1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Quay Đầu - Lệ Ưu Đàm (Update 92/130)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongtuhao

      phuongtuhao Member

      Bài viết:
      44
      Được thích:
      3
      Chương 128

      Edit: quynhle2207

      Nếu so với Tương Kế, đương nhiên con phải quan trọng hơn rất nhiều rồi. Ninh Vi Nhàn phải ẳm Nại Nại lên lầu, Nhan Duệ cũng bày ra bộ dáng chuẩn bị cùng Tương Kế ‘đại chiến 300 hiệp’ rồi, ai biết được khi người kia nhìn thấy Ninh vi nhàn định khỏi, liền đứng lên muốn đuổi theo, may mắn là Nhan Duệ nhanh tay lẹ mắt, rất lưu loát đứng lên chặn lại: “ tính làm gì?!”

      Ninh Vi Nhàn cũng quay đầu lại, thấy mẹ lên lầu, Nhan Ninh cũng lập tức nhanh nhẹn chạy theo, đem cái chú kỳ quái lại thích ganh tị này giao cho ba cậu xử lý .

      “Vi Nhàn!”

      Tiếng gọi của Tương Kế cũng làm cho Ninh Vi Nhàn dừng bước, thậm chí cũng quay đầu lại, dắt tay con trai của mình lên lầu: “Vi Nhàn! Em muốn biết tại sao quấn lấy em sao?!”

      Ninh Vi Nhàn dừng bước chân lại, trong lòng Tương Kế lại rất vui vẻ, còn Nhan Duệ lại cảm thấy mất mác. Ninh Vi Nhàn quay đầu nhìn lướt qua Tương Kế: “Tôi muốn biết, nếu muốn cứ , cũng sao, tùy thôi.” xong cũng xoay người dắt tay con trai lên. Nhan Ninh sùng bái mẹ đến chết mất, quay đầu về phía Tương Kế làm mặt quỷ, rồi nhảy từng bậc, từng bậc thang lên lầu.

      Nếu có ai đó trong lòng dễ chịu, vậy trừ Nhan Duệ ra, còn có ai vào đây nữa chứ. Trong lòng rất vui mừng, ngoài mặt còn làm ra vẻ ta đây rất bình tĩnh: “ Tương à, phải về rồi, trời cũng rất khuya rồi.”

      Tương Kế đứng ở đó nhúc nhích nhìn theo bóng lưng của Ninh Vi Nhàn, nhìn ẳm con , dịu dàng dẫn theo con trai lên lầu, trong cuộc đời của , ta là gì cả, cũng chẳng làm được gì, cho dù chỉ là tạo nên chút ít bọt sóng cũng được. nhiều năm trôi qua, ta vẫn mực tìm kiếm, cũng chỉ là giấc mộng thoảng qua. Cho dù là ở thời điểm nào, giấc mộng này cũng bao giờ trở thành : “Vi Nhàn. . . . . . Có thể chuyện với tôi chút được ?”
      ra, nếu ta dùng giọng điệu bình thường để hỏi, Ninh Vi Nhàn chắc chắn đồng ý đâu. Nhưng khi từ chối, trong giọng của Tương Kế mơ hồ nghe ra được cảm giác bất đắc dĩ. Cảm giác đó giống như khi nuông chìu Nhan Ninh náo loạn càn quấy, mặc kệ cậu có làm gì cũng đều hề tức giận hay trách mắng cậu. Nhưng tại sao Tương Kế lại có giọng điệu như vậy với ? Lúc trước bọn họ quen biết nhau sao?

      Nhận thấy bàn tay mềm mại của mẹ cứng lại, Nhan Ninh cũng dừng chân lại, nâng khuôn mặt nhắn lên: “Mẹ?”

      “Ba giờ chiều nay, tôi dặn quản gia gọi điện cho , báo cho biết địa điểm, tới lúc đó, hy vọng là đem tất cả hết cho tôi biết.” xong những lời này, cũng lên đến lầu hai, đẩy cửa phòng ra, ôm con vào.

      Nhan Ninh đứng ở lan can nhìn Tương Kế, rất là khó hiểu: “Chú Tương, chú vẫn chưa rốt cuộc hôm nay chú tới đây để làm gì, chẳng lẽ chỉ là vì muốn với mẹ cháu câu thôi à?” Cậu nghẹo cái đầu , linh hoạt đáng đến nỗi cách nào tả hết được, giống chút xíu nào với ‘ông cụ non’ trưởng thành sớm lúc trước.

      Tương Kế cười khẽ, nếu Ninh Vi Nhàn chịu chuyện với ta, ta cũng có bất kỳ lời oán hận nào nữa: “Cũng có gì, chỉ muốn cho mọi người biết, của cháu có thai rồi.”

      Nghe như vậy, vụt cái, Nhan Duệ đứng bật dậy từ ghế sa-lông, nhìn chằm chằm Tương Kế tỏ vẻ dám tin: “, mới cái gì?!” Tại sao lại biết gì hết? Tại sao có ai thông báo cho bọn họ vậy?!

      “Vốn phải do Tư Tư báo cho mọi người biết, nhưng tôi lại cho rằng nếu có thể đích thân tới nhà để cho mọi người tốt hơn, cũng vui mừng hơn. A Thành còn bận rộn chăm sóc cho Tư Tư nên thể ra ngoài, vì vậy còn cách nào khác tôi phải đến để báo tin.” Tương Kế cười vui vẻ đến khác thường

      . . . . . . . nghe cũng hay, bịa chuyện lung tung, chút xíu logic nào cả, như vậy làm sao người ta có thể tin được? Nhan Duệ cảm thấy cần so đo với Tương Kế, mặc kệ ta có là gì cũng đều tốn công vô ích, tuyệt đối Vi Nhàn bao giờ mềm lòng đâu. Thay vì cứ cùng Tương Kế đấu qua đấu lại, bằng chuyên tâm vào việc chăm sóc Vi Nhàn tốt còn hơn: “Như vậy cảm ơn Tương.”

      cần khách sáo, nhờ Nhan giúp tôi với Vi Nhàn, tôi đợi điện thoại của ấy, tuyệt đối đến đúng hẹn.”

    2. phuongtuhao

      phuongtuhao Member

      Bài viết:
      44
      Được thích:
      3
      Chương 129

      Edit: quynhle2207

      Buổi trưa ngày hôm sau, bên trong quán trà rất nổi tiếng của Hồng Kông:

      “Em tới rồi.” Hết sức cố gắng để che giấu vui mừng tột độ ở trong lòng, Tương Kế đứng dậy, cười khẽ, cũng hề nhắc đến việc mình ngồi đợi ở chỗ này gần hai tiếng đồng hồ.

      Ninh Vi Nhàn gật đầu như để bày tỏ áy náy: “Rất xin lỗi, tôi tới trễ, có phải đợi rất lâu rồi ?”

      “Nếu như đúng như vậy, vậy em có thể nể mặt cùng ăn tối với có được ?” Tương Kế bỏ qua bất kỳ cơ hội nào có thể tận dụng được, mặc dù trong lòng ta hiểu rất rằng bao giờ đồng ý.

      Quả nhiên như vậy, Ninh Vi Nhàn chỉ im lặng mỉm cười, cũng giữ lại mặt mũi cho khi ra lời từ chối trực tiếp. Tương Kế với người phục vụ mang cho Ninh Vi Nhàn ly trà Lài, nhân viên phục vụ trẻ tuổi chưa từng gặp qua người đàn ông nào đẹp trai tuấn tú như vậy, cho nên mặt đỏ bừng, nhìn Tương Kế cũng có phong độ, chỉ đơn giản nhìn bộ dáng của ta bây giờ, cũng có ai tin được trước đây ta lại là người đàn ông phong lưu phóng đãng: “Mặc dù trà Lài ở đây thể so sánh với trà của đầu bếp nhà họ Ninh pha, nhưng cũng dở hơn nhiều đâu, em nếm thử chút .”

      “Cảm ơn.” Ninh Vi Nhàn bưng ly trà lên uống hớp, mùi vị tạm được, phải là loại ngon nhất, nhưng cũng là loại trà cao cấp rồi: “Tôi tới đây phải muốn cùng uống trà, rốt cuộc muốn cái gì, bây giờ có thể được chưa?”

      Tương Kế cười khổ lắc đầu: “ làm cho em chán ghét tới vậy sao, chỉ là ngồi với , thêm vài câu cũng được sao?” ta biết từ khi nào mình lại bị chán ghét như thế, lúc trước ta chơi đùa khắp các bụi hoa cũng chưa bao giờ bị như vậy, chỉ có duy nhất mình Ninh Vi Nhàn, lòng dạ cứng rắn khác gì sắt đá. Mười năm cũng như ngày, quả nhiên cũng thèm nhìn ta bằng nửa con mắt. Lúc nào cũng dịu dàng lễ độ, nhưng rốt cuộc cũng biết trong lòng để ý đến người nào.

      Ninh Vi Nhàn cảm thấy Tương Kế hỏi câu này cũng rất kỳ lạ, vốn bọn họ có bất cứ quan hệ gì, là do bản thân ta cứ sáp lại gần, lẽ trả lời cũng đúng sao? Vốn dĩ, cũng nợ cái gì của ta hết: “ suy nghĩ nhiều rồi, Tương, lẽ quên lý do mà tôi đồng ý tới gặp sao? Nếu như muốn , vậy bây giờ tôi phải .”

      Từ trước tới giờ, khi uy hiếp người khác, đều giống như vậy. Tương Kế bưng ly nước lọc trước mặt lên uống hớp, giọng có chút khàn khàn: “Vi Nhàn, em nhớ sao, chút cũng nhớ sao?”

      . . . . . . Quả Ninh Vi Nhàn nghe hiểu lắm ta cái gì. Theo như ý của ta, trước kia bọn họ gặp mặt qua? Nhưng lại hoàn toàn có ấn tượng gì hết nha. Ngay từ đầu, Tương Kế xuất trước mặt với bộ dáng lãng tử làm người ta chán ghét, trong trí nhớ của ta, nhưng có chuyện nào tốt đẹp hết, như vậy ta những chuyện này làm gì, chẳng lẽ ta sợ ghét ta chưa đủ nhiều hay sao: “ ngại quá, có thể hơn ? Tôi chút ấn tượng nào hết, chúng ta gặp qua sao? Tôi chỉ là. . . . . . Ngoại trừ trước kia.”

      “Quả nhiên em nhớ được, ra cũng đoán vậy rồi, nếu như em nhớ, như vậy mới bình thường.” Tương Kế khỏi cười khổ, đôi mắt đen híp lại, như là bị đả kích, lại giống như tất cả những chuyện này đều phải như vậy mới hợp tình hợp lý: “Em còn nhớ được thời gian khi em còn học ở trường dành cho các quý tộc ở Nhật Bản ?”

      Sao lại nhớ chứ, đây là đoạn thời gian khổ sở nhất trong cuộc đời : “Như vậy thế nào?”

      “Có lần, em cùng mấy người bạn học ra ngoài chơi, gặp được .”

      Ninh Vi Nhàn lại càng thêm nghi ngờ, hình dáng của Tương Kế như vậy, nếu gặp qua, tuyệt đối thể nào quên mới đúng: “Có phải nhận lầm người rồi hay vậy?”

      “Làm sao mà lầm được, mặc dù lúc đó thần trí của được tỉnh táo lắm, tầm mắt cũng rất mơ hồ, nhưng nhớ được em mặc đồng phục học sinh.” Váy toàn màu trắng, cũng giống như , cho dù trải qua chuyện gì, cũng cố gắng kiên trì giữ bản thân mình trong sạch. Sau đó ta vương vấn ở vô số những bông hoa, trải qua với vô số phụ nữ, cho dù có tìm khắp nơi cũng tìm được người có tấm lòng như , cho nên mới tìm kiếm an ủi từ người những phụ nữ khác —— mà cho dù có tìm bao nhiêu người, cũng thể an ủi được trống trải trong lòng của ta: “ khi đó nghèo rớt mồng tơi, lại bị đòi nợ, tới khi sắp sửa thể nào sống nổi nữa, là em giúp , mới có được như ngày hôm nay.” Đột nhiên ta đưa tay ra, lướt qua mặt bàn, cầm lấy tay Ninh Vi Nhàn, giọng khẩn khoảng: “Vi Nhàn, rời khỏi Nhan Duệ , ở bên cạnh , những gì ta có thể cho em, cũng có thể cho em, cho dù là nhà họ Tương thể sánh bằng nhà họ Nhan ở nơi này, nhưng em cứ tin tưởng , nhất định thành công, chỉ cần em ở bên cạnh , cho em tất cả những gì em muốn.” ta vừa chân thành lại vừa vội vã, trong mắt lóe lên ánh sáng khác thường, tựa như nếu Ninh Vi Nhàn đồng ý, ta khóc mất.

      Ninh Vi Nhàn nghĩ ra được chút xíu nào hết: “Tại sao lại ở Nhật Bản, là người Nhật à?”

      Tương Kế vội vàng lắc đầu phủ nhận: “ là người Trung Quốc, vì lúc ấy nhà quá nghèo, cho nên trốn qua đó, cứ nghĩ rằng ở bên đó có thể sống được, đâu ai ngờ được. . . . . .”

      xin lỗi.” vô ý chạm vào vết thương của ta.

      Tương Kế lắc đầu tỏ vẻ sao cả, với địa vị cùng thành công bây giờ của ta, trừ Nhan Duệ ra, người nào dám chống đối với ta cả. Nhưng điều mà ta muốn có, cũng chỉ có mình Ninh Vi Nhàn mà thôi: “Vi Nhàn. . . . . .”

      Ninh Vi Nhàn khẽ đẩy tay của ta ra, khóe miệng lại nâng lên nụ cười nhè : “ xin lỗi, kể những chuyện đó, nhưng tôi lại nhớ chút xíu nào, Tương, có thể nhận lầm người rồi. Nếu quả đó là tôi, tại sao hơn mười năm sau mới biết? Thêm vào đó. . . . . . Nếu như tôi có lầm nghe trong mười năm nay, bên cạnh vẫn có ít phụ nữ để làm bạn mà.” Nếu so với Nhan Duệ, ta còn bằng được với Nhan Duệ nữa.

      “Vi Nhàn ——.”

      cần phải thêm gì nữa đâu, tôi đồng ý với bất cứ chuyện gì hết, với , Nhan Duệ cũng từng xin lỗi tôi, tôi cũng muốn tha thứ cho ấy, bởi vì trong suy nghĩ của tôi, tôi người chết. Nhưng tại tôi lại chết, mà vẫn còn sống, cho nên tôi vì bất cứ ai khác, chỉ vì các con của tôi, mà tôi rời khỏi ấy đâu. Huống chi đây là cuộc hôn nhân liên kết giữa hai nhà Nhan Ninh, chúng tôi càng thể ly hôn được.” Nhấp ngụm trà Lài, tầm mắt của chậm rãi hướng về phía bên phải, nơi có chậu cây cảnh với cành lá rậm rạp, liếc cái: “ cần biết có phải là tôi giúp lúc đó hay , tóm lại, tôi hề nhớ chút gì về chuyện này, và tôi cũng muốn nhớ, có lẽ đối với , chuyện này rất quan trọng, nhưng xin lỗi, cho tôi thẳng, chuyện này chỉ tăng thêm phiền phức cho tôi mà thôi. Tôi cũng hy vọng sau này còn dây dưa với tôi như thế này nữa, cũng biết, tôi chỉ là phu nhân của nhà họ Nhan, tôi còn là mẹ của hai đứa trẻ. Tôi muốn các con tôi cho rằng tôi làm điều gì đúng hoặc là được đàng hoàng, có đúng ?”

      Cứ như vậy Tương Kế trơ mắt nhìn Ninh Vi Nhàn đẩy cái ly trước mặt ra, đứng dậy, tới cái bàn bên kia, dắt tay đứa bé, người đàn ông khác nắm tay , vừa cười vừa xa dần khỏi tầm mắt của ta.

      rất lâu trước kia, khi trời đổ mưa, người con đó cầm dù mỉm cười, đem hết tất cả tiền có đưa cho ta, có lẽ đó là , cũng có thể đó chỉ là ảo tưởng của ta mà thôi, ra chưa bao giờ là cả.

      Đem ly nước lọc ở trước mặt uống hơi cạn sạch, Tương Kế cười nhàng, cũng biết là ta cười vì suy nghĩ viễn vong của mình, hay là cười mình nên tỉnh giấc mộng Hoàng Lương (*).

      (* Quỳnh: bạn nào biết “Hoàng Lương nhất mộng” nhờ Google nha)

    3. phuongtuhao

      phuongtuhao Member

      Bài viết:
      44
      Được thích:
      3
      Chương 130

      Edit: quynhle2207

      Dắt tay bé của con trai, đôi mắt đẹp của Ninh Vi Nhàn chuyển động, nhìn Nhan Duệ, đường cong nụ cười nơi khóe miệng cũng như có như : “Em nhớ là lúc em ra khỏi nhà hai cha con người phải coi hồ sơ công việc, người muốn học bài để thi, làm sao mà bây giờ bận rộn nữa vậy?” cũng đâu có muốn bọn họ cùng đâu, hết lần này đến lần khác cả hai người lại cố tình làm ra vẻ rất là phong độ, rộng lượng, giống như thèm để ý đến những việc như vậy, kết quả là mới vừa rời , hai người cũng tới, hai người đều cho rằng có nhìn thấy sao, ra biết hết mọi thứ.

      Hai cha con Nhan Duệ và Nhan Ninh liếc mắt nhìn nhau, hẹn trước mà cùng ho tiếng, Nhan Ninh cười hắc hắc, quay ngược lại cầm chặt tay Ninh Vi Nhàn: “Đâu có gì đâu mẹ, là tại con sợ chú Tương có lòng dạ xấu xa kia thôi mà. Chú ấy hư, con lại lo lắng chú ấy cướp mẹ, cho nên mới lén tới đây. Còn ba tới là. . . . . . Ba sợ con vẫn còn , gặp nguy hiểm, cho nên mới theo con tới, đúng rồi, chính xác là như vậy đó, ba con có ghen đâu, cũng mọn như vậy mà!” khuôn mặt nhắn xinh đẹp là nụ cười sáng lạng, lại vô cùng dễ thương. Chỉ có điều, Ninh Vi Nhàn cũng để mình bị dụ vòng vòng như vậy, nhéo cái gương mặt non nớt của con trai: “Con cũng biết lừa mẹ như vậy, con cho là mẹ của con ngu ngốc tới vậy sao?”

      “Vi Nhàn. . . . . .” Người đầu tiên đầu hàng lại là Nhan Duệ: “ ra muốn em tới đây. . . . . . Nhưng lại thể để em , cho nên mới lôi kéo con trai lén đến đây coi thử như thế nào.” đứng ở lập trường gì mà cho chứ, nếu có tư cách, vậy chỉ đành phải lén theo phía sau để bảo vệ cho , nếu lần này Tương Kế lại có lòng dạ gì xấu xa, lập tức lao vào, đập nát những toan tính của ta, để cho ta biết được, rốt cuộc Ninh Vi Nhàn là người phụ nữ của ai! Mặc dù chỗ núp của bọn họ rất gần, nhưng vẫn thể nghe ràng những lời của Tương Kế: “Vi Nhàn. . . . . . Em —— Cái tên Tương Kế kia chuyện gì với em vậy hả?”

      cố gắng làm ra vẻ thèm để ý, dường như chỉ thuận miệng nên mới hỏi mà thôi, chuyện gì cũng quan trọng, nhưng lại nghĩ tới Ninh Vi Nhàn lại lười biếng nhìn cái: “ muốn biết lắm sao?”

      Muốn, dĩ nhiên là muốn rồi, muốn biết đến sắp chết rồi, chỉ có điều chuyện này dĩ nhiên thể . . . . . . phải làm ra vẻ ta đây rất rộng rãi, rất rộng lượng để Ninh Vi Nhàn thấy: “À, em muốn cũng sao đâu, đây là tự do của riêng em mà.” Trong lòng lại gặm nhắm khăn tay mà buồn bã, chẳng lẽ sao, chịu sao, sao???!!! Bàn tay thon dài xinh đẹp nắm thành nắm đấm, oán niệm sâu nặng như vậy, Ninh Vi Nhàn cần nhìn cũng có thể cảm giác được.

      ra cũng cái gì quan trọng đâu. ta chỉ muốn kể cho em nghe về câu chuyện cũ mà thôi, bất quá em cũng có ấn tượng gì về chuyện đó cả, em cũng nhớ từng quen biết ta từ trước.” Ninh Vi Nhàn nắm tay của chồng mình và con trai, nơi khóe miệng lại lộ ra nụ cười: “ cần để ý đâu.”

      Nhan Duệ vẫn tiếp tục làm bộ nghiêm túc như cũ, ra vẻ để tâm tới bất cứ việc gì, ra trong lòng rất hồi hộp. cũng nhìn được liền quay đầu liếc nhìn phía sau, rất muốn chạy tới để ra oai với Tương Kế. Có lẽ do Tương Kế chìm trong đả kích đau đớn trong lòng mình, cho nên vẫn cúi đầu xuống chịu ngẩng lên, chỉ đành hậm hực quay đầu lại, trong lòng còn suy nghĩ, lần này bỏ qua cho Tương Kế, chỉ lần này thôi, lần sao cho ta biết được người nào ta đừng nên đụng vào.

      Thế giới này rộng lớn như thế, nhưng cũng đủ để những người nên cùng nhau, cho dù là quanh quẩn lại hay lưu lạc phải sống nơi đầu đường xó chợ, cuối cùng vẫn ở chung với nhau, còn những người thuộc về nhau, cho dù cố gắng cưỡng ép đến đâu, cũng chỉ là phí công vô ích. Nhan Duệ may mắn khi Ninh Vi Nhàn thuộc về , cũng hiểu rất ràng nên làm gì, có thể làm gì, và phải làm gì. Cả cuộc đời này của đều mơ tưởng đến muốn được tự do, nhưng đời này là gì có thứ gọi là hoàn toàn tự do chứ? Bởi vì trách nhiệm, mà mỗi người sống có ý nghĩa hơn, nếu như vậy, chỉ biết sống buông thả bản thân, con người cùng động vật có gì khác nhau đâu.

      ngẩng đầu nhìn về phía trước, bầu trời xanh thẳm, mây trắng lửng lờ, cuộc sống này yên tĩnh, có lẽ Ninh Vi Nhàn bao giờ tha thứ cho , cũng bao giờ quên những đau đớn mà gánh chịu, nhưng thứ mà cho thể cho , lại là tương lai vô cùng xinh đẹp và hạnh phúc.

      Tay bị kéo xuống nhàng, Nhan Duệ vội vàng cúi đầu nhìn xuống, Ninh Vi Nhàn ngước khuôn mặt nhắn nhìn , gương mặt xinh xắn đẹp đẽ như khối ngọc xinh đẹp được chạm khắc hết sức tinh tế, giọng của nhàng uyển chuyển: “ lúc rãnh rỗi, dẫn Ninh Ninh sân chơi cùng nhau được ?”

      Làm sao có thể đồng ý được chứ? Đây là người phụ nữ mà thương nhất đời này.

      Nhan Duệ gật đầu, trong lòng tràn đầy mềm mại yên bình.

      Cho dù là tương lai cũng tràn đầy hy vọng.

      Tác giả lời : khụ khụ. . . . . . Chỉ em hiểu được ~~~~~~~~~~~~~~~~••••••

    4. phuongtuhao

      phuongtuhao Member

      Bài viết:
      44
      Được thích:
      3
      Ngoại truyện 1

      Edit: quynhle2207

      Đó là ngày cách đây lâu, lâu về trước, ngay cả Tương Kế cũng sắp sửa quên mất.

      Năm đó ta chỉ mới có mười bảy tuổi. Lúc đó chính là do tuổi trẻ ngông cuồng, thậm chí sau khi trưởng thành cũng nhớ , lại vừa lúc gia đình gặp thay đổi lớn, tự thân mình cùng ba và em trai mình trốn qua Nhật Bản, để tìm kiếm người mẹ chút tin tức của mình, ai ngờ được, trong vòng mấy tháng ngắn ngủi, ba của ta vì vất vả lâu ngày sinh bệnh, chết nơi xứ người, vì để có cơm ăn và vì bảo vệ cho em trai mình, ta chỉ đành phải ăn cắp. Lúc mới bắt đầu, cái gì cũng biết, cho nên thường bị người ta bắt được, sau đó từ từ làm quen, cũng rèn luyện được đôi mắt. Nhìn những người qua lại đường, thậm chí ta chỉ cần nhìn họ, ngay lập tức có thể biết được hoàn cảnh gia đình như thế nào, có cái gì đáng giá để lấy cắp hay .

      Lần này, người ta để mắt tới là người phụ nữ Nhật mặc đồ rất thời trang. Tóc của ta nhuộm vàng, mang theo cái túi xách màu đỏ, chân mang giày bốt ống cao, gót nhọn, mười ngón tay xinh đẹp, còn kẹp thêm điếu thuốc, dựa vào bảng quảng cáo ở trạm xe buýt, buồn chán muốn chết nhìn về phía trước, giống như đợi ai đó.

      Tương Kế nghĩ thầm đây là con cá lớn.

      Thế là ta tới, làm bộ giống như lơ đãng đụng phải người phụ nữ kia, người phụ nữ hét lên rất chói tai, mắng chửi tên ăn xin hôi hám cút chỗ khác —— ăn mặc rách bươm, cũng lâu chưa có gội đầu rồi, xem ra giống như gã ăn mày.

      Tương Kế khúm núm, vội tránh ra, trong tay lại có thêm cái ví tiền. ngờ tới người phụ nữ kia lại hết sức nhanh nhạy, bị ta đụng phải, liền thuận tay sờ túi xách của mình cái, ngay lập tức phát bị mất cái ví tiền, biết mình bị lấy mất ví tiền, liền kêu to lên, sau đó chỉ vào Tương Kế la to kêu bắt trộm.

      Khi đó ta vẫn chưa có được khí thế và bản lãnh của ngày hôm nay, khi biết được có người đuổi bắt mình, liền vô cùng hoang mang lo lắng, sợ hãi chạy bừa vào cái hẻm , đáng tiếc cuối cùng vẫn chạy thoát. Người phụ nữ kia biết lai lịch ra sao, vừa lúc có mấy người đàn ông dáng người to lớn khỏe mạnh, mấy người đàn ông đó vừa nghe thấy ăn cắp ví tiền liền đuổi theo ngay lập tức, lâu lắm rồi Tương Kế cũng chưa có bữa nào no bụng, làm sao chạy lại với bọn họ, bị họ đè mặt đất, bị đánh trận rất tàn nhẫn, ví tiền cũng bị lấy trở về, người ta có khoảng 1000 yên Nhật cũng bị lấy mất.

      ta níu chân của người đàn ông, muốn ta trả tiền lại cho mình. Người đàn ông kia lại mỉm cười ác ý, lấy chân đạp mạnh lên tay ta, tiếng xương gãy vang lên răng rắc kinh khủng, nhổ nước bọt vào mặt ta rồi bỏ .

      Người đường vây quanh để xem nhiều như vậy, nhưng người nào muốn đưa tay ra để giúp đỡ, bọn họ còn chỉ chỉ vào ta, cảm thấy buồn cười. Từ giây phút đó, Tương Kế nằm mặt đất đến sức để bò dậy cũng quyết tâm trong lòng. ta muốn làm người giàu có, có tiền, nhiều tiền, là người có nhiều tiền, giàu đến nỗi có ai đời này dám khi dễ hay coi thường ta.

      Lý tưởng lúc nào cũng tốt đẹp, nhưng thực lại như vậy, giờ cả người ta còn hơi sức, khắp người lại đầy vết thương, cho dù là có bò cũng bò nổi về nhà. Em trai vẫn còn ở dưới cầu vượt chờ ta mang đồ ăn về, ta thể chết ở chỗ này được, tuyệt đối chết được!

      trời lại bắt đầu mưa lâm râm, từng giọt từng giọt tí tách, đám người xung quanh cũng từ từ bỏ hết rồi, chỉ còn lại mình ta nằm đơn mặt đất, thể động đậy nổi.

      cây dù có hoa văn màu xanh được che lên, ngăn cản cho nước mưa chảy lên người ta. Tương Kế vô lực ngẩng đầu, thực tế, bởi vì trận đòn nhử tử mới vừa rồi làm cho đầu óc của ta có chút mơ hồ. ta chỉ nhìn thấy đôi chân , dài mang giày da màu đen cùng đôi vớ chân màu trắng từ từ đến gần ta, mỗi bước làm văng lên chút bọt nước. Sau đó, thế giới của ta cũng trở nên yên tĩnh. Tiếng mưa rơi dường như được ngăn cách ở thế giới bên ngoài, còn ta được an toàn trong gian của mình.

      Chủ nhân của đôi chân mảnh khảnh kia đến gần ta, cúi người xuống, nhàng đưa cho ta tờ tiền mười ngàn yên. tờ mười ngàn yên đầu tiên. . . . . . Nhiều tiền như vậy, đủ để ta và em trai sống trong nửa tháng rồi, cho dù ta có lượm ve chai tháng cũng kiếm nổi số tiền này! Tương Kế vội vàng cầm lấy tiền, đừng bao giờ với ta rằng cái gì tự ái, hay phải tự mình cố gắng, nếu người bị đói đến mức chóng mặt hoa mắt, có khả năng biết tự ái hay tự mình cố gắng rồi!

      đó cũng chuyện với ta, chỉ xoay người rời .

      biết lấy ở đâu ra dũng khí, Tương Kế đưa bàn tay đen đúa, bẩn thỉu còn dính máu tươi của mình, nắm lấy mắt cá chân mảnh khảnh của . Vớ chân trắng như tuyết bị dính dơ, cũng nhíu mày, có chút vui.

      “Có thể hay . . . . . . Có thể cho tôi thêm chút tiền nữa hay ? Tôi muốn về nhà. . . . . .”

      ta bằng tiếng Trung, sau khi xong mới phát ra là ta phải nên bằng tiếng Nhật. Trong lúc ta chuẩn bị lập lại lời lần nữa, lại hỏi ta bằng tiếng Trung: “ là người Trung Quốc?”

      Tương Kế gật đậu cái, lại lên tiếng cầu xin.

      gì thêm nữa, nhưng lại lấy ví tiền của mình ra, đặt xuống nhàng trước mặt Tương Kế: “Ở trong ví có thẻ tín dụng, tôi cũng biết có bao nhiêu tiền, mật mã là 734820, cầm lấy để dùng .” Sau khi xong, ngồi xổm xuống, đem tay của Tương Kế vẫn còn đặt mắt cá chân của mình kéo ra, xoay người khỏi. Cách quãng xa, Tương Kế còn nghe người bạn của kia hỏi bằng tiếng Nhật rằng tại sao lại muốn bố thí cho kẻ ăn mày. ta cố gắng bình tĩnh xúc động muốn nghe kia trả lời, nhưng cuối cùng ta cũng chỉ nghe được tiếng mưa rơi.

      Đó là lần đầu tiên, cũng là lần duy nhất Tương Kế nhìn thấy ấy.

      ta dùng tiền mà kia cho dẫn em trai trở về lại Trung Quốc, tay ta lập lên được công ty xí nghiệp to lớn đứng hàng đầu. Sau đó ta cũng từng tìm kia, nhưng rốt cuộc đều có kết quả.

      Bởi vì ta tưởng nhớ đến kia qua nhiều, cho nên tìm kiếm hình bóng của ấy người của rất nhiều người, cũng bởi vì có người mẹ vứt bỏ chồng con lấy chồng ở Nhật Bản xa xôi, cho nên ta đặc biệt rất thích chia rẽ những kẻ tự cho là mình có tiền kia, cho đến khi —— gặp Ninh Vi Nhàn. (Quỳnh: tội nghiệp, ấy bệnh quá nặng -_-)

      Lúc mới bắt đầu, ta chỉ có ý nghĩ chơi đùa mà thôi, cũng giống như ta làm với những người phụ nữ trước kia. Sau đó đến thăm Vi Nhàn vào lúc đó vì khó sinh mà biến thành người thực vật, ngoại trừ tiếc nuối vì dụ dỗ được từ tay Nhan Duệ Tương Kế cũng còn gì để băn khoăn.

      Nhưng vào ngày nào đó sau mười năm, Ninh Vi Nhàn cũng tỉnh lại, cuối cùng ta cũng tìm ra được năm đó bây giờ ở chỗ nào. ấy được gả cho chủ nhân của nhà họ Nhan, trở thành phu nhân của nhà họ Nhan, có đứa con trai, từng bị tổn thương nặng nề, nhưng vẫn chưa từng buông xuôi, chưa từng hối hận, cũng chưa từng phá vỡ nguyên tắc, hay đánh mất linh hồn. Đó chính là người con che dù cho ta, cho ta tiền trong cái ngày mưa ấy! Có lẽ đối với , số tiền đó tính là gì cả, có lẽ đối với những kẻ ăn mày đáng thương đều giống vậy, có lẽ giúp đỡ ta chỉ vì ta là người Trung Quốc, nhưng làm sao lại giống như những người khác được chứ? ta rất ràng người rất tốt.

      Chỉ có điều chuyện đời phải lúc nào cũng như ý người. Cuối cùng hy vọng của Tương Kế cũng rơi vào khoảng . Phải dùng câu mà người ta vẫn thường để diễn tả, đó chính là ta cùng Ninh Vi Nhàn có duyên phận với nhau, hay là , duyên phận của bọn họ còn chưa đủ. Cho dù Ninh Vi Nhàn tha thứ cho Nhan Duệ, nhưng cũng rời bỏ Nhan Duệ, thương con của mình, cho nên vì con vẫn ở lại bên cạnh của Nhan Duệ, mà Nhan Duệ, còn là người trong trí nhớ của ta nữa rồi, Ninh Vi Nhàn ở lại bên cạnh , cuối cùng, đến ngày có thể làm cho nở nụ cười lần nữa.

      Cho nên, Tương Kế còn có thể làm gì bây giờ nữa?

      ra người con năm đó chỉ tồn tại trong những giấc mơ của ta mà thôi. qua nhiều năm, đó quên những chuyện này từ lâu, chỉ có mình ta lại khắc sâu trong trái tim mình. Bất quá những điều này cũng còn quan trọng nữa rồi, bởi vì bất cứ ai cũng hiểu được rằng, có số chuyện cứ để nó vĩnh viễn phủ dưới lớp bụi thời gian tốt hơn.

      sai lầm, nếu dành hết tình cảm trong tim cho người con ngày đó, cho dù là muốn hay chữ ‘nếu’ đó đều thể xảy ra.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :