1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Chân Mệnh Hoàng Hậu - Đậu Đậu Ma Ma (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. oanhoanh

      oanhoanh Active Member

      Bài viết:
      83
      Được thích:
      113
      Sao ta cứ cảm thấy HTN là kẻ chết thay cho DD nhỉ, ngu quá mà. Thanks editor truyện rất hay ạ

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 27:
      Editor: huyetsacthiensu

      xong Hứa Tâm Dao tiếp tục rời , Hứa Tĩnh Ngữ đứng tại chỗ lúc cũng trở về. Trở về phòng mình, Hứa Tâm Dao sai hạ nhân khóa chặt cửa phòng, ai đến cũng được mở cửa, tự mình bước vào nội thất, nước ấm được chuẩn bị tốt, bày ra khuôn mặt lạnh lùng mặc cho nha hoàn hầu hạ.

      Quả nhiên, tắm được nửa nha hoàn tiến vào bẩm báo.

      “Đại nương ở bên ngoài.” Biết hdt tâm trạng tốt, từ chối lần, nhưng bên kia nghe, cả hai bên đều là chủ tử, thể đắc tội, chỉ có thể vào bẩm báo. “Nô tỳ người ngủ, nhưng đại nương , là người mới trở về, làm sao nhanh như vậy ngủ, muốn cùng người trò chuyện.”

      Tẩy người toàn mồ hôi, yên trong lòng Hứa Tâm Dao cũng vơi bớt , nghe được lời của nha hoàn, mày liễu nhăn lại, cần nghĩ ngợi dặn dò “Vậy cần để ý đến nàng ta, nàng ta thích đợi bao lâu đợi, chỉ cần làm việc của ngươi là được.” Nhà hoàn nghe lệnh ra, cần biết có đắc tội hay .”

      Đại tiểu thư sao, cũng chỉ là con thứ, đại phu nhân cũng quan tâm đến nàng ta.

      , Hứa Tâm Dao cũng thể lý giải vì sao Hứa Tĩnh Ngữ lại có tính tình vặn vẹo như vậy. Mặc dù đại bá mẫu muốn bồi dưỡng nàng ta nhưng đồ ăn đồ mặc bao giờ thiếu, cái gì nên có đều có. Mặc du nô tài phải rất nghe lời nàng, nhưng cũng đến mức cưỡi lên đầu nàng. Hơn nữa cũng ngăn nàng ta lui tới cùng Lý di nương, là tự nàng ta muốn để ý tới Lý di nương.

      Nàng ta vì sao lại tự buộc mình thành người có tính tình như giờ?

      Lý di nương đôi lúc đầu óc được ràng, nhưng cũng đến mức như Hứa Tĩnh Ngữ bây giờ, hoàn toàn biết nàng ta nghĩ gì. Dường như suy nghĩ đến bản thân sau này, nàng ta dễ chịu, người khác cũng dễ chịu. Lại còn cố tình lôi mình vào, cũng biết ở yên chỗ trong nhà mà đọc sách!

      Đau đầu xoa huyệt thái dương, biết nên làm sao với nàng ta nữa, mặt lạnh hay nhiệt tình đều thử qua nhưng đều vô dụng! Luôn luôn giống như ngày hôm nay, như u hồn bỗng nhiên nhảy ra, nghĩ đến da đầu lại run lên.

      Vẫn là nhà hoàn vừa nãy tiến vào “ nương, đại nương trở về phòng của nàng, nhưng mà...” Dừng lại chút mới tiếp “Người hãy nghỉ ngơi sớm, ngày mai nàng lại đến.”

      Nha hoàn cũng hết cách, hai người ở phòng đối diện nhau, muốn giả bệnh cũng khó khăn.

      Đầu lại đau hơn, dùng sức xoa huyệt thái dương, chỉ biết thở dài “Ta biết rồi, ngươi lui xuống .”

      Dùng sức chống người ngồi dậy nhìn lại căn phòng mình ở vài năm nay, những đồ vật trưng bày còn quen thuộc với mình hơn so với phòng mình, nhắm mắt cũng có thể qua mà có khó khăn gì. Nhưng mà cuối cùng nơi đây cũng phải nhà mình, ngôi nhà của mình là ngôi nhà bên nhị phòng kia. Nhưng mà, bên kia có nữ chủ nhân mới, cũng sắp có tiểu chủ nhân.

      Còn mình nên làm thế nào đây?

      Chờ A Đoàn ngủ giấc tỉnh dậy mặt trời lên cao, mơ màng mở mắt, vẫn tưởng mình ở trong cung, mở miệng gọi . Cẩm Tú vẫn luôn ở bên cạnh trông chừng, nhìn thấy bộ dáng mơ màng của A Đoàn, cầm chiếc khăn ấm cho nàng rửa mặt cho tỉnh trước, chờ đến khi tỉnh hẳn mới cười “Ở đây , ở trong cung.”

      Thái Tử luôn để cho nàng ngủ đến khi tự tỉnh, Trần thị cũng vậy. Các ma ma phục vụ lại mấy vòng, phu nhân phái người qua hỏi mấy lần, cũng sắp đến giờ ăn trưa rồi tam nương mới ngủ dậy. A Đoàn nhìn bốn phía lúc mới tỉnh hẳn nhận ra đây là nhà mình.

      Khuôn mặt nhắn do ngủ nhiều mà hơi sưng lên, mắt cũng sưng lên, híp mắt cười “Chào buổi sáng, Cẩm Tú tỷ tỷ.”

      “Bây giờ còn là buổi sáng nữa rồi, nương nhìn bên ngoài xem, bây giờ là buổi trưa.” Cẩm Tú bên , bên giúp A Đoàn mặc quần áo. A Đoàn nghe lời híp mắt nhìn ra bên ngoài, đúng là mặt trời lên cao, còn là buổi sáng nữa. Bị mặt trời chiếu vào mắt nhắm mắt mở.

      Vẫn chưa tỉnh hoàn toàn.

      Khuôn mặt A Đoàn vốn tròn trịa nhắn, hôm nay mặt bị sưng nên tròn hơn. Vừa tỉnh ngủ nên mơ hồ, thanh mềm mại, là đáng lên lời. Cẩm Tú dẫn A Đoàn ngồi trước bàn trang điểm, tự mình búi tóc cho nàng, vừa búi vừa lẩm bẩm “Nô tỳ biết nhiệt độ ban ngày làm nương dễ khát nước, buổi tối nương uống hớp nước thôi, đừng uống nhiều, mặt bị sưng,”

      “Ngươi là như này.”

      A Đoàn chỉ vào gương mặt tròn tròn trong gương.

      A Đoàn cũng thấy gương mặt của mình bây giờ, từ mặt bánh bao biến thành mặt bánh bao lớn, mắt cũng sưng như vậy. Nghe được lời của Cẩm Tú, dừng chút, lại híp mắt cười “Ta biết rồi, lần sau uống nhiều như vậy nữa.”

      thanh nghe có chút vô lực, Cẩm Tú lại tưởng do A Đoàn ngủ quá lâu, ngủ quá lâu có tinh thần. Tốc độ ở tay nhanh hơn búi xong tóc cho A Đoàn để A Đoàn có thể vòng vòng quanh phòng, khôi phục tinh thần. A Đoàn nghe lời đứng dậy, đứng dậy theo ý của Cẩm Tú lại trong phòng.

      Ánh mắt A Đoàn luôn tập trung, Cẩm Tú vừa để mắt lúc nghe phịch tiếng, vội xoay người lại, thấy A Đoàn che trán ngồi mặt đất.

      Người gác cổng nhìn thấy ở xa xa có đoàn người cưỡi ngựa trở về, hét to tiếng, mấy người ngồi túm năm tụm ba cũng lấy lại tinh thần tiến lên nghênh đón.

      “Đại thiếu gia trở lại! Ban ngày trời nóng, mau trở về nghỉ ngơi, đứng ở bên ngoài phơi nắng!

      Vừa cười nghênh đón vừa kéo dây cương ngựa.

      Hứa Tiêu Nhiên tiện tay đem dây cương ngựa ném cho tùy tùng, nghiêng người nhìn về phía Ngô Đồng. Ngô Đồng lưu loát xoay người nhảy từ ngựa xuống, cũng có tùy tùng lập tức nhận lấy dây cương. Mặc dù đại thiếu gia chưa đây là công tử nhà ai, nhưng nhìn khí thế kia hình như còn lớn hơn đại thiếu gia?

      Cũng dám hỏi nhiều, nụ cười vừa rồi cũng thu lại, chỉ cúi đầu nhận lệnh làm việc.

      Xuống khỏi ngựa liền mặt lạnh đảo khách thành chủ bước nhanh vào bên trong. Hứa Tiêu Nhiên chỉ cười cái, theo Ngô Đồng vào cổng nhà mình. Hai người đường lời nào, chỉ lườm chủ quản dẫn đến phòng chính. được nửa Hứa Tiêu Nhiên đột nhiên dừng bước, Ngô Đồng nghi hoặc quay đầu, nhướn mày.

      Mặt thay đổi, sâu trong đuôi mắt là xao động.

      “Ta xuống dưới chuyện, lấy thân phận là đại ca của A Đoàn để .”

      Hứa Tiêu Nhiên cũng thừa nước đục thả câu “Ta cho ngươi biết là bởi vì ta biết việc của tiểu muội, ngươi là người hiểu nhất, cũng chỉ có ngươi mới giải quyết được. Thân là đại ca, ta rất vui vì bộ dáng gấp gáp của ngươi bây giờ, điều này chứng tỏ ngươi rất quan tâm A Đoàn. Nhưng mà ta đồng ý để ngươi gặp nàng với bộ dáng như này, tâm tình của ngươi quá lộ liễu.”

      “Thời gian ta ở với A Đoàn nhiều, nhưng mà trải qua tối hôm qua ta biết nàng muốn cho người khác biết chuyện.”

      “Mẫn cảm, nhát gan, muốn cho người khác biết, rất biết giả vờ có việc gì.”

      “Nếu nàng chọn về nhà lúc này, tức là muốn cho ngươi biết hoặc biết làm cách nào cho ngươi biết, nàng trốn tránh. Bây giờ ngươi mang bộ dáng như sắp có mưa bão chất vấn nàng, ngươi nghĩ nàng ra như thế nào đây? cho ngươi biết tình hình thực tế sao?”

      “Ngươi như vậy chỉ làm nàng che giấu càng kỹ.”

      Đây là lần đầu tiên trong cả hai kiếp có người dùng giọng điệu thuyết giáo với Ngô Đồng. Vẫn luôn thành thạo trong việc xử lý những việc khác, kể cả thời điểm mới tiếp xúc với chuyện triều chính kiếp trước, phương thức xử lý của mình cũng có thể làm cho phụ hoàng vừa lòng. Ngay cả phụ hoàng cũng dùng giọng điệu như này chuyện với mình.

      Nhưng mà gặp phải A Đoàn tất cả đều loạn hết lên.

      Nghe qua chút trong lòng liền sợ hãi, miễn cưỡng chịu đựng qua buổi sáng, thực ra muốn nhìn thấy nàng ngay lập tức, cũng muốn hỏi nàng, vì sao lại như vậy? Vì sao lại giống kiếp trước như vậy, có chuyện gì cũng , chỉ biết chịu đựng mình. Cũng hận chính mình, vậy mà lại phát chút manh mối nào.

      muốn cho mình hai cái tát, đây là chăm sóc tốt sao?

      Mỗi ngày ở cùng nhau còn bằng các ca ca chỉ ngẫu nhiên gặp mặt.

      biết nên làm như thế nào với A Đoàn, biết nên làm như thế nào để cứu vãn tình hình, biết hai người có thể lại đến kết cục bi thảm giống như kiếp trước hay

      Tuyệt đối được!

      Ngô Đồng cúi đầu, Hứa Tiêu Nhiên nhìn sắc mặt , chỉ có thể thông qua chân mày nhíu chặt cùng hô hấp dồn dập mà phán đoán. Bây giờ cảm xúc của rất ổn định, nghi hoặc trong lòng ngày càng sâu. Đúng là tính tình A Đoàn như vậy là tốt, cái gì cũng giấu trong lòng, ngay cả người nhà cũng ra.

      Cứ tiếp tục như vậy đến tình trạng thể cứu vãn.

      Nhưng mà bây giờ A Đoàn chỉ là đứa , thể hoàn toàn giấu giếm tâm tư của mình. Nàng còn , có thể từ từ chỉ đường cho nàng, kéo nàng trở về.

      Vì sao lại khiến cho Thái Tử có phản ứng lớn như vậy?

      Đưa tay đẩy “Ngươi sao chứ?”

      Ngô Đồng đưa hai tay che mặt được lời nào, phút chốc ngẩng đầu lên, lại khôi phục lại vẻ vân đạm phong kinh. Chút điên cuồng vừa rồi chớp mắt còn. Bình tĩnh nhìn Hứa Tiêu Nhiên chân thành cảm ơn.

      “Cảm ơn.”

      Hai chữ đơn giản làm cho Hứa Tiêu Nhiên hài lòng, để ý nhiều, Thái Tử cũng suông.

      Thấy khôi phục thái độ bình thường, cũng dừng lại, tiếp tục về hướng phòng chính.

      Cẩm Tú đúng lúc ra lấy gì đó, nhìn thấy đoàn người tới đây kinh ngạc “Đại thiếu gia sao lại trở về vào lúc này? Trước nay toàn là ở thư viện đến qua trưa, bây giờ là giữa mùa hè, cưỡi ngựa về chừng còn có thể bị cảm nắng. Sau đó lại nhìn sang bên cạnh, hai mắt mở to, lập tức quỳ xuống “Nô tì thỉnh an Thái Tử!”

      thanh run run, sao Thái Tử lại đến lúc này!

      “Đứng lên đii.”

      Hứa Tiêu Nhiên vừa vào trong vừa hỏi “A Đoàn ở cùng mẫu thân sao? Hay là nàng còn chưa dậy?”

      Cẩm Tú chột dạ nhìn qua Thái Tử điện hạ, giọng đáp.

      “Tam nương ở bên trong…” Lúc này thanh càng run hơn, chỉ Hứa Tiêu Nhiên nhíu mày, ngay cả ánh mắt của Ngô Đồng cũng dừng lại lên người Cẩm Tú. Vốn rất sợ hãi, ánh mắt thay đổi của Thái Tử làm cho cả người Cẩm Tú run lên, ấp úng lúc cũng được lý do.

      Hứa Tiêu Nhiên hết kiên nhẫn, Ngô Đồng trước bước, đưa tay vén rèm bước nhanh vào.

      Trần thị cẩn thận dùng khăn đắp lên trán A Đoàn mơ màng nằm giường, Cách tấm khăn cũng có thể nhìn thấy sưng lên cục u to. Nghe thấy tiếng bước chân cũng ngẩng đầu lên, tưởng là Cẩm Tú đến đổi khăn, giơ tay ra “Đưa cho ta.”

      Vươn tay ra chạm đến cái gì, trong mắt đột nhiên ra cánh tay quen thuộc lấy tấm khăn đắp trán nàng. Kinh ngạc ngẩng đầu, thấy vẻ mặt nổi giận của Ngô Đồng, đôi mắt đen nhuốm đầy tức giận.

      Trần thi khiếp sợ quên cả thỉnh an, ngồi ở giường mở to mắt.

      “Thái Tử điện hạ?!”

    3. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      có Thái tử bên cạnh là A Đoàn làm bị thương chính mình
      huyetsacthiensu thích bài này.

    4. Q An Nhiên

      Q An Nhiên Well-Known Member

      Bài viết:
      19
      Được thích:
      1,026
      Chương 28:

      Editor: An Nhiên

      Cái trán trắng noãn của A Đoàn phồng lên vết bầm tím lớn, nhìn thấy mà đau lòng. Trần thị bị vẻ mặt Ngô Đồng làm cho kinh hãi, lắp ba lắp bắp trả lời “ Đụng vào bàn.....’’


      A Đoàn vốn là mơ hồ nằm tháp , nghe được tiếng Ngô Đồng, ngạc nhiên mở mắt, trong mắt còn có chút tơ máu, còn chưa lên tiếng, thân mình nhanh chóng ngồi dậy, vươn tay thẳng tắp muốn ôm “ Thái tử ca ca, sao huynh lại tới đây?’’ Phản ứng của A Đoàn thành thực làm cho sắc mặt Ngô Đồng hòa hoãn lại chút.


      Đưa tay ôm người vào trong ngực, đau lòng nhìn vết bầm sưng to “ Đau ?’’


      Thành gật đầu “Đau’’


      Lại lập tức bổ sung “ Là muội tự đụng vào, liên quan đến người khác, thái tử ca ca tức giận mắng muội là được rồi.’’


      Trước kia tự mình đụng vào chỗ này hay là đụng vào chỗ kia, Thái tử ca ca cũng tức giận, chỉ là nô tài bị trừng phạt. Cẩm Tú tỷ tỷ đối với mình rất tốt, đối với nương cũng rất tốt, hy vọng nàng cũng như những nô tài kia, đột nhiên thấy tăm hơi.


      Ngô Đồng nhận lấy tấm khăn mát được Cẩm Tú cẩn thận đưa qua cho A Đoàn, lời nào.


      A Đoàn cũng gì, chỉ ngồi im trong lòng Ngô Đồng, mím môi mắt to đáng thương tội nghiệp nhìn, Ngô Đồng cũng thèm để ý, chỉ nhìn cục sung to trán nàng, mặt là mảng lạnh lùng. Đột nhiên vẻ mặt lại ngừng lại lát, thẳng tắp nhìn về phía A Đoàn, A Đoàn lấy lòng nhìn Ngô Đồng, lần nữa đưa tay chọc chọc vào thịt mềm bên hông Ngô Đồng.


      Sắc mặt lạnh lẽo, chân mày cũng nhíu lại, trong ánh mắt thoáng qua tia cảnh cáo.


      A Đoàn lại sợ, mắt cười cong thành hình trăng lưỡi liềm, lần nữa đưa tay ra chọc.


      Thái tử ca ca sợ ngứa, chỉ có mình ta biết!


      Thoáng dùng sức đem tiểu nương nghe lời ôm lấy, A Đoàn vừa định giãy dụa, bên tai liền tiếng nho thể nghe được mấy chữ “ Lần sau được lấy lý do này nữa.’’ Mang theo giọng run rẩy, vừa là thỏa hiệp vừa bất đắc dĩ, nhu hòa hơn chút. A Đoàn hài lòng, mắt lại cười thành khe hở , đưa tay ôm chặt cổ Ngô Đồng, vùi vào cổ dùng sức cọ loạn.


      Ngô Đồng sợ đụng vào vết thương đầu nàng, chỉ lùi về phía sau tránh, A Đoàn vẫn mực tiến về trước. Hai người ngươi tránh ta đuổi, trốn tránh trốn tránh tự mình chơi, đem mọi người xung quanh thèm để vào mắt.


      Nếu Tiểu Giang công công ở đây, khẳng định nhìn thành thói quen, phản ứng nhiều nhất cũng chỉ là bĩu môi cái liền cúi đầu giả chết, Trần thị cùng Hứa Tiêu Nhiên lại là lần đầu tiên nhìn thấy. Làm cho tâm tình Trần thị như nghẽn lại, cả người liền thoải mái. ra tự mình cho rằng cùng tiểu nữ nhi mấy ngày nay đủ thân mật, nghĩ tới Thái tử vừa đến, mình lập tức bị vứt bỏ xuống tận chân trời.

      Cười vui vẻ như vậy, mặt cũng cười thành đóa hoa.


      A Đoàn cùng Thái tử thân cận là chuyện tốt, nên cao hứng! Trong lòng Trần thị ngừng tự với chính mình như vậy, nhưng mà mặt lại tràn đầy ủy khuất, cả khuôn mặt bắt đầu rối rắm.


      Hứa Tiêu Nhiên tâm tình cũng có chút vi diệu, chỉ là để ý như Trần thị, bởi vì chú ý của bị chuyện khác hấp dẫn. Vừa rồi, nếu như mình nhìn lầm, Thái tử hình như sợ ngứa? Tuy rằng động tác rất , đúng là sau khi đâm vào bên hông Thái tử mới thỏa hiệp. Trong đầu bỗng bay qua câu .


      Nam tử có máu buồn sợ vợ?!


      Thái tử sợ A Đoàn?!


      Ngây ngốc nhìn A Đoàn bị để ra xa còn ngừng vung tay ngắn muốn tới gần, lắc đầu đem ý nghĩ này ném ra sau đầu, cái này rang là A Đoàn bị Thái tử ăn sạch sành sanh mới đúng.


      Náo loạn trận mới nghỉ, tránh vết sung trán A Đoàn, Ngô Đồng tức giận điểm lên trán của nàng, chút cũng để cho người khác yên tâm, A Đoàn lè lưỡi, lời nào. Nghiêng đầu nhìn về phía Trần thị, Trần thị tưởng rằng Ngô Đồng muốn hỏi nguyên nhân, liền thẳng “ Nàng ngủ quá lâu liền có chút mơ hồ, lúc đứng lên hoạt động chút, kết quả là đụng phải.’’


      Nghe được lời này thế nhưng Ngô Đoàn lại cười, nghiêng đầu nhìn A Đoàn, ngủ quá lâu? Trong mắt là mảnh sang tỏ, A Đoàn chột dạ cúi đầu, càng thêm dám tiếp nữa.

      Đưa tay đem con rùa ôm đứng dậy “ Ta mang nàng vào phòng nghỉ ngơi.’’


      Nàng ngủ đủ lâu! Trần thị vừa định lời này, Hứa Tiêu Nhiên liền ngăn lại, lắc đầu, cần . A Đoàn ghé đầu lên vai Ngô Đồng, cười tủm tỉm với Trần Thị cùng Hứa Tiêu Nhiên “ A nương, đại ca, ta hồi liền trở lại, mọi người tự mình chơi đùa, cần quá nhớ ta ~” còn cho mỗi người cái hôn xa.


      Sau đó cái mông rắn chắc bị vỗ cái.


      A Đoàn lại cho Ngô Đồng cái hôn lớn, mặt liền dính đầy nước miếng. Thấy hôn bên đủ, thân mình còn muốn đem mặt còn lại dính nước miếng. Ngô Đồng vẫn giữ khuôn mặt lạnh bang, trong mắt lại tràn đầy ý cười, cũng tránh, tay ôm, trực tiếp đem đầu đè lại.


      A Đoan vẫn ngừng ngọ nguậy, vẫn là nhúc nhích được chút nào.


      Gian phòng của Ngô Đồng A Đoàn đến rất nhiều lần, ngày trước mỗi lần nàng về nhà, nếu như là thời gian dài, cách hai ngày Ngô Đồng đến thăm nàng lần. Quen thuộc đem A Đoàn vào phòng , chỉ vào nha hoàn cho đem chậu nước để xa chút liền cho mọi người rút lui, đem A Đoàn đặt xuống đất, tự tay trải chăn.


      Động tác thuần thục, chút cũng xa lạ. A Đoàn cũng đứng bên cạnh nhìn lên tiếng, hề cảm thấy hành động như vậy có gì đúng, Thái tử ca ca vẫn luôn như vậy, mọi chuyện đều chính mình có thể làm tuyệt đối giao cho người ngoài. chỉ có trải giường chiếu, ngay cả mang giày đều làm qua nhiều lần.


      Trải xong chăn, chính mình ngồi ở mép giường, đem A Đoàn ôm ngồi đùi, đưa tay đem giày cùng áo khoác cởi ra, cả người nhét vào trong chăn.


      “ Ngủ.’’


      ngủ!” A Đoàn chút do dự . “ Ngủ rồi lại thấy Thái tử ca ca.” Ở trong chăn di động, đen hai cánh tay lấy ra, quá nóng quá nóng. Trước kia chính là như vậy, tại thời điểm ngủ vẫn còn thấy, tỉnh ngủ liền tìm khắp nơi cũng tìm được, miệng liền trề môi.


      Đưa tay đem A Đoàn làm loạn muốn kéo chăn “ Ngươi mệt?”


      mệt!”


      Ngô Đồng chút do dự vạch trần “ mệt mà mặt sưng thành như vậy?”


      A Đoàn buổi tối uống bao nhiêu nước mặt cũng sưng, chỉ có thời điểm ngủ ngon mặt mới có thể sưng, tinh thần càng tốt, mặt sưng phù càng lợi hại. để ý A Đoàn chột dạ, tiếp tục vạch trần “ Ngươi là muốn ngủ nhỉ, hay là chúng ta bàn bạc chút vì cái gì tối hôm qua ngủ? Hay là ta đem chuyện này cho nương cùng đại ca ngươi biết, để cho bọn họ tới hỏi?”


      A Đoàn trong nháy mắt liền nhắm lại, thân thể nằm ngay ngắn.


      “ Ta ngủ.’’


      Ngược lại mắt nhắm chặt, lông mi kia như thế nào lại ngừng run? Tròng mắt còn vòng tới vòng lui, giả bộ ngủ còn ngủ ngon, Ngô Đồng cười ra tiếng, chỉ ngôi ở bên cạnh, lẳng lặng nhìn A Đoàn. Dừng chút, tay phải xoa chỗ trái tim, mới vừa rồi còn dị thường nóng nảy, thấy A Đoàn liền như kỳ tích mà dịu lại.


      rang có đống vấn đề, cũng rất muốn ngay lập tức gặp mặt liền chất vấn. Tuy rằng nghe Hứa Tiêu Nhiên miễn cưỡng cũng đè lại, người khác nhìn ra nhưng chính mình lại rất rang, gấp vô cùng, gấp đến khắc cũng nhẫn được. Nhưng mà, chỉ nhìn thấy A Đoàn, trong đầu cái gì cũng biến mất, chỉ lo theo nàng, cái khác đều quên….


      Tại sao lại như vậy chứ.


      A Đoàn, ảnh hưởng của ngươi đối với ta, thế nhưng sâu đến tình trạng này?


      Ngón tay út đột nhiên bị người cẩn thận ôm lấy, nghiêng đầu nhìn lại, thấy A Đoàn cười lấy lòng. Ôm lấy ngón tay Ngô Đồng nhàng lay động: “ Thái tử ca ca, huynh bồi muội cùng ngủ có được ?” Ở bên ngủ, chính mình tỉnh lại, Thái tử ca ca vẫn còn ở bên ? Có lẽ lại vội vàng nơi khác?


      Ngô Đồng lẳng lặng nhìn A Đoàn, qua hồi lâu mới gật đầu.


      “Được.”


      Bỏ giày cùng áo khoác, cũng nằm lên giường. Vừa nằm xuống, A Đoàn liền tự động lăn vào trong ngực Ngô Đồng, người chủ động ôm lấy, đem nàng dựa vào thoải mái hơn chút. “ Ngoan, mau ngủ.’’ A Đoàn lời nào chỉ gật đầu, cười nhắm mắt, vẻ mặt cười thỏa mãn. Ngô Đồng nằm nghiêng, đưa tay vỗ lên lưng A Đoàn, hi vọng nàng mau chóng vào giấc ngủ.


      Trầm thấp thư giãn.


      Miệng vểnh lên mong đợi “ Ngủ được, ca ca huynh kể chuyện cho muội nghe .”


      Hứng thú tràn trề nhìn, Thái tử ca ca kể chuyện rất dễ nghe, những câu chuyện về con người bên ngoài, đặc biệt dễ nghe, hơn nữa mỗi lần đều giống nhau. giống Tiểu Giang công công, kể chuyện Tiểu Sơn tìm nương mấy năm, kháng nghị bao nhiêu lần cũng có chuyện mới.


      Dáng vẻ A Đoàn bây giờ thực đặc biệt giống con mèo , mắt to chớp chớp hi vọng, giống như chỉ cần thỏa mãn cầu của nàng, giống như mèo nhào lên người làm nũng. Vật trong ngực Ngô Đồng càng thêm nhu hòa,đó là nơi chỉ thuộc về A Đoàn, chỉ có nàng có thể tiến vào.


      “ Được, kể chuyện.’’


      Giữa hè hanh khô ve sầu kêu, bên ngoài gian phòng A Đoàn có nha đầu cầm cây gậy gỗ dài, đỉnh chóp ướt sung, đứng dưới gốc cây, ngẩng đầu híp mắt cẩn thận nhìn cây, nhìn thấy liền đem cây gậy tới gần, nhàng vừa chạm vào, con ve sầu liền bị dính chặt chẽ đỉnh cây gậy.


      Lấy về, lập tức có nha hoàn cầm túi vải tới đựng ve sầu.


      Gian phòng bên ngoài rất nhiều nha hoàn đều cầm gậy tre dài, tỉ mỉ đếm ước chừng bảy tám cái. đám nha đầu bận rộn làm việc tới lui trận mới thấy tiếng ve kêu nữa, nha đầu cầm túi tiếng động lui xuống. Ra nội viện lập tức ra ngoài, gã sai vặt chờ sẵn, ve sầu này cũng là món ăn ngon!


      Những người khác đều giải tán, chỉ có bốn nha đầu ở ngoài cửa canh chừng.


      Bốn người đều chuyện chỉ đứng yên tại cửa, trong đó có nha hoàn gần nhất cau mày, nghi hoặc nhìn ba người kia liếc mắt cái, khom người, lỗ tai dán lên cửa nghe động tính bên tròn. Ba người kia nhìn thấy nàng như vậy, cũng học theo động tác của nàng, đồng loạt đem lỗ tai dán lên cửa.


      Chỉ chốc lát ánh mắt bốn nha đầu đều trừng lớn, tự chủ nghe được bên trong thanh trầm thấp, còn có giọng điệu kia, từ trong miệng ra địa phương thần kỳ. Đó là nơi các nương có thể tự do đến mà cần nô tỳ cùng, còn có thể hợp rồi ly, còn có thể tái giá, hơn nữa cùng người khác khác biệt ngôn ngữ….
      Last edited: 2/8/17

    5. Hân Pi Sà

      Hân Pi Sà Well-Known Member

      Bài viết:
      12
      Được thích:
      569
      Chương 29
      Editor : Hân Pi Sà
      Beta : Hằng Lê

      Giấc ngủ này A Đoàn ngủ yên, đến nửa canh giờ tỉnh lại. Mắt còn chưa mở, tay sờ loạn giường, vung tay lần mò lung tung hồi mới chịu dừng lại, miệng ngáp cái, lẩm bẩm lúc mới ngồi bật dậy khỏi giường, vẻ mặt vô cùng vui, chiếc giường rộng rãi chỉ có mỗi mình nàng, chẳng thấy bóng dáng Thái Tử ca ca đâu.


      Quả nhiên, nên ngủ mà!


      Ngồi xếp bằng giường, cúi đầu hờn dỗi.


      Ngô Đồng nghe được bên này có tiếng động, đứng dậy rời khỏi bàn đọc sách đến bên giường của A Đoàn, chắp tay sau lưngnhìn nàng cúi đầu bĩu môi, ngồi nghịch ngón của chính mình, miệng liên tục lẩm bẩm "Thái Tử ca ca là cái đồ siêu lừa đảo, đại bại hoại, lúc nào cũng bận rộn như vậy, sớm biết liền nên ngủ ..."


      Tâm tình tốt hẳn nghiêng đầu hỏi nàng "Ta lừa nàng cái gì ?"


      " ràng hôm nay đâu, chờ muội ngủ dậy!"


      A Đoàn trả lời cách tự nhiên, sau đó đôi mắt trừng lớn, ngạc nhiên ngẩng đầu, ánh mắt tỏa sáng "Thái Tử ca ca! Huynh à?" xong liền trực tiếp nhảy nhót giường. Bộ đồ trong nhăn nhúm, mái tóc vừa dài hơn vai cong sang bên này, vểnh qua bên kia, so với tiểu phong tử chẳng khác là bao.


      Tiểu phong tử này chút cũng biết, vừa chuyện vừa bổ nhào vào trong ngực Ngô Đồng.

      Tiến đến hai bước gần giường hơn, sợ nàng từ giường ngã xuống, đem tiểu nha đầu ôm vào, trực tiếp chỉ về phía trang điểm "Xem nào, nha đầu điên nhà ai này?" Giọng điệu trầm , ý cười tràn đầy. A Đoàn nhìn theo hướng mà Ngô Đồng chỉ, vừa vặn là vị trí chiếc gương, cũng thấy bộ dạng mình bây giờ.


      chút cũng cảm thấy mất mặt, thậm chí nghiêng qua nghiêng lại đung đưamột phen, phồng miệng thổi hơi lên làm cho tóc mái càng thêm rối..


      Làm rồi liền cảm thấy hưng phấn, tiếp tục thổi, bản thân cười vô cùng vui vẻ.


      Ngô Đồng đưa tay phủ lên cái đầu , cẩn thận tránh đụng phải vết thương trán nàng, xoa xoa mái tóc đen trong lòng bàn tay "Còn mau rửa mặt? Ngủ đủ rồi liền bắt đầu nghịch ngợm, cũng nhìn xem bộ dạng tại của mình trông như thế nào?"


      Thái Tử ca ca , A Đoàn liền rất cao hứng, lúc này chính là bảo gì làm đó.


      "Được!"


      Đặt mông ngồi lại giường mang giày rồi chạy nhanh vào trong nội thất. Nha hoàn bên ngoài nghe được động tĩnh cũng theo vào.


      Còn mình Ngô Đồng đứng đó chỉ biết lắc đầu cười, bây giờ đúng là nhà đầu điên có mười phần sức sống mà. Đứng đó hồi lại trở về bàn đọc sách, đó ngoài trừ bảng chữ mà A Đoàn thỉnh thoảng luyện viết và bút mực còn gì, nhưng hôm nay lại có thêm chồng sách cao.


      Những thứ này đều là do Giang Vạn Lí chuyển qua từ thư viện, còn có số công vụ cần Thái tử xử lí cũng mang đến.


      Chờ đến lúc A Đoàn nhàng thoải mái từ bên trong ra cũng là nửa canh giờ sau. Tâm tình A Đoàn vẫn tốt như trước, lanh lợi hoạt bát , híp mắt cười vui vẻ. Nhảy nhót đến bên bàn dừng lại , ngơ ngác nhìn Ngô Đồng cúi đầu đọc sách. Thời điểm Thái tử ca ca ôn nhu nhất chính là lúc đọc sách, có nghiêm túc xử lí công việc, cũng có Tiểu Giang công công đứng bên, cả người giống như đều tan vào trong trang sách, yên tĩnh lại nhàn hạ.


      A Đoàn phồng miệng, còn vui vẻ như lúc đầu, rón rén tới ghế dựa bên cạnh Ngô Đồng, tự mình trèo lên ngồi, phát ra tiếng động nào hướng về phía bọn nô tài xung quanh “Hư!” tiếng, lại phất tay bảo họ lui xuống.


      thể quấy rầy Thái Tử ca ca đọc sách.


      Bọn nô tài nhìn động tác buồn cười Tam nương, nín cười phát ra tiếng rồi lui xuống. Chờ bọn họ hết, A Đoàn chống hai tay lên cằm, hai cái chân đung đưa qua lại, lẳng lặng ngồi nhìn Ngô Đồng.


      Kỳ thời điểm A Đoàn đến Ngô Đồng biết, mấy năm nay, từ khi nàng còn bé, chỉ cần nàng xuất rất nhanh cảm giác được. Lúc nàng còn , phải cẩn thận trông nom, hơi lơ là chút chừng liền ngã, cứ như vậy trở thành phản xạ có điều kiện. Chỉ là lúc này giả vờ như biết, là muốn xem nàng làm gì.


      Cảm thấy trong lòng mềm mại, A Đoàn chính là như vậy, ràng là rất hay dính lấy , nhưng nàng lại vô cùng hiểu chuyện.


      Nhưng mà cũng mơ hồ đau lòng, cũng hi vọng nàng hiểu chuyện như vậy, hi vọng nàng muốn khóc liền khóc, muốn nháo liền nháo, cần phải băn khoăn cái gì, bao gồm chính . Trong lòng thở dài, nhắc nhở chính mình, chuyện gì cũng phải thực từng bước , thể nóng vội, nàng tại từ từ thích ứng .


      Ngẩng đầu, nhìn sang bên cạnh cười với nàng. ( Ọ v Ọ )


      A Đoàn vẫn luôn chú ý Ngô Đồng, thấy ngẩng đầu còn cười với mình, lanh lẹ từ ghế nhảy xuống chạy về phía Ngô Đồng, ánh mắt sáng kinh người: “Thái tử ca ca!” Đưa tay ôm lấy cánh tay , cẩn thận hỏi "Là muội ồn đến Thái tử ca ca sao?"


      Kinh ngạc mừng rỡ lập tức chuyển biến thành cẩn thận, bất quá cũng chỉ trong cái chớp mắt.


      Trong đầu lần nữa chợt nghĩ đến lời của Hứa Tiêu Nhiên, nhạy cảm, nhát gan.


      Nhắm mắt hòa hoãn hồi, lại mở mắt vẫn là vẻ nhu hòa như cũ, xoa xoađỉnh đầu A Đoàn "Sao lại như vậy, ta rồi, chỉ cần muốn tìm ta, lúc nào cũng có thể." A Đoàn cẩn thận quan sát lần nữa, biết Ngô Đồng dối, lúc này mới ngượng ngùng "Thái Tử ca ca quá bận rộn, có thể đến nhìn muội rất vui vẻ , thể cố tình gây ."


      Dừng lại than thở chút "Bằng Hoàng Hậu nương nương vui ..."


      Ngô Đồng có bỏ qua câu than thở này, trong lòng đột nhiên căng thẳng, ngay cả hô hấp cũng dồn dập mấy phần, lơ đãng nhấp ngụm trà, đem A Đoàn ôm tới ngồi đùi mình.


      "Mẫu hậu gì với nàng, kể hết ta nghe có được ?"


      Thanh trầm , đôi mắt sâu ngưng trọng.


      A Đoàn cũng hề phát , phất phất tay để ý " phải, là lần trước,muội tìm An Dương chơi, Hoàng Hậu nương nương răn dạy nàng ấy. Muội nghe được vài câu, hình như là An Dương chạy đến ngự thư phòng muốn Hoàng Thượng chơi với nàng, nháo đến ngay cả quốc Hoàng Thượng cũng thể xử lí tốt."


      "Hoàng Hậu nương nương với An Dương: đó là phụ thân của ngươi, còn là người đứng đầu quốc gia, thể tùy hứng như thế."


      "Lúc ấy Hoàng Hậu nương nương rất tức giận, đó cũng làlần đầu tiên ta nhìn thấy hoàng hậu lạnh lùng nghiêm khắc với An Dương như thế!"


      Lại có chút kiêu ngạo tự mãn "Tuy rằng Thái Tử ca ca phải Hoàng Thượng, nhưng về sau cũng là như vậy, cho nên muội thể quấy rầy ngươi, thể chậm trễ quốc ."


      "Muội có phải rất thông minh hay ?!"


      ra là như vậy, thời điểm giáo huấn An Dương bị A Đoàn bắt gặp, còn tưởng rằng, bây giờ mẫu hậu bắt đầu chỉ bảo nàng . Ngô Đồng trong lòng buông lỏng hơi, lại rất sợ tình lại phát triển như kiếp trước mà mình biết.


      "A Đoàn thông minh nhất ."


      "Cái kia, A Đoàn thông minh như vậy có nghĩ đến điểm này hay , quan hệ của chúng ta giiống với quan hệ của Phụ hoàng và An Dương?"


      A Đoàn nghiêng đầu, vẻ mặt hoang mang, hiểu những gì Ngô Đồng .


      Đưa tay đem A Đoàn ôm chặt hơn chút, cằm để đỉnh đầu của nàng, nhàng cọ cọ, tại A Đoàn vẫn nhìn hiểu thâm tình.


      "An Dương cùng Hoàng Thượng, đó là quan hệ phụ thân cùng con . An Dương có thể tùy hứng, có thể hồ nháo, có thể coi trời bằng vung, đó là do Phụ hoàng dung túng cho nàng. Nhưng mà bất cứ việc gì cũng đều có mức độ, thể vượt qua. Chẳng lẽ A Đoàn hi vọng An Dương biến thành công chúa điêu ngoa làm trò cười cho mọi người à?"


      " hi vọng, loại công chúa đóthật là xấu xí, An Dương thể biến thành cái dáng vẻ như vậy."


      Bộ dạng ghét bỏ đáng làm cho người thích. Ngô Đồng cúi đầu hôn lên trán A Đoàn: “A Đoàn thông minh. Mẫu hậu giáo huấn An Dương sai, lời của mẫu hậulà đúng. Nhưng cái đó chỉ là đối với An Dương thôi, đối với nàng và ta, những lời này là thể áp dụng , về sau có nghe qua cũng quên ."


      "Vì sao thể? Những lời này chẳng lẽ đúng? Chúng ta quan hệ thế nào? Có cái gì khác biệt?"


      Ngô Đồng tựa như rơi vào trong sương mù, tại A Đoàn có năng lực để hiểu hết.


      Hai tay đột nhiên dùng sức, đem A Đoàn từ đùi đặt lên mặt bàn trước mặt, hai ngườimắt nhìn nhau. Đột nhiên thay đổi cái vị trí, A Đoàn bất an xê dịch thân mình , ngờ vực nhìn Ngô Đồng đột nhiên lại nghiêm túc , Thái Tử ca ca làm sao vậy? Mắt to cũng thành thực phản ánh tất cả nghi vấn.


      Duỗi tay muốn xuống, Ngô Đồng lại đưa tay bắt lấycổ tay A Đoàn.


      A Đoàn toàn thân đều là thịt, xương cốt lại nhắn, cổ tay cũng khác, Ngô Đồng chỉ cần dùng bàn tay liền có thể nắm lấy hai cổ tay nàng, ngón tay nhàng cọ xát làn da trơn bóng. tại A Đoàn với bộ dáng sau này, điểm tương tự cũng có, ngoại trừ làn da này, vẫn luôn là trắng trẻo nõn nà, chạm vào liền cảm thấy mát lạnh.


      Chúng ta là phu thê, chúng ta nương tựa vào nhau trong lúc hoạn nạn, chúng ta đồng cam cộng khổ với nhau, hết thảy đều chia sẻ với đối phương, bất luận là vui, hay buồn.


      Lời như vậy, nhìn khuôn mặt ngây thơ này của A Đoàn chỉ có thể trong lòng.


      Nàng còn ngây thơ biết là gì, ta lại dấn thân quá sâu trong đó.


      Chẳng lẽ đây chính là trời cao trừng phạt ? Hối hận cả quãng đời còn lại vẫn chưa đủ, còn muốn lần nữa trải nghiệm cảm giác chua xót ưu tư sao. ràng biết nàng là của , nhưng mà lại thể độc chiếm, lí do lớn nhất là vì tuổi nàng càng , lại vô cùng ngây thơ. Lí do như vậy dù có quyền thế ra sao cũng thể thay đổi.


      Ai cũng thể sửa đổi thời gian.


      Trong lòng tràn ngập xót xa, cảm giác vô lực vây hãm, bức đến sắp ngạt thở.


      A Đoàn, chỉ mình nàng mới có thể cứu ta nhưng ta lại thể lên điều gì…


      A Đoàn tò mò xít người lại gần hơn, Thái Tử ca ca lại xuất thần ! Mỗi lần Thái Tử ca cacùng mình chuyện chuyện hai mắt vô thần , bất luận chính mình làm cái gì đều để ý, trừ phi gây ra tiếng động gì đó lớn. Lá gan đột nhiên lớn ra, học theo Tiểu Giang công công cười gian, vươn tay muốn bóp sống mũi cao ngất của Ngô Đồng. :)))


      Cho ngươi xuất thần này!


      Cái tay phá hoại còn chưa kịp đến gần bị kéo lại! Trừng mắt nhìn Ngô Đồng cười thấu hiểu, nhướn mày: “Đầu óc nàng bây giờ, có cũng hiểu, đợi sau khinàng lớn lên tự bản thân nàng hiểu được” Mất hồi lâu A Đoàn mới hiểu đây là trả lời vấn đề vừa rồi của mình! Lúc nãy còn nàng thông minh, bây giờ liền bảo ngốc ?


      Vừa muốn phản bác Ngô Đồng lại tiếp "Nàng chỉ cần nhớ , lời mà mẫu hậu giáo huấn An Dương, nàng có thể cần nghe theo. Nếu như mẫu hậu gì với nàng, bất kể là gì, nàng đều phải cho ta biết, những cái khác cần quản."


      A Đoàn trực tiếp quay đầu, vẻ mặt vui, cánh mũi giựt giựt, hừ!


      Còn , mà tính khí cũng nhỉ! Ngô Đồng cũng sốt ruột, buông lỏng tay A Đoàn , chậm rãi đứng dậy, ở trong phòng qua lại. A Đoàn vẫn duy trì động tácnghiêng đầu, tự cho là ai phát len lén liếc mắt nhìn Ngô Đồng, chờ khi Ngô Đồng quay lại lập tức thu lại ánh mắt, tiếp tục hừ hừ!


      Mới vừa rồi còn là nha đầu điên, mà bây giờ thay đổi rồi, trực tiếp biến thành heo .


      Ngô Đồng khoanh tay, nhàng "Xem ra có số người muốn ra ngoài chơi ."


      Tai A Đoàn động cái,mắt lại theo đó mà sáng lên, nhưng là ngay sau đó lại làm mặt lạnh, tiếp tục hừ hừ. Lừa đảo! tại mặt trời độc như vậy,Hoàng Hậu nương nương cho mìnhvà An Dương chạy ra ngoài chơi vào lúc này, Thái Tử ca ca chắc chắn cũng cho ! Lúc này lại mang mình ra ngoài chơi, định lừa hài tử ba tuổi à!


      Ngô Đồng trực tiếp thở dài "Được rồi, vậy ta ra ngoài chơi mình vậy." xong liền trực tiếp cất bước ra bên ngoài. A Đoàn khiếp sợ nhìn sang, lần này là sao? Đừng nha! Sốt ruột, trực tiếp từ bàn nhảy xuống nhanh chóng đuổi theo, bên chạy theo bên cam đoan "Muội biết hết, chuyện gì cũng đều cùng Thái Tử ca ca mà."


      "Muội cũng muốn chơi!"


      Trực tiếp xông lên ôm lấy bắp đùi , ngươi mang ta theo, ngươi cũng đừng nghĩ có thể chơi!


      Ngô Đồng bất đắc dĩ bóp trán, đưa tay. A Đoàn hài lòng, vươn tay bắt lấy tay của Thái Tử tay ca ca, so với còn sốt ruột hơn, nhảy nhót chạy ra bên ngoài. Bóng dáng hai người ở phía sau, lớn , ngừng đan xen, cuối cùng trực tiếp nhập vào nhau ởmột chỗ.


      Đến cửa, A Đoàn nhìn thấy người, buông tay Ngô Đồng ra, tay chân rón rén bước nhàng, đến phía sau người đó, hai tay vòng lại ở miệng, lấy hơi cái liền hô to "Tiểu Giang công công!" Giang Vạn Lí bị thanh bất ngờ này hù dọa, vội vàng xoay người.


      Đập vào mắt chính là A Đoàn tươi cười vì thực được ý đồ xấu!


      A Đoàn vô cùng hứng thú, Giang Vạn Lí cũng khoa trương phối hợp với nàng, dùng sức vỗ ngựcmấy cái " nương, trái tim của nô tài bị người dọa sợ muốn ngừng đập rồi!" A Đoàn ánh mắt còn ý cười, còn chưa kịp cười nhạo , Giang Vạn Lí lại khom người chỉ vào trán nàng " nương bị sao thế này, đụng trúng ở đâu , bôi thuốc ?"


      A Đoàn lập tức trừng mắt với , nhướng nhướng mày, cũng lời nào, con ngươi dừng sức lay động ý bảo nhìn phía sau. Nếu có nguyên do sao mọi người bảo Giang Vạn Lí là tâm phúc của A Đoàn chứ, nháy mắt liền hiểu . Lập tức xoay người hành lễ với Ngô Đồng "Thái tử, xe ngựa chuẩn bị xong, bên kia cũng chuẩn bị tốt, tại qua đó ạ?"


      Ngô Đồng giả vờ nhìn thấy màn tinh quái lúc nãy của A Đoàn "Ừ."


      Lần này đến phiên A Đoàn vỗ ngực thở phào , may mắn Thái Tử ca ca nhắc lại chuyện cũ !


      Cái động tác này cũng lấy lòng Ngô Đồng, ý cười lưu chuyển, lần nữa đem A Đoàn bế lên xe ngựa. Trong xe ngựa chuẩn bị chậu băng, Ngô Đồngcầm lấy cái khăn thoa lên cục u trán cho A Đoàn . Đoạn đường từ trong phòng ra ra cửa khiến nàng đổ ít mồ hôi, lại lấy cây quạt quạt cho nàng mát.


      Xe ngựa chậm rãi về phía trước, A Đoàn uống chén nước đầy vào bụng, nghiêng đầu liền bị cây quạt trong tay Ngô Đồng hấp dẫn, đưa tay giành lấy: “Mặt của cái quạt này nhìn cũng có chút quen mắt…”Lại nghiêng đầu cố gắng suy nghĩ, con vịt cái quạt này phải là dựa theo con vịt trong phòng mình vẽ ra sao?


      Lúc ấy Thái Tử ca ca học vẽ tranh, chính mình cũng theo học, kết quả tranhhọa ra đâu vào đâu, ngoại trừ chính mình có thể nhận được đó là cái gì, ngay cả An Dương cũng nhận ra! Bị cười nhạo trận liền tiện tay vứt bỏ, từ đó cũng thấy bức tranh ấy nữa, ra là bị Thái tử ca ca thu lại làm mặt quạt!


      "Ừ, đây là bức tranh nàng vẽ khi bốn tuổi ."


      Ngô Đồng như trước nhàng quạt cho A Đoàn mát, nóng như vậy cũng khiến mặt nàng ửng hồng như quả táo!


      A Đoàn biết vì cái gì, chính là cảm thấy rất cao hứng, cũng còn muốn hỏi đâu chơi , trực tiếp phồng má hôn lên mặt Ngô Đồng cái kêu! cơ bản quan tâm đến chuyện gì khác chỉ lo bổ nhào đến, Ngô Đồng vội vàng ngăn lại, tiếp tục như vậy, hai người đều biến thành thân toàn mồ hôi , trở về về tắm rửa luôn là được !


      Xe ngựa lắc lư, mành che cũng theo gió tung bay, lộ ra cảnh sắc bên ngoài mặt trời cao ngất rực rỡ chiếu nắng, vạn dặm mây. Đùa nghịch cây quạt hồi liền đặt xuống vị trí bên cạnh, ánh nắng vừa vặn chiếu lên. bức vẽ nguệch ngoạc đáng , có hai chú vịt con lông vàng ươm, lớn . Nhưng cái khớp nhất là hàng chữ xuất bức hoạ


      Hữu lực, lưu loát.


      Năm tháng lặng trôi, mong nàng đời này đều như bây giờ, khoái hoạt, vô ưu.
      Last edited: 2/8/17

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :