1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cưng Chiều Thê Tử Bảo Bối_ Mạt Trà Khúc Kỳ (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. biu~biu~biu

      biu~biu~biu Well-Known Member

      Bài viết:
      99
      Được thích:
      5,093
      Chương 60

      Về phía Lục Lưu nhìn xe ngựa của Trấn Quốc Công phủ rời , nhìn thêm chốc lát, liền chuyến đến hoàng cung.

      đến Ngự Hoa Viên, Lục Lưu từ xa nhìn thấy phía trước vô cùng náo nhiệt, mơ hồ còn có tiếng chim hót réo rắt. Nam tử trẻ tuổi chơi đùa và cho chim ăn, người mặc bộ hoàng bào có thêu ngũ trảo kim long, khuôn mặt tuấn tú trắng nõn như ngọc nở nụ cười rực rỡ, nhìn cực kì vui vẻ.

      Chính là Cảnh Huệ Đế.

      Mà bên cạnh Cảnh Huệ Đế, nữ tử mặc cung trang màu đỏ thêu những cánh hoa cúc bằng tơ vàng, đầu mang bộ trâm Kim bộ diêu, là đương kim Trang thái phi. Trang thái phi từ khi mẹ ruột của Cảnh Huệ Đế Hiếu Chiêu Thái Hậu, cũng chính là Vinh phi ngày trước sau khi bệnh chết, đem Cảnh Huệ Đế cùng Minh Hà trưởng công chúa hai tỷ đệ về cung nuôi dưỡng. Sau khi Cảnh Huệ Đế kế vị, Trang phi ngày xưa đương nhiên thành Trang thái phi, Cảnh Huệ Đế cũng xem Trang thái phi như mẹ ruột, cực kì hiếu thuận. Lúc này Trang thái phi cùng cháu đến thăm Cảnh Huệ Đế, Cảnh Huệ Đế lập tức liền buông đống tấu chương chồng chất, trêu chim họa mi làm vui lòng Trang thái phi.

      Trang thái phi năm nay chỉ khoảng ba mươi tuổi, dáng vẻ đoan trang thanh nhã, bởi vì thân thể có chút yếu đuối, nên người luôn có khí chất dịu dàng mềm mại, bình thản ôn nhu.

      Cảnh Huệ Đế làm nũng nhìn Trang thái phi : "Mẫu phi người nhìn này, chim họa mi thú vị lắm đúng ? Vĩnh Thọ Cung của Mẫu phi quá quạnh quẽ, nên nuôi mấy đứa nhóc ầm ĩ này, sáng sớm thức dậy chơi đùa với nó chút, bảo đảm tâm tình của mẫu phi cả ngày đều vui vẻ."

      Trang thái phi lại chỉ cười cười.
      Bên trong lồng chim bằng gỗ tử đàn nạm vàng, tiếng chim hót du dương uyển chuyển, hai bên khoé mắt của chú chim có hàng lông mi trắng kéo dài đến phần cổ, hình dạng giống như mày ngài, đó cũng chính là lai lịch và tên của chú họa mi.

      : "Hằng nhi biết mẫu phi thích ồn ào, nếu nuôi mấy con chim này, cuộc sống ngày thường của ta còn yên ổn nữa."

      Cảnh Huệ Đế huýt sáo mấy tiếng với hoạ mi : "Trẫm lại thích bé con này......" , Nguyên Phúc hầu bên cạnh Cảnh Huệ Đế , "Hoàng Thượng, Tuyên Vương đến."

      Biểu ca đến rồi!

      Cảnh Huệ Đế lập tức đem lồng chim đưa cho Nguyên Phúc, thấy Lục Lưu thẳng về hướng này, nở nụ cười tươi rói bước đến: "Đường huynh." Giọng điệu cực kì thân mật, hề có vẻ cao ngạo của đế vương.

      Lục Lưu sải những bước dài đến, nghiêng người hành lễ với Cảnh Huệ Đế cùng Trang thái phi.

      Bên cạnh Trang thái phi còn có tiểu nương mặc chiếc váy lụa màu hồng ngọt ngào. Tiểu nương khoảng chừng mười bốn mười lăm tuổi, chải tóc Tùy vân kế (1), làn da trắng nõn, bộ dáng đoan chính thanh tú, đôi mắt hạnh vừa to vừa tròn, long lanh ánh nước.

      (1) Kiểu tóc Tùy vân kế: [​IMG]

      Tiểu nương này chính là Thất tiểu thư của Trần phủ -- đích tôn nữ Trần Ngưng Kiều.

      Mẫu thân của Trần Ngưng Kiều là tỷ tỷ ruột của Trang thái phi, Trang thái phi có con, dưới gối ngoài Cảnh Huệ Đế cùng Minh Hà trưởng công chúa ra cũng chỉ có mỗi đứa cháu này, Trần Ngưng Kiều cũng thường tiến cung để hầu chuyện với bà.

      Trần Ngưng Kiều thong thả ung dung tiến lên, chiếc váy lụa màu hồng ngọt ngào, viền chỉ bạc, làn váy uốn lượn, cử chỉ ưu nhã hành lễ, thanh ngọt ngào trong vắt: "Thần nữ thỉnh an Vương gia."

      Lục Lưu nhàn nhạt nhìn lướt qua, đôi môi mỏng khẽ mở: " cần đa lễ."

      Vẫn vẻ lạnh nhạt như dự kiến, mặt Trần Ngưng Kiều có chút mất mát, nhưng lập tức liền khôi phục thần thái bình thường, ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh Trang thái phi, ngẫu nhiên ngước mắt đánh giá nam tử tuấn mỹ cao lớn trước mắt. Người ta đồn đại rằng vị Tuyên Vương này tàn nhẫn độc ác bất cận nhân tình, nhưng cố tình lại mang dáng vẻ như thiên tiên giáng trần. Trần Ngưng Kiều mười bốn, qua năm mười lăm, giờ trong nhà mai mối cho nàng, nhưng chọn tới chọn lui vẫn chưa chọn được người vừa ý. Nhìn trộm vài lần, mặt Trần Ngưng Kiều ửng đỏ, xinh đẹp như đoá hải đường giữa ngày xuân.

      Trang thái phi nhìn thấy tất cả, khóe miệng khẽ nhếch, trong lòng chủ ý.

      Biết Tuyên Vương cùng Hoàng Thượng có việc thương lượng, Trang thái phi quay sang Cảnh Huệ Đế kiên nhẫn dặn dò quan tâm, liền mang theo cháu quay về Vĩnh Thọ cung của mình.
      Người rồi, Cảnh Huệ Đế mới bước đến bĩu môi phồng má với Lục Lưu: "Biểu ca thấy đó, tiểu biểu muội này của trẫm, năm nay mười bốn, với gia thế và dung mạo đó của nàng ấy, nếu làm Vương phi của huynh cũng tệ......"

      Thấy vẻ mặt lạnh lùng của nam tử trước mặt, Cảnh Huệ Đế thông minh, lập tức biết được mình lỡ lời, vội , "Được rồi, trẫm đề cập tới chuyện này nữa được chưa. Nhưng biểu ca à, trẫm khuyên huynh câu, nên cưới tức phụ sớm , cuộc đời này mới trở nên mỹ mãn."

      xong, lại nghĩ tới tiểu biểu muội thanh mai trúc mã của mình, mặt Cảnh Huệ Đế tràn ngập thanh xuân tinh thần phấn chấn. Đáng tiếc, y vẫn đành phụ tâm ý của tiểu biểu muội.
      Hàn huyên trong chốc lát, hai người dạo con đường mòn rải những hòn đá xanh trong Ngự Hoa Viên, lúc này mới đến chính .

      Cảnh Huệ Đế , "...... Bên Lễ Bộ nghi chế, biểu ca có ý kiến gì ?" thấy Lục Lưu lên tiếng, tiếp tục , "Theo trẫm cảm thấy, ra Kiều Tuần cũng tệ, tuổi trẻ tài cao."

      Lục Lưu lại nghĩ như thế, chân bước chậm lại, : "Kiều Tuần tuổi vẫn còn quá trẻ, tính tình nóng vội ổn định, nếu Hoàng Thượng muốn trọng dụng, cần phải tôi luyện thêm vài năm."

      Cảnh Huệ Đế vốn cũng có chủ ý gì, chỉ là nghĩ đến hôm qua biểu ca đến Kiều phủ mừng thọ Kiều thái phó, lúc này mới nghĩ, nếu Kiều Tuần là cháu đích tôn của Kiều thái phó, vậy bằng chọn -- ngờ biểu ca cũng có ý này.

      Cảnh Huệ Đế chưa bao giờ hoài nghi bất cứ ý kiến nào của biểu ca, nên lập tức gật đầu tán đồng: "Biểu ca rất có lý, là trẫm nghĩ chu toàn......" Y vuốt cằm suy tư lát, lại , "Hay là chọn Thái Kỳ . Thái Kỳ người này tuy rằng xuất sắc, nhưng cũng xem như cần cù chăm chỉ, là người thành trung hậu."

      Lục Lưu gật đầu tán đồng.



      Giang Diệu vẫn còn buồn bực vì chiếc khuyên tai. Dù sao cũng là vật riêng của nữ nhi, thể rơi vào tay nam nhân được. Nhưng nếu người nọ là Lục Lưu, hiểu sao nàng lại có niềm tin kỳ lạ với người này.

      Nhưng tin là tin, nếu khuyên tai ở trong tay Lục Lưu, nàng phải lấy về mới được.

      Nhưng gần đây, Kiều Thị lại cho phép Giang Diệu ra cửa.

      Thẳng đến hôm nay, Giang Thừa Hứa nửa đêm sốt cao ngừng, là bị nhiễm phong hàn, Giang Diệu sau khi đến thăm Nhị ca bị bệnh xong, mới nghĩ nên tìm Tiết Kim Nguyệt. Giang Diệu biết như vậy là tốt. Nhưng cũng bởi vì đời trước Tiết Kim Nguyệt là Nhị tẩu tẩu của nàng, cho nên ở trong lòng Giang Diệu, nàng tin Nhị ca thực khi dễ tiểu nương ấy.

      Nhị ca thường ngày ít , nhưng sinh bệnh, lại rất cần người quan tâm, đặc biệt là người mình thích quan tâm mình.

      Giang Diệu lấy danh nghĩa là mua mứt hoa quả cho Nhị ca, quấn quýt đến khi Kiều Thị phải gật đầu đồng ý, đến cửa hàng mứt ở phố Trường Hưng.

      Trước khi ra cửa, còn cố ý nhờ người báo tin cho Tiết Kim Nguyệt.

      Nhị ca của nàng nhìn có vẻ lạnh như băng, đứng ở trước mặt y lại luôn có cảm giác an toàn, nhưng đường đường là nam nhân cao lớn oai hùng như thế lại cực kì sợ đắng, mà mỗi lần bị bệnh đều phải uống thuốc, lại chẳng khác gì tiểu nương, phải chuẩn bị sẵn mứt hoa quả.

      Còn nàng ngược lại, từ mang danh là ấm sắc thuốc, uống thuốc tựa như uống nước sôi, hề nhíu mày xíu nào.

      Vào cửa hàng, Giang Diệu chọn mứt, liền thấy bên ngoài có nam nữ đến.

      Bước vào là nam tử tuổi còn khá trẻ, người mặc bộ y phục màu thiên thanh, cao cao gầy gầy, hàng mày rậm hếch xéo đến chân tóc, khí chất phong lưu, chính là Giang Thừa Hàn, con kế thất ở chi thứ ba của Trấn Quốc Công phủ. Giang Thừa Hàn là do Tạ di nương sinh ra, khi còn bé thông minh lanh lẹ, Giang tam gia vốn thuộc loại người ai cả đường , nên cực kì sủng ái đối với đứa con trai này, mà con trai này của ông lại thông minh, nên gần như ông cưng chiều y đến cực điểm.

      Nhưng Giang Thừa Hàn này lại cực kỳ giống Giang tam gia, trời sinh tính phong lưu, sớm biết mùi vị nữ nhân, tại nha hoàn xinh đẹp hầu bên cạnh y, ai cũng đều bị y phá thân.

      Giang Diệu có quan hệ tệ với hai biểu ca con chính thất ở chi thứ ba, nhưng với Giang Thừa Hàn lại tiếp xúc nhiều, khách sáo chào hỏi tiếng: "Thất ca."

      Tiểu nương tiếng ngọt trong dễ nghe, làm Giang Thừa Hàn hớn hở cười tươi.

      Tuy mấy năm gần đây, quan hệ giữa Giang tam gia và Giang Chính Mậu được tốt, hơn nữa Tạ di nương cũng có vài phần oán hận Kiều Thị, theo lý mà , Giang Thừa Hàn cũng nên thích Giang Diệu. Nhưng hoàn toàn ngược lại -- Giang Thừa Hàn cũng giống như các vị huynh trưởng khác trong phủ, cực kì thương biểu muội Giang Diệu này.

      Giang Thừa Hàn bước đến, đôi mắt đào hoa như mỉm cười, : "Diệu Diệu cũng ở đây à. Mua mứt sao? Thích cái gì, hôm nay Thất ca mời."

      Giang Thừa Hàn khách sáo, nhưng mấy món mứt này cũng đáng giá là bao, Giang Diệu đương nhiên cũng làm ra vẻ, thoải mái hào phóng chọn mấy thứ, sau đó nhìn sang Giang Thừa Hàn : "Cám ơn Thất ca."

      Giang Thừa Hàn gật gật đầu, lúc này mới vỗ đầu cái, phảng phất như quên mất chuyện gì quan trọng, hướng sang tiểu nương bên cạnh cùng y vào đây : "Nhìn thấy Diệu Diệu, ta liền quên mất tiểu di mẫu, cửa hàng mứt này mùi vị tệ, di mẫu có thể nếm thử xem."

      Di mẫu của Giang Thừa Hàn, ngoài đứa em ruột của Tạ di nương là Tạ Nhân, còn ai vào đây?

      Giang Diệu cũng nghĩ tới, Tạ Nhân lại trở về. Nhưng lúc trước Giang Diệu vẫn nghe được ít tin tức, giờ Tạ Nhân cũng đến tuổi đính thân, Tạ di nương tất nhiên nghĩ biện pháp giúp Tạ Nhân tìm nhà chồng có tiếng tăm, ngày sau tỷ muội lui tới cũng tiện hơn. Giang Diệu nhàn nhạt nhìn lướt qua, nhìn Tạ Nhân quần áo thanh lịch, đồ trang sức đơn giản, lẳng lặng đứng ở đằng kia, xinh đẹp phảng phất như đóa hoa lan nơi thanh vắng, làm người vừa nhìn thể rời mắt.

      ...... Nhưng ra cũng khác gì ở kiếp trước.

      Tóm lại là tuổi lớn hơn chút, thiếu kiên nhẫn giống như khi còn bé, Tạ Nhân hướng sang nàng lễ phép mỉm cười gật đầu: "Giang tiểu thư."

      Giang Diệu cũng kêu tiếng: "Tạ nương."

      Giang Diệu muốn ở chỗ này chờ Tiết Kim Nguyệt, Giang Thừa Hàn cùng Tạ Nhân mua mứt liền rời .

      Hai người mới ra ngoài, Tiết Kim Nguyệt liền bước vào.

      Trí nhớ của Tiết Kim Nguyệt ra cũng kém, kéo ống tay áo chỉ chỉ Tạ Nhân , giọng : "Diệu Diệu, đó phải là Tạ Nhân sao? Sao nàng ta lại quay về đây?"

      Giang Diệu giọng điệu lười biếng : "Tạ Nhân chỉ có Tạ di nương là tỷ tỷ ruột, nên nếu có quay về đây cũng là chuyện bình thường."

      Tiết Kim Nguyệt bĩu môi, : "Từ ta thích nàng ta, tại nhìn thấy nàng ta, vẫn là cảm thấy cực kì chán ghét......" Nàng thuận tay cầm viên mứt hạnh từ túi giấy trong tay Giang Diệu, ném vào trong miệng, , "Muội phải thích ăn mứt hạnh sao? Sao hôm nay lại mua?"

      Giang Diệu tìm lí do để mở miệng đây, vì thế vừa nghe Tiết Kim Nguyệt hỏi như vậy, liền thở dài thườn thượt, mày cau lại : "Nhị ca ta bị bệnh, mứt này là mua cho huynh ấy ăn, tỷ cũng biết đó, Nhị ca ta sợ nhất là đắng."

      "...... Bị bệnh?"

      Tiết Kim Nguyệt nhai mứt hạnh trong miệng, giọng hỏi, "Nhị biểu ca bị bệnh nghiêm trọng lắm ? Huynh ấy sao chứ?"

      Nghe giọng điệu đầy vẻ quan tâm đó, Giang Diệu thầm cười trộm trong lòng, cảm thấy có hi vọng, : "Hôm qua sốt rất nghiêm trọng, hôm nay vẫn còn sốt nhưng đỡ hơn, tuy nhiên giờ vẫn còn nằm ở giường...... Ai, Kim Nguyệt à, đúng lúc thế này, tỷ theo ta cùng đến thăm Nhị ca ta . Nhị ca ta thấy tỷ, chắc chắn rất vui."

      Đến gặp Nhị biểu ca à. Trong lòng Tiết Kim Nguyệt thoáng do dự chút, ngước mắt lên đối diện với đôi mắt sáng lấp lánh của Giang Diệu, ngây ngốc gật đầu : "Được, ." Trong lòng lại lo lắng, Nhị biểu ca ngày thường nhìn thể trạng khá tốt, có lẽ nghiêm trọng lắm đâu nhỉ.

      Giang Thừa Hứa ở tại Chuế Cảnh Viện, bên ngoài sân là hàng trúc xanh mát, cả sân viện tràn ngập vẻ tao nhã thanh tịnh.

      Giang Diệu mang Tiết Kim Nguyệt vào nhà, bên trong có tiểu nha hoàn mỹ mạo yểu điệu lo lắng trước sau. Nha hoàn này tên gọi Quyển Bích, là đại nha hoàn của Chuế Cảnh Viện, đem tất cả mọi chuyện trong Chuế Cảnh Viện quản lý gọn gàng ngăn nắp.

      Quyển Bích mặc bộ y phục nha hoàn thông thường màu xanh biếc, xinh đẹp giỏi giang, hành cũng tự nhiên hào phóng, thấy Giang Diệu cùng Tiết Kim Nguyệt bước vào, nhún gối hành lễ: "Tiểu thư, Tiết tiểu thư."

      Tiết Kim Nguyệt ngước mắt nhìn thoáng qua Quyển Bích. Nàng cũng phải tiểu nương hoàn toàn biết gì cả, biết rất ý nghĩa nha hoàn hầu hạ bên người là thế nào, lại thấy nha hoàn tên Quyển Bích này dáng vẻ xinh đẹp thanh nhã động lòng người, nhớ tới lời mà Giang Thừa Hứa với nàng ngày ấy ở Kiều phủ, trong lòng đột nhiên có chút rầu rĩ, mày hơi cau lại. Nàng nhìn thoáng qua Giang Thừa Hứa giường, nhìn gương mặt ốm đau của y, đích xác có chút tiều tụy.

      "Ngươi xuống ." Giọng Giang Thừa Hứa có chút khàn khàn. Lời này là với Quyển Bích.

      Giang Diệu cũng là người thức thời, cười tủm tỉm : "Muội cùng Quyển Bích đến nhà bếp xem thuốc nấu xong chưa." xong, liền đưa mắt ra hiệu cho Quyển Bích rồi cùng nàng ấy ra ngoài.

      Tiết Kim Nguyệt ngơ ngác đứng ở nơi đó, lúc này mới kịp hiểu ra -- Mình bị Giang Diệu lừa đến nơi này. Nàng ngước mắt sợ hãi nhìn nam tử ốm yếu giường, bỗng nhiên có loại cảm giác rơi vào hang sói. Nàng tiến cũng được lui cũng xong, nghe được nam nhân mở miệng hai chữ, lúc này mới cẩn thận bước qua.

      Giang Diệu cùng Quyển Bích ra ngoài, hỏi tình huống tại của Nhị ca, nghe Quyển Bích trả lời đâu vào đấy, lúc này mới lộ ra ánh mắt tán dương.

      Nàng biết Nhị ca nàng ưu tú, Quyển Bích lại là tiểu nương tuổi còn quá trẻ, sớm chiều ở chung, khó tránh khỏi sinh ra cảm tình. Hơn nữa đối với nha hoàn hầu bên cạnh công tử con nhà quyền quý, vốn luôn có ý định sắp xếp về vấn đề đó, thêm nữa Quyển Bích dung mạo xuất chúng, năng lực hơn người, nếu trong lòng chỉ muốn cả đời cam tâm làm tiểu nha hoàn, nàng cũng tin.

      Nhưng nàng tin Nhị ca của nàng.
      Tuy là đời trước, Kim Nguyệt lấy chồng, Nhị ca nàng cũng hề chạm qua nha hoàn bên người. Kim Nguyệt thành thân, còn đến để uống rượu mừng. Lúc ấy nàng thấy Nhị ca cảm xúc bình tĩnh, cũng khác gì ngày thường, còn tưởng rằng thực cũng quan tâm Kim Nguyệt lắm, nhưng sau đó Quyển Bích mới cho nàng biết, Nhị ca nàng thường xuyên trắng đêm ngủ, ngồi thừ người giường ngây ngốc cả đêm, hoặc uống rượu mình. Uống say, còn cho phép bất kì ai đến gần hầu hạ. Có lần, có nha hoàn mới đến, thấy Nhị ca nàng uống say, trộm bò lên giường Nhị ca nàng, cuối cùng lại bị Nhị ca ném ra ngoài. Những việc này, đều là Quyển Bích khóc nức nở với nàng, nàng ấy còn cầu nàng tìm Kim Nguyệt về để trấn an Nhị ca nàng. Nhưng khi đó, Kim Nguyệt là thê tử của người khác.

      Sau này Kim Nguyệt được gả cho Nhị ca, phu thê hai người hợp nhau, nhưng Quyển Bích cũng nhân dịp đó mà bước vào, chỉ chuyên tâm hầu hạ vị phu nhân này, trung thành và tận tâm.

      Hôm nay nàng mang Kim Nguyệt đến đây, với trí thông minh nhanh nhẹn của Quyển Bích, tất nhiên đoán được Nhị ca nàng phải Kim Nguyệt cưới. Nếu có thể sớm chặt đứt ý niệm, cũng coi như là chuyện tốt.

      Giang Diệu ở trong sân dạo lát, nhìn thời gian cũng còn sớm, lúc này mới vào phòng. Cũng thể để hai người kia đợi quá lâu.

      Giang Diệu vào, Tiết Kim Nguyệt liền chạy tới bên cạnh nàng, bắt lấy cánh tay của nàng, đầu cúi thấp, gương mặt đỏ rực. Nàng ấy ấp úng : "Diệu Diệu, ta còn có việc, ta về trước."

      Giang Diệu muốn để nàng tiễn, nhưng nàng ấy lại rất vội vàng, xong liền ngay, thậm chí hề chào hỏi với Nhị ca của nàng.

      Giang Diệu chớp chớp mắt, trong lòng nghi ngờ, đưa mắt nhìn sang Nhị ca mặc áo ngủ bằng lụa trắng giường, thấy khuôn mặt tuấn tú của y nhu hòa, tâm tình giờ của y trông có vẻ tệ.

      Giang Thừa Hứa vẫy vẫy tay với muội muội.

      Giang Diệu ngoan ngoãn chạy qua.

      Giang Thừa Hứa duỗi tay xoa xoa đầu muội muội, đôi mắt ấm áp, : "Diệu Diệu, cám ơn muội."
      Giang Diệu cười cười. Sao lại phải cảm ơn, nàng là muội muội của y, hơn nữa, nàng cũng có làm cái gì.

      Từ sau khi Tiết Kim Nguyệt đến, căn bệnh phong hàn của Giang Thừa Hứa khỏi rất nhanh, nếu phải Giang Diệu tận mắt nhìn thấy bộ dáng ốm yếu của Nhị ca nàng, cho rằng Nhị ca là giả vờ bệnh.

      Hôm nay Giang Diệu ở trong sân đút cho hươu con Trường Phúc ăn. Tuy thể giống như trưởng công chúa cho nó sân riêng, nhưng Giang Diệu định tìm thời gian mang nó ra ngoài dạo. Nhưng Trường Phúc đúng là chú hươu kiêu ngạo, ngày thường chỉ chịu thân cận với nàng, ở trong mắt những người khác, bộ dáng khỏi là cao ngạo đến mức nào.

      Nàng đút Trường Phúc ăn cỏ, Bảo Lục chạy tới, lặng lẽ ở bên tai nàng: " nương, hôm nay Tuyên Vương tới phủ chúng ta."

      Lục Lưu.

      Nàng còn muốn tìm để đòi khuyên tai về đây, thế này là......

      Ngay sau đó, liền nghe Bảo Lục : "Quốc Công Gia cùng Tuyên Vương dường như có chuyện quan trọng cần thương lượng, lúc này hai người ở thư phòng bàn luận."

      phải đặc biệt tới tìm nàng. Giang Diệu đột nhiên có loại cảm giác xấu hổ vì mình nghĩ quá nhiều. Dẫu sao thân phận giờ của Lục Lưu, thực thể giống như lúc còn , đặc biệt đến thăm nàng. Hơn nữa nam nữ có nhiều khác biệt, làm thế cũng hợp lễ nghĩa.

      Giang Diệu như chìm trong suy tư, chú hươu con bên cạnh vốn trầm mặc bỗng nhiên làm ầm ĩ lên, thấy nó lắc đầu, vẫy đuôi, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang trực tiếp chạy ra sân.

      Bảo Cân cùng Bảo Lục vội vã đuổi theo. Giang Diệu cũng nhấc váy lên chạy theo sau. Giang Diệu thầm nghĩ: Ngày thường Trường Phúc ngoan ngoãn nghe lời, hôm nay làm sao thế này?

      Nàng sợ làm nó giật mình, nên cho người khác đuổi theo, chỉ tự mình lặng lẽ theo sau nó.

      qua hành lang dài, xuyên qua cánh cửa tròn, thẳng cho đến tiền viện.

      Đuổi theo suốt gần khắc, Giang Diệu mới thấy hươu con mới chịu chậm chân lại. Trán nàng đổ đầy mồ hôi, há hốc mồm thở hổn hển, nhìn bên dưới tán hoa quế cách đó xa, hươu con thân mật cọ cọ vào cánh tay của nam nhân, nịnh nọt như vừa mời gặp nhau.

      Lục Lưu cúi đầu nhìn hươu con, cảm thấy được nuôi nấng béo tròn ít, xem ra thức ăn ở phủ Trấn Quốc Công này cũng tệ. ngẩng đầu, nhìn tiểu nương thở hổn hển cách đó xa, mặt bỗng trở nên ôn hòa hẳn .

      Nếu gặp, Giang Diệu dứt khoát thoải mái hào phóng tới.

      Nàng đứng ở trước mặt Lục Lưu, ngoan ngoãn hành lễ giống ngày thường, mà là duỗi tay, lòng bàn tay hướng lên .

      Đây là tư thế đòi nợ rất ràng.
      Lục Lưu cúi đầu nhìn bàn tay mềm mại xinh xắn của tiểu nương trước mắt, lại ngẩng đầu lẳng lặng nhìn khuôn mặt non mềm của nàng, đôi mắt to đen lúng liếng, biết lại cố ý hỏi: "Có ý gì?"

      Giang Diệu phồng má lên, bất mãn : "Vương gia trả khuyên tai lại cho ta."
      TieuLinh8359, Happyanh, nhung_rose59 others thích bài này.

    2. biu~biu~biu

      biu~biu~biu Well-Known Member

      Bài viết:
      99
      Được thích:
      5,093
      Chương 61

      Đại khái cảm thấy Lục Lưu dùng thái độ Vương gia đối với mình, Giang Diệu đương nhiên xem là trưởng bối tốt tính, nếu lúc này đổi lại là người khác, nàng có khả năng dùng loại giọng điệu này chuyện đâu.

      Nàng ngẩng đầu nhìn , thấy nam nhân mở miệng muốn chuyện, nhưng lại nhìn thoáng ra phía sau nàng trước, sau đó mới nắm lấy cổ tay nàng, kéo nàng đến bên cạnh hòn non bộ phía sau rừng cây.

      Giang Diệu muốn giãy giụa nghe nam nhân kia : "Đừng lên tiếng."

      nháy mắt ra hiệu cho nàng.

      Hả?

      Giang Diệu đưa mắt nhìn theo nhìn thấy đằng kia có ma ma mặc y phục mùa thu nhiều lớp và nha hoàn mặc áo xanh tới. Ma ma và nha hoàn này Giang Diệu đều biết, họ thường chăm sóc cho Trường Phúc. Vị ma ma này họ Lưu, khi tuyển người nàng có nghe Lưu ma ma có kinh nghiệm chăm sóc hươu, nên nàng mang nhiệm vụ chăm sóc Trường Phúc giao cho bà. Còn nha hoàn kia tên là Xuân Chi, rất cường tráng, lại có giọng lớn, là nương tràn đầy năng lượng. Ngoài ra Giang Diệu còn tuyển thêm nha hoàn tên là Xuân Liễu giúp Lưu ma ma chăm sóc Thường Phúc.

      Vừa rồi Trường Phúc chạy ra ngoài, nàng và Bảo Cân Bảo Lục chia nhau ra tìm, chắc là Lưu ma ma và Xuân Chi cũng đến tìm Thường Phúc đây mà.

      Giang Diệu dám quay qua, khoảng cách với bọn họ rất gần, nàng sợ chạm mặt. Lúc này nàng hiểu , Lưu ma ma và Xuân Chi đáng tin bằng Bảo Cân và Bảo Lục, nếu để bọn họ phát nàng chuyện với Lục Lưu ở đây rồi truyền ra ngoài, vậy thanh danh tiếng nàng gặp riêng nam nhân ở bên ngoài chạy đâu được.

      Giang Diệu lẳng lặng quan sát, cho tới khi Lưu ma ma và Xuân Chi rời .

      Lưu ma ma phát hươu con ở dưới gốc cây hoa quế, bà mừng rỡ gọi Xuân Chi tới.

      Thường ngày tính tình Trường Phúc rất kiêu căng, tuy nhiên được Lưu ma ma và Xuân Chi cho ăn...Nó ăn ít đồ ngon đâu, dưới tận tâm tận lực chăm sóc của hai người, nó thể nào phát cáu được. Lưu ma ma tươi cười hiền lành nhìn vào hươu con phía trước, sau đó nhìn thoáng qua Xuân Chi ở phía sau, bà thở dài: "Ngươi nhìn xem, con hươu này được nuôi kỹ biết bao nhiêu, ăn toàn đồ ngon, nó còn quý giá hơn chúng ta nữa."

      Xuân Chi cũng phụ họa: "Đúng thế, có điều nó là do tiểu thư nhà chúng ta nuôi, dù cho nó là súc sinh, chúng ta cũng phải chăm sóc thỏa đáng cho chủ nhân..." Xuân Chi nhìn khắp bốn phía xem có người nào rồi mới giọng với Lưu ma ma, "Nhưng mà tiểu thư nhà chúng ta khiến người ta phải hâm mộ, dưới trong phủ đều thương nàng, tính tình lại rất tốt, với gia thế của nàng, sau này nhất định có thể gả cho người trong sạch..."

      Giang Diệu muốn nhanh chóng trở về, nàng muốn ở chung mình với nam nhân, nàng hi vọng Lưu ma ma và Xuân Chi nhanh chút, nhưng hình như hai người kia muốn đối nghịch với nàng phải, còn ở đó buôn dưa lê.

      Đôi mắt tròn của Xuân Chi híp híp, nàng dùng cùi chỏ huých Lưu ma ma bên cạnh, mỉm cười : "Ma ma, bà cảm thấy tiểu thư chúng ta gả cho vị công tử thế nào?" Thấy Lưu ma ma nhíu mày biết, Xuân Chi lại : "Ta cảm thấy, đại công tử của Bình Tân Hầu phủ rất xứng với tiểu thư nhà chúng ta, hằng ngày cũng thường lui tới. Ma ma, bà xem, mỗi lần Hoắc đại công tử nhìn tiểu thư nhà chúng ta dời mắt nổi, vẻ mặt thẹn thùng kia, vị gia này khiến người ta thích..."

      đến Hoắc Nghiễn, Lưu ma ma cũng đồng ý: "Đúng nha, xưa nay tiểu thư nhà chúng ta thường qua lại với các biểu ca biểu đệ, nhưng với Hoắc đại công tử giống vậy, mỗi lần Hoắc đại công tử đến tìm tiểu thư nhà chúng ta ra ngoài xem hoa đăng, phải tiểu thư đều ăn mặc xinh đẹp sao? Xem xong Hoắc đại công tử còn tự mình đưa nàng trở về, tiểu thư chúng ta còn cười tủm tỉm đấy, vui vẻ biết bao..."

      Đúng là bậy, nàng ra ngoài với Hoắc Nghiễn bao giờ? Mỗi khi nàng ra ngoài đều là Hoắc Tuyền hẹn nàng, Hoắc Nghiễn chỉ theo muội muội Hoắc Tuyền của y mà thôi. Có điều mới đầu Giang Diệu cũng phát , hôm nay nghe hai người tun lung hồi, ngược lại nàng hơi hiểu ra, có lẽ....có lẽ Hoắc Nghiễn vì nàng .

      Trong Cẩm Tú phường của Giang Diệu, nha hoàn bên cạnh nàng đều là người lanh lợi thông minh, cho tới bây giờ nàng chưa từng nghe qua những lời luyên thuyên thế này. Hôm nay lần đầu nghe thấy, nàng ngờ mình lại trở thành tiêu điểm của câu chuyện, hơn nữa....Cảm nhận được hơi thở của nam nhân bên cạnh, nhất thời Giang Diệu cảm thấy mặt mình nóng rát như bị phỏng.

      Hoắc Nghiễn thích nàng là chuyện, nhưng bây giờ bị người ta nghe thấy lại là chuyện khác. Tuổi còn nghĩ tới mấy chuyện nam nữ thế này, biết liên lụy đến nàng à.

      Giang Diệu vừa tức vừa giận, nàng phải tìm cách đổi Lưu ma ma và Xuân Chi mới được, miễn cho...miễn cho hai người dạy hư Trường Phúc.

      Ước chừng khoảng nửa khắc, Giang Diệu thấy Lưu ma ma và Xuân Chi vẫn còn chuyện, con hươu bên cạnh ngoắc ngoắc đuôi, dùng đôi mắt to đen ướt sũng nhìn Lưu ma ma và Xuân Chi, giống như chăm chú lắng nghe hai người chuyện bát quái.

      Giọng Xuân Chi vốn to, dù cho nàng ta cố gắng nhất có thể, nhưng Giang Diệu đứng đây vẫn nghe thấy ràng, "... tiểu thư nhà chúng ta và Hoắc đại công tử là thanh mai trúc mã nên rất xứng đôi, tiểu thư cái gì cũng tốt, nếu thân thể khỏe mạnh chút vậy tốt hơn nữa. cần quan tâm dung mạo có giống Thiên Tiên hay , nếu thành thân, phải sinh được con trai mới tốt...".

      Lưu ma ma đồng tình, bà chân thành : "Theo kinh nghiệm nhiều năm của ta, mông tiểu thư nhà chúng ta vừa tròn vừa vểnh lên, nhất định có thể sinh..."

      Nhắc đến chuyện này, Xuân Chi xấu hổ che miệng cười cười, nhưng lại dùng đôi mắt mong đợi nhìn Lưu ma ma, giống như nàng ấy rất hứng thú với đề tài này vậy.

      Giang Diệu sắp mắc cỡ chết rồi.

      Mông nàng... sao...

      ---

      Chương này mình cười chết mất haha
      kem_1010, Happyanh, nhung_rose67 others thích bài này.

    3. Iluvkiwi

      Iluvkiwi Well-Known Member

      Bài viết:
      240
      Được thích:
      266
      Quả này chít vs a Lưu rồi Diệu ơi
      biu~biu~biu thích bài này.

    4. biu~biu~biu

      biu~biu~biu Well-Known Member

      Bài viết:
      99
      Được thích:
      5,093
      Chương 62

      Lưu ma ma và Xuân Chi còn thêm lát mới dẫn hươi con về Cẩm Tú phường.

      Người rồi, nhưng Giang Diệu cảm thấy, mặt mũi của nàng bị hai người kia ném sạch. Khuôn mặt nhắn phơn phớt hồng, lông mi vừa dày vừa dài, khuôn mặt giấu nổi ngượng ngùng, nàng quay đầu nhìn nam nhân im lặng trước mặt, hai tay nàng nắm chặt ống tay áo, "Vương Gia, khuyên tai của ta..." Đưa khuyên tai cho nàng, nàng ngay. Nhìn Lục Lưu lên tiếng, khuôn mặt tuấn mỹ lạnh nhạt, hai đầu lông mày cũng thể lãnh đạm, nàng đành mở miệng nhắc nhở lần nữa, "Vương gia?"

      Lúc này Lục Lưu mới lên tiếng, cúi đầu nhìn tiểu nương miễn cưỡng lắm mới đứng tới ngực , "Bản vương giữ khuyên tai bị rơi mất của ngươi làm gì?" Thấy tiểu đôi mắt ướt sũng mở to đầy kinh ngạc của tiểu nương, thêm câu, "Ngươi tin?"

      Đương nhiên Giang Diệu tin.

      Ngày ấy ở ngựa, khuyên tai của nàng vẫn còn, còn gỡ khuyên tai mắc vào tóc ra giúp nàng, sau khi trở về nàng mới phát thấy khuyên tai nữa. Nếu phải lấy còn ai vào đây? Nhưng Giang Diệu nhìn ánh mắt bình tĩnh của , ngay thẳng lay động, đúng là dáng vẻ . Giang Diệu nửa tin nửa ngờ, có điều nàng dám là mình tin . Hơn nữa, cái khuyên tai kia tuy rằng có chút giá trị, nhưng đường đường là Vương gia, chẳng lẽ thiếu chút bạc đó hay sao?

      Nàng cúi đầu "À" tiếng, nhưng sau đó lại thấy thái độ của mình quá qua loa nên nàng đành giọng : "Vậy ta nghĩ sai rồi, có lẽ ta đánh rơi ở chỗ khác rồi."

      Lục Lưu "Ừ" tiếng rồi tiếp: "Tuổi ngươi còn , đôi khi trí nhớ chính xác." cúi đầu nhìn khuôn mặt nhắn của nàng, "Lúc tìm khuyên tai, ngươi nên tập trung chú ý cố gắng tìm."

      êm đẹp, sao lại mấy lời kỳ lạ thế? Giang Diệu thấy lúc gặp gỡ người khác dáng vẻ đều lạnh như băng, chỉ khi gặp riêng nàng thái độ mới ân cần chút, có điều lúc này...Nàng dám mong chờ Vương gia quyền cao chức trọng, năng lực xuất chúng đối xử tốt với tiểu nương như nàng. Bình thường Lục Lưu qua lại với phụ thân nàng, hôm nay đến nhà, cần nghĩ cũng biết có chuyện . Giang Diệu dám đắc tội với , nàng ngước khuôn mặt nhắn lên khách khách khí khí với , "Vậy Vương gia trước , ta chờ lát sau."

      Phòng ngừa vạn nhất, hai người bọn họ tách ra ra ngoài tốt hơn.

      Nghe nàng xong, Lục Lưu ừ tiếng rồi nhấc chân ra ngoài.

      Giang Diệu nhíu mày.

      Lời nàng lòng, nhưng lúc này lại lựa chọn ra ngoài trước, nàng cảm thấy có phong độ chút nào. Nếu đổi lại là Hoắc Nghiễn, huynh ấy nhất định khiêm tốn nhường nàng ra ngoài trước.

      Nửa khắc sau, Giang Diệu quan sát xung quanh xong nàng mới nhấc làn váy rón ra rón rén ra ngoài.

      Nàng chỉnh lại y phục người rồi trực tiếp về Cẩm Tú phường.

      Lục Lưu bước ra từ phía sau thân cây, ánh mắt rơi vào thân thể nhắn của tiểu nương, dọc theo sóng lưng nàng đến eo, đường nhìn xuống.....Ánh mắt dừng lại chút.

      Khi Giang Diệu về tới tiểu viện, Bảo Cân và Bảo Lục chạy ra đón ngay.

      Bảo Lục vội : "Tiểu thư đâu thế? Nghe giọng điệu này, hình như Bảo Lục rất lo lắng.

      Giang Diệu : "Ta tìm Trường Phúc chứ đâu, nhưng tìm được..." Nàng nhìn thấy con hươu con ngoan ngoãn ăn cỏ cách đó xa, hai mắt nàng sáng ngời, vui vẻ : "Ồ, nó trở về. Tìm được ở đâu?"

      Bảo Cân mỉm cười, đưa mắt nhìn Lưu ma ma và Xuân Chi tiến lên hành lễ, Bảo Cân với Giang Diệu: "Tiểu Thư, là do Lưu ma ma và Xuân Chi tìm được, họ phải tìm rất lâu đó."

      ---- Tìm rất lâu ở đâu ra, ràng là vô tình tìm được, còn lười biếng rất lâu nữa.

      Giang Diệu nhìn thấy vẻ mặt tươi cười thẹn thùng chất phác của Lưu ma ma và Xuân Chi, nàng lại nhớ tới vừa rồi bọn họ tùy tiện lén lút bàn tán về mình, còn thản nhiên thảo luận về mông nàng. Cái gì lớn hay lớn, vểnh hay vểnh, rồi còn sinh được....Giang Diệu gật đầu "Ừ" tiếng, sau đó nàng sờ sờ đầu Trường Phúc.

      Trường Phúc ăn cỏ bỗng ngẩng đầu lên, đôi mắt to hươu to ngập nước nhìn nàng lát, tiếp theo nó cúi đầu nhàng cọ cọ vào bờ mông hơi vểnh lên của nàng.

      Đây là....

      Nếu là ngày thường, đương nhiên Giang Diệu cho rằng Trường Phúc muốn thân thiết với nàng, nhưng hôm nay Trường Phúc lại rất chăm chú lắng nghe Lưu ma ma và Xuân Chi tán gẫu...Mặt Giang Diệu giống như bị phỏng, nàng nhanh chóng trở về phòng của mình.

      Bởi vì khi nãy trốn ở hòn non bộ phía sau bụi cây rất lâu, Giang Diệu sợ người mình có côn trùng, nên nàng sai Bảo Cân và Bảo Lục chuẩn bị nước ấm để nàng tắm rửa chút.

      Sau khi tắm xong, Giang Diệu mặc y phục sạch rồi khoác áo choàng ra ngoài.

      Nàng đứng trước tấm gương Tây Dương cao cỡ nửa người trong phòng, ma xui quỷ khiến mà nàng nghiêng đầu nhìn nhìn mông mượt mà vểnh lên của mình. Khuôn mặt nhắn của Giang Diệu xấu hổ đỏ lên, thể thừa nhận, mặc dù lớn, nhưng đường cong ngạo nghễ là rất chính xác.

      Lúc Kiều Thị tiến vào, Giang Diệu vừa mặc y phục chỉnh tề, nàng vừa muốn tìm mẫu thân nhà mình, nên nhiệt tính kéo lấy tay Kiều Thị, chuyện nàng muốn đổi Lưu ma ma và Xuân Chi cho Kiều Thị nghe. Kiều Thị nghe xong cũng hỏi nhiều mà gật đầu cái: "Ừ, vậy ta nhờ Hứa ma ma tìm cho con mấy người nghe lời."

      Giang Diệu ngước mắt hỏi câu: "Nương hỏi tại sao ạ?"

      Kiều Thị đưa tay vuốt vuốt tóc tiểu khuê nữ, "Con trưởng thành, tự có suy nghĩ riêng của mình, nương muốn hỏi nhiều."

      Đúng nhỉ, sang năm nàng mười ba, có thể bắt đầu mai mối rồi. Giang Diệu hơi mím môi, đôi mắt nàng sáng lấp lánh tò mò nhìn Kiều Thị, "Nương, nghe hôm nay Tuyên Vương tìm phụ thân thương lượng chuyện gì đó, phải Tuyên Vương qua lại với phủ Trấn Quốc Công của chúng ta sao?"

      "Chuyện này nương cũng biết, có điều chuyện trong quan trường, nương cũng tiện hỏi nhiều." Kiều Thị là người biết tiến biết lùi, tuy những năm qua bà được Giang Chính Mậu thương nâng trong lòng bàn tay, nhưng bà cũng hỏi đến công . Hôm nay bà cũng tò mò, nhưng y , bà cũng hỏi.

      Giang Diệu gật đầu "À" tiếng, rồi hỏi thêm gì nữa.

      Giang Diệu cảm thấy rất kỳ lạ, bởi vì kiếp trước Trấn Quốc Công phủ và Tuyên Vương phủ vẫn giống mấy năm trước, người duy nhất nàng tiếp xúc chính là Lục Hành Chu của Tuyên Vương phủ. Kiếp này, nàng đoạn tuyệt qua lại với Lục Hành Chu từ , theo lý thuyết nửa cơ hội gặp nhau cũng có.

      Kiều Thị lại thở dài: "Có điều nam nhân này rất khác biệt, trẻ tuổi kiêu ngạo, ngay cả khi cha con đứng bên cạnh, cũng thèm chú ý tới."

      Điều này Giang Diệu đồng ý.

      "....Đứa này, vẫn giống với trước kia, là người hiểu lễ nghĩa, quan tâm chuyện bây giờ có thân phận gì, khi gặp phu nhân trong nội trạch như nương, cũng rất khách sáo. Nếu mẫu thân biết được con trai mình có tiền đồ như vậy, chắc hẳn bà ấy rất vui mừng." Theo giọng điệu của Kiều Thị, dường như bà cảm thấy Lục Lưu là nam nhân trẻ tuổi xuất sắc nhất mà bà từng gặp. Khoan tới mấy khía cạnh khác, chỉ cần thấy khí chất như ngọc của Lục Lưu hôm nay, hai mắt Kiều Thị tỏa sáng. Lúc trước bà gặp qua ở Kiều phủ, nhưng có tiếp xúc chuyện nhiều.

      xong, Kiều Thị liếc nhìn khuê nữ nhà mình, "Diệu Diệu, con từng gặp mặt Tuyên Vương hả?"

      Giang Diệu giật mình, nàng rũ mắt cẩn thận từng li từng tí: "Dạ, mấy ngày trước con có gặp ở thôn trang của Trưởng công chúa nên có mấy câu, sau đó lại gặp trong ngày thọ yến của ngoại tổ phụ, con nhìn thấy chuyện với biểu ca..."

      Kiều Thị xem Kiều Tuần như nhi tử của mình, nghe xong lời này, bà lại than thở: "Nếu Tuyên Vương có thể giúp Tuần Nhi chút, đó là may mắn của nó."

      Giang Diệu thầm nghĩ: "Cháu ngoan của người suýt chút nữa bán khuê nữ bảo bối của người đấy."

      **********

      Lục Hà thấy Vương gia nhà mình vừa trở về phủ là bận rộn vào thư phòng ngay, y bèn vội ra ngoài chuẩn bị trà nóng. Khi Lục Lưu tiến vào thư phòng, bắt đầu xử lý công vụ, mà chỉ ngồi dựa vào bàn tử đàn bên cạnh cửa sổ, vẫn nhàn nhã tự tại như thường ngày, trong tay cầm hai cành lá cọ, cúi đầu tết hồi.

      Bình thường chỉ cần tết mấy cái là có thể bình tâm tĩnh khí, nhưng bây giờ tết đến nửa mà trong lòng vẫn còn phập phồng yên.

      đặt con châu chấu mới tết được nửa lên bàn, rồi đứng dậy đến bàn đọc sách, lấy hộp chiếc hộp từ trong ngăn tủ bên phải ra.

      Mở hộp ra, bên trong là chiếc khuyên tai bằng ngọc hình thỏ con.

      lặng lẽ vuốt ve, trong đầu là hình ảnh xinh đẹp động lòng người của tiểu nương gặp hôm nay, ánh mắt lấp lánh như nước, giọng mền mại đáng .

      ********

      Ngày hôm sau, Kiều Thị chọn được người thích hợp dẫn đến tiểu viện của Giang Diệu để thay Lưu ma ma và Xuân Chi.

      Ma ma mới họ Thành, tuổi lớn hơn Lưu ma ma chút, làm việc cũng vững vàng hơn, gương mặt ưa nhìn lại hay cười, rất có kinh nghiệm chăm sóc hươu con. Về phần nha hoàn thay thế Xuân Chi tên là Bích Đào, tính tình Bích Đào hướng nội, khuôn mặt bình thường, im lặng đúng chỗ gây chú ý cho ai, lúc Giang Diệu nhìn thấy nàng ấy tỉ mỉ chải lông cho hươu con, nàng rất hài lòng với nha hoàn yên tĩnh chăm chỉ này, phải để Bảo Cân chú ý trông nom nàng ấy chút.

      Về phần sinh thần Hoắc Nghiễn, đúng lúc trước đó đêm Giang Diệu phát sốt, nên ngày hôm sau nàng thể đến Bình Tân Hầu phủ mà chỉ sai Bảo Cân chuẩn bị lễ vật sinh thần tốt đưa sang.

      Ngày kế tiếp Hoắc Tuyền đến thăm nàng, thấy khuôn mặt nhắn trắng bệch của Giang Diệu, dáng vẻ tiều tụy, lúc này nàng ấy mới chịu nổi kéo tay Giang Diệu, nhíu mày : " yên lành sao lại ngã bệnh thế này? Muội có biết là hôm qua ta lo cho muội lắm , còn có ca ca ta nữa, huynh ấy cũng thế, cả ngày đều tập trung."

      Giang Diệu sinh bệnh nên đến chúc mừng sinh thần Hoắc Nghiễn được, nàng ấy đành thở dài hơi.

      Mặc dù hôm đó Lưu ma ma và Xuân Chi hươu vượn, nhưng là mấy năm nay nàng rất thân với Hoắc Nghiễn. Nàng là đại nương nên kiêng kỵ chút, dù cho... Dù cho nàng muốn gả cho Hoắc Nghiễn cũng phải duy trì khoảng cách chút.

      Nàng vốn do dự chuyện hay , hôm qua lại bị bệnh ngược lại khiến nàng thở ra hơi.

      Giang Diệu nắm chặt nệm gấm thêu ngũ hoa vờn mây, nàng mặc bộ trung y trắng tinh khiết, khuôn mặt nhắn còn mang nét trẻ con hồn nhiên vui vẻ, "Chỉ là nhiễm phong hàn bình thường, có gì đáng ngại cả."

      Vốn đồng ý với người ta nhưng cuối cùng lại thất hẹn, Giang Diệu hơi áy náy với Hoắc Nghiễn, đây là dịp đáng để chúc mừng, ngày khác nàng phải bổ sung mới được.

      Hoắc Tuyền : "Muội sao là tốt rồi." xong đôi mắt nàng ấy khẽ cong lên tiếp, "Vậy được rồi, muội nghỉ ngơi cho mau khỏe, mấy ngày nữa ta lại đến thăm muội."

      Giang Diệu gật gật đầu sai Bảo Cân tiễn Hoắc Tuyền ra ngoài, bản thân nàng ngoan ngoãn nằm xuống nghỉ ngơi.

      Sau khi Hoắc Tuyền rời khỏi Trấn Quốc Công phủ, nàng ấy đến chiếc xe ngựa màu đen vững vàng, vừa nhấc rèm che lên nghe thấy giọng lo lắng của người bên trong, "A Tuyền, Diệu Diệu sao chứ?"

      Nam tử bên trong mặc bộ cẩm bào màu xanh hoa văn chìm, đầu đội phát quan bạch ngọc, vẻ mặt nhã nhặn tuấn tú, đúng là Hoắc Nghiễn. Hoắc Tuyền mỉm cười bước vào, sau khi ngồi xuống nàng mới : "Ca ca yên tâm, Diệu Diệu sao." Thấy ca ca thở phào nhõm nàng hỏi: "Sao ca ca vào thăm Diệu Diệu với muội?"

      Hoắc Nghiễn trả lời: "Nam nữ khác biệt, chung quy tiện lắm, muội thay ta thăm cũng giống nhau thôi."

      ra, có phải giống nhau hay , trong lòng Hoắc Nghiễn ràng nhất. Y muốn tận mắt xem nàng ấy thế nào rồi, có phải rất gầy, rất tiều tụy . Nhưng y lại bối rối, cộng thêm hiểu thân phận của mình, y phải ca ca của nàng, cũng phải là...Vị hôn phu của hàng.

      Nghĩ đến tiểu nương trong lòng mình, Hoắc Nghiễn liền nhớ nhung, y mong thời gian trôi qua mau chút --- Để nàng lớn hơn, y phụ mẫu cầu hôn. Vừa nghĩ y vừa dịu dàng cúi đầu sờ sờ chiếc khuyên tai mà xem như trân bảo trong tay, khóe miệng nhịn được cong lên.

      Lúc chiếc xe ngựa của huynh muội Hoắc Nghiễn và Hoắc Tuyền vừa , cỗ xe ngựa lộng lẫy màn che màu xanh thêu hình chim phú quý.

      Ngồi bên trong là đương kim Minh Hà trưởng công chúa Lục Dục Tú.

      Xe ngựa dừng lại, trưởng công chúa vén rèm xe lên híp mắt nhìn chiếc xe ngựa vừa rời kia.

      Xe ngựa Bình Tân Hầu phủ...

      Giang Diệu ngờ, vừa tiễn Hoắc Tuyền lại nghênh đón vị Đại Phật trưởng công chúa này. Lần đầu trưởng công chúa đến, dưới Trấn Quốc Công phủ đều ra đón tiếp, ngay cả lão phu nhân cũng được dìu ra gặp khách. Trưởng công chúa vội vàng nàng sang đây thăm Giang Diệu, để mọi người đưa lão phu nhân về phòng nghỉ ngơi, nàng đến Cẩm Tú phường thăm Giang Diệu là được rồi.

      Kiều Thị dẫn đường đưa trưởng công chúa sang đây, mặc dù bà tò mò quan hệ của khuê nữ nhà mình và trưởng công chúa tốt như vậy từ khi nào, nhưng bà cũng biết giữa hai tiểu nương có lời muốn với nhau nên thức thời rời .

      Giang Diệu muốn ngồi dậy hành lễ nhưng trưởng công chúa giữ bả vai của nàng lại, khách khí : "Ngươi nằm nghỉ cho khỏe, hôm nay ta chỉ tới thăm ngươi lát." Trưởng công chúa cúi đầu tỉ mỉ quan sát khuôn mặt nhắn của Giang Diệu, nàng ấy nhíu mày : "Hình như hơi gầy chút." Giọng có hơi đau lòng.

      Trưởng công chúa chỉ nhàng đè bả vai của Giang Diệu chút mà thôi, nhưng thân thể nhắn của nàng cách nào nhúc nhích được.

      Trưởng công chúa này, hổ là người luyện võ từ .

      Trưởng công chúa cũng nhận ra điều này, nàng ấy xấu hổ rút tay về, cười : "Sức ta hơi lớn, có làm ngươi đau ?"

      Giang Diệu cười cười sao, thấy trưởng công chúa dùng thái độ hiền hòa chuyện với mình, Giang Diệu cũng nhõm. Nàng ngước mắt nhìn vẻ mặt khí khái của trưởng công chúa, sống mũi thanh tú, khuôn mặt xinh đẹp động lòng người, tuy tô son điểm phấn nhưng rất hấp dẫn.

      Nhớ tới Trường Phúc trong sân, Giang Diệu mỉm cười : "Lần trước trưởng công chúa tặng hươu con cho ta, ta muốn tự mình đến cảm ơn trưởng công chúa, nhưng vẫn tìm thấy cơ hội thích hợp..."

      "...Ta tặng?" Trưởng công chúa lẩm bẩm.
      kem_1010, TieuLinh8359, Happyanh58 others thích bài này.

    5. biu~biu~biu

      biu~biu~biu Well-Known Member

      Bài viết:
      99
      Được thích:
      5,093
      Chương 63

      Trưởng công chúa rồi, Kiều Thị mới đến ngồi vào bên cạnh giường, thay khuê nữ chỉnh lại trung y bằng gấm người, giọng rất tò mò: "Diệu Diệu, nương thấy thái độ của trưởng công chúa đối với con tầm thường chút nào." Lần trước hết tặng cam rồi lại tặng hươu, hôm này chẳng qua khuê nữ chỉ nhiễm chút phong hàn, trưởng công chúa lại tự mình đến thăm. Vinh hạnh đặc biệt thế này, dù là Vệ Bảo Linh của Vệ phủ cũng có đâu.

      Giang Diệu : "Trưởng công chúa đối xử với mọi người rất tốt, tính tình cũng hiền lành, nữ nhi rất hợp ý với nàng, chắc trưởng công chúa cũng nghĩ như con thôi."

      Ít nhất vị trưởng công chúa này, tuy thân là nữ nhân nhưng bản lĩnh hề thua kém đấng mày râu, quả là khác biệt với Vinh phi ngày xưa. Kiếp trước bởi vì phò mã Tiết Đằng nên trưởng công chúa thích nàng, đôi khi tình cờ gặp mặt ở Tiết phủ, nàng ấy cũng chưa từng cho nàng sắc mặt tốt. Có điều tính tình nàng ấy thẳng thắn, trong lòng thích, đương nhiên ngoài mặt cũng giả dối, nhưng nàng ấy rất hiểu lý lẽ, dù thích, nàng ấy cũng bao giờ ỷ thế hiếp người hoặc là giở thủ đoạn sau lưng.

      Làm việc ngay thẳng, điểm này Giang Diệu rất thưởng thức.

      Nhớ đến dung mạo và khí chất vừa rồi của trưởng công chúa, Kiều Thị gật đầu, "Vậy trưởng công chúa gì với con thế?"

      Giang Diệu cười với Kiều Thị: "Trưởng công chúa mời con ba ngày sau vào cung dự tiệc thưởng cúc, nữ nhi đồng ý rồi, lúc đó Tuyền tỷ tỷ cũng . Nương, người yên tâm, nữ nhi có thể ứng phó được."

      vào cung, Kiều Thị cũng có ý kiến gì, mấy năm qua, loại cung yến này bà dự rất nhiều, dù sao nàng vẫn muốn khuê nữ của mình tiếp xúc nhiều chút, về sau khi xuất giá cũng tránh khỏi loại xã giao này. Nếu trưởng công chúa và nữ nhi hợp nhau, tiếp xúc nhiều cũng có gì tốt. Kiều Thị đưa tay sờ sờ khuôn mặt nhắn trắng nõn của nữ nhi, thấy sắc mặt tiểu nương tái nhợt, trong lòng bà xót xa, "Vậy mấy ngày tới con nghỉ ngơi nhiều chút, lấy lại tinh thần. Những lễ nghi trong cung, con nhớ hết chưa?"

      Từ Kiều Thị dạy dỗ Giang Diệu, mà Giang Diệu là người rất thông minh, học cái gì là biết ngay cái đó, làm cho Kiều Thị bớt lo ít.

      Giang Diệu gật đầu, "Nữ nhi nhớ kỹ rồi ạ."

      Bên này, vừa rời khỏi Trấn Quốc Công phủ, trưởng công chúa bèn thuận đường ghé Tuyên Vương phủ. thể so sánh trưởng công chúa với các nữ tử khuê các khác được, nàng cũng giống hậu duệ hoàng thất tôn quý bình thường, lưng thẳng tấp, vòng eo nhắn uyển chuyển, tư thế oai hùng dồi dào sức sống, bước như gió.

      Nàng thẳng đường đến Ngọc Bàn Viện của Lục Lưu thấy Lục Hà mặc bộ trường bào màu xanh đứng ở hành lang, có vẻ như nhàn nhã ngắm trúc xanh.

      Lục Hà nhìn thấy trưởng công chúa, từ xa trông thấy khuôn mặt xinh đẹp như phù dung, nhưng lại có khí chất khí khái hào hùng của nam tử, y có mấy phần tán thưởng, nhanh chóng tiến lên hành lễ rồi mới tươi cười nhã nhặn hỏi: "Trưởng công chúa đến tìm Vương gia?"

      Trưởng công chúa gật đầu, nàng nhìn nhìn về phía thư phòng, "Biểu ca ở bên trong?"

      Lục Hà vuốt cằm: "Vương gia xử lý công vụ, nô tài dẫn trưởng công chúa vào nhé." Thấy trưởng công chúa thoải mái vào, Lục Hà ngẩng đầu nhìn bóng lưng hết sức xinh xắn của nữ tử trước mặt, y cười cười theo sát phía sau.

      Trưởng công chúa sải bước đến bên cạnh bàn đọc sách của Lục Lưu, hai tay nàng khoanh trước ngực tức giận : "Muội rất bực mình, lần trước huynh ràng chịu nổi con hươu kia, muội tốt bụng nuôi giúp huynh, nhưng huynh lại lý do mà dẫn nó , ra là muốn lấy lòng tiểu nương người ta. Biểu ca, huynh phúc hậu chút nào cả."

      Lục Hà nghe trưởng công chúa dùng giọng điệu tính sổ chuyện, y cũng dám bước tới mà tiếp tục im lặng đứng góc.

      Lục Lưu dừng bút, ngước mắt nhìn thoáng qua trưởng công chúa, "Muội đến Trấn Quốc Công phủ rồi?"

      Trưởng công chúa tùy tiện cầm quyển sổ con bàn lên vuốt vuốt, nàng thuận miệng : "Đúng thế, muội rất nhớ nhung tiểu nương kia, lại nghe nàng khỏe nên đến thăm, cũng may chỉ là phong hàn bình thường, sắc mặt có hơi kém chút nhưng có gì đáng lo. Tiểu nương người ta cũng rất khách sáo, còn đặc biệt cảm ơn muội tặng hươu cho nàng, huynh thử xem, muội tặng hươu cho nàng lúc nào nhỉ?"

      Lục Lưu thản nhiên: "Ý của muội là...."

      Trưởng công chúa lắc đầu, "Bịch" tiếng quăng sổ con xuống, hai tay nàng chống lên bàn sách, "Huynh đường đường là Vương gia, vô duyên vô cớ tặng hươu cho tiểu nương nhà người ta, nếu người ta biết được nghĩ thế nào? Rắp tâm bất lương bậc này, dù cho có chấp nhận cũng thể chịu đựng nổi." Nàng trừng mắt, "Hơn nữa con hươu này vốn là của bổn công chúa, cho nên phần cảm kích của nàng, ta nhận cũng quá đáng."

      Thấy Lục Lưu thèm để ý, trưởng công chúa giọng tiếp: "Úi chà, biểu ca à, huynh để ý hả?" Tặng hươu cho tiểu nương, phải là muốn người ta biết sao? Nếu tiểu nương người ta biết, vậy lễ vật này phải mất trắng rồi?

      Lục Lưu : "Ai tặng cũng giống nhau cả thôi."

      Trưởng công chú bĩu môi, câu: "Dối trá." Nàng rất thông minh, nàng nhận ra thái độ của Lục Lưu đối với Giang Diệu tầm thường từ lâu, nếu vì tình nghĩa khi còn bé, nhưng bây giờ Giang Diệu trưởng thành rồi, biểu ca nhà nàng cũng nên kiêng kỵ chút. Tặng quà trắng trợn như vậy, tuy đến chuyện mượn danh nghĩa của nàng gạt người ta, nhưng lỡ sau này tiểu nương ngày càng có tình cảm với hươu con, rồi "vô tình" phát ra hươu con là do thầm tặng, vậy tâm hồn thiếu nữ của tiểu nương người ta có đại loạn ? Có điều, trước kia nàng vẫn luôn lo lắng người này đơn đến già, hôm nay vì người trong lòng mà tốn ít công sức, đây cũng có thể xem là chuyện tốt.

      Nàng bước đến bên cạnh cửa sổ, cúi đầu nhìn mấy con châu chấu trong hộp, nàng cầm con lên nhìn chăm chú rồi thở dài: "... Biểu ca, muội hơi lo lắng cho Tử Hằng. Nếu như nửa năng lực của huynh muội yên tâm. Chẳng qua là, bây giờ muội còn có thể ở bên cạnh giúp đỡ chút, sau này muội gả cho người..." Nghĩ đến Tiết gia, đầu lông mày trưởng công chúa nhăn lại, nàng nhìn Lục Lưu, "Biểu ca, muội gả có được ?"

      Lục Lưu ngước đầu lên nhìn nàng, "Tiết Đằng bạc đãi ngươi."

      Theo lời Lục Lưu mà , đây là đánh giá rất cao rồi. Trưởng công chúa tươi cười sáng lạn: "Được rồi, muội nghe lời biểu ca." Nàng dí dỏm nháy mắt, "Ba ngày nữa là tiệc thưởng cúc, muội mời Diệu Diệu." Nàng thấy vẻ mặt nam nhân thèm để ý, nàng cảm thấy nhất định nên vui vẻ mở cửa bước ra khỏi thư phòng.



      Ba ngày sau tiến cung dự tiệc.

      Giang Diệu mặc váy áo mới màu hồng nhạt thêu hoa đào, vạt áo bối tử (1), phía dưới là váy dài bằng lụa màu trắng sữa, bên ngoài khoát áo áo choàng gấm Vân Nam đính ngọc trai, cách ăn mặc có gì mới mẻ, có thể xem là đúng quy đúng củ. Giang Diệu thích khoe khoang, tiến cung mặc càng đơn giản càng tốt, nhưng diện y phục nhạt nhòa thuần khiết quá cũng hợp lễ nghi, mặc như thế này là vừa phải.

      (1) Vạt áo bối tử:

      [​IMG]

      Giang Diệu nhìn búi tóc tiểu nương được xõa tung trong gương, gương mặt trắng nõn còn mang nét mũm mĩm của trẻ con, đúng với vẻ ngây thơ đáng của tiểu nương, nhìn qua biết ngay là còn tuổi, vô cùng ngây ngô.

      Có điều......

      Giang Diệu sờ sờ lên vành tai đeo khuyên tai Minh Châu kêu leng keng, nàng hơi nhớ khuyên tai thỏ ngọc trước kia, đó là đôi khuyên tai mà nàng thích nhất.



      xe ngựa, vẻ mặt Bảo Cân và Bảo Lục hơi mất tự nhiên, Bảo Cân : "Hôm nay Tiết tiểu thư có việc được, nhưng cũng may có Hoắc tiểu thư, có thể cùng tiểu thư."

      Giang Diệu thấy Bảo Cân còn hồi hộp hơn cả mình, nàng cười cười : "Tỷ yên tâm, có chuyện gì đâu. Có lời mời của trưởng công chúa, với lại đây là tiệc thưởng cúc, chắc cố gì đâu."

      Căng thẳng đường đến cửa cung, sau khi trình thẻ bài các nàng xuống ngựa, xe ngựa bên cạnh cũng có hai tiểu nương vừa bước xuống.

      Giang Diệu nghiêng đầu nhìn sang nhìn thấy hai bóng dáng đỏ xanh, nàng biết hai người này.

      Tiểu nương mặc y phục đỏ búi tóc theo kiểu Tùy vân kế (2), Giang Diệu chỉ mới gặp hai lần nhưng cũng có chút ấn tượng, nàng ấy là Thất tiểu thư Trần Ngưng Kiều của Trần phủ. Do di mẫu của Trần Ngưng Kiều là đương kim Trang thái phi, Trần Ngưng Kiều này rất chăm chỉ vào cung, nàng nghe Tiết Kim Nguyệt , ngoài có chỗ dựa là Trang thái phi, Trần Ngưng Kiều còn là đích nữ chi trưởng của Trần phủ, nên ánh mắt chọn rể của Trần phủ rất cao, người đến cầu thân sắp đạp hỏng cửa rồi mà Trần phủ vẫn hài lòng.

      (2) Kiểu tóc Tùy vân kế:

      [​IMG]

      Còn người mặc y phục xanh lam, nàng ấy miễn cưỡng cười cười với Giang Diệu, Giang Diệu cũng cười lại với nàng ấy, gọi tiếng: "Trần tỷ tỷ."

      Vị nương này chính là tiểu thư đích xuất ngũ phòng của Trần phủ, Trần Ngưng Chỉ.

      Khi còn bé Giang Diệu thường chơi với nàng ấy, từ Trần Ngưng Chỉ kết nghĩa tỷ muội với Hoắc Tuyền. Trần Ngưng Chỉ là người trọng nghĩa khí, tính cách khác với Hoắc Tuyền là mấy, có đều mạnh mẽ bằng Hoắc Tuyền, nhưng làm bằng hữu cũng tệ.

      Trần Ngưng Chỉ nhìn thấy tiểu nương phấn điêu ngọc trát cười tươi rói thẳng lưng đứng đằng kia, nàng cũng mừng rỡ lên tiếng trả lời: "Diệu Diệu."

      Trần Ngưng Kiều cũng ngẩng đầu nhìn thoáng qua, nghe được xưng hô của Trần Ngưng Chỉ, nàng ấy cũng biết được đây là tiểu thư Giang Diệu của Trấn Quốc Công phủ. Nàng bèn qua chào hỏi nhã nhặn.

      Thắt lưng màu trắng mềm mại như nước làm nổi bậc lên vòng eo như như cành liễu, có điều Giang Diệu chỉ mới là tiểu nương mười ba tuổi, thân thể vẫn chưa hoàn toàn nảy nở, tuy mảnh mai nhưng trước ngực lại có đầy đặn nên có gì hấp dẫn, cộng thêm vóc dáng cao, ngày thường lại xinh đẹp, cũng chỉ có thể xem là bé có dung mạo hơn người mà thôi.

      Nhưng Trần Ngưng Kiều giống như thế, là đại nương mười bốn mười lăm tuổi, nàng ấy vốn lớn hơn Giang Diệu hai tuổi, hơn nữa biết ngày thường chăm sóc thế nào, trước lồi sau vểnh lên, cao gầy thướt tha, tuy nhiên giữa hai đầu lông mày lại mang nét tao nhã của đích nữ, ngược lại trông có vẻ đoan trang hiền thục.

      Trần Ngưng Kiều tỉ mỉ đánh giá tiểu nương trước mặt, nàng thoáng dừng lại ở cách ăn mặc của tiểu nương, nàng biết ngay là tiểu nương này thích khoe khoang nên đánh giá Giang Diệu cao hơn mấy phần. Đầu năm nay, phàm là nương nào có năm sáu phần nhan sắc, khi ra khỏi cửa ra sức trang điểm cho mình xinh đẹp thành tám chín phần, vừa ra trận là hận thể đánh bại tất cả hoa thơm cỏ lạ, tỏ ra mình là hạc giữa bầy gà, bây giờ nhìn thấy vị này, Trần Ngưng Kiều cảm thấy hơi thú vị.

      Giang Diệu tuổi nhất nên nàng lễ phép chào hỏi với từng người, sau đó mới cười vui vẻ với Trần Ngưng Chỉ.

      Ba người vừa được đoạn bỗng nghe thấy tiếng vó ngựa và thanh giá ngựa phía sau. Có thể đánh xe ngựa vào đây, cần cũng biết người đó thân phận cao quý cỡ nào, ba vị tiểu nương thức thời đứng sang bên, đầu hơi cúi xuống.

      Sau khi xe ngựa qua, Trần Ngưng Chỉ mới lên tiếng: "Là xe ngựa của Tuyên Vương, là oai phong."

      Nghe là Lục Lưu, Giang Diệu nhịn được ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua.

      Mà Trần Ngưng Kiều duyên dáng thướt tha bên cạnh nhớ tới lời Trang thái phi với nàng tối qua về sắp xếp ngày hôm nay, khuôn mặt nhắn xinh đẹp hơi nóng lên, nhất thời lộ ra vẻ mặt thẹn thùng.
      kem_1010, TieuLinh8359, Happyanh62 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :