1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[CĐ-Sắc] Cẩm Tú Đỉnh - Thần Vụ Quang (Hoàn ~~~~)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Paru

      Paru Well-Known Member

      Bài viết:
      197
      Được thích:
      251
      Cảm ơn @Haruka.Me0 nhiều nha. Cơ mà đọc thấy ức chế với nam chính quá, mắc chứng tự kỉ, tự luyến lại háo sắc, tội nghiệp cho đàn hậu cung mà cũng tội nghiệp Du tỷ :p
      Haruka.Me0 thích bài này.

    2. Chôm chôm

      Chôm chôm Well-Known Member

      Bài viết:
      570
      Được thích:
      4,610
      Đọc truyện ngoài mong chờ chương mới màn comment của các chị em cũng rất đáng mong đợi. :yoyo36::yoyo36::yoyo36:. Đọc mà buồn cười dã man. ​
      gió đông bắcsaoxoay thích bài này.

    3. minmapmap2505

      minmapmap2505 Active Member

      Bài viết:
      110
      Được thích:
      118
      Đọc cmt cũng đủ cười rụng răng rồi. :th_95:

    4. Bờm xinh

      Bờm xinh Well-Known Member

      Bài viết:
      525
      Được thích:
      389
      Hoàng thượng ảo tưởng mạnh quá
      Tùy Tâm thích bài này.

    5. Haruka.Me0

      Haruka.Me0 (╯=▃=)╯︵┻━┻• ̄ω ̄• N0♡Thịt - (╯=▃=)╯︵┻━┻ Staff Member Senior Editor Moderator

      Bài viết:
      1,233
      Được thích:
      32,492
      Chương 9:
      Hôm sau, lúc các phi tần thỉnh an Hoàng hậu, Văn phi vừa vào liền quỳ xuống đất thỉnh tội:

      “Hoàng hậu hôm qua lệnh cho thần thiếp giao ra kẻ tung tin đồn thất thiệt, thần thiếp vì thế cả đêm chợp mắt, chuyện này đều do thần thiếp tốt. Vốn dĩ đây chỉ là tin đồn, thần thiếp xác minh ngọn nguồn vội bẩm báo với Hoàng hậu, là thần thiếp xử đúng, nếu vì nguyên nhân này mà làm hại người vô tội, thần thiếp thấy bất an trong lòng, nên thần thiếp tự nguyện chịu phạt bổng nửa năm, xin Hoàng hậu nương nương nhân đức đồng ý với thỉnh cầu của thần thiếp.”

      Hoàng hậu tất nhiên muốn làm lớn chuyện này, thấy Văn phi cũng rất hiểu chuyện, hơn nữa Văn phi là công chúa Kỷ quốc, nên trách phạt.

      Văn phi biết nhận sai là tốt nhất, bởi vậy Hoàng hậu liền đồng ý, cho nàng ngồi dậy rồi răn dạy chút, muốn nàng nên an phận thủ thường, chớ làm việc qua loa.

      Văn phi tạ ơn xong lại cười : “Hôm qua thần thiếp quả quá hồ đồ, làm cho Ngọc chiêu nghi phải chịu oan ức, sợ là cũng làm cho Thái phi vui, thần thiếp càng nghĩ càng thấy hối hận,nên bày trí bàn tiệc rượu đền tội với Thái phi, còn muốn nhờ Hoàng hậu giúp thần thiếp chuyện này.”

      “Văn phi rất hiểu chuyện, bản cung thấy ngay cả Hoàng Thượng cũng vô cùng kính trọng Thái phi, người của hậu cung càng nên như thế. Muội suy nghĩ rất chu đáo, hai ngày nữa bản cung phái người mời Thái phi, tiệc rượu chuẩn bị món gì đặc sắc chưa, ra cho mọi người nghe xem nào.”

      Hoàng hậu vô cùng cao hứng, có thể nhàng hóa giải mâu thuẫn lần này làm nàng rất yên tâm, nếu cả phòng toàn công chúa quý tộc các nước mà liên lụy chuyện thị phi này, đến lúc đó đơn giản là chuyện của hậu cung nữa, mà liên quan đến lợi ích của các quốc gia.

      “Để Hoàng hậu chê cười rồi, thần thiếp chỉ chuẩn bị vài món đắc sản quê nhà chiêu đãi Thái phi, món ăn tuy đặc sắc như ở Hòa Hi quốc, nhưng được cái mới mẻ, đảm bảo Thái phi chưa từng thấy qua.”

      Văn phi xong lại xoay người với Mục Thư Yến: “Ngọc chiêu nghi chịu uất ức rồi, đến lúc đó mong muội có thể cùng Thái phi đến dự tiệc.”

      Trong lòng Mục Thư Yến tin tưởng Văn phi, nhưng biết mình tỏ thái độ, vì vậy nàng đứng dậy thi lễ với Văn phi:

      “Muội muội dám nhận, đây cũng phải là đại gì, đến lúc đó muội tham dự cùng Thái phi, vì chuyện gì khác, chỉ là mong được nếm thử các món quê nhà của Văn phi nương nương.”

      Lời Mục Thư Yến vừa khiến cho tất cả mọi người đều bật cười.

      Rời khỏi chỗ Hoàng hậu, tâm tình Thục phi hớn hở trở lại điện của mình, Hiểu Huệ dù biết chuyện gì, nhưng vẫn nịnh nọt Thục phi, chờ chủ tử vui vẻ lại thưởng cho nàng chút ít.

      “Dường như nương nương có chuyện vui, sắc mặt người hồng hào, xinh đẹp gì sánh được.”

      “Được rồi, ngươi gặp may đấy, món này thưởng cho ngươi.”

      Thục phi rút chiếc nhẫn bảo thạch ngón tay ném cho Hiểu Huệ, nàng ta mừng rỡ càng ra sức hầu hạ.

      “Chuyện vui chưa có, nhưng có Đoàn Hương Huyên ngu xuẩn ra sức vì bản cung, đúng là tiết kiệm ít công sức. Ngươi chắc cũng nghe Văn phi muốn mở tiệc chiêu đãi tỷ muội Mục thị chứ? Bản cung dám chắc yến tiệc này yên ổn, bản cung chỉ cần ngồi xem náo nhiệt là đ. Hừ, bản cung thấy Mục Thư Du cũng phải thứ tốt đẹp gì, cũng cá mè lứa với Bình Nam vương trắc phi mà thôi!”

      Thục phi vừa nghĩ tới việc Mục Thư Du cùng Hoàng Thượng uống chung chén trà, trong lòng cảm thấy tràn đầy vị chua.

      Hiểu Huệ trợn mắt hét lên: “Chuyện này sao có thể, Bình Khánh vương Thái phi là biểu thẩm của Hoàng Thượng...”

      “Thẩm thẩm và điệt nhi sao, Thái phi cũng phải bảy tám chục tuổi, lại có mấy phần tư sắc, theo tính tình Hoàng Thượng cho dù tại chưa có chuyện gì, sớm muộn gì cũng bắt được vào tay thôi.”

      Hiểu Huệ chớp mắt nịnh nọt: “Nương nương, có muốn nô tỳ đem việc này truyền hay , đến lúc đó để xem Bình Khánh vương Thái phi làm sao làm người. Bình Nam vương trắc phi dẫu sao cũng chỉ là thiếp của Bình Nam vương, Bình Khánh vương Thái phi lại khác, đây chính là chuyện xấu .”

      Thục phi nghiêm mặt : “ cho phép lung tung, chuyện này là hay giả chưa biết được, nhưng tin này thể truyền từ chỗ ta, Hoàng Thượng vô cùng hứng thú với người kia, ai dám tìm xúi quẩy chứ?! Chờ thêm thời gian , nếu Mục Thư Du quả thực có dây dưa gì đó với Hoàng Thượng, tự khắc có người bắt gian.”

      “Nương nương Văn phi?”

      “Còn có người khác sao, nàng ta cho rằng bản cung và nàng ta giống nhau. Muốn ngồi ngang hàng với bản cung? Nàng ta tự đề cao bản thân quá rồi. Kỷ quốc hai năm dâng cống phẩm cho Nham Chích quốc, bản cung cần phải cho nàng ta nếm thử lợi hại mới được!”

      Nham Chích quốc là nước có quan hệ mật thiết nhất với Hòa Hi quốc, cũng dựa vào quan hệ với Hòa Hi quốc mà hưởng thụ cống phẩm các quốc gia khác dâng lên như lương thực, ngựa, vàng bạc, ngọc, tơ lụa v.v..

      Chỉ là Kỷ quốc ỷ có Đoàn Hương Huyên được sủng ái, cũng được phong phi ngang hàng với Thục phi, nên dâng cống phẩm cho Nham Chích quốc nữa. Đây cũng là nguyên nhân Thục phi muốn diệt trừ Văn phi.

      lúc suy tính bên ngoài có tiểu thái giám chạy nhanh đến bẩm báo: “Nương nương, hoàng thượng tới.”

      Thục phi lập tức đem chuyện trước đó vứt qua bên, sai Hiểu Huệ sửa sang lại dung mạo cho nàng, sau đó dẫn người ra ngoài tiếp đón.

      “Hoàng Thượng có dùng ngọ thiện luôn ạ?” Bình thường buổi trưa Tần Thừa Thích đến hậu cung, cho nên Thục phi sau khi thỉnh an liền hỏi.

      dùng rồi, lát nữa trẫm còn có việc, đến dặn dò nàng mấy câu thôi.” Tần Thừa Thích bước vào chính điện liền ngồi xuống.

      Thục phi vội vàng dâng trà, có chút hiểu hỏi: “Hoàng Thượng đến rồi sao lại vội vã , thần thiếp có làm gì khiến người vui chăng?”

      “Cũng đến mức đó, chỉ là khi trẫm dạy Thái phi tập bắn phát chút ổn, biết nàng và Văn phi cố ý hướng dẫn sai cách. Trẫm từng các nàng phải lễ phép với Thái phi, nếu hai nàng còn có ý bất kính với Thái phi, đến lúc đó trẫm chỉ suôn đâu.”

      Lời của Tần Thừa Thích mặc dù nặng, nhưng Thục phi hiểu ý của . Nhất định Hoàng Thượng phát nàng và Văn phi tính kế hại Thái phi, vì vậy lập tức đứng dậy cúi đầu :

      “Hoàng Thượng phải, là thần thiếp hành lỗ mãng, thiếp biết sai rồi. Nhưng thiếp đối với Thái phi luôn luôn kính trọng, tuyệt chút giả dối, xin hoàng thượng thứ tội.”

      “Trẫm thích nhất ở nàng điểm này, biết sai chịu sửa, trẫm rảnh đến chỗ Văn phi, nàng cho nàng ấy biết ý của trẫm .”

      “Vâng, thiếp nhất định truyền lại cho Văn phi ý chỉ của Hoàng Thượng, thần thiếp cung tiễn Hoàng Thượng.”

      Tần Thừa Thích vừa ra khỏi cung, Thục phi tức giận cầm chén trà trong tay quăng xuống đất, cung nhân thấy thế vội vàng thu thập mảnh vụn ra ngoài.

      “Nương nương, bây giờ lập tức phái người cho Văn phi biết tiếng , nếu lúc Văn phi thiết yến lại đắc tội Thái phi sao.” Hiểu Huệ vừa rồi bị Tần Thừa Thích hù dọa tay chân lạnh buốt.

      “Ngươi là ngu xuẩn, sao có thể cho nàng ta biết chứ. Văn phi ra tay giở trò gì trong buổi tiệc liên quan gì đến bản cung, Hoàng Thượng cũng bảo phải lập tức cho Văn phi. Nếu có chuyện xảy ra, còn ai nhớ tới chuyện hôm nay chứ, chẳng lẽ Hoàng Thượng đối chất với Văn phi, nực cười!”

      Thục phi vốn tức giận, nhưng nghĩ tới vừa có thể trừng trị Mục Thư Du lại thuận tiện triệt hạ được Văn phi lại cảm thấy vui vẻ hơn chút.

      Mấy ngày sau, Mục Thư Du ở trong vương phủ liên tiếp nhận được thiệp mời của Hoàng hậu và Văn phi phái người đưa tới. Đặc biệt lời và thái độ của người Văn phi phái tới vô cùng thành khẩn, liên tục rằng Văn phi ăn uống ngon vì hối hận chọc giận Thái phi, điều này làm Mục Thư Du khó xử.

      Lần này mở tiệc chiêu đãi nàng thể cự tuyệt, Hoàng hậu và Văn phi đều mời, nàng thể biết điều. Hơn nữa nàng cũng muốn mượn cơ hội gặp nhau này để chuyện với Văn phi chút. Nếu có thể hóa giải ân oán tên này quá tốt, nếu cũng biết được ân oán này từ đâu mà có.

      Vừa nghĩ như thế, Mục Thư Du vui vẻ đồng ý đến dự tiệc, đến ngày tiến cung Mục Thư Du nhờ Trần mẫu chọn giúp nàng bộ y phục thích hợp.

      “Chờ Thái phi vào cung trở về, trong vương phủ còn vài chuyện cần chỉ thị của người.”

      “Di mẫu cứ làm như cũ , Thư Du rất yên tâm đối với cách xử lý của người rồi, mọi chuyện trong vương phủ sau này đều giao cho di mẫu toàn quyền xử trí, cần phải hỏi nữa.”

      Trần mẫu nghe vậy do dự chút mới lên tiếng: “Thái phi tín nhiệm dân phụ, dân phụ tất nhiên cố gắng làm tốt bổn phận, chỉ là có chuyện này rất khó xử, sợ là mình dân phụ thể xử trí được.”

      Mục Thư Du nghe thế liền im lặng, hi vọng phải là những nữ nhân trong phủ náo loạn, loại cục diện rối rắm này luôn làm nàng đau đầu, có thể kéo dài ngày thêm ngày vậy, nàng chào Trần mẫu xong liền vào cung.

      Đầu tiên Mục Thư Du đến chỗ muội muội Mục Thư Yến hỏi thăm tình hình.

      “Tỷ tỷ yên tâm, muội thấy Văn phi lần này dám giở trò gì đâu, chính Văn phi năn nỉ Hoàng hậu mời tỷ tỷ tới, nếu nàng ta dám yên phận mắc tội dối gạt Hoàng hậu. Tội danh này đâu, muội nghĩ nàng ta dám hạ độc trong thức ăn hại chúng ta đâu.” Mục Thư Yến cũng sợ bị hãm hại, cố ý sai người nghe ngóng phen.

      Mục Thư Du gật đầu: “Muội rất đúng, đến mức hạ độc, chỉ có kẻ ngốc mới dám quang minh chính đại hạ độc chúng ta. Nhưng chúng ta cũng thể thờ ơ, đến chỗ Văn phi nhớ năng cử chỉ đều cẩn thận, đừng để cho nàng ta có cớ bắt bẻ, rượu cũng được uống nhiều, muốn từ chối chỉ cần cơ thể khó chịu là được.”

      Hai tỷ muội thương lượng nửa ngày, suy nghĩ thận trọng từ lời đến việc làm, những việc khác chỉ có thể hành theo hoàn cảnh.

      Thấy gần tới giờ, Văn phi lại phái người tới đón, hai tỷ muội liền lên kiệu đến Vinh điện của Văn phi.

      Vừa tới cửa, Văn phi đích thân ra đón, còn nắm tay tỷ muội Mục Thư Du nở nụ cười: “Thái phi hôm nay đến đây, hãy để ta chuộc lỗi với người và Ngọc chiêu nghi nhé, nếu Thái phi trách tội ta, chúng ta liền say về. Bàn tiệc này ta đích thân chủ trì, bởi vì tất cả đều là món ăn quê nhà, nguyên liệu dễ kiếm, nếu sớm mời Thái phi cùng Ngọc chiêu nghi tới thưởng thức rồi.”

      Mục Thư Du biểu cũng rất thân mật: “Văn phi đừng như vậy, ta và Ngọc chiêu nghi cũng mong có thể gần gũi với Văn phi, tốt nhất là hóa giải hiểu lầm, để cho Văn phi nương nương phải lo nghĩ.”

      đâu đâu, ta kính trọng Thái phi như trưởng bối trong nhà, ta mong Thái phi sau này có thể ở trước mặt hoàng thượng tốt vài câu đây.”

      Ba người khách khí vào bàn tiệc, Văn phi bất chấp Mục Thư Du ngăn cản tự phạt ba chén rượu, lại vội vàng sai người mang thức ăn lên, thái độ cực kỳ ân cần.

      Mục Thư Du ăn uống nửa ngày, thấy Văn phi chỉ là cười cũng có cái gì khác thường, cũng thấy yên tâm phần nào, sau khi kính nàng chén rượu liền bóng gió ám chỉ mình cùng Mục Thư Yến đều có ý đối địch với Văn phi.

      “Lời Thái phi ta nghe , cũng biết Thái phi cũng có ác ý gì, nhưng Ngọc Phù quốc và Nham Chích quốc có mối thâm thù đại hận, ta vốn muốn tham dự vào, chỉ vì ngày thường hay qua lại với Thục phi, hơn nữa Thục phi lại được nhiều ân sủng của hoàng thượng, nếu có chỗ nào đắc tội kính xin Thái phi đừng trách, Hương Huyên cũng có lúc phải bất đắc dĩ.”

      Mục Thư Du cũng nghe ra ý tứ của Văn phi, biết nàng là bởi dám đắc tội với Thục phi nên mới làm thay, cũng hiểu được khó xử của nàng, nên đối với Văn phi thêm đồng tình.

      Ba người lại uống lên mấy chén, càng tán gẫu càng nhiều, nhưng Mục Thư Du vẫn luôn cẩn thận xấu người khác.

      Lúc này có cung nhân bưng khay thức ăn để lên bàn, Văn phi chỉ vào trong mâm : “Đây là món ngọt nổi danh ở Kỷ quốc ta, gọi là bánh hoa mai, trong đó còn có truyền thuyết lát nữa cho Thái phi và Ngọc chiêu nghi nghe. Tối hôm qua Ngọc chiêu nghi được nhận ân sủng của thánh thượng, chén rượu này là chúc chiêu nghi sớm mang long thai.”

      Sắc mặt Mục Thư Yến bừng đỏ, thẹn thùng : “Văn phi nương nương chắc là uống quá nhiều, tỷ đừng giễu cợt muội muội.”

      “Đây phải giễu cợt, là thôi, hậu cung ai cũng biết Hoàng Thượng quý muội, ở cùng muội cả đêm đấy thôi.”

      “Hôm qua Hoàng Thượng chỉ an ủi thần thiếp, cùng thần thiếp hàn huyên cả buổi tối, Văn phi nương nương đừng vậy.” Tối qua Mục Thư Yến dù chưa nhận được mưa móc, nhưng có thể trò chuyện thổ lộ tình cảm cùng Tần Thừa Thích cũng đủ làm nàng cảm thấy vui sướng.

      Văn phi cười khẽ: “Cái này càng khó có được, Hoàng Thượng còn chưa từng tán gẫu với bản cung đấy. chuyện này nữa, mau nếm thử món bánh hoa mai này .” xong liền sai người gắp cho Mục Thư Du và Mục Thư Yến mỗi người cái.

      Mục Thư Du thấy cái bánh trắng nõn lại tròn trịa rất đáng , vừa đưa tới miệng liền ngửi được mùi hoa mai thơm ngát bên trong, mới uống rượu mà ăn cái này rất tuyệt, vì vậy nàng mở miệng ăn hết nguyên cái.

      *-*-*-*-*-*-*-*-*

      Tần Thừa Thích để tấu chương trong tay xuống hỏi Bạch Hồng Tín: “Sứ giả Kỷ quốc mấy ngày nữa tới đây.”

      “Hồi bẩm hoàng thượng, trong vòng bảy ngày đến.”

      “Xuyên Khúc quốc làm sao thuyết phục vậy?”

      “Hồi bẩm hoàng thượng, Xuyên Khúc quốc chỉ tân vương Kỷ quốc vừa đoạt vị lại còn muốn tru sát những người có công rất bất nhân bất nghĩa, Xuyên Khúc quốc toàn lực che chở Liêu Tử Bân.”

      Tần Thừa Thích cười lạnh: “Chỉ là vì Liêu Tử Bân và công chúa Xuyên Khúc quốc bọn họ có con mà thôi, để trẫm xem bọn chúng đấu đá nhau ra sao.”

      Tân vương Kỷ quốc Đoàn Chấn Hạo lên ngôi lâu, Liêu Tử Bân liền kết bè kết đảng, nắm giữ đại quyền, hơn nữa còn được Xuyên Khúc quốc ủng hộ, bọn chúng nghĩ thừa dịp tân vương căn cơ chưa vững, muốn đem con của hoàng Thái phi Kỷ quốc (cũng chính là công chúa Xuyên Khúc quốc) lên ngôi vua.

      Đoàn Chấn Hạo cũng là người có thủ đoạn, thầm sai thị vệ thân cận của mình bắt cả nhà Liêu Tử Bân, tranh thủ trong đêm giết chết vài tên Liêu đảng nòng cốt, nhưng vẫn để Liêu Tử Bân chạy thoát.

      “Hoàng Thượng mưu trí ai bằng, thần là bội phục.”

      “Bạch Hồng Tín khanh cũng bày đặt nịnh nọt nâng trẫm? Trẫm còn chưa đưa mưu trí gì ra đâu, lời này của khanh còn sớm lắm.”

      Bạch Hồng Tín khom người : “Hoàng Thượng dù chưa làm gì, nhưng thần chỉ nghe những điều Hoàng Thượng cảm thấy bái phục.”

      Tần Thừa Thích vui vẻ: “Được rồi, khanh lui xuống , chờ sứ thần Kỷ quốc đến giữ lại mấy ngày để cho Trí Thành chuẩn bị phát binh.”

      Bạch Hồng Tín hành lễ rồi lui xuống.

      Chờ Bạch Hồng Tín , Tần Thừa Thích nhắm mắt nghĩ ngơi lúc, lại cảm thấy nhàm chán nên cầm quyển sách lên đọc, lâu sau lại buông xuống, đứng dậy qua lại trong điện.

      Vu Trung theo khóe mắt thấy Tần Thừa Thích di chuyển qua lại, xác định Tần Thừa Thích triệu kiến ai để tiếp tục công việc mới giọng : “Hoàng Thượng buồn chán, có muốn đến chỗ Văn phi giải buồn ?”

      “Đến chỗ Văn phi làm gì, nàng ta cho ngươi lợi lộc gì sao?”

      Vu Trung khom lưng vừa cười vừa : “Hoàng Thượng, oan uổng nô tài, nô tài được theo hầu Hoàng Thượng chính là vinh hạnh gì sánh được. Chỉ là nô tài nghe hôm nay Văn phi mở tiệc chiêu đãi Bình Khánh vương Thái phi cùng Ngọc chiêu nghi tại Vinh điện, chỗ đó hẳn là rất náo nhiệt, cho nên mới nhắc đến mà thôi.”

      Tần Thừa Thích lập tức dừng bước nhìn về phía Vu Trung hỏi: “ có chuyện này ư?”

      “Hồi bẩm hoàng thượng, nô tài cũng sợ tin tức đúng, vừa rồi cố ý sai người đến chỗ Văn phi xem thử, Thái phi và Ngọc chiêu nghi đều ở đấy, có vẻ uống ít rượu.”

      Trong đầu Tần Thừa Thích lập tức lên cảnh tượng Mục Thư Du say rượu tại Tử Hương các. Nhớ đến dáng vẻ kiều mị động lòng người của nàng, trong lòng có chút rối loạn, chỉ chỉ vào người Vu Trung: “Đúng là nô tài hiểu chuyện, chuyện ở bãi săn vốn định phạt ngươi, tại coi như tha cho ngươi.”

      “Ui da, nô tài tạ ân điển Hoàng Thượng, nô tài tạ ân điển Hoàng Thượng!”

      Lúc này nếu Vu Trung có cái đuôi chắc mừng rỡ mà ve vẩy.

      “Ít nhảm , mau đến chỗ Văn phi, cho phép ai thông báo.” Tần Thừa Thích sợ Mục Thư Du biết tin muốn tới nhất định tìm cớ bỏ chạy, thế chẳng phải chuyến vô ích ư.

      Tần Thừa Thích vừa vào tới cổng Vinh điện liền nghe thấy bên trong huyên náo om xòm, nghi hoặc thấy cung nữ vội vàng từ trong điện chạy ra, Vu Trung nhanh tay ngăn cản người lại.

      “Hỗn láo, thấy thánh giá ở đây sao, chạy lung tung cái gì!”

      Cung nữ kia lúc này mới nhìn người ngăn cản mình là thái giám tổng quản bên cạnh Hoàng Thượng, lập tức dám ngẩng đầu nhìn, thoắt cái liền quỳ mặt đất: “Nô tỳ đáng chết, làm kinh hãi thánh giá.”

      “Ngươi chạy đâu vậy?” Tần Thừa Thích hỏi.

      “Hồi bẩm hoàng thượng, Bình Khánh vương Thái phi bị phỏng, nô tỳ vội vã mời thái y nên mới xông vào thánh giá.”

      Lông mày Tần Thừa Thích lập tức nhíu lại, cũng quan tâm cung nữ kia vẫn dập đầu, bước nhanh vào trong điện.

      Lúc này, Văn phi, Ngọc chiêu nghi và mấy cung nữ vây quanh Mục Thư Du, Mục Thư Yến nước mắt đầy mặt, mà Mục Thư Du lại ngồi khom người biết là bị phỏng chỗ nào.

      xảy ra chuyện gì?” Tần Thừa Thích thanh dẫn theo tức giận.

      Tất cả mọi người đều bị Tần Thừa Thích hù dọa, nghĩ tới Hoàng Thượng đột nhiên xuất , vì vậy tất cả đều quỳ xuống thỉnh an.

      Tần Thừa Thích trực tiếp đến trước mặt Mục Thư Du, thấy nàng vẻ mặt nhăn nhó nhắm nghiền hai mắt, che miệng lời nào, khóe mắt cũng ngấn nước, hiển nhiên là bỏng , vì vậy cuống cuồng hỏi: “Thái phi, người bị thương chỗ nào, mau trẫm nghe.”

      Mục Thư Du chẳng quan tâm hành lễ, nàng cảm thấy mệt mỏi. Nàng luôn xem đám cổ nhân này, tự cho rằng bản thân thông minh cơ trí. Nàng luôn suy nghĩ kĩ càng, bình thường còn vô cùng cảnh giác, kết quả rốt cuộc lại bị người ta hãm hại. Đối với loại thủ đoạn cỏn con này nàng thực có cách đối phó. Kiếp trước nếu có người cố ý gây thương tích cho người khác chính là phạm pháp, nhưng kiếp này lại chỉ có thể tự nhận mình xúi quẩy.

      Vừa rồi, lúc ăn miếng bánh hoa mai kia, bên ngoài vỏ bánh vốn mát lạnh, ai ngờ Văn phi cũng coi như là kẻ hữu dũng hữu mưu. Bánh hoa mai này tuy bên ngoài mát lạnh, nhưng bên trong nhân bánh lại là túi nhân nóng. Lúc vỏ tan ra chạm vào lưỡi, nàng chỉ cảm thấy lưỡi mình đau buốt, bao lâu liền tê dại đến mất cảm giác, biết làm sao nhổ bánh kia ra.

      Chuyện còn chưa hết, sau khi nàng bị phỏng, Văn phi vừa kinh hô tiếng, các cung nhân khác liền vội vàng lao đến. Kết quả trong lúc hỗn loạn, biết ai làm đổ chén canh nóng bàn vào người nàng, may nàng nhanh nhẹn tránh né, nhưng đùi cũng bị bỏng rát mảng.

      Mục Thư Yến kể lại chuyện xảy ra, hôm nay nhờ Mục Thư Du thay nàng nhận kiếp, nếu nàng mà ăn nhanh hơn, chỉ sợ bây giờ còn thảm hại hơn tỷ tỷ mình.

      Tần Thừa Thích nghiêm mặt với Vu Trung: “Sai người mời thái y đến, phải nhanh lên, nếu chậm trễ làm Thái phi bị thương nặng trẫm bắt tất cả nô tài ở đây đền mạng.”

      Long khẩu vừa dứt, các cung nhân trong Vinh điện đều quỳ xuống, thân thể run rẩy ngừng, bọn họ biết Tần Thừa Thích mà nổi trận lôi đình hậu quả ra sao, bởi vậy càng hồn phi phách tán.

      “Hoàng Thượng, đều do thần thiếp tốt, chưa kịp cho Thái phi đặc điểm loại bánh hoa mai ngoài lạnh trong nóng. Là tại Thái phi ăn hơi nhanh, thần thiếp còn chưa kịp Thái phi cho vào miệng, dù gì lỗi cũng là ở chỗ thiếp, đáng lẽ phải sớm nhắc nhở Thái phi sớm hơn.”

      Văn phi thấy Tần Thừa Thích đến cũng vô cùng sợ hãi, nhưng nghĩ lại nàng chỉ là ràng, mà Mục Thư Du lại ăn quá nhanh, Hoàng Thượng muốn trách tội nàng cũng có lý do, nên cũng trấn đỉnh lại chút.

      Tần Thừa Thích lo cho Mục Thư Du súc miệng lại bằng nửa lạnh, rồi cầu nàng mở to miệng để tự mình kiểm tra, nhìn thấy chiếc lưỡi mảng đỏ bừng, có chỗ nhìn như bị tróc thành mảng trắng, lòng cảm thấy đau nhói:
      “Thái phi cố chịu đựng chút, thái y lập tức đến ngay. Vu Trung, sai người đỡ Thái phi đến giường nghỉ, vén quần lên xem vết thương đùi thế nào.”

      Sau đó, đứng thẳng người nhìn Văn phi quỳ mặt đất, cũng cho nàng đứng lên, cười lạnh tiếng:

      “Nàng là giỏi, xem lời trẫm như gió thoảng bên tai sao? Chuyện tập bắn cung, trộm tranh chữ trẫm tính với nàng, ngờ nàng còn dám hại Thái phi lần nữa. Nàng suốt ngày theo Thục phi sao biết noi gương nàng ấy chút? Nghe Hoàng hậu trước đó nàng tự nguyện bị phạt bổng lộc nửa năm, hôm nay nếu tự xin cấm túc nửa năm trẫm truy cứu nữa.”
      “Hoàng Thượng, oan uổng cho thần thiếp, Thái phi tự làm mình bị phỏng, sao lại đổ hết tội lên đầu thần thiếp!”
      Văn phi càng nghĩ càng thấy mình oan uổng, thừa nhận bản thân cố ý làm trái ý chỉ.
      “Trẫm rảnh so đo với nàng, trẫm rồi, đến chỗ Hoàng hậu nhận tội , tô canh này là ai đem ra ?” Ánh mắt của Tần Thừa Thích chuyển hướng về phía những cung nhân quỳ đất.
      Tất cả mọi người đều im lặng, ai chuyện.
      chứ gì? Tốt! Trẫm khỏi phải mất công. Người đâu, đem bọn nô tài này ra ngoài đánh ba mươi trượng, toàn bộ cung nhân khác của Vinh điện đày lao dịch khổ sai, vì tội dám kháng chỉ. Vu Trung, kêu các chưởng thái giám cung nữ các cung giám sát, lúc đánh được che miệng, để cho đám nô tài khác nhìn kĩ nghe mới ghi nhớ, hậu quả của việc nghe lời chủ tử khi quân phạm thượng như thế nào.” đợi Tần Thừa Thích xong có cung nữ ngất , cung nhân ai cũng biết, bị đánh mười trượng còn có thể giữ nửa cái mạng, nhưng cũng tàn phế. Còn hơn mười trượng chắc chắn khó giữ được tính mạng.


      Những cung nhân quỳ dù toàn thân run rẩy nhưng cũng dám cầu xin câu, Tần Thừa Thích đối với cung nhân cầu nghiêm khắc là chuyện nước nào cũng biết, chính là để đám nô tài dám bán chủ thông đồng với nước khác, càng đề phòng bọn chúng đem chuyện trong cung lén lút truyền ra ngoài. Vậy nên nếu ai lên tiếng cầu xin tha thứ nhất định bị trừng phạt càng nghiêm khắc hơn.


      Đến khi hàng cung nhân bị kéo rời khỏi, gương mặt Văn phi vốn phiếm hồng vì uống rượu nay trắng bệt, giọng nàng run rẩy: “Thần thiếp đến cung Hoàng hậu thỉnh tội, mong Hoàng Thượng bớt giận.”


      Văn phi xong muốn đứng lên, nhưng chân lại mềm nhũn làm được gì, Vu Trung sai người đỡ nàng dậy, lại phái người khác đưa Văn phi đến chỗ Hoàng hậu.


      Mục Thư Yến cũng bị hù dọa trợn mắt há mồm nên lời, Mục Thư Du lại càng kinh hãi. Bình thường nàng tiếp xúc với Tần Thừa Thích mấy lần, đều thấy thái độ của phong lưu hoa tâm đa tình, đứng đắn, hôm nay xảy ra việc này mới cho nàng thấy được Tần Thừa Thích là đế vương uy nghiêm, cũng rất tàn khốc.


      Đồng thời nàng ý thức được rằng, câu của liền có thể quyết định sống chết của đám người này. đáng sợ, nàng dù muốn những người kia vì nàng mà phải bỏ mạng, nhưng mới rồi nàng dám lên tiếng thay bọn họ cầu xin, dám.


      Tần Thừa Thích xử trí hết những người này, lại đến bên cạnh Mục Thư Du, nhìn dáng vẻ bị vết thương dày vò của nàng, trong lòng vừa buồn vừa tức, chỉ là người bị kéo ra ngoài trừng phát, cũng thể kéo lại tra tấn.


      “Hoàng Thượng, thái y đến.” Giọng của Vu Trung so với vừa rồi hơn chút ít.


      “Mau truyền.”


      Cung nhân dẫn về tổng cộng ba vị thái y, họ thay nhau khám cho Thái phi hồi mới :


      “Vết thương trong miệng Thái phi nhìn có vẻ nặng, nhưng cũng có gì đáng ngại, trong vòng mười ngày chỉ có thể ăn thức ăn lỏng.”


      Tần Thừa Thích gật đầu: “Vậy Thái phi có còn đau hay ?”


      Thái y thiếu chút nữa bị nước miếng của mình làm sặc, sao có thể đau chứ, nhưng ông cũng chỉ có thể cung kính đáp:


      “Hồi bẩm hoàng thượng, chườm chút băng lạnh lên là có thể giảm bớt đau đớn.”


      Lời giải thích này làm Tần Thừa Thích hài lòng, nhưng khi thái y muốn xem vét thương chân Mục Thư Du sắc mặt Tần Thừa Thích liền có vẻ khó chịu.


      Vu Trung biết nhìn sắc mặt, lập tức sai cung nữ che hai chân của Mục Thư Du, chỉ để lộ chỗ bị phỏng đầu gối ra, lúc này sắc mặt Tần Thừa Thích mới đỡ hơn nhiều.


      “Hồi bẩm Hoàng thượng, vết thương đùi Thái phi phiền toái hơn chút, những bọng nước này cần phá vỡ mới có thể nhanh lành, nhưng phá ra mà xử trí kịp lại vô cùng nguy hiểm, chúng thần cho rằng trước hết cứ bôi thuốc cho Thái phi vài ngày xem tình huống thế nào rồi đưa ra giải pháp khác.”


      Mục Thư Du cũng từng là thầy thuốc nên hiểu :


      “Hoàng Thượng, thần thiếp cho rằng thái y rất có lý, hay là trước hết cứ bôi thuốc .”


      Lưỡi nàng bị thương, lời ra cũng mơ hồ nghe , Tần Thừa Thích vừa nghe liền mềm lòng, cũng làm khó thái y:


      “Thế theo lời Thái phi , Thái phi vừa bị thương nặng như vậy, ăn uống cũng phải có người hầu hạ cẩn thận mới được, người trong vương phủ chưa chắc có thể làm tốt, hơn nữa mỗi ngày mời thái y cũng rất phiền phức, trẫm sai người thu dọn Hòa An điện sạch cho Thái phi đến đó dưỡng bệnh.”


      Mục Thư Du thấy Tần Thừa Thích dặn dò Vu Trung thu dọn Hòa An điện, muốn từ chối lại dám, nàng vừa sợ ở lại bị Tần Thừa Thích quấy rầy, lại sợ làm trái thánh ý giữ được cái mạng , lúc tiến thoái lưỡng nan Tần Thừa Thích xử lý thỏa đáng mọi việc, nhìn thấy vẻ mặt ngờ nghệch hiếm có của Mục Thư Du liền nở nụ cười: “Thái phi an tâm ở trong cung, chỉ cần trẫm rảnh rỗi liền đến thăm Thái phi.”

      -----

      Hức, mạch truyện hay. Thích quăng câu 1 câu làm em tụt cảm xúc. Đúng là ngựa dê này sát phong cảnh quá, 1 câu cũng đầy ngụ ý...

      Last edited by a moderator: 26/12/19
      cỏ28, Dang Du San, Kimanh125773 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :