1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đoàn Trưởng Ở Trên Cao - Sâm Trung Nhất Tiểu Yêu (Quân Nhân) (Full Đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
  • Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 7: Rung động
      Editor: Băng ngàn năm

      Hôm sau là thứ bảy, Diệp Chi phải làm, nên dẫn Hoàn Tử đến võ đường.

      Hôm qua Kỷ Lâm dặn Hoàn Tử đến sớm để chơi với Tiểu Hắc, cậu ăn cơm trưa xong ngồi yên, thay đồ sớm nhưng lại biết thắt đai lưng.

      Tay cầm cái đai lưng màu trắng cứ theo phía sau Diệp Chi như cái đuôi nhưng mở miệng nhờ thắt giùm.

      Diệp Chi hỏi cũng biết con trai có ý gì, nhưng cậu cố chấp cầm sợi đai tiếng. Diệp Chi chỉ có thể lắc đầu rồi thắt đai lưng cho cậu, sau mới dắt đến võ đường.

      Hoàn Tử muốn ở lại võ đường đến tận chiều, Diệp Chi bình thường có thời gian chơi với con trai, nên hôm nay muốn ngắm con trai học Taekwondo.

      Nhưng thể cứ ngồi ở đó mà làm gì đến tận chiều, nên mang máy tính theo. Hôm qua mở hội văn nhưng vẫn chưa có nhiều truyện, nhân cơ hội này có thể ngồi viết thêm chút.

      Hoàn Tử vừa đến võ đường chạy ngay đến bên Tiểu Hắc, ngồi chồm hổm mặt đất nhìn Kỷ Lâm, thúc giục lấy sữa bột dành cho mèo ra nhanh chút.

      Kỷ Lâm vuốt vuốt đầu của cậu, tay đặt phía sau lưng lấy sữa bột chuẩn bị sẵn đặt trước mặt Tiểu Hắc. Tiểu Hắc thấy được ăn, chơi với Hoàn Tử, vội vàng chạy đến trước chén đựng đồ ăn của mình, đưa lưỡi màu hồng liếm liếm lại trong chén ăn của mình.

      Tiểu Hắc đưa cả đầu đen vào chén ăn như sợ người khác giành ăn của mình. Ria hai bên mép cũng ướt sũng.

      Hoàn Tử nhìn mê mẫn, kiềm được ham muốn, đưa tay sờ nó, nhưng mới giơ tay chưa kịp chạm vào Kỷ Lâm cản lại.

      Nhìn khuôn mặt nhắn cậu, cười : “Tiểu Hắc ăn, lúc nó ăn nếu có ai sờ nó, nó nghĩ người đó giành đồ ăn của nó.”

      Hoàn Tử cúi đầu liếc Tiểu Hắc ăn vui vẻ cái, hơi mím môi, giọng lầm bầm “Quỷ hẹp hòi. Ta..ta mà thèm giành ăn với ngươi hả?”

      “Tiểu Hắc đói bụng lắm hả?” Nhìn chén ăn của Tiểu Hắc chỉ còn thấy đáy, Kỷ Lâm sờ sờ bụng Tiểu Hắc, thấy tròn như cái trống rồi, lấy cái chén ăn của nó , để nó ăn nữa, rồi giải thích cho Hoàn Tử, “Tiểu Hắc rất đáng thương, từ bị mẹ bỏ, mình lang thang khắp nơi, ngày ngày đều ăn đủ no. rất tội nghiệp”

      Bị mẹ bỏ sao? Hoàn Tử sững sờ nhìn Kỷ Lâm, rồi lại nhìn Tiểu Hắc vui mừng quấn quýt dưới chân của ta. Khi cậu còn bé cũng từng nghe ông bà ngoại , mẹ nên giữ lại cậu.

      Nếu mẹ bỏ cậu, cậu chắc cũng giống Tiểu Hắc bây giờ? những đủ ăn mà còn bị dầm mưa?

      Nghĩ nghĩ lại, đôi mắt Hoàn Tử đỏ lên, đưa tay nắm bàn chân mềm mại của Tiểu Hắc, mẹ của cậu tốt hơn mẹ của Tiểu Hắc rất nhiều.

      Kỷ Lâm chú ý tới vẻ mặt của Hoàn Tử, thấy cậu đưa tay sờ Tiểu Hắc, nghĩ cậu muốn chơi với Tiểu Hắc, liền bế Tiểu Hắc lên rồi đặt vào đùi của Hoàn Tử “ Vuốt ve nó , Tiểu Hắc rất thích người khác vuốt ve mình.”

      Hoàn Tử nửa tin nửa ngờ đặt tay lên lưng Tiểu Hắc, vuốt ve hai cái, Tiểu Hắc mắt híp lại cách thoải mái, điều chỉnh tư thế để hưởng thụ vuốt ve của Hoàn Tử, còn phát ra tiếng ngáy o o.

      “Huấn luyện viên có lừa gạt cháu đúng ?” Kỷ Lâm cười híp mắt, chỉ vào Tiểu Hắc nằm uể oải đùi Hoàn Tử : “Vuốt ve nhàng, nó cảm nhận được quan tâm của cháu.”

      Hoàn Tử biết cái gì gọi là quan tâm, cũng biết làm thế nào Tiểu Hắc cảm nhận được quan tâm của cậu, cậu chỉ biết huấn luyện viên bảo vuốt ve nhàng. Nên cậu vuốt ve nhàng hơn, quả cậu cảm thấy Tiểu Hắc nằm đùi cậu thoải mái hơn.

      thấy tiếng ngáy của Tiểu Hắc ngừng lại, khuôn mặt nhắn luôn luôn lạnh lùng cũng mỉm cười.

      Diệp Chi hôm nay đeo mắt kiếng nên thấy rất ràng, mặt con trai lộ ra lúm đồng tiền nhàn nhạt.

      Cảm thấy sững sờ, Hoàn Tử bình thường thích cười, đúng hơn là chỉ xụ mặt, mình im lặng đọc sách, thế nhưng hôm nay cùng với mèo con và huấn luyện viên chơi đùa cười hết sức vui vẻ.

      Bản thân mình muốn con trai cười cũng rất khó khăn, bây giờ người xa lạ chỉ mới quen có vài ngày làm được rất dễ dàng.

      Trong lòng có chút vui, cũng có chút an tâm. người phụ nữ, nhưng con lại là con trai trong giai đoạn phát triển, cũng cần có người là đàn ông bên cạnh quan tâm. Hoàn Tử trừ khi lúc hiểu chuyện, sau đó tìm hiểu ba cậu là ai.

      Như vậy con trai phải coi huấn luyện viên Kỷ như ba mình đó chứ?

      Diệp Chi càng nghĩ càng thấy có lỗi với Hoàn Tử, động tác gõ chữ cũng chậm lại.

      Hoàn Tử cho mèo ăn xong, cơm buổi trưa ăn cũng tiêu hóa ít, Kỷ Lâm lúc này bắt đầu để cậu chạy quanh võ đài vài vòng để khởi động.

      Lớp học chỉ học buổi chiều đến tối, bởi vì ban ngày các sinh viên đại học phải học, có khi còn học thêm nữa, nên lúc này trong võ đài rất vắng, Kỷ Lâm ngồi ở trong võ đài buồn chán, mắt lơ đãng nhìn về phía Diệp Chi.

      Diệp Chi phát giác ra, chỉ cúi đầu, ngón tay lướt nhanh bàn phím. Bình thường Diệp Chi cột tóc, nhưng hôm nay sợ vướng víu dùng sợi dây da cột gọn mái tóc đen ra sau gáy, nhưng phía trước có vài sợi ngắn cột được đung đưa trước mặt .

      Diệp Chi nhíu nhíu mày, nghịch nghịch sợi tóc rồi vén ra sau tai, tiếp tục gõ chữ.

      này cũng tệ lắm, Kỷ Lâm thu hồi ánh mắt, ngón tay giật giật, chợt nhớ lại ngày đó từng cầm tay của Diệp Chi.

      Tay của mềm mại, da trơn mịn, đầu ngón tay chạm vào giống như dòng điện, trong nháy mắt tim bỗng đập thình thịch.

      biết cầm lại có còn cảm giác như vậy hay ? Ánh mắt Kỷ Lâm lại bất chợt nhìn tay của Diệp Chi.

      ‘Tại sao mình lại có thể có ý nghĩ đó nhỉ?’ lơ đãng nhấn nhấn huyệt thái dương của mình ngẫm nghĩ. Chẳng lẽ mình đói khát đến vậy sao? kia dù xinh đẹp, nhưng cũng kết hôn rồi. Tại sao mình lại có ý nghĩ kỳ quái như vậy?

      Nhưng ngẫm lại chồng ấy chắc cũng tốt gì. Đêm hôm đó trễ như vậy, còn để tự mua băng vệ sinh, hơn nữa chưa từng đưa Hoàn Tử học Taekwondo. quá đáng!

      “Kỷ Lâm…nghĩ gì thế? Hoàn Tử khởi động xong rồi.” Lúc Kỷ Lâm nghĩ miên man, giọng Bạch Kỳ vang lên ở bên tai, đem Kỷ Lâm kéo về.

      Lúc này mới thấy đầu Hoàn Tử đầy mồ hôi. Đứa này… gọi dừng cũng ngừng lại.

      Kỷ Lâm cầm bia đá chân đến bên cạnh Hoàn Tử, “Tốt lắm, nghỉ hai phút rồi tập đá chân.” xong, đưa tay lấy khăn lau mồ hôi cho Hoàn Tử.

      Nhìn khuôn mặt nhắn hồng hồng của cậu, chợt nghiêng người hôn lên mặt Hoàn Tử cái ‘Chụt’.

      Hoàn Tử ngẩn người, lấy tay che chỗ má bị Kỷ Lâm hôn, trong nháy mắt mặt đỏ hết lên.

      Kỷ Lâm thấy thế cười ha ha, rồi ôm Hoàn Tử vào lòng tha hồ nựng cậu.

      Diệp Chi mặc dù ngồi bên gõ chữ, nhưng thỉnh thoảng cũng chú ý hành động bên này, thấy Kỷ Lâm với Hoàn Tử vui vẻ như vậy cũng thấy vui mừng.

      Con trai của mình, quả nhiên là người gặp người thích.

      Hoàn Tử còn , thể liên tục vận động trong thời gian quá dài, nên luyện canh giờ đá chân, Kỷ Lâm dẫn cậu xuống võ đài để cậu cùng chơi với Tiểu Hắc.

      Bản thân đấu với Bạch Kỳ, Bạch Kỳ bị đánh gào khóc thảm thiết, đến khi Diệp Chi quay qua nhìn với ánh mắt kỳ quái mới dừng tay, rồi ngồi ghế dài nghỉ ngơi.

      mới đánh với Bạch Kỳ xong, đai lưng bên hông bị tuột, lộ phần lồng ngực. Kỷ Lâm cũng để ý, đàn ông mà, cởi trần cũng có là gì huống chi bây giờ võ đài cũng có ai.

      Nhưng vô tình quên mất hôm nay Diệp Chi ở đây, hơn nữa ngồi rất gần chỗ đứng.

      Diệp Chi cúi đầu chuyên tâm gõ chữ, đột nhiên cảm thấy bên cạnh xuất người, liếc qua bên cạnh, ánh mắt dừng cơ thể của Kỷ Lâm.

      khuôn mặt người đàn ông đẹp trai này, mồ hôi nhể nhãi, ánh mắt dời xuống rồi dừng bộ ngực lộ ra của .

      tại vừa vận động xong nên bộ ngực phập phồng kịch liệt lại cực kỳ hấp dẫn.

      Những cái đó cũng là gì, cái chính là Kỷ Lâm thở từng tiếng cứ lẩn quẩn bên tai Diệp Chi, tiếng lại tiếng, Diệp Chi nghe thấy mặt đỏ tới mang tai, hận mình thể đưa tay chặn cái miệng của lại.

      Diệp Chi cố gắng duy trì bình tĩnh mặt mình, gõ chữ nhanh hơn, để cho đại não của mình phân tâm, thèm nghĩ đến chuyện đó nữa, nhưng lại được.

      Đau khổ mấy giây, Diệp Chi ngồi nữa, đặt máy tính xuống ghế dài, vào nhà vệ sinh.

      Lúc này Kỷ Lâm mới vừa ý thức được, bên cạnh mình còn có .

      Liền sửa sang đồng phục cho chỉnh tề, rồi cầm chai nước suối uống hơi để che giấu bối rối của bản thân.

      Nhưng lúc vừa mới cúi đầu, thấy cái gì đó phát sáng băng ghế ngồi, nhìn kỹ là máy tính của Diệp Chi.

      Màn hình mở có đoạn văn viết dở, chữ viết chằng chịt cả nửa tờ giấy. Kỷ Lâm chớp chớp mắt, nhìn xung quanh, thấy Diệp Chi chưa có dấu hiệu trở lại, Bạch Kỳ với Hoàn Tử cũng chú ý , bị thần xui quỷ khiến thế nào lại cúi đầu đọc nhanh.

      Tốc độ gõ chữ của Diệp Chi rất nhanh, lát viết được hai ngàn chữ. nhiều lắm, nhưng cũng đủ để Kỷ Lâm biết mang theo máy tính để làm gì.

      ra này còn viết tiểu thuyết, Kỷ Lâm khẽ nhếch miệng cười, như phát ra việc gì vô cùng cơ mật. Bỗng nghe thấy tiếng đẩy cửa, Kỷ Lâm vội vàng ngồi thẳng lại, tiếp tục uống nước như có chuyện gì xảy ra. Trong lòng lại biết thế nào, nhớ lại mấy cái tên trong đoạn văn của .

      khi biết Diệp Chi viết tiểu thuyết,Lâm rất hiếu kỳ, rất muốn nhìn chút xem còn có thể tiếp tục viết cái gì. Vì vậy ánh mắt vẫn khống chế được, thỉnh thoảng vẫn nhìn về phía Diệp Chi bên kia.

      Diệp Chi hôm nay mặc áo đầm màu xanh nhạt, cổ áo hơi thấp, lúc cúi người gõ chữ, cảnh sắc trước ngực lộ ra như có như .

      Hơn nữa Kỷ Lâm cao, ngồi ở chỗ đó vừa vặn có thể nhìn được rất ràng, ngay cả áo lót màu nude cũng có thể nhìn thấy rất ràng.

      Kỷ Lâm vội vàng thu hồi ánh mắt, gương mặt có chút nóng, trong miệng khô khốc, hầu kết tự chủ lên xuống mấy cái. uống thêm vài hớp nước, ánh mắt lại khống chế được, liếc tới ngực Diệp Chi.

      “Kỷ Lâm.” Lúc đó, Bạch Kỳ bỗng gọi tiếng, định bảo là Hoàn Tử nghỉ ngơi đủ rồi, có thể tiếp tục tập đá chân.

      Nhưng chưa câu kế tiếp, Kỷ Lâm từ ghế dài đứng thẳng lên, hai gót chân chụm lại tạo hình chữ V, chào theo kiểu nhà binh, “Có.”
      tart_trung, thư hồ, Jan Bùi5 others thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 8: Hoàn tử ăn vạ
      Editor: Băng ngàn năm


      Võ đường bỗng im lặng, Bạch Kỳ tay chống lên bàn, nhìn Kỷ Lâm như bị bệnh thần kinh. Qua vài giây mở miệng : “Kỷ Lâm…đoàn trưởng Kỷ…cậu bị bệnh hả?”

      Kỷ Lâm chợt nhận ra mình lời kỳ quái, nhưng lời cũng rồi thể thu hồi lại. Chỉ có thể ho khan hai tiếng, cố trấn định : “ có việc gì, tớ uống nước.” xong, nhanh ra ngoài.

      Uống nước? Nước suối phải đặt ghế dài sao? Thằng này mắc bệnh gì đây? Bạch Kỳ hiểu, ngẫm lại lúc nãy Kỷ Lâm đứng cạnh mình bỗng rất nhanh.

      Giống như...Lỗ tai đều đỏ, chẳng lẽ vừa xảy ra chuyện gì mình biết? Bạch Kỳ đảo con ngươi vòng, trong lòng bắt đầu ngứa ngáy muốn biết rốt cuộc mình bỏ lỡ chuyện gì.

      ta tò mò, Diệp Chi giống như hòa thượng lùn 2 thước với tay đến đầu (*vì phải suy nghĩ theo cách của người khác nên biết mình suy nghĩ gì). Nhìn bóng lưng Kỷ Lâm, vài giây sau mới chớp chớp mắt, nghe huấn luyện viên Kỷ là quân nhân, chẳng lẽ trong quân đội ngây ngô thời gian dài, tinh thần vẫn căng thẳng, cho nên có chút bình thường?

      Nhưng mặc kệ, chỉ cần có thể dạy Hoàn Tử tốt là được, còn lại liên quan đến . Nghĩ tới đây, Diệp Chi cúi đầu, tiếp tục gõ chữ.

      Kỷ Lâm nhanh chóng khỏi võ đài, vào thẳng phòng vệ sinh, mở vòi hoa sen, nhanh chóng xối nước lạnh lên mặt. Cảm giác nóng ran lúc nãy cũng tiêu tán bớt .

      Bây giờ mới khiến cảm thấy dễ chịu chút.

      là mất mặt, Kỷ Lâm lau khô mặt bằng khăn bông, tựa vào bên tường cười khổ rồi đốt điếu thuốc. phải cũng chỉ là hay sao? Có gì để nhìn? Ở mạng với tivi, thấy ít.

      Hơn nữa , cùng con làm lần . phải lần mà là nhiều lần . có gì to tát. Phải bình tĩnh. Phải hết sức bình tĩnh.

      Kỷ Lâm hít vài hơi khói, đè xuống cảm giác khác thường trong lòng, ở trong nhà vệ sinh tỉnh táo lát, mới điều chỉnh lại vẻ mặt tốt rồi ra ngoài.

      Vừa vào võ đài, thấy Bạch Kỳ khoa tay múa chân, nhìn quanh vòng cũng thấy Diệp Chi với Hoàn Tử.

      “Hoàn Tử đâu?” Còn có Hoàn Tử mẹ. Kỷ Lâm nhìn Bạch Kỳ hỏi câu.

      Bạch Kỳ nhìn cái, trả lời “Về nhà.”

      “Làm sao lại về nhà?” Chẳng lẽ lúc nãy mình cẩn thận nhìn cái kia, bị Diệp Chi phát rồi? đúng, mình xác định chỉ nhìn cái, biết đó chứ?

      “Học xong dĩ nhiên là về nhà.” Bạch Kỳ đưa chân nhàng đá Tiểu Hắc cái, nhìn Kỷ Lâm cái, giải thích “ tại cũng bốn giờ hơn, Hoàn Tử học vượt nội dung ngày, trở về nhà ở lại chỗ này làm gì?”

      “Nhưng cậu nhóc bình thường buổi tối mới về mà.”

      “Đó là bởi vì bình thường ai tới đón nó.” Bạch Kỳ liếc mắt, “Tớ cậu nha, coi như đứa bé kia đáng nữa, cũng phải là con trai của cậu, cậu có cần thiết phải độc chiếm người ta như vậy ?”

      Kỷ Lâm vội vàng lên tiếng phản bác, “Tớ nào có. Tớ. . . . . . Tớ chỉ tùy tiện hỏi chút.” thấy Bạch Kỳ định mở miệng tiếp, vội vàng cắt đứt lời ta, “Được rồi, buổi tối cậu đứng lớp nha. Tớ muốn về nhà nghỉ ngơi.”

      Bạch Kỳ kêu rên tiếng, “ phải chứ? Lại là tớ sao?”

      phải cậu là ai?” Kỷ Lâm cầm cái quả đấm, khóe môi khẽ nhếch lên, “Nếu chúng ta tập luyện chút?”

      cần cần.” Bạch Kỳ vội vàng lắc đầu, “Cậu , tự tớ mình cũng có thể dạy được.”

      “Cũng tồi.” Kỷ Lâm khẽ cười cái, khom lưng bế Hắc Miêu lên rồi ra khỏi võ đài.

      “Hoàn Tử, con thích huấn luyện viên Kỷ hay huấn luyện viên Bạch?” đường Diệp Chi dắt con trai về nhà, trong lòng suy tính kỹ càng, hỏi thẳng con trai.

      cảm giác Kỷ Lâm có chút đáng tin, người đàn ông hơn ba mươi, còn có thể cùng Hoàn Tử chơi chung chỗ, có chút chững chạc, mặc dù xuất thân là quân nhân, nghe còn là Thượng tá, nhưng vẫn yên tâm.

      “. . . . . .” Hoàn Tử nâng bước chân ngắn thẳng về phía trước, nhưng trả lời Diệp Chi.

      cho mẹ nghe chút , con quan tâm đến mẹ, mẹ tức giận đó.”

      Hoàn Tử hơi mím môi, do dự, nhưng vẫn xoay xoay vặn vặn phun ra ba chữ, “Huấn luyện viên Kỷ.” (trong hán việt là ‘Kỷ giáo luyện’ 3 chữ)

      Hoàn Tử đưa ra đáp án làm Diệp Chi cảm thấy kinh hãi, tưởng Hoàn Tử huấn luyện viên Bạch, bởi vì dù là đá chân hay đơn giản là chạy khởi động, đều là Bạch Kỳ dạy Hoàn Tử , mà Kỷ Lâm, theo Diệp Chi quan sát buổi trưa cũng chỉ là dẫn Hoàn Tử chơi với mèo mà thôi, Hoàn Tử tại sao lại thích ta hơn Bạch Kỳ nhỉ?

      “Là bởi vì huấn luyện viên Kỷ chơi với con sao?”

      Hoàn Tử nghiêng đầu nghiêm túc suy nghĩ lát, cậu biết đó là cảm giác gì, chỉ là rất thích huấn luyện viên Kỷ, thích ta sờ đầu mình, còn thích để cho ta ôm mình. Coi như mang theo Tiểu Hắc để cùng mình chơi, mình cũng thích huấn luyện viên Kỷ.

      Hoàn Tử lắc đầu, non nớt : “Con thích huấn luyện viên Kỷ.”

      Tính nết do trời sanh với lại cũng có duyên với con trai, Diệp Chi cũng tra cứu, chỉ nghĩ tính tình Kỷ Lâm chắc thú vị với con trai, gì nữa, dắt Hoàn Tử về nhà.

      Lúc sắp đến nhà, điện thoại trong túi xách vang lên, cầm lên nhìn, là Mạnh Trường Thụy.

      “Chi Chi, hôm nay có rãnh ? đến thành phố C rồi.”

      “Nhanh vậy sao?” Diệp Chi kinh hãi.

      “Đúng vậy “ giọng Mạnh Trường Thụy có chút ý cười, “Nhà sửa xong lâu rồi, vẫn chưa tới là vì bên kia còn có chút chuyện. Sao ? Có phải rất vui mừng? Buổi tối có thời gian ? Ra ngoài ăn bữa cơm thôi.”

      Diệp Chi suy nghĩ lát, hôm nay Hoàn Tử học xong Taekwondo, lát nữa quả có việc gì, nên gật đầu đồng ý “Được, vậy tới chỗ cũ , đến trước chờ tôi...tôi lập tức đến.”

      “Được.”

      Diệp Chi cúp điện thoại, vội vàng vào nhà thu dọn đồ đạc, đến thời gian ăn cơm, muốn làm cho Mạnh Trường Thụy đợi lâu quá.

      Ngày hôm qua tan việc về nhà có mua mấy hộp hải sâm, vốn nghĩ gửi cho Mạnh Trường Thụy, nếu tới, vừa đúng có thể trực tiếp đưa .

      Diệp Chi thích thoải mái, cũng thay đồ, cầm hải sâm lên, với mẹ Diệp tiếng chuẩn bị xuống lầu, mới vừa thay giày cao gót. cảm thấy cánh tay có gì đó, cúi đầu nhìn, Hoàn Tử nắm chặt cánh tay của , “Mẹ, mẹ gặp chú Mạnh sao?”

      Ba năm này, Mạnh Trường Thụy tới thành phố C ít, cũng gặp Hoàn Tử nhiều lần, Hoàn Tử cũng biết .

      “Đúng vậy, con ở nhà ngoan ngoãn, phải nghe bà ngoại với ông ngoại nha.”

      “Con cũng muốn .” Hoàn Tử ngửa đầu nhìn Diệp Chi , khuôn mặt nhắn lạnh lùng có kiên quyết.

      Diệp Chi bất đắc dĩ, “Đừng lộn xộn, mẹ ăn bữa cơm rồi về ngay, con ở nhà đọc sách, mấy ngày trước mẹ mới mua cho con bộ mười quyển sách phải sao? biết chữ nào có thể hỏi ông ngoại.”

      .” Ai ngờ, Hoàn Tử luôn luôn nghe lời lúc này lại cố chấp, tay bé nắm chặt cánh tay của Chi , giống như sợ Diệp Chi chạy mất, “Con muốn .”

      “Mẹ là ra ngoài làm việc, lần sau dẫn con .”

      .” Hoàn Tử kiên quyết lắc đầu.

      Mấy năm trước, đứa trẻ còn , người thích nhất trừ mẹ chính là chú Mạnh, bởi vì mỗi lần chú Mạnh tới đều mang cho cậu món cậu thích nhất, Ice Cream, nhưng có lẽ sắp tới sinh nhật sáu tuổi, Hoàn Tử cũng hiểu được nhiều chuyện hơn.

      Cậu biết chú Mạnh nhất định là muốn làm ba của cậu, nhưng cậu muốn chú Mạnh cùng mẹ kết hôn. Như vậy cậu giống như Hắc Miêu, cơm cũng ăn đủ no. Còn có thể vừa lạnh vừa đói té ở tuyết.

      “Hoàn Tử nghe lời, bà ngoại tối nay làm đồ ăn ngon cho cháu nha.” Mẹ Diệp cười híp mắt tới, tay ôm Hoàn Tử vào trong ngực, vừa an ủi cậu, vừa nhìn Diệp Chi nháy mắt, ý bảo nhanh chút.

      Con hai mươi tám tuổi rồi, khó khắn lắm mới có người đàn ông tốt ở bên, Mạnh Trường Thụy, sao có thể bỏ qua được? thể để tiểu quỷ này quấy rối được.

      Diệp Chi lặng lẽ gật đầu cái xoay người, muốn rời , sau lưng chợt vang lên tiếng khóc nức nở của Hoàn Tử.

      Đứa trẻ ở trong ngực bà ngoại hết sức uốn éo, hai cái chân đạp loạn lên, giùng giằng muốn xuống, lại bị mẹ Diệp ôm chặt, thoát ra được.

      Vừa nóng vừa giận, chu cái miệng , nước mắt nhất thời chảy ra như suối.

      Diệp Chi quyết tâm để ý tới cậu, cũng quay đầu lại xuống lầu dưới, nhưng mới xuống tầng lầu, vẫn nghe thấy tiếng khóc khàn cả giọng của con trai, giống như là bị mẹ bỏ rơi, khóc thở ra hơi.

      Diệp Chi thở dài, xoay người quay lại. Ôm con trai từ trong tay mẹ Diệp, nước mắt cho cậu, “Ngoan, đừng khóc, mẹ dẫn con .”

      “Trời sanh cái bệnh thương người. Đứa bé nháo lúc là hết.” Mẹ Diệp ở bên cạnh ai oán : “Để ý đến nó làm cái gì?”

      Hoàn Tử nghe được mẹ Diệp như vậy, hai con tay bé nhanh chóng ôm chặt cánh tay Diệp Chi, như con thú ngẩng đầu nhìn chằm chằm mẹ Diệp, mắt dài trợn tròn lên, mang theo chút sát khí.

      “Cái thằng nhóc này.” mẹ Diệp tức thiếu chút nữa giơ chân, muốn đưa tay bế cậu xuống, nhưng rốt cuộc vẫn nỡ, chỉ hung hăng đóng cửa lại, bỏ lại câu tức giận “Hai ngươi cút hết .”

      “Chọc cho bà ngoại tức giận rồi đó.” Diệp Chi búng trán Hoàn Tử cái “Lần này, mẹ nhân nhượng con lần, lần sau được như vậy nữa, biết ?”

      Hoàn Tử liền vội vàng gật đầu, ngẩng đầu nhìn Diệp Chi cười ngọt ngào, lộ ra má phải lúm đồng tiền, “Dạ, mẹ.”

      “Tiểu tử thúi.” Diệp Chi cũng cười.

      Xuống dưới, Diệp Chi thuê xe chạy thẳng tới quán ăn cũ. Hoàn Tử ngồi cạnh cửa sổ, nhìn cảnh sắc bên ngoài nhanh chóng xẹt qua, khụt khịt cái mũi, trong lòng mơ mơ hồ hồ hình thành khái niệm: dùng khổ nhục kế đối với mẹ là tốt nhất.

      Lúc bọn họ đến, Mạnh Trường Thụy chờ sẵn ở nơi đó, nhìn thấy Hoàn Tử sửng sốt chút, vốn nghĩ là chỉ hai người gặp nhau, ngờ còn dẫn theo con riêng.

      Ngây ngẩn mấy giây thôi, ra Mạnh Trường Thụy cũng rất thích Hoàn Tử , cảm thấy đứa trẻ im lặng như vậy nhưng chơi rất tốt.

      “Hoàn Tử, chú Mạnh thấy con lại cao thêm chút rồi nha.” Hoàn Tử đối với việc mình cao thêm có rất nhiều ý niệm, nhiều lần lúc sinh nhật cũng nguyện, muốn nhanh lớn để bảo vệ cho mẹ tốt.

      Những lời này của Mạnh Trường Thụy vừa đúng tâm tư của cậu, oán khí trong lòng đứa trẻ cũng tản ít, nhưng vẫn nhìn Mạnh Trường Thụy vừa mắt, bất kỳ ai muốn cướp mẹ của cậu đều phải là người tốt.

      Cậu học TV , chỉ nhìn Mạnh Trường Thụy gật đầu cái, rồi đến chỗ ngồi cúi đầu nhìn ngón tay của mình, bất luận Mạnh Trường Thụy hỏi thế nào đều trả lời.

      may Mạnh Trường Thụy rộng lượng, cùng cậu so đo, mặc dù thành công cùng Diệp Chi ăn bữa cơm hai người, cũng thể nhân cơ hội lần này thổ lộ lần nữa, nhưng ít nhất cũng nhìn thấy người ăn bữa cơm, khí cũng tệ lắm, trừ Hoàn Tử mặt lạnh lời nào.

      Ăn cơm tối xong, Mạnh Trường Thụy còn muốn cùng Diệp Chi dạo vòng, nhưng Hoàn Tử ngồi đối diện lại ngáp, thỉnh thoảng còn dùng cặp mắt ướt nhẹp tội nghiệp nhìn Diệp Chi , khiến Mạnh Trường Thụy mấy lần muốn mở lời nhưng thể ra được.

      Chỉ có thể nhìn hai mẹ con Diệp Chi ra khỏi khách sạn.

      trễ thế này rồi, để đưa mẹ con em về nhà, lên xe .” Mạnh Trường Thụy mở cửa xe, Diệp Chi với Hoàn Tử lên xe.

      Diệp Chi định muốn phiền toái ta, nhưng cửa xe người ta cũng mở ra rồi, cự tuyệt nữa có vẻ mình làm kiêu, nhìn Mạnh Trường Thụy cười cười, “Được.” chuẩn bị lên xe, lại thấy Hoàn Tử bướng bỉnh, đứng im tại chỗ chịu .

      “Diệp Cảnh Thâm.” Diệp Chi nhíu lông mày, lần này là giận .

      “Mẹ, con muốn. . . . . .” Hoàn Tử quơ quơ cánh tay Diệp Chi, cầu khẩn : “Chúng ta tự về nhà cũng được mà.”

      “Diệp Cảnh Thâm, lên xe ngay, con hôm nay như vậy ngoan, mẹ rất thất vọng về con.”

      Hoàn Tử mấp máy môi, mắt đỏ lên, nhưng cũng chịu lên xe, cậu muốn chú Mạnh đưa về nhà, muốn chính là muốn.

      Hoàn Tử từ sức khỏe yếu ớt, lại nghe lời, Diệp Chi hầu như chưa bao giờ trách mắng cậu, mỗi lần chuyện với cậu đều là khuyên bảo, nhưng lần này chút cũng lưu tình, lời nghiêm nghị, chút cũng có nhu hòa.

      Đứa trẻ uất ức nước ở trong hốc mắt lăn qua lăn lại, cũng chuyện, chỉ quật cường đứng tại chỗ, gì cũng chịu lên xe. Trong lòng lại hận Mạnh Trường Thụy, nếu phải ta, mẹ nhất định tức giận với mình. Mình ghét chú Mạnh.

      Diệp Chi đặt túi xách bả vai xuống, sắc mặt trầm xuống, muốn thêm gì nữa, bên tai chợt vang lên giọng vui mừng của Hoàn Tử, “Chú Kỷ... Chú Kỷ, chú tới đón con. Con ở đây nè.”

      Diệp Chi suy nghĩ hồi lâu cũng nhớ ra chú Kỷ là ai, theo ánh mắt Hoàn Tử nhìn lên thấy Kỷ Lâm.
      tart_trung, thư hồ, Jan Bùi4 others thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 9 : Nụ hôn bất ngờ
      Editor: Băng ngàn năm


      Kỷ Lâm vừa ra khỏi võ đường nhận được điện thoại của người bạn, tìm uống rượu, suy nghĩ lát, dù thế nào nữa cũng có bận gì, liền đồng ý.

      Mấy em ở trong phòng bao riêng uống bia đến tận nửa đêm mới dừng lại, mỗi người hướng ra khỏi khách sạn. Kỷ Lâm uống rượu ít nhất, nên ở lại cuối cùng chăm sóc mấy người uống say như chết.

      ngờ vừa bước ra khỏi cửa nghe thấy có người gọi , Kỷ Lâm tiếp xúc với nhiều đứa bé, trừ Tiểu Ngư ngoài ra có người khác, lại càng có người gọi chú Kỷ rồi.

      Nghi ngờ quay đầu nhìn lại, vừa hay cách đó xa nhìn thấy Hoàn Tử lôi kéo vạt áo Diệp Chi nhìn như nhìn ba của mình, muốn mở miệng nhờ lại dám.

      Kỷ Lâm với mấy em trước, bản thân đến trước mặt Hoàn Tử, cười híp mắt : “Ai da, Sao hôm nay lại gọi là chú vậy hả?” Mấy lần trước ở võ đài, Kỷ Lâm mất rất nhiều sức lực, Hoàn Tử cũng chỉ gọi là huấn luyện viên Kỷ, tối nay thế nào lại đổi thành gọi là chú Kỷ?

      “Chú Mạnh, chú , cháu với mẹ có chú Kỷ rồi, chú Kỷ đưa cháu với mẹ về nhà.” Hoàn Tử nheo mắt lại, đứng bên cạnh Kỷ Lâm với vẻ mặt làm chuyện xấu giống nhau như đúc, nhưng người trong cuộc lại biết.

      “Diệp Cảnh Thâm.” Diệp Chi giọng la cậu câu, đứa này, tại sao càng ngày càng kỳ cục, tại sao có thể tùy tiện phiền toái huấn luyện viên.

      vừa định mở miệng cự tuyệt, nghe Kỷ Lâm ở bên tai : “Được, chúng ta vừa vặn thuận đường, thôi, xe chú để ở bên đó.” mặt tươi cười nhìn Hoàn Tử, nhưng ra là với Diệp Chi.

      xin lỗi, huấn luyện viên Kỷ, chúng tôi. . . . . .” Diệp Chi lời còn chưa hết, bị Hoàn Tử cắt đứt.

      “Mẹ, thôi, chú Kỷ chờ sốt ruột rồi.” xong nhìn Mạnh Trường Thụy phất phất tay, nở nụ cười đầu tiên trong tối nay, “Chú Mạnh gặp lại sau.”

      Diệp Chi bất đắc dĩ vỗ trán, đứa này bình thường đối với người nào cũng làm vẻ mặt lạnh lùng. Làm sao lại đối với Kỷ Lâm như vậy ? Như quen thuộc từ lâu? Thôi, phiền Kỷ Lâm đưa bọn họ đoạn đường, mấy ngày nữa mời ăn cơm, coi như báo đáp.

      Dù sao ở của tiệm cơm lôi lôi kéo kéo rất khó coi, Diệp Chi là người sĩ diện, cảm thấy người khác dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn mình thấy được tự nhiên.

      Liền quay đầu nhìn Mạnh Trường Thụy : “Trường Thụy, vậy làm phiền , hôm nào về nhà mới đến thăm.”

      “Cũng được.” Chuyện bây giờ, Mạnh Trường Thụy cũng chỉ có thể đồng ý, cau mày quan sát Kỷ Lâm mấy lần, con ngươi tự chủ rụt cái.

      Kỷ Lâm mặc thân quần áo màu đen thoải mái, nhìn như uể oải, thực tế thân hình lại thẳng tắp. Tình địch của mình lại cao lớn mà thon dài. tay đặt trong túi, cái tay khác dắt Hoàn Tử, đơn giản đứng tại chỗ, nhưng làm cho người khác dời mắt được.

      Như vậy cũng phải là làm người khác chú ý nhất, ánh mắt Mạnh Trường Thụy nhìn quét qua mặt Kỷ Lâm, trong lòng dâng lên mùi giấm chua nồng nặc.

      Kỷ Lâm mặt thon dài, sống mũi thẳng, khóe miệng chứa đựng nụ cười như có như , đèn đường vàng ấm chiếu xuống càng lộ vẻ đẹp trai khác thường.

      Mạnh Trường Thụy tim đập nhanh, nụ cười mặt cũng tắt ngấm, nhìn Diệp Chi chào hỏi rồi mới lái xe .

      “Huấn luyện viên Kỷ, làm phiền , tiểu tử thúi hôm nay tùy hứng.” Diệp Chi theo phía sau Kỷ Lâm với Hoàn Tử, bất đắc dĩ .

      “Chuyện .” Kỷ Lâm cười : “Tôi còn vui mừng vì gặp được Hoàn Tử.” xong, đưa tay vuốt vuốt đầu của Hoàn Tử.

      Lần này Hoàn Tử phản kháng, ngược lại còn nhìn Kỷ Lâm nở nụ cười, làm cho Kỷ Lâm thụ sủng nhược kinh (được thương mà kinh hãi), nhìn Hoàn Tử chớp chớp mắt, giọng : “Hoàn Tử, ngày mai đến sớm hơn chút , ta thiên vị chỉ dạy cho ngươi chút” Hoàn Tử hiểu thiên vị là gì, nhưng cự tuyệt gật đầu đồng ý.

      Trong miệng cậu mặc dù chưa bao giờ , nhưng thực tế lại rất thích sống chung chỗ với Kỷ Lâm. Đứa ở trong lòng , huấn luyện viên Kỷ địa vị chỉ đứng sau người nhà, thậm chí so với người thích nhất là đọc sách như , tại cậu quan trọng hơn cả sách.

      “Mấy ngày nay có đau chân ?”

      đau.”

      “Ở nhà có tự mình luyện tập hay ?”

      “Có.”

      “Này có nhớ huấn luyện viên ?”

      “. . . . . .”

      “Nhớ hay nhớ?” Kỷ Lâm ôm lấy Hoàn Tử, thấp người đặt cậu ngồi vị trí kế bên tài xế, vẫn biết xấu hổ hỏi.

      Hoàn Tử nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Kỷ Lâm, mím môi lời nào.

      có nhớ sao? Huấn luyện viên thấy đau lòng nha.” Kỷ Lâm mắt dài khép hờ, ảm đạm , “Ta rất nhớ Hoàn Tử nha.”

      Hoàn Tử nuốt nước miếng cái, vẻ mặt huấn luyện viên như vậy là muốn khóc sao? Nhưng đàn ông làm sao lại khóc? Cậu…cậu ra cũng có chút nhớ huấn luyện viên. . . . . . Vậy có thể lần. huấn luyện viên có thể khóc .

      Nghĩ tới đây, Hoàn Tử nắm tay thành quả đấm , ngập ngừng : “Nhớ, có nhớ.”

      Kỷ Lâm nghe vậy vui sướng, ‘Chụt’ tiếng hôn lên khuôn mặt nhắn của Hoàn Tử, : “Ngoan.”

      Diệp Chi ở bên nhìn bọn họ cười , trong lòng chợt thấy ấm áp, Hoàn Tử phát triển có lẽ cần người đàn ông trẻ tuổi dạy dỗ. Mặc dù cậu học Taekwondo chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi, nhưng là có thể thấy được, so với trước cả ngày ở nhà đọc sách nhúc nhích, đứa quả hoạt bát hơn rất nhiều.

      Huấn luyện viên Kỷ quả cũng tệ, xem ra nên sắp xếp thời gian mời người ta ăn bữa cơm.

      Diệp Chi nhà ở phía đông thành phố C, mà nhà Kỷ Lâm ở phía tây thành phố C, cách nhau trường đại học, ra cũng gọi là xa.

      Kỷ Lâm theo chỉ dẫn của Diệp Chi, chở hai mẹ con đến lầu dưới.

      “Huấn luyện viên Kỷ, có thể cho tôi xin số điện thoại ? Mấy ngày nữa cùng nhau ăn bữa cơm.”

      “Điện thoại có thể, nhưng ăn cơm cần.” Kỷ Lâm cười nhận lấy điện thoại của Diệp Chi, ngón tay nhanh bấm số điện thoại của mình rồi gọi qua điện thoại của bản thân sau mới lưu lại, rồi cầm điện thoại của bản thân lưu số của vào, sau mới trả lại cho Diệp Chi .

      “Nếu cảm thấy băn khoăn, cho tôi mượn Hoàn Tử nuôi mấy ngày , ha ha.” Lời còn chưa hết, bản thân cười vui vẻ.

      “Được, nuôi lớn rồi trả lại cho tôi.” Diệp Chi cười cười đáp lại, đưa tay cởi dây an toàn, nhưng cởi nửa ngày cũng có cởi ra được.

      “Để tôi giúp cho.” Kỷ Lâm rất nhanh chú ý thấy rất chật vật, hơi nhổm người lên, đưa tay phải ra giúp Diệp Chi cởi dây an toàn.

      Thế nhưng dây an toàn hôm nay biết bị cái gì, thế nào cũng tháo ra được. Kỷ Lâm thể làm gì khác hơn là nhướng toàn bộ người về phía Diệp Chi.

      Chỉ là như vậy, hai người liền trong tư thế mập mờ, hai cái đầu lần lượt xúm lại, nếu nhìn nghiêng giống như là hôn nhau.

      Lúc này cửa xe mở, nhưng dây an toàn làm thế nào cũng tháo ra được, Diệp Chi với Kỷ Lâm cố gắng tháo ra, nên chú ý tới hai người trong tư thế mập mờ.

      “Chi Chi?” Ba Diệp từ hội cờ tướng trở về nhà, nhìn thấy dưới lầu nhà mình đậu chiếc Land Rover, dù là đèn đường vằng hơi mờ nhưng cũng giấu được.

      Ba Diệp rất thích xe hơi, hơn nữa xe Jeep, lúc vừa thấy chiếc Land Rover, dời mắt được rồi, từ đuôi xe tới đầu xe, tỉ mỉ nhìn qua lần. cố nén dục vọng sờ cái để rời , lại liếc tới trong xe.

      Nhất thời liền trợn to hai mắt, người ngồi ghế cạnh tài xế cùng người đàn ông hôn, phải là con của mình sao ?

      Ba Diệp ho tiếng, trong xe hai người lại nghe thấy, có cách nào khác, ông chỉ có thể mở miệng kêu Diệp Chi tiếng.

      Diệp Chi mới nghe đến giọng của ba mình, kinh ngạc chút, vừa định trả lời, thấy mình và Kỷ Lâm ở tư thế mập mờ, cũng biết ba mình ở bên cạnh nhìn bao lâu rồi. Trong lòng Diệp Chi hoảng hốt, liều mạng ngẩng đầu lên.

      Kỷ Lâm ngay lúc này lại cúi đầu xuống, hết sức chuyên chú cởi dây an toàn cho , đầu cách Diệp Chi chỉ có mấy cm, vừa ngẩng đầu, đôi môi vừa vặn liền dính lên trán Kỷ Lâm.

      Chuyện này. . . . . . Chuyện này. . . . . . Người tuổi trẻ bây giờ cũng quá tùy tiện rồi. vẫn còn ở trước mặt . Ba Diệp tức giận hít vào ngụm khí lạnh, vừa định mở miệng với Diệp Chi, nhưng chợt nhớ tới Hoàn Tử.

      Hai người ở trước mặt hôn môi? Như vậy Hoàn Tử là chẳng phải là vừa vặn ở phía sau nhìn sao?

      Nghĩ như vậy, Ba Diệp cũng đoái hoài tới trách mắng Diệp Chi, nhanh đến, mở cửa xe ôm Hoàn Tử ra, câu, “Ta ôm đứa bé lên trước.” Cũng quay đầu lại thẳng lên lầu, làm Diệp Chi muốn giải thích cũng giải thích được.

      Quay đầu lại, có chút ngượng ngùng nhìn Kỷ Lâm, “Mới vừa rồi. . . . . . là xin lỗi, tôi phải cố ý.”

      Mà cơ thể Kỷ Lâm lúc này hoàn toàn cứng ngắc, mặc dù biết nụ hôn đó cũng chỉ là ngoài ý muốn, nhưng ở trong lòng của lại thấy ấm áp.

      trán còn có thể cảm nhận được đôi môi mềm mại ướt át, trái tim trong lồng ngực càng đập càng mãnh liệt, người có mùi thơm ngát thoảng thoảng bay vào mũi .

      Kỷ Lâm cảm thấy da mặt nóng lên, tay tự chủ dùng lực, chỉ nghe rắc rắc tiếng, Diệp Chi cúi đầu xem xét, dai an toàn tháo mãi ra bị bóp nát.

      có, khụ, có việc gì.” Kỷ Lâm đem dây an toàn bị đứt quăng sang bên, nghiêng đầu sang chỗ khác cố gắng trấn định, “Tốt lắm, tháo được rồi.”

      “A, huấn luyện viên Kỷ hẹn gặp lại.” Diệp Chi xuống xe, nhìn Kỷ Lâm phất phất tay, rồi đóng cửa xe lại, mới đặt chân lên lầu, lại ngừng, nhìn về phía sau dặn dò câu, “Lái xe chậm chút.”

      Kỷ Lâm gật đầu cái, nhấn ga, chiếc Land Rover thẳng đường ra khỏi khu chung cư.

      Diệp Chi về đến nhà, đợi cởi áo khoác, bị Ba Diệp kéo sang bên.

      Ba Diệp mặt đen xì, nghiêm túc : “Chi Chi, về sau con chú ý chút.”

      Diệp Chi nháy mắt mấy cái, hiểu ba ý tứ, “Dạ ?”

      Ba Diệp xoa xoa đôi bàn tay, hình như là cảm thấy khó mở miệng, nhưng cuối cùng vẫn cắn răng ra, “Ba biết con đến tuổi kết hôn rồi, nhưng mà…nhưng mà tối nay Hoàn Tử có ở đó, các con làm sao lại biết kiêng dè hả ?”

      Chuyện như vậy vốn là mẹ Diệp , nhưng tối nay cảnh tượng dưới lầu mẹ Diệp nhìn thấy, Ba Diệp mặc dù cảm thấy mất mặt, nhưng là vì cháu ngoại, nên làm mặt dày với con . ‘‘ Lỡ may Hoàn Tử bị dạy hư làm thế nào.’’

      “Ba,ba hiểu lầm.” Diệp Chi dở khóc dở cười, “Đó là huấn luyện viên của Hoàn Tử , chúng con. . . . . .”

      trách được. Như vậy mới đồng ý cho Hoàn Tử học Taekwondo dễ dàng.” Ba Diệp bừng tỉnh hiểu ra “Ba hiểu.”

      “Ba, phải như vậy, ba hãy nghe con . . . . . .”

      “Tốt lắm, ba phải là khó khăn gì. Chỉ là các con về sau chú ý chút là được, ba hiểu mà.”

      xong, Ba Diệp vỗ vỗ bả vai Diệp Chi, cười vào phòng khách xem kịch, nghĩ con rốt cuộc có bạn trai.

      Diệp Chi đứng tại chỗ khóc ra nước mắt, ba biết cái gì nha. và Kỷ Lâm căn bản chuyện gì cũng có.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 10 : Giúp đỡ
      Editor: Băng ngàn năm

      Buổi chiều ngày hôm sau, Diệp Chi dẫn Hoàn Tử đến võ đài, giống như muốn chứng minh với ba Diệp rằng và Kỷ Lâm có quan hệ gì hết.

      Nhưng ba Diệp nghĩ như , ngược lại càng chắc chắn cho rằng và Kỷ Lâm quan hệ. Giải thích chính là che giấu, che giấu chính là .

      Ba Diệp sờ sờ cằm, liếc Diệp Chi ngồi gõ chữ ở trong phòng ngủ, mặt lộ ra vẻ vui mừng, ngẫm nghĩ. Con cũng trưởng thành rồi, nếu có Hoàn Tử, có lẽ sớm kết hôn, bây giờ khó khăn lắm mới có đối tượng, mình sao có thể phản đối được chứ ? Huống chi nghe vợ mình , huấn luyện viên này cũng tệ.

      Mặc dù con bây giờ chưa thừa nhận, nhưng sớm muộn gì cũng dẫn người ta về nhà. vội…Đúng… vội, ngộ nhỡ quấy rầy chuyện tình của con có thể bị phá hư.

      Diệp Chi nếu biết việc mình làm sáng tỏ khiến Ba Diệp càng thêm hiểu lầm, có lẽ lập tức kéo Ba Diệp tới võ đài cùng ta giải thích. Chỉ tiếc là biết, hơn nữa nhìn ba dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình nữa, bản thân còn tự ăn mừng trong lòng, cho là kế sách của mình có tác dụng.

      Hoàn Tử võ đài, nhìn quanh hai bên lúc lâu cũng nhìn thấy Kỷ Lâm. Trải qua chuyện tối hôm qua, Hoàn Tử nhận định huấn luyện viên Kỷ là người của mình, nhưng bây giờ lại thấy huấn luyện viên.

      Đứa do dự, nghiêm mặt đến bên cạnh Bạch Kỳ, ánh mắt ngừng quét qua ngóc ngách của võ đường.

      Qua lúc lâu, mới đứng tại chỗ, dùng tay vuốt ve võ đài, lắp bắp : “Tiểu Hắc sao lại thấy tới vậy?”

      Bạch Kỳ làm nóng người, nghe lời của cậu, dừng lại dùng khăn lông lau mồ hôi người, “Hoàn Tử, cháu gì vậy?”



      Hoàn Tử cúi đầu, lông mi dài run rẩy, giọng nho , giống như lầm bầm lầu bầu, nhìn Bạch Kỳ , “Tiểu Hắc mất tích rồi.”



      “Yên tâm , bị mất.” Bạch Kỳ xoa đầu Hoàn Tử , “Hôm nay huấn luyện viên Kỷ có tới, cho nên Tiểu Hắc cũng tới.”



      “Huấn luyện viên Kỷ đâu vậy?” Bạch Kỳ vừa dứt lời, Hoàn Tử liền ngẩng đầu lên hỏi ngay, bỗng nhiên phản ứng nhanh như vậy,

      lại cảm thấy mình vội vã hỏi như vậy mất thể diện, lại cúi đầu xuống thấp lầm bầm câu, “Cũng mang Tiểu Hắc đến.”

      Bạch Kỳ nhịn được, ‘phốc’ cười ra tiếng, đứa này là kỳ cục, nếu muốn biết Kỷ Lâm đâu,

      trực tiếp hỏi được sao, lại cứ thích kéo Tiểu Hắc vào, chậc chậc, như vậy mà là quỷ tinh linh rồi.

      Con ngươi xoay vòng, cố ý chọc cậu, “ ta có chuyện, biết buổi chiều có tới hay , Hoàn Tử nhớ huấn luyện viên Kỷ rồi hả ?

      lát huấn luyện viên Bạch gọi điện thoại cho ta, cho huấn luyện viên Kỷ cháu nhớ ta, ta nhất định vui mừng.”



      “Cháu có.” Hoàn Tử lập tức

      phản bác, khuôn mặt tinh sảo bình thường trắng nõn bây giờ đỏ lên.

      “À …” khóe miệng Bạch Kỳ chứa đựng nụ cười xấu xa, “Vậy cháu muốn gặp huấn luyện viên Kỷ hả ?

      Ai…vậy ta cho ta biết nên tới tốt hơn.”

      xong liền lấy điện thoại ra, giả bộ gọi cho Kỷ Lâm, còn cố ý mở loa ngoài.

      “Bạch Kỳ? Chuyện gì?” Giọng Kỷ Lâm bên kia có chút thấp, nghe giống như tâm tình tốt.



      “A, có việc gì, Hoàn Tử . . . . . .” Bạch Kỳ còn chưa hết, bắp đùi bị Hoàn Tử ôm lấy, đứa trưng ra

      khuôn mặt nhắn có chút hồng hồng nhìn , cái miệng nhắn há hốc liên hồi, giọng như con muỗi phun ra mấy cái chữ, “Cháu...cháu muốn. . . . . .”

      Bạch Kỳ nhếch mép lên, cúi người xuống đưa điện thoại di động vào bên tai Hoàn Tử, về phía ống nghe,

      “Kỷ Lâm, Hoàn Tử nhớ cậu, đòi muốn chuyện với cậu.”

      Ở bên kia, tay Kỷ Lâm vuốt Tiểu Hắc dừng lại, trong mắt tràn đầy nụ cười, giọng : “Hoàn Tử muốn gì với tớ?”



      Hoàn Tử thế nào cũng nghĩ đến huấn luận viên Bạch lại đưa điện thoại cho cậu, trong khoảng thời gian ngắn chỉ có thể khẽ nhếch cái miệng nhắn, bối rối lỗ tai cũng đỏ lên, nhưng cũng chuyện.



      Kỷ Lâm cũng thúc giục cậu, kiên nhẫn cầm điện thoại di động chờ Hoàn Tử chuyện.

      Ước chừng nửa phút sau, Hoàn Tử khó khăn ra câu, “Kỷ…huấn luyện viên Kỷ.Tiểu Hắc…Tiểu Hắc hôm nay tới?”



      Kỷ Lâm trong lòng chua chát, trong lòng đứa này cũng bằng con mèo sao ? Hừ.

      Kỷ Lâm dùng thêm chút sức người Tiểu Hắc, vốn nhàng vuốt ve, bây giờ vò cho lông đen rối loạn,

      che bụng vào điện thoại, ốm mà rên, “Ai nha, bụng của ta đau quá. . . . . . Đau chết. . . . . .”

      Trong lòng Hoàn Tử, người lớn ngã bệnh là chuyện rất quan trọng, vừa nghe giọng đau đớn của Kỷ Lâm, bỗng luống cuống,

      “Huấn luyện viên, huấn luyện viên nhanh bệnh viện .”

      được. . . . . .” Kỷ Lâm tiếp tục giả vờ bệnh, “Huấn luyện viên đau quá, nhanh lên,

      Hoàn Tử nhanh qua đây dẫn huấn luyện viên …a….”

      Hoàn Tử vừa vội vừa sợ, cũng rơi nước mắt, còn khuôn mặt nhắn lạnh lùng như bình thường nữa,

      Kỷ Lâm cái gì chính là cái đó, đưa miệng vào ống nghe thổi hơi, lúc lâu sau mới thận trọng hỏi “Huấn luyện viên Kỷ, huấn...huấn luận viên khá hơn chút nào ?”

      “Tốt hơn nhiều rồi, đều là công của Hoàn Tử .” Kỷ Lâm còn già mồn thêm “Huấn luyện viên bây giờ khỏe hơn rồi.”



      ? Có ?”

      .” Kỷ Lâm mặt đều là nụ cười, lơ đãng hỏi câu, “Hoàn Tử, tối hôm nay ai tới đón cháu về nhà?”

      “Bà ngoại .”

      phải Diệp Chi? Kỷ Lâm thở phào nhõm, cố gắng bỏ qua mất mác trong lòng, liếc mắt nhìn giờ điện thoại di động, vào điện thoại “Như vậy , Hoàn Tử ở võ đường chờ lát, huấn luyện viên lập tức qua có được hay ?”

      hôm nay đến võ đài, là sợ đụng phải Diệp Chi .



      Diện mạo Diệp Chi xinh đẹp tuyệt trần, mắt to sống mũi cao, lại rất có phong cách, rất dễ làm cho đàn ông thích.

      Nhưng mấy lần trước lúc thấy Diệp Chi, đối với cũng có cảm giác gì đặc biệt, Diệp Chi ở trong lòng Kỷ Lâm rất ấn tượng nhưng mà ra cũng chỉ đẹp hơn phụ nữ khác chút thôi.



      Nhưng kể từ lần cẩn thận nắm tay của , xong giống như đoàn tàu chệch khỏi đường ray.

      cẩn thận liếc thấy bộ ngực của , nhịp tim cũng đập loạn.

      cẩn thận bị hôn lên trán, nhịp tim cũng đập loạn.

      Kỷ Lâm có chút khó chịu, lại có chút thất vọng, mặc dù biết đây có được gọi là thích hay , nhưng tối thiểu có cảm tình với Diệp Chi.

      Thế nhưng chuyện này tuyệt đối được, Diệp Chi kết hôn rồi, đứa bé cũng năm tuổi rồi, mình tại sao lại có cảm tình với .



      Nhất định do mình ở trong quân đội ngây ngô thời gian dài, quanh năm thấy phụ nữ nên mới có phản ứng như vậy.



      Kỷ Lâm mất ngày, tìm được cớ để đối mặt với Diệp Chi, tâm tư cũng ổn định chút. Lại nghe Hoàn Tử buổi tối hôm nay đến võ đường, yên tâm, nên hứa với Hoàn Tử.

      “Nhưng huấn luyện viên bị bệnh.” Hoàn Tử thanh nho , giống như sợ mình to trong điện thoại quấy rầy Kỷ Lâm.

      Cậu bây giờ hiểu chuyện hơn, đọc ít sách, biết khi người khác bị bệnh được quấy rầy.



      “Huấn luyện viên khỏe rồi.” Đứa bé ngây thơ quan tâm làm lòng Kỷ Lâm thấy ấm áp, quả hận thể lập tức ôm Hoàn Tử vào trong ngực hung hăng hôn, câu, “Cháu ở võ đường chờ huấn luyện viên.” Rồi cúp điện thoại, nhanh ra khỏi cửa nhà.

      cuộc điện thoại, khiến Bạch Kỳ nhìn thấy trình độ vô sỉ của Kỷ Lâm tăng lên, khỏi thầm cảm thấy may mắn, người này may là có con, bằng biết dạy đứa con thành vô lại như thế nào?

      “Tốt . may.”

      mới vừa lầm bầm xong, Hoàn Tử bỗng hắt hơi cái.

      “Bị cảm?” Bạch Kỳ đưa tay sờ sờ trán của Hoàn Tử, nóng, chắc chỉ nhảy mũi bình thường thôi.

      Ở nhà họ Diệp, Diệp Chi mới gõ xong chương chữ, mẹ Diệp đẩy cửa vào, “Chi Chi, lát nữa con đừng quên đón Hoàn Tử, bạn mẹ tìm mẹ họp mặt, mẹ trước nha.”

      xong, lấy chút gel vuốt lên tóc, cười cười hỏi Diệp Chi : “Mẹ hôm nay như thế nào? Có thấy già lắm ?”

      Diệp Chi quan sát mẹ Diệp lát, hứng thú cười : “Trông mẹ rất trẻ nha, đứng với con như hai chị em đó.”

      “Có ? Vậy tốt.” Mẹ Diệp cười vui vẻ rồi ra ngoài, mới vài bước ngừng lại, “Con đừng quên đón Hoàn Tử đó, lúc nhớ cầm chìa khóa, ba con qua hội cờ tướng rồi, biết lúc nào mới về.”

      Thấy Diệp Chi gật đầu, mới yên tâm .

      Ai, xem ra tối hôm nay mình nhất định phải đến võ đường rồi, Diệp Chi lấy tay chống cằm, giọng thở dài.

      Cũng phải muốn trốn tránh mà cảm thấy ngại thôi, còn bị ba hiểu lầm, lần này xem ra muốn tránh cũng tránh được rồi.

      Diệp Chi tắt máy vi tính, sửa sang lại váy, mang giày cao gót ra ngoài. Tính toán thời gian, cũng sai biệt lắm,

      lúc đến là lúc lớp Taekwondo của Hoàn Tử cũng sắp kết thúc, tính toán đến sớm chút, tránh để cho con trai phải đợi.

      Lớp Taekwondo cách phía đông thành phố C xa, Diệp Chi vòng qua sân cỏ lớn, vừa tới cổng trường để vào võ đường, ánh mắt lóe lên, thấy người đàn ông đến. Híp mắt cẩn thận xem xét, phải là Kỷ Lâm chứ.

      Mà cùng lúc đó, Kỷ Lâm cũng nhìn thấy Diệp Chi , hai người bốn mắt nhìn nhau, Diệp Chi rên lên tiếng, mình cùng huấn luyện viên Kỷ là có duyên, tới chỗ nào cũng có thể đụng mặt.

      “Huấn luyện viên Kỷ.”

      “ Mẹ Hoàn Tử.” trong lòng Kỷ Lâm muốn gầm thét lên, nhưng mặt vẫn mang theo nụ cười, “Sớm như vậy tới đón Hoàn Tử?”

      “À.” Diệp Chi gật đầu cái, “Lớp cũng sắp kết thúc rồi, tới đón sớm chút, tránh để Hoàn Tử làm phiền huấn luyện viên.”

      phiền toái.” Kỷ Lâm nhanh mấy bước vượt qua Diệp Chi , cùng vai kề vai vào võ đài, “Kể từ khi Hoàn Tử tới võ đường thú vị hơn nhiều.”

      “Thôi , con trai của tôi, tôi biết. Ngày nào cũng trưng bộ mặt xụ xuống, có gì mà thú vị.” Diệp Chi nở nụ cười, lúng túng trong lòng liền biến mất ít, nghiêng đầu vừa định tiếp cái gì, cảm thấy như bị sái chân, thân thể chợt mất trọng tâm, thiếu chút nữa ngã xuống, may Kỷ Lâm tay mắt lanh lẹ đỡ được .

      Diệp Chi thở phào nhõm, đợi mở miệng cám ơn với Kỷ Lâm, cảm thấy có điều ổn, thử bỗng nhúc nhích chân phải, nhúc nhích được, lại dùng sức động cái, vẫn nhúc nhích được.



      Diệp Chi cúi đầu nhìn, giày cao gót của mình gót vừa vặn cắm ở trong khe hẹp của hai viên gạch, dùng sức thế nào cũng rút ra được.

      Diệp Chi nóng nảy,

      cũng để ý bên cạnh có Kỷ Lâm, ngồi chồm hổm xuống đất bắt đầu rút giày cao gót của ra.

      Nhưng mà cái gót giày chết tiệt này, Diệp Chi mệt mỏi đến nỗi thở hắt ra, cũng rút ra được.

      “Để tôi.” Kỷ Lâm rốt cuộc nhìn nổi, ngồi xổm xuống đối diện với Diệp Chi, đưa tay giựt giày cao gót kia ra.

      “A, huấn luyện viên Kỷ, tay chút, giày này dễ gãy lắm, tôi...”

      Nhưng còn kịp nữa,

      lời Diệp Chi nhắc nhở còn chưa ra hết, Kỷ Lâm cũng dùng lực, hung hăng nắm thân giày của kéo…

      Trong nháy mắt, hai người choáng váng, giày được lôi ra ngoài rồi, chỉ là gót giày còn ở lại trong khe hở của nền gạch. . . . . .
      tart_trung, thư hồ, Jan Bùi4 others thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 11 : Thân mật
      Editor: Băng ngàn năm


      Tay Kỷ Lâm cầm chiếc giày cao gót màu bạc bị mất gót, sững sờ lúc lâu mới cảm thấy xấu hổ nghiêng đầu qua chỗ khác, ho khan tiếng “Xin lỗi, tôi cố ý.”

      Mặc dù kết quả như ý, nhưng ta cũng chỉ tốt bụng muốn giúp, Diệp Chi lấy lại giày của mình từ trong tay Kỷ Lâm, lắc đầu sao.”

      Giơ giày lên nhìn lại vòng, khi thấy ở dưới đáy giày có lỗ lớn rốt cuộc xác định, đôi giày này thể được nữa rồi.

      Cái gót sớm kẹt trễ kẹt, sao lại kẹt ngay lúc này, làm sao có thể đón con trai đây? Chẳng lẽ phải chân từ đây đến tới võ đường sao? Diệp Chi buồn buồn, xoa tóc của mình lung tung lên, mặt như đưa đám.

      Kỷ Lâm đứng lên, quay đầu để chuyện cùng với Diệp Chi, thấy bộ dạng này của , lời ra đến khóe miệng nuốt xuống, mắt nhìn khuôn mặt nhắn hơi ảo não của Diệp Chi, tim đập thình thịch.

      Diệp Chi mặc dù dáng người xinh đẹp, nhưng biết thế nào, người luôn có loại cảm giác nhàng mà xa cách, làm cho người khác thích cũng có can đảm bộc lộ.

      Nhưng động tác này, người khác nhìn vào thấy Diệp Chi có chút giống trẻ con, mặt còn có cặp mắt tròn to đen bóng trong vắt, nên nhìn vào càng thấy ngây thơ.

      Ánh mắt Kỷ Lâm biến sắc nhìn mặt hồi lâu, cho đến khi Diệp Chi thiếu chút nữa ngồi chồm hổm mặt đất vẽ vòng vòng, lúc này mới ngồi xổm xuống trước mặt “Để tôi cõng .”

      “A, như vậy sao được.” Diệp Chi kiên quyết phản đối, lúc này trong vườn trường đại học có nhóm sinh viên nữ, nam đến. Bộ dạng hai người bọn họ như vậy bị người khác thấy được biết nghĩ đến cái gì.

      có việc gì, thể lực tôi rất tốt.” Kỷ Lâm nghiêng đầu sang chỗ khác trả lời câu, bởi vì mặt trời lúc hoàng hôn chiếu vào nên mắt đen dài khẽ nheo lại, lông mi dài mà thẳng phảng phất có ánh mặt trời nhảy múa, khuôn mặt xinh đẹp càng thêm mê người, “ hơi thẳng lên lầu năm cũng có vấn đề gì.”

      “Nhưng...” Diệp Chi vẫn còn ở do dự, nhìn chung quanh, chỉ sợ ngang qua những sinh viên đại học kia họ lại suy nghĩ nhiều thứ hay.

      “Lên đây , nếu muốn chân đất đến đó ư?” Kỷ Lâm khóe môi hơi nhếch lên, khẽ thở dài, “Bây giờ sinh viên biết cái gì gọi là vệ sinh, cả ngày nhổ nước bọt xuống đất, hơn nữa gần đây còn có dịch cảm mạo...”

      ta còn chưa hết, cảm thấy sau lưng đè xuống, trong nháy mắt lưng có thêm thân thể mềm mại, Diệp Chi hai tay của vòng chắc cổ của , ánh mắt của Kỷ Lâm khẽ quay qua là có thể nhìn thấy cổ tay trắng muốt tinh sảo của .

      “Đừng nữa...Chúng ta nhanh lên .” Diệp Chi có chút ngượng ngùng nằm lưng của thúc giục.

      “Được.” Kỷ Lâm đứng lên, nâng người Diệp Chi lên chút ước chừng(ước lượng trọng lượng của ), rồi mới bước nhanh về phía võ đường.

      Sau lưng, mấy nữ sinh đại học nhìn thấy bọn họ, trong nháy mắt phát ra tiếng hoảng hốt.

      kia là ai vậy? Bạn của huấn luyện viên Kỷ sao?”

      “Chắc vậy, thân mật như vậy phải bạn là cái gì?”

      “Ai, ta nhìn trúng ai cũng thành hoa có chủ hết.” người nữ sinh giả bộ che ngực buồn bã . Ngay sau đó lấy điện thoại di động từ trong túi ra, cười tiếng, “Bạn cùng phòng mình đánh cuộc với mình, huấn luyện viên Kỷ nhất định chưa có bạn . Ha ha, lần này mình nhất định thắng bữa cơm rồi.”

      Tiếng vừa ngừng, trong nháy mắt, tay ta cầm chiếc điện thoại di động hướng về hai người bọn họ, nhấn chụp liên tiếp.

      Kỷ Lâm cũng gọi là nhanh, Diệp Chi mơ mơ hồ hồ nghe được vài từ, như “Bạn ” , “Huấn luyện viên Kỷ”... da mặt trong nháy mắt bắt đầu nóng lên, hề nghĩ ngợi đầu chôn sâu vào cổ của Kỷ Lâm, đem mặt của mình giấu .

      Kỷ Lâm chạy bình thường, lại bị động tác này của làm cho thiếu chút nữa hụt chân ở bậc thang. ưỡn chóp mũi ngạo nghễ lên chống đỡ cổ của , thở phà hơi nóng vào cổ , khiến trái tim Kỷ Lâm vốn nhảy tưng bây giờ lại càng đập mạnh hơn.

      Thình thịch, quả tim muốn rách ngực mà ra.

      Trong lòng Kỷ Lâm cũng thấp thỏm, sợ Diệp Chi nghe được tiếng tim đập có quy luật của mình, nên muốn chạy lên lầu năm nhanh, biết thế nào, lại có chút nỡ chạy nhanh.

      Do dự vài giây, chợt nâng bước chân nặng nề ‘bịch’ dậm bậc thang, như vậy... đại khái nghe thấy tiếng tim đập của .

      dọa Diệp Chi giật mình, còn tưởng rằng thể lực của cạn kiệt nên được nữa. Ngẩng đầu lên, nhàng đè bả vai Kỷ Lâm lại, “Huấn luyện viên Kỷ, thả tôi xuống , lập tức đến võ đường , tự tôi có thể .”

      có việc gì có việc gì.” Kỷ Lâm vội vàng mở miệng, “Tôi được.”

      Bên tai là tiếng bước chân nặng nề của , thùng thùng, thanh vọng khắp hành lang, Diệp Chi đâu phải có ý tứ cứ để cho cõng như vậy.

      Liền phản bác: “Huấn luyện viên Kỷ, để cho tôi tự để , phải ổn sao.”

      “Tôi ổn, thể lực tôi tốt lắm.”

      quả ổn...”

      còn chưa hết, bậc thang chợt truyền đến giọng chọc ghẹo, “Nằm cái rắm. Kỷ Lâm, trời còn chưa tối, ngươi cứ như vậy mà làm chuyện bậy bạ ở đây sao?”

      Mấy ngày nay đèn cảm ứng lầu bốn hư, trường học chưa có phái người tới sửa, vì vậy trong hành lang rất tối, Bạch Kỳ từ phía nhìn xuống chỉ có thể thấy Kỷ Lâm cõng , nhưng thấy mặt của kia, hơn nữa miệng luôn luôn như vậy, nên chút suy nghĩ liền thốt ra như thế.

      Đợi đến lúc xong, mới nhìn thấy ánh mắt Kỷ Lâm trầm tựa như có thể chảy ra nước, cùng lúc thấy mặt của Diệp Chi, lúc này mới biết mình chuyện vô ý.

      Chạy nhanh vào trong võ đường, vừa chạy vừa vọng lại, “Hai người cứ tiếp tục. Tôi cái gì cũng nhìn thấy.”

      Ở giữa hai người vốn có chuyện gì, bị Bạch Kỳ như vậy, nhất thời cảm thấy mất tự nhiên.

      Phản ứng đầu tiên là Diệp Chi từ lưng Kỷ Lâm nhảy xuống. Bàn chân chạm vào mặt đá cẩm thạch lạnh như băng, ngay cả đây là mùa hè, cũng cực kỳ lạnh, chân của Diệp Chi cũng chỉ khẽ co rút chút, cúi đầu trước Kỷ Lâm giọng : “Cái đó…cám ơn , chúng ta nhanh , mặt đất hơi lạnh.”

      vừa lạnh, trong đầu Kỷ Lâm lập tức nhớ lại ngày đó đụng vào lúc mua băng vệ sinh. Vẫn chưa tới bảy ngày, kỳ sinh lý của có lẽ còn chưa có hết, những ngày này có chịu nổi lạnh hay ?

      Kỷ Lâm nháy nháy mắt, cảm thấy hình như là chịu nổi. Lập tức nhìn Diệp Chi : “ được, để tôi cõng , sợ mặt đất có thứ dơ bẩn sao?”

      “Chuyện này...” Diệp Chi có chút chần chờ, quả bị Kỷ Lâm có chút ghê tởm, nhưng nếu để cho tiếp tục cõng, lại bị Bạch Kỳ nhìn thấy lần nữa, vậy có chút khó , hơn nữa võ đường gần ngay trước mắt, có thể thấy cửa chính rồi.

      Nhưng Kỷ Lâm lại kiên trì đưa lưng ra, thậm chí tay cũng nắm lấy cổ tay của Diệp Chi, nhưng đợi mở miệng chuyện, phía sau vang lên giọng non nớt lại lạnh lẽo “Mẹ, huấn luyện viên Kỷ.”

      Giọng Hoàn Tử đè nén thấp, khuôn mặt nhắn xụ xuống, mấy bước liền chạy tới trước mặt Diệp Chi, giống như che chở cho con thú , ngăn ở giữa Kỷ Lâm với Diệp Chi, ánh mắt lạnh lùng nhìn Kỷ Lâm.

      Bất kỳ ai muốn cướp mẹ từ tay cậu đều phải chết. Bất chấp tất cả đều phải chết.

      Kỷ Lâm bị bộ dáng khẩn trương này của cậu chọc cười, muốn đưa tay siết chặt khuôn mặt nhắn của Hoàn Tử, lại bị cậu né ra.

      Hoàn Tử hừ tiếng, đưa tay dắt Diệp Chi xuống lầu dưới, bắp chân bước vừa vội vừa mau.

      Diệp Chi biết tại sao con trai lại nổi giận, chỉ có thể cầm tay bé của cậu, dịu dàng : “Hôm nay sao lại muốn về nhà sớm như vậy?”

      “Huấn luyện viên Bạch huấn luyện kết thúc rồi.” Hoàn Tử dùng hết toàn lực cầm tay Diệp Chi về phía trước, trả lời đâu ra đấy.

      Con trai cũng như vậy, Diệp Chi cũng đành phải cùng theo, chỉ là nhưng lại kinh hồn bạt vía, chỉ sợ dẫm vào cái đồ dơ bẩn nào đó, chỉ có thể nhón đầu ngón chân cố gắng giữ cơ thể thăng bằng bước tới.

      Từ cái góc độ này Kỷ Lâm nhìn, vừa vặn có thể nhìn thấy eo mảnh khảnh của mềm mại lắc lư cố gắng bước .

      Há miệng, định gọi nhưng rốt cuộc vẫn có gọi ra ngoài miệng được, đứng im tại chỗ lúc lâu, tới khi ánh mắt Kỷ Lâm thấy bóng lưng hai mẹ con nữa, lúc này mới như có chuyện gì xảy ra trở lại võ đường.

      Bạch Kỳ ra sức lau gương, như con thằn lằn dính mặt kính, đầu đầy mồ hôi, nghiêng đầu nhìn thấy Kỷ Lâm trở lại, bàn tay lau càng thêm nhanh, giống như là cái máy công suất lớn.

      Lúc này Kỷ Lâm muốn gặp ta, ta làm cái gì đều cảm thấy phiền lòng, tới cước đá vào cái mông của Bạch Kỳ, đôi mắt dài lạnh lùng “Gan lại to lên nữa hả?”

      có, chưa.” Bạch Kỳ vuốt vuốt eo, vẻ mặt đau khổ nhìn Kỷ Lâm, “Tớ làm sao biết sau lưng cậu lại chính là mẹ Hoàn Tử.”

      “Bạch Kỳ’’ Kỷ Lâm nhếch môi khẽ mỉm cười, “Tớ quên cho cậu biết bí mật này.”

      Bạch Kỳ lỗ tai lập tức dựng lên, bí mật gì? Chẳng lẽ cậu ta rốt cuộc thông suốt, muốn gặp gỡ con rồi hả ?

      “Trong khoảng thời gian này , tớ rốt cuộc phát mình. . . . . .”

      Phát mình đối với . . . . . .

      “Phát mình có bàn tay chuyên trị bệnh cho người đê tiện hèn hạ.” Kỷ Lâm vừa đổi giọng, chân phải nhẫn tâm đá vào hông của Bạch Kỳ lần nữa.

      Trong nháy mắt Bạch Kỳ kêu rên vang dội cả võ đài.

      Đợi đến khi Kỷ Lâm đem Bạch Kỳ giày xéo lần nữa, nghe Bạch Kỳ hô đau đứt quãng, lúc này mới cảm thấy hả dạ chút.

      Tuy nhiên vẫn như cũ cảm thấy rất phiền muộn, mấy ngày nay vất vả mới cùng đứa quan hệ tốt thêm chút, lần này tốt rồi, tất cả đều nước chảy về biển đông rồi. Hơn nữa quan trọng nhất là, Kỷ Lâm đặt tay lên lưng Tiểu Hắc nhàng vuốt ve, Diệp Chi có thể hay bởi vì Bạch Kỳ nhìn thấy mà đối với sinh ra ấn tượng xấu?

      thí dụ như hành động bất chính?

      Kỷ Lâm cau mày ngồi ở ghế dài, có tâm trạng đùa với Tiểu Hắc.

      “Meo meo” yên lòng, cho Tiểu Hắc cong cằm lên, ngược lại chộp được cái đuôi người ta, Tiểu Hắc thấy vui, thân thể bé vừa động liền đem cái đuôi của mình từ trong tay Kỷ Lâm lôi ra ngoài.

      “Hôm nay ngay cả ngươi cũng có ý kiến với ta.” Kỷ Lâm nhàng nhìn cặp mắt to xanh biêng biếc Tiểu Hắc “ sao, con trai , cái đuôi cho cha sờ cái cũng được?”

      xong, còn cố ý đưa tay chộp cái đuôi người ta, kết quả đáp lại là Tiểu Hắc hung hăng ra đòn cào cái.

      Kỷ Lâm cùng nó so đo, đem Tiểu Hắc thả xuống đất, để nó chơi mình, chớp cũng chớp, mắt nhìn mu bàn tay của mình có ba vết cào , hồi lâu mới khẽ cười tiếng, nhắm hai mắt lại.

      Nuôi ngươi mà người cũng mọn cho ta vuốt ve…người ta ngay cả con cũng có rồi…
      tart_trung, thư hồ, susu3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.