở về, hay công chúa ở lại chơi lát?"

      Mắt An Dương trừng lớn, miệng cũng mở to ra, bộ dạng thể tin được. hồi lâu sau mới có phản ứng, dậm chân mắng "Ca ca cái đồ trứng thối này, quá bất công rồi, chỉ biết mang mình A Đoàn chơi!" Mặt tràn đầy lửa giận, cái miệng vểnh lên. Hôm nay tìm được A Đoàn, cũng tìm được ca ca, còn tưởng rằng bận, ai ngờ sớm mang A Đoàn chơi rồi!

      Mấy năm nay Trần thị thường xuyên tiến cung, Trần thị là mẫu thân A Đoàn nên An Dương cũng rất thân với nàng, có mất tự nhiên. Trần thị buồn cười ngồi xuống trước mặt An Dương, nhàng kéo tay nàng trấn an "Lát nữa A Đoàn trở về ta cho nàng biết lần sau nhất định mang công chúa chơi cùng, công chúa đừng tức giận nữa có được ?"

      Tình huống hôm nay đối với Trần thị rất quen thuộc. Lần đầu gặp phải còn lo lắng biết An Dương và A Đoàn vì Thái tử mà có khoảng cách hay , kết quả là An Dương chỉ nhanh mồm nhanh miệng, giận nhanh quên nhanh, chưa đầy nửa canh giờ chạy tìm A Đoàn chơi rồi.

      An Dương cực kì ủy khuất, nhào vào trong ngực Trần thị ngừng cựa quậy làm nũng.

      Ca ca trứng thối, A Đoàn xấu xa!

      Hứa Tâm Dao đứng ở bên cạnh mực im lặng, ngoại trừ thời điểm hành lễ còn chuyện, thời gian còn lại đều đứng lẳng lặng ở bên cạnh. Quan hệ của tam muội cùng An Dương công chúa rất tốt, đó là điều mọi người đều biết. Hai người cùng nhau lớn lên, Quốc công phủ An Dương công chúa cũng đến rất nhiều lần.

      Ghen tị sao? Thời điểm ban đầu thực có, nhưng càng về sau càng nhạt dần. đúng, chính xác mà suy nghĩ cẩn thận, ghen tị khống chế được, nhưng cũng chỉ là ghen tị. Dù sao người sao người ta cũng là công chúa, là bảo bối tay Hoàng hậu nương nương, tam muội dù có lợi thế cao nhưng cũng thể đánh đồng cùng nàng ấy được.

      Nhũ mẫu sai, bản thân mình thể đoạt bất cứ thứ gì của tam muội, hơn nữa những thứ đó vốn dĩ thuộc về mình.

      Tầm mắt rũ xuống che mất suy nghĩ của Hứa Tâm Dao. Tay khẽ đưa lên vuốt ve khối ngọc bội đeo cổ, chạm vào thực ấm áp.

      Hứa Tĩnh Ngữ bên đứng nhìn bộ dạng thân mật của Trần thị cùng An Dương. Từ lúc An Dương công chúa tiến vào cũng thèm nhìn mình lần. Hừ, quả nhiên là lực chú ý đều dành cho tiểu hài tử, công chúa sao, còn phải cũng giống như đám tiểu nhân kia sao, mắt chó coi thường người! như vậy mà biết những thứ này.

      như vậy mà cũng tinh quái!

      An Dương náo loạn hồi lâu mới dừng, Trần thị để nàng ngồi tháp , chính mình lại lấy khăn tay lau mồ hôi mặt cho nàng. An Dương thực nhàm chán, miệng cong lên, chân ngừng đá qua đá lại, bộ dạng nhàm chán đến cực độ. lát lại nhìn ra bên ngoài, lát lại nhìn ra bên ngoài. Mặt trời tắt nắng rồi mà sao A Đoàn vẫn chưa có trở lại...

      Miệng nhếch lên, muốn khóc rồi.

      Hứa Tĩnh Ngữ lúc này tiến lên bước, cười ôn nhu hỏi "Công chúa thích cưỡi ngựa?"

      An Dương hôm nay có mặc kỵ trang, chỉ là bên hông có đeo cái roi ngựa , xem như thắt lưng. An Dương có nhiều nhất là roi ngựa, dường như tất cả quần áo đều có cái roi ngựa để phối cùng. An Dương nâng mí mắt lên liếc Hứa Tĩnh Ngữ cái, vì nàng ta nịnh nọt mà cao hứng.

      Chẳng qua là giọng có chút miễn cưỡng "Ừm."

      Thanh yếu ớt vô lực, ràng là trả lời qua loa.

      Hứa Tĩnh Ngữ làm như biết, nét mặt lại càng nhu hòa, tiếp tục tiến lên thêm bước, sóng mắt như nước "Thần nữ cũng thích cưỡi ngựa lâu rồi, công chúa lớn chút nữa có thể thư viện, ở đó có rất nhiều tỷ muội thích cưỡi ngựa, đến lúc đó cưỡi cùng công chúa, nhiều người mới náo nhiệt."

      An Dương bình tĩnh nghiêng đầu nhìn Hứa Tĩnh Ngữ, nhìn ra hỉ nộ.

      Đột nhiên nở nụ cười, hào khí "Đó là đương nhiên, nữ nhân cũng có thể tự tại, ai chỉ có nam nhân mới có thể thoải mái tự tại?"

      Hứa Tĩnh Ngữ lập tức phụ họa "Đó là đương nhiên, công chúa thân phận tôn quý, nam nhân trần tục có thể so sánh với Người sao."

      Trong mắt lên đắc ý, chỉ là tiểu nha đầu, cho dù cảnh giác đến đâu chỉ cần hơi tán dương liền tự cắn câu rồi. Đột nhiên cả người rùng mình, ngẩng đầu lên thấy Trần thị lạnh lùng nhìn mình. Trong lòng bỗng nhiên rất kì lạ, vừa sợ hãi lại vừa hưng phấn. Sợ, sợ ta đoạt tỷ muội tốt của con ngươi sao?

      Trần thị nhìn thấy trong mắt Hứa Tĩnh Ngữ tràn đầy khiêu khích cũng để trong lòng. Nàng ta thích thế nào kệ nàng ta , dù sao mình cũng là mẹ cả có trách nhiệm, nàng ta biết quý trọng cũng đừng trách mình. Dù sao nàng cũng gây ra phiền phức gì, quan trọng nhất lại nằm trong tay mình.

      Cũng cảm thấy hơi đáng tiếc, dù sao cũng là huyết mạch của Hứa gia, dù là thứ nữ cũng là con của lão gia, thể coi nàng như Trương thị mà đối phó được, lão gia biết rất thất vọng.

      Chẳng qua cũng sao, đợi ngày nàng tự tìm đường chết là được.

      Nuôi nàng ta như phế nhân? A, còn cần mình động thủ sao, tự nàng ta sớm làm mình trở thành phế vật rồi.

      Trần thị để ý đến Hứa Tĩnh Ngữ, ngược lại lại kéo Hứa Tâm Dao ngồi xuống, cùng nàng chuyện, hoàn toàn đem Hứa Tĩnh Ngữ vứt ra sau đầu. Hứa Tĩnh Ngữ thấy Trần thị gì liền cho rằng nàng né tránh, đắc ý trào dâng nhưng cũng cố gắng nhịn xuống, vẫn duy trì bộ mặt nịnh nọt An Dương.

      "Ở chỗ này thực có gì thú vị. Nhà của thần nữ cũng có hồ, tuy bây giờ nắng có chút hại cho sức khỏe nhưng hai bên bờ liễu rủ xuống có thể che nắng, ở hồ còn có gió thổi, là nơi tốt để hóng mát."

      "Thần nữ mang công chúa ra đó hóng mát nhé?"

      An Dương vẫn nghiêng đầu nhìn Hứa Tĩnh Ngữ, tuy lúc này vẫn cũng nhau cười bình thường nhưng lần này lời ra lại làm cho Hứa Tĩnh Ngữ trở tay kịp.

      "Chỉ bằng ngươi?"

      "Ngươi có tư cách gì mang Bổn công chúa chơi?"

      "Nếu phải nể mặt A Đoàn, ngươi cho rằng Bổn công chúa chuyện với loại người như ngươi?"

      Ngay cả A Đoàn chỉ qua chỗ Hoàng hậu lúc ban ngày cũng biết những nữ nhân càng ôn nhu càng thể tin, huống hồ An Dương ngày đêm ở cùng Hoàng hậu, đối với loại nữ nhân này càng thêm chán ghét, đặc biệt khi phải chứng kiến mẫu hậu ngày đêm chờ đợi phụ hoàng, An Dương vừa nhìn thấy loại nữ nhân liền hận thể hung hăng cho tát.

      Nể mặt mũi A Đoàn nên mới cùng nàng ta so đo, nếu giờ này đến mặt mũi của nàng ta cũng còn!

      Mặt Hứa Tĩnh Ngữ thoáng cái liền chuyển sang màu trắng, khiếp sợ lùi về sau mấy bước, biếu tình thể tin nhìn An Dương, hoảng sợ nên lời. Nàng ta nhanh chóng quỳ xuống, thân thể cũng bắt đầu run run "Thần nữ tự biết thân phận hèn mọn, thực nên hy vọng có được chú ý của công chúa, nhưng thần nữ chỉ muốn thấy công chúa vui vẻ."

      Bộ dạng khóc lê hoa đái vũ, rất đáng thương.

      "Nếu như vậy làm công chúa tức giận, mong công chúa trách phạt..."

      Trần thị ở bên cạnh xem diễn, lấy lùi làm tiến sai, có thể thể lòng trung thành của mình. Gật đầu, cũng tệ lắm, đáng tiếc áp dụng lên sai đối tượng rồi. An Dương tới trước mặt Hứa Tĩnh Ngữ dừng lại, tuổi tuy còn nhưng vẫn rất bình tĩnh.

      "Tốt, ngươi muốn trách phạt, vậy Bổn công chúa thanh toàn cho ngươi."

      A Đoàn cầm tay cái lá sen to từ xe ngựa nhảy xuống, cười híp mắt hướng Giang Vạn Lí "Ta về đến nhà, Tiểu Giang công công ngươi cũng mau trở về , Thái tử ca ca chờ ngươi lâu rồi, cần đưa ta vào tận nhà đâu!" Thái tử ca ca bận rộn, Tiểu Giang công công chắc chắn cũng muốn theo, đối với A Đoàn thành thói quen.

      Giang Vạn Lí cũng từ chối, dù sao cũng đưa đến cửa nhà rồi, chuyện gì còn có thể xảy ra chứ. Phân phó người mang đài sen cùng lá sen vào, sau đó tạm biệt A Đoàn "Nô tài phải trước, nương ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, lúc nào muốn hồi công phái người đến trước tiếng, nô tài đến đón ngài!"

      "Ta biết."

      A Đoàn cầm lá sen, tựa như cầm vật quý giá chạy nhanh vào đại sảnh, người chưa đến nghe thấy tiếng.

      "Mẫu thân, người xem con mang cái gì về này!"

      Trước cửa có nha hoàn, A Đoàn mềm mại chạy vào, khuôn mặt tươi cười như bông hoa . Chỉ là vừa vào đến đại sảnh liền ngây người. "An Dương sao ngươi lại tới đây?" Hỏi xong mới cảm thấy khí có chút kì lạ, người quỳ là ai? thêm hai bước nữa mới nhìn là Hứa Tĩnh Ngữ.

      mặt đều là nước mắt.

      Thấy A Đoàn về cũng chuyện, ngược lại càng khóc dữ dội hơn, thân mình giật giật, lộ liễu đem mấy vết roi tay ra.

      Da Hứa Tĩnh Ngữ vốn trắng nõn, mấy vết roi sưng đỏ cánh tay càng thêm ràng, nhìn mà giật mình.

      " xảy ra chuyện gì?"

      Sắc mặt An Dương có chút đỏ, ném roi trong tay , trực tiếp bất mãn "Ta chờ ngươi lâu như vậy, sao giờ ngươi mới về!" Đôi mắt mở lớn, mặt nét vui. A Đoàn hiểu, trực tiếp đáp lại "Ngươi hôm nay ngươi muốn đến đây, ngươi cũng có phái người đến trước tiếng a!"

      Sau đó để ý đến bất mãn của An Dương, đưa tay ra chỉ vào Hứa Tĩnh Ngữ quỳ mặt đất.

      "Đây là ngươi đánh?"

      An Dương khoanh tay trước ngực quay đầu , thèm nhìn A Đoàn.

      Hừ!

      Hứa Tĩnh Ngữ nằm rạp mặt đất đột nhiên động đậy, thò tay bắt lấy cổ chân A Đoàn. Thanh yếu ớt vô lực, còn miễn cưỡng cười " sao, chỉ tại tỷ có quy củ, tam muội nên trách công chúa, đều là lỗi của tỷ, đừng vì tỷ mà hiểu lầm công chúa."

      Vừa vừa run, giống như hành động ban nãy làm hao hết khí lực của nàng ta vậy, cẩn thận lại động tới vết thương, bắt được cổ chân A Đoàn nữa, chỉ nằm rạp mặt đất.

      A Đoàn chớp chớp mắt nhìn, ngẩng đầu lên nhìn An Dương mở to mắt, là phục, là ủy khuất, còn viết ràng đó là nếu tin nàng, nàng liền bao giờ chơi cùng ngươi nữa! Trực tiếp cầm lá sen đưa tới, An Dương hiểu nàng có ý gì nhưng vẫn cầm lấy.

      Mắt A Đoàn hơi cong lên, khẽ cười "Tự tay ta hái đấy! Còn mang về rất nhiều đài sen cho ngươi ăn nữa."
      Last edited: 6/8/17

    4. AChu

      AChu Well-Known Member

      Bài viết:
      713
      Được thích:
      2,483
      ra tên ngu ngốc phải Tâm Dao
      mà là Tĩnh Ngữ nha
      ai ya, nữ phụ này sống yên cũng thọ rồi

    5. A Sa Bảo Bối

      A Sa Bảo Bối New Member

      Bài viết:
      2
      Được thích:
      3
      Ôi hay quá hóng quá, thấy tội quá mà :yoyo23::yoyo23: nhưng mà sao, ai biểu kiếp trước đối xử chị tốt nàm chi :yoyo19: chịu ngược tiếp nhen ~~:yoyo51:
      Hân Pi Sà thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :