1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ô Hô! Gian Thần Lộng Quyền - Cá Thích Leo Cây

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Dung Nguyễn 1995

      Dung Nguyễn 1995 Active Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      227
      Quá là ủng hộ b luôn ý chứ

    2. Neavah Redneval

      Neavah Redneval Well-Known Member

      Bài viết:
      593
      Được thích:
      449
      dời ơi tướng quân ngây thơ mà gây đau tim cho người khác quớ:-((( huhu

    3. B.Cat

      B.Cat Well-Known Member

      Bài viết:
      635
      Được thích:
      855
      Ủng hộ NHIỆT TÌNH!
      NHIỆT TÌNH!
      NHIỆT TÌNH!!!
      :yoyo19::yoyo14::yoyo19:

    4. tranlinhe72

      tranlinhe72 Well-Known Member

      Bài viết:
      60
      Được thích:
      1,496
      Chương 3

      Vạn Dực trầm mặc phút chốc, : “Cảm ơn điện hạ quý!”

      Ánh mắt Kỳ Kiến Ngọc trong nháy mắt ảm đạm, nhận thấy được bàn tay Vạn Dực bị mạnh mẽ giữ ở trước ngực cố gắng di chuyển ra bên ngoài...... theo bản năng lại gia tăng vài phần khí lực, cho y rụt tay về.

      “Điện hạ!”

      buông!” Kỳ Kiến Ngọc bị người trong lòng cho kích, thuộc loại giống đực theo bản năng mãnh liệt mạnh mẽ xông tới tìm bạn đời, đơn giản làm thôi, làm làm đến cùng, dứt khoát giương cánh tay đột nhiên đem Vạn Dực cả người ôm vào trong ngực: “Ta tin! Bổn vương tin ngươi đối ta chút ít tình ý nào!”

      Vạn Dực hề báo động trước bị cái ôm ấp kiên cố khóa trụ, dù gì y cũng là người cường thế, bỗng nhiên giận giữ hét lên: “Kỳ Kiến Ngọc, buông tay!”

      buông”. Trước khi tới đây uống bầu rượu ở tướng quân phủ, nam vô tửu như kỳ vô phong, Tề vương điện ha minh kiêu ngạo nổi lên ngang bướng làm càn đến đây, cũng là thành thạo: “ biết ngươi cũng động tâm với ...... Năm đó ở Tây quận, ngươi, có thể dễ dàng quên như vậy sao.”

      Kẻ bạc tình Vạn Dực chút do dự gật đầu: “ quên.”

      “......”

      Tể vương điện hạ hộc máu tam thăng, hung hăng ,“-- liền ôn lại cho ngươi lần nữa!”

      “Ngài......” Vạn Dực ngạc nhiên trợn to mắt, tiếp theo trong cái chớp mắt là đôi môi thô bạo hơi ngại ngùng chạm vào nhau--

      Miệng thốt ra lời độc ác như thế, nhưng khi Kỳ Kiến Ngọc thực hạ môi xuống ngay cả cánh tay giữ chặt người trong lòng kia cũng thể điều khiển nổi nữa rồi ......

      kìm nén quá cực khổ.

      Ba năm qua ngay cả hôn môi cũng có thời gian...... Quả thực vô cùng đói khát.

      Đầu lưỡi ở trong miệng vô cùng đòi hỏi quét trọn vòng, trong miệng y còn có chút hương thơm nhàn nhạt của trà xanh, Kỳ Kiến Ngọc khỏi có chút lo lắng có phải mùi rượu cay độc uống lúc trước khiến y vui?

      Suy nghĩ tới điều này, Kỳ Kiến Ngọc mạnh mẽ kiềm chế chính mình, lưu luyến mút nhàng cái ở môi y, rồi sau đó chậm rãi rút ra, cúi đầu ôn tồn gọi tên người trong lòng: “Vạn Dực......”

      Người ở trong lòng lùi ra sau, tiếp theo cũng chậm rãi mở mắt ra......

      Đôi môi kia vừa mới bị hôn qua, rốt cuộc hề mấy lời làm đau lòng người ta nữa. Vạn Dực bình tĩnh nhìn , tim đập dồn dập mãnh liệt làm nhận thần sắc lưu chuyển phức tạp trong mắt y, vì thế Kỳ Kiến Ngọc đưa tay, nhàng gẩy cái mi mắt của y, nhiễu loạn suy nghĩ của y, kêu ầm lên nể nang ăn vạ nhõng nhẽo dụ dỗ y…….

      cần suy nghĩ nhiều như vậy, ở trong mắt ta, ngươi chính là ngươi, ngươi cũng chỉ muốn đem ta, trở thành ta...... Ta can thiệp vào chuyện của ngươi. Con nối dòng, ngươi muốn có, ta thể ngăn cản, nhưng tình cảm của ngươi, có thể lưu lại cho ta được ?”

      Người trong lòng trả lời , Kỳ Kiến Ngọc bám riết tha truy hỏi: “ đề cập tới triều chính, đề cập tới tất cả, chỉ đơn thuần có hai người ngươi và ta...... Ta chỉ muốn ngươi cho ta biết, ngươi đối với ta chút ít tình ý gì sao.”

      Y chớp mắt, lông mi dài nhàng phớt qua tay Kỳ Kiến Ngọc, y vẫn có trả lời, nhưng đôi đồng tử đen như mực của y bình tĩnh nhìn chằm chằm, lại dần dần thoáng chút thần thái khác thường......

      Dưới ánh mắt như vậy, Kỳ Kiến Ngọc nguyên do, trống ngực càng tăng nhanh, tự giác dời mắt, quay đầu nghiên cứu hoa văn chạm trổ cạnh cửa sổ, nắm vòng eo nhắn đến gang tay của người nọ, lại càng chặt hơn vài phần.

      “Kỳ Kiến Ngọc......” Nhìn dáng điệu lo lắng của như vậy, ánh mắt Vạn Dực bất giác nhu hòa hơn vài phần, y thấp giọng gọi tên của , bắt được vạt áo của , chậm rãi từng chút từng chút kéo đầu xuống.

      ràng lúc trước uống ít nước, Kỳ Kiến Ngọc lại cảm thấy miệng có chút khô, nghe được y rốt cuộc dịu dàng ngay cả họ cả tên của chính mình cũng kêu ra, vui sướng trong lòng rất nhiều lại cảm thấy hơi ngại mới lạ: “Ngươi có thể gọi là Kiến Ngọc......” Nhớ tới nữ tử dân gian đều đặt biệt danh thân mật cho tình lang của mình, Tề vương điện hạ ngượng ngùng lại bổ sung câu: “Hoặc là...... gọi ta là Ngọc Lang.”

      Vạn Dực thỏa mãn , y nguy hiểm khép hờ mắt, mang theo tia khiêu khích để sát vào môi , phảng phất chút hấp dẫn mỵ cùng tinh ranh, chậm rãi vươn lưỡi, liếm cái ở đôi môi khô khốc mà run rẩy của , cúi đầu kêu tiếng: “Ngọc Lang......”

      Kỳ Kiến Ngọc trong đầu thoáng chốc trống rỗng, ở dưới ánh mắt của y, Tề vương điện hạ giống như thiếu nữ đanng tơ tưởng người vậy, tự chủ được nhắm mắt lại, khẩn trương...... Mà chờ mong.

      “Điện hạ......”

      Đôi môi cách bất quá khoảng cách lại làm người ta bóp cổ tay dừng lại, Vạn Dực ngậm miệng cười đột nhiên khiến giống như sấm sét giữa trời quang --

      “So với nam nhân, Vạn Dực càng ưa thích nữ nhân hơn...... Nếu là như thế, điện hạ cũng để ý sao?”

      Kỳ Kiến Ngọc thoáng chốc trúng đao giữa ngực: “Nhưng là......” Nhưng mà mới vừa rồi, khi y hôn , ràng vô cùng tốt a. (TT__TT)

      “Vạn Dực cũng phải là chưa từng động lòng với điện hạ, chỉ là......” Vạn Dực đem móng vuốt cào xuống thắt lưng của Kỳ Kiến Ngọc, nắm tay lại, : “Chẳng qua là cảm thấy thân thể nữ nhân mềm mại, so với ôm ấp nam nhân, thoải mái hơn nhiều.”

      Kỳ Kiến Ngọc...... Kỳ Kiến Ngọc bắt đầu nghiêm túc lo lắng có nên béo thêm nữa , nhằm làm cho thân thể...... mềm mại hơn ít?

      “Nhưng quan trọng nhất là…,” Vạn Dực lộ ra bản chất hung ác, tươi cười phóng đãng: “Vạn mỗ -- tuyệt đối ở phía dưới.”

      Đành phải...... chấp nhận xuống phía dưới?

      Kỳ Kiến Ngọc nghi hoặc lặp lại lần, khi tầm mắt chạm phải khóe miệng nở nụ cười tà ác như đóa hoa kia của Vạn Dực bất ngờ tỉnh hồn lại, bỗng nhiên lui về phía sau ba bước!

      Người, ở, phía dưới...... ̄ O  ̄

      Vạn Dực bị trói buộc ung dung dễ dàng lần nữa được Tể vương buông lỏng thắt lưng, vẫy vẫy tay, mang tâm hồn thiếu nữ vỡ tan tành sợ hãi: “Điện hạ nếu suy nghĩ kĩ, liền tới Vạn phủ tìm ta nhé.”

      Giờ hợi canh ba, Hoàng cung.

      “...... Chỉ dùng để chắp tay đau xót báo cáo, than thở trời cao xin cứu giúp. Mong muốn dưới sấm sét dẫn bảo, phân biệt núi sông thần kỳ. Bắc thang tấc lên mây, hoàng hôn sâu rộng ngàn dặm. Khiến cho mùa màng bội thu, nhưng dân chúng vẫn còn thường thường bậc trung......” Thuận đế nắm chặt tờ giấy thanh đằng trong tay, có chút hăng hái đọc theo sách đỏ nơi điền bài thanh từ cầu mưa.

      Vào lúc mùa xuân Tây Bắc gặp hạn hán, Vạn Dực dâng lên bài thanh từ cầu mưa, vẫn hiểu tâm tư ta sâu sắc như cũ.

      Làm quân vương, kiêng kị nhất là hạ thần hiểu thánh ý.

      Nhưng ba năm trở lại đây, trình độ của Vạn Dực nắm chắc vô cùng tốt, vừa làm cho tâm tư ta dễ chịu, cũng vượt quá giới hạn, khiến ta kiêng kị sinh ra chán ghét.

      Kỳ Kiến Thành rảnh rỗi đọc lại, quét mắt về phía thần tử đoan chính quỳ gối dưới chân , nhíu nhíu mày, muốn làm cho y đứng lên nhanh như vậy.

      Đối với Thuận đế mà , sai lầm lớn nhất của Vạn Dực, đó là y làm quá tốt. Có cánh tay đắc lực của bề tôi quá mức thân thiết như vậy, khỏi làm ta cảm thấy có chút nguy hiểm, lúc nào cũng quên chèn ép y.

      Cho tới khi đọc xong bài Thanh từ, Kỳ Kiến Thành mới mở miệng cho y đứng lên: “ Ngày mai ban bố bài Thanh từ này xuống, cần thay đổi lại”.

      Vạn Dực thần thái bình tĩnh vén y phục đứng dậy, mặt cười tủm tỉm : “Có thể làm bệ hạ vừa lòng, đây là vinh hạnh của thần.”

      Kỳ Kiến Thành thoáng nhìn, mặt như băng bó : “Cợt nhả, còn ra cái thể thống gì.”

      “Đối với bệ hạ cần làm ra vẻ” Vạn Dực , rất là giống quân thần hòa thuận tình thâm.

      Kỳ Kiến Thành cũng quản y hồ ngôn loạn ngữ, trực tiếp rũ áo ngồi xuống, làm động tác tay với Vạn Dực, Vạn Dực cũng biết ý theo sát sau ngồi ở phía ta chỉ xuống: “Bệ hạ có gì chỉ giáo?”

      nay Kỳ Kiến Thành đối với Vạn Dực nửa tin nửa ngờ, bởi vậy hề giống như trước, bất luận ta đứng hay ngồi, đều để Vạn Dực phải quỳ, vĩnh viễn thấp hơn ta đoạn!-_- “Trẫm nghe , ngươi cùng hoàng huynh hôm nay ôn lại chuyện tình cũ.” Kỳ Kiến Thành nhấp miệng trà, nô tài bên cạnh chờ đặt chén trà xuống lập tức lại rót đầy.

      Vạn Dực ngược lại bất ngờ vì sao hoàng đế lại biết việc Tề vương lén lút mời y, y chỉ nâng chén trà lên, đưa tới bên môi nhàng thổi thổi, nhắm mắt thản nhiên hít sâu hương vị hớp trà: “Trà ngon!”

      Kỳ Kiến Thành cũng thúc giục, chích liếc mắt nhìn y cái.

      Chờ sau khi Vạn Dực khẽ uống hớp trà, thở ngắn than dài chính trực : “Người đẹp thị phi nhiều a......”

      Kỳ Kiến Thành nhịn được thái dương co quắp, thanh lạnh lùng : “ như vậy, hoàng huynh vẫn như cũ đối với ngươi mê luyến thôi?”

      Vạn Dực tâng bốc chính mình, đối với tiểu hoàng đế bày ra trọn vẹn khuôn mặt xinh đẹp của y: “Khổng Tử rằng, thực sắc tính dã.”

      Kỳ Kiến Thành chụp được tay y: “Vạn khanh có tính toán gì ?”

      Vạn Dực đong đưa dưới ngón trỏ: “Thần chỉ đúng câu với Tề vương điện hạ, liền biết khó mà lui.”

      Tiểu hoàng đế hếch mày lên: “ cái gì?”

      Y vô cùng thâm ý : “Vạn Dực, cũng ...... khuất phục ở phía dưới.”

      “Hả?” Cũng biết Thuận đế đến tột cùng là nghe , hay là là hiểu sai ý, tròng mắt ta nhìn chằm chằm vào Vạn Dực, kéo dài thanh : “Vạn khanh, khẩu khí lớn. Mặc dù ở trước mặt trẫm, cũng dám như thế?”

      Vạn Dực mỉm cười, giống như trâu ăn mẫu đơn*, uống ừng ực phát toàn bộ trà bên trong chén, y lau khóe môi màu hồng, nửa nửa giả

      *Ngưu tước mẫu đơn: con trâu ăn đóa hoa mẫu đơn, có nghĩa là con trâu biết thưởng thức vẻ đẹp của hoa mẫu đơn, đối với nó mẫu đơn quý giá cũng chỉ đơn thuần là loại cỏ dại, ăn vào cho no bụng là được rồi

      “Vạn Dực cái gì lớn, nhưng mà lá gan...... Cũng đâu”.
      Parvarty, Đỗ Thúy Loan, kabi_ng0k22 others thích bài này.

    5. tranlinhe72

      tranlinhe72 Well-Known Member

      Bài viết:
      60
      Được thích:
      1,496
      Chương 4

      Khắp cành tươi thắm vẻ hồng xinh, muôn nhánh đầy hoa rạng nét xuân. (Trích trong bài Đào hoa – Ngô Dung)

      Mùa xuân tháng ba, thời tiết này là lúc hoa đào nở rực rỡ nhất. nhánh hoa đào dưới tàng cây bị người ta nắm trong bàn tay, khuôn mặt y mập mờ đan xen giữa nét thiếu niên cùng thanh niên, nếu có hai hàng lông mày kéo xếch lên đến tóc mai che giấu được hình thái phong lưu, phân biệt nổi sống mái.

      “Liên Khanh, nhánh này được ?”

      “Chỉ cần là gia cho, ta đều thích”. Liên Khanh nâng má, nhìn chăm chú chớp mắt người thanh niên áo trắng nắm nhánh đào dưới tàng cây, chậc chậc, quả nhiên là người tôn lên màu đỏ rực rỡ của hoa đào.

      Vạn Dực cắt nhánh hoa đào kia xuống, nhìn Hoa thần y bên cạnh, đem nhánh hoa đào kia nhàng cắm ở tóc Liên Khanh, rồi sau đó lùi bước vừa cẩn thận điều chỉnh lại vị trí, mới hài lòng thu tay lại.

      “Gia, đẹp mắt ?” Liên Khanh đứng dậy, đùa nghịch phía dưới kiểu tóc, quăng ra đôi mắt quyến rũ……..

      cây Ảnh Nhất nhịn được quay lưng lại, thống khổ che trán.

      Đem việc ‘giả phượng hư hoàng’ này đánh tráo đến cảnh giới cao nhất thế giới nhân sinh quan của gã ta hoàn toàn bị đảo điên.

      Công tử...... Liên Khanh...... Hai người các ngươi kỳ là tới để trả thù xã hội . -_- Phía bên này, Vạn Dực đem đôi mắt quyến rũ bay tới của Liên Khanh xoá sạch: “Liên Ngã đâu?”

      “Còn đợi ở trong phòng đấy, cái gì cũng tới”. đến đây, Liên Khanh nũng nịu: “Lòng của nữ nhân ngài lại hiểu sao, nàng ta tốt xấu gì cũng từng là tiểu thư khuê các, nào có dũng khí đĩnh đạc ngồi ở chỗ này xem chúng ta liếc mắt đưa tình!”.

      “Lòng của nữ nhân......” Vạn Dực lặng lẽ lặp lại lần nữa, kỳ ...... Y, y cũng là nữ nhân a.

      Làm nữ nhân, còn hiểu biết bằng người nam nhân, là quá thất bại!

      Hoa thần y nghe vậy lập tức phấn chấn tinh thần, phen lại nhào tới cầm lấy tay Liên Khanh, tình chân ý thiết : “ nương lời ấy thẳng vào tim phổi, lòng của nữ nhân...... Tại hạ cũng hiểu, vì cần giải đáp, có thể cho tại hạ nhìn ngực nương phát được ?”

      Liên Khanh mặt cảm giác rút tay về, mắng mỏ: “Lưu manh!”

      nương lời ấy sai rồi, tại hạ...... bla bla.”

      Lại tới nữa......

      Vạn Dực xoa huyệt thái dương, còn chưa tiến vào đề tài chính, hai người bọn họ bắt đầu cấu véo lẫn nhau, mắt thấy sinh nhật 20 tuổi của mình sắp đến, lễ đội mũ của y nên bố trí như thế nào?

      Vạn Dực tính toán danh sách khách mời, quay đầu thảo luận cùng đại trưởng lão, vả lại, gần đây Thương Lượng bị Thái hậu chèn ép gay gắt, dần dần dựa vào phía Vương đảng, quân cờ Liên Ngã này, cũng nên tranh thủ thời cơ xuống tay.

      , như thế nào mà Tề vương hồi kinh cũng chưa thấy đến bái phỏng?”

      Thình lình Hoa Ứng Nhiên đem câu chuyện chuyển hướng về .

      Vạn Dực sửng sốt, cười : “ tám phần còn giãy dụa.”

      Hoa Ứng Nhiên đầu tiên là ngạc nhiên, rồi sau đó lắc đầu ngầm hiểu: “Vạn Lang, ngươi xấu xa quá !”

      Vạn Dực cười ha ha tiếng “Vạn mỗ ngược lại ngàn lần chờ mong đến ngày điện hạ tìm tới ta đó”.

      Liên Khanh đảo tròng mắt vòng: “Vậy...... Nếu bằng lòng thỏa hiệp, gia phải nên làm như thế nào?”

      Vạn Dực búng cái dễ như trở bàn tay vào ót của gã ta : “Bản công tử đều có chủ trương.” Cũng là mặc gã ta truy vẫn như thế nào chăng nữa, cũng cười mà đáp.

      Định quốc tướng quân Tiết Đào cực kỳ phiền não.

      vất vả mới về đến nhà, noãn ngọc ôn hương nóng hầm hập còn chưa được ôm ấp, sau lưng Tề vương điện hạ lại đuổi theo .

      Gã chỉ muốn ôm phu nhân để tạo ra mấy đứa nhóc, nhưng gặp được điện hạ...... là nghiệp chướng a.

      “Ngươi , ngươi có cái gì tốt?” Lần này Tề vương điện hạ tới, cuối cùng cũng cướp sạch rượu trong hầm trú của gã, duy nhất tốt là, điện hạ nán lại lát, rồi.

      Vấn đề quen thuộc trong 5 năm nay khiến Tiết Đào thuần thục đến nhắm mắt lại cũng có thể trả lời: “Điện hạ minh thần võ, có gì bất cứ cái gì tốt, nếu có người tốt, nhất định là ghen tị, nếu Vạn Lang tốt, vậy nhất định là y thẹn thùng, trong lòng khó mở miệng!”

      Đáng tiếc hôm nay Tề vương chưa say rượu, dễ lừa, chỉ nghe “Ầm!” tiếng, Kỳ Kiến Ngọc quăng chén rượu đặt mạnh lên bàn --

      Định quốc tướng quân trong lòng lệ rơi thành sông...... Ta thích cái chén dạ quang đó nhất nha, chỉ còn lại đôi cuối cùng thôi đó.

      “Điện hạ, khuya rồi...... nhiều ngày ngài đều ở lại Tướng quân phủ, Thái hậu ở trong cung cũng rất sốt ruột.”

      Kỳ Kiến Ngọc lắc đầu: “ ngại, tháng sau muốn phân phủ, cùng mẫu hậu đề cập qua, mấy ngày nay tuyển chọn vị trí phủ đệ ở phía ngoài cung nên tạm thời trở về đâu.”

      Tiết Đào thầm bóp cổ tay, tại sao lại bất hạnh như vậy chứ?

      Tể vương điện hạ lại tiếp tục: “ cũng chọn tốt lắm, đem Vương phủ xây ở ngay bên cạnh Tướng quân phủ, quay lại cũng thuận tiện.”

      Tiết Đào mở lớn miệng:“......” Sấm sét giữa trời quang!

      “Như thế nào? Cao hứng thành bộ dạng này?” Tể vương điện hạ cười dùng sức vỗ vỗ vai : “ vứt bỏ cơ hội trở thành láng giềng cùng Vạn Dực để lựa chọn ngươi a.”

      Tiết Đào phun lệ: Vạn Lang Vạn Thượng thư Vạn đại nhân! Xin mời nhanh nhanh đặt quan hệ với điện hạ mà.

      “Ngươi !” Kỳ Kiến Ngọc hoàn toàn cảm nhận được nỗi thống khổ trong lòng Định quốc tướng quân, cánh tay vòng qua cổ Tiết Đào đem đầu gã kéo đến gần mình khoảng cách quá nửa đốt ngón tay. --

      Tiết Đào thoáng chốc cực kỳ hoảng sợ: “Điện, điện hạ! Ngài...... Ngài muốn làm gì?”

      “Tiết Đào, ngươi xem ”, Kỳ Kiến Ngọc tay cầm lấy cằm Tiết Đào, làm cho gã ở khoảng cách gần nhìn xem chính mình, hét lên: “Ngươi nhìn kỹ !”

      “Xem...... Nhìn cái gì?” Tiết Đào lắp bắp , “Điện hạ có, thần đều có......” Nghĩ đến Vạn Dực, lại bỗng dưng sửa miệng, “Tuy rằng mọi người đều có, nhưng điện hạ chỉ, chỉ thích Vạn Lang ......”

      “Cái này còn cần nhiều lời”, Kỳ Kiến Ngọc kiên nhẫn cắt đứt lời gã, mạnh mẽ kẹp chặt cái cằm của gã, lại kéo gần mặt gã lại vài phần, “ cho ngươi xem! Ngươi xem ra cái gì .”

      Cảm giác hơi thở Tề vương phụt lên mặt mình, vẻ mặt Tiết Đào nháy mắt nghẹn thành màu đỏ tím, bị......Bị nam nhân phun vào cảm giác rất tức giận......“Thần...... vợ lắm, thần, thần thể a! Điện hạ!”

      Kỳ Kiến Ngọc đen mặt, “Ai hỏi vợ ngươi? Lại nhìn! Ngươi nhìn xem cẩn thận lại cho !”

      Tiết Đào bị bắt nhìn chằm chằm Kỳ Kiến Ngọc, vẻ mặt nơm nớp lo sợ nhìn xem cả buổi, cuối cùng ấp a ấp úng , “Giống như...... Bên trái râu cạo sạch ?”

      Kỳ Kiến Ngọc: “......”

      Tiết Đào rơi vào trong sương mù ngẩng đầu: “Điện hạ?”

      Chỉ thấy Kỳ Kiến Ngọc bỗng nhiên nóng nảy, cho gã cái nện vào đầu, “Chẳng lẽ ngươi nhìn ra bổn vương là vị nam tử tráng lệ hiếm có khó tìm! đại trượng phu bất khuất sao!”

      “...... nhìn ra.”

      “Vậy ngươi , đại trượng phu......” Tề vương điện hạ đột nhiên thấp giọng khả nghi: “Đại trượng phu có nên hay , cái kia cong…gập......”

      Tiết Đào theo bản năng trả lời: “Đại trượng phu co được dãn được.”

      Dứt lời, liền bỗng nhiên thấy trước mắt Tể vương điện hạ xanh mét mặt mày, gã vội vàng sửa miệng, dõng dạc : “Nhưng đại trượng phu hẳn là bị tiền bạc cám dỗ, nghèo hèn thể dời, uy vũ khuất phục!”

      Sắc mặt Tề vương điện hạ lúc này mới hơi bớt giận, nhưng lát sau, lại : “Nhưng, nhưng nếu là đối phương...... uy vũ được đâu.” Tiết Đào theo sau tiếp thu được quăng tới ánh mắt kỳ, Kỳ Kiến Ngọc hắng giọng cái: “Nếu đối phương người trong lòng, vậy...... Nên làm như thế nào?”

      Tiết Đào mơ hồ hiểu chút, kinh sợ nhìn về phía Tề vương, sức mạnh của tình vĩ đại......

      “Điện hạ, có bỏ mới có được . Bất quá, nếu chỉ còn đường sống để đấu tranh duy nhất, trăm ngàn lần phải tranh thủ!”

      Kỳ Kiến Ngọc đau tim đau phổi, muốn bỏ, thứ nhất phá nổi trái tim đóng chặt kia, chỉ là nghĩ đến thân thể đối phương cũng là nam giới giống mình, tuy rằng tình cũng nên có liều lĩnh, tự do thoải mái và hy vọng, nhưng muốn công khai ràng, ...... liền tức giận.

      thực phải là loại người Long Dương chi phích* trời sinh, ngoại trừ Vạn Dực, cũng phải là chưa thấy qua thiếu niên kiều mỵ khác, cũng có hạ thần thấy gần nữ sắc, liền đưa luyến đồng xinh đẹp cho , nhưng đối mặt với bọn họ, chỉ cảm thấy nam tử như vậy làm bộ làm tịch khiến người ta sinh chán ghét, chẳng hề có dụng vọng, càng thể nhẫn nại này với những đụng chạm đó.

      *Long Dương chi phích: là câu ghép về hai điển tích “Đoạn tụ chi phích” và “Long Dương chi hảo”

      Duy nhất làm cho có dục vọng muốn thân mật là Vạn Dực, nhưng cố tình...... Lại là nam nhi, xem phong tình của y, lại nhìn những nữ tử khác, chỉ cảm thấy giống như tượng gỗ bình thường, tinh xảo yếu ớt lại mềm mại vô dụng, căn bản thể làm dục vọng của nổi dậy.

      Trừ bỏ...... Cái con người kia, chẳng lẽ hề có lựa chọn khác?

      Kỳ Kiến Ngọc nhíu mi câu được câu mặt bàn, đột nhiên ánh sáng thần kỳ lên, phút chốc đứng dậy, bỏ xuống câu: “ Vạn phủ, tối nay trở lại.”

      Tiết Đào yên lặng cầu nguyện:...... Cầu xin ngài về sau đừng đến đây nữa nhé.

      Đêm dài sương nặng, Vạn Dực ra khỏi thư phòng, bước chân có chút trống rỗng.

      Tuy rằng y trở thành lỡ ...... Nhưng còn chưa trở thành bà già , nhanh như vậy mà eo mỏi lưng đau chân rút gân? Vạn Dực đè bụng, thậm chí ngay cả bụng dưới đều bắt đầu lâm râm đau đớn......

      “Công tử, Tề vương điện hạ đến cửa phủ......” Ám vệ lặng lẽ bẩm báo.

      “Cho vào .” Vạn Dực thèm để ý phất phất tay, y thậm chí có chút chờ mong...... đáp án của Tề vương.

      khắc sau, Vạn Dực chút nào ngạc nhiên bị Kỳ Kiến Ngọc ngăn chặn ở cuối rừng trúc.

      “Điện hạ...... Đúng là nghĩ kỹ rồi?”

      Kỳ Kiến Ngọc mộ thân y phục màu đen, đai ngọc kim quan, xâm nhập vào bên trong phủ riêng của y lại thèm che giấu ý đồ, mũi chân điểm chút cây trúc, ung dung ưu mỹ trở xuống mặt đất: “Ngày đó ngươi , ngươi phải là chưa từng động tâm với ta, có phải thế ?”

      Vạn Dực cười, rồi sau đó chậm rãi gật đầu.

      Kỳ Kiến Ngọc đến gần từng bước về phía y, hơi thẹn đỏ mặt: “Vậy, ngươi chỉ ...... khuất phục ở phía dưới, đúng hay ?”

      là như thế.”

      “Thực ra...... Bổn vương cảm thấy cũng bất đồng.” Liên quan đến mối nguy trinh tiết Tề vương điện hạ cực kỳ biến báo: “Kỳ , chúng ta có thể hứa chung tình với nhau, dục vọng thân thể khi làm sao có thể lâu dài, ra hai người, chưa hẳn thể tách rời......”

      tới lui, ý tứ Tề vương chính là có thể hay trước mắt tạm quên vấn đề đó chút, nhau chủ yếu là tốt rồi, ai là người phía dưới ...... Thế gia vọng tộc đều là mây bay.

      Vạn Dực gãi đúng chỗ ngứa, nghĩ tới làm như thế nào nhân cơ hội này lại trêu đùa vài câu vốn dĩ bụng dưới lâm râm đau đớn bỗng nhiên xoắn lại, mặt y thoàng chốc tắng bệch còn chút máu, cảm giác cỗ nhiệt lưu trào ra giữa hai chân, theo đùi trượt…….

      Kỳ Kiến Ngọc thấy y đột nhiên biến sắc, cả kinh phen đỡ lấy y: “Vạn Dực! Ngươi làm sao vậy?”

      Vạn Dực mím môi chặt, lần đầu tiên ở trước mặt Kỳ Kiến Ngọc trước mặt như mất bình tĩnh --

      Qùy thủ của y lại có thể tới trước thời hạn?!

      Điểm chết người là, cách phòng ngủ, vẫn còn khoảng cách gần khắc nữa......
      Lời editor: Tuần sau mình định đổi lịch up nhưng may quá thu xếp được công việc nên up theo lịch cũ, nếu có thông báo gì mình nhắn lại cho các bạn sau nhé <3
      Last edited: 29/7/17
      Đỗ Thúy Loan, kabi_ng0k, Anhdva19 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :