1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thích em như thế - Đào Tiểu Cửu

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 7

      Di động rớt xuống đất, Tống Hi ngẩn người, khom lưng giúp nhặt điện thoại lên, “Làm sao vậy?”

      Trương Sơ Tâm đứng lên, “Em toilet.” xong, cũng quay đầu mà rồi.

      Trong đầu của đều là câu cuối cùng của Tống Hi kia: Sau lưng Thôi tiểu như chính là tổng giám đốc của X.N…

      nhớ đên mới hôm qua Thẩm Chi Niên đề cập chuyện kết hôn với , lại nghĩ đến việc hôm nay xuất trước nhà . bước nhanh vào toilet, trong long khó chịu đến thở nỗi.

      biết mình khó chịu ở đâu, nhưng cũng chẳng thể khống chế nó.

      chạy nhanh đến toilet.

      Mới vừa đẩy cửa bước vào, Trương SƠ Tâm nghe mùi nước hoa nồng nặc đến khó chịu.

      Trương Sơ Tâm hơi hơi nhíu mày, chuẩn bị xoay người rời , liền nghe thấy thanh bên trong vang lên, “Tiểu như, người đừng như vậy nữa, lát còn thử vai đấy!”

      Trương Sơ Tâm cứng người, đứng ở cửa.

      “Hừ, thử với chả vai, vai diễn này là ván đóng thuyền rồi, chỉ thiếu mỗi hợp đồng thôi, có Thẩm tống chống lưng, ai dám đối đầu với tôi?”

      nha, cho dù có Thẩm tổng chống lưng cho , chính cũng cần cố gắng, nếu có người qua lại sao.”

      Thôi tiểu như kia lại trưng ra vẻ mặt đắc ý, “Tôi còn sợ cái gì, Thẩm tổng , có ta, ai dám chọn tôi.”

      “Hắc, nhìn người đắc ý a.” Người quản lý Lâm Thanh nhìn thôi tiểu ái muội liếc mắt cái, “Đêm qua, Thẩm tổng ở chỗ qua đêm?”

      ta nửa đêm ngõ cửa, tôi ngủ, hại tôi sợ dựng đứng.” Vừa xong, dập tàn thuốc, ra ngoài.

      Ở phía trước Lâm Thanh giúp ta đẩy cửa. Thôi tiểu như ra, liếc mắt thấy Trương Sơ Tâm đứng ở cạnh cửa, nhướng mày, “Nha, phải là… Là gì ta? Ách, phải là nhân viên tạp vụ ở phim trường chứ? tên kêu gì a?”

      Trương Sơ Tâm lạnh lùng nhìn chằm chằm ta.

      Thôi tiểu như cười đến sáng lạn, bộ dáng thực ngạo mạn.

      Lâm Thanh kéo ta chút, “Được rồi, thôi, nhân viên tạp vụ, cần gì phải nhớ tên!”

      Thôi tiểu thư ha ha cười tiếng, “ cũng đúng.”

      ~

      Trương Sơ Tâm trở lại phòng nghỉ, Tống Hi cùng người khác chuyện phiếm, nhìn bộ dáng của (ST) vừa hoảng sợ, vừa nổi giận, liền vội vàng qua, “Làm sao vậy?”

      Trương Sơ Tâm thẳng đến ghế ngồi, lấy túi xách rời khỏi.

      Tống Hi hoá ngốc hoàn toàn, chạy đuổi theo, “Em làm sao vậy? thử vai nữa à?”

      Trương Sơ Tâm khẽ cắn môi, chịu đựng bộc phát, ra bên ngoài đến chỗ có ai mới trầm mặc câu, “Người ta có dự trong nội bộ rồi, còn thử vai cái gì nữa!”

      Tống Hi gắt gao cau mày, “Ai ? Ai được chọn vậy?”

      Trương Sơ Tâm lạnh lùng cười, “Còn phải là người mà chị vừa nhắc đến sao.”

      “Ai? Thôi tiểu như?” Tống Hi dường như nhớ tới cái gì, đột nhiên ôm đầu, “Ai nha! Làm sao chị lại quên chuyện này chứ, Thẩm Chi Niên chính là người đầu tư bộ phim này, thiệt là!”

      Phía trước Trương Sơ Tâm thở phì phì , chỉ cảm thấy ngực có ngọn lửa tức giận muốn bùng phát.

      như bay, Tống Hi ở phía sau chạy chậm đuổi theo nửa ngày, “Sơ Tâm em từ từ, em chạy nhanh như vậy làm gì.”

      Tống Hi chạy chậm, tới cửa lớn, mới phát Trương Sơ Tâm ngừng ở trước cửa, kịp thắng lại, đụng vào lưng Trương Sơ Tâm.

      Tống Hi đứng hình, mà Trương Sơ Tâm ở phía trước bị đẩy lảo đảo lao về phía trước.

      Cách đó hơn hai bước, Thẩm Chi Niên đứng thẳng người.

      Trương Sơ Tâm đụng vào lòng ngực , theo bản năng cũng ôm lại.

      “Buông ra!” Trương Sơ Tâm phản ứng cực nhanh, đẩy ra, thậm chí còn đá chân cái.

      Đầu gối Thẩm Chi Niên đau xót, theo phản xạ lui hai bước, ngẩng đầu lên, sắc mặt trầm, ánh mắt lạnh lùng trừng mắt Trương Sơ Tâm.

      Trương Sơ Tâm oán hận mắng câu, “Hạ lưu!”

      Trương Sơ Tâm mắng xong, chạy .

      Tống Hi nhìn chằm chằm vẻ mặt tức giận bị Trương Sơ Tâm mắng của Thẩm Chi Niên, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, suýt nữa còn té xỉu.

      Nha đầu chết tiệt kia! Mắng chửi người ta cũng xem đối tượng!

      “Thẩm tổng, xin lỗi, xin lỗi !” Tống Hi phục hồi tinh thần lại, khom lưng xin lỗi Thẩm Chi Niên ngừng, “Con bé này tính tình được tốt, người là quân tử đừng chấp nhặt tiểu nhân.”

      Thẩm Chi Niên lạnh lùng liếc mắt cái, mặt đen lại, lời mà vào trong.

      , có việc gì chứ? Có muốn tìm người giáo huấn nha đầu kia chút?” Người con trai theo bên cạnh Thẩm Chi Niên là em của , Thẩm Hành.

      Thẩm Chi Niên nghe thấy ta , bước chân ngừng chút, nghiêng đầu liếc ta cái, “Nếu cậu dám đụng đến ấy dù chỉ cọng tóc, Thôi tiểu thư chắc chắn chết rất khó xem đấy!”

      “…”

      Hết chương 7

    2. bubuhanu

      bubuhanu New Member

      Bài viết:
      2
      Được thích:
      0
      Cảm ơn bạn truyện rất hay. Bạn ơi tên bản convert của truyện là gì vậy ban???

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 8

      là chai rượu thứ tư xuống bụng, Trương Sơ Tâm vẫn cảm thấy đủ, đến quầy bar tiếp tục uống rượu.

      Tống Hi nhanh chân cản lại, cau mày, “Đừng uống nữa! Em thiệt là uống đến muốn hại bản thân à! Còn phải buồn chuyện gì sao! Chị là gì em nữa!”

      Trương Sơ Tâm nằm vào bàn, đôi mắt có chút đỏ lên. uống quá nhiều rượu rồi nên có chút choáng váng đầu.

      “Sơ Tâm, chúng ta thôi.” Tống Hi đứng lên đỡ .

      Trương Sơ Tâm loạng choạng, bị Tống Hi gắt gao ôm mới dựa được.

      Tống Hi thở ngắn than dài, đỡ Trương Sơ Tâm ra ngoài cửa.

      Thành phố này nhộn nhịp, rất nhanh liền có thể bắt được taxi.

      Tống Hi đỡ Trương Sơ Tâm vào trong xe, lúc chuẩn bị ngồi vào, di động bỗng nhiên vang lên.

      nhìn điện thoại, sắc mặt có chút ngưng trọng. Cùng người trong điện thoại hai câu, cúp điện thoại, liền khom lưng vỗ vỗ bả vai Trương Sơ Tâm, “Sơ Tâm, nhà chị có việc gấp nên thể đưa em về được, chính em có thể về được ?”

      có việc gì, chị về .” Trương Sơ Tâm chỉ là đầu, cũng có say lắm . Tửu lượng của rất tốt, ít lúc nào uống say.

      đường về nhà, Trương Sơ Tâm hạ cửa sổ xe xuống. Gió đêm phơ phất, thổi vào người thực thoải mái.

      Thành phố này là nơi lớn lớn, năm so năm càng phồn hoa hơn, những dải đèn lấp lánh, những bóng đèn sáng chói. Càng nhìn, lại càng cảm thấy độc.

      Lúc đến tiểu khu, đầu còn nhức nhiều, Trương Sơ Tâm cúi đầu, chậm rì rì .

      Lúc này khuya, trong sân tiểu khu hầu như có người, chung quanh im ắng, yên tĩnh đến có chút đáng sợ.

      trận gió lạnh thổi qua, ngực Trương Sơ Tâm run rẩy, đột nhiên có chút sợ hãi, theo bản năng mà nhanh bước hơn nện.

      “Trương Sơ Tâm!” Phía sau, đột nhiên truyền đến tiếng quát chói tai.

      Trương Sơ Tâm mở to hai mắt nhìn, ngay sau đó, lại là hướng phía trước mà chạy như bay.


      Hai người đàn ông cầm gậy bóng chày nhảy từ trong bụi cây ra, run chân huýt sáo, “Trương Sơ Tâm, còn trốn chỗ nào nữa?”

      Trong chốc lát, bảy tám người đàn ông cầm gậy bóng chày xuất từ mọi hướng.

      Trong lòng Trương Sơ Tâm nhảy lên vài cái, hít vào hơi sâu, đối điện với lã đại của bọn họ, “Ngư lão đại, ông làm gì vậy? Tôi rồi, tôi còn tiền, cũng quỵt nợ, ông hà tất này cứ hai ba ngày lại đến đây tìm tôi.”

      Người được gọi là Ngư lão đại trừng mắt hung ác, “Còn tiền à? Mẹ nó mấy năm nay, mày còn nhiều tiền à? Năm trăm vạn! Đây phải là số tiền ! Tao cho mày biết Trương Sơ Tâm, lão tử cho mày nhiều thời gian rồi! Hôm nay mày có trả tiền cho tao, lão tử hôm nay thể xử mày!”

      Trương Sơ Tâm sợ tới mức ngón tay đều phát run, gắt gao bóp lòng bàn tay, bình tĩnh hạ giọng, “Ngư lão đại, ông thư thả cho tôi chút , chờ tôi… Chờ tôi nhận được phim, tôi lập tức trả tiền cho ông.” Lời vừa ra, hề chứa chút tự tin.

      “Hừ! Lão tử thấy mày gần đây gặp may! Tiền tao cho mày mượn hôm nay phải trả, trả tiền được trả bằng thân!”

      Trương Sơ Tâm hoảng sợ mở to hai mắt nhìn, “Các người muốn làm gì?!”

      Ngư lão đại cười lạnh, ánh mắt hung ác, “Đem ta bắt !!”

      ~

      Bar Thiên Địa, phòng Vip.

      Trương Sơ Tâm bị người ta nặng nề đẩy mạnh , lảo đảo thân mình, đột nhiên ngã nhào xuống đất.

      “Tiếu tổng, chúng tôi đem đến người đến cho ông.”

      Trương Sơ Tâm vừa nhấc đầu, liền thấy người đàn ông trung niên bụng phệ vẻ mặt khinh khỉnh cười đến chỗ .

      Trương Sơ Tâm mở to hai mắt nhìn. quen Tiểu tổng này, lúc trước quay bộ phim, ông ta là người đầu tư, ý đồ muốn dùng quy tắc ngầm với , thậm chí còn trực tiếp gửi cho tin nhắn muốn bao dưỡng .

      nằm mơ cũng thể nghĩ tới, Ngư lão đại này lại tính toán đêm bán !

      cuống quít bò dậy, xoay người hướng cửa chạy.

      Hai người đứng canh cửa nhanh chóng ngăn cản .

      Trương Sơ Tâm sợ tới mức toàn thân đều run lên, hoảng sợ nhìn chằm chằm Ngư lão đại, “Ngư lão đại, tiền của ông tôi nhất định trả, nhưng ông phải cho tôi chút thời gian!”

      Ngư lão đại lạnh lùng liếc cái, “Câu này mày dưới tram lần rồi, tao cho mày biết, chậm rồi!”

      Tiếu Từ uống đến mặt mày đỏ bừng, từ phía sau tới, với Ngư lão đại: “Tiền, tôi cho người chuyển cho ông. Việc hôm nay ông làm, tôi thực vừa lòng!”

      Ngư lão đại cung cung kính kính cúi mình chào, “Đa tạ Tiếu tổng. Như vậy chúng tôi quấy rầy Tiếu tổng ngài làm việc nữa.”

      Tiếu Từ cười ha ha, tâm tình rất tốt. Ông ta nhìn Trương Sơ Tâm, đột nhiên nắm lấy bả vai .

      chuẩn bị đem Trương Sơ Tâm ôm vào ngực, Trương Sơ Tâm lại dùng ra hết sức lực, vào chỗ kia của Tiếu Từ.

      “A!” Tiếu Từ kêu thảm cong người.

      “Tiếu tổng!”

      “Lão đại!”

      Thừa dịp hỗn loạn, Trương Sơ Tâm chạy nhanh ra cửa.

      “Mẹ nó! Mau bắt con ả lại cho tao!” Ngư lão đại hét lớn tiếng.

      đám người liền đuổi theo hướng Trương Sơ Tâm chạy.

      Trương Sơ Tâm sợ hãi, tim muốn nhảy ra ngoài, quay đầu nhìn thấy đám người mặt mày hung tợn đuổi theo sau. liều mạng mà chạy, liều mạng mà trốn.

      Lúc chạy đến cửa thang máy, cửa thang máy nháy mắt mở ra, thấy ở bên trong, Thẩm Chi Niên chuyện cùng người khác.

      “Mẹ nó, con **** kia! Xem mày còn trốn chỗ nào! Tao hôm nay nhất định phải làm thịt mày!”

      thanh kêu gào ở phía sau vừa dứt, đôi tay dơ bẩn của lão kia bắt được bả vai .

      Cả người Trương Sơ Tâm run lên, nhào vào long ngực Thẩm Chi Niên, run rẩy, “Cứu tôi… Cứu tôi…”
      Hết chương 8

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      THÍCH EM NHƯ THẾ
      Chương 9



      Thẩm Chi Niên chuyện, trong nháy mắt Trương Sơ Tâm lại nhào vào lòng , trong đầu bỗng trống rỗng, nhưng vẫn theo bản năng ôm lấy .

      Trương Sơ Tâm ở trong lòng phát run, trong miệng ngừng lặp lại, “Cứu tôi, cứu tôi…”

      Thẩm Chi Niên chỉ hơi trố mắt chút, liền phục hồi tinh thần lại. đỡ Trương Sơ Tâm từ thang máy ra ngoài, khuôn mặt tối sầm nhìn chằm chằm gương mặt hung ác của Ngư lão đại đứng bên ngoài.

      Thẩm Chi Niên khí thế rất bức người, Ngư lão đại thấy thế dễ chọc, thu hồi gậy gộc, “Mày là gì của Trương Sơ Tâm?”

      “Chồng.” Thẩm Chi Niên mặt đổi sắc, mí mắt đều nâng chút.

      như thế mà lại thành thục ra này hai chữ (trong bản convert là trượng phu), dường như lời này cả trăm lần, trong lòng Trương Sơ Tâm run lên chút, rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, rời khỏi ngực .

      nhanh chóng buông ra, trấn tĩnh đứng ở chỗ đó.

      “Mày… Mày là chồng của nó?!!” Ngư lão đại khiếp sợ, lại hỏi: “Mày biết cha nó và nó thiếu tụi tao bao nhiêu tiền ?!”

      Thẩm Chi Niên nhướng mắt, “ nhiều ít.”

      ngàn vạn!” Ngư lão đại cất cao giọng, giờ năm ngón tay.

      Trương Sơ Tâm đột nhiên mở to hai mắt nhìn, “Làm gì mà nhiều như vậy! phải chỉ có năm trăm vạn sao?!”

      Thẩm Chi Niên nghiêng đầu liếc nhìn cái, “Năm trăm vạn?”

      Trương Sơ Tâm dùng sức gật đầu.

      Ngư lão đại kêu gào, “Năm trăm vạn kia chỉ là tiền vốn! Còn có tiền lời nữa, mày đừng nghĩ quỵt tiền tao! A —” lời còn chưa xong, ông ta bị đá cái ngã lăn quay xuống đất, hét ra tiếng thảm thiết.

      theo phía sau Thẩm Chi Niên, hai người đàn ông mặc tây trang màu đen biết lúc nào xuất , đạp lên lưng Ngư lão đại.

      Ánh mắt Thẩm Chi Niên lạnh lẽo liếc ông ta cái, “ dơ bẩn.”

      Trương Sơ Tâm nhìn Thẩm Chi Niên, nên lời.

      nhìn viết chi phiếu, sau đó tuỳ tiện ném cho Ngư lão đại, “Năm trăm vạn, từ hôm nay trở , nếu ông còn dám tìm Trương Sơ Tâm làm phiền, tôi cam đoan, nửa đời sau của ông chỉ có thể ở trong ngục giam.”

      Ngư lão đại cam lòng mà gào câu, “Còn có tiền lợi nữa!”

      Trương Sơ Tâm tức giận đến dậm chân, “Tiền lời tính trong năm tram vạn đó rồi! Ông—”

      “Trương Sơ Tâm.” thanh nhàn nhạt truyền đến, Trương Sơ Tâm ngừng , nhìn về phía Thẩm Chi Niên.

      Thẩm Chi Niên cùng liếc nhau, “Lại đây với .” xong liền xoay người lần nữa vào thang máy.

      Nên đối mặt đối mặt. Trương Sơ Tâm hít vào hơi sâu, theo vào thang máy. đến nửa, lại nghĩ tới gì đó, quay đầu lại, hung hăng dẫm lên Ngư lão đại ngã sàn nhà.

      của mấy năm nay, lúc nào lo lắng, hôm nay coi như báo được thù. Nghĩ nghĩ lại, lại hung hăng dậm vài lần nữa lên mua bàn tay của ông ta.

      “Cá” lão đau đến thê thảm mà thét chói tai. Trương Sơ Tâm lúc này mới hả giận, xoay người vào thang máy.

      Lúc thang máy đến bên trong có vài người, tại lúc xuống, chỉ có hai người là cùng Thẩm Chi Niên.

      Thẩm Chi Niên chuyện làm cho Trương Sơ Tâm có chút biết làm sao cho phải lệ. Trong thang máy yên tĩnh vô cùng, khí lại có chút xấu hộ.

      Qua hồi lâu, Trương Sơ Tâm mới nhàng câu, “Cám ơn .”

      cần, chỉ tiện tay thôi.”

      Lúc này, cửa thang máy mở ra, Thẩm Chi Niên ra ngoài.

      Trương Sơ Tâm theo phía sau , đường đến đại sảnh bên ngoài, rốt cuộc Thẩm Chi Niên mới dừng lại.

      Trương Sơ Tâm chú ý, khi dừng lại, nhất thời thắng kịp, đầu đập vào lưng .

      Lưng người đàn ông cứng rắn, đâm vào làm mũi phát đau.

      Khi Thẩm Chi Niên quay đầu, vuốt vuốt mũi, vẻ mặt lên án nhìn .

      Thẩm Chi Niên nhìn trong chốc lát, “Trương Sơ Tâm, em cùng Hàn Thời Mặc rốt cuộc là quan hệ gì?”

      Trương Sơ Tâm ngơ ra. Hẳn là hỏi chuyện buổi sáng hôm nay…

      há mồm, muốn mở miệng, Thẩm Chi Niên lại lêntiếng đánh gãy , “Tôi mặc kệ em cùng Hàn Thời Mặc là quan hệ gì. Hôm nay còn trả sạch nợ, cứu em, em tính toán khi nào trả ơn đây?”

      “Tôi…” Đây là trả nợ xong lại nợ tiếp à? Trương Sơ Tâm gắt gao nhíu mày.

      “Đương nhiên, em có thể lực chọn trả tiền. Lần trước đề cặp với em, cùng kết hôn, số tiền này coi như tặng em.”

      Trương Sơ Tâm giật mình.

      cho em phút đồng hồ suy xét.”

      Cả người Trương Sơ Tâm cứng đờ. nhìn , bỗng nhiên nhớ tới những năm thích kia. Vì cùng học cùng trường, từ bỏ lý tưởng của chính mình, vì viết bức thư tình lại bức, lần lại lần thổ lộ, vì mà cùng cha cãi nhau, làm cho cha tức giận tái phát bệnh cũ… Khi đó làm mỗi việc, đều là vì có thể cùng ở bên nhau, vì ngày nào đó có thể gả cho , cùng đời đời kiếp kiếp.

      Khi đó, rất muốn gả cho .

      “Còn mười giây.” Thẩm Chi Niên lên tiếng nhắc nhở.

      Trương Sơ Tâm hít hơi sâu, “Cùng kết hôn có thể, nhưng tôi có điều kiện.”
      Hết chương 9

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      THÍCH EM NHƯ THẾ
      Chương 10


      Trương Sơ Tâm theo Thẩm Chi Niên về nhà .

      Phòng khách rất lớn mà cũng bước vào. đứng ở ngoài cửa, ngơ ngẩn đến xuất thần.

      “Đứng ở ngoài làm cái gì? Mau vào .”

      Trương Sơ Tâm phục hồi lại tinh thần, “ có dép lê.”

      “Chờ.” Thẩm Chi Niên lên lầu, lúc trở lại, trong tay xách đôi dép lê của nữ. Sạch .

      Dép lê của nữ…

      Theo bản năng, Trương Sơ Tâm hỏi câu, “ cùng mẹ ở đây sao?”

      có, mẹ ở đây.”

      “Nga…”

      “Đổi giày nhanh rồi vào, ở thư phòng chờ em.”

      Thẩm Chi Niên xoay người lên lầu.

      Trương Sơ Tâm nhìn chằm chằm bóng dáng đến phát ngốc.

      Lên lầu, cửa thư phòng đóng, Thẩm Chi Niên đứng ở ban công, xung quanh có chút khói trắng, hút thuốc.

      “Máy tính để bàn, em có thể dùng, có điều kiện gì em có thể viết ra.”

      “Được.”

      Trương Sơ Tâm nhàng hít vào hơi, đến phía trước bàn làm việc của Thẩm Chi Niên.

      Bàn làm việc của vô cùng ngăn nắp, cũng rất sạch . Chỉ là có rất nhiều tàn thuốc bàn, chắc là nghiện thuốc lá rất nặng. Nhưng nhớ , lúc trước hề hút thứ độc hại này.

      Trương Sơ Tâm ở trước máy tính gõ gõ trong chốc lát, nghĩ rồi lại nghĩ, xóa rồi lại sửa, chờ đến lúc Thẩm Chi Niên vừa trở vào, vừa lúc đánh xong.

      “Còn chưa viết xong?”

      Thẩm Chi Niên bưng cái chén nước trà đến chỗ đổ nước.

      “Xong rồi.”

      Trương Sơ Tâm đóng dấu lên giấy A4, giao cho Thẩm Chi Niên.

      Thẩm Chi Niên ngẩng đầu liếc cái, nhận, “Đọc cho nghe.”

      Trương Sơ Tâm gắt gao mà nhíu mày, “Tự mình xem được sao?”

      “Ban ngày xem quá nhiều văn kiện, mắt mỏi rồi.”

      Trương Sơ Tâm cắn môi dưới. Năm năm, trước sau vẫn là thái độ ác liệt đó!

      “Đọc , nghe.”

      Đọc đọc.

      Trương Sơ Tâm cầm giấy liếc cái, “ ngắn gọn lại, chỉ có ba điều.”

      “À?” Thẩm Chi Niên nhướng mày, bưng cái chén nước dựa vào quầy bar, nhìn .

      giúp tôi trả sạch nợ, tôi thựcsự rất cảm kích , trong khoảng thời gian tới, tôi phối hợp cùng diễn, tôi là diễn viên, kỹ thuật diễn cần phải lo lắng, cam đoan làm cho mẹ nhìn ra sơ hở.”

      “Tiếp tục .”

      Giọng Trương Sơ Tâm trong trẻo, theo nội dung giấy mà đọc, “Thứ nhất, trong khoảng thời gian này tôi và kết hôn này, thể can thiệp chuyện sinh hoạt cá nhân của tôi, bao gồm việc làm, kết bạn, thậm chí là quen bạn trai, tôi muốn được tự do tuyệt đối.”

      Đôi mắt Thẩm Chi Niên hạ xuống.

      “Đương nhiên, điều kiện này chỉ là áp dụng với ! Đối với tôi cũng vậy, tôi tuyệt đối can thiệp chuyện của , càng can thiệp chuyện quen bạn . Nếu tìm được người thích hợp, chúng ta ly hôn, tôi có đòi hỏi gì.”

      “Điều tiếp theo!” Thẩm Chi Niên muốn nghe đến vấn đề ly hôn, kiên nhẫn cắt ngang lời .

      Trước sau vẫn bao giờ kiên nhẫn được! Trương Sơ Tâm ở trong lòng trộm mắng câu, tiếp tục đọc, “Chúng ta trong lúc hợp đồng có hiệu lực, cần duy trì khoảng cách nhất định … À, nếu đơn giản, chính là, tôi muốn phòng riêng, ngủ riêng, thể đụng vào tôi…”

      được!” Thẩm Chi Niên tiếp tục cắt ngang.

      “Vì sao được?! Đây là vấn đề quan trọng nhất!”

      “Mẹ đến kiểm tra vào bất kì lúc nào, cho nên, em phải ở chung phòng với .”

      “Tôi muốn!”

      thương lượng gì hết.”

      “…” Trương Sơ Tâm suy nghĩ trong chốc lát, nhụt chí, “Thẩm Chi Niên, tôi trả lại tiền cho .”

      Thẩm Chi Niên cười lạnh tiếng, “Vậy hả? Tiền vốn lẫn lời là 10 vạn, trong vòng mười ngày em trả hết cho .”

      Trương Sơ Tâm trợn tròn mắt, “ ăn cướp à!”

      “Em cho rằng Thẩm Chi Niên tốt như vậy, đem tiền cho người ta mượn?”

      “…”

      “Điều kiện thứ hai thể chấp nhận, điều tiếp theo.”

      “…”

      Thẩm Chi Niên giương mắt nhìn , “ còn điều nào nữa à?”

      “Được, tôi đồng ý chung phòng, nhưng được đụng vào tôi!”

      “…”

      “Đây là chuyện quan trọng nhất!”

      “Được, đồng ý.”

      “Điều thứ ba… Chờ tôi trả hết tiền cho , mong thả tôi .”

      Thẩm Chi Niên hơi nhíu mày lại, nhìn , lâu sau, mới nhàn nhạt trả lời bằng từ “Được”.

      “Tôi đây…”

      “Hợp đồng từ hôm nay trở có hiệu lực.”

      muốn hỏi khi nào bắt đầu, Thẩm Chi Niên liền thẳng ra.

      Trương Sơ Tâm gắt gao cau mày, “Hôm nay bắt đầu? được, cái gì tôi cũng chưa dọn dẹp hết.”

      “Ngày mai phái người giúp em dọn đồ, vậy nên… hôm nay em ở đây luôn .”

      “Nhưng hôm nay tôi ở lại được, đồ dùng cá nhân của tôi đều có mang theo, còn có đồ ngủ…”

      “Đồ ngủ mặc của .”

      “Đồ dùng cá nhân của tôi…”

      “Mua!” Thẩm Chi Niên đột nhiên đặt chén xuống, cất bước đến chỗ .

      “Gần đây có siêu thị, em thiếu cái gì cứ mua lần về.” nắm chặt lấy tay , kéo ra ngoài.

      Trương Sơ Tâm bị nắm tay, đường thẳng ra khỏi tiểu khu.

      Tới cửa siêu thị, Trương Sơ Tâm rút tay lại, bước nhanh vào bên trong.

      Thẩm Chi Niên nhìn bóng dáng , ánh mắt phức tạp.

      Trương Sơ Tâm đứng ở trong siêu thị nhìn xung quanh, Thẩm Chi Niên tới bên cạnh , nhìn cái rổ trống trong tay , mặt nhăn nhăn lại, “ biết mua gì sao?”

      “Biết chứ!” Trương Sơ Tâm thuận tay lấy bàn chải và kem đánh răng.

      Thẩm Chi Niên : “Trong nhà có kem đánh răng.”

      “Tôi muốn dùng cùng .”

      Đôi mắt Thẩm Chi Niên tối lại.

      Trương Sơ Tâm làm bộ phát , xách theo rổ phía trước, lại mua khăn lông, khăn tắm, qua quầy bách hía, lại tiếp tục lấy đôi dép lê mới.

      “Dép lê trong nhà là mới.” Sắc mặt Thẩm Chi Niên tốt lắm.

      “Tôi thích.” Ai mà biết dép lê mua có phải là mua cho người khác . Trương Sơ Tâm xách theo rổ, lại chạy đến quầy đồ ăn. Nghe thấy Thẩm Chi Niên bước chân lại đây, quay đầu nhìn , “ trả tiền mấy thứ này sao?”

      phải làm, chẳng lẽ em làm? Nhắc lại cho em nhớ, tại là chồng danh nghĩa của em.” quét mắt khắp kệ để đồ, “Mua , muốn mua cái gì mua cái nấy, nếu muốn mua cả siêu thị này về nhà, Thẩm Chi Niên cũng mua nổi.”

      Trương Sơ Tâm khiếp sợ nhìn , thông qua đó, lại thấy người thiếu niên ngày trước.

      Thẩm Chi Niên của khi đó, cái bánh bao có thể ăn hai bữa, ở căn tin trường bao giờ ăn món mặn, luôn luôn mang đôi giày cũ nhưng luôn sạch .

      giàu có có thể thay đổi con người, ngay cả khí chất của người đó cũng thay đổi.

      Thẩm Chi Niên của tại, cái giơ tay cái nhấc chân đều tràn đầy tự tin, biết từ bao giờ, còn là thiếu niên kỳ quái chuyện kia nữa.

      “Mua , muốn mua cái gì?” Thẩm Chi Niên thấy nhúc nhích, quét mắt nhìn, “ phải em thích ăn chocolate lắm sao?” tuỳ tiện cầm lên hộp cho .

      Trương Sơ Tâm chocolate bỏ vào rổ, mắt liền chua xót, “Làm sao biết tôi thích ăn chocolate?”

      Thân mình Thẩm Chi Niên cứng đờ, lâu sau, : “ phải trước kia em thường mua sao.”

      , lại ném hộp vào.

      có ai biết, tốt nghiệp đại học năm ấy (trong bản convert là cao trung nhưng mình nghĩ là đại học đúng hơn), mỗi ngày đều thức đêm viết chương trình, mỗi ngày chỉ ngủ ba bốn giờ, kiếm được gần vạn đồng, liền mua cái nhẫn, chocolate cùng hoa tươi.

      Ngày đó là sinh nhật Trương Sơ Tâm, tính tỏ tình với . gọi điện thoại cho , trả lời, nhưng cha lại nhận điện thoại.

      Cho tới bây giờ, vẫn nhớ từng câu từng chữ lời cha của .

      Ông : có gì? Tiền có, tương lai cũng , Sơ Tâm của tôi theo được cái gì? theo để chịu cực chịu khổ sao? Tôi cho biết, Sơ Tâm của nhà tôi từ đến lớn, chưa từng phải chịu khổ lần này! Con bé là hòn ngọc trong tay tôi, phải là người mà nhà nghèo như có thể chạm tới!

      Khi đó ở bần cùng của xã hội, nhưng lòng tự trọng lại lớn vô cùng. Lúc đó, mới cảm thấy sâu sắc, quá nghèo, ngay cả tư cách để thích người cũng có.

      thích Trương Sơ Tâm, cho nên thể để theo chịu khổ.
      Last edited: 3/8/17

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :