TƯ HỮU CHI THÀNH
Tác giả: Shiki
Chương 139: Đó là giao dịch rất công bằng
Tạ lão gia lặng lẽ nhìn Hầu Thần, thằng bé này xưa nay vẫn thế, lúc nào cũng im lặng làm việc, chỉ sợ thiên hạ thái bình.
“Hầu Thần, Tư Toàn có lỗi với cháu. Ông xin lỗi cháu.”
“, ông đừng như vậy” Hầu Thần vội vàng ngăn lại. nắm bàn tay già cỗi của ông, quả quyết “Cháu hứa với ông, cháu chăm sóc cho Tư Toàn cả đời này, nếu có kiếp sau là vĩnh viễn về sau”.
Tạ lão gia nhàng vỗ lên mu bàn tay “Được rồi, về bệnh viện . Chuyện hôm nay đến đây thôi.”
“Vâng, cháu cảm ơn ông tin tưởng cháu”.
đỡ ông nội ra khỏi phòng, xuống lầu. Ông Tạ Tư Khoan vẫn ngồi dưới lầu, im lìm như bức tượng. Hầu Thần chào ông ra về, ông gật đầu, nhưng ánh mắt ôn hòa nhiều.
Hầu Thần ra khỏi nhà họ Tạ mới cảm thấy bớt run. quay lại bệnh viện, quên rẽ qua Giang Uyển mua điểm tâm. đoán chắc Tư Tuyền còn chưa , rất thích ăn đồ ngọt.
Hôm đính hôn, Trầm Tư Giai gửi video đó vào hòm thư cá nhân của , lại nhờ Mạch Tuệ gọi điện cho . Hầu Thần xem xong video, chỉ cảm thấy trái tim mình bị bóp rất chặt. Tư Toàn cùng Giang Nhất Dân chung vào khách sạn, biết thời điểm đó. Tư Toàn theo đoàn Hàng Châu công tác, Giang Nhất Dân ở cách đó hơn hai trăm cây số. Vậy mà họ lại còn gặp nhau, gặp nhau ở khách sạn.
Trầm Tư Giai nếu mai gặp được , ta công khai video này. Hầu Thần đành phải đồng ý.
Hôm sau, sau khi lễ đính hôn kết thúc. Hầu Thần đưa Tư Toàn về nhà, chờ đến khi ngủ say mới lặng lẽ đến gặp Trầm Tư Giai. Dù rất khuya nhưng ta vẫn chuẩn bị bàn thức ăn dưới ánh nến.
“ muốn gì?” Hầu Thần mệt mỏi hỏi
Trầm Tư Giai níu lấy tay , vui vẻ
“Hầu Thần, trở lại. Em chờ lâu quá”
hất tay ta ra, lạnh lẽo “ , muốn gì mới chịu giao video ra?”
Mặt Trầm Tư Giai vặn vẹo rất dữ dội, ta run run cầm tay đặt lên bụng mình “Hầu Thần, em có thai rồi. Chúng ta có con rồi, sắp làm cha rồi”.
Trái tim Hầu Thần rơi bịch xuống, hề có chút vui vẻ nào của người sắp được làm cha. Đúng, có hôm bị chuốc rượu quá say, nhưng vẫn có thể nhớ được mình làm gì quá giới hạn. Hầu Thần cười khẩy
“ là Maria đấy à? À mà Maria mất trinh như . Tôi làm gì tôi còn biết hay sao?”
Trầm Tư Giai hoảng loạn chạy vào phòng khách, lục túi xách lấy giấy chứng nhận của bác sĩ đưa cho xem. Hầu Thần nhìn, xé làm đôi
“Đừng giả điên giả dại nữa, giao video ra đây. Tôi thực nguyện vọng của ”
Trầm Tư Giai ngồi phịch xuống sàn nhà, lẩm bẩm mê sảng “Hầu Thần, tại sao lại phải là em? Em nhiều đến thế cơ mà?”
Hầu Thần cúi xuống bóp cằm ta, lặng lẽ “ nhận nhà, nhận xe, nhận tiền còn tôi có cơ thể của . Đó là giao dịch rất công bằng. nghĩ rằng nếu ngay từ lúc bắt đầu, theo tôi chỉ vì tình , tôi để ở cạnh hay sao? Cái tôi cần ở phải là tình , mà là cơ thể này. Ngay từ lúc đồng ý để tôi bao nuôi, mất tư cách đàm phán đương rồi”.
Nước mắt Trầm Tư Giai rơi đầy mặt, nức nở gào thét “Tại sao? Tại sao lại là Tạ Tư Toàn? Chị ta có gì tốt? Chị ta có như em ? Hầu Thần, thể dành cho em chỉ chút tình cảm hay sao?”
Hầu Thần mạnh tay hơn, Trầm Tư Giai đau đến hít hà, giọng có chút cảm xúc nào. “Tôi cũng như thôi. Tư Toàn tôi, nhưng tôi ấy. Cũng như , tôi mà lại tôi. Cho nên đừng để tôi mất kiên nhẫn, muốn gì ra, chỉ riêng tình là được.”
Hầu Thần buông tay, Trầm Tư Giai ngồi ngây người, nước mắt mặt chảy dài. im lặng chờ ta lên tiếng.
“Vậy, hãy chăm sóc cho em, thỉnh thoảng đến thăm em. Sau khi em sinh con xong, em rời , lúc đó em giao video cho ”.
“Được. Tôi thuê cho người giúp việc”.
Hầu Thần đập tay vào vô lăng. Phút mềm yếu chết tiệt, ngờ Mạch Tuệ đúng, Trầm Tư Giai bị trầm cảm, đầu óc bình thường. ta liên tục khẳng định cái thai đó là của , sau đó chạy tới quậy phá Tư Toàn trận, hại ấy suýt sảy thai.
ra, hôm nay dối Tạ lão gia. Khi dựa vào video đó điều tra, camera hành lang và camera quán cafe tầng thượng vào giờ đó đều bị xóa, chỉ còn bill thanh toán tiền phòng ở hai ngày của Giang Nhất Dân và bill thanh toán bữa trưa. Trầm Tư Giai động thủ trước. Hai người đó, trong giờ phút đó, ở trong phòng hay chỉ đơn giản là ăn cùng nhau, hay làm gì thể nào biết được.
nghĩ, có lẽ họ cũng làm gì . Vì nếu có làm, Trầm Tư Giai sao lại phải xoá cơ chứ.
Thế nhưng, lại dám chất vấn Tư Toàn. sợ nếu ra, có thể nào vĩnh viễn cần nữa.