1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Mau xuyên công lược: Nữ phụ có độc - Miêu Mao Nho (14/5/18)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhi Huỳnh

      Nhi Huỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      276
      Được thích:
      6,873
      Thế giới thứ tư
      Edit: Nhi Huỳnh
      Chương 106

      Phong Quang kinh sợ nói: “Ông nói gì? Thân thể An Đồng tốt là vì mẹ ấy vẫn luôn cho ảnh uống thuốc!?”

      đem kinh ngạc hiểu nổi biểu diễn đến trình độ chân thực nhất, Lý Tất nhìn chằm chằm xem một hồi lâu, nhìn ra cái gì cũng tin là thật sự biết chuyện, “ sai, vì phòng ngừa các bác sĩ phát hiện nguyên nhân chân thật bệnh tình của An Đồng, An Uyển qua mỗi đoạn thời gian sẽ đổi mới bác sĩ gia ̀nh, nhưng vị bác sĩ cuối cùng này lại phát hiện bí mật của bà ấy.”

      “An Đồng thì sao? ấy biết mẹ mình kê đơn ấy sao?”

      “Trước mắt còn thể kết luận.”

      “Vậy các người vẫn thể vì vậy liền kết luận An Đồng làm chuyện xấu gì.”

      Lý Tất nói: “Bác sĩ đó dùng lý do này lừa gạt một khoản tiền, tiền đúng là từ tài khoản của An Uyển chuyển qua, nhưng tiền của An Uyển, An Đồng cũng có thể sử dụng được.”

      Phong Quang cười lạnh một tiếng, “Dù sao mặc kệ nói thế nào, ông chính là nhận ̣nh An Đồng mới là hung thủ hại mẹ ấy mất tích, được, nhưng e là An Đồng, ông thấy thân thể suy yếu của ấy có thể làm ra chuyện khủng bố vậy sao?”

      “Cái này, cũng phải có khả năng, chỉ là tôi tạm thời nghĩ tới.”

      “Hừ, xem ra các người cũng chỉ bằng cái gọi là trực giác mà phá án.”

      “Phong Quang!” Hạ Triều quát lớn, “Con rất vô lễ!”

      “Con nói vốn là sự thật, papa, nếu cha muốn con thân cận với An Đồng, có thể dùng thủ đoạn quang minh chính đại khác, cha tìm người đến nói xấu ấy như vậy, còn ra cái gì nữa?” Phong Quang đứng dậy, lên lầu hai chạy về phòng mình, “Phanh” một tiếng nặng nề đóng cửa phòng lại.

      Hạ Triều cảm thấy đau đầu.

      Phong Quang trốn trở về phòng mình, tức giận là giả, lo lắng là thật, nghĩ tới Lý Tất cư nhiên sẽ tìm tới cha , càng nghĩ tới Lý Tất sẽ tìm ra nguyên nhân kia, tình huống hiện tại đối với An Đồng mà nói rất bất lợi.

      Nhưng mà, chỉ cần tìm thấy thi thể, tất cả mọi chuyện sẽ đủ sức kết luận.

      Bên kia điện thoại An Đồng hỏi: “Phong Quang, em sao vậy?”

      “A? Em làm sao?” yên lòng.”

      “Lời vừa mới nói với em em nghe được sao? Em hôm nay giống như đặc biệt an tĩnh.”

      “Đó là vì em suy nghĩ làm sao có thể đột nhiên gọi điện thoại cho em.” Phong Quang ngồi phịch ở giường, nhìn trần nhà biết nên nói cái gì, “Rõ ràng nhà chúng ta cách vách gần như vậy, muốn nói gì với em thì em tìm là tốt rồi, sao lại muốn gọi điện thoại.”

      “Chú Hạ thích em đến tìm .”

      “Cha lại quản được em.”

      An Đồng phát ra tiếng cười ngắn ngủi, “Phong Quang, nhìn ra được chú Hạ rất em, em nghe lời một chút, cần chọc chú ấy tức giận.”

      chu miệng, “Em nghe lời ông ấy, nghe lời ông ấy nói rời bỏ sao?”

      “Ngoại trừ cái này.”

      Khóe miệng cong lên, “Bất luận là ai nói, em cũng sẽ rời bỏ .”

      biết.”

      ́ ý hỏi : “ biết còn có chuyện gì ?”

      biết Phong Quang thích .” Thanh An Đồng nghe qua rất nhẹ, thực sực dịu dàng, “ cũng thích Phong Quang.”

      “Ai nha, đừng có buồn nôn như vậy.” xoay người che mặt vào chăn.

      An Đồng cũng ́ ý đùa , “Em thích nói những lời này sao?”

      “Thích.” trả lời rất nhanh, lại đồng thời cảm thấy ngượng ngùng, nhưng cũng là cảm giác tràn đầy hạnh phúc.

      “Về sau đều nói với em, được ?”

      ngoan ngoãn trả lời: “Được.”

      Loại đối thoại có ý nghĩa thực tế như này bọn họ cũng hàn huyên lâu một giờ, đại khái đây là bệnh chung của nam nữ lâm vào giữa tình cuồng nhiệt, cho dù là An Đồng cũng thể tránh được.

      Cuối cùng bởi vì thời gian quá muộn, bọn họ thể lấy một câu ngủ ngon mà tạm biệt, Phong Quang vẫn đem tin tức Lý Tất đem tới nói cho An Đồng, nói với An Đồng cũng giúp ích được gì, chẳng bằng chính tự nghĩ biện pháp.

      Mà ở bên kia, đợi sau khi đèn trong phòng Phong Quang tắt, An Đồng kéo rèm cửa sổ lại, trong gian phòng mịt mù chỉ có một ngọn đèn nhỏ, chiếu sáng kính viễn vọng lẳng lặng đặt bên cửa sổ, ốm nhòm nhắm ngay gian phòng màu hồng ở lầu hai nhà họ Hạ.

      Chương 107

      Làm sao mới có thể khiến cho Lý Tất từ bỏ việc nhìn chằm chằm An Đồng đây?

      Phong Quang tự hỏi vấn đề này cả một ngày, chẳng sợ Mục Thiên Trạch ́ ý đến khiêu khích , cũng hề quan tâm, Mục Thiên Trạch hát kịch một người chốc lát cũng thấy có ý nghĩa gì, vì thế liền bỏ xuống tính tình ngoan ngoãn như bình thường mọi ngày, nằm úp sấp xuống bàn ngủ.

      Giữa giờ, Phong Quang còn cắn bút cau mày nhíu chặt, Phương Nhã Nhã bên cạnh xán lại, cẩn thận hỏi một câu: “Bạn học Hạ và An học trưởng hiện tại… là quen nhau sao?

      “Đúng vậy.” Phong Quang quay đầu, thấy Phương Nhã Nhã cười sán lạn, “Tôi và An Đồng hiện tại là người , bạn có ý kiến?”

      … Mình đương nhiên có ý kiến.” Phương Nhã Nhã vội vàng xua tay, “Bạn học Hạ xinh đẹp như vậy, rất xứng đôi với An học trưởng.”

      “Ý của bạn là chỉ có mặt mình xứng đôi với ấy?”

      , mình có ý này, mình chỉ là nói một phương diện mà thôi, Bạn học Hạ bề ngoài xinh đẹp, tâm hồn thực sự rất phong phú.”

      “Ha? Vậy bạn nói một chút, mình có biểu hiện nội tâm phong phú như thế nào?”

      “Cái này… cái đó…” Phương Nhã Nhã vắt hết óc, thật đúng nghĩ ra được một chuyện có liên quan đến Phong Quang cùng nội tâm phong phú!”

      Mục Thiên Trạch còn ngủ bỗng nhiên xen vào, một cái ́c gõ lên ̉nh đầu Phương Nhã Nhã, “ ngốc à, nhìn ra ấy ́ ý trêu đùa sao?”

      “A? Bạn học Hạ…” Phương Nhã Nhã nhìn Phong Quang, đều quên luôn đánh trả cái ́c đầu của Mục Thiên Trạch.

      Phong Quang “Cắt” một tiếng, “Nhàm chán.”

      cầm lấy cặp sách, lập tức ra khỏi phòng học.

      Phương Nhã Nhã đứng lên, “Bạn học Hạ, bây giờ còn chưa tan học đâu!”

      “Mình thoải mái, cầu xin lớp trưởng nói một tiếng với chủ nhiệm lớp cho mình.” Phong Quang vẫy vẫy tay, mất thấy bóng dáng đâu.

      Mục Thiên Trạch bỗng nhiên thấy vị trí tổ thứ hai của mình tràn ngập nguy cơ, Hạ Phong Quang đối với chuyện đến trường quả thật còn thong dong hơn so với cậu, dù sao, trở về cũng để gặp An Đồng…

      Mục Thiên Trạch thật đúng là đã đoán sai, Phong Quang phải tìm An Đồng, tìm một người đáng ra sẽ tìm gặp.

      Trong quán cà phê, Lý Tất đã chờ từ sớm, nhìn thấy người thong dong đến chậm, hắn cũng có thần sắc bất mãn gì, đối với Phong Quang hắn vẫn đối đãi như một tiểu bối, bởi vậy cũng bao dung hơn một phần, “Đột nhiên liên hệ tôi ra đây, có chuyện gì muốn nói với tôi sao?”

      sai.” Phong Quang ngồi đối diện hắn, gọi phục vụ một ly cappuccino, quơ quơ cái thìa trong ly, thuận miệng nói: “Đáng tiếc tôi cũng phải tới bàn chuyện An Đồng với ông.”

      “Vậy muốn nói gì với tôi.” Lý Tất cà lơ phất phơ, “Chẳng lẽ cháu gái muốn chú đây giảng dạy bài tập?”

      “Đương nhiên phải, tôi hôm nay đến là muốn bàn chuyện có liên quan đến ông.”

      Lý Tất khựng lại một chút, “Tôi có chuyện gì đáng để nói tới?”

      Phong Quang từ trong túi đem ra một cặp hồ sơ, mở ra, “Chỗ này có tư liệu về một người, tên là Mạnh Phi.”

      Biểu tình Lý Tất chớp mắt ngưng đọng, thân mình cứng ngắc.

      “Tôi biết ông điều tra Mạnh Phi đã muốn bảy năm, chỉ là ông có chứng cớ, thế lực sau lưng hắn đơn giản, cho dù ông tra xét bảy năm cũng chỉ tra được vài thứ đến nơi đến chốn.”

      Lý Tất rốt cục khôi phục trấn ̣nh, hắn nhìn kỹ Phong Quang, “ làm sao biết chuyện này.”

      Hạ Triều có khả năng để cho con gái mình tiếp xúc với việc nguy hiểm như vậy.

      Phong Quang đáp, chỉ nói đến chuyện khác, “Mạnh Phi người này, thích thông qua việc tra tấn phụ nữ mà đạt được khoái cảm, người chết ở tay hắn có mười người thì cũng chín, tám người, trong số những người bất hạnh đó, có một gái tên là Dương Chỉ.”

      Lý Tất im lặng, bàn tay để bàn mạnh mẽ nắm chặt thành quyền, đâm nát lòng bàn tay.
      Last edited: 27/8/17
      Lam Kỳ Kỳ, Ly Vũ, hacphong32 others thích bài này.

    2. vk đại ca

      vk đại ca New Member

      Bài viết:
      22
      Được thích:
      12
      Càng ngày càng hồi hộp akkkk
      Nhi Huỳnh thích bài này.

    3. Nhi Huỳnh

      Nhi Huỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      276
      Được thích:
      6,873
      Thế giới thứ tư
      Edit: Nhi Huỳnh
      Chương 108

      Dương Chỉ và Lý Tất là thanh mai trúc mã, bọn họ cùng nhau lớn lên, cùng nhau học, Lý Tất khi còn học tiểu học đã nhận ̣nh Dương Chỉ là người của hắn, tuy rằng Dương Chỉ toàn ghét bỏ nói Lý Tất phải bạn trai , nhưng đến đại học, sau khi Lý Tất vào ngành cảnh sát, liền lựa chọn học y, người sáng suốt đều nhìn ra được là vì sao, chỉ là Dương Chỉ kiêu ngạo thừa nhận thôi.

      Thời điểm vừa trở thành cảnh sát, Lý Tất liền tiếp nhận vụ án mất tích phụ nữ hàng loạt, hắn điều tra càng sâu, người ở bên bao gồm cả sư phụ của hắn đều khuyên hắn cần tra xét nữa, bởi vì người kia hắn động vào được, hắn rõ, bọn họ phải cảnh sát sao? phải là bắt tội phạm sao? Vậy tại sao sẽ có người động vào được?

      Lúc đó Lý Tất một lời nhiệt huyết nói cái gì cũng chịu từ bỏ, khi hắn theo dõi Mạnh Phi, hắn nhận được điện thoại của Dương Chỉ.

      “Này, Lý Tất, em thấy chúng ta cũng trưởng thành cả rồi, nếu thì ngày mai cục dân chính nhận giấy kết hôn .”

      Lý Tất kích động đến nỗi thiếu chút nữa đem di động ném luôn, trả lời thật nhanh: “Được!”

      Đây là Dương Chỉ, sẽ làm theo lẽ thường, tựa như sẽ ở ngày hắn cầu hôn còn nói em muốn gả cho , kết quả hôm nay có thể trực tiếp gọi điện thoại cho hắn nói làm giấy kết hôn , chuyện kết hôn quan trọng như vậy có thể thảo luận qua điện thoại sao?

      Đương nhiên có thể!

      Đêm đó bởi vì lời nói của Dương Chỉ, Lý Tất theo dõi Mạnh Phi cũng có sức lực vô cùng, nhưng mà ngày hôm sao hắn lại thấy qua Dương Chỉ.

      Dương Chỉ đã chết, chết ở một góc sáng sủa trong ngõ nhỏ, cả người đầy bùn bẩn, quần áo rách nát, tay còn đeo nhẫn cầu hôn mà hắn đưa cho , rõ ràng lúc ấy nói với hắn bản thân thèm đeo nhẫn xấu như vậy, nhưng vẫn lén lút đeo, thích hợp như vậy, dễ nhìn như vậy… Ngày hôm đó mưa rơi, Lý Tất ôm thi thể lạnh băng của , run rẩy rống to gào khóc.

      có người chứng kiến, có hung khí giết người, có bất kỳ chứng cớ nào, chuyện này thành một vụ án chưa giải quyết.

      Phong Quang nhìn người đàn ông ́ gắng đè nén cảm xúc phía trước, đem hồ sơ đẩy đến trước mặt hắn, “Nơi này có chứng cứ chính xác tội ác mà hắn đã làm, chỉ cần công bố ra, cho dù thế lực sau lưng hắn có mạnh mẽ thế nào cũng có khả năng giữ được hắn, cuối cùng hắn chỉ có thể ngồi tù, mà ông biết , có chút thủ tục luôn rất chậm.”

      Lý Tất chậm chạp mở tập hồ sơ ra, mắt hắn như ao tù nước đọng, “ từ nơi nào lấy được những thứ này?”

      “Ông cần phải xen vào, ông chỉ cần biết thứ tôi đưa cho ông đều là sự thật là đủ rồi, theo tôi được biết, Mạnh Phi hiện tại nghỉ phép ở đảo của hắn, nơi đó có rất nhiều bảo vệ, tôi đoán hắn cũng sẽ ngoan ngoãn chịu bắt đâu, có lẽ… các người cũng sẽ xảy ra xung đột cũng chừng.”

      Mà giữa cuộc xung đột đó, Mạnh Phi bối rối chạy trốn nhưng lại nghĩ tới việc sẽ bị đạn lạc bắn trúng, đời nhà ma, mà loại khả năng này cũng phải là thể tồn tại.

      Lý Tất cầm lấy hồ sơ, nở nụ cười, “ đưa tôi một cái lễ lớn như vậy, muốn tôi hồi báo cái gì?”

      “Tôi nghĩ muốn hồi báo gì hết.” Phong Quang cười tươi như hoa, bề ngoài xinh đẹp như vậy chỉ sợ đều khiến tất cả mọi người buông tâm phòng bị, đáng tiếc đối diện lại là Lý Tất, “Sĩ quan Lý, tôi thấy ông là một cảnh sát tốt chân chính, ông chỉ lên án truy bắt người xấu chuyện ác nào mà làm, ví dụ như Mạnh Phi, mà phải truy bắt người đáng thương vì bị cuộc sống bức bách, bất đắc dĩ phải cầm lấy vũ khí mà phản kháng.”

      “An Đồng là người đáng thương?”

      “Trước đây là vậy.” Phong Quang mỉm cười, “Nhưng hiện tại ấy có tôi, đã còn như thế nữa rồi.”

      gái nhỏ, phải biết rằng nếu như ai cũng đều vì bất đắc dĩ mà làm ra chuyện trái với trật tự, thế giới này sẽ trở nên hỗn loạn.”

      Phong Quang cười nói: “Cho nên, sĩ quan Lý vì sao đem mục tiêu đặt ở người có tội lớn hơn nữa?”

      nói sai.” Lý Tất bỗng nhiên gợi lên khóe miệng có cảm tình, hắn đứng dậy ra ngoài, trước đó lại nói một câu: “Cảm ơn.”

      Phong Quang bưng coffee lên, coi như nghe đến một câu cuối cùng đó của hắn, bề ngoài tao nhã vô cùng, kỳ thực trong lòng ngừng đổ máu.

      Khai thông án treo vướng mắt này tốn đến bảy điểm lận đó!

      Chương 109

      Thả con săn sắt bắt con cá rô , an ủi bản thân như vậy trong lòng Phong Quang cuối cùng mới thoải mái hơn, tại sao nữ chính khai thông án treo cần trả phí hao tổn, còn vừa mở án treo liền phải trả giá đại giới, Phong Quang im lặng nghẹn một cục.

      Bởi vì là nữ phụ thôi!

      Lý Tất khó chơi nhưng xem như làm cho hắn dời mục tiêu rồi, hắn đã cầm đồ của cũng tương đương với việc hắn tiếp nhận cầu của , tảng đá trong lòng Phong Quang rơi xuống đất, chung quy đã cần phải đến tình tiết đợi An Đồng ra tù.

      ra quán cà phê, Phong Quang duỗi thắt lưng lười biếng, còn chưa được vài bước liền nhận được điện thoại của An Đồng, “Phong Quang, tới nhà được ?”

      “Hiện tại là thời gian đến trường đó.” thu lại lời “Em ” thiếu chút nữa đã thốt ra, làm bộ mình là một học sinh tốt rụt rè.

      Bên kia truyền đến tiếng cười nhẹ của An Đồng, “Em bây giờ ở học viện sao?”

      “… có.” sờ sờ lỗ tai, hiếm khi mà ngượng ngùng, vốn sẽ là một học sinh tốt đẹp gì, ba ngày hai bữa trốn học là chuyện rất bình thường, nhưng bị nam thần nói ra cũng cảm thấy xấu hổ, xấu hổ ngại ngùng nói: “ đợi em chút, em tìm .”

      Đường cũng xa, ước chừng cỡ hai mươi phút liền đến biệt thự nhà họ An, cửa mở, cần ấn chuông cửa mà lập tức vào.

      An Đồng ngồi sofa tại đại sảnh, đầu gối là một cuốn sách có vẻ rất dày, nhìn thấy đến, ngẩng đầu tươi cười, “So với đoán chậm năm phút đồng hồ.”

      “Bởi vì có gặp kẹt xe một chút.” Phong Quang đem túi sách người tùy ý để bàn, chạy tới ngồi vào bên người , ôm cánh tay cười ngọt ngào đáng , nhưng rất nhanh liền cảm thấy đúng, “ làm sao có thể tính toán được khi nào thì em đến?”

      đoán.” An Đồng đem sách đóng lại để ở một bên, như vậy có thể ôm ngồi lên đùi mình.

      Phong Quang sớm đã có thói quen hành động thân mật như vậy với , vì thế yên tâm thoải mái ngồi trong lòng , bĩu môi, “Em mới tin là đoán đâu.”

      An Đồng cười nói.

      Chuyện thần bí này cũng thắc mắc, “Nói , tìm em có chuyện gì?”

      nhớ em."

      Phong Quang ngẩn người, lập tức ngửa đầu nhìn , thấy bộ dạng nghiêm túc nhìn mình, câu “Đừng nói giỡn” bị nuốt trở vào bụng thế nào cũng nói nên lời, ngơ ngác hỏi, “ hôm nay bị gì vậy?”

      Thật sự rất bình thường, có chỗ nào tốt, chỉ có trực giác đặc biệt cường.

      An Đồng nghiêm trang, “Chính là nhớ em, có cái gì đúng sao?”

      Phong Quang nâng gương mặt của lên xem trái xem phải, ừm, khuôn mặt đúng là dễ nhìn thật, cũng có dấu vết bị người dịch dung, khó hiểu, “Hôm nay chúng ta vừa gặp nhau lúc sáng sớm đó.”

      “Nhưng buổi sáng hôm nay có ôm em.”

      Xong rồi, dùng bộ dạng nghiêm túc như vậy mà nói lời tâm tình khiến tim người ta đập nhanh, Phong Quang đau lòng hô một tiếng, nhào vào lòng , “An Đồng, làm sao có thể quyến rũ như vậy chứ?”

      “Cảm ơn em quá khen.” Tay nhẹ nhàng vỗ lưng hô, cúi đầu hôn lên bên gáy trắng nõn của .

      Thân mình Phong Quang run lên, nhịn được nở nụ cười, “Thật tốt, là của em.”

      Sau khi nói xong, liền che miệng ngáp một cái.

      “Muốn ngủ à?”

      “Dạ.” có sức lực gì gật gật đầu, bởi vì ngày hôm qua lo nghĩ xử lý đại phiền toái Lý Tất này như thế nào, đã có ngủ ngon, hiện tại bị ôm vào trong ngực, cảm giác an nhàn này khiến sâu ngủ trong thức dậy.

      An Đồng ôm lên, “ đến phòng của ngủ một giấc .”

      có ý kiến, ngược lại còn có một chút hưng phấn, còn chưa qua phòng của đâu, An Đồng nhất ̣nh sẽ có một căn phòng lộn xộn như các chàng trai khác, mà là một căn phòng cực kỳ gọn gàng sạch sẽ.

      thực tế, Phong Quang đoán đúng rồi, chỉ là đoán được, tường phòng của An Đồng treo đầy hình ảnh, mà nhìn đến những bức ảnh này, liền tỉnh ngủ.

      Chương 110

      Rèm cửa sổ chặn lại ánh nắng từ bên ngoài, gian phòng u tối, vách tường trắng tinh treo đầy những hình ảnh khác nhau, nhưng tất cả nhân vật chính trong ảnh đều là một người, có ngoại lệ, đó chính là Phong Quang.

      Có ảnh chụp ở ban công đọc sách, ánh nắng ấm áp chiếu lên thân thể , thoạt nhìn tươi sáng mà xinh đẹp, có ảnh chụp chơi xích đu dưới cây đa, mái tóc bay lên, nụ cười sáng ngời mặt động lòng người, còn có ảnh chụp ở trong sân phụ giúp cha mình tưới nước cho hoa, thắt lưng hơi cong, ngón tay trắng ngần đem tóc vén lên sau tai… Bất luận là động, hay tĩnh, đều bị máy ảnh lấy hình dáng tươi đẹp nhất lưu giữ lại.

      Rung động trong lòng Phong Quang khó mà hình dung được, sau lưng ẩn ẩn có cảm giác lạnh cả người, còn bị An Đồng ôm vào ngực, vẻ mặt mê mang chỉ vào tường, “Cái này… cái này…”

      “Bởi vì trước kia rất nhàm chán, cho nên khó mà tránh được càng thêm chú ý đến Phong Quang.” Khóe môi An Đồng hơi hơi cong lên, một độ cong hoàn mỹ.

      Phong Quang giãy dụa xuống dưới người , lại đến gần vài bước, chỉ vào một tấm ảnh tường, “Đây là lúc em vừa mới đến, từ lúc đó liền, liền bắt đầu…”

      Từ chụp lén này, thế nào cũng nói nên lời.

      “Phong Quang rất chói mắt, nhịn được.” An Đồng từ sau lưng ôm lấy , “Phong Quang từng nói, là của em, cho nên em sẽ từ bỏ , đúng ?”

      Cả người hơi run.

      An Đồng càng ôm chặt hơn, dán sát sườn tai , nói nhỏ, “Dù sao Phong Quang cũng từng nói, em thích .”

      Má nó, giống như chọc phải một chàng trai nên chọc.

      Quay lại thời gian ba tháng trước, ngày nhà họ Hạ chuyển đến đây.

      An Đồng đọc sách bị thanh lách cách bên ngoài quấy rầy, mà nhà cách vách vốn có ai ở, đẩy xe lăn tới gần cửa sổ sát đất, hơi hơi kéo rèm cửa sổ ra, một tia nắng mặt trời bắn vào làm cho đã quen với bóng tối cảm thấy có một chút thoải mái, nhưng khi ánh mắt đặt lên người gái đó, thể dời mắt đâu được nữa.

      Đầu tiên thể phủ nhận là rất đẹp, nhìn lần thứ hai lại cảm thấy giống như thế, một biểu cảm, một biến hóa nhỏ nhặt của đều cất giấu sự tự tin cùng cao ngạo ai hạ thấp được, cái loại hào quang này kết hợp với ánh nắng chiếu vào người , thật sự rất chói mắt, đứng dưới cây đa, tay chạm vào xích đu mà mới lúc trước từng ngồi qua, giống như chạm vào thời thơ ấu của bản thân .

      Đầu óc An Đồng một mảnh mơ hồ, nếu muốn tìm một câu tốt đẹp nhất để hình dung, thì coi như là trong đầu của phóng ra một đợt pháo hoa cực kỳ chói sáng, nhưng thời khắc pháo hoa nở rộ ngắn ngủi ấy đối với là chưa đủ, có một loại xúc động hề có lý do, muốn đem pháo hoa này cất giữ, muốn cho vĩnh viễn nở rộ tại bên người mình.

      Nói đơn giản dễ hiểu, thì chỉ có mấy chữ: Chính là . cho tới bây giờ chưa bao giờ nghĩ tới chính mình sẽ có một ngày gặp được nhất kiến chung tình.

      Kế tiếp hết thảy chính là tình cảnh nước chảy thành sông, bày ra sự dịu dàng tốt đẹp nhất trước mặt , làm ra bộ dạng khiến người đau lòng, sẽ vì thương tiếc mà thích , quả nhiên, tỏ tình với , nhưng An Đồng lại xác ̣nh được.

      Lén cài dụng cụ ̣nh vị và máy nghe lén điện thoại của , mỗi ngày tránh trong một căn phòng u ám cầm máy ảnh chụp lén , thậm chí khi đêm khuya vạn vật lặng im, sẽ cầm hình ảnh của mà thủ dâm, mà sau mỗi lần phóng thích, sự kích động kia trong lòng càng thêm lớn… Muốn , muốn hung hăng chiếm hữu , mùi thơm cơ thể quyến rũ đó, thanh ngọt ngào đó, có lúc nào là quanh quẩn tại chóp mũi đầu tai .

      là biến thái sao?

      Bản thân An Đồng lần đầu tiên bị như vậy mà sợ hãi, bắt đầu xác ̣nh được bản thân có thể hại hay , có lẽ, những chàng trai cùng tuổi khác sẽ thích hợp với hơn… Sự thật chứng minh, sau đó hối hận có ý tưởng này.

      Bây giờ, ở trong lòng .

      An Đồng xoay người, cúi đầu chôn vào ̉ , hung hăng hút một ngụm hơi thở người , phát ra rên rỉ thỏa mãn, tìm Lý Tất, tự nhiên biết được, môi ấm áp dán lên làn da bóng loáng của , nhẹ giọng: “Đây mới thật sự là , ghê tởm, biến thái, Phong Quang, em bây giờ hối hận cũng đã còn kịp rồi.”

      Ai nói phải hối hận.

      thanh lạnh nhạt của hệ thống vang lên: “Hoàn thành nhiệm vụ.”
      Last edited: 27/8/17
      Lam Kỳ Kỳ, Ly Vũ, hacphong30 others thích bài này.

    4. Nhi Huỳnh

      Nhi Huỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      276
      Được thích:
      6,873
      Thế giới thứ tư
      Phiên ngoại An Đồng

      Chương 111:
      Edit: Nhi Huỳnh

      Có một thời điểm trong cuộc sống, tin tức TV ùn ùn kéo đến đưa tin một thế hệ thương gia Mạnh Phi chết vì loạn chiến, cùng đại tin tức này mà so sánh, thì tin của một cảnh sát chết vì tự sát có vẻ rất nhỏ bé.

      Lý Tất đã chết, một ngày sau khi Mạnh Phi qua đời, hắn uống thuốc ngủ tự sát ở nhà, thời điểm chết, trong tay hắn còn nắm chặt một cái nhẫn, hắn nắm chặt cái nhẫn đó trong tay giống như nắm lấy trân bảo duy nhất đời mình, thế nào cũng lấy ra… Tang lễ hắn là một ngày mưa, người tham gia rất ít, nhưng An Đồng lại đến, đặt một bó hoa trước mộ bia Lý Tất.

      Tin tức Lý Tất chết, để cho Phong Quang biết được.

      Ngày lại trôi qua thật lâu thật lâu, nhưng An Đồng đến nay còn nhớ rõ một đêm kia, tối hôm đó, đứng bên cửa sổ, như trước trộm chụp lén mỗi một động tác của một gái nhỏ.

      gái của cầm công cụ, thật vất vả đào ra cái thân thể sớm đã còn sức sống nào, nghĩ rằng sẽ sợ tới mức xụi lơ, cũng nghĩ qua sẽ biết phải làm sao mà chạy về nhà, nhanh chóng báo nguy, nhưng lại ngờ, sau khi kinh ngạc biết làm gì sẽ cõng thi thể chôn dưới cây đa ở đó.

      Trước đây An Đồng thường xuyên chơi đùa ở nơi này, xích đu kia, còn nhớ rõ mẹ là vì mà tìm người lắp đặt, tính ra cũng đã mười mấy năm.

      xuyên thấu qua ống kính, đứng xa xa nhìn mệt cả đầu đầy mồ hôi, nhìn cẩn thận đem khuôn mặt trắng nõn dính bùn bẩn, a, động tác ngu ngốc đó thật thích hợp với cuộc sống lao lực… Nhưng An Đồng ôm ngực, trái tim lần đầu tiên nảy lên kịch liệt như vậy, làm như muốn tìm một chút gì đó mà nhồi vào.

      kéo rèm cửa sổ lại, tựa lên vách tường ngừng hít sâu mới áp chế được ham muốn đem cầm tù.

      thật sự quyến rũ đến chết tiệt, lúc nào cũng vậy.

      cần nhìn chằm chằm em như vậy.” Phong Quang nhỏ giọng nói xong, lấy tay đụng chạm vào tay dưới bàn, lại bị cầm lại, khẩn trương nhìn cha mẹ ngồi đối diện, ́ gắng làm bộ như có việc gì.

      Khi ở chung một mình với nhau, thật sự là to gan lại đáng , nhưng khi có mặt người lớn, vừa sợ vừa thẹn chọc người thương.

      “Cha vợ, sinh nhật vui vẻ.” An Đồng tươi cười thân thiện khéo léo với Hạ Triều, cho dù Hạ Triều vẫn luôn có sắc mặt hòa nhã gì với , mặt vẫn luôn thong dong tao nhã, nhưng ở dưới bàn khi ai trông thấy, nắm tay Phong Quang nhẹ nhàng vuốt ve, cánh tay này lại còn có xu thế móc vào đáy quần .

      làm sao mà… làm sao… Được rồi, đối với khuôn mặt này, thật đúng nói nên lời hai chữ bỉ ổi, Phong Quang thấy một lòng chuyên chú, vẻ mặt đứng đắn, trong lòng nghĩ người này làm diễn viên thật sự đáng tiếc!

      Hạ Triều nửa ngày đáp lại An Đồng, Vương Từ cười giảng hòa, “Sinh nhật này mỗi năm đều có, cũng phải chuyện ngạc nhiên gì, An Đồng con lần sau cần lại chuẩn bị lễ nặng như vậy.”

      Tục ngữ nói mẹ vợ xem con rể, càng xem càng hài lòng, nhớ ngày đó phản đối Phong Quang và An Đồng, Vương Từ còn đứng chung một đầu chiến tuyến với Hạ Triều, nhưng sau đó người đầu tiên bại trận cũng là Vương Từ, vì thế Hạ Triều còn quăng ít sắc mặt cho Vương Từ xem.

      Đối với việc Hạ Triều trời sinh đã chán ghét An Đồng, Vương Từ còn hiểu là vì sao? Muốn nói đến chuyện An Đồng đối với Phong Quang tốt sao? Kết hôn ba năm ai cũng thấy cậu ta đem Phong Quang chiều thành cái dạng gì, tính tình đại tiểu thư của Phong Quang tốt lên được chút nào, ngược lại càng ngày càng yếu ớt, bởi vì An Đồng đối với Phong Quang thật sự là rất ngoan ngoãn phục tùng, Vương Từ có thể cam đoan, cho dù là bà với Hạ Triều cũng làm được đến mức như An Đồng, đối với con gái mình, bọn họ là nuông chiều nhưng có nguyên tắc, chứ phải như An Đồng bình thường nguyên tắc gì cũng có, chỉ cần Phong Quang cảm thấy vui vẻ là được rồi.

      Vương Từ cũng từng nói qua An Đồng cần quá nuông chiều Phong Quang, nhưng An Đồng chỉ cười, về nhà vẫn như trước coi Phong Quang thành bảo bối mà nuôi.

      Muốn nói đến chuyện An Đồng hiếu thuận? Năm nay sinh nhật Hạ Triều cậu ta sẽ tặng một hòn đảo, nói là để cho Hạ Triều có chỗ nghỉ phép giải sầu… Ngày lễ ngày tết, cậu ta mỗi lần đều chuẩn bị đầy đủ, hơn nữa còn là lần sau lại nặng hơn lần trước, Vương Từ cho rằng đó là một thanh niên có lòng tốt, nhưng Hạ Triều lại thủy chung đem cậu ta thành tội phạm lừa gạt.

      Nhưng hôn nhân là chuyện của hai người, Hạ Triều nếu vừa ý cũng thể làm gì.

      Ba người nhất trí bỏ qua Hạ Triều hờn dỗi, Vương Từ nhìn con gái mình, trong ánh mắt lộ ra một chút lo lắng, “Báo cáo bệnh viện đã có chưa?”

      Nghe được vấn đề này, Hạ Triều cũng đoái hoài chuyện gì nữa, đều ngồi nghiêm chỉnh.

      “Bác sĩ nói hôm nay lấy báo cáo.” Thần sắc Phong Quang trầm xuống.

      Hôn nhân của và An Đồng, có thể nói thứ gì cũng hoàn mỹ, chỉ có một điều, là ba năm qua bụng đều có động tĩnh, rõ ràng có làm công tác bảo hộ gì, nhưng chính là mang thai, đầu tiên là An Đồng làm kiểm tra, thân thể có vấn đề, sau đó đến làm kiểm tra, tâm tình của hiện tại cần nói cũng biết có bao nhiêu ổn.

      “Phong Quang, cần nghĩ chuyện đâu.” An Đồng sờ sờ đầu , “Tâm tình tốt mới có thể ăn nhiều một chút, em gần đây lại gầy rồi.”

      “Dạ…” liếc mắt nhìn , biết ngầm nói bình ổn cảm xúc lại.

      Về chuyện đứa nhỏ An Đồng thèm để ý, Vương Từ thế nên càng khó mà nói cái gì.

      Ăn cơm trưa, An Đồng và Phong Quang cùng một chuyến đến bệnh viện, cho Phong Quang làm kiểm tra là học tỷ của An Đồng, ấy gọi Phù Nhan, là một vị bác sĩ có trách nhiệm.

      An, báo cáo kiểm tra của nói lên trừ bỏ tử cung có vách ngăn nghiêng chệch ra ngoài, cũng còn vấn đề khác, nhưng cái này cũng là nguyên nhân gây khó thụ thai.” (Editor: tử cung có vách ngăn là một dạng dị tật tử cung, khó thụ thai, nếu thụ thai được cũng gây lệch thai, gây sẩy thai đến 65%. Loại dị tật này thật ra là khó thụ thai chứ phải thể, chỉ là nguy cơ sẩy thai cao thôi, và có thể phẫu thuật bỏ vách ngăn trước khi thụ thai được, thì sau thụ thai cũng có thể sinh mổ. Nhưng mà với truyện này thì điều này cũng quan trọng lắm.)

      Phong Quang cầm báo cáo, dám ngẩng đầu nhìn An Đồng, tuy đã sớm chuẩn bị tinh thần là cơ thể mình có vấn đề, nhưng thực đến lúc này, khổ sở chỉ là chuyện thứ yếu, thấy thẹn với chồng mình mới là chuyện chính.

      An Đồng nhìn Phù Nhan.

      Phù Nhan nhanh chóng ho một tiếng, “Mọi người nói chuyện một chút , tôi ra ngoài trước.”

      Rõ ràng đây là văn phòng của bác sĩ…

      Người vừa ra ngoài, An Đồng liền kéo Phong Quang vào lòng mình, mềm dịu hỏi: “ vui?”

      “Dạ…” thanh rầu rĩ, “Em thể sinh con, có phải cần em nữa ?”

      vừa nghe khóc nức nở đã chịu nổi, một bàn tay nâng lên cằm , quả nhiên khóe mắt đều lộ nước mắt, cúi đầu hôn , “ nghĩ, chưa từng có nói qua cái gì, em so với những người khác đều quan trọng hơn.”

      “Nhưng mà, đây là con của…”

      “Hưm…” Ngón trỏ An Đồng đặt lên môi , “ thế giới này ngoại trừ em ra, những người khác đối với mà nói, đều chỉ là người ngoài.”

      ́ chấp đem đứa nhỏ sẽ mang dòng máu của nhưng lại tồn tại kia biến thành người ngoài, trong lòng Phong Quang đột nhiên sinh ra một loại cảm giác kỳ lạ, “An Đồng, thích trẻ con à?”

      phải thích, chỉ là thấy quan trọng, chiều một mình em đã muốn mất hết mọi thời gian và sức lực của mình rồi, cho nên, có em là đã đủ.”

      Phong Quang đem cái này coi như tri kỷ an ủi, chui đầu vào ngực , “Nếu… nếu muốn em nữa, em cũng sẽ trách …”

      “Thật đúng là bé ngốc, làm sao có thể cần em chứ?” hôn ̉nh đầu , hết sức dịu dàng tình cảm.

      Loại thâm tình cực kỳ này lại trong lơ đãng toát ra một tia biến hóa kỳ lạ, nhưng mà Phong Quang lại nhìn thấy được.

      Chương 112
      Edit: Nhi Huỳnh

      Vào một ngày chủ nhật, nhà họ An đón một vị khách, An Đồng đến công ty vì thế chỉ có Phong Quang một mình tiếp khách, đây là một người khiến cho Phong Quang đau đầu, An Văn, mẹ của Mục Thiên Trạch, dì của An Đồng.

      Sau khi tốt nghiệp đại học, Mục Thiên Trạch liền náo loạn với Phương Nhã Nhã đòi kết hôn, nhưng mà môn đăng hộ đối, nhà họ Mục cũng đồng ý, ông nội Mục một mặt chặt đứt nguồn cung cấp kinh tế cho Mục Thiên Trạch, một mặt cho phép bất kỳ ai cho Mục Thiên Trạch tiền tài, điều này làm cho An Văn đau lòng cho con mình mà tâm tan nát, bà vốn cũng trách cứ con trai vì sao lại giải trừ hôn ước với con gái nhà họ Hạ, hiện tại xem ra, đổi lại thật sự là giải trừ mới tốt.

      Trà Phong Quang bưng lên An Văn cũng uống một ngụm, bà thẳng vào vấn đề nói: “Nghe nói cháu vài ngày trước bệnh viện kiểm tra thân thể, bác sĩ nói thế nào?”

      “Hoàn hảo.” Phong Quang trả lời ba phải cái nào cũng được.

      Thì phải là làm sao rồi.

      An Văn phun ra một hơi, tận lực trưng ra tư thái là một trưởng bối hòa ái, “Phong Quang à, cháu cũng biết, mẹ của An Đồng đã mất tích năm năm, tuy là mất tích, nhưng dì đã còn ôm hy vọng chị ấy còn sống, cho nên, dì hiện là trưởng bối duy nhất của An Đồng, vậy cháu cũng đừng trách lời nói của dì có chút khó nghe.”

      Nếu ngại tôi khó nghe thì bà còn nói làm gì?

      Dù sao cũng là trưởng bối của An Đồng, một câu này Phong Quang nghẹn trong lòng nói ra.

      “Chúng ta đều là phụ nữ, gả cho người rồi liền chỉ có bốn chữ “tương phu giáo tử” (giúp chồng dạy con), phu này là chỉ trượng phu, tử này, tự nhiên là nói con cái, tuy rằng nói chức trách phụ nữ là nối dõi tông đường như vậy phù hợp với tư tưởng nữ quyền thời đại mới bây giờ, nhưng có đôi khi, lời lão tổ tông truyền xuống cũng phải có đạo lý, con thấy có đúng ?”

      A, nói có sách, mách có chứng, còn phải bóng gió nói thể sinh con sao, cho dù thể sinh thì sao? An Đồng còn có ý kiến, bà còn được tính là mẹ chồng thì có quyền gì mà nhúng tay vào?

      Phong Quang cười ha ha, “Lão tổ tông phải còn nói nữ nhân phải tam tòng tứ đức sao? Cho nên, An Đồng nghĩ như thế nào cháu đều nghe vậy, bà Mục à, dì hẳn nên hỏi An Đồng thấy đúng thì hơn.”

      Nụ cười hòa ái hiền lành của An Văn cứng ngắc một chút, đợi bà bẻ cong lời nói Phong Quang có hiểu lễ phép hay , An Đồng đã từ bên ngoài trở về.

      nhìn thấy An Văn thì cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng rất nhanh cười nói: “Dì, dì đến đây sao lại nói cho cháu biết?”

      Kỳ thực Phong Quang thật sự ngoài ý muốn, An Đồng phải nói tới năm giờ chiều mới có thể về nhà sao? Thế nào bây giờ đã về rồi?

      “Dì chỉ… bỗng nhiên nghĩ muốn qua xem.” An Văn miễn cưởng cười hiền lành, “Thuận tiện, đến quan tâm thăm hỏi thân thể Phong Quang.”

      “Vậy sao?” An Đồng đến bên người Phong Quang, bị véo một cái.

      Tức giận bất bình trong mắt để lộ ra một tin tức: Bà ấy mới phải đến quan tâm em đâu, bà ấy là tới tìm em khi dễ.

      An Đồng nắm tay , làm cho an tâm một chút cần nóng nảy, mỉm cười, “Phong Quang thân thể rất tốt, dì cần lo lắng, ngược lại là con…”

      Lời của nói xong, An Văn khẩn trương nói: “Con làm sao?”

      Ngay cả Phong Quang cũng khẩn trương nhìn .

      “Dì cũng biết, cơ thể của con vẫn luôn tốt, có thể hoàn toàn thoát khỏi xe lăn mà đứng lên cũng là chuyện năm kia thôi, nhưng mà mặc dù có chuyển biến tốt, chung quy trụ ̣t vẫn kém.” Ánh mắt xin lỗi của An Đồng đặt người Phong Quang, “Có chút chuyện, thật sự thiếu vợ rất nhiều.”

      An Văn nếu còn rõ thì bà là người ngu rồi, cẩn thận ngẫm lại trạng huống của thân thể An Đồng trước đây, nếu vấn đề là ở người , việc đó xác thật sẽ có lực thuyết phục khiến người ta thể nghi ngờ, xem , An Văn mất lập trường, cũng biết nên lấy loại ánh mắt nào mà nhìn Phong Quang, chỉ xả lại vài câu nghĩ đóng cửa nói chuyện liền vội vã tạm biệt rời .

      Đợi An Văn rồi, Phong Quang bắt lấy tay An Đồng, chất vấn nói: “ sao lại muốn nói như vậy?”

      “Như vậy có thể làm một mẻ, khỏe cả đời, bà ấy về sao bao giờ đến gây sự với em nữa.”

      “Nhưng mà sai là ở em…”

      “Em muốn bồi thường …” An Đồng hôn nhẹ lên khóe môi , thấp giọng dụ dỗ: “Chúng ta có thể trở về phòng ngủ.”

      Phong Quang: “…”

      Mặt trời lặng trăng lên, ánh sao chói sáng.

      An Đồng vì gái nhỏ mệt ngủ giường đắp chăn cho tốt, tinh thần thỏa mãn lại hôn lên nửa mặt nghiêng qua của mới đến ban công gọi một cuộc điện thoại.

      “An Đồng, cậu là đồ biến thái.” Điện thoại vừa thông, bên kia Phù Nhan gầm rú.

      “Học tỷ, sao vậy?”

      “Đừng gọi tôi học tỷ! Cậu biết rõ ràng tôi là một bác sĩ có đạo đức có trách nhiệm, nhưng cậu lại bức tôi làm ra việc sửa chữa chẩn đoán báo cáo, Hạ Phong Quang thân thể rất khỏe mạnh, cậu mới có vấn đề, là chính cậu làm giải phẫu buộc garô, cậu muốn tôi lừa ấy là có mục ́ch gì?”

      “Tôi nói có, chị tin sao?”

      “Đương nhiên tin!” Phù Nhan đoán, “Chẳng lẽ cậu là muốn cho ấy sinh ra tâm lý áy náy, chủ động đề xuất ly hôn với cậu?”

      Vừa nói ra phán đoán này Phù Nhan kỳ thực cũng tự phủ ̣nh, An Đồng nuông chiều Phong Quang như thế nào ai cũng nhìn ra được.

      Con ngươi đen của An Đồng phản chiếu ánh trăng sáng tỏ, “Tôi bất quá là muốn làm cho Phong Quang cần lại nhớ thương chuyện có con mà thôi.”

      “Vậy cậu cũng có thể nói bản thân cậu có vấn đề.”

      được, nếu ấy ghét bỏ tôi, muốn bỏ tôi thì làm sao bây giờ?” Nếu vậy, sẽ nhịn được đem nhốt vào lồng.

      Bên kia Phù Nhan trầm mặc hồi lâu, “Chỉ vì lý do này?”

      “Cái này lý do còn chưa đủ lớn sao?”

      “… Tôi phải hiểu lắm cấu tạo não của cậu, tại sao cậu có ảo tưởng cậu thể có con?”

      “Đứa nhỏ…” An Đồng trầm ngâm trong chốc lát, nghi ngờ nói: “Con cái sẽ khiến Phong Quang đem tình phân ra, tôi tại sao lại muốn có con?”

      Đúng vậy, Phong Quang chỉ có , lực chú ý của , tình của đều đặt ở một người, vì sao lại muốn có một đứa con đến cướp Phong Quang có thể hoàn toàn thuộc về đây?

      Phù Nhan bỗng nhiên trầm trọng nói: “An Đồng… cậu cần trị liệu tâm lý.”

      vốn vì đạo đức nghề nghiệp, qua được lương tâm chính mình mà lo lắn cậu ta có phải sẽ làm gì Hạ Phong Quang, nhưng hiện tại xác ̣nh, đây hoàn toàn là do dục vọng độc chiếm của An Đồng quấy phá, mà phần dục vọng này của cậu ta đã còn bình thường nữa.

      “Cảm ơn đề nghị của chị, bất quá Phong Quang nói tôi rất tốt, tôi nghĩ tôi cũng cần trị liệu tâm lý.” Ánh mắt An Đồng xuyên thấu qua cửa thủy tinh, thủy chung rời mắt khỏi thân ảnh giường, ánh trăng ôn nhu ở trong mắt , cả người đắm chìm trong ánh trăng giống như một vị tiên nhân, thanh của thật sự dịu dàng, nhưng lại có thể làm cho sau lưng người khác cảm thấy lạnh cả người, “Phù Nhan, cần xen vào việc của người khác, tôi có thể làm cho chị ngồi đến vị trí viện trưởng, cũng có thể đem chị kéo xuống từ vị trí đó.”

      “… Tôi hiểu.”

      Người nằm giường giật giật, An Đồng treo điện thoại, trở về bên giường, vừa nằm lên giường liền tự nhiên mà lui vào lòng , ánh mắt mơ mơ màng màng mở ra một khe hở, “ đâu vậy?”

      “Sợ em lạnh, đóng cửa sổ lại.”

      “Ừm…” đè lại tay móc dán vào trước ngực mình, bởi vì lâu trước đó có một hồi “kịch chiến”, còn chưa kịp mặc quần áo, nhưng lại cảm nhận được rục rịch, “Đừng có quậy nữa, em muốn ngủ…”

      phải ngủ với em sao?”

      “Em nói là… đơn thuần ngủ.”

      ngủ em, lúc đó chẳng phải đơn thuần ngủ sao?”

      Phong Quang xem như lấy lại tinh thần, “An Đồng, đừng có mà quá đáng nha.”

      “Được rồi.” An Đồng thỏa hiệp, hôn lên môi , một cái hôn lửa nóng đến, đây là nụ hôn trước khi ngủ bởi vì nói: “Ngủ ngon.”

      quay lưng lại nằm, thật sự còn nhúc nhích.

      “An Đồng…” Phong Quang lấy ngón tay chọc chọc lưng , phản ứng, cam lòng lại duỗi chân đạp một chút, “An Đồng?”

      như trước rên một tiếng.

      Phong Quang cắn răng, châm hỏa người người ta, liền ngủ như vậy? ngồi xuống, ghé vào người , “An Đồng, An Đồng, An Đồng!”

      An Đồng học bộ dạng vừa mới tỉnh ngủ mở một nửa mắt, “Sao vậy?”

      “Em muốn!” nâng mặt , bất chấp tất cả gặm xuống.

      An Đồng hưởng thụ một hồi, khóe miệng mang theo ý cười đạt được ý đồ, xoay người một cái đem đặt dưới thân.

      Thế giới thứ tư hoàn
      --------------------------------------
      Editor: Thế giới tiếp theo là: Tiến công chiếm đóng Hacker.
      Thế giới thứ năm sẽ kết thúc ở chương 176.:031:
      Cứ mỗi lần hoàn một thế giới là lại thấy sông rộng đường dài, đời kiếp nào tác giả đại thần mới chịu end truyện cho nhờ, tới chương 1234 rồi còn chưa chịu xong:062:
      Mà cứ nhìn chị Phong Quang làm thì ít, xài thì nhiều, thế giới nào cũng phá của như này thì tới tận thế giới 30 chắc cũng chưa đủ điểm. Nãy đọc sơ thế giới 22 chỉ mém nữa tiêu 50 điểm để cứu một nhân vật mà vã mồ hôi hột :025:
      Mình bị mấy vụ làm pic hành cho ra bã luôn, mình đã làm pic ở vài chương cũ vì bên cop chúng cop chậm hơn mình edit, nên cop tới đâu, pic tới đó :040:
      Cám ơn mọi người dã theo dõi ủng hộ mình nhé. mọi người :060:
      Last edited: 27/8/17
      Lam Kỳ Kỳ, doccomuu, Ly Vũ34 others thích bài này.

    5. Huyen823

      Huyen823 New Member

      Bài viết:
      9
      Được thích:
      10
      Hay nàng làm fic mấy chương đầu rồi mấy chương cuối , vài chương giữa của 1 thế giới . Giữa truyện chèm thêm link nhưng k màu ( cungquanghang...) cho cno k cop được ý
      Nhi Huỳnh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :