1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tàng Ngọc Nạp Châu - Cuồng Thượng Gia Cuồng [Chương 124]

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Yuki Hạ Băng

      Yuki Hạ Băng New Member

      Bài viết:
      6
      Được thích:
      10
      Có thể bạn chưa () biết: Thích Nhất Thím và Nghiêu Chảnh Cún là những người sở hữu vựa buôn dưa bở lớn nhất thiên hạ :foyourinfo::foyourinfo: Hai chủ sở hữu đều có kinh nghiệm trồng và ăn dưa bở vô cùng phong phú nên mặt hàng đều rất đảm bảo chất lượng, phải dưa bở lấy tiền :th_78::th_78: Mại dô...! Mại dô...!:th_73::th_73:
      Seen.173, heocon93, HoanHoan3 others thích bài này.

    2. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 33
      Edit: Ngân Phương

      Lúc này, nhà người bình thường mới vừa mở cửa vẩy nước quét nhà, ăn xong điểm tâm, trong kinh các quần thần đại điện cũng hạ triều.

      Khi tân đế mới đăng cơ, Đại Nguỵ bắt đầu thay đổi những quy định có từ xưa, bắt đầu từ chuyện mọi người lâm triều sớm canh giờ, văn võ bá quan đâu giống với hoàng đế là ngụ ở trong hoàng cung, nên thường phải dậy sớm từ lúc những ngôi sao vào giăng đầy bầu trời, gà chưa gáy sáng phải rời nhà lên kiệu, tập hợp ở đại điện chờ vào triều.

      Đương kim Thánh Thượng lên ngôi mười năm, nếu tính kĩ từ lúc tiên hoàng tại vị đến giờ văn võ bá quan cũng chưa ai vào triều sớm như thế này, nhưng tâm tư đương kim thánh thượng nay thâm trầm khó đoán, noi theo thánh hiền, chuyên tâm chăm lo việc nước, sau khi đăng cơ đổi thời gian vào triều sớm hơn canh giờ.

      Khi lệnh vừa được ban xuống, các vị đại thần lười biếng quen ngừng kêu khổ. Nếu đến muộn, bị trừng trị cực kỳ khắc nghiệt, chẳng những phạt tháng bổng lộc, thậm chí còn bị đánh mười roi. Mông của các vị đại thần ngồi quen ghế mềm đệm gấm, lại chịu nổi việc bị mất mặt, nên người người cẩn trọng, ai cũng dám đến muộn. Nhưng thức dậy quá sớm, đó cũng là hình phạt cực kì tàn khốc. Mỗi buổi sang tinh mơ, khi kiệu của các quan tập trung trước cửa cung, những tiếng ngáy o o từ bên trong kiệu nối đuôi nhau truyền ra thành bản đồng ca ầm ĩ.

      Và chuyện xảy ra ngay khi sắc lệnh vừa được ban hành, gây ra trận phong ba dữ dội.

      Bắt đầu từ buổi vào triều sớm của ngày mưa phùn, sương mù giăng dày đặc, vị quan cách hoàng cung khá xa, do trời mưa nên nhất thời buồn ngủ thức dậy hơi trễ, sợ vào triều muộn, ngại kiệu quá chậm, nên ra khỏi kiệu, vén quan bào lên chạy vào triều, nước bùn văng khắp nơi. Hậu quả là, mưa to, sương mù dày đặc, nhầm đường, hơn nữa bùn trơn đường ẩm, vị quan kia hoảng hốt chạy bừa, sảy chân rơi xuống sông Ngự hà trong hoàng cung, hơn nữa tuổi tác già nua, khí lực đủ, thông thạo bơi lội, mà đám kiệu phu chạy đến cứu quá muộn, nên chết chìm.

      Người chết chìm này chính là vị cựu thần đức cao vọng trọng, ngay lập tức tạo nên trận sóng to gió lớn.

      Cả đám quan lại rường cột, cựu thần trong triều, lấy lý do Hoàng đế tuân theo tổ chế, đồng loạt dâng tấu chương can gián Hoàng Thượng thu hồi mệnh lệnh ban ra. Long ỷ của tân hoàng còn chưa ngồi nóng, uy nghiêm chưa lập, đột nhiên gặp chuyện hàng loạt người bức bach, ép theo khuôn khổ thế này, nhất thời cũng tiến thối lưỡng nan.

      Ngay tại lúc long nhan xấu hổ bối rối, Nghiêu nhị thiếu dâng tấu chương khuyên can Thánh Thượng, thẳng: Lời của Thánh Thượng là mệnh lệnh, thể thay đổi xoành xoạch, nếu các vị đại thần cảm thấy mình tuổi cao sức yếu, có thể cáo lão hồi quan, ở nhà ngủ say, cần phải chịu khổ mỗi ngày, tuyển chọn những thanh niên tài tuấn, vào triều để cống hiến sức lực cho đất nước.

      Hoàng đế nghe thế mừng rỡ thôi, nương theo cớ này lập tức cho đám cựu thần có tuổi về quê dưỡng già, sau đó đề bạt đám quan viên tuổi trẻ, mới chậm rãi ngồi vững vàng đế vị.

      Ai cũng Nhị thiếu cuồng vọng tự đại, lại biết rằng Nghiêu nhị thiếu ngày thường cuồng vọng ngang tàng, nhưng khi giang sơn xã tắc gặp chuyện khó khăn, lập trường thể rất đứng về phía thánh thượng, làm cho thánh thượng cảm động mến thương có thể là hình mẫu của trung thần hiền sĩ, cho dù ghi vào sử sách, cũng cần phải thêm mắm dặm muối để chải chuốt thêm.

      Nhưng hôm nay biết vì sao, rường cột luôn giữ gìn và tuân thủ luật lệ của Đại Ngụy lại khoan thai đến muộn. Đợi đến khi Nghiêu Thái úy nhập điện văn võ bá quan tề tập đông đủ, đồng loạt cùng Thánh Thượng đưa mắt nhìn về phía Nghiêu nhị lang, ngọc quan chỉnh tề, trường bào phất phới, đai lưng thắt cao cao, thong thả bước vào.

      Thánh Thượng lưỡng lự há hốc mồm cả buổi, vẫn biết phải mở miệng để răn dạy Nghiêu nhị lang như thế nào, đành phải chậm rãi khép miệng lại, liếc mắt ra hiệu cho thái giám giám sát bách quan đứng bên cạnh, ý bảo nên thực bổn phận của mình, lên tiếng giúp thánh thượng.


      Bị Thánh Thượng liếc nhìn, giám sát bách quan là vị đại tổng quản nội giám thầm kêu khổ: Thánh Thượng, ngài miệng vàng lời ngọc, quyền lớn nhất triều lại lên tiếng, bảo hạ thần lên tiếng để đắc tội với Nghiêu Thái úy kiêu ngạo lạnh lùng này?

      đại điện giờ chẳng khác gì chảo dầu sôi, sấm giăng chớp giật diễn ra cách thầm, trong lòng ai ai cũng thầm nghĩ, mình có nên đánh rắm cái, sau đó bảo là bị tiêu chảy do ăn bậy, kéo nhau vào nhà xí để lánh qua kiếp nạn lần này hay ?

      Nhưng hôm nay tâm tình của Nghiêu thái úy lại thoái mái lạ thường, thong thả bước hẳn vào trong đại điện, đứng vào hàng ngũ quần thần, đợi các quan viên mở miệng, tự chủ động lãnh phạt, miễn tháng bổng lộc, và nhận phạt mười roi.

      Lời này vừa ra, Thánh Thượng long ỷ bắt đầu xì ra ngụm long khí, đám quan viên sợ đến mức ngay cả hậu môn cũng sắp héo luôn, bỗng chốc trở nên xuân về hoa nở, quân thần hoà thuận vui vẻ, trong đại điện giống như có làn gió xuân thanh mát vừa lướt qua.

      Trong lòng các vị đại thần đều biết , phạt đánh roi chỉ là hình thức, có tên nội giám nào có mắt như mù, dám thực đánh vào cái mông tôn quý của Thái úy đại nhân? Nhưng đối với người luôn là người đầu tiên xuất trong triều như Nghiêu Thái Úy, nay lại đột nhiên đến muộn, làm cho các vị đại thần kinh ngạc.

      Sau khi hạ triều, dựa theo quy cũ, các quần thần đói bụng tự dời bước sang thiên điện bên cạnh ăn điểm tâm, sau khi ăn xong, đều tự quay về nha môn của mình để làm việc.

      Bạch Thủy Lưu bên cạnh Nghiêu Mộ Dã, ngồi vào chiếc bàn bằng gỗ tử đàn bên cạnh thiên điện, cất lời trêu cợt Thái úy đại nhân: ‘Hôm qua là ngày hưu mộc, ta có phái người gửi thư đến cho huynh, mời huynh đến để uống rượu đàm đạo, nhưng huynh lại ở trong phủ. Hôm nay lại vào triều trễ, biết đêm qua huynh đài nhận lời mời của vị giai nhân nào, để đến sáng nay mặt trời lên cao vẫn chưa dậy nổi thế?’

      Câu đó của Bạch Thủy Lưu chỉ là trêu cợt, chứ hề có ý nghiêm túc. Nếu Nghiêu Mộ Dã là người có thể bị ràng buộc bởi mỹ nhân nay chắc con đàn cháu đống, làm sao để đám quý nữ chốn kinh thành này ngấp nghé thèm muốn như thế?

      Nhưng ngờ sau khi Nghiêu Mộ Dã nghe xong lời đùa của y, khóe miệng lại cong cong thành nụ cười, hề có ý định phản bác, chỉ cầm chén cháo mà thái giám vừa dâng đến, chậm rãi nhấp ngụm.

      Bạch thiếu ngờ câu đùa của mình lại đúng vào trọng tâm, ngây người ra nhìn, thậm chí ngay cả bánh bao tay lạnh cứng cũng quên đưa vào miệng, trợn to mắt hỏi: ‘Là sao? Là vị quý nữ của phủ nào, lại có bãn lĩnh cao cường đến mức giữ chân huynh đài lại thế? biết tại hạ có từng được gặp qua hay ?’

      Nhưng Nghiêu Thái úy cũng muốn nhiều lời, bình thản : ‘Từ nàng vốn e thẹn ngại ngùng, ít kết giao bạn bè, có lẽ Bạch huynh chưa từng gặp đâu… Bánh bao hôm nay ngon quá, giống gia vị mà đầu bếp hoàng cung hay sử dụng.’

      Thấy Nghiêu nhị thiếu chuyển đề tài sang hướng khác, Bạch Thủy Lưu nhất thời cũng thể hỏi thêm, Đúng lúc này, tiểu thái giám đứng hầu bên cạnh thông minh giọng đáp: ‘Hồi bẩm Thái úy đại nhân, bánh bao chiên này chính là món ăn đến từ Tây Bắc của Tiêu phi trong cung, dâng lên Hoàng Thượng, sau khi được Thánh Thượng ân chuẩn, tự tay nhào bột làm nhân, làm bánh bao để Thánh Thượng chiêu đãi bách quan lâm triều vất vả. Vì bữa sáng này, Tiêu phi nương nương bắt đầu làm từ khuya qua, bận rộn suốt đêm…’

      Bạch Thủy Lưu vừa cắn bánh bao, vừa cười : ‘Vậy ư? Thế phải cám ơn Tiêu phi nương nương cực nhọc rồi.’

      Nghiêu Mộ Dã cũng tiếp, đem bánh bao ăn nữa đặt lên dĩa, sau khi uống xong chén cháo, liền đứng dậy cáo từ với Bạch Thủy Lưu, chuẩn bị trở về quân doanh.

      Thấy đứng dậy, tiểu thái giám cũng vội vã bước theo sau, cung kính khom người : ‘Thỉnh Thái úy dừng lại bước, tiểu nhân được Tiêu phi nương nương nhờ vả, muốn cùng đại nhân hỏi thăm chút chuyện.’

      Nghiêu Thái úy cũng hề dừng bước lại, vừa vừa sửa sang lại phát quan, tiếp tục bước nhanh về phía trước.Tiểu thái giám theo kịp bước chân sải rộng của Thái úy, đuổi theo kịp thở, cũng chỉ có thể nắm chặt thời cơ : ‘Đại ca của Tiêu phi nương nương bởi vì say rượu, đột nhập phủ trạch người khác, khinh bạc tiểu nha hoàn, bị Thiên Tuần phủ bắt , theo lý thuyết chỉ cần bồi thường bạc, cũng xem là tội nặng, nhưng huynh trưởng của Tiêu phi lại được thả ra, nghe còn bị sung quân , Tiêu phi nhờ tiểu nhân đến để hỏi thăm Thái úy đại nhân rằng… biết… Ngài… Có biết được tình hình cụ thể bên trong?’

      ra Tiêu Sơn phạm tội, ngày thứ hai Tiêu gia liền biết được tin tức. Vương phu nhân nghe trưởng tử luôn luôn chững chạc của bà lại say rượu xông vào nhà của quả phụ, bị đưa đến Thiên Tuần phủ, quả thực giống như sét đánh ngang tai, ngay cả buộc khăn cũng còn tác dụng. May mà ngày ấy tiến cung có phương pháp mua chuộc thái giám cùng thị vệ trong cung, liền tìm cớ, Vương phu nhân ra mặt, lại cầu kiến Tiêu phi. Lúc trước lần đầu tiên tiến cung, Tiêu phi hỏi cập Lục nương vì sao có tới Vương phu nhân chỉ hàm hồ nha đầu kia bị bệnh, lúc này cũng giấu luôn việc Tiêu Sơn muốn cưỡng gian Ngọc Châu, chỉ Tiêu Sơn say rượu mà thôi. Khóc xin nhị nữ nhi kiếm cách xin thánh chỉ cứu đại ca của nàng.

      Tiêu phi nghe việc đại ca say rượu hoang đường, ngạc nhiên đến ngây người, lập tức going bảo mẫu thân ngậm miệng - - Thân ở trong cung, năng càng nên cẩn thận, loại việc xấu trong nhà thế này, sao có thể khóc than kể lể ầm ĩ?

      Về phần xin thánh chỉ cứu đại ca, là ý nghĩ kỳ lạ của dân nông thôn vùng Tây Bắc, hoàn toàn thể thực được. Nhưng lại thể mặc kệ Tiêu Sơn, vì thế Tiêu phi chỉ có thể móc hầu bao, nhờ vả các thái giám trong cung giúp mình chạy chọt.

      Đây vốn là chuyện như hạt đậu, thái giám chạy việc mừng rỡ, cho rằng mình kiếm được số tiền béo bở, nhưng ngờ sau khi đến phủ nha gặp mặt xong, túi bạc kia lại được trở lại Tiêu phi nương nương hề sứt mẻ.

      Tỉ mỉ truy vấn thái giám chỉ đáp qua loa rằng chuyện này liên can quá nhiều, chỉ sợ tội danh huynh trưởng của nương nương chỉ bấy nhiêu, mà đây cũng phải là ý của Thiên Tuần phủ, mà là quan có lệnh, dường như nghe phong thanh là xuất phát từ ý của Thái úy đại nhân.

      Tiêu phi vừa nghe chấn động. Ngẫm trước nghĩ sau vẫn thể nào thấy bất cứ mối liên quan giữa thương nhân bình thường ở vùng quê xa xôi là đại ca của mình và Nghiêu nhị thiếu quyền khuynh thiên hạ này.

      Vì thế hôm nay liền dùng cớ khao thưởng bách quan, phái tiểu thái giám thân tín của mình đến tự mình hỏi Thái úy câu.

      Đáng tiếc, hôm nay tâm tình của Thái úy tuy tốt, nhưng cũng tốt đến mức phải trả lời câu hỏi của tên thái giám quen biết này, bị hỏi han chặt chẽ, liền lạnh mặt đáp: ‘Ngươi ở cung của Tiêu phi? Cứ ngỡ rằng Tiêu phi vào cung lâu, sao vẫn chưa biết quy tắc hoàng cung, dạy dỗ người hầu của mình cho đàng hoàng? Lẽo đẽo theo sau bản quan, lại còn dám thốt lời vô lễ với ta? Người đâu, mang ra ngoài dạy lại quy tắc!’

      Lời vừa dứt, thị vệ cận thân đem tiểu thái giám ấn ngã mặt đất, bịt miệng trói lại mang đến nội cung để nhận phạt.

      Lại về Tiêu phi, đêm làm lụng vất vả ngủ chỉ chờ tiểu thái giám hồi .

      Ai ngờ lại chờ được tin tiểu thái giám kia bị đánh đến chết sống lại, phải dùng cáng để khiêng về.

      Tiêu phi trước đó quá chắc chắn, nhưng bây giờ co thể hiểu ràng- - Đại ca của mình đắc tội vị Nghiêu Thái úy luôn lãnh đạm kia! Hơn nữa, còn đắc tội ! Nếu Thái úy đại nhân chịu buông tay, chỉ sợ Tiêu gia có họa lớn ngập đầu.

      Nhưng oan nghiệt đó xuất phát từ đâu, lại thể đoán ra được, Tiêu phi hít hơi sâu, quyết định cho gọi mẫu thân vào cung, lần này phải buộc bà , đêm hôm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì! Người đại ca khinh bạc là nha hoàn nhà ai?
      Last edited by a moderator: 14/6/18
      Phuongphuong57500, Chôm chôm, noair67 others thích bài này.

    3. Vy RuRi

      Vy RuRi Well-Known Member

      Bài viết:
      258
      Được thích:
      1,574
      Nghiêu mới chỉ được húp cháo loãng thôi mà bước lâng lâng tựa lông hồng thế này. Mai mốt Nghiêu mà được Châu Nhi đãi đặc sản ba miền chắc Nghiêu đắc đạo thành tiên luôn quá. Thương hết sức...

    4. Oriole5185

      Oriole5185 Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      417
      Được thích:
      6,227
      Trẻ bú no sữa thường ngoan
      Tự mình nhận tội chứ chẳng oan
      Quần thần lo đến xì cả rắm
      Hoàng để thở ra khỏi lo toan
      Đấy, có thằng họp giao ban muộn mà từ xuống dưới biết phải làm gì với nó. Đến lúc nó gật đầu nó chào: Xin chào các đồng nghiệp, tôi đến muộn, xin chịu phạt theo quy định công ty. Thế là lũ thở hắt ra: May quá, nó hỏi mình định phạt nó thế nào! Nó chừa mình ra rồi. Hoan hô!
      Mình vẫn vô cùng băn khoăn Tiêu đại ca lúc bị giải lên quan có quần hay có quần, cầu Tiêu phu nhân vào cung kể cho Tiêu phi kể đủ chi tiết hộ với. Cuối cùng là mặc quần hay cởi chuồng trình quan???

    5. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 34
      Edit: Ngân Phương
      Nghiêu Thái úy tất nhiên rảnh rỗi để thông cảm cho buồn rầu của vị Tiêu phi nương nương ở trong cung kia.
      Từ trong cung ra, sau khi lên xe ngựa, liền đem việc vụn vặt này ném đâu mất. Suy nghĩ đầu tiên là lọc lần công việc phải xử lý sau khi trở lại quân doanh, sau đó lại bớt chút thời gian hồi tưởng người phụ nữ bé ở trong lòng mình đêm qua.
      Người ta hay tâm tư của nữ nhân đều quanh co khúc khuỷu, đúng là như thế. Nếu hôm qua chưa từng nghe thấy những lời trong mộng của nàng, bao giờ tưởng tượng được người phụ nữ nhìn như bình tĩnh thận trọng ấy ra lại nhớ nhung nhiều đến thế... Nhưng nàng muốn biểu lộ cũng có thể hiểu được, có lẽ trong lòng nàng biết thân phận của mình thấp kém, hèn mọn,lại muốn thứ mà đúng ra với thân phận đó nàng thể nào có được, nên muốn biểu lộ chân tình.
      Nghiêu thiếu từ trước đến nay kiên nhẫn thể nghiệm và quan sát tâm tư của nữ nhân uyển chuyển quanh co như thế nào, nhưng khi nghĩ đến chuyện nữ nhân kia thuở sống nhờ ở phủ người khác, đại ca lại vô sỉ như vậy, nàng như chú chuột con rút mình trong hang hẹp dám thò đầu ra cũng là điều dễ hiểu.
      Nay nàng rời khỏi Tiêu gia, sống nhờ ở biệt viện của mình, cũng nên tạo điều kiện cho nàng thoải mái, lá gan cũng lớn hơn chút, nếu mình ôn nhu đối đãi, lo gì nàng lại giống như những thiếu nữ bình thường khác, bạo dạn thổ lộ tấm lòng?
      Nghĩ như thế, ngay cả chính Nghiêu Mộ Dã cũng phát ra, suốt đoạn đường này khóe miệng vẫn luôn nhếch , thẳng đến lúc vào quân doanh, hạ kiệu, nụ cười mặt mới thu liễm lại.
      Ôn đại tướng quân đứng trước ở cửa quân doanh chờ Thái úy đại nhân.
      Gần đây tác phong của Ôn Tướng quân cùng Thái úy đại nhân ngược lại có vài phần giông giống nhau, nam nhi luôn thích cười ở vùng Tây Bắc, bây giờ dù mặt vẫn luôn có ý cười, nhưng ở những lúc người, lại mình nhìn khoảng thẫn thờ thở dài.Trong lòng mọi người nghĩ là lo lắng chiến sắp tới, thực khiến mọi người muốn cất lời ca tụng vị hiền thần của Đại Ngụy, lo nước thương dân!
      Nhưng Nghiêu Thái úy lại biết rất vì sao vị Ôn Tướng quân này ưu sầu như thế, trong lòng hừ lạnh tiếng, mặt lại hòa ái : "Ôn Tướng quân đến sớm !"
      Ôn Tật Tài giờ mỗi khi nhìn thấy Thái úy đại nhân, đều là giận sôi gan nhưng lại dám thốt thành lời, lần này được phong hầu lại cưới được công chúa, người ở bên ngoài nhìn vào chuyện rất nổi bật, nay ai có thể sánh bằng. Nhưng cảm giác buồn bã sâu thẳm tận trong tim, lại thể nào từ bỏ được. (*)
      Khi Tiêu Sơn xảy ra chuyện, cũng có nghe thấy. Thế lực của Tiêu gia ở kinh thành dần dần suy yếu, chưởng đại thiếu gia lại ở tù. Người Tiêu gia cũng biết cầu cứu ai, liền mang theo lễ trọng đến tận cửa của cầu xin.
      Ôn Tật Tài mặc dù là vũ phu, nhưng con đường làm quan từ trước đến nay là luôn tính toán rất ràng. Tiêu lão gia và phu nhân có thể hiểu tại sao tai họa này càng ngày lại càng khó giải quyết, nhưng vừa nghe liền biết nguyên do bên trong. Nghe phong thanh từ đám hạ nhân, bức tường mà Tiêu Sơn trèo đó chính là viện ngoài của Lục tiểu thư.
      Lại nghe được sau khi Lục tiểu thư xảy ra chuyện, liền trả nhà dời , nay cũng biết nơi nào, Ôn Tướng quân lại chắc chắn Thái úy đại nhân nay kim ốc tàng kiều.
      Nhưng Lục nương kia xuất thân thấp hèn, là con buôn bị chồng ruồng bỏ, sao có thể xứng với Nghiêu nhị lang?
      Nếu tùy tiện hết mọi chuyện với người Tiêu gia, tất nhiên ảnh hưởng tới danh dự thế gia của Nghiêu Thái úy. Nếu Thái úy giận chó đánh mèo, người tiết lộ có liên quan là mình cũng khó trốn khỏi liên lụy. khi như vậy, tất nhiên nên sớm phủi sạch, chỉ thoái thác là mình cũng bất lực, liền .
      Nhưng trong lòng biết chuyện Thái úy lâm triều trễ hôm nay, tất nhiên là có liên quan với Lục nương kia.
      Khi nhìn bộ dáng nhàng như gió xuân của Thái úy, cũng đủ tưởng tượng được đêm qua tình hình chiến đấu nó hương diễm, mềm mại như thế nào, thẫn thờ trong lòng càng sâu hơn bao giờ hết- - ngờ mình lại lỡ mất cơ hội với giai nhân tuyệt sắc, đây là chuyện ăn năn nhất đời này của , cũng biết có ngày nào được đền bù tâm nguyện hay .
      Nhưng lần dụng binh này tình liên quan trọng đại, quyết tâm thu phục mảng lớn ranh giới bị mất rất lâu ở phương bắc, nay, tộc người Bắc xảy ra nội loạn, đúng là cơ hội tốt để đại Ngụy xuất binh. Thái úy sau khi trù tính lâu, xúi giục thân vương A Thứ Cốt tộc Bắc kết thành liên minh, trợ giúp gã tranh đoạt đế vị của tộc Bắc, lật úp chính quyền Bắc đế.
      Đại quân xuất phát vào ba ngày sau, cơ hội kiến công lập nghiệp của Ôn Tật Tài tới ,lúc này tâm tư ôn nhu thơm ngát gì đó cũng tạm thời gác lại bên, lập tức cùng Nghiêu Thái úy nhập doanh, trong lúc này, bên trong giáo trường hàng loạt thanh chém giết vang lên, vó ngựa cuồn cuộn nổi lên, bụi mù xông thẳng tận trời.
      Lần này Thái úy ở lại quân doanh liền ba ngày.
      Lúc đại quân xuất phát, Hoàng Đế đích thân lên cửa thành, cánh cửa Tuyên Đức môn mở rộng, tam quân tướng sĩ mặc chiến giáp từ cửa thành trùng trùng điệp điệp xuất phát.
      Ven đường, dân chúng đưa tiễn tấp nập, cũng có những nữ tử tuổi thanh xuân xếp tặng khăn lụa, cùng tình lang mến lưu luyến rời.
      Các tướng sĩ với nhung trang uy dũng hiên ngang, ngực mang chí lớn, nhiệt huyết dâng trào, cao giọng đồng thanh hát: "Giành lại biên cương dẫu tan xương, say nằm chiến trường chẳng vấn vương! Trăm ngàn binh sĩ cất cao giọng hát hùng tráng vang dội góc trời, càng kích thích tiếng ủng hộ của dân chúng đến tiễn quân: “Tinh thần Đại Ngụy dâng cao! Hiên ngang Đại Ngụy cùng nhau giết thù!"
      Trong hàng loạt tiếng ca tụng khí thế hào hùng của quân dân Nghiêu nhị thiếu đứng tướng đài cao nhất, tóc búi cao, trường bào bay phất phới, cầm ấn soái trong tay, trịnh trọng đem nó trình cho chủ soái lần này - - Là đồng liêu của mình ngày xưa Bác Viễn Hầu Lục Triển Đỗng, mà vị phó soái trung liệt chinh chiến là Ôn Tật Tài. Hai vị tướng soái có tài dẫn binh của Đại Ngụy, càng khiến cho sĩ khí được nâng cao.
      Ở trong đám người rộn rã đó, có vô số nữ tử mến phong thái của Nghiêu nhị thiếu, dõi theo từng bước chân, từng hành động của , lệ nóng doanh tròng, thét gào tên họ của nhị thiếu gia. Khi nhìn đến hình ảnh Nghiêu Thái úy trao gửi ấn soái, dưới thành điểm binh hiên ngang tư thế oai hùng kích động đến mức sắp té xỉu ... (**) Ở nơi phồn hoa sầm uất, hào nhoáng và thịnh vượng thế này, chưa bao giờ thiếu truy đuổi vây quanh các tướng sĩ tuấn tú cả!
      Ngọc Châu đội mũ sa chen lách ở trong đám người, cảm thấy gần như thở được, vì thế thị vệ ở phía sau bảo vệ nangg chậm rãi ra khỏi đám đông. Rốt cục cách đại lộ tới ngõ bên cạnh.
      Hôm nay phải nàng cố ý vào thành đến đây để xem náo nhiệt, nhưng từ nay trở là cuộc tranh tài đấu vòng loại của cuộc thi chạm ngọc, dựa theo quy định, tất cả người dự thi phải tới nơi đăng kí để xác nhận điệp bài dự thi, đề phòng có người trộm điệp bài mạo danh thế thân.
      Mà Ngọc Châu đến hôm qua rốt cục mới lấy được điệp bài có khắc tên Tiêu Ngọc Châu, cho nên tất nhiên là phải nắm chặt thời gian đến Nội giám phủ báo danh trước khi trận đấu vòng loại được diễn ra.
      Chỉ là lường được hôm nay lại là ngày Đại Ngụy xuất binh, phố lớn ngõ đều là đám người đưa binh, xe ngựa cũng thể được, đành phải xuống xe ngựa cùng thị vệ bảo vệ theo con đường tắt đến Nội giám phủ.
      Bước vào Nội giám phủ cũng chẳng có mấy người đến để báo danh tính dự thi, đại đa số người kiểm tra xong từ sáng sớm, lại thêm hôm nay trong thành rầm rộ, ngay cả quan viên phụ trách kiểm tra cũng rời công việc, chạy tới xem náo nhiệt.
      Những người đến trước để kiểm tra và báo danh dự thi cũng chờ ở phía dưới hậu đình, đợi quan viên thỏa mãn nguyện vọng xem náo nhiệt quay về.
      Bọn họ vốn dĩ tụ năm tụ ba chuyện phiếm, thấy Ngọc Châu đội mũ sa vào ánh mắt sôi nổi lẫn sửng sốt đồng loạt nhìn theo.
      Ngọc tượng từ trước tới nay có nữ tử, đây phải là do tổ tông quy định, mà là do ý trời chọn lựa và đào thải gây ra. Huống chi nhìn vào nữ tử kia, dáng người mềm mại, tuổi tác cũng lớn lắm. Nhìn dáng vẻ, khí chất và phong cách đó lại càng phải phụ nữ nông thôn sức lực mạnh mẽ, lại thêm cánh tay còn treo băng vải, nhìn càng yếu đuối hơn.
      Lập tức trong lòng đều nghĩ chung ý, có khi nào người phụ nữ này nhầm chỗ? Chứ tự dưng chạy đến trong Nội giám phủ chủ quản các ngọc tượng dự thi này để làm gì?
      Thị vệ sau lưng lúc này lấy chiếc ghế xếp, trải ở bên đình, dưới gốc cây đa, để cho Lục tiểu thư ngồi xuống nghỉ ngơi.
      Có thể là xem lễ quá hưng trí, nên vị quan quản lí việc báo danh và kiểm tra đến gần trưa cũng thấy quay lại, mắt thấy mặt trời ban trưa treo cao, lại nghĩ đến cơm trưa, thầm nghĩ hôm nay có lẽ mình uổng công đến đây. Nên có vài ngọc tượng kiên nhẫn chịu bụng đói, đều tự di tản.
      Thị vệ đợi bên được bình tĩnh lắm, cố tình lộ ra thân phận của mình, gọi sai dịch đến dưới đình hỏi thăm xem vị quan kia đâu, nhưng nghĩ lại nhiệm vụ lần này mình nhận là nhiệm vụ kín đáo, Thái úy muốn mọi người biết có quan hệ với nữ ngọc tượng Tây Bắc này. Tuy rằng làm điệp bài, nhưng cũng hề cố ý nhắc nhở các quan viên lớn quan tâm lưu ý nữ ngọc tượng này.
      Có thể làm đương sai bên người Nghiêu Thái úy, đều là người thông minh nhạy bén, sau khi cùng nhau giọng thương lượng, liền bỏ qua ý định gọi sai dịch đến hỏi thăm.
      Ngọc Châu đợi hồi, thấy những ngọc tượng khác đều ra về, nàng cũng đứng dậy chuẩn bị tìm nơi ăn cơm trưa rồi tính tiếp.
      Nhưng lúc nàng được Giác nhi nâng đỡ chuẩn bị rời khỏi phủ nha phía trước có nam tử cao lớn bước nhanh tới, bởi vì quá nhanh, nên cùng Ngọc Châu va vào nhau.
      Trong lúc nhất thời, mũ sa kia liền bị văng mất.
      Nam nhân đâm đầu tới kia cau mày chuẩn bị khiển trách, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt Ngọc Châu lập tức yết hầu tựa như bị cái gì chặn lại, nhất thời phát ra được thanh nào.
      Ngọc Châu bị va mạnh làm cho trở tay kịp, điệp bài cầm trong tay cũng bị văng ra, lăn mấy vòng mặt đất phát ra tiếng vang lạch cạch. Nàng định xoay người muốn nhặt lên. Nam tử kia lại nhanh hơn nàng bước, nhặt điệp bài lên, nhìn tên họ phía thấp giọng thầm: "Viên Ngọc Châu..."
      Giác nhi thấy nam tử này quá vô lễ, đọc lên tên họ tiểu thư, lập tức tức giận đến mức đỏ cả mắt, xông đến giật lại điệp bài từ trong tay nam tử kia.
      Đúng lúc này, lại nghe thị vệ theo phía sau nam tử quát lạnh: "Lớn mật! Dám vô lễ trước mặt Quảng Tuấn Vương! Là phụ nhân trong phủ nào?"
      ra nam tử vội vã chạy tới này chínhlà tiểu hoàng thúc của đương kim Thánh Thượng Quảng Tuấn Vương Dương Tố.
      Y có giao cho Phạm đại nhân giúp y điêu khắc tòa núi ngọc trước khi y rời .
      Phải biết rằng ngọc được Phạm Thanh Vân chạm là ngàn vàng khó cầu, chỉ là từ khi làm quan ở Nội giám phủ còn làm thêm thành phẩm mới, mà nay lại sắp nhậm chức hộ bộ, về sau càng khó có thể nhờ.
      Lúc này Quảng Tuấn Vương quyết định xuống tay sớm, may mà Phạm đại nhân này cũng muốn qua lại làm thân với những người bạn thân của Thái úy đại nhân, vì thế đương nhiên đồng ý.
      Hôm nay toà núi ngọc đó được điêu khắc xong và mang đến bên trong phủ của Quảng Tuấn Vương, nhưng vì tất cả phố xá đều là đám người đưa tiễn tam quân, trong lúc nhất thời chật như nêm cối, chỉ có thể hẹn ngày khác mới đem đến.
      Nhưng Quảng Tuấn Vương này trời sinh rất thích vật chạm ngọc tinh xảo. Sau khi cùng Thánh Thượng xem lễ , liền tự mình đến Nội Giam phủ để xem toà núi ngọc được điêu khắc kia, định thưởng thức trước phen rồi hẵng tính.
      Lại ngờ ở tại cửa,gặp được phụ nhân xinh đẹp như ngọc, tươi đẹp như đoá quỳnh chi. tại, Quảng Tuấn Vương ngơ ngẩn ngắm nhìn người phụ nữ đó. Đột nhiên ngộ ra đạo lí
      - - Nếu như ngọc có hồn, ngọc sắc sảo đến đâu cũng để làm gì? Mà mỹ nhân trước mắt này lại chính là hồn ngọc ngưng tụ mà thành tiên nữ như thế này đây...


      Beta: Bà con cho iem xả chút, em beta truyện này mà cho em lảm nhảm chắc em chết mất.
      (*) Bác Tài căm vụ Thái Uý gài hàng ép cưới côg chúa, làm bác thể sơ múi em kia , ngay cả thiếp thất hay tri kỉ cũng khó mà chạm tay. Gặp thù thôi, nhưng ráng nhịn, đau như bò đá :v

      (**) mợ nó, tướng soái ra quân hay diễn viên hí kịch lên sân khấu làm màu mà mấy mợ kêu gào y như fan cuồng KPOP vậy trời?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :