1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Quyền thiếu cưng chiều, vợ yêu khó nuôi - Cố Nhiễm Nhiễm

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 3: Người trong số mệnh định

      Editor: Puck

      Đó là người đàn ông cực kỳ đẹp trai, khuôn mặt cực kỳ tinh xảo, ngũ quan lập thể như đao gọt, khắc sâu lại có cảm giác tuấn tú. Sợi tóc dày đen nhánh, đầu đinh gọn gàng, lộ ra cái trán rộng bóng loáng, tăng thêm phần vẻ đẹp tăm tối. Dưới sống mũi thẳng tắp tuyệt đẹp, là đôi môi mỏng mà khêu gợi. người cao to, âu phục màu đen, có vẻ vô cùng tao nhã.

      Khoảnh khắc khi mở cửa xe đó, đập vào tầm mắt Lâm Hi chính là người đàn ông cực kỳ đẹp trai. Có chốc lát, rất kinh ngạc.

      Con mẹ nó, đây coi như oan gia ngõ hẹp sao?

      Đây phải là Quyền Hạo bị trộm ngọc bội sao?! Bây giờ sống lại, đối tượng định ăn xin đầu tiên lại là . May mà trùng sinh, bằng , hoài nghi mình chết nhiều lần rồi.

      , em đói rồi, có thể đưa tiền em mua cơm ăn ?” Lâm Hi cố gắng làm ra vẻ nụ cười của bé nên có, ngoài mặt cười híp mắt, ra trong lòng sớm mắng cha Lâm, mẹ Lâm vô số lần, đây là cha mẹ như thế nào, thế mà dạy con mình ăn xin.

      Lông mi xinh đẹp dày như chiếc quạt tôn lên tròng mắt màu đen, long lanh, có bất kỳ tạp chất gì, giống như thủy tinh, có vẻ cực kỳ vô tội. Khuôn mặt nhắn lớn chưa đầy bàn tay hơi vàng vọt, vẫn cười đến ngọt ngào làm cho người ta mến. Dưới ánh mặt trời soi rọi, tóc dài hơi khô vàng của có vẻ khô vàng hơn rồi, cũng chiếu đến khuôn mặt nhắn của vàng vọt hơn.

      Nhịp tim đột nhiên rối loạn, die,n; da.nlze.qu;ydo/nn môi mỏng khẽ hé mở, đầu óc của trống rỗng, cặp mắt nhìn bé trước mặt tươi cười, lòng lấy được thỏa mãn cực lớn.

      Những cảm giác này trong hai mươi hai năm qua chưa bao giờ trải qua.

      Lâm Hi vẫn giơ cao chén cơm, thấy Quyền Hạo chậm chạp có phản ứng gì, chớp mắt, rất ảo não.

      Khi thấy là Quyền Hạo, phải rời mới đúng, kiểu người đứng chóp đỉnh kim tự tháp như Quyền Hạo, tại sao có thể có dư thừa lòng đồng tình, sao lại đưa tiền cho chứ?

      trai, túi có tiền à?” Giọng con nít mềm mại hơi nhịn được, Lâm Hi chuẩn bị thu chén cơm lại.

      Giọng của khiến tầm mắt của rơi lên chén cơm, nhìn khuôn mặt nhắn có vẻ hơi tức giận, khuôn mặt lạnh như băng của Quyền Hạo trong khoảnh khắc tản tất cả rét lạnh, thoáng lên nụ cười , khóe môi khẽ cong lên đường cong.

      Quyền Hạo lấy ví tiền của mình ra, lấy tất cả tiền mặt ra, đều đặt vào trong chén cơm của .

      “Còn cần ?” Giọng lạnh lùng theo thói quen hóa thành ấm áp dịu dàng như gió xuân, tất cả trong mắt đều là khuôn mặt nhắn kinh ngạc của .

      Cúi đầu nhìn trong chén cơm mình có đầy tràn tờ màu hồng phấn, Lâm Hi rất giật mình, dám tin nhìn chăm chú vào Quyền Hạo, “ cần, cám ơn !” xấp tiền này dù thế nào cũng có chừng năm ngàn .

      Tiếng vừa dứt, Lâm Hi cầm chén cơm chạy như bay mất.

      đây là sợ Quyền Hạo hối hận, thay vì như vậy, ra nhiều hơn, còn sợ chọc phải phiền toái, người lăn lộn ở đế đô
      [​IMG]
      M è o Q u ê n T h ở, Dunghyt97Chris thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 4: giải thích được

      Editor: Puck

      Xin được năm ngàn đồng chỗ Quyền Hạo, đường về nhà, Lâm Hi như thế nào cũng nghĩ thông tại sao Quyền Hạo cho tiền . Lúc ấy chỉ ôm chút tâm tính thử chút xin tiền Quyền Hạo, ai ngờ Quyền Hạo cho .

      Quyền Hạo trong tin đồn chính là người máu lạnh vô tình, nhưng Quyền Hạo hôm nay mà thấy hoàn toàn giống như vậy. Tuy thể tin lời đồn, nhưng về người nhà họ Quyền máu lạnh vô tình, vẫn có nhìn thấy.

      “Hi Hi, đến nhà, vào thôi.” Trong lòng mẹ Lâm rất vui mừng về việc con xin được năm ngàn đồng.

      “Vâng.” Lâm Hi tỏ vẻ hơi buồn buồn, vào trong phòng của Lâm Thần.

      , thân thể khỏi chưa?” Vừa vào cửa phòng, nhìn thấy Lâm Thần tinh thần phấn chấn làm bài tập, die~nd a4nle^q u21ydo^n Lâm Hi buồn bực, lúc ra cửa, người này của giống như vẫn bị bệnh liệt giường, sao bây giờ nhìn ra giống bệnh nhân chút nào.

      “Tốt hơn chút rồi, Hi Hi em nhanh ngủ .” Lâm Thần ra sức làm bài tập, cũng ngẩng đầu lên .

      “Hi Hi nhanh tắm rồi ngủ, nên quấy rầy trai con.” Mẹ Lâm có tư tưởng trọng nam khinh nữ, chỉ có điều muốn con nhìn thấu bọn họ lấy con ra đùa giỡn, bởi vì tâm tình của con quá đơn thuần, có lý do hợp tình hợp lý, con vốn xin ăn.

      Lâm Hi hoài nghi nhìn ánh mắt hơi tránh né của mẹ Lâm, cũng đại khái đoán được.

      “Biết rồi.” trùng sinh vào thân thể này chỉ dinh dưỡng đầy đủ, còn có bệnh tim bẩm sinh, thể mệt nhọc, nhất định phải nghỉ ngơi đúng giờ.

      “Mẹ giúp con đổ đầy nước rồi, mau .” Mẹ Lâm thấy con buồn buồn, khỏi bật cười, vuốt ve đỉnh đầu con .

      Lâm Hi thích mẹ Lâm sờ đầu mình, tay bé vỗ lên tay mẹ Lâm, tới phòng tắm.

      Lâm Hi tỉnh lại, là ngày hôm sau.

      Ánh mặt trời ngoài cửa sổ xuyên qua khe hở rèm cửa chiếu vào, tia sáng mặt trời lưa thưa chiếu đất, Lâm Hi chân dẫm đất, duỗi duỗi người, kéo rèm cửa ra, nhìn ánh nắng sáng sớm, mím môi cười tiếng, ánh mặt trời chiếu sáng người, cảm giác ấm áp.

      Cuộc sống tự nhiên tỉnh luôn đẹp nhất, quên mình có bao nhiêu lâu chưa từng có tự nhiên tỉnh.

      Tầm mắt rơi vào miếng ngọc bội ở bàn, cảm giác kỳ quái sâu sắc.

      Ngọc bội này là trộm từ chỗ Quyền Hạo, nhưng khi ngã chết, ngọc bội có thể rớt xuống mới đúng. Nhưng tại sao khi trùng sinh, ngọc bội kia lại ở người .

      Nhíu chặt hai hàng chân mày, Lâm Hi nghĩ ra vấn đề này.

      Mở cửa phòng, Lâm Hi chớp hai mắt, thiếu chút nữa cho rằng hoa mắt nhìn lầm rồi, bởi vì cha Lâm, mẹ Lâm và Lâm Thần đồng loạt đứng trước cửa phòng , còn đều là vẻ mặt nặng nề, trong mắt còn mơ hồ có thể nhìn ra đau
      [​IMG]

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 5: Đại thiếu gia nhà họ Quyền

      Editor: Puck

      giấc ngủ này rất dài rất dài với Lâm Hi, có vẻ như qua thế kỷ.

      Khi mở hai mắt ra, thế giới xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

      Tròng mắt đen lúng liếng khẽ chuyển, Lâm Hi cảm thấy trước mắt chính là cảnh mộng hư ảo.

      Phòng ngủ này rất lớn, hơi trống trải, trang hoàng lấy màu hồng làm chủ đạo, tạo nên cảm giác rất mộng ảo. Nhìn bày biện đắt giá chung quanh, trong mắt Lâm Hi chỉ có thể nhìn thấy tờ tiền màu hồng phấn sáng lên lấp lánh.

      Nhìn chung quanh vòng, trong mắt xẹt qua nghi ngờ, Lâm Hi ngồi dậy từ giường.

      tới bên tường để con gấu bông cao chừng hai mét, Lâm Hi sờ sờ, cảm giác tay rất thoải mái, lông lá. Bên cạnh con gấu bông còn để rất nhiều thú bông, phong phú đều có, đều là kiểu con thích. Trong lòng hai mươi hai tuổi, nổi lên bất kỳ hứng thú gì với những thú bông nhìn đáng sờ mềm nhũn này. Bây giờ, chỉ cảm thấy kỳ quái.

      Phòng ở nhà họ Lâm của rất đẹp, nhưng lớn như căn phòng này, xa hoa như căn phòng này. Tất cả xa hoa chung quanh, biết đây phải là mộng, đây là thực tế.

      Tại sao sau khi tỉnh lại, lại xuất ở nơi này?

      Tròng mắt nhìn lên áo ngủ đáng người, mặt Lâm Hi lộ ra nét mặt bất đắc dĩ.

      Dự cảm tốt trước khi ngủ, sau khi tỉnh lại đều trở thành rồi.

      Đuôi khóe mắt liếc nhìn thấy giày đặt ở bên giường, khóe môi Lâm Hi hơi vểnh, chậm rãi tới cửa, mở cửa phòng ra.

      Đập vào mắt chính là vách tường trắng bóng, nhìn vòng hành lang chung quanh, Lâm Hi cất bước chân.

      Tay đặt lên cầu thang hơi lạnh lẽo, lạnh lẽo xuyên thấu qua lòng bàn tay truyền đến trong lòng , lòng hơi hoang vắng.

      Nơi này có ai, chút sức sống cũng có, bốn phía đều yên tĩnh, cho cảm giác hơi rợn tóc gáy. Trong nhà rất đường hoàng, xa hoa khiêm tốn đều ra ở đây.

      biết gió từ nơi nào thổi tới, thổi đến mặt .

      Giờ phút này, lông mày nhíu chặt.

      Nếu phải biết nơi này là nơi nào, khẳng định liều mạng chạy.

      Con mẹ nó, đây là trường quay phim ma sao, trường quay phim ma sao?

      tỉnh dậy, ở nơi u sâu sắc như vậy, đây là nhịp điệu muốn hù chết sao?

      Ôi trời ơi, ôi đất ơi, cho người xuất !

      khí sâu này, hù chết !

      Trước kia đời thần trộm, cũng phải sợ trời sợ đất, cũng có nhược điểm.

      Bây giờ, Lâm Hi trợn to hai mắt, mặt hoảng sợ nhìn chung quanh.

      lời lòng, căn nhà này tệ.

      gian yên tĩnh, khiến cảm thấy hơi sợ hãi. Chung quanh yên tĩnh, chỉ có mình .

      vừa mới trùng sinh được bao lâu, chẳng lẽ lại lần nữa gặp cái chết!

      Bước chân hơi chậm lại, Lâm Hi tới cầu thang. Từ từ bám cầu thang, xuống dưới từng bước từng bước .

      Khi Lâm Hi cho rằng trong nhà có bất kỳ người nào giọng nam hơi hoảng sợ vang lên, “Trần quản
      [​IMG]
      M è o Q u ê n T h ở, Dunghyt97Chris thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 6: Lại bị bán

      Editor: Puck

      Linh khí * bức người, mắt to tròn vo, sống mũi thanh tú mà thẳng tắp, môi đào hơi trắng bệch, khuôn mặt nhắn tuy hơi vàng vọt nhưng đau bệnh, tóc dài hơi khô vàng tùy ý phủ xuống vai.

      (*) Linh khí: Hơi thở, khí lực của con người

      Đây chính là trong mắt Quyền Hạo.

      Nhìn chăm chú vào , nụ cười mặt càng sâu.

      Ôi chao! Lâm Hi bị kinh sợ đến lâu trấn tĩnh được.

      đứng ở giữa cầu thang, giống như thể tiếp nhận cái mình nhìn thấy.

      Trần Tiêu làm bối cảnh bằng thịt lâu, mắt cũng chớp nhìn thiếu gia nhà mình cười, trong lòng hề cảm thấy vui vẻ chút nào, ngược lại là lo lắng. Tiểu thư mười hai tuổi, thiếu gia hai mươi hai tuổi, khoảng cách giữa bọn họ có chặng đường dài.

      “Thiếu gia, tiểu thư, bữa ăn tối chuẩn bị xong rồi.” Trần Tiêu xong lời mình cần , rồi nhanh chóng trở vào phòng bếp. Đây là cảnh tượng chính thức gặp mặt lần đầu tiên giữa tiểu thư và thiếu gia, vẫn nên nhanh chóng rời , tiếp theo thể kỳ vọng.

      Quét mắt nhìn Trần Tiêu giống như chạy trốn, Lâm Hi cứng ngắc nhếch khóe môi, hơi cứng rắn : “ là Quyền Hạo?!”

      hơi xác định, xuất ở nhà họ Quyền, còn bị Trần Tiêu người nọ gọi là tiểu thư. Nghi vấn trong lòng ngừng tăng thêm, bây giờ trong lòng đều loạn rồi, con mẹ nó tât cả chuyện này là sao? Cha mẹ của cái thân thể này chết ở chỗ nào rồi?

      Kiểu người đứng đỉnh kim tự tháp như Quyền Hạo này, trong quá khứ có cơ hội nhìn thấy, nhưng luôn thấy những người đó. Bọn họ nắm giữ phần lớn của cải thế giới, thao túng sống chết của vô số người, mặt bọn họ thỉnh thoảng lộ ra tịch mịch, đau thương và trống rỗng. hiểu, đứng đỉnh kim tự tháp rồi, tại sao còn có vẻ mặt như vậy?

      Từ tối hôm qua đến bây giờ, Quyền Hạo đều rơi vào trạng thái vui vẻ, nhất là bây giờ khoảnh khắc khi nhìn thấy , vui sướng được mở rộng vô hạn. Giọng non nớt mang theo xác định của , khi nghe đến chính là thanh tuyệt vời nhất thế giới.

      “Ừ. tên là Quyền Hạo, là người sắp tới sinh hoạt chung chỗ với em.” Vẻ mặt thoạt nhìn rất vui mừng, Quyền Hạo từng bước từng bước tới gần .

      Cái gì! Lâm Hi bị lời Quyền Hạo dọa cho ngây người.

      Cái gì và cái gì cơ, trước tại sao xuất ở chỗ này, nhưng Quyền Hạo cái gì, là người sắp sinh hoạt chung chỗ với , thúi lắm, Lâm Hi có tài đức gì mà có thể sinh hoạt chung chỗ với nhân vật đẳng cấp đại thiếu gia của nhà họ Quyền này.


      [​IMG]

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 7: Chỗ dựa của

      Editor: Puck

      “Thân thể em tốt, cảm xúc thể kích động, ăn cơm mới có thể uống thuốc.” Quyền Hạo tỏ vẻ quan tâm.

      Kích động em ! Lâm Hi chỉ muốn chửi tục, bị ngã chết đủ xui xẻo, bây giờ còn bị bán, kích động mới lạ.

      Tức giận đùng đùng xông lên, Lâm Hi đứng bật lên, “Xin lỗi, tôi cần nuôi dưỡng.” Nuôi dưỡng cái gì, ai có thể bảo đảm có thể được đối xử tốt ở nhà họ Quyền, vốn là người cùng xuất thân, đột nhiên muốn sống cùng nhau, đây là chuyện đáng sợ, vẫn rời mới thỏa đáng.

      Quyền Hạo vẫn kiên nhẫn dụ dỗ Lâm Hi, lúc này mặt đầy mây đen, “Hi nhi, ngoan, ăn cơm.” Tim khẽ đau nhói, cố nén.

      hiểu ra sao cả.” Lâm Hi lạnh lùng , “Tôi thích gọi tôi là Hi nhi, tôi tên là Lâm Hi, đừng gọi loạn.” đắc tội nổi kiểu người như Quyền Hạo, nhưng bây giờ thể nhịn được nữa.

      Theo lời của ra, khí phòng khách hạ xuống điểm đóng băng.

      Trần Tiêu ở bên cạnh hết sức làm bộ giống như người trong suốt, từ đầu đến cuối vẫn quan sát Lâm Hi, biểu của vô cùng trấn tĩnh, đến khiến cho than thở trong lòng, còn tuổi die~nd a4nle^q u21ydo^n có thể biểu trấn tĩnh và trầm ổn như vậy, chờ sau khi lớn lên, tiểu thư trở thành người như thế nào khiến người ta mong đợi. Trong lòng tự tưởng tượng xong rồi, lúc này Trần Tiêu muốn lau mồ hôi lạnh vì Lâm Hi.

      “Lâm Hi, cha mẹ của em giao em cho , bây giờ cha mẹ em máy bay, người em xu cũng có, tuổi em còn , em cảm thấy em có năng lực nuôi sống chính em?” Tròng mắt Quyền Hạo khôi phục lạnh nhạt, nhưng trong lạnh nhạt còn mang theo chút tình cảm dịu dàng, giọng lạnh lùng chỉ để cho biết , bây giờ thể dựa vào ai, chỉ có thể dựa vào .

      bước chân ra, Lâm Hi chuẩn bị rời quay đầu lại nhìn chăm chú vào vẻ mặt lạnh nhạt của Quyền Hạo, mấp máy môi, trong lòng tính toán.

      Tuy thân thể này của mới mười hai tuổi, nhưng vẫn bởi vì có bệnh tim và dinh dưỡng đầy đủ, xem ra nhiều nhất chính là chín tuổi, mười hai tuổi có thể làm gì? làm việc? Tuyệt đối được. Ai bằng lòng nhận nhân viên như vậy. Tiếp tục trộm vặt? Vậy cũng được, chỉ bằng thân thể gầy này của , còn chưa chuẩn bị ăn trộm, bị người phát ...

      Bởi vì nghĩ quá mức chăm chú, bỏ quên mất nụ cười nhàn nhạt mặt Quyền Hạo.

      Quyền Hạo nhìn chăm chú vào khẽ cúi đầu tự hỏi trước mặt, khóe môi hơi nhếch lên, trong tròng mắt đều là nụ cười thực được. biết, của thông minh, nhất định có thể phân hơn thiệt.

      Trong lòng cân nhắc lâu, Lâm Hi ngước mắt ngẩng đầu nhìn Quyền Hạo, “Tôi biết và cha mẹ tôi đạt thành thỏa thuận gì, nhưng mà tôi là tôi, bọn họ là bọn họ, bọn họ quyết định thay tôi tôi tuyệt đối tiếp nhận. Tuy tuổi
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :