1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

ĐỘC THÊ TRỌNG SINH - Nguyệt Sơ Ảnh

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hoàng Lê Dĩnh Ngạn

      Hoàng Lê Dĩnh Ngạn Active Member

      Bài viết:
      27
      Được thích:
      240

      Chương 65.2: Lần này để cho nàng chạy thoát!


      Edit: HL Dĩnh Ngạn



      Đợi thanh của hai người dần dần xa, cho đến lúc nghe thấy, Mạc Khanh Khanh mới từ phía sau núi giả kia từ từ ra, nhìn theo hướng bọn họ rời , như có điều suy nghĩ.


      Mà khi nàng muốn nâng bước rời , ánh mắt trong lúc vô tình nhìn xuống dưới đất, chỉ thấy cỏ có hơi chút hỗn loạn, khối mỹ ngọc óng ánh trong suốt lẳng lặng nằm ở đằng kia, phía còn gắn thêm Tùng hoa xanh kết hoa lạc tử*, rất dễ thấy.


      (*) Kết hoa lạc tử: Tết dây thao đỏ thành cái túi lưới hình hoa dùng để trang hoàng


      Cặp mắt Mạc Khanh Khanh chuyển động, mơ hồ nhớ lại lần trước lúc gặp Tạ An Nhiên, người của hình như mang theo chính là khối mỹ ngọc này.


      Nàng khom người nhặt mỹ ngọc kia lên, óng ánh trong suốt, thế nước vô cùng tốt, vừa nhìn liền biết phải là vật bình thường.


      Mạc Khanh Khanh nhàng thổi bụi đất dính phía kia. Nghiêng đầu suy nghĩ lại, giống như ma xui quỷ khiến liền đem mỹ ngọc kia cất vào trong ngực của mình.


      Sau đó, có vẻ đăm chiêu chậm rãi rời khỏi.


      Cũng bất quá là trong thời gian ngắn, thân y phục vẫn như cũ vô cùng nổi bật trường sam gấm tơ tằm màu tím thêu vạn chữ “Khách” (缂) liên tiếp làm hoa văn, bên hông thắt cái đai lưng hòa điền ngọc, đầu An Bình Hầu Thế tử đội tử kim quan, vẻ mặt Tạ An Nhiên chính là mất hứng quay trở lại.


      vừa , vừa chú ý những bụi cỏ ở dưới chân. dùng chân ngừng lay động bụi cỏ, nhưng là trước sau có tìm được vật mình muốn tìm.


      từ từ đến núi giả bên cạnh. Thầm nghĩ, vừa rồi nhất định ở chỗ này cùng Mạnh Như đáng ghét dây dưa. Nếu phải là nàng lôi lôi kéo kéo mình vật kia làm sao có thể bị rơi?


      Nhưng mà tìm đoạn đường này sao lại tìm thấy?


      phải chỉ trong thời gian ngắn như vậy bị người khác nhặt được?


      Nhưng mà vừa rồi nơi này phải có người chứ?


      Bỏ , vừa rồi đều là lòng muốn thoát khỏi Mạnh Như quả thực cũng có để ý hoàn cảnh chung quanh.


      Bỗng nhiên, ngửi thấy mùi hương Đỗ Nhược quen thuộc như có như bay đến


      Đây là?


      tỉ mỉ phân biệt, càng chắc chắn đây chính là mùi hương của người đó.


      Nàng rất thích sáp thơm bôi tóc mùi Đỗ Nhược, kiếp trước kiếp này đều giống nhau.


      Mùi hương đó rất đặc biệt, song có rất ít nữ tử lại dùng mùi hương nhàn nhạt như vậy làm sáp thơm bôi tóc.


      như vậy, là nàng đến đây?


      Như vậy... Nàng nhìn thấy mình và Mạnh Như rồi?


      Tạ An Nhiên nghĩ tới đây, liền hối hận hồi, thế nhưng ngay sau đó ràng biết tại sao lại có vài phần hưng phấn!


      lộ ra nụ cười giảo hoạt, chắp tay sau lưng, ung dung bước , hướng về nơi mọi người tụ tập vô cùng vui vẻ đến.


      ----------------


      Nếu như là ở kiếp trước, chắc hẳn Mạc Khanh Khanh nhất định tự mình tức giận bất bình bởi vì hành động này của Triệu Nghênh Xuân.


      Nhưng mà Mạc Khanh Khanh hôm nay như vậy.


      Bản thân mỗi người có thân phận và lập trường của riêng mình, hơn nữa đích thứ có khác biệt này cũng phải chính mình nỗ lực người khác có thể nhớ và khoan dung .


      Giống như nàng, mặc dù là kiếp trước trở thành phu nhân nhà quyền quý, cũng phải vẫn như cũ trước mặt người nổi bật, sau lưng bị người xấu?


      Cho nên khi nàng mình tự đến nơi tụ họp của các vị nương cùng phu nhân, lúc nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Triệu Nghênh Xuân, nàng bất quá cũng là cười nhạt cái.


      Lúc này ngược lại là Triệu Nghênh Xuân chột dạ.


      "Nghênh Xuân, đó là ai a? là xinh đẹp? Nhìn còn đẹp hơn so với Ngọc Bảo Nhi ba phần." vị nương bên cạnh Triệu Nghênh Xuân cảm thán .


      Triệu Nghênh Xuân bĩu môi khinh thường ra: "Xinh đẹp hơn nữa có ích lợi gì? Bất quá là thứ nữ bò ra từ trong bụng của di nương! Có thể lên được mặt bàn gì?"


      "Thứ nữ?" Vị nương kia là kinh ngạc, đến Mạc Khanh Khanh dáng vẻ đoan trang, nhưng chỉ ở những nơi thế này, làm sao có thể cho phép thứ nữ tham dự?


      Triệu Nghênh Xuân muốn chủ động với người khác người thứ nữ này chính là nghĩa nữ trong tin đồn của Trưởng công chúa, vì vậy liền cố ý đổi chủ đề : "Mạnh Như đâu? Vừa rồi vẫn nhìn thấy nàng ở đây, biết bây giờ đâu rồi?"


      "Còn có thể đâu? Còn phải là đuổi theo An Bình Hầu Thế tử !"


      "Dừng, nàng người mắt bị mù lại có kiến thức. Làm sao lại coi trọng đứa con riêng đến từ trong sơn cốc kia? Có bệnh!" Triệu Nghênh Xuân hôm nay chính là giận có chỗ phát tiết, tự nhiên là lời cũng tốt lành gì.


      "Ngươi chớ nhảm! Ngay cả Hoàng Thượng cũng thừa nhận thân phận người thừa kế hợp pháp của An Bình Hầu Thế tử rồi. Ngươi coi chừng mẫu thân ngươi lại cấm túc ngươi! Đến lúc đó ngươi cũng đừng trách ta giúp ngươi!" Nghe giọng điệu của vị nương này, giống như là cùng Triệu Nghênh Xuân có quan hệ rất thân thiết.


      Triệu Nghênh Xuân vội vàng ngậm miệng, nịnh nọt : "Đường tỷ, ngươi tốt nhất, ngươi cũng biết, mẹ ta nghe lời ngươi nhất." ra vị nương này chính là nữ nhi của nhà bá phụ Triệu Nghênh Xuân, Triệu Nghênh Nhụy.


      Phụ thân của Triệu Nghênh Nhụy bất quá là tứ phẩm Công bộ thị lang, làm sao có tư cách tham dự yến hội như vậy? Cho nên nàng đến đây cũng là với tư cách bồi khách của Triệu Nghênh Xuân.


      Vị Triệu nương này cùng Triệu Nghênh Xuân giống nhau, tính tình vô cùng trầm ổn ôn nhu, rất là được dưới Triệu gia thích.


      Triệu Nghênh Nhụy chỉ vào trán Triệu Nghênh Xuân cái, vừa cười vừa : "Ngươi chính là ỷ vào Trưởng công chúa * ái, nếu thẩm thẩm nhất định là đánh ngươi ngày ba trận! thôi, chúng ta cũng đến bên kia , ta thấy các nương bên kia đều đánh cờ, câu cá. Mạnh Như lâu như vậy còn chưa trở về, tại sao chúng ta lại phải ở đây đợi?"


      Triệu Nghênh Xuân gật đầu, liền nghe theo lời Triệu Nghênh Nhụy về phía đám người bên kia.


      Mạc Khanh Khanh bất quá là thứ nữ, cho dù là kiếp trước làm người, làm thê cũng chưa từng tham gia qua yến hội như vậy. Mặc dù trong đám người có vài gương mặt quen thuộc, thế nhưng bây giờ vào khoảng thời gian này mà , nàng cùng người ta hẳn là quen biết.


      Nàng ngược lại cũng xấu hổ, mình đứng thẳng dựa vào lan can, đón gió , mình thưởng thức những thứ đóa hoa sen tươi đẹp nở kia.


      Nàng vốn có khí chất đặc biệt, dung mạo lại xinh đẹp, lúc này ống tay áo làn váy theo gió phất phơ lay động, biểu cảm mặt biết giận hay vui, lại kết hợp với cảnh đẹp này, lại giống như tiên nữ đứng trước gió, lỗi lạc lệ thuộc.


      Các nương phía bên này thấy cảnh tượng như thế đương nhiên là vừa ao ước vừa đố kị, còn đối với nhóm khách nam ở phía bên kia Hách hồ càng là vô cùng xinh đẹp.


      "Ôi! Đây là vị nào? Làm sao chưa từng gặp qua? Trong nhà giàu có, thế gia vọng tộc ở kinh thành chưa từng thấy qua nhân vật xuất sắc như vậy?" vị nam tử mặc quần áo màu xanh nhạt, tướng mạo có chút tuấn mỹ ra.


      Nam tử ngồi ở bên cạnh nhìn thoáng qua "Cảnh đẹp" ở bờ bên kia, nhưng cũng chỉ là ừ tiếng, sau đó liền tiếp tục đem toàn bộ chú ý đặt ở cần câu trong tay.


      "Ta Tam hoàng tử, ngươi phải luôn muốn tìm vị tiểu mỹ nhân đệ nhất thiên hạ để kết duyên với mình sao? Ta làm sao cảm thấy vị đối diện này cũng sai biệt lắm? Nhìn dáng vẻ kia, phong thái kia!" Vị nam tử kia vẫn thưởng thức, đồng thời tấm tắc tán thưởng.


      "Lý Học Nho, nước miếng của ngươi đều muốn chảy ra ngoài rồi!" Đột nhiên có người ở sau lưng châm chọc.


      Nam tử được gọi là Lý Học Nho vốn là muốn mắng ầm lên, nhưng mà vừa quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt đào hoa của người đến kia, lập tức liền biến sắc: "Ai ôi, ra là An Nhiên a. Mau tới, mau tới!"


      Tạ An Nhiên mới vừa trở lại, liền nhìn thấy vô số nam nhân đều nhìn chằm chằm Mạc Khanh Khanh ở bờ bên kia chảy nước miếng, đây là trong lòng giận chỗ phát tiết.


      Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?


      Dựa vào cái gì mà đám háo sắc này có thể tự do nhìn nương tử của ?


      Thế nhưng ở những trường hợp thế này, lại được phép quá mức làm càn, cũng chỉ có thể làm khó dễ người bạn xấu Lý Học Nho này để trút giận.


      "Ai ôi, An Nhiên, ngươi làm sao vậy? Làm sao giống như bị ủy khuất? Nhanh, nhanh cho ca ca nghe, ca ca nhất định để cho Tam hoàng tử giúp ngươi báo thù!" Lý Học Nho dương quái khí ra.


      "Cút ngay! Phải dùng tới ngươi giúp ta! Ngươi cũng hỏi chút, kinh thành có mấy người dám trêu tiểu gia!" Tạ An Nhiên tự chủ được nhìn Mạc Khanh Khanh kia vẫn như cũ biết chính mình khiêu khích bao nhiêu sóng gió lớn, tiếp tục thưởng thức hoa sen xinh đẹp, hận thể lấy xiêm y của chính mình đem nàng từ đầu đến chân bọc lại, để cho ai cũng được nhìn.


      Lý Học Nho thấy Tạ An Nhiên cũng là nhìn chằm chú rời mắt bờ bên kia, ánh mắt liền tỏa sáng: "Như thế nào? Ta mới vừa rồi còn cùng điện hạ đấy. Nữ nhân như vậy đại khái mới có thể được coi là tuyệt sắc. Ngươi có thể xứng đôi với Tam hoàng tử hay ?"


      Ánh mắt Tạ An Nhiên giống như dao găm cắm lên mặt Lý Học Nho, làm cho gương mặt tuấn tú của Lý Học Nho đau đớn.


      "Nàng thích hợp! Ngươi cũng đừng đánh chủ ý lên nàng!" Tạ An Nhiên trầm giọng ra.


      Nương tử của ta ai dám đoạt!


      Hoàng tử cũng được!


      Lý Học Nho lại nghĩ tới Tạ An Nhiên ra lời như vậy, nhất thời ngây ngẩn cả người.


      Đây là ý gì?


      Nữ nhân này vốn cũng phải là của , dựa vào cái gì...


      Chẳng lẽ ?


      Lý Học Nho vừa nghĩ tới tự nhiên lại nóng nảy thế này, lập tức vô cùng hưng phấn.


      Nữ tử có thể làm cho kinh thành nổi tiếng * quần áo lụa là Tạ An Nhiên động tâm rốt cuộc là kiểu người như thế nào?

      tart_trung, Phương Lăng, noair3 others thích bài này.

    2. Hoàng Lê Dĩnh Ngạn

      Hoàng Lê Dĩnh Ngạn Active Member

      Bài viết:
      27
      Được thích:
      240

      Chương 65.3: Lần này để cho nàng chạy thoát!

      Edit: HL Dĩnh Ngạn


      "Làm sao lại thể đánh chủ ý? nương này phong thái lại xinh đẹp, nhìn cũng là xuất thân từ gia đình lớn, há phải là lương phối của bọn ta? Có câu là yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu!" Lý Học Nho rung đùi đắc ý cố tình .


      "Phanh" Tạ An Nhiên vỗ cái lên bàn đá bên cạnh, muốn mắng cho Lý Học Nho trận, nhưng mà cũng biết lên tiếng như thế nào, lời tốt nhất ra đến khóe miệng liền biến thành: "Nàng là thứ xuất! Cùng ngươi thích hợp!"


      "Vậy cũng có thể cưới làm thiếp a!" Lý Học Nho sợ chết .


      Tạ An Nhiên làm sao để cho bôi nhọ Mạc Khanh Khanh như vậy, lập tức tay nắm lấy cổ áo Lý Học Nho, hung dữ nhìn , lại giơ lên quả đấm của mình : "Ngươi lập lại lần nữa!"


      Vị Tam hoàng tử từ đầu đến cuối "Chưa làm Điếu Ngư Đài” bên kia, rốt cục quay đầu lại: "An Nhiên! Ngươi lại mắc mưu ! Ngươi chẳng lẽ biết toàn là đức hạnh gì?"


      Tam hoàng tử là vị nam tử cường tráng tuổi quá ba mươi. thân cao tám thước, sức khỏe tráng kiện, nhìn qua giống như mãng phu hơn là giống hoàng tử. Nhưng mà từ biểu của thấy được, dường như là người rất là trầm ổn.


      Tạ An Nhiên lại nhìn ánh mắt lưu động giống như là hồ ly kia của Lý Học Nho, cũng biết mình bị sắp xếp vào bẫy, chỉ sợ là lộ tẩy rồi!


      đem Lý Học Nho ném qua bên, liền có chút chán nản.


      Ngay trước mặt hai vị bằng hữu tri kỷ, vẻ quần áo lụa là người Tạ An Nhiên cũng mất phân nửa, ngược lại càng giống như là vị thiếu niên bình thường nhà bên.


      "Làm sao? Mẫu thân kia của ngươi vẫn còn ép ngươi cưới tiểu thư Mạnh Như điêu ngoa kia?" Lý Học Nho thấy ánh mắt lúc này của Tạ An Nhiên có vẻ buồn rầu, liền thấp giọng hỏi.


      Tạ An Nhiên gật đầu, ra: "Đúng vậy, bây giờ bà ta cố ý giống trống khua chiên để cho mọi người điều nghĩ như vậy! Chẳng qua ta làm sao có thể như ý nguyện của bà ta?"


      "Ngươi phải cẩn thận! Mẫu thân này của ngươi cũng phải là đèn cạn dầu! Ngươi suy nghĩ chút phụ thân ngươi tiểu thiếp nhiều như vậy, đều bị bà ta làm cho thể sinh con, cũng biết thủ đoạn của bà ta." Lý Học Nho giờ phút này vẻ mặt hài hước kia biến mất, ngược lại mang theo ba phần cảm giác khiến cho người khác tin cậy.


      "Tình hình trong phủ lúc này đều là chuyện . giờ quan trọng, vẫn là phải làm cho Hoàng Thượng nhanh chóng đem tước vị An Bình Hầu trả lại cho ngươi, nếu tất cả đều là uổng công." Tam hoàng tử suy xét vấn đề hiển nhiên càng đặt nặng ở trong triều đình.


      Tạ An Nhiên thở dài hơi.


      Mặc dù lúc này đây sau khi sống lại, liền nhanh chóng trở lại Hầu phủ trước khi An Bình Hầu qua đời, thế nhưng việc cùng kiếp trước cũng có thay đổi quá lớn.


      Hoàng Thượng vẫn như cũ giữ lại tước vị An Bình Hầu chậm chạp chịu cho , để cho làm vị thế tử thế này mấy năm - mặc dù An Bình Hầu sớm qua đời, mặc dù sớm đủ tư cách thừa kế tước vị.


      "Được rồi, đều là ta lắm mồm rồi. Hôm nay nếu là được mời đến làm trò cười, chúng ta cũng đừng nghĩ nhiều về điều này có hay đều được. Mà * khoái hoạt ngày!" Tam hoàng tử Nghiêm Minh Nhân .


      "Mạc nương?" Mạc Khanh Khanh nghe thấy có người gọi nàng. Nhưng mà ở đây cũng có người quen của nàng, người nào lại chủ động cùng nàng bắt chuyện?


      Nàng quay đầu lại, liền nhìn thấy vị nương dáng người cao gầy, da thịt trắng mịn, khuôn mặt dài, mắt hạnh, xinh đẹp hào phóng nhìn mình.


      Mạc Khanh Khanh giả vờ biết, kỳ quái hỏi: "Xin hỏi vị tỷ tỷ này là..."


      "Tiểu nữ Phương Ái Viện, chính là trưởng nử của An Định Hầu!"


      " ra là Phương nương, là nghe danh bằng gặp mặt! biết nương tìm tiểu nữ có gì chỉ giáo?" Mạc Khanh Khanh biết vị trước mắt này chính là trong tứ đại tài nữ kinh thành.


      Phương Ái Viện nhưng lại là rất hòa nhã, cười : " nương, bằng cùng ta qua bên kia uống chén trà?"


      Mạc Khanh Khanh ánh mắt lóe lên, trong lòng khẽ động: "Phương nương mời, ta đương nhiên nghe theo!"


      Phương Ái Viện?


      Mạc Khanh Khanh theo sau lưng nàng, đột nhiên lộ ra nụ cười ý vị thâm trường.


      "Các nàng đều ngươi là cố ý muốn làm náo động a!" Phương Ái Viện cố giải thích chuyện các nương kia thầm với nhau, cười .


      "Là như vậy sao? Ta lần đầu tới nơi này, cũng biết nên làm như thế nào! Chỉ sợ là thất lễ rồi." bộ dáng Mạc Khanh Khanh sợ hãi.


      Phương Ái Viện cười càng thêm ấm áp: "Đừng sợ, các nàng cũng có ý xấu, bất quá ghen tị ngươi xinh đẹp mà thôi."


      Mạc Khanh Khanh thẹn thùng cúi đầu, lại phát mặt bàn tựa hồ có chút cực ít lượng bụi màu trắng.


      Đáy lòng nàng hiểu , bên môi ra nụ cười. Đợi đến lúc ngẩng đầu lên, nàng lại thay đổi vẻ mặt.


      "Ta hình như biết nương, nương biết ta?" Mạc Khanh Khanh nghiêng đầu hỏi.


      Phương Ái Viện vừa nhấc ấm trà tay dừng lát, nụ cười cũng cứng chút. Vấn đề này rất trực tiếp, cũng rất thất lễ.


      Nàng bất quá cũng dừng lại chỉ chốc lát, để ấm trà trong tay xuống: "Ta bất quá chỉ là có lòng tốt thôi."


      " ra như vậy. Ngài quả nhiên là người tâm địa từ bi."Mạc Khanh Khanh gật đầu.


      "Uống chén trà ." Phương Ái Viện đem chén trà rót đầy, lại nhàng đẩy đến.


      Mạc Khanh Khanh nhìn thấy nước trà trong chén xanh biếc có chút dập dờn, từng gốc từng gốc châm trong trà dựng đứng, như loạt gai gì sắc bén, biết vì sao liền làm hỏng mùi nồng đậm của trà


      "Là ngân châm sao? Quả nhiên là trân phẩm."Mạc Khanh Khanh cầm lấy chén trà, nhàng lay động, nhưng lại là uống.


      Phương Ái Viện có chút nôn nóng: "Đúng là vậy, nương nếm thử "


      Mạc Khanh Khanh bỗng nhiên cất cao giọng: " nương vì sao nhất định bảo ta uống chén trà này?"


      Thanh của nàng thấp, các nương chung quanh cũng nhịn được quay đầu nhìn xem.


      Phương Ái Viện tức giận đến ngã ngửa, vội vàng hạ thấp giọng : " nương làm cái gì vậy? Ta bất quá là có lòng tốt! biết tốt xấu!"


      "Phải ? nương chắc rằng nương muốn cho ta uống chén trà này?" Mạc Khanh Khanh vẫn như cũ nâng chén trà, nhưng mà vẻ mặt lại rất cổ quái, cặp mắt trong suốt kia dường như có thể nhìn tất cả.


      Phương Ái Viện tâm khẽ run rẩy, biết vì sao cũng có chút chột dạ, ràng dám cùng Mạc Khanh Khanh đối mặt.


      "Phương nương, ngươi có biết ta hôm nay tại sao phải đến nơi đây?" Mạc Khanh Khanh lại hỏi câu.


      Phương Ái Viện đột nhiên ngẩng đầu. Chẳng lẽ nàng phải theo Mạc Lục nương đến đây xem náo nhiệt?


      " dám giấu diếm, mấy ngày hôm trước Hoàng Thượng hạ ý chỉ, để cho ta làm nghĩa nữ của Duệ Tâm Trưởng công chúa. Đa tạ trà của nương."


      xong, Mạc Khanh Khanh cung kính cái, liền đem chén trà đưa đến bên miệng!


      "Pằng" Phương Ái Viện chút do dự lấy tay hất chén trà rơi xuống mặt đất!


      Nước trà văng khắp nơi, rất nhiều nương chung quanh đều bị họa lây, những chiếc váy xinh đẹp sang quý đều bị nước trà văng lên!


      "A" "Ôi" tiếng kinh hô nổi lên bốn phía! Còn có rất nhiều ánh mắt oán giận thậm chí căm ghét ào ào ném tới.


      "Phương tỷ tỷ, ngươi làm cái gì vậy? yên lành! Váy của ta đều bẩn rồi!" vị nương bên cạnh thấy ràng, ngay lập tức mở miệng chỉ trích.


      Phương Ái Viện khép đôi môi lại, nửa ngày mới cười gượng : "Ta, ta lỡ tay. xin lỗi mọi người."


      Người bị liên lụy xung quanh, mặt đều lộ vẻ vui, bất quá bởi vì bình thường Phương Ái Viện đối với mọi người tệ, lại là xuất thân cao quý, cho nên mọi người cũng chỉ có oán giận trong lòng, nhưng có chỉ trích quá đáng.


      "Phương nương, nếu uống trà, tiểu nữ xin lỗi tiếp được." Mạc Khanh Khanh nhìn Phương Ái Viện vẫn còn ngẩn người, trong lòng cười lạnh.


      Phương Ái Viện thẫn thờ gật đầu, nhưng mà nhìn thấy Mạc Khanh Khanh bỏ , nàng lại có chút sợ hãi.


      Nàng nhịn được tiến lên vài bước, thấp thỏm : "Mạc Tam nương, ta... Ta là vô tâm, ngươi đừng, ngàn vạn chớ để ở trong lòng."


      Mạc Khanh Khanh cũng quay đầu: "Ta là người lòng dạ vô cùng hẹp hòi. Từ trước đến nay dễ dàng tha thứ cho người khác!"


      Phương Ái Viện trong lòng ảo não, nên vì khiến cho Thái tử phi mến liền hồ đồ làm chuyện ngu ngốc.


      "Ta cũng là bị người ta lừa ! Nếu biết ... Ta là tâm cảm thấy có lỗi."


      "" Mạc Khanh Khanh cười ngọt ngào quay đầu lại


      "Ngươi có bị lừa, cũng tâm xin lỗi. Ngươi bây giờ phiền muộn bất quá là đắc tội nghĩa nữ của Trưởng công chúa, mà phải thiếu chút nữa hủy danh tiết của nữ tử! Nếu ta phải là nghĩa nữ của Trưởng công chúa, ngươi hối hận sao, ăn khép nép giống thế này sao?" xong, cũng đợi Phương Ái Viện phản ứng, liền cứ thế rời .


      Phương Ái Viện lúc đầu vẫn còn cảm giác kinh ngạc, nhưng mà sau đó đôi mắt lại lộ ra vẻ hung tàn.


      "Có gì đặc biệt hơn người! Bất quá là quạ đen mặc vào y phục rực rỡ, đúng là cho rằng mình biến thành Phượng Hoàng!"


      ----------


      "Vừa rồi phát sinh cái gì?"


      Mạc Khanh Khanh mới vừa tới chỗ người, có người hỏi đầu đuôi.


      Mạc Khanh Khanh liếc mắt, cũng đứng lại, cũng trả lời câu hỏi.


      Lập tức bàn tay to lớn lại đột nhiên giữ tay áo nàng lại.


      "Buông tay! Ở nơi đông người, làm gì lôi lôi kéo kéo!" Mạc Khanh Khanh vừa quay đầu lại, quả nhiên là Tạ An Nhiên!


      Mạc Khanh Khanh biết làm sao, hôm nay vừa nhìn thấy gương mặt tuấn tú giống như nghiệt kia của biết tại sao liền cảm thấy bực bội!


      Tạ An Nhiên chính là bất chấp bên ngoài, thấy nàng ràng bỏ mặc mình chạy trốn, liền bước nhanh đến trực tiếp đem người ôm vào trong ngực!


      "Nàng còn dám chạy!"


      Chạy trốn lần, lúc này đây tuyệt đối để cho nàng lại rời khắc!

      tart_trung, Phương Lăng, noair5 others thích bài này.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :