1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Edit] Kế Thê - Hồ Thiên Bát Nguyệt

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. BộYếnTử

      BộYếnTử Member

      Bài viết:
      37
      Được thích:
      31
      Chương 28: Thiếp thất
      Edit: Bộ Yến Tử

      Thực ra, Thái Tử phi Thẩm thị là người ân oán ràng.

      Vì lợi ích gia tộc, nàng có lựa chọn gả cho Thái Tử.

      Vì lợi ích Thái Tử, nàng thể tiếp nhận Thái Tử cưới lương đệ cùng nhũ nhân vào cửa.

      Vì tương lai của ba nữ nhi, nàng thể chịu được thiếp thất của Thái Tử sinh nhi tử, sợ nàng sinh được nhi tử, tương lai nhi tử của thiếp thất làm chỗ dựa cho nữ nhi của nàng.

      Nàng chưa từng chủ động trêu chọc nữ nhân của Thái Tử, tự hỏi có hà khắc đối với các nàng.

      Nhưng lòng người nên rắn nuốt voi, nhường nhịn của nàng, bị người nhận là yếu đuối.

      Từ trước, nàng cũng là sang sảng trắng ra mình là nữ nhân thương nhân, nàng thiếu thủ đoạn, chỉ là muốn dùng.

      Lúc này, nếu có người chạm đến điểm mấu chốt của nàng... Vậy , nàng cũng nhân từ mà nương tay.

      Nếu như tìm thấy người của Mạc hậu, vậy quy lên người có năng lực cùng động cơ, đều nhất nhất thu thập thôi.

      "Lương đệ Lý thị, tổ phụ là Lý Các Lão, là văn thần rất có uy vọng, qua hai lần khoa cử cuối cùng, đều do ông ta ra đề. Bây giờ môn sinh thiên tử của Thánh Thượng, đều hoặc nhiều hoặc ít chịu qua ân huệ của ông ta."

      "Lương đệ Tống thị, kỳ phụ là Hoài Tây Đại tướng quân, trong tay nắm mười vạn binh mã; tổ phụ Tống thị là Tống lão tướng quân, mặc dù trí sĩ, đối với việc dụng binh với Tiên Ti, Thánh Thượng lại cực nể trọng ông."

      "Nhũ nhân Tiêu thị, xuất thân từ Nam Ninh Tiêu gia, quyền lực Nam Ninh phần lớn do bộ tộc Tiêu thị nắm chắc. Mặc dù, gia tài Tiêu gia theo kịp Thẩm gia ta, nhưng cũng được coi là thương nhân đầu sỏ."

      "Nhũ nhân Âu Dương thị, xuất thân Đông Việt Âu Dương gia, trong tay Âu Dương gia nắm kỹ thuật đóng thuyền biển, tạo ra biết bao nhiêu thuyền biển có tốc độ cùng năng lực đối kháng gió biển, nắm quyền chế tạo thuyền độc quyền ở Công bộ."

      "Nhũ nhân Trần thị, có xuất thân đứng đắn, là Thái Tử từ giáo phường tư mang về, sinh đứa con trai, cho nên mới trở thành nhũ nhân. Thái Tử đối xử nàng tốt lắm, Trần thị cũng là người thập phần khéo đưa đẩy, làm người khéo léo. vậy, nàng đối với Thái Tử cũng có chút tác dụng."

      "Còn có người cuối cùng, là nhũ nhân Mạc thị."

      đến đây, Thái Tử phi tạm dừng chút, giới thiệu Mạc thị này các vị phía trước xa xa bằng nàng, làm việc ràng lưu loát.

      "Mạc thị là nữ nhi tam phòng của phủ Phụ quốc công, cùng đích thê Cửu hoàng tử chính là tỷ muội. Cửu hoàng tử phi là đích nữ, Mạc thị là thứ nữ."

      Thái Tử phi đến nơi này, làm như muốn bổ sung cái gì, lại ngậm miệng cái gì cũng , chỉ :


      "Mạc thị này, cách xa nàng chút, nàng rất khó đối phó."

      "Thái Tử phi từng đối phó qua nàng?"

      " có."


      Thái Tử phi lắc đầu:


      "Cơ hồ, tất cả nữ nhân của Thái Tử đều chưa bao giờ cùng nàng trở mặt, hậu viện Thái Tử vô luận xảy ra chuyện gì, nàng đều bình yên vô . Chính bởi vì cái dạng này, ta mới cảm thấy, tâm cơ nàng sâu nhất, tự nhiên là người khó đối phó."

      Thường Nhuận Chi khỏi hít hơi sâu.

      "Những thị thiếp khác của Thái Tử cần giới thiệu, chung ngươi cũng còn thấy các nàng."

      Thái Tử phi uống ngụm trà, :


      "Hai vị lương đệ cùng bốn vị nhũ nhân, trừ bỏ Tiêu nhũ nhân, những người khác đều có con trai. Tiêu nhũ nhân có nữ nhi, năm nay bảy tuổi. Do nhà nàng cũng là thương nhân, cho nên ta cùng nàng cũng tương đối giao hảo."

      Thường Nhuận Chi nhất nhất ghi nhớ, cảm giác sâu sắc hậu viện phủ Thái Tử phức tạp.

      Hai vị lương đệ văn võ, thương công nữ kỹ, còn có Thái Tử phi cũng nhìn thấu quý nữ phủ Quốc công...

      Muốn áp nữ nhân này, vị trí Thái Tử phi cũng thoải mái đâu.

      Thường Nhuận Chi ở phủ Thái Tử đần độn trải qua ngày, sáng sớm ngày thứ hai, bị Thái Tử phi an bài tại bên người.

      "Các nàng thần khi trung đều phải đến nơi này thỉnh an ta, đến lúc đó ngươi có thể tiên kiến nhìn thấy các nàng."

      Đợi chốc, liền nghe thấy trận làn gió thơm.

      Chắc là nữ nhân Thái Tử đến.

      Dẫn đầu phía trước là hai người mặc xiêm y màu đỏ sậm, bên trái là người có vẻ mạch văn, bên phải người có vẻ khí, hề nghi ngờ bên trái là Lý lương đệ, bên phải là Tống lương đệ.

      Phía sau, bốn người theo thứ tự tiến vào, chờ đứng tề, liền cùng nhau ngồi xuống, :



      "Thiếp thân bái kiến Thái Tử phi."

      Thái Tử phi lười biếng cho đứng dậy, giới thiệu với Thường Nhuận Chi, :


      "Dư nữ quan bất hạnh bỏ mình, ta cảm thấy bi thống. Vị này là Thường nữ quan mới tới, xuất thân từ phủ An Viễn hầu, chính là tam nữ nhi của An Viễn hầu. Nhuận Chi, hãy chào hỏi hai vị lương đệ cùng bốn vị nhũ nhân ."

      Thường Nhuận Chi liền tiến lên bước, phúc thân hành lễ :


      "Nữ quan Thường thị, gặp qua hai vị lương đệ, gặp qua bốn vị nhũ nhân."

      xong, Thường Nhuận Chi liền thối lui đến phía sau Thái Tử phi, cúi đầu đứng yên.

      "Nghe Thái Tử phi ở trong cung gặp qua Thường nữ quan, nhất kiến như cố, bây giờ còn kéo người ta tới bên người làm nữ quan. Thái Tử phi vậy mà lấy quyền mưu tư?"

      Tiêu nhũ nhân cười hỏi tiếng, Thái Tử phi cười mắng:


      " như ngươi giống như ta lấy quyền lực mưu tư ân huệ."

      Tiêu nhũ nhân vội dám, tìm vị trí của mình ngồi xuống.

      Mặt khác, mấy người kia cũng biết nghe lời ngồi xuống.

      "Chắc là Tiêu tỷ tỷ đố kị Thái Tử phi , ai bảo cung quy quy định, thân phận chúng ta như vậy, dùng nổi nữ quan đâu?"

      nữ tử dáng dấp tương đối thấp bé mở miệng, tràn đầy mùi vị châm chọc.

      "Âu Dương nhũ nhân, chú ý lời của ngươi."

      Thái Tử phi lạnh lùng liếc nàng mắt, :


      "Ngươi nếu là cảm thấy bổn cung có thể có nữ quan, ngươi hẳn là cũng muốn có, vậy phải đợi ngươi trèo lên được vị trí của bổn cung lại ."

      Mặt Âu Dương nhũ nhân nhất thời trắng xanh đan xen, làm như chịu đại ủy khuất, ngồi tại chỗ cắn môi.

      "Tốt lắm, đều là tỷ muội, tại sao lại nháo lên chứ? Âu Dương muội muội nên xin lỗi với Thái Tử phi, Thái Tử phi nhân từ, cũng thể trách tội ngươi ác ý nhiều."

      nữ tử vẻ mặt ôn hòa giọng mở miệng, giọng ôn nhu hoà thuận, phảng phất có thể bình phục được cảm xúc mọi người, tâm khỏi đối với nàng sinh hảo cảm.

      Âu Dương nhũ nhân liền đứng dậy, phúc lễ tạ lỗi.

      Thái Tử phi phát hỏa cũng phải, phát hỏa cũng phải.

      Người mở miệng, chính là Mạc nhũ nhân.

      Quả là người khó đối phó a...

      Đảm đương làm người hoà giải, lại đem nan đề vứt cho Thái Tử phi.

      Nếu như Thái Tử phi tha thứ, phải mang tiếng là người nhân từ; nếu tha thứ, vậy chẳng phải là tỏ vẻ Âu Dương nhũ nhân là " nhiều chứ có ác ý"?

      Bất luận như thế nào, đều do vị Mạc nhũ nhân này mở miệng, nắm cái mũi .

      "Ha ha."

      Ngay lúc Thái Tử phi cụp xuống mi mắt mở miệng, bên kia nữ tử phát ra tiếng cười khẽ.

      Trần nhũ nhân thân thể lười biếng ngồi ở trong góc bất nhã ngáp cái, dùng tay che miệng lên tiếng, :


      "Âu Dương muội muội vừa nghe lời muội muội , đứng dậy xin lỗi với Thái Tử phi à ... Chậc, chân chó thành như vậy, có thể làm sao tốt..."

      Nàng đứng lên, miễn cưỡng phúc lễ :



      "Thái Tử phi, thiếp thân có thể trở về ? Mấy bữa nay, Thái Tử gia muốn nghỉ tạm chỗ thiếp thân, thiếp thân lúc này vây được rất, muốn trở về ngủ giấc."

      Thái Tử phi mặt biểu cảm :


      "Trở về , cũng tốt dưỡng ra nhiều người lười biếng."

      "Đa tạ Thái Tử phi, thiếp thân cáo lui."

      Trần thị phong tình vạn chủng hành lễ, lượn lờ phe phẩy thân thể rồi.

      Tống lương đệ cảm thấy thú vị, khô ba ba cáo từ cũng rồi.

      Lý lương đệ gọi Mạc nhũ nhân, hai người làm bạn rời khỏi. Mạc nhũ nhân đứng lên còn quên gật đầu cười cười xin lỗi Âu Dương nhũ nhân, ánh mắt Âu Dương nhũ nhân liền dừng ở người Lý lương đệ, có chút oán độc.

      Tiêu nhũ nhân thở dài, với Thái Tử phi:


      "Đều là thiếp thân vô ý, câu gặp phải tai họa."

      " quan hệ tới ngươi."

      Thái Tử phi uống ngụm nước, sắc mặt thản nhiên :


      "Ngươi cũng trở về ."

      "Vâng, thiếp thân cáo lui."

      Tiêu nhũ nhân cũng rồi, chỉ còn lại Âu Dương nhũ nhân tiến thoái lưỡng nan.

      "Xuẩn phụ, ngươi còn , ở lại đây chờ dùng bữa sao?"


      Thái Tử phi ánh mắt như đao, hận thể quát chết nữ nhân ngu xuẩn này.

      Âu Dương nhũ nhân chỉ cảm thấy nghẹn khuất, thở phì phì hành lễ, quay người chạy .

      Đám người sạch , Thái Tử phi mới hô khẩu khí, hỏi Thường Nhuận Chi:


      "Ngươi cảm thấy như thế nào?"
      thuyt thích bài này.

    2. BộYếnTử

      BộYếnTử Member

      Bài viết:
      37
      Được thích:
      31
      Chương 29: Công bố
      Edit: Bộ Yến Tử


      Biểu trong buổi sáng, Thường Nhuận Chi cũng vô pháp ngắt lời tính tình nữ nhân này.

      Điều duy nhất nàng có thể khẳng định, đó là trước mặt Thái Tử phi.

      Mạc thị kia, khó đối phó.

      Vô cùng đơn giản, câu đầu tiên quấy rối phong ba buổi sáng, muốn nàng hảo tâm, Thường Nhuận Chi làm sao cũng thể tin.

      đến Âu Dương thị này, biết có phải ngu xuẩn hay , còn về Tiêu thị có đứng chung bên cùng Thái Tử phi, đều này con chưa thể khẳng định.

      "Nhưng mà Trần nhũ nhân kia, nhìn bộ dáng mị, vậy mà hôm nay cũng giúp Thái Tử phi giải vây."


      Thường Nhuận Chi như có đăm chiêu :


      "Tống lương đệ nhiều lắm, tính tình nhìn có chút ngay thẳng."

      Thái tử phi hừ lạnh tiếng:


      "Trần nhũ nhân là cỏ đầu tường, thế ai mạnh theo người đó. Lúc trước khi ta bị nghẹn khuất, cũng thấy nàng xuất đầu thay ta. Đến nỗi, nhìn Tống lương đệ, thấy bộ dạng nàng chân chất, ra tiêu tốn tâm tư cũng ít."

      Thường Nhuận Chi hơi cúi đầu, trong lòng cười khổ.

      Cho nên , Thái Tử phi kéo nàng tiến vào cái ao chết chóc ở phủ Thái tử, đến cùng là vì cái gì!

      "Tốt lắm, những chuyện vui. Trước dùng đồ ăn sáng , hôm nay ta còn muốn điều tra chút chuyện."

      Thường Nhuận Chi thấp giọng đáp ứng, lui ra ngoài tự dùng đồ ăn sáng.

      Thái tử phi bàn buổi sáng, Thường Nhuận Chi theo bên người nàng xem nàng xử lý chuyện.

      Những lúc như vậy, Thái Tử phi mới biến thành người hoạt bát, tinh quang trong mắt liên tục lóe, câu hỏi sắc bén, các quản ở trước mặt nàng giống như che giấu chút nào.

      Giữa lúc này, quản bị Thái Tử phi gọi ra, hết đường chối cãi.

      Sau đó, Thái Tử phi cũng bỏ qua cho , cũng có sa thải , chỉ phạt ngừng chức vị nửa năm, phạt ba năm tiền công.

      Chờ các quản rồi, mới phân phó Du Chu bên người nàng lấy ra túi bạc, đưa tới trong nhà quản kia.

      Thái tử phi thở dài:


      "Gia gia có bổn khó niệm kinh, trong nhà nhi tử lại bệnh nặng, có tiền trị liệu, bất đắc dĩ mới tham ô. Nếu như đến trước mặt ta báo cáo tình huống, ta có thể bỏ mặc sao? đến cùng, là có đủ tín nhiệm ta mà thôi."

      Trong lòng Thường Nhuận Chi rất bội phục Thái Tử phi.

      Đánh gậy lại cho quả táo, phạt người, y phục hàng ngày, cuối cùng còn làm ân huệ...

      Sau này, chờ nửa năm lại đưa chức vị quản trở lại, phải làm cho mực trung thành với Thái Tử phi.

      sinh ý, Thái Tử phi biểu được có thể là đại khí.

      Tới gần giữa trưa, Trần thái y vội vã tới bắt mạch cho Thái Tử phi.

      Các quản nối đuôi nhau mà ra, Thái Tử phi cũng cho những người khác lui ra, nhưng mà có kêu Thường Nhuận Chi tránh .

      Vị thái y này, là lần thứ ba Thường Nhuận Chi gặp qua, lúc Thái Tử phi gặp chuyện may mời vị thái y đầu tiên là ông ta, chắc vị này là thái y bên người Thái Tử phi.

      Trần thái y đáp mạch, nhắm mắt ngừng lát, rồi mới nới tay, cười :


      "Thái tử phi thân thể rất tốt, tiểu hoàng tôn cũng rất khỏe mạnh."

      Thái tử phi mỉm cười, đáp:


      "Đó là nhờ Trần thái y."

      "Thái tử phi khách khí."


      Trần thái y nhấc lên hòm thuốc:


      " có chuyện gì, vậy vi thần xin phép cáo lui."

      "Trần thái y chớ hoảng sợ."

      Thái tử phi gọi lại, :


      "Vị này là Thường nữ quan, còn muốn phiền não Trần thái y lại nhìn chút."

      Thường Nhuận Chi sợ run, giờ mới hiểu được, phúc thân :


      "Thái tử phi, thân thể thần nữ cực tốt."

      "Trần thái y đến, để nhìn chút ."


      Thái tử phi :


      "Dù sao lúc trước ngươi uống dược, phương thuốc là khai, tình huống thân thể ngươi Trần thái y hiểu nhất."

      Trần thái y cũng bỏ hòm thuốc xuống:


      "Thường nữ quan, mời."

      Thường Nhuận Chi chỉ có thể duỗi tay, để Trần thái y chẩn mạch.

      lát sau, Trần Thái y :


      "Thân thể Thường nữ quan có gì đáng ngại, bất quá vẫn nên bồi bổ khí huyết nhiều chút mới được, dù sao Thường nữ quan từng mất nhiều máu như vậy."

      "Trần thái y viết vài phương thuốc, ta để cho phòng bếp mỗi ngày sắc, giúp Thường nữ quan bồi bổ khí huyết."

      Trần thái y theo lời viết, đưa lên mấy tờ giấy mỏng, rồi mới cáo lui rời khỏi.

      Ngược lại, Thường Nhuận Chi cảm thấy Thái Tử phi đối với nàng như vậy, có chút chịu nổi.

      Thấy nàng bất an, Thái Tử phi ngược lại nở nụ cười:


      "Thân thể ngươi mệt là vì ta, giúp ngươi bồi bổ thân thể, tự nhiên cũng là việc ta nên làm."

      Thái tử phi vỗ về bụng, dừng chút :


      "Cung yến ngày ấy, ngươi có phải cũng đoán ra ta mang thai hay ?"

      Thường Nhuận Chi do dự, vẫn là :


      "Khi bắt đầu, chỉ tưởng mình ăn đồ hỏng, cho đến khi xuống núi giả mới phát máu chảy rào rạt, nên có chút hiểu ..."

      "Vậy...Suy đoán của ngươi, có nhắc tới với người khác ?"

      " có."


      Thường Nhuận Chi lắc đầu:


      "Người chưa từng lộ ra, vậy, tại việc này người muốn ."

      Thái tử phi liền cười gật gật đầu, buồn bã :


      "Đứa này, bất quá mới có khoảng hai tháng, cũng có người ra tay bất lợi đối với nó. Thời gian còn tám tháng nữa, cũng biết nhận lấy thêm bao nhiêu lần tính kế."

      Trong lòng Thường Nhuận Chi ngược lại cảm thấy sau khi Thái Tử phi trải qua chuyện cung yến ngày ấy, tất nhiên có lòng phòng bị hoàn toàn.

      Thái tử phi cũng phải kẻ ngu dốt, nếu nàng là kẻ ngu dốt, cũng có khả năng bình an sinh hạ ba tiểu Quận chúa.

      Cũng biết cái thai này... Là nam hay là nữ.

      Nếu là nữ hài nhi, phủ Thái tử còn có thể tiếp tục bảo trì loại bình tĩnh quỷ dị này.

      Nếu là nam hài nhi...

      Chỉ sợ, tám tháng này cũng ngừng phòng bị đâu.

      Thường Nhuận Chi chỉ cảm thấy tâm mệt mỏi.

      Sau tháng chờ đợi, phủ Thái Tử vẫn bình an vô , tin tức Thái Tử phi có thai cuối cùng bị công khai.

      Trước bất luận người bên cạnh như thế nào, Nguyên Vũ đế vui mừng cũng là .

      Tuy rằng Nguyên Vũ đế ít tiểu hoàng tôn, nhưng nhi tử của Thái Tử phi, cũng là đích tôn của ông. Biết tin Thái Tử phi có thai, người hi vọng Thái Tử phi sinh hạ nhi tử nhất, đó là Nguyên Vũ đế.

      Điều này chứng tỏ, sau này Thái tử cũng có người thừa kế.

      Nguyên Vũ đế vui mừng, Thái Tử phi liền được lợi.

      Cuồn cuộn ngừng ban thưởng, Thường Nhuận Chi ở bên kiểm tra đồ vật ngự ban, quả thực mắt mạo kim quang.

      Đại biểu Nguyên Vũ đế đến tuyên chỉ là người Thường Nhuận Chi từng gặp khi vào cung, nữ quan Cần Chính điện từng cùng nàng gặp mặt lần.

      Lý nữ quan phong tư thanh lệ, đem thánh chỉ đưa tới tay Thái Tử phi, cười :


      "Chúc mừng Thái Tử phi, Thánh Thượng cao hứng, chờ ôm tiểu hoàng tôn đó."

      Thái tử phi khách khí mời Lý nữ quan lưu lại dùng bữa cơm thường, Lý nữ quan khéo léo từ chối.

      "Chỗ Thánh thượng còn có chút việc vặt vãnh muốn vi thần xử lý, vi thần liền tiện ở lâu."


      Lý nữ quan tiếp:


      "Thái tử phi chú ý an thai, vi thần xin phép cáo từ."

      Thái tử phi chỉ có thể để Thường Nhuận Chi thay mặt nàng đưa Lý nữ quan đoạn đường.

      Thường Nhuận Chi cũng muốn tìm cơ hội, tìm cố nhân trò chuyện, liền cười đáp ứng, đường tán gẫu đưa Lý nữ quan ra phủ Thái tử.

      "Lý nữ quan, tạm biệt."


      Thường Nhuận Chi giúp đỡ Lý nữ quan lên xe ngựa, cười :


      "Hi vọng còn có thể gặp lại ngài."

      Lý nữ quan nghi hoặc :


      "Thường nữ quan muốn gặp lại ta? Vì sao?"

      Thường Nhuận Chi khó được hoạt bát cười :


      "Chính là nghĩ, nếu gặp lại Lý nữ quan, tám phần là lại được Thánh Thượng ban thưởng. Ngài, chính là cái tài tinh nha."

      Lý nữ quan nhất thời bật cười, nhìn Thường Nhuận Chi cũng ít phần xa cách:


      "Vậy Thường nữ quan liền chờ mong . Cáo từ."

      " thong thả."

      Con ngựa tháp tháp bước bốn vó, dần dần xa, Thường Nhuận Chi trong lòng vui vẻ.

      đường đưa Lý nữ quan, nàng và Uyển Bạch bên cạnh Lý nữ viên chức ít chuyện.

      Uyển Bạch mịt mờ với nàng, nàng và Xích Thược đều có chuyện gì, vẫn trực ở chỗ cũ.

      Xem ra Thái Tử phi cũng làm khó các nàng.

      Như vậy là tốt rồi.
      thuyt thích bài này.

    3. BộYếnTử

      BộYếnTử Member

      Bài viết:
      37
      Được thích:
      31
      Chương 30: Người cũ
      Edit: Bộ Yến Tử


      Ngày ngày ở phủ Thái Tử là nhàm chán.

      Thái Tử phi đối với những nữ nhân khác của Thái Tử đều rất cảnh giác, liền để các nàng đầu ngày thỉnh an đều miễn, là nhắm mắt làm ngơ.

      Ngay cả Tiêu nhũ nhân, người luôn luôn giao hảo với Thái Tử phi, Thái Tử phi đều có gặp nàng.

      Dù sao cũng là bị người thân cận phản bội qua, ai có thể khẳng định Tiêu nhũ nhân có tâm tư đối phó Thái Tử phi?

      Trong viện Thái Tử phi liền càng thanh tĩnh ít.

      Cũng may, mặc dù Thái Tử vui vẻ với tiểu mĩ nhân, cũng dựa vào phần đông tiểu mĩ nhân kéo ít thế lực, nhưng đối với việc Thái Tử phi có thai lần này, vẫn thập phần coi trọng.

      Dù sao đây là tiểu hoàng tôn mà Nguyên Vũ đế hy vọng lâu!

      Thái Tử phi có thai thể hầu hạ Thái Tử, nhưng mỗi ngày Thái Tử đều rút chút thời gian, đến nơi này của Thái Tử phi ngồi lát.

      Cho dù lưu lại qua đêm, nhưng thái độ lại bày ra trước mắt.

      Hướng gió trong phủ Thái Tử, trong khoảng thời gian ngắn bay ngược về phía Thái Tử phi.

      Cùng làm cho thân phận tân tấn nữ quan của Thường Nhuận Chi, nước lên thuyền lên.

      Nhìn hà bao trong tay, Thường Nhuận Chi bắt đầu dở khóc dở cười, biến thành chết lặng.

      Nàng đem hà bao tiếng động trả lại cho tiểu tỳ nữ, bất đắc dĩ :


      "Cứ làm việc cho tốt, có cái gì cần hỗ trợ, cứ thẳng, có thể giúp ta giúp. Chớ làm chuyện đút lót này."

      Người hầu trong phủ Thái Tử đều Thường nữ quan tính tình ôn hòa, có chuyện gì đến trước mặt nàng cầu, nàng có thể giúp đều thuận tay giúp. Như thế cũng làm cho nhân duyên của Thường Nhuận Chi tốt lên, đại gia chẳng sợ thân cận, cũng thể đắc tội nàng.

      Trong tiểu viện, ít tiểu nha đầu càng vui mừng đến nơi này của nàng hiến ân cần.

      Tiểu tỳ nữ ngượng ngùng thu hồi hà bao, đỏ mặt bỏ chạy.

      (BYT: cho ta xen ngang cái nha. Edit đoạn này, ta thấy mắc cười lắm mấy nàng ạ. Hắc hắc! Giống như có người “bị” nương gia người ta tỏ tình vậy. “Đỏ mặt bỏ chạy...” ô yeh yeh, hay lắm nha. Tiểu Cửu ca đâu rồi, coi chừng mất quyền lợi đó nha.)

      Thường Nhuận Chi cười lắc đầu, ra hội thần, liền nghe Du Chu gọi nàng:


      "Thường nữ quan, Thái Tử phi gọi ngài đó."

      "Ai, đến đây."

      Thường Nhuận Chi lên tiếng, vội vàng chạy qua.

      Thái Tử phi nghiêng người ngồi sạp mềm, thấy nàng lại liền đưa qua quyển sổ sách.

      "Đây là công trướng tháng này của phủ Thái Tử, ngươi tự mình đưa đến tay Thái Tử, để xem qua, chờ Thái Tử đắp chương, lại cầm trở lại."


      Thái Tử phi phân phó :


      "Đừng để cho người khác nhìn thấy."

      Thường Nhuận Chi gật đầu tỏ vẻ hiểu , lúc này giấu sổ sách ra trước viện.

      Thời gian này, lâm thời Thái Tử phi đều muốn cùng Thái Tử đệ tin tức, đều sai Thường Nhuận Chi làm, nàng cũng quen.

      Thường Nhuận Chi mượn chuyện này cũng hiểu biết chút tình huống của Thái Tử.

      Trong phủ Thái Tử tự thành cái ******, đối ứng với lục bộ đều có nhân viên quản lý tương ứng, trong đó còn có người chuyên môn thay Thái Tử quản lý khố phòng.

      Thái Tử ái tài, cũng rất vui vẻ vơ vét của cải, mỗi tháng phủ Thái Tử chi đều có hạn ngạch trong cung thông qua, Thái Tử đều đem bút phí này dụng hoa vừa vặn tốt, viết hợp tình hợp lý, chút nào khác người.

      Tháng trước Thường Nhuận Chi đưa qua lần, liền nhìn ra chút miêu ngấy. Tháng này lại đưa, thứ tay này có lẽ là cuốn sổ sách giả hoàn mỹ .

      Trong lòng Thường Nhuận Chi thể cảm thán, Thái Tử này liền để cho Hoàng đế chi tiền tiêu vặt đều phải tìm danh mục tham, đây là có bao nhiêu tiền?

      Cầm theo sổ sách, Thường Nhuận Chi đường thông hành bị ngăn trở đến trước viện.

      Thái Tử sớm hạ triều, lúc này cùng người ta chuyện, nghe nữ quan bên người Thái Tử phi đến, cũng dừng lại, chỉ phân phó người để nữ quan và người phụ trách chuyện này chờ.

      Thường Nhuận Chi liền ngoan ngoãn cùng người kia thiên thính chờ.

      Có thể vào thiên thính, Thường Nhuận Chi liền ngây ngẩn cả người.

      Trong đại sảnh có người, mà còn là người quen.

      "Sao ngươi lại ở chỗ này?!"

      "Sao ngươi lại ở chỗ này?!"

      Hai người đồng thời mở miệng, người khiếp sợ kinh ngạc, người khác cũng phiền chán buồn bực.

      Thường Nhuận Chi dừng lại bước chân, cân nhắc chút liền hiểu được:


      "Hóa ra, bây giờ Phương đại nhân làm việc cho Thái Tử."

      Người trong đại sảnh, ràng là chồng trước ly hôn với Thường Nhuận Chi, Phương Sóc Chương.

      Phương Sóc Chương chính là cấp trung ở Hộ bộ, Hộ bộ là địa bàn của Thái Tử, cái Hộ bộ cấp trung nho nguyện trung thành với Thái Tử gia, cũng là chuyện khó phỏng đoán.

      Phương Sóc Chương đối với xuất của Thường Nhuận Chi, cũng là khiếp sợ.

      Thẳng đến lúc, nhìn thấy phục sức nữ quan người Thường Nhuận Chi.

      "Ngươi làm nữ quan khi nào?"


      Phương Sóc Chương trừng mắt, hỏi:


      "Ngươi ở nơi nào nhậm chức nữ quan?"

      Từ sau khi ly hôn, Phương Sóc Chương có loại tâm lý rất phức tạp, còn thám thính qua tin tức Thường Nhuận Chi. Cho nên, đối với những chuyện sau đó của Thường Nhuận Chi, hoàn toàn biết gì cả.

      "Như Phương đại nhân chứng kiến, phủ Thái Tử."


      Thường Nhuận Chi khôi phục, bình tĩnh tâm tình, thản nhiên ngồi xuống, giọng điệu nhàn nhạt:


      " cung yến chiêu đãi sứ đoàn Tiên Ti, ta gặp được Thái Tử phi, nhận được coi trọng của Thái Tử phi, nàng để ta đến làm nữ quan bên người."

      Thường Nhuận Chi nhìn về phía Phương Sóc Chương, trong mắt bình tĩnh vô ba:


      "Mi di nương trong phòng Phương đại nhân vẫn còn tốt chứ? Tính ngày, mang thai có lẽ được năm sáu tháng rồi nhỉ?"

      Lông mày Phương Sóc Chương nhảy dựng lên, cắn chặt răng, còn môi hồng răng trắng giống như lúc trước.

      Tô Nguyên Mi làm cho Phương Sóc Chương cùng Thường Nhuận Chi ly hôn, tạo nên ngọn lửa, từ sau khi ly hôn, thanh danh Phương Sóc Chương cũng xuống dốc phanh, đối với Tô Nguyên Mi cũng có chút oán hận. Hơn nữa sau đó tra hậu viện nhà mình, tra ra chút chuyện sạch , nhưng mà, khắp nơi đều có bóng dáng Tô Nguyên Mi...

      Lúc này nghe Thường Nhuận Chi nhắc tới nàng, trong lòng nhận định Thường Nhuận Chi châm chọc , trong lòng ngờ, giọng điệu liền rất kém: "Cùng Thường nữ quan có quan hệ sao?"

      " quan hệ, tùy tiện hỏi."


      Nhưng mà Thường Nhuận Chi cho là đúng, cười cười:


      "Đến cùng, cũng là chuyện nhà Phương đại nhân, là ta tò mò."

      Nhân gia hỏi, Phương Sóc Chương lại cảm thấy dễ chịu.

      "Thân thể Mi nhi rất tốt, ta lại chờ nhi tử ta sinh ra."

      "À, vậy cầu chúc Phương đại nhân mừng được quý tử."

      Thường Nhuận Chi vẫn cười rất ôn hòa.

      Cùng Phương Sóc Chương gặp lại, kỳ thực trong lòng nàng xa xa có chấn động như Phương Sóc Chương.

      Đối với nàng mà , cùng chung quá khứ với Phương Sóc Chương phải nàng, cho nên sau khi ly hôn, nàng hoàn toàn đem Phương Sóc Chương trở thành người xa lạ.

      Đối với người xa lạ, làm sao có cảm tình đặc thù gì chứ?

      Huống chi, nam nhân xinh đẹp như vậy (nguyên văn tác giả nhé “xinh đẹp”), thực phải đồ ăn Thường Nhuận Chi muốn.

      Đại khái là nàng tính tình tương đối hiền hoà, nàng càng vui mừng oai hùng chút, có thể theo ngoại hình đến nội tại đều làm cho nam nhân đối với nàng có cảm giác an toàn.

      Suy nghĩ như vậy, trong đầu Thường Nhuận Chi liền hốt hoảng ra gương mặt của Cửu hoàng tử Lưu Đồng.

      Theo ý nghĩa mà , Lưu Đồng cùng nàng có cái cộng đồng bí mật.

      Loại cảm giác này... Còn rất kỳ quái.

      Thường Nhuận Chi đắm chìm trong suy nghĩ chính mình, Phương Sóc Chương thấy nàng đáp cũng chẳng để ý mình, trong lòng cảm thấy tức giận, lại thể nề hà, chỉ có thể ngồi ở bên hờn dỗi.

      (BYT: dỗi chết luôn cũng có người dỗ đâu ạ!)

      Cũng may đợi thoáng chốc, Thái Tử liền đến.

      Hai người vội vã đứng dậy hành lễ, Thái Tử kêu miễn lễ, trước nhìn về phía Thường Nhuận Chi, cười :


      "Thường nữ quan đợi lâu."

      "Thái Tử có chính , là vi thần quấy rầy."

      Thường Nhuận Chi đưa lên sổ sách Thái Tử phi giao cho nàng, Thái Tử lật xem vài cái, vừa cẩn thận nhìn nhìn vài tờ cuối cùng, vừa ngồi vào bàn bên cạnh, cầm con dấu Thái Tử tùy thân mang theo bên người, ấn lên.

      "Nếu Thái Tử có chuyện gì phân phó, vậy vi thần liền cáo lui trước."


      Thường Nhuận Chi thu hồi sổ sách, giọng .

      Thái Tử gật gật đầu, cũng lưu nàng.

      Chờ khi Thường Nhuận Chi , Thái Tử nhìn về phía Phương Sóc Chương, muốn chuyện, lại phát Phương Sóc Chương nhìn chằm chằm bóng lưng Thường nữ quan, ánh mắt chớp cái.

      ... .....
      Ta này . Có giữ mất đừng tìm, bây giờ mới thấy tiếc sao. Quá muộn rồi nhoa. Người quý đá cuội như sao hiểu được độ quý của ngọc. Cho tiếc chết lun! Khà khà. Các nàng thấy đúng .
      thuyt thích bài này.

    4. BộYếnTử

      BộYếnTử Member

      Bài viết:
      37
      Được thích:
      31
      Chương 31: Tâm tư đưa đẩy
      Edit: Bộ Yến Tử


      "Phương đại nhân coi trọng Thường nữ quan sao?"

      Thái Tử mỉm cười, mở miệng đùa

      Phương Sóc Chương lập tức hoàn hồn, ánh mắt có chút cổ quái, dừng lát mới :

      "Thái Tử gia, Thường nữ quan kia... Vi thần nhận thức."

      "Hửm?"

      Thái Tử nhíu mày, lấy ánh mắt ý bảo Phương Sóc Chương giải thích.

      "Nàng... Là vợ cả của vi thần."

      Phương Sóc Chương vừa quẫn bách lại vừa xấu hổ.

      Thân phận địa vị Thái Tử cực cao, tự nhiên chú ý việc này. Chẳng sợ biết Phương Sóc Chương ly hôn, Thường Nhuận Chi cũng là gả hơn người, cũng chưa bao giờ đem hai người bọn họ liên hệ cùng nhau.

      Lúc này khi nghe Phương Sóc Chương , mới cẩn thận hỏi là xảy ra chuyện gì.

      Đương nhiên, Phương Sóc Chương , cùng Thường Nhuận Chi , có chút khớp với nhau.

      "Thường nữ quan tính tình ôn hòa, Thái Tử phi ở trước mặt ta có đề cập qua vài thứ. Phương đại nhân bỏ lỡ nàng, cũng biết nên là chuyện tốt hay là chuyện xấu a."

      Thái Tử cười lắc lắc đầu.

      Lời này Thái Tử vốn là vô tâm ra, nhưng mà Phương Sóc Chương lại nghe ở tại trong tai, trong lòng vừa động, ngoài miệng tự chủ được tiếp: "Lại tiếp... Bây giờ thấy nàng, vi thần lại cảm thấy lúc trước cùng nàng ly hôn, là mình tuổi trẻ khí thịnh."

      "Sao?"

      Thái Tử hiếu kỳ :

      "Nghe ngươi lời ấy, ngươi hối hận rồi?"

      Phương Sóc Chương cúi đầu .

      Thái Tử cảm thấy việc này có gì, cùng lắm :

      "Nếu như ngươi hối hận, vậy liền cưới nàng vào cửa lần nữa. Đến cùng cũng là nguyên phối phu thê."

      Nghe Thái Tử nhắc tới như vậy, chính mình ngược lại cảm thấy thập phần có lý:

      "Bây giờ, nàng ở trước mặt Thái Tử phi làm việc, ngươi làm việc trước mặt ta, nếu như các ngươi hòa hảo như lúc ban đầu, phải là trình diễn giai thoại gương vỡ lại lành sao?"

      Tâm tư Phương Sóc Chương bắt đầu động, liên tục cảm kích Thái Tử "Đề điểm".

      sớm quên, Thường Nhuận Chi từng qua, từ đây bọn họ trở thành người lạ.

      Thường Nhuận Chi tâm bình khí hòa đưa sổ sách trở về chỗ Thái Tử phi phục mệnh, phía sau Ngụy Tử bị nghẹn cỗ khí, chờ Thường Nhuận Chi cáo lui mới nhịn được mở miệng :

      "Hôm nay làm sao lại xúi quẩy như vậy, thế nhưng thấy Phương đại nhân!"

      Thường Nhuận Chi ngắm nàng mắt, bất đắc dĩ :

      " đảm nhiệm chức vụ ở Hộ bộ, là thủ hạ làm việc cho Thái Tử, mặc dù ngoài ý muốn thấy , chuyện này cũng phải thể xảy ra. Đừng đem việc này gộp chung là được."

      Ngụy Tử nhìn sắc mặt Thường Nhuận Chi, rồi thở hắt ra:

      "Nô tì chỉ sợ nhiễu loạn tâm thần nương."

      Thường Nhuận Chi bật cười:

      "Yên tâm tốt lắm, ta đối với có cảm tình."

      Đây là lời .

      Ngụy Tử nghe xong thập phần cao hứng, Diêu Hoàng lại chút đăm chiêu.

      "Xảy ra chuyện gì?"

      Thường Nhuận Chi chú ý tới sắc mặt của nàng, giọng hỏi.

      Diêu Hoàng :

      " biết có phải là do nô tỳ nhìn lầm , hôm nay nhìn thấy Phương đại nhân... Cảm thấy đối với nương hình như vẫn có tình. Sau khi nương , còn liên tục nhìn theo bóng lưng nương, mắt đều có chớp."

      Thường Nhuận Chi cười cười: "À " lại hơi hơi nghiêng đầu:

      "Có liên quan tới ta sao?"

      Diêu Hoàng ngẩn người, sau đó mỉm cười :

      "Tự nhiên là có quan hệ."

      "Biết là tốt rồi."

      Thường Nhuận Chi cười :

      "Được rồi, làm việc ."

      Gặp lại Phương Sóc Chương, trong lòng Thường Nhuận Chi lưu lại ti gợn sóng, cứ như vậy bị nàng ném ra sau đầu.

      Ngày hè buông xuống, Thái Tử phi bắt đầu nôn nghén, rất nhiều chuyện nàng đều giao cho Thường Nhuận Chi làm, Thường Nhuận Chi càng thêm bận rộn, tần suất trước viện cũng cao hơn.

      Rồi sau đó nàng phát , cơ hội gặp mặt của nàng cùng Phương Sóc Chương hình như càng ngày càng nhiều.

      Vài lần gặp được Phương Sóc Chương, Thái Tử còn bỡn cợt, lưu cho bọn gian để ở chung.

      Lời lẽ của Phương Sóc Chương cũng trở nên ôn thanh, , cho dù là chuyện chính , xem trong mắt nàng cũng là tình đưa tình.

      Thường Nhuận Chi cảm thấy rất phiền chán.

      Sau vài lần, nàng sắp sửa trước viện làm việc, phân cho Du Chu và Tiềm Bích, tránh lại gặp được Phương Sóc Chương.

      Nhưng lần này, Thái Tử phi chuyện.

      "Ngươi là nữ quan, trước viện cùng người bên cạnh Thái Tử giao tiếp làm chính , sao có thể để Du Chu và Tiềm Bích là hai tỳ nữ thay chứ?"

      Thái Tử phi rất đồng ý, mệnh lệnh ràng cho Thường Nhuận Chi trốn tránh trách nhiệm.

      Thường Nhuận Chi cau mày, thẳng:

      "Điện hạ, vi thần muốn trước viện, là muốn gặp Phương Sóc Chương Phương đại nhân. Nếu như điện hạ có thể với Thái Tử, để Phương đại nhân tái xuất ở trước mặt vi thần, hướng phía trước viện làm việc, vi thần cũng thể đùn đẩy."

      Thái Tử phi nghĩ tới Thường Nhuận Chi trắng ra như vậy, ràng bị nghẹn chút, rồi cười đến cứng ngắc:

      "Phương đại nhân... đắc tội ngươi?"

      " là chồng trước của vi thần."

      Thường Nhuận Chi cũng vòng vo với Thái Tử phi:

      "Vi thần muốn cùng lại có tiếp xúc."

      Thường Nhuận Chi đến đây, cảm thấy nàng đem thái độ bày ra ràng.

      biết có phải do Thái Tử phi mang thai, cho nên đầu óc có chút đần độn hay , lúc này thế nhưng mấy lời thấm thía với Thường Nhuận Chi:

      "Phu thê vẫn là nguyên phối mới tốt, có thể nghĩ muốn cùng ngươi tiếp tục lương duyên, ngươi cũng cần lên mặt... Nam nhân muốn treo, cũng thể quá mức, bằng là muốn đem nam nhân đẩy ra càng ngày càng xa."

      Thường Nhuận Chi càng nghe càng cảm thấy thích hợp.

      Lúc trước ở trong cung, cùng Thái Tử phi ở đình hóng mát mới gặp, Thái Tử phi nghe xong chuyện xưa của nàng, cũng qua cái gì "Phu thê vẫn là nguyên phối mới tốt" đâu.

      Mà ngày nay, nàng lại khuyên bảo những lời này, cho thấy, nàng là biết Phương Sóc Chương.

      Vậy, mấy ngày nay Thái Tử phi thường thường phái nàng trước viện làm việc, cũng là có ý để Phương Sóc Chương cùng nàng tiếp xúc nhiều chút sao?

      Vì cái gì?

      Liên tưởng tới vẻ mặt bỡn cợt của Thái Tử khi nhìn thấy nàng cùng Phương Sóc Chương, Thường Nhuận Chi còn ràng?

      Nàng có chút phẫn nộ, nhưng mà lại có nhiều cái bất đắc dĩ.

      Thái Tử là muốn lại tác hợp nàng cùng Phương Sóc Chương, vậy trước đó cũng nên hỏi qua ý kiến của nàng chứ?

      Thường Nhuận Chi muốn cùng Thái Tử phi tranh cãi, chỉ :

      "Điện hạ, vi thần đến bên người điện hạ làm việc, lâu có trở về Hầu phủ nghỉ ngơi. Bây giờ, trong phủ Thái Tử có đại gì, còn mời điện hạ đồng ý cho vi thần trở về mấy ngày."

      Thái Tử phi nhận định nàng giận dỗi, khuyên hai câu Thường Nhuận Chi vẫn kiên trì, cũng có chút tức giận.

      Thường Nhuận Chi thấy vậy, chỉ có thể hàm hồ :

      "Vi thần muốn trở về ngẫm lại."

      Lúc này, mới trấn an được Thái Tử phi, thống khoái mà chuẩn trở về.

      Khi Thường Nhuận Chi đến từ biệt, Thái Tử phi còn cười :

      "Đến lúc đó, để Phương đại nhân tới phủ ngươi bái kiến."

      Thường Nhuận Chi chỉ cười, trong lòng : Tùy tiện làm sao bái kiến, dù sao có khả năng nhìn thấy ta.

      Thường Nhuận Chi thu thập đồ vật, mang theo Diêu Hoàng, Ngụy Tử đơn giản lên xe hồi phủ An Viễn hầu.

      Hôm đó, ban ngày Thái Tử vội vã thông suốt, buổi chiều nghỉ ở trong viện Thái Tử phi.

      "Thường nữ quan nghỉ ngơi?"

      Thái Tử hiếu kỳ :

      "Nàng thân thể khoẻ?"

      Thái Tử phi bất đắc dĩ:

      "Nàng phải về ngẫm lại, đại khái là mấy ngày này Phương đại nhân quấy nhiễu nàng ."

      "Là nàng bị rối loạn tâm thần ."

      Thái Tử cho là đúng:

      "Phương đại nhân tướng mạo điệt lệ, phối với Thường nữ quan, là nàng trèo cao. Lại lên mặt, có thể làm cho người ta phiền chán."

      Thái Tử phi lên tiếng.

      Kỳ thực, tâm lý của nàng rất mâu thuẫn.

      phương diện hi vọng Thường Nhuận Chi có thể cự tuyệt Phương Sóc Chương, làm nữ nhân bị nam nhân nắm mũi dắt .

      Về phương diện khác, nàng lại cảm thấy bằng cái gì Thường Nhuận Chi qua ngày được như ý có thể ly hôn? Nàng thân phận tôn quý như thế, lại thể tùy tâm sở dục, chỉ bằng Thường Nhuận Chi có thể sao?

      Tâm tình mâu thuẫn như vậy, Thái Tử phi đối với Phương Sóc Chương ân cần, Thái Tử thúc đẩy, đều duy trì thái độ ngầm đồng ý.

      Nhưng mà nàng biết, bởi vì thái độ nàng như vậy, Thường Nhuận Chi quyết định đối với nàng bảo trì "Quân thần" chi lễ, sinh "Bằng hữu" chi tâm.
      thuyt thích bài này.

    5. BộYếnTử

      BộYếnTử Member

      Bài viết:
      37
      Được thích:
      31
      Chương 32: Gặp lại
      Edit: Bộ Yến Tử

      Trở lại phủ An Viễn hầu, Thường Nhuận Chi phân biệt tiểu viện lão thái thái và tiểu Hàn thị vấn an, hai người hỏi nàng ít vấn đề, liền để nàng nghỉ ngơi.

      Nhạc thị tự mình xuống bếp đặt mua vài món thức ăn, mắt chứa đầy ý cười nhìn nàng ăn.

      "Di nương, gần đây có tốt ?"


      Thường Nhuận Chi vừa ăn, vừa ôn thanh hỏi bà.

      Nhạc thị gật đầu:


      "Rất tốt, hai ngày trước thái thái mới cho người cắt may đến đo kích cỡ, tuyển mấy khoản chất liệu mỏng lại thông khí, cho người trong phủ làm hai thân hạ sam."

      Tiểu Hàn thị đối đãi với thiếp thất cùng con trai, con thứ xuất đều luôn luôn hào phóng, trước đó, Nhạc thị lại là nha hoàn hầu hạ liên tục bên người của bà, hơn nữa Nhạc thị có sinh nhi tử, thân gia địa vị cũng kém xa so với Tiền thị, cho nên bình thường tiểu Hàn thị đối xử với Nhạc thị càng chiếu cố chút.

      "Vậy là tốt rồi."


      Thường Nhuận Chi cười đến mặt mày cong cong, Nhạc thị thúc giục nàng ăn, chờ mong hỏi nàng:


      "Ăn ngon sao?"

      "Di nương tay nghề hảo, ăn tốt lắm."


      Thường Nhuận Chi đối với trù nghệ của Nhạc thị cũng khỏi khích lệ:


      "Trở về có thể ăn đồ ăn di nương tự tay làm, cao hứng."

      "Ăn ngon là tốt rồi, ăn nhiều chút, nhìn con đều gầy."

      Nhạc thị cười tủm tỉm nhìn Thường Nhuận Chi, lại đau lòng :


      "Con người ở phủ Thái Tử, biết tập quen chưa? Thái Tử phi ở chung có tốt ? Thái Tử phi bên người có xa lánh con, có bắt nạt con hay ?"

      Hỏi liên tiếp mấy câu, Thường Nhuận Chi liền nhất nhất đáp.

      Nghe Thường Nhuận Chi hết thảy đều tốt, Nhạc thị mới thả lỏng tâm.

      Chờ Thường Nhuận Chi ăn xong, sắc trời cũng dần dần ám.

      Thường Nhuận Chi đưa Nhạc thị trở về viện của bà, chính mình tự nhiên cảm thấy khó ngủ.

      Ngày thứ hai, Thường Nhuận Chi thỉnh an lão thái thái và tiểu Hàn thị, hầu hạ hai vị đương gia chủ mẫu dùng xong đồ ăn sáng.

      Chờ sau khi lão thái thái , Thường Nhuận Chi mới đem chuyện Thái Tử và Thái Tử phi tính toán tác hợp nàng cùng Phương Sóc Chương tiếp tục lương duyên, cho tiểu Hàn thị.

      Tiểu Hàn thị nghe xong mặt mày nhăn lại.

      "Nghe con vậy, nếu phải do Phương Sóc Chương kia cố ý, phu thê Thái Tử cũng thể hỗ trợ tác hợp các con."


      Tiểu Hàn thị khỏi cười lạnh:


      "Ý tứ Phương Sóc Chương là cái gì? Muốn cầm Thái Tử đến áp Hầu phủ chúng ta sao?"

      Thường Nhuận Chi mặt mày trong suốt, giọng :


      "Theo nữ nhi thấy, là vì bây giờ Phương đại nhân làm việc cho Thái Tử, mà nữ nhi lại làm việc cho Thái Tử phi, cho nên Thái Tử mới trợ thêm tay. Dù sao, đối với , bất quá là nhấc tay chi lao."

      "Lúc trước khi các con hòa ly, Thường, Phương hai nhà nháo đến cương như thế, có gặp mặt cũng có liên hệ. Bây giờ, hành vi này của Phương Sóc Chương... cho dễ nghe là co được dãn được, khó nghe chút, là da mặt dày."

      Tiểu Hàn thị phiền chán khoát tay:


      " gấp gáp bị coi thường, chúng ta cũng có thời gian rảnh rỗi quan tâm . Sau này, con tận lực đừng tiếp xúc với , cũng dám thế nào."

      Thường Nhuận Chi gật đầu, chính là chần chờ :


      "Nhưng mà... chỗ Thái Tử phi, nữ nhi nên trả lời nàng làm sao?"

      "Con cứ chuyện này với Thái Tử phi, lão thái thái chúng ta , hảo mã hồi đầu ăn cỏ, lão thái thái xem thường Phương Sóc Chương đảm đương, ly hôn, liền muốn cho con lại cùng Phương gia có chút liên quan."

      "Này..."


      Thường Nhuận Chi dở khóc dở cười:


      "Chỗ Lão thái thái, nữ nhi còn chưa có đó."

      "Cứ theo cách ta với con mà làm."


      Tiểu Hàn thị cho là đúng:


      "Lão thái thái tì khí, lời của bà so với ta còn muốn ngoan hơn á. Đẩy tới người lão nhân gia, Thái Tử phi cũng thể cưỡng bức con."

      Thường Nhuận Chi vốn là trở về trốn vài ngày thanh tĩnh, thuận tiện lấy chủ ý của lão thái thái. tại, có tiểu Hàn thị cam đoan, nàng biết vậy nên thoải mái.

      Thản nhiên nghỉ ngơi ngày, ngày thứ hai Thường Nhuận Chi liền dẫn theo hai tỳ nữ xuất môn dạo phố.

      Thời tiết tiệm nóng, đường phồn vinh lui tới nam nữ ăn mặc càng ngày càng thanh lương.

      Nữ nhân ngoại tộc da thịt trắng nõn dị thường dưới ánh mặt trời, giống như đều lóe ánh sáng nhạt.

      Thường Nhuận Chi ở phủ Thái Tử nghẹn khuất hai ba tháng, cuối cùng cũng có thể tùy tâm sở dục sung sướng chơi hai ngày.

      Nàng mua rất nhiều đồ chơi tinh xảo, còn tại ven đường ăn ít đồ ăn vặt, tâm tình trước nay thư thái chưa từng có.

      Nàng chính là đứng trước khiêng cột rơm rạ bán kẹo hồ lô, phía trước bỗng nhiên náo nhiệt đứng lên.

      Thường Nhuận Chi vội vàng tùy tiện cầm chuỗi, rồi thanh toán tiền, liền theo sau xem náo nhiệt.

      Bên đường, quỳ nữ tử mảnh mai cả người mặc bạch y, đầu nàng quấn quít lấy khăn trắng, khăn trắng trung cắm cọng rơm, phía trước treo khối bài tử viết "Bán thân chôn cha", kéo tay áo lên gạt lệ.

      Mà đứng trước nàng, là hai nhóm người.

      nhóm là chủ tớ ba người, đưa lưng về phía Thường Nhuận Chi, thân hình rất là cao lớn, bất quá nhìn theo bóng lưng, ăn mặc tương đối mộc mạc.

      nhóm khác là đám chủ tớ, mặt hướng Thường Nhuận Chi đứng, đương đầu chủ tử diện mạo pha giai, chính là khóe mắt hơi hơi rủ xuống, tinh thần có vẻ có chút uể oải, người vừa mặc vừa đeo đồ vật phú quý.

      Liền có người qua đường tò mò hỏi đây là xảy ra chuyện gì, người biết chuyện vội vã giải thích.

      " nương này bán thân chôn cha, vị công tử bên này cho năm lượng bạc để nàng đem cha nàng an táng."


      xong chỉ chỉ chủ tớ ba người kia, lại tiếp tục :


      " nương thu bạc, nhất định phải theo vị công tử này, vị công tử này khuyên, nàng cần thiết bán mình. lúc này, đám người kia liền đến."

      Người biết chuyện bắt ba điểm điểm đám người khác:


      "Đầu lĩnh công tử ném mười lượng bạc cho vị nương kia, để nương kia cùng . nương kia hé răng. Nhóm người này liền hùng hổ, như là muốn cướp người, cho nên đại gia mới vây lại xem náo nhiệt."

      Thường Nhuận Chi ở bên cũng nghe hiểu , muốn xem chuyện này giải quyết như thế nào, chợt thấy công tử bên kia tinh thần tốt lại bỏ lại thỏi bạc.

      "Hai mươi lượng bạc, đem cha ngươi chôn, ngươi theo ta trở về ăn hương uống lạt, nửa đời sau đều sầu. Có hay ? Ta cũng có nhiều nhẫn nại."

      nương kia nghẹn ngào hai tiếng, rồi mới ngẩng đầu mềm mại rơi lệ :


      "Công tử muốn tiểu nữ, vậy tiểu nữ liền cùng vị công tử này."

      Cũng là đối với nam nhân ban đầu giúp đỡ nàng.

      xong, nương kia đem nguyên bản năm lượng bạc nâng lên cho .

      Thường Nhuận Chi nhìn ba chủ tớ đưa lưng về phía nàng đều động, lát sau, nô bộc mới ra đem bạc thu hồi.

      " khi ngươi lựa chọn như vậy, vậy tự giải quyết cho tốt."

      Đột nhiên, nghe giọng nam ngưng thanh , đem cọc náo nhiệt này họa lên chấm tròn, người bên cạnh thấy náo nhiệt để nhìn, dần dần tán .

      Thường Nhuận Chi lại cảm thấy giọng này nghe rất quen tai, rồi nàng nhìn thấy nam nhân đưa lưng về phía nàng chuyển thân qua.

      "Cửu... Công tử?"

      Thường Nhuận Chi kinh hô tiếng, hợp thời thay đổi xưng hô.

      Lưu Đồng nghĩ tới ở náo nhiệt phố nhìn thấy Thường Nhuận Chi, cũng là ngẩn ra: "Tam nương?"

      Thường Nhuận Chi liền liếc mắt mỉm cười, vuốt cằm : "Lại gặp được Cửu công tử giúp người làm niềm vui."

      Lưu Đồng nhớ tới ở hoàng cung, khi cố ý muốn bắt mạch cho Thường Nhuận Chi, sau đó lại gặp chuyện bị cự tuyệt vì muốn mời thái y, mặt nhất thời khó tránh có tia xấu hổ.

      "Tam nương phải là... trực sao? Làm sao có thể rảnh rỗi dạo phố vậy?"

      Lưu Đồng ho ho, đem đề tài chuyển khai, tự nhiên đón Thường Nhuận Chi tới.

      Thường Nhuận Chi nhưng lại cảm thấy kỳ quái.

      Có lẽ là bởi vì bọn họ đều có bí mật riêng, cho nên trong tiềm thức nàng cho rằng là người vô hại.

      "Được nghỉ ngơi hai ngày." Thường Nhuận Chi đem kẹo hồ lô tay còn chưa có ăn đưa qua, lễ phép hỏi: "Ăn sao?"

      Lưu Đồng sửng sốt, Thường Nhuận Chi cũng sửng sốt.

      Rồi sau đó nàng nghĩ tới, Lưu Đồng lại hí mắt cười, gật đầu : "Ăn."
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :