1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Mau xuyên công lược: Nữ phụ có độc - Miêu Mao Nho (14/5/18)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Đoan Mộc Liên Đình

      Đoan Mộc Liên Đình New Member

      Bài viết:
      2
      Được thích:
      3
      Lần đầu cmt, nàng năng suất quá cơ ≧◠◡◠≦ Truyện cũng hay quá trời <3
      Huyen823Nhi Huỳnh thích bài này.

    2. Nhi Huỳnh

      Nhi Huỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      276
      Được thích:
      6,873
      Thế giới thứ năm
      Edit: Nhi Huỳnh
      Chương 127

      Hạ Thiên đầu tiên là vào game, sau đó đến Độc vụ lâm, lại rời khỏi game nói cho Phong Quang là ở bản đồ này có người, Phong Quang sờ sờ đầu Hạ Thiên, “Làm tốt lắm!”

      Ngay sau đó, liền vào một khoang thuyền chơi game khác, cùng Hạ Thiên đăng nhập vào game, sau ba ngày mới nhìn thấy phong cảnh trong game, Phong Quang hít một hơi, cảm thấy đầu óc sảng khoái thanh tỉnh, mặc dù bây giờ còn ở trạng thái “thi thể”.

      Bởi vì thời gian của Đoạn mạch đan còn chưa xong đâu!

      “Phong Quang…” Hạ Thiên bình thản ngồi xổm bên cạnh , sau đó dám tin kêu lên: “Chị vậy mà bị người ta cho ăn Đoạn mạch đan!?”

      Đại tiểu thư vẫn luôn dùng tiền hoành hành ngang ngược cư nhiên sẽ có ngày nằm chết nguyên ngày!!!

      Đáy lòng Phong Quang khinh bỉ nhìn, “Em hô to gọi nhỏ làm gì?”

      phải, Phong Quang, em nói là ai lớn gan như vậy dám bón Đoạn mạch đan cho chị ăn thế? Chị nói cho em biết, em nhất ̣nh sẽ thành tâm cúng bái… , là em nhất ̣nh sẽ thành tâm giúp chị báo thù!” Ngàn cân treo sợi tóc hết sức, Hạ Thiên đem lời sùng bái muốn thốt ra đổi thành một câu lòng đầy căm phẫn, xem như hiểu được tại sao Phong Quang muốn trước tiên đến Độc vụ lâm nhìn xem, chị đây là bị bón ăn Đoạn mạch đan còn bị người trông giữ thi thể đó!

      Phong Quang muốn nhắc lại chuyện khuất nhục như vậy, hung tợn phóng ra một chuỗi chữ, “Chị chưa tới nửa giờ nữa là nằm xong rồi, em đứng ở chỗ này bảo vệ chị.”

      muốn phòng ngừa Nhậm Ngã Hành đột nhiên lại đây bón một phen Đoạn mạch đan cho .

      “Aiz, chị à, nói cho em biết , là ai khiến chị nằm chết ở đây vậy?”

      Phong Quang mặc kệ Hạ Thiên.

      Dù là Hạ Thiên ngừng hỏi, nhưng Phong Quang giống như là ngủ, cho bất kỳ câu trả lời nào, Hạ Thiên biết làm gì, cũng chỉ có thể bảo vệ “thi thể” Phong Quang đợi đến giờ hồi sinh, may mắn là nội trong một giờ ở đây cũng có ai khác xuất hiện, thời gian vừa đến Phong Quang liền lựa chọn về thành hồi sinh.

      Hạ Thiên cũng cùng, truyền ngàn dặm nói: “Chị, bạn của em tìm em có việc, em trước tiên rời đội tìm bạn em nha.”

      Phong Quang còn chưa kịp hỏi là bạn bè kiểu gì, tìm em có chuyện gì thì Hạ Thiên đã lập tức rời đội biết đã đâu, Hạ Thiên giống là một người chơi solo, ấy có nhóm bạn bè của riêng mình, có một chút cảm giác độc tản ra trong lòng, Phong Quang bĩu môi, bạn bè nhiều có gì tốt, vẫn là một người tự do tự tại.

      Điểm sống lại là một thôn trấn gần đó, Phong Quang tìm một thương nhân tạp hóa tu sửa trang bị, đến ̉ng thôn trấn chuẩn bị rời khỏi đến thành chủ nhưng lại bị một trận tranh chấp trước mặt hấp dẫn ánh mắt.

      Một gái bị trọng thương nằm mặt đất, mà chung quanh ấy đứng một nam một nữ, xem ra người nằm này là bị vây đánh, , chỉ đơn giản là bị vây đánh mà ấy còn bị chặn ở điểm hồi sinh, nói cách khác chỉ cần ấy hồi sinh liền bị người xung quanh đánh chết một lần nữa. Rõ ràng phải ai cũng nguyện ý mua Đoạn mạch đan để đối phó kẻ thù, mà dùng phương pháp chặn điểm hồi sinh này càng khiến người ta thêm ghê tởm.

      “Thế nào? Mày đoạt sủng vật của tao phải đoạt rất vui vẻ sao? Bây giờ có bản lĩnh thì đến đây tiếp tục đoạt với tao .” gái mặc áo lưới màu trắng thoạt nhìn vô cùng tức giận, bề ngoài của ta vốn đã xinh đẹp, bây giờ đứng ở bên người một chàng trai càng trở nên nhỏ nhắn đáng .

      Chàng trai cũng mặt một bộ đồ trắng, bên hông mang bội đao, hiên ngang lẫm liệt, “Được rồi, Tiểu Mộng, em cần tức giận nữa, tự chọc tức bản thân thì làm sao bây giờ? Chúng ta giết ta nhiều lần như vậy, em còn chưa hết giận sao?”

      gái ́ chấp nói: “ hết là hết! Em muốn chính miệng ta xin lỗi em!”

      “Được rồi được rồi.” Chàng trai giống như giản hòa mà nói với người nằm ngay đơ đất: “Này, chỉ cần nói xin lỗi, chúng tôi sẽ để , thế nào?”

      Mà người nằm đất rất an tĩnh, ấy có phản ứng gì, làm cho người ta cảm thấy quật cường, lại làm cho người ta cảm nhận được một loại hơi thở lẻ loi đáng thương người .

      Chương 128

      Chàng trai áo trắng tên Đao Hữu Tâm, còn gái áo trắng kia gọi Mộng Quả Nhi, mà gái nhỏ đáng thương nằm đất kia, tên Triệu Tiểu Lộ.

      Phong Quang cảm thấy hứng thú nhướng khóe môi, khoanh tay qua, “Tôi còn tự hỏi là ai đây, thì ra là nữ thần trong mộng Mộng Quả Nhi.”

      Mộng Quả Nhi vừa nghe thấy thanh cả người cứng đờ, nhưng ta rất nhanh khôi phục thái độ thong dong, nở ra một khuôn mặt tươi cười xinh đẹp nhất với Phong Quang, “Ở trước mặt tôi cũng dám gánh vác tên tuổi nữ thần này đâu.”

      “Tiểu Mộng, em biết ấy à?” Đao Hữu Tâm kinh ngạc, hắn là người chơi cũ của game này, đương nhiên cũng nghe qua danh hiệu của Vãn Dương, hàng năm được vinh danh đệ nhất ở bảng xếp hạng tài phú, trừ bỏ Vãn Dương ra thì ai có thể làm được.

      Mộng Quả Nhi còn chưa trả lời, Phong Quang lại trước cười mở miệng, “A, lại đổi tướng công mới sao? Tôi nhớ rõ trước đây người đứng ở bên cạnh … hình như là một người khác, hắn tên gì nhỉ? Hình như là đứng thứ mười tám bảng xếp hạnh vũ lực , aiz, đừng trách móc tôi, cũng biết tôi chỉ chú ý bảng tài phú, loại bảng xếp hạng này nọ như vũ lực, tôi liếc mắt một cái liền quên mất.”

      “Người mà nói là hai tháng trước rồi.” Sắc mặt Mộng Quả Nhi chớp mắt trở nên khó choi, ta nắm cánh tay của Đao Hữu Tâm, cười hạnh phúc nói: “Hiện tại tôi đã tìm được chân mệnh thiên tử chân chính của mình.”

      ta như chim nhỏ nép vào người, chọc người thương , Đao Hữu Tâm nắm lấy tay ta, trong mắt tràn đầy tình cảm.

      Chậc, lại là một chàng trai đáng thương.

      Phong Quang nhìn Đao Hữu Tâm thương hại một phen, lại quét mắt nhìn Triệu Tiểu Lộ đất, “Mộng nữ thần, ấy làm sao lại đắc tội ?”

      “Tôi bắt Tuyết hồ, ta đến cướp với tôi, kết quả Tuyết hồ chạy, nói xem tôi có nên tức giận hay ?”

      “Đương nhiên nên, Tuyết hồ là sủng vật quý hiếm, bất quá chỉ chặn điểm hồi sinh như vậy thú vị đâu, sẵn tiện tôi có việc gì làm, lại gặp người quen nữa, bằng hai chúng ta nói chút chuyện phiếm .”

      Biểu tình Mộng Quả Nhi biến đổi, “ có việc gì làm nhưng tôi thì có, tôi muốn cùng tướng công núi Côn Luân ngắm tuyết rơi, dạo một mình .”

      cho Đao Hữu Tâm có cơ hội nói chuyện, Mộng Quả Nhi lôi kéo hắn tiến vào động gian, giống như có chút ý tứ muốn chạy trối chết, là vì cùng Phong Quang nói chuyện phím, ta sợ Phong Quang sẽ đem “sự tích dũng” trước đây của mình toàn bộ nói ra trước mặt Đao Hữu Tâm.

      Phong Quang thong thả chậm rì rì đến bên người Triệu Tiểu Lộ, “Này, hai người bọn họ rồi, có thể hồi sinh.”

      “Bọn họ thật sự rồi sao?” Qua vài giây, ̉nh đầu Triệu Tiểu Lộ mới hiện ra một chuỗi chữ như vậy, xem ra trong lòng còn sợ hãi.

      “Đúng rồi, tôi nói thân đường đường là đồ đệ của đệ nhất đại thần toàn sever, bị chặn điểm hồi sinh sao lại gọi Trầm Vô Ngôn hay bang hội của các người đến giúp vậy?”

      “Tôi ngại…”

      Phong Quang hiểu, “Những người khác nếu có thể tạo quan hệ với Trầm Vô Ngôn, ai mà nơi nơi khoe khoang chứ, ngại cái gì?”

      “Ân oán giang hồ, đều phải dựa vào tự mình giải quyết.”

      “Những lời này là Trầm Vô Ngôn dạy ?”

      Triệu Tiểu Lộ nhanh chóng trả lời: “ phải, tiểu thuyết võ hiệp đều viết như vậy.”

      Được lắm, em gái này rất ngay thẳng.

      Phong Quang đá đá chân Triệu Tiểu Lộ, “Aiz, tôi nói này, thích nằm đất lắm à, còn đứng lên ?”

      Bởi vì nói chuyện phím với Phong Quang, Triệu Tiểu Lộ quên mất phải chọn hồi sinh, mà lại bởi vị ̣a điểm hồi sinh chính là ở đây cho nên trực tiếp đứng lên từ mặt đất, “Cám…”

      Một chữ chưa hết, một lưỡi kiếm sắc bén xuyên ngực, Triệu Tiểu Lộ mở to mắt, gái trước mặt bị một kiếm đâm thủng, trong game cũng thấy máu phụt ra, nhưng nhìn thấy mặt Phong Quang giật mình ngạt nhiên, giống như thấy được người ấy nở rộ từng đóa hoa máu đỏ rực.

      Kiếm rút ra, gái mặc áo hồng ngã xuống đất, sau lưng có một người chơi nam áo đen đầu đội mũ đứng đó.

      Triệu Tiểu Lộ kinh ngạc bịt kín miệng.
      Last edited: 1/8/17
      ly sắc, Ly Vũ, hacphong22 others thích bài này.

    3. Nhi Huỳnh

      Nhi Huỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      276
      Được thích:
      6,873
      Thế giới thứ năm
      Edit: Nhi Huỳnh

      Chương 129

      Bạn đã bị kẻ thù Nhậm Ngã Hành đánh chết.

      Khoảnh khắc nghe được giọng nói của hệ thống game, trong lòng Phong Quang thật sự mơ màng, rất nhanh lại thấy đây là chuyện theo lẽ thường phải làm, người ta vốn chính là kẻ thù của , giết thì giết ai đây?

      Nếu là bình thường chừng trong lòng đã muốn có cỡ nào cam lòng, nhưng hiện tại bỗng nhiên cảm thấy quá để ý cũng có ý nghĩa gì.

      Nhậm Ngã Hành đến bên người Triệu Tiểu Lộ, “ có chuyện gì chứ?”

      Triệu Tiểu Lộ đẩy hắn ra, “ tại sao lại giết Vãn Dương!”

      Tuy Vãn Dương khiến có cảm giác đầu tiên là một công chúa cao cao tại thượng, người này dễ chọc cũng thể tới gần, nhưng Triệu Tiểu Lộ hiện tại lại coi là bạn bè.

      Nhậm Ngã Hành cảm nhận được kháng cự của Triệu Tiểu Lộ, tay bên người giật giật, chủ động lui vài bước ra sau, bình tĩnh nói: “ ấy giết !”

      ấy mới có giết tôi!” Triệu Tiểu Lộ la lớn: “Vừa nãy tôi bị hai người chặn điểm hồi sinh, là ấy giúp tôi! Nhậm Ngã Hành là đồ ngu ngốc!”

      Hắn hơi cứng người, sau đó nhìn về một bên, Phong Quang ở đất thấy đâu, đối mặt với Triệu Tiểu Lộ, hắn căn bản có chú ý tới hệ thống thông báo kẻ thù đã logout.

      Phong Quang thoát khỏi game ra khoang thuyền, trong lòng nghĩ hoàn hảo là mình chạy trốn mau, nếu lại bị tên keo kiệt mang thù kia bón Đoạn mạch đan ăn, cửa thư phòng ngừng truyền đến động tĩnh, còn có thanh của dì Lâm, Phong Quang qua mở cửa ra, chỉ thấy dì Lâm ́ gắng túm đây xích ̉ Đại Hoàng muốn mang nó rời .

      Vừa nhìn thấy Phong Quang, Đại Hoàng ngao ô một tiếng xông đến, dì Lâm tuổi già sức yếu, hoàn toàn kéo nó được.

      “Đây là sao vậy?” Phong Quang ngồi xổm xuống vuốt lông tơ mềm mại người Đại Hoàng.

      chủ, mọi ngày đều là chú Phương mang Đại Hoàng tản bộ, Đại Hoàng lại mỗi ngày thấy được , hôm nay biết làm làm sao tránh thoát được dây xích liền chạy tới chỗ , để tôi mang nó , cho nó quấy rầy .”

      cần.” Phong Quang cào cào lông tơ ̉ nó, con chó lông vàng khổng lồ này thoải mái vương đầu lưỡi ra liếm vài cái, “Chó con đáng , là chị gần đây quan tâm em, được rồi, hôm nay liền để chị dẫn em tản bộ.”

      “Oẳng oẳng!” Đại Hoàng hưng phấn sủa to.

      Phong Quang dắt dây xích chó, “Dì Lâm, nếu Hạ Thiên ra, dì nói với ấy cháu mang Đại Hoàng tản bộ.”

      “Vâng, chủ.”

      Phong Quang mang Đại Hoàng lại phụ cận biệt thự nhà mình, tuy nói có phóng viên chú ý nhà nhưng chung quy bảo vệ chắc chắn có chó săn lén lút trốn ở một nơi bí mật gần đó. Phong Quang gọi lái xe chạy ra hơn mười phút lái xe đưa đến một vùng ven sông có phong cảnh tốt nhất, thời gian gần chạng vạng, giờ tan tầm mọi người chen chúc tại trung tâm kẹt xe, khối khu vực này còn ít người, an tĩnh, phong cảnh đẹp, rất thích, đến chỗ này Đại Hoàng giống như phát điên kéo theo chạy, thể nghi ngờ rốt cuộc là dắt chó dạo hay là chó đến dắt vậy?

      Phong Quang bị kéo dài tận lên cầu, đỡ lấy lan can thở dốc, “Đại Hoàng, chị chạy hết nổi, em tiết kiệm chút sức lực.”

      “Oẳng oẳng!” Đại Hoàng rất vui vẻ phe phẩy cái đuôi, nó chỉ cảm thấy nó chơi cùng với chủ nhân mà nó thích nhất, hoàn toàn biết đây là công việc cần thể lực.

      “Aiz, Đại Hoàng!” Phong Quang lại bị nó lôi kéo chạy , lúc chạy đến trung tâm cầu, đột ngột dùng sức kéo mạnh dây xích, làm cho Đại Hoàng dừng lại, có chút cận thị bởi vậy nhìn ra bóng ra đứng cầu, “Đại Hoàng, người kia là muốn tự sát sao?”

      Đại Hoàng thật đúng cũng nhìn qua, sau đó nó dùng lực kêu một tiếng.

      Phong Quang tuy rằng phải là người có lòng nhiệt tình gì, nhưng vấn đề có liên quan đến mạng sống, vẫn là lựa chọn có thể cứu liền cứu, thấy người kia chống tay vươn ra lan can, lập tức buông dây xích ra, “Đại Hoàng! Nhanh đánh gục hắn!”

      Tiếp nhận mệnh lệnh, Đại Hoàng tung mở chân lập tức nhanh như chớp chạy qua, lấy xe thế sét đánh kịp bưng tay đem người nọ té nhào xuống, chàng trai phản ứng lại vừa đẩy con chó bự này , ngay sau đó lại bị một khối thân thể mềm mại ngăn chặn, vì thế, cậu nâng tay lên rất đúng dịp đặt lên hai cái bánh bao lớn nhưng cảm giác lại rất tốt…

      Chương 130

      Phong Quang: “…”

      Chàng trai: “…”

      khí lặng im như chết.

      “Oẳng oẳng!” Cuối cùng vẫn là Đại Hoàng đánh vỡ trầm mặc.

      Phong Quang ngàn lần ngờ người này sẽ là Âu Tuân, nhưng vẫn tát một cái qua đó, bị tát Âu Tuân còn vẻ mặt mờ mịt, chợt nghe người đổ ập đè người cậu giáo huấn nói: “Cậu có phải đàn ông hay ? Thất tình à? có tiền à? Hay lại thi rớt? Có chuyện gì mà lại qua được? Suy sụp một chút liền muốn chết, cậu có nghĩ tới cảm giác của cha mẹ cậu ?”

      “Tôi là nhi.”

      ̉ họng Phong Quang nghẹn lại, “Cậu có nghĩ tới cảm giác của bạn bè mình sao?”

      “Bạn bè của tôi ít lắm.”

      Thằng nhóc này sao nói theo kịch bản chứ!

      “Tóm lại… tóm lại tự sát là đúng!” Phong Quang cao giọng lên, rất có ý tứ ai dám phản bác, “Cuộc đời có chuyện gì là thể qua được, cậu bây giờ chán nản, cảm thấy cuộc sống bế tắt, đợi mười năm hai mươi năm sau cậu sẽ phát hiện một chút chán nản ấy cũng là gì hết, cuộc sống chỉ có thảm hơn có thảm nhất… đúng, là cuộc sống có vô vàn khả năng! Suy nghĩ một chút, xã hội này cần chúng ta, tổ quốc này cần chúng ta, vợ con tương lai của cậu cũng cần cậu a!”

      diễn thuyết cảm xúc cuồn cuộn lại mãnh liệt, Âu Tuân bỗng nhiên cảm thấy bản thân nếu ngắt lời chính là có tội, rất xin lỗi người xem.

      Nhưng mà, tư thế khó nói hiện tại này của bọn họ, cậu vẫn nên ngắt lời một chút thì hơn, “…”

      “A! Đê tiện!” Phong Quang thét một tiếng chói tai, lại tát một bên sườn mặt của cậu, ôm ngực hai ba cái liền xuống dưới người cậu, liên tục rời xa vài bước.

      Âu Tuân nói gì đứng vững, cậu vốn am hiểu giao tiếp với người khác, dưới tình huống này cậu giống như mới là người bị hại, nhưng cậu biết nên nói cái gì mới thích hợp, cho nên cậu cái gì cũng nói, nhặt thứ gì đó rơi đất, cầm lấy nhét vào ba lô, lập tức xoay người rời .

      Phía sau truyền đến thanh rất mềm mại: “Aiz, cậu cứ thế mà sao?”

      Cậu để ý .

      Phong Quang dậm chân, “Cậu đứng lại cho tôi!”

      Lần này cậu dừng chân lại, bởi vì có một con cún cắn ống quần cậu.

      Thấy cậu vẫn quay đầu lại, Phong Quang chỉ có thể căm giận thong thả đến trước mặt cậu, “Bản tiểu thư có lòng tốt cứu cậu, làm người dẫn đường trả lại cuộc sống cho cậu, cậu lại có lấy một câu cảm ơn, thích hợp sao?”

      “Tôi có muốn tự sát.”

      tin, “ có? Vậy động tác khiến cho người ta hiểu lầm lúc nãy của cậu là sao?”

      Âu Tuân trầm mặt trong chốc lát, lấy ra thứ vừa lượm mặt đất, đưa ta trước mặt .

      Phong Quang nhìn thoáng qua, “Đây là cái gì?”

      “Chong chóng đo hướng gió.”

      “Tôi biết chong chóng đo hướng gió, phải là đo hướng gió…”

      thanh của càng ngày càng nhỏ, bởi vì giật mình ngộ ra một chuyện, nhưng tuyệt phải là người sẽ thừa nhận sai lầm của mình, vì thế lay động ánh mắt, đánh đòn phủ đầu nói: “Được rồi được rồi, cậu muốn chết là được, nhớ rõ phải trân trọng sinh mệnh thật tốt nha, khuya rồi an toàn, đầu tiên tôi phải về nhà, hẹn gặp lại.”

      Phong Quang quay đầu rời khỏi, dám lại liếc mắt nhìn Âu Tuân một cái, nhưng vài bước liền cảm thấy có chỗ nào đó sai sai, nhìn lại, con cún ngốc Đại Hoàng nhà còn cắn ống quần người ta kìa!

      “Đại Hoàng, về nhà ăn cơm!”

      “Gâu!” Đại Hoàng thế này mới vui sướng chạy tới bên .

      Mặt trời chiều ngả về tây, một người một chó chậm rãi rời , chỉ là người kia, bước chân thoạt nhìn chó chút vội.

      Tay Âu Tuân khẽ cong nhẹ giật giật, cảm xúc kỳ diệu đó… Cậu chưa từng sờ qua thứ mềm mại như vậy, bởi vì hiểu, cho nên cậu càng thêm nhịn được tưởng tượng lại cảm giác vừa rồi.

      Điện thoại trong túi rung đánh gãy suy nghĩ của cậu, Âu Tuân lấy điện thoại ra nhận cuộc gọi tới, cần xem tên cũng biết là ai gọi, bởi vì nói chung là chỉ có một người sẽ gọi cho cậu, người đó nhất ̣nh phải là người bạn duy nhất kiêm bạn cùng phòng của cậu.

      Quách Minh la lên: “Thừa dịp tôi công phu mang thê tử bắt sủng vật, cậu thế nào mới chớp mắt đã thoát game rồi? Còn nói hôm nay cùng nhau đánh phó bản? Tôi nói cậu nha, tính cách thật sự quá quái gở, cậu xem cậu ngoài đời có bạn bè, trong game cũng có ai, mỗi lần mang theo cậu quan hệ hữu nghị cậu đều vô tình…”

      Quách Minh như cũ lải nhãi dong dài, một câu có thể dẫn ra một đoạn dài khác, mất mấy phút nghe Quách Minh lải nhải xong, Âu Tuân như mọi khi thản nhiên trả lại mấy chữ, “Ừ, tôi biết rồi.”

      Tiếp theo cậu lưu tình mà cúp điện thoại.
      Lamdunghg21, doccomuu, Ly Vũ29 others thích bài này.

    4. Thảo17

      Thảo17 Member

      Bài viết:
      37
      Được thích:
      54
      :))) mặt lạnh chuẩn bị kiếp thê nô chịu ngược nhé.
      Em ủng hộ chị hết mình.
      Thường AnNhi Huỳnh thích bài này.

    5. Thanh Ngọc 1502

      Thanh Ngọc 1502 Member

      Bài viết:
      27
      Được thích:
      34
      Cố lên nha bạn. Truyện bạn edit rất mượt, đọc rất hay. Cảm ơn bạn edit truyện cho tụi mình đọc.
      Nhi Huỳnh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :