1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Edit] Kế Thê - Hồ Thiên Bát Nguyệt

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. BộYếnTử

      BộYếnTử Member

      Bài viết:
      37
      Được thích:
      31
      Chương 33: Bữa ăn
      Edit: Bộ Yến Tử

      Hai người dần dần xa, nữ tử bán thân chôn cha kia, cùng đám chủ tử nửa đường giết ra cũng còn ở đó.

      Thường Nhuận Chi quay đầu nhìn thoáng qua, khỏi hỏi Lưu Đồng:


      "Đều cứu người cứu tới cùng, vị công tử kia nhìn qua cũng giống như người trượng nghĩa, tiểu nương theo , tương lai nhất định có thể sống tốt, tại sao huynh ngăn cản nàng?"

      Lưu Đồng nhíu mi, lắc đầu:


      "Ta phải người nào cũng đều cứu."

      thở dài:


      "Xem tướng mạo nương kia, có chút huyết thống Tây Vực, cho nên ta mới ra tay cứu giúp. Ta cho nàng năm lượng bạc, cũng đủ cho nàng an táng phụ thân nàng, rồi sau đó vượt qua đoạn thời gian gian nan này. Nhưng mà, nàng muốn nhất lao vĩnh dật, theo ta lo ăn uống, ta cũng là thể giúp."

      Dừng chút, Lưu Đồng :


      "Đến khi có người chịu ra càng nhiều tiền, để nàng theo, nàng nguyện ý , chính là lựa chọn của nàng. Ta và nàng nhận thức, quản xong nhiều chuyện như thế, càng thể bởi vậy mà cùng vị công tử kia tranh chấp."

      Thường Nhuận Chi cười cười:


      "Nếu là nàng biết thân phận của huynh, sợ là hối hận."

      "Vậy cũng là chuyện của nàng."

      Hai người vài câu, liền đem việc này dứt bỏ.

      Thường Nhuận Chi suy nghĩ chút, dừng lại bước chân, :


      "Tướng mời bằng ngẫu ngộ, hôm nay ta mời Cửu công tử Túy Tiên lâu dùng cơm, trước hết là cảm kích Cửu công tử đưa dược liệu tới."

      Lưu Đồng bởi vì nhìn thấy Thường Nhuận Chi tâm liền thể bình tĩnh, nhất thời càng thêm kích động, mặt cũng hơi hơi đỏ.

      "... Cung kính bằng tuân mệnh."

      Hai người kết bạn Túy Tiên lâu, Thường Nhuận Chi muốn sương phòng, gọi sáu bảy món ăn.

      "Phê dược kia, tam nương uống có hợp ?"


      Lưu Đồng cười hỏi.

      Thường Nhuận Chi mặt mày ủ rũ, :


      "Thuốc đắng dã tật, dược liệu đưa vào miệng nào thích thú đâu? Nhưng mà dược hiệu tệ."

      Lưu Đồng nhân tiện :


      "Ta từ uống ít dược, nhưng mà biết, nếu muốn uống dược khổ, cần uống từng ngụm, cứ bóp mũi đem dược rót vào cổ họng, rồi sau đó lập tức cho vào miệng mấy thứ đồ ngọt. Như vậy, nguyên bản nếu có cay đắng, cũng có cảm giác được."

      Thường Nhuận Chi kéo khóe miệng, biết có nên an ủi .

      "... Ta coi bây giờ, công tử giống người hàng năm uống dược."


      Thường Nhuận Chi tiếp tục :


      "Có thể thấy được thân thể công tử kém, cho ta những dược liệu này đều vô cùng tốt."

      Lưu Đồng khẽ mỉm cười, nhàng gật đầu:


      "Nếu như nương còn cần, tùy thời có thể để người đến trong phủ ta lấy. Bên gì đó ta thể cam đoan có, nhưng dược liệu là nhất định có."

      Thường Nhuận Chi cười gật đầu.

      Tiểu nhị dâng lên hạnh nhân phật thủ và bánh như ý, Thường Nhuận Chi cùng Lưu Đồng phẩm trà, trà đạo.

      Lục tục, đồ ăn được đưa lên.

      Cung bảo thỏ hoang, nãi nước cá phiến, hoa chân vịt ba món ăn mặn, yêm nước giới da, đài sen đậu phụ hai loại thức ăn chay, cùng với mỗi người ly Long Tỉnh Trúc Tôn.

      Đồ ăn phân lượng cũng nhiều, hơn nữa còn có điểm tâm, cũng đủ cho hai người bọn họ dùng.

      Nguyên tắc của Thường Nhuận Chi đó là muốn ăn ngon, nhưng cũng thể lãng phí.

      "Công tử, mời."


      Thường Nhuận Chi lễ phép mời, bắt đầu cầm đũa.

      Lưu Đồng cũng biết nghe lời, bắt đầu dùng cơm.

      Tuy rằng chỉ có hai người bọn họ, nhưng ăn cơm cũng cảm thấy xấu hổ.

      Bọn họ đều tự mình chia thức ăn, lúc rảnh rỗi có thể tán gẫu.

      "Ta đây là lần thứ hai đến Túy Tiên lâu, trước đó đến lần chỉ ăn chút điểm tâm, cảm thấy tệ. Lần này, ăn đồ ăn Túy Tiên lâu, mùi vị còn muốn tốt hơn."


      Thường Nhuận Chi cười :


      "Nghe , đầu bếp Túy Tiên lâu là đồ đệ của ngự trù trong cung, tay nghề của đồ đệ tốt như vậy, biết đồ ăn ngự trù làm ra, lại là loại mĩ vị nào."

      Lưu Đồng vừa uống ngụm canh, xoa xoa miệng, cười :


      "Cái này còn phải đơn giản sao? Ngày khác ta để ngự trù làm đưa sang cho nương, khẩu vị nương cũng tốt như vậy chắc có gì khác biệt."

      "Hay là thôi ."


      Thường Nhuận Chi lắc đầu:


      "Nếu so với cái này ăn ngon hơn, sau này ta được ăn cái kia, vậy phải là giày vò à."

      Lưu Đồng giương khóe miệng, muốn lúc nào nàng muốn ăn đều có thể, lại cảm thấy lời này quá mức càn rỡ, lại ngậm miệng.

      Lúc cười cười, hai người liền đem nguyên bàn đồ ăn ăn sạch.

      Thường Nhuận Chi rất là thỏa mãn:


      "Mỗi lần nhìn chén bàn thừa chút đồ ăn nào, ta liền đặc biệt vui vẻ."

      "Vì sao?"


      Lưu Đồng uống nước tráng miệng, nghe vậy kỳ quái .

      Thường Nhuận Chi cười:


      "Bởi vì, có lãng phí lương thực đó. Ăn sạch, có thể thấy khẩu vị ta tốt, khẩu vị tốt, ăn cơm ngon, thân thể mới khỏe mạnh. Như vậy, tự mình bày tỏ xuống dưới, đương nhiên tâm tình sung sướng."

      Lần đầu tiên, Lưu Đồng nghe được cái dạng "Lý luận" này, có chút dở khóc dở cười.

      Tiểu nhị lên dọn dẹp bát đĩa, lại thay trà thơm, giọng lui xuống.

      Thường Nhuận Chi nâng trà thơm cũng uống, chỉ nhìn hương liệu nồng hậu trong ly trà.

      Lưu Đồng cười hỏi nàng:


      "Ở phủ Thái tử, quen chưa?"

      Thường Nhuận Chi dừng chút, bất đắc dĩ lắc đầu:


      "Quen quen, nhưng đó cũng là nơi làm cho người ta thoải mái. được thư thái."

      Lưu Đồng thân thiết :


      "Có chuyện gì khó xử sao?"

      Thường Nhuận Chi chần chờ lát, vẫn là với Lưu Đồng.

      Nàng có lập trường gì cùng Lưu Đồng chuyện khó xử của nàng hả?

      "Cũng có gì, ta còn có thể ứng phó. Tuổi của ta bây giờ, vậy, cũng làm nữ quan ở phủ Thái Tử lâu đâu, sống qua mấy ngày này là tốt rồi."

      Thường Nhuận Chi đem ly trà đặt xuống, suy nghĩ chút, vẫn là nhịn được, :


      "Ngày ấy, chuyện xảy ra ở trong cung..."

      Lông mày Lưu Đồng nhếch lên:


      "Yên tâm, ta chỉ với ngũ ca cùng ngũ tẩu, cho người bên cạnh biết."

      Thường Nhuận Chi trịnh trọng đứng dậy:


      "Đa tạ Cửu hoàng tử."

      "Đừng khách khí."


      Lưu Đồng vội vã đỡ nàng, mặt có chút xấu hổ:


      "Ngày ấy, cũng là do ta nhiều chuyện xen vào việc của người khác, tam nương oán ta là tốt rồi."

      "Như thế nào..."


      Thường Nhuận Chi cười cười:


      "Ta sau đó gặp được Uyển Bạch, nàng ít nhiều về huynh, lúc ấy nàng có chút hoảng thần, nếu phải Cửu hoàng tử quát lớn nàng, chỉ đường sáng cho nàng, nàng còn biết đần độn làm ra chuyện gì nữa. Cũng may có xảy ra chuyện gì."

      Lưu Đồng cười cười, lắc đầu :


      "Cũng là do trước đó nương an bài tốt, ta bất quá nhấc tay chi lao giúp chút. Tiểu cung nga kia, cũng phải là người ngu dốt, chẳng sợ có ta chỉ điểm, nàng cũng thể nháo gặp chuyện may."

      Thấy khiêm tốn như vậy, Thường Nhuận Chi khỏi cười cười:


      "Chúng ta, hay là cần thổi phồng lẫn nhau , lời tâng bốc mỗi ngày đều nghe, còn chán sao?"

      Lưu Đồng liền bật cười:


      " nương mỗi ngày đều nghe người khác tâng bốc?"

      Thường Nhuận Chi suy nghĩ lát, :


      " sai biệt lắm, dù sáng dù tối, luôn có người đến hiến ân cần... Đương nhiên, ta có thể tự mình hiểu lấy, bọn họ là hướng về phía Thái Tử phi, cũng phải là hướng về phía ta."

      "Vậy, lúc nương ứng phó những người này, phải chú ý đừng đắc tội họ."


      Lưu Đồng nghiêm mặt :


      "Nếu như đắc tội với những người này, bọn họ cho rằng nương là tiểu hài mặc, rất là khó chịu."

      "Ta hiểu ."

      Thường Nhuận Chi thở dài:


      "Tục ngữ , người ở giang hồ, thân bất do kỷ. Ta bất quá là muốn làm việc cho tốt, cũng thể nào được, phải dựng lên tinh thần ứng phó những người này."

      Lưu Đồng giật mình, nhịn được :


      "Sau này, nương phải làm đương gia chủ mẫu cho người ta, việc này là thể tránh được."

      Lời này vừa ra, cả Thường Nhuận Chi và Lưu Đồng đều ngây ngẩn.

      Trong ghế lô, khí nhất thời ngưng trệ, chỉ còn lại phía bên ngoài bình phong có tiếng huyên náo, giống như nơi này, cùng thế giới với ngoài kia.
      thuyt thích bài này.

    2. BộYếnTử

      BộYếnTử Member

      Bài viết:
      37
      Được thích:
      31
      Chương 34: Ân cần
      Edit: Bộ Yến Tử

      Ở trong lòng Thường Nhuận Chi, Lưu Đồng xuất , là nhân tuyển làm trượng phu tương lai của nàng do lão thái thái chọn.

      Cho nên, nàng đối với Lưu Đồng cùng đối với những người khác, từ đầu nhất định là giống nhau.

      Rồi sau đó, chờ khi nàng nhìn thấy Lưu Đồng, nàng mang theo phê phán và xem kỹ ánh mắt khi tiếp xúc với .

      Đầu tiên nàng cảm thấy, nam nhân này rất chân thực nhiệt tình.

      Rồi sau hôm nay, nàng lại phát nam nhân này mặc dù nguyện ý trợ giúp người, nhưng cũng cực có chừng mực.

      Người như vậy, khả năng có đại tác phẩm, lại cũng thể sa sút bụi bậm.

      tóm lại, đây là người bình thường hay bất bình vì người.

      Tự bản thân Thường Nhuận Chi đưa ra kết luận như vậy, thái độ đối với Lưu Đồng liền muốn gần ít.

      Đương nhiên, nàng có khả năng đem Lưu Đồng trở thành trượng phu tương lai, dù sao chuyện này vẫn chưa có gì. Nhưng mà, nàng có thể xem Lưu Đồng là bằng hữu.

      Cho nên, khi Lưu Đồng tương lai nàng cũng có thể làm đương gia chủ mẫu, nàng nhịn được ngây người.

      Nhưng mà vì sao Lưu Đồng cũng ngây người?

      Thường Nhuận Chi có chút nghi hoặc, khỏi nhìn phía Lưu Đồng.

      Sau khi nhìn thấy mặt , thấy mặt nhanh chóng biếm hồng.

      "Ho ho..."

      Lưu Đồng tay nắm thành quyền ho khan hai tiếng, lấy chuyện này che giấu xấu hổ, nhưng tự chủ được tránh né đánh giá của Thường Nhuận Chi.

      Thường Nhuận Chi càng nghĩ, trong lòng bắt đầu hoài nghi Lưu Đồng có phải hay biết tính toán của lão thái thái.

      Dù sao, lão thái thái có để đại tỷ đánh tiếng, chừng Lưu Đồng nghe ra được cái gì?

      Bằng , vì cái gì khi đối mặt với nàng, ... Thẹn thùng?

      Là thẹn thùng ?

      Thường Nhuận Chi nghĩ vậy, mặt cũng có chút nhịn được.

      Nàng đẩy đẩy ly trà :


      "Cửu hoàng tử, yết hầu thoải mái sao? Uống chút trà nhuận nhuận cổ họng ."

      "Ừm, nhuận nhuận, nhuận nhuận..."


      Lưu Đồng che giấu bưng trà, rồi sau đó hình như bỗng nhiên nhớ tới cái gì, mạnh mẽ sặc sụa ho tiếng.

      để người hầu mã thượng lên giúp vỗ lưng.

      Thường gia tam nương khuê danh Thường Nhuận Chi, Lưu Đồng cũng biết.

      tiếng "Nhuận Nhuận" này... , giống như gọi nàng á.

      Sao làm ngượng ngùng?

      Thường Nhuận Chi chân tướng, chớp chớp mắt, chờ ở bên.

      Nghe đồn, Cửu hoàng tử thân thể khiếm giai, là cái ma ốm, nhưng mà Thường Nhuận Chi tin.

      Nhưng mà, hôm nay nhìn uống ngụm trà cũng bị sặc, lại có chút chần chờ —— chẳng lẽ thân thể Cửu hoàng tử có vấn đề?

      Chờ Lưu Đồng bình phục hô hấp, sắc mặt cũng trở nên bình thường, Thường Nhuận Chi mới nhàng thở ra: "Cửu hoàng tử có sao ?"

      Lưu Đồng nhàng vuốt cằm, ngượng ngùng :


      "Thất lễ."

      "Cửu hoàng tử có việc gì tốt rồi..."


      Thường Nhuận Chi vẫy vẫy tay, :


      "Kỳ thực loại đồ như trà thơm này, xa xa uống có tốt như trà xanh. Trong trà thơm, dù sao cũng thả vào hương liệu, đối với yết hầu luôn có chút kích thích. Cửu hoàng tử có thể thử uống trà xanh."

      "Trà xanh?"


      Lưu Đồng nghi hoặc :


      "Trà xanh là như thế nào? Là loại trà thêm hương liệu à?"

      "Chính là hái lá trà nha tử xuống, sau khi dùng lửa sao, rồi sau đó lại dùng nước sôi phao lên. Như vậy, trà uống lên cũng chỉ có hương vị thơm ngát nguyên bản của nó, có thể ngưng thần tĩnh khí. Mặc dù, mùi vị so với trà thơm nhạt nhẽo hơn rất nhiều, nhưng ta lại thích mùi vị như vậy hơn."

      Thường Nhuận Chi uống quen loại trà thơm thịnh hành nơi này, thậm chí rất nhiều hương phẩm nàng đều thích. Cho nên trong ngày thường dùng để uống, đều để người ta sao lá trà rồi phao nước uống. Thái tử phi còn từng nàng uống thứ tốt.

      Lưu Đồng nghe nàng vậy, giống như cũng cảm nhận được cái mùi nhàng này, khỏi :


      " nương thử xem nơi nào bán trà xanh? Ta cũng muốn mua chút nếm thử."

      Thường Nhuận Chi :


      "Ta cố ý để người ta sao lá trà xanh thành bao , tại còn thừa lại chút ở phủ Thái tử. Nếu như Cửu hoàng tử muốn, ta để cho người ta đưa tới hai bao cho ngài."

      "Tốt."


      Trong lòng Lưu Đồng khẽ nhúc nhích, chút khách khí đáp ứng.

      Thường Nhuận Chi cười, :


      "Nếu uống cảm thấy mùi vị tệ, Cửu hoành tử cũng có thể cho người ta sao... Hồng trà, hắc trà, trà xanh, các lá trà bất đồng khác, dùng phương pháp bất đồng sao, dùng nước sôi phao ra mùi vị cũng có thể cảm thấy bất đồng."

      Lưu Đồng lại tiếp:


      "Ta nếu là uống cảm thấy tốt, vậy nương phải hướng dẫn ta cách sao trà rồi? Cũng đỡ cho ta phải để cho người ta làm mấy trình tự lòng vòng."

      Thường Nhuận Chi mạch, che miệng cười :


      "Vậy, đến lúc đó Cửu hoành tử cần phải chuẩn bị tốt bạc."

      " nương keo kiệt thế sao? Muốn bán?"


      Lưu Đồng bật cười:


      "Lúc tiền chui vào mắt rất thích nhỉ?"

      "Tiền kiếm bạch kiếm ma."


      Thường Nhuận Chi cười cười:


      "Đùa với ngài chút thôi, bất quá là chút lá trà, lúc nào muốn, Cửu hoành tử cứ phái người đến tiếng liền thành."

      Lưu Đồng rất là vừa lòng:



      "Ta đây liền khách khí. Tiền tỉnh bạch tỉnh, trong phủ ta rất nghèo."

      Thường Nhuận Chi kinh ngạc :


      "Đường đường là Hoàng tử, thế nhưng ở trước mặt thần hạ chi nữ khóc than?"

      Lưu Đồng bộ nghiêm trang :


      "Đây là lời ."

      Thường Nhuận Chi chỉ cho rằng giỡn, phụ họa :


      "Được rồi, ta đây liền cố mà làm, thay Cửu hoành tử tiết kiệm bút tiền này."

      Lưu Đồng cười cười, trong lòng có chút ảm đạm.

      đùa, là nghèo thực mà.

      Nếu là bất tận, hôm nay gặp được nữ tử bán thân chôn cha kia, cũng có keo kiệt chỉ cho năm lượng bạc.

      Nhà người bình thường làm tang , mua cái quan tài mỏng da cũng phải tốn ba bốn lượng bạc, càng đừng những phí dụng lễ nghi mai táng khác.

      Tiết kiệm chút, năm lượng bạc xong xuôi tang , thu tất cả tiền lễ của bằng hữu thân thích, cũng có thể để cho người ta sống tốt đoạn thời gian.

      Có thể càng nhiều, chỗ nào đủ?

      Hoàng tử nghèo hơn kém.

      Lưu Đồng nghĩ vậy, trong lòng lại khơi dậy những chuyện cũ chồng chất.

      Lúc nãy, cũng bởi vì tiếng gọi "Nhuận nhuận" kia, làm cho trong lòng gợn sóng, cũng dần dần bình tĩnh lại.

      Thường Nhuận Chi thấy sắc mặt được tốt, nhất thời cũng biết nên gì.

      Hai người trầm mặc lát, Thường Nhuận Chi mở miệng : "Cửu hoàng tử, ta ra phủ cũng lâu, cần phải trở về."

      Nàng đứng lên, cùng Lưu Đồng cáo biệt.

      Lưu Đồng cũng đứng lên, có chút thất lạc, có chút tự mình ảo não, lại vẫn là gật đầu : "Ta đây chờ trà xanh của nương."

      Thường Nhuận Chi đáp ứng tiếng, gọi tiểu nhị tính tiền.

      Tiểu nhị lại có người trả tiền rồi, rồi sau đó nhìn về phía tôi tớ bên người Cửu hoành tử.

      "Tam nương mời khách, ta đến đài thọ." Lưu Đồng cười .

      Thường Nhuận Chi cười khổ: " là ta mời khách, vậy còn để khách đài thọ?"

      "Vậy xem như tam nương nợ ta lần, lần sau đưa ta?" Lưu Đồng hơi nhíu mày.

      Thường Nhuận Chi khóe miệng câu: "Vốn nên là ta mời ngài, mời thành, đó là thiếu . Bây giờ biến thành ngài mời ta, lại là chuyện khác. Cộng lại... Nhưng là thiếu hai lần."

      "Vậy hai lần, ta còn buôn bán lời."

      Lưu Đồng sang sảng cười, đường tiễn Thường Nhuận Chi ra khỏi Túy Tiên lâu, nhìn nàng xa mới hoàn hồn.

      "Gia." Tôi tớ bên người có chút thịt đau : "Hôm nay ở Túy Tiên lâu tiêu phí hai mươi ba lượng bạc."

      Lưu Đồng thấp giọng, giận dữ : "Lần trước bất quá chỉ uống ly trà , cái đĩa điểm tâm, cũng bất quá hai lượng bạc... Túy Tiên lâu đồ ăn thực quý."

      Tôi tớ khỏi : "Gia, ngài đây là ở đối với Thường tam nương kia hiến ân cần sao?"

      "Hiến ân cần?" Lưu Đồng mím môi, nhớ tới lúc trước còn đối với Thường tam nương , để nàng cần đắc tội này hiến ân cần, nhất thời có chút dở khóc dở cười.
      thuyt thích bài này.

    3. BộYếnTử

      BộYếnTử Member

      Bài viết:
      37
      Được thích:
      31
      Chương 35: Bái kiến
      Edit: Bộ Yến Tử

      Thường Nhuận Chi đường thông suốt phóng khoáng trở về Hầu phủ, Diêu Hoàng và Ngụy Tử cũng là vẻ mặt đầy ý cười.

      Hôm nay, các nàng dạo vui vẻ, mua trở về rất nhiều đồ vật, tự nhiên cảm thấy mỹ mãn.

      Khi hồi phủ, người gác cổng thấy Thường Nhuận Chi, ánh mắt có chút lóe lóe.

      Thường Nhuận Chi cho Ngụy Tử ánh mắt, trước mang theo Diêu Hoàng trở về, chuẩn bị lựa chọn chút tiểu lễ vật đưa cho lão thái thái và mọi người.

      Chọn xong đồ vật, Ngụy Tử bước nhanh trở về, thái dương còn có chút mồ hôi, biểu cảm mặt vừa có chút bất mãn lại vừa có chút đắc ý.

      " xảy ra chuyện gì?"

      Thường Nhuận Chi cười :


      "Nghe được cái tin tức gì sao?"

      Ngụy Tử vội vã :


      " nương, hôm nay Phương đại nhân kia đến."

      Động tác tay Thường Nhuận Chi ngừng chút, có chút ngoài ý muốn.

      "Phương Sóc Chương?"

      "Đúng, chính là ."


      Ngụy Tử xuy tiếng:


      "Mang theo lễ vật đến, là đến bái kiến Hầu gia, còn chuẩn bị chút lễ vật cho nương."

      Diêu Hoàng nhíu mày :


      " nương hòa ly với , chẳng lẽ hối hận rồi?"

      "Ở phủ Thái tử, liền quấn quít lấy nương, ai nhìn ra được?"


      Ngụy Tử xích tiếng:


      " nương mới lười quan tâm ."

      Mặc dù Thường Nhuận Chi theo chỗ Thái Tử phi nghe được, Phương Sóc Chương đến đây bái kiến, nhưng nàng cũng để ở trong lòng.

      Bây giờ, Phương Sóc Chương thực đến, tuy rằng nàng có chút ngoài ý muốn, nhưng mà cũng có kinh hoảng.

      Thường Nhuận Chi cười :


      " có vào được?"

      Ngụy Tử sửng sốt, vội hỏi:


      " nương, làm sao người biết?"

      "Xem bộ dáng kia của ngươi biết."


      Thường Nhuận Chi cười lắc đầu:


      "Biết đến, ngươi lại lộ ra biểu tình tức giận bất bình, hiển nhiên thể vào được. Bằng , từ lúc ngươi vừa sải bước tới cửa tiểu viện ồn ào."

      Ngụy Tử hắc hắc nở nụ cười, Diêu Hoàng cũng "Phốc xuy" bật cười ra tiếng.

      Thường Nhuận Chi hỏi:


      "Người gác cổng phóng tiến vào, tìm cái lý do gì đuổi ?"

      "Phương đại nhân tốt xấu gì trước đó cũng là gia, người gác cổng cũng dám cự tuyệt ngoài cửa, cũng chỉ có thể để chờ, rồi sau đó thông báo."


      mặt Ngụy Tử lộ ra biểu cảm hết giận:


      " là đến bái kiến Hầu gia, tự nhiên là hỏi Hầu gia có muốn gặp hay . nương, người đoán kết quả như thế nào?"

      Thường Nhuận Chi buồn cười, :


      "Chạy nhanh , còn bán cái nút thắt gì."

      Ngụy Tử chỉ có thể :


      "Người gác cổng trở về , Hầu gia ở trong phủ. Lúc Phương đại nhân , sắc mặt rất khó coi."

      Diêu Hoàng :


      "Người gác cổng , muốn đến hỏi Hầu gia có muốn gặp Phương đại nhân hay , vậy hiển nhiên Hầu gia ở trong phủ. Có thể, người gác cổng ra Hầu gia ở trong phủ... Lấy cái cớ này, rất ràng là cho Phương đại nhân biết, Hầu gia muốn gặp . Sắc mặt Phương đại nhân tự nhiên rất khó coi."

      Thường Nhuận Chi cười cười, căn bản đem chuyện Phương Sóc Chương đến Hầu phủ để ở trong lòng.

      Ngày thứ hai thỉnh an tiểu Hàn thị, tiểu Hàn thị cẩn thận đánh giá nàng phen, hỏi nàng:


      "Chuyện Phương đại nhân đến phủ, con nghe rồi?"

      "Hồi mẫu thân, có nghe ."

      "Con nghĩ như thế nào?"

      "... có nghĩ gì hết."


      Thường Nhuận Chi bình thản trả lời.

      "Nếu như , biết sai rồi?"


      Tiểu Hàn thị bưng trà, giọng hỏi nàng.

      Trong mắt Thường Nhuận Chi tia dao động cũng có:


      " biết sai, cùng ta quan hệ."

      "Vậy nếu như tâm nghĩ muốn cùng con gương vỡ lại lành sao? Con đừng lo lắng ý nghĩ của lão thái thái và ta, cứ làm theo suy nghĩ của mình, nếu biết sai, lại muốn cưới con làm thê, con có bằng lòng hay ?"


      Ngay sau đó, Tiểu Hàn thị lại hỏi.

      Thường Nhuận Chi có chút kỳ quái.

      Từ lúc nàng đưa ra đề nghị hòa ly, tiểu Hàn thị này là đích mẫu lại liên tục duy trì theo ý của nàng, hết thảy hậu quả cũng đều giúp nàng tính toán tốt lắm.

      Dựa theo tính tình tiểu Hàn thị, có khả năng Phương Sóc Chương đến chuyến, bà liền thay đổi chủ ý?

      Nàng khỏi nhìn về phía tiểu Hàn thị:


      "Mẫu thân vì sao phải hỏi như vậy? Ta hòa ly với , có khả năng lại muốn tiếp tục lương duyên với , lúc trước khi cầu mẫu thân thay ta làm chủ, hạ quyết tâm, sau này cùng bất quá là người lạ. Huống chi, ta cũng phải người bị người ta coi thường như vậy. Khi đối với ta tốt, ta chịu đựng, đối với ta tốt, ta chẳng lẽ còn muốn đem ân đức này cảm động đến rơi nước mắt?"

      Lúc này Tiểu Hàn thị mới vừa lòng gật đầu, đắc ý chăm chú nhìn về sau, :


      "Hầu gia, ngài có nghe thấy Nhuận Chi ?"

      Rèm bị vén lên, An Viễn hầu Thường Cảnh Sơn được tự nhiên thong thả bước ra, khi nhìn thấy Thường Nhuận Chi còn có chút xấu hổ, giả vờ ho tiếng.

      "Ngài có thể nhìn thấy, phải ta và lão thái thái để ý tới ý nguyện của Nhuận Chi mà cho nàng tự mình làm chủ. Nhuận Chi đối với Phương Sóc Chương kia chết tâm, ngài nhưng cũng đừng nghĩ muốn để hai người bọn họ gương vỡ lại lành mà có thể đoàn tụ."

      Tiểu Hàn thị khinh miệt hừ tiếng:


      " mang theo lễ vật đến bái kiến ngài, ngài liền muốn gặp ? muốn đem nữ nhi của ngài lấy về nhà, ngài để cho lấy về nhà hả? Phủ An Viễn Hầu chúng ta, từ khi nào trở thành địa phương Phương gia muốn đến là đến, muốn ?"

      Thường Cảnh Sơn nhấp hé miệng, khỏi phản bác câu:


      "Này là... Ta nghĩ, phải phu thê nguyên phối vẫn là tốt nhất sao?"

      "Vậy cũng phải xem người."


      Bởi vì có lời lúc nãy của Thường Nhuận Chi, tiểu Hàn thị phóng thoại cũng chút khách khí:


      "Ta hôm nay liền đem thái độ bày ra nơi này, Phương Sóc Chương kia, ta muốn làm con rể của ta."

      Thường Cảnh Sơn hé răng.

      Tiểu Hàn thị chiếm được thượng phong, tiếp tục :


      "Chính ngài ngẫm lại , thời gian Nhuận Chi gả Phương gia hai năm, trong thời gian hai năm này, Phương Sóc Chương kia đến bái kiến nhạc phụ như ngài được mấy lần? Ngày lễ, ngày tết tới mấy lần? Đừng người khác đến đây , nên tùy lễ, để cho người ta đưa qua mấy lần lễ vật hả?"

      "Mỗi lần ngài , đều ra từ tiểu hộ, cái gì mà lễ nghi phiền phức cần so đo... Mà ta, thấy cũng là đệ tử thế gia, phong lưu tiêu sái, học thức tràn đầy, địa phương như phủ Thái Tử được tặng lễ cũng chịu khó. đến cùng, chính là để nhạc phụ như ngài vào trong mắt."

      "Nếu như nghĩ ngài là nhạc phụ của , chuyện lúc trước, trắng ra, cũng đối xử như vậy với Nhuận Chi. Ngài xem con rể này của ngài , ngẫm lại ngài có hai đứa con rể đó."

      "Thụy vương đừng , thân phận bày ra ở đàng kia, nhưng Mộc Chi có cái đau đầu nhức óc gì, đều quan tâm được, lúc trong phủ chúng ta xảy ra chuyện gì, cũng cố hỏi, có cái gì phiền toái, cũng giúp đỡ giải quyết; Thấm Chi nhà nàng thừa học, mặc dù ở Hàng Châu làm quan, cách chúng ta xa, có thể mỗi khi thời tiết, đưa gì đó cũng ít, xa , lúc ấy mừng năm mới, theo lão thái thái đến tiểu tứ, trong phủ tất cả mọi người đều có quà tặng thích hợp trong ngày lễ, đó mới là đem người trong phủ chúng ta để ở trong lòng, chu đáo."

      "Nhìn lại Phương Sóc Chương kia..."

      Tiểu Hàn thị lải nhải, Thường Cảnh Sơn ở bên cúi đầu.

      Thường Nhuận Chi thấy bộ dáng Thường Cảnh Sơn như vậy, hình như là có chút giận, vội xem xét tình hình cũng lựa lời ra tiếng đánh gãy lời tiểu Hàn thị:


      "Mẫu thân, nên đến chỗ lão thái thái thôi? Phụ thân hôm nay chắc có chuyện muốn làm, có thể đừng chậm trễ chính ."

      Lúc này, Tiểu Hàn thị mới nhận thấy được ổn, phẫn nộ ngậm miệng, tốt xấu hai câu mềm mỏng, rồi mới đem Thường Cảnh Sơn đưa ra cửa.
      thuyt thích bài này.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :