1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Quay Đầu - Lệ Ưu Đàm (Update 92/130)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongtuhao

      phuongtuhao Member

      Bài viết:
      44
      Được thích:
      3
      Chương 123

      Edit: quynhle2207

      Ôm lấy chịu nghe lời lên lắc lư vài cái, Nhan Nại Nại lại hé cái miệng nhắn còn chưa có cái răng nào cười toe toét kêu: “Nha, nha.”

      “Nha nha cái gì mà nha nha, Nại Nại ngoan nè, đừng có quơ lung tung nữa nha.” Hôn lên khuông mặt nhắn của con , Ninh Vi Nhàn khẽ cười, lấy tay ngắt lên khuôn mặt bé nhưng lại trơn tru mềm mại, cầm lấy bàn tay xíu của bé, cuối cùng công chúa cũng chịu nằm yên, mặc dù bé vẫn chưa biết đưa tay hay duỗi chân để mặc quần áo nhưng chịu nằm yên cũng rất khá rồi.

      Mặc xong quần áo, lại ôm con lên, đặt vào nôi em bé ở bên cạnh, từ lúc tỉnh lại thấy Ninh Vi Nhàn khóc lúc, sau đó bú sữa mẹ, rồi lại tắm, loay hoay lâu như vậy cũng làm bé rất mệt rồi, đôi mắt to chớp chớp vài cái, kêu y y nha nha vài tiếng, rồi lập tức ngủ thiếp ở trong nôi.

      Thấy con ngủ, Ninh Vi Nhàn vội vàng lấy cái mền đắp lên cho con , sau đó nhàng cầm lấy hai tay để vào dưới mền, nhìn khuôn mặt nhắn ngủ say, sau đó đem màn của nôi em bé thả xuống, khi quay đầu lại, thấy con trai nhìn mình chằm chằm, Ninh Vi Nhàn cười khẽ tới nhéo mặt con trai cái, rồi hỏi: “Con nhìn cái gì vậy? Ba và em đều ngủ rồi, chúng ta xuống dưới lầu chơi được ? Mấy ngày trước mẹ có mua trò chơi mới, chúng ta cùng nhau chơi nha?”

      Nhan Ninh gật đầu, nhảy xuống giường, đặt bàn tay bé mềm mại của mình vào tay của Ninh Vi Nhàn. Hai mẹ con vui vẻ xoay người chuẩn bị xuống dưới lầu, nhưng Nhan Duệ vẫn giả vờ ngủ kia nhịn được, lén lút vén mền lên, rồi tiếp theo đó lại lặng lẽ duỗi cái chân ra dự tính mang dép đất. lại thể nào đoán được Ninh Vi Nhàn rất nhạy cảm, chợt quay đầu lại, vừa lúc bắt gặp được : “Nhan Duệ.”

      Giọng của nhàng mềm mại, nhưng Nhan Duệ vừa nghe thấy lại sợ đến mất hồn mất vía, liền lập tức nằm xuống, lần nữa kéo mền lên tận cổ, nhưng cái chân thò xuống giường cũng dám rút trở về, người đàn ông lớn như vậy mà nằm ngủ, chân lọt xuống giường, biết tức cười đến cỡ nào.

      “Ha ha ——.” Nhan Ninh nhịn được phải bật cười, sau đó chợt nhận ra được là mình cười đúng lúc rồi, lập tức nghiêm mặt lại, nháy nháy mắt, bày ra bộ dáng rất vô tội, giống như cái gì cậu cũng biết hết trơn: “Mẹ, mẹ?” Nhìn thấy Ninh Vi Nhàn tới giường, Nhan Ninh cũng khỏi lo lắng cho ba mình. Mặc dù mẹ lúc nào cũng dịu dàng và dễ chuyện, nhưng khi chạm vào giới hạn cuối cùng của mẹ coi như nguy to rồi. Cũng giống như trong ngày thường nếu cậu uống sữa tươi hay là làm việc gì nguy hiểm dù chỉ là chút xíu thôi, mẹ rất tức giận. ràng ba đồng ý nghỉ ngơi cho tốt, vậy mà bây giờ. . . . . . Ba thảm rồi, ba rất thảm luôn á!

      Nhan duệ cảm giác được hơi thở của Ninh Vi Nhàn đến gần bên người mình, khẩn trương nuốt nước miếng cái, hai mí mắt nhấp nháy dữ dội, nhưng vẫn tiếp tục giả vờ như có chuyện gì xảy ra hết.

      “Em hỏi tại sao lại chịu ngủ vậy?” Ngón tay mảnh khảnh của chọc chọc vào mặt , nhưng cho dù là như vậy Nhan Duệ vẫn cố gắng giữ vững trận tuyến của mình, chịu mở mắt, trong lòng lại ngừng tự thôi miên mình: “Mình ngủ rồi, mình ngủ rồi. . . . . .”

      “À ~~~ nếu muốn theo bọn em cùng nhau xuống dưới lầu chơi, vậy cứ ngủ tiếp nha.” Ninh Vi Nhàn làm ra vẻ tiếc nuối thở dài, đứng dậy dắt tay của Nhan Ninh: “Ninh Ninh, chúng ta thôi.”

      “Đợi chút ——.”Từ giường Nhan Duệ ngồi bật dậy, ánh mắt nhìn Ninh Vi Nhàn chăm chú: “, có thể cần phải ngủ sao?”

      Ninh Vi Nhàn trả lời mà hỏi ngược lại: “ phải ngủ rồi sao? Tại sao lại thức dậy nhanh như vậy?” khom lưng, cúi đầu, vỗ vỗ khuôn mặt nhắn của con trai, đến bên cạnh vài câu vào lỗ tai cậu, Nhan Ninh rất biết chuyện gật đầu cái, sau đó xoay người nhún nhảy xuống dưới lầu, trước khi cậu vẫn quên liếc mắt nhìn Nhan Duệ, hết sức nghiêm túc cùng thành khẩn tự nhủ trong lòng lời chúc nhiều phúc cho ba mình.

      Nghe thấy tiếng đóng cửa , Nhan Duệ cũng cảm giác lòng của mình như chùng xuống. ho khan tiếng, muốn cái gì để phá vỡ cục diện bế tắc này, lại nghĩ tới Ninh Vi Nhàn đưa tay qua đè lại trán của , đẩy nằm xuống, nhàng: “Em ở đây với , ngủ chút , có được ? Sắc mặt của tệ quá, em muốn cùng chơi trò chơi trong tình trạng như vậy.”

      “Vi Nhàn. . . . . .” hiểu tại sao lại đối xử với tốt như vậy, giống như chuyện trước kia từng tổn thương cũng chưa từng xảy ra vậy. Nhưng lại dám hỏi, vì sợ nếu hỏi , ngay cả cơ hội như bây giờ cũng mất : “Vi Nhàn. . . . . .” cầm lấy bàn tay mềm mại của , áp lên mặt mình: “Em ở cùng với , lúc nào cũng ở cùng với , vĩnh viễn cũng xa nhau, có được ?”

      Khi Nhan Duệ ra điều này, đáy lòng tràn đầy sợ hãi cùng lo lắng, nhưng lại ngờ được, trả lời : “Được.”

    2. phuongtuhao

      phuongtuhao Member

      Bài viết:
      44
      Được thích:
      3
      Chương 124

      Edit: quynhle2207

      Chính bản thân Nhan Duệ cũng thể tin được vào những gì mình vừa nghe được, thậm chí cũng quên nháy mắt luôn, chỉ nhìn thẳng vào Ninh Vi Nhàn, tay vẫn luôn nắm tay , chưa hề buông ra: “Vi Nhàn. . . . . . Vi Nhàn, em vừa cái gì?!”

      “Em là được.” Ninh Vi Nhàn khẽ mỉm cười, lặp lại lời của mình lần nữa: “Em vẫn muốn ở cùng với , mãi mãi bao giờ rời xa . Nhưng mà. . . . . .”

      Bị tiếng ‘nhưng mà’ này của hù dọa, Nhan Duệ vô cùng khẩn trương, hai mắt trợn to, chờ đợi câu tiếp theo của Ninh Vi Nhàn: “Việc này cũng có nghĩa là em tin tưởng , tha thứ cho , chính là nợ của em, phải từng chút, từng chút đền bù lại cho em mới được. Trước kia đối với em tốt như vậy, em muốn trả thù , nhưng em cũng biết phải trả thù như thế nào, lẽ em cũng phải tìm những người đàn ông khác hay sao?”

      Vừa nghe được Ninh Vi Nhàn muốn tìm đàn ông, Nhan Duệ sợ muốn chết: “Đừng, đừng, đừng mà, Vi Nhàn, cần phải như vậy!”

      “Em còn chưa có xong đâu.” Ninh Vi Nhàn sờ sờ mặt của , khi tới nơi khóe mắt của từ từ vuốt ve: “ phải nhớ kĩ, nợ của em rất nhiều, rất nhiều, nhưng sau khi em tỉnh lại, đối xử với em như thế nào, thương em ra sao, em đều nhìn thấy được, những việc làm, cũng cách nào xóa bỏ, nhưng em cũng muốn đem tương lai của chúng ta vứt bỏ, lần đánh cược này quá lớn, mà cho tới bây giờ, em cũng phải là dân chơi cờ bạc giỏi.” Ngón tay mảnh khảnh xuống dưới chút, vuốt ve góc cạnh cương nghị gương mặt : “ ra, nguyên nhân để em rời khỏi tới chín mươi phần trăm là vì Ninh Ninh. Em thương con như vậy, dĩ nhiên cũng muốn để con phải đau lòng, chỉ cần nghĩ đến làm cho con phải rơi nước mắt, lòng của em đau đến độ cách nào hít thở được. Cho nên, em cũng giống như phần lớn những người phụ nữ khác, vì con, em chấp nhận cho cơ hội. Tất nhiên, em cũng cho chính mình cơ hội. Nhan Duệ. . . . . . Em bị làm tổn thương quá nhiều rồi, có rất nhiều cảm xúc cũng thể có lại được nữa, phải chịu trách nhiệm làm cho em tin tưởng lần nữa, để em tin tưởng rằng em vẫn còn có thể có được hạnh phúc.”

      Nhan Duệ ngừng nháy mắt, nhưng lại ra được lơi nào, đôi môi mỏng mấp máy, phát ra vài thanh nhưng cũng đều thành tiếng.

      lần nữa, phải để cho em nhớ lại tất cả những tình cảm kia, để cho em có thể tin tưởng lần nữa, lần nữa, vì như vậy em mới có động lực để tiếp tục sống.” nhàng dựa vào trong lòng ngực rắn chắc của , khóe môi nâng lên nụ cười yếu ớt, giống như nhìn thấu được rất nhiều việc: “Em từng rất , nhưng bây giờ quên mất rồi, cũng nhớ ra được, hãy giúp em nhớ lại , nếu chúng ta cũng có được hạnh phúc.”

      hiểu rồi, Vi Nhàn, hiểu rồi.” Giọng Nhan Duệ có chút khàn khàn, nhưng thể che dấu được vui mừng cực điểm trong đó: “ làm cho em nhớ lại tất cả, bao giờ làm em bị tổn thương nữa, bao giờ như vậy nữa. Vi Nhàn. . . . . .” chợt chống tay xuống giường chồm người dậy, tay khác lại ôm chặt lấy Ninh Vi Nhàn, đôi môi mỏng thêm bất cứ lời nào mà chỉ hôn lên môi , đầu lưỡi tham lam vào, kích khích cảm xúc của . Từ sau khi Ninh Vi Nhàn sinh con xong, hầu như bọn họ có tiếp xúc thân mật với nhau, đây là lần đầu tiên Nhan Duệ được chạm vào .

      Bị hôn lâu, điên cuồng, Ninh Vi Nhàn dùng đầu ngón tay chọc chọc sau ót của Nhan Duệ, đẩy nằm trở về giường, ngồi khoanh chân giường, vuốt ve dịu dàng mái tóc mềm mại của : “Ngủ , em chờ ngủ rồi mới .”

      ra Nhan Duệ muốn ngủ, cho rằng mình ngủ được. Nhưng bàn tay của Ninh Vi Nhàn ấm áp, biết từ lúc nào mí mắt bắt đầu trĩu nặng, sau đó từ từ chìm vào giấc mơ ngọt ngào.

      Ninh Vi Nhàn lẳng lặng ngắm nhìn Nhan Duệ ở trong lòng mình, dáng dấp của rất đẹp, cũng khó trách có nhiều phụ nữ say mê như vậy, ngay cả , phải cũng bị hấp dẫn của đánh bại sao? Khóe miệng khẽ nâng lên nụ cười, nhàng lướt qua gương mặt tuấn của Nhan Duệ, sau đó hôn lên trán cái. Chỉ mong có giấc mơ đẹp, chỉ mong chúng ta còn có tương lai.

    3. phuongtuhao

      phuongtuhao Member

      Bài viết:
      44
      Được thích:
      3
      Chương 125

      Edit: quynhle2207

      Giấc ngủ này của Nhan Duệ ngủ đến gần mười giờ, lúc tỉnh dậy, trời tối từ lâu rồi, vừa nhìn đồng hồ tay, bây giờ cũng mười giờ rồi! Nhìn xung quanh chút, vợ, con trai, cùng con cũng có ở đây, người mình lại đắp mền ngay ngắn, giống như trong nhà chỉ còn lại mình . Nhan Duệ từ giường ngồi bật dậy, gấp gáp đến nỗi giày cũng chưa kịp mang vào, liền chạy xuống dưới lầu, may mắn, nhìn thấy Ninh Vi Nhàn dẫn theo con trai và con vào phòng khách, thấy bộ dáng của Nhan Duệ vô cùng nhếch nhác, sửng sốt chút, đến công chúa trong ngực ngừng quơ tay muốn sờ mặt cố, cũng cản lại: “Nhan Duệ? thức dậy rồi sao? Sao lại mang giày vào?” Cúi đầu ý muốn con trai giúp mình cầm dép, Nhan Ninh gật đầu cái, chạy ào ra, rồi ôm đôi dép chạy trở vào.

      “Ba, của ba.”

      Nhan Duệ để ý đến việc mang giày, nhìn Ninh Vi Nhàn ngây ngốc, khối đá lớn nặng trĩu trong lòng cuối cùng cũng được bỏ xuống, tốt, tốt quá, , vẫn còn ở đây: “Vi Nhàn, bọn em đâu vậy? Sao kêu cùng với em?”

      Ninh Vi Nhàn còn chưa kịp trả lời con trai bắt đầu châm chọc: “Ba còn như vậy, em khóc lớn tiếng như thế mà ba cũng tỉnh ngủ, con với mẹ thấy vậy mới quyết định là kêu ba dậy, mẹ ba rất lâu rồi ngủ ngon như vậy, cho nên con và mẹ mới ra.” Cậu chạy đến bên cạnh Ninh Vi Nhàn, cùng ngồi xuống ghế sa-lông với : “Hoa sen ở trong sân nở rồi, rất là đẹp, ba nhìn thấy được, là đáng tiếc.” Thế mà bọn họ lại vừa vặn thấy được hoa nở nha.

      Sờ sờ đầu con trai, sau đó đưa em cho cậu, nhìn Nhan Ninh tay chân vụng về ôm lấy Nại Nại nhắn, Ninh Vi Nhàn tới bên cạnh Nhan Duệ, kéo tay , mỉm cười: “Em là em rời khỏi mà, trừ khi làm chuyện gì mà em thể tha thứ được.”

      Nhan Duệ vừa định lên tiếng bảo đảm, lại chợt nhớ đến trước kia mình cũng rất nhiều lần những lời thề thốt như vậy, cũng có lần nào làm được, lời hứa như vậy, chằng thà đừng hứa còn hơn: “ làm như vậy, Vi Nhàn, làm chuyện như vậy đâu.”

      “Em biết rồi.” Kéo vào phòng ăn, ấn vai để ngồi xuống ghế, Ninh Vi Nhàn kêu người giúp việc bưng thức ăn ra: “Em và Ninh Ninh đều ăn rồi, đành phải chịu khó ăn đồ ăn còn dư lại vậy.”

      Làm sao Nhan Duệ lại thích chứ, nhìn cười ngây ngô xong liền cầm đôi đũa lên ăn như hổ đói vậy. ngủ lâu như vậy, uống nước, còn chưa ăn cơm, tất nhiên là rất đói bụng rồi, rất nhanh chén cơm thấy đáy. Ninh Vi Nhàn lại bới cho thêm chén nữa, nhìn bóng lưng vợ bới cơm cho mình, hốc mặt của Nhan Duệ bỗng nhiên chua xót—— rất nhiều năm về trước, bọn họ cũng từng trải qua cuộc sống hạnh phúc như thế, dám tin ông trời còn thương đến vậy, để trong cuộc đời này của có thể có được dịu dàng của lần nữa.

      ăn chậm chậm thôi, ăn chút canh .” Đem chén canh đẩy về phia Nhan Duệ, Ninh Vi Nhàn bất đắc dĩ cười khẽ, rút ra tờ khăn giấy lau mồ hôi cho : “Nhan Duệ, còn nhớ những lời em với trước khi ngủ ?”

      Những lời với trước khi ngủ. . . . . . Dĩ nhiên nhớ rất ràng, làm sao có thể quên được chứ?! Nhan Duệ gật đầu mạnh, muốn chuyện, nhưng trong miệng ngốn đầy cơm và thức ăn, cho nên thể được tiếng nào.

      “Vậy là được rồi.” Ninh Vi Nhàn cười nhàng: “Em hy vọng làm cho em nhớ lại những tình cảm đó, mặc dù em thể quên những chuyện lúc trước, cũng có cách nào tha thứ được, nhưng mà. . . . . . Em cũng muốn cuộc hôn nhân của chúng ta cứ kết thúc như vậy. Mặc dù phần lớn là vì Ninh Ninh, nên cảm ơn con vì chuyện này , nếu như phải là vì Ninh Ninh, cho dù có đối với em tốt như thế nào vào lúc em nhớ được gì, em cũng bao giờ cho cơ hội nữa.” Đây chính là ý nghĩa của câu lần bất trung, trăm lần bất dung’. Vì các con, chấp nhận cho thêm cơ hội cuối cùng, chỉ mong có bất cứ lỗi lầm nào nữa, cũng mong có bất cứ bi kịch nào xảy ra nữa, và cũng hy vọng bao giờ phải đau khổ hay rơi nước mắt lần nữa.

      Đôi mắt xinh đẹp của nháy nháy nhìn Nhan Duệ chăm chú, Nhan Duệ gật đầu cái, rất đàng hoàng nghiêm túc tiếng được với , trong khi còn muốn hứa hẹn thêm vài câu con trai ở trong phòng khách kêu Ninh Vi Nhàn lớn tiếng, ngay lập tức Ninh Vi Nhàn xoay người bước nhanh ra ngoài, chỉ còn lại mình Nhan Duệ cầm đôi đũa tiu nghỉu buồn bã.

      Mặc dù Vi Nhàn cho mình cơ hội, nhưng cứ nhìn tình hình trước mắt, xem chừng ra đối với là hi vọng mong manh nha.

    4. phuongtuhao

      phuongtuhao Member

      Bài viết:
      44
      Được thích:
      3
      Chương 126

      Edit: quynhle2207

      Vừa bước ra khỏi phòng ăn, nhìn thấy người vừa đến, chân mày của Ninh Vi Nhàn lập tức nhíu lại. Nàng tới bên cạnh con trai, ôm công chúa đặt vào trong xe em bé, rất lịch nhưng cũng hết sức xa cách hỏi: “ Tương đến có chuyện gì ?”

      “Vi Nhàn.”

      Đối với việc Tương Kế tự tiện đổi cách xưng hô từ ‘chị Nhan’ thành ‘Vi Nhàn’, người bạn Nhan Ninh tỏ ra rất chán ghét. Cậu từ ghế sa-lông đứng bật dậy, mặc dù trong lòng rất tức giận, nhưng mặt vẫn duy trì bộ dáng lạnh nhạt ôn hòa rất tự nhiên: “Chú Tương.”

      “Ninh Ninh.” Tương Kế bày ra dáng vẻ là người chú dịu dàng, nhìn Nhan Ninh cười khẽ, còn đưa tay ra muốn sờ khuôn mặt nhắn của cậu, cậu nhóc liền quay đầu nghiêng người cái, muốn né tránh, chỉ có điều hành động của Tương Kế nhanh hơn, nắm được khuôn mặt bé nõn nà mềm mại của cậu, chỉ chịu buông ra mà còn dùng sức nựng vài cái mặt cậu, sau đó mới chịu buông tay. Ninh Vi Nhàn đau lòng nhìn cậu, phát gương mặt nhắn của con trai bị bóp đến nỗi đỏ lên hết trơn, liền trợn mắt nhìn Tương Kế: “Sao lại nhéo mạnh như vậy!”

      Tương Kế lại cười: “Vi Nhàn, em cuối cùng cũng có vẻ mặt này với rồi.” Mặc dù vẻ mặt này của phải là vì , nhưng chắc chắn là chỉ dành riêng cho . (Quỳnh: thêm ông bị bệnh thích ngược đãi nha).

      Ninh Vi Nhàn cảm thấy có vị chua. lùi về sau bước, cũng quên kéo con trai vào lòng mình, cách xa Tương Kế chút vẫn tốt hơn. Lúc muốn chuyện, Nhan Duệ ra từ trong phòng ăn, vừa nhìn thấy Tương Kế trong nhà mình, ngay lập tức rất kích động, chạy đến chắn ngang trước mặt Ninh Vi Nhàn, che chở cho vợ và hai con, đôi mắt đào hoa nheo lại: “ đến đấy làm gì?”

      “Tất nhiên là có chuyện tôi mới tới.” Tương Kế khách sáo chút nào trả lời, rất tự nhiên ngồi xuống ghế sa-lông, còn muốn được uống trà: “Có khách tới nhà, Nhan cũng thể mời được ly trà sao?”

      mời mà tới chính là kẻ trộm.” Nhan Duệ cười lạnh: “ mau tới đây là có chuyện gì, xong cũng biết cửa chính ở chỗ nào rồi đó.”

      có lễ độ gì hết trơn, hiểu sao Ninh Vi Nhàn lại để ý tới .” Tương Kế lấy tay chống cằm, cười khẽ, gương mặt tuấn mỹ hoàn toàn có đủ khả năng làm cho phụ nữ phải điên cuồng, sắc mặt của Ninh Vi Nhàn vẫn đổi, cảm thấy người đàn ông này rất đáng ghét—— thích ba mình như vậy, dĩ nhiên đối với loại người tương tự, điển hình là Tương Kế cũng chán ghét đến tận xương rồi, phải mỗi người phụ nữ đều mến thần tượng ba của mình: “Vi Nhàn. . . . . . suy nghĩ mấy ngày nay, cảm thấy thể cứ tiếp tục như vậy được, phải em muốn cùng Nhan sống cả đời với nhau chứ?”
      Lời mang theo giọng điệu khinh miệt cùng chất vấn của Tương Kế làm cho Nhan Duệ cảm thấy thoải mái. cắn răng tức giận, chỉ hận thể đem Tương Kế lột da róc xương. Sống cùng cả đời sao? Ngoài chuyện trước kia đa lòng và có chút phóng túng quá đáng ở bên ngoài. . . . . . có gì tốt chứ? Cũng phải là chịu thay đổi, biết sai rồi, cũng cố gắng sửa chữa lỗi lầm!! Hơn nữa, chuyện của và Vi Nhàn, liên quan gì đến người ngoài như ta chứ?! Trong lòng nghĩ như thế, trong giọng của càng ổn chút nào: “Đó là chuyện đương nhiên, hiển nhiên Vi Nhàn muốn sống với tôi cả đời rồi!”

      Nghe vậy, nụ cười của Tương Kế càng sâu hơn: “ Nhan quá tự tin rồi.”

      Ninh Vi Nhàn thể chịu nổi thái độ của Tương Kế, miệng mấp máy, : “ Tương, rốt cuộc là có chuyện gì, thể nhanh hơn chút sao? Còn chuyện tôi có sống với Nhan Duệ hay , cũng tới phiên phải suy nghĩ đâu, hơn nữa. . . . . .Tôi đều biết tất cả, cũng nhớ hết mọi thứ, cần cứ nhắc nhở tôi hết lần này đến lần khác như vậy đâu. Tôi rất thích chú chó tặng, nó cũng rất giống Chocolate, cho nên tôi cũng có gì để hết, nhưng đừng nghĩ rằng tôi biết muốn tính toán chuyện gì, nhẫn nại của tôi cũng có giới hạn, tốt nhất đừng có quá mức giới hạn của mình."

      Tương Kế lại xem thường lời này, ta biết Ninh Vi Nhàn là dạng người gì từ lâu rồi, ngay khi bắt đầu, chỉ cảm thấy nếu có thể cướp được người phụ nữ của Nhan Duệ nhất định rất thú vị, sau này ta lại biết chính là người mà tìm kiếm, từ hứng thú ban đầu từ từ chuyển sang thích, thích đến nỗi thể dừng lại được. Nếu như mười năm trước ta biết chính là người mà tìm kiếm sớm hơn chút. . . . . . Nếu như có thể sớm hơn chút. . . . . .

    5. phuongtuhao

      phuongtuhao Member

      Bài viết:
      44
      Được thích:
      3
      Chương 127

      Edit: quynhle2207

      Nhìn sắc mặt của Tương Kế trở nên thâm trầm kỳ quái, trong mắt còn toát ra loại cảm xúc như nhớ nhung cuồng nhiệt về chuyện xưa, Nhan Duệ híp mắt lại, kéo vợ vào lòng mình, sau đó ngồi xuống, ôm con đến gần mình, rất phách lối, ngước cằm liếc nhìn Tương Kế đầy vẻ khinh thường: “ Tương, rốt cuộc hôm nay tới đây là có chuyện gì? Cũng khuya rồi, còn chịu , nhưng chúng tôi cũng cần phải ngủ.”

      Tương Kế cười khẽ, cũng hướng về phía Ninh Vi Nhàn để chuyện: “ ra em cũng biết muốn em khôi phục lại trí nhớ.”

      “Như vậy sao? Coi như tôi đều nhớ hết mọi chuyện, nhưng tôi cũng rời bỏ Nhan Duệ mà ở cùng chỗ với đâu, lại càng nhìn với vẻ mặt hòa nhã vui vẻ đâu.” đến chuyện này, ngay cả Ninh Vi Nhàn cũng cảm thấy kỳ quái, nếu Tương Kế quả có ý với , thích , vậy tại sao lại muốn nhớ lại chuyện trước kia? Mặc dù chuyện đó có thể làm cho còn cảm giác gì với Nhan Duệ, thậm chí tránh xa, nhưng đối với Tương Kế cũng là có hại nhiều hơn có lợi mà. Nếu như nhớ lại, ta lại càng có cách nào đến gần , còn bằng cứ để tiếp tục quên hết mọi chuyện, ít nhất ta có thể thay đổi hình tượng để có thể đến gần lần nữa. Còn nếu như ta đối với có ý tứ gì hết, vậy mục đích của ta là gì?

      Ninh Vi Nhàn càng nghĩ càng thấy hiểu nổi, chỉ là nhìn Tương Kế chằm chằm, giống như muốn tìm ra được bí mật gì đó từ người ta. Ánh mắt người đàn ông này nhìn mình so với mười năm trước có khác nhau rất lớn. . . . . . Mặc dù ký ức về mười năm trước rất lâu rồi, cũng mơ hồ còn ràng nữa, nhưng Ninh Vi Nhàn vẫn nhớ mang máng, lúc đó Tương Kế đối với chỉ đơn giản là hứng thú mà thôi, tựa như môt người đàn ông cao ngạo tự cho mình là hơn người cảm thấy hứng thú khi gặp người phụ nữ xinh đẹp. Muốn có được , muốn đoạt lấy từ tay người đàn ông cùng với mình phân cao thấp, nhưng so với ánh mắt khi nhìn bây giờ lại giống nhau, dường như ánh mắt đó có điểm giống như ánh mắt của Nhan Duệ khi nhìn .

      Dĩ nhiên ý phải Tương Kế bắt chước Nhan Duệ, mà khi ta nhìn , trong mắt cũng tràn ngập thâm tình. Sao có thể như vậy được chứ? Ninh Vi Nhàn biết ý đồ của Tương Kế là gì, rốt cuộc ta muốn làm gì, lại muốn có được điều gì từ ? Ngoại trừ mười năm trước, bọn họ từng quen biết nhau sao? Chuyện này là thể nào rồi.

      rời bỏ Nhan Duệ cũng sao hết, cũng phải muốn em hoàn toàn thuộc về . Nhưng mà Vi Nhàn, em cũng nên suy nghĩ chút , để cho làm người tình của em như thế nào? Để cho và Nhan Duệ đều có được em.” Khóe miệng Tương Kế tươi cười, nhưng qua ánh mắt của ta, Ninh Vi Nhàn biết được, ta rất nghiêm túc. (Quỳnh: ông này quả thực rất biến thái).

      Ninh Vi Nhàn quay đầu, cảm thấy tức cười, lại thấy rất hoang đường. Cho dù Nhan Duệ đối với tốt, cho dù là Nhan Duệ trước kia có lỗi với , nhưng cũng chưa từng nghĩ mình muốn làm những việc như làm, cùng nhau sa ngã, vứt bỏ tín niệm và nguyên tắc của bản thân, cũng giống như nhưng cặp vợ chồng khác của giới thượng lưu, ngoài mặt làm ra vẻ rất ân ái chung thủy, nhưng sau lưng lại nuôi dưỡng tình nhân, phải sống cuộc sống hai mặt đồng nhất như vậy. ghét Tương Kế, có lẽ phần rất lớn cũng vì nguyên nhân này, nếu người thể giữ cho mình trong sạch, thể giữ vững nguyên tắc của mình, làm sao có thể để người khác tôn trọng mình chứ.

      có nên cảm thấy mình may mắn hay ? Bởi vì qua mười năm, cuối cùng Nhan Duệ cũng hiểu được điều này, nhưng Tương Kế vẫn như vậy, quanh quẩn ở chỗ có chút tiến bộ nào.

      ──.” Nhan Duệ tức đến nỗi muốn mở miệng chửi, cuộc đời này của , đối với bất cứ ai cũng đều rất phong độ và cao quý, chỉ có với Tương Kế, khi nhìn thấy ta cả người đều được thoải mái, rất muốn đánh cho ta đấm, hay đá cho đá, tốt nhất là nên chỉ vào mũi mà chửi cho tức. Biết người ta có gia đình mà vẫn biết xấu hổ đến nhà để quyến rũ, quả thực là hạ lưu nhất, vô sĩ nhất, và cũng làm cho người ta muốn ói nhất đời này rồi! Nhưng còn chưa kịp chửi thành tiếng, miệng cánh tay bé, mảnh mai, mềm mại che lại rồi. cần nhìn cũng biết đó là vợ mình, cho dù Nhan Duệ có tức giận hơn nữa cũng đành phải nhịn xuống, chỉ là đôi mắt hoa đào sắc như dao phóng về phía Tương Kế, chỉ hận thể bắt ta lột da rồi chặt thành tám khúc. Nhìn thấy bộ dạng của Nhan Duệ giống như đối mặt với kẻ thù lớn, khóe miệng Ninh Vi Nhàn khẽ nâng lên, cảm thấy hình như tính tình của càng ngày càng trẻ con rồi. Ngay lúc này, con đột nhiên ừm tiếng, bắt đầu phun bong bóng, hai tay bé vươn tới ngực Ninh Vi Nhàn muốn bắt lấy, miệng cũng bắt đầu a a, xem chừng là đói bụng muốn bú sữa rồi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :