1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nhật kí theo đuổi vợ của chàng đầu bếp - Yên Bán Căn [Full + Đã có ebook]

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Yuurei Bana

      Yuurei Bana Well-Known Member

      Bài viết:
      80
      Được thích:
      3,001
      Chương 32: Khách mời mà đến.
      Edit: Yuurei Bana.

      đường về nhà, Giang Hạ chuyện làm trợ lý cho Trình Dật Tu nghe. cảm thấy hôm nay lúc lão Mã chuyện này mặc dù thái độ ôn hòa, nhưng thực ra là để cho từ chối.

      dựa vào ghế ngồi, mặt mày ủ rũ. “Em muốn từ chức, làm sao bây giờ?”

      “Từ chức thôi.” , “Còn nhớ nhà hàng Ức Hạ đưa em lần trước ? Hình như chỗ đó tuyển quản lý, em có thể đến đó thử.”

      Tinh thần Giang Hạ tỉnh táo, “ sao?”

      Trình Dật Tu nhíu mày nhìn , “Chẳng lẽ đùa em sao?”

      “Vậy nghỉ trưa ngày mai em đến thử lát nhé?” thích phong cách của Ức Hạ. Hơn nữa, nhân nhà hàng rất đơn giản, nếu như có thể nộp đơn vào vị trí quản lý, công việc thoải mái hơn bây giờ nhiều.

      Đến tiểu khu, Trình Dật Tu dừng xe xong, bảo Giang Hạ đợi lát, đến cửa hàng tiện lợi.

      Giang Hạ cho rằng muốn mua đồ dùng hàng ngày, lát sau thấy tay ra.

      “Sao mua gì thế?” thấy lạ hỏi.

      Trình Dật Tu cười thần bí, nắm tay trở về, “Có mua, em muốn xem ?”

      Thấy Giang Hạ gật đầu, nắm tay cho vào trong túi quần.

      Giang Hạ sờ thấy cái hộp lớn hình chữ nhật cỡ bàn tay, : “Thuốc lá à! Hình như em chưa thấy hút thuốc lá bao giờ.”

      hút nữa, bỏ rồi.”

      “Vậy mua làm gì?”

      Thấy hai người tiến vào hành lang, đến gần tai giọng : “Bởi vì nó phải là thuốc lá.”

      “Vậy là cái gì?”

      “Em đoán xem.”

      Giang Hạ lười chơi đoán chữ với , muốn lấy cái hộp trong túi quần ra, lại bị đè tay lại.

      “Đừng nóng vội, trở về lại cho em xem.”

      “Bây giờ em muốn xem.”

      Bắp đùi Trình Dật Tu bị sờ loạn, cười ngăn cản . Giang Hạ thấy sợ ngứa, thay đổi chiến lược, cứng rắn cướp đoạt mà trêu .

      Trình Dật Tu cười thiếu chút nữa sặc khí, bước lên cầu thang giống như bò, né tránh công kích của , Giang Hạ dừng tay, đuổi theo gãi. chịu nổi, ôm vào trong ngực, siết chặt hai cánh tay cho lộn xộn, tay kia gãi ngứa .

      Giang Hạ sợ ngứa, đánh lại được , cầu xin tha thứ bảo buông tay. Hai người cười đùa lên tới tầng năm, thấy vị phu nhân đứng ngoài cửa phòng 501.

      Phu nhân chừng hơn năm mươi tuổi, mặc áo sơ mi màu đen rộng thùng thình và quần rộng rãi, trong tay cầm túi xách hàng hiệu. Tóc buộc sau gáy, làn da bảo dưỡng rất tốt, đồ trang sức trang nhã, khuôn mặt xinh đẹp. Có thể nhìn ra được lúc còn trẻ là mỹ nhân.

      Dường như giây nhìn thấy vị phu nhân kia, Giang Hạ cảm nhận được Trình Dật Tu trở nên cứng ngắc, tay nắm tay tăng thêm lực đạo, bóp làm đau.

      chạm vào tay , giọng : “ sao thế?”

      Trình Dật Tu giống như mới hồi phục tinh thần lại, buông tay ra, “ có việc gì, em về trước , lát nữa tới tìm em.”

      Giang Hạ nhìn sắc mặt được tốt, có hơi yên lòng. Lại nghe vị phu nhân kia : “A Tu, giới thiệu chút sao?”

      mặt Trình Dật Tu lập tức bao phủ tầng tức giận, để ý phu nhân kia, quay lưng về phía bà ấy an ủi Giang Hạ, “Ngoan, nghe lời , về nhà trước .”

      Mặc dù Giang Hạ tò mò thân phận phu nhân kia, nhưng mà thấy bộ dáng này của Trình Dật Tu, chỉ có thể nhịn xuống tò mò trong lòng, ngoan ngoãn lên lầu.

      Trình Dật Tu vẫn nhìn Giang Hạ lên lầu, cho đến khi nghe được tiếng đóng cửa, mới xoay người, mở cửa chính ra.

      chào hỏi, phu nhân kia vào cùng.

      nhìn chằm chằm bà ta, trong mắt mang theo hận ý. “Bà tới làm gì?”

      Liễu Thời Phân đánh giá căn phòng, tự ngồi xuống ghế sô pha. “Mẹ là mẹ con, đến gặp con trai còn cần lý do sao?”

      Trình Dật Tu cười lạnh tiếng, “A, tôi chỉ là nhi, làm gì có mẹ. Bà đừng quên, tôi họ Trình.”

      Liễu Thời Phân bị những lời lạnh lùng của đâm vào, quay đầu nhìn về phía , “ bao nhiêu lần rồi, chuyện năm đó mẹ cũng bị ép. Nếu như có thể, ai nỡ vứt bỏ con trai mình sinh ra chứ? Con cho rằng những năm gần đây mẹ sống dễ chịu sao?”

      Trình Dật Tu dựa vào tường, châm chọc nhìn bà. “Tôi thấy bà sống rất tốt. Có chồng có con , nhà ba người hạnh phúc vui vẻ. Xin lỗi mắt tôi bị mù, nhìn ra được bà dễ chịu chỗ nào.”

      Liễu Thời Phân nổi cáu, trừng mắt nhìn lúc lâu nên lời. Ném túi xách lên ghế sô pha.

      “Hôm nay mẹ tới phải chuyện này với con. bé vừa rồi có phải là người con thích hay ? Mẹ cho con biết, đương vui đùa có thể. Muốn kết hôn, con chỉ có thể cưới tiểu Tuyết!”

      Trình Dật Tu bật cười, “Tôi cũng cho bà biết, cuộc đời này, tôi cưới ai ngoài ấy!”

      “Con dám!”

      “Bà xem tôi có dám hay !”

      Liễu Thời Phân tức giận thay đổi sắc mặt, đứng dậy, chỉ : “Con thử xem, con cứ việc thử . Mẹ muốn nhìn chút, đợi nó biết tất cả về con, còn có thể gả cho con hay !”

      Trình Dật Tu thay đổi sắc mặt, tiến lên hai bước, lạnh lùng hỏi: “Bà có ý gì?”

      Thái độ Liễu Thời Phân lập tức mềm nhũn, khuyên nhủ: “Mẹ chỉ muốn cho con biết, cho dù quan tâm con lớn lên, nhưng cha mẹ nó thể nào quan tâm. Con và nó có kết quả tốt. A Tu, nghe lời mẹ, cưới tiểu Tuyết, sau này cả nhà đều là của con nhé?”

      Trình Dật Tu phẫn nộ đỏ tròng mắt, nhìn chằm chằm bà từng câu từng chữ: “Tôi cho bà biết, nếu như thân phận tôi bị vạch trần, vậy những năm gần đây ông ta cố gắng duy trì hình tượng cũng coi như xong. Bà cần phải suy nghĩ cho kỹ, rốt cuộc là tôi quan trọng, hay là những ngày an nhàn của bà quan trọng!”

      Đối mặt với uy hiếp của , tính tình tốt của Liễu Thời Phân dùng hết, tức giận : “Ông ấy là cha con!”

      “Tôi có cha mẹ!”

      Liễu Thời Phân tức ngực, nhưng mà bà nhớ tới mục đích mình tới đây. Ngồi lại ghế sô pha, giọng hòa hoãn hơn.

      “A Tu, mẹ biết, những năm gần đây bố mẹ bạc đãi con. Nhưng mà con cũng đặt mình vào hoàn cảnh của người khác nghĩ cho bố mẹ được ? Tình hình năm đó, nếu như mẹ đưa con , có khả năng mẹ con chúng ta đều sống được đến ngày hôm nay. Sau này tình hình tốt hơn, phải là mẹ liền tìm con sao? Là ông nội con gạt bố mẹ, mới bỏ lỡ nhiều năm như vậy…”

      đợi bà xong, Trình Dật Tu cười lạnh : “Được, tôi thông cảm cho các người. Bây giờ người cũng tìm được rồi, vậy tôi trở về nhận tổ quy tông nhé?”

      Liễu Thời Phân thay đổi sắc mặt, “A Tu, con có thể hận mẹ, nhưng mà dù sao mẹ cũng là mẹ ruột của con. Mẹ cầu xin con nể tình có phần huyết thống, chuyện kết hôn cần cãi nhau với mẹ được ? Dù sao chuyện này cũng vì tốt cho con.”

      Trái tim Trình Dật Tu giống như băng, đông lạnh đến chết lặng. Đến lúc này, bà còn biết xấu hổ luôn miệng vì tốt cho . Bà coi là đứa bé trẻ người non dạ năm đó, tiểu tử ngốc chỉ muốn tìm kiếm chút quan tâm sao?

      mở cửa chính ra, cố gắng duy trì bình tĩnh, “Mời bà rời , tôi muốn gặp lại bà.”

      Trong lòng Liễu Thời Phân hiểu, hôm nay khuyên được . Cầm túi tới cửa, “A Tu, con nghĩ cho kĩ. Chỉ cần con đồng ý, bất cứ lúc nào bố mẹ cũng hoan nghênh con về nhà.”

      Trình Dật Tu mở miệng, bịch tiếng đóng cửa chính lại trước mặt bà.

      **********

      Sau khi Giang Hạ về đến nhà, dựng thẳng lỗ tai áp vào cánh cửa nghe, nghe được động tĩnh gì. lát sau, nghe thấy lầu dưới có tiếng cãi vã. Nhưng rốt cuộc chuyện gì, nghe .

      đứng ngồi yên, suy đoán thân phận vị phu nhân kia.

      Là người thân của sao? Nhưng mà từng nghe , ông nội có con , sớm thành người xa lạ với người thân. Hơn nữa nhìn nét mặt của , cũng giống là người thân.

      Là bạn bè sao? Tuổi cũng hơi lớn.

      Suy nghĩ rất lâu nghĩ ra được gì, lúc này Giang Hạ mới phát , mình hiểu quá ít về .

      biết bao lâu, Giang Hạ nghe được tiếng lầu dưới đóng cửa, theo phản xạ có điều kiện nhảy dựng lên, muốn mở cửa xuống lầu. Đến bên cạnh cửa lại dừng bước chân.

      từng lên tìm , cứ đợi . Nhưng mà đến khi tắm xong, sấy khô tóc, vẫn chưa lên. Nhìn đồng hồ, gần mười giờ.

      Chỉ cần nghĩ đến bộ dáng vừa rồi của , trong đầu Giang Hạ lại bất an. Thay giày xuống lầu tìm .

      Sau khi gõ cửa, Trình Dật Tu giống như ngày thường ra mở cửa luôn, mà đợi lúc.

      Trong phòng bật đèn, chìm vào trong bóng tối. Giang Hạ từ bên ngoài ánh đèn tiến vào trong bóng tối, thích ứng lắm, duỗi tay vịn cánh tay .

      sao chứ?” hỏi.

      lên tiếng, đóng cửa ôm vào trong lòng, cúi người đầu tựa vào vai , giống như đứa bé tìm kiếm an ủi. Chuyện này càng làm bất an, đưa tay khẽ vuốt lưng .

      Rất lâu sau, mới ngẩng đầu lên, giọng khàn khàn: “Hạ Hạ, đêm nay ở cùng được , muốn ở mình.”

      Trong bóng đêm Giang Hạ đưa tay sờ bả vai mình, chỗ đó ẩm ướt. Trong nháy mắt trái tim đau đớn, rốt cuộc là có chuyện gì, làm thương tâm như vậy.

      đêm này, Trình Dật Tu gì cả, chỉ ôm chặt vào trong ngực, giống như sợ biến mất.

      Ngày hôm sau, khi Giang Hạ tỉnh lại, Trình Dật Tu ở bên cạnh. men theo mùi thơm của thức ăn đến phòng bếp, thấy đeo tạp dề đứng bên cạnh bếp, rán trứng gà, phát ra tiếng vang nho . Nắng sớm chiếu qua cửa kính, chiếu vào căn phòng.

      Nghe được tiếng động, quay đầu lại cười với , “Chào buổi sáng.”

      “Chào buổi sáng.”

      đến phía sau , đến trước mặt ấn xuống cái hôn môi, hôn trả lại.

      đánh răng rửa mặt, bữa sáng sắp xong rồi.” .

      Sắc mặt tự nhiên, thấy bóng dáng chút bi thương, giống như tối hôm qua phu nhân kia có xuất .

      Giang Hạ đến phòng vệ sinh. bồn rửa tay, bày kem đánh răng và bàn chải đánh răng mới, chén súc miệng cũng mới tinh. Đặt cùng chỗ với , cùng kiểu dáng, xanh hồng.

      Lúc đánh răng, nhìn mình trong gương. Đầu tóc rối bời, mắt buồn ngủ lim dim, khác bình thường lắm. Nhưng trong lòng lại như cái đu dây, đung đưa tới lui, làm yên tĩnh.

      biết, là vì chuyện tối hôm qua. Mặc dù biết phu nhân kia là ai, nhưng khi nhìn thương tâm như vậy, đau lòng. Cho nên, nếu như , hỏi. Chỉ là chuyện này xảy ra, có khả năng để ý được. Trong lòng , hi vọng cho , mặc kệ là chuyện gì, cũng muốn chia sẻ với .

      Lúc ăn bữa sáng, Trình Dật Tu phát được tâm tư của Giang Hạ, trứng ốp lết trong đĩa bị xẻ linh tinh.

      “Hạ Hạ, em có gì muốn hỏi sao?”

      Giang Hạ ngẩng đầu lên, cười : “Em đợi .” Đợi tự , , em hỏi.

      hiểu được ý của , “Cảm ơn em Hạ Hạ, lúc thích hợp, tất cả mọi chuyện cho em biết.” Bây giờ, dám, dám chuyện trước đây cho , sợ mất .

      *******

      Lúc nghỉ trưa, Giang Hạ tới Ức Hạ nộp đơn. Vốn dĩ chỉ muốn thử lần, nghĩ tới kết quả thuận lợi ngoài dự đoán. Đối phương ra đãi ngộ còn tốt hơn công việc bây giờ của .

      Từ Ức Hạ ra, vui vẻ chạy tới chỗ ven đường nơi Trình Dật Tu đợi , “Bọn họ quyết định chọn em! Vậy mà thuận lợi!”

      Trình Dật Tu cười chúc mừng , “Thuận lợi là được. Em định khi nào qua đó làm?”

      đáp: “Bởi vì còn phải từ chức khách sạn kia, cho nên phải làm việc mấy ngày. Tháng sau em mới làm bên này.”

      tự tay thay gạt sợi tóc bị gió thổi loạn, “Nếu như vậy, phải là em có thể nghỉ ngơi vài ngày sao?”

      tính toán lát, “Đợi nghỉ làm ở khách sạn kia, có vài ngày nhàn rỗi.”

      nhìn , : “Vậy chúng ta thăm chú dì được ?”
      Last edited: 29/7/17

    2. Yuurei Bana

      Yuurei Bana Well-Known Member

      Bài viết:
      80
      Được thích:
      3,001
      Chương 33: Từ chức.
      Edit: Yuurei Bana.

      Trình Dật Tu muốn sớm lấy vào cửa, chắc chắn Liễu Thời Phân có thực cho Giang Hạ biết tất cả hay . Đêm dài lắm mộng, phải kết hôn mới yên tâm.

      Giang Hạ hơi đỏ mặt, gặp cha mẹ, đại biểu cho thừa nhận là bạn trai, sau đó tiến vào bàn luận kết hôn.

      nghĩ hay lắm à? Mẹ em ấy… Bà ấy rất nghiêm khắc, hơn nữa hơi cổ hủ. Hay là em về trước với bọn họ tiếng, bảo bọn họ chuẩn bị tâm lý. Sau đó dẫn cùng về nhé?”

      Trình Dật Tu rất kiên định, “ nghĩ kĩ rồi, con rể xấu cũng phải gặp mẹ vợ tương lai. Gặp sớm chút, cưới em sớm về nhà mới tốt.”

      Giang Hạ đỏ mặt giọng : “Em còn chưa muốn gả cho đấy!” xong, xoay người lên xe.

      Trình Dật Tu thấy thế, cũng mở cửa xe lên theo. Hai người đều ngồi vào chỗ của mình, tiến đến , bên trong mắt đào hòa chứa ý cười ái muội: “ là người của em, em gả cho gả cho ai?”

      Giang Hạ cứng họng, đẩy ra. “Nhanh lái xe , nếu đến muộn đó!”

      Bởi vì xấu hổ mà Trình Dật Tu cười ra tiếng, thay buộc dây an toàn, nhân cơ hội hôn trộm cái.

      ******

      Buổi chiều lúc làm, lão Mã gọi Giang Hạ vào văn phòng, hỏi suy nghĩ thế nào.

      Giang Hạ mang đơn từ chức chuẩn bị ra. Tất nhiên là lão Mã nghĩ tới từ chức, chân thành giữ lại rất lâu.

      Nhưng trái tim Giang Hạ quyết, đến tìm được đường lui. Coi như có, cũng muốn ở lại chỗ này để Hạ Bạch Tuyết đè ép.

      Sau khi ra từ phòng lão Mã, Giang Hạ cảm thấy thoải mái. Nhắn tin cho Trình Dật Tu: Em giao thư từ chức cho Mã tổng rồi.

      Trình Dật Tu cười tủm tỉm, hỏi : Ông ấy đồng ý sao?

      Giang Hạ nhắn “Đồng ý” qua.

      Trình Dật Tu: Vậy tối nay chúng ta ăn mừng nhé? Vì em từ chức thuận lợi.

      Giang Hạ cười : Từ chức có gì tốt mà ăn mừng.

      Trình Dật Tu: Vậy ăn mừng em tìm được công việc mới.

      Giang Hạ: Được rồi, muốn ăn mừng như thế nào?

      Trình Dật Tu: Đến lúc đó em biết.

      *******

      Giang Hạ nghĩ tới, chuyện mình từ chức lan rất nhanh. Chỉ có mấy tiếng, được các đồng nghiệp vấn an.

      Trần Yến tất nhiên cũng biết, rảnh liền chạy tới phòng làm việc của Giang Hạ, hỏi tin đồn từ chức có phải là .

      Sau khi nghe Giang Hạ chắc chắn, vẻ mặt Trần Yến như đưa đám : “Nếu , sau này tôi còn có thể sống yên với lão tinh được sao!”

      Kể từ sau chuyện từ chức tập thể ở nhà hàng Tây, Trần Yến đổi xưng hô với Hạ Bạch Tuyết từ quản lý Hạ, Tổng giám Hạ, đổi thành lão tinh.

      Giang Hạ an ủi ấy, “ cứ làm phần việc của mình, ta có lý do làm phiền , yên tâm .”

      Thực ra, Giang Hạ biết Hạ Bạch Tuyết chỉ nhằm vào mà thôi, , Hạ Bạch Tuyết làm khó dễ Trần Yến.

      Giang Hạ cũng cho Trần Yến biết tìm được việc mới, cho nên Trần Yến tò mò vì sao lại từ chức.

      ấy nhìn chằm chằm bụng Giang Hạ, lén lút hỏi: “ phải là phụng tử thành hôn, cho nên mới vội vã từ chức đấy chứ?”

      Ngay từ đầu Giang Hạ hiểu ý của ấy, lúc ánh mắt ấy nhìn về phía bụng , mới bừng tỉnh đại ngộ. “ gì đó? Làm gì có chuyện này.”

      Trần Yến trêu ghẹo: “Sao lại có, và đầu bếp Trình ở chung lâu như vậy, mang thai là chuyện rất bình thường. Yên tâm, chuyện này tôi lung tung.”

      Giang Hạ hơi phiền muộn, “ bậy gì đó, tôi ở cùng ấy khi nào?”

      Trần Yến hơi sững sờ, “Hai người ở chung à? Nhưng mà Chu Sâm với tôi, chính tai ta nghe đầu bếp Trình , hai người ở cùng chỗ.”

      Lần này đến lượt Giang Hạ sững sờ, “ nhớ lầm đấy chứ?”

      Trần Yến khẳng định: “ thể nhớ lầm được. cũng biết rồi đấy, Chu Sâm có ý với , vốn muốn theo đuổi , bởi vì câu này của đầu bếp Trình mà từ bỏ ý niệm trong đầu. Ngày đó ta rất thương tâm.”

      Giang Hạ trầm mặc, hỏi: “ còn nhớ chuyện này vào lúc nào ?”

      Trần Yến suy nghĩ lát, “Chính là lần trước trở về gặp ba mẹ hai ngày, là cách nhau mấy ngày, tôi cũng nhớ .”

      Giang Hạ cũng yên lặng suy nghĩ lát, khi đó Trình Dật Tu vừa đến khách sạn lâu, hơn nữa cũng ở cùng !

      Trần Yến vừa , Giang Hạ ôm đầu. “ biết xấu hổ! biết xấu hổ! Tổn hại danh dự của em! biết xấu hổ!”

      ***********

      Muộn mới tan làm, Trình Dật Tu sờ đồ trong túi, tâm tình sung sướng tới phòng làm việc đợi .

      Bởi vì từ chức, Giang Hạ muốn sửa sang lại ghi chép, đợi người nhận đến giao cho xong, cho nên tan làm hơi muộn.

      Lúc Trình Dật Tu đến còn chưa sắp xếp xong. Kỳ có thể để mai làm, nhưng hôm nay tâm tình khó chịu, cho nên cố ý kéo dài thời gian.

      Trình Dật Tu tới gần nhìn thoáng qua, “Còn bao lâu nữa mới làm xong?”

      Giang Hạ ngẩng đầu, “Sắp rồi.”

      Trình Dật Tu chỉ có thể ngồi đợi, sợ quấy rầy nên dám chuyện với . Làm hơn nửa tiếng, nâng cổ tay nhìn đồng hồ, hơn chín giờ.

      “Hạ Hạ, đói bụng, ngày mai lại làm có được ?”

      Giang Hạ vẫn nhìn , “Vậy về trước .”

      Trình Dật Tu lại trì độn, phát có chỗ đúng. ràng là tức giận!

      Cẩn thận suy nghĩ lát, hình như mình chọc giận . Có thể mâu thuẫn với người khác.

      “Em sao thế, có phải ai làm em tức giận ?”

      Giang Hạ hừ tiếng.

      Trình Dật Tu ngồi yên, đứng dậy đến bên , đem văn kiện trong tay cầm lấy. “ phải là ngày mai em , sao vội vã làm gì?”

      Giang Hạ đoạt lại văn kiện trong tay nhưng được, chỉ có thể mặc .

      Trình Dật Tu cất đồ xong, theo thói quen nắm lấy tay . Giang Hạ nghiêng người, tránh .

      Trình Dật Tu: …

      đúng, đây là tức giận với !

      Nhưng mà nghĩ bể đầu cũng nghĩ ra, rốt cuộc mình làm tức giận lúc nào, ràng lúc xế chiều còn tốt mà?

      đường trở về, Trình Dật Tu liên tục tìm đề tài chuyện với Giang Hạ, nhưng mà lạnh lùng, nếu ừm tiếng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe.

      Trong lòng Trình Dật Tu giống như nuôi ổ kiến, cắn làm khó chịu, lại biết vấn đề nằm ở đâu.

      Đến tiểu khu, sau khi xuống xe cố gắng nắm tay Giang Hạ, lại bị né như cũ.

      “Hạ Hạ, em sao thế?”

      Giang Hạ làm như có việc gì, “ có làm sao.”

      Trình Dật Tu hơi ấm ức, đến tầng năm, : “Hạ Hạ, hôm nay sư phụ gửi cho ít nguyên liệu, làm cho em nồi lẩu nhé?”

      Giang Hạ dừng bước, lên tầng sáu. “Muộn rồi, ăn lẩu mọc mụn. tự ăn .”

      Trình Dật Tu theo đến tầng sáu, đợi mở cửa, chen vào.

      “Hạ Hạ, hôm nay em sao vậy, em tức giận vì cái gì em cho biết, thay đổi, có được ?”

      Giang Hạ bật đèn thay giày, bỏ túi xách vào phòng bếp uống nước - - thèm đếm xỉa đến .

      Trình Dật Tu hiểu được tính nghiêm trọng của vấn đề, trong lòng hơi sợ, cầm lấy tay . “Hạ Hạ, em đừng như vậy, em như vậy làm sợ hãi.”

      Giang Hạ trừng , “Trình Dật Tu, ở trong lòng em là hạng người gì?”

      “Trong lòng em chính là tốt nhất đời.”

      “Cho nên có thể làm hỏng danh dự của em sao?”

      có!” lập tức phản bác, làm hỏng danh dự của khi nào?

      Giang Hạ bực mình, “ có sao lại với Chu Sâm chúng ta ở chung, còn từ rất lâu rồi nữa chứ!”

      Trình Dật Tu vô ý thức muốn phủ nhận, nhưng mà rất nhanh liền nhớ tới, dường như từng như vậy. Lúc còn chưa thích .

      Nhìn chần chừ Giang Hạ biết Trần Yến , tức giận kéo tay ra, xoay người vào phòng khách.

      Trình Dật Tu đuổi tới, “Hạ Hạ có lỗi với em, khi đó thích em, sợ ta tranh với , cho nên mới…”

      tin lời mới là lạ, “Khi đó mới biết em được vài ngày?”

      Trình Dật Tu cứng họng, chuyện này dường như được.

      Giang Hạ mở cửa chính ra bảo ra ngoài. thuận theo, liền kéo cánh tay đẩy ra ngoài.

      Trình Dật Tu bị đẩy đến ngoài cửa, nhìn cửa chính đóng lại trước mắt . Trái tim cũng tan nát theo tiếng vang.

      gõ cửa, bên trong có người đáp lại. Chưa từ bỏ ý định tiếp tục gõ, gõ mở được cửa chính phòng 601, trái lại gõ mở cửa phòng 602, phu nhân bên trong tức giận : “Gõ cái gì mà gõ, cậu quấy rối hàng xóm đấy có biết ?”

      Trình Dật Tu chán nản xuống lầu, cầm lấy di động gọi điện thoại cho Giang Hạ, từ chối nhận. Lại gọi, trong điện thoại truyền đến giọng nữ: Thực xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi tạm thời liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.

      Cho vào danh sách đen sao? Trong lúc nhất thời trái tim hoảng hốt biết nên làm thế nào cho phải.

      Lúc này Giang Hạ ở lầu cũng được tốt, phải giận Trình Dật Tu, mà giận chính mình. ràng mình phải tức giận, nhưng mà nhìn bộ dáng đáng thương của , vậy mà đau lòng! Nếu như vừa rồi kịp thời đuổi ra ngoài, sợ mình tha thứ cho , sau đó vui vẻ xuống lầu ăn lẩu với .

      Giang Hạ thầm mắng mình có tiền đồ, sau khi thấy gọi điện thoại đến chút nghĩ ngợi từ chối nhận. Lại vang lên, thuận tay cho vào danh sách đen.

      Ném di động xuống tắm rửa, tắm xong lên giường chuẩn bị ngủ, trong lòng giống như nỡ, giống như là thiếu gì đó.

      Đánh lại ý niệm trong đầu, mở di động ra, hủy bỏ danh sách đen. Nhưng mà gọi nữa, mở tin nhắn, cũng có động tĩnh.

      Giang Hạ nổi cáu, ném điện thoại lên tủ đầu giường, tắt đèn ngủ!

      Nhưng mà trong lòng có chuyện, thể nào ngủ được, lăn qua lăn lại đến nửa đêm, đầu óc thanh tỉnh rất nhanh. Hơn nữa, bởi vì buổi tối ăn gì đó, chịu được đói bụng.

      Lúc rối rắm có nên rời giường mua thức ăn , di động đầu giường lại vang lên.

      cầm lấy di động rất nhanh, vừa nhìn, là Trình Dật Tu gọi tới.

      phồng má, lại kéo căng được, khóe miệng nhịn được khẽ nhếch lên. Sau khi kết nối, bên kia thanh.

      chuyện, đợi mở miệng trước. Mãi lúc lâu mới nghe được bên kia truyền đến thanh rên rỉ, thở dài.

    3. Yuurei Bana

      Yuurei Bana Well-Known Member

      Bài viết:
      80
      Được thích:
      3,001
      Chương 34: Nửa bình tương ớt.
      Edit: Yuurei Bana.

      Giọng của rất thống khổ, Giang Hạ lo lắng, ngồi dậy, hỏi: “ sao thế?”

      Bên kia truyền đến giọng khàn khàn của , “Hạ Hạ, hình như bị bệnh… Đau dạ dày.”

      Vừa dứt lời, Giang Hạ liền nghe bên kia truyền tới tiếng rên khác.

      khẩn trương ngồi thẳng người, lập tức nghĩ tới mình còn giận . : “Đau dạ dày sao uống thuốc, gọi cho em làm gì, em phải là bác sĩ.”

      Bên kia yên lặng lúc, “ xin lỗi, chỉ là trong nhà hết thuốc rồi, có việc gì, em ngủ .”

      xong lại tắt điện thoại, Giang Hạ dám tin nhìn chằm chằm di động nhắc nhở kết thúc trò chuyện.

      Hơn nửa đêm gọi điện thoại đến quấy rầy, sau đó hiểu được treo máy?

      Bực mình ném điện thoại lên tủ đầu giường, tiếp tục ngủ. Nhưng mà vốn tỉnh táo, càng ngủ được, giống như trong lòng có nhiều cỏ dại mọc.

      Lăn vài vòng giường, Giang Hạ bò dậy. Bật đèn, tìm thuốc đau bao tử trước kia mẹ uống còn, nhìn hạn sử dụng.

      Còn may, chưa hết hạn. cầm thuốc xuống lầu gõ cửa, cửa mở ra rất nhanh, Trình Dật Tu mặc áo ba lỗ và quần cộc, đầu tóc lộn xộn. tay che bụng, sắc mặt rất kém.

      Giang Hạ đứng ở ngoài cửa, đưa thuốc cho , “Này, thuốc đau dạ dày!”

      Trình Dật Tu nhận, vẻ mặt cảm động. “Cảm ơn em Hạ Hạ, muộn như vậy còn bắt em đưa thuốc cho …”

      hình như rất đau, lời cũng hữu khí vô lực. Giang Hạ dằn lòng, xoay người định , thấy đột nhiên ngồi xổm người xuống, che bụng, đau đớn.

      Dưới chân dường như mọc rễ, nổi. “Đau dạ dày nằm giường, ngồi đây làm gì.”

      di chuyển, cúi đầu : “ sao, em mau trở về ngủ .”

      Giang Hạ làm sao được, cắn môi, đóng cửa vào nhà, đỡ lấy .

      Trình Dật Tu phối hợp đứng lên, được dìu vào phòng ngủ. Giang Hạ đỡ nằm lên giường xong muốn rời , vội vươn tay kéo lấy . “Hạ Hạ, có thể lấy nước nóng giúp được …”

      Giang Hạ tức giận nhét tay vào trong chăn, “Nằm yên đừng động!”

      Nghe được tiếng Giang Hạ nấu nước ở phòng bếp, Trình Dật Tu cười rộ lên. Nhưng mà cười xong lại đau dạ dày.

      cuộn tròn người, che bụng, đau đớn làm mồ hôi trán chảy ra.

      Mẹ kiếp! Xem ra vừa rồi ăn ớt quá nhiều!

      có bệnh, ăn cay xong liền đau dạ dày.

      Giang Hạ nấu nước nóng, lúc bưng chén nước vào phòng thấy sắc mặt tái nhợt. Chẳng quan tâm tức giận gì nữa, thay lau mồ hôi trán.

      “Sao lại đau như vậy, hay là bệnh viện nhé?”

      Trình Dật Tu nhận chén nước, “ cần, đây là bệnh cũ, uống thuốc xong ngủ giấc là được, bệnh viện lăn qua lăn lại đau hơn.”

      Nuốt viên thuốc, Trình Dật Tu cầm tay Giang Hạ thả, đáng thương cầu xin: “Hạ Hạ, tay em rất ấm, giúp che bụng có được ?”

      Giang Hạ rút tay về, “Em phải về ngủ, ngày mai còn phải làm nữa.”

      cúi đầu ồ tiếng, gì nữa, cả người co lại trong chăn cuộn tròn. Như vậy, giống như còn mèo bị thương, trong ánh mắt đều lộ ra nước, làm cho người ta nhịn được muốn an ủi.

      Giang Hạ thở dài, ngồi xuống bên giường.”Em chạm vào lát, nhanh ngủ !”

      Trình Dật Tu vui vẻ dịch vào bên trong, “Ngồi như vậy thoải mái, em cởi giày ngồi vào đây.”

      Ngồi như vậy đúng là thoải mái, vì thế Giang Hạ cởi dép lê ngồi bên cạnh .

      mặc váy ngủ, chân dài lộ ra bên ngoài, dưới ánh đèn, trắng sáng đập vào mắt người ta. Trình Dật Tu thầm nhìn vài lần, sau đó mang chăn đưa qua, đắp chăn thay . “Buổi tối lạnh…”

      Giang Hạ ngồi vào chỗ của mình, tay phải bị cầm, kéo chạm vào bụng . Tay lạnh buốt, bụng cũng nóng.

      Giang Hạ chạm vào bụng , nhớ tới lúc trước mẹ bị đau dạ dày, lúc nào cha cũng thay mẹ xoa bụng theo kim đồng hồ, như vậy có thể thoải mái hơn rất nhiều. Vì vậy cũng nhàng xoa, thấy còn mở to mắt nhìn , tức giận : “ còn nhanh ngủ .”

      Trình Dật Tu nằm, Giang Hạ ngồi. Đầu vừa vặn để sát eo . giống như con chó tìm đồ ăn, cọ xát eo . Thỏa mãn : “Hạ Hạ, em tốt.”

      Giang Hạ quay đầu để ý tới , động tác trong tay cũng dừng lại, thời gian lâu cánh tay cũng hơi mỏi.

      Trình Dật Tu nhắc nhở đúng lúc: “Em ngồi như vậy cánh tay đau, bằng nằm xuống, có thể thoải mái hơn chút.”

      Vừa rồi liên tục lên tiếng, trong phòng yên tĩnh lát, Giang Hạ hơi buồn ngủ. Nghe như thế, nghĩ nhiều nằm xuống, rồi ngủ.

      nhân cơ hội để cánh tay cho gối lên, để nghiêng người quay mặt về phía mình. Bởi vì ngủ, tay cũng từ bụng trượt dần xuống dưới. Mà dường như phát ra, vẫn xoa vòng tròn. Bàn tay mềm mại dường như có xương, mỗi vòng vân vê, đều châm mồi lửa ở trong thân thể .

      Đột nhiên có cảm giác tự mình khiêng đá đập chân mình…

      Ban đêm tháng sáu vẫn có chút cảm giác lạnh, sau khi nằm ngủ bị ôm, quanh thân đều là hương vị của , Giang Hạ có cảm giác an tâm, ngủ dần sâu hơn. Chỉ là vẫn còn thay xoa bụng. Hoàn toàn có phát được người bên cạnh nhìn trần nhà, vẻ mặt nhẫn nại, cũng phát được cách tay xa lắm, có thứ gì đó lặng lẽ biến hóa.

      Ngày hôm sau, khi Giang Hạ tỉnh lại, sửng sốt lát mới nhớ tới chuyện tối hôm qua.

      vẫn còn giận cơ mà? Sao cứ làm hòa như vậy được, còn ngủ ở trong ngực nữa chứ!

      Quay đầu nhìn người vẫn còn ngủ say, lại thầm mắng mình có tiền đồ. Muốn thừa dịp vẫn còn ngủ mà rời . Lại phát dùng tay chân ôm vào trong ngực.

      cúi đầu nhìn bàn tay vẫn còn đặt ở trước ngực mình, đúng lúc bao bọc vị trí nào đó, mặt đột nhiên hồng lên.

      biết xấu hổ, ngủ thiếp mà vẫn còn quên sàm sỡ !

      đẩy tay ra, khẽ ngồi dậy, chuẩn bị đẩy hai chân dài của . Người ngủ say dường như có cảm giác, cọ xát vào người , cánh tay dài nhấc lên, lại đè lên ngực .

      Giang Hạ nhìn, thở dài, chuẩn bị cố gắng. Lại cảm giác được phía dưới có gì đó khác thường, cho tay vào trong chăn sờ, mới phát váy ngủ của mình bị vén đến tận hông, mà còn biết xấu hổ, dán chặt vào lưng , nhàng cọ.

      Bây giờ chỉ cách tầng vải, có thể cảm nhận được cơ thể nóng hổi của .

      Trong nháy mắt tim đập rối loạn, chẳng quan tâm làm tỉnh giấc, gỡ tay ra đứng dậy.

      Lúc này Trình Dật Tu mới chậm rãi tỉnh lại, mơ hồ : “Ừm… Hạ Hạ em sao thế?”

      Giọng khàn khàn, mang theo lười biếng khi tỉnh ngủ, còn có “Ừm”, dường như có ma lực biến thành con sâu, chui vào lỗ tai Giang Hạ, sau đó hóa thành vô số con sâu ngọ nguậy trong cơ thể , làm toàn thân run rẩy.

      giống như bị hạ chú, nhúc nhích được. Trình Dật Tu nhấc cánh tay dài lên, ôm trở về giường. Đến gần tai hôn lát, nỉ non: “Còn sớm mà, ngủ thêm lát nữa.”

      Toàn thân Giang Hạ cứng ngắc bị ôm, lâu sau mới tìm được đầu lưỡi của mình. “Em, em còn muốn chạy bộ, sắp kịp nữa rồi.”

      tay ôm , tay khẽ vuốt . Dụ dỗ ở bên tai , “Hôm nay nghỉ ngày được , hay là buổi tối chạy với em nhé?”

      Bây giờ trong đầu Giang Hạ rất loạn, mất năng lực suy nghĩ. Tay ở bên hông mang theo từng đợt tê dại, làm cho thân thể vốn cứng ngắc của mềm nhũn.

      “Hạ Hạ…” giọng gọi, sau đó ngậm lấy vành tai , đầu lưỡi khi có khi khẽ liếm lấy.

      Giang Hạ phát mình chống cự lại được giọng của , mỗi lần gọi tên , thân thể lại mềm nhũn. ràng biết nếu cứ tiếp tục phát sinh chuyện gì, nhưng mà muốn ngăn cản, mà muốn càng nhiều hơn, muốn nghe gọi tên .

      “Hạ Hạ, hôm nay có chuẩn bị, cho được ?” kéo tay xuống, để cảm nhận nhịn nổi nữa.

      Trong tay Giang Hạ là lửa nóng, mặt hồng sắp ra máu, vùi đầu vào trong lòng , tức là ngầm đồng ý.

      nhanh chóng đứng dậy ra ngoài lấy đồ trong túi áo mà chuẩn bị, Giang Hạ bởi vì rời , hít lấy khí tươi mới. Sau đó, phát bụng dưới truyền đến cảm giác quen thuộc.

      Trình Dật Tu tìm được đồ, nhanh chóng cởi áo đến bên cạnh .

      Giang Hạ đưa tay ngăn lại, được tự nhiên : “Hình như em… Hình như dì cả của em đến.”

      Trong nháy mắt Trình Dật Tu hóa đá…

      Giang Hạ đến phòng vệ sinh xác nhận, đúng là dì cả đến. Trình Dật Tu giống như rơi từ đỉnh núi xuống đáy cốc, vừa ấm ức vừa đau khổ.

      Bây giờ để trần, chỉ mặc chiếc quần cộc, ngồi giường, đôi mắt đào hoa tràn đầy ai oán.

      Giang Hạ thể ‘Lần sau lại đền bù tổn thất cho ’, lắp: “… dạ dày của còn đau nữa… vậy… vậy em về trước.”

      xong đỏ mặt chạy ra ngoài, để lại mình Trình Dật Tu ở trong phòng đấm xuống giường.

      Nửa chai tương ớt, mất rồi!

      *****************

      Đến lúc làm, Giang Hạ đúng giờ ra cửa, thấy Trình Dật Tu đứng ở hành lang đợi .

      Cũng may, khôi phục lại bình thường, về chuyện phát sinh lúc trước. Nhưng mà động tác lại càng thân mật hơn, lúc trước chỉ nắm tay , hôm nay nhất định phải ôm eo .

      Đến lúc lên xe, Giang Hạ ăn sandwich Trình Dật Tu làm cho . Lúc đợi đèn đỏ, đột nhiên quay đầu với : “ chuẩn bị tìm công ty thiết kế phòng, em thích phong cách gì?”

      Thiếu chút nữa Giang Hạ bị nghẹn, “Sao vội vã như vậy?”

      mím môi rồi : “ nhanh trang hoàng kết hôn với em làm sao, sớm biết vậy lúc trước cần phải trang hoàng phòng luôn, bây giờ cần phải đợi.”

      Kết hôn xong là có thể danh chính ngôn thuận. Bây giờ, ngày cũng đợi nổi nữa!

    4. chjchj1001

      chjchj1001 Active Member

      Bài viết:
      143
      Được thích:
      117
      A Tu cơ hội quá :)))
      Yuurei Bana thích bài này.

    5. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      Dì cả tới rồi :yoyo67::yoyo67: rất tốt nhưng em rất tiếc:yoyo60::yoyo60:. Đời còn dài, cố gắng tạo thêm cơ hội a Tu nhé :yoyo51::yoyo51:
      saoxoayYuurei Bana thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :